Tự Mộng Phi Mộng
|
|
Chương 14 14. Bồn rửa mặt.
Cố Tử Ninh thấy mình ba chìm bảy nổi trên bể dục, thân thể thỏa mãn đến cực độ. Cậu cảm giác trước giờ người đó đối với mình chưa bao giờ nồng nhiệt như lúc này. Thì ra tâm ý tương thông chính là như thế... Là một thứ khiến người ta vui vẻ trong lòng.
''Ừm...A...Nhanh hơn chút nữa...Cầu anh...Cầu anh a...'' Cố Tử Ninh lúc này đã vứt bỏ tất cả dè dặt, đong đưa cái mông cong để Bạch Khải Hạp có thể nhiệt liệt fuck cậu thô bạo.
Bạch Khải Hạp nhìn khuôn mặt mị hoặc của em trai hắn, không kìm lòng muốn fuck nát cái lỗ nhỏ của cậu. Hung hãn giày xéo đôi môi cậu, tựa hồ hắn phải đem đôi môi đỏ mọng kia hôn sưng lên mới thỏa. Từng tiếng thở dốc của cậu đều bị hắn phong bế, chỉ có thể phát ra âm mũi mềm nhũn, nho nhỏ như mèo con, vô cùng câu dẫn.
Cố Tử Ninh hưởng thụ từng cơn sóng khoái cảm mà anh cậu mang lại, nước mắt kích động lại chảy giàn ra.
Thứ kia của anh cậu thật tốt a... Mỗi lần ra vào có thể đè lên điểm mẫn cảm nhô lên kia, khiến cậu không ngừng run rẩy. Cái đó của anh cậu thật lớn lại thô, nhiệt độ nóng bỏng đến dọa người khiến nội bích của cậu muốn nội thương.
Rút ra rồi cắm vào giống như đóng cọc, lại còn ác ý dùng lực đâm sâu, Cố Tử Ninh thấy cả linh hồn mình cũng rung động theo.
Cậu vẫn nhớ chuyện Bạch Khải Hạp nói về tính chinh muốn trỗi dậy, bây giờ cậu thật hi vọng mình là một Omega. Nếu cậu là Omega thì người trước mắt sẽ không ghét bỏ cậu nữa, có phải không?
Cố Tử Ninh nghĩ vậy liền vô thức cắn chặt môi, Bạch Khải Hạp thấy hành động gợi tình của em trai liền đỏ mắt. Nhưng hắn cảm giác được nhiệt độ nước trong bồn tắm đã nguội dần, nhíu mày cắm hai cái rồi rút ra. Cái vật kia cũng từ từ trượt khỏi cơ thể cậu.
Cố Tử Ninh than nhẹ một cái, bất mãn nói: ''Anh...Ah...Mau một chút tới làm em đi...''
Bạch Khải Hạp nghe em mình nói một câu, trong lòng run rẩy.
Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên môi Tử Ninh, ôn nhu mở miệng: ''Ngoan, nước lạnh rồi. Làm ở đây không tốt, chúng ta vào phòng nhé?''
Nhìn giống như là Bạch Khải Hạp đang trưng cầu ý dân nhưng thật ra hắn chính là độc đoán chuyên quyền! Nếu bây giờ hắn dùng trí năng làm nước ấm lên cũng chỉ là tạm thời. Ở trong nước lâu Tử Ninh sẽ khó chịu, cơ thể nhăn nhúm lại dễ dàng cảm mạo. Hắn cũng không muốn bảo bối của hắn cảm mạo, Tử Ninh đau một thì hắn sẽ đau mười.
Hơn nữa tính chinh không ổn định mà bị cảm cũng sẽ ảnh hưởng đến cơ thể rất nhiều, hắn không muốn thấy Tử Ninh không có sinh khí.
Lần trước hắn cũng mới tìm được một nơi khá thú vị để thử. Ừ, không sai, bồn rửa mặt!
Ở khu nghiên cứu, hắn đã từng cùng đồng đội xem một bộ phim được chiếu trực tiếp: Một Omega nõn nà bị một Alpha hung hăn đè ở bồn rửa mặt mà fuck. Gã mạnh mẽ tách hai chân của Omega nọ, côn thịt màu đỏ tía ra vào trong lỗ nhỏ màu hồng phấn là một phép so sánh cực kì dâm đãng. Không thể không nói, loại cảm giác được chiêm ngưỡng như thế rất kì lạ, nhưng cũng rất phấn khích.
