Câu Chuyện Tình Yêu Của Hai Giáo Bá
|
|
Chương 10 Ăn sáng xong, Khương Nghệ cầm theo bóng, tạm biệt Tần Tống, tâm tình cả một buổi sáng này của cậu rất tốt, Tần Tống quả nhiên tính cách không tệ, thoải mái lại rất đàn ông, không hổ là người đàn ông mà mình thích, trước đây không dám làm liều, còn tưởng rằng cậu ấy đối với mình không đội trời chung, không ngờ lúc ở chung lại tự nhiên tới vậy, chỉ bằng vài lời là đã có thể lập thành một loại hữu nghị nào đó ngay trong tầm tay. Khương Nghệ hiếm có khi lại không hề tới lớp muộn, trong phòng học có vài bạn học dù là trong trường Thập Bát vẫn chăm chỉ học hành cẩn thận, thấy cậu tới đều tưởng hôm nay mặt trời mọc đằng Tây, Khương Nghệ đặt bóng lên ghế ngồi, lấy sách giáo khoa muốn học hành nghiêm túc giống Tần Tống, lật hai trang lại thực sự đọc không nổi, không thể làm gì hơn là đành nằm sấp lên bàn, ngủ. Vương Thiếu Dương bình bịch chạy vọt vào lớp đúng lúc Khương Nghệ đang ngủ say, Vương Thiếu Dương lay cậu một lúc cũng không tỉnh lại, giáo viên chủ nhiệm vào lớp thấy Khương Nghệ gục đầu xuống bàn học cũng đã tập mãi thành quen, trường học như thế này vẫn luôn quán triệt: thích học hay không thích học cũng sẽ không can thiệp tới tư tưởng của học sinh, thế nên cho dù Khương Nghệ có ngủ từ sáng tới tận tối cũng sẽ không có ai nói cậu câu nào. Khương Nghệ mơ mơ màng màng tỉnh ngủ, là khi đã ba tiết học trôi qua, cậu chậm rãi xoay người, ngẩng đầu lên liền thấy Trương bốn mắt đang nằm nhoài phía đối diện nhìn mình, Trương bốn mắt nhìn cậu xong liền nhanh miệng hỏi: "Anh Nghệ, hôm qua mọi người đi chơi bóng hả?" "Ừ." "Nghe Vương Thiếu Dương nói hai người chơi cùng phe với Tần Tống?" "Ừ." "Em thấy Tần Tống thật lợi hại! Hai người hợp tác với nhau, vô địch thiên hạ luôn rồi." Vương Thiếu Dương bước tới: "Mày vỗ mông ngựa vang quá đấy." Khương Nghệ nhấc chân đạp cậu ta một cái: "Đừng có cản thằng bốn mắt nói sự thật." Vương Thiếu Dương đứng ngay trước bàn học của Khương Nghệ: "Anh Nghệ, anh với Tần Tống thế này coi như là tiêu tán hận thù rồi à?" "Mày không hiểu đâu, thiết lập quan hệ hữu nghị với cậu ta thì tốt hơn nhiều so với trở thành kẻ thù." Vương Thiếu Dương nghĩ một lúc, đúng là thật không thể hiểu nổi, cậu ta nhớ tới báo cáo của một đàn em hôm qua: "Đúng rồi, hôm qua Trần Thần lớp sáu bị bắt nạt ở bên ngoài." "Có chuyện gì vậy?" "Nó tới bệnh viện đưa cơm cho mẹ, bị cướp ngay trên đường." "Trần béo đó nếu bớt béo đi một chút có khi có thể chạy nhanh hơn đấy." Buổi chiều, sau khi tan học, Trần Thần lau nước mắt, trực tiếp tới tìm Khương Nghệ: "Anh Nghệ, em bị cướp mất 200 đồng tiền tiêu vặt rồi." Khương Nghệ khẽ gật đầu với nó: "Đi, đoạt lại tiền về cho mày." Trần béo đưa mấy người Khương Nghệ tới nơi bị cướp ngày hôm qua, quả nhiên có bốn, năm tên cũng nhuộm tóc vàng giống Khương Nghệ, đang đứng một chỗ hút thuốc, Khương Nghệ vắt túi bóng rổ qua vai, nói: "Mấy anh em hôm qua lời lãi thế nào?" Một tên trong