Chuyện Tốt Vô Song Cặn Bã Thành Đôi
|
|
Chương 21: Tụ hội? Ặc. . . . . . Ngày hôm sau đeo hai mắt gấu trúc tỉnh dậy, mới phát hiện Lâm Đạo Phong sớm đã ra cửa từ lúc nào không biết.
Tôi biết hắn là vì tốt cho tôi, sợ ba tôi lại nghi ngờ gì, nhưng mà nhìn căn phòng trống rỗng kia, trong lòng vẫn không hiểu vì sao khẽ thắt lại.
Nghe tiếng ba tôi rời giường, tôi nhanh chóng rời đi tầm mắt, xoay người vào phòng vệ sinh.
Lão ba vừa gấp chăn vừa hỏi tôi: “Duệ Duệ, ba cuối tuần sẽ phải về rồi, con cuối tuần kêu nhóm bạn của con đến ăn bữa cơm.”
“Dạ.”
Cho dù đêm qua giải thích, trong lòng ba tôi vẫn có vướng mắc.
Tôi phun một miệng đầy bọt kem đánh răng, sau cầm khăn lau mặt, ngẩn người nhìn gương một chốc, mới cầm sách vở ra khỏi nhà.
Kỳ thật tôi biết được, đổi lại là bất cứ vị cha mẹ nào cũng sẽ không hy vọng con trai mình thích đàn ông.
Tôi cũng quả thực không phải gay,
Chỉ là Lâm Đạo Phong không giống.
Tôi không nói được chỗ nào không giống, nhưng hắn thực sự khác với những bạn gái cũ của tôi.
Dù sao….. Chính là không giống.
Mấy ngày nay Lâm Đạo Phong cố ý tránh tôi, chúng tôi gặp nhau một câu cũng không nói, chỉ có lúc ở nhà mới ngẫu nhiên khách khí vài câu cho ba tôi xem.
Chỉ có khi vào đêm, tôi mới có thể cảm giác được hắn ở bên tường bên kia lăn qua lộn lại.
Lăn qua lộn lại.
Lăn qua lộn lại.
Tôi cảm thấy tôi sắp điên mất rồi, rõ ràng mỗi ngày đều cách gần như vậy, lại phải cố tỏ vẻ như hai người xa lạ.
Rõ ràng ở ngay dưới một mái hiên, nhưng không cách nào ức chế được nhớ hắn.
Tôi ngồi dưới lầu ký túc xá gọi điện thoại cho Tình Thiên Thiên Lam: “Thứ bảy anh mời em ăn cơm.”
“Sao thế, ca ca?” Giọng tiểu cô nương vẫn ngọt ngào như mật, “Anh tính chia tay với tiểu soái ca, giờ quay lại vòng tay ôm ấp của em à?”
“Đúng rồi.” Tôi cười nói, “Còn muốn cho em gặp bố chồng luôn đây này.”
“Bớt đùa đi nhá, nói đi, có chuyện gì?”
Tôi do dự một lúc, rồi kể đại khái sự việc.
“Như vậy à, muốn em giả làm bạn gái anh…..” Tiểu cô nương trầm mặc một lúc, “Năm bữa KFC!”
“Ba bữa.”
“Thành giao!”
Tôi vừa mới thở dài một tiếng, lại nghe Tình Thiên Thiên Lam nói: “Có điều, ca ca, tiểu soái ca của anh không có vấn đề gì đấy chứ?”
“Lâm Đạo Phong?” Tôi cắn cắn môi, “Chờ ba anh đi rồi sẽ tốt thôi.”
“Ồ.” Cô nở nụ cười rất có thâm ý, “Tóm lại, anh tự mình nghĩ đi.”
Nghĩ gì cơ? Tôi hiện giờ đã loạn thành một đoàn rồi.
Kế tiếp là Hoàng Suất cùng Tiêu Quân Cường, ngoài dự kiến của tôi, khi tôi nói ý đồ mình đến, hai đứa nó liếc nhau một cái rồi đáp ứng liền.
“Đều là anh em cả mà!” Bọn nó vỗ hai bả vai tôi, “Vội đương nhiên phải giúp.”
Trong nháy mắt, tôi cảm động đến nước mắt đều sắp trào ra.
“Có điều.” Hoàng Suất nói, “Gạt bác trai như vậy có phải không tốt lắm không.”
“Nhưng cũng đâu còn biện pháp nào khác.” Tôi nói.
“Đúng rồi.” Tiêu Quân Cường nói, “Tao vừa nãy thấy Lâm Đạo Phong ngồi trong cái đình nhỏ sau giảng đường một đấy, có phải nó đang đợi mày không?”
Lòng tôi nóng lên, vội vội vàng vàng chào tạm biệt rồi chạy về phía giảng đường một.
Sau đó đứng xa xa nhìn Lâm Đạo Phong ngồi trong đình nhỏ, khuỷu tay đặt trên đầu gối, phả ra từng ngụm khói thuốc.
Tôi chạy chậm lại, nhẹ nhàng tiêu sái đến trước mặt hắn, ngồi xổm xuống nhìn hắn: “Đang làm gì vậy?”
“Hả?” Hắn ngẩng phắt đầu lên, thấy là tôi, không khỏi cười cười, “Không làm gì cả, chỉ nói chuyện phiếm thôi.”
“Nói chuyện phiếm? Với ai?” Tôi nhìn xung quanh một lượt, giờ mới phát hiện Ôn Trác đang ngồi đối diện.
Ôn Trác vẫn bộ mặt hồ ly tươi cười như cũ: “Giờ mới nhìn thấy anh đó hả, thực khiến người ta đau lòng mà.”
“Anh là ai cơ chứ.” Tôi trợn trắng mắt xem thường, cười hì hì nói với Lâm Đạo Phong, “Người bên em đều thu phục hết cả rồi, bọn họ sẽ không nói quan hệ của chúng ta ra, chờ ba em về rồi sẽ tốt thôi.”
“Ồ.” Sắc mặt Lâm Đạo Phong bỗng nhiên tối sầm lại, đứng lên vỗ vỗ quần, “Anh còn có tiết, đi trước đây.”
“Sao tự nhiên lại đổi sắc mặt thế?” Tôi kinh ngạc nhìn theo bóng hắn.
Ôn Trác ở đằng sau tôi thở dài sâu kín: “Anh cuối cùng cũng biết vì sao em luôn bị con gái đá rồi.”
“Vì sao?” Tôi hỏi.
“Vô tâm vô phế chứ sao.” Hắn lắc đầu.
“Anh có ý gì?” Tôi nhìn sườn mặt hắn.
Ôn Trác vắt chéo hai chân, đặt tay lên đầu gối nhìn tôi: “Em, căn bản không để ý Lâm Đạo Phong nghĩ như thế nào đúng không.”
“En không có mà.” Tôi biện minh, “Không phải vì ba em đến đây sao?”
“Nếu ba em nói một cách rõ ràng rằng em không được phép ở bên Lâm Đạo Phong, em có chia tay với hắn không?”
“Em sao có thể…..” Lời vừa thốt ra, đã đứt giữa đoạn.
“Em xem em đi, không biết chứ gì, vừa rồi Lâm Đạo Phong có nói cho anh.” Ôn Trác nhô đầu sang, như cười như không nói, “Hắn cảm thấy em nói thích hắn đều do hắn dụ dỗ mà ra, kỳ thật chính em cũng không biết em muốn cái gì.”
“Hắn nói vậy với anh?” Tôi mở to hai mắt.
“Tây Duệ.” Hắn lắc đầu. “Em quả nhiên là đứa vô tâm, em chẳng lẽ không biết Lâm Đạo Phong hắn gần đây có bao nhiêu khó chịu sao?”
