Lòng Tra Công Mỗi Ngày Hoảng Hốt
|
|
Lòng tra công mỗi ngày hoảng hốt Chương 25. Nằm ngửa Tên truyện: Lòng tra công mỗi ngày hoảng hốt Tác giả: Cật Phạn Phạn Phạn Edit: Mèo Xù (banhbaotrungcut.wordpress.com) Thể loại: Cường cường, sinh tử (không đề cập kỹ), tình hữu độc chung, vòng giải trí, phong lưu tra biến thành trung khuyển công x rộng rãi nữ vương mỹ nhân thụ, hiện đại, HE. Chương 25. Nằm ngửa Ông chủ cao to khỏe mạnh, trên cánh tay đều là cơ bắp cuồn cuộn, nếu như bị ông chủ đánh một trận phỏng chừng cũng phải sống dở chết dở. Trợ lý theo bản năng muốn chạy trốn bèn quay người ôm đầu định đi ra ngoài. "Đứng lại." Cố Xước hít một hơi thật sâu, đè nén cơn giận và cơn ghen. Trợ lý chỉ đành đứng lại, quay đầu ủ rũ. Trợ lý họ Chu, tên là Chu Tĩnh Tĩnh. Cố Xước vừa đến công ty cô đã làm trợ lý cho hắn. Sếp lớn đi du học về, đẹp trai cao to vô cùng men, cô lén nhìn đều đỏ mặt. Hơn nữa tính của sếp rất tốt, sáu thàng này cô chưa từng thấy sếp nổi giận. Đây là lần đầu tiên Chu Tĩnh Tĩnh thấy ông chủ nổi nóng, nhìn rất đáng sợ, hơn nữa cô còn không biết vì nguyên nhân gì. "Không được dùng bức ảnh này để sao tác, cũng không được truyền nó ra ngoài, bảo mọi người xóa nó đi." Cố Xước trầm giọng nói. Chu Tĩnh Tĩnh ủ rũ gật gật đầu. Sếp lớn không cho đi, Chu Tĩnh Tĩnh cũng không dám bước, chỉ đành đứng ở đó. Một lát sau, Cố Xước mới nói: "Đi gọi Khúc Tuấn đến đây." Chu Tĩnh Tĩnh vội vã rời khỏi văn phòng. Cô đóng chặt cửa phòng lại, thở một hơi thật dài. Cô vừa đi lên lầu vừa lấy di động ra mở một group chat có tên là "Ấm áp như đại soái" gửi một tin nhắn. Group này là nơi chat chit của các em gái trong đoàn đội. "Sau khi Cố soái nhìn thấy bức ảnh thì rất là tức giận, không cho phép truyền đi, còn gọi Khúc Tuấn vào phòng mình." "Cóa gian tình." "Có gian tình +1" .... "Tui ngửi thấy được mùi chua loét luôn hà." "Tình tay ba này đã loạn lắm rồi, Cố soái lại còn muốn nhảy vào nữa. Trước thì có tin đồn Cố soái thích Khúc tiểu lang, chẳng lẽ là thật?" "Lần trước khi thầy Quý bị thương Cố soái sốt sắng như thế, tui cảm thấy hẳn là ảnh thích thầy Quý, bá đạo công vs thanh thuần đáng yêu thụ." "Xí, CP bá đạo công với thanh thuần thụ đã quá xưa rồi, chẳng moe tí nào cả." "Sói con là của thầy Quý, tui đứng ở bên Cố soái vs Cận phúc hắc.." "Chụy không thể nào tưởng tượng được dáng vẻ Cố soái or Cận soái mặc đồng phục hàng không. Không phải lần trước Cố soái đã bảo chụy đây mua đồ à? Đến lúc đó thấy người nào là có thể biết ai là tiểu yêu tinh nhà Cố soái. Cố soái đã giao rồi, bức ảnh này không thể truyền ra ngoài, các em nhanh xóa cho chụy ha~" Chu Tĩnh Tĩnh nhắn tin xong thì lên lầu, bảo Khúc Tuấn đến văn phòng Cố Xước. Khúc Tuấn vừa vào cửa, Cố Xước đã nhìn cậu ta chằm chằm, tâm tình trong mắt rất khó lường. Cố Xước vốn hy vọng người hẹn hò với Quý Chước là một ông chú già vừa lùn vừa béo. Mà bây giờ đứng trước mắt hắn -- Thân cao một mét tám lăm, thân hình thon gầy có chút cơ bắp, chân dài thẳng, nhan sắc xuất chúng, tuổi tròn mười tám. Ở cùng Khúc Tuấn, hắn mới là ông chú già kia. Cố Xước dùng tay xoa xoa mặt, trong lòng có chút ưu thương, còn có cả tự ti nữa. Hắn hít một hơi thật dài. "Hôm qua ở rạp chiếu phim cậu và Cận Đình tranh chấp bị chụp ảnh lại." Cố Xước nói, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Khúc Tuấn đứng thẳng không hề che giấu cái gì: "Hẹn hò bình thường thôi ạ, sau đó xảy ra một vài chuyện nhỏ, nhưng cũng giải quyết xong rồi." Cố Xước: Muốn đánh cậu ta quá làm thế nào bây giờ? Cố Xước nói: "Loại tin tức này nếu như bị truyền ra trước khi cậu debut thì rất nguy hiểm. Cậu cho rằng hiện giờ làm gay rất phổ biến sao? Đúng là có thể hấp dẫn vài em gái nhỏ, nhưng nếu như muốn trụ vững, chuyện đó sẽ vô cùng bất lợi cho sự phát triển trong tương lai của cậu." Trong lòng Cố Xước rất muốn đánh cậu ta một trận, thế nhưng trên mặt vẫn bày ra dáng vẻ lãnh đạo tận tình khuyên nhủ. "Tôi mặc kệ chuyện cậu thích nam hay nữ, trong khoảng thời gian trước khi cậu ra mắt này, không được phép ra ngoài hẹn hò." Cố Xước nghĩa chính ngôn từ nói. Tuổi Khúc Tuấn còn nhỏ, nhận thức với cái từ "mặt người dạ thú này" khá là nông, vì thế cậu thật sự cho rằng Cố Xước đang vì muốn tốt cho mình, gật đầu một cái nói: "Em biết rồi ạ." Khúc Tuấn vừa đi, Cố Xước liền thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng qua cơn dao động. Nhưng hắn vừa nhớ đến tấm ảnh trợ lý cho mình xem liền cảm thấy vô cùng chói mắt. Rất khó chịu, trong lòng ê ẩm, rất bí bách. Cố Xước thực sự đã cùng đường mạt lộ, bèn gọi một cú điện thoại cho Lương Triết. Từ trước đến giờ Lương Triết vẫn luôn ngủ mãi đến tận trưa mới tỉnh, lúc này giọng vẫn đang mơ màng. "Lương Triết, hỏi mày một chuyện. Nếu như Giản Ninh giận, mày sẽ dỗ thế nào?" Nghe được vấn đề của Cố Xước, Lương Triết nhất thời tỉnh giấc. "Nếu không thì mày lại quỳ sầu riêng lần nữa đi?" Y nói đùa. "Lần này còn giận hơn cả lần trước nữa, quỳ sầu riêng không có tác dụng." Cố Xước nói. Lương Triết: "..." Nghe ngữ khí của Cố Xước, hình như hắn còn thật sự suy tính đến ván đề này. "Còn biện pháp gì không?" Cố Xước hỏi lần nữa. "Nằm ngửa mặc người xoạc?" Lương Triết nghĩ một lúc rồi nói. Bên kia dừng một lúc, rồi sau đó Cố Xước nói: "Còn cách khác không, cái này tao không qua khỏi cửa ải tâm lý." "Không còn." Lương Triết đáp, không khỏi có chút bát quái: "Tại sao y lại giận thế?" "Không muốn nói." "Còn một biện pháp giải quyết khác. Cố thiếu, mày có thể đổi một bạn giường dài lâu khác. Cái cậu Tiểu Ly lần trước kia sau khi gặp phải trở ngại càng thêm hứng thú với mày đó, đang hỏi thăm tin tức về mày khắp nơi, mài đao soàn soạt muốn hạ gục mày kia kìa. Đổi thành cậu Tiểu Ly thì càng tốt, tuổi nhỏ, thân mềm, cũng rất phóng túng." Cố Xước nghe thấy cái tên "Tiểu Ly" lại càng thêm đau đầu: "Đừng nói nữa, tao nghĩ thêm một lát, mày ngủ tiếp đi." Nói xong liền cúp máy. Bên đầu kia điện thoại. Giản Ninh đã sớm tỉnh, nghe được rõ ràng những lời hai người nói chuyện. "Ông bạn thân Cố thiếu này của anh, chỗ này không thành vấn đề chứ?" Giản Ninh chỉ vào đầu hỏi. Từ giây phút Cố Xước thật sự quỳ sầu riêng đó, Giản Ninh đã muốn hỏi vấn đề này, thế nhưng lại vì tương giao nhiều năm giữa hắn ta và Lương Triết nên vẫn nhẫn nhịn. "Lúc trước khi gặp cậu ta, em cảm thấy nó ngu ngốc à?" Lương Triết hỏi. Giản Ninh suy nghĩ một chút, lúc trước Cố Xước là một chú ngựa giống phong độ ngời ngời, anh tuấn đẹp trai, rất thân sĩ. "Trên giường thì nó là một tay già đời, thế nhưng trong tình yêu lại là lính mới. Xưa nay nó chưa từng yêu