Sủng Thiếu Gia, Tuyệt Đối
|
|
Edit: Hắc Thiên Lung, Lycoris, Hạo Vũ, Rau Chân Vịt. Bản edit: Hoàn chính văn + chưa hoàn PN (39 chương + 5 phiên ngoại) Thêm một câu chuyện linh hồn xuyên không của một thiếu niên thiên tài xinh đẹp ở thế kỷ hai mươi hai lại được cơ hội xuyên qua Luân Đôn của Anh quốc ở thế kỷ mười chín, mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng như thế nào? Ở hiện tại thì Diệp Cali chỉ mới 14 tuổi học sinh trung học, thực "May mắn" vượt qua đoàn tàu xuyên qua, tiến vào trong thân thể của một tiểu nam hài mới 8 tuổi. Kế thừa chức vị bá tước. Ác ma? Tử thần? Hút Huyết Quỷ? Bình thường nghe rất khủng bố gì đó kỳ thật một chút cũng không khủng bố. Bởi vì bọn họ là nô bộc của Cali. Tư Mễ Nặc Á! Còn có rất nhiều phi nhân loại xuất hiện trong truyện này..
|
Chương 1 Edit: Dạ Nguyệt. Beta: Dạ Nguyệt. "Thật nhàm chán a..." Diệp Cali ghé vào trên bàn học, bên tai tràn đầy âm thanh giảng bài nặng nề của lão sư. Diệp Cali, 14 tuổi, là học sinh trung học có điểm cao nhất tỉnh. Thành tích của cậu xuất sắc nhất, bề ngoài anh tuấn, là đối tượng thầm mến của không ít nữ sinh. Phụ thân cậu là BOSS của một công ty lớn, mụ mụ là nhân viên công chức có địa vị cao, cho nên nói cậu là một phú nhị đại kiêm quan nhị đại. Đây là tiết thứ nhất sau ngày khai giảng năm học thứ hai. Có thể nói so với thiên tài Diệp Cali đã sớm đem lịch dạy học của một nửa học kỳ đều học xong, thì nghe thanh âm giảng bài này giống như bài hát ru con ngủ, Diệp Cali rốt cục nhịn không được, nghiêng đầu ngủ. Diệp Cali là bị lạnh tỉnh. Cậu mở mắt ra, lại phát hiện chính mình đang ở trong một lồng sắt, bên cạnh còn có rất nhiều lồng sắt, bên trong đều giam giữ một thiếu niên. Sao lại thế này? Một đoạn trí nhớ không thuộc về trí nhớ của Diệp Cali dũng mãnh xông vào trong đầu của cậu, làm cậu mất đi tri giác. Diệp Cali xuyên qua. Vị trí hiện tại cậu đang ở là Luân Đôn Anh quốc của thế kỷ mười chín. Linh hồn cậu nhập vào trong thân thể của một nam hài Anh quốc 8 tuổi, Cali Tư Mễ Nặc Á. Gia tộc của tiểu Cali là gia tộc Bá tước nhiều thế hệ Tư Mễ Nặc Á bán mạng cho nữ hoàng Lina của Anh quốc, mấy ngày hôm trước có một hồi lửa lớn không hiểu từ đâu đem cha mẹ tiểu Cali đưa vào Địa Ngục, chỉ có tiểu Cali bị mấy nữ bộc liều chết mang đi ra. Nhưng mà tiểu Cali mới vừa trốn ra Địa Ngục, lại bị một nhóm người đáng khinh chộp