“Vì sao phải nói như vậy, em cũng khó chịu lắm mà.”
“Chẳng qua anh thật ra lại thích cái loại lang tâm cẩu phế này của em, thế nào? Có muốn suy nghĩ quăng cái tên Họ Lâm kia đi, ở bên anh không?” Hắn dịch gần về phía tôi.
“Cút đi, anh mới lang tâm cẩu phế.”
Lòng tôi bắt đầu khó chịu, trong lòng thắt lại từng trận.
Thứ bảy tuần đó, tôi đi đón Tình Thiên Thiên Lam qua đây, người đã đến đủ cả, Hoàng Suất Tiêu Quân Cường lấy ra bản lĩnh trông nhà đùa giỡn lảm nhảm liên hồi, tranh cãi nhau ồn ào ầm ĩ khắp nhà, Ôn Trác tên kia không biết nói gì mà khiến hai mắt ông già toả sáng, gật đầu liên tiếp.
Tôi ho khan một tiếng, mới đưa được tầm mắt mọi người lại đây, ba tôi chăm chú đánh giá Tình Thiên Thiên Lam.
Tôi chỉ vào Tình Thiên Thiên Lam: “Đây là bạn gái con, Tình…..” Nói tới đây, tôi mới phát hiện tôi ngay cả tên cô bé cũng không biết, còn may Tình Thiên Thiên Lam nhanh chóng tiếp lời: “Cháu chào bác trai, cháu tên là Điền Lôi Lôi ạ.”
Toàn bộ lực chú ý của ba tôi lập tức bị tiểu cô nương hấp dẫn: “Đến đây, Lôi Lôi, qua đây ngồi.”
“Lâm Đạo Phong đâu?” Tôi hỏi Tiêu Quân Cường.
“Trong phòng bếp.” Hắn nói, “Nhìn không ra tên kia còn biết nấu ăn.”
Tôi lập tức thí điên thí điên chạy vào trong bếp, đúng lúc nhìn thấy Lâm Đạo Phong cùng một tiểu cô nương không biết chạy ra từ đâu đang vừa nấu ăn vừa nói cười.
Tên kia mặc cái tạp dề màu hồng nhạt hình mèo Kiki, động tác thuần thục thái đồ.
Ba tôi ở phòng khách cùng Điền Lôi Lôi tán gẫu đến là vui vẻ: “Phải không, Duệ Duệ nói với cháu nhiều như vậy sao, ha ha…..”
Tôi tựa vào cửa phòng bếp nhìn Lâm Đạo Phong, người này bộ dạng thật sự tuấn tú lắm, mắt to mũi thẳng, nhất là lúc cười, ánh mắt nheo lại, có chút xấu xa, lúc nhìn tôi sâu trong mắt thường hiện thủy quang lăn tăn.
Lâm Đạo Phong làm nóng dầu trong nồi, sau đó thả hành vừa thái vào, ‘xèo ~~’ một tiếng.
Lão ba nói: “Bác vốn đang có chút lo lắng Duệ Duệ….. Có điều thấy con là một cô bé tốt như này thì bác yên tâm rồi.”
Tôi nhìn Lâm Đạo Phong nghĩ: Cái tên Lâm Đạo Phong kia tại sao lại coi trọng tôi chứ, tôi nhát gan yếu đuối vô tâm vô phế còn không suy nghĩ cho người khác. Hoặc là nói, tôi sao lại coi trọng tên kia chứ, hắn tự đại hoa tâm lại còn xấu tính dại gái.
Lâm Đạo Phong một tay lắc chảo một tay đảo xẻng, mặt bị lửa hun đến hồng hồng.
Tiếng cười của lão ba ở phòng khách vang dội truyền đến: “Lôi Lôi, hôm nào đến nhà chúng ta xem xem, bác gái cháu nhất định sẽ thích cháu.”
Tay Lâm Đạo Phong sắp đĩa khẽ run, run đến lòng tôi không hiểu sao cũng run theo.
“Được chưa?” Cô gái kia hỏi.
“Được rồi, em bưng qua đi.” Lâm Đạo Phong nhếch nhếch khóe môi, cười trông đến khó nhìn.
Cô gái bưng đĩa qua, trên người mang theo mùi thơm.
Con gái thật tốt, mềm mềm, thơm thơm, nói chuyện ôn nhu lại hiểu ý người.
Nếu sau này tôi cưới vợ, sinh con, lão ba lão mẹ đều sẽ rất vui vẻ.
Trong phòng khách ồn ào náo nhiệt, nhất là tiếng cười ha ha ha ha của ba tôi, một bộ mỹ mãn hài lòng.
Lâm Đạo Phong nâng cánh tay, dùng cánh tay lau mồ hôi trán, sau đó đỡ tay trên bếp chống đỡ cơ thể cường tráng ngốc thêm một lúc, tiếp đó mới cầm khăn lau bàn bếp.
Em, căn bản không để ý Lâm Đạo Phong nghĩ như thế nào đúng không.
Nếu ba em nói một cách rõ ràng rằng em không được phép ở bên Lâm Đạo Phong, em có chia tay với hắn không?
Lâm Đạo Phong quay đầu thấy tôi thì không khỏi sửng sốt, vội vàng giấu đi biểu tình mất mác trên mặt, cười với tôi: “Không đi ăn cơm sao? Đó chính là tay nghề của anh đó.”
Tôi đi tới, ôm lấy hắn từ sau lưng: “Vậy còn anh thì sao?”
“Anh chốc nữa mới ăn.” Thân thể hắn cứng đờ, vỗ vỗ tay tôi, “Em không sợ ba em thấy à.”
“Anh nếu là nữ thì tốt rồi.” Tôi dán mặt vào lưng hắn, nhẹ giọng nói.
Hắn cười gượng: “Anh là nam thì em sẽ không muốn anh hả?”
“Anh nếu không phải Lâm Đạo Phong em sẽ không muốn anh…..” Lòng tôi chua xót.
Tây Duệ không phải đứa ngốc, tôi biết Lâm Đạo Phong khó chịu, cũng biết hắn không cam lòng, hắn vẫn luôn nhẫn.
Một người như Lâm Đạo Phong, trừ bỏ Tây Duệ, hắn còn vì ai nhẫn nữa chứ?
Chỉ là…… Tôi nhát gan…..
“Em khóc cái gì chứ.” Hắn giật giật lưng.
Tôi cọ sạch nước mắt nước mũi lên sau lưng hắn, sau đó kéo lấy tay hắn nói: “Em không thèm quan tâm nữa!”
“Hả?”
Tôi không nói hai lời, kéo tay Lâm Đạo Phong chạy về phía phòng khách.
|
Chương 22: Người con yêu “Sao giờ mới tới? Mau vào ăn cơm.” Ba thấy chúng tôi tới, hất mặt về phía hai cái ghế trống.
Trên bàn đã sớm tưng bừng náo loạn, hai cô gái đang chia đũa, Hoàng Suất với Tiêu Quân Cường hớn hở đón đũa.
“Uầy, Lâm Đạo Phong, mày làm gì cũng giỏi hết ấy.”
“Mùi vị không tệ.”
Tôi kéo tay tên Lâm Đạo Phong đang đứng bất động, trong bữa ăn tiếng nói dần nhỏ đi, ba tôi ngẩng đầu, nhìn chúng tôi tay trong tay.
“Ba.” Tôi nắm chặt tay Lâm Đạo Phong nói, “Con thích Lâm Đạo Phong.”
Hoàn toàn im lặng, Hoàng Suất với Tiêu Quân Cường đang lấy đũa múa kiếm đột nhiên dừng giữa không trung, Ôn Trác nheo mắt nhìn tôi, Điền Lôi Lôi nhún vai, nhận đũa.
