Tự Mộng Phi Mộng
|
|
Chương 4 4. Em lại ướt nữa sao?
''A...Đau đau...Eo tôi...'' Cố Tử Ninh khàn giọng từ trên giường bò dậy, lại phát hiện ra hông của mình như bị nghiền. Cảm giác được cơ thể mình trên cả khác thường, cậu tự nhiên lại đỏ mặt sau đó liền nguyền rủa rồi mắng tổ tông mười tám đời lũ biến thái muốn chế tạo thuốc kích dục Omega.
''Bà nội nó tôi ngày hôm qua lại sao thế này?... Tôi lại như thế nữa? Mẹ ơi, coi như là giới tính thứ hai muốn thức tỉnh cũng không cần khoa trương như vậy chứ hả? Đmm, tại sao lại đêm nào cũng mộng xuân?! Tại sao... phía dưới lúc nào cũng là đau như xát ớt vào?!''
''Điều đó thể khẳng định em chính là một Omega đấy.'' Thanh âm của Bạch Khải Hạp chen vào, nhìn Cố Tử Ninh đang ''đau khổ'' rồi mỉm cười.
Cậu giật mình, kéo chăn lên tới tận cằm rồi lúng túng.
''Anh! Sao anh vào mà không gõ cửa hả?!''
Bạch Khải Hạp bình tĩnh đặt khay thức ăn xuống bàn, mở miệng nói: ''Anh gõ rồi mà.''
''Sao em không nghe?''
''Chắc là em quá chuyên chú đó thôi.''
Cố Tử Ninh nghe mấy lời mặt dày này xong, thân thể cứng đờ, quá chuyên chú là ý gì a a a a a a!
''Em, em...''
''Hử? Giới tính thứ hai của em sắp thức tỉnh nên mấy ngày nay phải chú ý đó. Sơ lược giới tính thứ hai thức tỉnh anh đưa, em đọc chưa?''
''A? Chưa ạ.'' Cố Tử Ninh nghe đến sách là trong đầu lại chán ngắt, mấy ngày trước anh cậu có đưa cho mấy cuốn sách kia nhưng cậu cũng ném tận đẩu tận đâu rồi tót đi chơi game, ai chú ý mấy thứ quần què đó cơ chứ.
''Mộng xuân cũng chỉ là chuyện bình thường, đừng quá để ý.''
Cậu nghe xong mấy lời này liền thoáng chốc đỏ bừng cả mặt, không kiềm được xấu hổ mà hét lên: "Anh này!''
''Anh đây.''
''Anh, đi, ra, ngay, cho, em!'' Cố Tử Ninh gằn từng chữ từng chữ, đôi mắt lóng lánh bốc lên từng chấm lửa nho nhỏ.
Anh thật là hết chuyện nói rồi hay sao, hết lần này đến lần khác nói đến mấy cái chuyện đó rồi còn cười nhạo cậu nữa chứ! Mộng, mộng xuân thì sao hả... Anh chẳng lẽ lại chưa làm qua sao?! Ble ble, anh chết khô thì đừng có mà ganh tị em, hừ!
''Được được, anh đi. Bữa sáng anh đặt ở đây, nhớ ăn. Còn có, ừ, em cũng không cần quá để ý đâu, có chuyện gì thì nhớ tâm sự với anh nha.''
Bạch Khải Hạp nói xong câu này liền ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng, nhanh chóng đóng cửa lại. Liền nghe 'phịch' một tiếng chấn vào cánh cửa, cái gối to đùng suýt chút nữa là lao thẳng vào đầu hắn rồi.
Cùng đi với cái gối là tiếng hét đầy ''lửa hận'' của cậu: ''Ca! Anh là tên khốn mà!''
Hắn đứng bên ngoài này vẫn đang cười, hắn dựa lưng vào cánh cửa phòng cậu, tâm tình rất tốt. Tử Ninh hôm nay chẳng qua là chỉ cảm được một ít đau thắt lưng mà thôi, cũng không có cảm được phía sau cậu khác thường. Ây, xem ra nay mai gì đó cậu cũng sẽ trở thành một Omega chính hiệu cho xem.
Thật ra thì Bạch Khải Hạp chính là một cô nhi sau đó được ba mẹ Tử Ninh nhận về rồi dưỡng dục. Khi hắn lần đầu tiên thấy một cục bông mềm mềm, trắng trắng đối với hắn cười ngọt ngào, trong lòng liền có một loại cảm giác không thể nói nên lời. Sau đó Bạch Khải Hạp rất muốn thân thân, rất muốn đến gần cục bông đó. Ngày ấy hắn liền thề, nhất định phải đối đãi với cục bông kia - Cố Tử Ninh thật tốt, nguyện dùng tính mạng hèn mọn này bảo vệ cậu đến phút cuối cùng.
Vài năm sau, ngoài đi học trên trường, hắn liền học cách nấu cơm ở nhà, vận hành người máy giúp việc, tóm lại, hắn chính là ''bao thầu'' tất cả việc nhà! Sau đó, ba mẹ Tử Ninh đi du lịch, căn nhà rộng lớn này chỉ còn lại hắn với Cố Tử Ninh.
