Tổng Tài, Nữ Chính Ở Bên Kia
|
|
Chương 44
Ngồi ở trên giường, nhìn vách tường quen thuộc trước mặt, Diệp An Thần dùng tay ôm đầu, a…… Đêm qua, chính mình thật sự đã quá xúc động, suy sụp mà cúi đầu, chính mình lúc ấy rốt cuộc là có bao nhiêu đại dũng khí mới có thể làm ra việc như vậy a!
Nhớ tới việc đã xảy ra buổi tối ngày hôm đó, Diệp An Thần che mặt, trong lòng mặc niệm, những việc đó nhất định không phải là cậu làm, những việc đó khẳng định không phải cậu làm, những việc đó nhất định không phải cậu làm……
Chỉ là, ngả lên trên giường, nhìn trần nhà, nhìn ánh mặt trời chiếu vào đèn trần, xoa xoa tóc, đem mặt chôn dưới gối cọ cọ, lúc ấy chính mình rốt cuộc là lấy đâu ra dũng khí làm ra hành động như vậy? Làm ra hành động như vậy còn không tính, cuối cùng cư nhiên còn mơ mơ màng màng nói ba chữ kia, quá đáng giận. Dùng tay ôm lấy gối đầu, dùng sức nhéo nhéo, lộ ra nửa khuôn mặt, tuy rằng biết bà chữ “Em yêu anh" kia khi nói thực bình thường, nhưng là…… Yên lặng mà trong lòng lại che mặt, cậu cư nhiên lại mơ mơ màng màng nói ra những lời này!
Mất mặt a! Đều do ánh trăng lúc đó quá câu người, cho nên chính mình mới có hành động như vậy a! Thật lâu về sau, Diệp An Thần rốt cuộc thở dài lại từ trên giường bò dậy, lại ngốc lăng thật lâu sau đó mới đi đánh răng rửa mặt để đến trường học. Chỉ là mặc kệ là đanh đi học, Diệp An Thần đều cảm thấy chính mình đần độn.
Mà hiện tại, Diệp An Thần nghe lão sư ở bục giảng ba hoa chích choè, đầu óc lại miên man suy nghĩ, chống cằm, cầm bút, vẽ lung tung lên giấy, thời điểm thấy chính mình đã viết cái gì lên giấy, Diệp An Thần lại đỏ mặt, gãi đầu, vô lực ghé vào trên bàn.
Ngày hôm qua cậu cư nhiên chủ động hôn Tổng Tài đại nhân, sau lại…… Nha, quả thực chính là bị Tổng Tài đại nhân...a! Nghĩ chính mình sau đó được Tổng Tài đại nhân buông ra, bị Tổng Tài đại nhân ôm vào trong ngực, dùng thanh âm tràn ngập dụ hoặc hỏi cậu: "Em có yêu tôi không?”
Sau đó, Diệp An Thần liền muốn che mặt. Chính mình cư nhiên liền nói thẳng: "Em yêu anh."
Ghé vào trên bàn, nhưng Diệp An Thần lại muốn che mặt, vì cái gì cậu chỉ vừa quay đầu lại thấy nữ chính? Ô ô ô…… Nữ chính, cô cần thiết xoát độ tồn tại như vậy sao?
Mà thời điểm Diệp An Thần thấy nữ chính, Diệp An Thần phát hiện nữ chính cũng nhìn lại, mà trong ánh mắt kia có cảm giác muốn nói lại thôi, sau đó…… Sau đó Diệp An Thần nhìn tin nhắn đến di động, yên lặng mà rơi lệ, làm người quá rảnh mà đi hóng hớt a, hiện tại báo ứng đến rồi!
Tiểu nhân ở trong lòng nắm chặt tay, yên lặng mà nghĩ tới tin nhắn vừa rồi của nữ chính, Diệp An Thần im lặng mà nhìn trời, hiện tại phải làm sao bây giờ? Nữ chính nói, “Tan học có thể đợi mình hay không, mình có lời muốn nói cùng cậu.”
Chính mình phải làm như thế nào đây? Diệp An Thần lại im lặng mà nhìn trời, cậu hiện tại có thể xin giúp đỡ từ người ngoài hay không? Ha hả…… Quả nhiên cậu giống như lại suy nghĩ nhiều, vì thế……Sau khi tự hỏi thật lâu về sau, Diệp An Thần quyết định, ha hả…… Vẫn là tắt máy làm lơ đi!
Vì thế, Diệp An Thần đem điện thoại yên lặng mà thả lại túi quần, yên lặng mà chờ tan học, sau đó…… Yên lặng rời đi trước, cùng nữ chính gặp mặt mà nói vẫn là thôi đi! Dù sao từ hôm nay trở đi, cậu cũng sẽ không tới trường học mấy hôm.
Một tiết qua đi thực nhanh, vì thế sau khi vừa tan học, Diệp An Thần ngay lập tức thu thập đồ vật, sau đó liền lấy vận tốc ánh sáng rời đi.
Một tay đỡ cây, một tay che ngực, Diệp An Thần dùng sức thở dốc, ngẫu nhiên còn thở hắt ra một hơi, vừa rồi thật là quá nguy hiểm a, thiếu chút nữa đã bị nữ chính bắt được rồi a! Bất quá…… Đứng dậy, có điểm nghi hoặc nhìn trời, vì cái gì cậu lại muốn trốn nữ chính?
Vì cái gì? Chớp chớp mắt, hiện tại nữ chính giống như đã không còn uy lực giống trong tiểu thuyết a! Nếu nói như vậy, nữ chính cũng không có khủng bố a! Kia vì cái gì cậu lại muốn trốn tránh? Vì thế, sau khi suy nghĩ cẩn thận điểm này Diệp An Thần lại thở dài, chính mình đây là trốn nữ chính thành thói quen rồi a!
Bất quá nếu đã ra tới đây, cũng không cần thiết quay trở lại, sờ sờ bụng, vẫn là về nhà ăn cơm đi!
Chậm rì rì hướng cổng trường đi đến, vừa đi còn vừa nghĩ câu nói của Tổng Tài đại nhân, vì thế lại nghe thấy từ trên cao truyền đến một câu “Tránh ra”, Diệp An Thần chỉ là theo bản năng ngẩng đầu, sau đó đó kinh ngạc, vì cái gì cậu sẽ thấy ở trên tường có một người?…… Vẫn là một người đang nhảy xuống?
Ngẩng đầu là theo bản năng, mà khi thấy cái người này, hướng bên cạnh tránh đi, Diệp An Thần cũng chỉ có thể thực xin lỗi, đây cũng là bản năng a! Nhìn người ngã trên mặt đất, Diệp An Thần thật sự rất muốn ở dùng tay yên lặng mà che mặt, cuối cùng lại vẫn là tiến lên hỏi một câu: "Cậu có sao không?”
Nhìn liền thấy đau a! Nhìn độ cao của tường, nghĩ lại vừa rồi người nọ ngã xuống đất, Diệp An Thần cảm thấy chính mình hỏi căn bản là vô nghĩa a, liền tính là không nhìn sắc mặt người nầm trên mặt đất, ngẫm lại cũng cảm thấy đau a!
“Vô nghĩa, nếu không chính cậu thử xem.” Hiển nhiên tính tình người té trên đất không phải thực tốt, cúi đầu xoa chân mình, thỉnh thoảng còn hít sâu một hơi.
Một đầu tóc ánh vàng rực rỡ trước mặt đặc biệt loá mắt, ngẩng đầu, xứng với làn da trắng, gương mặt ửng đỏ, cùng cặp mắt to, Diệp An Thần kinh hô, soái ca a! Hơn nữa lại thuộc về loại soái ca đáng yêu a!
