Tự Mộng Phi Mộng
|
|
Chương 19 19. Nụ hôn của Nghiêm Diệp.
Đúng vậy, người vỗ nhẹ sống lưng cậu chính là lớp trưởng - Nghiêm Diệp. Y mặt đầy ôn nhu nhìn cậu, ánh mắt si mê xen lẫn sủng nịch.
''Tử Ninh, em đỡ hơn chút nào chưa?'' Cố Tử Ninh vốc nước rửa miệng, ngượng ngùng gãi đầu một cái rồi móc trong túi một viên kẹo bạc hà ăn cho thơm miệng. Trời à.. Con lại mất thể diện trước mặt lớp trưởng, ông thật quá bất công đi, sáng nay còn chưa đủ hay sao?!
''A, đỡ rồi, lớp trưởng hôm nay cũng tới chơi sao? Hôm nay ở đây thật ít người!''
Nghiêm Diệp nghe lời này có chút lạ, sau đó lại dửng dưng như thường. Rõ ràng Bạch Khải Hạp không có nói rõ ràng chuyện này cho bảo bối của hắn. Có lẽ ít người nào biết số hiệu của hắn nhưng Nghiêm Diệp lại rất rõ ràng. Năm đó quân đoàn Tinh Hà số hiệu 001 Thương Ưng... Không phải là hắn sao?
Tử Ninh đúng là ngây ngốc một cách đáng yêu, lại còn tưởng ở đây ít người... Nhưng mà chẳng phải y thích sự ngây ngốc này của Tử Ninh sao, haha.
''Ừ, ít người thật. Này, lau đi.'' Nghiêm Diệp từ túi áo lấy ra một cái khăn tay đưa cho câu, khóe môi câu lên một nụ cười nhàn nhạt khiến cho vẻ đẹp trai của y tăng thêm mấy phần.
Cố Tử Ninh lau lau nước còn sót trên mặt, chuẩn bị trả lại cái khăn cho Nghiêm Diệp nhưng tay y mới vừa đưa ra, cậu lại thu tay về.
''Lớp, lớp trưởng, cái này dơ rồi, để tôi mang về giặt lại.''
''Em cứ như vậy... Muốn giữ đồ của tôi sao?'' Nghiêm Diệp khẽ cười, ngón tay nhẹ nhàng tháo lỏng cà vạt, tà tứ nhìn cậu.
''Hả? Gì? Ơ --" Cậu không phản ứng kịp liền bị y đè trên vách tường hôn xuống, khí tức bất ổn.
''Này... Này, cậu làm gì... Buông tôi ra!'' Thân thể cậu bị Nghiêm Diệp đè chặt trên tường, không thể động đậy. Cậu đành phải dùng hết sức lực mới có thể đẩy người trước mặt ra xa một chút, thở hào hển hét lên.
Nụ hôn của Nghiêm Diệp khiến cậu bối rối, thật ra thì cho tới tận lúc nãy... Cậu chưa từng được ai chân chính hôn qua bao giờ? Cái này có tính là, nụ hôn đầu không?!
''Tử Ninh, em có biết em câu người, em đứng ở chỗ đó thật cám dỗ tôi muốn phạm tội lắm không? Trên người em vừa rồi tỏa ra mùi thơm như có như không, giơ tay nhấc chân đều đáng yêu, em khiến tôi luôn nghĩ tới em, nhớ tới em từng giây từng phút. Em cự tuyệt tôi thì sao, tôi... Cuối cùng vẫn muốn em như vậy!''
Nói xong, hắn dùng một tay kéo hai tay cậu giữ cao trên tường, tay còn lại kéo eo cậu tới gần.
''Lớp, lớp trưởng...'' Bây giờ Cố Tử Ninh nói chuyện run rẩy, cậu thấy dáng vẻ bây giờ của Nghiêm Diệp thật đáng sợ.
''Đừng gọi tôi là lớp trưởng! Gọi tên của tôi!... Em biết không, mới vừa rồi em chống tay lên thành bồn rửa mặt thở dốc, dáng vẻ ấy đẹp biết bao. Tôi đứng sau lưng em, vẫn không thể nào hiểu nổi, em vì cái gì lại không thể tiếp nhận tôi... Tại sao?''
Nói xong, Nghiêm Diệp bắt đầu động thủ trên người Cố Tử Ninh, khiến cậu run lẩy bẩy.
Không đúng, thật không đúng, loại cảm giác này khiến cậu còn khó chịu gấp bội phần. Cậu thích bàn tay của người trong mộng kia hơn. Cảm giác được tay của Nghiêm Diệp đang luồn vào áo phông của mình, cậu liền có cảm giác muốn khóc. Người này, không phải là muốn...
''Nghiêm Diệp, Nghiêm Diệp, cầu xin cậu, cầu xin cậu, tôi không muốn!'' Ra sức giãy giụa, khóe mắt cậu ướt đẫm, vài giọt nước mắt đã bắt đầu lăn dài. Người ta nói nam nhi đổ máu không đổ lệ, cậu biết nhưng trường hợp này không hề trong tầm kiểm soát của cậu. Nghĩ đến chuyện mình bị người đàn ông khác cưỡng bách tại nơi này cậu liền khóc lớn.
''Tôi... Thật xin lỗi... Em không sao chứ?...'' Thấy nước mắt trên mặt cậu, Nghiêm Diệp đang kích động cũng phải khôi phục lại trạng thái bình thường. Thả hai tay cậu ra rồi tiếp lấy cơ thể đã xụi lơ vô lực của cậu, người trong ngực bởi vì kinh sợ quá độ đã ngất đi.