đương, vì thế có vẻ rất ngốc." Lương Triết yếu ớt thở dài một hơi: "Cái thằng thanh mai trúc mã này của anh chỉ sợ là ngã ngựa rồi." "Em thấy họ rất xứng đôi mà." Giản Ninh nói, "Anh đang than thở cái gì?" "Thầy Quý này không đơn giản, em xem, Cận Đình sống dở chết dở thế kia là biết thủ đoạn của cậu ta rồi, hơn nữa tính cách còn rất cứng rắn. Cố Xước ở bên cậu ta sẽ phải nếm mùi đau khổ." "Một người muốn đánh một người lại chịu đánh. Cũng chỉ có hoa hồng có gai như Quý Chước mới có thể đánh bại hoa hoa công tử như Cố Xước." "Nói cũng đúng, vẫn là vợ anh thông minh." Lương Triết nói xong kéo người vào ngực, chẳng bận tâm chuyện của thanh mai trúc mã nữa. Sau khi cúp máy Cố Xước lại vào mạng tìm vấn đề tương tự, đều là "Mua một ít thứ cô ấy thích", "Nấu cơm cho nàng ăn", căn bản chẳng hữu hiệu với Quý Chước. Buổi tối, Cố Xước mua một bó hoa trở về. Quý Chước đang ngồi trên sô pha xem TV, Cố Xước liền đặt bó hoa lên đùi y. Quý Chước lại cầm lấy bó hoa nện trên người hắn. Cố Xước tiếp tục cầm lên đặt trên đùi Quý Chước, y lại đập vào đầu hắn. Cứ vậy nhiều lần, Quý Chước trực tiếp đứng dậy đi vào phòng, cửa phòng đóng lại cái rầm. Cố Xước ngồi trên sô pha bứt từng bông từng bông xuống ném vào thùng rác. Quả nhiên không có tác dụng. Sau khi Quý Chước tắm xong thì nằm trên giường, cửa không khóa. Cố Xước đi vào, liền nhìn thấy y đang nghịch điện thoại. Hắn chỉ dám đứng xa xa nhìn, thấy Quý Chước đang lên weixin chat chit vô cùng vui vẻ. Cố Xước muốn đến gần xem, Quý Chước liền cất điện thoại đi, lườm hắn một cái. Cố Xước bèn đứng bên giường dõi theo y, cơ mà sự chú ý của Quý Chước hoàn toàn dành cho điện thoại. "Bảo bối, em nhìn anh một chút đi." Cố Xước kéo kéo áo ngủ của y. Quý Chước không thèm ngẩng đầu, đẩy tay hắn ra: "Đừng có làm phiền tôi." ....Cảm giác tồn tại của hắn đã quá thấp như vậy. Cố Xước thở ra một hơi, như đã quyết định làm gì đó. Hắn lấy quần áo của mình trong tủ ra rồi đi vào buồng tắm. Hắn lề mề trong phòng tắm gần nửa giờ. Một tên đàn ông ẩu tả như hắn trước giờ tắm rửa chỉ mấy phút, giờ lại giở trò quỷ gì trong đó vậy? Quý Chước ngẩng đầu lên, bèn thấy một người đang đứng trước cửa, vẻ mặt nhất thời vô cùng đặc sắc. Chỉ thấy Cố Xước mặc một bộ đồng phục tiếp viên màu xanh nhạt trên người. Bởi vì người hắn quá to, quần áo lại nhỏ, chính vì thế cúc áo không cài lại được, để lộ cơ ngực, nửa dưới người thì mặc một cái váy ngắn, khóa kéo ở phía sau, lộ ra cặp giò tráng kiện. Trang phục này... Vô cùng cay mắt. Cố Xước vốn cảm tháy vô cùng xấu hổ, hận không tìm được một cái lỗ chui vào. Cơ mà khi sự chú ý của Quý Chước rốt cục cũng rơi xuống người mình, Cố Xước lại cảm thấy đáng giá. Cố Xước khó khăn bước từng bước nhỏ tới, trực tiếp nằm uỵch xuống giường. "Bảo bối, đến đây nào." Cố Xước thấy chết không sờn nói. ___________ Tác giả có nhời: Nữ vương thụ vs Trung khuyển công. Truyện này còn có tên: "Sổ tay ghi chép chuyện xui xẻo hàng ngày của Cố tổng
|
Lòng tra công mỗi ngày hoảng hốt Chương 26. Hòa hảo? Chương 26. Hòa hảo? Quý Chước nở nụ cười. Ban đầu y còn cố kìm chế, mặt mày cong cong, hai lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện, trong đôi mắt ngập tràn ý cười rất đáng yêu. Nhưng sau đó y không nhịn được mà phì cười thành tiếng, cả người run rẩy. Dưới ánh đèn, gương mặt trắng nõn của y nhuộm một màu đỏ ửng. Cố Xước cũng cười. Hắn rất khó chịu vì quần áo bó chặt người, cũng rất lúng túng. Đời này hắn chưa từng mất mặt bao giờ, chỉ có ở trước mặt Quý Chước, mặt mũi hắn đều mất hết. Lúc trước trên người Quý Chước như kết một tầng băng, hững hờ lạnh nhạt với hắn, thế nhưng giờ cứ như băng tuyết được hòa tan, nhu tình như nước. Quý Chước cười đến ứa cả nước mắt. Chờ đến khi cười đã rồi, y bò lên người Cố Xước, hôn hôn mặt mày, hôn chiếc cằm râu mọc tua tủa, tay kia thì lột quần áo ra... Quý Chước rất nhiệt tình mà trạng thái của Cố Xước cũng rất tốt, hai người giày vò nhau đến nửa đêm. Ngày hôm sau Cố Xước mở mắt ra nhìn trần nhà hồi vị một lúc lâu. Phiền muộn trong lòng hắn cũng đã bị quét sạch sành sanh, có cảm giác hài lòng và vui sướng không tên. Người trong ngực vẫn đang ngủ say. Quý Chước ngủ đè lên tay Cố Xước, một tay khác thì đè bên hông hắn. Cố Xước không dám động, bèn cúi đầu ngắm người trong ngực mình. Ngũ quan của Quý Chước rất xinh đẹp, đôi mắt nhắm chặt, lông mi rất dài. Đôi môi đỏ bừng hơi sưng khẽ nhếch lên, mặt mày thỏa mãn. Mặt y rất trẻ, hai người họ cùng tuổi nhưng nhìn Quý Chước nhỏ hơn nhiều so với Cố Xước. Trong mắt người ngoài Quý Chước là người thanh thuần đáng yêu khí chất nổi bật, thế nhưng chỉ có mình Cố Xước biết y có bao nhiêu mị hoặc, bao nhiêu quyến rũ. Má y hơi phồng lên, khiến Cố Xước nhìn mà muốn chọc chọc. Nhưng thấy mặt y mệt mỏi Cố Xước lại nhịn. Quý Chước ngủ một giấc đến chín giờ mới tỉnh. Trên người của hai người vẫn có hơi dính dính, Cố Xước bèn ôm y đến phòng tắm rửa ráy một lúc. Quý Chước vẫn vùi trong ngực hắn như một chú mèo con lười biếng, thỉnh thoảng lại ngáp một cái, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. Sau khi tắm xong, Cố Xước dùng khăn tắm choàng quanh người đi ra rồi nằm lại giường, sau đó gọi đồ ăn ngoài. Cả người Quý Chước mềm nhũn, chẳng muốn động một đầu ngón tay. Cố Xước bèn bưng bát cháo thịt nạc trứng muối đút cho y ăn, sau khi ăn xong lại kẹp một miếng sủi cảo tôm. Quý Chước cắn một nửa, Cố Xước há miệng cắn đi nửa còn lại. Quý Chước uể oải lườm hắn một cái. Cố Xước nhai xong lại tự mình cắn nửa miếng sủi cảo khác, để Quý Chước cắn nửa còn lại. Quý Chước tát một phát đẩy hắn ra. Cố Xước liền ôm y hôn thật mạnh. "Bảo bối, Khúc Tuấn là con trai một, ba đời độc đinh. Bố mẹ cậu ta chắc chắn sẽ không đồng ý cho cậu ta làm gay đâu, nếu như em ở cùng cậu ta nhất định sẽ không có được sự tán thành của người nhà. Hơn nữa, lúc học cấp ba cậu ta còn có một cô bạn gái nữa, là bi đấy, không chừng sau này sẽ kết hôn. Vì thế Khúc Tuấn không phải là lựa chọn tốt đâu em." Cố Xước dè dặt nói: "Bảo bối, em đừng hẹn hò với cậu ta được không?" "Tôi không hẹn hò với cậu ta." "....Cái gì?" "Ăn bữa cơm thôi, tôi không thích cậu ta." Quý Chước nói. Quý Chước không thích Khúc Tuấn! Mắt Cố Xước sáng rực lên, rất là vui vẻ. Buổi trưa. Hai người cùng ăn những món khi sáng và mấy món kiểu Trung. Quý Chước rời giường, ăn mặc chỉnh tề. Chiếc áo sơ mi màu lam nhạt y mặc trên người đã che đi hết dấu vết bên dưới. Cố Xước lại lấy đồ của mình ra. "Bảo bối, em thích cái nào?" Cố Xước hỏi. Hắn hi vọng đồ mình chọn Quý Chước đều thích, sau đó mặc toàn bộ lên người, thỏa