“Khụ khụ……” Diệp An Thần hơi ho khan một chút, ngăn sự kinh ngạc, vươn tay, đem soái ca từ trên mặt đất kéo lên: "Còn tốt chứ?"
Nhìn người có điểm chật vật, Diệp An Thần có điểm lo lắng hỏi, vừa rồi thời điểm kéo người này, Diệp An Thần cũng chú ý tới tay người nọ đã chảy máu, hướng phòng y tế nhìn, có điểm xa, nhưng là vết thương cọ qua đất, vẫn nên đem sát trùng đi.
“Nếu không đi phòng y tế đi! Miệng vết thương đã cọ qua đất, hẳn sẽ bị nhiễm trùng!” Diệp An Thần nhíu nhíu mi, lục lục túi, lại không tìm được khăn giấy.
“Tê……” Soái ca tóc vàng dùng tay chạm chạm miệng vết thương trên tay, nhưng lại đau đến nhe răng trợn mắt, nghe xong đề nghị của Diệp An Thần, có điểm tiếc nuối hướng khu dạy học nhìn thoáng qua, nhưng cuối cùng lại nhìn nhìn chính thảm không nỡ nhìn, vẫn gật gật đầu đi theo Diệp An Thần.
Dọc theo đường đi không ngừng nghe tiếng “Tê tê tê”, Diệp An Thần rốt cuộc vẫn nhịn không được quay đầu lại bất đắc dĩ nói, “Đừng đụng, cậu hiện tại càng chạm vào càng đau, trong chốc nữa khử trùng thì tốt rồi!”
“Lừa tiểu hài tử đi, khử trùng càng đau!” Đông Phương Đêm ngẩng đầu, liếc mắt người dẫn đường phía trước, tiếp tục nhìn tay mình, thở dài, lắc lắc sau đó liền đuổi kịp Diệp An Thần.
Diệp An Thần hướng bên cạnh nhìn cái tay đang chảy máu đầm đìa, lại nghĩ nghĩ trước kia chính cậu cũng đã từng khử trùng, chỉ có thể duỗi tay vỗ vỗ bả vai người bên cạnh, nói một câu “Tự cầu phúc đi!”
Khử trùng cái miệng vết thương này, thật không phải là điều mà người bình thường có thể chịu đựng a! Người trước mặt này còn có đã thịt tình tế như kia, ha hả…… Diệp An Thần đã có thể nghĩ hình ảnh kêu la thảm thiết của người kia.
Sau khi tự tưởng tượng một phen, Diệp An Thần lại nghi hoặc, "Cậu vì sao lại ở đây leo tường vào giờ này?” Thồ điểm này, hoàn toàn có thể từ cửa trước đi vào, nếu nói là bởi vì lười thì không nghĩ đi.
"Tôi không phải học sinh trường này, cho nên bảo vệ không cho tôi vào.” Bất đắc dĩ buông tay, nhân tiện nhún vai.
“Như thế nào lại như vậy? Thế là như thế nào?” Nghe soái ca tóc vàng nói xong, Diệp An Thần càng thêm nghi hoặc. Sẽ không a! Tuy rằng trường học là rất nghiêm, nhưng là nói thế nào cũng là một khu nhà đại học, ngày thường có rất nhiều người không phải học sinh trường ra vào, bảo vệ cửa cũng chỉ là tùy tiện hỏi một câu liềm cho vào a!
“Còn có thể nói như thế nào, tôi nói là tôi tới tìm người.” Đông Phương Đêm nhíu nhíu mi, nghĩ tới việc phát sinh lúc ấy, liền nhíu nhíu mày.
“Ân…… Sau đó?” Nói như vậy cũng nên cho vào a!
“Bọn họ hỏi tôi tìm ai, tôi gì cũng chưa nói, bọn họ liền đem tôi ngăn ở ngoài cửa.” Đông Phương Đêm tiếp tục nói.
“……” Liền tính là như vậy cũng sẽ không phải là không cho vào a!
“Sau tôi ở cổng lại gặp một người không nghĩ sẽ gặp.” Nghĩ cái xe quen thuộc kia, Đông Phương Đêm trong lòng còn sợ hãi vỗ vỗ trái tim nhỏ của chính mình, thiếu chút nữa đã bị người phát hiện chính mình trộm về nước a!
“……” Cho nên cậu liền leo tường? Nha! Đứa nhỏ này……Đầu óc có cái gì a!
“Không cần dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, tôi cũng là vì bất đắc dĩ được không? Ai biết vừa nhảy xuống lại gặp cậu đi ngang qua.” Lại còn vừa lúc đứng ở dưới hắn. Cảm nhận được ánh mắt Diệp An Thần, Đông Phương Đêm có điểm tạc mao, anh cho rằng tôi muốn sao? Cái trường học này lớn như vậy, không nghĩ thời điểm đó sẽ có người đi ngang qua?
|
Chương 45
Đi vào phòng y tế, nghe tiếng gào đứt quãng cùng tiếng kêu thảm thiết, Diệp An Thần thật sự là không biết hiện tại nên đồng cảm với soái ca tóc vàng hay là nên đồng cảm với bác sĩ nhiều một chút.
Bởi vì ở miệng vết thương có rất nhiều đất cát, miệng vết thương phải rửa sạch, khi Đông Phương Đêm tay đã được bôi thuốc, rồi băng lại, đã là chuyện rất lâu về sau, Đông Phương Đêm một đôi mắt to có điểm hơi hồng, nhìn tay bị băng bó, vẫn còn cảm thấy nóng rát.
“Không có việc gì đi!” Nhìn phần băng tay của người trước mặt, Diệp An Thần sờ sờ bụng, không có việc gì thì nói, cậu đã có thể đi về đi?
"Cậu cảm thấy bộ dạng tôi như vậy là không có việc gì sao?” Đông Phương Đêm giơ tay ở trước mặt Diệp An Thần quơ quơ.
“Nha, đều là nam tử hán đại trượng phu, cái vết thương nhỏ này, nhẫn nhịn một chút thực mau liền khỏi.” Diệp An Thần đứng ở bên cạnh, tay đau nhìn thoáng qua cái tay băng vải màu trắng, nhưng vẫn là hảo tâm an ủi nói.
“Thiết, nói nhẹ nhàng, không cần thì cậu cũng thử xem a! Tôi cũng không tin cậu có thể nhẫn.” Đông Phương Đêm lại một lần nữa nâng đôi tay ở trước mặt Diệp An Thần quơ quơ, "Muốn thử một chút không?”
Hảo đi! Lại nhìn cái tay bị băng vải, nhớ tới ngay từ đầu hình như là chảy máu đầm đìa, suy nghĩ vừa rồi khi bôi thuốc, có lẽ có điểm đau, Diệp An Thần tự mình hiểu….Vì thế quyết đoán lắc đầu, cậu không có đam mê tự hại mình hại mình a!
“Nếu cậu đã bôi thuốc rồi, tôi đi về a!” Chính mình có thể làm đều đã làm, thấy không có chuyện gì về, Diệp An Thần đối với người trên giường đang dùng một ngón tay nhắn tin mà nói.
“Ân, cảm ơn a.” Đối với Diệp An Thần vẫy vẫy móng vuốt, gật gật đầu, nghe thấy có tin nhắn lại liền mở ra đọc.
