Dị Thế Trọng Sinh Chi Mạc Nguyệt
|
|
Chương 4 "Hoàng Thượng giá lâm." Một vị công công uốn lấy cuống họng vịt đực nói ra, đem Bắc Ly Nguyệt đang ngủ mơ đánh thức. Đúng vậy, Bắc Ly Nguyệt bây giờ đang đi học, nhưng là Bắc Ly Nguyệt ngủ rồi, lại bị đánh thức, cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là phụ hoàng đến rồi! Xong rồi xong rồi, phải nhanh thanh tỉnh táo lại. "Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế." Mọi người trăm miệng một lời nói. "Ân, miễn lễ." Bắc Ly Mạc nói xong liền ngồi xuống, "Hôm nay ta tới là vì muốn đôn đốc việc học của các vị hoàng tử, Thái Phó ngài cứ tiếp tục a." "Vâng." Thái Phó lão nhân gia cung kính nói. Bắc Ly Nguyệt liếc nhìn phụ hoàng, hắn tựa hồ đã nhận ra ánh mắt của Bắc Ly Nguyệt, nhìn về hướng Bắc Ly Nguyệt, Bắc Ly Nguyệt lập tức cúi đầu không dám nhìn hắn. "Như vậy thỉnh Bát hoàng tử điện hạ, lấy hoa cúc làm chủ đề (~!~) làm một bài thơ a." Thái Phó lão nhân gia ông ta căn bản chính là cố ý làm khó dễ ta nha, bất quá may mắn ta kiếp trước thơ văn không phải là dở lắm, hơn nữa phụ hoàng còn giống như rất có hứng thú mà nhìn ta, xem ra hắn muốn xem ta như thế nào đáp lại, xem ta copy thơ của danh nhân đây, tuyệt đối sẽ làm cho các ngươi khiếp sợ, Bắc Ly Nguyệt mở miệng thì thầm: "Giai lan ngưng thự sương, ngạn cúc chiếu thần quang. Lộ nùng hi vãn tiếu, phong kính thiển tàn hương. Tế diệp điêu khinh thúy, viên hoa phi toái hoàng. Hoàn trì kim tuế sắc, phục kết hậu niên phương."
(Phú Đắc Tàn Cúc của Lý Thế Dân, hết sức cúc tàn. =]]~) Băc Ly Nguyệt nói xong liền vang lên tiếng vỗ tay, "Bát hoàng tử điện hạ thật giỏi văn, tuổi còn nhỏ như vậy thật sự là rất tài rồi, thơ hay a thơ hay." Thái Phó tán dương, nhưng kỳ thật trong nội tâm đã hoang mang khó chịu, bình thường không phải đều không nghe giảng sao? Làm sao có thể làm ra thơ tốt như vậy ? Đó là đương nhiên, vô nghĩa, đây là thơ của danh nhân, làm sao có thể không hay ? "Ân, xác thực là một bài thơ hay." Bắc Ly Mạc tán dương. Sau đó, ánh mắt mấy vị hoàng tử đều không giống với lúc trước, bởi vì bình thường muốn từ Hoàng thượng lấy được một câu tán thưởng đều thập phần khó khăn, hôm nay Bắc Ly Nguyệt lại dễ dàng nhận được khó tránh khỏi sẽ có người ghen ghét. "Vậy thì tốt, Bát hoàng tử điện hạ ta đố ngươi một câu đối, cái này ngay cả ta cũng đau khổ nghĩ không ra, không biết Bát hoàng tử điện hạ có thể vì ta mà giải đáp hay không ?" Thái Phó lại bắt đầu làm khó dễ rồi, ta cũng không tin hắn không thể giải đáp. "Ân, vậy thì mời Thái Phó nói vế trên a." Hừ, ta tiếp chiêu đây, kiếp trước sách ta cũng không phải đọc cho có đâu. "Vậy thì tốt, vế trên là : Bạch tháp nhai, Hoàng thiết tượng, Sinh hồng lô, Thiêu hắc thán, Mạo thanh yên, Thiểm lam quang, Thối tử thiết, Tọa bắc triêu nam đả đông tây." Vốn có người muốn nhân cơ hội đáp đi ra, nhưng cái vế đối này làm khó tất cả mọi người, "Vế dưới là : Đạm thủy loan, Khổ nông dân, Đái lương lạp, Loan toan yêu, Đính lạt nhật, Lưu hàm hãn, Khảm điềm giá, Dưỡng thê giáo tử dục nhân tôn, như thế nào?" Hừ, dám xem thường ta, ta liền cho ngươi xem cho đã mắt. "Tốt, đối thật tốt, Bát hoàng tử điện hạ thật sự là giỏi văn, lão phu mặc cảm." Thái Phó lần này cuối cùng tâm phục khẩu phục rồi. "Ân, quả thực không tệ, hoàng nhi thật sự là giỏi văn