mãn ham muốn sở hữu kỳ quặc của hắn. Quý Chước nhìn những thứ Cố Xước đặt trước mặt mình, cuối cùng chọn đồng hồ và giày. Đeo đồng hồ rất tôn lên khí chất của hắn, cỡ giày thì vừa vặn, đi vào rất thoải mái. Hai người cùng xuống lầu, lúc ở trong thang máy Cố Xước lặng lẽ kéo tay y, cầm tay Quý Chước trong tay mình. "Bảo bối, anh đi lái xe nhé." Cố Xước nói xong rồi mở cửa xe mình. Quý Chước lại không ngồi ở ghế phụ xe của hắn mà vẫn lái xe của chính mình. Cố Xước có hơi uất ức, dừng ở gara. Lúc xe Quý Chước chạy qua, Cố Xước huýt sáo một tiếng. Quý Chước quay đầu lại liếc nhìn hắn, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Tâm tình Cố Xước lại đột nhiên khá hơn một chút. Sếp bỏ việc nửa ngày, khi trở về thì hăng hái, mặt đầy niềm vui, so với dáng vẻ nổi cơn thịnh nộ ngày hôm qua như hai người khác nhau. Chu Tĩnh Tĩnh thấy rõ biến hóa của ông chủ mình. "Dáng vẻ đầy mặt thỏa mãn, hơn nữa buổi trưa mới đi làm, nhất định là đã tóm lấy tiểu thụ nhà mình xoạc một trận, được ăn no nên mới vui vẻ thế." Chu Tĩnh Tĩnh âm thầm nghĩ, "Nhưng mà sáng nay Khúc Tuấn đã đi làm, thần thái sáng láng không giống như bị xoạc cả một đêm, lẽ nào thật sự là Cận thiếu?" Chu Tĩnh Tĩnh không tài nào tưởng tượng dáng vẻ hai kẻ cơ bắp cuồn cuồn vật lộn trên giường. Lúc Quý Chước gặp trợ lý của Cố Xước ở cầu thang, cô gái kia lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn theo tay y một lúc lâu. Đoạn cô ta ngồi xổm xuống chăm chú nhìn giày y, còn giơ tay ra vỗ vỗ vào giày. Quý Chước: "...." "Thầy... Thầy Quý, anh đi giày cỡ bao nhiêu vậy?" Cô gái kia lắp bắp hỏi. "Size 39." Quý Chước nói. "Khéo quá..." Vợ Cố tổng cũng đi size 39. Tiểu cô nương chóng mặt bỏ đi. Vợ Cố tổng lại là thầy Quý, bình thường trong công ty hai người này chẳng lộ ra tí gì, hóa ra đã yêu nhau trong bí mật. Mà điều này thật ra cũng đã trong dự đoán, ngày đó thầy Quý leo núi bị thương, hành vi của sếp cũng có hơi khác thường. Bá đạo công vs Thanh thuần đáng yêu thụ. Rốt cuộc Chu Tĩnh Tĩnh cũng đã xác định được CP cuối cùng, cũng biết tại sao hôm qua Cố tổng lại tức giận đến vậy. Buổi tối tan việc, Cố Xước lái xe về nhà mình. Nhà của hắn đã lạnh tanh, rất lâu không có ai ở, chẳng có tí hơi người nào. Cố Xước đi lấy vali, xếp quần áo mình thường mặc vào, cũng để cả dụng cụ điêu khắc của mình vào đó, lúc đi ra hắn kéo một vali bự. Đến nhà Quý Chước, Cố Xước lại lấy đồ của mình ra, đặt quần áo mình cùng một chỗ với quần áo Quý Chước. Quý Chước rất hứng thú với hộp đồ nghề của Cố Xước, cầm lấy dao khắc nhìn: "Anh còn có thể khắc đồ vật à?" Điêu khắc rất cần tính nhẫn nại, một người cẩu thả bộp chộp như Cố Xước vốn không hợp với việc này. "Trước đây lúc đến kỳ phản nghịch, anh không muốn làm theo sự sắp xếp của người trong nhà, luôn cảm thấy làm cái này rất ngầu bèn đi học một chút, sau đó thì không làm nữa." Cố Xước híp mắt nói. Quý Chước nhìn Cố Xước, hiện giờ hắn cũng ngốc lắm rồi, không khó để tượng ra dáng vẻ ngốc nghếch lúc phản nghịch. Quý Chước có thâm ý khác nói: "Sau đó anh trưởng thành lại không có thời gian chơi cái này nữa." Cố Xước nghe ra ý tứ trong lời nói của Quý Chước, liền tiến lại treo trên người y, cọ cọ lấy lòng rồi nói sang chuyện khác: "Thầy Quý, anh muốn khắc thứ tốt nhất đưa cho em." Quý Chước nở nụ cười, không nghe ra được là hài lòng hay chế giễu. Trái lại Cố Xước vẫn coi như y cười vui vẻ. Thứ bảy, sinh nhật Lương Triết. Cố Xước đã quen biết Lương Triết mấy chục năm, mới sáng ra Lương Triết đã mời, tất nhiên Cố Xước phải tham gia. Tiệc sinh nhật của Lương Triết tổ chức ở Liệt Diễm. Cố Xước nghe thấy hai cái chữ này liền rụt rè. "Bảo bối, tối thứ bảy em có rảnh không?" Cố Xước hỏi. Ánh mắt Quý Chước chuyển từ trang sách đến trên người hắn: "Chuyện gì?" "Tối thứ bảy là party sinh nhật của Lương Triết ở Liệt Diễm, bảo bối, em đi với anh nhé?" Cố Xước hỏi. "Tại sao tôi phải đi?" Quý Chước nhíu mày. "Đến đó nhất định Lương Triết sẽ khoe ân ái với vợ nó, bảo bối, em nhẫn tâm để mình anh cô đơn chịu ngược cẩu sao?" Cố Xước đi tới nằm nhoài trên đùi y, ngẩng đầu vô cùng đáng thương nhìn Quý Chước. "Đường đường là Cố thiếu sao có khả năng cô đơn được, không biết có bao nhiêu người muốn khoe ân ái với anh đấy." Quý Chước nói. Cố Xước cọ cọ chân y "Hu hu" hai tiếng, sau đó nói: "Anh chỉ muốn khoe ân ái với bảo bối thôi." Quý Chước mím mím môi nhưng không giấu được khóe môi đang cong lên. Câu nói này của Cố Xước đã lấy lòng y. Quý Chước xoa xoa cái đầu xù của hắn, ôm lấy rồi hôn một cái lên trán: "Rảnh." Thứ bảy đến rất nhanh. Sau khi tan việc, Cố Xước cùng ăn cơm với Quý Chước sau đó mới đến Liệt Diễm. Lúc hai người họ cùng tiến vào quán bar đã hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người. Một là ngựa giống cực hoa tâm. một là cành hoa cao lãnh đầy gai nhọn, không ngờ cuối cùng cành hoa cao lãnh vẫn bị ngựa giống hái xuống. Bạn bè Lương Triết rất nhiều, còn mời một vài khách quen của quán bar, rất náo nhiệt. Cố Xước và Quý Chước ngồi an tĩnh trong góc. Quý Chước ngồi, Cố Xước thì khoát tay lên chỗ tựa lưng phía sau y, giống như ôm y vào lòng. "Bảo bối, đây là nơi chúng ta kết duyên." Cố Xước chỉ vào chỗ quầy bar nói, "Ngày đó em ngồi ở kia, lần đầu tiên anh thấy em, trong lòng như có pháo hoa bùng lên --"Đùng" một tiếng, muôn màu muôn vẻ. Khi đó anh chỉ có một ý nghĩ - Nhất định mình phải chịch người này." Đột nhiên Cố Xước ghé sát vào, hơi thở phả bên tai Quý Chước: "Thầy Quý, ấn tượng đầu tiên của em với anh thế nào?" "Dưa chuột nát, nói xàm lờ." "..." Đột nhiên Cố Xước bị thương, rụt đầu trở lại rồi ngẩng đầu lên dựa vào ghế. "Anh Xước!" Cố Xước quay đầu nhìn lại thì thấy một cậu thiếu niên mặt mừng rỡ, đầu nhuộm đỏ chót đeo khuyên tai đi về phía mình. Cố Xước: "..." Khi thấy mặt thiếu niên, Cố Xước đột nhiên không hề có linh cảm tốt. Cố Xước giả vờ lơ đãng quay đi, làm bộ không nghe thấy. Nhưng cậu thiếu niên vẫn vui sướng đi tới, trực tiếp đặt mông lên đùi Cố Xước, hai tay ôm cổ Cố Xước rồi dán người tới, nũng nịu nói: "Anh Xước, không phải anh nói muốn gọi điện cho người ta à? Sao không tìm em chơi nữa dợ?" Cố Xước chỉ cảm thấy một tiếng sét nổ tung bên tai, cả người cứng đờ, trong đầu chỉ có một ý nghĩ -Lại tèo đời rồi! Cố Xước căn bản không dám nhìn vẻ mặt Quý Chước, chỉ xanh mặt nói: "Cậu là ai? Nhận nhầm người rồi đúng không?" Trên mặt thiếu niên lộ ra vẻ mặt thương tâm, tủi thân nói: "Anh Xước, em là Tiểu Ly nà. Ngày đó trong phòng rửa tay anh có nói vậy đâu. Anh nói là em đáng yêu, còn nói em chịch giỏi, muốn chơi đùa với em mà."