Hơn nữa trong phòng tắm, gương ốp bốn phía nên có thể nhìn thấy bản thân mình dâm dật đến thế nào, nơi giao hợp cũng lõa lồ lộ ra... Bạch Khải Hạp chỉ cần đem tất cả ứng lên Tử Ninh thì dương vật thô lớn lại cứng lên mấy phần. Hắn vô cùng muốn được nhét vào trong tiểu huyệt nhỏ này, khiến cho người dưới thân muốn ngừng cũng không ngừng được.
Nhìn em trai đã không nhịn được, đưa tay tuốt súng của mình, Bạch Khải Hạp liền tức giận kéo tay cậu ra.
Hắn đặt Cố Tử Ninh lên bồn rửa mặt, thanh âm dụ hoặc khẽ nói bên tai cậu: ''Bây giờ còn chưa được đâu...''
|
Chương 15 15. Em thích anh.
Cố Tử Ninh lập tức được đặt trên bồn rửa mặt lạnh như băng, có chút không thích ứng. Cái mông cong giãy giụa muốn đi xuống nhưng lại bị Bạch Khải Hạp tách hai chân ra. Cậu muốn tự chạm vào súng của mình, nó đang rỉ nước nhưng anh cậu lại kéo tay cậu ra, vô cùng tức giận.
''Không, không được... Anh để cho em... Bắn đi... Em muốn... Hừ...''
''Muốn?'' Bạch Khải Hạp cúi người, hôn lên gò má của cậu rồi liếm những giọt mồ hôi đang lăn dài. Nụ hôn kéo dài từ gò má đến yết hầu đang phập phồng lên xuống, sau đó đến xương quai xanh, một tấc cũng không bỏ qua.
Cố Tử Ninh ưỡn ngực, trên người phát ra một loại mùi thơm kì dị khiến cho Bạch Khải Hạp muốn đắm chìm trong đó mãi mãi. Hắn bật vòi nước cho nước chảy đầy bồn rửa mặt sau đó dùng trí năng đông nước lại. Nước đông lại nhưng không lạnh, bây giờ bồn rửa mặt giống như một chiếc bàn bạch ngọc bằng phẳng.
Thật ra trong phim không giống vậy nhưng Bạch Khải Hạp sợ mình sơ ý lại làm Tử Ninh bị thương cho nên mới ra hạ sách này. Khoái cảm có nhiều bao nhiêu cũng không bằng một người trọng yếu. Mặc dù hắn là một Alpha, một Alpha cũng bị người trước mặt mê hoặc thần hồn nhưng lực khống chế vẫn hơn người thường. Dù gì Bạch Khải Hạp cũng từng đi lính, cấp bậc cũng mới tới Thiếu tướng mà thôi. Chẳng qua hắn không nói cũng không mấy ai biết.
Người khác chỉ biết hắn thuộc quân đoàn A17, là một quan quân nghiên cứu bình thường nhưng không ai biết rằng tên quan quân bình thường ấy từng đứng hàng sĩ quan ưu tú nhất. Năm đó hải tặc Tinh Tế liên kết với Trùng tộc xâm lược hắn cũng là người lập công vang dội, sau đó được thăng lên Thượng tướng.
Bạch Khải Hạp không thích mấy cái hư danh này cho nên khi danh sách bỏ sót hắn cũng bình thường. Lúc mới giải ngũ trở về, bọn họ ai cũng xem Bạch Khải Hạp như một quan quân bình thường, không biết cấp bậc thật của hắn. Nhưng hắn biết Cố Tử Ninh rất sùng bái mình, mỗi lần hắn đi bơi về Tử Ninh sẽ khen hắn có cơ thể đẹp, ước gì em ấy cũng được như mình.
Nhớ tới chuyện em ấy nói về ''quỷ áp giường'', Bạch Khải Hạp cong khóe miệng muốn cười. Làm gì có con quỷ nào vóc người ngon hơn hắn được.
''Tử Ninh, em có thoải mái không?'' Bạch Khải Hạp đẩy cậu vào sâu hơn, cho lưng cậu tựa vào tấm gương bóng loáng. Cố Tử Ninh đột nhiên bị kích thích giật nảy mình, phía dưới cứng hơn mấy phần.
Bồn rửa mặt, gương thật sự rất lạnh nhưng người trước mặt lại như lửa nóng, nóng với lạnh hòa quyện vào nhau khiến cho cậu cảm nhận được một kiểu khoái cảm mới lạ. Mơ hồ cậu mường tượng ra được dáng vẻ mình lúc này, cuối cùng lại buông xuôi theo dục vọng khiến cả cơ thể cậu run lên.
''Cầu anh, cầu anh đi vào...''
Bạch Khải Hạp chuẩn bị động thân liền dừng lại, Tử Ninh không nhịn được, chủ động cầu hắn kìa...