a." Bắc Ly Mạc cũng tán dương. Một ít hoàng tử thì lại dùng ánh mắt ghen ghét nhìn Bắc Ly Nguyệt, xem ra Bắc Ly Nguyệt về sau không có ngày tốt lành rồi. Sau khi tan học - "Bát Hoàng đệ vừa rồi thật là giỏi văn a." Vừa thấy, còn không phải Tam hoàng huynh kia sau. "Đúng vậy a đúng vậy a." Bên cạnh mấy người cũng luôn miệng nói. "Bát Hoàng đệ, ngươi hảo, ta là Ngũ hoàng huynh của ngươi, Bắc Ly Tuyệt." "Bát Hoàng đệ, ngươi hảo, ta là Tứ hoàng huynh của ngươi, Bắc Ly Phó." Hai người kia từng lượt giới thiệu. "Các ngươi hảo, Ngũ hoàng huynh, Tứ hoàng huynh." Ai, vốn một tên tiểu quỷ đã đủ phiền toái, mà lại còn thêm tên, ta kiếp trước cộng thêm kiếp này cũng đã 32 tuổi, còn gọi mấy người các ngươi Hoàng huynh, thật sự là khó chịu cực kỳ, ai. "Bát Hoàng đệ, ngươi tuổi còn nhỏ liền có tài văn chương như vậy, sau khi lớn lên khẳng định rất giỏi rồi." Bắc Ly Tuyệt nói , trong giọng nói mang theo một tia ghen ghét không cho người khác phát giác ra, nhưng Bắc Ly Nguyệt vẫn nghe được. Cắt, ghen ghét ta thì cứ nói thẳng đi, cần gì phải vậy chứ ? "Các vị Hoàng huynh, về sau nói chuyện a, ta nghĩ Phụ hoàng vẫn còn chờ ta đây này." Vẫn là tranh thủ thời gian bịa cái lý do lẻn đi a, thật sự là chịu bọn họ không nổi. Không nghĩ tới ta tùy tiện nói cũng thành thật, đi vào Phụ hoàng thật đúng là đang chờ ta, "Nguyệt Nhi, tới đây." Bắc Ly Mạc nói. "Vâng, phụ hoàng." Thiệt là, hắn lại muốn làm gì vậy ? "Nguyệt Nhi, ngươi hôm nay biểu hiện không tệ, nói đi, muốn ta ban thưởng cái gì ?" Ban thưởng? Hắn muốn ban thưởng cho ta ? Ặc. . Cái này sao thật đúng là khó nói mà, bất quá ta cũng chỉ là coppy thơ của danh nhân a, ai, có chút không chắc ."Hồi Phụ hoàng, Nguyệt Nhi không cần ban thưởng gì." "A, vậy sao, như vậy cái 'Ban thưởng' này trước hết giữ đi." Bắc Ly Mạc nói, "Nguyệt Nhi, ngươi cũng đói bụng rồi đi, người tới truyền lệnh." "Nguyệt Nhi ăn nhiều một chút." Bắc Ly Mạc một bên vừa gắp thêm rau cho ta vừa nói. "Ách, đã đủ rồi Phụ hoàng, ta. . Ta ăn không hết nhiều như vậy." Nhìn một đống lớn đồ ăn trước mắt, tuy thật là muốn ăn nhưng cũng chưa chắc ăn hết a. "Không có việc gì, Nguyệt Nhi đúng là đang lớn, ăn nhiều một chút không có việc gì đâu." Cứu mạng...
|
Chương 5 Trong ngự thư phòng. "Phụ hoàng, lúc trước ngài đáp ứng ban thưởng Nguyệt Nhi, ngài có nhớ không a ?" "Ân, ngươi muốn ta ban thưởng cái gì ?" Bắc Ly Mạc đang phê tấu chương nói. "Phụ hoàng, Nguyệt Nhi đi thăm mẫu phi." Đã rất lâu không có đi xem mẫu phi, không biết nàng sống như thế nào rồi. "Được." Bắc Ly Mạc nhàn nhạt nói, ngay cả đầu đều không ngẩng, còn tiếp tục phê tấu chương của hắn. Ah yes, thật tốt quá, rốt cục có thể đi thăm mẫu phi rồi, đã hơn bốn năm không có thăm nàng a, không biết nàng sống có tốt không ? Trong nội cung Ninh Thẩm Cung Một vị mặc áo màu trắng có thêu hoa sen hồng nhạt trước ngực, trên eo là thắt lưng đính các loại hoa, tay nhẹ nhàng kéo vạt váy xanh biếc tựa làn khói, tóc mai phất phơ trước trán, giữa búi tóc cài một cây trâm đơn giản, tiểu mỹ nhân ngồi trên ghế đá, hình như đang suy nghĩ điều gì. "Mẫu phi !" Bắc Ly Nguyệt lớn tiếng kêu gọi. Mẫu phi đứng dậy, xoay người lại thấy được ta, cảm thấy hết sức kinh ngạc. "Nguyệt Nhi, ngươi là đến thăm mẫu phi sao ?" Mẫu phi có chút không dám tin mà nói. "Đúng