Giai Nhân Là Trộm
|
|
Chương 15: Vượt ngục Hiên Viên Hủ cười nhạo một tiếng, tùy ý Hàn Vận hành động. Hàn Vận nghĩ đã đến Hủ Vương phủ là có thể dễ dàng đi ra sao ?
Quả nhiên không bao lâu, Hàn Vận liền bị người trói gô đưa đến trước mặt Hiên Viên Hủ, mà lần này vẫn là Tư Không Hàn.
Lần này bộ dạng Hàn đại thúc rõ ràng chật vật hơn so lần trước, cũng không biết hai người là ở chỗ nào động thủ, lúc này Hàn Vận trên người dính đầy bùn đất, còn tỏa ra một mùi là lạ.
Hiên Viên Hủ khoát tay.
"Tống vào địa lao."
"Dạ."
Nếu phòng khách Hủ Vương phủ là thiên đường, thì địa lao chính là mười tám tầng Địa Ngục, âm lãnh ẩm ướt không có một tia ánh sáng, trong không khí lan tràn mùi hôi làm người ta buồn nôn.
Hàn Vận bị đẩy vào phòng giam, tiếng khóa cửa răng rắc cho Hàn Vận biết mình bị bỏ tù.
Ở hiện đại dù đã gây vô số án Hàn Vận cũng chưa từng có ngồi tù, không nghĩ tới cổ đại lại bị thụ án.
May mắn ngục tốt coi như thiện lương, trước khi bỏ tội phạm vào phòng giam đã cởi bỏ dây trói, nếu không còn khó chịu hơn.
Nhìn quanh phòng một lần, Hàn Vận muốn tìm hiểu rõ tình cảnh, hơn nữa so với trong viện Vương phủ, rời khỏi địa lao cũng không khó khăn.
Tuy nói mỗi một phút ở chỗ này đối với Hàn Vận đều là dày vò, nhưng mà Hàn đại thúc chính là loại ý chí mạnh mẽ không biết sợ hãi, vẫn cứ đợi đến đêm yên tĩnh mới bắt đầu hành động.
Từ trên tóc lấy ra một cái kim nhỏ, Hàn Vận sờ soạng tìm vị trí cửa, một tay cầm cái khóa nặng trịch, một tay đem kim cho vào ổ khóa, xoay xoay. Nháy mắt cái khóa bị mở ra. Động tác nhẹ nhàng chậm chạp Hàn Vận đem xiềng xích mở ra, rồi đẩy cửa ra phòng giam đi ra ngoài.
Vào thời điểm bị giải vào, Hàn Vận đã bắt đầu lưu ý chỗ canh gác của địa lao, chỉ cần thông qua hai nơi có thủ vệ gác là có thể thuận lợi rời khỏi địa lao.
Nếu Hàn Vận không có bị thương thì hoàn toàn có tự tin có thể vô thanh vô tức rời đi, nhưng mà bị thương lần đầu chưa lành, lại bị Tư Không Hàn đả thương lần nữa, thể lực cùng hành động đều không thể phát huy đến trình độ bình thường.
Đến trạm gác thứ nhất, Hàn Vận ngưng thần bế khí. Chỗ này có hai ngục tốt, do đêm khuya ngục tốt cũng buồn ngủ ngáp mấy lần liền, hiển nhiên tinh thần không tốt.
Hàn Vận hai tay nắm chặt thành quyền, vận nội lực, sử dụng chiêu Thê Vân Tung đã từng dùng ở triển lãm cách đây chưa lâu. Hàn Vận bước nhanh đến chỗ hai ngục tốt, họ không kịp phản ứng đã bị đánh úp từ phía sau. Chỉ nghe hai tiếng kêu rên, tiếp đó là hai thân thể ngã xuống.
Hàn Vận thở phào nhẹ nhõm, lập tức tiếp tục đi về phía trước.
Vì không để cho phiền toái không cần thiết phát sinh, Hàn Vận toàn thân thủ thế, đem hơi thở che dấu, đem mình ẩn vào trong bóng tối. Đây là che dấu chi pháp cơ bản nhất của người làm đạo tặc.
Thuận lợi đi đến cổng địa lao, Hàn Vận khẽ nhíu mày, bởi vì nơi này có nhiều người canh gác hơn. Một đội mười người, Hàn Vận muốn vô thanh vô tức đi qua có thể nói là hoàn toàn không có khả năng. Chỉ là mặc dù có khó như lên trời Hàn Vận cũng muốn thử một lần !
Lại sử dụng chiêu Thê Vân Tung, không hề bận tâm thân thể bị thương có chịu đựng được hay không. Cho dù sóng dập chìm thuyền Hàn Vận cũng muốn liều mạng, nếu tiếp tục đợi ở trong này, như vậy càng khốn khổ hơn. Hoàn cảnh lao tù vốn là ác liệt, một ngày chỉ cung cấp một bữa cơm, bên trong còn có nhuyễn cân tán. Kéo dài thêm thì hành động sẽ suy yếu mất, khi rời đi sẽ thành người si ngốc. Cho nên dù là nguy hiểm, Hàn Vận cũng sẽ không lựa chọn buông bỏ !
"Có người vượt ngục !"
Không biết là ai hô to một tiếng, tầm mắt đội canh gác lập tức tập trung đến chỗ Hàn Vận.
Hàn Vận thân thủ nhanh nhẹn hạ được hai người gần nhất tiếp theo lấy một đối tám.
Bắt đầu hoàn hảo, chỉ là theo thời gian trôi qua thể lực Hàn Vận bắt đầu chống đỡ hết nổi. Hàn Vận rất rõ không tốc chiến tốc thắng, sẽ có rất nhiều người tiến đến tiếp ứng, đến lúc đó càng không thể bỏ chạy.
Hàn Vận đem hết nội lực, vốn không còn bao nhiêu, tập trung ở trên hai chân, lại xuất ra chiêu Thê Vân Tung, vận dụng cơ hội duy nhất chạy đến phía sau địa lao. Thân ảnh nhanh chóng ẩn vào rừng cây, Hàn Vận biến mất trong bóng đêm mờ mịt .
"Mọi người truy."
Một người hô to.
"Người này trốn vào rừng cây, chúng ta chỉ cần bao vây bên ngoài cho tốt, dù sao rừng cây căn bản chỉ có một đường ra."
"Dạ."
Thêm một đội thủ vệ đuổi tới, mọi người bao vây lối ra duy nhất của rừng cây thật nghiêm ngặt.
Không bao lâu Hiên Viên Hủ liền mang theo Tư Không Hàn tới.
"Tham kiến Vương gia."
Mọi người quỳ xuống hành lễ.
"Đứng lên đi, có biết vượt ngục là người nào không ?"
Giọng Hiên Viên Hủ băng lãnh uy nghiêm vang lên.
"Thưa Vương gia, là nam tử buổi sáng hôm nay vừa đưa tới, hiện đã trốn vào khu rừng phía sau."
Hiên Viên Hủ gật gật đầu, hắn sớm nghĩ đến người vượt ngục chính là Hàn Vận, hiện tại chỉ là xác nhận mà thôi.
"Bảo vệ cửa ra vào, Hàn, chúng ta đi vào."
Hiên Viên Hủ hạ mệnh lệnh.
"Dạ."
Bọn thị vệ cùng Tư Không Hàn đồng thời lĩnh lệnh.
|
Chương 16: Hiểm cảnh Tuy là phía sau Vương phủ, nhưng diện tích rừng này cũng không hề nhỏ. Hàn Vận như bước vào mê cung không tìm ra phương hướng.
"Đáng chết, sao nơi nào cũng giống nhau !"
Hàn Vận một cước đá vào thân cây bên cạnh làm cho những bông hoa trên cây rơi xuống như mưa. Người nếu không vui uống nước cũng bị nghẹn, Hàn Vận dùng tay giật tóc lung tung lấy xuống lá cây vướn trên tóc.
Vì thoát thân, Hàn Vận đã dùng hết khí lực, hiện tại trong cơ thể hư không, cảm giác vô lực càng phát ra rõ ràng. Nhìn nhìn bốn phía yên tĩnh, Hàn Vận tin tưởng thị vệ hẳn là không dễ dàng đuổi tới nơi này.
"Ục ục... "
Hàn Vận sờ sờ bụng. Cả ngày trừ bữa sáng ít ỏi và một ngụm nước đến giờ chưa có gì bỏ bụng, hơn nữa lại bị thương, lúc này có thể nói là họa vô đơn chí.
"Hiên Viên Hủ đáng chết, ta nguyền rủa ngươi đầu mọc sừng chân thối rửa, uống nước bị sặc, đi đường bị xe cán, bị bệnh nặng, chết không tử tế......"
Hàn Vận không ngừng mắng, chỉ có như vậy mới tỉnh táo không bị mê man ngất xỉu.
"Xì.. soạt, xì... soạt ..... "
Một âm thanh kì dị vang lên, Hàn Vận lập tức vịnh vào thân cây đứng lên, bày ra tư thế phòng ngự.
"Mẹ ơi !"
Hàn đại thúc thất kinh khi thấy một thân thể đầy hoa văn vừa dài vừa to lớn với đôi mắt màu xanh lục đang nhìn mình. Một con rắn to đang hướng Hàn Vận chậm rãi bò tới.
Hàn Vận tuy rằng không sợ rắn, nhưng đó là con nho nhỏ, mà đây là một con đại mãn xà. Vô luận là ai nhìn thấy con rắn khổng lồ trước mặt đều không thể nào bình tĩnh.
"Mày..., mày đừng lại đây."
Hàn Vận lưng tựa thân cây, cảnh giác hét to với con rắn càng lúc càng gần. Đáng tiếc nó không hiểu Hàn Vận đang nói cái gì, cứ tiếp tục bò tới, không ngừng lè cái lưỡi đỏ như máu ra ngoài huơ huơ.
Hàn Vận sợ hãi hai chân phát run, không thể di chuyển, nhưng cũng không thể đứng chờ chết. Sớm biết phải hội ngộ đại mãn xà, Hàn đại thúc sẽ ở chờ trong phòng giam, dù sao Hiên Viên Hủ cũng sẽ không nhốt người cả đời được.
Đúng rồi ! Cái cây to sau lưng. Ta có thể lên cây, tuy rằng không thể hoàn toàn thoát khỏi con rắn, nhưng ở trên cây con rắn hành động sẽ chậm hơn.
Nghĩ đến đây, Hàn Vận không lãng phí thời gian, xoay người liền ôm lấy thân cây, tứ chi dùng sức trèo lên trên.
