Hoàn Châu Y Chi Tiên Ca Ca
|
|
Chương 50[EXTRACT]Trước đại môn phủ ngũ a ca phủ vì Tiểu Yến Tử nháo ngày càng náo nhiệt y như một cái chợ, bọn thị vệ thấy “tiểu thái giám” không hiểu quy củ, làm sao có tâm tư thương hương tiếc ngọc, xuống tay càng ngày càng nặng. Tiểu Yến Tử một thân công phu mèo quào,chỉ có thể đối phó với người không có võ công, nàng không phải là đối thủ của thị vệ, chỉ chốc lát sau trên người liền có không ít máu. Tiểu Yến Tử cảm thấy cực kì uỷ khuất, nàng đến đây vốn tưởng có thể gặp được, vì vậy nàng càng thêm buồn phiền về Vĩnh Kì, đồng thời dưới tay cũng đánh không ngừng. Đại môn động tĩnh lớn như vậy, sớm có người chạy vào phủ bẩm báo. Tiểu Thuận Tử đang trong cơn buồn ngủ, bỗng nhiên nghe có việc bẩm báo, một cái giật mình tỉnh lại, “Nói! Sao lại thế này?” Thanh âm Tiểu Thuận Tử mang theo buồn bực, dù là ai hơn nửa đêm bị quấy rối giấc ngủ đều không có tâm tình tốt. “Bẩm thuận công công, đaại môn có tiểu thái giám tự xưng là Hoàn Châu cách cách đang nháo sự, xông vào trong phủ!” Tiểu thái giám trả lời. Tiểu Thuận Tử lại ngáp một cái, “Cái gì hoàn châu hoàn không, cách cách gì mà cách cách, cách cách là người thế nào mà hơn nửa đêm chạy đến phủ a ca nháo sự? Đã có người đến phá thì đem người bắt lại, có tí chuyện này còn bẩm báo, các ngươi không có đầu óc sao?” Tiểu thái giám bị giáo huấn đến khúm núm, nghe Tiểu Thuận Tử giáo huấn xong liền chuẩn bị đi ra ngoài, bỗng nhiên Tiểu Thuận Tử giật mình, Hoàn Châu cách cách a, vị kia chính là vị cách cách đứng đầu các trò gây rối từ trước đến nay a, nếu là nàng thì có khả năng gây ra loại sự tình này. Tuy nói vị này ở trong cung không được sủng, nhưng không quan trọng là vị này rất được chủ tử của mình yêu thích, hơn nữa gần nhất đầu óc chủ tử bị bệnh đều do vị này, nếu chủ tử biết nàng tìm đến lại mình đánh ra ngoài, kia...... Tiểu Thuận Tử đánh cái rùng mình. “Đứng lại!” Tiểu Thuận Tử nhanh gọi tiểu thái giám quay lại, “Quên đi, chúng ta tự mình đi ra ngoài nhìn xem.” Hắn muốn nhìn xem có phải hay không vị cô nãi nãi kia. Tiểu Thuận Tử một đường đi thật nhanh, thấy xa xa ngoài cửa chính là người đó, trong lòng thầm kêu một tiếng khổ, ai u, đúng là vị tổ tông rồi, nhìn xem cả người bộ dáng chật vật, ngũ a ca còn không biết sẽ đau lòng như thế nào a!”Dừng tay! Đều nhanh dừng tay!” Tiểu Thuận Tử lớn giọng ngăn lại. Bọn thị vệ nghe thấy thanh âm Tiểu Thuận Tử, chần chờ một chút, đều dừng tay, Tiểu Yến Tử lại căn bản không có nghe đến, nàng đang ôm một bụng hỏa, nhìn thị vệ dừng lại, vội vàng nhân cơ hội tiến lên quyền đấm cước đá với mất thị vệ đả thương nàng, bọn thị vệ ngại sự tồn tại của Tiểu Thuận Tử nên không dám đánh lại, chỉ ngầm cắn răng, trong lòng mắng Tiểu Yến Tử chó huyết lâm đầu. Tiểu Thuận Tử tiến đến trước mặt Tiểu Yến Tử, thấp giọng cười nói, “Ai u, Hoàn Châu cách cách, sao ngài nửa đêm lại có nhã hứng đến chơi phủ ngũ a ca?” Tiểu Yến Tử rốt cục đánh mệt mỏi, thở hổn hển dừng tay, lúc này mới rảnh để ý tới Tiểu Thuận Tử, “Nghe nói trong phủ các ngươi có con hồ ly tinh họ Bạch?” Nhìn chằm chằm, lại nhìn, đây là lời nói một cách cách có thể nói sao? Ngươi cho ngươi là thân phận gì? Chủ tử nhà chúng ta là ca ca ngươi, không phải là phu quân ngươi, hơn nữa cho dù ngươi là phúc tấn của ngũ a ca, cũng không có quyền quản ngũ a ca nạp thiếp a. Tiểu Thuận Tử trong lòng nói thầm, đối Tiểu Yến Tử có chút khinh thường, khóe mắt lại bắt gặp bộ dáng thị vệ mặt mũi bầm dập, vì thế hắn lập tức ẩn dấu tâm tình của mình, cung kính đáp lời, “Hồi bẩm cách cách, trong phủ là có vị Bạch cô nương, nhưng là......” Tiểu Yến Tử cũng không chờ hắn nói xong, liền đánh gãy lời hắn, “Hiện tại con hồ ly tinh kia ở đâu?” “Ở phòng chủ tử......” Tiểu Yến Tử nghe vậy tức sùi bọt mép, chết tiệt Vĩnh Kì, cư nhiên chịu không nổi bị hồ ly tinh hấp dẫn! Còn con hồ ly tinh họ Bạch càng ghê tởm hơn, cư nhiên câu dẫn Vĩnh Kì! Tiểu Yến Tử vận khinh công, nổi giận đùng đùng muốn tìm Vĩnh Kì tính sổ. “...... Gian phía tây trong viện.” Tiểu Thuận Tử nói nốt phần còn lại, Tiểu Yến Tử đã không thấy bóng dáng. Uy uy...... Tiểu Thuận Tử đón gió rơi lệ, chủ tử, không phải nô tài muốn hãm hại ngài, là do Hoàn Châu cách cách không nghe nô tài nói xong liền muốn nhìn thấy người ngay, cho nên, đến lúc đó ngài ngàn vạn lần đừng đem sổ sách ghi tạc trên đầu nô tài a! Tiểu Yến Tử ở trong phủ lớn vòng vo nửa ngày mới nhớ ra, nàng đang chăm chăm muốn tìm Vĩnh Kì tính sổ, đã quên hỏi Vĩnh Kì ở đâu. Tiểu Yến Tử đi vòng đi vòng lại khắng nơi, muốn tìm người hỏi đường, vừa lúc nhìn thấy có một gian phòng đèn sáng, Tiểu Yến Tử nhãn tình sáng lên, có thể chính là gian