Lấy đồ của mình, Diệp An Thần vừa tới cửa, còn không kịp ra cửa, liền nghe được một cái như thế nào nghe được tiếng nói quen thuộc ở lối đi nhỏ vang lên. Vì thế, quyết đoán lui về phía sau, đóng cửa, sau đó hướng giường ngồi xuống, kéo mành ở mép giường ra.
Sau khi Diệp An Thần hành động đều hoàn thành, chủ nhân của tiếng kia cũng tới phòng bệnh.
"Chị, chị nghe em giải thích a, thật sự không phải như chị nghĩ như vậy…… Vừa rồi…… Thật sự không phải em…… Vừa rồi cái hôn kia, thật sự, thật sự chỉ là cái ngoài ý muốn.” Trong lời nói hơi mang nôn nóng, nói đứt quãng, nhưng lại là một câu, lại làm Diệp An Thần não bổ nữ chính cùng chị phát sinh ân oán.
“Ai là chị mày…… Đừng tưởng rằng mày ngày thường trả vờ nhu nhu nhược nhược, tao không biết mày là hạng người nào, nếu không phải mày quyến rũ Húc Đông, anh ấy sẽ coi trọng mày sao…… Hừ!” Tỷ tủ nữ chính vẫn như cũ thực kiêu ngạo.
Bất quá thời điểm nghệ được tên Húc Đông, Diệp An Thần lại nhíu nhíu mày, sau đó liền càng vểnh tai chuẩn bị xác minh đáp án của chính mình.
“Em…… Tỷ thật sự không phải như chị nghĩ, em cùng anh ấy, là ngẫu nhiên gặp nhau a, em cũng không biết vì cái gì anh ấy sẽ ở đây, thật sự không biết…… Em thật sự không biết.” Nữ chính vẫn như cũ vẫn giải thích, liền tính là cách một cái mành, không có thấy biểu tình trên mặt nữ chính, Diệp An Thần cũng biết, hiện tại nữ chính trên mặt nhất định là tràn trề nước mắt, rốt cuộc đây chính là tuyệt kĩ giết người của nữ chính a!
“Ngẫu nhiên gặp được, mày cho rằng tao là người thiểu năng? Một lần hai lần là ngẫu nhiên gặp được, hiện tại…… Ha hả! Thế giới này thật nhỏ a, các người thật là đến nơi nào đều có thể gặp được a, Bạch Mộng Tuyết, đừng tưởng rằng tao không biết trong lòng mày có chủ ý gì, bất quá tao nghĩ mày hẳn phải thất vọng, Bạch gia cùng Hàn gia liên hôn, cũng chỉ biết là Bạch Mộng Vũ cùng Hàn Húc Đông, mày cho rằng mày sinh một đứa nhỏ là có thể đoạt?” Lại châm chọc mà cười, tiếp theo lời càng thêm khó nghe: "Mày cũng không nhìn xem thân phận của mày là cái gì, con của tiểu tam, nếu không phải mẹ tao đại phát từ bi để mày làm người của Bạch gia, mày hiện tại cùng mẹ mày giống nhau, chỉ là một mụ bán thịt, liền tính là Húc Đông thật sự thích mày thì như thế nào, chỉ cần anh ấy còn muốn Hàn gia, anh ấy phải cùng tao kết hôn.”
“Như thế nào, lại bày ra cái loại biểu tình tao khi dễ mày, nơi này cũng cũng chỉ có tao và mày, mày như bây giờ cũng không ai thấy được……” Tiếp theo lại là một đống lớn lời nói không dễ nghe, cũng làm Diệp An Thần cảm thán, quả nhiên mỗi một nữ chính đều có một tỷ tỷ độc ác, cùng thân thế đặc biệt khổ bức a.
Bất quá, Hàn gia, Hàn Húc Đông, Diệp An Thần nhớ rõ, đó là một người giống cậu giống một cái pháo hôi a! ╮ ( ╯▽╰) ╭ chỉ là suất diễn của hắn so với cậu nhiều hơn một chút mà thôi.
Bất quá cũng là một sự tồn tại a, một giây sau liền Tổng Tài đại nhân nháy mắt hạ gục a! Bất quá làm Diệp An Thần không nghĩ tới chính là, nguyên lai Hàn Húc Đông ngay từ đầu là hôn phu của tỷ tỷ nữ chính sao?
Nhưng là nếu là người của tủ tỷ nữ chính, vì cái gì về sau lại theo đuổi nữ chính? Quả nhiên lại là do hào quang của nữ chính quá mãnh liệt cho nên liền đem Hàn Húc Đông thu hút sao?
Dư lại là tiếp tục cãi nhau, mà từ trong cuộc cãi vã, Diệp An Thần cũng rốt cuộc hiểu được chuyện xảy ra giữa nữ chính cùng tỷ tỷ, sau khi nghe hiểu xong, Diệp An Thần lại im lặng mà nhìn trời, nói một câu, cẩu huyết a!
Mà ở bên cạnh Diệp An Thần, Đông Phương Đêm hiển nhiên cũng nghe hiểu câu chuyện, tiến đến bên tai Diệp An Thần dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy nói, “Cẩu huyết a!”
Sự tình thực sự thường thấy, cơ hồ là giống kịch bản phim truyền hình.
Bạch gia cùng Hàn gia liên hôn, Hàn gia chỉ có một nhi tử, mà Bạch gia đương nhiên cũng là người được sủng ái nhất Bạch Mộng Vũ, nhưng ai ngờ, Bạch Mộng Vũ coi trọng, hơn nữa lại yêu Hàn Húc Đông, nhưng Hàn Húc Đông coi trọng lại là Bạch Mộng Tuyết, cẩu huyết ở chỗ là khi sự việc bắt đầu, sau một lần một lần ngẫu nhiên gặp được, Hàn Húc Đông yêu cầu cùng Bạch Mộng Vũ giải trừ hôn ước.
Đương nhiên chuyện này nhất định là bị cha mẹ Hàn Húc Đông ngăn trở, vì thế Hàn Húc Đông liền tìm đến nữ chính, ở trường học mà thổ lộ, nhưng việc như vậy lại vừa khéo bị Bạch Mộng Vũ thấy, sau khi đánh nữ chính một cái cũng bị Hàn Húc Đông đánh một cái, cho nên mới sẽ xuất hiện cuộc cãi vã ở phòng y tế……
Nghĩ kia một đoạn sự tình, nghe thế tỷ tỷ nữ chính nói bọn họ một lần gặp nhau, Diệp An Thần cũng ở một bên gật đầu a. Thế giới lớn như vậy, gặp lại một lần là ngẫu nhiên, gặp mặt hai lần là duyên phận, mà gặp mặt đến ba lần…… Nếu còn nói là ngẫu nhiên, hẳn thật sự không có người tin đi!
Nữ chủ cùng tỷ tỷ thật vất vả đi rồi, Diệp An Thần cũng từ trên giường bò xuống dưới, thò cái đầu ra, thấy người thật sự đi rồi mới thở dài, vì cái gì cậu lại tự giác mà trốn tránh nữ chính, Diệp An Thần đã nghĩ thông, nữ chính sức chiến đấu quá mạnh, chính mình ngăn cản không được a!
“Nữ nhân này tâm kế hảo thâm a!” khi Diệp An Thần kéo tấm mành ra, Đông Phương Đêm dùng tay chống cằm vẻ mặt nghiêm túc nói, chỉ là cái tay kia quấn nhìn như thế nào cũng đều không thấy có nhiều lục thuyết phục.
“Rất lợi hại a, chỉ nghe xong vài câu liền biết người khác có tâm kế a!” Lại lần nữa cầm lấy đồ của mình, Diệp An Thần cười nói.
