Ba Ba Môn Đích Tiểu Vương Tử
|
|
Chương 30[EXTRACT]Ở hầm “Vì sao Sirius cần uống độc dược? Còn nữa…… Giáo sư Lupin?” Harry chỉ vào Snape, ngón tay hơi phát runBọn họ…… Có vấn đề gì sao, thân thể làm sao?” “Nha, không, Harry, không cần lo lắng, Remus chỉ là một vấn đề nhỏ, mà Sirius…… ở Azkaban lâu như vậy, thân thể và tinh thần đều bị không ít tra tấn…… Cho nên cần điều trị……” Dumbledore hợp thời lên tiếng. Nghe Dumbledore nói đến điều trị, Harry chăm chú nhìn độc dược trong tay Snape — nhan sắc…… Thoạt nhìn bình thường, hiệu quả…… Cậu tin tưởng Snape, dù sao những ngày này cậu uống độc dược dinh dưỡng sau cũng thấy hình như mình khỏe mạnh hơn trước kia không ít, ít nhất cậu thêm 1 cm — 1 cm a! Harry nửa đêm đo chiều cao sau còn chưa tin, buổi sáng còn tìm Hermione đo lại một lần! Nha, Hermione đáng thương, bởi vì xin lỗi giáo sư Snape mà thu hoạch được cấm đoán…… Harry nhìn độc dược thất thần. “Được rồi, uống nhanh lên.” Snape mười phần không kiên nhẫn nói. Anh nhìn vẻ mặt Sirius Black quỷ dị đứng lên, giống nha anh đưa cho hắn một lọ độc dược chết người không bằng. “Cái kia…… Sirius, chú sợ…… đắng?” Harry nuốt một ngụm nước bọt, cậu cũng có thể cảm giác được tâm tình sắp uống xong độc dược của Sirius. “Yên tâm, không chết người được.” Snape cười lạnh — tuy anh muốn độc chết con chó mình chán ghét và phẫn nộ này nhưng anh biết mình không thể làm như vậy — đầu tiên, làm như vậy thật sự là quá mức rõ ràng, tiếp theo, Black là người Dumbledore muốn bảo vệ, hơn nữa hắn ta xác thực là một trợ lực; Cuối cùng…… tiểu vương tử của anh cùng với…… cứu thế chủ sẽ không đồng ý anh làm như vậy. Cho nên giáo sư độc dược vĩ đại chỉ có thể vứt cái ý tưởng mê người này đi. “Độc……” Harry run rẩy,“ Giáo sư Snape…… Giáo sư…… Không thích cha đỡ đầu của em!” Harry mở to hai mắt nhìn giống như rất ủy khuất,“Làm sao giáo sư có thể…… Sao có thể uy hiếp cha đỡ đầu của em ni? Em cho rằng……” “Ngươi cho rằng?” Snape nhướng mày,“Potter, đừng tưởng rằng thế giới sẽ chuyển động quanh ngươi! Giống như cha ngươi tự đại lỗ mãng không có đại não cặn bã!” “Ba ba của em không phải cặn bã!” Harry nhảy dựng lên nắm chặt áo Snape, “Giáo sư phải — phải thu lại lời của mình!” Harry thở ồ ồ, hận không thể một ngụm cắn rơi thịt trên người Snape, nhưng là cậu không thể…… Cậu nhịn,“Ba ba của em — không, phải, loại, người, cặn bã!” “Snivellus, làm sao ngươi dám –” Sirius cũng đứng dậy lớn rống. “Ta có cái gì không dám?” Snape cười lạnh tóm Harry ném qua một bên,“Lo lắng cho cẩu cha đỡ đầu của ngươi không cần chỉ nghĩ sủa đi Potter, nếu như hắn không uống thì để hắn thành thành thật thật câm miệng lại, ta không ngại ở trong độc dược thả mấy thứ làm cho hắn không thoải mái gì đó.” “Giáo sư không thể!” Harry nhảy qua túm ở tay Snape,“Em…… Sirius…… Giáo sư……” Harry nhìn Dumbledore, ánh mắt cầu khẩn, đúng vậy, cậu không làm được gì Snape — nếu như Snape thật tự làm gì độc dược…… Càng nghĩ càng thấy chuyện này rất có khả năng, cứu thế chủ đoạt lấy độc dược trong tay Snape muốn uống — “Hết thảy hóa đá!” Một chú ngữ đánh vào người Harry, cậu cứng lại, tay treo ở giữa không trung nhìn rất buồn cười. “Snivellus, làm sao mày dám làm như vậy!” Sirius lại táo bạo, anh nhảy dựng lên muốn đoạt đũa phép trong tay Snape, sau đó cũng bị hóa đá. Snape cầm độc dược sau đó thuần thục đổ vào miệng Sirius, còn ác liệt làm cho độc dược rơi vào mặt của Sirius làm Sirius càng lôi thôi hơn. “Nha, Harry, độc dược Sirius cần uống cũng không thích hợp trò uống…… Đó là độc dược điều trị thân thể nhưng Sirius đã trưởng thành, cho nên dược tính khá lớn……” Dumbledore ở một bên giúp Snape giải thích sau đó thuận lợi chiếm được tầm mắt chết hết của xà vương — Snape trừng. Khi Snape giải trừ bùa hóa đá cho Harry, Harry hơi chút tỉnh táo một ít nhưng cậu vẫn không thể đơn giản lý giải Snape, nhất là khi mình bị hóa đá — thật dọa người! Ngàn vạn không thể để cho Prince biết rõ chuyện này! Đầu Harry bắt đầu vận chuyển rất nhanh – cậu không thể để Snape bôi đen mình trước mặt Prince, ai biết Snape có thể dựa vào bây giờ có thể độc chiếm tiểu vương tử kéo Prince đến bên mình? Hơn nữa…… Harry nhìn nhìn Sirius còn hóa đá …… Nhìn nhìn bình độc dược bị Snape ghét bỏ ném vào miệng Sirius…… Có lẽ, đó là một cơ hội? Tận dụng thời cơ, không hề bỏ lỡ! Khi Snape xoay người muốn đi vào lò sưởi, Harry lớn tiếng gọi lại:“Giáo sư Snape!” “Chuyện gì Potter? Nếu ngươi vì chuyện không có chút ý nghĩa nào lớn tiếng gọi một giáo sư…… Ta nghĩ ngươi biết lãng phí thời gian của ta sẽ bị như thế nào.” Snape xoay người nhìn Harry. “Đúng vậy, giáo sư Snape!” Harry lớn tiếng hô,“ Giáo sư Snape, cha đỡ đầu và giáo sư Lupin đều cần uống độc dược, ngài nhất định rất bận rộn!” Harry cẩn thận nhìn Snape,“Em thỉnh cầu có thể ở hầm giáo sư, giúp giáo sư xử lý độc dược liệu liệu!” Snape không dám tin lỗ tai của mình, anh cảm giác lỗ tai mình có vấn đề, bằng không đầu cứu thế chủ có vấn đề gì — cứu thế chủ…… Harry Potter, lại đề nghĩ ở hầm, ở trong hầm u ám, chỉ vì…… Xử lý độc dược liệu liệu? Nói đùa gì vậy! “Ta giả thiết thứ trong đầu ngươi là óc mà không phải bùn nhão hay cái gì kì quái?” “Đương nhiên không phải.” Harry nói tiếp,“Nhưng là em muốn ở hầm…… để có thể tận tâm tận lực hỗ trợ trị liệu cha đỡ đầu và bạn của cha em, giáo sư Snape?” Nói như vậy đã ám chỉ rất rõ ràng — không, phải nói là chỉ rõ,“Như vậy em mới có thể yên tâm, dù sao…… quan hệ của giáo sư và Sirius thật sự là…… Không tốt.” “Nha, Harry, không cần lo lắng, Severus sẽ không để Sirius uống thuốc độc, ha ha…… Nhiều lắm là sẽ làm Sirius khó chịu trong chốc lát…… Ha ha……” Dumbledore tuyệt đối là loại hình…… lúc nên nói chuyện thì không nói lời nào, lúc không nên nói chuyện thì không ngừng nói, e sợ thiên hạ không loạn. “Merlin a!” Harry khoa trương hét rầm lên, rất giống Malfoy nhìn thấy cái gì đó bẩn thét lên,“ Giáo sư Snape, sao giáo sư có thể quan báo tư thù như vậy a! Em nhất định phải ở hầm, không chỉ là vì hỗ trợ!” Harry nói rất khí thế,“Giáo sư không đuổi được em!” “Hừ, ai có thể đuổi cứu thế chủ đại danh đỉnh đỉnh a?” Lúc này, Snape nói rất khô khan, giống như là nuốt một khối bánh ngọt lớn do Dumbledore cung cấp. Khi Snape đi rồi, Sirius mới được giải thoát, bất quá anh không có tâm tư so đo với Dumbledore mà ngược lại tán dương Harry dũng cảm và trí tuệ, hơn nữa nói với Harry nhất định phải chú ý Snape “Snivellus đầy mỡ”, không cần phải tiếp xúc nhiều với hắn. “Yên tâm