Cổ Mộ Có Một Ổ Xà
|
|
Cố Trọng Nhiễm Chương 61 Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu thương lượng xong, quyết định ở nhà nghỉ ngơi vài ngày lại đến nhà Mặc Lão Đại. Vốn Ngân Tiểu Tiểu muốn đi ngày hôm sau nhưng Mặc Lão Đại nhìn chăm chú nhìn Ngân Tiểu Tiểu trong chốc lát, cuối cùng đưa ra quyết định mấy ngày nữa lại đi, Ngân Tiểu Tiểu cũng đồng ý. Khi ngày thứ ba đã trôi qua, Ngân Tiểu Tiểu nhịn không được thúc giục Mặc Lão Đại, mẹ nó! Muốn đi thì nhanh chóng đi đi! Càng cọ xát càng khẩn trương sợ hãi được chứ! Nói như thế nào cũng là đi gặp người giám hộ a uy! Ngân Tiểu Tiểu hàng này hoàn toàn xem nhẹ Mặc Lão Đại dụng tâm lương khổ cho nó vài ngày để suy nghĩ, đỡ phải sau này Ngân Tiểu Tiểu hối hận. Vì thế lúc ngày thứ bảy đã đến, Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại bước lên đường đến nhà Mặc Lão Đại. Lúc này đây, con đường Mặc Lão Đại mang Ngân Tiểu Tiểu đi không giống với dĩ vãng. “Hắc Thán, nhà ngươi ở nơi nào vậy?” Ngân Tiểu Tiểu nhìn phong cảnh xa lạ chung quanh một chút. Mặc Lão Đại sắp xếp ngôn ngữ một chút, sau đó nói: “Ở chỗ Mặc xà bộ tộc.” “… Đương nhiên ta biết là ở chỗ Mặc xà bộ tộc!” Bằng không còn có thể ở đâu! “Ý của ta là, Mặc xà bộ tộc không giống với độc xà bình thường, độc xà bình thường đều ở phân tán chung quanh, mà Mặc xà bộ tộc lại tụ tập một chỗ, nơi đó sẽ không có độc xà bình thường xuất hiện, đối với độc xà bình thường mà nói, nơi đó cũng là khu cấm địa.” Một số chuyện nhỏ Mặc Lão Đại không để ý mà nghe theo Ngân Tiểu Tiểu. Ngân Tiểu Tiểu mờ mịt “A” một tiếng, nói như vậy, chẳng phải mình sẽ đi vào giữa một đống Mặc xà? Vì sao lại có cảm giác dê vào miệng cọp như vậy. “Ngươi đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.” Mặc Lão Đại đột nhiên mở miệng an ủi Ngân Tiểu Tiểu, “Mặc xà tuy tính tình thường không tốt, nhưng sẽ không tùy ý công kích độc xà khác.” Sẽ không tùy ý công kích độc xà khác? Ngân Tiểu Tiểu liếc mắc nhìn Mặc Lão Đại một chút, ta cướp đi một thành viên có thực lực mạnh của Mặc xà bộ tộc, chẳng lẽ ta còn có thể là một thành viên độc xà trong “Chúng nó sẽ không tùy ý công kích độc xà khác” sao? “Đúng rồi!” Ngân Tiểu Tiểu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, “Hắc Thán, ngươi nói Mặc xà các ngươi đều sinh hoạt ở một nơi, vậy sau này chúng ta cũng phải ở đó sao.” Mặc Lão Đại cúi đầu nghĩ một lát, nói : “Nếu ngươi không thích, chúng ta có thể ở tại chỗ bây giờ đang ở.” “À, thật sao, vậy thật tốt quá.” Ngân Tiểu Tiểu trộm nhẹ nhàng thở ra. Mặc dù gần nhà có nhiều hàng xóm thì tương đối khá, nhưng nếu hàng xóm mình đều là Mặc xà, vậy mình nhất định sẽ thực đau đầu. Đúng vậy, tuy rằng cho tới bây giờ Ngân Tiểu Tiểu chỉ tiếp xúc với Mặc xà chân chính là Mặc Lão Đại, Mặc Lão Nhị cùng Mặc Lão Tam, nhưng ngẫm lại mà xem, Mặc Lão Đại bá đạo tính tình lại thối, Mặc Lão Nhị vơ đũa cả nắm muốn cắn mình, Mặc Lão Tam hung hăng trừng mình còn hận không thể ăn mình! Thấy thế nào thì tính cách Mặc xà cũng không tốt! Hay là mình gặp phải những Mặc xà “cực phẩm” trong bộ tộc? —— Ngân Tiểu Tiểu tuyệt đối không tin mình sẽ xui xẻo như vậy. Mặc Lão Đại làm bộ như không nghe được tiếng Ngân Tiểu Tiểu trộm thở ra, tâm lại nắm thắt chặt, quả nhiên mình còn không đủ mạnh sao? Nếu, nếu mình đủ mạnh, có phải Tiểu Bạch Si sẽ không băn khoăn mà đi theo sau mình không? Có phải sẽ không cần lo lắng này lo lắng kia nữa hay không? Không đến hai năm, còn không đến hai năm Mặc Lão Đại sẽ trưởng thành. Mình nhất định phải là Mặc xà cường đại nhất! Mặc Lão Đại hung hăng thề dưới đáy lòng, nếu mình không cường đại nhất cũng nhất định phải nghĩ biện pháp giết chết Mặc xà cường đại nhất. Chỉ cần mình trở thành Vương của Mặc xà bộ tộc thì không có xà nào dám ngỗ ngược mình. Mặc Lão Đại không dấu vết liếc Ngân Tiểu Tiểu đi theo bên cạnh mình, ngươi chờ xem Tiểu Bạch Si, cuối cùng rồi cũng có một ngày ta sẽ để ngươi quang minh chính đại đứng ở bên cạnh ta, không có xà nào dám khinh thường ngươi, miệt thị ngươi, bởi vì —— ngươi là của ta. [Đầm: Ai zô ~ đọc đoạn này mà thấy ngọt xớt ~ +10 like cho Lão Đại he he he] Dọc theo đường đi Ngân Tiểu Tiểu cũng nhìn thấy không ít độc xà, nhưng mà lúc nhìn thấy Mặc Lão Đại bên cạnh mình thì toàn bộ độc xà đều kinh ngạc, đồng thời cũng không quên giữ khoảng cách xa với Ngân Tiểu Tiểu. Ngân Tiểu Tiểu cũng không để ý, dù sao mình cũng không biết những độc xà kia, chúng nó cách xa mình thì đã thế nào? Càng ngày càng tới gần nơi Mặc xà bộ tộc tụ cư, tung tích độc xà bình thường càng ngày càng ít, mà cùng lúc đó dấu vết Mặc xà hoạt động cũng càng ngày càng nhiều, Ngân Tiểu Tiểu biết đã đến nơi Mặc xà tụ tập trong miệng Mặc Lão Đại. “Nhà của ta ở gần trung tâm, chúng ta phải đi một đoạn bằng buổi sáng đi nữa.” Mặc Lão Đại dừng bước lúc trời gần trưa, “Giữa trưa ở trong này nghỉ ngơi một chút đã.” Ngân Tiểu Tiểu gật gật đầu. “Lão Đại, ngươi đã trở lại rồi.” Trong bụi cỏ đột nhiên có một Mặc xà chui ra, Ngân Tiểu Tiểu hoảng sợ. Mặc Lão Đại không trả lời Mặc xà đó mà là thấp giọng nói bên tai Ngân Tiểu Tiểu: “Đây là Mặc Đại Nhất, hàng xóm của ta.” Ngân Tiểu Tiểu: “…” Này! Tên mỗi con rắn có cần phải thượng hạng như vậy không! Không Nhất Nhị thì là Đại Tiểu ! Thật là không chịu nổi được chứ! “Í? Đây là?” ánh mắt Mặc Đại Nhất dừng trên người Ngân Tiểu Tiểu, nghi ngờ nói, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, lại nói: “Ha ha, Lão Đại, đây là lương thực dự trữ của ngươi sao! Ý tưởng này không tồi, nhưng thân thể có phải hơi nhỏ một chút hay không.” … Rốt cục Ngân Tiểu Tiểu đã hiểu được cảm giác trên trán nổi gân xanh là gì, Ngân Tiểu Tiểu quyết định chán ghét Mặc Đại Nhất ! “Mặc Đại Nhất, đây là Ngân Tiểu Tiểu, bầu bạn tương lai của ta.” mặt Mặc Lão Đại không chút thay đổi. “Hả? ?” Mặc Đại Nhất há to miệng, ngây ngẩn cả người. Ngân Tiểu Tiểu khinh thường liếc Mặc Đại Nhất một cái, hừ, hiếm thấy vô cùng! “Thực, thật sự?” Mặc Đại Nhất trở nên cà lăm, “Lão Đại! Ngươi, ngươi không phải là đang, đang đùa ta chứ!” “Ta chưa bao giờ nói đùa.” mặt Mặc Lão Đại không chút thay đổi như trước. Ngân Tiểu Tiểu ngẩng cao đầu, cái đuôi còn vung vung, nghĩ thầm! Thật là làm ngươi thất vọng rồi! Trong mắt Mặc Lão Đại tràn đầy ý cười, nhịn không được cúi người hôn hai má Ngân Tiểu Tiểu một chút, đây là Tiểu Bạch Si của mình, Tiểu Bạch Si thế gian độc nhất vô nhị. Mặc Đại Nhất thấy động tác của Mặc Lão Đại, thân thể hóa đá , khóe miệng còn run rẩy. “Hắc Thán, chúng ta không nên nghỉ ngơi ở chỗ này! không khí nơi này đều bị mỗ xà nào đó làm ô nhiễm rồi.” Ngân Tiểu Tiểu nói, Mặc Lão Đại dẫn đầu đi phía trước, hành động biểu đạt đầy đủ mình đồng ý đề nghị của Ngân Tiểu Tiểu. Mặc Đại Nhất: “…” Đương nhiên, cái Ngân Tiểu Tiểu gọi là “Không nên nghỉ ngơi ở chỗ này ” chắc chắn là —— chúng ta tìm nơi khác nghỉ ngơi đi, mà không phải là chúng ta không cần nghỉ ngơi, đi thẳng tới nhà của các ngươi đi. Vì thế Mặc Đại Nhất đi đã đủ xa, Ngân Tiểu Tiểu cùng Mặc Lão Đại liền dừng bước. “Tiểu Bạch Si, có muốn ta đi tìm chút gì đó để ăn hay không?” Thật ra ngày hôm qua Ngân Tiểu Tiểu cùng Mặc Lão Đại đã ăn rồi, nhưng không bảo đảm ngày hôm nay Ngân Tiểu Tiểu sẽ không muốn ăn… Ăn vặt. Ừ, từ ăn vặt này là Ngân Tiểu Tiểu nói cho Mặc Lão Đại, Ngân Tiểu Tiểu nói cho Mặc Lão Đại biết ăn vặt ví dụ như trứng chim, mật, trừ bữa ăn chính thì khi nào cũng có thể ăn những thứ này. Được rồi, tạm thời mặc kệ Mặc Lão Đại có hiểu ý Ngân Tiểu Tiểu hay không, tóm lại có một điều Mặc Lão Đại nghe hiểu —— ăn vặt là ăn trừ bữa ăn chính, điểm ấy chuẩn xác với mục đích nuôi béo Ngân Tiểu Tiểu của Mặc Lão Đại, vì thế Mặc Lão Đại liền ham thích chuẩn bị đồ ăn vặt cho Ngân Tiểu Tiểu. Ngân Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, lắc đầu từ chối: “Ta không đói bụng.” Được