Quả nhiên, ngay khi Hàn Vận xoay người, nháy mắt đại mãn xà phát động tiến công. May mắn Hàn Vận tốc độ rất nhanh, chớp mắt đã vọt tới giữa thân cây.
"Cộp"
Hiển nhiên là tiếng đầu rắn va chạm thân cây vọng lại.
Hàn Vận không dám dừng, tiếp tục hướng lên trên. Chỉ là hình như ông trời không thương người, ngay khi Hàn Vận nắm một nhánh cây phía trên định đu lên, lại nghe được âm thanh loạt soạt. Lần này thanh âm hiển nhiên không phải từ dưới mặt đất truyền đến, mà là từ đỉnh đầu truyền xuống.
Hàn Vận cả người phát lạnh ngẩng đầu, chỉ thấy một đôi mắt xanh lục của rắn nhìn mình. Mà lúc này dưới tàng cây con rắn lúc nãy đang bò lên thân cây, hiển nhiên là không buông tha con mồi.
Hoàn cảnh này thật ứng một câu " trước có sói sau gặp hổ." Hàn Vận hiện tại là tiến thối lưỡng nan.
Tuy rằng có thể nhảy sang thân cây khác nhưng cũng không phải dễ dàng, dù sao Hàn Vận cũng không phải con khỉ, sức lực lúc này cũng cạn kiệt.
Mồ hôi lạnh theo thái dương chảy tí tách, Hàn Vận hai tay nắm chặt, quyết tâm dù phải chết cũng không thể chết trong miệng rắn.
Liều mạng !
Hàn Vận tiến lên một bước, bắt lấy nhánh cây mảnh khảnh kia. Khi nhánh cây không chịu nổi gánh nặng, sắp sửa đứt gãy, Hàn Vận mượn lực nhảy đến cành cây bên cạnh. Chỗ bàn tay truyền đến đau rát, Hàn Vận không có thời gian hô đau, bởi vì con rắn kia cố bám riết không buông tha con mồi.
Nhanh chóng nhảy xuống khỏi thân cây. Chân chạm đất nháy mắt, Hàn Vận liền chạy bán sống bán chết vào sâu trong rừng, cũng không biết phía trước có tồn tại nguy hiểm lớn hơn nữa hay không. Bởi vì lưu lại nơi này chỉ có một kết cục, đó là làm bữa tối cho đại mãn xà .
Nửa canh giờ sau, âm thanh phía sau vẫn như cũ không có biến mất, Hàn Vận lại cảm giác chân đã muốn rụng rời, hoàn toàn là do ý thức chạy.
"Cộp"
Chân Hàn Vận bị vướn vào một rễ cây ngã xuống. Đại mãn xà thấy Hàn Vận ngã sấp xuống, tốc độ cũng bắt đầu giảm bớt, giống như chờ đợi Hàn Vận mất hết sức lực đào thoát, vừa lòng thưởng thức biểu tình sợ hãi trước khi chết của con mồi.
Hàn Vận biết là mình đã sắp chết đến nơi, không phải không muốn phản kháng, mà là đã hết sức lực đứng dậy, trơ mắt nhìn đại mãn xà mở miệng cắn mình.
|
Chương 17: Bôi thuốc "Tiểu Hoa."
Ngay khi Hàn Vận nghĩ sắp bị con rắn lớn cắn vào da thịt, một giọng trầm thấp vang lên.
Đại mãn xà càng thay đổi hướng, đầu quay về hướng âm thanh kia vọng lại.
Hàn Vận thở ra một hơi, lúc này mới có tâm tư đem tầm mắt chuyển dời đến người mới tới. Người này là mặc một thân hoa phục màu tím. Hiên Viên Hủ ngạo nghễ đứng ở cách đó không xa.
Đại mãn xà mang theo vui sướng bò lại cọ cọ đầu vào giày Hiên Viên Hủ, vẻ hung mãnh lúc trước biến mất, lúc này nó thật là dịu ngoan, giống một con thú cưng vui mừng gặp chủ.
Hàn Vận thoát hiểm cũng không có cảm động khóc rống đầy nước mắt, mà là phẩn nộ không nhìn Hiên Viên Hủ cùng con rắn. Bởi vì nhìn thế nào con rắn cùng Hiên Viên Hủ cũng thành một người .
Hiên Viên Hủ sờ sờ đầu rắn, vẻ mặt châm biếm nhìn về phía Hàn Vận té ngã trên đất .
"Như thế nào, cùng Tiểu Hoa đùa vui vẻ chứ ?"
Hiên Viên Hủ bước chân thư thả đi đến bên người Hàn Vận. Lúc này Hàn Vận mặt đầy nước bùn, lại vẫn như cũ không thể che dấu vẻ tao nhã, bộ dáng tức giận càng có vẻ đáng yêu.
Hàn Vận nghiến răng nghiến lợi,
"Con rắn là ngươi nuôi đi ?"
Tuy ý hỏi một câu, lại dùng ngữ khí khẳng định. Thấy con rắn nhu thuận dịu ngoan đi theo phía sau Hiên Viên Hủ, còn có thể chứng thật điểm này sao ?
Hiên Viên Hủ tà mị nâng cằm Hàn Vận nói:
"Đại thúc thật thông minh."