đi, Sirius, con sẽ chăm sóc mình tốt, cũng sẽ làm độc dược tốt nhất cho chú!” Harry vỗ bộ ngực nhỏ rất to. Trong nháy mắt đã bị cảm động, Siriuslập tức ôm lấy Harry bắt đầu khích lệ một vòng mới, hận không thể không trực tiếp ở Hogwarts trao đổi cảm tình với con đỡ đầu của mình! “Sirius, cậu phải đi bộ pháp thuật, tuy hiện tại mọi người đều biết cậu vô tội nhưng còn chưa chính thức tuyên án.” Dumbledore đương nhiên không đồng ý Sirius ở lại Hogwarts, tuyệt đối sẽ mang xấu những động vật nhỏ ở đây,“Chờ thân thể cậu tốt, Harry có lẽ còn có thể qua Noel với cậu.” “A…… Đúng vậy, hiệu trưởng Dumbledore, thầy nói rất đúng!” Sirius lập tức bị Dumbledore hấp dẫn,“Tôi về bộ pháp thuật!” Tiễn Sirius, Dumbledore thở dài một hơi sau đó bắt đầu cân nhắc cần làm gì để Sirius không thể tiến vào Hogwarts dạy hư sư tử của mình — đúng vậy, một Sirius Black cũng đủ làm cho đầu ông đau rồi, nếu như dạy dỗ một đống tiểu sư tử không sợ trời không sợ đất…… Dumbledore cảm giác mình già rồi, không thích hợp đi xử lý những vấn đề kích thích như vậy. Bữa tối ngày hôm sau, Dumbledore tuyên bố Harry Potter cần tạm thời cư trú ở hầm — vì cậu phải báo đáp ân tình của giáo sư Snape cho nên quyết định dùng thời gian rỗi xử lý độc dược liệu liệu cho giáo sư Snape. “Trời ạ, Harry, đây không phải là thật đi!” Ron trợn to mắt nhìn Harry, thật giống như lần đầu thấy Harry,“Câu thật sự phải ở hầm?! “Đương nhiên, Harry đã quyết định — Dumbledore nói như vậy, đương nhiên không giả.” Hermione buông cốc nước bí đỏ, hít sâu một hơi,“Harry, quyết định của cậu…… Mình vẫn thấy có chút qua loa, nhưng là, mình ủng hộ cậu.” “Ách…… Cám ơn, Mione.” Harry gãi gãi tóc,“Kỳ thật…… Là Sirius, chính là người trên báo…… là cha đỡ đầu của mình…… vừa mới ra Azkaban, thân thể không tốt lắm, độc dược của giáo sư Snape tốt như vậy, mình…… Chính là muốn cảm ơn.” “Nói như vậy…… Mình chỉ có thể nói, chúc cậu nhiều may mắn a.” Ron vỗ vỗ bả vai Harry, vẻ mặt đồng tình,“Bất quá mình vẫn thấy cậu quá…… không nên quyết định như vậy, làm như vậy thật sự là không sáng suốt, cậu biết Snape hận cậu!” “Là giáo sư Snape!” Hermione vỗ đầu Ron,“Đó là giáo sư của chúng ta, cậu cần tôn trọng giáo sư!” Cho dù bị cấm đoán, cô vẫn thấy giáo sư Snape là người tốt — cô cấm đoán là cắt sồ cúc mà Snape đã đặt năm sáu kiểu mẫu! Điều này làm cho cô cảm giác mình đang học mà không phải đang bị phạt! “Được rồi, mình chờ mong ngày mai có thể trông thấy một Harry đầy đủ……” Ron xoa đầu thì thào nói.
|
Chương 31[EXTRACT]Cấu kết với Albus Tối, Harry dọn đến hầm, đương nhiên, hành lý có gia tinh hỗ trợ cầm đến cho nên khi kết thúc bữa tối, Harry đi đằng sau đội ngũ Slytherin đi đến hầm — không ai dám gây khó dễ với cậu bởi vì cậu mang cờ hiệu“Giúp giáo sư Snape xử lý dược liệu” ở trong hầm, dù cho giáo sư Snape không thích cậu thậm chí luôn tìm lỗi của cậu, nhưng như vậy cũng đủ làm cho Slytherin nghi kị . Hiện tại, mọi người còn nhìn. Harry ngược lại không có chú ý tới Slytherin tìm tòi nghiên cứu, mà cho dù có chú ý tới thì Harry cũng sẽ không nghĩ nhiều, nhiều lắm là sẽ cho rằng đó là biểu hiện của địch ý mà thôi – cậu cũng không hiểu Slytherin, vô luận là ích lợi xung đột hay là quan hệ gia tộc rắc rối khó gỡ, cái này cũng không phải thứ cậu có thể tiếp xúc. Đi vào phòng của giáo sư độc dược, Harry đi vào. Snape hình như vẫn chưa về, trong phòng khách có để điểm tâm nhỏ và kẹo, hiển nhiên là chuẩn bị cho Prince, mà Prince cũng không ở trong phòng — điều này làm cho Harry có chút thất vọng nhưng cũng thở dài một hơi. Cậu dùng một cái cớ làm cho người ta khó có thể tin vào hầm ở, đương nhiên không thể để cho người khác xem thấu ý đồ chân thật của cậu– tiếp cận Prince, bảo vệ Prince. Không sai, cậu cần bảo vệ con mình, không thể để cho Snape dùng độc dược ăn mòn tiểu vương tử đáng yêu của cậu! Harry Potter ba ba còn đang mơ cùng con thành minh tinh Quidditch đứng ở trong phòng khách không biết mình phải làm gì — con đi theo Snape mà Snape không ở, cậu không thể động thứ gì bằng không nhất định sẽ bị đá ra! Harry không nghĩ ngày đầu tiên đã bị ném ra, như vậy cậu sẽ không có biện pháp tự chăm sóc Prince , cho nên cậu quy củ đứng, mặc dù điều này làm cho cậu rất khó chịu…… Có lẽ, cậu có thể ngồi ở trên ghế? Harry không biết Snape mang theo Prince đi trang viên Prince — tuy Snape không kế thừa gia tộc Prince nhưng là tiểu vương tử có khế ước trang viên Prince cho nên bọn họ có thể đi vào mà không sợ bị thương tổn, đối với Snape, chuyến đi này là tất nhiên, một là vì xác nhận cách điều chế độc dược sinh tử trong trang viên Prince, thứ hai là vì tìm một số thứ có giá trị, anh tin tưởng gặp tiểu vương tử, cho dù là bức họa Prince ngoan cố nhất cũng sẽ thả lỏng. Quả nhiên, đi vào trang viên Prince, cả trang viên vì có Prince trở về mà có sinh cơ, trong nháy mắt toả sáng — một ánh sáng sáng từ trung tâm ma pháp trận phóng lên bầu trời, sau đó dần dần mở rộng thành một chụp cái chụp bao quanh trang viên, cuối cùng, biến trở về lại thành một ánh sáng, bao phủ trên người hai cha con. Snape chưa từng nghĩ tới một trang viên rách nát hoang phế còn có chuyện thần kỳ như vậy, anh cho rằng…… Một trang viên không có người thừa kế hẳn sớm đã bị bộ pháp thuật thôn phệ sạch sẽ mới đúng, nhưng là…… Hiển nhiên không phải như thế, ví như gia tinh sẽ không bị bộ pháp thuật cướp đi. Xuất hiện ở trước mặt hai người là một gia tinh mặc khăn trải bàn có thêu gia huy Prince, đôi mắt thật to tràn đầy nước mắt, một tay nắm một góc khăn tay kia ôm ngực, tựa hồ muốn tỏ vẻ kích động nhưng không có thét lên — rất tốt, Snape hài lòng. “Veiki, Veiki cung nghênh chủ nhân – tiểu chủ nhân……” Gia tinh cúi người, cái mũi thật to thiếu chút nữa đụng vào đất,“Veiki…… Veiki chờ được chủ nhân!” “Veiki!” Prince chỉ vào gia tinh cười đến rất vui vẻ,“Cha, con biết nó, nó là Veiki! Bó còn có thể hỗ trợ xử lý độc dược diệu liệu!” “Veiki giúp chủ nhân xử lý độc dược liệu liệu!” Gia tinh ngẩng đầu, trong đôi mắt thật to tràn đầy hưng phấn,“Veiki biết!” Một gia tinh xử lý độc dược liệu liệu? Vốn cũng không có bao nhiêu tin tưởng với gia tộc Prince — dù sao mẹ mình Eileen Prince cũng không phải quá xuất sắc, hoặc là nói bà không biểu hiện ra năng lực nên có của một phù thủy, Snape cũng chỉ là biết một ít ghi lại về dòng họ này trong quyển [Sinh mà cao quý – tầng lớp quý tộc], không biết vinh quang chân chính của nó, nhưng là bây giờ nhìn thấy một gia tinh của gia tộc Prince