rồi, thật ra Ngân Tiểu Tiểu sợ hãi trong quá trình Mặc Lão Đại đi tìm đồ ăn cho mình, mình ở một mình lại gặp phải Mặc xà khác chẳng hạn, Mặc Đại Nhất ngây ngốc vừa rồi dễ đối phó vô cùng, nếu gặp phải Mặc Lão Nhị Mặc Lão Tam hoặc Mặc xà có tính cách tương tự chúng nó thì chẳng phải mình sẽ rất nguy hiểm hay sao. Đôi mắt Mặc Lão Đại tối sầm lại, nói : “Không sao, ừm, nếu không ngươi theo ta đi tìm đồ ăn được không?” “… Ta sợ nóng!” Ngân Tiểu Tiểu trừng to đôi mắt vô tội mà nhìn Mặc Lão Đại. “… Vậy, được rồi.” Mặc Lão Đại đành buông tha tính toán mang Ngân Tiểu Tiểu cùng đi săn, “Vậy đợi lúc bớt nóng ta mang ngươi đi tìm đồ ăn được không?” “… Được rồi.” Ngân Tiểu Tiểu đồng ý, cảm giác có người cưng chiều mình thực thích nha, tuy rằng không ăn vài ngày cũng không đói, nhưng trước kia một ngày ăn ba bữa đổi thành ba ngày ăn một bữa, cứ có cảm giác mình bị ngược đãi. Ngân Tiểu Tiểu nghĩ Mặc Đại Nhất sẽ đuổi theo, mãi cho đến khi Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại đi tìm đồ ăn cũng không thấy nó đuổi theo, điều này làm cho Ngân Tiểu Tiểu thực buồn bực, Ngân Tiểu Tiểu còn tưởng rằng Mặc Đại Nhất nhất định sẽ đuổi theo ồn ào không cho Mặc Lão Đại làm bầu bạn với mình, Ngân Tiểu Tiểu lại tưởng tượng, không chừng Mặc Đại Nhất đi tìm phụ mẫu Mặc Lão Đại rồi. Mặc Lão Đại giống như đọc được tâm tư của Ngân Tiểu Tiểu, vừa tìm mật Ngân Tiểu Tiểu muốn ăn vừa không chút để ý mà nói: “Không sao đâu, Mặc Đại Nhất sẽ không đi tìm ba mẹ ta.” Mặc Lão Đại nghĩ nghĩ, lại tiếp tục nói, “Mặc Đại Nhất đứng về phía ta.” Ngân Tiểu Tiểu tỉnh ngộ, gật mạnh đầu, thì ra là vậy! Cái gọi là thủ hạ trung thành tận tâm của đại ca hắc đạo chính là đây! Là loại dù lão đại của mình làm cái gì nói cái gì cũng tín nhiệm ủng hộ vô điều kiện! Lúc cần thiết thì xông pha chiến đấu thay đại ca! Ngân Tiểu Tiểu nhịn không được cảm khái ở trong lòng, ai, thì ra Hắc Thán thật là đại ca hắc đạo! Không ngờ có một ngày mình sẽ trở thành người của đại ca hắc đạo nha! … Này này! Ngân Tiểu Tiểu ngươi chẳng lẻ không cảm thấy nhục nhã hay sao? Điều này có gì đáng giá để kiêu ngạo? Ngươi ngẩng cao đầu như vậy là muốn làm gì hả! Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại nghỉ ngơi rồi đi tìm tổ ong ăn mật, đợi lúc chân chính lên đường thì sắc trời đã tối sầm. Lại chạy một lát, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, Mặc Lão Đại nhìn xung quanh, cái đuôi vung lên: ngày hôm nay không đi, tìm chỗ ngủ thôi! Ngân Tiểu Tiểu đương nhiên là giơ một cái đuôi cộng thêm một cái đầu đồng ý, buổi tối chạy trở về cũng chẳng làm được gì, trời tối không lửa lại không có đèn, cho dù xà có thể nhìn ban đêm nhưng cũng không thể làm khó xà như vậy! Vì thế một đêm lại qua, ngày hôm sau Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu dậy thật sớm đi về nhà Mặc Lão Đại. Đến tận lúc này một đường vô sự. Xa xa, Mặc Lão Đại cũng đã thấy được sơn động nhà mình.
|
Cố Trọng Nhiễm Chương 62 Mặc Lão Đại cùng Ngân Tiểu Tiểu liếc nhau một cái, Mặc Lão Đại thấy được khẩn trương trong mắt Ngân Tiểu Tiểu, Ngân Tiểu Tiểu lại thấy được bình tĩnh trong mắt Mặc Lão Đại, nhưng đều không ngoại lệ, trong mắt hai xà đều có cùng một loại cảm xúc, loại cảm xúc này tên là kiên định. Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu nhìn nhau cười, cùng bò đến nơi mục đích. Không biết Mặc Lão Tam mỗi ngày đều canh giữ ở cửa sơn động hay là ngày hôm nay đúng dịp ở phía sau đi ra, lúc Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu cách sơn động chỉ có mấy trăm thước thì Mặc Lão Tam từ trong sơn động bò ra. Mặc Lão Tam từ trong sơn động bò ra thấy Mặc Lão Đại thì vốn sửng sốt, sau đó theo bản năng nhìn chung quanh Mặc Lão Đại, khi thấy Ngân Tiểu Tiểu đi theo bên người Mặc Lão Đại thì sắc mặt Mặc Lão Tam bỗng trở nên rất khó coi. Nhưng Mặc Lão Tam lại không tiến lên chọc giận Mặc Lão Đại, chỉ do dự trong chốc lát lại vào sơn động một lần nữa. Ngân Tiểu Tiểu trộm liếc Mặc Lão Đại bên cạnh một cái, phát hiện mặt Mặc Lão Đại vẫn không chút thay đổi như cũ. Khoảng cách mấy trăm thước rất nhanh đã đi xong, Mặc Lão Đại không có đi vào trong sơn động mà chỉ dừng ở cửa. “Không đi vào sao?” Ngân Tiểu Tiểu nghi ngờ nói. Mặc Lão Đại nhìn trong sơn động, tùy ý đáp: “Không cần, chúng nó rất nhanh sẽ tự đi ra.” Quả nhiên, Mặc Lão Đại vừa dứt lời thì trong sơn động liền có mấy Mặc xà bò ra. Hai Mặc xà bò phía trước Ngân Tiểu Tiểu chưa từng gặp qua, nhưng chắc hẳn đó là phụ mẫu của Mặc Lão Đại, phía sau hai Mặc xà đó còn có hai Mặc xà hình thể hơi nhỏ hơn Mặc xà đi trước một ít, Ngân Tiểu Tiểu nhận thức hai chúng nó, một là Mặc Lão Nhị, một là Mặc Lão Tam. “Cha, mẹ.” Mặc Lão Đại kêu lên. Ngân Tiểu Tiểu nhìn Mặc Lão Đại, khụ khụ, này, mình nên gọi là gì? ánh mắt Mặc Lão Đại nhẹ nhàng dừng trên người Ngân Tiểu Tiểu, cả người Ngân Tiểu Tiểu run lên, vội vàng theo Mặc Lão Đại kêu lên: “Cha! Mẹ!” Đáng tiếc hai tiếng “Cha mẹ” có chút vang dội của Ngân Tiểu Tiểu bị cha mẹ Mặc Mặc coi thường, thuận tiện còn thu được hai ánh mắt xem thường Mặc Lão Nhị Mặc Lão Tam ném tới. Ngân Tiểu Tiểu dùng cái đuôi từ từ vuốt khuôn mặt, uất ức trốn phía sau Mặc Lão Đại —— đây thuần túy là vì miễn chốc lát bị tai ương ngập đầu. BốnMặc xà dừng lại trước mặt Mặc Lão Đại, Mặc xà đi ở phía trước nhất đánh giá Mặc Lão Đại một hồi, dẫn đầu nói: “Mấy năm nay không gặp ngươi, không ngờ bộ dạng đã lớn hơn ta và mẹ ngươi rồi, quả nhiên không hổ là một trong chúng xà dự tuyển chức tộc trưởng.” Vị đang nói chuyện này là cha Mặc, trong giọng nói còn mang theo khẳng định cùng vừa lòng đối với Mặc Lão Đại. Cha Mặc vừa dứt lời, giọng nói hơi lanh lảnh của mẹ Mặc vang lên: “Lão Đại, ngươi vẫn luôn quan hệ tốt với Mặc Đại Nhất Mặc Đại Nhị, Mặc Đại Nhị cô gái nhỏ kia ta cũng đã gặp, rất không tồi, năm nay đã trưởng thành. Đã thế, đợi ngươi trưởng thành thì liền kết làm bầu bạn với Mặc Đại Nhị đi, chuyện này cứ định như vậy.” Ngân Tiểu Tiểu tránh ở phía sau Mặc Lão Đại đột nhiên cảm thấy rét lạnh, nhịn không được cả người đều run rẩy, Ngân Tiểu Tiểu buồn bực nhìn bầu trời, tuy rằng giờ không phải giữa trưa, nhưng cũng không nên lạnh đến như thế nha, trời không mây không mưa, độ ấm sao lại đột nhiên rơi xuống nhiều như vậy. Được rồi, thật ra nguyên nhân ở chỗ Mặc Lão Đại. Rốt cục Ngân Tiểu Tiểu phát hiện thấp nhiệt độ thấp là từ người Mặc Lão Đại tỏa ra, nhịn không được thăm dò nhìn nhìn mặt Mặc Lão Đại, sau khi xem xong liền run run hai cái, tranh thủ lại giấu đầu phía sau Mặc Lão Đại, trời ạ, biểu cảm của Mặc Lão Đại khó coi như vậy lần đầu tiên mình thấy được, chỉ sợ mẹ Mặc nói vài câu nữa, trên mặt Mặc Lão Đại sẽ hạ mưa đá mất. [Đầm: Ta lạy!!! Cứ tưởng thế nào, té ra là vậy =.=|||] Ngân Tiểu Tiểu dùng đỉnh đuôi thọt thân mình Mặc Lão Đại, oán giận nói: “Hắc Thán, ngươi khống chế hơi lạnh trên người một chút được không, ta lạnh quá đi!” Mặc Lão Đại quay đầu lại xin lỗi nở nụ cười với Ngân Tiểu Tiểu, đợi lúc Mặc Lão Đại quay đầu đi, Ngân Tiểu Tiểu phát hiện độ ấm xung quanh đã khôi phục bình thường, đưa cái đuôi đến phía trước Mặc Lão Đại, ừm, vẫn quan cảnh gió lạnh như cũ. Cha Mẹ Mặc Mặc Mặc Lão Nhị Mặc Lão Tam: “… …” [Đầm: (=.