Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ
|
|
Giới Thiệu Tác giả: Thụ Chi Dĩ Tang.
Thể loại: Cổ trang, sủng nịnh phúc hắc hoàng đế công x chính trực dũng cảm quan văn thụ, song hướng thầm mến, ngọt, đoản văn, có H. ĐAM MỸ NHA.
Văn án: Đương nhiệm sử quan eo rất nhỏ, chọt trúng manh huyệt của hoàng đế.
CP: Dương Tiềm (hoàng đế) x Lý Tầm (sử quan).
P/S 1: cái gì cũng chưa xin, làm vì rảnh và thích.
P/S 2: well, editor dùng phiên bản word không có sửa sai chính tả tiếng Việt, nên có thể sẽ có lỗi chính tả, nếu reader nào thấy plz comt lại cho mị nhoa. Sorry đã làm tụt cảm hứng của mấy bạn vì lỗi chính tả và thanks trước.Giới Thiệu Tác giả: Thụ Chi Dĩ Tang.
Thể loại: Cổ trang, sủng nịnh phúc hắc hoàng đế công x chính trực dũng cảm quan văn thụ, song hướng thầm mến, ngọt, đoản văn, có H. ĐAM MỸ NHA.
Văn án: Đương nhiệm sử quan eo rất nhỏ, chọt trúng manh huyệt của hoàng đế.
CP: Dương Tiềm (hoàng đế) x Lý Tầm (sử quan).
P/S 1: cái gì cũng chưa xin, làm vì rảnh và thích.
P/S 2: well, editor dùng phiên bản word không có sửa sai chính tả tiếng Việt, nên có thể sẽ có lỗi chính tả, nếu reader nào thấy plz comt lại cho mị nhoa. Sorry đã làm tụt cảm hứng của mấy bạn vì lỗi chính tả và thanks trước.
|
Văn Án + Chương I. Văn án: Đương nhiệm sử quan eo rất nhỏ, chọt trúng manh huyệt của hoàng đế.
--------_--------_---------_---------_--------_-------- Chương I.
Lý Tầm nhậm chức sử quan, bởi vì là nhiệm vụ, quanh năm đều hầu hạ bên người hoàng đế, cơ hồ như hình với bóng.
Về việc quản lý tư liệu lịch sử, y chẳng có hứng thú gì, nhưng bù lại có trí nhớ khá tốt, so đi sánh lại, y càng yêu thích công việc ghi chép lại sinh hoạt thường ngày của hoàng đế. Đôi khi còn có thể biết được không ít bí mật hoàng thất.
Lại nói đến công việc này, đãi ngộ thật không tồi, chỉ có duy nhất một điều khiến y sầu muộn, chính là hoàng đế luôn không chịu nghỉ ngơi sớm, thay vào đó là cả đêm không ngủ phê duyệt tấu chương, dẫn đến y cũng không thể đi ngủ đúng giờ, ngẫu nhiên còn phải phân phó công công vào điện thêm dầu vào đèn hay pha trà.
Hoàng đế không phải hung quân, đối xử với hạ thần cũng không có gì không tốt, chỉ có điều là quá chăm lo việc nước. Lý Tầm suy nghĩ suy nghĩ, cảm thấy việc này cũng chẳng phải chuyện gì xấu để y có thể khuyên can, chỉ có thể chấp nhận sự thật mà ôm quyển sách ngồi một bên chờ đợi, hoàng đế vậy mà cũng quên luôn việc có y ở đó.
Lý Tầm năm nay khoảng 20 tuổi, gương mặt cũng không thuộc loại tầm thường, đi trên đường vẫn bị các cô nương ném cho trái cây hoặc khăn tay, mà đến nay vẫn không có hôn phối, y cũng chẳng bận tâm đến việc này. Y lại không thường xuyên về nhà, nên cũng không có ông mai bà mối nào bắt được y, thường này ngoại trừ công việc bên cạnh hoàng đế kia thì cũng không có gì để làm, thực sự quá rãnh rỗi.