Hung hăng nhìn Hiên Viên Hủ đùa cái cằm của mình, Hàn Vận nuốt hận ! Quả nhiên là chủ nhân nào, dưỡng sủng vật nấy.
"Chân của ngươi làm sao vậy ?"
Gặp Hàn Vận vẫn không có đứng dậy, Hiên Viên Hủ khẽ nhíu mày, tay theo bản chạm nhè nhẹ vào cổ chân Hàn Vận.
"A, đau !"
Hàn Vận hít một ngụm khí lạnh, dùng sức đem chân rút về, kết quả lại đụng đến miệng vết thương, máu chảy ra càng nhiều.
Hiên Viên Hủ sắc mặt âm trầm, vươn tay ra giữ chân Hàn Vận xem xét cổ chân. Cũng không đáng lo ngại, chỉ là bong gân mà thôi. Lúc này, Hiên Viên Hủ thấy được bàn tay Hàn Vận, vốn da thịt trắng nõn non mịn đã dính đầy máu tươi, miệng vết thương còn dính đầy bụi đất, máu tươi xen lẫn bụi đất nhìn qua làm cho người ta sợ hãi.
Vội ôm lấy Hàn Vận đang giẫy giụa, Hiên Viên Hủ lạnh giọng uy hiếp nói.
"Nếu không muốn chết ở trong này, thành thật im lặng."
Hiên Viên Hủ uy hiếp thực hiệu quả, Hàn Vận quả nhiên không hề nhúc nhích, mà ngoan ngoãn nằm im ở trong ngực rộng lớn rắn chắc của Hiên Viên Hủ. Đối với nơi này Hàn Vận quả thật là một khắc cũng không muốn ở lại .
"Trở về."
Hiên Viên Hủ thản nhiên nói với Tư Không Hàn ở phía sau .
"Dạ."
Hai người thi triển khinh công, rất nhanh xuyên qua rừng cây. Tuy rằng Hiên Viên Hủ còn ôm một người, nhưng tốc độ không thấy chậm chút nào so với Tư Không Hàn.
Hàn Vận âm thầm kinh hãi, không hề nghĩ đến Hiên Viên Hủ khinh công cao như thế, võ công cũng cao, nội lực cường đại, nếu động thủ Hàn Vận biết mình tuyệt đối không có phần thắng.
Rất nhanh ba người liền rời khỏi rừng cây.
Bọn thị vệ gặp Vương gia nhà mình ra lập tức quỳ xuống hành lễ.
"Đều trở về đi, làm tốt bổn phận của các ngươi."
Hiên Viên Hủ cũng không nhìn họ, ôm Hàn Vận trực tiếp đi về chủ điện.
"Dạ."
Bọn thị vệ lĩnh lệnh xong, tiếp tục tuần tra, về phần Tư Không Hàn thì sau khi rời rừng cây liền chẳng biết đi đâu.
Hàn Vận bị Hiên Viên Hủ ôm đến tẩm điện, lúc này mồ hôi đã đổ ướt đẫm.
"Cởi quần áo ra."
Hiên Viên Hủ đem Hàn Vận ném trên giường, nghiêm túc ra lệnh.
"Cái gì ? !"
Vốn đang muốn cảm tạ Hiên Viên Hủ, không nghĩ tới tên hỗn đản này vừa tiến vào phòng liền bắt cởi quần áo. Hắn thật sự muốn làm cái gì, có phải cũng nên cùng hắn thương hảo một ít hay không ?
"Ngươi suy nghĩ cái gì, ta muốn giúp ngươi xử lý miệng vết thương, giờ này không mời được đại phu."
Hiên Viên Hủ thấy Hàn Vận trong mắt thoáng hiện lửa giận, hai má hồng hồng, đã biết Hàn Vận nghĩ sai.
Hàn Vận biết là mình hiểu sai nhất thời có chút ngượng ngùng.
"Cái kia, ta tự mình có thể."
"Ngươi có thể sao ?"
Hiên Viên Hủ hồ nghi nhìn về phía Hàn Vận.
Hàn Vận nhìn nhìn tay mình, rất dơ bẩn hơn nữa miệng vết thương tuy rằng không lớn nhưng nhìn qua lại rất nghiêm trọng .
"Đều là một ít vết thương."
Hàn Vận nói không sao cả, chỉ cần không có thương tổn đến gân mạch vốn không có vấn đề.
Hiên Viên Hủ lười cùng Hàn Vận nói lời vô nghĩa, một tay kéo lấy Hàn Vận, thâm tình chân thành nói:
"Lòng ta đau."
Hàn Vận thân mình run lên.
"Đừng làm khó coi vậy được không ?"
Hiên Viên Hủ nghe Hàn Vận nói, nhất thời cười ha ha,
"Ngươi sẽ không tin ta nói là thật sự."
Hàn Vận bĩu môi.
"Ta tình nguyện tin tưởng heo mẹ leo cây."
Nắm lấy tay Hàn Vận, Hiên Viên Hủ hạ xuống một nụ hôn chỗ miệng vết thương.
"Đại thúc, ngươi thật đáng yêu."
Hàn Vận mặt lại âm trầm.
"Ta tin tưởng không có nam tử nào nghe thế lại cảm thấy vui."