“Hừ! Chuyện như vậy nghe một chút cũng đã thực hiểu rõ được không!” Lại lần nữa ban thưởng một câu xem thường Diệp An Thần.
Ân…… Hảo đi! Đeo cặp lên vai, đi ra phía cửa, thời điểm ra khỏi phòng còn không quên quay đầu lại đối với soái ca tóc vàng chính mình cứu nói câu hẹn gặp lại.
|
Chương 46
Dọc đường đi Diệp An Thần còn cảm thán, quan hệ xung quanh nữ chính thật sự là hỗn loạn a! Nam nhân thích nữ chính thật sự thật nhiều a, trước không nói có nam một, nam hai, nam ba. Pháo hôi cũng phải gọi là muôn màu. Hiện tại tuy rằng đi theo hướng hiện thực, tuy rằng hiện tại Tổng Tài đại nhân cùng nam nhị giống như đều không có thích nữ chính, nhưng là…… Quả nhiên quỹ đạo của những người khác vẫn không có thay đổi sao?
Bất quá…… Nữ chính thiệt tình vẫn có rất nhiều người thích a! Nhìn lên tán cây, Diệp An Thần nhịn không được cảm thán một câu.
A! Mùa đông sắp tới rồi, nhưng vì cái bên người nữ chính vẫn là mùa xuân?
Về đến nhà, đem mình ném lên sô pha, thẳng đến khi bụng kêu Diệp An Thần mới phản ứng lại, chính mình về nhà là để ăn cơm. Vì thế liền ngồi dậy, nghĩ hiện tại phải ăn cái gì, nhưng khi mở cửa tủ lạnh ra, Diệp An Thần hoá đá. Nhìn tủ lạnh trống không, mới nhớ tới, chính mình mấy ngày nay đều là Tổng Tài đại nhân nấu cho ăn, cho nên…… Tủ lạnh căn bản không có gì ăn a!
Nhìn tủ lạnh chỉ còn dư lại hai quả trứng gà, Diệp An Thần bi ai cầm lấy, nắm ở trong tay khóc không ra nước mắt, ô ô ô……Cậu tại sao lại quên chuyện quan trọng như vậy? Hiện tại phải ăn cái gì? Lui về phía sau vài bước nhìn gạo trong tủ, chỉ còn lại mấy hạt gạo lẻ loi nằm ở đó.
Tức khắc Diệp An Thần liền cảm thấy chung quanh cậu giống như có một trận gió thổi qua, cuốn lên vài cái lá cây khô vàng.
Ha hả a…… Tiếp tục nhìn trứng gà trong tay, Diệp An Thần ngửa đầu, hiện tại chỉ còn lại có như thế này, chính mình phải làm sao? Quả nhiên vẫn là phải đi ra ngoài ăn sao? Bất đắc dĩ cúi đầu, nhưng thực mau lại ngẩng lên, buông trứng gà trong tay ra, mở cửa tủ bếp, khi thấy bên trong rốt cuộc có hai gói mì ăn liền, Diệp An Thần rốt cuộc mỉm cười.
Chiên trứng, nấu nước, ngửi được hương mì chạm nước, Diệp An Thần cảm thấy bụng chính mình càng đói. Tuy rằng trước kia thường xuyên ăn mì gói, nhưng từ khi đi vào nơi này này về sau liền ăn ít đi, hiện tại lại một lần ngửi được mùi mì gói, Diệp An Thần thỏa mãn uống nước mì, tức khắc vì vị mì quen thuộc mà rơi lệ đầy mặt a?
Tuy rằng nơi này là thế giới giả tưởng, nhưng hương vị của mì gói, quả nhiên vẫn không có biến a!
Vui vẻ lấy một đôi đũa, thổi thổi, vừa mới chuẩn bị ăn một ngụm ăn, chuông cửa lại vang lên, nghi hoặc buông đũa nhìn cửa, còn sẽ có ai đến tìm cậu a!
Không phải là nữ chính đi!
Thân vừa đứng lên không khỏi khựng lại, nữ chính thời điểm ở trường học không có gặp được cậu, cho nên hiện tại liền tới nhà cậu?
Nhưng là vài giây sau, Diệp An Thần vẫn đứng lên, không thể nào! Nữ chính hình như không biết cậu ở đâu thì phải? Ha hả…… Giống như không biết đi!
Nghe bên tai chuông cửa vang lên không ngừng, Diệp An Thần cuối cùng vẫn nhận mệnh đi mở cửa.
“Tuyệt?” Khi thấy người đứng ngoài cửa, Diệp An Thần không khỏi kinh ngạc.
“Sao anh lại tới đây?” Sau khi phản ứng lại, Diệp An Thần liền nghi hoặc, thời điểm này,Tổng Tài đại nhân vì cái gì sẽ đứng ở trước mặt cậu?
“Đưa cơm.” Nghiêng người đi vào phòng, Đông Phương Tuyệt giơ lên đồ trong tay mình.
“Chính là em đã ăn a.” Diệp An Thần hướng trên bàn mình nhìn nhìn, lại nhìn nhìn hộp đồ ăn trong tay Tổng Tài đại nhân.
“Đã ăn?” Theo mắt Diệp An Thần hướng trên bàn nhìn, thuận tiện đem hộp cơm trong tay để lên bàn. Chỉ là nhìn đồ trong bát, trừ hai quả trứng tráng, Đông Phương Tuyệt cảm thấy có chút dinh dưỡng ra, đồ còn lại làm Đông Phương Tuyệt nhíu nhíu mày.
Vì thế theo bản năng cau mày hỏi một câu, “Đây là cái gì?”
“Mì gói a!” Đi theo sau Đông Phương Tuyệt, Diệp An Thần rất nghi hoặc mà trả lời, muốn nói hình như Tổng Tài đại nhân không có ăn qua mì gói, rốt cuộc Tổng Tài đại nhân là nhân vật như nào sẽ đi ăn mì gói. Nhưng vì cái gì Tổng Tài đại nhân còn không biết là có tồn tại mì gói?
Điều này có điểm quỷ dị đi, không ăn qua thịt heo, hẳn là cũng từng gặp qua heo chạy đi, hiện tại…… Theo đạo lý hẳn là cũng phải là cái dạng này đi! Nhưng là vì sao Tổng Tài đại nhân liền sẽ không biết mì gói là gì?
"Tôi biết đây là mì gói, vì cái gì lại ăn cái này.” Thấy ở một bên Diệp An Thần vẻ mặt tự hỏi, Đông Phương Tuyệt lại nhíu nhíu mi nói.
“Vì cái gì……?” Nhìn bát mì còn bốc khói trước mặt, cậu ăn mì gói thì có cái gì kỳ quái sao? “Trong nhà không có đồ khác để ăn.” Cho nên liền ăn cái này a! Chỉ là sau khi nói xong câu này mặt Tổng Tài đại nhân đen lại, Diệp An Thần không có nói ra.
“Ân.” Đông Phương Tuyệt gật gật đầu, đem canh trong bình giữ ấm đổ ra để trước mặt Diệp An Thần, thấy Diệp An Thần vẫn ngốc ngốc đơ đơ tại chỗ, Đông Phương Tuyệt kéo tay Diệp An Thần, để Diệp An Thần ngồi xuống sau mới cầm lên bát mì không người hỏi thăm nãy giờ.
Tổng Tài đại nhân đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ là cũng muốn nếm thử vị mì gói?