Hắn đã tốt nghiệp được hai năm rồi, mà Cố Tử Ninh thì cuối năm nay sẽ tốt nghiệp. Hắn chờ cậu tốt nghiệp, chờ giớí tính thứ hai của cậu thức tỉnh... chờ cậu... bị hắn ''ăn sạch''. Ngày trước, mỗi lần thấy Cố Tử Ninh mười tám tuổi đầu rồi mà còn mặc bộ đồ con gấu màu nâu tập thể dục loạn xì ngậu lén lút trong phòng riêng, hắn đã muốn đem cậu áp xuống, xé đi lớp quần áo, tách hai chân cậu ra, hung hãn chiếm lấy cậu, thao cậu đến phát khóc. Hắn muốn Cố Tử Ninh sa vào thế giới của hắn, muốn cho cậu biết hắn là yêu cậu đến nhường nào.
Bạch Khải Hạp là một Alpha, một Alpha trưởng thành chân chính nên cả người hắn đều tản mát ra khí tức muốn chiếm đoạt người khác. Hắn cả thế giới đều không cần, hắn chỉ cần một mình Cố Tử Ninh thôi, thế là đủ rồi. Sau này giới tính thứ hai của cậu thức tỉnh, hắn sẽ ký hiệu cậu, khiến cho cậu cả đời này chỉ có thể là của hắn...
Một giờ sáng, phòng khách.
Cố Tử Ninh tay cầm trái táo, tay kia bấm như múa trên bàn phím không gian trước mặt, được một lúc cậu lại bấm sang cái khác, rồi cái khác. Sau đó cậu thở dài ngả người ra sau, cắn một miếng táo thật to rồi cố ý nhai nhồm nhoàm hòng khiến cho người ngồi bên cạnh chú ý một chút. Bạch Khải Hạp cũng ngồi ngay cạnh cậu đó thôi, nhưng mấy giờ trôi qua hắn chỉ chăm chú xem sách, lật qua lật lại rồi lại như ngẫm ra được một điều gì hay lắm.
Cậu cắn vài cái liền đem cái lõi táo quăng vào sọt rác, nghiêng đầu nhìn Bạch Khải Hạp đang chuyên tâm dồn chí đọc sách, tròng mắt đen láy đảo đảo vài cái rồi hỏi.
''Anh, anh tối nay không đi ra ngoài à?''
''Ừ.''
'Xoạt', tiếng một trang sách được lật qua.
''Anh, tối nay anh có chuẩn bị làm gì không?''
''Đọc sách.''
Lại tiếng một trang sách nữa lật qua, 'xoạt'.
''À...'' Cố Tử Ninh bĩu môi một cái, thất vọng nằm nghiêng đầu qua một bên.
Hừ, anh thật không thú vị, cậu hôm nay muốn dạy anh chơi game một chút mà. Ai ai ai, không đúng, anh mà sẽ chơi mấy cái thứ này ư, a a a a, chán quá đi!
Trong lòng nghĩ vậy nhưng đột nhiên Cố Tử Ninh ngã vật lên ghế salon, bàn phím không gian bị chấn động mạnh của cậu liền ngay lập tức rơi xuống sàn nhà, tan ra thành những mảnh nhỏ rồi biến mất. Sau đó cả người cậu dựa vào ghế liền vặn vẹo vặn vẹo, uốn tới uốn lui, mơ hồ giống như một bé tằm bảo bảo đang không ngừng giãy dụa vậy.
Bạch Khải Hạp ngay từ lúc cậu ngã vật xuống ghế đã nhanh chóng cất đi quyển sách rồi chăm chú nhìn cảnh trước mắt rồi, một bộ dáng mê người của cậu cũng đủ khiến ánh mắt của hắn nhiễm mấy tầng thăm thẳm. Dược liệu trong cơ thể Tử Ninh... lại phát tác nữa sao?
Đúng như dự đoán, Cố Tử Ninh giãy dụa chán chê rồi cuối cùng cũng chỉ còn đủ sức lắc đầu qua lại. Thật giống như một con tôm dần dần bị nướng chín, khuôn mặt thanh thoát của Cố Tử Ninh hé ra, đỏ ửng bất bình thường.
Cậu cả người như phát lửa nóng, hai chân cũng vô thức mà ma sát vào nhau. Quần mặc ở nhà liền gồ lên một đụn nhỏ khiến Bạch Khải Hạp phì cười.
Tiểu tử xem ra lại động tình nữa...
''Anh, anh...''
''Anh đây.'' Thanh âm Bạch Khải Hạp ôn nhu đến nỗi có thể chảy ra nước, hắn êm ru lột quần áo của cậu ra rồi hôn nhẹ lên hai hạt thù du trước ngực cậu. Bàn tay nham nhám vẽ từng vòng từng vòng lên đỉnh của hai hạt thù du đỏ thắm đấy khiến cậu không ngừng phát ra vài tiếng rên rỉ vỡ vụn. Sau đó hắn lấy ngón tay vẽ vẽ lên tấm lưng bóng loáng của cậu, tay còn lại trêu chọc vật đang nổi dậy trong quần kia. Bạch Khải Hạp cảm thấy vật kia của Cố Tử Ninh càng lúc càng lớn, ngón tay cái nhẹ miết lên, ở quy đầu trơn nhẵn liền nhấn một cái. Thoáng chốc, trong phòng khách ngập mùi tình thú lại phát ra tiếng hét thánh thót của cậu...
