Sủng Thiếu Gia, Tuyệt Đối
|
|
Chương 10 Edit: Lycoris. Beta: Dạ Nguyệt. "Các ngươi... không có tên sao?" Cali dùng thanh âm rất nhỏ hỏi. Hai Vampire nghe được, dừng cười. "Ân.." Hai người mới vừa rồi còn cười lớn nụ cười lập tức nhỏ dần. "Vậy thì thật là tốt, ta có thể tự đặt tên cho các ngươi, vậy... ca ca gọi Sương, đệ đệ gọi Tuyết đi." "Tán thành" Từ nay về sau, song sinh Vampire mắt vàng liền chính thức gọi là Sương-Blood và Tuyết-Blood. "Còn nữa, sau này đừng gọi ta là chủ nhân, gọi ta thiếu gia là được" "Vâng, thiếu gia" "Thiếu gia, ngài nên thức.... Hai Vampire các ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Vistor tiến vào gọi Cali rời giường. "Vị Ác Ma tiên sinh này, chúng ta cùng thiếu gia đã ký khế ước rồi nha~~" Tuyết cùng Sương ngước mắt nhìn Vistor. "Ta biết" Con ngươi đỏ của Vistor tối sầm lại, hầu hạ Cali rời giường. Một năm sau_ "Thiếu gia, sinh nhật vui vẻ" Tư Nại Khoa tay cầm một bó hoa mân côi trắng tinh khiết, đưa cho Cali. "Cảm ơn" Cali mặc một bộ trang phục lộng lẫy, mỉm cười tiếp nhận. "Thiếu gia, ngài muốn thứ gì làm quà sinh nhật?" Sương cùng Tuyết từ trong phòng bếp đi ra, bày biện lên một bàn đồ ăn lóng lánh ngân quang. "Thiếu gia thích nhất là bánh socola." Đầu bếp Vistor cũng từ phòng bếp đi ra, mang bánh ngọt đặt lên bàn. Cali cùng Vistor ngồi xuống ghế, Tư Nại Khoa, Sương và Tuyết đứng bên cạnh nhìn họ dùng cơm. Cali khẽ nhíu mày "Các ngươi cũng ngồi vào bàn đi, đừng đứng mãi". "Thiếu gia, chúng tôi thân là hạ nhân, không thể ngồi cùng bàn với chủ nhân." Ba người chỉ đứng nhìn còn Vistor ngồi ăn mỹ vị, đúng là chỉ có tên Ác Ma này mới không hiểu quan niệm tôn ti. Đèn bỗng nhiên vụt tắt. Sương cùng Tuyết có thể nhìn trong bóng đêm liền cắm nến lên bánh rồi thắp sáng chúng. Chín ngọn nến màu sắc diễm lệ, dưới ánh sáng được hạ xuống có màu sắc đặc biệt tươi đẹp. "Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday to Cali, happy birthday to you" Bài hát chúc mừng sinh nhật dưới giọng ca của bốn nam nhân, thật có cảm giác là lạ. Cali đem nguyện vọng nói ra thành tiếng: "Ta hi vọng, sau này Tư Nại Khoa, Sương cùng Tuyết có thể cùng ta ăn cơm." Tiếp đó cậu dùng một hơi thổi tắt toàn bộ những ngọn nến. Căn phòng một lần nữa trở về với ánh sáng. Trong mắt Sương cùng Tuyết chứa lệ quang, cảm động nhìn Cali. Còn Tư Nại Khoa thì cúi đầu để không ai cảm nhận được suy nghĩ của hắn. Có đôi khi, để làm một người cảm động, không cần gì khác ngoài một hành động nho nhỏ. Cali đem bánh ngọt chia thành năm phần: " Mỗi người lấy một phần." Hả, làm sao lại cảm thấy có vị chua chua? Động tác chuẩn bị lấy bánh của mọi người dừng lại, tìm ra nơi toả ra hương vị đố kị. "Khụ, Vistor anh làm cái gì thế hả?" Cali cười, vẻ mặt oán phụ này của Vistor chẳng lẽ là ghen?! Nhưng mà hắn ăn dấm chua của ai? Cali che miệng cười trộm nhìn ba người, hẳn không phải là Sương cùng Tuyết, Vistor coi hai người họ là hai kẻ khó ưa. Như vậy... Hẳn là Tư Nại Khoa? Có thể, thời điểm lần đầu tiên hai người họ gặp mặt tình cảm cũng rất tốt. Nếu Vistor cùng Tư Nại Khoa biết Cali ở nơi này một bên ăn bánh ngọt, một bên YY bọn họ thì nhất định sẽ lập tức bị bánh socola mà Cali yêu thích làm cho nghẹn chết. Đương nhiên bọn họ không có khả năng biết được. "Ừm~ ăn thật ngon~ Vistor làm thật tốt a" Cali dùng âm thanh ngọt ngào đặc hữu của hài tử để tán dương. "Oanh" ý nghĩ của Vistor bị mén bom một trận, mặt đỏ lên! Hắn ngẩng đầu nhìn Cali, trong đôi mắt đỏ hiện lên tình dục lộ liễu. (Vistor nghĩ đi đâu vậy...)