Ba tôi nhìn Điền Lôi Lôi, lại nhìn Lâm Đạo Phong: “Mày nói cái gì?”
“Con thích hắn.” Tôi hít một hơi rồi nói: “Tụi con đang quen nhau. Điền Lôi Lôi là bạn qua mạng, chỉ tạm nhờ đến để nói dối ba.”
“Mày nói lại tao nghe!” Ba tôi đập bàn một cái, đứng lên quát tôi.
“Con thích Lâm Đạo Phong.” Tôi không thèm quan tâm gì nữa la lên, “Con thích hắn! Không phải hắn thì không được!”
“Mày! Mày! Mày!” Trán ba nổi gân xanh, tức đến không nói ra lời, tìm đồ đạc khắp phía định đánh tôi, “Cái thứ đáng thất vọng! Tao đánh chết mày!”
“Bác ơi bác đừng quá khích!” Hoàng Suất cùng với Tiêu Quân Cường ba chân bốn cẳng ngăn ba tôi lại, Ôn Trác vội vã đem mấy thứ nguy hiểm xung quanh tránh xa.
“Buông! Để tao đánh chết nó!”
“Ba!” Nói đã nói hết, tôi cũng không sợ, “Ba đừng không phân biệt phải trái, thích một người có lỗi gì chứ!”
“Còn to mồm cho được!” Ba tôi bị mọi người giữ lại, không đánh được tôi, chỉ đơn giản ném một chiếc dép qua, “Coi tao có đánh chết được mày không!”
Mấy người họ kêu tôi: “Được rồi Tây Duệ đừng cãi nhau với bác nữa!”
“Nói ít lại đi!”
“Lâm Đạo Phong mau đưa Tây Duệ đi đi, để bác trai yên tĩnh chút.”
Lâm Đạo Phong giờ mới ngớ ra, kéo tay tôi ra ngoài.
“Anh làm gì thế, em còn chưa nói hết mà.” Tôi bị hắn kéo xuống dưới lầu.
Trên lầu ba tôi vẫn còn chửi tôi súc sinh, mày có gan cũng đừng có về các kiểu, tôi nghe mà lòng sợ.
“Nói nữa ba em đánh chết em thật bây giờ.” Hắn quay đầu nhìn tôi, “Em không thấy ám khí của ông đều phóng hết ra thế kia à?”
“Em là vì ai chứ?” Tôi nhỏ giọng lầm bầm, “Nếu không phải thấy anh một bộ buồn bực ôi tôi thế là xong thì sao lại đắc tội với ba cơ chứ.”
“Hở?” Hắn không nghe rõ.
“Không có gì hết.” Tôi giằng tay khỏi tay hắn, đỏ mặt đi về phía trước.
“Duệ.” Hắn kéo tôi.
“Gì nữa?”
“Anh muốn hôn em.”
Trời khá tối rồi, đèn đường từng cái từng cái sáng lên, kéo bóng chúng tôi dài ra, chúng tôi đứng dưới lầu chẳng cố kị ai mà hôn nhau.
“Lần này em xong đời thật rồi.” Tôi thấy nhức cả đầu, “Ba em chưa từng phát giận như thế.”
“Giờ về nói lại với ông ấy nhé?”
“Giờ ba đang bực trên đó, em mà về ba lại không thiến em đi.”
“Thiến em còn có anh mà.”
“Đẹp mặt anh, thiến em xong thiến anh để vì dân mà trừ hại.”
“Em mưu sát chồng à.” Hắn khoa trương tỏ vẻ.
Chúng tôi ở trong khu dân cư từ từ dạo bước một vòng lại một vòng, trời có hơi lạnh, Lâm Đạo Phong mở áo khoác, kéo tôi vào lòng.
“Buồn nôn.” Tôi lườm hắn, tiếp lại nhích gần vào ngực hắn.
Lâm Đạo Phong đột nhiên hỏi: “Nếu ba em không đồng ý cho hai đứa hẹn hò thì phải làm sao?”
Tôi nói không cần nghĩ ngợi: “Quăng anh.”
“Ê!” Hắn hờn.
“Không được à?”
“Tất nhiên rồi!”
“Vậy làm sao đây?” Tôi cúi đầu xét lại, “Bằng không chúng ta bỏ trốn?”
“Bỏ trốn là thật sự muốn bị thiến đó.” Hắn nói.
“Em đây trở về cưới vợ sinh con đẻ cái, rồi sau len lén nuôi anh làm thiếp.”
Lâm Đạo Phong suy nghĩ một lúc, nghiêm túc gật đầu: “Được, như vậy đi.”
“Hả?” Tôi dở khóc dở cười nhìn hắn, tôi chỉ nói vậy thôi, hắn vậy mà thật sự mãnh liệt đồng ý ngay.
Hắn đứng lại, mặt đối mặt với tôi: “Nếu mà thật sự nháo lớn lên với người nhà em, bằng cái tính tình này của em, không khổ sở chết mới là lạ.”
“Ai, ai khổ chứ.” Tôi cay mũi, mắt đỏ lên, “Em đã sớm không ưa ổng rồi, người đâu mà bảo thủ, đối với ai cũng rất rất tốt, chỉ hung dữ với mỗi em. Từ lúc nhỏ có tí chuyện thôi đã la lối, mắng mỏ em, ổng chỉ lúc tâm tình tốt mới dỗ em, dạy em cầm bút viết, khiêng em trên vai khiêng tới khiêng lui, đưa em đi chơi công viên…”
Lâm Đạo Phong yên lặng kéo tôi vào lòng, lồng ngực của hắn ấm áp quá, làm nước mắt tôi tuôn không ngừng.
“Ông già kia lần nào cũng nói ghét em, vừa thấy em là rầu não, nhưng đến kì nghỉ là không ngừng gọi điện thoại giục em về, sau đó sẽ mua thật nhiều nhiều đồ cho mẹ em làm đầy cả bàn ăn.”
“Mẹ em nói lúc em lên đại học, ông không có việc gì làm liền lôi ảnh chụp trong nhà ra, xem từng tờ từng tờ.”
…
Lâm Đạo Phong không nói gì cả, chỉ ôm chặt tôi thêm từng chút một.
“Thực ra…” tôi hít hít mũi trong ngực hắn, “Thực ra em rất yêu cái ông già ấy.”
“Duệ,” hắn nhẹ nói, “Trở về đi.”
__________________________
Cửa nhà mở ra, lúc chỉ còn một tầng cầu thang thì tôi lại bắt đầu thấy sợ, mặc cho bị Lâm Đạo Phong chết cứng túm đi cũng không dám bước thêm bước nào. Bất đắc dĩ cùng cực, hắn đành phải lết ra theo tôi ngồi ở cầu thang.
Trong phòng vẫn nhốn nha nhốn nháo, nhưng không rõ ba tôi có còn phẫn nộ không.
Tiếng Hoàng Suất truyền tới: “Bác không biết đó thôi, đại hội thể dục thể thao lần trước thế mà danh tiếng vang dội, đoạt cả danh mấy ông chạy về nhất.”
Ba tôi buồn buồn nói: “Duệ Duệ nhà bác thể dục thể thao từ hồi nhỏ đã không thể giỡn được rồi.” Trong giọng nói không tự chủ còn có chút kiêu ngạo.
“Ồ, ra là lần đó.” Tiêu Quân Cường nói, “Cháu nhớ lần đó Tây Duệ chạy bộ xong phải đi đá cầu, kết cục không cẩn thận vẹo chân, bó nửa tháng thạch cao.”