Trong lúc chờ đợi hoàng đế nhớ tới việc đi ngủ thì 'sở thích' của y là tưởng tượng, không có việc gì thì lại lấy cuộc đời mình ra rà soát nhớ lại một hồi, luôn luôn trong trạng thái chuẩn bị để viết một quyển tự truyện cho bản thân, đáng tiếc đến hôm nay cái gì cũng chưa viết ra.
Sắc trời tối dần, Lý Tầm đoán chắc hôm nay hoàng đế lại muốn một đêm không ngủ duyệt tấu chương, nghĩ nghĩ liền nhịn không được mà ngáp một cái.
"Bây giờ đã là lúc nào?" Hoàng đế đột nhiên hỏi.
Lý Tầm bị làm cho giật mình sợ hãi, ngay lập tức đem nửa cái ngáp kia nuốt trở về, cúi đầu bước về phía trước cung kính nói "Đã canh ba."
Hoàng đế liếc y một cái, Lý Tầm cảm thấy thần sắc kia thập phần cổ quái, hơn nữa điểm rơi của ánh mắt cũng thập phần quái lạ. Lý Tầm cúi đầu tự đánh giá một vòng cái eo của mình, cảm thấy gần đây có chút cực khổ, chút thịt thực vất vả nuôi được giờ lại tiêu đi mất rồi.
Hoàng đế ho khan một tiếng, có lẽ cảm thấy bản thân chèn ép hạ thần có chút quá, lương tâm đại phát nói: "Vậy ngươi không cần đợi ở đây, về nghỉ trước đi."
Lý Tầm cướp lời: "Việc này không hợp lễ nghi, thưa bệ hạ."
Hoàng để nghe vậy đành nói: "Vậy hôm nay tới đây thôi, trẫm cũng mệt rồi."
Thâm tâm Lý Tầm mừng như điên, lại giả đò bình tĩnh đáp ứng.
Hoàng đế tay đỡ trán, cười nói: "Sắc trời cũng đã tối rồi, hôm nay ngươi ở lại trong cung nghỉ ngơi đi."
Lý Tầm cẩn thận suy xét xem đây có phải một loại chèn ép khác, nhưng lại nhìn thấy bộ dạng thản nhiên như không của hoàng đế, y cũng không thể lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Vị quân vương này tương đối trẻ, bởi tiên hoàng đột ngột băng hà không kịp chuẩn bị, hoàng đế liền bị bách quan trong triều trong lúc rối loạn mà đẩy lên làm vua, tính ra cách lúc đó cũng chỉ mới hơn một năm.
Lý Tầm là được đề cử tới nhậm chức, tài văn chương cũng không tồi, trước đó đã làm việc ở Văn quán. Hầu hạ bên người hoàng đế có đãi ngộ tốt liền bệnh cũ tái phát, tính cách vốn có lại quay trở về, tự phụ không biết bao nhiêu lần, may là hoàng đế nhân từ, đối với nhân vật nhỏ nhoi bên cạnh này cũng do chưa làm ra hậu quả nghiêm trọng gì nên chẳng để ý, Lý Tầm mới có thể an toàn làm một sử quan đến ngày hôm nay.
Hiện tại hoàng đế trực tiếp bảo y hãy qua đêm trong cung, y vẫn là rất vui vẻ, thứ nhất là không cần nấu ăn, thứ hai là không cần phải đi đêm để trở về, cho nên tâm tình thập phần sảng khoái.
Lý Tầm từ bên ngoài lấy được cái giường nhỏ để nằm, ngủ được mơ mơ hồ hồ phảng phất nghe được có người đi lại, y tranh đấu một chút vẫn là không dậy nổi, liền tiếp tục ngủ đến thập phần thơm ngọt. Hoàng đế nửa đêm không ngủ được, bưng nến đến ngồi bên cạnh y nhìn hết nửa ngày, vẫn là không nhịn được nặn nặn eo y.
Eo của Lý Tầm thật sự rất nhỏ, bình thường mặc quan phục rộng rãi không nhận ra được, y sam một khi bó chặt lại là lộ ra thập phần rõ ràng.
Hoàng đế nặn xong eo y càng ngủ không được, chỉ có thể quay về tiếp tục phê tấu chương. Vậy là cả một đêm, ngược lại Lý Tầm, ngủ đến xém chút lọt xuống giường.