=|||)] Cha Mặc ho khan hai tiếng: “Lão Đại, mẹ ngươi nói rất đúng, Mặc Đại Nhị đứa bé kia ta cũng đã gặp, quả thật rất không tồi, hơn nữa Mặc Đại Nhị cũng thích ngươi, đợi khi…” Mặc Lão Đại không kiên nhẫn ngắt lời cha Mặc: “Điều các ngươi cần biết đều đã biết, không cần nói sang chuyện khác.” “Này…” cha Mặc chần chờ. Mẹ Mặc lại nhịn không được mở miệng trước: “Ta nghe lão Nhị và lão Tam nói, chuyện này ta không đồng ý.” “Chúng ta cũng không đồng ý!” Mặc Lão Nhị và Mặc Lão Tam trăm miệng một lời. “Chuyện của ta không cần các ngươi đồng ý.” ngữ khí của Mặc Lão Đại thản nhiên. Nhưng chúng xà nghe xong lại không bình tĩnh như vậy, Mặc Lão Nhị bạo phát trước: “Đại ca! Ngân xà kia rốt cuộc có chỗ nào hợp mắt ngươi? Ta và Mặc Đại Nhị là bạn tốt, Mặc Đại Nhị thích ngươi bao nhiêu chúng ta đều biết! Ngươi và Mặc Đại Nhị nên cùng một chỗ với đúng!” Mặc Lão Nhị là giống cái quý hiếm trong Mặc xà bộ tộc. Mặc dù trong độc xà bộ tộc, có thể sinh sản đời sau không chỉ có giống đực x giống cái, còn có giống đực x giống đực, nhưng đối với độc xà bộ tộc còn chưa rút hết toàn bộ tập tính dã thú mà nói, giống cái vẫn tương đối trân quý. Giống đực và giống đực chỉ có thể sinh giống đực, số lượng thiếu không nói, năng lực lại ngày càng thoái hóa, mà giống đực và giống cái sinh hạ có giống đực cũng có giống cái, số lượng so với đời trước khá nhiều mà năng lực vẫn duy trì như đời cha mẹ, thậm chí gien tốt còn có thể khiến năng lực tăng lên. Hơn nữa, năng lực cha mẹ của Mặc Lão Nhị cũng tương đối mạnh—— điểm ấy nhìn vào nhà của Mặc Lão Đại ở mảnh đất trung tâm là có thể biết ——người theo đuổi Mặc Lão Nhị vẫn rất nhiều, Mặc Đại Nhị là giống cái như Mặc Lão Nhị cũng thế. Nói tới đây không thể không nói đến một sự kiện là điểm khác biệt giữa Mặc xà và các độc xà bộ tộc khác. Nếu như nói độc xà khác kết thành bầu bạn là vì thích nhau thì nguyên nhân lớn nhất Mặc xà bộ tộc kết thành bạn lữ lại là vì sinh dục con nối dòng cường đại hơn—— để tranh đoạt vị trí tộc trưởng. Dưới tình huống như vậy, giống cái đương nhiên là mục tiêu theo đuổi của đông đảo giống đực. Mà khi một giống cái Mặc xà bộ tộc lựa chọn một giống đực thì nào có đạo lý giống đực đó đi từ chối? Bởi vậy theo Mặc Lão Nhị thấy, Mặc Đại Nhị thích Mặc Lão Đại là vinh quang và may mắn của đại ca, Mặc Lão Đại nhất định phải kết thành bạn lữ với Mặc Đại Nhị. Mặc Lão Đại chỉ thản nhiên liếc Mặc Lão Nhị một cái, sau đó ngay cả nói cũng không nói một câu. Mặc Lão Nhị tức giận toàn thân đen đều phiếm thành màu xanh, bò lên phía trước hai bước còn muốn nói gì đó thì bị cái đuôi của Mặc Lão Đại đánh bay, đụng mạnh vào vách đá bên ngoài sơn động, cứ vậy ỉu xìu té xuống. Giọng Mặc Lão Đại lạnh cứng mà tàn khốc: “Ai cho ngươi tới gần ta?” “Lão Đại! Sao ngươi có thể làm vậy!” mẹ Mặc kinh hô một tiếng, bước lên phía trước xem xét Mặc Lão Nhị có bị thương tổn hay không, nhìn một vòng phát hiện không có gì tổn thương, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, tiện đà xoay người quát Mặc Lão Đại, “Nó là muội muội ngươi! Bởi vì một tiện xà mà ngươi dám đánh muội muội ngươi?” Sau đó liền thấy một bóng đen hắc bay nhanh hiện lên trước mặt mọi người, Mặc Lão Đại lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai vọt tới trước mặt mẹ Mặc, dùng cái đuôi ghìm chặt bảy tấc của mẹ Mặc, giọng nói âm tàn vang lên ngay sau đó: “Cho dù ngươi là mẹ của ta cũng đừng nghĩ đến việc tự quyết định chuyện của ta!” Trong nháy mắt ( xà không nháy mắt được nha), Mặc Lão Đại trở về vị trí cũ một lần nữa. Ngân Tiểu Tiểu ở phía sau Mặc Lão Đại dùng cái đuôi xoa xoa mồ hôi lạnh vốn không tồn tại, vỗ vỗ đầu rắn, phù phù, sau này không nên chọc Hắc Thán tức giận a. Ngân Tiểu Tiểu đang le lưởi ngẫu nhiên nhìn thấy Mặc Lão Tam đang hung hăng nhìn mình, vội vàng rụt đầu lưỡi về, bày ra diễn cảm vừa rồi cái gì ta cũng không làm. Mẹ Mặc chưa từng thấy Mặc Lão Đại như vậy, ở trong ấn tượng mẹ Mặc, Mặc Lão Đại luôn lạnh lùng ít lời, không dễ tức giận, hơn nữa còn thực nghe lời mình và cha Mặc. Cho nên dù nghe Mặc Lão Nhị Mặc Lão Tam nói, biết Mặc Lão Đại và một ngân xà ở chung, mẹ Mặc cha Mặc đều không quá để ý. Cha Mặc mẹ Mặc tin tưởng, chỉ cần mình vừa mở miệng, Mặc Lão Đại nhất định sẽ buông tha ngân xà kia mà lựa chọn bầu bạn tương lai chúng đã chọn. Đáng tiếc sự thật đánh vỡ mẹ Mặc và cha Mặc tự cho là đúng. Vài năm đã qua, aasnh tượng của chúng nó về Mặc Lão Đại chỉ dừng lại ở mấy năm trước, mà Mặc Lão Đại đã thay đổi rất nhiều ở nơi chúng nó nhìn không tới, có lẽ phải nói, cho tới bây giờ cha Mặc mẹ Mặc đều không chân chính hiểu biết Mặc Lão Đại. Cha Mặc híp mắt lại, tuy rằng trong lòng thực phẫn nộ nhưng nó lại hơi kiêng kị Mặc Lão Đại bây giờ, không giống trước kia xông lên giáo huấn Mặc Lão Đại. Mặc Lão Đại bây giờ đã lợi hại hơn cha Mặc, thậm chí bốn Mặc xà ở đây đều xông lên cũng không phải đối thủ của Mặc Lão Đại. Cha Mặc nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nói: “Lão Đại, nếu ngươi nhất định muốn cùng ngân xà ở cùng một chỗ cũng không phải không có khả năng, trước tiên ngươi phải buông tha tư cách hậu tuyển tộc trưởng. Ngươi phải biết, chúng Mặc xà chắc chắn sẽ không để một Mặc xà có ngân xà làm bầu bạn đảm đương tộc trưởng.” Mặc Lão Đại cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói: “Chỉ cần ta đủ cường đại, cho dù không phải tộc trưởng thì như thế nào?” Mặc Lão Đại nói lời này có chút làm càn. Tộc trưởng Mặc xà đồng thời cũng tộc trưởng của độc xà bộ tộc, mà tộc trưởng nhất định phải là độc xà cường đại nhất. Mặc Lão Đại nói như vậy chẳng khác gì đang khiêu khích tộc trưởng, tộc trưởng có quyền đánh chết Mặc Lão Đại —— điều kiện tiên quyết là thắng được Mặc Lão Đại. Cha Mặc trăm triệu không ngờ Mặc Lão Đại sẽ vì một ngân xà mà ngay cả vị trí tộc trưởng cũng không muốn. Cha Mặc buồn bực nhìn phía sau Mặc Lão Đại, ngân xà này rốt cuộc có cái gì tốt, khiến cho nhi tử ưu tú của mình coi trọng như vậy? “Đại ca, chẳng lẽ ngươi vì một tiện… Ngân xà mà vứt bỏ phụ mẫu và em trai em gái của mình sao?” Mặc Lão Tam kêu to, “Đại ca, nếu ngươi khăng khăng chọn nó, từ nay về sau ta sẽ không thừa nhận ngươi là đại ca của ta!” Mặc Lão Đại híp mắt, lạnh lùng nói: “Mặc Lão Tam, ngươi đang uy hiếp ta sao?” Mặc Lão Tam co rúm lại một chút, sau đó lập tức đứng thẳng thân mình: “Ta không uy hiếp đại ca, ta tin tưởng đại ca biết lựa chọn thế nào mới là tốt nhất!” Chỉ nghe Mặc Lão Đại nói: “Mặc kệ các ngươi có đồng ý hay không, Ngân Tiểu Tiểu nhất định sẽ là bầu bạn của ta.” Ngân Tiểu Tiểu tránh ở phía sau Mặc Lão Đại nghe được Mặc Lão Đại nói như vậy, vốn sửng sốt, sau đó dùng cái đuôi chọc chọc Mặc Lão Đại, Mặc Lão Đại lại không để ý nó. Mặc Lão Đại tiếp tục trầm giọng nói: “Ta sẽ không thay đổi chủ ý. Bây giờ sẽ không, tương lai càng không. Nếu ta mà biết các ngươi giở trò mờ ám gì sau lưng ta, ta sẽ không để ý tự mình ra tay đòi lại công bằng.” Mặc Lão Đại ném những lời này ra liền dắt lấy cái đuôi của Ngân Tiểu Tiểu đi rồi. Cha Mặc mẹ Mặc và Mặc Lão Nhị Mặc Lão Tam ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không nói gì, cũng không có xà đuổi theo Mặc Lão Đại đã rời đi. Chỉ là, cảm xúc trong xà nhãn của cả nhà bại lộ chúng nó chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Ngân Tiểu Tiểu bị Mặc Lão Đại kéo đi rất xa mới buông ra, dưới ánh mắt uy hiếp của Mặc Lão Đại, Ngân Tiểu Tiểu ai ya theo sát bên cạnh Mặc Lão Đại. Ngân Tiểu Tiểu đi lại nhịn không được nhìn về sau, rốt cục kìm không mà nói: “Hắc Thán, như vậy không tốt lắm đâu.” Tuy rằng Ngân Tiểu Tiểu nhìn ra người nhà Mặc Lão Đại và người nhà của mình khác nhau rất nhiều, nhưng dù sao vẫn là cha mẹ em trai em gái, nếu vì mình mà khiến Mặc Lão Đại trở mặt với người nhà, Ngân Tiểu Tiểu có chút áy náy. Mặc Lão Đại quay lại hôn nhẹ cái trán Ngân Tiểu Tiểu, trấn an nói: “Không có gì, nếu ta không tỏ thái độ mãnh liệt thì cha mẹ chắc chắn sẽ không nghiêm túc suy nghĩ chuyện của ta và ngươi. Đừng lo lắng, chúng nó nhất định sẽ đồng ý chuyện của chúng ta.” Giờ Ngân Tiểu Tiểu mới biết Mặc Lão Đại cố ý bày ra bộ mặt thực hung ác, cuối cùng thì yên tâm một ít. Nhưng cho dù ba ba a cha và các ca ca của mình phản đối, cho dù cha Mặc mẹ Mặc Mặc Lão Nhị Mặc Lão Tam không đồng ý, mình vẫn muốn đi theo con rắn bên người này. Ngân Tiểu Tiểu quay đầu nhìn về phía Mặc Lão Đại bên cạnh, Hắc Thán, nói không chừng ta đã sớm yêu ngươi rồi.