được, lọt vào hang ổ sói. Bởi vì tiểu Cali được di truyền anh tuấn của phụ thân cùng mỹ mạo của mẫu thân, cho nên nhóm người đáng khinh muốn đem cậu lưu lại đến cuối cùng mới hưởng thụ. Tiểu Cali trải qua nhiều đả kích như vậy, sớm mất đi sinh cơ, rất nhanh chết đi ngay tại trong lồng sắt. Y vừa mới chết đi, linh hồn của Diệp Cali đã tiến vào trong thân thể của y, kế thừa trí nhớ của y. Từ nay về sau, Diệp Cali chính là Cali Tư Mễ Nặc Á. Cali lại tỉnh lại. "Nè, tiểu mỹ nhân tỉnh a, chúng ta nên bắt đầu đi." Hé ra gương mặt đáng khinh tới cực điểm còn cách lồng sắt chảy nước miếng nhìn Cali, thực làm cho cậu hoảng sợ. Làm sao bây giờ? Ta nên bỏ trốn như thế nào? Một câu thần chú hiện lên trong đầu Cali, Cali không chút suy nghĩ liền nói ra: "Lấy linh hồn của ta, đổi sự trung thành của Ác Ma!" Tiếng Anh của Cali cực kỳ lưu loát, khẩu âm Anh quốc nồng đậm cùng kết hợp với thanh âm thanh thúy vang lên, cực kỳ êm tai. "Là ngươi kêu gọi ta sao, nhân loại?" Trong bóng đêm truyền đến một thanh âm cực kỳ tà ác, làm cho sâu trong tâm hồn Cali cảm nhận được cực độ sợ hãi. Gia tộc Tư Mễ Nặc Á còn có một cái danh hiệu mà không muốn cho người khác biết: gia tộc Ác Ma. Chỉ có huyết mạch của gia tộc Tư Mễ Nặc Á mới có thể kêu gọi Ác Ma, bởi vì chỉ có bọn hắn mới biết được câu thần chú kêu gọi Ác Ma cùng linh hồn cường đại đủ hấp dẫn Ác Ma. "Đúng." Cali đè xuống bất an trong lòng, bình tĩnh nói. Nam nhân đáng khinh giống như nghe không được đối thoại của Cali cùng Ác Ma, mở khóa cửa sắt, đi lên một bước hướng về phía Cali. "Ngươi cần khế ước? Giá phải trả cho khế ước Ác Ma là phải kính dâng ra linh hồn." Ác Ma nói. Cali nhìn các lồng sắt khác, bên trong lồng sắt là các thiếu niên trần truồng không còn hơi thở, có thể thấy các thiếu niên đó đã bị nhóm đại thúc đáng khinh QJ (cưỡng gian) cho tới chết. Còn sống tốt hơn so với chết là được rồi! Cali là nghĩ như vậy. "Ta ký khế ước!" "Hảo, ngài nên vì ta mà đặt tên cho ta?" Ánh mắt đỏ của Ác Ma hơi hơi lóe lên. "Vistor!" Cali lớn tiếng nói. "Vâng, thiếu gia, xin hỏi người muốn đem khế ước để ở đâu? Khế ước được lập càng rõ ràng, lực lượng của khế ước càng mạnh nha." "Đồng tử của mắt đi." Đủ thấy được, dù sao Cali có biện pháp của chính mình có thể đem khế ước che dấu. "Hảo." Một cái tinh hình khế ước ấn vào trong tròng mắt xanh thẳm của Cali, phiếm ra hồng quang dịu dàng.
