Giai Nhân Là Trộm
|
|
Chương 20: Kỳ kèo Hiên Viên Hủ biết không có thể để Hàn Vận có cơ hội cò kè mặc cả nên ra vẻ lạnh nhạt nói:
"Nếu đại thúc cũng có chút bản lĩnh, không lợi dụng một chút không phải quá mức đáng tiếc sao. Mấy ngày trước Võ Lâm Minh bị mất một lệnh bài, nghe nói ở trong tay giáo chủ ma giáo Tà Thiên Viêm, đại thúc hẳn là chắc có thể đến lấy đi."
"Ngươi muốn ta giúp ngươi trộm lệnh bài ?"
Hàn Vận nheo mắt, bắt đầu cân nhắc thu bao nhiêu phí, phải biết việc khó thu phí là rất cao .
"Không sai."
"Một trăm vạn lượng."
"Cái gì ! Dù ta có tiền trang cũng lấy không ra một trăm vạn lượng bạc trắng !"
Giọng Hiên Viên Hủ làm kinh động ngoài xe, Tư Không Hàn gõ cửa hỏi chủ tử đã xảy ra chuyện gì. Hiên Viên Hủ phất tay tỏ vẻ vô sự, ý bảo Tư Không Hàn tiếp tục đánh xe đi.
Hàn Vận không nhanh không chậm uống một ngụm trà.
"Ta nói không phải một trăm vạn lượng bạc trắng, mà là vàng."
Giọng không sợ hãi.
"Hàn Vận nên có chừng có mực !"
Hiên Viên Hủ đè thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi.
"Ngài không phải Vương gia Hiên Viên quốc sao ? Quốc khố so với tiền trang tư nhân lớn hơn nhiều, chỉ là một trăm vạn lượng vàng tính là cái gì."
Hàn Vận không lưu tâm, cho rằng Hiên Viên Hủ thật sự quá mức keo kiệt. Hiên Viên Hủ sắc mặt âm trầm nói:
"Ngươi biết rõ cái gì ! phương bắc hạn hán, phía nam lũ lụt, quốc khố sớm không còn nhiều. Hiện tại chỉ có thể duy trì chi tiêu hạn chế, nếu tái phát sinh thiên tai hoặc là loạn binh, Hiên Viên quốc sẽ nguy."
Những lời này Hiên Viên Hủ vốn không nên nói với Hàn Vận, nhưng thông qua mấy ngày hiểu biết, Hàn Vận tuy rằng tính cách ác liệt, lại ham lợi, nhưng là người coi như chính trực, không có khả năng là gian tế. Đương nhiên điều này là cảm nhận của hắn sẽ không đi nói ra chỉ nên đặt ở trong lòng. Nếu nói ra không phải để Hàn Vận tự kiêu quên thân phận tôn ti, còn không kiên kỵ ngồi lên đầu hắn sao !
Hàn Vận rất là hoài nghi nhìn về phía Hiên Viên Hủ.
"Có việc cứ nói thẳng tốt hơn, đường đường Vương gia thế nhưng khóc than cũng không ngại mất mặt à."
Hiên Viên Hủ chán nản. Hắn khóc than, hắn dọa người, hắn nếu có tiền còn có thể để ý trăm vạn lượng sao?
"Trừ bỏ điều kiện này, ngươi muốn gì tùy ý nói đi, nếu ta có thể làm tất nhiên sẽ không chối từ."
Hiên Viên Hủ biết lệnh bài liên quan đến toàn bộ giang hồ, liên quan sinh mệnh người dân, tuyệt đối không thể để tùy ý Tà Thiên Viêm muốn làm gì thì làm.
Hàn Vận ngáp một cái.
"Chờ ta tỉnh ngủ nói sau."
Hừ, bị Hiên Viên Hủ bắt làm đau chân, không trả thù một phen sẽ không họ Hàn !
Hiên Viên Hủ âm thầm cắn răng, nếu không bởi vì Hàn Vận khinh công rất cao, kinh nghiệm phong phú, hắn muốn 'Chiêu hiền đãi sĩ' sao !
Ở phương diện nào đó, Hiên Viên Hủ không cổ hủ kiêu căng, mà là hiểu được nhìn việc mà làm, nhìn người mà định.
Tuy rằng Hàn Vận võ công cũng không bằng hắn hoặc Tư Không Hàn, nhưng khả năng che dấu hơi thở cùng khinh công lại rất cao, ngay cả hắn cũng không thể không khâm phục.
Nhìn Hàn Vận chợp mắt , Hiên Viên Hủ trong mắt toát ra một tia ôn nhu, tuy rằng giây lát lướt qua rất nhanh nhưng cũng là thật sự có tồn tại.
Xe ngựa đang đi trên đường xóc nảy, Hàn Vận ngủ cũng không an ổn. Hiên Viên Hủ điểm huyệt ngủ rồi ôm lấy nửa người Hàn Vận để tựa vào trong lòng mình, như vậy có thể giảm bớt xóc nảy, ngủ cũng có thể thoải mái một ít. Nhắm mắt lại, Hiên Viên Hủ cũng nghỉ một chút, dù sao đường đi sẽ không quá mức bình yên cần bảo tồn thể lực là tất yếu .