Thật ra hắn là một người siêu xấu xa, nếu như Tử Ninh không cầu hắn, cứ giả bộ đáng thương thì hắn sẽ đau lòng vội vàng an ủi cậu. Hắn sẽ dùng nhiệt độ cơ thể mình hòa tan một mảnh hồn còn sót lại của cậu, để cậu cảm giác được mình đang ở ngưỡng cửa thiên đàng. Nhưng bây giờ Tử Ninh lại mở miệng cầu xin hắn, hắn lại không muốn động thân để cơ thể của người dưới thân cùng nhau mây mưa. Hắn muốn... để cho cậu nói ra lời hắn muốn, lời tỏ tình.
Có lẽ không có được tâm người trước mặt mình chính là như thế, hắn muốn một lời cho phép, muốn được yêu lại. Thởi điểm Cố Tử Ninh nói hắn thật là giỏi khiến hắn vô cùng tự hào, bởi vì lời ấy đúng lắm. Bạch Khải Hạp không biết cuối cùng em hắn đối với hắn là loại cảm tình gì? Nhất cử nhất động hằng ngày của em hắn hắn một chút cũng không đoán được, cứ nhàn nhạt bình thường. Ăn cơm đến bữa lại ăn cơm, đi học đến giờ lại đi học. Giống như hôm nay hắn mới bước vào phòng tắm mà Tử Ninh đã phản ứng như vậy. Nói thật, hắn ''có chút'' khó chịu.
Nhưng cuối cùng, hắn không biết được rằng trong lòng Tử Ninh cũng thích hắn rất nhiều. Lúc nào trong đầu cậu cũng hiện lên bóng dáng của Bạch Khải Hạp. Cố Tử Ninh dặn lòng không dám nghĩ tới, không dám thừa nhận nhưng bóng hình của hắn đã sớm chôn sâu tận đáy lòng, không ai chạm tới được.
Bạch Khải Hạp nghĩ tới mấy chuyện này liền buồn bực, ôm Cố Tử Ninh xuống dọn dẹp đi ngủ.
Đột nhiên cậu động đậy.
Cậu ôm lấy eo của Bạch Khải Hạp, khuôn mặt nhẵn nhụi kề sát bụng hắn. Cậu chỉ thấy khí tức đàn ông đậm đặc đặc trưng truyền tới, không kìm được cọ cọ đầu. Vì vậy côn thịt của Bạch Khải Hạp hơi mềm xuống nháy mắt lại đứng thẳng.
Cố Tử Ninh trườn xuống, vô thức liếm một cái, không ngờ liếm trúng quy đầu của người trước mặt!
Cái lưỡi nhỏ nhắn đỏ tươi và dương vật tím đỏ đang vấn vít lấy nhau tạo thành một cảnh nóng mắt. Đầu Bạch Khải Hạp mù mịt, không còn sót chút ý nghĩ vẩn vơ nào nữa.
''Tử Ninh...'' Hắn trầm thấp nói, thật ra hắn không Cố Tử Ninh có dụng ý như vậy.
''Anh...''
''Ừ, anh đây.''
''Anh ~~~~''
''Anh đây.''
''Anh... Em...''
''Sao?'' Bạch Khải Hạp nói, thanh âm ôn nhu như nước mùa thu.
''Em thấy em thật thích anh rồi... A.... Hmmm... A... Anh, eo của anh thật rắn... Không có cái sẹo nào a...'' Cậu mềm mại dán đầu vào bụng hắn, nhỏ giọng nỉ non. Gò má thỉnh thoảng đụng vào côn thịt của Bạch Khải Hạp, khiến nó càng lúc càng lớn.
Khi hắn nghe em hắn kêu, trong lòng liền giống như có bắn pháo hoa, bởi vì hắn biết cậu chính là gọi hắn. Càng về sau, lúc Tử Ninh nói thật thích hắn, hắn thậm chí muốn tung cửa chạy ra ngoài tuyên bố với thế giới rằng Tử Ninh là của hắn, Tử Ninh trong lòng cũng có hắn!
Nhưng những rung động ấy được hắn dằn lại, bởi vì... Bạch Khải Hạp muốn thưởng cho bảo bối của hắn!
Nâng cao cái mông của cậu, đè cậu xuống, thứ cứng rắn thuận lợi tiến vào nơi chặt chẽ ướt đẫm kia.
''Tử Ninh, đừng vội... Anh thưởng em.''
|
Chương 16 16. Cầu anh, lão công!
''A...'' Cố Tử Ninh ngửa mặt rên lên, âm cuối run rẩy mị người.