vậy, mẫu phi, Nguyệt Nhi tới thăm người rồi, Nguyệt Nhi rất nhớ người a." Nói xong, Bắc Ly Nguyệt liền bổ nhào vào trong ngực mẫu phi. "Mẫu phi cũng rất nhớ ngươi, Nguyệt Nhi trưởng thành rồi, nhưng vẫn thích làm nũng như hồi còn bé a." Mẫu phi sủng nịch mà vuốt ve tóc Bắc Ly Nguyệt. "Nào có, mẫu phi, Nguyệt Nhi đã trưởng thành, sẽ không làm nũng nữa." Làm nũng ? Ta có sao ? Giống như có lại giống như không có a. "Ha ha, Nguyệt Nhi như thế nào có thời gian đến thăm mẫu phi ?" Mẫu phi hỏi. "A, đó là bởi vì phụ hoàng thấy ta giỏi văn nên ban thưởng cho ta, ta liền đổi thành muốn đến thăm mẫu phi, phụ hoàng cũng đã đáp ứng." "Vậy sao ? Nguyệt Nhi thực nghe lời." "Nguyệt Nhi, mẫu phi đánh đàn cho ngươi nghe a." Nói xong liền ngồi xuống chuẩn bị đánh đàn. Bàn tay như bạch ngọc gảy nhẹ dây đàn, hai tay trên đàn cổ đảo qua, thanh âm phát ra thật êm tai, có tiết tấu, tựa như âm thanh của tự nhiên, qua hồi lâu, đàn xong cái thủ khúc này, mẫu phi chậm rãi đứng lên. "Mẫu phi, người đàn nghe thật hay a, Nguyệt Nhi cũng muốn đàn một thủ khúc cho mẫu phi nghe." Không nên hỏi ta tại sao biết đánh đàn, bởi vì kiếp trước mẹ rất thích con gái lại sinh ra một thằng con trai là ta, liền ép buộc ta học những thứ ta không muốn học. "Nguyệt Nhi cũng biết đàn ?" Mẫu phi cảm thấy rất nghi vấn. "Ân, có học một chút." Nói xong, liền ngồi xuống đánh đàn, hát vang lên : Ngôi sao trên đầu ngón tay. Chiếu sáng long lanh gương mặt của ngươi. Trong gió thổi tới hương hoa hồng. Như muốn đem hết thảy chon vùi. Đôi cánh ngươi đang mang là của ai ? Ai đã dạy cho ngươi bay lượn ? Một mình đi lại trên đường phố xa lạ. Ta chợt ngẩng đầu nhìn lên. Thấy các ngươi sát cánh bay lượn. Ta nghĩ ta đã sớm quên đi. Thiên Đường ở phương nào. Nguyện vọng hẹn ước dưới sao băng. Ngày càng trở nên lưỡng lự. Tâm tư của ta ngươi vĩnh viễn còn lâu mới có thể hiểu hết. Đó là nước mắt dưới đáy lòng của ta. Có lẽ ngươi chính là không muốn để ý tới. Kết quả còn không phải là tan nát cõi lòng sao ? Tình cảm của ta ngươi vĩnh viễn còn lâu mới có thể hiểu hết. Trong mắt, tất cả đều là vẻ đẹp của nàng. Dù sao cũng không phải là như thế này. Ta yêu ngươi nhưng ngươi lại yêu ai khác. Niềm tin duy nhất của ta. Ngay tại trước mắt lại như tựa phương xa. Cuối cùng chỉ còn một nỗi bi thương. Lại nhìn ánh mặt trời không thể chạm tới. Ta nghĩ ta đã sớm quên đi. Thiên Đường ở phương nào. Nguyện vọng hẹn ước dưới sao băng. Ngày càng trở nên lưỡng lự. Tâm tư của ta ngươi vĩnh viễn còn lâu mới có thể hiểu hết. Đó là nước mắt dưới đáy lòng của ta. Có lẽ ngươi chính là không muốn để ý tới. Kết quả còn không phải là tan nát cõi lòng sao ? Tình cảm của ta ngươi vĩnh viễn còn lâu mới có thể hiểu hết. Trong mắt, tất cả đều là vẻ đẹp của nàng. Dù sao cũng không phải là như thế này. Ta yêu ngươi nhưng ngươi lại yêu ai khác. (Đề vấn giả thải nạp - teddy爱bear.) Một khúc đã hoàn tất. "Nguyệt Nhi thật sự là đa tài đa nghệ, đàn rất tốt, hát cũng tốt, mẫu phi mặc cảm rồi." "Không hề a, ta cái đó so ra đâu bằng mẫu phi." Ha ha, thật sự là không có ý tứ. ( Tác giả: ta xem ra là đắc ý đến điên rồi a. ) "Mẫu phi thật sự là vì ngươi cảm thấy vui mừng a." Mẫu phi cười đến thập phần vui vẻ. "Mẫu phi về sau có thời gian cứ nói cho Nguyệt nhi, rồi Nguyệt nhi sẽ trở lại thăm người, sẽ không để cho người nhàm chán đâu." Ta đã nói rằng sẽ bảo vệ người, nhất định sẽ làm được. "Ân, Nguyệt Nhi của mẫu phi thực tốt, thực nghe lời." Mẫu phi ôm ta, vuốt ve tóc của ta. "Sắc trời không còn sớm, Nguyệt Nhi trở về sớm chút đi." Mẫu phi thoạt nhìn bộ dáng rất là không nỡ của ta, nhưng vẫn là nói ra. "Ân, mẫu phi, có rảnh ta sẽ về thăm người nhiều một, cái kia ta đi trước a." "Nguyệt Nhi, trên đường cẩn thận một chút." Xa xa truyền đến tiếng mẫu phi, Bắc Ly Nguyệt quay đầu lại mỉm cười liền quay người rời đi. Cùng mẫu phinói lời từ biệt, thật sự là lưu luyến không rời, mẫu phi thoạt nhìn thật yếu đuối, bốn năm nay cũng tốt lên một chút, nhưng vẫn nhìn rất gầy yếu, may mắn mẫu phi không tranh quyền thế, bằng không thì hậu cung phi tần không biết lại đối phó nàng như thế nào, ta nhất định phải bảo vệ nàng thực tốt, đây là ước định ta đã quyết, tuyệt đối sẽ tuân thủ.
|
Chương 6 Hô, hôm nay thời tiết thật tốt nha ! Thế nhưng mà thật nhàm chán a. "Tử Nguyệt, có cái gì thú vị không ?" Ai, thật sự là càng ngày càng nhàm chán rồi. "Bát hoàng tử ngài có thể đến ngự hoa viên đi một chút a, chỗ đó hoa rất xinh đẹp nha." Tử Nguyệt say mê mà nói. "Ân, cái kia cũng tốt, xuất phát đi ngự hoa viên." Ha ha, rốt cục có thứ thú vị rồi. Ngự hoa viên - "Oa, thật sự rất đẹp, hơn nữa hoa rất thơm." Ân, thật sự là không sai. "Này, ngươi xem ngươi xem, đây không phải là Bát hoàng tử điện hạ sao ? Nghe nói hắn rất được Hoàng thượng sủng ái đó." Một vị tỳ nữ nói với vị tỳ nữ khác. "Đúng vậy a, lúc hắn ba tuổi Hoàng Thượng đã hạ chỉ để cho Bát hoàng tử điện hạ ở trong tẩm cung Hoàng thượng rồi, người trong hậu cung không ai không ghen ghét." Hai người lén lút nói xong, nhưng vẫn bị ta nghe được. Cái Hoàng cung này cũng thiệt là, bát quái (nhiều chuyện) như vậy làm gì, còn cho là mình nói rất nhỏ giọng nữa, nói lớn tiếng như vậy giống như cố ý muốn cho người khác nghe được đây này. "Ai ôi!!! Là ai ?" Một chút không chú ý liền đụng trúng người khác. Ngẩng đầu nhìn lên, là một nữ nhân, chỉ sợ là Tần phi nào đó a. "Nương nương, đó là Bát hoàng tử điện hạ." Tỳ nữ bên cạnh nói. "A, như vậy Bát hoàng tử nhìn thấy trưởng bối mà không hành lễ sao ?" Vị nương nương kia nói. "Phụ hoàng đã từng nói qua rồi, ta có thể không hành lễ với bất cứ người nào." Hừ, xem ngươi làm sao chỉnh ta bây giờ. "Ta thế nhưng là Hoàng hậu nương nương, ngươi sao có thể không hành lễ." Hoàng hậu nương nương thật sự là tức giận đến mức đầu bốc hơi nước. "Ah, như vậy ta sẽ hành lễ, Nhưng mà Hoàng hậu nương nương, cải này là thánh chỉ đó." Hừ, cùng ta đấu ư ? Nngươi còn non lắm. "Ngươi, ngươi..." Hoàng hậu nương nương lập tức thua không nói được gì. "Oa, điện hạ ngươi thật là lợi hại." Tử Nguyệt sùng bái mà nói. "Ha ha, đó là đương nhiên, cũng không nhìn một chút ta là ai a." Chỉ là một Hoàng hậu nho nhỏ làm sao có thể chỉnh ta. "Đi, Tử Nguyệt, chúng ta đi nhìn xem cái bồn cây hoa cúc kia (~!~)." Ta rất thích cây hoa cúc (~!~), nó đại biểu cho sự thanh tịnh và cao thượng. =))))~ "Ân, cái bồn hoa cúc này (~!~) nở thật tốt." Ta ca ngợi nói. "Bát Hoàng đệ cũng thích hoa cúc (~!~) sao ?" Bên cạnh đi tới một người. "Ah, đã quên giới thiệu, Bát Hoàng đệ ta là Đại hoàng huynh của ngươi, ta gọi Bắc Ly Tê." Bắc Ly Tê nói. "A, nguyên lai là Đại hoàng huynh a." Thiệt là xem hoa cúc (~!