|
Chương 2 Edit: Dạ Nguyệt. Beta: Dạ Nguyệt. Ngay khi tay của đại thúc đáng khinh sắp chạm tới khuôn mặt trắng nõn tinh tế của Cali thì một đôi tay thon dài từ phía sau vòng trụ eo của Cali, đem cậu ôm lấy. Cali ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt đỏ, một mái tóc đen, làn da tuyết trắng, khuôn mặt anh tuấn mang theo mỉm cười. Là một mỹ nam tử. "Thiếu gia, người đang sợ hãi." Thanh âm từ tính một chút cũng không giống với âm thanh tà ác vừa rồi. "Vistor..." "Vâng, thiếu gia, xin ra lệnh đi!" "Vistor, ta lệnh cho ngươi! Đem tất cả mọi người ở đây giết sạch, đốt nơi này!" Cali lớn tiếng mệnh lệnh. "Tuân mệnh, thiếu gia." Khóe miệng tà ác cong lên, đem Cali đặt ở trên mặt đất, một cước đạp ngay đại thúc đầu rong biển đáng khinh vừa mới muốn QJ(Cưỡng gian) Cali. ... ( hình ảnh bạo lực bỏ bớt một ngàn từ) Vistor ôm ngang Cali, xuyên qua đường cái yên tĩnh vào ban đêm của Luân Đôn, đi vào nhà Tư Mễ Nặc Á. Hai tay Cali vòng quanh cổ Vistor, nhìn về phía "Nhà" bị cháy sạch không thể nào nhìn ra bộ dáng. Trong trí nhớ, gia tộc nhiều thế hệ Tư Mễ Nặc Á đều ở tại nơi này, chưa từng chuyển đi. Hiện tại, người có được huyết mạch của Tư Mễ Nặc Á cũng chỉ còn lại một mình chính mình... Ở hiện đại ba ba mụ mụ có thể hay không phát hiện nhi tử của bọn họ đã mất đây? Chỉ sợ bọn họ cần thời gian rất dài mới biết được đi, dù sao bọn hắn đã muốn tặng ta một tòa biệt thự để cho ta ở một mình... Sáng sơm ngày thứ hai —— "Biết không? Mấy ngày hôm trước nhà Tư Mễ Nặc Á bị đại hỏa cháy sạch không thể nào nhìn ra bộ dáng thần kỳ đã khôi phục nguyên dạng, vẫn là to lớn huy hoàng như dĩ vãng!" "Còn không phải sao, nghe nói hiện tại ở bên trong đó chính là huyết mạch cuối cùng của gia tộc Tư Mễ Nặc Á: Cali Tư Mễ Nặc Á. Tấm tắc, gia tộc khổng lồ như vậy cũng chỉ còn lại tiểu nam hài này, thật sự là đáng thương a." Mấy bà nội trợ một bên giặt quần áo một bên vô nghĩa. "Nữ hoàng bệ hạ vừa mới hạ lệnh cho Cali Tư Mễ Nặc Á kế thừa chức vị Bá tước của gia tộc hắn!" Bà nội trợ nói xong chính mình lấy được tin tức mới nhất. "Nga, tiểu bá tước 8 tuổi!" "Thiếu gia, người nên rời giường." Vistor kéo bức màn ra, ánh mặt trời mạnh mẽ chiếu vào nhà, khiến cho Cali kéo mền che đầu, tiếp tục ngủ. Tối hôm qua Cali mất rất lớn công phu mới xem lại hết cuốn sách thượng cổ thuật che dấu mà cậu từng xem qua đem khế ước che dấu, thế cho nên buổi sáng muốn ngủ nướng. "Thiếu gia, cái này không thể được nha." Vistor xốc lên mền tơ lụa che ở trên đầu Cali, vỗ vỗ hai má Cali. "Ngô..." Cali duỗi lưng một cái, mở ra con ngươi màu xanh thẳm trong suốt vô cùng. "Thiếu gia người..." Đồng tử Vistor co rụt lại, nhìn mắt phải của Cali. Khế ước đâu? Thức ăn của Ác Ma đó là linh hồn. Ác Ma nếu muốn ăn được linh hồn, nhất định phải cùng linh hồn kẻ có được khế ước ký tên, thực hiện nguyện vọng của hắn. Làm linh hồn kẻ có được khế ước trên thế gian không còn vướng bận thì linh hồn mỹ vị kia liền thuộc về Ác Ma. Nếu khế ước tiêu thất, như vậy đồ ăn của Vistor liền bị hẫng. "Ha ha..." Tiếng cười thanh thúy nhộn nhạo vang lên, Cali nhắm mắt lại, sau đó lại mở, nguyên bản trong con ngươi bên phải không một tia tạp chất hiện ra một cái tinh hình khế ước màu đỏ loá mắt. Sau khi Vistor chứng kiến khế ước thuộc về mình cùng Cali, ngẩn người, lấy xuống găng tay màu trắng nhìn nhìn lại hình khế ước ánh sao ở mặt trên bàn tay chính mình, bất đắc dĩ nở nụ cười. Tiểu thiếu gia của ta, thật là nghịch ngợm! Nga nga, mỹ nam cười rộ lên thật là đẹp mắt! Cali nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Vistor, đánh giá quần áo của hắn. Áo sơ mi trắng, đồ tây đen không một nếp uốn, một bộ dạng quản gia trong truyền thuyết! "Ngươi là quản gia của ta?" Vistor cười trả lời: "Vâng, sau này ta sẽ là quản gia của thiếu gia. Thiếu gia, ta giúp ngài mặc quần áo đi." Cali vốn muốn cự tuyệt nhưng sau khi chứng kiến nhiều bộ y phục trên tay Vistor, vẫn là gật đầu. Nguyên nhân rất đơn giản, nhiều quá, cậu sẽ không mặc.
|
Chương 3 Edit: Hạo Vũ. Beta: Dạ Nguyệt. Sau khi Cali rửa mặt chải đầu xong, ngồi ở trước bàn ăn đợi ăn điểm tâm. Rất nhanh, Vistor liền bưng bữa sáng, để lên trên bàn. Cali nhìn nhìn bữa sáng, nghĩ thầm: bữa sáng này cũng không tệ lắm a. Vistor từ tối hôm qua đã bắt đầu xem tri thức cần biết của quản gia, bữa sáng ngày hôm nay là lần đầu tiên hắn làm, ánh mắt liếc về phía Cali, hỏi ý kiến. Cali dùng dĩa bạc trạc trạc trứng trần nước sôi, ngốc manh đem trứng trần nước sôi xiên lên. A, quen dùng đũa rồi. Đem trứng bỏ vào trong miệng, sắc mặt Cali đổi đổi, nhai mấy lần liền đem miếng trứng nuốt xuống. "Vistor..." "Vâng, thiếu gia." "Trong trứng này ngươi không có thêm muối a!" Vistor gật gật đầu, nhớ kỹ: thức ăn cần thêm muối. Cali cầm lấy ly sữa uống vài ngụm, cầm lên miếng bánh mì, bôi bơ lên, nhét vào miệng rồi dùng sức cắn. Sau khi ăn hết bữa sáng, Cali nói với Vistor: "Sau này ngươi chuẩn bị thêm một phần đồ ăn." "Vâng, thiếu gia, chính là tại sao vậy?" "Ngươi phải cùng ta ăn cơm, cái bàn lớn như vậy, chỉ có một mình ta ăn cơm, rất không quen." Vistor cười cười, tiểu hài tử chính là tiểu hài tử. Trên thực tế Cali trừ bỏ thật sự không có thói quen một mình ăn cơm, còn có một lý do chính là: dùng Vistor làm chuột bạch thử đồ ăn của chính mình! "Thiếu gia, có một người tự xưng là quản lí tài sản ngân hàng tới thăm." Vistor cung kính nói. "Ân, gọi hắn vào đi." Cali ngồi ở trên ghế làm việc đọc sách. Đã quấy rầy thiếu gia đọc sách a, Vistor dẫn một nam nhân vào thư phòng, rồi sau đó cúi đầu, đứng ở phía sau Cali. Nam nhân tại Cali ý bảo ngồi xuống, cởi mũ nói: "Ngài khỏe Cali bá tước, ta là quản lí tài sản ngân hàng. Phụ thân của ngài để chúng ta bảo quản một cái túi, hắn nói với chúng ta một ngày như bây giờ đem túi giao cho ngài." Quản lí ngân hàng từ trong túi đeo lấy ra một cái túi thật to, đưa cho Vistor. Vistor mỉm cười tiếp nhận, đem quản lí ngân hàng mời ra khỏi nhà Tư Mễ Nặc Á. "Thiếu gia." Cali tiếp nhận túi, mở ra vừa nhìn, nở nụ cười. Đây là di sản ba ba tiểu Cali lưu cho y a. Trong cái túi có một chiếc nhẫn gia tộc khảm ngọc bích tinh khiết, một quyển nhật kí cùng mấy quyển sổ tiết kiệm ngân hàng cùng khế đất. Mở nhật kí ra, Cali thần kỳ phát hiện chính mình lại có thể hiểu Anh ngữ cổ thâm ảo! Xem xong nhật kí, Cali trầm mặc, biết nguyên nhân đại khái chính mình xuyên qua đến nơi đây. Nguyên lai phụ thân của tiểu Cali từ sớm đã dự liệu được bi kịch phát sinh, cho nên hắn đã đem những thứ quý trọng