Còn không có kịp ngăn cản Tổng Tài đại nhân xúc động muốn ăn mì gói, liền thấy Tổng Tài đại nhân trực tiếp cầm lấy bát mì đi vào phòng bếp, sau đó bát mì thơm ngào ngạt liền cống hiến hết cho thùng rác.
"Em một miếng chưa đều chưa ăn đâu.” Tràn đầy tiếc nuối nhìn thùng rác bay ra mùi mì gói, Diệp An Thần thiệt tình cảm thấy hảo lãng phí a. Cậu mới chỉ uống một miếng nước dùng, một miếng mì cũng chưa ăn a cư nhiên đã bị đổ hết.
"Thực phẩm rác như vậy về sau ăn ít có biết không?” Cầm bát để vào bồn rửa, từ trên giá cầm ra một bộ bát đũa: “Trong nhà còn mì gói không?”
“Đã không còn, hai gói cuối cùng đều bị anh đổ.” Tràn đầy tiếc nuối mà nói, ánh mắt lại không khỏi hướng thùng rác nhìn.
“Không còn là tốt nhất.” Đông Phương Tuyệt nói một câu sau đó ở đối diện Diệp An Thần ngồi xuống.
Chẳng lẽ nói còn anh liền đi tìm toàn bộ đem ném đi? Nghe Tổng Tài đại nhân nói xong, Diệp An Thần trộm nói thần trong lòng, nhưng Diệp An Thần không biết chính là, Đông Phương Tuyệt nghĩ chính là như vậy.
“Về sau tôi sẽ cùng em ăn cơm, nếu để tôi còn nhìn thấy em ăn thứ kia, tôi thấy một lần đổ một lần.” Từ hộp giữ nhiệt lấy cơm ra, Đông Phương Tuyệt lại nói, thấy Diệp An Thần không nói gì, liền đè thấp thanh âm hỏi lại: “Đã biết chưa?"
“Nga!” Diệp An Thần nói một tiếng mà tâm cản không tình nguyện, còn thuận tiện trong lòng yên lặng nói một tiếng bá đạo. Nhưng là có một điểm Diệp An Thần vẫn biết, đó chính là ở trước mặt Tổng Tài đại nhân, cậu vô luận phản kháng như thế nào đều là vô dụng, cuối cùng vẫn sẽ bị Tổng Tài đại nhân áp chế.
Lại nói mì gói vốn dĩ liền không phải đồ ăn có dinh dưỡng, nếu không phải thiếu ăn ai sẽ lại muốn ăn mì gói? Liền tính là cậu thật sự muốn ăn…… Hừ hừ! Chẳng lẽ Tổng Tài đại nhân còn có thể một ngày 24 giờ giám thị cậu?
Vì thế đối với đề tài mì liền kết thúc trong vui sướng. Chỉ là đối đồ ăn trước mặt, Diệp An Thần lại chậm rãi nhớ tới lời vừa rồi Tổng Tài đại nhân: "Anh về sau sẽ cùng ăn cơm với em?”
“Đúng vậy! Có phải thật cao hứng hau không?” Gắp một miếng sườn heo chua ngọt cho Diệp An Thần, mỉm cười nhìn Diệp An Thần rất thuận tay ăn xuống.
“Chẳng lẽ anh không bận sao?” Chẳng lẽ không phải là Tổng Tài đại nhân đều là vội đến chân không chạm đất sao? Nhưng vì cái gì Diệp An Thần lại thấy Tổng Tài đại nhân nói nhàn rỗi đến như vậy? Tổng giám đốc không đều là vội không rảnh ăn cơm trưa a, cơm chiều a, vì sao? Vì cái gì hiện tại Tổng Tài đại nhân còn muốn bồi cậu cùng nhau ăn cơm?
“Này không phải sợ em nhớ tôi sao?” Đông Phương Tuyệt hơi hơi cong cong khóe miệng, lại lần nữa gắp vào bát Diệp An Thần một miếng sườn heo chua ngọt.
Ha hả…… Tổng Tài đại nhân Anh suy nghĩ quá nhiều đi? Bọn họ hiện tại có thể nói là mỗi ngày gặp mặt, lại cùng nhau ăn cơm, chẳng lẽ không cảm thấy quá dính nhau hay sao? Hơn nữa…… Tổng Tài đại nhân, anh dùng một khuôn mặt cao lãnh như vậy nói ra lời ngon tiếng ngọt như vậy thật sự tốt sao? Thật sự không thành vấn đề sao?
|
Chương 47
Tổng Tài đại nhân tuy rằng vẫn làm mặt lạnh, nhưng khóe miệng mỉm cười lại không chạy khỏi mắt Diệp An Thần, vì thế Diệp An Thần chỉ là ném ra một cái xem thường: "Có quỷ mới nhớ nhà anh."
“Ha hả…… Vậy coi như em nói đi, là tôi nhớ em đi.” Rướn thân sang phía Diệp An Thần ngậm lấy đầu đũa cậu đang ăn, Đông Phương Tuyệt híp mắt ăn còn cố ý mà liếm liếm môi.
Đối với cách ăn kia của Tổng Tài đại nhân Diệp An Thần không muốn nói gì, chỉ là ánh mắt Diệp An Thần như ngừng lại trên đôi môi hoàn mỹ kia. Màu đỏ mê người, mà hiện tại còn hơi ươn ướt, chỉ là nhìn thôi lại làm Diệp An Thần nhớ tới cảm xúc mềm mại cùng hương vị mê người của người kia.
Không tự giác mà mím môi, lại rất nhanh sau đó phản ứng lại, đỏ mặt, cúi đầu liều mạng ăn, cậu vừa rồi…… Ô ô……Cậu vừa rồi cư nhiên nổi tà ác a, a……Cậu vừa rồi nhìn môi Tổng Tài đại nhân, nhìn eo của Tổng Tài đại nhân.
Cư nhiên, cư nhiên, cư nhiên rất muốn đem quần áo Tổng Tài đại nhân cởi ra, sau đó, hôn lên?!
Dùng sức nhai đồ ăn trong miệng, còn chưa có nuốt xuống lại và cơm. Thẳng đến chính mình không thể nhét thêm đồ ăn vào trong miệng mới thôi, nhưng mặt Diệp An Thần vẫn hồng như cũ. Tuy rằng là như thế, nhưng trong đầu vẫn thỉnh thoảng thổi qua bộ dáng vừa rồi của Tổng Tài đại nhân, đặc biệt đôi môi ươn ướt kia. Lại từ môi nghĩ tới ngày hôm qua dưới tàng cây bị Tổng Tài đại nhân ôm vào trong ngực hôn môi.
Mà cái hôn kia ngay từ đầu vẫn là do cậu chủ động mà, trong đầu Diệp An Thần từng việc từng việc nhớ rõ lại, làm mặt vừa mới đỡ nóng lại bắt đầu nóng lên.
“Vô lại.” Trong miệng còn nhai đồ ăn nói ra hai chữ, mới vừa nói xong hai chữ, Diệp An Thần gian nan đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống, chỉ là khi mới vừa nuốt xuống lại bị hóc xương sườn.
"Đều bị em phát hiện cả rồi a!” Đông Phương Tuyệt mỉm cười nói, không biết vì cái gì, chỉ cần nhìn người trước mắt này hắn liền cảm thấy hạnh phúc.
Nhìn bộ dạng phồng má nhai đồ ăn của người trước mặt, Đông Phương Tuyệt càng nhìn càng cảm thấy như tiểu lão thử đang ăn vụng. Đặc biệt hai bên má còn động động, đều làm Đông Phương Tuyệt có xúc động muốn dùng ngón tay chọc chọc. Bất quá…… Vừa lòng gật gật đầu, tiểu lão thử nhà mình giống như bị chính mình dưỡng béo a!