|
Cố Trọng Nhiễm Chương 63 “Lão Đại Lão Đại! Từ từ!” Một tiếng gọi to khiến Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại dừng bước, hai xà theo tiếng kêu nhìn lại, thì ra là Mặc Đại Nhất. “Lão Đại, ngươi vừa trở về đã đi rồi sao?” Mặc Đại Nhất thật vất vả chạy tới trước mặt Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu, nói chuyện có chút hụt hơi. “Ừ.” Mặc Lão Đại đáp. “Lão Đại, ngươi đã đi nhiều năm không trở lại! Lần này trở về nói gì cũng phải ở vài ngày rồi đi chứ!” Mặc Đại Nhất cười hì hì đề nghị. Mặc Lão Đại nhìn chằm chằm Mặc Đại Nhất một phút đồng hồ, trành đến nụ cười suýt không thể đọng lại trên mặt Mặc Đại Nhất, Mặc Lão Đại bỗng nhiên nói: “Ta sẽ không kết thành bạn lữ với muội muội của ngươi.” “Hả?” vẻ mặt Mặc Đại Nhất kinh ngạc thêm mê mang, “Muội muội của ta? Mặc Đại Nhị? Nó làm sao?” Mặc Lão Đại: “… Ngươi không biết sao?” “Biết cái gì?” Mặc Đại Nhất nghi ngờ nói, “Bạn lữ của ngươi không phải… Ngân xà bên cạnh ngươi sao. Ta biết mà.” “… Ba mẹ ta nói ta vừa trưởng thành phải kết làm bầu bạn với Mặc Đại Nhị.” Mặc Lão Đại dừng một chút, lại nói, “Ba mẹ ngươi hẳn cũng biết.” “Ba mẹ ta không nói với ta.” Mặc Đại Nhất lắc đầu, sau đó giật mình, “Ngươi nghĩ ta nói ngươi ở lâu vài ngày là vì muội muội của ta?” Mặc Lão Đại gật đầu. Ngân Tiểu Tiểu đã sau điên cuồng gật đầu. Mặc Đại Nhất: “… Ta oan uổng mà! Lão Đại, ta chơi với ngươi từ nhỏ đến lớn! Ngươi không thể không tin tưởng ta!” Ngân Tiểu Tiểu đột nhiên chen miệng nói: “Chơi từ nhỏ đến lớn ? Nói như vậy cảm tình của các ngươi rất tốt sao?” Mặc Đại Nhất nhô nửa người trên lên, bộ dạng thực kiêu ngạo: “Đó là điều đương nhiên, cảm tình của ta và Lão Đại tương đối tốt! Mặc xà bộ tộc người nào không biết!” Ngân Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, vẫn quyết định hỏi nghi ngờ của mình ra khỏi miệng: “Vậy ngươi và Hắc Thán… Mặc Lão Đại sao không kết thành bầu bạn?” Mặc Đại Nhất: “…” Mặc Lão Đại dở khóc dở cười: “Tiểu Bạch Si, đừng làm rộn!” Ngân Tiểu Tiểu dùng cái đuôi vò đầu, thực nghi hoặc như trước: “Ta thực nghiêm túc mà. Từ nhỏ đến lớn đều chơi với nhau, cảm tình cũng rất tốt, ở cùng một chỗ không phải là thuận lý thành chương sao!” Đây giống với đạo lý thanh mai trúc mã đó! Nói ví dụ như Lam Nhất Nhất, không phải là vì chơi với mình từ nhỏ đến lớn mới thích mình, muốn kết thành bạn lữ với mình sao, vậy Mặc Lão Đại và Mặc Đại Nhất cũng có thể như vậy nha. Biểu cảm của Mặc Đại Nhất không khác gì nghe được chuyện đùa, thần tình lỗi lạc và ghét bỏ: “Lão Đại như vậy làm bạn còn được, nếu kết thành bầu bạn không phải tự tìm phiền phức cho mình sao! Chỉ có đồ ngốc mới có thể làm bầu bạn của nó, ta lại không ngốc! Làm sao có thể tìm nó làm bạn lữ! Lại nói…” thanh âm của Mặc Đại Nhất càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất, nguyên nhân là do ánh mắt lạnh như băng của Mặc Lão Đại. Đáng tiếc lời Mặc Đại Nhất nói không đơn giản chỉ đắc tội Mặc Lão Đại, nghe thanh âm của Ngân Tiểu Tiểu cũng trở nên âm trầm liền biết: “Mặc Đại Nhất, ngươi vừa mới nói chỉ có đồ ngốc mới có thể tìm Mặc Lão Đại làm bầu bạn? ! Vậy theo ý của ngươi thì ta là đồ ngốc sao? !” “Hả?” lúc này Mặc Đại Nhất mới kịp phản ứng lời mình nói không ổn thỏa bao nhiêu, chỉ tiếc hối hận cũng đã muộn rồi, “Ha, ha ha, không phải ta chỉ đùa một chút cho không khí thêm sinh động thôi sao, đừng xem là thật, thật sự không nên nghĩ là thật!” Ngân Tiểu Tiểu mặc kệ Mặc Đại Nhất nói rốt cuộc là nói giỡn hay nói thật, tóm lại không thể dễ dàng tha thứ cho Mặc Đại Nhất ! Mình mới thấy Mặc Đại Nhất hai lần người nầy đã đắc tội mình hai lần, tuyệt không thể dễ dàng tha cho nó! Vì thế Ngân Tiểu Tiểu vung đuôi về phía Mặc Đại Nhất: “Hắc Thán, cắn nó!” Lúc này Mặc Lão Đại cũng thực nghe lời Ngân Tiểu Tiểu, sau đó một bóng đen rất nhanh liền xông ra ngoài, Mặc Đại Nhất hoảng sợ, nhìn thấy Mặc Lão Đại lập tức đến trước mặt mình nó liền bắt đầu chạy trốn, nói đùa! Để cho Mặc Lão Đại cắn phải một ngụm thì không chết cũng khó chịu vài ngày nha! Lúc này không trốn thì đợi đến bao giờ a uy! Ngân Tiểu Tiểu đứng tại chỗ, dương dương tự đắc vung vẩy cái đuôi, bên tai tràn ngập mấy lời “Ta sai lầm rồi! Đừng đuổi theo ta mà!” “Ta thật sự nói đùa thôi!” . . . mà Mặc Đại Nhất nói, Ngân Tiểu Tiểu tỏ vẻ thực khoái trá. Mặc Đại Nhất bị Mặc Lão Đại đuổi chạy mất, không còn xuất hiện, Ngân Tiểu Tiểu không thấy được tình cảnh bi thảm của Mặc Đại Nhất, chỉ có thể cẩn thận nhìn chăm chú nơi Mặc Đại Nhất biến mất, nghĩ thầm, thằng nhóc này, bây giờ mà nó xuất hiện trước mặt mình, nhất định phải để Hắc Thán cắn nó vài ngụm! Dọc theo đường đi, Mặc Lão Đại nói ít đi rất nhiều ( tuy rằng trước kia cũng không nói bao nhiêu… ), Ngân Tiểu Tiểu càng thấy được có vài lần Mặc Lão Đại như đang suy nghĩ gì đó. Ngân Tiểu Tiểu có chút bận tâm, Hắc Thán không dễ gì trở về nhà một chuyến, kết quả trong nhà không có một con rắn nào ủng hộ mình, nó nhất định là chịu kích thích rồi! Đáp án rốt cục được mở ra khi về đến nhà, thần sắc Mặc Lão Đại không hề do dự chần chờ giống như khi đi trên đường, Mặc Lão Đại gọi Ngân Tiểu Tiểu không ngừng hưng phấn khi về đến nhà, trầm giọng nói: “Tiểu Tiểu, ta muốn nói cho ngươi một chuyện.” “Hả? Chuyện gì vậy?” Ngân Tiểu Tiểu suy nghĩ một vòng cũng không nghĩ ra Mặc Lão Đại muốn nói gì với mình. “Chúng ta đi đáy vực đi!” “Đi đáy vực?” vẻ mặt Ngân Tiểu Tiểu mờ mịt, “Chúng ta vừa trở về không lâu mà, bây giờ lại đi sao?” “Ừ.” Mặc Lão Đại gật đầu, “Ta, ta muốn đi đáy vực, bàn bạc chuyện.” “… À, được. Ừm, đi đáy vực sao, đi thăm bọn Hùng Hủy cũng rất tốt.” Ngân Tiểu Tiểu không hỏi Mặc Lão Đại muốn đi đáy vực làm chuyện gì, theo Ngân Tiểu Tiểu thấy, dù Mặc Lão Đại không nói cho mình thì chuyện Mặc Lão Đại cần phải