''Tử Ninh, em lại ướt rồi.''
|
Chương 5
5. Có muốn thoải mái hơn không?
Cố Tử Ninh cảm giác như tất cả của mình đang bị nắm trong tay Bạch Khải Hạp, cậu cứ dần dần sa vào mà không thể kiềm chế được.
Hắn lần này cũng không có thô bạo tiến vào, cũng không có ngang ngược xâm chiếm mà chẳng qua chỉ là theo từng đường cong xinh đẹp của cậu hôn xuống khiến cho cơ thể nhạy cảm đã mềm nhũn kia lại trận trận run rẩy. Cảm giác đê mê từ sống lưng kéo dài tới xương cụt, tất cả tế bào của cơ thể cũng run lên, theo động tác của Bạch Khải Hạp mà chạy tán loạn khắp cơ thể...
Y phục của hai người thì đã tứ tán, hắn đột nhiên phát hiện Cố Tử Ninh có cái gì không đúng cho lắm. Cậu mặc dù đang rất hưởng thụ nhưng sau lưng lại hiện ra những vết hằn tròn tròn to bàn nửa bàn tay màu đỏ. Bạch Khải Hạp liền bế ngang cậu dậy, thì ra là ghế sa lông nó bị hư. Vì xài trong thời gian dài nên có vài chỗ lò xo bằng sắt lộ đầu ra ngoài.
Bạch Khải Hạp đương nhiên là nhìn mấy vết hằn đỏ ửng sau lưng Cố Tử Ninh mà thấy đau lòng rồi. Hắn ôm ngang cậu lên, định lên lầu đổi trận địa tác chiến. Chẳng qua là lầu còn chưa kịp lên, cậu đã không chịu đi, một tay bấm vào eo, một tay cấu lên ngực hắn khiến hắn khó lòng mà di chuyển.
''Ngoan, chúng ta lên giường nha. Giường vừa rộng vừa mềm sẽ thoải mái hơn đấy. Ngoan, buông anh ra.''
Bạch Khải Hạp định bước lên thì Cố Tử Ninh đã ôm chặt hắn lại, giống như kẹo dính vậy.
''Anh, anh...''
''Sao?''
''Em muốn, muốn nằm ở cái giường đó cơ...''
''Giường nào?''
Chẳng lẽ ý cậu chính là... ghế sa lông?
''Sao em lại muốn nằm cái giường đó?''
''Cái giường đó, có cái gì cạ em thật thoải mái. Tuy có hơi đau, nhưng vẫn, thoải mái...''
Cố Tử Ninh vươn lưỡi liếm đầu ngực của Bạch Khải Hạp, Bạch Khải Hạp bị cậu làm loạn cũng sắp bắn ra lửa tới nơi.
Hắn nhìn em trai của mình đang híp mắt, cảm giác lòng dạ đều bị manh hóa tới nơi.
Thì ra... Tử Ninh còn có máu M, cậu vậy mà cũng sẽ thích cảm giác kim loại thân mật với da thịt.
''Tử Ninh, chúng ta đi lên lầu, trên lầu cũng có cái giường giống vậy.''
Bạch Khải Hạp vừa nói vừa bóp bóp eo cậu, quả nhiên Cố Tử Ninh ngoan ngoãn dụi vào lòng hắn không quấy nữa. Hắn nhìn cậu như vậy liền không khỏi cười thầm, trong lòng ấm áp hẳn.
Xem ra lần trước hắn vào phòng thí nghiệm của Quân đoàn lựa mấy món đồ chơi tưởng vô dụng hết cả đám ai ngờ hôm nay lại có dịp sử dụng rồi..
Đừng hỏi hắn tại sao lại chuẩn bị mấy thứ này, thật ra thì hắn đã sớm đối với em trai mình có dục vọng sâu sắc. Ban đầu chỉ là tình cảm thinh thích nhẹ nhàng nhưng theo thời gian tình cảm càng lúc càng biến chất đến nỗi hắn không thể kiểm soát được. Mặc dù bên ngoài hắn lạnh nhạt tưởng chừng như không có gì nhưng nội tâm hắn luôn khao khát được Cố Tử Ninh chấp nhận, muốn cậu cho hắn chân chính chiếm cả tâm hồn lẫn thể xác của mình. Tất cả là của riêng mình hắn mà thôi, khoái cảm nhục dục thể xác lén lút không thể thỏa mãn hắn nổi nữa rồi.
Bạch Khải Hạp ôm cậu về phòng sau đó nhẹ nhàng đặt lên giường. Bởi vì ban nãy trên ghế sa lông đã thoát hết quần áo rồi cho nên bây giờ đương nhiên là cả hai đều ''trần trụi'' cả.
Hắn cố gắng quay đầu đi chỗ khác mà không nhìn Cố Tử Ninh mặc cho hạ thân đã ưỡn lên căng cứng.
''Anh... Nóng... Ha...''
Kéo từ dưới giường một cái rương nhỏ màu đen trạm trổ những kí tự khoa học tinh xảo, hắn đặt vân tay vào, cái rương liền lập tức mở ra. Nói thật hắn cũng không rõ ràng về mấy món ''đồ chơi'' dùng cho phòng thí nghiệm kia nữa, chỉ là tiện mắt đem về.