đó hình như nhận ra Khương Nghệ, gã ngậm điều thuốc, chỉa về phía Khương Nghệ, nhả ra một hơi khói: "Đây còn không phải là đại ca của trường Thập Bát sao." "Đúng vậy, thanh danh của tôi đúng là vang dội quá mà." "Mày không biết tao là ai?" Khương Nghệ liếc gã một cái: "Tôi đếch cần biết anh là ai, trả tiền cho tên mập này ngay, hôm nay có thể bớt cho anh một trận đánh." "Tiểu tử này, mày đừng có mà làm bừa." "Mau lên." "Nếu tao nói..." Chữ "không" còn chưa kịp phun ra khỏi mồm tên đầu vàng đã bị Khương Nghệ đạp một cú tới, ánh mắt cậu mang theo sự tàn nhẫn: "Tôi có cho anh nói không sao." Mấy tên đối diện thấy đồng bọn vừa lên đã bị hạ gục, ùa lên ngay lập tức, Khương Nghệ có chuẩn bị mà đến, mang theo mấy đàn em chuyên kéo bè kéo lũ đánh nhau, cậu cũng không cần biết những người khác đánh thế nào, trực tiếp vừa khiêu khích vừa đánh người, tên kia cũng có thân thủ không tệ, ngoại trừ cú đầu tiên bị đá có chút mơ hồ thì cơ bản đều có thể đỡ được, Khương Nghệ không phải là dân chuyên đánh nhau, thế nhưng động tác hiểm ở chỗ nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, đối phương mới đánh cậu một cái, cậu đã có thể phản kích tới ba, bốn lần, tuyệt không hề chịu thiệt, mục đích của cậu hôm nay chính là đoạt lại tiền cho Trần béo, thế nên mỗi lần ra tay đều tấn công về phía túi quần của đầu vàng, lúc mới đầu, đầu vàng còn không có phản ứng gì, giao thủ được một hiệp mới bắt đầu phát hiện có chuyện không ổn: "Con mẹ nó, mày làm gì đấy?" Khương Nghệ nhanh tay tụt quần gã, đầu vàng kéo ngay lại, vẻ mặt khó có thể tin nổi: "Mẹ mày, mày bao nhiêu tuổi rồi? Đánh nhau còn thích tụt quần người ta?!" Khương Nghệ căn bản không thèm đáp trả gã, thừa dịp đối phương không chú ý, vung một quyền lên mặt gã, đầu vàng bị đánh tới ong đầu, hai tay vẫn còn đang giữ lấy quần không kịp tránh. Khương Nghệ thừa dịp gã đang bảo vệ quần, trực tiếp thò chân ra đá lên chân gã, đầu vàng thật sự không tránh được nữa chỉ đành phải bỏ tay ra khỏi quần, Khương Nghệ tùy cơ ứng biến cấp tốc thò tay vào túi quần của đối phương, móc ra được một xấp tiền mặt. Cậu rút 200 đồng từ trong xấp tiền ra, sau đó ném tiền trở lại, đầu vàng bình thường cướp tiền đều là dọa người rồi chờ họ tự nguyện nộp tiền ra, ai ngờ Khương Nghệ lại tụt quần gã, cướp tiền trắng trợn, gã chưa từng thấy có học sinh nào lưu manh tới vậy, đầu vàng cầm xấp tiền kiếm được trong vòng mấy ngày nay, tàn bạo mắng: "Con mẹ mày, hôm nay mày đừng nghĩ tới chuyện về!" Khương Nghệ cầm tiền nhét vào trong túi của Trần béo, bịt miệng túi lại: "Mau giảm cân đi để còn chạy được cho nhanh." Trần Thần oan ức, vừa tẩu thoát vừa cảm ơn: "Anh Nghệ, mặt anh bị sưng lên kìa." "Sưng thì có làm sao, làm gì có anh hùng nào đánh nhau lại không bị thương?" Lời còn chưa nói xong, đầu vàng đã định tới đè Khương Nghệ ra mà đánh, Khương Nghệ cảm nhận được đằng sau có người tập kích liền nhấc chân bỏ chạy, vừa chạy vừa lấy điện thoại di động