Ân ân! Không ngừng cố gắng, hiện tại vẫn là quá gầy, tưởng tượng tiểu lão thử nhà mình bị mình dưỡng đến trắng trẻo mập mạp, mềm mềm, Đông Phương Tuyệt liền không khỏi gắp đồ ăn vào bát Diệp An Thần.
"Anh gắp quá nhiều rồi, em ăn sao hết.” Nhìn trong bát mình đồ ăn bắt đầu cao như núi, Diệp An Thần dùng sức đối với Đông Phương Tuyệt xua tay, chỉ là đáng tiếc trong miệng còn có rất nhiều đồ ăn chưa nuốt xuống, một câu “Không cần gắp, em ăn không hết.” Nói như thế nào cũng nói không rõ.
Nhìn sườn núi đồ ăn lăn xuống một khối củ cải, Diệp An Thần sâu sắc cảm thấy, Tổng Tài đại nhân đây là tính làm cậu no chết sao?
Nhưng Diệp An Thần cùng Tổng Tài đã bắt đầu có sự ăn ý giữa hai người yêu nhau, vẫn là năng lực lí giải của Tổng Tài đại nhân đã tới cảnh giới mà nhân loại không thể lí giải. Đông Phương Tuyệt sau khi Diệp An Thần nói xong câu kia liền dừng tay, bắt đầu cầm lấy bât đũa của chính mình chậm rì ăn cơm.
Một bữa cơm, không biết có phải Diệp An Thần ảo giác hay không, cậu cảm thấy đặc biệt ấm áp. Đứng ở bên cạnh Tổng Tài đại nhân, duỗi tay nhận bát cơm Tổng Tài đại nhân đưa qua, dùng khăn lông trong tay lau khô. Sau đó lại lặp lại động tác vừa rồi, rõ ràng trước kia căn bản không có cùng nhau làm, nhưng hiện tại làm, mặc kệ là Diệp An Thần hay là Đông Phương Tuyệt đều phi thường thuận tay.
Thời điểm rửa bát, Diệp An Thần trộm ngẩng đầu nhìn Tổng Tài đại nhân đứng bên cạnh mình. Đột nhiên cảm thấy, bọn họ giống như đã sống với nhau thật lâu rồi. Tổng Tài đại nhân luôn một chút một chút mà đi vào tâm trí cậu, làm cậu một chút bất tri bất giác chìm vào, giống như hiện tại.
Cầm một khăn lông khác đưa cho Tổng Tài đại nhân, Đông Phương Tuyệt mỉm cười tiếp nhận khăn lông đem tay lau khô.
"Tí nữa em có bận không?” Đem khăn lông xoay người qua, Đông Phương Tuyệt hỏi.
“Không có việc gì a.” Đi ra khỏi phòng bếp, Diệp An Thần rất tùy ý nói, nhưng nói xong mới quay đầu lại, nhìn về phía Tổng Tài đại nhân đứng ở cửa bếp, vẻ mặt cảnh giác nhìn Đông Phương Tuyệt hỏi, “Có việc?”
“Ân, tí nữa chúng ta đi hẹn hò.” Đông Phương Tuyệt khi đi ngang qua bên người Diệp An Thần, nhẹ nhàng nói, còn thực thuận tiện ở trên mặt Diệp An Thần hôn một cái.
Gì?…… Hẹn hò? Nghe thấy Tổng Tài đại nhân nói, Diệp An Thần liền mở to mắt, này hai chữ hẳn cậu lí giải đúng đi! Hẳn là vậy đi! Nhưng nếu nghĩa trên mặt chữ, vì cái gì Tổng Tài đại nhân lại nói ra nhẹ nhàng như vậy? Giống như là đang nói, hôm nay thời tiết thật tốt a……
"Anh không bận sao?” Tiếp tục nhìn Tổng Tài đại nhân, Tổng Tài đại nhân anh có phải thật sự quá nhàn, làm quản lý của một tập đoàn, có thời gian ở chỗ này bồi cậu ăn cơm cũng được thôi, nhưng hiện tại lại muốn cùng cậu đi hẹn hò là cái tiết tấu gì?
Tuy rằng ở tiểu thuyết Tổng Tài đại nhân suốt ngày chỉ cần yêu đương là được, không cần làm việc khác cũng không cần lo lắng công ty đóng cửa. Nhưng dù sao đó cũng là trong tiểu thuyết, mà hiện tại là hiện thực, cho nên, Tổng Tài đại nhân hẳn là rất bận, nhưng là…… Chẳng lẽ hiện tại Tổng Tài đại nhân muốn mở ra cái loại hình thức nghịch thiên này sao?
"Tôi hiện tại dù sao cũng là giám đốc, hiện tại bỏ bê công việc cũng không sao!” Lại xoay người kéo tay Diệp An Thần, một cái tay khác lại ôm Diệp An Thần, cúi đầu, hôn lên môi Diệp An Thần. Nguyên bản chỉ nghĩ lướt qua, nhưng khi chạm đến đôi môi mềm mại kia lại ngăn không được.
Sau khi kết thúc một nụ hôn, Diệp An Thần bị Đông Phương Tuyệt hôn đến choáng váng bị Tổng Tài đại nhân kéo tay ra cửa. Thẳng đến khi đứng ở trên đường cái, Diệp An Thần mới nhìn nhìn bốn phía hỏi: “Chúng ta hiện tại đi chỗ nào?”
"Em muốn đi đâu liền đi đó, nếu không có nơi nào muốn đi, chúng ta liền tùy tiện đi dạo. Tí nữa lại đi xem phim, sau đó đi ăn khuya.” Kéo tay Diệp An Thần bước chậm trên đường cái, Đông Phương Tuyệt nói ra kế hoạch của chính mình.
Chỉ là, nghe xong những lời này Diệp An Thần thật sâu sắc hoài nghi, phương thức hẹn hò như vậy…… Giống như cùng thân phận cao lớn của Tổng Tài đại nhân không phù hợp a!
Nhưng phương thức hẹn hò phù hợp với Tổng Tài đại nhân là cái gì? Suy nghĩ một hồi lâu, Diệp An Thần cũng không có suy nghĩ ra, vì thế Diệp An Thần sau đó thật sự cùng Tổng Tài đại nhân tay nắm tay áp đi trên đường, hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, thẳng đến khi ánh mặt trời toàn bộ biến mất, mà đèn đường cũng bắt đầu sáng trưng, hai người mới phát hiện, bọn họ đã đi dạo thật lâu.
Nhưng là cho dù là mấy cái giờ đi dạo, hai người cư nhiên cũng không có cảm thấy nhàm chán.
“Nếu không hiện tại đi xem phim đi?” Nhìn nhìn đồng hồ, Đông Phương Tuyệt đề nghị.
Sau khi nhìn thấy Diệp An Thần gật đầu đáp ứng, liền kéo Diệp An Thần tay hướng rạp phim gần nhất đi đến.
"Tí nữa em muốn xem phim gì?” Trên đường đi, Đông Phương Tuyệt hỏi Diệp An Thần.
“Ân…… Không biết…… Gần đây có phim gì a? Em ngày thường đều không đi xem phim gì đó.” Tiếc nuối nhíu nhíu mi, sau đó ngẩng đầu nhìn Tổng Tài đại nhân.