Thân thể cậu rất mềm, vẫn khiến y rạo rực trong lòng, nhưng không được bao lâu, ấm áp trong ngực liền biến mất. Người trong lòng liền thoát khỏi vòng ôm của y, ngước mắt nhìn, Nghiêm Diệp liền nhận ra Bạch Khải Hạp sắc mặt lạnh lẽo nhìn mình.
''Thì ra cậu chính là chủ khu này.''
''Đúng vậy, anh có vấn đề gì không?'' Y không cam lòng yếu thế tiến lên, nhìn thẳng vào mặt hắn. Căn bản y không cần phải sợ người này, bởi vì y so với hắn không thua kém là bao.
''Tôi hi vọng, cậu, vĩnh viễn không mơ ước người của tôi! Nếu không, tôi sẽ khiến cho cậu sống rất không thoải mái. Đừng quên, súng ống đạn dược cậu đổi chác năm đó...''
Bạch Khải Hạp híp mắt nói, thẳng thắn công kích người trước mặt. Chuyện y trao đổi súng ống đạn dược với Tinh tế Hải tặc, sao hắn lại biết?!
''Hừ, tôi không biết anh đang nói gì. Mời về, Tử Ninh chơi mệt rồi.''
Hắn hừ lạnh một tiếng, nhấc chân đi thẳng. Mới vừa rồi Bạch Khải Hạp bực bội chuyện Tử Ninh đi lâu như vậy vẫn chưa quay lại, hắn không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy. Trước đây hắn đã tỉ mỉ điều tra Nghiêm Diệp mới phát hiện ra chuyện kia, rõ ràng... Y cũng thuộc quân đoàn Tinh Hà, số 002, Bạch Hồ.
Chuyện ngày trước, Bạch Khải Hạp cũng không có qua lại gì cho nên biết cũng như không biết cho qua. Nhưng bây giờ sự đã đến nước này rồi, hắn cũng sẽ không nhu thuận chắp tay dâng Tử Ninh, cũng sẽ triệt luôn cơ hội cạnh tranh của Nghiêm Diệp.
Nếu như y dám đục nước thả câu, mượn gió bẻ măng khi Bạch Khải Hạp vắng mặt mà động thủ với Cố Tử Ninh, hắn cũng không ngại... Hủy hoại tất cả của y!
|
Chương 20 20. Bên trái cũng muốn.
''Anh, hôm qua thật mất mặt quá.'' Cố Tử Ninh ngồi trên ghế sa lông ôm đầu, sau đó bưng mặt hết sức xin lỗi. Ngày hôm qua không chỉ có chơi mà còn có chuyện xảy ra giữa cậu và lớp trưởng, cuối cùng mất mặt ngất xỉu.
Thật ra thì cậu cũng không trách Nghiêm Diệp, Nghiêm Diệp chỉ là quá thích cậu mà thôi. Đối với cậu làm những chuyện như thế, mặc dù cậu rất không muốn. Nhìn Bạch Khải Hạp, Cố Tử Ninh có chút chột dạ, cậu nghĩ chuyện đã qua không có cách nào vãn hồi nữa, hay là thời gian này cứ để cho Nghiêm Diệp suy nghĩ lại thật kĩ đi.
''Ăn quýt đi.'' Bạch Khải Hạp vừa nói vừa đưa cho cậu một múi quýt đã bóc sạch, cậu nhận lấy sau đó len lén nhìn anh Hai của mình. Hình như... Anh đang giận.
''Anh... Anh không sao chứ?''
''Không, khăn tay của Nghiêm Diệp anh đã giặt rồi phơi khô. Em qua đó lấy đi.''
''A?''
''Ngày mai không phải còn đi học à, cầm rồi trả lại cho Nghiêm Diệp.''
''Vâng, được...'' Cố Tử Ninh lắp bắp nói, cầm lấy khăn tay, cảm thấy sự bình tĩnh của anh mình có chút không bình thường. Cậu luôn thấy trước ngày bão nổi đều là ngày nắng đẹp trời nha.
Nhìn khăn tay trắng trắng thơm thơm trong tay mình, cậu đưa lên mũi khẽ ngửi mấy cái, một mùi hoa nhài nhàn nhạt tỏa ra khiến tâm tình cũng tốt hơn nhiều. Cố Tử Ninh đem khăn tay kia nhét vào trong túi, vui vẻ ăn quýt.
Ngọt quá!
Nhoáng một cái cậu đã ăn hết toàn bộ quýt, trong cổ có chút khô.
''Anh, bên đó có nước không?'' Cậu hỏi Bạch Khải Hạp, Bạch Khải Hạp vừa nhìn cậu cẩn thận nhét khăn tay vào trong túi liền không khỏi gai mắt. Mặt thoáng chốc lại khôi phục ôn nhu, đưa cho em trai mình một cốc nước lạnh.
Cậu nhận lấy rồi uống hết, hoàn toàn không phát hiện ánh mắt kì lạ của anh trai mình. Cố Tử Ninh từ trước đến giờ vẫn rất không nhạy bén, căn bản không thể nào phát hiện ra âm mưu của hắn, đối với anh trai mình cậu luôn là 100% bỏ phiếu tín nhiệm. Có thể cảm nhận được tức giận của anh, lãnh đạm của anh song điểm mấu chốt chính là cậu không cảm nhận được mảnh tâm tư nho nhỏ của anh, bởi vì trong đầu cậu không nghĩ được tới chuyện anh mình tính kế ''ăn'' mình.