làm cũng sẽ không tổn hại đến mình, một khi đã như vậy, không biết cũng không sao. Đôi khi, chuyện Ngân Tiểu Tiểu cần làm là đứng ở phía sau Mặc Lão Đại, vô điều kiện ủng hộ Mặc Lão Đại mà thôi. Mặc Lão Đại trầm ngâm một lát: “Ừ, vậy sáng sớm ngày mai đi thôi.” Ngân Tiểu Tiểu quyết đoán bác bỏ: “Sáng sớm ngày mai không được!” “Vì sao?” Ngân Tiểu Tiểu bắt đầu dùng cái đuôi vẽ vòng tròn trên mặt đất: “Lấy trân bảo cho Minh Xà.” Lại vẽ một vòng tròn, “Mang một con thỏ sống cho Mã Vấp Xà.” Trên mặt đất lại xuất hiện một vòng tròn, nghĩ nghĩ, “Hết rồi, chỉ mang hai thứ này, thật ra cũng không tốn thời gian bao lâu.” Khóe miệng Mặc Lão Đại co giật một chút: “… Trân bảo bây giờ đến chỗ Cơ Khang lấy, còn con thỏ, đợi sắp đến lãnh địa dị xà rồi bắt.” Ngân Tiểu Tiểu cảm thấy cũng đúng nên nghe theo lời Mặc Lão Đại. Lúc sau, khi Mặc Lão Đại đi tìm đồ ăn thì Ngân Tiểu Tiểu đi đến chỗ Cơ Khang lấy trân bảo. Tiến vào phạm vi cảm giác của Cơ Khang, Ngân Tiểu Tiểu bắt đầu gào to hô lên: “Cơ Khang Cơ Khang! Ta muốn đi vào!” Cơ Khang túc giận nói: “Lổ nhỏ kia không phải luôn luôn mở sao, ngươi muốn vào thì tiến vào, nói cho ta biết làm gì!” Đợi Ngân Tiểu Tiểu vào cổ mộ, Cơ Khang nháy mắt xuấn hiện bên cạnh Ngân Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, nhìn dáng vẻ của ngươi hẳn là vừa trở về, vừa trở về không nghỉ ngơi đến chỗ ta làm gì?” Ngân Tiểu Tiểu ngây ngô cười, dù sao cũng lấy đồ của chủ nhân nơi này, thái độ nói thế nào cũng phải tốt một chút: “Cái đó, Cơ Khang à, ngươi biết Minh Xà dưới vực không?” “Biết, là ta nói cho ngươi không phải sao!” Cơ Khang gật gật đầu. ” Minh Xà phải ăn bảo vật, ngươi có biết không?” Cơ Khang lại gật đầu. “Cái đó, bảo vật của Minh Xà đã ăn xong rồi, nó muốn ta mang qua cho nó một ít, ta cảm thấy trên ngọn núi này cũng chỉ có chỗ của ngươi mới có bảo vật, cho nên ta đến đây nha.” “À.” Cơ Khang dứt khoát gật đầu, “Có thể, ngươi cứ tùy tiện lấy đi, dù sao mấy thứ này đối với ta mà nói không có tác dụng gì. Nhưng Cơ Chiêu hẳn là cho Minh Xà thật nhiều bảo vật rồi mà.” “Đúng vậy.” Ngân Tiểu Tiểu dùng cái đuôi gãi gãi đầu, “Có thể là do lâu quá rồi, Minh Xà đã ăn sạch bảo vật.” “À, như vậy sao.” Cơ Khang nghĩ nghĩ, “Ta nhớ Minh Xà ăn ngọc thạch mới lớn mau, bên trong chủ mộ thất có rất nhiều ngọc thạch, ngươi có thể chọn mấy thứ cầm đi cho nó.” Ngân Tiểu Tiểu lắc lắc cái đuôi, ngữ khí thực kiên định: “Không! Không cần lấy ngọc thạch cho nó! Lấy cái khác là được! Ta tới phòng Kim Ngân của ngươi lấy đi!” Cơ Khang: “…” Cơ Khang nói thầm trong lòng, nhờ! Đây rõ ràng là đồ của ta! Nói giống như là đồ của ngươi vậy! Nhìn thấy Ngân Tiểu Tiểu tựa bò đến phòng bên, Cơ Khang ở phía sau Ngân Tiểu Tiểu kêu lên: “Tiểu Tiểu, ngươi gấp cái gì, đợi khi nào ngươi gần đi rồi đến lấy, ta sẽ không đổi ý!” Hơn phân nửa thân mình Ngân Tiểu Tiểu đã vào chủ mộ thất, chỉ còn lại cái đỉnh đuôi hét lớn: “Sáng sớm ngày mai ta muốn xuống đáy vực!” Cơ Khang: “…” Cuối cùng Ngân Tiểu Tiểu lựa chọn một khối vàng to như nắm tay đàn ông, còn có hai khối Hồng Bảo Thạch. Kéo bảo vật mình chọn xong ra, Ngân Tiểu Tiểu về tới nhà, lúc đi đến con thỏ bị Mặc Lão Đại nướng tốt, còn tản ra khí nóng, Ngân Tiểu Tiểu vất bảo vật qua một bên, mặt mày hớn hở mở ăn. Buổi tối ngủ ngon một giấc, ngày hôm sau dậy thật sớm, Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại lại một lần nữa bước lên hành trình xuống đáy vực —— vàng và Hồng Bảo Thạch ở trên đuôi Mặc Lão Đại. Trước khi tiến vào vực, Mặc Lão Đại quả nhiên bắt một con thỏ sống, sau khi cắn bị thương hai chân con thỏ, Mặc Lão Đại uy hiếp con thỏ đi xuống dưới vực, con thỏ uất ức đành phải vừa chịu đựng đau đớn run rẩy đi xuống vực – nơi khiến nó cảm thấy sợ hãi vô cùng —— vàng và Hồng Bảo Thạch như trước vẫn treo ở đuôi Mặc Lão Đại. Một đường thuận lợi tiến vào đáy vực. Được sự cho phép của chúng dị xà thì xuống vực sẽ không gặp phải chuyện gì, Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu xuống dưới vực không lâu thì đụng phải Câu Xà Ba Xà. Lúc sau chúng dị xà đều lục tục chạy tới. Đáng thương cho con thỏ bị thương hai cái đùi đang lạnh run, ai za má ơi, chung quanh nhiều thứ cồng kềnh như vậy rốt cuộc muốn làm cái gì! Làm một con thỏ dễ dàng cho ta lắm sao! Lúc Mã Vấp Xà nhìn thấy con thỏ liền không có hứng thú, nhỏ như vậy ngay cả hàm răng mình cũng nhét không vừa ( chỉ là khoa trương ), nhưng dưới ánh mắt “Ta trăm cay nghìn đắng mang đến một con thỏ sống cho ngươi, ngươi còn chọn tam lấy tứ không hài lòng sao!” của Ngân Tiểu Tiểu, Mã Vấp Xà một ngụm nuốt con thỏ —— cổ họng còn lớn hơn cả con thỏ nha! Ngân Tiểu Tiểu đưa vàng và Hồng Bảo Thạch cho Minh Xà, ngữ khí còn thật xin lỗi: “Ta vốn muốn mang nhiều một ít, nhưng thể lực và hình thể có giới hạn, chỉ mang được một chút như vậy. Nhưng ngươi yên tâm, đợi lần sau ta đến nhất định sẽ mang nhiều cho ngươi!” Được rồi, thật ra trước khi tiến vào vực Ngân Tiểu Tiểu đã chuyển vàng tới đuôi của mình. “Không sao, chừng đó đã đủ để ta tiêu hoá nửa năm !” Khuôn mặt còn treo nụ cười của Ngân Tiểu Tiểu liền run rẩy, mẹ nó! Một khối vàng và hai viên Hồng Bảo Thạch chỉ tiêu hoá trong nửa năm? Mấy ngàn năm nay rốt cuộc Minh Xà đã ăn bao nhiêu bảo vật a! Cơ Chiêu là một phá gia chi tử a phá gia chi tử! Hàn huyên một phen, Mặc Lão Đại kêu Hùng Hủy đi rồi, hai xà ở bên kia không biết đang nói nhỏ cái gì, lúc Hùng Hủy trở về thì ánh mắt nó nhìn Ngân Tiểu Tiểu rõ ràng có chút phức tạp. “Tiểu Tiểu à, lần này tới thì ở lâu một chút đi.” Hùng Hủy nói. Ngân Tiểu Tiểu theo bản năng nhìn về phía Mặc Lão Đại, Mặc Lão Đại cũng không chút biểu cảm nhìn Ngân Tiểu Tiểu, Ngân Tiểu Tiểu nghĩ đến lời Mặc Lão Đại nói muốn xuống vực bàn bạc chuyện, Ngân Tiểu Tiểu liền trả lời: “Tốt.”