Chỉ là hiển nhiên Tổng Tài đại nhân cũng sẽ không quá chú ý chuyện như vậy. Vì thế Đông Phương Tuyệt sau khi nhìn ánh mắt Diệp An Thần, bất đắc dĩ nhún nhún vai nói: “Loại chuyện này, em cảm thấy tôi sẽ chú ý sao?…… Xem ra chúng ta vẫn là đến rạp chiếu phim rồi lại quyết định đi."
Chậm rì rì đi đến rạp chiếu phim, người đông ngoài dự kiến. Diệp An Thần cùng Đông Phương Tuyệt hai người đến không có quá nhiều người chú ý.
Tới xem phim có hơn phân nửa là các cặp yêu nhau tay trong tay, nhưng có rất nhiều người lại không phải. Vì thế, khi Diệp An Thần cùng Đông Phương Tuyệt hai người tay nắm tay đứng ở bên ngoài nhìn poster phim, Diệp An Thần thực nhanh nghe được thanh âm nói chuyện, thanh âm không lớn, nhưng không biết có phải đứng gần hay không, Diệp An Thần lại là nghe thấy được.
“Nha nha, ngươi nói bọn họ có phải là một đôi hay không a, xem bọn họ nắm tay, nhất định là một đôi đi!” Tuy rằng thanh âm đã đè thấp, nhưng kích động trong lời nói lại có thể cảm giác được rõ ràng.
“Nhất định đúng vậy, a a…… Hủ lâu như vậy rốt cuộc mới thấy được một cặp, ô…… Mày xem tiểu công đi, thật sự có khí thế a, còn có tiểu thụ, a a…… Không được, tao thật sự kích động làm sao bây giờ?” Một thanh âm khác cũng ép tới rất thấp, nhưng kích động trong lời nói sơ với người kia lại là rõ ràng hơn.
Rõ ràng làm Diệp An Thần không khỏi hướng bên người Đông Phương Tuyệt nhích lại gần, cậu cảm thấy hảo nguy hiểm a!
“A a a…… Ngươi xem, tiểu thụ dựa qua, ngô……Thật là cảnh đẹp a.”
"Mày nói tao có thể chụp ảnh không? Tao cảm thấy nếu không lưu lại cái gì tao nhất định sẽ tiếc nuối a!”
Lại là đứt quãng nói, Diệp An Thần cảm thán, quả nhiên hủ nữ chính là lực lượng hùng hậu sao?
|
Chương 48
Mà xung quanh hai người họ, thảo luận cũng dần dần nhiều lên, trừ những lời giơ hai muội muội hủ nữ vừa rồi, cũng có người đi ngang qua bọn họ, nói một câu ghê tởm.
Diệp An Thần trộm nhìn bốn phía, vừa rồi không có chú ý, hiện tại có rất nhiều người trộm mà nhìn bọn họ. Hơn nữa cũng có một ít người còn khe khẽ nói nhỏ cái gì, tuy rằng nghe không rõ, nhưng là nói như vừa rồi nghe được hai loại khả năng.
Nhưng là tính như vậy, Diệp An Thần lại cũng không có cảm thấy sợ. Nguyên bản ở trước công chúng, bị người ta thảo luận, hẳn là sợ, hẳn là xấu hổ. Nhưng bị Tổng Tài đại nhân nắm tay, ấm áp. Làm Diệp An Thần cảm thấy, mặc kệ trước mắt có bao nhiêu mưa gió, chỉ cần có nam nhân này tồn tại, cậu chỉ cần đứng tại chỗ, người nam nhân bên người này sẽ vì chính mình ngăn trở hết thảy mưa gió.
Nắm tay Tổng Tài đại nhân không buông ra, ấm áp, làm cậu đặc biệt an tâm. Cậu là một tiểu nhân vật, cậu cũng không có chí hướng lớn, chỉ muốn an an tĩnh tĩnh làm một tiểu trạch nam. Cậu cũng không có nhiều quyết đoán, nhưng là cậu lại biết, cậu chỉ cần kiên định mà đứng ở bên người Tổng Tài đại nhân bên người.
“Muốn xem cái gì? Mấy bộ phim này tôi cũng chưa từng nghe nói qua.” Mỉm cười rồi lại có điểm rối rắm nhìn một loạt poster trước mặt, nhìn mấy ánh mắt xung quanh Đông Phương Tuyệt rất sớm cũng đã nghe được, mà vừa rồi khe khẽ nói nhỏ hắn cũng nghe thấy, thậm chí còn nghe thấy nhiều.
Nguyên bản Đông Phương Tuyệt cho rằng cảm giác được ánh mắt chung quanh, nghe thấy thanh âm chung quanh, người ở bên người chính mình sẽ lùi bước, rốt cuộc liền tính là thế giới này có tiên tiến, cũng không có khả năng mọi người đều có thể tiếp thu quần hệ của hai người bọn họ. Hắn có thể giúp cậu ngăn trở mưa gió, nhưng là liền tính như vậy, lại như cũ vẫn là không có khả năng ngăn trở lời đồn đại vớ vẩn.
Hắn muốn chính là một người có thể kiên định mà đứng ở bên người chính mình sẽ không dao động, hiển nhiên người trước mắt không có làm hắn thất vọng, giơ lên tay hai người chặt chẽ mà nắm ở bên nhau, hôn khẽ lên. Tức khắc, bốn phía khe khẽ nói nhỏ trong nháy mắt trở nên càng thêm lớn, cũng làm mặt Diệp An Thần bắt đầu phiếm hồng, nổi giận ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tổng Tài đại nhân một cái.
Muốn rút tay về, nhưng tay lại bị Tổng Tài đại nhân gắt gao nắm, Diệp An Thần dứt hai lần không ra, liền quay đầu đi từ bỏ.
Bá đạo, vô lại…… Trong lòng mắng, lại một lần dứt du tay ra, nhưng lại như cũ vẫn là không rút về được. Phẫn hận cúi đầu, thật là, nắm thì nắm, vì cái gì còn muốn hôn một cái? Chẳng lẽ không biết hiện tại bọn họ chính là tiêu điểm sao? Hiện tại…… Tổng Tài đại nhân là muốn được vây xem sao?
Nếu hiện tại không phải ở trước công chúng, Diệp An Thần thật sự rất muốn nắm tay Tổng Tài đại nhân lên, cắn hai cái, anh dám hôn, anh dám hôn này, cắn chết anh!!! Âm thầm ở trong lòng nghiến răng. Nhưng thời điểm Diệp An Thần hăng chà đạp Tổng Tài đại nhân trong đầu, cằm lại bị người ta nâng lên.
Nhìn mặt Tổng Tài đại nhân chậm rãi áp sát vào, Diệp An Thần thân mình chậm rãi lùi về phía sau, Tổng Tài đại nhân đây là muốn làm gì? Mím môi, nên không phải là chính mình nghĩ như vậy thì sao? Không thể nào! Thân mình lại một lần lui về phía sau, rồi lại cẩn thận hướng bốn phía nhìn nhìn. Trước công chúng…… Tuy rằng cậu có thể tiếp thu cùng Tổng Tài đại nhân tay nắm tay trước mặt người khác, cũng có thể thản nhiên tiếp thu người khác đồn đãi vớ vẩn.
Nhưng là…… Nhưng là…… Hôn môi việc thân mật như vậy, hay là nên tìm nơi tối tối không phải sao? Hiện tại làm trò trước nhiều người như vậy, ô ô…… Thần thiếp làm không được a……
“Cái kia, chúng ta nhìn cái gì a! Quyết định nhanh một chút a!” Hơi hơi đẩy Tổng Tài đại nhân một phen, làm hai người cách xa một chút. Sau đó xoay người, nhìn poster trước mặt thúc giục nói, chỉ là mặt càng thêm phiếm hồng đã bán đứng tâm tình Diệp An Thần hiện tại.