“Bọn họ không dám la lối trước mặt ba em nên đã lấy tư tưởng Mác ra đàm đạo chơi.” Lâm Đạo Phong thì thầm.
“Bó nửa tháng thạch cao?!” Ba tôi đột nhiên la to, “Sao bác lại không biết, thằng nhóc không có việc gì chứ?”
“Dĩ nhiên là không sao rồi, Lâm Đạo Phong liền chạy tới, bế nó xông tới bệnh viện.”
“Bác không thấy mặt tên đó đâu, nhìn cứ như muốn giết người không bằng, dọa bọn cháu sợ run.”
“Có vụ này à?” Tôi hỏi Lâm Đạo Phong.
“Em quên mau vậy luôn à, em chính là cái đồ bạch nhãn lang.” Hắn buồn bực nói, “Em vốn không biết khi đó anh sợ như thế nào.”
Tôi vùi đầu vào bả vai Lâm Đạo Phong, nghe đám người kia tam sao thất bản nói chuyện của chúng tôi như biết nhiều lắm.
Có thể tôi đúng là bạch nhãn lang, có nhiều chuyện tôi không biết, hoặc không nhớ rõ.
Như việc Lâm Đạo Phong giấu thư tình của mấy cô gái gửi cho tôi.
Như lúc ăn cơm chung, hắn luôn biết chỗ tôi thích đi ăn.
Như lúc tôi đá cầu rất trễ, hắn luôn ở cạnh bên chờ đợi.
Như lúc tôi gặp chuyện, cho dù hắn bận hơn nữa, vẫn sẽ dẹp hết chuyện sang chạy đến với tôi.
“Cái tên nhà anh rốt cuộc thích em ở chỗ nào hả.” Tôi nhéo hắn, “Rõ kì lạ ra.”
“Anh cũng kì lạ mà.” Hắn hất mặt lên trời, “Anh đây ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái như vậy làm sao lại vừa mắt em chứ nhỉ.”
Tôi lầm bầm: “Cái đồ tự đại cuồng, em chịu muốn anh đó là lòng dạ từ bi, liều mình vì mọi người.”
“Đúng đúng, không sai.” Hắn vui vẻ xoa mặt tôi, “Khổ thân em ghê.”
“Đâu có đâu có, vì dân phục vụ thôi.”
Tiếng nói trong phòng càng ngày càng nhỏ, tôi ghé vào người Lâm Đạo Phong gật gà gật gù, bất tri bất giác liền ngủ mất.
|
Chương 23: Kết cục Loáng thoáng nghe được một tiếng tằng hắng, tôi bị người bên cạnh đẩy một cái, vừa dụi mắt vừa oán giận: “Gì vậy, em đang ngủ ngon.”
Phía sau truyền đến một tiếng ho giả rõ ràng, tôi vừa quay đầu lại nhìn, thân thể liền run bắn lên, nghĩ muốn đứng lên lại bởi vì chân tê mà không thể động đậy. Chỉ có thể cười gượng nói: “Ba, ngài tới rồi ạ.”
Ba tôi không thèm nhìn tôi, tay chỉ chỉ Lâm Đạo Phong: “Cháu, lại đây, ta có lời muốn nói với cháu.”
Lâm Đạo Phong ‘Dạ’ một tiếng rồi theo ba tôi vào nhà.
Tôi chầm chậm đứng dậy, đi vào nhà, liền thấy thây phơi khắp nơi, mấy đứa kia nằm vắt ngang vắt dọc ngủ đầy đất.
“Gì thế hả, mấy thằng này.” Tôi nhìn nhìn mấy tên ngủ chẳng khác gì lợn chết trên sàn, nhíu mày.
“Xuỵt...... Đừng quấy rầy bọn họ.” Điền Lôi Lôi từ phòng bếp cẩn thận dè dặt đi ra, đưa cho tôi một ly nước ấm, “Bọn họ trò chuyện với ba anh cả đêm, vừa mới ngủ thôi.”
“Thế hả?” Toi le lưỡi, “Có thể tán gẫu với ba anh cả đêm, giỏi khiếp.”
Điền Lôi Lôi vui vẻ: “Anh cho rằng thế nào, bọn họ đến lúc sau toàn bộ tập trung ‘công kích’ bác trai, người kia,” Cô chỉ Ôn Trác, “Trực tiếp điểm mặt các danh nhân lịch sử là đồng tính luyến ái một lượt.”
“Không thể nào.” Người kia thế mà giúp chúng tôi nói chuyện.
“Hai nam sinh còn lại một người mắng bác trai là Pháp Hải, Vương mẫu nương nương gậy lớn đánh uyên ương; một người nói bây giờ nam nữ bình đẳng, luyến ái tự do, không lưu hành ép duyên.”
Cô che miệng cười, “Đem bác trai nói đến sửng sốt toàn tập. Chờ bọn hắn đều ngủ rồi, bác trai ngồi yên trên sô pha hút vài điếu thuốc, sau đó đột nhiên đứng lên, dắt tiểu soái ca nhà anh quay về.”
Cái phong cách trời đánh này, tôi mồ hôi lạnh nhỏ giọt: “Thế em nói gì?”
“Em á?” Cô khẽ nhướng mày, thầm thì nói, “Bí! Mật!”
Thật là, có cái gì không thể nói chứ, tôi gãi gãi đầu: “Em không mệt hả?”
“Em thức đêm quen rồi.” Điền Lôi Lôi duỗi người một cái, nháy mắt với tôi, “Chắc là vụ KFC ngâm nước nóng mất rồi, không biết có thể tiễn cô gái bơ vơ em đây tới trạm xe buýt không?”
“Này thì có là gì, đi thôi.” Tôi mặc thêm áo khoác, tiễn cô đi về.
Đợi tiễn Điền Lôi Lôi xong, tôi trở về gặp một mình Lâm Đạo Phong đứng trước cửa.”
“Sao thế, ba em đâu?” Tôi hỏi hắn.
“Đi rồi.”
“Đi rồi?!” Tôi đờ ra, “Đi đâu?”
“Mang theo túi du lịch về nhà rồi,” Hắn nói, “Anh nói muốn tiễn, bác không cho.”
“Thế, thế trước đó ông ấy nói gì?”
“Bác ấy nói,” Lâm Đạo Phong nhìn tôi, ho khan một tiếng rồi bình tĩnh nói, “Ta sẽ không chấp thuận cho hai đứa!”
“Ông ấy thật sự nói vậy sao?”
“Ừm.”
“Anh, ” tôi dậm chân, “Thế sao anh còn để ông ấy đi mất rồi.”
“Bác ấy nói bác thấy chúng ta là phiền.”
Tôi quyệt miệng nhìn hắn: “Ba em chắc chắn giận lắm.”
“Quả thực rất tức giận, bác ấy nói hai chúng ta muốn thế nào thì thế đó, bác ấy không quản nữa.”
Tôi xoa xoa mũi: “Ba em người này nói chuyện luôn như vậy, hung ác chết được.”
“Anh nói cho em em không được nói cho người khác,” Hắn ghé miệng bên tai tôi, “Anh chiếm tiện nghi ba nhà mình.”
“Gì cơ?”
“Anh nói với ổng ‘ba đi thong thả’ ổng nói ‘ừm’.” Lâm Đạo Phong đầy mặt đắc ý.
Trong lòng có dòng nước nóng trào lên, tôi véo mặt hắn một cái: “Anh cái tên không cần mặt mũi này, đi gọi taxi.”
“Làm gì?”
“Đuổi theo lão ba em chứ sao, ngốc!”
“Còn muốn đuổi theo mang về sao?” Hắn nhíu mày.
“Anh ít nhất cũng phải nói tiếng cám ơn ba chứ?”