Từ tủ đầu giường lấy ra kim sang dược, loại thuốc trị thương tốt nhất, Hiên Viên Hủ đứng dậy đi vào sau bình phong phòng ngủ mang sang một chậu nước sạch.
Mở ra một bao giấy, Hiên Viên Hủ đem bột màu trắng bên trong đổ vào trong nước lấy tay khuấy đảo.
"Đây là cái gì ?"
"Muối ăn."
"Ngươi ! ta không cần ngươi giúp ta xử lý miệng vết thương !"
Hàn Vận nháy mắt thu hồi tay, cũng giấu ở sau lưng, nói cái gì cũng sẽ không lấy ra. Hiên Viên Hủ là Ác ma mà, miệng vết thương mà cho muối vào.
"Không cho muối vào trong nước sao sát trùng, nếu miệng vết thương không rửa sạch sẽ bị bưng mủ ."
Hiên Viên Hủ ngồi vào bên giường, mạnh mẽ đem tay Hàn Vận giấu ở sau lưng lôi ra.
Hàn Vận tuy rằng biết Hiên Viên Hủ nói có đạo lý, nhưng miệng vết thương ngâm muối cũng không phải hắn, hắn đương nhiên nói thoải mái .
"Ta không cần !"
Hiên Viên Hủ không lay chuyển được Hàn Vận. Vì không lãng phí thời gian, Hiên Viên Hủ điểm huyệt đạo Hàn Vận , như vậy đại thúc có thể ngoan một chút .
"Giải huyệt đạo cho ta !"
Hàn Vận vẻ mặt giận dữ. Ác ma dám dùng ám chiêu !
"Quả nhiên như vậy liền ngoan ."
Nhìn Hàn Vận không nhúc nhích được, Hiên Viên Hủ vừa lòng gật gật đầu, lập tức lại đem tay Hàn Vận kéo ra.
"A !"
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng vương phủ. Gà bay chó chạy, mọi người kinh ngạc, thị vệ tuần tra cũng bị làm sợ tới mức căn thẳng. Ai không biết còn tưởng rằng trong Vương phủ đã xảy ra án mạng.
|
Chương 18: Dạo Vương phủ Hàn Vận nước mắt tuôn ra trong khi Hiên Viên Hủ ở trên người mình làm xằng làm bậy, mà không hề phản kích được. Chỉ đến khi miệng vết thương được băng bó hoàn tất, Hiên Viên Hủ mới giải huyệt đạo cho Hàn Vận.
Thân thể vừa được tự do, Hàn Vận liền tung một quả đấm. Đương nhiên là không thể thành công đánh trúng Hiên Viên Hủ thành gấu trúc, mà nắm tay đưa ra bị người bắt lấy.
Hiên Viên Hủ tiến tới bên miệng Hàn Vận ái muội đặt lên một nụ hôn.
"Đại thúc vẫn là có sức như vậy."
Đây không phải lần đầu tiên Hiên Viên Hủ xưng hô Hàn Vận là đại thúc, Hàn Vận khóe miệng run rẩy.
Tuổi Hiên Viên Hủ cũng không phải bí mật, thậm chí toàn bộ Hiên Viên quốc không người nào không biết. Hắn hai mươi tuổi đã nắm giữ toàn bộ mệnh mạch Hiên Viên quốc, dùng bốn chữ 'Tuổi trẻ tài cao' rất thích hợp. Hơn nữa hắn bề ngoài tuấn lãng, thân phận hiển hách.
Hàn Vận trong lòng thầm mắng Hiên Viên Hủ này biến thái, chỉ là hiện tại không sức lực cùng tên hỗn đản này so đo, thầm nghĩ muốn ngủ một giấc.
"Ta muốn đi ngủ, ngài đi ra ngoài đi."
Hiên Viên Hủ lại cười nhạo ra tiếng.
"Đại thúc tựa hồ đã quên, nơi này là phòng của ta hay là ngươi muốn lại về địa lao ngủ, như vậy cũng có thể."
Ý tứ Hiên Viên Hủ là Hàn Vận nếu muốn ở trong này ngủ, sẽ không thể đuổi hắn đi, nếu không trở về đại lao đi. Hàn Vận đã biết Hiên Viên Hủ không có dễ dàng buông tha như vậy, hơn nữa bản thân hiện tại quả thật cần nghỉ ngơi.
"Tùy ngài."
Tuy là nói như vậy, Hàn Vận không có ý tứ rời giường mà xê dịch thân mình hướng vào trong chừa một khoảng trống bên ngoài.
Hiên Viên Hủ cong khóe miệng cười, xem ra Hàn đại thúc cũng không phải loại ra vẻ thanh cao, rất thức thời khiến hắn thực thích.
Cởi áo khoác, Hiên Viên Hủ nằm bên cạnh Hàn Vận.
"Này, lấy móng vuốt ra !"
Hàn Vận vừa mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, liền cảm giác được ngực nặng nề, thì ra là Hiên Viên Hủ khoát tay lên trên.
"Ngươi nói tay ai là móng vuốt ?"
Hiên Viên Hủ nguy hiểm hỏi. Quả nhiên không thể dung túng đại thúc, hiện tại lại bắt đầu chẳng phân biệt được tôn ti .
Hàn Vận rõ ràng cảm giác được phía sau bắt đầu có gió lạnh, nhưng không nhịn. Hàn Vận ta đường đường là nam tử, dựa vào cái gì để tùy ý Hiên Viên Hủ ngươi chà đạp ở trong tay!