Bạch Khải Hạp cúi đầu ngậm lấy cánh môi đỏ của cậu, hạ thân cuồng tứ thao lộng, mỗi lần ra vào đều tiến vào chỗ sâu nhất bên trong nội bích. Hắn dốc sức nghiền qua điểm hơi nhô lên bên trong khiến cậu rơi lệ.
Cuối cùng Bạch Khải Hạp cũng tiến vào khiến cậu cảm động muốn khóc, về mặt tâm lí hay sinh lí, giờ phút này cậu đều thấy thỏa mãn vô cùng. Cậu thích người trước mặt, rất thích, tự hỏi vì sao còn phải dè dặt? Dù sao, cuối cùng mình cũng là người nếm mùi đau khổ... Thích một người liền phải chân thật biểu lộ, để lâu thành bệnh. Nếu cậu nói ra, lỡ đâu người trước mặt cũng vừa vặn để mình trong lòng, không thì chết tâm để còn yêu người khác. Còn nếu không nói thì chắc chắn nắm trăm phần trăm thất bại.
Trong đầu Cố Tử Ninh xẹt qua đoạn phim giáo dục XXX cậu len lén xem, đó là một màn nóng bỏng của tiểu thụ, đặc biệt là mấy lời nói. Nội tâm cậu giùng giằng muốn mở miệng nhưng chỉ trách da mặt cậu quá mỏng. Tiểu thật ấy thật tao, vừa nghênh hợp côn thịt lại còn đong đưa cái mông. Trong miệng nói ra mấy lời lí thuyết thật xấu hổ... Nhưng cậu phát hiện khi tiểu thụ ấy nói những lời đó, công của hắn càng lúc càng hưng phấn.
Nếu như... Cố Tử Ninh cũng nói những lời như vậy, người trước mắt này có thể cũng hết sức kích động hay không?
''Ha... Hmmm... Anh... Lão công, cầu anh, cầu anh... Cầu anh chơi em, chơi em mạnh vào... Ha a a a a....'' Cậu cắn răng thở dốc thốt ra được câu này, trái tim cũng nhảy tưng tưng tưng tưng. Da mặt vốn mỏng lại đỏ ửng lên, đầu quay qua một bên không dám đối diện vơi ánh mắt nóng rực của Bạch Khải Hạp, hận không có cái lỗ nẻ chui vào.
Cậu, cậu nói ra rồi!!!
Nghe được mấy lời này của người trong lòng, Bạch Khải Hạp phút chốc dừng lại sau đó như vũ bão tấn công. Nghiêng đầu hôn ra sau gáy của Tử Ninh, lời nói tà mị nồng nặc phát ra,
''Tử Ninh, em vừa mới... Nói gì? Anh nghe không rõ, tới, lặp lại lần nữa đi...''
''Nữa, lặp lại lần nữa?'' Cậu cong người đón nhận công kích của người trước mặt, hai chân run run cơ hồ mất đi tri giác. Hậu huyệt bị khoái cảm lấy đầy, Cố Tử Ninh bây giờ chỉ có thể dựa vào anh cậu. Nhẹ giọng nói, nhưng giọng vẫn không đổi vị, ngọt ngào tinh tế, cậu không biết cậu bây giờ đã câu thần hồn của Bạch Khải Hạp điên đảo.
''Đúng, lặp lại lần nữa.'' Quả thật, hắn lúc này thật sự kích động, ôm eo của Tử Ninh tùy ý ra vào, cảm thụ nơi nội bích nóng ẩm truyền tới khoái cảm.
Tính chinh của cậu bây giờ đã xuất hiện sơ sơ, kết chắc cũng sẽ hiện ra một chút, thời gian còn dài, hắn nhất định sẽ tìm được. Nếu như bây giờ không tìm được vậy Tử Ninh rất có thể là một Beta, nhưng không sao, hắn không ngại, vì trong lòng hắn chỉ có duy nhất một người. Phần trăm Beta sinh sản tuy thấp nhưng hắn nhất định có thể khiến Tử Ninh mang thai được.
Hì.
Hắn không nhịn được bật cười, cảm thấy mình cũng tự kỉ đến nơi rồi. Chuyện còn chưa tới đâu mà hắn đã muốn có con với Tử Ninh, thật là... Nhưng Bạch Khải Hạp mơ hồ cảm thấy cậu chính là một Omega bởi vì trên người cậu có mùi thơm như có như không, cậu so với người không biểu hiện tính chinh cũng mềm mại hơn rất nhiều. Huống chi Nghiêm Diệp... Y nói như vậy thì chắc chắn cũng có đạo lí riêng của y.
Rốt cuộc... Có chỗ nào hắn chưa để ý tới chăng?