phòng này đi, theo người ta nói gì mà người đàn bà dâm đãng hay vân vân? Đã qua nửa đêm, Bạch Ngâm Sương nằm ở trên giường lại không hề buồn ngủ, lăn qua lộn lại đến bây giờ, nàng ngồi dậy, đốt ngọn nến trên bàn cho sáng, sau đó lại đối ngọn nến mà ngây ngốc, phủ ngũ a ca quả thực xa xỉ phú quý, làm cho nàng mở rộng nhãn giới, nơi này không chỗ nào là không hoàn mĩ, ngay cả trên ngọn nến đều có khắc hoa văn tinh mỹ, cuộc sống như vậy mới đáng để nàng hưởng thụ, nàng không tin bằng ôn nhu cùng mỹ mạo của mình lại không bắt được tâm ngũ a ca. Đang nghĩ ngợi, tới phần làm thế nào để thi triển thủ đoạn câu dẫn ngũ a ca, bỗng nhiên cửa phòng bị mở ra khiến Bạch Ngâm Sương hoảng sợ, ở trong phủ có nguời lớn mật đến nỗi đá văng cửa phong khách nhân ngoại trừ ngũ a ca còn có ai? Vì thế Bạch Ngâm Sương bày ra tư thái tự nhận là tối mềm mại tối khiến nam nhân thương tiếc, nũng nịu đích kêu một tiếng, “Ngũ a ca......” Vào cửa Tiểu Yến Tử nghe được một tiếng câu nhân nà, càng chắc chắn rằng Vĩnh Kì bị hồ ly tinh câu dẫn, trong đầu hiện lên ý iịnh đánh chết hồ linh tinh đáng ghét kia. Bạch Ngâm Sương một đôi mị nhãn tà tà nhếch lên, lại phát hiện bước vào cửa cư nhiên không phải ngũ a ca, mà là một tiểu thái giám quần áo rách nát, nhất thời thiếu chút nữa buồn bực mà tử, mị nhãn của nàng xem như lòa rồi, vì thế khẩu khí lạnh lùng mở miệng nói, “Ngươi là ai? Dám tùy tiện xông vào phòng ở của ta!” Nghe hồ ly tinh cư nhiên nói đây là phòng của nàng, thật không biết xấu hổ! Tiểu Yến Tử tức giận đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, “Ngươi cái đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ, cư nhiên dám câu dẫn Vĩnh Kì!” Vừa nghe thanh âm khiến Bạch Ngâm Sương giật mình, đây không phải là tiểu thái giám, rõ ràng là một nữ nhân, một nữ nhân như vậy làm sao tranh đấu nổi với mình đây, hơn nữa nàng nghe nói, phủ ngũ a ca hiện giờ vẫn chưa có nữ chủ nhân đâu, “Cô nương ngươi lấy thân phận gì để chất vấn ta?” “Ta đương nhiên......” Tiểu Yến Tử bỗng nhiên bị kẹt, đúng vậy, nàng lấy thân phận gì đến chất vấn Vĩnh Kì đây? Nếu nói là muội muội, thì muội muội cũng khổng thể quản ca ca về mặt này, nếu không phải, vậy thì là cái gì?
|
Chương 51[EXTRACT]Tiểu Yến Tử không nghĩ ra được chính mình lấy thân phận nào chất vấn Vĩnh Kì, nhưng Tiểu Yến Tử nàng làm việc đã từng cần lý do đâu? Mặc kệ bởi vì sao, hồ ly tinh là phải đánh! Vì thế Tiểu Yến Tử không nói nữa, lập tức chạy tới, một bàn tay nắm lấy tóc Bạch Ngâm Sương kéo xuống, tay kia thì đồng thời hướng khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Ngâm Sương mà đánh. Bạch Ngâm Sương trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người, nàng bao lâu rồi chưa gặp người dã man như vậy —— đúng, là dã man, không phải điêu ngoa —— là nữ nhân, căn bản không nghĩ tới người này cư nhiên không nói một lời, còn là nữ nhân sao? Ngũ a ca trừ phi đầu óc có vấn đề nếu không tuyệt đối sẽ không coi trọng loại nữ nhân này! Cảm xúc trên da đầu cùng mặt gọi thần trí Bạch Ngâm Sương quay lại, nữ nhân chết tiệt, cư nhiên dám đánh vào mặt nàng! Bạch Ngâm Sương vạn phần căm tức, cũng huy động cánh tay, cùng Tiểu Yến Tử vung tay đá chân, chiêu thức cào mặt, véo mũi đều dùng hết, hình tượng gì đều bỏ qua. Ngũ a ca được Tiểu Thuận Tử bẩm báo liền đi tìm, cho đến khi tìm thấy các nàng, hai người tóc tai đều bù xù, cả người quần áo tả tơi, rất giống tên khất cái. Ngũ a ca vừa thấy Tiểu Yến Tử bị thương, liền giống như trâu đực mắt đỏ như máu gà, “Dừng tay! Ngươi đang làm cái gì?” Bạch Ngâm Sương vừa thấy lập tức hai mắt doanh lệ, điềm đạm đáng yêu nhìn ngũ a ca, trong lòng đắc ý, xem ngươi kiêu ngạo thế nào, cho ngũ a ca thấy đi, xem hắn còn có thể coi trọng ngươi? Tầm mắt ngũ a ca hướng qua tay nàng, Bạch Ngâm Sương nâng tay mình lên muốn cầm lấy tay ngũ a ca, lại không nghĩ tới ngũ a ca giữ chặt nàng, nhưng không phải phải kéo nàng đứng lên, mà là ném nàng sang một bên, sau đó thần tình mang theo lo lắng đau lòng tiến đến trước mặt Tiểu Yến Tử, “Tiểu Yến Tử, Tiểu Yến Tử, ngươi không sao chứ?” Sau đó chẳng thèm liếc về phía Bạch Ngâm Sương đang nhìn hắn với ánh mắt ai oán. Ngũ a ca giúp Tiểu Yến Tử đứng lên, giúp nàng điều hòa hơi thở, còn hung hăng trừng mắt với Bạch Ngâm Sương vài lần, miệng hô đau. Ngũ a ca đau lòng hận không thể thay nàng chịu thương, kiểm tra từ trên xuống dưới một phen, phát hiện trên người Tiểu Yến Tử đại thương cơ hồ không có, toàn là tiểu thương a, ứ thanh a, cả người a, thiếu chút nữa lệ nam nhi rơi, “Tiểu...... Tiểu Yến Tử, ngươi có khỏe không?” Tiểu Yến Tử không cảm giác được gì, trước kia nàng làm nữ lưu manh phải chịu