Nhưng mà khi Bạch Khải Hạp hoàn toàn mở cái rương ra, nháy mắt hắn liền ngây người.
Trong rương không phải là đồ chơi bình thường, từng món từng món cực kì tinh xảo lẫn đẹp mắt.
Có trứng rung, gậy đấm bóp, chuỗi hạt châu, còng tay, nến, ngân châm... và tất cả đều là bản độc quyền mới nhất và có đủ các kiểu dáng từ cực đại to như cổ tay đến nhỏ bằng một đốt ngón tay. Nhưng thứ hút mắt Bạch Khải Hạp nhất đó chính là cái roi da màu đen nhỏ. Cả tay cầm của cái roi màu đen tuyền sáng bóng, được làm từ chất gỗ rất thơm, chuôi còn được khắc chữ khiến hắn quả thật là hưng phấn hẳn lên.
Bạch Khải Hạp bò lên giường, đè trên người Cố Tử Ninh rồi ngửi mùi thơm nồng nàn của cậu lúc kích tình, trong lòng có chút say.
Hắn kề sát tai của cậu rồi nỉ non: ''Tử Ninh, em có muốn thoải mái hơn không?''
Bạch Khải Hạp đưa tay nhào nặn cái mông tròn tròn của cậu thành đủ loại hình dáng sau đó dùng roi quét qua hai điểm đỏ thẫm trước ngực cậu như chuồn chuồn lướt nước. Đôi lúc hắn sẽ nấn ná lại một chút nhưng rồi lại không cho Cố Tử Ninh thỏa mãn, cứ lướt qua như thế khiến cậu run rẩy, hai mắt ướt lệ.
''A, a a... Ha, thật là ngứa...''
Cố Tử Ninh lúc này đầu óc đã lên mây, cậu cảm thấy như có kiến bò khắp cơ thể, đặc biệt là chỗ hai đầu vú đã ngứa đến mức muốn hét lên. Chỗ tư mật bị Bạch Khải Hạp dùng ngón tay ra vào với tốc độ chậm rãi, đột nhiên hắn gập ngón tay lại vừa đúng với điểm mẫn cảm khiến cả cơ thể cậu biến hóa bắn ra chất lỏng thơm nồng.
Bạch Khải Hạp hô hấp nặng nề, không nói một lời, nghiêng người mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi của cậu, lãnh liệt hôn. Cố Tử Ninh cảm giác như muốn ngất, cả cơ thể là của mình mà giờ hoàn toàn không phải là của mình nữa.
Hắn hôn đủ liền ôm Cố Tử Ninh nằm trên giường một hồi sau đó đứng lên ra khỏi giường.
Nhìn cơ thể đang uốn thành những đường cong đẹp mắt cực kì mê người kia, hắn lại nhìn roi trong tay mình, khóe miệng bỗng nhiên hơi nhấc lên.
Đêm nay, bất quá cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi...
________
|
Chương 6 6. Hậu diện lưu thủy (Nước chảy mặt sau)
Cố Tử Ninh thuận theo bản năng không ngừng giãy dụa khiến ra giường màu trắng thấm ướt một mảng. Nhưng Bạch Khải Hạp không vội, hắn từ từ lùi về phía sau mấy bước, ngón tay thon dài theo thân roi lướt một đường từ trên xuống dưới. Cảm giác được sự lạnh lẽo của kim loại trên đuôi roi, hắn dường như lại bị kích thích đến nóng ran cả người. Kích thích tố Alpha lúc này như muốn bùng nổ trong từng mạch máu của hắn.
Kích thích tố của Bạch Khải Hạp cũng vừa vặn kích thích tính chinh của Cố Tử Ninh, khiến trong cơ thể cậu dục vọng càng lúc càng ào ạt. Huyệt nhỏ phía sau càng thêm ướt át dữ dội, Cố Tử Ninh thậm chí còn cảm thấy phía sau của mình thật sự đang rỉ nước không ngừng...
Vút --
''Aaaaa -''
Không ngừng lại ở đó, Bạch Khải Hạp liền tiếp tục vung roi, ''vô ý'' đánh trúng đầu vú yếu ớt của Cố Tử Ninh khiến cậu thất thanh hét chói tai. Nhưng mà sau cơn đau ngắn ngủi lại là sảng khoái không ngừng. Đầu vú bên bị đánh nhanh chóng sưng cứng như ứ máu, cùng bên kia đang bị đầu roi của Bạch Khải Hạp lạnh lẽo không chịu chạm tới khác nhau mãnh liệt.
Nhưng mà hắn chỉ đánh đúng có một cái, sau đó đứng từ trên nhìn xuống người đang nằm trên giường kia. Bạch Khải Hạp muốn thấy em trai của mình sẽ biến thành dạng gì khi bị dục vọng khiêu khích hành hạ như thế.
''A...A...Ngứa... Ngứa quá... Mới vừa sảng khoái mà.. Anh, bên này...bên này cũng cần mà...''
Cố Tử Ninh cơ thể giãy dụa giống như rắn đang bơi trong nước, nửa người trên ưỡn lộ đầu vú đáng thương kia. Đóa hoa sưng cứng đỏ thẫm như đang chờ đợi Bạch Khải Hạp tới ve vuốt.