|
Lòng tra công mỗi ngày hoảng hốt Chương 27. Ước ao và khát vọng Tên truyện: Lòng tra công mỗi ngày hoảng hốt Tác giả: Cật Phạn Phạn Phạn Edit: Mèo Xù (banhbaotrungcut.wordpress.com) Thể loại: Cường cường, sinh tử (không đề cập kỹ), tình hữu độc chung, vòng giải trí, phong lưu tra biến thành trung khuyển công x rộng rãi nữ vương mỹ nhân thụ, hiện đại, HE. Chương 27. Ước ao và khát vọng. Cố Xước vọt đứng dậy, cậu kia liền ngã xuống đất. "Anh chưa từng nói thế." Cố Xước quay lại nói với Quý Chước rồi dè dặt cẩn thận quan sát sắc mặt của y. Hắn không nhìn ra được cái gì, thế nhưng hắn hiểu rõ Quý Chước. Phản ứng của y càng bình thường thì chứng tỏ rằng y càng tức giận. Tháng ngày ngọt ngọt ngào ngào của hắn còn chưa được hai ngày nữa, giờ lại gặp sấm sét giữa trời quang thế này, quả thật Cố Xước sống chả buồn yêu nữa. Thiếu niên ahuhu nói: "Anh Xước anh thật vô tình, những câu nói kia chỉ là lời gạt em trên giường sao?" Cố Xước: ."....." "Anh Xước, sao anh lạnh lùng với em dợ? Là vì y à?" Thiếu niên chỉ vào Quý Chước, vô cùng đáng thương nói. Cậu ta bò dậy phủi phủi bụi trên người rồi ngồi xuống sát sạt Cố Xước, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Quý Chước. Sắc mặt Quý Chước khó phân biệt, không nhìn ra hỉ nộ, ánh mắt thì quét một vòng trên người cậu ta. Nhìn cậu thiếu niên mới mười tám mười chín tuổi, mặt rất non, có vẻ bụ bẫm của trẻ con, nhìn khá là đáng yêu, kết hợp với bộ trang phục khác lạ trên người tạo thành nét quyến rũ, rất mê người. Cố Xước ngồi dịch về phía Quý Chước một chút, thiếu niên lại dán theo sau, ba người gần như dính chặt vào nhau, tay thiếu niên thì sờ lên đùi Cố Xước... Cố Xước đứng phắt dậy ngồi sang bên cạnh Quý Chước, dùng ánh mắt nhìn hổ nhìn sói để trừng thiếu niên. Quý Chước ngồi giữa hai người, vẫn không nhúc nhích. "Anh là ai? Thức thời chút đê, đừng cản trở tôi và anh Xước ân ái." Thiếu niên nói với Quý Chước , ngữ khí rất hung hăng. Thằng nhóc này gan lớn thật, dám nói thầy Quý như vậy. Hai tay Cố Xước cuộn lại, khớp tay vang răng rắc. Thiếu niên tiếp tục a hu hu: "Anh Xước, anh có tân hoan là quên cựu ái, anh thật sự nhẫn tâm đánh em ư? Lúc trước anh dịu dàng với em thế cơ mà... Quả nhiên là không thể tin được đàn ông ở trên giường!" Cố Xước: "...." Hắn bó tay toàn tập, không biết rằng mình chỉ đến quán bar uống ly rượu cũng có thể chọc đến một tổ tông thế này. " Thầy Quý, cậu ta nói hươu nói vượn đó, chúng ta sang chỗ khác ngồi đi." Cố Xước nói xong thì đứng dậy kéo lấy tay Quý Chước. Quý Chước vẫn không nhúc nhích. Cố Xước chỉ đành ngồi xuống, đau đầu vô cùng. Thiếu niên nhìn Quý Chước, ý tứ khiêu khích trong mắt càng đậm. Quý Chước nở một nụ cười trào phúng: "Cậu chịch giỏi? Cậu còn là một xử nam nhỉ, chịch ở đâu ra?" Nét đắc ý và khiêu khích trên mặt cậu ta tản đi một chút, như một con mèo bị dẫm phải đuôi: "Anh mới là xử nam, cả lò nhà anh đều là xử nam! Tôi đã xếp hình với anh Xước, có ảnh làm chứng kìa." "Anh..." Cố Xước vội vàng muốn biện giải, nhưng bị Quý Chước quát: "Câm miệng!" Cố Xước câm miệng, ngoan ngoãn ngồi im. Quý Chước hỏi: "Xếp hình ở đâu?" Thiếu niên đáp: "Phòng vệ sinh." Quý Chước tiếp tục hỏi: "Lúc nào? Tư thế gì? Mất bao lâu thì kết thúc đời xử nam?" Quý Chước liên tiếp hỏi mấy vấn đề, hỏi đến mức thiếu niên trợn mắt ngoác mồm. Hai người đối chiến với nhau, Quý Chước như một vị vương giả, thiếu niên lại như dũng sĩ đồng đen, thắng bại bất phân. Thiếu niên ngây ngẩn một hồi: "Sao anh biết tôi là xử nam?" Quý Chước nói: "Kỹ năng diễn xuất quá khoa trương." Thiếu niên trừng mắt nhìn y: "Tôi là xử nam thì thế nào? Một ngày nào đó, nhất định tôi sẽ ngủ với người đàn ông của anh!" Quý Chước cười nhạo một tiếng, căn bản không để cậu ta vào mắt. Ý chí chiến đấu của thiếu niên hoàn toàn được khơi dậy, nóng lòng nói: "Tôi tên là Giang Ly. Còn nữa, anh đừng có hả hê. Tôi thề, tôi không chỉ muốn ngủ người đàn ông này của anh, mà còn muốn ngủ với tất cả đàn ông của anh!" Quý Chước chẳng thèm để ý đến cậu ta, chỉ cầm ly rượu lên uống một ngụm nhỏ. Giang Ly phẫn nộ rời đi. Rốt cuộc Cố Xước cũng thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán. Cái cậu Giang Ly này dám đổi trắng thay đen, nếu như thật sự khiến Quý Chước nghĩ mình đã ngủ với cậu ta, vậy thì quan hệ giữa hắn và Quý Chước sẽ kết thúc triệt để. Cũng may mà Quý Chước cơ trí bảo vệ sự trong sạch của hắn. Đây chính là người mình thích, thông minh lanh lợi đến thế, hiểu biết nhân tâm đến vậy, Cố Xước si mê nhìn Quý Chước. Quý Chước nhìn hắn: "Bạn nhỏ kia nói nhất định phải ngủ với anh, không phải trong lòng anh đang trộm vui sướng chứ?" Mồ hôi lạnh của Cố Xước lại tuôn ra. "Oan uổng quá bảo bối ơi, cái loại bạch trảm kê như kia anh mới không thích đâu." "Vậy nếu không phải là bạch trảm kê thì anh sẽ thích à?" Quý Chước nheo mắt nói. Cố Xước: "...." Cố Xước ôm chặt lấy Quý Chước cọ cọ đầu vào người y, thấp giọng nói lời tâm tình: "Bảo bối, anh chẳng ngủ ai hết, anh chỉ ngủ với em thôi." Sắc mặt Quý Chước mới dịu đi một chút. "Khụ khụ." Tần Thước bước ra khỏi chỗ tối. Cố Xước thu hồi bộ dạng làm nũng ngốc nghếch, ngồi ngay ngắn lại rồi ôm Quý Chước vào lòng. Hai chân hắn vắt chéo, khôi phục thiết lập tổng giám đốc bá đạo, nhìn người đến. Tần Thước ngồi xuống đối diện. Y mặc sơ mi quần tây, đeo kính mắt, đi theo con đường cấm dục tinh anh. Tần Thước giơ tay ra với Quý Chước, trên mặt mang theo nụ cười ôn văn nhĩ nhã: "Thầy Quý, lại gặp mặt rồi." "Bác sĩ Tần." Quý Chước cũng giơ tay ra nắm lấy tay y. Hai người không giống như đang ngồi trong quán bar, mà như đang trong một vụ đàm phán kinh tế. Mười giây trôi qua, có thứ gì đó không giống lúc trước. Tần Thước vẫn nắm, không chịu buông tay ra. Cố Xước thò tay ra đẩy tay Tần Thước. Tần Thước chăm chú nhìn dáng vẻ chiếm hữu vô cùng này của Cố Xước, giống như ai dám chạm một tí vào người trong ngực mình, hắn sẽ xông tới cắn người. Y cảm thấy vô cùng thú vị. Những câu nói mấy hôm trước quả nhiên là khoác lác. Nếu như nói chơi đùa vậy thì có hơi quá, những bạn tình lúc trước của Cố Xước không bao giờ vượt quá hai tháng. Nói hai tháng vẫn còn khoa trương, e rằng mới chỉ có một người được hơn một tháng. Hai người dính nhau quên trời quên đất, Tần Thước suýt nữa còn cho rằng họ sẽ sống bên nhau đến hết đời. Sau đó, nên tách ra vẫn tách ra. Tần Thước hiểu rất rõ bản tính của người anh em mình, vì thế với người khiến Cố