những thương tích lớn hơn thế này nhiều, “Ai nha! Ngươi là không phải nam nhân a? Tiểu Yến Tử ta là ai a, mấy điểm tiểu thương ấy tính cái gì?” Bạch Ngâm Sương thất hai người hỗ động, tâm nhất thời lạnh nửa tiếng, đồng thời cũng cảm thấy bất khả tư nghị, ngũ a ca, ngươi là hoàng tử a, có cần phải ăn nói khép nép với một nữ nhân như vậy không? Chẳng lẽ đây là “chân ái” trong truyền thuyết...... trong truyền thuyết sao? Ngũ a ca đường đường là một cái hoàng tử tài ba vì nữ nhân mình yêu mà rời bỏ thân phận, mặc kệ tôn nghiêm, a! Đây là cỡ nào cảm động a! Mà nàng cư nhiên phá hư cuộc tình lãng mạn này, nàng là nữ nhân phá hoại sao? Bạch Ngâm Sương thầm nghĩ tự trách. Nga, không không không...... Ta không muốn phá hư cảm tình của bọn họ trong lúc đó, ta chỉ là muốn cầu ngũ a ca một chỗ dung thân mà thôi, coi như là ngũ a ca dưỡng tiểu miêu tiểu cẩu...... Tiểu Yến Tử căm tức nhìn Bạch Ngâm Sương cúi đầu không biết đang suy nghĩ điều gì, hồ ly tinh chết tiệt, lại nghĩ kế phá chúng ta đi?”Vĩnh Kì, nữ nhân này là ai?” Tiểu Yến Tử để ý, chẳng lẽ nàng cũng...... Vĩnh Kì vừa mới chuẩn bị mở miệng giải thích, Bạch Ngâm Sương bỗng nhiên vọt lại đây, ôm lấy đùi Tiểu Yến Tử mà bắt đầu khóc thút thít, “Phụ thân tiểu nữ bị gian nhân hại chết, lại thiếu chút nữa bị gian nhân bắt đi, là ngũ a ca cứu tiểu nữ, hiện giờ tiểu nữ thật sự không có chỗ để đi...... Cô nương, ngươi cao quý, thiện lương, ngươi coi ta như là ngũ a ca dưỡng tiểu miêu tiểu cẩu đi, ta sẽ không đụng đến vị trí của ngươi......” Một phen nói không ngừng khiến Tiểu Yến Tử muốn nhấc chân đá nàng ra ngoài thì nghĩ lại, đúng rồi, ta là Hoàn Châu cách cách cao quý thiện lương thôi, như thế nào có thể khi dễ thiếu nữ gặp rủi ro, nhưng vừa nghe đến câu cuối, nàng liền giận, nói cho cùng, ngươi cũng muốn tranh giành vhi trí đó của cô nãi nãi ta a, thiếu nữ cái gì, đồ hồ ly tinh! Ngũ a ca thật ra bị Bạch Ngâm Sương nói đến cảm động không nhẹ, a, Ngâm Sương cô nương thật sự là ôn nhu săn sóc, thiện người am hiểu ý. “Tiểu Yến Tử, Ngâm Sương đáng thương như vậy, hãy thu lưu nàng ấy đi.” Nhiều nữ nhân, hắn sớm hoàn thành tốt “nhiệm vụ” hoàng a mã giao, nhanh tiến cung gặp Tiểu Yến Tử. Đáng tiếc hắn cùng Tiểu Yến Tử tâm không thông minh sắc xảo, như thế nào cũng không thông suốt được dù chỉ một chút. “Không được! Ngươi mau đuổi loại dụ dỗ người này đi cho ta!” Tiểu Yến Tử vung chân, đem Bạch Ngâm Sương quăng ra ngoài, mệnh lệnh như ý rằng không thuận theo sẽ không buông tha. Nàng đã dưỡng thành thói quen ngũ a ca đối nàng ngàn y trăm thuận, lần này cũng coi là đương nhiên. Ngũ a ca nhíu mày. Bởi vì bị mỗ con bánh bao thường xuyên làm khó dễ, giờ ngũ a ca cũng không còn giống như trư mà cùng Tiểu Yến Tử sớm chiều ở chung, cảm tình chắc chắn là có, hắn cũng tận lực sủng nàng, nhưng vẫn không thể dễ dàng tha thứ cho hết thảy những gì Tiểu Yến Tử gây ra. Tiểu Yến Tử trước mặt hạ nhân trong phủ gây rắc rối làm mất mặt hắn, ngũ a ca biết vậy nên mặt tối sầm, ngay cả uy nghiêm của a ca cũng thể hiện “Tiểu Yến Tử, ngươi sao có thể lãnh huyết như vậy, hay cố tình gây sự?” Tiểu Yến Tử biểu tình đắc ý dào dạt trên mặt dừng lại, nàng không dám tin, ngón tay chỉ vào mũi ngũ a ca, nước miếng văng khắp nơi, “Ngươi vì một hồ ly tinh hung ta, còn nói ta lãnh huyết, ta cố tình gây sự? Ngươi mới lãnh huyết, ngươi mới cố tình gây sự!” Tiểu Yến Tử một phen đẩy ngũ a ca, chạy đi ra ngoài. Ngũ a ca lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận, chính là làm trò trước mặt nhiều người như vậy, lại không có mặt mũi giải thích với Tiểu Yến Tử, hơn nữa nàng cũng không đợi hắn nói đã đẩy hắn chạy ra ngoài. Hắn nghĩ muốn đuổi theo, lại bị thị vệ ngăn cản, “Ngũ a ca, ý chỉ của Hoàng Thượng, chưa sinh hạ hoàng tự......” Nói đến người này, thị vệ không được tự nhiên khụ một tiếng, “thì hiện tại chưa thể ra khỏi phủ!” Ngũ a ca tuy rằng lo lắng Tiểu Yến Tử, nhưng không dám công khai cãi lại ý chỉ hoàng đế, trong lòng thở mạnh một hơi dài, thật là, Tiểu Yến Tử tính tình như vậy không biết có thể thông cảm cho hắn không? Xem ra chỉ còn cách về sau đối Tiểu Yến Tử giải thích. Vì thế, hắn hừ lạnh một tiếng, bước chân thư thả trở về phủ. Gây giông gieo bão xong, Tiểu Yến Tử cùng Bạch Ngâm Sương lần đầu giao phong, Bạch Ngâm Sương thắng một hiệp, tung hoa...... Tiểu Yến Tử thở phì phì chạy khỏi phủ ngũ a ca, ở kinh thành vòng vo đã lâu, đến khi trời đã sáng, vẫn không thấy ngũ a ca đuổi theo tìm nàng, trong lòng thất vọng mắng to Vĩnh Kì. Sau đó mới phát hiện sắc trời đã sáng rồi, đều do Vĩnh Kì cùng Bạch hồ ly tinh đáng chém ngàn đao kia, hiện tại nàng phải hồi cung như thế nào a?