Hoàng đế có chút phiền muộn, mới sáng sớm liền kêu công công giúp thay đồ rửa mặt.
Lý Tầm dùng hình ảnh cá chép lộn đầu để té xuống giường, mơ mơ hồ hồ mà mò mẫm khắp nơi. Y thực sự là ngủ đến mơ màng rồi, quên mất bản thân vẫn đang ở trong cung, chẳng trách mò cả ngày cũng không mò tới được nửa cái ghế, cái tay mò loạn xạ lại bị người ta bắt lấy.
"Ai đó, làm gì vậy chứ!"
"Lý Tầm."
Ai nha! Lý Tầm giật mình lập tức tỉnh hẳn, hô lớn: "Vi thần biết tội!" cùng lúc nhanh chóng quỳ gối, sững sờ phát hiện, quỳ không xuống. Hồi thần lại lén nhìn sắc mặt của hoàng đế, nhìn hắn giống mà cũng không giống như muốn trách tội mình, nhìn lại mới biết tay mình vẫn còn trong tay hoàng đế, không nghĩ tới khi quỳ xuống cư nhiên lại không thể dùng năng lực hồng hoang với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai để giật tay lại, hoàng đế nắm cũng quá chặt rồi.
Thấy Lý Tầm ngẩng đầu nhìn mình chằm chằm, hoàng đế cũng đành thả tay y ra. Tay Lý Tầm một lần nữa được thả tự do, ngay lập tức ôm vào trong ngực, tâm kinh đảm chiến chỉ sợ một giây nữa móng vuốt sẽ bị chặt ngay.
Hoàng đế ho khan một tiếng: "Được rồi, chuẩn bị đi, nên thượng triều rồi."
Lý Tầm ai một tiếng, bay đi rửa mặt, đánh dậy sức sống của bản thân, y sam vẫn là bộ dạng của vị tiểu sử quan ngây thơ vâng lời kia.
Hoàng đế ngược lại cảm thấy khá tiếc hận.
|
Chương II. Lý Tầm biết hoàng đế thích nửa đêm phê duyệt tấu chương, nhưng lại không biết hoàng đế nhất thời cao hứng lại còn có thể hơn nửa đêm đi dạo Ngự Hoa viên. Hoa viên của hoàng gia thật sự rất đẹp, nhưng hơn nửa đêm không đi ngủ lại tới đây ngắm hoa, thực sự khiến Lý Tầm cảm thấy người này hơn phân nửa là bị điên. Nhưng y thân chỉ là một thần tử, nên cũng chẳng thể nói gì, hơn nữa hoàng đế cũng không phải đêm đêm xuân tiêu không tảo triều, cũng không có sủng tin yêu phi ăn chơi hưởng lạc, chỉ là đi ngắm hoa hoa cỏ cỏ, thú vui nho nhỏ này cũng không phải không thể lý giải. Lý Tầm đối với việc này không có hứng thú, mắt luôn nhìn vào sách, giả như một vị sử quan hiền lành vâng lời. Hoàng đế muốn đi coi hoa quỳnh, còn đặc biệt tự thân xách đèn, đuổi hết người hầu bên cạnh, chỉ cho Lý Tầm đi cùng. [:)))))))))] Lý Tầm lời nói không chút tư tâm: "Bệ hạ, thần không biết võ công, nếu như gặp phải nguy hiểm không thể kịp thời hộ giá." Hoàng đế cười nói: "Không sao, trẫm có thể bảo vệ ngươi." Lý Tầm đại kinh, lập tức nói: "Bệ hạ, việc này thực không được!" Xong lại cảm thấy lập trường không đủ kiên định, đang nuôi dưỡng ý định thuyết giáo giảng đạo, nội tâm rục rà rục rịch mà hưng phấn. Đáng tiếc khoang miệng vừa mở đã bị hoàng đế đánh gãy. "Được rồi, trẫm đang có hứng thú, đừng để mất hứng." Lý Tầm ngay lập tức vâng lời ngậm miệng, đồng thời đem thái độ trong lời nói của hoàng đế thay đổi tương đối, rồi mới ghi chép lại. Chính tại khoảng thời gian chờ đợi