Xước trở nên ngoan ngoãn, y phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Tần Thước nhìn chằm chằm vào Quý Chước. Quý Chước thì ngoan ngoãn vùi trong ngực Cố Xước, môi hồng răng trắng, mặt mày thanh tú, hoàn toàn không giống phong thái nữ vương lúc đối đầu với Giang Ly. Hai người này, đều thú vị. "Thầy Quý, Cố thiếu nói anh biết khiêu vũ, tư thái vô cùng mềm mại, không ngờ tay cũng mềm đến thế." Tần Thước cười nói. Lần trước chính là Tần Thước hãm hại hắn khiến cho hắn bị đuổi khỏi nhà. Giờ Tần lão lục vẫn muốn đào hố cho mình, Cố Xước vội vã nhìn sắc mặt người trong ngực. Cố Xước giận dữ: "Tần lão lục..." Quý Chước đặt tay lên tay Cố Xước, lửa giận của hắn tiêu tan trong nháy mắt. Quý Chước cười nói: "Bác sĩ Tần quá khen rồi." "Thầy Quý, tôi rất hiếu kỳ, sao anh biết tiểu yêu tinh kia là xử nam?" Tần Thước hỏi. "Cậu ta câu dẫn người quá vụng về." "Thầy Quý đúng là già đời, Cố thiếu của bọn tôi bị anh câu đến thần hồn điên đảo rồi." Quý Chước mím môi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, giữa đôi lông mày có chút đắc ý. Lúc Quý Chước cười thế này là hút hồn nhất, cười đến mắt mi cong cong, hai lúm đồng tiền nhỏ bên má hiện rõ, thanh thuần đáng yêu đến mức khiến người ta muốn chà đạp. Cố Xước chỉ lo bị Tần Thước nhìn thấy bèn đạp y một cú: "Chờ lát nữa Lương Triết sẽ ngược cẩu đó, mày còn không mau mau đi tìm bạn chơi đi!" Tần Thước cười đứng dậy, sau đó nhanh chóng hòa vào trong cỏ hoa. Khoảng đến chín giờ, trong quán bar bắt đầu náo nhiệt lên. Lương Triết và Giản Ninh cùng đẩy một chiếc bánh ga tô lớn đi vào, đặt ở một khoảng trống trên sân khấu. Hôm nay Lương Triết và Giản Ninh mặc trang phục tình nhân, trên áo sơ mi trắng in một con mèo tai bự, một lớn một nhỏ, đứng chung rất xứng đôi. Giản Ninh nhón chân cắm nến vào, trên chiếc bánh ga tô lớn cắm 25 chiếc nến. Mọi người cùng nhau hát ca khúc mừng sinh nhật. Sau khi hát xong, thọ tinh ước nguyện rồi một hơi thổi tắt nến. Tất cả đèn trong quán bar đều đã tắt, nến tắt một cái, quán bar lâm vào bóng tối. Trong nháy mắt, toàn bộ quán yên tĩnh lại. Màu đen chính là màu sắc tự vệ tốt nhất, là thứ che giấu vẻ mặt và dục vọng tốt nhất, đồng thời cũng sẽ nảy sinh chút tình cảm xa lạ, khiến tình nhân càng muốn thân mật, người xa lạ không tự chủ được mà tiến lại gần. Quý Chước rơi vào một vòng ôm, trên môi nóng lên rồi bị cắn lấy. Tim y đập thình thịch, y vòng hai tay ôm lấy cổ đối phương, dùng sức hôn trả. Gặm mút phiến môi người kia, cướp đoạt không khí trong miệng, hai người họ như đang tiến hành một cuộc tranh tài, không chết không thôi. "Bảo bối, anh yêu em..." Giữa môi lưỡi quấn quýt, Quý Chước đột nhiên nghe được một âm thanh khàn khàn, bèn ngẩn ra. Cái gì là yêu? Y luôn luôn muốn truy tìm tình yêu, thế nhưng cũng không biết tình yêu là gì. Y cho là mình yêu Cận Đình, thế nhưng lúc chia tay lại không có cảm giác trời long đất lở, trái lại còn cảm thấy bình tĩnh đến lạ, thậm chí còn như thở phào nhẹ nhõm. Sẽ đau lòng, sẽ khó chịu, thế nhưng không thể nói là yêu. Những ý nghĩ này của y nhanh chóng bị nhấn chìm trong nụ hôn như gió rít mưa rào của đối phương. Trên sân khấu đột nhiên xuất hiện một tia sáng. Những đôi đang ôm nhau đều dừng động tác lại, không hẹn mà cùng nhìn về phía sân khấu. Lương Triết đã đổi sang mặc đồ Tây, thắt cravat, ngồi trên sân khấu tao nhã như một thân sĩ, trong ngực đang ôm chiếc ghi ta. Lương Triết vừa đàn vừa hát, là khúc "Nụ cười của em", tiếng ca trầm thấp khàn khàn vương vấn trong không gian. "Nụ cười của em Dệt thành mỗi điều kỳ diệu Quá nhiều tin hạnh phúc Gom góp thành tình yêu đẹp đẽ..." *Nghe thêm ở đây Giọng hát của Lương Triết rất từ tính, hắn thấp giọng đàn hát, giống như đang thầm thì những lời tâm tình bên tai. Tất cả mọi người đều lẳng lặng lắng nghe, chìm đắm trong tình cảm dịu dàng này. Lương Triết vừa đàn hát, vừa nhìn về một chỗ. Tình cảm dịu dàng của hắn chỉ thuộc về một người, khiến người ta đột nhiên sinh đố kỵ. Sau khi hát xong, Lương Triết tiến đến một chỗ. Giản Ninh đang đứng ở đó. "Tiểu Ninh, thích không?" Lương Triết kéo tay cậu hỏi. Đèn chiếu sáng vào mặt Giản Ninh. Cậu có hơi sững sờ, ánh mắt lại lóe sáng. Lương Triết quỳ một chân trước mặt cậu, ngón cái và ngón trỏ cầm một chiếc nhẫn giơ lên trước mắt cậu: "Tiểu Ninh, gả cho anh nhé." Giản Ninh che miệng lại, nhất thời không phản ứng kịp. "Hôm nay vừa là tiệc sinh nhật của anh, vừa là tiệc kết hôn của hai ta. Khách anh đã mời đến rồi, nếu như em không đáp ứng thì mặt mũi anh phải vứt đi rồi." Lương Triết nói. Giản Ninh có chút không thể tin nổi. Cậu nhìn xuống người dưới sân khấu, trong ánh mắt đều là sự vui sướng,viền mắt cũng đỏ bừng lên. Cậu giơ tay ra: "Em đồng ý." Lương Triết liền đeo chiếc nhẫn vào ngón tay đẹp đẽ của Giản Ninh, sau đó hai người ôm hôn. Sau giây phút yên tĩnh ngắn ngủi, trong quán bar nhất thời sôi trào lên. "Fuck, bị lừa rồi, sao tôi không biết là mình đến tham dự lễ cưới chứ?" "Mưu mẹo của Lương tổng sâu thật đấy, ôm được tiểu mỹ nhân về rồi." Trong giới này chân tình vốn khó gặp, đặc biệt là lời hứa ưng thuận kết hôn. Mọi người coi như đó là chuyện cười, nhưng mà trong lòng cũng có chúc phúc, cũng có ước ao. Đây là cuộc sống mà rất nhiều người chưa từng nghĩ đến, cũng không dám nghĩ đến. Quý Chước tựa vao ngực Cố Xước, gò má ửng hồng, ánh mắt lại nhìn chăm chú vào sân khấu. Y vốn là một người có quan niệm truyền thống. Lúc biết được xu hướng tính dục của mình, y vẫn muốn có người để bên nhau sống thật tốt. Cho dù là gay, y cũng muốn sống thành một gay tốt nhất. Y đã nói quan niệm của mình với bạn, kết quả lại bị người kia cười nhạo. Trên đời này thứ thiếu nhất chính là chân tình, đặc biệt là những người như bọn họ, đến hôn nhân cũng không được luật pháp bảo vệ. Thế nhưng hiện tại, y lại thấy được một ví dụ sống sờ sờ. Hai người kia, đeo một cặp nhẫn giống nhau, ánh mắt nhìn người còn lại đều có ánh sáng, bóng dáng ôm chặt lấy nhau đẹp đẽ đến thế. Quý Chước rất hâm mộ họ. Cố Xước cúi đầu, liền nhìn thấy hâm mộ và khát vọng trong mắt Quý Chước. Hắn biết Quý Chước muốn cái gì, hắn muốn làm cho Quý Chước vui vẻ, thế nhưng... Hắn không biết điều Quý Chước muốn, mình có thể cho được không. Trước khi chưa thể xác định, hắn không thể dễ dàng đồng ý. Cố Xước biết mình rất rất thích Quý Chước, còn thích hơn bất cứ bạn tình nào trước đây, vì thế càng không thể làm tổn thương Quý Chước.