báo cảnh sát: "Tôi khuyên anh đừng có đuổi theo, anh cướp tiền không ít, rất dễ vào đồn uống trà!" Vương Thiếu Dương thấy Khương Nghệ rút lui cũng mang theo một đám đàn em sau lưng, ra khỏi ngõ nhỏ chính là phố xá đông đúc, mấy tên đầu vàng này dù sao cũng không có gan ẩu đả trước mặt mọi người. Khương Nghệ nhanh chóng chạy ra khỏi ngõ, nhưng cũng không hề dừng lại, lúc cậu vừa mới chạy ra ngoài đã nhìn thấy Tần Tống đạp xe chạy lướt qua, cậu vừa định chạy đuổi theo hướng mà Tần Tống biến mất lúc nãy thì đã thấy Tần Tống nhanh chóng đạp trở lại trước mắt mình, cậu dừng bước, thở hồng hộc, chờ tới khi Tần Tống đã tới ngay trước mặt mới hít sâu một hơi, sau đó nhếch miệng, chào: "Khéo thật." Tần Tống nhìn khuôn mặt sưng tấy của cậu, nhíu mày: "Đi đánh nhau?" "À, đi đòi lại tiền cho bạn học bị cướp." "Đi cùng ai?" Khương Nghệ ngước mắt nhìn anh một chút: "Không có ai cả, cậu đèo tôi đi một đoạn nhé?" Tần Tống quay đầu liếc mắt nhìn xe đạp địa hình không có yên sau của mình: "Cậu ngồi phía trước?" Khương Nghệ nhìn nhìn, quả thực là có chút nóng lòng muốn thử: "Thử thế này nhé? Tôi giẫm lên hai bên líp bánh xe sau." Tần Tống nhìn lại hai bên chốt vừa ngắn lại nhỏ của líp bánh sau: "Không vững đâu." Khương Nghệ dứt bỏ sinh tử, lẫm liệt nói: "Không sao đâu, tôi bám vào người cậu." Trước khi leo lên xe của Tần Tống, Khương Nghệ còn giả vờ khách khí một chút: "Tôi bám vào eo cậu, không ngại chứ?" Tần Tống nhíu mày, nhìn cậu: "Cậu có coi tôi là anh em không?" "Coi." "Vậy để ý chuyện đó làm gì." "Phóng khoáng." Ed: Giới thiệu cho mn 1 bài hát khá đáng yêu, phù hợp với chương này: https://youtu.be/YqZrAEdsoYg
|
Chương 11 Hình trên: Bothnewyear <3 -- Khương Nghệ bước lên xe đạp của Tần Tống, hai tay từ từ đỡ lấy eo Tần Tống, Tần Tống chờ cậu đứng xong mới hỏi: "Đi đâu đây?" Khương Nghệ thật vất vả mới có thể chạm vào người Tần Tống một lần, cũng không nghĩ tới chuyện vừa mới thân thiết một chút đã mời người ta tới nhà ngay, cậu xoa xoa khuôn mặt lúc nãy bị trúng một đấm, mừng thầm mà nói: "Cậu đưa tôi tới tiệm thuốc mua chút cồn iốt bôi với." "Được, cậu đứng vững." Khương Nghệ bị thương trên mặt, nhưng lại được đứng trên xe đạp của Tần Tống, còn được bám vào eo Tần Tống, cậu cảm giác gió thổi vào mặt cũng có vị ngọt, khóe miệng vị đánh nứt ra vẫn không nhịn được mà nhếch miệng cười, sau đó bị ảnh hưởng tới vết thương, kêu "ai u" hai tiếng, trong lòng vẫn rất vui vẻ. Tần Tống thấy cậu nhỏ giọng kêu nhưng vẫn nhịn đau, tốc độ đạp xe càng nhanh hơn, tới cửa tiệm thuốc, Khương Nghệ xuống xe, Tần Tống để cậu trông xe, còn mình thì vào tiệm mua thuốc. Khương Nghệ thấy anh xách bịch to, túi nhỏ đi ra, vừa định tìm thêm một cái cớ, Tần Tống lại nói: "Tìm một chỗ giúp cậu xử lý một chút." Khương Nghệ đồng ý cực quyết đoán: "Lúc nãy đạp xe tôi thấy có một cái công viên." "Ừ, đi thôi." Hai người nhanh chóng bon bon chạy xe tới công viên, Tần Tống dựng xe một bên, Khương Nghệ tìm một cái ghế dài ngồi xuống, Tần Tống cầm thuốc vừa mới mua đứng trước mặt cậu, cúi đầu nhìn: "Tôi giúp cậu nhé?" Khương Nghệ ngửa đầu, sảng khoái nói: "Đến đi." Tần Tống đặt túi xuống ghế dài, sau đó lấy cồn iốt và bông ngoáy tai ra, anh chuẩn bị kĩ càng mọi thứ rồi ngồi xổm trước mặt Khương Nghệ, Khương Nghệ cúi đầu lập tức lọt vào tầm mắt của Tần Tống, cậu vừa định nhếch miệng cười, ai ngờ Tần Tống lại nhàn nhạt nói: "Đừng cười." Khương Nghệ nhanh lẹ ngậm miệng lại, mắt vẫn nhìn anh chằm chằm. Tần Tống nhìn đôi mắt đảo tới đảo lui của cậu, trong lòng ngứa ngáy, chỉ muốn ôm lấy cổ cậu, hôn cậu một cái, anh và Khương Nghệ cùng nhìn nhau hai giây rồi anh mới giải thích: "Đừng làm ảnh hưởng tới vết thương." Nói xong mở hộp cồn iốt ra, cầm bông ngoáy tai lên giúp cậu tiêu độc, chút vết thương nho nhỏ này đối với Khương Nghệ chẳng chút đáng kể, trước đây cậu đánh nhau ẩu đả còn từng bị thương nặng hơn thế này, cậu thấy Tần Tống cẩn cẩn thận thận giúp mình xử lý vết thương, đột nhiên nói: "Không ngờ cậu còn rất ôn nhu đấy?" Tần Tống ngước mắt nhìn cậu một chút, không lên tiếng. Khương Nghệ cười ngây ngô hai tiếng: "Cái đó gọi là gì ấy nhỉ? Con người sắt đá cũng biết nhu tình?" "Đừng có dùng thành ngữ lung tung." Tần Tống giúp cậu xử lý vết thương xong xuôi rồi vứt bông ngoáy tai đã dùng đi, hai người cũng không nói với nhau nhiều, lúc đang định về nhà, Khương Nghệ đột nhiên có động tác, cậu giơ ngón tay, ra hiệu Tần Tống chớ lên tiếng, động tác và hô hấp của Tần Tống đều nhẹ hơn nhiều, Khương Nghệ vẫy tay với anh, ý bảo anh ngồi xuống bên cạnh mình, chờ Tần Tống ngồi xuống rồi, Khương Nghệ mới ghé sát tai anh, nhỏ giọng nói: "Cậu nghe thử tiếng động sau lưng xem." Sau lưng họ là một rừng cây nhỏ, lúc này sắc trời đã hơi tối, trong rừng cây nhỏ lúc ẩn lúc hiện vang lên vài tiếng rên rỉ, Khương Nghệ nháy mắt với anh, làm khẩu hình "Dã uyên ương". Tần Tống nhướng mày nhìn vẻ hưng phấn vì nghe lén lóe lên trong mắt cậu, cũng trả lại cho cậu khẩu hình "Lưu manh". Hai người ngồi trên ghế dài nghe tận mười phút mới quyết định trở về nhà, Khương Nghệ đứng sau xe đạp đàng hoàng trịnh trọng phê bình: "Sự văn minh của thành thị vẫn chưa được kiện toàn, tố chất của cư dân còn phải nâng cao thêm." Tần Tốn cảm nhận được bàn tay Khương Nghệ đặt trên eo mình, tùy tiện hỏi một câu: "Từng có bạn gái chưa?" "Chưa, không vội, sau này hẵng tính, cậu thì sao?" "Không có." Tần Tống hỏi vậy, Khương Nghệ mới đột nhiên nhớ tới chuyện mình vẫn còn chưa biết Tần Tống thích nam hay nữ, cậu đầy đầu đều là chuyện mình thích Tần Tống nhưng lại quên mất vấn đề mấu chốt nhất! Cậu đột nhiên có chút xoắn xuýt, nhỡ đâu Tần Tống là thẳng vậy mình thông đồng kiểu gì bây giờ, cậu mang theo ý thăm dò, hỏi một câu: "Cậu thích loại con gái thế nào?" Tần Tống không chút do dự trả lời: "Tôi không thích con gái." "Hả??" Khương Nghệ không ngờ rằng trên trời có cái bánh khổng lồ rơi xuống lại đập trúng