|
Cố Trọng Nhiễm Chương 64 Dưới sự trợ giúp nhiệt tình của chúng dị xà, trước khi trời tối Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu tìm được sơn động ngụ buổi tối. Còn hơn cả nhà trên núi, sơn động này làm cho Ngân Tiểu Tiểu rất hài lòng. Trước khi đi ngủ, chúng dị xà lần lượt cáo biệt. Ngân Tiểu Tiểu ở trong sơn động lúc ẩn lúc hiện, tới một nơi mới, nhìn xem chung quanh cũng là điều rất bình thường. “Tiểu Tiểu, ngươi tới đây.” Mặc Lão Đại nhìn Ngân Tiểu Tiểu thật lâu, đột nhiên kêu lên. Ngân Tiểu Tiểu kỳ quái nhìn Mặc Lão Đại, lập tức bò về phía Mặc Lão Đại, kỳ quái, Hắc Thán sao lại đột nhiên gọi mình là Tiểu Tiểu? Không phải luôn gọi mình là Tiểu Bạch Si sao! “Thích sơn động này sao?” Mặc Lão Đại dịu dàng hỏi, trên mặt còn mang theo một nụ cười thoáng hiện. Ngân Tiểu Tiểu rùng mình một cái, Mặc Lão Đại “dịu dàng” như vậy khiến mình rất không quen được chứ: “Được, có gì không ổn à.” Mặc Lão Đại tạm dừng trong chốc lát, lại nói: “Chúng ta có thể sẽ phải ở dưới vực thật lâu, ngươi thích sơn động này là tốt rồi.” Ngân Tiểu Tiểu “À” một tiếng. “Ta, ta muốn đi làm một chuyện mà không thể mang ngươi theo cùng.” Mặc Lão Đại trầm mặc một lát sau mới nói, nụ cười vẫn còn trên mặt nhưng lời nói lại mang theo ý xin lỗi. “Hả? Vì sao?” Ngân Tiểu Tiểu vội vàng hỏi, Hắc Thán có ý gì? Là muốn ném mình ở lại sao? Mặc Lão Đại tránh ánh mắt của Ngân Tiểu Tiểu nhìn về phía mặt đất trong sơn động: “Ta thật xin lỗi, nhưng dị xà đều sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.” Mặc Lão Đại do dự một chút, cuối cùng hôn lên trán Ngân Tiểu Tiểu, “Ta hứa với ngươi nhất định sẽ nhanh chóng trở về.” Ngân Tiểu Tiểu thực mất mát, dù như thế nào Ngân Tiểu Tiểu cũng không nghĩ tới chuyện Mặc Lão Đại muốn làm đầu tiên là phải bỏ lại mình. “Hùng Hủy sẽ giúp ngươi giải quyết vấn đề thức ăn, phương pháp nhóm lửa ta đã nói cho nó biết, điều kiện là ta sẽ mang càng nhiều bảo vật cho Minh Xà.” Mặc Lão Đại nói tiếp, “Dưới vực mặc dù không bị Mặc xà uy hiếp, nhưng động vật có hình thể khổng lồ ngươi cũng không thể đối phó được. Cho nên nếu bên cạnh ngươi không có dị xà làm bạn thì không nên rời khỏi sơn động.” “Ngươi thật sự sẽ trở về sao?” Ngân Tiểu Tiểu ngắt lời Mặc Lão Đại nói. Mặc Lão Đại không có trả lời vấn đề của Ngân Tiểu Tiểu ngay, mà là do dự thật lâu, mới nhẹ giọng nói: “Đương nhiên, ta sẽ trở về.” Ngân Tiểu Tiểu dường như trong nháy mắt liền lựa chọn tin tưởng Mặc Lão Đại, Ngân Tiểu Tiểu không muốn biết Mặc Lão Đại muốn đi làm chuyện gì, cũng không muốn hỏi vì sao Mặc Lão Đại lại do dự thật lâu mới trả lời mình, Ngân Tiểu Tiểu tin tưởng, chỉ cần Mặc Lão Đại chính mồm nói sẽ trở lại thì nó nhất định sẽ trở về: “Ta chờ ngươi, nếu ngươi luôn luôn không trở lại, ta cũng sẽ luôn luôn chờ đợi.” Cả người Mặc Lão Đại run lên, sau đó quấn chặt thân mình Ngân Tiểu Tiểu: “Tiểu Bạch Si, ta làm sao nhẫn tâm để ngươi luôn luôn chờ đợi?” “Hắc Thán, ngươi phải về sớm một chút.” “Nhất định sẽ.” Sáng ngày hôm sau khi Ngân Tiểu Tiểu…tỉnh lại, trong sơn động đã không còn bóng dáng Mặc Lão Đại. Ngân Tiểu Tiểu mất mát nhìn chằm chằm ánh sáng rực rỡ bên ngoài sơn động lại cảm thấy thế giới của mình lập tức ảm đạm. Thật ra thì có thích đi, nếu không thì tại sao khi Hắc Thán tạm thời rời khỏi mình lại khó chịu như vậy? Ngân Tiểu Tiểu âm thầm thề ở đáy lòng, đợi khi Hắc Thán trở lại, mình nhất định sẽ nói cho nó biết: “Hắc Thán, ta thích ngươi.” “Tiểu Tiểu, ngày hôm nay có muốn ăn gì không?” Một con rắn bò vào. Ngân Tiểu Tiểu theo thanh âm nhìn lại, á trời ạ, không ngờ là Hùng Hủy! Được rồi, chuẩn xác mà nói, không ngờ là Hùng Hủy thu nhỏ, to giống như Hắc Thán vậy! Ngân Tiểu Tiểu lắc đầu: “Không đói bụng.” Hùng Hủy gật gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, không được tự nhiên vẫy vẫy thân mình: “Ai nha, biến nhỏ như vậy quả thực là quá khó chịu! dị xà chúng ta tuy có thể biến to biến nhỏ, nhưng không có dị xà nào rãnh rỗi biến nhỏ như vậy để tán gẫu nha! Còn không lớn bằng lúc ta sinh ra đâu! Nhưng nếu ta vẫn giữ nguyên dạng thì không vào được sơn động này!” Ngân Tiểu Tiểu: “…” Hoa nở hai đóa nhánh cây thay lá, Ngân Tiểu Tiểu ở bên này tạm thời không đề cập tới, chúng ta nhìn xem Mặc Lão Đại bên kia rốt cuộc là muốn đi làm chuyện gì trước. “Ngươi thật sự phải làm như vậysao?” Thì ra Mặc Lão Đại bên này, Minh Xà đã ở. Mặc Lão Đại kiên định gật đầu: “Ta xác định.” Minh Xà hơi hơi thở dài: “Ngươi không cần làm như thế. Ngươi bây giờ đã đủ để trở thành tộc trưởng độc xà bộ tộc, vốn không cần phải mạo hiểm.” Ánh mắt Mặc Lão Đại nhìn về phía sơn động có Ngân Tiểu Tiểu, một lát sau lại dời đến trên người Minh Xà: “Nếu một con rắn có thứ muốn thủ hộ thì nó vĩnh viễn sẽ không cảm thấy lực lượng của mình đã đủ. Ngươi lúc trước, hoặc là Hùng Hủy, không phải cũng như vậy sao?” Minh Xà sửng sốt sau nói : “Ngươi nói đúng. Nhưng ngươi và Tiểu Tiểu bây giờ đều ở trong kết giới, lực lượng của ngươi cũng đã đủ cường đại, chuyện xảy ra giữa ta và Hùng Hủy sẽ không xảy ra trên người ngươi, ngươi làm như vậy là vì sao?” “Đúng vậy, ta cường đại hơn tất cả các độc xà ở bên trong kết giới!” Mặc Lão Đại dừng một chút, nói ra những lời vang dội mạnh mẽ, “Nhưng mà, nếu mười Mặc xà, một trăm Mặc xà cùng nhau công kích ta thì sao? Ta vẫn không thể nắm chắc! Người nhà của ta phản đối ta, tộc nhân của ta phản đối ta, mỗi một độc xà bên trong kết giới đều sẽ không đồng ý ta và Tiểu Tiểu kết hợp! Không đủ, lực lượng của ta vẫn không đủ mạnh! Ta vẫn không thể bảo vệ Tiểu Tiểu trước sự tấn công của cả mấy trăm độc xà! Ta muốn đứng ở trên đỉnh toàn bộ độc xà, ta muốn chúng nó chỉ có thể nhìn lên kính sợ và sợ hãi ta, không thể nổi lên ý nghĩ phản kháng! Muốn làm được tất cả chuyện này, bây giờ ta chỉ có một biện pháp như vậy!” [Đầm: Ui chao Lão Đại, anh oách quá xá luôn, +1000 like ~ ~ ~] Minh Xà dường như bị những lời nói hùng hồn của Mặc Lão Đại ép cho hết hơi, sau một lúc lâu cũng không thể nói ra một câu, Mặc Lão Đại nói không phải không đúng, nếu lúc trước mình hoặc Hùng Hủy đủ cường đại, Cộng Công cũng tốt, Đại Vũ cũng thế, ai sẽ không kiêng kị chúng nó? Mình và Hùng Hủy cũng sẽ không bị vây ở một tấc vuông trong kết giới này mà thừa nhận nổi khổ khế ước! Cho nên, tâm tình của Mặc Lão Đại giờ phút này, Minh Xà nháy mắt liền hiểu, cũng không tiếp tục cố gắng thay đổi tâm ý của Mặc Lão Đại. “Mặc thảo sinh trưởng ở phía trước, có tìm được hay không, sau khi tìm được có thành công không thì phải xem ở bản thân ngươi.” Minh Xà nhìn thật sâu vào mắt Mặc Lão Đại, xoay người rời đi, “Đừng khiến Tiểu Tiểu thương tâm.” Mặc Lão Đại yên lặng nhìn chăm chú phương hướng Minh Xà rời đi trong chốc lát, sau đó kiên định bò về phía trước. Mình, làm sao có thể để Tiểu Tiểu thương tâm? Mặc thảo, là một loại cỏ thực thần kỳ, độc xà bên trong kết giới đều nghe nói, nhưng mặc thảo chỉ có tác dụng với Mặc xà nên những độc xà khác đều không để ý loại cỏ này, mà cho dù Mặc xà biết đến loại cỏ này cũng không dễ dàng đi tìm nó. Mặc thảo, sau khi Mặc xà dùng nó sẽ khiến thực lực bản thân tăng gấp đôi, lợi hại thì rất lợi hại, nhưng cái giá phải trả cũng không nhẹ. Trong quá trình dùng mặc thảo, Mặc xà phải thừa nhận nỗi thống khổ không tầm thường. Nếu như nói chỉ như thế thì sẽ có rất nhiều Mặc xà sẽ xua như xua vịt mà đi tìm loại cỏ này, khiến cho Mặc xà kiêng kị là dùng mặc thảo nguy cơ tử vong —— bị đau mà chết, tỉ lệ tử vong cao tới bảy thành. Đối với Mặc xà có được tuổi thọ 200 năm mà nói, thật sự là có chút cao. Mặc thảo chỉ sinh trưởng