Giai Nhân Là Trộm
|
|
Chương 5: Mẫu Đơn Thấy Hàn Vận đồng ý Lưu Hùng vui như được mùa, tự động theo sau làm người phục vụ, xu nịnh tốt đến không thể chê.
"Hàn công tử xem, phía trước chính là đình Mẫu Đơn."
Lưu Hùng chỉ phía trước. Hàn Vận gật đầu.
Xa xa là từng khóm từng khóm mẫu đơn đập vào mắt, đúng là rực rỡ cả một khoảng trời. Nhưng khi ở hiện đại Hàn Vận thấy mấy vườn hoa nhiều lắm rồi nên chỉ gật đầu ý bảo biết rồi.
Lưu Hùng cũng không chú ý Hàn Vận đang nhàm chán mà đang nghĩ làm sao mới đè được Hàn Vận dưới thân. Nghĩ tới cái đình có treo rèm lụa xung quanh (cái đình nghỉ mát tứ phía đều được bao bọc bằng lụa mỏng màu vàng để các tiểu thư ngắm hoa không cần lộ mặt), Lưu Hùng đột nhiên có chủ ý.
"Hàn công tử, chúng ta đi cũng đã lâu, tại sao lại không vào đình kia nghỉ một chút?"
Lưu hùng đề nghị, trong mắt lóe lóe tia sáng đắc ý.
"Được, Lưu công tử dẫn đường đi"
Hàn Vận nhướng nhướng mày, trò chơi bắt đầu rồi.
"Các ngươi đi dọn dẹp trước đi"
Lưu hùng sai thuộc hạ đuổi toàn bộ khách trong đình kia rời đi.
"Vâng, thiếu gia."
Bọn hạ nhân lập tức đi ngay.
Ở cổ đại quả nhiên rất bất công, nhìn người dân dù hận cũng không dám dây vào nhà quan.
"Chúng ta đi vào đi."
Lưu Hùng giơ cái tay lên chuẩn bị bắt lấy tay Hàn Vận. Hàn Vận làm bộ lơ đãng tránh đi, lên tiếng:
"Được "
Lưu Hùng cũng không sốt ruột, chỗ này hoang vu hẻo lánh, xung quanh cũng toàn người của hắn. Hắn không tin Hàn Vận còn chạy được, để hắn vui vẻ một chút thì có hại gì.
Hai người tiến vào đình Mẫu Đơn, bốn phía là rèm lụa rũ xuống làm người ở bên trong trở nên mơ mơ hồ hồ. Không cần Lưu Hùng mở miệng thì bọn thủ hạ cũng chuẩn bị sẵn rượu cùng thức ăn.
"Lưu công tử, bọn họ đều ở đây cùng chúng ta sao?"
Hàn Vận nhìn mấy tên tùy tùng sau lưng Lưu Hùng. Có những kẻ này ở đây thì làm sao ta tác nghiệp được.
Lưu Hùng mắt sáng rỡ, hắn tưởng Hàn công tử này cũng có ý giống hắn liền sai hạ nhân rời đi.
"Thiếu gia, cái này..."
Mấy tên tùy tùng không nghĩ tới Hàn Vận lại muốn họ đi, hơi hơi chần chờ vì dù sao lão gia cũng phân phó bọn họ phải chiếu cố thiếu gia cho tốt.
"Làm sao? Lời ta nói các ngươi dám không nghe à!"
Lưu Hùng cao giọng, bọn họ dám làm hắn mất mặt trước mỹ nhân.
"Không dám ạ, xin theo thiếu gia căn dặn."
Ngay khi bọn họ rời khỏi đình thì nghe bên trong Lưu Hùng kêu lớn:
"Đều cút xa một chút cho ta, nếu ai dám quấy rầy ta liền phế chân của hắn!"
Hạ nhân lập tức lui về phía sau mấy bước, đứng xung quanh đình canh gác nghiêm ngặt.
"Mời Hàn công tử dùng."
Lưu Hùng tự mình rót rượu cho Hàn Vận.
"Không dám nhận."
Hàn Vận giành rót rượu với Lưu Hùng.
"Ha ha, mỹ nhân quả nhiên biết săn sóc."
Lưu Hùng lộ vẻ mặt háo sắc bắt lấy tay Hàn Vận không chịu buông.
Gân xanh nổi đầy trên trán Hàn Vận. Mỹ nhân sao ? Dùng từ này gọi ta ? Lưu công tử, hôm nay ngươi không chạy được đâu.
Tuy Hàn Vận không chống cự nhưng Lưu công tử cũng không quá nôn nóng nên buông lỏng tay Hàn Vận một chút, bưng chén rượu lên. Dù sao trước mặt hắn bây giờ không phải là mỹ nữ nũng nịu mà là nam tử giống hắn, làm sao thì cũng nên đề phòng một chút.
Hàn Vận cũng cầm chén rượu lên ngửi thử hương rượu.
"Đúng là rượu ngon."
Hàn Vận giả vờ khen ngợi, rượu này đúng thật là hay, ngay cả xuân dược cũng bỏ vào đầy đủ.
Lưu công tử không hề e ngại, một hơi uống cạn chén rượu.
"Hàn công tử sao lại không uống?"
Lưu công tử giơ cái chén rỗng lên.
Hàn Vận mỉm cười, lấy tay áo che miệng uống rượu.
Nhìn thấy hầu kết Hàn Vận lên xuống, Lưu công tử khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng vì thấy một màn này mà miệng khô lưỡi khô, xem ra dược trong rượu đã bắt đầu có tác dụng. Thuốc này hiệu quả cực kỳ nhanh, hắn tin lúc này Hàn Vận cũng nổi lên phản ứng rồi.
Nghĩ đến đây, Lưu Hùng liền lớn gan hẳn lên, đi đến bên người Hàn Vận
"Hàn công tử, mặt của ngươi sao lại đỏ như vậy?"