"Nơi này còn có người khác sao ?"
Hàn Vận kiên cường nói.
"A, xem ra đại thúc còn chưa có làm rõ tình thế hiện tại, vậy để Bổn Vương chỉ giáo đại thúc đi."
Hiên Viên Hủ nguy hiểm nheo mắt.
Đây là lần đầu tiên Hiên Viên Hủ ở trước mặt Hàn Vận tự xưng Bổn Vương, làm Hàn Vận có chút khiếp đảm. Dù sao nơi này là Đế Vương thống trị, Vương gia tay cầm binh quyền , mà mình còn là một tiểu tặc không có tiếng tăm. Cái gọi là dân không cùng quan đấu, mình vậy không phải tự chuốc lấy cực khổ sao !
"Ôi."
Hiên Viên Hủ cầm áo Hàn Vận đưa người đặt ở dưới thân hắn. Lúc này Hàn Vận chỉ mặc độc nhất một lớp áo nội y, áo bị nhấc lên, phần da thịt như ẩn như hiện.
Hiên Viên Hủ tất nhiên là không có bỏ qua cảnh xuân. Không nghĩ tới đại thúc tuổi không nhỏ, làn da lại trắng nõn như thế, cũng không biết sờ lên cảm giác thế nào.
Tâm động không bằng hành động, Hiên Viên Hủ một tay ngăn chặn hành động của Hàn Vận, một tay xoa vòng eo mềm dẻo kia.
Cảm giác nhẵn mịn khiến Hiên Viên Hủ tâm sinh mê luyến, hơn nữa trên người Hàn Vận có một mùi hương, khi xử lý miệng vết thương hắn đã ngửi thấy chỉ là hiện tại càng thêm rõ ràng.
"Đại thúc người thật thơm thật mịn."
Hiên Viên Hủ cúi đầu, dán vào lỗ tai Hàn Vận thủ thỉ.
"Đứng lên !"
Hàn Vận vặn vẹo thân mình tránh né, Hiên Viên Hủ càng di động bàn tay hướng lên trên. Hiên Viên Hủ đem thân thể càng thêm áp sát.
"Đại thúc là đang câu dẫn ta sao ?"
Hiên Viên Hủ đột nhiên ngậm vành tai Hàn Vận, miệng nhẹ nhàng cắn cắn lên.
Hàn Vận vốn định phản bác, vào lúc này cảm giác được ở trên bụng có vật cứng cọ cọ, nhất thời miệng mở lớn kinh ngạc nói không nên lời.
Hiên Viên Hủ tự nhiên biết thân thể mình có biến hóa, ở trên người Hàn Vận chiếm đủ tiện nghi mới rời đi, tuy rằng không thể hành động thật, nhưng thu chút lợi tức vẫn là tất yếu .
"Ngủ."
Hiên Viên Hủ giọng khàn khàn trầm thấp nói, tin tưởng lúc này Hàn Vận tuyệt không dám phát hỏa với hắn.
Lần này Hàn Vận không có so đo đặt tay ở trên ngực ngoan ngoãn không nhúc nhích tùy ý để Hiên Viên Hủ ôm mình, cho đến khi người bên cạnh hô hấp vững vàng, mới ngáp một cái mơ mơ màng màng ngủ.
Thẳng đến ngày hôm sau Hàn Vận mới tỉnh, quay đầu nhìn sườn mặt tuấn mỹ của Hiên Viên Hủ bên cạnh. Mày kiếm anh tuấn, mũi cao thẳng, khóe môi nhếch lên. Nếu người này tính cách không phải ác liệt, tuyệt đối sẽ trở thành mục tiêu săn lùng của Hàn Vận, đáng tiếc tình thế hiện tại Hunter rõ ràng sẽ không là Hàn đại thúc.
Nhất định phải nghĩ biện pháp chạy trốn. Đây là ý niệm duy nhất trong đầu Hàn Vận lúc này. Tuyệt đối không thể bị hỗn tiểu tử ăn không còn xương !
Đừng tưởng rằng đại thúc không biết tâm tư xấu xa của Hiên Viên Hủ, chỉ là Hàn Vận cho tới bây giờ không là hạng người chịu yếu thế. Nghĩ mình dưới thân người khác liền nổi da gà.
Người bên cạnh giật giật, Hàn Vận lập tức đem mắt nhắm lại, tiếp tục giả bộ ngủ.
Hiên Viên Hủ ôm thân mình Hàn Vận xoa xoa, mở mắt nhìn người trước mặt có chút mê mang, lúc này ánh mắt không có sắc bén như ngày xưa mà giống một đứa bé đơn thuần trong suốt.
Chỉ là sắc thái này cũng không có kéo dài, rất nhanh Hiên Viên Hủ liền lại biến trở về bộ dạng Vương gia cao cao tại thượng. Mà giây phút ngắn ngủi kia không có bị Hàn Vận nhìn thấy.
Nhẹ nhàng hôn môi Hàn Vận một chút, Hiên Viên Hủ đứng dậy, lập tức gọi người vào rửa mặt chải đầu.
Cho đến khi trong phòng im lặng hoàn toàn, Hàn Vận mới lại mở mắt nhìn căn phòng trống rỗng. Nhanh chóng đứng dậy đơn giản rửa mặt chải đầu xong, Hàn Vận lặng lẽ đi đến bên cửa sổ quan sát tình huống bên ngoài.
