Dị Thế Trọng Sinh Chi Mạc Nguyệt
|
|
Dị Thế Trọng Sinh Chi Mạc Nguyệt
Tác giả : Anh Tuyết Dực
Edit & Beta : Belle.
Thể loại : trọng sinh, cung đình, phụ tử niên thượng, bá đạo thâm tình đế vương công X tiểu bạch hoàng tử thụ, công sủng thụ, HE.
Độ dài : 83 chương.
|
[Đam mỹ] Dị Thế Trọng Sinh Chi Mạc Nguyệt - Anh Tuyết Dực [Hoàn]
Văn án
"Nguyệt nhi, ngươi lại không nghe lời, lại gây ra họa gì rồi ?" "Không có, không có. Ta làm sao có thể gây ra họa gì." "Ah, vậy sao ?" "Ân ân, thật sự ta không dám lừa ngài a, Phụ Hoàng." "Nguyệt nhi tại sao lại nói dối rồi, xem ra là muốn ta hảo hảo trừng phạt ngươi." "Cái gì, a...đừng...a..."
|
Chương 1 "Nương nương, là một tiểu hoàng tử, chúc mừng nương nương." Một người phụ nữ trung niên vội vàng đem hoàng tử ôm đến trên giường cho vị Quý Phi vừa sinh xong hài tử. Ai a, như thế nào lại nhao nhao ầm ĩ vậy, coi chừng ta đánh ngươi. Người nào đó còn không biết gì còn đang cảm thấy buồn ngủ. "Đưa ta nhìn xem. Ân, lớn lên nhất định sẽ thật đẹp mắt." Trên giường, Quý Phi tựa hồ nhẹ nhàng thở ra rồi hôn mê bất tỉnh. "Người đâu. Chăm sóc tốt Ninh Quý Phi, phái người đi bẩm báo Hoàng Thượng." Ma ma đem hoàng tử đặt vào trong nước rửa sạch một phen. ( Tiểu Tuyết: Vừa rồi chưa có rửa qua, như thế nào sẽ cảm thấy lớn lên đẹp mắt ? Nhân vật chính: Không có biện pháp, ta là đẹp tự nhiên. ) "Oa oa. . . . ." Người nào đó lập tức muốn hôn mê rồi, thanh âm của ta sao lại như vậy ? Bên cạnh ta có hài nhi sao ? "Ai nha, Bát hoàng tử đừng nhúc nhích a, lão nô giúp ngươi rửa." Ma ma tay giặt tay rửa đến cái chỗ phía dưới kia, lại khiến cho người nào đó lập tức xấu hổ đỏ mặt, cái này. . . Đây là chuyện gì xảy ra a ? Ta tại sao là một đứa con nít ? Vì cái gì ta là một cái hoàng tử ? Lúc này người nào đó mới bừng tỉnh đại ngộ, ta, đã xuyên qua rồi ! ! ! Không phải đâu, lão thiên gia ngươi là đùa giỡn ta đi. ( Tiểu Tuyết: Phản ứng có chút trì độn. Bắc ly Nguyệt: Cắt, có thể kịp phản ứng nhanh như vậy cũng đã rất tốt, ngươi còn muốn thế nào. ) Lúc này, ở trong Ngự thư phòng. "Hoàng Thượng, ninh Quý Phi sinh ra một vị hoàng tử." "Ân, đã biết, Bát hoàng tử đặt tên là Bắc Ly Nguyệt, đi xuống đi." Con mắt cao ngạo lạnh như băng phảng phất không có tiêu cự, dưới đáy con mắt đen sâu thẫm tràn ngập bình tĩnh, tóc đen nhánh, rơi ở bên tai, tuấn mỹ không thể không khiến người âm thầm sợ hãi thán phục, xung quanh hắn vây quanh một cỗ khí tức lạnh buốt. Màn ảnh chuyển tới nhân vật chính bên kia của chúng ta - Ai, xem ra ta là một cái hoàng tử rồi, hơn nữa còn là một hoàng tử không được sủng, Hoàng Đế lão cha của ta biết rõ ta sinh ra rồi, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn một cái, chỉ cho ta mỗi cái danh tự, may mà ta còn có một mẫu phi ôn nhu xinh