ở đáy vực, số lượng rất thưa thớt. Kỳ lạ nhất là mặc thảo sẽ di động, vả lại tốc độ rất nhanh. Dưới tình huống như vậy, không thể nghi ngờ rất khó để tìm được mặc thảo, cho nên Minh Xà mới nói có tìm được hay không phải dựa vào bản thân, mà sau khi tìm được có chịu nổi đau đớn kịch liệt hay không cũng phải xem ý chí của Mặc Lão Đại. Đáng sợ nhất là dùng mặc thảo không chỉ cần một lần là xong, ít nhất phải dùng ba gốc, nhiều nhất là bảy gốc, ít hơn ba gốc sẽ khiến độc tố toàn thân mất hết —— điều này đối với Mặc xà mà nói quả thật là đáng sợ, nhiều hơn bảy gốc cây sẽ nổ tan xác mà chết. Trong cả quá trình chỉ có thể tự mình tìm kiếm. Mặc Lão Đại trải qua những chuyện gì đã không phải là điều chúng ta có thể tưởng tượng. Chúng ta phải tin tưởng là, đã thích, không, đã yêu Ngân Tiểu Tiểu – Mặc Lão Đại nhất định sẽ sống sót trở về. Cuộc sống lúc đầu sau khi Mặc Lão Đại rời đi, mỗi ngày Ngân Tiểu Tiểu đều thất hồn lạc phách mất hồn mất vía, những ngày không có Mặc Lão Đại khiến Ngân Tiểu Tiểu hiểu rõ mình đã không thể rời khỏi Mặc Lão Đại rồi. … Nhưng chúng ta không thể bỏ qua thần kinh thô của Ngân Tiểu Tiểu, từng ngày trôi qua có chúng dị xà đồng hành, Ngân Tiểu Tiểu tốt hơn một chút, đã khôi phục lại bản chất lười biếng của nó, nhưng ngẫu nhiên vào lúc đêm khuya, Ngân Tiểu Tiểu sẽ không hiểu vì sao lại mất ngủ. Thời gian lặng yên không một tiếng động lật đến một ngày nửa năm sau, là một ngày bình thường như cũ, mặt trời nhô lên cao, ngàn dặm không mây. Hôm nay, bảy dị xà đều không ngoại lệ “Có việc”, ở trong sơn động nửa năm, Ngân Tiểu Tiểu đang trợn tròn mắt ngẩn người. Trong lúc Ngân Tiểu Tiểu bất tri bất giác, một Mặc xà cả người tối đen, cao hơn mười thước lén lút ẩn vào sơn động, dừng ở phía sau Ngân Tiểu Tiểu. Thân mình Mặc xà chậm rãi quấn quanh người Ngân Tiểu Tiểu, Ngân Tiểu Tiểu bị hù nhảy dựng, vừa định lớn tiếng gọi to, một thanh âm quen thuộc thành công ngăn cản tiếng kêu của Ngân Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, ta rất nhớ ngươi.” Ánh mắt Ngân Tiểu Tiểu trợn càng lớn, phút chốc tràn đầy nước mắt, mang theo tiếng khóc nức nở nói : “Hắc Thán, ngươi còn biết trở về!” Vào một khắc này, uất ức Ngân Tiểu Tiểu tích luỹ nửa năm nháy mắt đều bạo phát. Ở mặt ngoài mà nhìn, Ngân Tiểu Tiểu thật sự là một xà tuỳ tiện, thần kinh thô, vô tâm vô phế, nhưng đồng thời Ngân Tiểu Tiểu cũng là một xà có tâm tư mẫn cảm hướng nội, cho dù khó chịu thương tâm vì Mặc Lão Đại rời khỏi, Ngân Tiểu Tiểu cũng sẽ không thể hiện ra, càng đừng nói tâm sự với chúng dị xà, điều này cũng khiến Ngân Tiểu Tiểu đem toàn bộ thương tâm khó chịu đặt ở đáy lòng, hơn nữa loại cảm xúc này theo thời gian trôi qua tích luỹ càng lúc càng nhiều. Xa cách nửa năm, rốt cục Mặc Lão Đại lại xuất hiện trước mặt Ngân Tiểu Tiểu một lần nữa, toàn bộ cảm xúc của Ngân Tiểu Tiểu liền ụp xuống, gào khóc. Mặc Lão Đại dùng cái đuôi vuốt ve thân thể Ngân Tiểu Tiểu, thực đau lòng dùng đầu cọ lên mặt Ngân Tiểu Tiểu: “Thực xin lỗi, Tiểu Tiểu, đều là ta không tốt, sau này sẽ không, sau này ta sẽ không rời khỏi ngươi nữa, thực xin lỗi.” Bây giờ Ngân Tiểu Tiểu cái gì cũng không nghe lọt, chỉ quấn lên thân thể Mặc Lão Đại mà khóc lớn, thật ra đây cũng là một cách tốt để phát tiết. Khóc thật lâu, rốt cục tiếng khóc của Ngân Tiểu Tiểu cũng biến thành nức nở. Chốc lát sau, rốt cục tiếng khóc của Ngân Tiểu Tiểu đã ngừng lại, ngẩng đầu dùng đôi mắt to rưng rưng nước mắt mà nhìn chằm chằm Mặc Lão Đại. Thần kinh buộc chặt của Mặc Lão Đại rốt cục thả lỏng, Ngân Tiểu Tiểu như vậy Mặc Lão Đại cũng rất khó chịu, Mặc Lão Đại từng phát thệ dưới đáy lòng tuyệt đối không để Ngân Tiểu Tiểu khóc, nhưng mình lại nuốt lời. “Í?” Thanh âm kinh nghi của Ngân Tiểu Tiểu hấp dẫn sự chú ý của Mặc Lão Đại, “Hắc Thán, ngươi có phải… Lại đen hơn hay không?” Thật ra vảy trên người Mặc Lão Đại đã rất đen rất đen, ít nhất Ngân Tiểu Tiểu không thấy Mặc xà nào có vảy đen hơn Mặc Lão Đại, nhưng bây giờ còn đen hơn lúc trước. Nếu như nói trước đây vảy của Mặc Lão Đại đen đến chói mắt đến phát sáng ánh ngọc thì bây giờ vảy của Mặc Lão Đại lại đen như hắc động, dường như chỉ cần nhìn chăm chú một lát sẽ bị vảy trên người Mặc Lão Đại hút vào. “Đúng vậy, sau này sẽ không có xà nào có thể thương tổn đến ngươi.” “A, nhưng mà.” vẻ mặt Ngân Tiểu Tiểu mờ mịt, “Ngươi ở bên cạnh ta, vốn sẽ không có xà nào thương tổn được đến ta mà.” Mặc Lão Đại chỉ cười không nói.
|
Cố Trọng Nhiễm Chương 65 “Hắc Thán, ngươi bây giờ thật đúng là khốc nha!” mắt Ngân Tiểu Tiểu tỏa sáng mà chuyển quanh Mặc Lão Đại, “Chói mắt cái gì đều là mây bay! Vảy đen giống như hắc động mới là vương đạo!” Mặc Lão Đại đã quen với việc Ngân Tiểu Tiểu ngẫu nhiên phun ra những lời nghe không hiểu, nhưng có một điều Mặc Lão Đại thực khẳng định là, Ngân Tiểu Tiểu rất hài lòng với nhan sắc vảy của mình bây giờ, như vậy Mặc Lão Đại cũng rất đắc ý, quả nhiên mình lựa chọn dùng mặc thảo là quyết định chính xác! … Này này! Nhờ nha Mặc Lão Đại! mục đích ngươi dùng mặc thảo vốn là để bảo hộ Ngân Tiểu Tiểu, không phải khoe nhan sắc vảy đen như hắc động của ngươi với Ngân Tiểu Tiểu được chứ! Khụ khụ, nhưng dù nói thế nào, Ngân Tiểu Tiểu rất hài long với màu vảy của Mặc Lão Đại, Mặc Lão Đại cũng rất hài lòng với thực lực của mình hôm nay, như vậy tất cả đều vui vẻ. “Mấy ngày nay là Tiểu Tiểu thêm phiền toái cho các ngươi, cám ơn các ngươi đã chăm sóc Tiểu Tiểu.” thần sắc Mặc Lão Đại nghiêm túc, lần lượt cúi đầu để diễn tả lòng biết ơn của mình với bảy dị xà. “Không cần nói như vậy, nửa năm qua có Tiểu Tiểu làm bạn, chúng ta cũng có rất nhiều niềm vui nha!” Phì Di cười nói, ví như biến thành ấu xà thu liễm hơi thở toàn thân bò đến trước mặt sư tử, sau đó đột nhiên phóng thích của mình uy áp, kết quả sư tử bị hù đái vân vân, rất thú vị nha! “Ai nha nha, cảm ơn chay thì rất không có thành ý!” chín cái mặt người của Hùng Hủy cười như chín đóa hoa cúc, “Tiểu Hắc xà, sau này xuống vực nhiều một chút, mỗi lần đến phải mang nhiều bảo vật nha!” … Được rồi, thật ra câu nói sau cùng mới là ý chính phải không! Minh Xà ở sau lưng nó qua mặt đi, tỏ vẻ mình không biết con rắn này, nhưng khuôn mặt đỏ ửng của nó vẫn tỏ vẻ Minh Xà đang ngượng ngùng và vui sướng. “Ai, con thỏ nửa năm trước thật sự quá nhỏ, lần sau đến mang theo lão hổ sống đến đây đi!” Mã Vấp Xà hưng trí bừng bừng, xem ra Mã Vấp Xà rất oán niệm với việc không thể kiến thức đến kích thước thức ăn chân chính! Mặc Lão Đại: “…” “Phải cẩn thận.” Câu Xà đột nhiên mở miệng nói, “Gần đây ta luôn có chút tâm thần không yên, sợ là sắp có tai hoạ xảy ra, phải cẩn thận đó.” Mặc Lão Đại nghi hoặc nhìn Câu Xà, thật không rõ chúng nó ở trong kết giới thì có cái gì gọi là tai hoạ. Ngân Tiểu Tiểu lại thật dụng tâm nhớ kỹ lời Câu Xà nói, Câu Xà được xưng là thần thú của Trung Quốc cổ đại, dự cảm gì đó vẫn thực chuẩn, rất lợi hại, cẩn thận một chút sẽ không sai. “Hô vân hoán vũ ở bên trong kết giới luôn là ta làm.” Hắc Li nói tiếp, “Vài năm gần đây mây mưa ở ngoại giới khiến ta cảm thấy cả người đều không được tự nhiên, tuy rằng không biết rốt cuộc ngoại giới xảy ra chuyện gì, nhưng tóm lại không phải là chuyện tốt. Lời Câu Xà nói thật ra chính là lời ta muốn nói .” Hắc Li cũng nói như vậy, Ngân Tiểu Tiểu lại càng không thể không dụng tâm, chuyện này cũng chôn ở trong đáy lòng Ngân Tiểu Tiểu, nếu như nói dự cảm của Câu Xà có thể là do bị vây ở chỗ này quá lâu nên không nhạy, nhưng lời Hắc Li nói lại không thể giả, mây mưa từ bên ngoài bay tới đã xảy ra chuyện, rốt cuộc ngoại