Hàn Vận thầm nghĩ muốn đánh người, thật ra mặt đỏ không phải là do thuốc, vì mình không uống chén rượu kia, toàn bộ rượu đều bị hất vào khóm hoa mẫu đơn phía sau. Sở dĩ mặt đỏ là bởi vì thấy chỗ kia của Lưu Hùng đang hùng dũng đội tiết khố lên như lều trại kia kìa.
"Bởi vì nóng mà, Lưu công tử không cảm giác nóng sao?"
Hàn Vận nới rộng áo ngoài.
"Nóng chứ, đương nhiên là nóng!"
Lưu Hùng chảy nước miếng ròng ròng, hắn rất muốn cắn lên phần xương quai xanh đang phơi bày ở trước mặt.
"Ha ha, vậy cởi đồ đi."
Hàn Vận dựa nửa người trên lên bàn đá, thưởng thức trò hề của Lưu Hùng.
"Được, mỹ nhân đừng nóng vội, ta cởi ngay."
Nói xong Lưu Hùng liền khẩn cấp tháo thắt lưng cởi áo. Thân thể xấu xí xuất hiện ở trước mắt Hàn Vận. Hàn Vận nheo mắt, nếu hắn đã muốn chết thì đừng trách ta bất nhân.
Trong nháy mắt, Hàn Vận vén vạt áo một cước đá con cóc Lưu Hùng ra xa hai thước.
"A!"
Lưu Hùng rơi xuống đất đau đến nỗi hô thành tiếng, nhưng dược tính lại không theo đau đớn giảm đi mà ngược lại càng mạnh thêm.
"Mỹ nhân đánh đau thật nhưng đại gia ta thích!"
"Đúng là thứ hạ lưu dơ bẩn, ta cho ngươi chết có ý nghĩa một chút vậy."
Hàn Vận né qua một bên, Lưu Hùng lại vồ hụt.
Hàn Vận chính là loại người không thích chịu thiệt, nếu có người muốn chết như vậy thì sẽ tốt bụng tiễn kẻ đó một đoạn đường.
Đôi mắt Hàn Vận vô tình lạnh lẽo liếc nhìn tên hạ lưu kia. Hàn Vận ngắt lấy một cành hoa rồi khi Lưu Hùng một lần nữa nhào đến trong nháy mắt đem cành mẫu đơn đâm vào cổ họng của hắn, đâm đến khi cành hoa xuyên thấu ra phía sau ót.
Một cước đá thi thể chết không kịp nhắm của Lưu Hùng vào trong khóm hoa mẫu đơn. Thật đúng là ứng với câu
" Mẫu đơn hoa hạ tử, Tố quỷ dã phong lưu " (Chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu).
|
Chương 6: Phồn hoa Ngay khi khóm hoa phát ra tiếng động bọn thuộc hạ của Lưu công tử rất nhanh đã nhảy vào đình.
Chỉ tiếc đã muộn, Hàn Vận sớm không còn ở đó, chỉ còn thi thể đẫm máu kia ngã vào khóm hoa.
Không chút nào để ý ở phía sau, người của Lưu công tử đang náo động. Hàn Vận đã đi vào cửa hàng bán binh khí kia, trả tiền và nhận lấy chủy thủ, đồng thời mua thêm một ít dây xích cùng móc câu, cũng như đi mua một số vật cần thiết.
Hàn Vận cưỡi trên một con ngựa vừa mua đi ra khỏi trấn, thẳng tiến kinh thành, trong miệng ngậm một cọng cỏ nghêu ngao một tiểu khúc, thật ung dung tự tại.
Lại không biết ngay sau khi mình mới rời đi không lâu, toàn trấn Bình An bắt đầu giới nghiêm, truy bắt hung thủ giết chết Lưu Hùng. Đáng tiếc những người đó nhất định thất vọng, đừng nói hiện tại Hàn Vận đã rời khỏi trấn Bình An , dù Hàn Vận vẫn còn lưu lại trấn bộ khoái cũng khó bắt được.
Qua nửa tháng, Hàn Vận rốt cục đã tới ngoại ô kinh thành.
Nhìn thành quách cao ngất trước mắt, Hàn Vận xoay người xuống ngựa. Kinh thành, ta đến đây !
Trải qua kiểm tra, Hàn Vận thuận lợi tiến vào kinh thành. Nhìn phố lớn ngõ nhỏ phồn hoa trước mắt đúng là kích thích tâm Hàn Vận.
Đường cái náo nhiệt, ở trên đường là những mỹ nữ diễm lệ, kiệu quan to quý nhân dập dìu, bốn phía đều có thể thấy được những phủ viện, những biển hiệu sơn son mạ vàng, chứng tỏ sự phồn vinh của kinh thành .
Đôi mắt phượng của Hàn Vận không ngừng nhìn quét những vật phẩm trên đường lớn. Đó là bình hoa cổ, kia là tranh chữ danh nhân, châu báu trang sức, tròng mắt Hàn Vận thiếu chút nữa rớt ra ngoài, giống như muốn gôm hết mấy thứ kia lại cho mình.
Dẫn ngựa đi vào một quán trà, lựa chọn một chỗ trên lầu hai gần cửa sổ, Hàn Vận kêu lên một ít đồ ăn, ngồi nhìn phong cảnh.
Đừng tưởng Hàn Vận chỉ là nhìn phong cảnh chung quanh, kì thực là đang nghiên cứu địa hình kinh thành.
"Tiểu nhị tính tiền."
Hàn Vận hô lên. Khi mới tới nơi này Hàn Vận cũng kêu không ra hai chữ 'Tiểu nhị' , nhưng trải qua nhiều lần rèn luyện cảm thấy hai chữ 'Tiểu nhị' này so với 'Phục vụ' dễ gọi hơn.
"Khách quan, tổng cộng ba lượng bạc."