đẹp. Như vậy, đã trọng sinh đến thế giới này rồi, ta muốn sống với tư cách là Bắc Ly Nguyệt, thật vẫn còn luyến tiếc người cha nghiêm khắc của kiếp trước, còn có mẹ luôn lải nhải, còn có bà chị suốt ngày cùng mình cãi nhau, ta chết đi, bọn họ sẽ vì ta thương tâm nhiều lắm đi ? Được rồi, hảo hảo mà sống a, Bắc Ly Nguyệt. Ba năm sau -- Bất tri bất giác đã ba năm nữa nha, đến nay ta còn chưa có bái kiến qua vị Hoàng Đế kia a. "Nguyệt Nhi đang suy nghĩ gì đấy, sao lại mất hồn như thế ?" Một thân màu xanh váy dài bằng gấm, bên trên váy áo được thêu một chút hoa mai trắng noãn, cùng một đai lưng gấm màu trắng nốt đem thắt lưng nhỏ nhắn thắt lại. Mái tóc đen nhánh quấn thành búi, vẻn vẹn chỉ trang trí có một trâm hoa mai bằng bạch ngọc. Tuy nhiên giản dị, nhưng lại có vẻ tươi mát ưu nhã, nàng chính là mẫu phi của ta. "Không có gì." Ta đáp. "Ngươi đứa nhỏ này." Mẫu phi sủng nịch sờ lên tóc của ta, ta cười cười với nàng, ở kiếp này người quan trọng nhất của ta là nàng, ta, phải bảo vệ nàng. Cái chỗ này tuy không được tốt lắm, nhưng lại cho người ta cảm giác tươi mát, ta rất thích ở đây, vào buổi tối, ở đây thập phần xinh đẹp, đời này ta sẽ cứ như vậy mà sống qua ngày sao ? Tuy muốn im lặng qua hết đời này, nhưng, lão tử không chịu nổi nhàm chán đâu, ta quyết định, có cơ nhất định phải ra ngoài cung đi xem.
|
Chương 2 Ai, từng ngày lướt qua lại càng nhàm chán, một điểm thú vị đều không có, không bằng ta trộm lén đi ra ngoài a, dù sao mẫu phi cũng còn đang nghỉ ngơi, đi chơi trong chốc lát có lẽ không sao. Vì vậy chúng ta nhân vật chính của chúng ta từng bước rón ra rón rén tránh không quấy rầy người, chuồn êm chạy ra ngoài. Hô, cảm giác tự do thực tốt, bên ngoài mỗi một tòa cung điện đều so với chỗ ta ở còn xa hoa hơn, ai, cái này là đãi ngộ của hoàng tử không được sủng a. "A, đau quá." Đáng giận, chạy trốn quá nhanh, đụng trúng người rồi. "Thật sự là thực xin lỗi." Bắc Ly Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, ngây ngẩn cả người, một nam tử đầu thắt Tử Kim quan (cái mão màu tím), dáng người thon dài, ngũ quan tuấn mỹ hệt như điêu khắc, hơn nữa còn có một đôi mắt phượng hẹp dài tiêu hồn cực kỳ, lại khiến cho người khác bỗng dưng liên tưởng tới yêu nghiệt. Lúc Bắc Ly Nguyệt quan sát vị nam tử này, vị nam tử kia cũng đã quan sát hắn, con ngươi màu đen tinh khiết thâm thúy nhìn không thấy đáy, mang theo khuôn mặt đô đô thịt của hài nhi đang đỏ bừng, trên mặt hiện lên bộ dáng tươi cười không rành thế sự. "Hắn là?" Nam tử mở miệng hỏi. "Bẩm hoàng thượng, hắn là Bát hoàng tử, Bắc Ly Nguyệt." Cái gì, Hoàng Thượng, nói cách khác hắn chính là Hoàng Đế lão cha của ta ? ! Ôi trời ơi!!, cái này lớn lên cũng quá yêu nghiệt đi à nha, chẳng lẽ lại là nhân yêu (nữ giả nam) ? "Ah, thật