quen thuộc độc dược như vậy, anh có cảm giác tự hào dâng lên — đúng vậy, anh đã từng tự hào vì mình là một nửa Prince nhưng chưa từng chân thật vậy, phần tự hào này giống như đột nhiên hòa tan vào máu thịt của anh. Đi vào trang viên, Snape phát hiện bên trong còn tốt, rất sạch sẽ, gia tinh Veiki nói mấy năm nay nó và chồng làm việc — chỉnh lý vườn độc dược, quét dọn trang viên, quản lý dược liệu, bọn họ thời thời khắc khắc đều chờ chủ nhân. Kỳ thật, giáo sư độc dược cũng không biết trang viên chưa bị bộ pháp thuật cướp sạch — bởi vì trang viên Prince tuy không có ai kế thừa nhưng là huyết mạch cũng không phải đoạn tuyệt bởi vậy bộ pháp thuật chỉ có thể lấy đi Galleons ở Gringotts nhưng không thể động trang viên, cho nên trang viên còn được giữ lại dáng vè cũ, mà Snape bình thường cũng không chú ý những cái đó, thậm chí anh không quan tâm những thứ đó cho nên bỏ lỡ 20 năm. Bất quá, hiện tại anh đã vào trang viên, hơn nữa tính toán dọ thám hết bí mật của nó. Khi Snape mang theo Prince trở lại hầm liền thấy cứu thế chủ tự tiện quyết định xâm nhập địa bàn của mình ngủ say trên ghế — hai tay ôm đầu gối cuộn mình thành một quả cầu nằm nghiêng trên ghế, chỉ chiếm một chỗ mà người trưởng thành ngồi, nhỏ nhắn xinh xắn . “Ba ba!” Prince trông thấy Harry thì rất vui vẻ, cũng không để ý vạc đang ôm muốn đi ôm ba ba nhỏ của mình — vừa chạy lên vài bước thì đã bị một bàn tay túm lại, “Cha?” “Quá muộn, đi ngủ.” Cũng không biết làm sao, Snape ngăn trở tiểu vương tử đi ôm Harry,“Buổi sáng ngày mai, đi theo năm nhất nghe giảng bài.” “Cha!” Prince hiển nhiên không nghĩ tới,“Thật sự để cho con đi nghe giảng?” “Đương nhiên, ta giả thiết lỗ tai của con không phải bài trí Prince.” Giáo sư độc dược nhíu mày,“Chỉ giới hạn ở lý luận.” “Thật tốt quá, bằng không con nhanh buồn chết !” Tiểu vương tử cười híp mắt, một mình cậu bị nhốt trong hầm quá buồn bực, cho dù cậu có thể tùy tiện đi đi lại lại thế nhưng không thể chạy loạn khắp nơi, dù sao Hogwarts có rất nhiều bí mật, mọi người cũng sợ cậu gặp nguy hiểm cho nên cho dù cậu “Một mình” chạy loạn trong tòa thành thì cũng sẽ có gia tinh đi theo — phù thủy còn chưa tới tuổi có được đũa phép rất dễ dàng gặp chuyện ngoài ý muốn, điểm này Dumbledore cũng tin tưởng không nghi ngờ, không cho phép cậu đi đâu một mình. Prince vui vẻ ôm vạc mới của mình chạy về phòng ngủ, khi cậu rửa mặt xong trở lại phòng khách thì thấy ba ba nhỏ còn nằm trên ghế, lập tức nói: “Cha, ba ba ngủ như vậy nhất định không thoải mái.” “Sao?” Snape đã đổi áo ngủ nhìn Prince, hỏi,“Cho nên?” “Cha!” Prince dậm chân, tỏ vẻ bất mãn với người cha thoạt nhìn rất cứng rắn nhưng trên thực tế rất láu cá cha,“Nếu ba ba bị lạnh ngủ không thoải mái, cổ đau, con nhất định sẽ khóc cho cha xem!” Rất tốt, thủ đoạn uy hiếp của tiểu vương tử tuyệt đối là hữu dụng nhất — phải biết rằng huyết thống ấn ký này là một loại pháp thuật khắc vào linh hồn, dùng huyết mạch tương liên liên kết linh hồn dùng trên con mình, có ấn ký này, chẳng những cha mẹ có thể cảm thụ hài tử thống khổ, càng có thể thông qua hài tử tăng mạnh liên tiếp, bằng không Snape cũng sẽ không dễ dàng tiếp nhận Prince và Harry như vậy — bởi vì ấn ký tồn tại, linh hồn của anh đang kêu gào gần con của mình, càng làm cho ma lực trong cơ thể không tự giác đi đến bảo vệ bạn lữ tương lai. Cho nên, độc dược đại sư vĩ đại bị tiểu cự quái mắt xanh nào đó rống như vậy cũng không còn nghĩ đến muốn tra tấn gì nữa, nếu là một tháng trước, anh khẳng định cho cứu thế chủ khó chịu . Mà bây giờ Snape đã quên ý tưởng ác liệt của mình, vươn tay bế cứu thế chủ lên – vẫn rất nhẹ, giống như một con mèo con, thậm chí ở trong ngực…… cảm giác xương rất mềm — giáo sư độc dược thở dài, anh không thể bỏ mặc mình đi dung túng một Potter như vậy, tuyệt đối không thể, bởi vì Potter đều là được một tấc lại muốn tiến một thước. Nhìn cha ôm ba ba vào phòng ngủ, tiểu vương tử lại ôm mặt nhộn nhạo. Cậu biết cha thích ba ba, hai người bọn họ trong tương lai luôn muốn dính với nhau, chị Hermione — ách…… Dì — còn giễu cợt ba ba và cha trẻ sinh đôi, cho nên cậu mới không tin cha sẽ đối xử không tốt với ba ba. Vừa nghĩ tới hôm nay tiến bộ lớn như vậy, cậu đã cảm thấy mình cần câu thông với Albus tiếp — ngoại trừ uy hiếp, cậu nên làm nhiều hơn, hơn nữa…… Làm cho ba ba cũng phải cố gắng. Cắn ngón tay, tiểu vương tử chuẩn bị trở về chỉnh lý ghi chép quan sát cha sau đó cầm đi nói chuyện với Albus, dù sao loại chuyện này Albus có quyền lên tiếng tuyệt đối, cậu còn nhỏ, căn bản không hiểu cái gọi là yêu mến hay không thích a…… Người lớn thật sự là quá kỳ quái, rõ ràng tương lai ở chung tốt như vậy, hiện tại cho dù không phải rất yêu mến nhưng cũng không thể cả ngày trào phúng đến trào phúng đi a, hiển nhiên, cái này không có cùng bước sóng với suy nghĩ của cậu. Snape không có chú ý tới tiểu vương tử hay thay đổi biểu tình, con anh thật sự là quá nhu thuận linh hoạt, hơn nữa…… Phù thủy cũng không nghiên cứu tâm lý trẻ con, nhất là…… Làm độc dược, càng không đem ngành đó của Muggle trở thành khuôn vàng thước ngọc, cho nên anh ôm cứu thế chủ về phòng ngủ sau liền đóng cửa lại, vì vậy…… Anh liền tiếp nhận chức vị bảo mẫu tạm thời của cứu thế chủ — búng tay đổi áo choàng cho Harry, sau đó nhét cậu vào trong chăn. “Ân…… Pri…… Ngoan……” Harry xoay người, có lẽ là hầm quá lạnh, có lẽ là thói quen lúc trước cậu và Snape ngủ một giường lớn, khi Snape nằm chết dí bên cạnh cậu, Harry sẽ tự động tự giác cuộn vào trong lòng ngực Snape. Rất tốt! Rất tốt! Snape phẫn nộ đẩy cứu thế chủ ra sau đó kéo lên chăn bông. Nhưng là cứu thế chủ không cho anh như nguyện. Harry bị đẩy ra đối với chuyện mất đi nguồn nhiệt rất bất mãn, cậu lại co lại, lăn đến bên cạnh Snape — nhiệt độ cơ thể của Snape cũng không phải rất cao nhưng rất ấm áp, đối với một Harry ngủ không có cảm giác an toàn điểm ấy rất dễ dàng làm cho cậu rơi vào tay giặc, nhất là trong lúc ngủ mơ không có lý trí — dán lên nguồn nhiệt, Harry cong khóe miệng, có lẽ trong mơ cậu bắt được Golden Snitch hoặc là ăn thứ gì ngon miệng thế nên cái đầu lông xù không tự giác cọ thứ làm cậu an tâm– Severus Snape. “Po……” Snape tức đến muốn phát tác, lại nhìn thấy cứu thế chủ ngủ say, h thậm chí còn cười, tĩnh lặng ngọt ngào — cảm giác này, rất kỳ quái, rất…… Kỳ quái…… Bởi vì kỳ quái, tức giận với một người ngủ say làm gì? Thở dài, độc dược đại sư cay nghiệt và táo bạo nằm xuống — thôi, cũng không phải lần đầu tiên…..