Sáng sớm, ánh nắng ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ nhỏ của xe ngựa vào bên trong xe. Hàn Vận dụi mắt, cảm giác ngủ coi như thoải mái, muốn vặn eo một chút để giãn gân cốt. Nhưng mà sao nệm xe lại biết cử động?
Hàn Vận lập tức mở to mắt, đập vào mắt là Hiên Viên Hủ cười mà không cười. Hàn Vận theo bản năng đánh ra một quyền.
Lúc này đây Hiên Viên Hủ hiển nhiên không có phòng bị, bị Hàn Vận đánh trúng, khuôn mặt lập tức ngưng đọng, trở nên càng âm trầm hơn.
"Cái kia, ta không phải cố ý ."
Hàn Vận phát hiện quần áo vẫn nghiêm chỉnh, liền liên tưởng đến cảm giác thoải mái khi ngủ, đoán ra nguyên nhân.
Hiên Viên Hủ thở dài, sờ sờ chỗ bị đánh nơi mắt phải, đại thúc thật đúng là đánh mạnh tay.
"Tỉnh rồi thì đứng lên đi, chân của ta đều đã tê rần."
Hiên Viên Hủ vỗ vỗ Hàn Vận nói.
Hàn Vận lập tức cười mỉa đứng dậy. Quả nhiên Vương gia có việc cầu người, đối với mình thái độ tốt hơn rất nhiều nha!
Tùy tiện dùng một ít điểm tâm, Hiên Viên Hủ xem xét hoàn cảnh bên ngoài, xe ngựa rất nhanh sẽ tiến vào thành kế tiếp .
"Đây là cái gì ?"
Thấy Hiên Viên Hủ lấy ra một cái mặt nạ, Hàn Vận hiếu kì dò hỏi.
"Mặt nạ."
"Ta đương nhiên biết là mặt nạ, ta hỏi vì cái gì muốn mang nó ?"
Hàn Vận nghĩ chớ không phải là Hiên Viên Hủ không mặt mũi gặp người sao ?
"Thân phận của ta đặc thù, người đã gặp qua ta cũng không ít, tất nhiên phải che dấu một chút."
Hiên Viên Hủ lấy ra gương đồng, sửa sang lại một chút.
"Điệu đà !"
Hàn Vận không hề nhìn Hiên Viên Hủ, mà là đem tầm mắt chuyển dời đến bên ngoài.
|
Chương 21: Tập kích Tư Không Hàn đánh xe ngựa tiến vào Phượng Lạc thành.
"Này, Hiên Viên Hủ, nơi này sao có nhiều người mang theo binh khí như thế ?"
Hàn Vận thấy ở trên đường phần nhiều người không phải dân chúng bình thường, liền nhịn không được đặt câu hỏi.
Hiên Viên Hủ dựa vào nhuyễn tháp, một tay để lên eo Hàn Vận, bình thản nói.
"Những người này đều là nhân sĩ giang hồ tất nhiên mang theo đao kiếm."
Hàn Vận chớp chớp mắt. Hay là trên giang hồ thật sự xuất hiện đại sự, nếu không sao xuất hiện nhiều người giang hồ như vậy !
"Đến thành trấn sau, nhân sĩ giang hồ càng nhiều, không có gì đáng ngạc nhiên ."
Hiên Viên Hủ lạnh nhạt nói, bàn tay tiếp tục di động ở trên eo đại thúc. Võ Lâm Lệnh bị mất, người giang hồ đều lục tục đến Võ Lâm Minh, xem ra lần này rung chuyển sẽ không nhỏ.
Hàn Vận hiện tại biểu hiện thực bình tĩnh, đối với hành động quấy rối của Hiên Viên Hủ cũng không để mắt. Chỉ cần hắn không làm quá mức thì cũng sẽ không so đo.
Tư Không Hàn cho xe ngựa dừng lại ở một khách điếm. Tiểu nhị thấy xe ngựa xa hoa như thế lập tức chạy ra nghênh đón.
"Khách quan muốn nghỉ qua đêm hay là ở trọ ?"
Lúc này sắc trời đã không còn sớm, Hiên Viên Hủ lựa chọn nghỉ ngơi một đêm.
Tiểu nhị lập tức tiếp đón ba người đi vào.
"Khách quan, gần đây khách tăng nhiều, bình thường giá phòng không cao nhưng mấy ngày này......"
Không đợi Hiên Viên Hủ mở miệng, Tư Không Hàn liền ném cho tiểu nhị một thỏi bạc.
"Hai gian phòng."
"Được rồi, khách quan mời lên lầu !"
Tiểu nhị nhận lấy bạc, ân cần dẫn đường. Ba vị khách quan vì sao chỉ thuê hai phòng, thôi kệ đó không là chuyện của hắn .
"Vì cái gì không thuê ba phòng ?"
Hàn Vận dừng bước hỏi. Chẳng lẽ ta còn phải ở cùng Ác ma Hiên Viên Hủ sao ?
Hiên Viên Hủ chớp chớp mắt.
"Hay đại thúc ra tiền, cũng có thể thuê một cái phòng."