Hàn Vận sửng sốt trả bạc, nơi này không hổ là thủ đô. Giá cả cũng cao hơn so với mấy thành trấn nhỏ ta đã đi qua.
Rời quán trà, Hàn Vận lại đi dạo ở trên đường. Một thân phong trần bám bụi cho dù có dung mạo tuyệt thế cũng bị che mất, cho nên người đi trên đường không có ai chú ý.
Thấy trời sắp tối, Hàn Vận tìm một khách điếm xa hoa trọ lại.
Hàn Vận là người dù ở bất cứ tình huống nào cũng sẽ không bạc đãi chính mình, về phần vấn đề tiền tài cũng chưa từng lo lắng, dù không có thì có thể 'kiếm' là được !
"Khách quan, ngài là muốn ngủ hay là ở trọ ?"
Tiểu nhị ân cần tiếp đãi khách.
"Ở trọ, cho ta một gian phòng tốt nhất ."
Hàn Vận vẫy vẫy ống tay áo, phủi bụi trên người.
"Được rồi, khách quan mời ngài lên lầu."
Tiểu nhị một bên dẫn đường một bên lớn tiếng thét to:
"Một phòng tốt nhất cho khách trọ."
Đến lầu hai, lập tức có người tiếp đãi, dẫn Hàn Vận vào phòng chữ Thiên tốt nhất .
"Khách quan, ngài có cái gì cần giao phó thì cứ lớn tiếng gọi, tiểu nhân ở ngay bên ngoài."
Tiểu nhị thu xếp tốt liền cáo lui rời đi.
Đi đường nhiều ngày trên người Hàn Vận phỏng chừng có thể lấy ra vài cân đất, hiện tại Hàn Vận chỉ muốn tắm rửa.
Không hổ danh là phòng tốt nhất, trong phòng có hẳn bồn tắm nước nóng lưu động. Xem ra khách điếm này là dạng cao cấp hơn so với những quán trọ Hàn Vận đã ở trước đó, trong những phòng trọ kia dù có bồn tắm nhưng khi tắm rửa còn phải nấu nước bên ngoài mang vào.
Cởi quần áo trên người để một bên, Hàn Vận bước vào bồn nước ấm áp. Đúng là bồn tắm tuyệt hảo !
Ngâm mình, Hàn Vận thiếu chút nữa ngủ quên, bởi vì nước là lưu động cho nên cũng không lạnh.
Nhìn nhìn sắc trời, Hàn Vận ngáp một cái, lau khô thân thể xong, thay áo ngủ thoải mái nằm lên giường rất nhanh liền ngủ. Trước khi sắp sửa ngủ Hàn Vận còn không quên gọi tiểu nhị đem quần áo vừa cởi ra trên người đi giặt giũ. Tuy rằng quần áo không đáng giá, nhưng dù sao cũng là Vương đại tẩu tự tay làm không thể dễ dàng vứt bỏ.
Hàn Vận rốt cuộc cũng ngủ một giấc ngon nhất trong mấy ngày qua, thân thể nhẹ nhàng khoan khoái , giường mềm mại thoải mái khiến Hàn Vận không muốn đứng lên.
Đáng tiếc Hàn Vận vẫn không thể nằm lâu, dù sao đã đói bụng .
Thay một thân hoa phục, đây là bộ y phục Hàn Vận mua trước khi tới kinh thành, vẫn chưa có mặc, hôm nay có việc muốn làm nên không thể keo kiệt.
"Tiểu nhị, chuẩn bị điểm tâm."
Hàn Vận mở cửa phòng kêu.
"Được....."
Tiểu nhị biểu tình kinh ngạc nhìn về phía Hàn Vận, đây là người đêm qua đến ở trọ sao ? Chỉ có một buổi tối biến hóa cũng quá lớn đi !
Nếu nói đêm qua tiểu nhị còn cho rằng vị khách này là loại dân quê, hiện tại Hàn Vận chính là công tử nhà giàu xuất môn đi du ngoạn.
Hàn Vận nhún nhún vai, đối với người khác kinh diễm vẻ ngoài của mình đã thành thói quen. Bởi vậy mới lười quan tâm bề ngoài của mình, dù sao hai ba ngày bị người quấy rầy tuyệt không tốt để vui chơi.
Ăn điểm tâm xong, Hàn Vận tìm tiểu nhị, bắt đầu hỏi thăm về chuyện trong kinh thành.
"Còn có người có quyền uy hơn so với Hoàng Thượng sao?"
Nghe tiểu nhị vẻ mặt sùng bái nói thao thao về những nhân vật nổi tiếng ở kinh thành Hàn Vận nhịn không được hỏi.
"Suỵt, lời này cũng không thể nói lung tung, tuy rằng mọi người đều biết, nhưng vẫn là không nên nói bừa bãi, đừng nói Hoàng Thượng nghe thấy không tốt, để Vương gia nghe được chúng ta cũng chịu không nổi."
Tiểu nhị vẻ mặt lo sợ nói.
Hàn Vận chớp mắt tỏ vẻ mặt không tin,
"Này, Hủ Vương gia thực sự năng lực lớn như vậy ?"
Tiểu nhị thấy Hàn Vận không tin hắn, lập tức thẳng thắn nói
"Cái này ngài không biết đâu, Hủ Vương gia là người ra sao, đó là cháu của Hoàng Thượng, trong tay nắm một phần ba binh quyền Hiên Viên quốc . Hoàng Thượng lại không có con, tương lai ngôi vị Hoàng đế còn không phải của Hủ Vương gia sao. Hơn nữa Vương gia tuổi trẻ có tài, bộ dạng phong hoa tuyệt đại, không biết bị bao nhiêu khuê nữ tiểu thư hâm mộ."