|
Chương 32[EXTRACT]Phát hiện mới của Draco Buổi sáng, Harry tỉnh lại trong ngực Snape bất quá cậu cũng như thường ngày không để mắt đến điểm này, chuyện hai người luôn ôm nhau tỉnh lại, thái độ của Snape và Harry đều nhất trí — bỏ qua. Xuống giường, tầm mắt Harry mơ hồ, kính của cậu đêm qua trước khi ngủ không biết ở đâu cho nên cậu không thấy rõ những gì trước mắt, đương nhiên không phải cái gì cũng không thấy chỉ là không rõ nên rời giường cậu sẽ mê muội một lúc nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt mê, khi tay của cậu sờ loạn ở trên giường một chút — đừng nói cậu cố ý, trên thực tế cậu muốn sờ đến kính của mình! Nhưng là, cái kính đáng thương sao có thể ở trên giường cho nên tay cứu thế chủ cũng rất tự nhiên mò tới một thứ cứng rắn nhưng rất ấm áp — ân, xúc cảm…… Rất quen thuộc, Harry gật gật đầu, căn bản không chú ý tới giờ phút này vật thể bị mình sờ đến rất phẫn nộ. Đúng vậy, phẫn nộ. Snape cảm giác mình rất phẫn nộ — cứu thế chủ vừa tỉnh ngủ sờ tới sờ lui trên ngực anh, thậm chí còn lầm bầm đánh giá cơ thể của anh –“Cứng ngắc…… Như là quà sinh nhật dượng Vernon cho…… cái đệm da cũ…… Có thể để ở tủ……” Cái đệm da cũ?! Snape thành cũ da cái đệm? Sau Snivellus lại thêm một biệt hiệu? Giáo sư độc dược vĩ đại bắt lấy cái móng vuốt đang sờ tới sờ lui trước ngực mình, trước khi Harry sợ hãi kêu lên thì đã nhét cái kính đêm qua lấy xuống để ở đầu giường vào trong tay Harry — động tác liên tục, gọn gàng, nhưng là khi anh thấy đôi mắt xanh mê man của cứu thế chủ thì vẫn sửng sốt một chút — quá giống, cặp mắt kia, sạch sẽ, không thể tưởng tượng nổi. “S…… Giáo sư Snape……” Harry chớp mắt, kính trong tay làm cho cậu an tâm rất nhiều,“Cám…… Cám ơn.” “Hừ, đừng tưởng rằng ngươi giấu diếm được cẩu cha đỡ đầu thì coi như là không có buồn phiền.” Snape nhìn Harry đeo kính, cái đó khiến anh yên tâm thoải mái tiếp tục trào phúng cứu thế chủ,“Nhớ kỹ, vô luận ai hỏi thì cũng không thể lộ ra thân thế của Prince.” “Đương nhiên là em nhớ chuyện đó.” Harry gật gật đầu,“Hơn nữa em không chỉ giấu Sirius, em còn giấu rất nhiều người.” Harry chớp chớp mắt,“Bất quá, em bây giờ còn không tha thứ giáo sư – giáo sư nói ba ba em là cặn bã.” “Hừ.” Lần này Snape không tranh luận bởi vì không cần thiết, khi một người đã chết — dù cho còn sống thì cũng là cặn bã, chết cũng không tính có giá trị nhưng vẫn là một người chết — đánh giá sau lưng, đương nhiên đại bộ phận là đánh giá mặt trái, Snape cảm thấy không có ý nghĩa gì. Snape đứng dậy đi vào phòng tắm mà Harry vẫn ngồi ở trên giường hờn dỗi — đúng vậy, vì Prince cậu tính toán ở chung với Snape hòa bình, hơn nữa quan trọng nhất là yêu Snape sau đó lại làm Snape yêu mình, chính là…… Cậu cũng không thích Snape bình luận cha mình — cặn bã, không thể tiếp nhận a, huống chi cha là chết vì cậu! Nhếch miệng, chờ Snape đi ra phòng ngủ Harry mới vào phòng tắm. Buổi sáng cậu ngồi trên bàn Gryffindor ăn sáng — tuy cậu rất muốn ăn cùng Prince nhưng nếu để cho Ron phát hiện cậu không xuất hiện thì nhất định cậu ấy sẽ lại nói Snape ngược đãi cậu, đương nhiên Snape không có khả năng làm như vậy. Tự cho là đã hoàn toàn hiểu rõ hành vi của Snape, cứu thế chủ hiện tại cảm giác mình cũng không sợ Snape — ngoại trừ một ít câu nói làm cho cậu không thích nghe, vị giáo sư độc dược này trên cơ bản không làm chuyện xấu gì, vậy thì tại sao cậu phải sợ? Những lời nói không dễ nghe? Trào phúng? Hắc, cậu coi như là một trận gió là được thôi! Harry thay áo, mặc dù lớn sáng sớm cãi nhau với Snape nhưng cậu quyết định rộng lượng tha thứ Snape — nếu như là năm học trước, cậu cho là tương lai mình cũng sẽ nói với con mình hoặc là người khác Malfoy là cặn bã , bất quá…… Hiện tại a, Draco Malfoy vẫn còn là trẻ con, cậu không nên so đo với trẻ con. Tiến vào hình thức bề trên, cứu thế chủ đi ra phòng ngủ thấy Prince đang lấy sách vở, Harry đi qua hôn lên trán Prince:“Chào buổi sáng, Prince.” “Chào buổi sáng Harry, ngủ có ngon không?” Tiểu vương tử hôn má Harry. “Rất tốt, ba cũng không biết đêm qua hai người về lúc nào.” Harry gãi gãi đầu khiến kiểu tóc đã rất loạn càng thêm rối loạn,“Dọn nhà cũng không mệt mỏi nhưng giải thích với mọi người thì rất mệt mỏi.” “Đúng a, thật không nghĩ bọn họ tin hết!” Tiểu vương tử cười ha ha,“Bất quá Harry, hiện tại bọn họ tin tưởng, chỉ cần bọn họ cẩn thận suy nghĩ một chút thì sẽ hoài nghi……” “Được rồi, Prince, tiểu vương tử của ba, con phải tin tưởng ba ba!” Harry chớp mắt,“Không ai hoài nghi, tin tưởng ba, Ron và Hermione cũng không hoài nghi thì sẽ không có người hoài nghi, coi như là Marr…… Draco, cậu ta cũng sẽ không hoài nghi.” Harry khẳng định,“Nếu như bị hoài nghi, Severus sẽ cự tuyệt đề nghị này, không phải sao?” “Đúng vậy.” Prince gật gật đầu, cậu biết ba ba và cha rất ăn ý, bọn họ xiếc diễn tốt lắm, ngay cả Sirius cũng không hoài nghi — được rồi, lừa gạt Sirius cũng không đáng kiêu ngạo, ngay cả lúc 5 tuổi cậu giả khóc để tìm Tia chớp mà đại cẩu cũng không nhìn ra, trên thực tế, bởi vì trong đầu Sirius chỉ có Remus cùng các loại trò đùa dai! Hai cha con nhìn nhau cười. Prince nói cho Harry mình cần đi theo Snape đi học, dự thính ở lớp năm nhất — đây là Dumbledore đồng ý, một cậu bé chưa tới tuổi nhập học tại ở Hogwarts to như vậy thì quá