~) cũng có thể lòi ra một Đại hoàng huynh a, thật sự là mất hứng. "Ân, đúng vậy a Đại hoàng huynh, ta rất thích hoa cúc (~!~)." Ta trả lời câu hỏi của hắn. "Ta cũng thế." Bắc Ly Tê giống như tìm được tri kỷ, hết sức cao hứng. Nhìn kỹ cái Đại hoàng huynh này, lớn lên rất có phong phạm của bậc vương giả, thân hình lẫm lẫm, tướng mạo đường đường. Một đôi mắt bắn hàn tinh, đôi lông mi cong như núi. Bộ ngực ʘʘ to rộng, có vạn phu nan địch chi uy phong. Lời nói hiên ngang, chí khí cao ngàn trượng Lăng Vân. (Lăng Vân ở đây là một ngọn núi) "Ân, trên mặt ta có dính gì sao , Bát hoàng đệ như thế nào nhìn ta như vậy ?" Bắc Ly Tê cảm thấy rất nghi vấn. "A, không có không có, ta thất thần thôi." Đừng có mà thất thần nữa nha. "Bát Hoàng đệ nếu như không có đề nghị gì..., chi bằng cùng ta tâm sự a." Bắc Ly Tê coi như tràn đầy chờ mong mà nói. "A, Ân, tốt." "Bát Hoàng đệ, ngươi cho rằng phụ hoàng làngười như thế nào ?" Bắc Ly Tê hỏi. "Ách, hắn a, kỳ thật có khi sẽ rất ôn nhu, có khi lại rất nghiêm túc, kỳ thật ta cũng thật sự đoán không ra hắn, Đại hoàng huynh ngươi nghĩ sao?" Bắc Ly Mạc a, ta còn thật không biết hắn là một người như thế nào đây này. "Phụ hoàng hắn đối với những hoàng tử chúng ta đều là chẳng quan tâm, luôn lạnh lùng, nhưng là từ khi Bát Hoàng đệ ngươi xuất hiện, Phụ hoàng trở nên tốt hơn nhiều, những điều này đều là may mắn mà ngươi mang lại a, Bát Hoàng đệ." "Vậy sao, ha ha." Hắn, là vì ta mà thay đổi sao ? Không biết như thế nào nữa, nhưng là có chút vui mừng. "Tốt rồi, Bát Hoàng đệ ta phải đi về rồi, có rảnh lạinói chuyện a." Bắc Ly Tê hướng ta nói. Xem ra ta cũng nên trở về đi. - Đi vào, đã nhìn thấy Phụ hoàng ngồi ở trên ghế, "Nghe nói ngươi hôm nay Hoàng hậu tức giận bỏ đi, ngươi lại cùng Bắc Ly Tê nói chuyện phiếm ?" Bắc Ly Mạc nói. E là sự tình hắn đều biết hết rồi, chỉ sợ là phái người đi theo ta đi. "Đúng vậy, Phụ hoàng." Ta hồi đáp. "Ngươi cùng Đại hoàng huynh hàn huyên cái gì ?" Bắc Ly Mạc lại thẩm vấn rồi. "Không có chuyện gì hết." Ta mới không muốn đem việc ta với hắn nói về ngươi nói ra. "Vậy sao ?" Xem ra Bắc Ly Mạc có chút hoài nghi, hắn thật sự là lợi hại a. "Đúng vậy, Phụ hoàng ta không có lừa gạt ngài." Ta cũng biết hắn nắm trong tay hết rồi, phái người đi theo ta, khẳng định cái gì cũng biết rồi, còn hỏi ta. "Ngươi đang nói láo." Bắc ly không tức giận nói. "Dù sao Phụ hoàng ngươi cái gì cũng biết hết rồi, còn hỏi ta làm gì." "Hừ, chỉ cho phép lần này, lần sau lại dám lừa gạt ta..., hậu quả chính ngươi tự nghĩ đi." Bắc Ly Mạc lần này thật sự ra tay độc ác rồi. (Ghen đó em à.~) "Cái kia Phụ hoàng, ngươi không phạt ta chứ ?" Vì an toàn của bản thân tốt nhất là nên hỏi một chút. "Phạt, đương nhiên phạt." Nói xong liền hôn lên, lưỡi lạnh lung mà trượt vào bên trong, tham lam mà cướp lấy lấy khí tức thuộc về duy nhất một mình hắn, dùng sức mà thăm dò qua từng nơi hẻo lánh. Rung động xảy ra trong nháy mắt, khiến cho ta quên đi hết thảy chung quanh, a, nụ hôn đầu của ta vậy mà thuộc về một người nam nhân, hơn nữa còn là Phụ hoàng của ta. Đợi đến lúc ta không thể hô hấp được nữa, Phụ hoàng mới thả ta ra, "Nguyệt Nhi thực ngọt." Một câu nói kia làm đầu của ta lập tức một mảnh trống không, ngay cả lúc Phụ hoàng đi ra đều không biết được.