|
Chương 11 Edit: Dạ Nguyệt. Beta: Dạ Nguyệt. Đáng tiếc Cali đang mải miết ăn bánh ngọt, không biết nghi trượng Ác Ma đang nhìn y bằng ánh mắt cầm thú. Ba người khác cảnh giác nhìn Vistor, trong lòng hơi trầm xuống. Đại Ma Vương này... ( tác giả: ôi, đáng thương Cali a, nhanh như vậy đã bị Đại Ma Vương theo dõi, tấm tắc sách) Ngày hôm sau tiểu thí hài Cali đã được 9 tuổi, trong phòng Cali truyền ra tiếng thét chói tai làm cho tay Tư Nại Khoa đang cầm kéo cắt hoa mâm côi trắng run lên một cái. Mọi người trong nhà bị oanh động, Tư Nại Khoa cùng Vistor đẩy cửa mà vào: “Thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì?! ” Phát hiện Cali đang kinh ngạc, mà không phải là hoảng sợ, nhẹ nhàng thở ra một hơi. “Trong chăn của ta có một quả trứng.... ” Cali cũng không biết nên nói như thế nào. “Trứng? ” Hai Vampire là Sương và Tuyết chạy tới, trên người còn đang đeo tạp dề, như là còn đang làm bữa sáng. “Ân, các ngươi xem. ” Cali vén chăn lên, một quả trứng đang dựng đứng, “Ngồi” ở trên giường Cali. “Oa, quả trứng thật lớn a. ” Tuyết đưa tay muốn sờ quả trứng kia một chút, ai ngờ quả trứng lại động, lăn vào trong lòng Cali! “Vistor, quả trứng này làm sao vậy? ” Ở trong nhận thức của Cali, học thức của Vistor là rộng nhất. “Này... ” Vistor kề sát mặt vào trứng, ngửi vài cái. Hương vị này, có chút giống Thiên Sứ... Nhưng mà, “Tư Nại Khoa, ngươi cũng tới nhìn xem.” Thiên Sứ cũng có xác sao? Tư Nại Khoa không biết lấy từ đâu ra một cái kính lúp, “Ân, xem màu sắc của vỏ trứng cùng độ tinh tế, hẳn không phải là trứng chim hay trứng vịt. Chẳng lẽ... Đây là trứng ngỗng?” Lại có thể dám nói ta là ngỗng?! Sinh vật trong vỏ trứng khó chịu. Ngươi có gặp qua trứng ngỗng nào lớn như vậy sao? Cali cười, đem quả trứng để lên bàn trang điểm, Vistor đi lên trước mặc quần áo cho y. Quả trứng bay lên không trung, trên vỏ trứng lại có thể mọc ra hai cánh nhỏ! Nó đi theo bên người Cali, khoảng cách tuyệt không vượt quá 30cm. Quả trứng này như thế nào đều đi theo ta a... Cali nghĩ, dựa vào lương tâm không có đem ngươi ném vào phòng bếp để nấu ăn đã muốn tính là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Vistor và những người khác thử chạm vào nó, nhưng bị một tầng kết giới kiên cố không phá vỡ nổi ngăn cách, chỉ có Cali có thể chạm vào nó. Kết quả chính là, quả trứng làm côn trùng theo đuôi Cali một ngày. Buổi tối 12 giờ. “Răng rắc”, quả trứng không hề dấu hiệu, sau một trận cường quang, nứt ra rồi. Một