"Em có biết gì không, Tử Ninh?" Hắn hạ giọng nói, bàn tay to lớn vuốt ve hạ thân của Cố Tử Ninh.
"Không... Không ạ..."
"Mấy con đĩ chó bên truyenaudiocv.com lấy truyện của chúng ta đi làm audio, sau đó lại còn cắn ngược bảo tôi đéo có quyền tác giả củ lồn gì đấy."
"A... Cái đó là thuộc phạm trù ý thức... Nếu con người đã đéo có ý thức thì có per hay không per của tác giả vẫn bằng thừa... Vì mấy đĩ chó đó chỉ biết đứng trên đầu trên cổ người khác để mà sung sướng, tiền nó kiếm anh bảo nó đừng kiếm nữa, nó lại chả tát anh không trượt phát nào..."
"Em nói chí phải. Đúng là súc sinh đéo có ý thức, em có tỏ khổ với chúng nó cũng bằng thừa. Haiz..."
"Thôi, mình chịch tiếp đi anh ơi, kệ mẹ sự đời. Em mệt rồi, anh cũng mệt rồi. Thế giới này chúng ta vốn là không nên xuất hiện, xuất hiện rồi chỉ làm khổ editor mà thôi..."
Giọng Cố Tử Ninh buồn buồn, cậu quay mặt đi hướng khác. Nước mắt cũng vô thức chảy ra.
Hắn cười nhẹ một tiếng, nhìn dương vật giả trong tay. Uây, Bạch Khải Hạp tại sao lại không sớm nhận ra thứ đồ tốt này chứ? Dương vật này... làm từ chất liệu gì đây?
A, nhờ mấy người biến thái ở phòng thí nghiệm nên mấy thứ đồ tốt này mới đến tay hắn đó, thật biết ơn quá.
Nhưng mà hắn cũng không ngại, dương vật làm từ chất liệu gì cũng không quan tâm. Bên ngoài có gai nhỏ li ti, lạnh như băng, còn có thể uốn được về mọi phía. Ha, Cố Tử Ninh chắc sẽ hưởng thụ khoái cảm đến phát khóc đây. Huống chi... trong tay hắn còn có ứng dụng kết nối với cái thứ kia.
Bạch Khải Hạp đi tới bên người cậu, đút cái dương cụ vào giữa hai đùi đang xoắn lại của Cố Tử Ninh. Mới vừa tách ra cặp chân trắng bóng mịn màng, hô hấp Bạch Khải Hạp muốn ngừng lại.
Trước mắt là tiểu huyệt, căng mịn no đủ, bên cạnh còn có một ít lông mềm thưa thớt. Lúc này tiểu huyệt đang rỉ nước nhuận, mở ra khép vào như khát cầu một thứ gì đó. Lông mềm bên cạnh cũng bị dịch tràng thấm ướt, rũ lên miệng huyệt khiến người xem huyết mạch phun trào.
''A...Ưm...Hưm...''
Cố Tử Ninh thở hào hển khiến hơi thở của Bạch Khải Hạp cũng nhiễm theo mất bình tĩnh. Hắn đem dương vật giả kia đặt ở ngay trước miệng huyệt, sau đó đẩy mạnh vào. Ngay lập tức, dương cụ màu tím đã chạm tới cúc tâm của cậu, bởi vì miệng huyệt được tràng dịch rỉ nước vừa xốp vừa ẩm nên lúc vào, Cố Tử Ninh cũng không quá đau đớn.
Chẳng qua cậu cảm nhận trong thân thể có thêm một thứ vừa thuôn vừa lạnh, khiến cho cậu không khỏi thét lên thoải mái.
''A...Sướng quá...''
Bạch Khải Hạp quay đầu sang chỗ khác không muốn nhìn cảnh đẹp miệng huyệt đang đói khát nuốt lấy dương cụ kia. Hôm nay hắn phải cho Cố Tử Ninh thoải mái một chút, cho dù đây chỉ là trong lúc thần trí Cố Tử Ninh không rõ ràng, có thể lúc tỉnh dậy sẽ quên nhưng trong lòng hắn vẫn muốn khiến cho cậu vui thích.
Xong xuôi hết thảy, hắn đứng dậy, roi trong tay vô tình quất lên cơ thể đỏ lựng lạ thường của Cố Tử Ninh, khiến cho làn da mịn lại có thêm nhiều vệt đỏ hơn.
''A...A... Thoải mái... Đừng... Đừng... Hưm... Aaaa...''
Cậu đã bị cái loại kỳ dị khoái cảm không biết tên kia hành hạ không ngừng, cả cơ thể cong lên không ngừng run rẩy. Đỉnh của hạ thân cũng theo đòn roi lãnh liệt của Bạch Khải Hạp mà xuất tung tóe. Bạch dịch nhiều khiến cho bụng của Cố Tử Ninh loang lổ những vệt trắng. Thậm chí còn có một ít dịch vẩy lên mặt của cậu, dâm mị không nói nên lời. Đã vậy Cố Tử Ninh còn không biết sống chết vươn lưỡi liếm dịch của mình, trong mắt lộ ra nhãn thần mê mệt.