Cái tên này, sao lại cứ nhằm lúc này mà đầu óc chậm chạp thế chứ.
“Ê này......” Ôn Trác bỗng nhiên ló đầu ra ngoài cửa sổ, “Duệ, nếu ba em không đồng ý em và Lâm Đạo Phong, còn có anh ở đây á ặc......”
“Bớt bớt lại đi.” Lâm Đạo Phong một phen kéo tay tôi qua gào lên với Ôn Trác, “Anh cút sang bên đi.”
Chim đậu trên cành cây hót líu ra líu ríu đến là vui mừng.
Đèn đỏ đèn xanh, tiếng kèn ô tô vang lên liên tiếp.
Biển người ga tàu hoả bắt đầu di chuyển, loa phát thanh thông báo số hiệu tàu hoả ra vào ga.
Tôi cùng Lâm Đạo Phong nắm chặt tay nhau chen vào sân ga.
Sau đó ở trong đám người thấy được ông già cố chấp luôn mặc một kiểu áo Tôn Trung Sơn kia.
Ông già cố sức kéo hành lý bước lên tàu hoả. Lâm Đạo Phong giúp ông kéo hành lý lên tàu, tôi thấy hắn nói gì đó bên tai ông, sau đó nhảy xuống tàu.
Tàu hoả bắt đầu chạy, tôi thấy ba tôi ở trên tàu mở lớn tiếng, gằn từng tiếng nói: “Hai thằng nhóc khốn nạn.”
“Anh nói gì với ba em đó?” Tôi hỏi.
“Anh chỉ là nói cho ông ấy biết.” Hắn nghiêng đầu, ở trước mắt bao người trong nhà ga ngậm lấy môi tôi, “Anh thật sự rất rất yêu em.”
Tây Duệ là một tên khốn kiếp, nhát gan yếu đuối ích kỷ còn bạch nhãn lang.
Lâm Đạo Phong cũng là một tên khốn kiếp, hoa tâm tự đại một bụng ý xấu.
Thế nhưng tình yêu ập đến ai cũng ngăn không được.
Tạm thời để cặn bã thành đôi.
Từ đây thế nhân không còn lo lắng, thế giới yên tĩnh.
A-men......
end
|
Chương 24: Chàng trai Lâm Đạo Phong phiền muộn 1 Lâm Đạo Phong dạo này rất phiền muộn.
Tụt cảm xúc không phanh như đang kì mãn kinh nam, rất dễ nóng nảy.
Thực ra thì Lâm Đạo Phong không có yêu cầu cao với chuyện sinh hoạt, có ăn có uống có mặc có ở chỉ cần điều kiện không quá tệ, phấn đấu đến khi ra đời có xe về biệt thự hai lầu là đủ rồi.
Mà mục tiêu bé tẹo này cũng đã dần đi vào ổn định sau khi Lâm Đạo Phong và Tây Duệ tốt nghiệp ra đời.
Bây giờ có xe (đạp) có phòng (đi thuê) có tiền tiết kiệm (bà xã tiếp tục) có bà xã (của người khác. Bạn Lâm nào đó: “Ê!!” Tác giả: “- – giỡn chút thôi…”)
Được rồi, coi như không có cái đống kia, Lâm Đạo Phong dù gì chăng nữa cũng có một bà xã Tây Duệ như hoa như ngọc (?) ôn nhu săn sóc (??) hiền lương thục đức (???).
Căn cứ vào nghiên cứu của các nhà khoa học, thế giới này vẫn luôn vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Cho nên, theo lời Tiêu Quân Cường, đó là — cho dù cuộc sống khó khăn trên đường công danh gặp bất lợi, nhưng chỉ cần có tình yêu cổ vũ, mị nhãn ném qua, Lâm Đạo Phong còn chẳng sung sướng ôm tâm tình lợn chết không sợ nước sôi cam tâm tình nguyện nhảy xuống biển lửa?
Dĩ nhiên, bạn nhỏ Tây Duệ hiền lành chắc chắn sẽ không nhẫn tâm trực tiếp thẳng tay đạp cái loài động vật sinh ra đã cường* vô địch kia vào nồi nước sôi — giờ giá cả đang lên, tiền điện tiền nước đắt đỏ, lãng phí nhiều làm gì. Nhưng đó để bàn sau, tạm thời không đề cập tới.
*Người Trung Quốc hay ví gián = tiểu cường, ý chỉ nó sống dai, thiên tai bom đạn vẫn sống được các kiểu.
Chúng ta xà quần nhiều như vầy, chỉ là muốn nói rõ một vấn đề, con gián lừa đảo vô liêm sỉ còn hay tự sướng Lâm Đạo Phong căn bản là vô địch.
Cho nên vấn đề có thể khiến hắn phiền muộn dạo này nhất định là vô cùng không đơn giản.
Đương nhiên, chúng ta dùng chân cũng nghĩ được vụ này với ai kia có can hệ với nhau, thế nhưng trong một chương chúng ta nhất định phải làm rõ nguyên nhân vụ này, không bằng nói rõ đầu đuôi vụ này một thể luôn.
Nguyên nhân là do một lần họp lớp đại học.
Thực ra ngày đó cũng rất không dễ dàng, ngoại trừ mình Hoàng Suất làm việc bên ngoài giữa chừng mới tới thì cả bọn trẻ trâu xấu xa kia đều tề tụ đủ cả.
Bốn người ký túc xá cũ dẫn theo Ôn Trác và người ấy vừa mới truy tới tay, như chúng tinh phủng nguyệt mà vây quanh nữ sinh duy nhất Điền Lôi Lôi gào to chè chén.
Cũng biết bọn đấy biết nháo loạn, ai ngờ cả cái quán bar đều bị bọn nó dày vò đến gà chó không yên, xung quanh trăm dặm hãy còn nghe rõ từng tiếng hét to cạn ly*.
*QT là đố nhau/oẳn tù tì, kiểu 1 trò chơi để uống rượu ý, nhưng Việt Nam mình không chuộng kiểu này lắm nên tui đổi thành cạn ly luôn.
Rượu quá ba tăng, vài nam sinh đều đã say khướt không ngóc đầu lên nổi, cũng không biết vì sao, hết náo nhiệt rồi, mọi người lại bắt đầu tìm tư thế thoải mái, câu được câu chăng nói chuyện trước kia.
Mọi người biết đấy, nhân loại vốn luôn có chút trọng sắc khinh bạn. Tây Duệ Lâm Đạo Phong từ khi xác lập quan hệ đã không còn ngốc trong ký túc xá nữa, mấy chuyện vớ vẩn hư hỏng hồi năm nhất đại học cũng dừng hẳn. Giờ có mọi người dẫn lối, liền kéo tới vấn đề tình cảm.
Vấn đề tình cảm là một vấn đề lớn, đều nói tình yêu có thể thay đổi một con người, ai có thể nghĩ đại tình thánh Lâm Đạo Phong phách lối trước đây lại bị Tây Duệ câu đi chứ, cũng ai mà biết được cái tên hội trưởng hội học sinh lừa đảo Ôn trác kia trước mặt tiểu tình nhân lại thành hình tượng trung khuyển đào tâm đào phổi cơ chứ?
Nam sinh Ôn Trác tìm được kia cũng rất thanh tú, thoạt nhìn điềm đạm nho nhã, con ngươi cũng lanh lợi nhìn tới nhìn lui. Lâm Đạo Phong lúc đầu gặp tình địch khẩn trương phải biết, nhưng vừa gặp nam sinh kia là yên tâm ngay.
Nếu nam sinh này mà còn không bắt được được Ôn Trác thì trên đời này chẳng còn ai nữa.