đầu tóc xoăn màu vàng chui ra vỏ trứng, một đôi mắt tím phát ra quang mang mê muội. Mái tóc màu vàng hiền thục, làn da trắng nõn, ngũ quan xinh xắn, thân mình nhỏ gầy.... Đôi mắt tím mê muội nhìn Cali đang ngủ yên. Bình tĩnh thần, một nam sinh cả người xích lõa, từ trong vỏ trứng bò ra, phía sau lưng có đôi cánh trắng. Nhìn qua thì hắn 10 tuổi, thật khó tưởng tượng hắn có thể chui ra từ trong một quả trứng chỉ bằng một phần ba hắn. Cảm giác trên cổ có chút ngứa, Cali không tình nguyện mà mở hai mắt mông lung. “!” Cali bị hù tới. Có thể giải thích một chút, vì sao lại có người nằm ở trên giường liếm tới liếm lui trên cổ ta sao?! “Ân... ” Nam sinh tóc vàng mắt tím ngẩng đầu, cùng mắt Cali đối diện. “Ngươi... Ngươi là ai a!” Cali đẩy người nọ ra. Trên gương mặt tinh xảo cũng không lộ ra non nớt lập tức bày ra biểu tình đáng thương: “Mụ mụ, ngươi không quan tâm ta sao?” “!” Nháy mắt Cali hóa đá. Lúc nào mà ta lại trở thành mẹ của nó? Ta là nam có được hay không?! “Mụ mụ, ta là tiểu Thiên Thần của người a, ta tên là Ngả Lệ Lợi a.” Ngả Lệ Lợi thật sự tiết ra vài giọt nước mắt trong suốt, “Mụ mụ, ta thật đói bụng nga, trên người mụ mụ thật thơm quá, giống như ăn thật ngon!” Lại muốn bổ nhào vào trên người Cali.
|
Chương 12 Edit: Lycoris. Beta: Dạ Nguyệt. Thì ra hắn vừa mới liếm tới liếm lui trên người ta là vì đói bụng, nhưng mà.. Cali trống hai tay lên lồng ngực tuyết trắng của Ngả Lệ Lợi, không cho hắn cúi xuống. "Ta không phải đồ ăn, chờ một chút nữa ta bảo Vistor làm bánh cho ngươi ăn." "Mẫu thân, ta có đồ ăn.." Ngừng ngừng ngừng, đừng gọi ta là mẫu thân, ta biết loài chim sẽ gọi người đầu tiên nhìn thấy là mẫu thân. "Ngả Lệ Lợi, sau này không cho phép ngươi tiếp tục gọi ta là mẫu thân." "Thế gọi là gì đây?". "Vậy, gọi ta là Cali đi, nhìn qua ngươi còn lớn hơn so với ta." "Vậy, cho ngươi ăn này Cali" Ngả Lệ Lợi đưa một khối vỏ trứng trắng lớn nhất ở trên tay cho Cali. "Thứ này có thể ăn sao?" Cali hoài nghi tiếp nhận vỏ trứng, thử cắn một miếng nhỏ. "!" Ăn ngon, là socola trắng! Mí mắt Cali híp lại, ăn từng miếng từng miếng một. Ngả Lệ Lợi chống cằm nhìn Cali ăn, khoé miệng cong lên. Cali ăn xong vỏ trứng socola trắng trên tay, liếm liếm môi, ân, thật không sai. "Cali, khoé miệng ngươi cũng dính nga~" Ngả Lệ Lợi rướn người đến trước mặt Cali, lè lưỡi liếm lên khoé miệng Cali. "Oanh.." Mặt Cali đỏ lên "Ngươi..." Không đợi y nói xong, Ngả Lệ Lợi hôn lên con mắt không có khế ước của Cali. Cali