|
Chương 52[EXTRACT]Trong cung Buổi sáng, Vĩnh Tông rửa mặt chải đầu xong, đi theo Càn Long đã lâm triều trở về đến thỉnh an thái hậu, thái hậu vừa thấy hắn đã kêu hắn lại đây, đau lòng với vẻ mặt tái nhợt của tiểu bánh bao, “Ngươi cái tiểu hầu tử! Vừa mới tỉnh dậy, mặt còn đang tái nhợt, không hảo hảo nghỉ ngơi đã chạy đến đây làm gì?” Thái hậu xoa xoa tiểu não túi Vĩnh Tông, lại chuyển hướng Càn Long, oán trách nói, “Ai gia chẳng phải đã nói, thân thể nó vẫn chưa dưỡng hảo, không cần để tiểu Tông nhi đi thỉnh an sao? Ngươi làm hoàng a mã như vậy sao?” Càn Long cười khổ, “Trẫm đã nói qua nhưng đứa nhỏ này nói muốn mau chóng đến đây để ngài sớm an tâm!” Nói xong, dùng ánh mắt trách cứ rồi lại bao hàm sủng nịch nhìn về phía tiểu bánh bao đang làm nũng trong lòng thái hậu. “Còn nhỏ mà đã tốt như vậy, thật sự là hài tử thiện lương!”, Thái hậu vỗ vỗ lưng tiểu bánh bao, đối với tôn tử nhu thuận và hiếu thuận càng yêu thương hơn, rồi lại nghĩ một hài tử không có uy hiếp đến ngôi vụ hoàng đế vậy sao có người cố ý hãm hại, cảm thấy càng phẫn nộ. “Bé ngoan, ra ngoài chơi đi!” Thái hậu đối Vĩnh Tông nói. Vĩnh Tông biết thái hậu có chuyện cần bàn với Càn Long, mà những lời này không thích hợp cho hắn nghe được, vì thế nghe lời chạy ra ngoài. Thái hậu cùng Càn Long hai người trò chuyện, đột nhiên nghe thấy bên ngoài thông truyền có ma ma giáo huấn quy củ ngày trước thái hậu phái đi dạy dỗ Tiểu Yến Tử cầu kiến, thái hậu cùng Càn Long liếc mắt nhìn nhau, Tiểu Yến Tử này, lại muốn làm ra cái con thiêu thân gì? Ma ma tiến vào Từ Trữ cung, thái hậu nhíu mày, “Nói đi, Tiểu Yến Tử lại làm chuyện gì?” Tiểu Yến Tử cho tới bây giờ vẫn là chủ nhân khiến người khác lo lắng, nửa điểm cũng không yên tĩnh. Ma ma vẻ mặt tức giận, “Hồi bẩm lão Phật gia, Hoàn Châu cách cách đêm qua trộm ra cung, hôm nay còn chưa trở về!” “Cái gì?!” Thái hậu thất thanh kinh hô, dị thường phẫn nộ, “Hoàng cung là địa phương gì? Muốn tới thì tới muốn đi thì đi! Một cô nương gia hoàng hoa khuê nữ chưa gả, giữa đêm khuya khoắc chạy ra ngoài, muốn không cần danh tiết? Cùng nương nàng giống nhau không tuân thủ nữ tắc! Hoàng gia như thế nào lại có loại cách cách như vậy?” “Khụ khụ......” Càn Long ho khan hai tiếng. Thái hậu nhìn về phía hắn, “Hoàng thượng, ngươi muốn nói gì? Sẽ không phải là muốn bao che cho nàng đi?” Càn Long có chút bất đắc dĩ, hắn khi nào thì biểu hiện ra loại khuynh hướng này?”Hoàng ngạch nương, người trẫm phái đi Tế Nam đã trở lại, bọn họ bẩm báo rằng Hạ Vũ Hà sinh hạ một nữ nhi tên là Hạ Tử Vi, có danh tiếng tài nữ, nên Tiểu Yến Tử là giả danh, trong kinh thành nàng là nữ lưu manh.” “Nhầm lẫn huyết mạch hoàng thất là tội lớn, hoàng thượng đã điều tra rõ ràng chưa?” Thái hậu thực không thể tin được, cư nhiên có người to gan lớn mật, giả mạo người hoàng gia, đây chính là tội lớn phải mất đầu a! “Trẫm đã điều tra rõ.” Càn Long khẳng định nói, kỳ thật hắn đã sớm điều tra ra, bất quá tới nay hắn vốn không quan tâm Hạ Vũ Hà sinh nữ nhi cho hắn, huống chi nữ nhân này cũng thật ra không quan trọng, thứ hai, hắn dưỡng Tiểu Yến Tử coi như dưỡng đào hát, để bản thân cùng Tông nhi dùng pha trò, có phải là cách cách thực hay không thực, hắn cũng không cần, dù sao chỉ là”nghĩa nữ” thôi. Thái hậu nhất thời có chút nén giận, “Lúc trước sao không điều tra chân tướng đã nhận thức nữ nhân này? Hiện tại phải làm như thế nào cho hảo?” Không thể chiêu cáo thiên hạ hoàng đế nhận thức lại nữ nhi đi, mặt mũi hoàng gia còn để vào đâu. “Hồi bẩm hoàng ngạch nương, lúc trước người trẫm nhận thức là nghĩa nữ......” Càn Long cười đến giảo hoạt. Vừa nghe lời này, thái hậu bình tĩnh trở lại, đúng vậy, trước đây chưa nói rằng đó là cách cách chính thức của hoàng gia a, “Ai gia nói ngươi phải nhớ kỹ Hạ Vũ Hà, lại còn có thể ban thưởng nàng nữ nhi vào ở Sấu Phương trai thành rạp hát đâu, nguyên lai ngươi có chủ ý a.” Càn Long trong lòng nói thầm, cho dù thật sự là nữ nhi của Hạ Vũ Hà thì chắc hẳn vẫn đãi ngộ như vậy, hắn đã sớm không nhớ rõ bộ dáng Hạ Vũ Hà ra sao nữa, còn có thể nhớ kỹ nàng? Trên mặt cũng không biểu hiện, chỉ phụ họa lời thái hậu nói. “Vậy Tiểu Yến Tử xử trí như thế nào?” Thái hậu sớm đã chướng mắt Tiểu Yến Tử từ lâu. “Giao cho trẫm đi.” Càn Long trả lời. Tiểu Yến Tử cư nhiên dám để cho Tông nhi bị thương, hắn tha cho nàng mới là lạ. Vì thế kinh thành bốn phía tìm nô tài trốn khỏi cung, mỗi nha dịch trên người mang theo bức hoạ Tiểu Yến Tử. Mặc một thân y phục tiểu thái giám đã khiến Tiểu Yến Tử mất mặt lại rất nhanh đã bị tìm thấy, hảo hán còn không chịu nổi nhiều người, huống chi Tiểu Yến Tử chỉ có công phu ba chân miêu, thời điểm Tiểu Yến Tử bị bắt còn kêu to nàng là Hoàn Châu cách cách, đe dọa bọn họ nếu trói nàng thì sẽ bị hoàng a mã trị tội, nhưng lại bị đám nha dịch lấy đồ bịt, vô luận nàng có phải Hoàn Châu cách cách hay không thì đối với nha lịch thuộc tầng lớp gần chót cũng chả quan hệ, biết nhiều mệnh sẽ sớm đoản. Tiểu Yến Tử bị bắt về trong cung, sau đó bị áp tới Từ Trữ cung. Mà lúc này ở Duyên Hi cung, Tử Vi nghe nói Tiểu Yến Tử nửa đêm chạy ra cung gặp người, lại nghe bọn cung nữ thái giám lén nghị luận nói Hạ Vũ Hà quả nhiên là hán nữ đê tiện, cũng chỉ có thể dạy dỗ Tiểu Yến Tử như thiếu giáo dưỡng, nữ nhân vô liêm sỉ. Tử Vi nhất thời cảm thấy lửa nóng bốc thẳng lên đầu, lại là Tiểu Yến Tử, chẳng lẽ nàng chỉ biết làm bại hoại thanh danh nương nàng sao? Không được, nàng muốn đem chân tướng nói ra.
|
Chương 53[EXTRACT]Tử Vi càng nghĩ, quyết định tìm đến Lệnh phi – người cao quý thiện lương mà Nhân Khang vô cùng ngưỡng mộ để nói hết sự thật. Lệnh phi nằm trên nhuyễn tháp, vò nát chiếc khăn trong tay, răng nanh cắn môi dưới, lòng phẫn hận vô cùng, chết tiệt, tiểu quỷ chán ghét kia mạng thực lớn, ngay cả hạc đỉnh hồng cư nhiên cũng không độc chết được tiểu tạp chủng, còn có đồ chết tiệt Tiểu Yến Tử, chẳng những hại nàng mất đứa nhỏ, còn luôn tạo rắc rối, làm cho người ta đều ghi sổ lên đầu nàng, ngũ a ca cùng Phúc gia hiện tại cũng thực phiền toái...... Càng nghĩ càng cảm thấy bản thân có quá nhiều kẻ phiền toái đến đau đầu, Lệnh phi thậm chí có thể tự vò đầu bứt tóc mình để phát tiết buồn bực trong lòng. Hơn nữa Tiểu Yến Tử nửa đêm còn trèo tường ra cung, càng không ra dáng cách cách mà cho dù là nữ nhân trong gia đình bình dân cũng không làm chuyện đồi phong bại tục đến vậy. Lúc này Kim mai bẩm báo có Hạ Tử Vi cầu kiến, Lệnh phi cảm thấy càng thêm phiền lòng, vốn nàng phải chịu đựng ghen tuông cùng hai người Phúc gia kia bởi họ một lần nữa đoạt lại sự chú ý của Hoàng Thượng, chính là hiện giờ hiệu quả thì không có còn chưa nói, hai nha đầu tuổi trẻ mĩ mạo hơn lại suốt ngày làm mình hoảng loạn, một lần lại một lần nhắc nhở mình đã biến lão, không thể ngờ được lại vướng thêm chuyện này, Lệnh phi cảm giác chán ngấy tận cùng, hơn nữa Hạ Tử Vi còn cả ngày lén hỏi thăm chuyện Hoàng Thượng, ngươi sợ hãi gia không biết dã tâm của ngươi sao? Nghĩ muốn dẫm nát lên đầu ta nào có dễ dàng như vậy, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi cái gì quy củ. Lệnh phi trong lòng cười lạnh, “Để nàng vào.” Thật ra ta muốn xem ngươi muốn nói gì. Tử Vi mang theo vẻ mặt giàn rụa nước mắt vào phòng, chưa thốt lên lời nào đã khóc thút thít. Lệnh phi trong lòng vốn ghen tị với nàng nay lại thêm phần bất mãn, xem nàng cách ăn mặc xinh đẹp thể hiện hết tuổi trẻ giảo mĩ, vừa khóc lê hoa đái vũ, động lòng người, càng đối Hạ Tử Vi bất mãn, thậm chí có ý muốn phá huỷ những kẻ khiến bản thân ngứa mắt. Trong lòng nghĩ mục đích đen tối, nhưng mặt ngoài vẫn thể hiện gương mặt tiên tử, thực ôn hòa hỏi, “Sao lại thế này? Bị ủy khuất gì sao?” Tử Vi nghe vậy cảm động khôn cùng, Lệnh phi nương nương quả nhiên là người cao quý thiện lương, so với hoàng hậu ác độc —— hậu quả do bị Phúc gia tẩy não —— tốt hơn nhiều, vị trí hoàng hậu không để cho Lệnh phi nương nương thật sự rất đáng tiếc, “Nương nương, nô tỳ...... Ta mới là nữ nhi của Hạ Vũ Hà, ta mới chân chính là Hoàn Châu cách cách a! Tiểu Yến Tử là kẻ lừa đảo, nàng lừa đi tín vật của ta, mạo nhận cha ta a......” Lệnh phi nghe vậy khiếp sợ, phanh một tiếng ngã từ trên nhuyễn tháp xuống, nàng bất chấp đau đớn, một phen nhéo áo Tử Vi, biểu tình bình tĩnh trên mặt rốt cuộc không duy trì được, vẻ mặt dữ tợn, “Ngươi vừa rồi nói cái gì, lặp lại lần nữa!” Tử Vi sợ tới mức thân thể rụt lui về sau, nhưng nghĩ đến mấy ngày nay bị dày vò, vẫn cố lấy dũng khí nói lại một lần. Lệnh phi buông cổ áo Tử Vi, vô lực ngồi phịch trên tháp, Tiểu Yến Tử cư