Gặp tiểu nhị vẻ mặt sùng bái, Hàn Vận trong lòng hừ lạnh, nếu Hủ Vương gia thực sự bản lĩnh lớn như vậy vì sao không tự mình làm Hoàng Thượng, còn giả vờ như vậy ?
|
Chương 7: Thanh Bích Hiểu biết một ít nhân vật quyền quý trong kinh thành xong, Hàn Vận thưởng cho tiểu nhị, lập tức rời khỏi khách điếm. Xem ra muốn ở kinh thành làm ăn cũng không dễ dàng.
Bằng thân thủ của Hàn Vận lo áo cơm mỗi ngày cũng không khó. Chỉ là Hàn Vận cũng không phải là cái loại nguyện ý sống bình thản, mà luôn mong chờ những điều kích thích.
Nghĩ không bằng hành động, Hàn Vận đã có ý tưởng tốt muốn ở kinh thành phát triển.
Muốn kiếm nhiều tiền làm cái gì dễ dàng nhất. Người ta thì luôn không xa rời 'Sống phóng túng'. Mà kiếm tiền nhanh nhất đơn giản nhất chính là nơi ăn chơi vui vẻ, chỉ cần hạ công phu trong lĩnh vực này còn sợ gì không phát đạt.
Vui chơi đơn giản là đổ phường, tiếp theo chính là kỷ viện, ngoài ra còn có cái gì thu hút nhiều người đến vui vẻ đây ?
Mở đổ phường rất phức tạp, nhất là tại kinh thành, không có thế lực càng khó có thể quản lý. Hàn Vận quyết định xem xét kỹ viện trước.
Đi dạo ở con đường sầm uất của kinh thành, Hàn Vận bắt đầu tìm kiếm mặt tiền cho cửa hàng.
Có một nơi người đông như trẩy hội thu hút ánh mắt Hàn Vận. Hàn Vận đi nhanh rảo bước tiến đến Bích Nguyệt Các.
Mùi son phấn nồng đậm xông vào mũi làm hại Hàn Vận liên tục hắt xì, bình sinh Hàn Vận chán ghét nhất chính là loại mùi phấn son này, ngay cả nước hoa cao cấp thời hiện đại cũng không ngoại lệ. Chúng giống như độc dược lấy mạng Hàn Vận.
"Chu choa vị công tử này, lần đầu tiên đến Bích Nguyệt Các chúng ta nha, mau mau mời vào."
Tú bà là lần đầu tiên nhìn thấy vị nam tử đẹp như vậy, so với tiểu quan đầu bài của Bích Nguyệt Các vị công tử này còn muốn đẹp hơn.
"Phải, ta quả thật là lần đầu tiên đến, không bằng ma ma giới thiệu cho ta một chút về nơi này."
"Tốt quá, tốt quá, Trần ma ma ta có thể nói Bích Nguyệt Các phân chia làm hai viện. Bích Các đều là tiểu quan, mà Nguyệt Các còn lại là cô nương, không biết công tử yêu thích khẩu vị gì?"
"Ha ha, Trần ma ma nghĩ sao ?"
Cũng không đợi Trần ma ma đoán, Hàn Vận liền hướng đến Bích Các. Nơi này nam tử đều ăn mặc trang điểm lòe loẹt, nữ tử càng không cần phải nói. Quả thực giống một đám cây thông Noel, hy vọng bên trong tìm được chỗ sạch sẽ để phát tiết cũng tốt.
"Công tử xin mời vào bên trong, Liên nhi, Tiểu Ôn tiếp khách !"
"Đến ngay ma ma!"
Hai thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi lắc lắc eo nhỏ đi đến bên cạnh Hàn Vận.
Hàn Vận chớp chớp mắt. Vốn nơi này lưu hành luyến đồng, đáng tiếc ta không có đam mê này.
"Chỉ thế này thôi sao ?"
Cố ý làm bộ như chướng mắt hai thiếu niên, Hàn Vận nhìn về phía Trần ma ma nói.
"Hắc hắc, vậy phải xem công tử ra tay ."
Trần ma ma ý tứ phi thường rõ ràng, có tiền tự nhiên có đồ tốt .
Hàn Vận cong khóe môi. Tác phong thẳng thắn rất tốt, ai nói người cổ đại bảo thủ, so với hiện đại còn cởi mở hơn.
Lấy ra hai tờ ngân phiếu năm mươi lượng nhét vào tay Trần ma ma, tú bà lập tức kích động hai tay run rẩy.
"Kêu Thanh Bích tiếp khách !"
Tú bà cao giọng gọi.
Nhóm công tử vừa nghe tú bà gọi Thanh Bích tiếp khách, một đám người trên lầu chạy ra xem, ai cũng muốn biết vị khách nào mà có thể được xem trọng như thế, liếc mắt nhìn một cái cũng tốt.
Hàn Vận nhướng mi, xem ra Thanh Bích này cũng có chút phân lượng.
Đi theo tú bà lên một phòng ở lầu ba. Nơi này trang hoàng bố trí hơn hẳn lầu một lầu hai, Hàn Vận đối với người bên trong càng lúc càng có hứng thú.
Cửa phòng mở ra, một mùi thơm tươi mát xông vào mũi.
Đập vào mắt bốn phía bài trí bồn hoa cây cỏ xanh tươi, xem ra Thanh Bích thích thực vật.
"Công tử, mời vào, trừ khách chúng ta những khác đều không thể vào ."
"Được ."
Hàn Vận cong khóe miệng, vừa đi vào vừa thưởng thức bố trí bên trong phòng.
Tú bà cùng những người khác lui ra đồng thời đóng cửa, rời khỏi lầu ba.
Một khúc nhạc du dương vang lên, Hàn Vận dừng lại ngồi vào một chiếc ghế, không hề làm gì chỉ nhắm mắt thưởng thức tiếng đàn.
Cho đến khi tiếng đàn dừng lại, Hàn Vận mới mở mắt, cảm thụ dư âm còn văng vẳng bên tai.
"Công tử vì sao không tiến vào ?"
Một giọng nói nhẹ nhàng từ bên trong phát ra.