chỉ thấy đầu óc trống rỗng, hôn mê bất tỉnh. Ngả Lợi Lệ nhìn Cali trong lòng mình, cúi xuống thoả mãn cọ vào mái tóc màu xanh ngọc của cậu. "Thiếu gia!" Vistor cùng Sương, Tuyết xâm nhập phòng. Dao động vừa rồi trong cơ thể thiếu gia là xảy ra chuyện gì?! ( người có khế ước trong lúc đó sẽ có liên hệ) Chỉ thấy có một người cơ thể xích loã đang ôn nhu ôm thiếu gia nhà bọn họ, đôi cánh lớn màu trắng trên lưng hắn dưới ánh trăng đặc biệt chói mắt. Thiên Thần! "Ngươi là ai?" Vistor cùng hai Vampire đồng thời quát lên: "Mau buông thiếu gia ra." "Các ngươi cũng là người có khế ước với Cali?" Trên khuôn mặt thuần khiết của Ngả Lệ Lợi hiện lên một nụ cười tà mị. Cali, linh hồn của ngươi thật sự không tầm thường đâu. "Cái gì?! Ngươi lại có thể kí khế ước cùng thiếu gia sao?" Tuyết kêu lên. Vistor mặt không chút thay đổi nhìn Ngả Lệ Lợi: "Ngươi rốt cuộc có mục đích gì?" "Mục đích?" Trong mắt Ngả Lệ Lợi hiện lên ánh sáng lạnh lẽo: " Mục đích của ta, chính là y!" Ngón tay nhẹ nhàng chạm lên môi của Cali. "Ngươi tên là gì?" Sương lạnh lùng hỏi. "Ngả Lệ Lợi." Ngả Lệ Lợi đem thiên hạ trong lòng đặt ngang lên giường, hôn nhẹ lên trán cậu, cẩn thận đắp kín chăn cho cậu. Hắn đem cánh thu lại, trên tấm lưng trơn bóng không có vật gì ở trên, một bộ quần áo hiện ra từ hư không phủ lên người hắn, khí chất của Thiên Sứ không hề che dấu mà lộ ra. "Ra ngoài cả đi! Đừng quấy rầy thiếu gia nghỉ ngơi." Sương trừng mắt liếc nhìn Ngả Lệ Lợi một cái, kéo tay Tuyết ra khỏi phòng. Ngả Lệ Lợi cùng Vistor ra ngoài, tiện tay đóng của lại. ___________ Cali mở mắt ra. Đêm qua là mộng sao? "Thiếu gia, kẻ vương bát đản này chui ra từ đâu?" Tư Nại Khoa mang theo một tiểu hài tử phấn nộn mười tuổi vọt vào phòng." Hắn cùng ngài lập khế ước sao?" Khế ước? Cali chớp mắt mấy cái, nhìn về phía bàn trang điểm cách mình không xa. Trên kính trang điểm, mắt phải Cali có thêm một khế ước màu trắng. "Cali, mau bảo hắn thả ta xuống." Tiểu nam hài giãy dụa. Cali không để ý đến hắn mà đem hình dạng khế ước trắng ở mắt phải nhìn kĩ. "Hừ, tên Thiên Sứ nhà ngươi đừng có giả bộ!" Tư Nại Khoa dùng sức đem Ngả Lệ Lợi đẩy xuống mặt đất. "Tư Nại Khoa, đừng dùng sức như vậy, hắn còn nhỏ." Cali vén chăn lên, nhảy xuống giường, thân thiết nhìn Ngả Lệ Lợi: "Ngươi không sao chứ?" "Cali.." Ngả Lệ Lợi chu miệng:" Đau quá nha~" "Sao lại đau?" Cali đem hắn kéo lên. "Cali ôm ta một chút đi, hôn ta một cái ta sẽ không đau nữa nha~" Ngả Lệ Lợi chỉ chỉ mặt mình.