''Nếu như không có chuyện gì em ngủ nha, anh cũng đi ngủ sớm một chút.''
''Ừ.''
Cố Tử Ninh nói xong liền ngáp một cái, chuẩn bị lên lầu đột nhiên nhớ tới cái gì vội vàng chạy xuống.
''Sao thế?''
''Ấy ấy ấy ấy, Teddy đệ đệ của em vẫn chưa mang vào, lỡ trời mưa thì sao!'' Cậu kêu to chạy ra ban công, chuẩn bị tìm con Teddy đệ đệ kia. Bạch Khải Hạp không khỏi đỡ trán, cười khổ. Đi tắm thì quên quần quên áo, đi học thì quên sách quên vở nhưng đi ngủ lại không thể quên con gấu, thật là không chịu nổi.
Chẳng qua là dược tính trong cơ thể cậu... Sau khi uống ly nước kia cũng bắt đầu muốn phát tác đi, hửm?
Năm phút sau, đúng như dự đoán Bạch Khải Hạp liền nghe được âm thanh Cố Tử Ninh choáng váng té xuống Teddy đệ đệ của cậu. Chậm rãi đi ra ban công, hắn thấy em trai hắn đang dựa vào con gấu kia, sắc mặt đỏ gay, đôi mắt khép hờ, hai chân một co một duỗi. Nếu không có con gấu đỡ, cậu cũng đã nằm dài ra đất rồi.
Bạch Khải Hạp mấy bước tiến tới liền nhấc cậu lên, ôm eo cậu, đem con gấu chướng mắt vứt qua một bên. Búng tay một cái, dưới chân đã xuất hiện một tấm thảm lông dày.
Quét mắt nhìn một vòng, phong cảnh trên ban công cũng không tệ... Nếu như lần trước ở chỗ này cùng Tử Ninh làm, cảm thụ ấy đã tuyệt vời hơn biết bao...
Nghĩ vậy, Bạch Khải Hạp kéo con gấu lại, đặt cậu lên, từ tốn cởi quần áo cậu ra. Nhìn hai chân bởi vì dục vọng căng trướng mà tự ma sát lẫn nhau, hắn tà tứ cười một tiếng. Da thịt Cố Tử Ninh trắng nõn và hai điểm đỏ thẫm từ từ lộ ra trong không khí, mắt cậu khép hờ, dục vọng dâng trào không che giấu nổi giống như có ngọn lửa đang tí tách bùng lên trong lòng.
Đầu vú của Cố Tử Ninh nhạy cảm dị thường, bởi vì lộ ra trong không khí se lạnh nơi sân thượng nên dần dần trướng lên.
Vốn ban đầu hai điểm chỉ nho nhỏ hồng hồng, bây giờ lại giống như hạt đậu vậy, chắc là hai núm vú cậu cũng bắt đầu cứng lên.
Yết hầu Bạch Khải Hạp lên xuống, ngậm một bên, quả nhiên đã sưng cứng, bàn tay đưa ra bấm bên còn lại, vật nhỏ ấy coi chừng như có thể chảy ra sữa vậy.
''Ha... A... Thích... Bên trái, bên trái cũng muốn...'' Cố Tử Ninh bị kích thích bất ngờ, kìm lòng không được rên dâm đãng, mất tự nhiên cũng theo gió mà bay. Chính là cậu cảm thấy một điều này, cậu thích người trước mặt, phản kháng chỉ dành cho những người cậu không thích mà thôi, trong lòng có cảm giác giống như nở hoa vậy.
''Bên trái... Cũng muốn sao? Muốn cái gì?'' Bạch Khải Hạp nghe được lời dâm của cậu, thanh âm đột nhiên liền trầm thấp.
Em trai hắn, học ở đâu loại câu dẫn này?
|
Chương 21 21. Ngoan ngoãn sờ cho anh xem.
''Anh, anh nói sao... A, hừ...'' Cố Tử Ninh ngọ nguậy thắt lưng, bộ dáng giống như đang đùa giỡn với lửa trong lòng Bạch Khải Hạp, giọng nói gấp rút nũng nịu. Đưa cánh tay mềm mại khoác hờ lên vai của hắn, ánh mắt mơ hồ mông lung nhìn về phía trước. Hắn cảm thấy ánh mắt này vừa quyến rũ vừa rối như tơ, khiến hắn không thể chạy đâu cho thoát.
Bạch Khải Hạp tiếp xúc với ánh mắt của Cố Tử Ninh, đầu óc căng lên muốn nổ, lửa dục vốn cuộn trào nay còn lên cao hơn nữa. Nhưng... Hắn không có ý định để cho cậu dễ dàng như ý như vậy. ''Anh nói? Anh không biết...'' Bạch Khải Hạp dùng tay trái kéo hai tay cậu lên đặt ở đỉnh đầu, hôn nhẹ lên gò má cậu. Những nụ hôn vụn từ trán đến mí mắt mềm nhẹ, sau đó đến gương mặt đang ửng hồng, cuối cùng lại công kích vành tai cậu.
Thật ra thì vành tai thật sự là điểm nhạy cảm của rất nhiều người, Cố Tử Ninh cũng không phải là ngoại lệ. Được ôn nhu liếm đến nơi đó giống như có điện chạy qua người vậy, thân thể cậu theo đó mà run rẩy.