đầu mình, cậu có chút kích động: "Vậy cậu thích con trai à?" "Ừ, cậu kì thị người đồng tính?" "Sao có thể! Vậy cậu đã có người con trai mà mình thích chưa?" "Rồi." Khương Nghệ cảm thấy cái bánh vừa rơi xuống đã biến ngay thành tảng đá, trong lòng có chút rầu rĩ, cảm thấy mình cũng không nên níu kéo hơn nữa, thầm mến nửa năm cũng không có kết quả, tối nay nhất định là tối của thất tình rồi, cậu che giấu một chút tâm tư của mình, nhìn thì bát quái như trong lòng lại như tro tàn, nói: "Cậu thế này gọi là yêu sớm đấy, hai người yêu nhau bao lâu rồi." "Vẫn chưa ở bên nhau, cậu ấy không biết." Tâm tình vừa xám xịt của Khương Nghệ bỗng chốc rực rỡ muôn màu, tâm tình lên xuống trập trùng hơn cả đường núi: "Cậu thầm mến sao?" "Ừm." Khương Nghệ vừa nghe thấy vội vàng nói hươu nói vượn, đổi trắng thay đen, tự tìm một cơ hội cho mình: "Cậu đừng chê tôi nhiều chuyện, thầm mến thảm lắm, cậu tuyệt đối đừng nói ra, cậu muốn nói còn không biết người ta nghĩ thế nào, nhỡ thổ lộ rồi hai người các cậu ngay cả làm bạn bè cũng không thể nữa, cậu không phải sẽ còn thương tâm hơn sao, cậu bây giờ chớ để cho tâm tình mình che mắt, cảm thấy không phải cậu ta thì không thể, đó chính là một giấc mơ của tuổi thanh xuân mà thôi, căn bản không thể thành hiện thực! Chỉ qua vài ngày là sẽ quên mất, cậu nói thử xem, chúng ta bây giờ đều đang học lớp 11 rồi, tới lớp 12 nhất định mỗi người đi một ngả, đối tượng cậu thầm mến có thể đăng kí thi rồi học cùng một trường với cậu chắc?" "Không thể, cậu ấy học dốt lắm." "Thấy chưa! Thế nên cậu thầm mến chắc chắn không có kết quả, cậu trực tiếp bỏ cuộc đi, không bằng nhìn những người xung quanh cậu nhiều thêm một chút, chắc chắn có không ít người cũng có ý với cậu." Khương Nghệ đứng sau ưỡn ngực hét trong lòng: Ví dụ như tôi này! Nhìn tôi nhiều thêm một chút đi! Nói một hồi, nghiễm nhiên đã quên mất chuyện mình đã thầm mến người ta cả nửa năm nay. Tần Tống nghe mấy lời nói bậy về giấc mộng kia cả nửa ngày: "Những chuyện này cũng không phải là trọng điểm." "Hả? Vậy trọng điểm là gì?" Tần Tống hiếm có lúc lại ủ rũ: "Trọng điểm là tôi phát hiện, cậu ấy hình như là thẳng." Khương Nghệ hưng phấn tới sắp nhảy ra khỏi xe, thẳng càng tốt, thẳng thì càng không nên thổ lộ, cậu tỏ vẻ an ủi Tần Tống một chút, nhân cơ hội tự quảng cáo bản thân: "Cậu thật thảm, mà thôi cũng đừng để trong lòng, tuy rằng cậu vừa mất đi một đối tượng thầm mến là thẳng nhưng lại nhiều hơn một người anh em cũng là cong." Tần Tống trong một khoảng thời gian ngắn còn chưa kịp hiểu ý của Khương Nghệ, im lặng vài giây đột nhiên kịp phản ứng, xe phanh gấp tới độ suýt chút nữa Khương Nghệ đã văng khỏi xe, Khương Nghệ bị dọa tới ôm eo Tần Tống thật chặt, thuận thế nằm nhoài trên lưng anh: "Cậu làm gì vậy?" Tần Tống ho nhẹ một tiếng: "Không có gì đâu." Khương Nghệ lưu luyến không rời mà đứng thẳng lại từ trên lưng Tần Tống, nói tiếp: "Cậu đừng thương tâm, hôm khác tôi mời cậu uống rượu."