|
Chương 7 Hì hì, thừa dịp hiện tại Tử Nguyệt không có, trộm chuồn đi trong chốc lát. Đó là nơi nào ? Bắc Ly Nguyệt đi tới, trông thấy ở đây giống như một bức tranh vẽ : Tòa cung điện nói lớn cũng không lớn, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác ấm áp, hoa cỏ giúp nơi này tăng thêm một phần thêm rực rỡ, trong sân còn có ao nhỏ, ven ao nhỏ là cây lá không biết tên rậm rạp chằng chịt bò ra tứ phía xung quanh. Tuy lá cây chỉ lớn bằng đồng xu, nhưng lại mang màu xanh lục bích, bóng loáng tỏa sáng, giống như được bôi lên một tầng sáp, ánh nắng một chiếu, chiết xạ ra vạn đạo kim quang. (Chém. =]]) Wow, không nghĩ tới trong hoàng cung còn có nơi xinh đẹp như vậy, thật là nhìn không ra a. Ồ, hình như có người đang nói chuyện. "Ngươi vậy mà dám ở chỗ này ngủ, đứng lên cho ta." Một vị ma ma cầm một cây gậy đập vào nô tài quỳ trên sàn nhà. "Thực xin lỗi ma ma, ta lần sau cũng không dám nữa, van cầu ngươi tha cho ta đi." Vị nô tài kia dùng sức dập đầu, cầu khẩn ma ma đừng đánh hắn, trên người hắn có vết thương sâu nho nhỏ, lại để cho người ta nhìn đều không đành lòng đánh hắn. "Hừ, buông tha ngươi làm sao có thể, không hảo hảo làm việc lại dám ở chỗ này lười biếng ngủ, ngươi thật to gan." Ma ma thật sự sinh khí, lại bắt đầu chuẩn bị cầm gậy đánh hắn. Lúc này, ta thật sự nhìn không được nữa rồi. "Dừng tay." Bắc Ly Nguyệt nói với ma ma. Ma ma vừa nhìn thấy Bắc Ly Nguyệt bị dọa đến nỗi ngay cả quỳ xuống cũng chật vật : "Tham kiến Bát hoàng tử điện hạ." "Ngươi đây là đang làm gì đó ?" Bắc Ly Nguyệt biết rõ còn cố hỏi. "Hồi Bát hoàng tử điện hạ, lão nô theo đạo giáo huấn cái nô tài này, không hảo hảo làm việc, lại dám ở chỗ này lười biếng." Nói xong hung hăng trừng mắt nhìn cái nô tài kia. "Lười biếng thì mắng vài câu là được rồi làm gì phải cầm gậy gộc đánh hắn, trong nội cung quy củ là không cho loạn dùng hình phạt riêng." Hừ, còn dám hung hăng càn quấy cái gì. "Ah, lão nô lần sau không dám, Bát hoàng tử tha mạng a." Ma ma nghe xong bị dọa liền cầu xin tha thứ. "Người đâu, đánh nàng ta bốn mươi đại bản." Loại cảm giác này thật tốt. "Đừng a, Bát hoàng tử điện hạ, lão nô sai rồi, van cầu ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho lão nô a." Ma ma nghe xong bốn mươi đại bản, bị dọa không hề nhẹ, bốn mươi đại bản này mà hạ xuống nàng nửa cái mạng già không còn nữa a. "Còn đứng ngây đó làm gì, đánh cho ta." Vừa mới nói xong, hai cái thị vệ bắt đầu đánh. "Ah. . . . Điểm nhẹ, Bát hoàng tử điện hạ, tha cho lão nô a, lão nô lần sau không dám nữa." Ma ma đau đến mức khóc cầu cứu, nhưng là nhân vật chính chính là không để ý tới. Vừa bị đánh xong bốn mươi đại bản, ma ma liền ngất đi. Nô tài mới vừa rồi bị đánh, tranh thủ thời gian nói lời cảm tạ không ngớt : "Cảm ơn Bát hoàng tử điện hạ cứu mạng, cám ơn Bát hoàng tử điện hạ." "Ân này cũng không có gì, ngươi có thể tạ ơn ta, ngươi có bằng lòng ở cạnh ta hay không ?" Bắc Ly Nguyệt hỏi hắn. "Có thể đi theo bên người Bát hoàng tử điện hạ là vinh hạnh của nô tài." Vị thái giám kia thoáng cái cảm động đến khóc rống chảy cả nước mắt. "Vậy thì tốt, từ nay về sau tên của ngươi đã kêu Nghi Thủy, cùng ta rời đi." "Vâng" Trong tẩm cung -- "Ah, điện hạ ngài trở về rồi, ngài đi đâu a, làm nô tài gấp chết." Tử Nguyệt nhìn