Cửa có hai thị vệ trông coi, xem ra muốn đi ra ngoài chỉ có thể theo cửa sổ. Nhưng hiện tại Hàn Vận bị nội thương mà cổ chân còn đau, tuy rằng miệng vết thương không lớn nhưng cũng sẽ ảnh hưởng cử động, lúc này rời đi tuyệt đối không phải hành động sáng suốt.
Trong khi Hàn Vận đang suy nghĩ rối rắm từ xa xa đi tới hai người. Không muốn hai người phát hiện dị thường, Hàn Vận trở lại trên giường ngồi vào chỗ của mình.
"Hai vị đại ca, Vương gia phái chúng ta vào hầu hạ Hàn công tử."
"Vào đi ."
Tiếng mở cửa vang lên, lập tức hai người nhẹ nhàng bước vào. Phấn Mai nói với Lục Ngạc:
"Ta đi vào thỉnh công tử."
Lục Ngạc gật đầu, đem đồ ăn bày lên trên bàn. Khi Phấn Mai tiến vào trong phát hiện Hàn Vận đã dậy, liền lễ phép mời Hàn Vận đi ra ngoài dùng cơm. Hàn Vận gật đầu, biểu hiện ra bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ .
Dùng bữa xong, Hàn Vận xoa xoa miệng thản nhiên hỏi:
"Ta có thể đi ra ngoài một chút không ?"
"Có thể, nhưng là phải để chúng ta cùng đi."
Lục Ngạc giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.
Cứ như vậy, Hàn Vận cùng Phấn Mai và Lục Ngạc đi dạo Vương phủ. Đi đến hoa viên, Hàn Vận không khỏi hỏi:
"Vương gia các ngươi đâu ?"
"Vương gia ở thư phòng nghị sự, công tử muốn đi tìm Vương gia sao ?"
Phấn Mai dò hỏi.
Hàn Vận liên tục xua tay, đại thúc chỉ muốn biết Hiên Viên Hủ có ở Vương phủ hay không mà thôi, nếu không ở Vương phủ sẽ tìm kiếm thời cơ chạy trốn.
"Vương phủ có chỗ nào chơi vui không ?"
"Có thì có, chỉ là không biết công tử có thể thích nơi đó hay không thôi."
"Phấn Mai."
Lục Ngạc không đồng ý nhìn về phía Phấn Mai. Thấy Lục Ngạc như thế, Hàn Vận đúng là sinh ra chút hứng thú đối với nơi đó.
"Thì đi chỗ ngươi nói."
Hàn Vận quyết định nói. Phấn Mai hưng phấn cười còn vui vẻ hơn so với Hàn Vận .
Ba người đổi phương hướng, hướng phía trước viện đi đến.
|
Chương 19: Vội vàng rời đi Nơi đến là một chỗ hẻo lánh, Hàn Vận không hề nghĩ Vương phủ tráng lệ như thế còn có chỗ đơn sơ này, nếu không có người dẫn dắt thật đúng là tìm không thấy.
"Nơi này là chỗ nào ?"
"Hì hì, là nơi bọn hạ nhân trong phủ vui chơi. "
Phấn Mai hưng phấn xoa tay.
Hàn Vận không nghĩ tới vị tiểu mỹ nhân này nhìn yêu kiều thế nhưng có đam mê cờ bạc, bởi vì âm thanh đổ xúc xắc bên trong nghe được rất rõ ràng.
"Chúng ta đi vào."
Hàn Vận cũng bị ngứa ngáy, đối với trò này cũng là yêu thích phi thường.
Phấn Mai tiến lên nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa, người ở bên trong lập tức đem cửa kéo ra.
"Ôi, là Phấn nha đầu cùng Lục nha đầu đến đây."
Hàn Vận tầm mắt lướt qua Phấn Mai cùng Lục Ngạc, nhìn vào bên trong phòng, không nghĩ tới bên trong lại lớn như thế, thật đúng là trong có Càn Khôn.
"Hắc hắc, Vương đại ca, chúng ta mang bằng hữu tới nơi này chơi."
Phấn Mai chỉ Hàn Vận phía sau .
"Nếu là Phấn nha đầu mang đến thì phải là người nhà, đi, đi vào cùng các huynh đệ."
Nhìn tiểu tử này bộ dạng thật là dễ xem, sẽ không phải là tỷ muội của Phấn nha đầu chứ, vì tới nơi này mà nữ cải nam trang sao ?
Hàn Vận đối với vị Vương đại ca ấn tượng không tệ, rất nhanh Hàn Vận nhập bọn cùng mấy thị vệ và tôi tớ chơi bạc vui vẻ, khí thế ngất trời.
Lục Ngạc vẫn không có rời khỏi Hàn Vận nửa bước, nhìn Hàn Vận bị mấy thị vệ tôi tớ xoay quanh đùa giỡn, hiển nhiên nếu không phải Hàn Vận nhường bọn họ, bằng tài chơi bạc của Hàn Vận nhất định thắng bọn họ đến không còn cái quần để mặc.