nguy hiểm, để cho tất cả mọi người nhận thức biết rõ cậu, một khi cậu gặp được cái gì thì cũng sẽ thông tri cho các giáo sư, không phải sao? Phán đoán của gia tinh vẫn không thể quá mức tin tưởng. “Không dám tin –” Seamus nhìn cậu bé ngồi ở bàn Slytherin,“Kia là con giáo sư Snape?! Không quá giống Snape a!” “Là giáo sư Snape!” Hermione quay đầu lại liếc Seamus,“Cậu bé ấy rất đáng yêu, mình đã trò chuyện với cậu bé ấy, tuy vẫn chưa đến trường nhưng là mình cam đoan khi đi học cậu bé ấy nhất định là học sinh ưu tú nhất — chứng minh giáo sư Snape rất có năng lực.” “Ông ấy chính là con dơi bất công.” Ron bất mãn lầm bầm. “Ron, nếu như cậu không phải luôn mang thành kiến nhìn Slytherin thì dù cho giáo sư Snape bất công cậu cũng có thể học tốt độc dược — mình thấy mình làm độc dược cũng không tính là quá kém!” Hermione hất tóc, mái tóc rối bời thiếu chút nữa vung vào mặt Ron,“Hơn nữa nếu mình biết cậu bắt nạt Prince, mình sẽ đánh cậu!” “Hắc, sao mình lại bắt nạt con dơi nhỏ!?” Ron kêu to rồi nhận được một cái đánh của Hermione mà Harry đương nhiên cũng không đồng ý quan điểm của Ron. “Ronald, đừng cho là mình không biết cậu vừa mới lẩm bẩm nói sẽ đùa dai Prince!” Hermione đứng lên, hai tay chống hông, rất có khí thế nữ vương. “Nha –” “Em trai bé bỏng của chúng ta –” “Ronnie –” “Em có thể –” “Đùa dai bất kỳ người nào –” “Nhưng là –” “Không thể đối một đứa bé –” “Đùa dai!” Đôi song sinh kề vai sát cánh đi tới hợp xướng,“Bắt nạt một cậu bé chưa nhập học, cho dù là một Slytherin, cho dù là con của một giáo sư đáng sợ nhất, cũng — không đạo đức, Ronnie của chúng ta, chẳng lẽ em không sợ thư sấm của mẹ sao?” “Được rồi được rồi, em đã biết rồi!” Ron tức giận đẩy đôi song sinh,“ Không phải các anh rất ghét Snape sao……” “Ron, cho dù lại ghét giáo sư Snape nhưng Prince chỉ là một cậu bé, cậu ấy cũng không có làm chuyện xấu, hơn nữa……” Harry cũng không muốn người bạn tốt nhất và con mình có cái gì ngăn cách, huống chi…… Cậu còn tính để Ron làm phù rể a, nếu như hiện tại cậu ấy ghét Snape như vậy thì nhất định sẽ không đồng ý làm phù rể ,“Hơn nữa giáo sư Snape cũng không làm chuyện xấu, giáo sư chỉ bất công mà thôi.” “Hắc, Harry, làm sao cậu…… Là lạ vậy?” Ron trừng bạn tốt, sau nghỉ hè cậu phát hiện mình nhanh không nhận ra bạn mình. “Ron Weasley, không phải Harry lạ, là cậu không có biến hóa!” Nữ vương Gryffindor tương lai khí thế mười phần,“Mình và Harry đều rất thích Prince, cậu không thể vì chúng mình tiếp nhận cậu bé ấy sao? Hơn nữa…… Prince còn nhỏ như vậy, cậu thành kiến nhìn Prince thì không tốt, cậu biết chưa?!” Gryffindor bạo động rõ ràng khiến Slytherin sung sướng. Draco ân cần chăm sóc cố Prince – con của cha đỡ đầu chính là em của cậu, huống chi Prince còn là người thừa kế của gia tộc Prince, cậu bé rất đáng được một Malfoy quan tâm làm bạn – lấy thêm cho tiểu vương tử một phần trứng, Draco nâng cằm nhìn Gryffindor cười nói:“Xem, ổ sư tử lại cãi nhau.” “Anh Draco, Harry là bạn tốt của em.” Prince nhìn Draco,“Hơn nữa, Harry còn là anh họ của em – rất gần, em đã xem gia phả .” “Nha! Sẹo đầu!” Draco nghiến răng. “Draco, em nghĩ quan hệ của hai người đã tốt!” Prince chớp mắt,“Đương nhiên, anh còn là anh Draco của em, đúng không?” “Đương nhiên.” Draco cúi đầu uống một ngụm nước bí đỏ — nếu xem nhẹ tai thoáng hồng nhạt thì có thể nói Draco che dấu rất hoàn mỹ,“Cậu ta…… Trở nên có một ít đầu óc. Bất quá,” Draco lại thấp giọng,“Anh tuyệt đối sẽ không gọi cậu ta là cậu!” “Đương nhiên, Harry không phải là cậu của anh.” Prince cười rộ lên,“Cậu anh không phải là Black sao?” “Gryffindor ngu xuẩn……” “Được rồi, anh Draco, Black gia đã chỉ còn Sirius, mẹ anh sẽ không vui khi nghe anh nói vậy.” Tuy nhìn thì rất dễ thân nhưng dù sao Prince vẫn là Slytherin, cậu tự nhiên biết tính cách của Slytherin, huống chi…… ba ba Harry vốn cũng có một mặt của Slytherin — như lấy Sirius làm cớ, nếu như không phải sớm biết ba ba Harry muốn vào hầm ở, cậu còn tưởng rằng ba ba tìm cơ hội chơi tức giận cùng cha a — ý tưởng của người lớn quá kỳ quái. Quấn quýt ý tưởng người lớn là kỳ quái hay là cổ quái, Prince đi theo Slytherin năm nhất vào lớp học biến hình — Dumbledore đã nói với giáo sư McGonagall, cậu có thể nghe giảng nhưng không thể thực hành, bất quá không sao, chờ Harry tan học cậu có thể quấn quít lấy Harry luyện tập. Mà Harry ngồi ở lớp lịch sử pháp thuật cũng không có buồn ngủ như trước mà mở to mắt nhìn hình vẽ trên da dê — ngày hôm qua cậu học một ký hiệu kỳ quán trên lớp cổ đại ma văn, cậu phải vẽ ký hiệu đẹp mắt một chút — ký hiệu đại biểu cho huyết thống, cậu nghĩ mình có thể dùng ký hiệu này lên quần áo Prince để mình không làm mất tiểu vương tử thân ái. “Harry, ký hiệu đó không phải vậy, là như thế này mới đúng!” Hermione nhìn tấm da dê của Harry, không chút khách khí vẽ lại một cái,“Là như thế này.” “Nha, là như thế này? Là như thế này!” Draco nhướng mày, cậu đặc biệt chọn một vị trí tương đối gần cứu thế chủ, kết quả phát hiện gần đây Harry Potter không coi trọng học tập bắt đầu cố gắng nghiên cứu, cái này…… Là phát hiện mới. Có lẽ cậu có thể viết thư nói cho ba ba, cứu thế chủ bắt đầu cố gắng học tập! “Được rồi, Malfoy, nếu như cậu không có ý định học tập, tôi cho cậu biết rõ tầm quan trọng của học tập!”