thấy ta trở về tranh thủ thời gian chạy đến trước mặt của ta. "Ha ha, thực xin lỗi nha, đúng rồi đây là thái giám ta mới thu được, gọi Nghi Thủy." Bắc Ly Nguyệt vội vàng giới thiệu. "Xin chào, ta gọi Tử Nguyệt, là thiếp thân thị nữ của điện hạ." Tử Nguyệt cũng vấn an nói. "Ngươi. . . Ngươi hảo." "Đúng rồi, điện hạ, Hoàng Thượng vừa cho gọi ngài, vừa rồi Hoàng Thượng nghe ngài đi ra ngoài rất là sinh khí a." "Cái kia ngươi đi gọi thái y giúp Nghi Thủy nhìn xem, ta đi trước." Xong rồi, lần này thật sự xong rồi. "Ngươi đi đâu ?" Cả gian phòng lập tức lạnh xuống. "Phụ hoàng, Nguyệt Nhi nhàm chán liền thừa dịp Tử Nguyệt không có lén đi ra ngoài, ngài cũng đừng trách nàng." Bắc Ly Nguyệt vội vàng vì Tử Nguyệt nói tốt. "Cái kia, thái giám kia là có chuyện gì xảy ra?" Bắc Ly Mạc lạnh lùng mà hỏi, trong giọng nói tựa hồ có chút phẫn nộ. "Cái kia là thái giám ta mới thu, ta nhìn thấy ma ma đánh hắn quá đáng thương, sau đó ta dạy cho ma ma, sau đó đem hắn mang về, có thể không Phụ hoàng ?" Bắc Ly Nguyệt giống như một con chó nhỏ nhìn chủ nhân hỏi được hay không được. "Ân, nếu ngươi thích, tùy ngươi vậy." Bắc Ly Mạc giống như chịu không được thế công này của ta, thoáng cái bại trận. "Ah a, cám ơn Phụ hoàng, như vậy ta đi trước xem Nghi Thủy ra." Nói xong hôn một cái lên gương mặt của hắn. Bắc Ly Mạc vuốt đôi má bị hôn ngẩn người, a, đứa bé này.
|
Chương 8 Ân, hôm nay thời tiết thật tốt ah! A? Nhân vật chính của chúng ta đâu rồi ? "Điện hạ, Nên rời giường." Tử Nguyệt không kiên nhẫn kêu nhân vật chính củ chúng ta."Điện hạ, Mặt trời đều muốn nướng tới mông rồi a..., nhanh lên một chút a." Tử Nguyệt rốt cục muốn nổi đóa rồi. Tử Nguyệt đành cho ra tuyệt chiêu: "Điện ~~~~~ hạ ~~~~~~ nên ~~~~~ rời ~~~~~ giường ~~~~~~~~ rồi." "Ah, làm sao vậy, là động đất hay là hoả hoạn a, Tử Nguyệt chạy nhanh a." Nói xong liền chuẩn bị chạy đi. "Điện hạ, ngài rốt cục rời giường, thời gian vào triều sớm đã qua, ngài mới thức." Tử Nguyệt phàn nàn nói. "Ah, không nói sớm a, nguyên lai là bảo ta rời giường a, hại ta còn tưởng rằng phát sinh chuyện gì chứ." Mới vừa rồi còn mơ cái mộng đẹp liền đã bị ngươi quấy rầy. "Tốt rồi, điện hạ, mau lại đây rửa mặt a." Tử Nguyệt cảm giác mình kiếp trước nhất định tạo cái nghiệt gì rồi, kiếp nầy mới hầu hạ cái chủ tử như vậy. Qua thời gian một chén trà, nhân vật chính của chúng ta rửa mặt hoàn tất, đang vui thích mà ăn điểm tâm. "Oa, cái này không tệ, a, cái kia cũng ăn thật ngon." Hoàng cung đúng là có khác, quá nhiều thứ ăn ngon được rồi, lại nhét thêm một cái. "Khục khục, điện hạ chú ý một chút hình tượng của ngươi." Tử Nguyệt ở một bên thật sự nhìn không được, nhắc nhở. "Ah ah, tốt ta sẽ chú ý một chút mà." "Ân, ăn thật no, hôm nay nên đi đâu chơi đây ?" Ân, thật nhức đầu, gần đây đều không có gì thú vị, đều phải ở trên học đường, hôm nay thật vất vả nghỉ ngơi lại không có gì thú vị, không được hôm nay không hảo hảo chơi một chút, thực có lỗi với chính mình. Đi tới đi lui, liền đi tới ngự hoa viên, nhìn thấy một chậu cây hoa cúc (~!~) , nó vẫn cao thượng như thế. Đúng rồi, không bằng ta đến trồng một chậu thuộc về ta a. Trải qua một phen công phu, (~!~) hạt giống hoa cúc rốt cục bị nhân vật chính chúng ta gieo xuống. Lúc này, nhân vật chính đang ngó chừng chậu cây hoa cúc kia (~!