Nơi nhạy cảm bị liếm tới giống như có điện chạy qua vậy, khiến cho cơ thể cậu cong lên run rẩy. Hơn nữa trong lúc liếm hôn, hơi thở Bạch Khải Hạp nóng ấm làm cho lỗ tai cậu giống như bị bao một tầng sương mù mỏng. Cảm giác ấy lan tỏa khắp toàn thân, không chỉ lỗ tai mà cả cơ thể đều bị ngọn lửa sắc dục đốt lấy.
Hắn nhìn phản ứng thú vị của Cố Tử Ninh, đầu lưỡi đỏ thẫm lại ý vị ra vào bên trong lỗ tai, bắt chước động tác tính giao vô cùng sắc tình.
''Đừng... Đừng... A... Hư... A...''
Cậu cảm thấy giống như mình sắp bị người trước mắt giày vò chết, từ từ hành hạ, lí trí bị dục vọng chiếm đoạt gần như tan rã. Cả cơ thể cậu phơi bày trong không khí, mặc dù nơi sân thượng rất mát nhưng nơi bị lạnh nhạt kia lại rất lạnh, rất hư không.
Nếu như, nếu như... Người kia có thể liếm liếm đầu vú thì tốt rồi, cậu cảm thấy nơi đó thật căng đau nhưng không thể tự lấy tay mình sờ sờ được, bởi vì tay đã bị bắt chéo giữ chặt trên đỉnh đầu. Nháy mắt, tính tình cậu cũng nóng lên, cậu không thích bị khó chịu như vậy. Cậu thật muốn... Đưa tay sờ một cái quá...
Thật giống như biết được suy nghĩ đang chạy loạn trong đầu cậu, Bạch Khải Hạp buông tay cậu ra. Cố Tử Ninh nắm mở tay mình một cái, bàn tay tê rần nhanh chóng khôi phục lại, định vươn tay sờ nơi căng đau kia. Không đoán được chính là tay Bạch Khải Hạp nhanh chóng chụp lấy tay cậu, không cho động.
''A! Đừng... Đừng... Buông ra, buông ra...'' Cậu bắt đầu bất mãn, không kiềm được lên tiếng phản kháng. Người này thật xấu, nhất định là đang đùa cậu! Mới nghĩ như vậy, hốc mắt cậu cũng hồng lên, hốc mắt ướt ướt.
''Tiểu Ninh muốn sờ một cái không?''
''A?'' Người này... Gọi cậu là Tiểu Ninh? Trước giờ không có ai kêu cậu như thế, nhất thời, trong lòng lại nảy sinh một cảm giác lạ. Thậm chí cậu còn có điểm mê muội, rốt cuộc là cậu thích anh Hai, hay là người trong mộng tà tứ kêu cậu một tiếng Tiểu Ninh đây?
''Hừ... Có phải đầu vú dâm rất ngứa, muốn tự bóp bóp không?'' Bạch Khải Hạp thẳng thừng nói ra suy nghĩ trong đầu, khiến mặt cậu thoáng chốc đỏ bừng. Người này, người này thật là... Mặc dù cậu muốn vậy nhưng không cần thẳng thắn đến vậy chứ? Lời như vậy cậu sao có thể dám nói ra, nhưng nếu không nói ra, cậu lại sẽ bị hắn hung hăn trừng phạt, lửa dục đốt càng thêm sâu, thậm chí... Có thể không cho cậu bắn ra nữa...
Đột nhiên, đầu vú bị một vật kim loại lạnh lẽo cà nhẹ, sau đó đột ngột kẹp lại. Cố Tử Ninh không chịu được tập kích bất ngờ, ưỡn người rên rỉ, bên kia cũng không nặng không nhẹ giống như vậy, kim loại lạnh lẽo kìm chặt hai điểm sưng cứng. Đau đớn trùng trùng nhưng mang lại thống khoái bất ngờ. Sợi dây xích nhỏ vì cơ thể của cậu lay động nên cũng lay động theo, kéo theo hai đầu vú đáng thương. Lạnh lẽo của kim loại và lửa nóng của dục vọng hòa hợp thật khiến như cậu đang đứng trước cửa thiên đường.
''A... A... Đầu vú của em... Hư... Thật ngứa... Ư... Thật muốn sờ sờ...'' Cố Tử Ninh khóc, nước mắt sinh lí chảy giàn giụa. Người trước mặt nửa điểm thương xót cũng không có, đem sợi dây xích kéo ra một chút, hai đầu vú đỏ hồng cũng theo đó mà căng ra. Sướng khoái dâm đãng xen đau đớn một lần nữa lại tới, Cố Tử Ninh có chút muốn chết, hai chân không ngừng cọ cọ vào nhau. Hắn nâng mắt ý vị cười, bàn tay lạnh lẽo bất ngờ cầm kẹp vú xoắn lại một chút, người dưới thân không không kìm được nức nở thành tiếng.
Sướng quá, thật không ngờ chơi đầu vú cũng có thể đạt đến sướng khoái tê người như vậy. Một lát sau, Bạch Khải Hạp đã dày vò đã hai điểm sưng mọng kia, nhẹ nhàng tháo kẹp vú ra.
''A... Tha... Cho em... Xin anh...'' Cậu vô lực rên rỉ, hai tay đã được thả ra nhưng vô lực rũ trên đầu.
''Được... Tới, tự ngoan ngoãn sờ cho anh xem.'' Bạch Khải Hạp bắt lấy cánh tay vô lực của cậu, thả xuống lồng ngực, ý chỉ cậu bây giờ có thể bắt đầu rồi, móng tay mang theo tiếu ý còn cào nhẹ lỗ nhỏ trên đầu vú của cậu.