sao, đem hắn đưa đến tẩm cung của ta." Bắc Ly Mạc đối với vị Bát hoàng tử sinh ra hứng thú. Uy uy, lão tử vừa mới cùng ngươi gặp mặt, ngươi liền muốn đem ta đưa đến tẩm cung, ngươi, ngươi đến cùng muốn làm gì a ? ( Tiểu Tuyết: Ngươi suy nghĩ nhiều a, ngươi cho rằng hắn muốn cưỡng gian ngươi à ? ) Trong tẩm cung Hoàng Đế "Ngươi bao nhiêu tuổi ?" Bắc Ly Mạc lạnh lùng mà hỏi. "Hồi phụ hoàng, Nguyệt Nhi ba tuổi rồi." Thật sự là một người có máu lạnh, nói chuyện đều không mang theo cảm tình. "Ngươi ở cung nào ?" Bắc Ly Mạc tiếp tục hỏi. "Hồi phụ hoàng, Nguyệt Nhi ở tại Ninh Thẩm cung." Trầm mặc một hồi, Bắc Ly Mạc mở miệng nói ra: "Người đâu, truyền ý chỉ của ta, kể từ hôm nay, Bát hoàng tử Bắc Ly Nguyệt sẽ ngụ ở trong tẩm cung của trẫm." "Vâng." Ta là chọc trúng hắn rồi hả? Như thế nào lại phải cùng với hắn ngủ chung một chỗ a ? "Như thế nào, ngươi có ý kiến gì ?" Bắc Ly Mạc tựa hồ có chút khó chịu. "Không, không, Nguyệt Nhi không có ý kiến gì, chỉ là mẫu phi nàng..." Ặc, lão tử mới không muốn cùng ngươi ở chung một chỗ đâu, vẫn là cùng mẫu phi ngủ ngon nhất. ( Tiểu Tuyết: Ngươi là song tính luyến? Bắc Ly Nguyệt: Phắn ! Ta chỉ là tại cảm thụ tình thương của mẹ mà thôi, ngươi nghĩ cái gì đấy ? ) "Ngươi yên tâm, mẫu phi của ngươi ta đây sẽ chiếu cố tốt." Bắc Ly Mạc nói xong cũng đi mất. Lúc này, bỗng nhiên có một người mở cửa, nguyên lai là một tỳ nữ, chắc là phái tới hầu hạ Bắc Ly Nguyệt a. "Tham kiến Bát hoàng tử điện hạ, nô tài gọi Tử Nguyệt, từ hôm nay trở đi sẽ hầu hạ Bát hoàng tử điện hạ sinh hoạt bắt đầu cuộc sống hàng ngày." Tử Nguyệt nói. "Tử Nguyệt, không cần hướng ta quỳ xuống, cứ coi như ta là bằng hữu của ngươi, từ hôm nay trở đi cứ gọi ta Nguyệt là tốt rồi." "Cái này. . . Cái này nô tài làm sao dám, cái này chỉ sợ không phù hợp với quy củ." Tử Nguyệt có chút đổ mồ hôi lạnh, nếu như mình gọi Bát hoàng tử như vậy, mình tuyệt đối sẽ bị Hoàng Thượng xử phạt. "Không có việc gì, ở trước mặt người ngoài bảo ta Điện hạ thì tốt rồi." "Có thể. . . ." Tử Nguyệt lời còn chưa nói hết đã bị Bắc Ly Nguyệt đã cắt đứt, "Đây là mệnh lệnh." Chỉ cần bảo là mệnh lệnh, nàng cũng không thể không tuân theo. "Vâng, Bát. . . Nguyệt." Bất quá coi như là một nha đầu thông minh. "Đến, Tử Nguyệt nói cho ta một chút về phụ hoàng cùng quốc gia sự tình." "Vâng, Hoàng Thượng luôn luôn là một bộ dạng lãnh khốc, đắc tội người của Hoàng Thượng cũng sẽ không có cái kết cục tốt đẹp gì, nhưng mà Hoàng Thượng là một vị minh quân, toàn bộ quốc gia dưới thống trị của Hoàng Thượng thập phần tốt, dân chúng đều phi thường ưa thích Hoàng Thượng, Hoàng Thượng có chín vị công chúa, chín vị hoàng tử, Hoàng Thượng năm nay 23 tuổi, xác thực là vị minh quân hiếm có của triều đại, tại đương kim (hiện