|
Lòng tra công mỗi ngày hoảng hốt Chương 28. Vòng tay và nhẫn Tên truyện: Lòng tra công mỗi ngày hoảng hốt Tác giả: Cật Phạn Phạn Phạn Edit: Mèo Xù (banhbaotrungcut.wordpress.com) Thể loại: Cường cường, sinh tử (không đề cập kỹ), tình hữu độc chung, vòng giải trí, phong lưu tra biến thành trung khuyển công x rộng rãi nữ vương mỹ nhân thụ, hiện đại, HE. Chương 28. Vòng tay và nhẫn. Dáng vẻ của Quý Chước thật khiến người ta đau lòng. Cố Xước ôm chặt lấy y, tựa cằm lên cổ y. Một lát sau, Cố Xước nói: "Anh em của anh cưới vợ rồi, anh phải đi làm phù rể. Bảo bối, em làm phù dâu nhé?" Quý Chước mặt không thay đổi đạp Cố Xước một cước, Cố Xước cười ha ha. Lương Triết và Giản Ninh cử hành một lễ cưới nhỏ nhỏ. Sau khi chấm dứt, mọi người bắt đầu chia bánh ga tô. Đây là một đêm điên cuồng, bánh ga tô không được ăn mà được trây trét lên khắp người, gặp ai quệt lên người đấy. Có người thì nhảy lên sân khấu khiêu vũ, người thì ca hát điên cuồng, người thì cầm chai rượu cụng liên tục. Đều chơi đến điên rồi. Quý Chước vốn trắng nõn mịn màng, lại là đóa hoa cao lãnh trong Liệt Diễm. Bình thường số người bị y dùng miệng lưỡi ác độc đả thương không ít, giờ lại thấy y bị ngựa giống hái xuống rất nhiều người lại cảm thấy không cam lòng, đều muốn trét bánh kem lên mặt y chiếm chút tiện nghi, trả thù nho nhỏ một chút. Cố Xước bảo vệ y rất chặt chẽ. Lúc những người kia xông đến, Cố Xước liền bảo vệ y vào trong góc để mặt y kề sát vào người mình, mạnh mẽ chống đỡ một phen. Dáng người Cố Xước cao lớn, những người kia đẩy không ra bèn bực tức quệt hết bánh ga tô lên người Cố Xước. Sau khi náo loạn qua đi, trên người Cố Xước đều dính kem, còn mặt Quý Chước vẫn sạch sành sanh. Quý Chước nhìn dáng vẻ Cố Xước không nhịn được cười một tiếng. "Vô lương tâm!" Cố Xước cũng nở nụ cười. Tiếng cười của Quý Chước im bặt đi, chỉ cảm thấy trên mặt mát lạnh, bàn tay lớn của Cố Xước đang sờ soạng trên mặt y một cái sau đó cả mặt đều dính kem. Trên mặt Cố Xước để lộ một nụ cười xấu xa: "Bảo bối, lần này chúng ta giống nhau nhé." Quý Chước da trắng thịt mịn, lại dính kem xanh xanh đỏ đỏ, lúc này nhìn cứ như một chú mèo khoang, ý cười đắc ý lúc nãy còn đọng lại trên mặt, nhìn vô cùng đáng yêu. Cố Xước lè lưỡi liếm hết kem trên mặt y. "Bảo bối ngọt quá." Cố Xước liếm mặt Quý Chước xong thì lại ghé mặt tới. Quý Chước trốn về sau, mãi đến khi không thể lùi được nữa, chỉ có thế lè lưỡi liếm kem trên mặt Cố Xước. Cố Xước cảm thấy mặt mình ngưa ngứa, trái tim cũng ngưa ngứa, cứ như có một chú mèo nhỏ đang gãi gãi tim cào cào phổi mình. Hai người về đến nhà đã là nửa đêm. Vừa vào cửa, họ đã hôn nhau mãnh liệt, vừa hôn vừa kéo quần áo người kia ra, từng chiếc từng chiếc rơi lả tả từ cửa đến phòng ngủ. Họ không phải là nhân vật chính của hôn lễ, thế nhưng cũng đã trải qua đêm xuân động phòng. Sau khi ân ái, Quý Chước vùi mình trong chăn mở to mắt, không hể buồn ngủ. "Bảo bối, ngủ không được sao? Anh hát cho em một bài nhé." Cố Xước nói. Dáng vẻ đàn hát đêm nay của Lương Triết đẹp trai đến sững sờ, Quý Chước nhìn Lương Triết trên sân khấu không chớp mắt lấy một lần. Thầy Quý vẫn rất thích lãng mạn. Hát ru Quý Chước ngủ, skill dỗ vợ get, Cố Xước like cho chính mình một cái. Quý Chước quay đầu lại nhìn hắn: "Được đó." Cố Xước nằm nhoài bên cạnh, ghé vào bên tai Quý Chước nhẹ nhàng ngâm nga một khúc tình ca. Sau khi hát xong, mắt Quý Chước càng trợn tròn. Cố Xước: "...." Cố Xước mặt dày nói: "Bảo bối, êm tai không em?" Quý Chước mềm mại đáp: "Êm tai." Cố Xước cọ cọ vào ngực Quý Chước: "Cũng chỉ có mỗi bảo bối là thấy anh hát dễ nghe." Quý Chước ôm lấy đầu Cố Xước, ghé vào tai hắn hát một bài. Giọng của y rất có ý nhị, không quá khàn mà mềm mại. Cố Xước nghe mà gần như muốn say trong từng câu hát. Quý Chước ngủ thiếp đi. Cố Xước tắt đèn, ôm thật chặt người trong ngực rồi cũng nhắm mắt lại, trong đầu đều là Quý Chước. Một đời quá dài, hắn không biết sau này sẽ ra sao, nhưng hiện tại hắn yêu Quý Chước nhất, hận không thể đưa tất cả những điều tốt nhất cho y. Quý Chước ngủ thẳng đến trưa, híp mắt cầm di động lên thì thấy wechat có người kết bạn với mình. Tên của người đó là "Ly ly nguyên thượng thảo", avatar là ảnh chân dung. Căn cứ vào những điều này, Quý Chước đã đoán được thân phận của đối phương. Trong đầu Quý Chước hiện ra một chú mèo con xù lông. Cậu ta tuyên bố muốn ngủ với người đàn ông của mình, vậy không câu dẫn người đàn ông của mình đi, add mình làm gì nhỉ? Quý Chước chấp nhận. Quý Chước gần như có thể tưởng tượng được bộ dáng dương dương tự đắc của cậu ta. "Xùy xùy, ông chú già thể lực kém thế, hay giờ mới tỉnh đấy?" Quý Chước nói: "Kiểu người không có sinh hoạt chăn gối như cậu không lĩnh hội được cái mệt trong đó đâu." Giang Ly lập tức gửi đến một đống icon mặt nổi giận. Quý Chước không nhịn cười được, trêu trẻ con thú vị quá. Một lát sau, Giang Ly lại gửi một bức ảnh. Trên bờ ngực trắng nõn là một lớp cơ ngực mỏng, trẻ trung bừng bừng sức sống. Giang Ly nói: "Thân thể trẻ trung của tôi có phải vô cùng hấp dẫn không? Chú già, sợ chưa?" *Mặt doge* Quý Chước yên lặng nhìn một lúc, không nhịn được mà nhắc nhở: "Cậu Photoshop quên photoshop trong gương rồi kìa." Giang Ly: "...Vãi lờ! Chú già nên mắt mờ chân chậm mới đúng, mắt đừng độc địa thế chứ?" Cố Xước ra khỏi phòng rửa tay liền nhìn thấy Quý Chước đang nằm trên giường cầm di động, cười đến là vui vẻ. Cố Xước cách chăn đè lên người Quý Chước, ghé lại nhìn: "Bảo bối đang xem gì mà vui thế?" Quý Chước đẩy hắn: "Nặng quá." Cố Xước ha ha hai tiếng rồi chống tay lên, trọng lượng trên người Quý Chước đột nhiên biến mất. "Cậu nhóc hôm qua ngồi lên đùi anh thú vị thật." Quý Chước nói. Đối phương ngồi trên đùi mình, vậy mà thầy Quý không những không ghen, trái lại còn khen cậu ta thú vị, Cố tiên sinh cảm thấy có hơi không vui. Cố Xước ngồi rũ đầu trên giường. Quý Chước phát hiện hắn thất vọng, xoa xoa đầu hắn. Cố Xước lại vui vẻ. Quý Chước vẫn đang chơi điện thoại, Cố Xước lại ghé đầu tới. Tên tiểu tiện nhân kia tiếp tục gửi đến một tấm ảnh chụp cơ ngực. Lúc trước mình dựa vào ảnh chụp cơ ngực để tóm lấy thầy Quý, Cố Xước híp híp mắt, trưng cơ ngực của mình đến: "Bảo bối, con gà bệnh kia thì có gì đáng xem chứ. Chỗ anh đây có người thật này, có thể xem còn có thể sờ nữa." Sự chú ý của Quý Chước quả nhiên bị dời đi. Cố Xước gồng người lên, cơ bắp cực kỳ dễ nhìn. Quý Chước rất thích cơ bắp. Y bèn ném di động sang một bên mà sờ soạng. Quý Chước sờ sờ Cố Xước một hồi, Cố Xước cũng sờ sờ lại, hai người vuốt vuốt ve ve một lúc liền cọ ra lửa, sau đó thuận tự nhiên lăn lộn trên giường. Sau khi làm xong, hai người vai sóng vai nằm trên giường. Cố Xước cầm điện thoại lên: "Bảo bối, đưa tay em đây nào." Cố Xước cầm ngón trỏ của Quý Chước nhấn nhấn mấy lần trên điện thoại, sau đó dâng điện thoại lên, lấy lòng nói: "Bảo bối, em có thể dùng vân tay mở khóa, mật mã là 1123." 