Xong việc ở thư phòng, Hiên Viên Hủ trở lại tẩm cung không có nhìn thấy Hàn Vận, cũng không có lo lắng , vì dù sao có Lục Ngạc canh chừng, hắn cũng không sợ Hàn Vận sẽ có cơ hội chạy trốn. Dù sao người giống Hàn Vận bị nhốt nhất định sẽ làm tâm sinh bất mãn, có đôi khi mặc kệ một chút cũng không sao.
Vốn nghĩ xong việc triều đình có thể nghỉ ngơi một chút, không hề nghĩ đến trên giang hồ lại xảy ra nhiễu loạn, một đám người ở Võ Lâm Minh biến mất, ma giáo quật khởi cũng làm hắn đau đầu.
Hiên Viên Hủ phân phó người chuẩn bị hành trang, xem ra phải đi xem Võ Lâm Minh .
Chơi một ngày tâm tình Hàn Vận tốt hơn, cùng hai nha đầu trở về phòng. Không nghĩ tới Hủ Vương phủ cũng sẽ có chỗ chơi như thế này. Khó mà tin Hiên Viên Hủ không biết sự tồn tại của chỗ này, có lẽ hắn mắt nhắm mắt mở để cho bọn thuộc hạ có không gian vui chơi như vậy mới có thể để bọn này cam tâm đi làm việc cho hắn.
"Đã trở lại ?"
Vừa tiến vào tẩm cung, gương mặt tuấn nhã biếng nhác của Hiên Viên Hủ liền đập vào mắt Hàn Vận.
"Ờ."
Ngoài miệng nói vậy, trong lòng lại phản bác nói:'Vô nghĩa, thấy người ở đây còn không phải đã trở lại.'
Hiên Viên Hủ tất nhiên biết Hàn Vận không có dễ dàng bị thu phục như vậy.
"Thu dọn một chút, buổi tối chúng ta phải rời khỏi Vương phủ."
Hàn Vận sửng sốt.
"Đi nơi nào ?"
"Võ Lâm Minh."
Hiên Viên Hủ bưng lên một ly trà, đưa tới bên miệng nhẹ nhàng thổi thổi.
Hàn Vận ánh mắt sáng lên.
"Được, ta không có gì để thu dọn , ăn một chút gì chúng ta liền xuất phát đi."
Hiên Viên Hủ tất nhiên biết tâm tư của Hàn Vận, đại thúc nghĩ muốn chạy trốn dễ dàng như vậy sao ?
Khi Phấn Mai cùng Lục Ngạc chuẩn bị xong bàn ăn, Hiên Viên Hủ cùng Hàn Vận đi dùng cơm.
Dùng cơm xong, Phấn Mai cùng Lục Ngạc chuẩn bị quần áo cho Hàn Vận tắm rửa, rồi thu dọn một chút vật phẩm như Hiên Viên Hủ giao phó.
"Ngươi dùng vũ khí gì ? Trên đường sẽ không bình yên, ta cũng không có thời gian bảo hộ ngươi."
Hàn Vận hừ lạnh một tiếng.
"Ta đánh nhau cho tới bây giờ không cần phải người khác bảo hộ, về phần vũ khí, nếu ngươi thật sự vì ta chuẩn bị vậy đem chủy thủ cùng móc câu đưa ta."
"Đi lấy."
Hiên Viên Hủ nói với Lục Ngạc.
Tiếp nhận vũ khí Lục Ngạc đưa, Hàn Vận đeo vào thân, có mấy thứ này trong người trong lòng liền cũng an tâm.
Ngay khi Hàn Vận đang đắc ý nghĩ kế hoạch chạy trốn, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên. Sau đó truyền đến một giọng nói làm Hàn Vận hận nghiến răng nghiến lợi.
"Chủ tử, xe ngựa đã chuẩn bị tốt , hiện tại xuất phát sao ?"
Hiên Viên Hủ không phải không có phát hiện vẻ mặt Hàn Vận biểu tình như ăn phải ruồi bọ, nên lôi kéo Hàn Vận rời đi.
"Xuất phát."
"Hắn cũng đi ?"
"Ừ, hắn là tùy thân thị vệ của ta, ta đi đến nơi nào, hắn tất nhiên phải đi theo tới đó."
Hàn Vận ỉu xìu cúi đầu.
Lên xe ngựa, Hàn Vận tâm tình rõ ràng không còn hưng phấn như trước, nhất là nhìn đến khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc kia.
"Ta muốn đi ra ngoài cưỡi ngựa."
Hàn Vận nói, vì không muốn cùng Ác ma quá gần gũi, ai biết Ác ma khi nào thì thú tính nổi lên.
"Không được, hiện tại là buổi tối không an toàn."
"Vậy vì cái gì còn muốn đi buổi tối."
"Bởi vì hành tung của ta không thể bị người ngoài biết, ban đêm là thời gian tốt nhất, điểm này thần trộm cũng không biết sao ?"
Hiên Viên Hủ vẻ mặt đúng là chế nhạo nói.
"Ta không phải tiểu tặc sao ? khi nào thì biến thành thần trộm ?"
Hàn Vận bĩu môi.
Hiên Viên Hủ mỉm cười.
"Có việc cầu người tự nhiên khen tặng một chút, đại thúc sẽ không thật sự cho là thật chứ ?"
"Ngươi !"
Hàn Vận vừa định bùng nổ liền phản ứng lại lời Hiên Viên Hủ nói.
"Ngươi có việc cầu ta ?"
|