thời) tổng cộng có năm quốc gia, xếp hạng đệ nhất danh chính là Bắc Ly quốc chúng ta, thứ hai là Phong Thanh quốc, thứ ba là Kỳ Ngôn quốc, thứ tư là Cửu Khúc quốc, cuối cùng chính là Vũ Hà quốc, quốc gia của chúng ta vô luận là phương diện quân sự hay là diện tích lãnh thổ vân...vân, các phương diện khác đều là dẫn đầu nước khác, đây là điểm xứng đáng để chúng ta tự hào." Tử Nguyệt lúc nói trên khuôn mặt mang theo mừng rỡ. Thì ra là thế a, xem ra còn nhiều điều cần hiểu rõ thêm một chút đây. Đến buổi tối -- "A, tắm rửa thật là thoải mái." Tắm rửa đã xong, Bắc Ly Nguyệt đang chuẩn bị lên giường ngủ lại thấy được cái người hắn không muốn nhìn thấy nhất, người kia là... "Nhi thần. . ." Bắc Ly Nguyệt vừa muốn hành lễ đã bị Bắc Ly Mạc đã cắt đứt. "Không cần đa lễ." Bắc Ly Mạc nhàn nhạt nói, "Đi ngủ đi." Trong mắt tựa hồ có một tia sủng nịch, nếu có người bên ngoài nhìn thấy, nhất định sẽ không thể tin được. "A, vâng" Thiệt là, vừa rồi đang suy nghĩ gì đấy, ngủ ngủ, lại nói cái này giường thật là lớn a, không hổ là giường cho Hoàng Thượng ngủ, coi như là may mắn đi, được ngủ trên giường tốt như vậy, bất quá vẫn là tưởng niệm cái giường trước kia ( kiếp trước ). A, thiệt là, sao lớn lên lại yêu nghiệt như vậy làm gì, a, không được suy nghĩ về hắn. "Sao vậy,? Ngủ không được à ?" Bắc Ly Mạc nói bên tai Bắc Ly Nguyệt. Lập tức cả gương mặt Bắc Ly Nguyệt đỏ rần, đến bên tai tử cũng đỏ lên, a, thật xấu hổ a, lỗ tai có cảm giác ngưa ngứa. "Ha ha, thật đáng yêu." Hắn, hắn nở nụ cười, hắn cười rộ lên thật sự rất đẹp, a, không đúng không đúng, ta đang suy nghĩ gì đấy, thanh tỉnh lại, Bắc Ly Nguyệt. "Như thế nào, bị ta mê hoặc sao, ngươi vật nhỏ này." Bắc Ly Mạc sủng nịch nói, hắn đời này chỉ sợ chưa từng đối đãi một người như vậy a, để cho người khác chứng kiến chỉ sợ sẽ thà bị đánh chết cũng không tin Bắc Ly Nguyệt sẽ lộ ra một bộ mặt như vậy, còn không bằng hắn đi chết cho rồi. "Không có... Không có." Bắc Ly Nguyệt lập tức mặt càng đỏ hơn, a, mắc cỡ chết người. "Tốt rồi, ngủ đi." Nói xong hắn liền ôm Bắc Ly Nguyệt mà ngủ, cái ôm ấp này thật sự rất ôn hòa a, Bắc Ly Nguyệt không khỏi trầm luân trong cái ôm ấp ôn hòa này, an tâm mà ngủ. . . . Sáng ngày thứ hai -- "Ân. ." Bắc Ly nguyệt duỗi lưng một cái, hướng bên cạnh xem xét, Bắc Ly Mạc đã không còn. "Tử Nguyệt, phụ hoàng đâu ?" "Hồi Bát hoàng tử điện hạ, Hoàng Thượng từ sớm đã đi vào triều, ngài ấy thấy người ngủ ngon như vậy, phân phó ta đừng đánh thức người, xem ra Hoàng Thượng thật là rất sủng ngài rồi, ta chưa từng thấy Hoàng Thượng làm như vậy với người khác." "Tử Nguyệt, giúp ta rửa mặt a." "Vâng, Nguyệt, ngài hôm nay thoạt nhìn tâm tình rất tốt." Tử Nguyệt cười nói. "Ân, đúng vậy a." Mang theo tâm tình không khỏi tốt mà thức dậy.