1123 là sinh nhật của Quý Chước. Khóe môi Quý Chước cong lên, có chút hài lòng. Lúc trước Cố Xước cảm thấy Quý Chước là người khó để hiểu nhất. Y tức giận chưa hẳn đã là tức giận thật sự, hài lòng cũng không phải là hài lòng thật sự. Một giây trước còn đối xử dịu dàng với mày, giây sau đã có thể nhốt mày ngoài cửa. Muốn biết tâm tình của Quý Chước, phải nhìn một vài động tác nhỏ của y. Y không muốn biểu hiện vui vẻ thì chỉ cong môi. Còn nếu vui, mắt mày y cong cong, trong đôi mắt tràn ngập ý cười. Còn nếu chỉ cười nhạt, vậy nhất định đã giận rồi. Quý Chước cầm điện thoại của hắn lại, dùng vân tay của mình mở khóa, ảnh nền điện thoại là ảnh một đôi tay, Quý Chước nhận ra đó là tay mình. Trong phần tin nhắn, trừ mấy người bạn thân của Cố Xước thì chỉ có mình, tên lưu là "Vợ". Cố Xước tha thiết nhìn Quý Chước. Y vẫn đang nghịch điện thoại của hắn, giống như cản bản không chú ý tới ánh mắt của mình. Hắn liền cầm lấy điện thoại của Quý Chước nhấn một cái, hiện lên giao diện mật khẩu. "Bảo bối ~" Cố Xước thò tay chọc chọc lên mặt Quý Chước. Rốt cuộc Quý Chước cũng giơ tay ra nhấn nhấn mấy số trên đó, điện thoại liền mở ra. Ảnh nền điện thoại vẫn là tấm ảnh chủ đề mặc định của máy. Cố Xước cầm nó, chụp mấy tấm đặc tả cơ ngực của mình, sau đó chọn tấm mình hài lòng nhất rồi cài làm hình nền. Sau đó hắn lại vào danh bạ trong weixin để đổi nick name của mình thành "Chồng." Hai người mỗi người dùng điện thoại của người kia chơi game một lúc. Quý Chước rời giường. Từ sau khi Cố Xước dọn vào, sinh hoạt có quy luật của y đã dần mất đi quy luật. Quý Chước đứng trước gương, cảm giác bụng mình đã thòi ra thêm một lớp mỡ rồi. Y có hơi suy sụp, xem ra sau này phải dùng thời gian vận động trên giường chuyển sang vận động trên đất rồi. Đánh răng rửa mặt xong, trước tiên Quý Chước ăn một cái bánh mì để lấp bụng, sau đó thì vào bận rộn trong bếp. Hai người ăn một bữa trưa phong phú. Cố Xước ăn một bữa mỹ vị, bụng căng tròn, nhìn người vừa cho mình ăn no xong, vẫn muốn làm gì đó... Buổi chiều hắn đi ra ngoài mua một khối ngọc thạch về. Khối ngọc thạch này hình bầu dục, màu xanh biếc lóng lánh, vẫn chưa được mài giũa. Cố Xước lấy hộp bách bảo của mình ra, dùng bút vẽ lên khối ngọc. Quý Chước vẫn có chút hiếu kỳ với điêu khắc bèn chống cằm nhìn hắn vẽ. Lúc này, người đàn ông ấy có chút không giống với bình thường. Không phải là tên ngựa giống không mặt mũi kia, cũng không phải là chú cún cỡ bự ngốc nghếch. Hắn rất chăm chú, rất tuấn tú, rất có mị lực. Sự chú ý của Quý Chước chuyển đến mặt Cố Xước. Cố Xước vẽ một lúc rồi nhìn Quý Chước chằm chằm. "Bảo bối, em muốn gì? Anh khắc một tượng Phật bằng ngọc cho em nhé?" Cố Xước hỏi. "Đeo vướng lắm, anh có biết khắc nhẫn không?" Quý Chước đưa tay ra, nhìn ngón tay đang để trống của mình hỏi. Lòng Cố Xước nảy lên một cái, nhìn chăm chú vào mặt Quý Chước, muốn biết xem liệu có phải y đang ám chỉ gì không. Lúc Lương Triết cầu hôn đã đeo nhẫn vào tay Giản Ninh. Nhẫn, hàm nghĩa tượng trưng chưa bao giờ là đơn giản. Cố Xước cười nói: "Bảo bối, làm gì có ngọc thạch đưa đi làm nhẫn? Chỉ có làm thành một cái vòng tay mà thôi." Quý Chước rút tay về, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: "Nói cũng phải. Vậy anh cảm thấy cái gì thích hợp với tôi thì khắc cái đó đi." Quý Chước cười nói, nhưng khóe môi không cong lên, trong đôi mắt cũng không có ý cười, nhạt nhẽo.
|
Lòng tra công mỗi ngày hoảng hốt Chương 29. Không thích hắn Chương 29. Không thích hắn Cuối cùng Cố Xước quyết định khắc khỉ, hai con khỉ nhỏ ôm nhau. Hắn và Quý Chước đều cầm tinh tuổi Khỉ, ngụ ý trong đó không cần nói cũng biết. Cố Xước rất hài lòng với ý nghĩ này của mình. Điêu khắc là một công việc cần sự tinh tế, hơn nữa đây là đồ tặng cho Quý Chước, thế nên Cố Xước khắc rất cẩn thận từng ly từng tí một. Liên tiếp mấy ngày, công việc mới chỉ hoàn thành một phần nhỏ. Lúc Cố Xước đang bận rộn, Quý Chước sẽ nằm nhoài trên lưng hắn, nhìn tay hắn cầm dao khắc. Bắp tay gồng lên thành một độ cong, hết sức tập trung, từng dao từng dao sức lực vừa vặn. Quý Chước nhìn chăm chú, nửa như thích nửa như không. Ngày hôm đó Cố Xước vừa tới văn phòng thì tiểu trợ lý tiến tới gần, vô cùng thần bí nói: "Cố tổng, có người tặng hoa cho thầy Quý." Sắc mặt Cố Xước lập tức thay đổi, thấy tiểu trợ lý nhìn mình chằm chằm, Cố Xước không dám biểu hiện quá thất thố. Tâm tình Cố Xước không tốt, ngữ khí cũng không tốt theo: "Thầy Quý được nhận hoa sao phải nói cho tôi biết." Tiểu trợ lý rũ đầu: "Cố tổng, là em lắm mồm, sau này em sẽ không nói lung tung những việc như thế này trước mặt anh nữa đâu." Nói xong cô liền đi ra ngoài. Cố Xước gọi cô lại, nghiêm mặt nói: "Sinh hoạt của nhân viên tôi vẫn nên quan tâm, cách làm của cô đúng lắm, đặc biệt là chuyện của thầy Quý." Tiểu trợ lý vẫn rũ đầu, nhưng khóe miệng xuất hiện một nụ cười gian. Giả vờ đi! Rõ ràng là để ý muốn chết, nhưng vẫn làm bộ không thèm để bụng, ha ha. Cô nói: "Cố tổng, là một bó hồng đỏ, tổng cộng có chín bông, Sáng sớm ra đã đặt trên bàn thầy Quý rồi, hơn nữa đã đưa liên tục mấy ngày, hôm nay đã là ngày thứ sáu." Trong tòa nhà này không thiếu tuấn nam mỹ nữ, đừng nói là tặng hoa, tặng nhà tặng xe còn có cả khối người. Vì thế chuyện Quý Chước nhận được hoa cũng không gây nên náo động gì, tất cả mọi người đã tập mãi thành quen, không truyền đến tai Cố Xước. Chu Tĩnh Tĩnh nhìn sếp nhà mình phản ứng trì độn như vậy, ngày nào đó tiểu thụ nhà mình bị bưng đi cũng không biết, bèn tới chỉ điểm một chút. Chu Tĩnh Tĩnh thấy mình cũng mệt tim lắm, nói xong liền ra khỏi văn phòng. Liên tiếp sáu ngày, chín bông hoa hồng. Tốt, tốt lắm. Cố Xước cảm thấy mình sắp chua chết rồi. Người tặng hoa hồng rõ ràng lòng mang ý xấu. Trong đầu Cố Xước hiện lên hai người, Cận Đình và Khúc Tuấn. Nghĩ đến một cái, Cố Xước lại thấy nguy hiểm. Thầy Quý rất hút người, trước sói sau hổ, bao nhiêu con mắt nhìn như hổ rình mồi. MÌnh không trông kỹ một cái có lẽ đã bị những thằng khác tha đi mất rồi. Có thể lặng lẽ đặt hoa hồng lên bàn thầy Quý, rất có khả năng là người trong công ty. Cố Xước phân tích một hồi liền khóa chặt mục tiêu lên người Khúc Tuấn. Mặc dù biết thầy Quý sẽ không thích Khúc Tuấn, cũng không thể ở bên nhau, Cố Xước vẫn cảm thấy trong bụng có mùi giấm chua đang bốc lên. Cố Xước giả vờ lơ đãng tới phòng Quý Chước. Hắn vốn cảm thấy mình sẽ thấy được bó hoa hồng kia trong thùng rác, ngờ đâu nó lại chễm