|
Chương 13 Edit: Lycoris. Beta: Dạ Nguyệt. Nhớ rõ không lâu trước đây, khi chính mình bị ngã thì mẫu thân sẽ hôn nhẹ lên gương mặt mình để biểu thị sự cổ vũ. Cali gật gật đầu, hôn một cái lên gương mặt mềm mại của Ngả Lệ Lợi. Tư Nại Khoa thấy vậy thì trợn mắt há mồm. Nếu sớm biết thiếu gia dễ bị lừa hôn như vậy, ta đây cũng làm! Ngả Lệ Lợi vui vẻ ôm eo tiểu nam hài trước mắt, đầu tựa vào cổ y, ngửi được mùi hương mê người đặc trưng từ tiểu nam hài. Cali tùy ý để hắn ôm: “Ngươi là Ngả Lệ Lợi? Là người tối hôm qua?”. ” Phải, ta đã cùng Cali kí khế ước, sau này Cali chính là chủ nhân của ta.” Ngả Lệ Lợi làm nũng với Cali. “Khế ước? Phải trả giá thứ gì?” Cali mê mang nhìn Ngả Lệ Lợi đã đứng đắn ngồi dậy. Nha ~ Thật đáng yêu nha ~ Ngả Lệ Lợi nhìn biểu tình mê mang đáng yêu của Cali, liền thật sự muốn đem hắn nuốt vào bụng. “Cùng Cali kí khế ước, là phúc của ta, còn trả giá, cũng không cần trả giá thứ gì, cứ để cho ta đi theo ngươi, cho đến khi “linh hồn của ngươi tiêu tan” mới thôi.” “Ừm.” Cali gật đầu, thì ra việc trả giá lại biến thành giám thị a. “ Vậy ngươi biết làm việc gì? Nhà chúng ta đã có đến bốn cao thủ chịu trách nhiệm an toàn của ta rồi.” “Đúng vậy, Vistor là quản gia, Tuyết cùng Sương là đầu bếp, ta là người làm vườn, còn có việc gì ngươi có thể đảm nhận?” Tư Nại Khoa hai tay khoanh trước ngực, muốn làm người quét dọn? Có lẽ không được? Nếu không thì lau trần nhà cũng không tồi. “Ta phụ trách làm ấm giường cho Cali.” Ngả Lệ Lợi cười để lộ hàm răng trắng tinh. “Không cần, Ngả Lệ Lợi cứ coi ta là bạn học như trước là được rồi, chúng ta cùng nhau học đấu kiếm, học khiêu vũ, ừ, chính là như vậy.” Cali dưới sự trợ giúp của Tư Nại Khoa, tự mình mặc quần áo chỉnh tề, đánh răng. “ Thiếu gia.” Vistor đứng trước cửa phòng Cali, thấy quần áo trên người Cali mặc coi như chỉnh tề, hắn khẽ nhíu mày: “Thiếu gia, Vistor đã không làm tròn bổn phận.” Cali cười: “Vistor, như vậy Thiên Sứ Ngả Lệ Lợi liền giao cho ngươi quản lý.” Sau đó liền lập tức đi vào toilet. “Cali, chờ ta một chút ~” Ngả Lệ Lợi lao ra khỏi phòng, vốn dĩ cũng muốn đi vào toilet cùng, nhưng bị một cánh tay mạnh mẽ hữu lực giữ lại. “Thả ta ra, Ác Ma!” Ngả Lệ Lợi vùng vẫy: “ Ta muốn đi theo Cali!” “Gọi y là thiếu gia, Thiên Sứ.” Sắc mặt Vistor đã hoàn toàn trầm xuống, trong giọng nói đã lộ ra hơi thở nguy hiểm. Bằng không, ta bẻ gãy cánh của ngươi.” Ngả Lệ Lợi sửng sốt, ngừng giãy dụa. Bản thân Thiên Sứ và Ác Ma chính là kẻ thù một mất một còn, hắn tuy mang thân phận Thiên Sứ cao quý, nhưng thực lực so ra không thể lớn hơn Ma Vương Vistor, nếu đánh nhau hắn nhất định bất lợi. “ Được rồi, thiếu gia thì thiếu gia. Này, thả ta