Hàn Vận bưng chén trà lên nhắp một ngụm,
"Tấu khúc mị hoặc thanh âm quả nhiên bất phàm, nếu ta đoán không sai, khách nhân tới nơi này đều không có tiến vào nội thất đâu."
Một tiếng cười khẽ vang lên.
"Không, công tử đã đoán sai, họ đều có chút khẩn trương muốn nhìn thấy Thanh Bích quả thật tiến vào, chỉ là không thể đi ra ngoài mà thôi."
"Mấy tên lúc trước đều vậy sao ?"
Hàn Vận tựa lưng vào ghế ngồi, bình ổn hơi thở đang loạn trong cơ thể.
"Đúng."
Thanh Bích trả lời sảng khoái, cũng không có che dấu.
Đợi hơi thở vững vàng xong, Hàn Vận mới đứng lên,
"Trà ngon, đáng tiếc không đủ nâng cao tinh thần."
"Công tử là đang nói tiếng đàn Thanh Bích chưa đủ động lòng người sao ?"
"Bích công tử là kỳ tài, tiếng đàn tự nhiên bất phàm."
Hàn Vận đi vào trong, chẳng qua toàn thân đều thủ thế, không nghĩ tới nơi này lại có cao thủ như thế.
"Ha ha, đa tạ công tử khích lệ."
Một người xiêm y màu xanh bích, mái tóc đen chấm đất. Nam tử mang theo nụ cười thanh nhã xuất hiện trước mặt Hàn Vận, đang châm trà xanh.
"Công tử là người có thể chống cự tiếng đàn của Thanh Bích, Thanh Bích nguyện coi là tri kỷ."
Một nam tử thanh tú mang theo nụ cười tươi đem trà đưa tới trước mặt Hàn Vận.
Hàn Vận mỉm cười tiếp nhận chén trà. Nam tử trước mắt đúng là người khiến người khác khó sinh ra phản cảm.
"Tốt, bằng hữu, ta là Hàn Vận."
Đáng tiếc bằng hữu trong lúc đó lại không thể biết chuyện mai sau, ai da!
|
Chương 8: Ông chủ Uống xong trà Thanh Bích châm, trà xanh nâng cao tinh thần, hai người bất tri bất giác đã hàn huyên một canh giờ, cũng có một loại cảm giác hận không gặp nhau sớm.
"Hàn đại ca, huynh thực sự hai mươi tám tuổi, chớ không phải là gạt ta đó chứ ?"
Thanh Bích vẻ mặt không tin, sẽ không là vì mình nói hai mươi bốn tuổi, Hàn Vận muốn làm đại ca cố ý thay đổi tuổi đó chứ. Nhìn vẻ ngoài này như thế nào để người ta tin được.
Hàn Vận đã biết Thanh Bích sẽ không tin, dù sao trừ sư phụ, không ai tin. Giống như lúc trước giả thân phận này cùng lắm chỉ quá hai mươi hai tuổi.
"Ta lừa ngươi làm cái gì, ai không muốn mình trẻ một chút."
Thanh Bích ngẫm lại cũng đúng, giống như các tiểu quan, dù mười sáu cũng nói thành mười bốn tuổi.
"Vậy Hàn đại ca thành gia chưa ?"
"Ngươi xem ta giống có gia đình sao ?"
"Không giống."
"Thì đúng vậy ."
"Huynh không suy nghĩ tới sao, đã hai mươi tám tuổi. Với tuổi đó chúng ta ở nơi này, tiểu quan thì đều hoàn lương, nam nhân bình thường thì đã có vài đứa con ."
Hàn Vận lắc đầu, trên mặt mang theo sự thản nhiên.
"Ở quê của ta, nam nhân hai mươi tám tuổi vừa mới khởi nghiệp mà thôi, thành gia càng là số ít."
"Quê của huynh ? nơi nào ?"
"Trung Quốc."
Nói tới quê mình Hàn Vận vẫn cảm thấy tự hào .
"Không có nghe nói qua."
Thanh Bích lắc đầu nhíu mày, đừng nói Hiên Viên quốc không có này địa phương này, ngay cả quốc gia khác cũng không có nghe nói có địa danh như thế.
"Ha ha, vậy đúng rồi."
Hàn Vận tự rót cho mình một chén trà, mặc kệ Thanh Bích rối rắm. Dù cho hắn đoán thế nào vĩnh viễn cũng tìm không thấy.
"Đúng rồi, chỗ này làm ăn có tốt không ?"
"Được, cũng tạm, dù sao trên đường này kĩ quán vô số, khách nhân cũng không cố định."
"À."
Hàn Vận gật gật đầu, nếu mở một quán mới nhất định khó khăn không nhỏ.
Thanh Bích mềm mại không xương ngả trên bàn,
"Hàn đại ca sao hỏi cái này? Có hứng thú tìm hiểu sao ?"
Hàn Vận nhướng nhướng mắt,
"Có chút hứng thú đi, nếu ta mở một kĩ quán, ngươi muốn cùng làm ăn hay không ?"
Thanh Bích đột nhiên cười ha hả.
Hàn Vận vẻ mặt khó hiểu nhìn Thanh Bích. Ta có nói cái gì buồn cười sao ?
"Xem ra Hàn đại ca còn không biết chủ Bích Nguyệt Các là ai."
"Chẳng lẽ không phải vị đại nương trang diễm diêm dúa kia ?"
Hàn Vận lúc này mới nghĩ đến, tú bà là tú bà, cũng không nhất định chính là chủ.
"Huynh xem cái bộ dáng như thế có thể khởi động toàn bộ Bích Nguyệt Các sao ?"
Thanh Bích lắc đầu nói, nếu chẳng phải vì Trần ma ma Bích Nguyệt Các cũng sẽ không là cái dạng này.
"Hay ngươi mới là chủ Bích Nguyệt Các ?"
Thanh Bích mỉm cười nói:
"Là người đứng phía sau màn."