Cố Tử Ninh được Bạch Khải Hạp cho phép liền vô lực an ủi hai đầu vú của mình, cậu vụng về bóp viên thịt nhỏ sưng đau trước ngực vài cái, một cảm giác khoái lộng liền ngay lập tức tràn ra khắp cơ thể. Nơi trước giờ cậu không hề để ý tới mà lại có thể mang khoái cảm sâu sắc tới như vậy.
''Hừ... Thật thoải mái... A... Hmmmm....'' Âm mũi mờ mịt, ánh mắt mê say...
''Đúng, bóp chặt nó, sau đó bóp nhẹ chóp đỉnh rồi kéo lên.'' Bạch Khải Hạp bắt đầu hướng dẫn hai bàn tay ngây ngô của cậu, hướng dẫn cậu tự chơi đầu vú của mình.
''Dùng móng tay, cà nhẹ vào lỗ nhỏ trên đỉnh...''
''Xoắn nó...''
Nghe mấy lời của Bạch Khải Hạp, hai đầu vú của cậu càng cứng hơn nữa, hậu huyệt càng thêm ướt. Chính cậu cũng bắt đầu hoài nghi mình có phải trời sinh chính là phóng túng như vậy không...
[...]
Qủa nhiên dưới sự dẫn dắt của hắn, Cố Tử Ninh liền rất nhanh nắm được tinh hoa, khiến cho mình càng thêm khoái hoạt. Hạ thân dán vào bụng của người kia hơi hơi lay động, cảm giác sắp bắn tới nơi. Nhưng nhanh hơn cậu, Bạch Khải Hạp đã vươn tay nắm nó lại.
''Vẫn chưa được bắn đâu.''
''Không, không thể... Tại sao...''
'Bời vì... Anh sợ em hôm nay sẽ không chịu nổi.''
Đúng, trong đầu của hắn là hàng tá những suy nghĩ đen tối, nhất định hôm nay hắn phải ''ăn'' Tiểu Ninh suốt đêm. Ngày mai em trai hắn đi học, hắn lại phải đi rồi. Hắn không muốn cậu biết bởi vì cậu sẽ thương tâm, dẫu sao li biệt ra chiến trường là một chuyện rất tàn nhẫn, hắn sợ biểu tình xót xa của cậu mà lại từ bỏ ý niệm xuất chinh lần này.
Bạch Khải Hạp không phải là người ưa sướt mướt sống tình cảm, hắn chỉ là... Không có biện pháp đối với người hắn thương!
Mà không để cho Cố Tử Ninh bắn cũng có nguyên nhân của hắn. Tối nay hắn sẽ cho cậu chân chính cảm thụ cái gì là khoái cảm giữa tâm hồn và thể xác đồng điệu, thân thể cậu rất nhạy cảm, nếu như không khống chế số lần bắn tinh, có lẽ cậu sẽ thoát tinh bệnh nặng, điều này đối với cơ thể cậu không tốt chút nào. Bên cạnh đó ngày mai Cố Tử Ninh còn phải đi học, nếu như em hắn bị bệnh, hắn lại càng không muốn đi.
''Tiểu Ninh, muốn không?''
''Muốn... Muốn...'' Trải qua nhiều lần điều giáo của hắn, cậu căn bản đã hiểu đây là ý gì, cho nên mới đáp lại không ngần ngại như thế. Chính cậu cũng không có cái gì xấu hổ, người mình yêu trước mặt, lại còn xấu hổ cái gì...
''Vậy tự mình tới đi.''
|
Chương 22 22. Tự mình an ủi.
''Em, em tự tới?'' Cố Tử Ninh ngay lập tức bối rối, tự tới là sao? Cậu có thể tự đùa bỡn đầu vú sưng cứng nhưng làm sao có thể tự cắm tiểu huyệt của mình được? Có chút khó hiểu, lại mông lung mơ hồ. Cái này... Nghĩa là tự an ủi sao?
''Không hiểu? Anh dạy em...'' Bạch Khải Hạp vừa nói vừa kéo thẳng tay cậu đi xuống, hắn để cho cậu dùng tay phải cầm vật hồng hồng đang run rẩy kia, một tay khác từ từ tiến về phía sau dò xét. Cố Tử Ninh hiểu được ý đồ của Bạch Khải Hạp liền luống cuống, tay cũng giãy dụa muốn thoát ra.
''Anh, anh muốn làm gì... Em không muốn... Hmmmm... A...''
Bị chính ngón tay của mình cợt nhả, thật xấu hổ...
''Không muốn?'' Hắn đứng lên, khóe miệng câu một nụ cười, buông tay cậu ra rồi khoác áo vào.
''Không muốn thì không cần làm, tôi không rảnh theo cậu chơi.''
Tay của cậu ngay lập tức vô lực rơi trên đất, trên người mất đi nhiệt độ quen thuộc thật khiến cậu không biết phải làm sao. Phía trước lẫn phía sau đều không thoải mái, nếu người này, người này không giúp mình làm làm, có lẽ cậu sẽ khó chịu chết mất. Người này... Tại sao lại cứ một mực đối xử đen tối với cậu như vậy, tại sao cứ phải chèn ép cậu như thế...