''A a... Anh ơi... Cầu anh động... Chơi em... Nhanh lên một chút...''
Bạch Khải Hạp suy nghĩ nên động tác chậm lại, cuối cùng trực tiếp ngừng lại luôn. Tự mình đắm chìm trong thế giới của mình nhưng Cố Tử Ninh thì lại đắm chìm trong thế giới của cậu. Em ấy cuối cùng cũng mở miệng xin hắn vậy mà hắn đang làm gì vậy? Phân tâm?! Thật là phí thời gian mà!
Bạch Khả Hạp tỉnh hồn, nhìn thấy em trai của hắn đang bất mãn mà căn môi lại cảm thấy buồn cười. Trong lúc vô tình lại lạnh nhạt bảo bối của hắn, thật không nên, không nên mà.
''Được được được, anh động anh động. Bảo bối, chúng ta đổi tư thế nhé?''
''Đổi tư thế... Hmmm.... A!''
Hắn nói xong liền rút côn thịt, xoay người Cố Tử Ninh lại để cậu đối mặt với gương sau đó hung hăn cắm, hữu ý nghiền nát điểm nhô ra kia.
Cố Tử Ninh thấy tư thế này chính mình lại bị fuck sâu hơn, khoái cảm cũng từ từ nâng cao. Người này, thật cao tay...
''Thích anh đâm vào dâm huyệt em như vậy không?''
''Thích... Thích... A... Hư...'' Cố Tử Ninh bắn tinh, Bạch Khải Hạp nhanh chóng chạy nước rút rồi cũng bắn vào nơi mềm mỏng ngọt ngào kia. Hưởng thụ dư âm của cao triều, cậu gục đầu vào gương, cơ thể mỏi nhừ không gượng được nữa. Miễn cưỡng tựa người ra đằng sau, chậm rãi thở dốc. Cảm giác được lấp đầy, được bắn sâu bên trong thật tuyệt. Bây giờ cậu thật muốn cả đời đều cùng với người nọ sống chung một chỗ, hạnh phúc ngày qua ngày như thế này là đủ.
Đáng tiếc, đây chỉ là mộng mà thôi.
Nghĩ nghĩ một hồi, Cố Tử Ninh từ từ thiếp đi. Cảm nhận được hơi thở của người trong lòng đang chậm lại, Bạch Khải Hạp cong miệng cười.
Qủa nhiên, Tử Ninh là một Omega. Bởi vì mới vừa rồi... Hắn đã tìm được kết ấn giấu sau gáy của cậu. Nhẹ nhàng vuốt ve nó, hắn sẽ là người đầu tiên cắn bể nơi này. Ngày đó Bạch Khải Hạp còn phải ''ăn'' Tử Ninh cho đến khi tinh dịch của hắn trong cơ thể cậu thành kết, khiến cậu dựa vào hắn nức nở, khiến cậu vì hắn mà cao triều, nói không nên lời.
Cố Tử Ninh, bây giờ hay tương lai, chỉ có thể là người của Bạch Khải Hạp!
|
Chương 17
17. Đi chơi.
Nắng sớm chiếu vào phòng, trải đều lên người đang nằm dài kia. Cố Tử Ninh dụi mắt, tỉnh lại, cảm nhận đầu tiên đó chính là cơ thể cực kì đau! Đặc biệt là chỗ ấy ấy. Nhưng cả người rất lạ, tuy đau nhưng vẫn nhẹ nhàng khoan khoái. Không thể không nói đây là một kiểu cảm giác kì quái trên đời.
Cậu nhớ rõ ràng... Ngày hôm qua cậu ngủ quên trong phòng tắm mà, làm sao bây giờ lại yên yên ổn ổn nằm trên giường? Chẳng lẽ mình mộng du...
Nghĩ đến hai chữ mộng du, cậu đột nhiên nhớ tới giấc mộng tối qua. Cố Tử Ninh lại gặp người đàn ông khiến cậu sảng khoái dị thường, hình như, hình như trong mơ cậu cùng anh... tỏ tình?
Tỏ tình?!
A A A A A A A -- Sao có thể thế được?!
''Tử Ninh, em dậy rồi à?'' Bạch Khải Hạp đẩy cửa bước vào, tay cầm điểm tâm đặt trên tủ đầu giường của cậu sau đó ngồi xuống, sờ sờ đầu cậu.
''Em cũng nặng lắm đó.''
''Hả?'' Cố Tử Ninh định theo bản năng chuẩn bị né đầu, nghe thấy câu nói của anh cậu lại ngây ngẩn. Ý gì đây?
''Tối qua lúc em ngủ quên trong lúc tắm, khi anh tới nước đã lạnh ngắt rồi. Sao em không dùng trí năng làm ấm nước?''