nhiên là cách cách giả mạo, Hạ Vũ Hà kia dù nói thế nào cũng là nữ nhân Hoàng Thượng từng coi trọng, dạy dỗ nữ nhi ra sao mà lại để Tiểu Yến Tử giống y hệt bộ dáng phó nữ cuồn cuộn, nguyên lai là kẻ lừa đảo a, trách không được Tiểu Yến Tử lúc trước nói nàng không phải cách cách đâu. Quan trọng là lúc trước, nàng ở trước mặt Hoàng Thượng nói Tiểu Yến Tử bộ dạng có bao nhiêu giống Hoàng Thượng, có thể nói Tiểu Yến Tử lên làm Hoàn Châu cách cách là một tay Lệnh phi nàng thúc đẩy, nếu như bị Hoàng Thượng đã biết, là khi quân mất đầu a! Cho dù nàng nói mình không biết cũng không có ai tin tưởng, huống chi Hạ Tử Vi là nàng để Phúc gia phái người đưa vào trong cung. Nghĩ đến đây, nàng chắc chắn chuyện này Phúc gia tám phần đã rõ ràng, nhưng nàng lại bị động không biết gì, tự chủ trương đem đại pháo đưa đến bên người, này Phúc gia thật sự nghĩ muốn một bước lên mây mà điên rồi sao? “Nương nương......” Tử Vi nói nửa ngày, không được Lệnh phi đáp lại, ngẩng đầu lại thấy Lệnh phi thất thần, vẻ mặt còn nghiến răng nghiến lợi. “Chuyện này vô cùng trọng đại, còn có ai biết?” Lệnh phi vẻ mặt nghiêm túc, hỏi, nếu có thể, người nào biết nhất định phải diệt khẩu, Tiểu Yến Tử kia cho dù là giả mạo cũng phải biến thành cách cách thật, về phần sự thật, dìm xuống địa ngục thôi. Tử Vi thấy nàng hỏi nghiêm túc, cũng biết sự tình quan trọng, thành thành thật thật hồi đáp, “Chỉ có ta cùng Kim Tỏa và một nhà Phúc đại nhân biết...... Nga, còn có người trong đại tạp viện biết, ” nhìn Lệnh phi nhíu mày, vì thế giải thích, “Đại tạp viện chính là địa phương Tiểu Yến Tử sống trước đây.” Lấy được tin tức, Lệnh phi lười ứng phó Tử Vi, dù sao Tử Vi cũng phải chết, trong cung thiếu đi một hai cung nữ thì không có mấy ai chú ý, “Ngươi đi xuống đi, chuyện này bản cung sẽ xử lý, chuyện này không cần nói cho những người khác.” Càng nhiều người biết càng phiền toái.” “Dạ, nô tỳ cáo lui.” Lấy tay khăn lau mặt, Tử Vi hành lễ lui ra ngoài. Rốt cục nói ra, Tử Vi trong lòng vui sướng không nói nên lời, Tiểu Yến Tử, những gì ngươi cướp đi ta sẽ đòi tất cả trở về. A! Ta sao lại có ý nghĩ như vậy? Chẳng lẽ ta là nữ nhân xấu xa? Tử Vi phát giác nội tâm vui sướng khi người gặp họa, có chút sợ hãi, sau lại an ủi mình, Tiểu Yến Tử là trừng phạt đúng tội, lại yên tâm thỏa mãn. Tiểu Yến Tử bị áp tới Từ Trữ cung, bừng tỉnh đại ngộ, lại là lão yêu bà a, nàng muốn chửi ầm lên, nhưng bất đắc dĩ miệng bị đổ thứ đồ gì đó, chỉ có thể phát ra thanh âm ô ô, Tiểu Yến Tử đành phải ở điên cuồng nguyền rủa thái hậu trong lòng. Vào điện, lại phát hiện thái hậu không ở đây,chỉ có một ít cung nữ thái giám, Càn Long tối mặt ngồi ở vị trí trên cùng, hay tay Càn Long giữ ngăn cách Vĩnh Tông với Tình Nhi đang chờ ngồi chờ kết cục của con điểu ngốc kia. “Tiểu Yến Tử, ngươi đã biết sai?” Càn Long ý bảo người đến đổ thuốc vào miệng Tiểu Yến Tử. “Hoàng a mã, ngươi bị tiểu nhân lừa gạt, ta không làm gì sai?” Tiểu Yến Tử vừa mở miệng được liền khẩn cấp hét ầm lên. “Bị tiểu nhân hãm hại?” Càn Long chọn mi. Tiểu Yến Tử gật đầu mạnh mẽ. “Nói như vậy, ngươi không có nửa đêm trèo tường ra cung? Vậy quần áo trên người ngươi là xảy ra chuyện gì? Còn có vì sao lại bị áp giải từ ngoài cung vào đây?” Càn Long trên mặt hiện ra tươi cười nghiền ngẫm. Tiểu Yến Tử tưởng rằng mình bị bắt bởi vì việc mình giả cách cách bị bại lộ, nguyên lai là chuyện nhỏ đó a, “Ta ra cung để đi xem tỷ muội kết bái của ta, hoàng a mã là người nhân từ, nhất định sẽ thông cảm cho Tiểu Yến Tử đi.” Kỳ thật đêm qua đến tìm ngũ a ca, sớm đem Tử Vi bay lên chín tầng mây, bất quá Tử Vi thiện lương như vậy, nhất định sẽ không trách lấy nàng làm cớ đi. “Xì” Tình Nhi cười ra tiếng, “Hoàn Châu cách cách, chẳng lẽ tỷ muội kết bái của ngươi ở quý phủ ngũ a ca? Ngươi là đến vấn an tỷ muội hay đến gây chuyện cùng thị vệ phủ ngũ a ca?” Tiểu Yến Tử nghĩ tất cả mọi người đều ngu ngốc như nàng a. Tiểu Yến Tử nghe vậy ánh mắt dao động, nhưng vẫn mạnh miệng nói, “Ở quý phủ ngũ a ca, làm sao vậy?” “Nga?” Càn Long mở miệng, “Chuyện này cứ như vậy đi......” Tiểu Yến Tử thở dài ra một hơi, nội tâm vì bản thân hoan hô, chính mình thật sự thông minh a, lại tránh được một kiếp. Không ngờ lời kế tiếp từ Càn Long đã đem nàng nhốt vào địa ngục. “Vậy, Tiểu Yến Tử, chúng ta thương lượng một chút, tội ngươi giả mạo cách cách thì tính thế nào đây.” Càn Long nói lời dị thường mềm nhẹ, nhưng nghe vào tai Tiểu Yến Tử, lại giống như tình thiên phích lịch. (Tình thiên phích lịch: Sấm sét giữa trời quang)