|
Chương 12 Một buổi tối này, tâm tình của hai người đều vô cùng nhấp nhổm, lúc cao lúc thấp, lúc cực vui sướng, lúc đau thương, đêm đó, nằm trên giường Khương Nghệ mấy search baidu mấy câu chuyện súp gà cho tâm hồn, gửi cho Tần Tống. Một lát sau, bên kia nhắn lại: "Tôi không sao." Khương Nghệ nhìn ba chữ đơn giản vừa bổ não ra hình ảnh Tần Tống vì đối tượng thầm mến là thẳng nam mà thương tâm gần chết, cậu vừa đau lòng cho Tần Tống vừa nghĩ đến chuyện phải làm sao để anh mới có thể thoát ra khỏi bóng đen thất tình, mau mau chạy vào trong trái tim mình. Ngày hôm sau, Khương Nghệ ngồi trong phòng học trầm tư suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng quyết định hỏi chuyên gia cố vấn tình cảm trong lớp, bạn học Tề Thanh Bình một chút. Tề Thanh Bình ôm quyển tạp chí mới ra, cầm gương soi, Khương Nghệ đạp đạp ghế ngồi của cô từ đằng sau: "Chuồn chuồn đỏm dáng." Tề Thanh Bình quay đầu lại nhìn cậu: "Làm cái gì đấy?" Khương Nghệ khiêm tốn thỉnh giáo: "Người tôi yêu thất tình, tôi nên làm thế nào để có thể nhân cơ hội này chen chân vào luôn?" Tề Thanh Bình cầm son môi, thử màu lên tay: "Ngày ngày đều tới an ủi cậu ta, tận lực như hình với bóng với cậu ta, mỗi ngày đều hỏi han ân cần." Khương Nghệ nghĩ một chút, cảm thấy hơi khó khăn: "Tôi đây là thích người khác trường, điều kiện khá khó khăn, hành động luôn bị hạn chế." "Mỹ thiếu niên trường nào bị cậu coi trọng vậy?" "Nhất trung." Cây son môi của Tề Thanh Bình thiếu chút nữa đã gãy đôi: "Mẹ ơi, lợi hại, cậu đây là muốn gả vào nhà cao cửa rộng đấy hả." "Phi." "Mấy ngày nữa không phải là đội bóng trường mình sẽ sang Nhất trung đấu bóng sao?" "Sao tôi lại không biết?" "Đội bóng rổ trường ta bị cậu chỉnh tới chó cũng không bằng, Đoạn Bình với cậu như nước với lửa, nói cho cậu biết mới là lạ đấy." Khương Nghệ một mặt đầy ghét bỏ: "Chơi nát không bằng tôi mà cũng không muốn nói?" Tề Thanh Bình nhìn khuôn mặt môi hồng răng trắng của Khương Nghệ, nghĩ một lát: "Tôi có cách đưa cậu vào Nhất trung rồi." "Làm thế nào để vào cơ, đánh Đoạn Bình cho tàn phế rồi ép nó cho tôi vào đội?" "Sao mà được, học sinh trong trường đứa nào không phục cậu đều tụ ở đội bóng rổ cả." "Thế phải làm sao bây giờ?" "Cứ để tôi sắp xếp." Kế hoạch của Tề Thanh Bình mãi cho tới tận lúc tới phòng hóa trang, Khương Nghệ mới biết mình sắp gặp phải tai ương gì. "Đội cổ vũ???" Tề Thanh Bình cầm miếng mút thoa phấn lên mặt cậu: "Đoạn Bình chắc chắn sẽ không đưa cậu đi theo, cậu chỉ có thể trà trộn vào với chúng tôi, sau khi vào rồi, cậu có thể tự do hoạt động." "Tôi nhất định phải trang điểm, mặc váy ngắn?" Tề Thanh Bình nhìn nước da trắng hơn cả gốm của Khương Nghệ, ghen tị tới nghiến răng: "Cửa lớn của Nhất trung khó vào lắm, cậu vì tình yêu đành hi sinh một chút đi." Khương Nghệ nghĩ lại thấy cũng đúng, cậu cảm thấy Tần Tống có lẽ sẽ thật sự cảm thấy rất đau lòng, từ tin nhắn hai người gửi cho nhau là đã có thể thấy được, thực ra Tần Tống cũng