|
Chương 33[EXTRACT]Peter đào tẩu Sau khi bị Hermione mắng trên lớp học, Draco vẫn không nguyện ý nói chuyện với Harry — cũng không phải lúc trước cậu nguyện ý nói chuyện với cứu thế chủ nhưng là sau buổi đầu lớp Chăm sóc sinh vật huyền bí, quan hệ của bọn họ đã được cải thiện, mà bây giờ, tuy không giương cung bạt kiếm nhưng Draco trốn tránh Harry – chính xác hơn là đang tránh Hermione. Đương nhiên Hermione không chú ý tới điểm này, cô quá bận, loay hoay nhanh không có thời gian ăn cơm mà Harry cả ngày tự giam mình ở trong hầm bằng không ở lớp độc dược đến cạnh Prince — điều này làm Ron rất bất mãn — cuối cùng Harry lại đề nghị muốn hợp tác với Prince mà Snape nhìn Harry chừng nửa phút rồi đồng ý! Vì vậy Ron cũng buông bất mãn, tại sao phải bất mãn, nhìn Snape không có biến hóa gì chính cậu cảm thấy tâm tình Snape không được tốt, hơn nữa…… Con dơi còn không trừ điểm! Tất cả những chuyện làm cho Slytherin mất hứng đều có thể làm Ron cao hứng. Bất quá bởi vì có tiểu vương tử, thành tích độc dược của Harry cũng bắt đầu tốt hơn — cũng không phải cậu thích độc dược mà là cậu không thể không học thuộc trình tự điều chế, cẩn thận xử lý trước khi cho vào vạc, không sai, nếu như chế tác độc dược ra một ít sai lầm làm nổ vạc, xui xẻo là cậu thì không lo, nhưng nếu để Prince bị tí xíu thương tổn cậu rất đau lòng — hơn nữa, Prince học độc dược rất tốt, Harry nghĩ, cậu cũng không thể quá mất mặt trước mặt con trai, bất quá, xét về thiên phú, cậu cũng chỉ là từng bước một dựa theo sách vở làm ra thành phẩm chấp nhận được mà thôi. Khi Harry và Hermione học tập, chớp mắt nửa tháng đã trôi qua, Sirius đã sớm rửa sạch tội đem Peter Pettigrew vào Azkaban, để làm cho con chuột dơ bẩn chết tiệt không thể trốn thoát, Sirius còn dặn Fudge chú ý Animagus — Fudge nói mình sẽ chuẩn bị. “Fudge nói cũng có thể tin?” Draco nghe bọn họ thảo luận thì cũng không quản hành vi có phù hợp tiêu chuẩn quý tộc không mà chen vào nói,“Ba ba của ta nói cho ta biết, Fudge bộ trưởng cũng không phải…… Sáng rọi, lời của lão ta, mười câu có chín câu không thế nào tin, sẹo — Harry, cậu hãy bảo cha đỡ đầu của mình chú ý a.” “Hắc! Ai cho phép mày gọi Harry Malfoy!?” Ron vừa thấy Draco liền táo bạo, bất quá Hermione kéo Ron lại, điều này làm cho Ron mất hứng,“Mione, sao cậu kéo mình!?” “Được rồi, cậu không thấy cậu ta nhắc nhở Harry sao?” Hermione cười cười làm cho mặt Draco đỏ lên một chút — đúng vậy, đỏ lên, nếu như cho rằng đó là thẹn thùng vậy bạn đã sai hoàn toàn, cậu ta là tức giận điên người. “Granger, ai cho cô nói?” Những lời này nói có nghĩa khác, Draco lập tức ý thức được điểm này,“Ai nói ta nhắc nhở đầu sẹo Harry, ta chỉ là…… Khiêu khích!” “Được rồi Draco, cảm tạ cậu khiêu khích.” Harry cảm giác mình rất bao dung, hơn nữa…… Nếu như không để ý tới cách nói thì cũng sẽ không tức giận vì vậy khả năng chọc giận của Slytherin — Draco nên học Snape, Harry không chịu trách nhiệm nghĩ rồi cười chân thành,“Mình muốn đi tìm Prince, có đi không? Nghe nói Hagrid mang đến mấy Bạch kì mã con, Prince muốn đi chăm sóc chúng nó, đi không Draco?” “Nếu như…… cậu mời…… Mặc dù không sớm thông tri chủ nhân rất thất lễ, bất quá Malfoy không cự tuyệt lời mời thiện ý.” Cái cằm cao cao, biểu tình của Draco thành công làm ba cái Gryffindor sung sướng, mà Ron tuy trong lòng vẫn không yêu mến nhưng nghe những câu không được tự nhiên như thế nào, cậu bé tóc đỏ cũng thấy không cần cãi nhau nhưng cậu cũng không biết ở chung với Slytherin cho nên chỉ có thể không nói thêm gì, cũng không biểu hiện chán ghét. Tổ hợp kỳ quái gồm ba Gryffindor và một Slytherin đứng ở nhà gỗ của Hagrid, Hagrid vẫn bị dọa mặc dù họ đều cười rất tươi — đương nhiên, Slytherin không cười, cậu chỉ mỉm cười, dù cho gặp được Bạch kì mã ánh mắt tỏa sáng, cậu vẫn duy trì thần thái ngạo mạn. “Harry! Draco! Hermione!” Prince thấy mọi người tới thì ném quả táo trong tay xuống chạy tới,“Hi, Ron.” “Xin chào.” Ron khô cằn nói, có thành kiến với cha người ta lớn như vậy nhưng trông thấy người ta cười vui vẻ làm cho Gryffindor tóc đỏ rất không thoải mái — đúng vậy, rất không thoải mái, cậu cảm giác thành kiến với Prince thật sự là rất xấu, nhất là khi cậu ta nhiệt tình như vậy, nếu là cậu tiếp tục bảo trì thái độ căm thù thì ngay cả cậu cũng muốn khinh bỉ mình. Kỳ thật Gryffindor chính là như vậy, bọn họ yêu mọi thứ nhiệt tình, nếu như quá khách khí, Gryffindor sẽ cảm thấy cậu xem thường Gryffindor, mà bộ phận Gryffindor trong Prince làm cho cậu không còn ngăn cách với Gryffindor. Có lẽ là vì có Prince, Hagrid cũng không nói gì không tốt chuyện Malfoy gia nhập nhưng lão rất xấu hổ, mất tự nhiên, so với Draco thì kém hơn nhiều — xem a, Malfoy rất tự nhiên, bàn tay tinh xảo được tu bổ sạch sẽ không có một chút tỳ vết chầm chậm gọt táo, cắt một khối táo cẩn thận cho Bạch kì mã nhỏ…… Không sai, rất cẩn thận, biểu tình trên mặt cũng không phải vội vã nóng nảy, trong mắt tràn đầy khát vọng và yêu thích. “Thật không dám tin tưởng!” Ron dụi dụi mắt, hình như cậu thấy ảo giác, Malfoy bị Hagrid nhập vào thân — chẳng lẽ…… Slytherin tà ác này không chán ghét sinh vật huyền bí sao? “Người Bạch kì mã yêu mến là người thiện lương……” Hermione bắt đầu,“Bạch kì mã nguyện ý tiếp cận người thuần khiết thiện lương, cho dù là Bạch kì mã nhỏ cũng sẽ cự tuyệt tà ác bại hoại……” Cô vuốt tóc, hô hấp bắt đầu tăng thêm,“Nếu như một linh hồn thật sự đen tối, Bạch kì mã sẽ không tiếp cận……” Mà bây giờ, Bạch kì mã đang cướp một khối táo trong tay Draco – hình như, bọn họ đang chơi. “Có lẽ cậu ta không phải là người xấu.” Ron thì thào,“Chúng ta cũng đi qua đi, không thể để cho Slytherin đoạt trước!” “Sao, buổi học sau chúng ta học Bạch kì mã a?” Sắc mặt Hagrid cũng tốt hơn rất nhiều. “Không thể không nói, lần này thưởng thức, rất tốt.” Mặt Draco màu hồng phấn, cậu vừa bị Bạch kì mã liếm gò má, bây giờ còn cảm thấy ướt át ấm áp trên mặt — nếu như là một con ngựa liếm thì nhất định cậu sẽ nổi giận nhưng…… Đây chính là Bạch kì mã nhỏ a, thuần khiết, xinh đẹp, không thể tưởng tượng nổi! Bạch kì mã chưa trưởng thành lông màu vàng, gần như giống màu tóc của cậu – màu bạc kim xinh đẹp, điều này làm cho mặt của Draco càng đỏ — cậu không thể không nói, màu này thật sự rất đẹp. Chơi một cái buổi chiều, Hermione nghĩ đến mình còn có luận văn cần viết mà Draco cũng không còn bài xích cô như vậy, thậm chí còn tham thảo phương pháp cùng trình tự hạ bút về cổ đại ma văn mà Hermione cũng phát hiện tiểu quý tộc bạc kim xác thực không hổ là ở ma pháp thế gia – cậu ta thật sự biết rõ một ít nội dung cô không biết, rất đáng tiếc, thứ này không ở trong phạm vi thi. Cảm giác mình thành công làm cho con