''A...Thơm quá...''
Cậu không phát hiện Bạch Khải Hạp đứng bên cạnh ánh mắt vằn lên tia máu đỏ, tay cầm roi đã nổi gân xanh cuồn cuộn.
Rõ ràng rằng Bạch Khải Hạp đã đến ranh giới muốn bùng nổ. Hắn giống như con báo hoang đang cực lực kìm nén, bất cứ lúc nào cũng có thể bổ nhào tới ăn thịt con mồi. Nhưng mà Cố Tử Ninh lại đắm người trong thế giới đê mê mà hắn mang tới, một chút cũng không biết chuyện gì sắp xảy ra với mình...
|
Chương 7 7. Nói gì dễ nghe xem!
Bạch Khải Hạp nhìn điều khiển trong suốt trên tay mình, phát hiện đường nét của vật này tinh tế sắc sảo. Khóe miệng hắn khẽ nâng, chạm vào một cái nút, chờ đợi biểu hiện của Cố Tử Ninh.
Không phụ kì vọng của hắn, cơ thể Cố Tử Ninh như có một dòng điện chạy qua, giật nảy lên, trong miệng liên tục phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngấy.
Hắn ném roi lẫn điều khiển trong tay lên giường, đè mạnh lên người cậu mãnh liệt hôn hai cánh môi đang cắn vào nhau kia. Bàn tay thon dài của hắn lướt xuống phía tiểu huyệt, cảm nhận được sự rung động kịch liệt của dương vật giả. Đúng như dự đoán của hắn, Cố Tử Ninh lại không khống chế được bắn tinh, một ít tinh dịch lại vẩy lên bụng.
Có lẽ là bởi vì tính chinh của Cố Tử Ninh sắp thức tỉnh, thân thể cậu càng lúc càng nhạy cảm dị thường. Sau tiểu huyệt không ngừng khép mở, theo bản năng không ngừng chảy ra dịch trong suốt khiến cho thứ đồ chơi kia càng lúc càng tụt ra bên ngoài.
Thậm chí Bạch Khải Hạp còn phát hiện món đồ chơi ban đầu trong suốt đã trở thành màu tím nhạt, nếu không để ý thì hắn hoàn toàn không nhận ra vật ban đầu và vật này là một.
Cảm thụ được thân nhiệt của Cố Tử Ninh càng lúc càng cao, Bạch Khải Hạp có chút lo lắng. Sợ là thuốc kích tình Omega lần trước trong cơ thể cậu còn chưa giải hết nay lại bị dương cụ giả bôi thuốc kia đâm vào, cậu sẽ kế tận tới ranh giới tan rã. Không phải không thoải mái, mà là quá thoải mái, thoải mái đến độ Bạch Khải Hạp chỉ mới vuốt cọng tóc bị mồ hôi bết vào mặt cậu, Cố Tử Ninh lại run rẩy, khẽ khóc.
''A...Không muốn...Anh hai...Em không muốn như thế nữa...A...Hmmm....''
Hai tay Cố Tử Ninh mềm nhũn khoát lên đầu vai của Bạch Khải Hạp, khóe mắt kích động mà rơi lệ nóng. Cậu há miệng thở dốc giống như một con cá thiếu dưỡng khí cần người tới cứu, mặt đỏ lựng lên.
''Không muốn?'' Bạch Khải Hạp lại xấu xa đẩy mạnh dương cụ vào sâu bên trong tiểu huyệt của Cố Tử Ninh, để cho đỉnh dương cụ không ngừng ma sát cúc tâm, khiến cho huyệt nhỏ vô thức thít chặt.
Dương cụ giả theo tay của hắn lung lung tung đâm vào vách tràng, bỗng nhiên không biết chạm tới nơi nào mà Cố Tử Ninh bật khóc nức nở, đầu ngón chân co quắp. Hiển nhiên cậu đã đến giới hạn...
''Tử Ninh...'' Bạch Khải Hạp hạ thấp thân dưới, nỉ non bên tai Cố Tử Ninh. Hắn vươn tay nắm lấy vật màu hồng ẩm ướt, phát hiện nó vừa trơn vừa dính. Hắn vuốt nhẹ từ dưới lên trên rồi nhìn thứ chất lỏng trong suốt trên tay mình. Bởi vì cơ thể biến hóa nên chất lỏng kia không những tán ra mùi xạ hương nồng nặc mà còn có một mùi thơm thoang thoảng, câu dẫn hắn đưa một ngón tay lên miệng nếm thứ chất ấy.
Không tanh như dự đoán, hắn cảm thấy thứ chất này so với sữa bò tươi còn uống ngon hơn gấp mấy lần. Qủa nhiên, sau này hắn cũng không thích uống sữa bò tươi nữa. Nhưng mà, đó là chuyện của sau này a...
Bạch Khải Hạp lại xấu xa điều chỉnh nút rung của điều khiển, Cố Tử Ninh đón nhận tập kích đột ngột liền hét lớn.
''Aaa...Chậm một chút...Anh hai...Muốn rách huyệt em rồi...Oaaa...'' Cố Tử Ninh vô lực rên rỉ, dương cụ đâm đến điểm gồ trong tràng đạo cậu liền không tự chủ cao giọng, âm cuối tiêu hồn thực cốt.