Cậu nhìn Bạch Khải Hạp mặt đầy nghiêm trang, ngượng ngùng le lưỡi một cái rồi quay đầu đi hướng khác, căn bản không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Bạch Khải Hạp.
''À thì, tối qua em quên.'' Cậu lại cảm giác mặt mình lại đỏ lên nữa, ngày hôm qua sao lại mất mặt ngủ quên trong bồn tắm chứ? Thiên a, cho con cái lỗ con chui! Đã vậy còn không biết điều mơ mấy chuyện thẹn thùng như thế nữa? Huhu, thiên a, giáng sét cho con chết đi, huhu...
Hắn đưa một cái đệm dựa cho cậu, búng tay cái tách, một cái bàn từ giữa không trung hiện ra rồi từ từ đi đến trước mặt. Bạch Khải Hạp mang từng món điểm tâm đặt lên bàn: Sủi cảo tôm, bánh mì lát, trái cây, xà lách, còn có... Một ly sữa bò tươi!
''Cái đó, anh...''
''Hử?''
''Em có thể đổi cái khác không, em không muốn uống nó, đổi thành nước chanh nha?'' Cố Tử Ninh mở to mắt vô tội nhìn anh Hai của mình, hi vọng anh có thể tha cho cậu một lần. Cương quyết bá đạo của anh cậu cũng đã từng thưởng thức qua, không biết bây giờ anh có chịu hay không a...
''Không. Anh hôm nay đã cho em sủi cảo tôm, không uống thì đừng ăn.''
''Hức...'' Cậu không tình nguyện hức một tiếng, trong lòng mắng Bạch Khải Hạp quá chuyên chính!
(Chuyên chính: tập trung vào một mục đích nhất định, đặc biệt, không có ngoại trừ)
Trước đây cậu muốn ăn sủi cảo tôm nhưng anh cậu lại không cho, bởi ăn thứ này phải chấm tương hạt tiêu, buổi sáng không thích hợp cho việc ăn cay như vậy. Bây giờ vất vả lắm mới được ăn món yêu thích nguyên vị, anh cậu lại bắt cậu phải uống hết ly sữa tươi kia! Thứ đó thật sự là khó uống mà, tại sao cứ phải bắt ép cậu như thế, huhu?
''Anh ơi~~~'' Cổ Tử Ninh mềm giọng kêu, hắn tuy trong lòng có dao động nhưng trên mặt vẫn như sắt ngàn năm không đổi. Dược hiệu thuốc hắn bỏ cho Tử Ninh kéo dài mười ngày, đến bây giờ mới chỉ qua năm ngày mà thôi, hôm nay là ngày thứ sáu, nếu như cậu cứng đầu không chịu uống sữa để làm chậm lại dược hiệu, đầu óc sẽ có chút mơ hồ.
Dẫu sao hôm nay hắn muốn mang cậu ra ngoài chơi đùa, không thể vì thuốc mà bỏ được.
Thật ra thì lăn lộn với Tử Ninh trên giường tư vị cũng không tồi, ngọt ngào ấm áp, nhưng mỗi lần sau khi ân ái thì trên người Tử Ninh lại lưu quá nhiều vết đỏ. Tuy có bôi thuốc nhưng vẫn không giảm, thể chất của cậu đã biến mất vô ảnh vô tung mà cậu vẫn chưa chịu được. Dù gì hắn vẫn chỉ thích một mình cậu, hắn thích vẻ mặt ngây ngốc, thích sự quan tâm của cậu.
Vì yêu cho nên Bạch Khải Hạp mới muốn tâm và thân thể của cậu hoàn toàn thuộc về hắn. Hôm qua hắn đã nếm trải mùi vị ngọt ngào của cơ thể cậu, chỉ còn lại cửa ải cuối cùng là trái tim cậu mà thôi.
Tối qua Cố Tử Ninh đã bày tỏ những lời đó với Bạch Khải Hạp, cậu cũng nói trong lòng có hắn. Còn hành động cậu cự tuyệt Nghiêm Diệp chứng tỏ trong lòng cậu cũng bài xích người này không ít. Nhưng vừa bài xích Nghiêm Diệp vừa mở miệng nói thích mình thì tính là Tử Ninh thích hắn thật đúng không?
''Kêu anh cũng vô ích, uống, hoặc anh đổ mớ sủi cảo này đi.'' Hắn làm bộ cầm đĩa sủi cảo lên.
''Anh anh anh, đừng mà!'' Cố Tử Ninh ngẩng đầu lên sau đó nhìn thấy nụ cười như không cười của Bạch Khải Hạp.