''Em... Em...'' Cố Tử Ninh lúng túng nói không nên lời, sau đó cắn răng dựa theo chỉ dẫn của Bạch Khải Hạp tự tuốt khiến cho vật kia cứng lên. Tay phải theo quy luật xấu hổ lên lên xuống xuống, tự an ủi chính bản thân mình. Tay còn lại run rẩy dò tiểu huyệt sau lưng, khẽ chạm vào nó một cái. Hắn từ trên cao nhìn xuống không khỏi bật cười trầm thấp, quẳng quần áo xuống đất phát ra âm thanh mập mờ. Cậu nghe được âm thanh đó giống như được khích lệ, lập tức đút ngón giữa vào tiểu huyệt căng đầy của mình.
Cảm giác chính mình tự cắm vào rất kì quái, bên trong rất nóng cũng rất ướt, huyệt nội của mình giống như có thứ gì đó mềm mại bao bọc, ấm áp luyến tiếc mút mát ngón tay. Đầu Cố Tử Ninh liền mơ hồ, lập tức hiểu ra tại sao nhiều người thích ân ái như vậy, thì ra tiến vào cơ thể là một chuyện rất thoải mái, cũng rất vui thích.
Nhìn động tác của Cố Tử Ninh, Bạch Khải Hạp cúi người hôn cậu một cải rồi vươn lưỡi nhẹ liếm chóp mũi, vô cùng sắc tình. Mà cậu nhận được sự khích lệ, ngón giữa lại chầm chậm ra vào tiểu huyệt.
''Động nhanh lên.'' Hắn vươn tay, bàn tay khớp xương rõ ràng ấy hướng dẫn cậu rút ra cắm vào, cậu bị ma sát ra cảm giác, phía sau lại bắt đầu ri rỉ chảy niêm dịch lỏng. Không lâu sau đó, cậu liền cảm thấy không thỏa mãn một chút nào nữa, Cố Tử Ninh muốn có vật lớn hơn chen vào... Một ngón tay căn bản không đủ...
Sau đó cậu liền rút tay ra, run rẩy thêm một ngón nữa, tiểu huyệt bắt đầu căng ra, khoái cảm cũng dần dần xông tới. Rút ra cắm vào tiểu huyệt, tùy ý chơi chính bản thân mình, rất nhanh sau đó hai ngón thành ba ngón nhưng không tài nào cắm vào được. Cam chịu một lúc liền bắn ra, tinh dịch trắng đục vấy lên bụng Bạch Khải Hạp, dương vật màu hồng cũng run run rồi từ từ mềm xuống.
Bạch Khải Hạp cảm nhận được ấm áp nơi bụng, hài lòng cười một tiếng. Em trai hắn sức lĩnh ngộ cũng tốt đấy chứ, không chỉ học được mà còn mang lại khoái cảm cho mình.
Vẫn đắm chìm trong cao trào, hai mắt cậu tan rã mơ hồ nhìn về phía trước. Bạch Khải Hạp nâng bàn tay cậu vừa mới cắm trong huyệt lên, ôn nhu liếm mấy cái, chất lỏng dinh dính không tự chủ được rơi xuống đất.
''Tiểu Ninh, em có muốn nếm thử không, rất ngọt đó...'' Hắn vừa nói vừa cầm một ngón tay lên, tà tứ mút một cái, cậu cũng chỉ có thể yếu ớt rên rỉ mấy tiếng. Sau đó hắn đưa một ngón tay khác bỏ vào miệng cậu.
''A... A... Hmmm...''
Ăn dâm thủy của chính bản thân mình, Cố Tử Ninh vừa xấu hổ lại kích động. Cái này... Hẳn nên là tanh mới đúng chứ, tại sao của mình lại ngọt như vậy, còn tỏa ra mùi thơm kì dị nữa? Cậu nên nói đây là thể chất dị thường hay là... Trời sinh dâm đãng?
A a a a, cậu đang nghĩ gì thế này, mấy câu nói này không phải là đều là mấy câu nói nhân vật công xấu xa trong phim nói mà.... Cậu mới không phải là cái loại dâm đãng đó đâu, hừ!
Bạch Khải Hạp cảm giác được ưu tư của em trai đáng yêu nhà mình, thân mật cụng trán cậu một cái sau đó liền nghĩ cách thưởng cho cậu. Quần áo trên người cậu đã cởi sạch sẽ, hắn ôm eo cậu lên, tư thế ngồi trong lòng này khiến cho tóc mềm của cậu vướng trên chóp mũi hắn. Nhất thời Cố Tử Ninh có cảm giác mình đang ngồi trên một cái ghế êm ái vậy, đường cong lưu loát ẩn ẩn hiện hiện khiến người chảy nước miếng.
Suy nghĩ một chút, hắn liền quay người Cố Tử Ninh lại, cho mặt cậu đối mặt với mặt hắn, cặp mông trắng trắng tròn tròn vừa vặn ở trên tay hắn, không kiềm được liền đưa tay bóp vài cái. Cậu thoải mái đến rúc vào hõm cổ hắn rên hừ hừ, cúc huyệt càng mãnh liệt rỉ ra nước, nhóp nhép hòa với động tác bóp càng thêm dâm mị không nói nên lời.
Đưa một ngón út vào dò xét nơi mềm xốp, đâm đâm mấy cái vào miệng huyệt đang khép mở đói khát kia, ngay lập tức miệng huyệt liền xiết lại, không để ngón tay hắn tách rời.
''Ha, anh, anh đừng đùa, đừng đùa... Cầu anh... Mau fuck em... A... A...''
Dâm đãng!