Thông qua nhiều ngày hiểu biết, hắn đã nhìn thấu Hàn Vận này, đại thúc xem trọng tiền tài hơn bất cứ cái gì.
Hàn Vận nghĩ nghĩ. Nếu Hủ Vương gia nguyện ý ở cùng một chỗ, ta sợ cái gì. Đều là nam, tuy rằng ta võ công không bằng Hiên Viên Hủ, cũng không thể chứng minh hắn làm gì được ta. Có một số việc không phải dựa vào cậy mạnh là có thể làm được, còn cần kỹ xảo !
Bởi vì tính cách vắt chày ra nước này, Hàn Vận thiếu chút nữa ăn đau khổ. Nếu có cơ hội lựa chọn lại một lần tất nhiên Hàn đại thúc sẽ không lựa chọn cùng Hiên Viên Hủ ở một cái phòng.
Vào ban đêm, Hàn Vận cùng Hiên Viên Hủ dùng bữa tối xong, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, đột nhiên có một trận khói thơm lạ lùng bay vào phòng.
Hàn Vận tuy rằng không ở trên giang hồ, nhưng đối với dược vật cũng có hiểu biết, nhất thời biết khói này chính là mê hương. Hiên Viên Hủ hiển nhiên cũng phát hiện dị thường, nhất thời ngưng thần nín thở.
"Cẩn thận khói mê !"
Hàn Vận khinh thường liếc Hiên Viên Hủ một cái. Chờ ngươi nói ta sớm té trên mặt đất nằm ngay đơ !
Hiên Viên Hủ mỉm cười, dùng ánh mắt ý bảo Hàn Vận phối hợp hành động. Hàn Vận gật gật đầu, phối hợp Hiên Viên Hủ ngã trên bàn.
Vào phòng tổng cộng bốn người, không nói hai lời liền vung đại đao hướng hai người nằm ở trên bàn chém xuống.
"Soạt"
Bốn thanh đại đao bị đánh bay.
Cùng thời gian, phòng kế bên cũng truyền đến tiếng đánh nhau. Hàn Vận không nghĩ sẽ nhúng tay, ai ngờ hắc y nhân chủ động công kích. Rơi vào đường cùng chỉ có thể lấy chủy thủ ra ứng chiến.
Hiên Viên Hủ một đối ba, Hàn Vận chống đỡ một người. Bốn người võ công cũng không thấp, xem ra là sát thủ chuyên nghiệp có chuẩn bị hướng về mục tiêu Hiên Viên Hủ.
Hàn Vận tuyệt đối có tự tin có thể địch lại người này sau đó bỏ trốn, nhưng cũng sẽ phải cố hết sức, bị thụ thương là không thể tránh được. Cũng may Hiên Viên Hủ cũng là cao thủ, rất nhanh đánh gục ba người kia .
"Còn không lại đây hỗ trợ !"
Hàn Vận một bên chống cự hắc y nhân công kích, một bên phẫn nộ nhìn về phía Hiên Viên Hủ đứng ở một bên.
"Đại thúc này cầu người không phải là thái độ đó."
Hiên Viên Hủ không nhanh không chậm thưởng thức Hàn Vận chật vật.
Hàn Vận trong lòng thầm mắng Hiên Viên Hủ vô lương. Nếu không bởi vì Ác ma Hiên Viên Hủ ngươi, ta sao bị tấn công, mà ngươi lại ở một bên khoanh tay đứng nhìn !
Ngay khi Hàn Vận lo lắng khó thoát khỏi hắc y nhân, Tư Không Hàn người đầy sát khí vọt vào, một kiếm hạ gục hắc y nhân đang tấn công Hàn Vận.
Máu tươi bắn ra nhuộm đỏ áo bào xanh đậm của Hàn Vận, nháy mắt Hàn Vận ngốc lăng si ngốc nhìn về phía Tư Không Hàn.
|
Chương 22: Giao dịch thành Tư Không Hàn hừ lạnh một tiếng.
"Chủ tử, ngài không có việc gì chứ ?"
Tư Không Hàn nhìn về phía Hiên Viên Hủ dò hỏi. Đám hắc y nhân quá mức khó xử lý làm hại hắn hiện tại mới chạy tới. Hiên Viên Hủ khoát tay tỏ vẻ cũng không đáng lo ngại.
"Xem ra nơi này chúng ta không thể ở lại, hành tung đã bại lộ, chúng ta phải chạy suốt đêm thôi, tranh thủ nhanh chóng tới Võ Lâm Minh."
"Dạ, chủ tử."
Tư Không Hàn lĩnh lệnh rời đi, chuẩn bị mau chóng khởi hành.
Đợi Tư Không Hàn rời đi xong, Hàn Vận vẫn như cũ không có phản ứng, ngơ ngác nhìn Hiên Viên Hủ đi tới .
Hiên Viên Hủ có lẽ biết Hàn Vận bị dọa, khó có được có lúc không nói móc hắn. Hắn đi đến ôm thân thể cứng ngắc vào trong ngực, nhẹ nhàng trấn an.
"Không có việc gì , đổi quần áo, chúng ta tiếp tục lên đường."