''Sao không cúi đầu nữa?''
''Sủi cảo tôm...'' Nhưng mà lời này của anh có ý gì đây... Cố Tử Ninh sờ sờ sau ót, khuôn mặt đỏ bừng, cậu mới vừa nhìn thấy ánh mắt ôn nhu như nước của anh cậu. Trong lồng ngực tim đập bùm bùm như đánh trống, tưởng chừng nhảy ra ngoài tới nơi.
Ánh mắt như ''anh biết hết rồi nhé'' của anh là sao đây? Anh anh anh... Sẽ không biết cậu thích anh chứ hả? Thiên a, chẳng lẽ đi ngủ nói mớ? Cố Tử Ninh lần này muốn tự chôn mình luôn.
''Hôm nay anh rảnh.''
''Vậy... Cho nên...''
''Cho nên anh có thể cho em ra ngoài chơi.'' Bạch Khải Hạp cười, xoa xoa đầu cậu.
''Ra ngoài chơi?'' Cậu nghe chữ chơi, trong đầu đã nghĩ tới bao nhiêu là thú vui, mặc kệ xấu hổ không xấu hổ, ánh mắt cậu sáng trưng, chĩa lên mặt hắn.
''Ngoài cảng mới xây một khu trò chơi, anh sẽ dắt em qua đó chơi.''
''Được a được a.'' Cố Tử Ninh đã vui vẻ muốn nhảy cẫng lên, hận không thể mọc cánh bay ra cảng ngay bây giờ.
''Ăn xong anh đưa em đi.''
''Vâng, anh là số một!'' Vừa nói cậu vừa uống hết ly sữa bò, mặc kệ tanh hay không tanh, cậu bây giờ là cực kì muốn đi chơi. Dù cậu lớn như vậy nhưng chưa từng đi chơi xa lần nào, chứ đừng nhắc tới khu trò chơi, nơi đó sẽ vui lắm đây! Vì thế mà Bạch Khải Hạp mới nói một lời, Cố Tử Ninh lại kích động hưng phấn đến thế.
Nhìn em trai đang cắm đầu cắm cổ ăn điểm tâm thật nhanh, khóe miệng Bạch Khải Hạp cong lên thành một nụ cười.
Tử Ninh, anh sẽ dùng ôn nhu của anh để em có thể chân chính nói yêu anh!
|
Chương 18 18. Ngoài ý liệu.
Cuối cùng hai người cũng đã tới cảng Ba, nhìn khu trò chơi lấp lánh, Cố Tử Ninh mở to mắt đi một vòng.
''Anh, anh, mấy cái đồ chơi này em chưa thấy bao giờ hết!''
Cậu cảm thấy xung quanh đều là thứ mới mẻ lạ lùng, cậu phải cảm ơn chuyện Bạch Khải Hạp ngày hôm nay dắt cậu đi chơi a!
''Những thứ này đều là đồ chơi của địa cầu xưa, bây giờ được người ta phục chế như cũ. Mặc dù có chút khác biệt nhưng vẫn có rất nhiều người chưa từng thấy qua.
''Ô... Nhưng mà sao nơi đây không có ai hết vậy?'' Cố Tử Ninh sau khi háo hức chạy một vòng liền cảm thấy có gì đó sai sai, nếu những thứ hiếm lạ như thế này được trưng bày thì hẳn là phải có nhiều người mới đúng chứ!
Hắn cúi đầu cười nhẹ, trong lòng khẽ than thầm hôm nay em trai hắn thông minh xuất chúng. Đúng, hôm nay hắn chính là dùng đặc quyền quân đội của mình bao trọn khu này, chỉ hai người đi chơi với nhau thôi. Thật ra thì không hẳn là lấy công mưu tư (lấy chuyện công làm việc riêng) chẳng qua là người nắm giữ khu này là người có thế lực, tiền tài đối với người ta là vô dụng thế nên chi bằng tạo một chút áp lực.
Dù sao ở trong quân đội, Bạch Khải Hạp chỉ có số thứ tự cùng danh hiệu, có ai thật sự biết hắn là ai đâu nào.
''Bởi vì chúng ta may mắn.''
''May mắn?'' Cố Tử Ninh nghi ngờ
''Không có ai biết khu này mở khu trò chơi đâu, chỉ có chúng ta biết thôi.''
''À, vậy sao..'' Cậu nửa hiểu nửa không gật đầu, có chút nghi ngờ nhìn anh trai mình.