đó, hoa quỳnh đã run rẩy nở cả cây. Đóa hoa tuyết bạch từ đài hoa xanh non mọc ra, cánh hoa phức tạp mà tinh xảo, vì ánh đèn chiếu rọi mà hiện ra vị đạo khói bụi trần thế. Lý Tầm không thể không thừa nhận, nửa đêm ngắm hoa thật sự đầu óc có chút hâm hâm, nhưng chuyến đi này đích xác rất đáng. "Thế nhân đều nói ngày ngắn khổ đêm dài, sao không cầm đuốc soi*, ái khanh cảm thấy như thế nào?" Hoàng đế lẳng lặng mở miệng, Lý Tầm sững sờ, tỉ mỉ đánh giá ý này của hoàng đế, hình như đang nói tới lạc thú trước mắt, vậy y có cần phải nói làm hoàng đế thì cần phải chăm lo việc nước không? Liền đáp: "Thần cho rằng, người đều phải chết, phóng túng thanh tình hay cúi đầu theo lễ đơn giản chỉ là lựa chọn của mỗi người." Hoàng đế lúc này quay đầu lại hỏi: "Vậy theo ái khanh, ngươi chọn thế nào?" Lý Tầm nhìn hoa quỳnh đã sắp tàn, lại nhìn hoàng đế một cái, cười nói: "Vi thần tự nhiên tuân theo quân mệnh." Hoàng đế không nói nữa, ánh mắt mang theo chút mơ ước liếc tới eo của Lý Tầm. *Câu này nằm trong "Sinh Niên Bất Mãn Bách", một bài thơ cổ không biết tác giả, ý nói chúng ta đều sống không được đến 100 tuổi, tại sao lại không sống hết mình, nếu cứ sầu não vì ngày ngắn đêm dài, tại sao lại không cầm đuốc lên tiếp tục vui vẻ.
|
Chương III. Khi Lý Tầm còn làm việc ở Văn quán đã viết qua một bài thơ, thuần túy chỉ là viết chơi, viết xong rồi liền quăng ra sau đầu, ai biết được chính bài thơ này lại cố tình đem đến phiền phức cho y. Văn nhân không có việc gì làm liền thích lấy văn thơ của người khác ra để phân tích, trong thơ Lý Tầm viết vừa hay có chữ tiền, liên hệ với câu sau, ý tứ là muốn nói tiền tài là vật ngoài thân. Trời mới biết lại bị người ta giải thích ra là đang ám chỉ đương kim thiên tử. Bị người hùng hồn lấp liếm phân trần, Lý Tầm nghĩ có ngon ngươi đừng dùng tiền, nếu không ngươi cũng là đang bất kính với đương kim thiên tử. Nghĩ là như vậy nhưng y vẫn là hướng hoàng đế kêu oan. Hoàng đế đối với việc này cũng không có ý kiến gì, lại rất có hứng thú với bài thơ Lý Tầm viết. Lý Tầm cười khan: "Hồi bẩm bệ hạ, bài thơ này cũng chỉ viết cho vui, không mặt mũi gặp người." Hoàng đế quyết đoán giả ngu, còn âm mưu thử thần tử, ra vẻ thỉnh giáo: "Trẫm gần đây cũng đang định làm một bài, ái khanh không phiền đọc một chút?" Lý Tầm không thể làm gì khác là đáp ứng. Hoàng Đế nghe một hồi, phát hiện chuyện cũng chỉ như vậy, trong thơ hai câu cuối, một là nói tiền tài sinh sầu lo, một lại nói nâng chén say rồi lại tỉnh, quả thật là do người khác nghĩ nhiều. Nhân tiện nói: "Chu ái khanh lo ngại nhiều rồi, ta lại cảm thấy thơ của Lý ái khanh ngược lại rất có tình thú, cũng chẳng có ám chỉ gì. Huống chi ta mênh mông một nước, lại không thể cho phép làm một bài thơ." Hoàng đế cũng đã phát ngôn rồi, Chu đại nhân còn có thể làm được gì, cũng không thể oán trách hoàng đế, không thể