Hiên Viên Hủ ôn nhu nói.
Hàn Vận cũng không ngốc lâu, có phản ứng lại liền đánh Hiên Viên Hủ một quyền. Đương nhiên Hiên Viên Hủ cũng không có để Hàn Vận thuận lợi đánh trúng. Dù sao một người nhẫn nại cũng có giới hạn, huống chi hắn là Vương gia cao cao tại thượng.
"Hàn Vận, ngươi sao không biết tốt xấu !"
Hiên Viên Hủ ánh mắt nheo lại đầy nguy hiểm, dùng sức cầm lấy cổ tay mảnh khảnh kia của Hàn Vận, thậm chí nghe được âm thanh của khớp xương kêu, có thể thấy hắn dùng lực rất lớn.
Hàn Vận bị đau nhíu mày, lập tức trong lòng phẫn nộ. Ta không biết tốt xấu ? Nếu không đi theo ngươi, ta phải đối mặt loại sự tình này sao ?
"Hàn Vận, ngươi muốn rời khỏi ta cũng có thể. Trừ phi chết đi !"
Hàn Vận bị giọng âm lãnh của Hiên Viên Hủ làm chấn động.
"Những lời này cũng có thể hiểu nếu muốn rời khỏi trừ phi ngài chết đi ?"
Hiên Viên Hủ xì một tiếng bật cười.
Hàn Vận lại không ngừng nói thầm trong lòng. Hiên Viên Hủ thật đúng là hỉ nộ vô thường.
"Đi thay quần áo, hay là muốn ta thay hộ."
Hiên Viên Hủ từ trên xuống dưới đánh giá thân mình Hàn Vận, ánh mắt làm Hàn Vận nổi da gà.
"Ta tự mình thay."
Hàn Vận đẩy Hiên Viên Hủ ra, trút bỏ quần áo dính máu, thay một bộ màu xanh lam.
Đợi Hàn Vận thay xong y phục, Tư Không Hàn đã đưa xe ngựa đến cửa sau. Ba người rất nhanh rời khỏi khách điếm, đi suốt đêm.
Rời Phượng Lạc Thành, đến thành trấn kế tiếp ít nhất còn có ba ngày lộ trình, hơn nữa đường đi phần lớn đều là rừng núi, thập phần khó đi.
Hừng đông hôm sau, Tư Không Hàn cho xe ngựa dừng ở chân núi.
"Chủ tử, chúng ta không thể đi xe ngựa tiếp."
Tư Không Hàn nói không chỉ là xe ngựa, ngay cả ngựa cũng không dùng được.
Hiên Viên Hủ gật đầu, nhìn về triền núi. Con đường này tuy rằng khó đi một chút, nhưng dễ dàng ẩn giấu hành tung.
Hàn Vận nhảy xuống xe ngựa, không khí lạnh làm Hàn Vận rùng mình một cái. Tuy rằng đi đường núi vất vả nhưng dễ chịu hơn phải tiếp tục cùng Hiên Viên Hủ ngồi chung xe.
Ba người thu dọn một chút hành lý, đem xe ngựa cất giấu, bắt đầu lên núi.
Đối với con đường này, Tư Không Hàn thập phần quen thuộc, bởi vì hắn thường xuyên từ nơi này đi tới đi lui Vương phủ cùng Võ Lâm Minh.
Trong núi cỏ dại mọc đầy, nếu không có Tư Không Hàn ở phía trước mở đường, Hàn Vận cũng sẽ gặp nhiều khó khăn. Lần này để Hàn đại thúc triệt để có cơ hội trải nghiệm cảm giác ở thâm sơn rừng già.
Đi bộ một ngày, ba người đều có cảm giác mỏi mệt, Hiên Viên Hủ mở miệng nói:
"Hàn, tìm một chỗ sạch sẽ chúng ta hạ trại nghỉ ngơi một đêm."
Tư Không Hàn nhận lệnh, tốc độ dưới chân không có giảm bớt nửa phần. Lại đi ước chừng một khắc thời gian, Tư Không Hàn phía trước rốt cục ngừng lại.
"Chủ tử xin chờ một lát."
Tư Không Hàn tiến lên vài bước rút bội kiếm, chỉ thấy một trận kiếm khí như cuồn phong, bốn phía cỏ dại biến mất không còn. Tư Không Hàn dọn sạch sẽ bắt đầu hạ trại.
Hàn Vận thì ở một bên nhìn sửng sốt lại sửng sốt. Đã biết Tư Không Hàn võ công bất phàm, nhưng không có nghĩ đến đạt tới trình độ biến hóa như thế.
Xem ra lúc trước hắn động thủ vẫn chưa ra hết sức, nếu không ta cũng giống cỏ dại này chết không toàn thây. Thật kinh khủng!
Dựng xong một cái lều đủ để chứa hai người, Tư Không Hàn cáo lui đi tìm củi nhóm lửa. Hiện đã là cuối thu, buổi tối sẽ lạnh, nếu không đốt lửa trại rất khó chịu nổi.