xuống đi!” Ngả Lệ Lợi hô to. Cho dù là Thiên Sứ, nhưng cứ như vậy bị người khác xách cổ mang theo, lơ lửng giữa không trung, cảm giác thật sự vô cùng tệ! Vistor cuối cùng cũng không theo ý của hắn, trực tiếp mang hắn xuống lầu, quăng lên ghế salon trong phòng khách. Hai Vampire đang bê bữa sáng đi tới, vừa vặn chứng kiến bộ dáng chật vật khi bị ném lên ghế salon của Ngả Lệ Lợi, liền cười ra tiếng. Tư Nại Khoa thở dài. Vistor, ngươi quá lương thiện, quá ôn nhu rồi, nếu như là ta, ta nhát định sẽ hung hăng đem hắn ném trên mặt đất. Nhưng mà Vistor, đây không phải là tác phong trước kia của ngươi nha. “...” Vistor đi tới trước mặt Ngả Lệ Lợi, “Sau này, công việc rửa bát của nhà Tư Mễ Nặc Á liền do Ngả Lệ Lợi phụ trách.” “Oa! Thật tốt quá! Chúng ta không cần rửa bát nữa rồi!” Sương cùng Tuyết cùng nhau vỗ tay ăn mừng. Ngả Lệ Lợi không lên tiếng, chỉ gật gật đầu. Hừ, chỉ là rửa bát thôi, không có gì làm khó được ta. Ăn xong bữa sáng, Tư Nại Khoa đi tới vườn hoa để chăm sóc những cành mân côi trắng mà thiếu gia yêu thích nhất, hai Vampire Sương cùng Tuyết đi mua đồ ăn, chuẩn bị bữa trưa, Vistor đưa Cali lên tầng trên học Violin, để lại một mình Ngả Lệ Lợi ở phòng bếp, bi thương rửa bát. Hu hu hu, khi dễ người ta! Ngả Lệ Lợi nhìn qua chống bát đĩa trông như một ngọn núi nhỏ, khóc không ra tiếng.
|
Chương 14 Edit: Lycoris. Beta: Dạ Nguyệt. Ngày 23 tháng 11, nhà Tư Mễ Nặc Á được mời tham gia hội đấu giá được mệnh danh là mang hơi thở u ám nhất- Dark Market. Một chiếc xe ngựa trương dương trang nhã đỗ trước cửa hội đấu giá. Hoa tuyết bay khắp không trung, có bông dính vào xe ngựa, màu tuyết trắng khiến cho xe ngựa nhìn qua mang hơi thở cổ điển. Một nam nhân tóc đỏ mắt đen, ôm trong lòng một nam hài có mái tóc màu xanh ngọc đang ngủ say, đi xuống xe ngựa. Hai nam nhân tóc bạc mắt vàng, dung mạo tương tự nhau theo sau cùng xuống xe, một người đem tán ô xanh che trên người nam hài có mái tóc màu xanh ngọc, không cho một bông tuyết nào rơi trên người nam hài. Người còn lại mang theo một chiếc cặp da lớn, trang bị đầy đủ mọi đồ vật. Đi theo phía sau bọn họ còn có một nam hài khác với mái tóc quăn màu vàng cùng đôi mắt tím, tuyết trên mặt đất rõ ràng rất dày, một người bình thường nhẹ nhàng giẫm xuống bước đi cũng sẽ lưu lại dấu chân rất sâu, thế nhưng hắn không hề lưu lại trên mặt tuyết bất kì dấu vết gì. "Thỉnh trình diện giấy mời" Đứa bé giữ cửa hơi hơi cúi đầu. Ngả Lệ Lợi lấy từ trong cặp da mang theo bên mình một tờ giấy mời đỏ sậm, đưa cho đứa bé giữ cửa. Đứa bé giữ cửa nhận giấy mời, ánh mắt loé lên, vừa định mở miệng đã nghe thấy Tư Nại Khoa từ xe ngựa đi tới ngăn lại: "Thỉnh đừng lên