"A ! vậy ngươi còn tiếp khách, không đúng, ngươi là đi lừa tiền !"
Hàn Vận nghĩ đến tú bà cầm ngân phiếu của mình, đột nhiên cao giọng nói:
"Trả tiền !"
Thanh Bích hoảng sợ, không biết vì sao đề tài đột nhiên chuyển tới tiền, hơn nữa "Còn trả tiền gì ?". Mình có thiếu hắn tiền sao ?
"Hừ, Trần ma ma ở dưới lầu thu ta hai tờ ngân phiếu năm mươi lượng, nhanh lên trả tiền."
Hàn Vận đưa tay đến trước mặt Thanh Bích, không ngừng run run ngón tay, ý bảo hắn chạy nhanh lấy tiền.
Thanh Bích tỏ vẻ mặt kinh ngạc, thật vất vả mới phản ứng lại ý tứ của Hàn Vận, bật cười nói:
"Ngươi nếu lên đây, cũng thấy ta ngân lượng này hẳn là thực phải trả, muốn biết có bao nhiêu người đưa tiền cũng chưa có thể nhìn thấy ta một lần."
"Gặp ngươi một lần sẽ là trăm lượng ! ngươi so với ta còn xấu xa hơn, đại gia đây đi lên là tìm vui cần gì biết đụng phải người nào, không trả tiền thì hầu hạ ta ngủ."
Hàn Vận bắt đầu giở trò vô lại. Hắc hắc, ta nhìn ra được Thanh Bích ngươi cũng không phải là người tùy ý, chắc chắn lựa chọn trả tiền.
Quả nhiên Thanh Bích mặt từ trắng thành xanh, xanh rồi lại đen.
"Quên đi, chốc nữa ta nói Trần ma ma đem tiền trả lại cho huynh. Lần đầu tiên gặp người như huynh vậy, đi kĩ quán còn đòi tiền."
Hàn Vận mới không để ý tới hắn khích tướng,
"Vậy ngươi là tiểu quan sao ?"
Thanh Bích khoát tay. Cùng người này nói chuyện, mình khó có thể chiếm được ưu thế.
"Đúng rồi, nếu Hàn đại ca muốn mở kỹ viện, không bằng cùng Thanh Bích hợp tác kinh doanh, kiếm tiền sau đó huynh ba ta bảy."
"Ngươi sao không đi cướp !"
Hàn Vận đột nhiên đứng dậy. Dù có chia thì ngươi ba ta bảy mới được.
"Ha ha, cướp không phải phạm pháp sao, ta là người làm ăn đứng đắn, việc phạm pháp không làm."
Thanh Bích dáng vẻ thản nhiên nói, giọng ngọt như nước đường. Hàn Vận lại nổi trận lôi đình.
"Chúng ta năm năm, ngươi yên tâm, dựa theo phương pháp kinh doanh của ta, dù lấy năm phần cũng nhiều hơn tổng thu hiện tại của ngươi nhiều."
Kinh doanh chỉ là bình phong dù sao tiền đen luôn phải có một chỗ tẩy trắng không phải sao ? Thanh Bích vỗ bàn xác định chuyện này thành giao.
"Hàn đại ca hiện tại đang ở nơi nào, không bằng dọn đến Bích Nguyệt Các cũng tốt lắm."
"Ngươi sẽ không muốn để ta cũng tiếp khách chứ, quên đi, ta cũng không có muốn bị chú ý, vẫn là trọ khách điếm đi."
Hàn Vận run lên, đến loại địa phương này tìm vui còn có thể, nếu ở nơi này cả người sẽ không thoải mái.
"Ha ha, tùy huynh."
Thanh Bích cười tít mắt, cảm giác Hàn Vận này thật sự là thú vị, cũng không biết hắn như thế nào đến kinh thành và có mục đích gì. Nếu như vô hại thật hy vọng có thể cùng người này trở thành bằng hữu chân chính.
Sau khi Hàn Vận rời đi, Thanh Bích cũng rời Bích Nguyệt Các, có việc vui tất nhiên muốn tìm người chia sẻ một chút.
Lúc này Hàn Vận còn không biết đã bước vào cạm bẫy, vừa cầm ngân phiếu tú bà trả lại trong tay chuẩn bị đi đến đổ phường gần đó chơi.
Vào tối hôm đó, trở lại khách điếm Hàn Vận thay một thân y phục dạ hành, quyết định tối nay đi phố Đông 'thăm' Lưu viên ngoại.
Một thân ảnh linh hoạt từ cửa sổ khách điếm bay ra ngoài, nhúng vài cái lên xuống đã hòa vào trong bóng đêm.
Qua giờ Dần ( 3 đến 5 giờ sáng) thân ảnh màu đen lại thần không biết quỷ không hay trở lại khách điếm, chỉ là phía sau lưng mang theo một bao to. Mở ra xem thu hoạch tối nay Hàn Vận đắc ý cong lên khóe môi.
Đồ cổ tranh chữ, vàng bạc ngọc bội, còn có một chồng thật dày ngân phiếu đập vào mắt Hàn Vận. Khi trộm không có nhìn kỹ, hiện tại nhìn lại tâm tình miễn bàn thật đẹp. Lưu viên ngoại quả nhiên là đại phú, đáng tiếc từ hôm nay trở đi sẽ phải thắt lưng quần mà sống .
Đem này nọ cất giấu, Hàn Vận nghĩ đến cũng không thể sống mãi ở tại khách điếm, không nói người ở đây phức tạp dễ dàng gặp chuyện không may, lui tới Bích Nguyệt Các cũng không tiện, nghĩ đến đây, Hàn Vận quyết định ngày mai đi xem nhà ở, trước mua một tiểu viện ở tạm.