Hiên Viên Hủ dẫn Hàn Vận đi vào nghỉ ngơi một chút. Thương thế Hàn Vận tuy rằng cũng không đáng lo ngại, nhưng cũng chưa khôi phục hoàn toàn. Hàn Vận tất nhiên biết tình trạng của bản thân, cũng không khách khí, trực tiếp chui vào lều nghỉ.
Một lát sau, Hàn Vận là bị mùi thơm thịt nướng làm tỉnh lại. Lúc này sắc trời đã tối đen, ngoài đống lửa bên cạnh lều xung quanh là một mảnh âm trầm cô tịch.
Hàn Vận rời lều, nhìn hai người ngồi bên đống lửa, vẫn là lựa chọn ngồi ở bên cạnh Hiên Viên Hủ. Tuy rằng Hiên Viên Hủ này đáng ghét một chút, nhưng không khủng bố như Tư Không Hàn.
"Ăn một chút gì đi."
Hiên Viên Hủ cầm một miếng gà đã nướng chín đưa cho Hàn Vận. Hàn Vận nuốt một chút nước miếng, động tác có chút mất tự nhiên tiếp nhận gà nướng.
"Cám ơn."
Hiên Viên Hủ không có đáp lời, mà lấy qua một miếng gà khác tiếp tục nướng trên đống lửa.
Núi rừng ban đêm thập phần yên tĩnh, ba người ở cùng nhau lại không lời nào để nói.
Tư Không Hàn vốn không phải người nói nhiều, nhưng Hiên Viên Hủ vì sao cũng ra vẻ thâm trầm, một câu cũng không nói ? Hàn Vận cuối cùng chịu không được, muốn chấm dứt loại yên tĩnh quỷ dị này, bắt đầu tìm kiếm một ít đề tài để nói.
"Ta nói Vương gia đại nhân, ngài muốn ta đi trộm lệnh bài rốt cuộc là cái gì, cũng nên nói ra đặc thù của thứ đó đi."
Hiên Viên Hủ nhìn nhìn Hàn Vận, thản nhiên mở miệng nói:
"Võ Lâm Lệnh, là một thẻ bài mạ vàng, ước chừng lớn bằng bàn tay khép lại, đỉnh lệnh bài có một viên bảo thạch màu đen, sau lưng khắc một con phi hùng ưng giương cánh, vừa thấy liền biết."
Hàn Vận đã sớm đoán được lệnh bài này sẽ không đơn giản, nhưng không có nghĩ đến mọi người trên giang hồ đều muốn có Võ Lâm Lệnh. Dù lệnh bài ở trong tay ai đều có thể kêu gọi quần hùng, xưng bá giang hồ.
Võ Lâm Lệnh được giữ ở Võ Lâm Minh, hiện nay rơi vào tay ma giáo, xem ra sự tình không đơn giản.
Ma giáo đối đầu nhân sĩ võ lâm, nghe nói giáo chủ ma giáo Tà Thiên Viêm tính tình ác liệt người chết ở trên tay hắn là vô số kể. Bởi vậy Võ Lâm Lệnh bị Tà Thiên Viêm đoạt được, trên giang hồ nhất định phong ba bão táp.
"À, sao ngài cho rằng ta có thể trộm Võ Lâm Lệnh từ trong tay Tà Thiên Viêm được, phải biết nhân vật này cũng không phải là dễ chọc vào ."
Hàn Vận cười mà như không cười nhìn Hiên Viên Hủ.
"Hơn nữa ngài sao cho rằng ta sẽ đáp ứng làm, dù sao lệnh bài này là của võ lâm, cho dù là trăm vạn lượng vàng ta cũng sẽ không ra tay."
Hàn Vận ta còn chưa có ngu ngốc đến mức đi đối đầu cùng ma giáo nha!
Hiên Viên Hủ lại tự tin cười.
"Nếu là người khác ta không dám cam đoan, nhưng ta tin tưởng ngươi sẽ đi."
Hàn Vận tò mò nhìn về phía Hiên Viên Hủ, đại thúc thật muốn nghe lý do vì sao Hiên Viên Hủ tự tin đến vậy.
Hiên Viên Hủ đem gà nướng chín bóc ra một mẫu, chậm rãi đưa tới trong miệng, chậm rãi ăn.
"Ta điều tra, trước đây ngươi đều trộm nhà giàu, hơn nữa khó khăn càng cao ngươi càng thích. Nếu không ngày đó ngươi trùng hợp đụng phải ta cùng Tư Không Hàn, ta tin tưởng dù bị phát hiện ngươi cũng sẽ thuận lợi đào thoát."
Hàn Vận gật gật đầu, thân là thần trộm thích độ khiêu chiến cao , nhưng cũng không thể chứng minh sẽ đáp ứng yêu cầu của Hiên Viên Hủ.
"Vả lại ngươi yêu tiền, hơn nữa rất yêu. Theo ta được biết, ma giáo tài phú vô số, tin tưởng nhất định sẽ thỏa mãn ngươi."
Hiên Viên Hủ mỉm cười. Rõ ràng trời tối như mực mà đôi mắt Hàn Vận lại sáng như vậy, như thể được đốt đuốc.
"Ngài nói thật đi, thù lao ngài tính trả ta như thế nào."