Hoàng Suất, Tiêu Quân Cường tới đều rất ăn ý không mang bạn gái, cả đám dính dính ngấy ngấy, nếu không phải ở đấy còn ngồi một Điền Lôi Lôi, người ngoài có khi còn tưởng là đồng chí tụ tập mất.
“Nào…” Tiêu Quân Cường bưng ly rượu run run rẩy rẩy đứng lên, “Vì tình yêu vĩ đại, cạn ly!” Sau đó vui vẻ sung sướng mời rượu từng người.
Mời rượu không sai, nhưng đã uống nhiều như vậy, liền khó tránh khỏi nảy sinh một vài tình huống khó đỡ nào đó.
Vì vậy, chuyện thú vị liền xuất hiện, rượu mời Tây Duệ đều bị Lâm Đạo Phong ngăn lại, rượu mời Ôn Trác lại đều bị nam sinh kia chặn đứng.
Lần một lần hai còn không có gì. Vài vòng sau thì không còn đúng nữa.
Hoàng Suất Tiêu Quân Cương Điền Lôi Lôi ba người sáu mắt quét tới quét lui trên người hai đôi, sau đó ôm bụng cười to.
Người nào chồng người nào vợ, người nào công người nào thụ, liếc mắt là biết.
Mỗ Ôn hồ ly nào đó híp mắt một cái sau thấu kính liền ngăn chặn toàn trường, chỉ đành ngầm sướng trong lòng, nhưng mỗ người tốt Tây Duệ nào đó thì đâu dễ dàng được vậy.
Mọi người không dám đắc tội Ôn Trác, chẳng lẽ còn sợ Tây Duệ hay sao, bèn mở miệng đóng miệng đều là “Chồng mày Lâm Đạo Phong” làm cho một đứa vui vẻ ra mặt một đứa nổi trận lôi đình.
Cho nên nguyên nhân mọi chuyện bắt đầu từ đây. Mỗ vui vẻ ra mặt theo mỗ nổi trận lôi đình thí điên thí điên chạy về nhà, thay quần áo muốn nhào lên giường, lại bị đạp xuống ngay giây sau.
…
Lúc Lâm Đạo Phong đờ ra ngẩn người trong phòng khách thì hoàn toàn không biết rằng — Tây Duệ tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Chàng trai Lâm Đạo Phong phiền muộn 2
Từ khi bị Tây Duệ ném ra ngoài, Lâm Đạo Phong không còn được phép vào phòng ngủ nữa, mỗi lần mơ hồ tình lại ngoài phòng khách đều kiểm điểm xem mình rốt cuộc mình đã phạm sai lầm tột bậc nào.
Xe đạp bà xã lái, phòng ngủ bà xã nằm, tiền mặt bà xã giữ, bà xã… hoàn toàn mặc xác hắn.
Bây giờ, Lâm Đạo Phong đã hoàn toàn biến thành người ba không.
Thế nhưng so với nhóc đáng thương Lâm Đạo Phong, oán khí trong lòng Tây Duệ không có đơn giản như vậy.
Bị ngày đó nhắc nhở, Tây Duệ mới phát hiện, ba năm đại học… bốn năm đi làm… cậu vậy mà không oán hận câu nào coi đó là đương nhiên mà bị áp liền bảy năm!!
Bảy năm đó!! Nói ra đều là máu cùng nước mắt cả! Dù có cẩn thận như nào đi chăng nữa cũng khó mà không xuất hiện việc ngoài ý muốn, phát sốt uống mấy ngày cháo loãng, mặn ngọt chua cay đều không thể ăn, đi cầu còn phải chịu thống khổ người thường không chịu nổi! (-_- được rồi, phần lớn thời gian vẫn rất cẩn thận, tình huống như vậy mới xảy ra có hai lần thôi.)
Tôi sao lại ngu vậy cơ chứ! Bạn Tây nào đó tức giận, nhiều năm như vậy, sao lại hoàn toàn không nghĩ phản công hả giời! (Tác giả: Vì con là tiểu thụ trời sinh chứ sao ~~)
Thế là, tâm tiểu công của bé tiểu thụ nào đó cuối cùng cháy hừng hực trở lại.
Đối với hành vi khiêu chiến địa vị gia chủ này, Lâm Đạo Phong đương nhiên là say no.
Được thôi, không có áp chứ gì, bạn Tây nào đó ôm tay, từ tốn phun một câu, không cho áp thì tìm người khác đi.
Sau đó rầm một tiếng, Lâm Đạo Phong mắt tối sầm lại, cửa phòng ngủ dẫn tới giường lớn ấm áp đã đóng lại…
Không biết gió thổi từ đâu tới, cuốn theo một chiếc lá cây vàng khô lộn một vòng dưới chân Lâm Đạo Phong rồi bay đi mất.
Lâm Đạo Phong phát hiện mình trước mắt đã tới tình trạng cực độ bi ai, bị người nhốt ngoài cửa còn nghĩ tên kia tối không ăn có đói đến đau dạ dày không.
Gà mẹ là luyện thành như nào, cứ đụng phải người mình thích là chỉ có thể chấp nhận thôi.
Nhưng Lâm Đạo Phong là ai chứ, trước đây bày thủ đoạn thiên la địa võng chỉ đợi tên kia rơi xuống thì nào phải người bình thường.
Thằng nhóc mít đặc kia muốn đấu với hắn, còn kém xa lắm.
Thuận tay cầm lấy điện thoại di động, tựa ở cửa chính lên giọng nói chuyện: “A lô, Lệ Lệ hả… Phải đó, lâu rồi không gặp… Ừm, anh cũng nhớ em muốn chết… Buổi tối có rảnh không?… Làm gì á, đương nhiên là chuyện không phù hợp cho thiếu nhi rồi, vợ anh cho anh ra ngoài tìm người để áp mà…”
Nhưng sau một tiếng vang thật lớn, cửa phòng ngủ bị mở ra, người nào đó đứng trước phòng ngủ đỏ vành mắt nhìn gắn, mũi hít hút, tay đưa ra muốn lấy điện thoại của gã khốn nào kia mà lòng đau từng trận.
Cho nên nói, cậu ngã sâu lắm rồi.
Dù có đấu thắng hắn đi nữa, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, đau lòng còn chẳng là mình sao.
“Lâm Đạo Phong… Anh thử đi xem xem!” Người kia mặt ủ mày chau, nghiến răng nghiến lợi.
Hơi đắc ý giơ tay ra, điện thoại trên tay đen xì một mảnh, sớm đã hết pin từ lâu.
Con mèo nhỏ lúc này mới thu hồi móng vuốt, chậm rãi bình tĩnh lại.
Thật vất vả mới lần nữa tìm về cảm giác đương gia, Lâm Đạo Phong ngã xuống sofa, lười biếng nhếch hai tai sói: “Thế nào, nghĩ thông suốt chưa?”
“Nghĩ thông suốt rồi.” Giọng bình tĩnh, “Không cho anh ra ngoài áp người khác.”
“Ừ hứ?” Sợ rồi chứ gì, nhìn em sau này còn muốn phản công không.
“Em sẽ tự ra ngoài tìm người áp.”
…
Một câu nói long trời lở đất, mỗ Lâm phun một búng máu lên sofa.
Vốn tưởng rằng cùng lắm chỉ là homerun, ai ngờ đánh bóng tít vào luôn vũ trụ xa xôi.
Hoàn toàn thua cậu rồi.
Ngó ngó tên kia mặc quần áo nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, Lâm Đạo Phong cảm thấy vô lực sâu sắc. Rốt cuộc ở ngay trước khi vợ mình đi giày chạy ra ngoài hét lên: “Đừng có gieo họa người khác anh cho em áp còn không được sao!”