|
Chương 3 Bốn năm sau Tại trên lớp học. "Bát hoàng tử, Bát hoàng tử, tỉnh, tỉnh." Thái Phó lão nhân gia lớn tuổi chưa từng thấy đệ tử như vậy, ngày đầu tiên đi học liền dám ở trên lớp học của lão ngủ. "Ân. . Ai a." Thiệt là, thậm chí đi ngủ cũng không thể ngủ ngon. "Bát hoàng tử điện hạ, ngài có đang nghe ta không ? Đem lời ta vừa nói lặp lại một lần." Thái Phó lão nhân gia sinh khí nói. "Ách. . ." Chết rồi, vừa rồi đang ngủ không có nghe, ai kêu hắn giảng bài nhàm chán như vậy, hệt như bài hát ru con. "Tốt, Bát hoàng tử điện hạ, ngài đã nói không nên lời, như vậy xin mời ngài hôm nay đem bài học chép 50 lượt, buổi sáng ngày mai giao cho ta, tốt , hôm nay tan học." "Đừng mà." Ai, thật sự là không may, liền ngủ một giấc cũng sẽ đụng phải chuyện như vậy. Lúc này bên cạnh bỗng nhiên đứng cả một người, "Bát Hoàng đệ, ngươi hảo, ta là Tam hoàng huynh của ngươi, ta gọi Bắc Ly Dực." Ah, lớn lên nhìn cũng không tệ lắm nha, "A, là Tam hoàng huynh a, ngươi hảo." "Bát Hoàng đệ, gần đây là ngủ không ngon sao ? Như thế nào lại ngủ trong giờ học ?" Bắc Ly Dực khó hiểu mà hỏi thăm. "Ah, không có việc gì, đó là bởi vì Thái Phó giảng bài quá nhàm chán rồi, hệt như bài hát ru con, ta liền ngủ mất." Nghĩ tới cái kia Thái Phó liền bực, còn phạt chép 50 lượt cái nàyrõ ràng là không cho người ta ngủ mà, hừ, ngày mai ta lại tiếp tục ngủ. "Ha ha, Bát Hoàng đệ, ngươi thật thú vị." Bắc Ly Dực cười nói. Thú vị ? Hắn không nhớ rõ hắn khi nào lại hài hước như vậy. "Cái kia, Tam hoàng huynh, nếu không có chuyện gì nữa, ta đi trước nga." Xem mấy người kia vụng trộm nói chuyện, nhất định là tại bàn luận về ta, ta cũng không muốn ở lại đây. "Ân, vậy thì tốt, ta cũng phải đi về rồi, không bằng chúng ta đi một đoạn đường a ?" Bắc Ly Dực hỏi. "Ân, được." Được rồi, cùng hắn đi thì cùng hắn đi, chỉ một đoạn đường thôi a. Trên đường, hai người chúng ta đều trầm mặc không nói. Như thế nào cảm giác không khí rất xấu hổ a. Rốt cục cũng đến tẩm cung, giải phóng rồi. "Tam hoàng huynh, như vậy ta liền đi trước một bước rồi." "Ân." Bắc Ly Dực nhàn nhạt nói lại nhìn đến thân ảnh Bắc Ly Nguyệt như có điều suy nghĩ. Bắc ly nguyệt đẩy cửa ra, đã phụ hoàng của hắn ngồi ở trên mặt ghế, "Nghe nói ngươi hôm nay ở trên lớp học ngủ, bị Thái Phó phạt rồi." Bắc Ly Mạc nói. "Ân, đúng vậy, phụ hoàng." Nhận được tin tức nhanh như vậy a, rõ ràng ta vừa mới tan học đây này. "Tại sao ?" Bắc Ly Mạc hỏi. "Bởi vì. . Bởi vì Thái Phó