cùng cháu trai dung nhập vào cuộc sống của mình, Harry hiện tại rất vui vẻ, cậu lâng lâng ở hầm pha hồng trà, hương vị ngọt ngào lan ra khắp phòng khách. “Cái này thật là ngon!” Uống một ngụm hồng trà cho thêm sữa, Prince hạnh phúc nheo mắt,“Ba ba, ngày mai con muốn đi cùng ba nghe cổ đại ma văn……” “Không được.” Harry bác bỏ đề nghị của Prince,“Cổ đại ma văn trở thành môn học chọn cũng là bởi vì khi chế tác cùng với sử dụng ma pháp trận sẽ phát sinh nhất định nguy hiểm, còn đáng sợ hơn độc dược,” Harry bỏ thêm một ít đường vào trà sữa cho Prince,“Con còn quá nhỏ, khi vẽ ma văn nếu như khí lực và ma lực phát ra không đều thì sẽ tạo thành thương tổn.” “Con không nhỏ!” Tiểu vương tử đứng lên, kéo ba ba mới mười ba tuổi của mình,“Xem, con không thấp!” “Đương nhiên,” Snape phê xong luận văn, quay đầu nhìn hai cha con,“Prince, con phải biết rõ thân cao không phải là dung lượng đầu óc, nếu như con muốn học cổ đại ma văn, ta đề nghị con nhìn giới thiệu về cổ đại ma văn.” Snape tùy ý triệu hoán đến một quyển sách dày,“Đọc hết rồi làm một luận văn dài hai thước Anh cho cha — khởi nguyên ma văn và lợi ích thiết thực.” “Nha, Severus, anh quá nghiêm khắc!” Harry trừng Snape, ở trước mặt Prince, cậu không thể không gọi Snape là “Severus”, mà Snape cũng không được tự nhiên uốn éo gọi cậu là “Harry”. “Ân…… Ba ba, đừng giận cha……” Prince bắt đầu khuyên can — Albus nói cho cậu biết không thể luôn dùng khóc lớn, lăn, xấu lắm uy hiếp hai ba ba, còn cần dùng một ít thủ đoạn nhỏ, ví dụ như về vấn đề giáo dục, hoặc là…… vấn đề tình cảm của cậu? Nha, cậu mới chỉ có chín tuổi, đừng nói yêu cô bé nào, ngay cả yêu bề trên nào cũng cần bắt bẻ rất nhiều – Cậu có thẩm mỹ quan hoàn mỹ của Slytherin! Nếu không phải từng thấy Albus uống giảm linh tề, cậu mới không thân cận Albus như vậy đâu! Vừa nghĩ tới mình khi còn bé bị Albus uống giảm linh tề trực tiếp bắt chạy, tiểu vương tử đã khóc không ra nước mắt…… Quả nhiên…… Độc dược là tồn tại để làm bừa! Hai ba ba đang tranh luận về vấn đề giáo dục Prince — ở điểm này, Snape hoàn toàn không lấy ra thái độ bình thường với Harry khi Prince không nhìn thấy, anh hoàn toàn đặt Harry ở một vị trí ngang hàng — xuất phát từ kinh nghiệm bản thân cùng với người đối diện từng bị bạo lực gia đình, Snape không cho phép mình trở thành một Tobias Snape, nhất là trên phương diện giáo dục con, anh lại càng không cho phép. Ngay khi hai người tranh luận khí thế ngất trời mà Prince nhàm chán lại lấy thêm trà sữa, lò sưởi bốc lên một ngọn lửa xanh, đầu Dumbledore chui ra: “Severus, Harry, thật vui khi hai người đều ở!” Jiệu trưởng lớn tiếng hô,“Quá tệ, Peter Pettigrew vượt ngục — ở trên đường bị mang đến Azkaban!”
|
Chương 34[EXTRACT]Học được dùng đầu óc Nghe tin Peter vượt ngục, Harry sững sờ quên tiếp tục tranh luận với Snape — chuyện này làm cho cậu không thể lý giải, rõ ràng phù thủy có thủ đoạn rất cao minh, sao có thể để một tội phạm đào tẩu a? Khi nhận được tin tức Snape ổn định Harry, nh không thể để cứu thế chủ lao đi tìm con chuột dơ bẩn không biết ở nơi nào mà ngồi chờ chết cũng không phải phong cách của Slytherin — anh nghĩ có lẽ con chó kia còn có một chút tác dụng, mà Harry Potter…… Có lẽ xà lão khang là kỹ năng không sai. “Em muốn giết lão ta!” Harry gầm gừ, cậu thấy Sirius nói chính xác, hẳn là tự tay giải quyết phản đồ mà không phải chờ bộ pháp thuật dùng giám ngục Azkaban hôn. “Em không tìm được hắn.” Khó được không mở miệng châm chọc Harry mất đi tỉnh táo, Snape nắm chặt bả vai cứu thế chủ,“Hiện tại là nghĩ cần làm gì để bắt hắn mà không phải chạy đi tìm, chẳng lẽ xúc động lỗ mãng đã khắc vào đầu của em sao, Harry Potter?” “Em……” Mở hai mắt thật to nhìn Snape, Harry bắt lại lý trí,“Chính là…… Em nên làm như thế nào? Em…… Giáo sư, em nên làm như thế nào?” “Dùng đầu của mình!” Mắt Harry vì kích động mà chứa đầy mở thật to nhìn Snape – giáo sư đang…… gọi ý mình nên làm như thế nào? Màu xanh biếc lóe sáng trước mắt như pháo hoa, trong mắt Snape chỉ có màu sắc tràn ngập sinh cơ kia – màu xanh giống như chồi non mùa xuân, có lẽ…… Là hồ nước thanh tịnh, giống như cô bé hạnh phúc và sáng sủa trong tay là đóa hoa nhỏ phóng ra sinh mệnh lực anh nhìn thấy khi mười tuổi. Đối mặt đôi mắt như vậy, Snape đột nhiên khiếp đảm, anh không dám nhìn nữa…… Đây không phải là mắt Lily vì trong mắt Lily chỉ có nhiệt tình cùng quang minh đơn thuần, mà đôi mắt trước mắt anh bất đồng, có nhiệt tình và quang minh, còn có thâm trầm anh xem không hiểu…… Đúng vậy, một cậu bé 13 tuổi thâm trầm, nói ra căn bản là không có người tin — nhưng là anh xác định mình thấy được thâm trầm, trầm ổn cùng thâm thúy ngưng kết ra nhã nhặn lịch sự, như thể chủ nhân đôi mắt không phải là một bé con mà là một người trưởng thành! Merlin mắt! Đây là chuyện rất đáng sợ a. Severus Snape âm thầm mắng Dumbledore nuôi dưỡng hoàng kim nam hài vĩ đại thành cá tính kỳ kỳ quái quái này, một mặt lại cảm giác mình không nên mang theo thành kiến nhìn Potter này — đúng vậy, nếu như cậu ta thật sự giống Potter kia, có lẽ anh hoàn toàn có thể không mang gánh nặng tâm lý chửi bới Potter này, nhưng là trên thực tế thì không phải, Potter này khác Potter kia rất nhiều…… Ngoại trừ cái tinh thần trọng nghĩa — hoàn toàn không có bất kỳ chỗ nào tương tự lão Potter. Nhưng Harry hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt trống rỗng của Snape, cậu cố gắng nghĩ — đúng vậy, dùng dùng đầu óc a Harry! “Em nghĩ…… em cần sự trợ giúp của giáo sư, giáo sư Snape.” Harry nghiêm túc nói,“Có lẽ có một loại độc dược chuyên môn đối phó chuột.” “Ta thật cao hứng em có thể nhận thức điểm này.” Snape nói, thả tay ra,“Loại độc dược này cũng không phải rất được hoan nghênh ở thế giới pháp thuật, bất quá ta thấy em có thể đi nhìn quyển sách bìa màu xanh [độc dược bách khoa toàn thư ở nhà] trang 120, có lẽ sẽ có một chút thu hoạch.” “Được, Severus, em đi xem.” Harry sửa lại cổ áo, xoay người đến giá sách cầm lên — bìa màu xanh, bìa có mấy chữ xinh đẹp, mà một hình vẽ bộ dáng bà chủ nhà đang dùng độc dược vệ sinh một cái vạc thật to –[ độc dược bách khoa toàn thư ở nhà], đương nhiên sẽ có độc dược diệt chuột. Harry vui vẻ. Quyển sách kia có một ít chú giải bình luận, Harry thấy rất hữu dụng mà chữ đó rất quen thuộc, điều này làm cho cậu hiểu Snape càng sâu — một người nhay cả độc dược vệ sinh nhà cửa cũng nghiên cứu nghiêm túc, không phải rất kỳ diệu sao? Xét thấy Sirius từng vượt ngục, Harry tính toán thời gian Pettigrew có thể tới Hogwarts — tội phạm bình thường sẽ không đột nhiên xuất hiện mà đũa phép cũng là bị mất , như vậy…… Người đó chỉ có thể biến thành Animagus lên phương tiện giao thông chở khách, mà dạng