Lời Hiên Viên Hủ thật sự làm Hàn Vận động tâm .
"Ngươi nói đi."
"Ngài đã thống khoái như vậy ta cũng tỏ thành ý, ngân lượng ta từ bỏ. Chỉ là sau khi sự tình hoàn thành, ngài dẫn ta đi thăm hoàng cung một vòng là được."
"Ngươi sẽ không động tâm đi lấy những vật trong hoàng cung chứ?"
"Sao lại như thế, ta cam đoan sẽ không ở trước mặt của ngài trộm đạo gì đâu mà."
Hàn Vận không xấu hổ khi bị vạch trần.
"Được, cứ quyết định như vậy. Ngươi đem Võ Lâm Lệnh đến, ta liền thực hiện lời hứa mang ngươi vào hoàng cung dạo một vòng."
Tiểu hồ ly sao có thể đấu qua lão hồ ly, Hàn Vận vui rạo rực lại không biết bị Hiên Viên Hủ tính kế.
|
Chương 23: Võ Lâm Minh Năm ngày sau, ba người bọn họ rốt cục đến Võ Lâm Minh. Ba người đi vào cổng, lập tức có người đi ra nghênh đón. Người tới liếc mắt nhìn ba người một cái, lập tức hướng Tư Không Hàn hành lễ nói:
"Tư Không đại hiệp, trang viện đã thu dọn tốt, mời vào."
Tư Không Hàn gật đầu, Hiên Viên Hủ phía sau rảo bước tiến vào Võ Lâm Minh.
Trên đường Hàn Vận hiếu kì nhìn nhìn, không hề nghĩ đến nhân sĩ võ lâm thô tục, mà tâm tư thật tinh tế. Bên trong Võ Lâm Minh đầy những biệt viện, có cầu nhỏ bắt qua dòng kênh, có đình lầu hóng mát, cái gì cũng đều có.
Ba người đi tới một biệt viện bố trí tinh mỹ, trong viện có một gốc cây đại thụ rất cao. Hàn Vận chậc chậc lưỡi.
"Xem ra địa vị Tư Không đại hiệp ở Võ Lâm Minh cũng không thấp!"
Võ Lâm Minh như ý nghĩa, cũng không phải là một người sở hữu, mà là căn cứ toàn bộ nhân sĩ võ lâm, chỉ cần ở võ lâm có địa vị anh hùng hiệp sĩ đều có thể tiến vào Võ Lâm Minh, hơn nữa căn cứ thân phận mà lựa chọn biệt viện vào ở.
Tư Không Hàn mặc kệ Hàn Vận, hướng Hiên Viên Hủ thi lễ mời vào phòng. Hàn Vận bĩu môi, Tư Không Hàn đối với Hiên Viên Hủ vẫn là rất lễ phép .
"Chúng ta cũng vào đi thôi."
Hiên Viên Hủ không biết từ chỗ nào biến ra một cái quạt, lay động lay động nhìn thật phong lưu. Hắn dùng quạt che đậy một nửa khuôn mặt tuấn tú, nhìn càng thần bí tiêu sái.
Hàn Vận đi theo sau Hiên Viên Hủ vào phòng ngồi ở trước bàn, đợi người mang trà lên, liền nhịn không được oán giận nói:
"Sao chén trà nóng cũng không có ?"
Hiên Viên Hủ mỉm cười.
"Võ Lâm Minh cũng không thể so Vương phủ, nơi này không có nha hoàn, mọi việc đều phải chính mình động thủ. Đương nhiên người vào ở có thể mang theo tùy tùng hay nha hoàn, dù sao những chưởng môn nhân địa vị cao tuyệt đối không tự mình động thủ làm việc vặt."
"Ý của ngài là ta đi pha trà ?"
Hiên Viên Hủ chớp mắt.
"Hay đại thúc muốn ta đi."
Hàn Vận nổi khùng.
"Nếu biết ta là đại thúc, còn ép buộc lão già này, cũng không sợ thiên lôi đánh xuống."
"Ha ha, nếu thực sự sét đánh ta, ta nhất định kéo đại thúc lại gần, như vậy ông trời sẽ thay đổi phương hướng, đại thúc nói đúng không hả ?"
Hiên Viên Hủ một tay lấy kéo Hàn Vận đang phẫn nộ ôm vào trong ngực, hạ xuống một nụ hôn trên đôi môi xinh đẹp kia. Hàn Vận lập tức nhắm mắt lại, ngậm chặt miệng.
Cho đến khi cảm giác ướt át rời đi, Hàn Vận mới mở to mắt trừng Hiên Viên Hủ trong ánh mắt lửa giận càng nhiều hơn.
" Thời điểm đại thúc tức giận đẹp quá."
Hiên Viên Hủ tán thưởng nói. Hàn Vận đẹp, từ lúc hắn lần đầu tiên nhìn thấy liền biết, nhìn mỹ nhân vào trong ngực trợn mắt càng làm hắn rục rịch, muốn ngừng mà không được.
Thấy ánh mắt Hiên Viên Hủ càng ngày càng nguy hiểm, Hàn Vận lập tức đẩy Hiên Viên Hủ ra, đứng ở xa xa cảnh giác theo dõi hắn, còn sử dụng mu bàn tay không ngừng chà lau chỗ Hiên Viên Hủ hôn, thầm nói:
"Ghê tởm."