liên quan tới sự tồn vong của chủ nhân Tây Đô giấu trong ngân hàng để ngừa vạn nhất. Nguyên nhân xuyên qua là do liên quan đến sinh nhật của tiểu Cali cùng Diệp Cali. Ngày sinh nhật của bọn y giống nhau, đều là ngày 24 tháng 4. Gia tộc đem ngày 24 tháng 4 gọi là ngày Địa Ngục, là một ngày không Cát Tường, tiểu Cali vừa vặn sinh ra tại ngày này, cho nên bị người trong gia tộc coi là "Tại trong Địa Ngục bồi hồi, là người cùng Địa Ngục giao tiếp". Từ trường của Diệp Cali cùng tiểu Cali giống nhau, thuộc tính linh hồn nhất trí, cho nên sau khi tiểu Cali chết linh hồn Diệp Cali mới có thể vào ở thân thể y. Thế kỷ mười chín, thế kỷ hai mươi hai, kém ba trăm năm a. Chẳng biết tại sao, "Ba trăm năm một vòng quay về" những lời này sẽ tự động hiện ra trong đầu Cali. Giữa trưa. "Thiếu gia, bữa trưa hôm nay là West Cold Burbock và Pasta." Vistor một tay cầm một cái khay, để lên trên bàn, sau đó giúp Cali kéo ra ghế dựa. "Cám ơn." Cali theo bản năng nói. Vistor ngẩn người. Giúp chủ nhân kéo ra ghế dựa không phải việc mà một quản gia nên làm sao? Bất quá, thiếu gia như vậy thật tốt. "Ách..." Cali cũng biết chính mình nói một ít lời nói không phù hợp thân phận, vội vàng cười trừ, giả ngu, hỗn đi qua.
|
Chương 4 Edit: Dạ Nguyệt. Beta: Dạ Nguyệt. "Cái kia... Vistor a, ngươi trước tiên thử một chút đồ ăn chính ngươi làm đi..." Cứ việc Vistor là một Ác Ma, nhưng lại có vị giác của nhân loại. "Vâng, thiếu gia." Vistor cầm lấy dao nĩa, tao nhã cắt beefsteak. Sau khi cắt xong beefsteak, hắn chấm nước sốt, bỏ vào trong miệng. Beefsteak mới vừa vào miệng, sắc mặt của hắn liền trở nên phi thường cổ quái. Hắn đứng lên, "Thực xin lỗi thiếu gia, ta lập tức đi làm món khác!" Tiếp theo Vistor liền hung hăng mà đem hai đĩa beefsteak bưng đi, chỉ để lại hai đĩa Pasta. Cali nhìn bóng lưng Vistor, cười ra tiếng. Dùng một chiếc nĩa lấy một ít mỳ Spaghetti, đưa lên mũi ngửi thử, chậm rãi cho vào miệng... Mòn có vị chua ngọt và béo ngậy này là mỳ ống? Cali dùng lương tâm của mình, nhịn đau khổ mà ăn hết toàn bộ đĩa mì ống, bởi vì cậu là một người rất ghét lãng phí thức ăn. Trở lại lần nữa, Vistor bê trên tay thêm hai cái đĩa, Cali đang dùng nước súc miệng. "Thiếu gia, món beefsteak lần này tuyệt đối không có vấn đề. " Cali gật đầu, cắt miếng thịt bò, bỏ vào trong miệng. "Ân, không sai, Vistor có tiến bộ, tiếp tục cố gắng!" Cali nói xong giơ ngón tay cái lên. Vistor cười nhận khen ngợi, ánh mắt nhìn về phía đĩa Pasta rỗng tuếch giả bộ bâng quơ hỏi. "Cái kia, thiếu gia, Pasta này cũng không tệ lắm phải không?" Nếu khó ăn thiếu gia cũng sẽ không đem nó ăn sạch a. Vistor đối với món Pasta kia rất có lòng tin. "Ngô... Chính ngươi nếm thử sẽ biết." Cali mới không có thời gian để ý đến hắn đâu, khó được ăn một beefsteak ngon! Vistor xiên một ít mỳ Spaghetti, lòng tràn đầy vui mừng để vào miệng. Không có mỹ vị như trong dự liệu, chỉ có vô tận tra tấn vị giác. Tâm lý tương phản thật sự là quá lớn, Vistor rốt cuộc bảo trì không được tao nhã, "Phốc" một tiếng, đem toàn bộ Pasta phun ra. Cali giống như sớm có dự cảm trước, trước khi Vistor phun ra đem vị trí cùng đĩa beefsteak chuyển rất xa, không có bị tai ương. Vistor lấy khăn tay lau miệng, cúi đầu yên lặng ăn beefsteak, không biết đang suy nghĩ gì. -- đường ngăn cách -- "Thiếu gia, bây giờ là thời điểm bắt đầu đi học." Vistor cười híp mắt nói. Đi học? Học cái gì? Ta như thế nào không biết? Trong hai mắt của Cali tràn ngập nghi hoặc. "Là như vậy thưa thiếu gia, người đã đến tuổi đi học, bởi vì người không có giáo viên gia đình, cho nên toàn bộ lịch dạy học của người do ta đảm nhiệm dạy." Vistor như cũ cười híp mắt. "Ha ha, Vistor thật đúng là đa tài a!" Lên tới phòng, xuống đến phòng bếp, trong lòng Cali vạn phần phun cái rãnh. "Đương nhiên, làm quản gia của thiếu gia, chút chuyện nhỏ làm sao có thể làm không được." Cười. Cali: == "Như vậy thiếu gia, hiện tại chúng ta bắt đầu học đi! Tiết thứ nhất, học đàn vi-ô-lông! Đàn vi-ô-lông có thể nuôi dạy tính tình của thiếu gia, là tiết thiếu gia nhất định phải học. Thỉnh thiếu gia lại đây, chúng ta đi luyện tập tư thế cơ bản của đàn vi-ô-lông một chút." Cali quýnh. Không phải đâu ông trời, đừng chơi ta như vậy a... Lúc Diệp Cali ở hiện đại, 4 tuổi bắt đầu học đàn vi-ô-lông, 12 tuổi thì được diễn tấu cấp ngoại hạng, là thần đồng âm nhạc người người tán thưởng. Môn khoa học tự nhiên tốt, môn khoa học xã hội tốt, thể dục tốt, võ công tốt ( Taekwondo đen mang tứ đoạn, Karate có thể đánh thắng lão sư dạy y Karate), là tình nhân trong mộng nữ sinh vĩnh viễn nhìn lên. Hiện tại lại kêu y làm người sơ học đàn vi-ô-lông, có lầm hay không a?! "Cung của đàn vi-ô-lông hẳn là cầm như vậy, nếu cầm như vậy... Tốt lắm, thỉnh thiếu gia thử một chút." Vistor mỉm cười đem đàn vi-ô-lông đưa cho Cali. Cali tiếp nhận, cẩn thận chu đáo. Ân, đàn vi-ô-lông của ba trăm năm trước cùng hiện đại không có gì khác nhau nha, bất quá. Ngón tay nhẹ nhàng đảo qua cầm huyền. Âm sắc cũng không tệ lắm a!
|