làm gì khác hơn là khen thiên tử thánh minh, nói xong liền quyết đoán xin lui. Lý Tầm cũng không nghĩ tới hoàng đế cư nhiên lại giúp mình, phảng phất như đang nằm mơ, hồ đồ nói cám ơn, lại nghe thấy hoàng đế nói: "Trẫm vốn nghĩ khanh cần cù thật thà, muốn ban thưởng một vài thứ, mà ái khanh lại cho rằng phú quý sinh sầu lo, vậy việc ban thưởng này có thể là không được rồi, miễn cho ái khanh ngược lại sinh sầu lo." Lý Tầm trong lòng hồi hộp, như là thấy được bản thân đã bỏ lỡ mấy trăm lượng hoa tuyết bạc ròng, mắt rưng rưng nói: "Là do bệ hạ ban thưởng, thần làm sao dám không nhận mà giả thanh cao." Hoàng đế nói: "Ồ, vậy ý ái khanh là tình nguyện bản thân sinh sầu lo cũng không muốn phụ hảo ý lần này của trẫm?" Lý Tầm nhanh chóng gật đầu: "Bệ hạ thánh minh." Hoàng đế nhịn cười nói: "Ái khanh đối trẫm chân thành, trẫm cũng vạn vạn không thể nhẫn tâm khiến ái khanh sinh sầu lo, thôi vậy, việc này sau này không cần nói đến nữa." Không! Bạc của ta! Mắt thấy ván đã đóng thuyền, bạc sắp tới tay cũng đã bay, Lý Tầm gần như muốn hộc máu, tâm hóa tro tàn.
|
Chương IV. Sau khi vào hạ, khí trời ngày càng nóng. Lượng băng dự trữ khi trời đông không ngừng được đưa vào trong cung hoàng đế, Lý Tầm đi theo bên cạnh cũng cọ được không ít hơi lạnh.
Bởi vì không có khẩu vị, hoàng đế thỉnh thoảng sẽ kêu nhà bếp đem vài món đồ ăn giải nhiệt tới, gọi luôn Lý Tầm ngồi xuống ăn.
Tay nghề của trù phòng Lý Tầm đã nghe qua từ trước, hiếm thấy hoàng đế thương cảm hạ thần như vậy, đương nhiên muốn tận dụng hết lộc ăn này. Bên kia tấu chương trên tay hoàng đế còn chưa lật hết, bên này Lý Tầm đem phần kem cùng nước ô mai được phân cho mình từ lâu đã hết hơn nửa. Hoàng đế chớp mắt nhìn sang, liền thấy Lý Tầm một bên chấp bút viết, một bên nâng bát thỉnh thoảng uống mấy ngụm, hai bên đều không hạ xuống, không khỏi cười cười.
"Ái khanh thật là cẩn cẩn trọng trọng."
Lý Tầm thuận miệng nói: "Bệ hạ quá khen, việc này là thần lấy bệ hạ làm gương."
Hoàng đế cầm ly lên cũng uống một hớp, cười nói: "Ái khanh thì ra ngọt miệng như vậy?"
Lý Tầm nghe vậy buông công sự xuống, cười hì hì: "Sự tình hoàng thượng ngài không biết còn rất nhiều."
Hoàng đế nhíu mày, Lý Tầm thao thao bất tuyệt bắt đầu kể đến lịch sử huy hoàng của bản thân năm đó, miệng lưỡi lưu loát cũng không biết là thật hay giả.
Đợi y nói xong, hoàng đế cầm ly rượu kính y. Mắt Lý Tầm sáng lên, vừa kinh hỉ vừa cẩn trọng nói: "Thần sao dám mơ ước đồ của bệ hạ."
Hoàng đế cười nói: "Trẫm cho phép ngươi mơ ước."
Lý Tầm cầm bát hướng qua đây, chân tâm thật lòng mà cảm kích nói: "Bệ hạ thương yêu hạ thần như vậy, thật là phúc của xã tắc!"
Hoàng đế gác cằm, cười híp mắt nhìn y uống, bỗng nhiên ý vị thâm trường nói: "Chỗ tốt của trẫm, ái khanh còn chưa biết hết."
Lý Tầm nghi hoặc: "Bệ hạ đây là ý gì?"
Hoàng đế vỗ vỗ đầu y: "Làm chuyện của ngươi đi."
|