~), còn nở nụ cười, thoạt nhìn hắn thật sự chính là phi thường thích cái bồn cây hoa cúc này(~!~). "Điện hạ không bằng đem cái bồn cây hoa cúc này(~!~) đặt ở bên ngoài tẩm cung để nuôi a." Tử Nguyệt nói. "Tử Nguyệt, ngươi nói cũng chính là ý ta muốn đấy." Thế nhưng mà đâu rồi, lão thiên gia lại cho nhân vật chính chúng ta một cái phiền toái sâu sắc. "Ai ôi!!!, cái này không phải là Bát hoàng tử điện hạ của chúng ta sao, thật là rãnh rỗi a." Ở đầu đó đi tới một vị phu nhân, xem ra lại là cái phi tử nào đó rồi. "Điện hạ, đó là Di Quý Phi, là mẫu phi của Lục hoàng tử." Tử Nguyệt lén lút nói với ta. Xem ra lại là lai giả bất thiện (người tới không có ý tốt) a. "Bát hoàng tử a, ngươi trên tay cầm lấy cái gì vậy ?" Di Quý Phi hỏi. "Đây là hoa cúc ta vừa trồng (~!~), xin hỏi Quý Phi nương nương có ý kiến gì không ?" Tổ cha tổ mẹ nó chứ, không có việc gì thì đừng có tìm việc a. "Không có, tại sao có thểcó ý kiến, như vậy Bát hoàng tử ngươi là muốn lấy về trồng sao ? Cái này không thể được a, trong nội cung quy củ có thể không cho phép a, ngươi nếu như bị Hoàng Thượng nhìn thấy, vậy cũng bó tay rồi, ta cũng là vì tốt cho ngươi." Di Quý Phi dáng vẻ đắc ý. "Ah, vậy sao, ta muốn cầm trở về trồng mắc mớ gì tới ngươi ?" Đáng giận a, cái nữ nhân chết tiệt này. "Ngươi đây là đại nghịch bất đạo, lại dám đối với trưởng bối vô lễ, hôm nay ta liền thay Hoàng Thượng giáo huấn ngươi." Nói xong tay thật muốn đánh xuống. "Ai dám động đến hắn." Từ đằng xa truyền đến một hồi thanh âm, nhìn kỹ là Hoàng Thượng, Di Quý Phi lập tức bị dọa liền quỳ xuống. "Hoàng Thượng, ngươi thay nô tì làm chủ a, Bát hoàng tử hắn đối với nô tì đại nghịch bất đạo a." Di Quý Phi lập tức đánh đòn phủ đầu, không hổ là sinh tồn tại trong hậu cung. "Phụ hoàng, nàng muốn đánh ta." Ta vừa nói liền chạy đến bên người Phụ, con mắt ngập nước nhìn hắn, giống như thật sự muốn khóc lên. Hoàng thượng chúng ta đương nhiên chống cự không được chiêu này, lập tức giận dữ : "Người đâu, đem Di Quý Phi mang xuống, từ nay về sau vào ở lãnh cung, một bước đều không được bước ra lãnh cung." A a, khổ nhục kế thành công. "Như vậy, Phụ hoàng ta có thể dưỡng cái cây hoa cúc này sao (~!~) ?" Nói xong lại làm một bộ dáng muốn khóc. "Có thể, đương nhiên có thể." Ai, quả nhiên trông thấy nhi tử bảo bối như vậy liền không nhịn được tản mát ra hào quang tình thương của cha a. "Thật tốt quá, cám ơn Phụ hoàng, yêu ngươi chết mất." Nói xong tại trên mặt Bắc Ly Mạc hôn một cái, sau đó bưng lấy cây hoa cúc (~!~) chạy trốn. Bắc Ly Mạc trên mặt lại lộ ra dáng tươi cười, mọi người hóa đá. "Oa, lão thiên gia ngươi giết ta đi, Hoàng Thượng lại cười rồi, ta không sống nổi rồi." Nô tài Giáp nói. "Wow, không quan trọng a, phải bình tĩnh, phải HOLD (ý là đỡ, ở đây tác giả ghi là hold chớ hông phải bạn ghi ._.) được." Nô tài Ất khuyên. "Lại nói, Hoàng Thượng thật sự rất sủng Bát hoàng tử điện hạ, mặc kệ ai đúng ai sai, dù sao đối với Bát hoàng tử người xấu đều không có kết cục tốt." Thái giám Bính nói. "Ân, đúng vậy a, về sau ngàn vạn đừng chọc Bát hoàng tử, nếu không sẽ chết rất thảm." Thái giám Đinh cũng nói. Cứ như vậy Hoàng cung từ trên xuống dưới đều nghị luận chuyện này, tin tức thoáng cái truyền khắp toàn bộ Hoàng cung.
|