Ngày hôm sau, Hàn Vận đi tìm nhà ở. Vừa đúng lúc gần phố Tây có một nhà rao bán, địa điểm kín đáo, khoảng cách cũng không phải rất xa, hoàn toàn phù hợp yêu cầu của Hàn Vận. Chủ nhân nơi này bị thua cờ bạc hiện tại chỉ có thể dựa vào tiền bán phòng ở để trả nợ nần. Nếu không Hàn Vận sẽ không thu được món hời dễ dàng như vậy.
Giao dịch xong, người chủ rưng rưng rời đi, Hàn Vận tìm đến một ít thợ trang hoàng bố trí lại nơi này. Nơi này dù sao cũng là nhà để ở, tất nhiên phải phù hợp yêu cầu của chủ, bố trí lấy tao nhã thoải mái đơn giản làm chủ đạo.
|
Chương 9: Huấn luyện Sau ba ngày ngắn ngủi, nhà mới của Hàn Vận đã bố trí hoàn tất. Tuy rằng không lớn nhưng bố trí lại thập phần lịch sự tao nhã, mà Hàn Vận từ hôm nay trở đi vào ở nơi này, vì thế cũng nên đặt một cái tên , "Vận Cư".
Vận Cư hoàn toàn là dựa theo phong cách hiện đại bố trí, tuy rằng không có đồ điện, nhưng vẫn như cũ làm Hàn Vận có cảm giác thân quen.
Vào ở ngày đầu tiên, Hàn Vận quét tước sạch sẽ, đồ dùng sinh hoạt cũng trang bị đầy đủ hết, tuy rằng trống trải nhưng rất ấm cúng.
Ngày kế, Hàn Vận cảnh xuân đầy mặt xuất hiện ở trước mặt Thanh Bích.
"Như thế nào, phòng ở chuẩn bị tốt rồi sao ? Ta còn hoài nghi có phải mình đã sai lầm rồi không. Huynh là loại người không ý thức trách nhiệm, huynh xem huynh, trừ bỏ hai ngày trước đến đây căn bản không có lại tới nơi này. Còn nói muốn cho nơi này giống như Vân Lai, có thể sao ? Nói xem ?"
Hàn Vận ngoái ngoái lỗ tai, không hề nghĩ đến người này nhìn thanh tao mà mở miệng lại giống mấy bà thím đến thế. Quả nhiên không thể chỉ nhìn tướng mạo nha!
"Ta không phải đến đây rồi sao ? Từ hôm nay trở đi, Bích Nguyệt Các triệt để cải cách, bắt đầu ngừng kinh doanh để chỉnh đốn."
Hàn Vận nâng chung trà lên thản nhiên nói, cũng không biết đã thả ra một quả bom.
"Cái gì, huynh nói ngừng kinh doanh !"
Thanh Bích cảm giác tim mình đập cực nhanh. Ngừng kinh doanh mấy ngày, mình ứng phó làm sao đây ?
"Phải, không ngừng sao chỉnh đốn, không chỉnh đốn sao cải cách."
Hàn Vận thản nhiên nói.
"Vậy bao nhiêu ngày ?"
Thanh Bích quyết định áp chế một chút, hắn tin tưởng ánh mắt của mình, hơn nữa Bích Nguyệt Các kinh doanh quả thật đang đi xuống, nếu không thay đổi rất nhanh sẽ bị kỹ viện khác đạp đổ.
"Có thể bảy ngày."
Hàn Vận nói chỉ cần có tài chính hùng hậu làm hậu thuẫn sẽ không sợ. Về phần cô nương và tiểu quan cũng cần huấn luyện lại một chút.
"Ta có một yêu cầu."
Thanh Bích đột nhiên nói.
"Cái gì ?"
"Tất cả cô nương tiểu quan đều phải lưu lại. Mặc dù có những người tuổi lớn một chút, nhưng bọn họ đều vì Bích Nguyệt cống hiến."
Hàn Vận gật gật đầu.
"Được, ta đồng ý, không nghĩ tới ngươi còn xin hộ người khác !"
"Hừ, bản công tử luôn luôn trọng tình trọng nghĩa."
Thanh Bích ngửa đầu nói, lập tức hai người nhìn nhau, cùng cười ra tiếng.
Hàn Vận động tác rất nhanh, đem thiết kế trang hoàng phòng óc hoàn thành trong một ngày. Ngày thứ hai liền giao cho người phụ trách trang hoàng làm. Trang hoàng tiền viện , hậu viện dùng để huấn luyện cô nương và tiểu quan.
Ở hiện đại, Hàn Vận thường xuyên lui tới quán bar, KTV ( quán karaoke) các loại nên đối với chuyện này rất hiểu rõ.
Nơi này cô nương không tệ chỉ là trang điểm quá mức, thật sự là nhìn khó chịu, rõ ràng khuôn mặt xinh đẹp vì cái gì muốn dùng son phấn che lên, che hết tao nhã vốn có.
"Đều đem mặt tẩy sạch rồi đến."
Hàn Vận nói với mấy cô nương và tiểu quan.
Một nhóm người không hiểu cứ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng Trần ma ma lớn giọng phát huy tác dụng,
"Còn không mau đi, không biết hiện tại Hàn công tử là ông chủ sao!"
Mọi người lập tức đi, tuy rằng không biết vì sao phải rửa mặt, nhưng là ông chủ phân phó bọn họ chỉ có thể nghe theo.
"Bà cũng đi."
Nhìn về phía Trần ma ma vẻ mặt lấy lòng a dua, Hàn Vận lạnh lùng nói.
"Ta cũng đi ?"
Trần ma ma khó hiểu vì sao mình không cần tiếp khách cũng phải rửa mặt.
"Đi !"
Hàn Vận không muốn nói nhiều.
"Dạ, dạ, lập tức đi."
Một lúc sau, mọi người lục tục trở về. Hàn Vận gật gật đầu, quả nhiên nhìn thoải mái hơn.
"Các ngươi ai có son phấn ?"
Hàn Vận hỏi.
"Ta có."
Hoa khôi Nguyệt Các lên tiếng.