|
Chương 54[EXTRACT]“Hoàng...... Hoàng a mã”, Tiểu Yến Tử có chút không biết làm sao, hoàng a mã sao lại biết được? Miệng lẩm bẩm, mắt chuyển liên lục, cố gẳng nghĩ làm sao để che dấu thì Tiểu Yến Tử nhìn thấy Tình Nhi cùng tiểu bánh bao vẻ mặt xem kịch vui, lập tức tìm được lối thoát, “Hoàng a mã, nhất định là do tiểu nhân bịa đặt, ta là nữ nhi của Hạ Vũ Hà a.” Con gái nuôi cũng coi như nữ nhi thôi, nàng không nói dối a. Thật sự quá ngu xuẩn, Càn Long cười lạnh, “Vậy ngươi nói cho trẫm, tiểu nhân kia là ai?” Tiểu Yến Tử vừa nghe lời này, hoàng a mã quả nhiên vẫn thiên hướng với mình, vì thế rất hợp tình hợp lý chỉ vào Tình Nhi và tiểu bánh bao, “Khẳng định chính là hai bọn họ.” Tiểu bánh bao cùng Tình Nhi thật không biết nói gì, giương mặt nhìn một con chó đang điên loạn cắn người, Càn Long rất không vui, bánh bao nhà bọn họ là nhỏ, nhưng khác với “tiểu nhân”! Tiểu Yến Tử chết tiệt không biết hối cải, chưa nhận sai lại còn muốn nói xấu bánh bao, quả thực là tội không thể tha, căn bản đã quên Tình Nhi cũng bị mắng. Càn Long giận dữ cười, “Tốt lắm, tốt lắm, ngươi không nhận sai, không quan hệ, ngươi cho là trẫm không có biện pháp sao?” Vốn đang chuẩn bị giữ lại lợi dụng nốt giá trị còn sót, đem nàng sang tiểu quốc Tây Vực liên hệ cảm tình, hiện tại nhìn xem, hay là thôi đi, ngư thành sự không có, bại sự có thừa như vậy, trực tiếp xử lý là được. Tiểu Yến Tử nhìn biểu tình Càn Long biết sự tình đã bại lộ, nhưng nàng không muốn chết, “Hoàng a mã, ngài lúc trước chiêu cáo thiên hạ rằng thu ‘ nghĩa nữ ’ a!” Hiện giờ Càn Long sao còn tâm tư nghe nàng ta biện giải, lập tức truyền “Người tới, đem Tiểu Yến Tử vào thiên lao!” Những ngày tiếp theo, trong cung đồn rằng Hoàn Châu cách cách bệnh nặng, Hoàng Thượng hạ lệnh đóng cửa dưỡng bệnh, trừ bỏ thái y chẩn trị, thì không được ai bước vào Sấu Phương trai. Đại khái bởi vì Tình Nhi dạy cho tiểu bánh bao một ít ” tri thức xoá nạn mù chữ “, đề cao cùng nhiệt tình cổ vũ mỗ con bánh bao phản công, làm cho mỗ long thập phần buồn bực, vì thế theo tinh thần “bản thân không tốt thì tuyệt đối không để cho đầu sỏ sống thoải mái”, trong mấy ngày gần đây, mỗ long luôn cố ý (hay vô tình) tìm phiền toái cho Tình Nhi, khiến nàng càng ngày càng thảm, huống chi gần gũi để thưởng thức cái đẹp thành điều cấm kị, phúc lợi tinh thần không có, phúc lợi ngẫu nhiên đùa giỡn tiểu bánh bao, dạy tiểu bánh bao trở thành công cũng không có, lương thực và tinh thần lại càng không, Tình Nhi mặt đều nhíu chặt, chung quanh cơ thể thường xuyên là khí đen áp xuất thấp. Tân Nguyệt muốn vào kinh, tin tức này càng làm cho người vừa mới hay tin như Tình Nhi phải giật mình, kia không phải người trong chuyện thuộc thời kì Thuận Trị đúng không, như thế nào lại xuất hiện lúc này. Trong chốc lát lại rét run, chẳng lẽ là Quỳnh Dao lẫn lộn sao? Tân Nguyệt, Lan Hinh, còn Hoàn Châu, Tình Nhi tự tin, hiện tại dù đột nhiên có gặp ác mộng, nàng cũng có thể thong dong nhận. Quan trọng là đại họa, đại họa a, kia Tân Nguyệt tiến cung, cư nhiên phải nàng toàn bộ hành trình cùng đi, còn muốn tạm thời cùng nàng ở cùng một chỗ? Nghe thánh chỉ Càn Long ban xuống, tâm Tình Nhi như bay theo gió, thật sự phải ở chung với tiểu tam Nguyệt Nha Nhi* khiến người ta phải khóc thét, nàng thấy cuộc sống như vậy mới chân chính là ác mộng. * Tiểu tam Nguyệt Nha Nhi: Cái này bạn nào xem phim Quận chúa Tân Nguyệt và đọc truyện Tân Nguyệt cách cách rồi thì sẽ hiểu. Tiểu tam: Chỉ người thứ ba xen vào tình cảm của người khác – vì Nỗ Đạt Hải khi lấy Tân Nguyệt làm thiếp thì đã có một vợ và hai con nên Tân Nguyệt bị coi là tiểu tam phá hoại gia đình người khác. Còn Nguyệt Nha Nhi là tên thân mật mà Đạt Hải gọi nàng.