Hơn nữa người ngoài nói nghe không rõ lắm, cói nói tốt nhưng tiếc, có nói ghê tởm, Diệp An Thần càng nghe mặt càng thêm đỏ, lần hai trong lòng yên lặng mà mắng Tổng Tài đại nhân. Cậu cảm thấy càng ở cùng Tổng Tài đại nhân ở chung liền phát hiện cái bộ dạng băng sơn gì đó đều là gạt người sao? Tổng Tài đại nhân tính cách thật sự chính là vô lại a!
“Nếu không xem cái này đi.” Đối với Diệp An Thần cự tuyệt Đông Phương Tuyệt không chút nào để ý. Bị hơi đẩy một về sau trên mặt cười càng thêm rõ ràng, câu lấy khóe miệng vươn ra ngón tay đặt ở một poster.
Theo ngón tay Tổng Tài đại nhân nhìn, Diệp An Thần kinh ngạc há to miệng, cũng không tự chủ được vươn ngón tay hướng về phía Tổng Tài đại nhân chỉ, sau đó không thể tưởng tượng nói: “Phim tình yêu?”
Ánh mắt từ poster bên cạnh đảo qua, kỳ thật phim điện ảnh vẫn là có rất nhiều, tuy rằng không có một bộ nào là Diệp An Thần biết đến, nhưng là…… Tổng Tài đại nhân nói hiện tại đi xem phim tình cảm là cái tình tiết gì?
Chẳng lẽ là Tổng Tài đại nhân chỉ sai rồi? Ngạch…… Hảo đi! Hẳn là không có tỷ lệ như vậy!
“Hẹn hò đương nhiên là phải xem phim tình cảm a!” Sau khi quyết định xong, Tổng Tài đại nhân liền làm lơ nói nhỉ chung quanh, kéo tay Diệp An Thần, quang minh chính đại hướng quầy bán vé, mua hai vé……Chuyến tàu tình yêu.
Khi mua xong vé phim, Tổng Tài đại nhân cư nhiên còn kéo cậu mua một túi bắp rang bơ. Vì thế Diệp An Thần đột nhiên trong lòng bị nhét một túi bắp rang bơ, lại nhìn Tổng Tài đại nhân nhìn cậu mỉm cười, Diệp An Thần thật sự, thật sự rất muốn bạo khẩu, nói một câu: “Xem cái lông a! Xem đi, xem đi, thích thì xem đi, lão tử liền đem anh ăn luôn!!”
Đông Phương Tuyệt mỉm cười nhìn Diệp An Thần trừng lớn mắt nhìn chính mình, rất là sung sướng nhéo lên mấy viên bắp rang nhét vào miệng mình, có điểm ngọt. Hơi hơi gật gật đầu sau lại nhéo lên mấy viên đút cho Diệp An Thần.
Diệp An Thần theo bản năng há mồm ăn xong, chỉ là khi ăn xong vẫn như cũ vẫn là nhìn bắp rang bơ trong tay, nói thật, từ khi trưởng thành, cậu chưa có nghĩ sẽ đi xem phim rồi lại ăn bắp rang bơ……
"Em lại không phải phụ nữ.” Cau mày, Diệp An Thần nói rất rối rắm, nói xong lại nhìn bắp rang bơ trong tay đang toả hương liếc mắt một cái.
“Nhưng là hẹn hò không phải đều là dạng này sao? Hơn nữa……” Nhìn bộ dạng tiểu lão thử nhà mình rối rắm ôm bắp rang bơ, Đông Phương Tuyệt cảm thấy đặc biệt đáng yêu. Hắn hiện tại thật sự rất muốn, liền hiện tại, ở chỗ này ăn luôn hắn. Trên mặt cười càng lớn, hắn cảm thấy, trái tim hắn cũng xuất hiện ánh mặt trời, không hề như trước đây là một mảnh hoang vu.
Hơn nữa? Hơn nữa cái gì? Nghe Tổng Tài đại nhân nói xong, Diệp An Thần nhíu nhíu mày, nhưng là sau khi nhăn mi, Diệp An Thần liền không nghĩ gì nữa, suy nghĩ của Tổng Tài đại nhân, ha hả…… Cùng cậu đôi khi không cùng hệ quy chiếu a, cho nên tâm tư của Tổng Tài đại nhân, ngươi muốn đoán cũng không đoán được.
Vì thế……
“Kỳ thật chúng ta có thể xem phim khác.” Một bàn tay vẫn là bị Tổng Tài đại nhân nắm, một bàn tay cầm bắp rang bơ, đương không hề tự hỏi bắp rang, Diệp An Thần nhìn Tổng Tài đại nhân trong tay cầm hai vé, tuy nói cậu là không có nghĩ tới muốn dấu diếm a, nhưng cũng không cần phải thật sự quang minh chính đại như vậy đi!
Lại nói đối với bọn họ là bình thường nhưng đối với người khác là dị giới đi! Ngồi vào ghế đôi, nhìn hai người vừa rồi đứng cạnh họ, mà hiện tại lại là ngồi ở phía trước bọn họ, còn thỉnh thoảng mà trộm nhìn bọn họ, hai người hình như là nữ sinh, cậu là thật sự không nghĩ bị vây xem a!
Tuy rằng hai nữ sinh trước mắt này không có ác ý, nhưng bị nhìn như vậy vẫn là làm Diệp An Thần cảm thấy không thoải mái.
Hướng bên người Tổng Tài đại nhân rụt rụt, lại không nghĩ ngay sau đó Tổng Tài đại nhân lại đem cậu ôm lấy, khi Diệp An Thần nghi hoặc động tác của Tổng Tài đại nhân, liền thấy Tổng Tài đại nhân rướn về phía trước, sau đó vỗ vỗ bả vai hai bạn học sinh phía trước.
“Có…… Có việc gì sao?” Hai nữ sinh cơ hồ cùng lúc quay đầu lại, bị Đông Phương Tuyệt chụp bả vai, đỏ mặt, có điểm kích động lại cũng là có điểm nghi hoặc hỏi.
Kỳ thật không riêng gì hai nữ sinh vừa mới quay đầu, Diệp An Thần cũng thực nghi hoặc a! Tổng Tài đại nhân vô duyên vô cớ quấy rầy kia hai nữ hài tử làm gì?
Chỉ là ngay sau đó, nghe thấy được Tổng Tài đại nhân nói, Diệp An Thần lại đỏ mặt.
Bởi vì Đông Phương Tuyệt đối hai nữ sinh nói: “Có thể hay không không hướng chúng ta nhìn được không? Nhà ta tương đối thẹn thùng, các em vẫn luôn nhìn hắn, hắn về sau nói không chừng liền bởi vì thẹn thùng mà không đi hẹn hò với tôi.”
Trên mặt mang theo mỉm cười nhàn nhạt, hướng Diệp An Thần trong mắt có sủng nịnh nhè nhẹ, làm hai nữ sinh trước mặt mắt nổi trái tim, không ngừng gật đầu. Mà Diệp An Thần……
Không ngừng ở trong lòng mặc niệm, thứ này không phải Tổng Tài đại nhân, thứ này không phải Tổng Tài đại nhân, thứ này không phải Tổng Tài đại nhân! Thứ này không phải Tổng Tài đại nhân! Thứ này không phải Tổng Tài đại nhân a!……
|