chệ nằm trong bình hoa trên bàn Quý Chước, nở đỏ tươi mơn mởn! Lúc Quý Chước vào phòng đã nhìn thấy Cố Xước đang trừng mắt nhìn hoa hồng trên bàn mình. " Thầy Quý, chỉ có chín đóa hồng, người tặng hoa này cũng quá bủn xỉn nhỉ, em nên ném vào thùng rác đi." Cố Xước nói. Quý Chước ngồi xuống ghế, nghịch nghịch đóa hoa: "Dù sao cũng là một phen tâm ý của người ta, không thể chà đạp lên được." Cố Xước vốn cảm thấy Quý Chước sẽ nghe lời mình mà vứt hoa hồng đi, ai ngờ y lại phản bác mình, chỉ cảm thấy vô cùng tủi thân. Trong phòng làm việc vẫn có những người khác. Cố Xước cầm điện thoại lên, gửi cho Quý Chước một tin nhắn wechat. " Thầy Quý, anh ghen -----(ToT)>" Điện thoại Quý Chước trên bàn vang lên, y cầm lên mở ra. Gương mặt Cố Xước tuấn tú là vậy, thế mà lại gửi một emoji đáng yêu thế này... Quý Chước nhìn chăm chú vào đóa hoa kia một lúc, nói: "Vậy tôi vứt." "(*^_^*)" Hai người đứng đối diện nhau, chat chit trên wechat. Lúc đến Cố Xước mag theo áp thấp, khi đi lại vô cùng vui vẻ. "Cãi nhau với tình nhân thì đến gây sự với thầy Quý, vừa nói chuyện với người đó nhất định lại hòa hảo rồi nên mới cười vui vẻ như vậy." Cố Xước vừa đi đã có đồng nghiệp sát vách tám chuyện với Quý Chước. "Hoa này tặng cô nhé?" Quý Chước nói với đồng nghiệp. Cô vốn muốn nói "Chuyện này ngại lắm, đây là hoa người khác tặng anh mà", nhưng lúc nhìn chàng thanh niên điển trai, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt giơ bó hoa đến trước mặt mình, đột nhiên không muốn từ chối nữa. Người đẹp thế này tặng hoa cho mình, thật sự kìm chế không nổi. Ban ngày trời âm u đổ mấy cơn mưa nhỏ, chờ đến lúc tan làm, đột nhiên mưa rào tầm tã trút xuống. Quý Chước lái xe ra, nhìn thấy Khúc Tuấn cầm dù đi trong mưa. Trời mưa quá to, ô cậu ta đang cầm cứ nghiêng ngả, quần áo trên người đã ướt hơn nửa. Xe Quý Chước dừng lại bên người Khúc Tuấn, sau đó y mở cửa sổ ra. "Vào đi." Đôi mắt đen láy của Khúc Tuấn nhìn y, bất động. Quý Chước như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cậu ta, nói: "Cậu mà không vào nữa thì xe của tôi càng ướt." Khúc Tuấn mở cửa ghế phụ ra ngồi vào, thắt dây an toàn. Quý Chước lái xe, Khúc Tuấn thì ngồi thằng tắp, nghiêng đầu nhìn y. Bề ngoài của Quý Chước có thể nói là hoàn mỹ. Ngũ quan y đẹp đẽ, da dẻ trắng mịn, eo nhỏ chân dài, ngón tay khoát lên vô lăng thon dài trắng nõn, khí chất bình tĩnh nội liễm, giống như hoa anh túc luôn hấp dẫn người khác. Hầu kết Khúc Tuấn giật giật: "Thầy Quý, anh không thích hoa hồng ư?" "Có người ghen. Khúc Tuấn à, cậu không cần phí sức trên người tôi đâu." Quý Chước nói. Khúc Tuấn quay đầu lại, nhìn mặt kính bị nước mưa dội vào, không nói gì. Quý Chước đã từ chối thẳng rất nhiều lần, thế nhưng mỗi lần Khúc Tuấn đều bày ra vẻ "Em thích anh, không liên can gì đến anh". Tính tình thiếu niêng ngang bướng, không biết sợ là gì. Họ có rất nhiều thời gian để làm một ít chuyện điên cuồng. Cố Xước tới cửa hàng bán hoa, khi về đến nhà, hắn bày hoa đầy khắp phòng ngủ và phòng khách. Hắn chờ một hồi lâu, Quý Chước vẫn chưa về. Cố Xước gọi điện thoại đến, bên kia tiếp rất nhanh. "Bảo bối, em đang ở đâu?" "Vừa đưa Khúc Tuấn về, giờ sẽ quay lại." Cố Xước mím mím môi, ánh mắt hơi tối lại, nhưng giọng vẫn dịu dàng như cũ: "Lái xe cẩn thận một chút nhé, người ta tắm rửa sạch sẽ chờ em về nè ~" Cách màn hình, Cố Xước vẫn cảm nhận được ý cười của Quý Chước. Cúp điện thoại, mặt Cố Xước liền đen thui, tàn nhẫn vứt mạnh điện thoại lên sô pha. Hắn kéo cà vạt ra vứt sang một bên. Tâm tình của hắn rất nôn nóng, muốn hút thuốc, thế nhưng nghĩ đến việc trong nhà của Quý Chước không có khói thuốc bèn cố chịu đựng. Quý Chước vừa vào cửa, đập vào mắt là một bó hồng to tướng, đỏ đến chói cả mắt, sau đó một bóng người cao to liền quấn lên người mình. Cố Xước ôm lấy y từ sau lưng, ngửi ngửi người y một cái. Không ngửi ra được mùi gì đặc biệt, sắc mặt hắn mới thoáng dễ nhìn một chút: "Bảo bối, con sói con kia sao cứ thích quấn lấy em thế? Anh không thích nó, HT có thể thay hát chính không?" "Mấy ngày nữa muốn quay MV, Cố Xước, anh đang nói đùa à?" Mặt Quý Chước lạnh xuống. Cố Xước vội vàng nói: "Anh đùa thôi." Trong giọng hắn mang theo mùi chua: "Bảo bối, em được nhiều người thích quá." Quý Chước đẩy Cố Xước ra bước vào phòng tắm, cởi quần áo trên người ra, để lộ làn da trắng nõn nà như tuyết cùng vòng eo thon mảnh. Cạp quần y treo lỏng lẻo trên người, có thể thấy lờ mờ đường cong cặp mông. Y tròng áo ngủ lên, che đi mỹ cảnh này. Cố Xước tựa ở cửa phòng tắm, hai tay khoanh lại ngắm Quý Chước, rất muốn huýt sáo một cái. Cảnh tượng này chỉ có mình được thấy, trong lòng Cố Xước hơi thăng bằng một tí. Quý Chước nói: "Đúng thế đấy, vì vậy cho dù không còn Khúc Tuấn thì vẫn có thể có những người khác." Sự nóng nảy lại dâng lên trong lòng Cố Xước. Vẻ mặt hắn trở nên hung hăng, hắn bước tới ôm Quý Chước vào ngực, hai tay siết chặt, mang theo ham muốn sở hữu nồng đậm, giọng nói lại vẫn dịu dàng như cũ: "Bảo bối, em là của anh, không ai có thể cướp em đi khỏi anh hết." Quý Chước cười khẽ một tiếng: "Cố Xước, tôi cũng chán chơi trò anh đoán tôi đoán với anh rồi. Hiện giờ tôi nói thẳng, quan niệm của chúng ta không giống nhau. Tôi rất thích anh, vì thế hiện tại tôi nguyện ý chờ anh, chờ quan niệm của anh thay đổi. Anh muốn tiếp tục du hí bụi hoa, hoặc là chúng ta đều mệt mỏi, vậy thì quan hệ của chúng ta sẽ mất sạch. Cố Xước, tôi không muốn ép buộc anh, chỉ muốn anh cẩn thận ngẫm lại, đừng tiếp tục trốn tránh vấn đề này." Quý Chước đẩy Cố Xước ra rồi đi vào trong bếp. Y không thích đồ ăn ngoài. Quý Chước vì Cận Đình mà bắt đầu học nấu cơm, sau khi nấu cơm thì phát hiện cũng thật thú vị bèn bắt đầu thích chuyện này. Cận Đình cũng như là thực khách của y. Nấu ăn ngon mà không ai thưởng thức, ấy là một chuyện rất cô đơn, vì lẽ đó Quý Chước ghét cuộc sống một mình. Cố Xước ngồi trên sô pha, mặt mày âm trầm, không biết đang suy nghĩ gì. Hai người cùng ăn cơm. Cố Xước rửa sạch bát rồi xem TV một lúc, còn Quý Chước thì khiêu vũ một lát cho tiêu cơm. Đêm đã khuya, Quý Chước vào phòng tắm mở vòi sen, chờ đến khi nước nóng thì cởi quần áo trên người xuống. Cố Xước đi vào, vừa cởi quần áo của mình vừa nói:" Bảo bối, chúng ta cùng nhau tắm đi." Hai người cùng tắm trong phòng một lúc, tắm tắm tắm rồi tắm lên trên giường. Lúc đang ân ái mặn nồng, Cố Xước đột nhiên dừng lại, lấy một đóa hồng từ lọ hoa trên tủ đầu giường xuống, cắn trên miệng. "Bảo bối, tặng em." Nước mắt Quý Chước tuôn ra, thân thể rất khó nhịn, hé miệng cắn lấy cành hoa. Cố Xước nghĩ, bắt đầu từ bây giờ, bất luận là ai đưa hoa hồng cho Quý Chước, người mà y nghĩ tới sẽ đều là chính mình.
|