Thôi thôi, đại trượng phu thượng được hạ được*, bị áp một lần thì có sao chứ.
*Lái của câu đại trượng phu co được giãn được, ý nghĩa ở đây là có thể công cũng có thể thụ =))))
Tục ngữ nói rất đúng, giả anh hùng dễ làm anh hùng khó, Lâm Đạo Phong nằm trên giường, nhìn tên kia nhà mình lục lọi tứ tung tìm thuốc bôi trơn, trong lòng không chỉ một lần muốn bật dậy chạy trốn.
Ý niệm trong đầu chỉ mới nảy lên, lúc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy phấn khởi của tên kia là lại kẹt không nói được thành lời.
“Phong Phong ~~ em sẽ nhẹ nhàng với anh.” Tây Duệ chuẩn bị xong, như lang như hổ nhào tới.
Thượng đế Như Lai Allah đại thần làm chứng, một giây đấy, Lâm Đạo Phong là thật sự muốn đá bay cậu ra ngoài.
Thiên chân vạn xác, không hề nói sạo.
Nhưng khi hơi thở quen thuộc đè xuống, cái chân đã hơi giơ lên lại đành buông xuống.
Môi áp môi, miệng không tự chủ mở ra, tùy ý con rắn nhỏ trơn trượt mềm mại chen vào trong miệng tàn sát bừa bãi, không sai, tên này bình thường ôn nhu hôm nay lại trở nên dứt khoát bá đạo không kiêng nể gì, lướt qua từng chiếc răng một, hơi xẹt qua hàm trên, ác liệt mà đắc chí chứng tỏ sự lợi hại của mình.
Bi ai a bi ai, hôn kỹ vượt hẳn người thường này còn là mình bồi dưỡng ra đó. Mỗ Lâm vừa hưởng thụ vừa khóc không thành tiếng, buồn bực kéo đầu tên kia xuống, phản kích kịch liệt.
Phản kích như vậy khiến chủ động giả tương đối bất mãn, câu dẫn cho người dưới thân cũng hôn đến khó phân thắng bại.
Gió đông nổi trống trận, hôn môi có thể hôn ra mùi thuốc súng cũng coi như là… tương đối… không dễ dàng…
Rốt cục trước khi hít thở không thông thì buông đối phương ra, Tây Duệ đã hai mắt mù sương, sắc mặt đỏ bừng sáng bóng, chỉ là phát hiện mình không biết từ lúc nào đã lại bị Lâm Đạo Phong quen thói áp dưới thân mà nổi trận lôi đình.
Bất đắc dĩ nhún vai một cái, mỗ Lâm ngoan ngoãn nằm xuống.
“Không được nhúc nhích đâu đấy!!” Tây Duệ ngồi lên người Lâm Đạo Phong, đè lại hai tay hắn, sau đó cảnh cáo lần nữa, “Em cảnh cáo anh, không được lộn xộn!!”
Tình huống này coi thế nào cũng thấy giống □*, chỉ là dáng vẻ con mèo nhỏ giương nanh múa vuốt thực sự không đủ để chấn nhiếp người.
Nói thật, ngoan ngoãn làm cho hắn □* thực sự không phải chuyện dễ dàng, Tây Duệ tuy thường ngày cởi mở, nhưng ở trên giường luôn có chút xấu hổ ngại ngùng, như hôm nay trần truồng chủ động ngồi trên người Lâm Đạo Phong, khiến hắn thu hết vào mắt đường cong động nhân trên cơ thể gầy yếu của cậu, da thịt nõn nà mềm mại rọi lên bóng loáng, nhất là — tên nào kia không biết tốt xấu, ngồi ở vị trí không trên không dưới… để cho cậu nhóc tượng trưng nam giới đã hơi thức tỉnh tinh tường cảm giác được… đường cong bắp đùi của tên kia…
*Tui tìm mấy cái nguồn rồi, chịu chết luôn, có nguồn còn cắt hẳn luôn đoạn này mà vào phiên ngoại 3 luôn cơ, thôi thì mọi người tự tưởng tượng vầy…
Cộng thêm khuôn mặt vì khẩn trưởng mà ửng đỏ, bị chính mình hôn đến hồng nộn óng ánh, hai mắt liễm diễm như sóng nước lưu động.
Thật sự là… Có chút… Mê người…
Mỗ Lâm nuốt nước miếng.
Xong đời, rất muốn áp đảo cậu, mãnh liệt hôn cậu, tiến vào cậu, nhìn cậu nằm dưới thân hắn câu nhân thút thít rên rỉ.
Loại ý nghĩ này là ý tưởng chung của nhóm tiểu công, cho nên rõ ràng, công phương trước mắt — Tây Duệ, cũng ôm ý tưởng tà ác y hệt…
Chàng trai Lâm Đạo Phong phiền muộn 3
Mặc dù ôm ý nghĩ “Nhất định phải để cho Lâm Đạo Phong hưởng thụ”, Tây Duệ thuần khiết của chúng ta ở phương diện vẽ vãn vẫn chỉ là đứa học nghề, ngồi trên người mõ nào kia mà ánh mắt đã bắt đầu phiêu loạn khắp nơi.
Chưa ăn thịt heo ít nhất cũng từng thấy heo chạy, đầu tiên hôn là tuyệt đối cần thiết.
Có điều, tiếp theo… ờ… nên ăn từ đâu?
Lâm Đạo Phong rùng mình một cái, da gà da vịt nổi đầy người, ý chí phản công càng thêm kiên định.
“Mặt em thế kia, là tính cắn người hay gì vậy hả?” không tự chủ được, suy nghĩ trong lòng liền thốt ra miệng.
Tây Duệ sờ sờ mặt mình, bỗng nhiên phụt một tiếng liền bật cười, ghé vào trên người Lâm Đạo Phong cười đến run rẩy cả người.
Cảm nhận được cái mông của ai đó kia theo biên độ rung của cơ thể mà lơ đãng cọ cọ chỗ nào kia của mình, mỗ Lâm quay mặt qua chỗ khác, ngửa đầu một góc 45 độ nhìn lên trần nhà, lệ rơi đầy mặt.
Đây là dằn vặt a…
Lâm Đạo sơn âm thầm quyết định, nếu như cậu mà con cười tiếp nữa, hắn liền bật dậy áp đảo cậu, cho cái gọi là phản công gặp quỷ đi!
Tây Duệ cười đến mệt, ngồi phịch trên người Lâm Đạo Phong, ôm cổ của hắn ghé bên tai nhẹ giọng nói: “Còn không biết ngại nói em, còn nhớ lần đầu không, là quần áo người nào treo trên người cởi cũng không xong hả?”
Hơi thở ấm áp ám muội xông vào màng tai, đầu con mèo nhỏ cà cà lên vai hắn, nơi nào đó trong lòng Lâm Đạo Phong đột nhiên mềm nhũn ra.
“Anh lúc nào lại phạm sai lầm cấp thấp đấy chứ, còn không phải vì người đó là em à.” vuốt vuốt mái tóc mềm mượt của Tây Duệ, Lâm Đạo Phong trong lòng nhu tình vạn trượng, “Trước mặt em, sẽ không còn là chính mình nữa.”
“Không cho phép còn có cái ‘Lúc nào’ nào nữa.” Tây Duệ nhẹ giọng nói, đỏ mặt cà cà, cái miệng nhỏ ở trên xương quai xanh Lâm Đạo Phong gặm một cái.
“Sẽ không có.”
“Thật không?”
“Thật mà…”
Trên da thịt màu lúa mạch in lại dấu răng thật nhỏ, Tây Duệ nhìn chằm chằm nơi đó, bỗng nhiên khóe miệng khẽ mở, lộ ra cái lưỡi hồng hồng, cẩn thận tỉ mỉ liếm lên đó.