Hắn vỗ mạnh cái mông cậu, lật cậu lại rồi cúi đầu xuống, vươn đầu lưỡi ra...
''A a a a a a...''
Cúc huyệt có cảm giác giống như bị điện giật vậy, cậu sắp bị đầu lưỡi của Bạch Khải Hạp liếm đến bắn ra.
Đầu lưỡi có quy luật liếm lộng một vòng quanh tiểu huyệt, càng khiến nó dâm đãng co rút lợi hại hơn, mỗi lần khép mở lại thấy được tràng đạo mềm mại đang tiết ra dâm dịch. Bắt chước động tác giao hợp, đầu lưỡi của hắn tinh quái tấn công nơi mẫn cảm của cậu. Gai lưỡi sần sùi chạm vào tràng đạo gồ ghề, Cố Tử Ninh cảm giác mình sắp chết vì khoái cảm tới nơi.
''A... A... Anh thật giỏi... Cắm em đi... Fuck em đi... Em sướng quá...'' Cậu bị kích thích quá đà, dâm ngôn đãng ngữ đều không kiêng kị nói ra hết. Trong cái miệng nhỏ nhắn cầu xin người đang tà ác kia, thân thể cũng hết sức phối hợp với động tác, nghênh hợp đầu lưỡi của Bạch Khải Hạp.
Hắn đang cảm thụ vị ngọt của tiểu huyệt đột nhiên dừng lại. Nâng eo cậu lên cao, đem nơi cứng rắn muốn nổ tung của hắn để ngay trước huyệt khẩu đang mấp máy khát cầu.
''Tiểu Ninh, anh muốn tiến vào.''
|
Chương 23
23. Tiểu tao hóa x Đại nhục bổng.
Bạch Khải Hạp dứt lời liền động thân tiến vào bên trong Cố Tử Ninh, bởi vì bên trong đã có dịch ẩm ướt nên phát ra tiếng nhóp nhép. Mới chỉ quy đầu tiến vào đã là cảm giác thoải mái dị thường, quả nhiên tiểu huyệt của tiểu Ninh là một bảo vật...
Hắn nghĩ vậy liền từ từ tăng nhanh tần suất, côn thịt ra vào cơ thể cậu càng lúc càng sâu, Cố Tử Ninh có rên cũng rên không nổi. Cậu trợn to hai mắt, khóe mi nước mắt đầm đìa, mồm hé mở để hít thở, hiển nhiên đã bị dục vọng mà Bạch Khải Hạp tạo ra thao túng.
''Hừ... A ư... Đừng, đừng mà... A a a a a...'' Hắn đương nhiên đã nắm rõ cơ thể của cậu, lập tức liền đỉnh lên cúc tâm. Điểm sâu nhất cũng là điểm nhạy cảm nhất cũng bị công kích liên tục khiến cho tiểu huyệt càng chảy nhiều nước.
Chất lỏng ẩm ướt lại trơn trượt bám đầy trên côn thịt của Bạch Khải Hạp, tràng đạo mềm ấm bao bọc lại càng khiến hắn sảng khoái bất ngờ, tăng nhanh tần suất dao động.
''Ừ... Ừ ha... Thật là thoải mái... Lỗ nhỏ bị anh chơi thật sướng... Thật thoải mái...'' Cố Tử Ninh giãy dụa eo, mông kẹp chặt dương vật cương cứng của người trước mặt giống như sợ hắn đi mất vậy.
''Dâm đãng, nơi này của em thật ẩm ướt, muốn nhiều hơn nữa không? Đến, tự kêu mình 'Dâm đãng' một tiếng xem...'' Mặc dù Cố Tử Ninh cầu xin đã nhiều lắm rồi nhưng Bạch Khải Hạp chính là cảm thấy vẫn chưa đủ! Nếu như người dưới thân có thể buông bỏ phòng tuyến cuối cùng cùng mình ân ái thì thật tốt, như vậy không phải chứng minh trong lòng em ấy có mình, thật sự muốn cùng mình làm mà không phải chỉ là hưởng thụ cảm giác bị hắn cắm đến bắn tinh.
Trước mặt tình nhân có thể buông bỏ tất cả, đặc biệt là khi làm chuyện đó, hắn cũng thật sự rất muốn Cố Tử Ninh hết lòng phối hợp hắn bởi vì tính dục của hắn vẫn là rất mạnh.
Có lẽ thô bạo của hắn có thể để cho cậu cảm nhạn được khoái cảm, nhưng cuối cùng cái hắn muốn là cậu hoàn toàn buông bỏ hết tất cả, cái làm hắn tự hào thì chưa từng. Vậy nên hắn mới muốn Cố Tử Ninh gọi ra, hắn muốn biết, phải biết rốt cuộc trong lòng cậu có bao nhiêu phân lượng dành cho hắn.
''Không, không được... Em không nói được... A a a a a...''
Ngay khi Cố Tử Ninh nói cậu không nói được, Bạch Khải Hạp đột nhiên nghiêng người đem cậu quay lại, côn thịt thô dài trong tiểu huyệt cũng cùng lúc xoay một vòng khiến cho cậu không kiềm được hét ra tiếng. Quy đầu mạnh mẽ đảo quanh cúc tâm ẩm ướt khiến cho hắn muốn bắn.
Sau đó hắn bế Cố Tử Ninh lên, đem hai chân cậu tách ra rồi tạo thành tư thế cưỡi ngựa. Vì vậy bắp đùi non thon dài trắng mịn lồ lộ ra trước mắt hắn, hơn nữa bởi vì đổi tư thế côn thịt của hắn càng tiến vào sâu hơn.