Bạch Khải Hạp đem chất lỏng loang loãng kia nuốt hết, sau đó ra sức hầu hạ cậu. Cảm giác được côn thịt của cậu đang run rẩy không thể cương lên được nữa, hắn liền chuyển hướng công kích sang hai bên tinh hoàn. Hắn đôi lúc sẽ cắn nhẹ, nghiến, nghiền quy đầu mẫn cảm của cậu, dáng vẻ tựa hồ như không đem nó cắn rách sẽ không cam lòng. Trong một khoảnh khắc, khi răng hắn gần kề, Cố Tử Ninh lại cương.
Bạch Khải Hạp thấy cậu đã lấy lại được tinh thần liền chuyển lên cắn hai cánh môi cậu. Tùy ý giày xéo, cắn, mút khiến hai cánh môi đáng thương đỏ mọng lên. Được dịp, hắn còn mang chất lỏng vừa nãy nuốt đem quyện vào lưỡi cậu, mùi vị của mình, chính mình tự nếm cũng là trải nghiệm lần đầu tiên đối với Cố Tử Ninh.
Đồ của mình, quyện trong lưỡi mình, nhất định sẽ là một kiểu cảm giác kích thích rất khác. Cố Tử Ninh lại giống như bị hạ thêm thuốc kích tình, hỗn hợp ấy khiến cậu có cảm giác như bị thiêu cháy đến nơi. Lửa nóng vẫn quanh quẩn trong lồng ngực, tràn ra tứ chi bách hài, cũng thoắt ẩn thoắt hiện quấn quít với dục vọng muốn được thỏa mãn thống khổ.
Cố Tử Ninh chính xác là đang bị hắn cưỡng hôn, đồng thời trong lúc hôn, cặp chân thon dài của hai người không ngừng quấn quít lẫn nhau. Tiểu huyệt sau khi nhận được kích thích quá độ cũng đã bắt đầu bài ra dương cụ, thậm chí theo từng động tác uốn người của cậu nó từng chút từng chút rơi ra khỏi cơ thể.
''A...Oa...''
Cuối cùng Cố Tử Ninh cũng đem được vật khiến cậu không thoải mái kia thoát ra ngoài bằng chính bản năng của mình.
Bạch Khải Hạp lúc này đã ngẩng đầu dậy, nhìn tiểu huyệt đẫm nước khép mở kia thì trong mắt chỉ còn dục vọng trần trụi.
Phía sau, trống không, trống không, thật khó chịu quá...Hmm...
Thần trí cậu nửa tỉnh nửa mê, hình như cậu cũng không phải là chính mình nữa. Bây giờ cậu đã vứt bỏ toàn bộ, bây giờ cậu chỉ muốn, thật muốn có thứ gì đó cứng cứng đến để vỗ về tiểu huyệt thì càng tốt. Đâm cậu đến ngất đi, đâm lỗ nhỏ này khép lại cũng không được, đâm nát hết khó chịu cùng không thỏa mãn của cậu...
''Oa...Hức... Huhuhu...'' Cố Tử Ninh hoàn toàn không nhịn được nữa, khóc lớn, trong thanh âm yếu đuối ấy chỉ toàn là mờ mịt cùng luống cuống đến đáng sợ. Từ trước tới giờ cậu chưa bao giờ gặp loại chuyện khó xử như thế này, người kia chẳng phải là sẽ luôn mềm nhẹ như vậy, như vậy sao...
''Muốn không?''
Lời nói của Bạch Khải Hạp trong nháy mắt giống như pháo hoa nổ bên tai cậu, như phản ứng dây chuyền, đầu óc của cậu cũng phát ra một tiếng nổ đùng đoàng. Đây chỉ là mơ, là mơ thôi mà...
''Muốn...''
''Vậy... Nói chút gì đó dễ nghe xem...''
|
Chương 8 8. Dục tiên dục tử
''...Dễ nghe... Là cái gì...'' Cố Tử Ninh mơ hồ không rõ, lời người trước mắt có ý gì đây, cậu không hiểu.
''Kêu 'Anh hai, mau tới thao' xem.''
''Anh hai? Hmm... A...'' Cố Tử Ninh cảm giác mình sắp chết tới nơi, lửa dục đã thiêu rụi chút lí trí cuối cùng. Cậu bất kể anh hai anh ba, cậu chỉ muốn bây giờ có vật gì đi vào, hóa giải đi hết thống khổ trong người.
Tiểu huyệt như có thứ gì đó nhộn nhạo kêu gào, khiến Cố Tử Ninh tâm trí nhiễu loạn. Phía sau ẩm ướt giàn giụa, cực kì không thoải mái.
Không thể, cậu không nói ra được lời xấu hổ như thế, không nói ra được...
Trong lòng Cố Tử Ninh nghĩ như vậy nhưng mà tiềm thức lại bị dục vọng giày xéo phá hủy. Hai chân thon câu xiết lên eo của Bạch Khải Hạp, không chút ý thức mà lên xuống một cách run rẩy. Khe mông theo thứ cứng rắn của hắn trượt lên trượt xuống nhưng cậu lại phát hiện ra Bạch Khải Hạp muốn trêu cậu, chậm chạp không tiến vào.