Nhưng từ một góc độ khác, chuyện này cũng không hề sai. Bây giờ khoa học kĩ thuật nhảy vọt, chuyện xây một khu như thế này chỉ trong một cái búng tay là hoàn thành. Có thể bên cạnh nhà của bạn là một khoảng đất trống, ngủ một giấc dậy bạn liền phát hiện khoảng đất kia đã biến mất vô ảnh vô tung, thay vào đó là một tòa cao ốc đỉnh tuốt lên mây. Lúc trước, chuyện này có thể khẳng định là bệnh thần kinh nhưng hôm nay đó là chuyện vô cùng bình thường, mọi người đã sớm hình thành thói quen với điều đó.
Cơ mà Cố Tử Ninh chưa nghĩ tới chuyện này, dù vậy nhưng tất cả mọi người đều mù hết sao? Cũng chỉ có cậu hết sức tin lời anh trai mình thôi!
Song dù gì cũng không sao, bởi vì rất có khả năng anh cậu sẽ giải thích một mớ cho cậu. Đến lúc đó lại hận mình sao mở miệng khi chưa kịp suy nghĩ nữa đi!
''Anh, chúng ta chơi cái đó đi!''
Cố Tử Ninh chỉ cái ghế bay cách đó không xa, biểu tình háo hức. Cái ghế đó cậu biết, cậu biết mà! Ngồi lên đó thì sẽ bay lên, cả người đều giống như không phải của mình nữa. Đã từng xem video trên Quang Não, Cố Tử Ninh từng mong ước mình được ngồi trên đó một lần, như vậy chắc kích thích lắm đây.
''Được.''
Sau đó Bạch Khải Hạp được cậu kéo đi khắp nơi chơi đủ trò: Xe chạy xuyên núi, búa đảo ngược, bánh xe bầu trời... Cả buổi, hai người chơi không biết bao nhiêu thứ. Cậu mới đầu rất hưng phấn, chơi thêm mấy trò nữa thì cả người liền có chút không ổn. Chơi thêm chút nữa, đầu óc cũng choáng váng lên mây, hết sức muốn nôn!
''Anh Hai, anh...'' Cậu dựa người vào Bạch Khải Hạp, cảm thấy đầu óc mình chuẩn bị nổ rồi. Thật sự bây giờ cậu chỉ muốn tìm một chỗ ngủ, im lặng nằm nghỉ một tí. Tựa vào ngực hắn, cậu nhắm hai mắt, lông mi dài khẽ run rẩy, cố gắng nhịn cơn buồn nôn.
''Anh đây.'' Hắn nhẹ nhàng sờ sờ đầu Cố Tử Ninh, bình tĩnh ngồi trên băng ghế. Trong mắt tràn đầy cưng chìu cùng cười khổ nhìn em trai mình, yếu mà đòi ra gió, bây giờ khó chịu buồn nôn, thật là...
''Ting ting, ting ting --" Quang Não truyền tin của hắn đột nhiên vang lên.
''A lô... À, tôi là.. Làm sao, có vấn đề gì sao... Được, tôi lập tức tới ngay...''
''Anh, có chuyện gì vậy?'' Cậu ngẩng đầu lên, cảm giác khá hơn nhiều, nhìn Bạch Khải Hạp đang cau mày. Chắc lại có chuyện gì không ổn nữa rồi.
''Tử Ninh, chúng ta về nhà thôi.'' Bạch Khải Hạp đứng lên, dắt cậu đi.
''Được... Chết... Oẹ!'' Cố Tử Ninh thấy thứ đó cũng trào lên tới cuống họng rồi, che miệng chạy về phía nhà vệ sinh.
''Tử Ninh, em sao vậy?''
''Em đi WC!'' Cậu vội vàng giải thích rồi chạy biến đi, hắn đứng nhìn bóng lưng cậu nhưng không chạy theo.
Mới vừa rồi, kĩ thuật A17 nói Tây Phương Tinh Tế lãnh vực lại có bạo động Trùng tộc, tóm lại, hắn phải xuất chinh lần nữa. Chuyện này đồng nghĩa với hắn lại một lần nữa cách em trai hắn rất xa, cũng rất lâu. Rõ ràng Tử Ninh mới có chút cảm giác với hắn, chuyện còn chưa tới đâu đã bị xa cách ngăn trở, thành ra công cốc. Không thể phủ nhận, Bạch Khải Hạp cực kì tiếc hận.
Cuối cùng Cố Tử Ninh cũng tìm được phòng vệ sinh, đẩy cửa liền nôn ngay vào bồn rửa mặt, tim phổi tựa hồ cũng muốn phun ra. Trời ạ... Thật khó chịu...
Đột nhiên cậu thấy có người ở sau lưng mình vỗ nhẹ, không khỏi hết hồn quay đầu nhìn.
''Lớp, lớp trưởng!''
|