đó ít nhất phải tiêu hao hết hai ba ngày…… Đương nhiên, nếu có đũa phép thì có thể độn thổ …… Harry gãi gãi mái tóc lộn xộn, hiện tại cậu phải nghĩ nhiều phương pháp mới đúng! Phản đồ dơ bẩn chết tiệt — Peter Pettigrew, mình sẽ đích thân…… Không, mình sẽ không giết hắn ta bởi vì hắn không đáng, mình sẽ cho hắn tiếp nhận trừng phạt hắn đáng có — giám ngục Azkaban hôn! Xác thực, cứu thế chủ Gryffindor là nam hài thiện lương nhưng cậu cũng không phải một cậu bé thiện lương có thể tha thứ hết thảy – cậu hận tên phản đồ đó, còn hận hơn Voldemort nhưng cậu cũng biết mình không thể giết hắn vì giết người đại biểu rơi xuống…… Khi khuyên bảo Sirius, Harry nghe Dumbledore nói, giết một người, một lời nguyền chết chóc cũng không khó, nhưng là lực lượng của nghệ thuật hắc ám làm cho người ta dễ dàng bị lạc, mà khi sử dụng nghệ thuật hắc ám giết một người, linh hồn người này sẽ rơi vào vực sâu hắc ám…… Điểm ấy Harry không chút nghi ngờ cho nên cậu cũng nhớ kỹ những lời này. Prince không có chen ngang khi hai ba ba trao đổi, cậu cũng không quấy rầy Harry tự hỏi, cậu an phận ở một bên im ắng viết luận văn cha giao. Kỳ thật, dựa theo ý tưởng của Prince thì đơn giản dễ dàng hơn nhiều, trực tiếp bắt lấy con chuột giết chết là được rồi, chính là, cậu không thể nói như vậy — bởi vì cậu không biết đi chỗ nào tìm con chuột kia rồi giết chết hắn, vì thế, Prince cho là mình nên thành thật không cần nói cái gì. Snape nheo mắt lại nhìn Prince thành thật ngồi viết luận văn rồi nhìn Harry cau mày, trầm mặc một hồi chút rồi Snape xoay người đi ra hầm. Khi trở lại hầm, anh còn mang theo một cái thùng gỗ lớn, phía trên còn khắc một ít ma pháp trận, khi thùng lắc lư, khóa sẽ phát ra tiếng đinh đương đinh đương. Không đợi Harry hỏi, Snape đã mở nắp thùng ra, bên trong là 20 ô vuông được ngăn cách với nhau, từng ô đều có một con rắn. [Đây là……] đối với Harry, 20 con rắn tê tê không khác tiếng nhân loại gào thét. Nhưng mà cậu không có chú ý tới mình phát ra tiếng tê tê giống rắn — âm lãnh, Snape cứng đờ lại nhưng anh lập tức điều chỉnh tâm tình, trống không cảm giác cùng ý tưởng. “Rắn cũng dùng được, chúng nó có thể trườn vào từng ngóc ngách đi bắt một con chuột chạy trốn.” Snape có chút mâu thuẫn với xà ngữ nhưng anh tin Harry mâu thuẫn hơn mình, thậm chí còn là bài xích phát ra từ nội tâm nhưng là một khi hữu dụng thì cần vượt qua mâu thuẫn trên tâm lý. “Chính là……” Harry quấn quýt nhìn Snape,“Em…… Em không muốn……” “Nghe.” Snape lành lạnh nhìn Harry, đôi mắt trống rỗng không có bất kỳ tâm tình gì giống như là một người chết nhưng Snape càng như vậy càng làm cho Harry sợ hãi,“Bất luận thiên phú gì cũng là thủ đoạn chiến thắng, nếu như em ôm kiêu ngạo của Gryffindor không có giá trị, em cho rằng — em có thể sử dụng ‘Thanh lý đổi mới hoàn toàn’ đả bại chúa tể hắc ám?” Harry nặng nề thở, cậu gian nan nuốt nướt bọt nhưng trên thực tế cậu thật sự không nuốt được — nhìn Snape, Harry xoay qua nhìn những con rắn kia rồi lại nhìn Prince chuyên tâm ghi chép gì đó, Harry thở dài, cúi đầu chuyên chú nhìn những con rắn kia — [Hi.] Harry hoàn toàn không để mắt đến hô hấp mình bây giờ ồ ồ, cậu vẫn không thể hoàn toàn tiếp nhận năng lực giống Voldemort này nhưng khi nghĩ tới vừa rồi cậu có cảm giác muốn giết người, hiện tại chỉ là nói chuyện…… Vì vậy, Harry thoải mái hơn,[Có thể giúp ta một chút không?] [Nghe hiểu những gì chúng ta nói, còn là một nhân loại……] Một con rắn có ba đầu dùng cái đầu chính giữa tê tê,[Rất ít gặp!] [Đúng vậy, bất quá không trọng yếu, ta muốn các ngươi giúp ta một việc có được không?] Harry cảm thấy một con rắn ba đầu càng hiếm thấy! [Được thôi, cậu ta là người nói được Xà ngữ, cậu ta có tư cách mệnh lệnh chúng ta làm việc!] Một con rắn to nâng thân,[Nói đi cậu bé, cậu muốn chúng tôi giúp cái gì?] Hơn 20 con rắn cũng không tính nhiều nhưng là Harry có được xà ngữ, mà rắn tự nhiên có cách sinh tồn có thể truyền đạt tin tức cho nên chỏ trong một buổi tối, mỗi địa đạo của Hogwarts đều xuất hiện rắn — chúng không được phép thương tổn giáo sư học sinh Hogwarts nhưng là được yêu cầu bắt lấy một phù thủy biến thành chuột, thậm chí chúng nó còn dùng đầu lưỡi ngửi mùi phù thủy kia và mùi con chuột hắn ta biến thành. Buổi sáng ngày hôm sau không có tiết học mà Harry cũng khó được không đi ra hầm ăn sáng, tâm tình của cậu còn chưa khôi phục nhưng là nhận thức về Snape lại tăng lên một tầng — có lẽ là cảm giác sai, nhưng là thật sự rất …… Khi nói về phản đồ kia cậu cảm giác Snape còn kích động, hận thù hơn mình, dù cho Snape không chút biểu tình nhưng thứ anh ta phát ra làm cho Harry hô hấp có chút khó khăn . Có lẽ…… Snape thật sự rất ghét Peter, hoặc là…… Snape cũng hận Peter?! Harry uống một ngụm sữa, hắn cần mình thả lỏng một chút, mà chơi cùng Prince cái không biết là quân cờ gì ở trong phòng khách cũng rất thú vị — ngăn cản năm quân cờ của Prince hợp thành một đường và năm quân cờ của mình hợp thành một đường, thoạt nhìn rất đơn giản nhưng trên thực tế là một trò chơi khảo sát sức quan sát của người chơi. Chơi vài ván thì Harry nghe thất lò sưởi ồn ào, Harry quay đầu nhìn — Sirius!? “Hi, Harry, thật vui khi thấy con!” Sirius hoàn toàn không giống lúc trước cậu nhìn thấy, tóc đen đã cắt gọn, sắc mặt cũng hồng nhuận hơn rất nhiều, tuy còn rất gầy nhưng nhìn ra được tinh thần rất tốt,“Snivellus đâu?” “Giáo sư đi dạy…… Sirius, chú cần gọi là ‘Snape’.” Harry hy vọng bọn họ có thể ở chung, mặc dù nhiệm vụ này nhìn rất khó khăn. “Được rồi, may mà hắn ta không ở!” Sirius cho mình một “Thanh lý đổi mới hoàn toàn”,“Harry, chú tới nói cho con biết Peter vượt ngục, con phải thành thật ở Hogwarts, đi chỗ nào cũng phải có người đi cùng…… không thể một mình hành động biết không?” “Đương nhiên, cháu sẽ ở cùng Harry!” Nhìn thấy Sirius, tiểu vương tử thấy rất thú vị — Sirius này không quá giống Sirius tương lai, hình như Sirius tương lai…… Ngốc hơn? “A, vậy thì rất tốt, a…… Cậu bé, cậu là ai?” Vốn rất muốn tán dương cậu bé vừa nói nhưng là khi nhìn đứa bé này, Sirius liền sửng sốt – rất giống Harry, không chỉ vậy…… điều khiến Sirius thấy thú vị chính là đứa bé này hình như còn chưa tới tuổi đi học! “Cháu tên Prince!” Tiểu vương tử ưỡn ngực,“Thật vui khi thấy chú chú Black, cháu có thể gọi chú là Sirius không?” “Đương nhiên, a, cậu bé, đương nhiên, cháu có thể gọi chú là Sirius, đây là đương nhiên!” Đại cẩu nhìn con đỡ đầu cùng đứa bé này cảm tình rất tốt, trong nội tâm sinh ra sự yêu thích đặc biệt đứa bé này,“Hắc, cậu bé, sao cháu lại ở trong trường, cháu còn chưa tới đến trường tuổi a?” “Đương nhiên chưa tới , bất quá…… Cháu không thể một mình ở Đường Bàn Xoay khi cha cháu đến Hogwarts.”
|