tiếng, bá tước của chúng ta đang ngủ ở bên trong." Đứa bé giữ cửa lập tức im lặng, tư thế cùng xiêm áo thật cẩn thận: " Thỉnh". Mọi người đi vào phòng đấu giá, tìm được lô ghế của nhà Tư Mễ Nặc Á. Nhân viên tiếp đón mở cửa ghế lô, trong lò sưởi ngọn lửa đã cháy hồng, khắp ghế lô tràn ngập ấm áp. Vistor ôm Cali ngồi trên ghế salon mềm mại, hắn cởi âu phục che trên người xuống, sau đó đặt y nằm trên ghế salon, gối đầu lên đùi hắn. Sương mở chiếc cặp da lớn ra, lấy ra một cái hộp giấy lớn cùng một cái hộp sắt. Tuyết cùng Ngả Lệ Lợi đi tới ban công đối diện bàn đấu giá, tay chống lên ban công: “Oa! Thật nhiều người!”. Đông nghịt, không đúng, phải là tràn ngập màu sắc mới đúng, tầng lớp bình dân cùng quý tộc thượng lưu đứng thành nhóm trên bậc thang, thì thầm với nhau. Thời gian vừa đến, tiếng chuông lớn ở phòng đấu giá vang lên: “Đinh, đinh, đinh.” Toàn bộ đại sảnh đã không còn tiếng động, sân thượng rộng lớn phía trên cũng im lặng đến kì lạ. Cali bị tiếng chuông đánh thức. Cậu mở mắt, liền lập tức nhìn thấy Vistor đang “thâm tình” chăm chú nhìn mình. Khóe miệng Cali co rút, xoay người ngồi dậy. Vistor một tay cầm lược, nhẹ nhàng chải lại mái tóc hỗn loạn của y. Cali ngẩng đầu nhìn về phía bàn đấu giá. Chỉ thấy một cô gái mặc váy ngắn trễ ngực cùng chiếc quần tất mỏng manh đang bước lên bục đấu giá, nói to: "Hoan nghênh mọi người đã đến." Dưới đài tiếng vỗ tay như sấm dậy, Tư Nại Khoa ngồi gần lò sưởi, vừa liếc mắt ngắm cô gái đã cảm thấy lạnh: "Trời ạ, cô gái kia thật khoẻ! Trời lạnh như vậy mà cũng chỉ mặc có hai kiện quần áo." Cali gật đầu, cũng tỏ vẻ bội phục: "Cái này người ta gọi là có đạo đức nghề nghiệp." Vật phẩm đấu giá đầu tiên được đưa lên bàn đấu giá. "Một bức tranh? Không có hứng thú." Cali méo miệng. Sương vung vung tay lấy ra một bình nước: " Tư Nại Khoa, bình nước này là ngươi làm sao?" Tư Nại Khoa đắc ý gật đầu: " Đương nhiên, ta đã dựa vào bản vẽ mà thiếu gia cho để làm." Đó là bản thiết kế của người khác, vậy mà ngươi cũng có thể gật đầu? Sương cũng không rảnh rỗi, đổ nước từ bình ra pha trà cho Cali. Hồng trà thượng đẳng được pha rất tốt, hắn mở bình sữa nhôm, đem sữa đổ vào Hồng trà, tiếp theo lấy ra một gói giấy nhỏ, đem đường ở bên trong bỏ vào cốc trà, dùng thìa quấy đều, rồi rót vào một chiếc cốc sứ tinh xảo, đem cốc để lên đĩa rồi đặt lên bàn trà trước mặt Cali: " Thiếu gia, trà đã pha xong." Cali gật đầu, ngón trỏ vòng qua quai cốc, nâng lên. Trà sữa nóng hổi, Cali thổi thổi vài hơi, rồi cẩn thận uống hết từng ngụm. Hương trà thanh nhã cùng hương sữa nồng nàn vương vấn quanh chóp mũi Cali, Cali khép nhẹ mí mắt. Uống trà sữa nóng vào mùa đông là tuyệt nhất.
|