"Ngươi nói cái gì ?"
Hàn Vận ngẩng đầu lên, vẻ mặt không sợ.
"Ta nói nước miếng, thật ghê tởm !"
Hiên Viên Hủ hiện tại đầy tức giận cuối cùng hóa thành một tiếng ai thán. Mỹ nhân tuy đẹp, nhưng tính cách ác liệt, nếu muốn triệt để nắm được còn phải phí một phen công phu.
"Lại đây."
Hiên Viên Hủ khoát tay, cái dạng này giống như là chủ nhân gọi thú cưng không nghe lời nhà mình.
"Không đi !"
Hàn Vận hai mắt phun hỏa, bàn tay che khuôn mặt nhỏ nhắn, không ngừng trừng mắt.
"Ai da, trong chốc lát có người đưa cơm lại đây, nhớ rõ đừng chạy xa."
Hiên Viên Hủ lắc đầu bật cười, trong lòng kiên trì lại bất tri bất giác bắt đầu dao động. Hàn Vận hừ lạnh một tiếng, vung ống tay áo, tiêu sái xoay người rời phòng. Hiên Viên Hủ không có ngăn cản, tới Võ Lâm Minh hắn còn có nhiều việc cần xử lý.
Hàn Vận một mình đi lòng vòng ở tiểu viện, không phải không muốn đi ra ngoài, mà là ban ngày ban mặt , lại không quen ai ở đây. Đi đến gốc đại thụ, Hàn Vận leo lên nằm ở trên nhánh cây, một bên hái trái trên cây ném vào miệng, một bên chân còn không thành thật đá đá thân cây, làm nhánh cây rung lên.
Ngay khi Hàn Vận dương dương tự đắc, tại cửa biệt viện đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, đánh vỡ một mảnh yên tĩnh.
Tư Không Hàn nghiêm mặt, đi đến mở cửa ra.
Hàn Vận thật cẩn thận ẩn núp, theo khe hở lá cây nhìn về phía người tới.
"Tư Không đại hiệp, minh chủ biết ngài đã tới, phái tiểu nhân đến ân cần thăm hỏi."
Người đến là một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi , thiếu niên thanh nhã lịch sự tuyệt không giống nhân sĩ võ lâm. Một đôi mắt hẹp dài tỏ vẻ xấu hổ nhìn về phía Tư Không Hàn. Ai không biết còn tưởng rằng hai người đó có cái vấn đề gì .
"Phượng Tiêu Tương, ngươi điên khùng gì vậy ?"
Tư Không Hàn giọng âm lãnh vang lên.
"Ha ha."
Thiếu niên không còn nhã nhặn, toàn thân tản ra dâm mĩ, hơi thở mị hoặc.
"Không hổ là Tư Không Hàn, liếc mắt một cái liền nhận ra ta."
Chỉ thấy thiếu niên phất tay đem lớp da trên mặt lấy đi, lập tức lộ ra một gương mặt tà mị khuynh thành.
|
Chương 24: Phượng Tiêu Tương Tư Không Hàn thấy được khuôn mặt người này sắc mặt càng thêm khó coi.
"Nơi này không phải chỗ ngươi nên đến, mau cút !"
Giọng Tư Không Hàn lạnh lùng nói.
"Hừ, đúng vậy, từ khi bên cạnh ngươi có Thanh Bích, chỗ nào ngươi tới ta đều không nên đến !"
Ánh mắt Phượng Tiêu Tương hiển lộ bi thương.
Hàn Vận ngồi ở trên nhánh cây khẽ nhíu mày. Hắn nói Thanh Bích, chẳng lẽ chính là Thanh Bích ở Bích Nguyệt Các sao ? Tư Không Hàn sao có quan hệ cùng Thanh Bích ?
Tư Không Hàn trên mặt vẫn như cũ không có bất cứ biểu tình gì, đạm mạc nhìn Phượng Tiêu Tương.
"Ngươi không xứng so cùng hắn."
Phượng Tiêu Tương đột nhiên cười to một cách điên cuồng, cười khàn cả giọng.
"Được lắm Tư Không Hàn, ngươi đã đối với ta vô tình, từ nay về sau Phượng Tiêu Tương ta liền sẽ không tái dây dưa cùng ngươi, cáo từ."
Sau khi nói xong, Phượng Tiêu Tương liền phất ống tay áo nghênh ngang mà đi.
Hàn Vận không hề nghĩ đến Tư Không Hàn như thế lại có người thích, thật đúng là nhìn không ra. Về phần Phượng Tiêu Tương này tác phong thật tiêu sái đáng để người ta khâm phục.
Đợi Tư Không Hàn rời đi, Hàn Vận thả người nhảy xuống mặt đất, vỗ vỗ vạt áo liền đi về phòng.
Lúc này Hiên Viên Hủ đang ngồi ăn cơm, thấy Hàn Vận tiến vào chỉ thản nhiên nhìn một cái.
"Ngài không gọi ta cùng ăn !"