“Này...... Cao công công, chuyện này có thể thương lượng hay không......” Tình Nhi nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Cao Không Cần, ta cực kì chán ghét cùng NC (NC = não tàn, đần độn) sớm chiều tương đối a a a! “Tình cách cách, đây là thánh chỉ nào có thể thay đổi.” Cao Không Cần cười tủm tỉm, “Ngài chuẩn bị sẵn sàng đi, nghe nói Tân Nguyệt cách cách ngày mai sẽ tới.” Ngài nên nén bi thương tùy cơ ứng biến đi, ngài đắc tội ai thì làm, lại đắc tội với Hoàng Thượng đâu, Cao Không Cần mang theo tươi cười (mụ mụ: vui sướng khi người gặp họa?) xoay người trở lại ngự thư phòng phục mệnh. Vung tay lên, lưu lại Tình Nhi kêu rên thảm thiết. Tình Nhi buồn bực, phi thường buồn bực, nhìn nữ nhân trước mắt kiều mảnh mai nhược, bộ dáng tuỳ lúc cũng có thể khóc, chỉ cảm thấy vạn phần đau đầu, đại phiền toái a! Nghĩ mỗ hoàng đế được ôm bánh bao phấn nộn khanh khanh ta ta, mà đối với nàng lại thập phần chướng mắt đúng là cái kiểu ăn giấm chua mà, nàng cho rằng ông trời thật sự bất công, đồng dạng là người, đãi ngộ sao kém xa như vậy? Ô ô...... Cũng không phải là mẹ kế mà, tại sao lại thích khi dễ người ta như vậy. “Tình...... Tình cách cách......” Ly khai thiên thần của mình, Tân Nguyệt cảm giác trời như sụp xuống, Tình cách cách lại nhìn mình bằng ánh mắt “hung quang”, nhất thời càng thương tâm ủy khuất, ô ô, trong cung rất nguy hiểm, thật muốn trở về bên người thiên thần a. Thấy nước mắt của nàng ta tựa như hồng thuỷ vỡ đê trào ra mãnh liệt, Tình Nhi thu hồi suy nghĩ hồn du thiên ngoại, muốn an ủi, rồi lại không biết làm thế nào, nàng nào biết an ủi nữ nhân ra sao a, đầu nàng càng ngày càng đau, ai không hiểu còn tưởng rằng nàng khi dễ người ta. Ai ngờ, Tân Nguyệt lại còn làm vẻ như không nơi nương tựa. Đang lúc Tình Nhi chân tay luống cuống, Tân Nguyệt đột nhiên quỳ xuống, ôm đùi Tình Nhi mà khóc sướt mướt, “Tình cách cách, van cầu ngài đại từ đại bi, để cho ta quay về với Nỗ Đạt Hải đi!” Tình Nhi khóc không ra nước mắt, lời này của ngươi coi như biến ta thành kẻ đốn mạt cường thưởng dân nữ vậy, ngươi nghĩ ta muốn lưu ngươi trong cung chắc, ta ước gì ngươi nhanh rời đi nữa là! Tình Nhi kéo Tân Nguyệt đứng lên, nói thế nào thì Tân Nguyệt cũng cái cách cách, để người khác thấy nàng quỳ gối thì còn thể diện gì nữa? Ai ngờ kia Tân Nguyệt thoạt nhìn kiều mảnh mai nhược, Tình Nhi hé ra khuôn mặt phù dung đỏ ửng mà vẫn không đứng dậy. Từ góc sáng bên kia truyền đến tiếng cười nho nhỏ. Tiểu bánh bao cố gắng che miệng Vĩnh Cơ, không cho hắn cười ra tiếng, hơn nửa ngày Vĩnh Cơ mới dừng cười, ý bảo tiểu bánh bao buông ra, thấp giọng nói, “Không nghĩ thế gian còn có ‘ cực phẩm ’ nữ nhân, Tình Nhi tỷ tỷ thật đáng thương!” Tiểu bánh bao cho hắn rửa mắt một phen, “Nếu lúc ngươi nói lời này mà không mang theo ý cười vui sướng khi người gặp hoạ, ta còn tưởng ngươi thực sự đồng tình với Tình Nhi tỷ tỷ.” Vĩnh Cơ thè lưỡi, ai bảo Tình Nhi tỷ tỷ ngày thường thích niết mặt hắn, còn thì thầm những thứ khó hiểu nhưng trực giác mách bảo rằng nó rất đáng sợ, ngẫu nhiên xem nàng kinh ngạc là thực khoái trá. Cho nên có ai đó nói con thỏ nhất định phải màu trắng đâu? Ngự thư phòng Chúng đại thần nhìn Nỗ Đạt Hải quỳ trên mặt đất yêu cầu Hoàng Thượng để Tân Nguyệt cách cách trụ trong nhà mình, chỉ cảm thấy vạn phần bất khả tư nghị, đó là cách cách a, cũng không phải a miêu a cẩu, ngươi là nô tài, tính theo quan hệ không thân cũng chẳng quen, dựa vào cái gì dưỡng người ta, giống như triều đình ngược đãi Tân Nguyệt cách cách vậy, Nỗ Đạt Hải trước kia thông minh đĩnh đạc, mà sao giờ lại ngu xuẩn như thế. Ngồi trên long ỷ, Càn Long mặt đã hắc đến đáng sợ, đừng tưởng rằng không ai biết điều gì diễn ra giữa hai người các ngươi trong suốt quãng đường, trước chưa nói tuổi ngươi đã đủ để làm cha Tân Nguyệt, hơn nữa ngươi đã có chính thê, có nữ nhi, còn mơ tưởng công chúa hoàng tộc, ngươi đem mặt mũi hoàng gia vất đi đâu! “Đủ rồi, Nỗ Đạt Hải, ý của ngươi là hoàng gia bạc đãi hai tỷ đệ Tân Nguyệt?” Thanh âm Càn Long hàm chứa bao nhiêu sự tức giận. Nỗ Đạt Hải co rụt cổ, nhưng nghĩ đến Nguyệt Nha Nhi thuần khiết thiện lương, nếu nàng ở trong cung nhất định sẽ chịu nhiều ít khi dễ a, vì thế sống lưng lại thẳng thắn, “Hoàng Thượng, Tân Nguyệt mới tới kinh thành, khó tránh khỏi cảm thấy xa lạ mà sợ hãi, nếu đến nhà thần, thần nhất định sẽ chăm sóc chu đáo cho nàng cảm giác ấm áp......” “Đủ rồi!” Càn Long thật sự không nghe nổi nữa, đánh gãy lời y nói, “Chuyện này không cần thương lượng, Tân Nguyệt ở lại trong cung!” Dứt lời phẩy tay áo bỏ đi.
|