giới xảy ra chuyện gì… Thì ra mây mưa bên trong kết giới đều do Hắc Li biến thành, thảo nào mình cứ thấy mùa mưa bên trong kết giới có quy luật như vậy! Này này! Ngân Tiểu Tiểu ngươi hiểu sai nha! “Chẳng lẽ ngoại giới lại đánh nhau sao?” Ba Xà đột nhiên nói, “Lẽ nào bọn Nữ Oa Đại Vũ lại đánh nhau? Ta nói, bọn chúng thật đúng là rãnh rỗi, không có việc gì thì đi tìm chút chuyện để làm đi.” “Không thể nào.” Hắc Li nói, “Mây mưa này không giống như dính phép mầu, ta không rõ lắm là cái gì, tóm lại nó khiến ta cảm thấy không thoải mái.” Ngân Tiểu Tiểu nhìn trời, mình có nên nói cho chúng nó biết, Nữ Oa a Đại Vũ a gì gì đó đều đã trở thành lịch sử sao? Ai biết chúng nó chết đi hay là đã rời khỏi Địa Cầu a uy! “Ta sẽ cẩn thận.” Mặc Lão Đại trầm giọng nói, liếc Ngân Tiểu Tiểu đang nhìn trời phát ngốc một cái, dù có khó khăn gì, mình cũng sẽ ở bên Tiểu Tiểu, không để Tiểu Tiểu bị thương. Lại nói chuyện phiếm vài câu, Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu rời khỏi vực. Vốn Mặc Lão Đại chuẩn bị ở dưới vực vài ngày, nhưng Ngân Tiểu Tiểu đã khẩn cấp muốn về nhà, không phải quay về nhà cha Mặc mẹ Mặc, cũng không phải quay về nhà Ngân Đại Bạch Hoa Tiểu Hoa, mà đơn thuần là nhà thuộc về Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu, nhà của chúng nó. “Không biết nửa năm qua cỏ ẩn xà và cỏ hồi nhan đã mọc thành dạng nào, có chết không nữa!” Ngân Tiểu Tiểu ở bên cạnh Mặc Lão Đại vừa đi vừa nói cằn nhằn, “Đã nửa năm không trở về thăm Cơ Khang, Cơ Khang nhất định sẽ rất cô đơn! Còn có, mấy tháng nữa lại phải trở về thăm ba ba a cha, hi vọng lần này chúng nó có thể nhận quan hệ của chúng ta! Nhưng cho dù không đồng ý cũng không sao! Ba ba a cha thương ta như vậy, sẽ không bức ta rời khỏi ngươi.” Ngân Tiểu Tiểu líu ríu nói chuyện không ngừng, Mặc Lão Đại vừa cười vừa nghe, ngẫu nhiên đáp lại Ngân Tiểu Tiểu. Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu, chói mắt màu bạc và màu đen thoạt nhìn giống hắc động lại hài hoà ngoài ý muốn. Thật tốt, có thể sống để nhìn thấy Tiểu Tiểu vui vẻ hoạt bát như vậy thật tốt biết bao, Mặc Lão Đại nhướng khóe miệng, ánh mắt nhìn về phía Ngân Tiểu Tiểu mang theo ấm áp cùng may mắn. Dùng mặc thảo là một việc vô cùng nguy hiểm, cho dù cường hãn như Mặc Lão Đại cũng không thể thuận buồm xuôi gió. Mặc Lão Đại còn nhớ rõ cảm giác đau đớn khắc sâu vào cốt tủy mà mặc thảo gây cho mình, cảm giác như huyết nhục gân cốt toàn bộ thân thể bị hút ra rồi tổ hợp lại một lần, hận không thể tự tử cho xong. Không thể không nói, nghị lực của Mặc Lão Đại không tầm thường, dưới tình huống như vậy, mỗi một lần Mặc Lão Đại đều cắn chặt răng chịu đựng. Một lần duy nhất ngoài ý muốn là lúc dùng gốc mặc thảo thứ bảy. Mỗi lần dùng mặc thảo phải chịu đựng đau đớn gấp đôi lần dùng trước. Có thể tưởng tượng, lúc dùng đến gốc mặc thảo thứ bảy, Mặc Lão Đại cần thừa nhận thống khổ mãnh liệt như thế nào. Ngay lúc Mặc Lão Đại cảm thấy mình sắp chết, bộ dáng của Ngân Tiểu Tiểu đột nhiên hiện ra trước mắt Mặc Lão Đại. Ngân Tiểu Tiểu không nói gì, thậm chí cũng không khóc, chỉ mở to đôi mắt vô thần nhìn Mặc Lão Đại, trong cặp mắt kia có tuyệt vọng có bi thương, Mặc Lão Đại thấy mà trong lòng chấn động, không! Mình tuyệt đối không thể chết như vậy! Tiểu Bạch Si còn đang chờ mình! Mình không thể để Tiểu Bạch Si lộ ra vẻ mặt như thế! Trong khoảnh khắc đó, Mặc Lão Đại cảm nhận thân thể dần dần rơi vào tử vong của mình lại tràn ngập sinh mệnh lực, dựa vào nghị lực cùng quyết tâm tăng vọt trong nháy mắt, rốt cục Mặc Lão Đại cũng thành công vượt qua. Có thể giống như bây giờ, nghe Tiểu Tiểu vui vẻ nói chuyện, hưởng thụ cảm giác ánh sáng mặt trời chiếu thân thể, Mặc Lão Đại cảm thấy vô cùng cảm động và vui sướng. Cảm ơn Tiểu Tiểu, vào một khắc mình tuyệt vọng nhất đã cho mình hi vọng. “Làm sao vậy?” Ngân Tiểu Tiểu phát hiện Mặc Lão Đại thất thần, cảm thấy kỳ quái hỏi. “Không, không có gì.” Mặc Lão Đại nói xong, đột nhiên cúi người hôn lên miệng Ngân Tiểu Tiểu. Mặt Ngân Tiểu Tiểu nháy mắt đỏ hồng, không không không, không đơn thuần là mặt, là từ mặt đến đỉnh đuôi, toàn thân đều biến thành màu đỏ, sau miệng Mặc Lão Đại rời khỏi, Ngân Tiểu Tiểu cà lăm hỏi: “Làm, làm gì vậy!” Mặc Lão Đại hé miệng cười, nói : “Tiểu Tiểu, ta yêu ngươi. Đợi khi trưởng thành, ngươi nguyện ý cùng ta kết thành bầu bạn, cả đời bất ly bất khí (không xa lìa, không rời bỏ) sao?” Ngân Tiểu Tiểu nhăn nhó nửa ngày, đột nhiên nhớ tới chuyện mình đã thề sẽ nói mình thích Mặc Lão Đại nửa năm trước sau khi Mặc Lão Đại rời đi, toàn thân đều hồng đến sắp nhỏ ra máu: “Ta, ta thích ngươi! Còn có, ta nguyện ý kết thành bầu bạn với ngươi.” Giờ khắc này, tế bào toàn thân Mặc Lão Đại đều hưng phấn, Tiểu Tiểu nói thích mình! Tiểu Tiểu nói nguyện ý kết thành bầu bạn với mình! Lần này mình không có bức bách Tiểu Tiểu, những điều này là Tiểu Tiểu thật tâm nói ra, Tiểu Tiểu thật sự thích mình! Rốt cục Mặc Lão Đại đã hiểu câu vui đến muốn khóc mà Ngân Tiểu Tiểu nói là có ý gì, bây giờ Mặc Lão Đại cũng rất muốn khóc. Mặc Lão Đại dùng thân mình quấn chặt lấy Ngân Tiểu Tiểu, vui sướng đến một câu cũng nói không nên lời. “Được rồi được rồi!” Ngân Tiểu Tiểu kêu lên, “Chúng ta đi nhanh đi, đi nhanh đi! Chạy nhanh lên! Còn có, lát nữa ta muốn ăn trứng chim nướng, muốn ăn thỏ nướng, còn muốn ăn mật!” “Ừ, tốt.” Mặc Lão Đại buông Ngân Tiểu Tiểu ra, “Chỉ cần ngươi muốn, ta đều cho ngươi.” Thân mình thật vất vả mới biến thành màu hồng của Ngân Tiểu Tiểu lại nháy mắt bạo hồng. Mặc Lão Đại nửa năm sau cường tráng hơn Mặc Lão Đại lúc trước rất nhiều, thể lực tăng vọt, tốc độ càng nhanh, độc tính lại càng mạnh, nhưng Ngân Tiểu Tiểu nửa năm sau lại chẳng khác gì Ngân Tiểu Tiểu nửa năm trước, ừm, không giống ở chỗ, hẳn là càng béo càng lười càng thích làm nũng càng dễ khó chịu. Vì thế giữa trưa sau khi cơm nước nghỉ ngơi xong phải chạy đi, Ngân Tiểu Tiểu lại lên cơn nhác: “Mệt mỏi quá a mệt mỏi quá a mệt mỏi quá!” Hàng này còn nhớ rõ lần trước mình được Mặc Lão Đại cuốn trên đuôi mang về! Mặc Lão Đại cũng không giận, chỉ nói : “Lần này ngươi nằm úp sấp trên người của ta đi, như vậy sẽ càng thoải mái.” … Ngân Tiểu Tiểu nghe lời nằm úp sấp lên người Mặc Lão Đại, vừa yên lặng bi phẫn ở trong lòng! Mẹ nó! nửa năm này rốt cuộc Mặc Lão Đại đi làm cái gì! Sao sau khi trở về hình thể lại tăng vọt như vậy a uy! Lúc này chiều cao của Mặc Lão Đại đã khoảng mười hai thước, thân to giống đường kính phích nước nóng. Ngân Tiểu Tiểu nhìn mình, chiều cao năm thước, vẫn là bốn bỏ lên năm, tuy rằng nửa năm này mập lên, nhưng thân to lúc này chỉ bằng lon Coca cola, thật sự là kém Mặc Lão Đại rất xa rất xa được chứ! Ngân Tiểu Tiểu bò lên trên người Mặc Lão Đại, tựa đầu vào gần dưới cổ Mặc Lão Đại bảo trì trọng tâm, thật ra làm hơi thừa, Mặc Lão Đại làm sao có thể khiến Ngân Tiểu Tiểu lăn xuống? ! Mặc Lão Đại bắt đầu đi về phía trước, tốc độ còn nhanh hơn vừa rồi nhưng Ngân Tiểu Tiểu lại không cảm thấy có gì không khoẻ —— xem ra Mặc Lão Đại giữ thăng bằng vẫn tốt lắm. Bởi vậy chúng ta đó có thể thấy, tốc độ đi đường sau này vô cùng nhanh, Mặc Lão Đại cõng Ngân Tiểu Tiểu chạy về đến nhà nhưng lần này Mặc Lão Đại lại vui vẻ cực kỳ. Chạng vạng ngày hôm sau, Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại đã chạy về nhà cách xa nửa năm của chúng nó. —- Đầm: Ai nha nha nha~ Chương này hai xà nhà chúng ta thật là ngọt ngào, ghen tỵ bắt chết đi được ~ ~ ~ Thắc mắc một chút, hai xà chênh lệch như vầy không biết sau này trưởng thành xxoo thì phải làm thế nào, ha hả :v
|