"Vậy phiền cô nương đem son phấn lấy đến đây, ta hiện tại dạy mọi người trang điểm."
Hàn Vận mỉm cười làm nữ tử nhất thời ửng đỏ hai má,
"Ta đi lấy."
Son phấn lấy đến xong, mọi người bao gồm Trần ma ma đều đến đông đủ .
Hàn Vận bắt đầu hướng dẫn kỹ xảo trang điểm, son phấn có thể vẽ loạn nhưng cũng có chừng có mực. Mặt không phải cái bàn, muốn tô trét gì lên cũng được.
"Ai tới làm người mẫu để ta thực hiện."
Tuy rằng không rõ người mẫu là cái gì, nhưng đại khái họ hiểu ý đồ của Hàn Vận .
Vẫn là hoa khôi kia đi lên. Hàn Vận cũng không nhiều biểu tình, bắt đầu giảng giải trình tự.
Ở hiện đại, Hàn Vận từng dùng hóa trang gương mặt để thâm nhập địa bàn tác nghiệp nên đối với trang điểm càng không phải tay mơ.
Mỗi một động tác dậm phấn, kẽ mi, điểm nhẹ son, tô má hồng đều thành thục lưu loát, điều này làm cho mấy người ngồi ở trên lầu quan sát cùng Thanh Bích một trận kinh diễm.
"Đây là đối tác ngươi tìm sao ?"
Nam tử ngồi ở đối diện Thanh Bích hỏi.
"Phải, thế nào, không sai chứ."
Thanh Bích đắc ý nói, ánh mắt hắn luôn luôn tốt lắm.
Nghe được Thanh Bích đáp, nam tử mặt không chút thay đổi, tiếp tục xem Hàn Vận biểu diễn.
Khi Hàn Vận kết thúc động tác trên tay , mọi người đã muốn si ngốc.
Tuy rằng lúc trước hoa khôi Nguyệt Nhi của Nguyệt Các cũng đã rất đẹp, nhưng là hiện tại lại thành mĩ nữ khuynh thành, kiêu sa thoát tục, có thể so sánh tiên nữ cũng có người tin.
"Mọi người làm sao vậy ?"
Nguyệt Nhi không thấy mặt mình bởi vậy không rõ vì cái gì mọi người nhìn nàng mà vẻ mặt biểu tình kinh diễm.
"Nguyệt Nhi."
Một cô nương thân thiết với Nguyệt Nhi đem gương đồng đưa cho nàng.
"Đây !"
Nguyệt Nhi hai mắt trợn lên, không thể tin lấy tay sờ sờ mặt mình. Đây thật là mình sao ?
Rõ ràng dùng đều là son phấn của nàng, vì cái gì trang điểm chênh lệch lớn như thế.
"Mọi người xem đã hiểu chưa, son phấn cũng không phải tô càng nhiều càng tốt. Hiện tại các cô nương đều dựa theo cách ta hướng dẫn làm một lần."
Ở chỗ các cô nương đều bắt đầu bận bịu, Hàn Vận đi đến chỗ tiểu quan.
"Trước không nói về hình thức bên ngoài, đầu tiên phải hiểu thân là nam tử vì sao phải ăn mặc trang điểm như nữ tử ?"
Hàn Vận lôi ra một tiểu quan.
"Nhìn xem ngươi, rõ ràng rất khí khái nam tử vì sao phải mặc váy sam. Mọi người phải biết, khách tới tìm mình là vì các ngươi là nam tử mới đến, nếu bọn họ thích nữ tử vì sao không đi Nguyệt Các ?"
Mấy tiểu quan im lặng, bọn họ đều nghĩ để kiếm tiền, chưa bao giờ để ý thân phận mình là nam tử. Nếu khách thích, bọn họ mặc thành nữ tử có ngại gì.
"Mỗi người đều có một đặc điểm, quần áo không nói lên thân phận, các ngươi phải mặc quần áo gì thích hợp với các ngươi, điểm ấy không cần ta đến dạy."
Hàn Vận nghiêng đầu nói.
"May mới."
"Dạ."
Lập tức có hai người tay cầm thước chạy đến bên Hàn Vận.
"Lấy số đo bọn họ may quần áo mới, vừa rồi lời của ta nói các ngươi đều nghe thấy phải không ?"
Hàn Vận nói với người thợ may.
"Dạ."
"Được, trong vòng ba ngày làm xong, có vấn đề hay không ?"
"Không có vấn đề."
"Từ giờ trở đi, các cô nương dùng trang phục và đồ trang sức trang nhã cho ta, tiểu quan không cần tô son điểm phấn, về quần áo đều phải theo yêu cầu."
Hàn Vận cao giọng nói.
Hai người thợ may dẫn đội ngũ may trang phục làm theo chỉ dẫn của Hàn Vận.
"Hôm nay những chỉ dẫn đó mọi người trở về đều ngẫm lại cho ta những khách hàng thích cái gì, ba ngày sau, ta muốn nhìn thấy những người hoàn toàn mới, mọi người có thể làm được không?"
Hàn Vận khí thế ngẩng cao đầu nói.
"Có thể !"
Không chỉ có tiểu quan mà các cô nương cũng lớn tiếng trả lời.
Hàn Vận vừa lòng gật gật đầu, xoay người đi lên lầu.
"Vất vả cho huynh, những thứ đó là ở đâu học được ?"
Thanh Bích châm trà cho Hàn Vận, về phần nam tử kia, từ trước khi Hàn Vận lên lầu đã rời đi.
"Quê quán của ta."
Hàn Vận thản nhiên nói.
Thanh Bích bĩu môi. Nói cũng như chưa nói!
"Tốt lắm, công tác cũng hoàn thành, trà cũng uống, ta đi trước, ba ngày sau đến xem thành quả."
Hàn Vận đứng lên rời đi. Buổi tối hôm nay ta còn có việc phải làm nha!
|