Hàn Vận đặt mông ngồi đối diện Hiên Viên Hủ, vẻ mặt khó chịu nhìn hắn dùng cơm.
"Ta có nói ngươi nên về sớm ."
Hiên Viên Hủ tao nhã ngẩng đầu, nhìn về phía Hàn Vận.
"Ngươi cũng có thể không ăn, nhưng nơi này một ngày chỉ đưa ba bữa, ngươi cũng có thể đợi đến buổi tối."
Hàn Vận hít sâu một hơi, bụng trống rỗng cảm giác cũng không tốt, hơn nữa đại trượng phu co được dãn được, cầm lấy bát đũa. Hàn Vận gắp món ăn cho vào miệng, cũng không ngừng dùng ánh mắt lăng trì Hiên Viên Hủ.
Hiên Viên Hủ vẫn tiếp tục dùng cơm, không chỉ có không mất tự nhiên, hơn nữa ăn rất ngon lành, ngược lại vẻ mặt ai oán của Hàn Vận.
Một bữa cơm Hàn Vận ăn trong cơn giận dữ, suýt nữa gây nội thương. Hiên Viên Hủ rót một chén trà nóng đưa đến trước mặt Hàn Vận.
Hàn Vận liếc mắt nhìn Hiên Viên Hủ một cái, tiếp nhận chén trà, uống một ngụm nhỏ.
"Ồ ? Trà này hương vị ngon quá."
Hàn Vận nghĩ trà này tuyệt đối là thượng phẩm.
"Thích thì tốt."
Hiên Viên Hủ mỉm cười.
Hàn Vận chớp mắt đoán.
"Trà sẽ không phải do ngài pha chứ ?"
Ngẫm lại Võ Lâm Minh tuy rằng giàu có, nhưng cũng sẽ không cung cấp trà ngon thế này.
"Đúng như vậy, muốn bái sư học nghệ, ta đối với đồ đệ yêu cầu rất cao ."
Hiên Viên Hủ cười chế nhạo.
Hàn Vận hừ một tiếng.
"Đúng rồi, khi nào thì động thủ ?"
Hàn Vận nói về chính sự. Vốn định đến Võ Lâm Minh có thể náo nhiệt một ít, ai ngờ nơi này trừ bỏ một đống thô cuồng hán tử, tuyệt không có gì vui. Còn không bằng đi ma giáo cầm lại Võ Lâm Lệnh, thuận tay kiếm chút bảo bối trở về.
"Tốt nhất trước Đại hội Võ Lâm , nhưng cũng rất nguy hiểm."
Hiên Viên Hủ buông ấm trà. Tà Thiên Viêm kia chắc chắn ở Đại hội Võ Lâm sẽ lộ diện, nếu hắn xuất ra Võ Lâm Lệnh, như vậy người trên giang hồ dù lòng sẽ không phục, ở mặt ngoài cũng không thể không vâng theo mệnh lệnh của hắn.
" Đại hội Võ Lâm khi nào thì mở ?"
"Một tháng sau."
"Ma giáo ở đâu, khoảng cách so với nơi này có xa không ?"
"Cưỡi ngựa chạy ba ngày."
Hiên Viên Hủ ngồi vào bên cạnh Hàn Vận, đem tay khoát lên eo nhỏ. Không biết đại thúc bảo dưỡng như thế nào, trên người không có một chút mỡ thừa, sờ lên thật thích không muốn buông tay.
"Tốt lắm, chuẩn bị cho ta, sáng mai liền khởi hành."
Hiên Viên Hủ lại đột nhiên trầm mặc, đối với chuyến đi lần này của Hàn Vận nói không lo lắng là giả. Nếu Hàn Vận chỉ hạ thủ người bình thường, hắn hoàn toàn có thể không cần để ý, nhưng lần này hắn không chỉ lo lắng tìm lệnh bài về được hay không, càng thêm để ý an toàn của Hàn Vận. Qua hồi lâu, Hiên Viên Hủ mới mở miệng nói:
"Cũng tốt, ngươi theo ta đi gặp Võ Lâm Minh Chủ một chút rồi rời đi."
Hàn Vận gật đầu. Võ Lâm Minh Chủ nha, nghe liền thấy uy nghiêm, cũng không biết là cái dạng gì, có phải là người trung niên giống trong phim võ hiệp trên truyền hình hay không. Sẽ ra vẻ chính khí đối với mình nói.
"Tiểu huynh đệ có dũng khí, chờ mong ngươi thành công trở về."
Nghĩ như vậy Hàn Vận nhịn không được phì cười ra tiếng. Lập tức Hàn Vận sắc mặt tối sầm lại, tính toán chính mình ở đây cũng sắp là trung niên đi. Ai da, thật sự là năm tháng thôi đưa mà.
Hiên Viên Hủ thấy Hàn Vận trên mặt biểu tình trong chốc lát biến đổi, không biết đang suy nghĩ cái gì. Dù sao đại thúc này đầu óc hiển nhiên cùng người bình thường không giống nhau.
Gọi Tư Không Hàn, Hiên Viên Hủ bắt đầu an bài việc diện kiến Võ Lâm Minh Chủ.
|