giảng quá nhàm chán, làm hại ta buồn ngủ." Nói hay lắm như không phải là lỗi sai của mình. "A, vậy sao ? Tới đây." Bắc Ly Mạc ra lệnh. Bắc Ly Nguyệt cẩn thận từng li từng tí mà đi tới, hắn đột nhiên ôm lấy Bắc Ly Nguyệt, Bắc Ly Nguyệt lại càng hoảng sợ. Bắc Ly Mạc bên tai Bắc Ly Nguyệt nói : "Ngươi nói, trẫm nên làm như thế nào để phạt ngươi ?" Ta lại nhịn không được đỏ mặt lên, "Phụ hoàng, Thái Phó đã phạt ta chép phạt 50 lần, ngài cũng đừng có tại phạt ta đi à nha." Bắc Ly Nguyệt cầu xin nói. "Về việc Thái Phó, ta đây đã nói với hắn rồi, ngươi không cần chịu phạt, nhưng mà, trẫm trừng phạt ngươi là tránh không khỏi." Bắc Ly Mạc nói nói. Không cần đâu, ta tình nguyện bị Thái Phó phạt, ta cũng không muốn ngài phạt ta a. Lúc ta đang thất thần, hắn đem ta phóng tới trên giường, cởi quần của ta, "Ah. . Phụ hoàng ngươi. . Ngươi muốn làm gì?" Hắn cởi quần của ta muốn làm gì ah. "Làm gì ? Đương nhiên là trừng phạt ngươi ngày đầu tiên đi học liền ngủ." Nói xong liền dùng tay nặng nề mà đánh vào cái mông tròn vừa bóng loáng mà lại vừa non mịn. "Ah. . . Đừng a, phụ hoàng, ta không dám nữa đâu." A, từ nhỏ đến lớn ta đều không có bị người đánh mông, rất xấu hổ a, hơn nữa hắn đánh đau a, lại nói Hoàng Đế còn biết dùng loại phương thức này đến giáo dục hoàng tử sao ? Rất khoa trương a, cùng việc lấy roi đánh cũng không khác nhau lắm a. "Vậy sao? Lần sau, còn dám hay không hả ?" Nói xong lại dùng sức đánh vài cái. "Ah. . . Không dám, phụ hoàng, đau quá a." Ai ôi!!!, đau chết ta rồi, tiểu pp (mông) của ta gặp phải tai ương rồi. "Vậy sao, ở đâu đau nhức ? Mông hình như có chút đỏ lên, đều là phụ hoàng không tốt, ta đi lấy dược thoa cho ngươi." Nói xong thật đúng là đứng dậy đi lấy dược đến giúp Bắc Ly Nguyệt thoa. Ha ha, hắn vẫn là rất quan tâm ta nha, trong nội tâm đầy ấm áp. Hắn cẩn thận từng li từng tí mà giúp ta thoa dược, sợ làm đau ta, "Tốt rồi, còn đau không ?" Bắc Ly Mạc quan tâm hỏi. "Không, đã hết đau, phụ hoàng." Không nghĩ tới, hắn vẫn là rất ôn nhu nha, không còn mặt lạnh như trước. "Nguyệt Nhi, lần sau sẽ không phạt ngươi nữa." Nói xong, đem ta ôm vào trong ngực. Bắc Ly Mạc đã thay đổi, chỉ sợ chính hắn cũng không biết a, trở nên ôn nhu nhiều hơn, không giống như trước đối với người nào đều lạnh lùng, lớn lên lại yêu nghiệt như vậy, lại còn là Hoàng Đế, còn rất ôn nhu, thật có thể nói là hoàn mỹ a ! "Tốt rồi, đi ăn bữa tối a, trẫm gọi người truyền lên." Bắc Ly Mạc nói.
|