Cố Tử Ninh có cảm giác cả linh hồn từng mảnh từng mảnh đều bay lên, cái đó của Bạch Khải Hạp tiến vào một độ sâu không thể tưởng tượng nổi, bụng dưới hơi trướng trướng cảm giác muốn thủng...
''Tư thế này gọi là cưỡi ngựa, dâm đãng có thích không?''
''Thích, thích...''
''Dâm đãng nên gọi mình là cái gì, hử?'' Hắn vừa nói vừa động hai cái thật sâu trong lỗ nhỏ của cậu ai cái rồi dừng lại. Cậu mặt đỏ lựng, cắn răng nói ra mấy lời hạ lưu.
''Dâm đãng thích, thích côn thịt của ca ca... Cầu ca ca thao tiểu huyệt của dâm đãng...'' Cố Tử Ninh nói, nước mắt chảy tràn, cái mông cũng không ngừng lắc qua lắc lại nhưng cậu vẫn như cũ cảm thấy không thỏa mãn, căn bản không thỏa mãn được. Cậu hoài niệm lực độ dương vật của người trước mặt, lực độ ấy có thể thao cậu đến lệ rơi đầy mặt, sướng khoái cùng cực. Loại cảm giác đó trước kia cậu chưa từng thể nghiệm qua, nhưng một khi đã thể nghiệm thì càng lúc càng lún sâu, không thoát được...
Bạch Khải Hạp nghe xong, tâm tình ngay lập tức hài lòng, không nói câu nào liền bắt đầu fuck. Bụng hắn không ngừng động, những múi cơ gồ lên như sóng cuộn. Cậu cảm nhận được hai túi thịt căng cứng đang trực tiếp đập vào thịt bên cạnh tiểu huyệt. Da thịt nơi đó mỏng manh và yếu ớt vô cùng khiến cậu có chút đau nhói, nhưng theo tới là cảm giác không nói ra lời, tê dại, đau, sướng...
Trong đầu cậu liền nhớ tới những lần ân ái trước, Bạch Khải Hạp dùng dương vật gia đâm huyệt cậu, dùng roi da vút cậu, dùng kẹp núm kẹp đến lúc cậu có cảm giác mình một chút nữa thôi là sẽ bắn ra sữa.... Nghĩ đến những thứ đó thân thể cậu không kiềm chế được run rẩy. Qủa nhiên mà... Cậu chính là một người trời sinh đã nằm dưới thân người khác, còn có thiên hướng nghiêng về M. Vậy thì sao, chỉ cần cậu có thể sảng khoái, chỉ cần người fuck cậu là người kia, như vậy là đủ rồi. Bởi trong lòng cậu vô cùng thích người này, vô cùng, bất kể cậu là Alpha hay Beta, tâm này vẫn chỉ thuộc về một người.
Đáng tiếc... Vẫn là câu nói kia, đây chỉ là mộng mà thôi!
Tựa hồ cảm giác được mất mác của em trai mình, Bạch Khải Hạp ánh mắt liền u ám, rút ra cắm vào càng dùng sức. Xem ra hắn không độc chiếm cơ thể cậu, cậu sẽ còn phân tâm đi suy nghĩ linh tinh. Sớm nhìn ra, chuyện cậu suy nghĩ đó chính là chuyện đây có phải là mơ hay không, mà kết quả thường nghiêng về 100% đây không phải chuyện thật. Hắn không khỏi cười thầm, sao em trai hắn ngây ngốc thế này, nhiều dấu vết ''mờ ám'' như thế sao vẫn chưa nhận ra? Còn nữa, mỗi lần bỏ thuốc hắn đều thành công, càng lúc Bạch Khải Hạp càng nghi ngờ sách lược của hắn có phải quá thông minh hay không?
Đây là hắn có dụng ý, nếu người khác cũng như vậy, tiểu Ninh có thể hay không cũng dính chưởng?
Hừ... Xem ra sau này hắn lại phải cẩn thận hơn rồi, không để cho tiểu Ninh bị dính kế của người khác, đặc biệt là Nghiêm Diệp! Người này rất nguy hiểm, phòng bị phải nâng lên mức cao nhất.
Dù hắn đối với tiểu Ninh bảo bọc như thế nào, trong lòng vẫn luôn rất lo lắng. .
Bạch Khải Hạp thấy cậu ngồi trên người mình lâu như vậy chắc hẳn đã mỏi rồi nên thả cậu xuống con gấu bông. Lông con gấu vừa cứng vừa mềm cho nên cảm thụ càng tốt hơn nữa. Sau lưng cậu áp lên con gấu, ma sát qua lại. Khi tiểu huyệt vô tình động trúng cái mũi cứng ngắc của con gấu, cậu không kìm được mà thét lên bắn ra.
Không phải vì Bạch Khải Hạp fuck đến bắn, mà bị chính va chạm của mình làm cho bắn tinh. Tinh dịch một ít văng lên trên người hắn, số còn lại vương vãi trên mặt con gấu đáng thương. Lông gấu màu nâu dính dính bết lại, cộng thêm vẻ mặt đáng yêu không đổi của nó càng khiến cảnh tượng thêm dâm mỹ.
Hắn nhìn xung quanh, phát hiện trên ban công sân thượng cảnh sắc cũng không tệ...
''Tiểu Ninh, có muốn qua bên kia không?''
|