“Ê…”
Cảm thấy cơ thể dưới thân cứng đờ, Tây Duệ khẽ nheo mắt, đắc ý cong khóe miệng, cái lưỡi ẩm ướt nhanh chóng công thành đoạt đất trên người Lâm Đạo Phong.
“Ư… Duệ…” không có nghĩ tới cậu nhanh như vậy đã nắm được bí quyết, Lâm Đạo Phong trong chốc lát có chút không phản ứng kịp, rên rỉ thành tiếng.
Ngón tay lạnh buốt lướt dọc theo thân thể Lâm Đạo Phong, Tây Duệ rải rác hôn một đường lên trên, dừng bên tai lâm Đạo Phong, ngậm lấy vành tai, thấp gióng ám muội mang theo một chút ngượng ngùng khó phát giác nói: “Em đã từng nói rằng… Em rất yêu anh chưa…”
Trái tim trong giây phút đó khẽ thắt lại, Lâm Đạo Phong đưa tay vòng lấy thắt lưng cậu: “Không có…”
“Vậy bây giờ nói có kịp không?”
“Có…” Kéo cái đầu đang tác quái bên tai mình, không chút chần chừ hôn lên, khuấy đảo trong miệng cậu, quấn quýt lưỡi cậu, nhiệt liệt mà bá đạo hôn cậu, hận không thể nuốt cậu vào bụng.
“Lặp lại lần nữa được không?” Lâm Đạo Phong giữ bên mặt Tây Duệ, thấp giọng hỏi.
“Em yêu anh.” Tây Duệ liếm liếm đôi môi đỏ bừng, ấm áp nở nụ cười, cúi người hôn khóe miệng hắn.
“Ừm…”
“Em yêu anh.” Nhẹ nhàng gặm cắn hầu kết hắn.
“Ừ…”
“Em yêu anh.” Ngậm lấy hồng châu trước ngực hắn, trúc trắc châm lửa.
“Ưm… ah…” Mặc dù rất muốn đè nén thanh âm của mình, nhưng nghĩ đến khoái cảm trên thân thể là tới từ người nào, liền không tự chủ được rên rỉ ra tiếng.
Đây quả thực, quá… quá gì ấy nhỉ…
Bị thanh âm mềm mại đáng yêu ngoài dự đoán của mình dọa sợ, Lâm Đạo Phong lập tức quyết định bật dậy bảo hộ tôn nghiêm gia chủ của mình, thế nhưng lục quang trong mắt dù chỉ thoáng qua vẫn bị Tây Duệ luôn cảnh giác phát hiện.
Thế là tiên hạ thủ vi cường, mỗ Tây lấy tốc độ như tia chớp lật người Lâm Đạo Phong, cắm thẳng ngón tay dính đầy chất lỏng xanh biếc tới □* người nào đó.
Cao thủ so chiêu đôi khi chỉ là một giây, làm □* cây hoa cúc bị con heo nào đó bắt được khẽ xoa khẽ ấn, Lâm Đạo Phong sâu sắc nhận thức được, mình hôm nay… không ngóc đầu lên được rồi…
*Cái này thì chắc ai cũng đoán được nhỉ =)))))))
Mông bị ngón tay người khác đâm tới đâm lui thật sự là rất quái dị, tuy rằng Tây Duệ của chúng ta đã ôn nhu tới cực điểm, thế nhưng, dùng lời nhóc đáng thương đồng chí tiểu Lâm mà nói, cái loại ôn nhu này thật sự là không ai dám khen tặng.
Được rồi, đã đáp ứng để cho em làm, cái loại tâm tình cực độ kích động khi bị áp nhìn năm nay được trở mình đó chúng ta có thể hiểu được.
Có điều em yêu à… Mỗ Lâm cắn chăn đơn, hai mắt rưng rưng, tay em có hưng phấn nữa cũng đừng run run rẩy rẩy nữa a, nếu quả thật muốn run, thì cũng không thể lấy ra sao, đừng cứ run trong người anh chứ.
“Cái, cái đó, anh thả lỏng một chút.” Sắp sửa vào chính đề, mỗ Tây không tự chủ được khẩn trương, “Anh quá khít, kẹp em chặt quá, tay em không vào được…”
Mỗ Lâm thật không biết bà xã mình rốt cuộc là ngây thơ thật hay là thế nào, bình thường hắn nói thì luôn mắng hắn sắc lang sắc lang, mình nói thì chẳng đỏ mặt bao giờ.
Mỗ Tây không rút được ngón tay khẩn trương, khẩn trương thì tay run, tay run thì mỗ Lâm khẩn trương, khẩn trương thì thân thể càng thêm cứng ngắc. Vòng tuần hoàn ác mộng cứ thế lặp lại không dứt.
“Phong… Anh thả lỏng một chút, hít vào… Thở ra…”
Em cho là sinh con chắc, nhìn cái dáng khẩn trương đó của Tây Duệ, Lâm Đạo Phong không thể làm gì ngoài trợn mắt một cái, thả lỏng thân thể, mặc cho tên kia ngốc ngốc trúc trắc, thận trọng dè dặt công thành đoạt đất. Sau đó mỗ Lâm gục đầu, vui sướng ngủ thẳng cẳng.
——– đường phân cách H đã hết (- – nhanh dữ thần?)————
Đối với một nam nhân mà nói, chuyện nhục nhất không gì bằng mình đang làm mà người dưới thân đã khò khè ngủ đến ngon lành.
Sau khi lần đầu thể nghiệm thê thảm của Tây Duệ kết thúc, lại phát hiện một chuyện càng khiến người ta thêm bực.
Lâu rồi không vận động, làm thật mới phát hiện làm công là một việc chân tay, ngày thứ hai rời giường eo đau lưng mỏi bẹn rút gân, vốn định cố chịu đựng đứng dậy hoàn thành tất cả nhiệm vụ của công phương phục vụ cho Lâm Đạo Phong lần đầu bị đè, lại phát hiện hắn sáng tỉnh dậy như thường người cũng không sao, vui vui vẻ vẻ làm xong bữa sáng, thậm chí còn thay đồ thể thao ra ngoài chạy bộ sáng sớm, đến cả tư thế đi đường cũng chẳng có gì bất thường.
Bình thường như thế chính là không bình thường.
Tây Duệ xoa xoa thắt lưng đau nhức, ngồi ở trên giường trăm bề không hiểu nổi.
Nhớ lại một chút… Ngày hôm qua là thật hay do mình nghĩ nhiều quá ảo giác vậy trời, nhớ năm đó lúc cậu bị ăn kiền mạt tịnh cũng đâu phải là phản ứng như này.
“Chí ít cũng phải kêu đau các kiểu chứ…” Suy nghĩ nghĩ suy, liền không tự chủ phát ra thành tiếng.
“Sao lại phải kêu đau?” Lâm Đạo Phong bê bữa sáng đứng ở cửa cười đến là tà ác, “Cái loại size đấy thì sao mà đau được.”
Tây Duệ trong lòng lạnh lẽo, ai oán vạn phần quay đầu sang.
Sau một tiếng hét thảm, mỗ Lâm một lần nữa bị người đá ra khỏi phòng ngủ.
Cái gọi là họa từ miệng mà ra thì không ngoài như ý trên.
Cuối cùng buổi tối hôm ấy, mười một giờ 17 phút, thanh niên Lâm Đạo Phong một lần nữa trở lại phòng khách, ngồi xổm góc nhà kiểm điểm sai lầm của mình.
Cái gọi là phiền muộn ~~ thì quả thật là vô cùng vô tận a ~~~
end
|