Hễ cậu nhích về phía trước một tấc là hắn lại lùi về phía sau một tấc. Cuối cùng Bạch Khải Hạp cũng đã hai chân chạm đất. Hắn nhìn Cố Tử Ninh vô lực thở hổn hển, cặp chân dài câu chặt lấy eo mình, ánh mắt mờ mịt một lớp sương.
Bạch Khải Hạp cúi người, khẽ nói bên tai Cố Tử Ninh: ''Đừng quên chứ, em phải nói cái gì nhỉ?...''
Lòng dạ đen tối của hắn một khi đã khơi lên thì khó có thể vãn lại.
''Anh hai...Xin anh, mau tiến vào bên trong...''
Cái gì tự trọng, cái gì dè dặt đều cho ra đảo hết.
Có một điều mà Cố Tử Ninh không biết đó chính là những phản ứng này của cậu chẳng qua chỉ là những phản ứng mơ hồ của kì phát tình mà thôi. Có thể cương lên nhiều lần như vậy, tiểu huyệt đằng sau cũng có thể cao triều được như thế cũng giống như khi tính chinh của Bạch Khải Hạp bộc phát, hắn luôn trong trạng thái dư thừa tinh lực. Năng lực của hắn, Cố Tử Ninh phải sớm biết để bớt khổ a...
Bạch Khải Hạp cười một cái mãn nguyện, khóe miệng câu lên một độ cong hoàn hảo khiến trái tim cậu mềm như bơ. Dĩ nhiên, Cố Tử Ninh chỉ thấy nụ cười của hắn một cách mơ hồ, cơ thể khó chịu đến phát cuồng, thời gian đâu mà đi thưởng thức cảnh đẹp tỉ mỉ.
Hắn cẩn thận đem cậu đặt ngay ngắn trên giường, lựa tư thế sao cho cái mông căng tròn của cậu hoàn toàn triển lộ ra bên ngoài. Bạch Khải Hạp thử dùng một ngón tay đâm vào mật địa kia, ngạc nhiên rằng bên trong cậu đã ẩm ướt tột độ. Lúc ngón tay tiếp xúc với khí lạnh trong phòng, chất lỏng trong suốt tỏa ra một mùi hương nồng nàn. Gặp phải thứ mùi này hắn có tự chủ siêu cường đến mấy cũng choáng váng, muốn ngay lập tức tiến vào. Nhưng cuối cùng lại ngừng lại, dùng tay phải tinh tế nhẹ nhẹ tuốt cho Cố Tử Ninh khiến vật kia đứng thẳng, căng cứng.
Tử Ninh, em luôn nói anh không làm tiền hí, vậy giờ làm thêm một lần, cũng ôn nhu thâm tình hơn một lần đấy...
Đến khi Bạch Khải Hạp cảm thấy vừa phải, một khắc sau liền động thân đút vào. Một tiếng thán như có như không, sung sướng bất ngờ. Bên trong của Cố Tử Ninh khít, mềm mỏng như tơ khiến cho hắn muốn mãi mãi ở trong đó. Nhưng tơ lụa này không phải là cảm giác mát mẻ khi mặc lên người, đó là cảm giác ở nơi mềm mỏng này chính là da thịt của mình, phục tùng tuyệt đối.
''Anh...Anh...Mau động đi...Oa...'' Bạch Khải Hạp yên lặng cảm thụ nhưng Cố Tử Ninh nhẫn không nổi nữa, lập tức khóc nức nở. Người này tại sao lại không động, cầu cũng đã cầu, xin cũng đã xin... Tại sao còn không, còn không cho cậu?
Hắn chậm rãi động động một chút, trong lòng đó chính là muốn Cố Tử Ninh phải chủ động khát cầu. Bây giờ cuối cùng cậu cũng đã mở miệng, hắn mới tăng nhanh tốc độ. Hơi thở bất mãn của cậu dần trở thành hơi thở thỏa mãn, nước mắt sinh lí lóng lánh rơi xuống ga giường.
'' A a a a a... Khéo... Thật thoải mái... A a..''
Bạch Khải Hạp công kích đúng điểm nhạy cảm của cậu, hai tay không yên vị mà bóp chặt đầu vú sưng cứng. Hai hạt đỏ đỏ nho nhỏ bóp thật vừa tay, vừa mềm vừa dẻo. Cuối cùng Cố Tử Ninh phải giương cờ trắng đầu hàng thì hắn mới tạm tha cho cậu.
Chất lỏng nóng bỏng được bắn vào bên trong nội bích, như thiêu như đốt nơi sâu thẳm nhất của cậu, Cố Tử Ninh không kiềm được liền khàn giọng than thở một tiếng.
Nhìn biểu tình mê người của cậu, hắn liền cúi xuống hôn một cái thật kêu lên đôi môi sưng sưng kia.
Dựa vào biểu hiện của Tử Ninh như vậy, chắc hẳn là không tới mấy ngày nữa tính chinh sẽ biểu hiện rõ. 100% là một Omega. Điều này vừa nghĩ đã khiến hắn phấn khích hẳn lên.
Bạch Khải Hạp mỏi mắt mong chờ kì phát tình đầu tiên thực sự của cậu...
Và Cố Tử Ninh, chỉ có thể duy nhất là của hắn mà thôi.
|