không hề nói gì, nhưng từ trong mỗi ánh mắt anh, Khương Nghệ lại đọc được câu "sinh ra đã định sẵn sẽ là kẻ cô độc". Lên lớp cũng không có cớ nào có thể mượn để hẹn Tần Tống, bây giờ có một cơ hội thế này, có thể gặp người ta, Khương Nghệ cân nhắc trái phải một chút, cuối cùng cắn răng, giậm chân một cái: "Nào, nhớ trang điểm cho dễ nhìn một chút đấy nhé." Tề Thanh Bình giúp Khương Nghệ trang điểm xong, nhìn cậu chằm chằm đủ năm phút đồng hồ: "Nữ thần trạch nam." Khương Nghệ quay đầu lại soi gương, cũng bị sự hoàn hảo của mình làm cho sửng sốt: "Tôi không cần phải đội tóc giả à?" "Không cần, tóc này của cậu cũng không ngắn lắm, để như vậy vừa anh khí vừa dễ nhìn, chỉ là người hơi bị cao, mà thôi cũng không vấn đề gì." Tề Thanh Bình lại ngắm cậu một hồi: "Mặt mũi này của cậu đúng là không hợp với khí tràng hổ báo của cậu tí nào cả." "Được rồi, váy đây, mau đi thay đồ đi." Đồng phục của các học sinh nữ đội cổ vũ vẫn khá là đúng quy củ, một cái váy, một đôi tất trắng dài trên gối, thân hình Khương Nghệ gầy gò, mặc váy vào, eo nhìn còn nhỏ hơn, nhìn từ xa còn tưởng là có nữ thần cao ráo nào đó đang đi tới. Tề Thanh Bình vì muốn tránh đội bóng rổ mà cố tình đưa thành viên đội cổ vũ đi trước, Khương Nghệ đứng giữa cả đám con gái cứ như hạc giữa bầy gà, anh bảo vệ cứ nhìn cậu mãi rồi mới để cho mấy người vào trường. Nhất trung giàu nứt đố đổ vách, có sân bóng rổ chuyên nghiệp, Khương Nghệ hâm mộ quá chừng, trực tiếp giao hẹn với Tề Thanh Bình một chút: "Chờ mọi người xong việc tôi sẽ về ngay." Nói xong, cậu quẹo khỏi đoàn, gửi một tin nhắn ngắn cho Tần Tống: "Cậu đang làm gì thế?" Tần Tống nhắn lại rất nhanh: "Đọc sách." "Trong lớp học?" "Ừ." "Nhất trung của các cậu rộng quá, lớp học của cậu ở đâu?" Vừa gửi tin đi, cuộc gọi của Tần Tống đã lập tức tới, Khương Nghệ mấy ngày rồi không được nghe giọng nói của anh, lúc bắt máy còn có chút kích động, Tần Tống đầu bên kia có chút không thể tin nổi mà hỏi: "Cậu đang ở trường tôi?" "Phải." "Cậu đang ở đâu?" "Hẳn là đối diện thư viện." "Cậu chờ một chút, tôi tới tìm cậu." Cúp máy, Tần Tống lập tức xông ra khỏi lớp, cả lớp nhìn theo bóng lưng của anh tới trợn tròn cả mắt, Lý Nham lặng lẽ xếp lại cái bàn vừa mới bị anh xô đổ, bắt đầu suy đoán xem "Báo nhỏ" là thần thánh phương nào. Khương Nghệ vốn đang đứng ở một nơi đất trống vắng vẻ chờ Tần Tống tới, ai ngờ cậu ăn mặc thực sự là quá bắt mắt, eo nhỏ chân dài, lại mặc đồng phục cổ vũ đứng đó, ai đi ngang qua cũng phải nhìn một cái, còn có một bạn nam tỏ ra vô cùng si mê, da mặt Khương Nghệ có dày hơn nữa cũng không thể chịu nổi việc bị nhìn chăm chú như vậy, cậu tìm một cái cây, trốn ra đằng sau. Tần Tống chạy thẳng từ phòng học tới, phát hiện đối diện thư viện không hề thấy bóng dáng của Khương Nghệ đâu, anh xoay xoay hai vòng, vừa định gọi điện cho Khương Nghệ, liền nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, anh lập tức quay lại, Khương Nghệ mang theo nụ cười xán lạn lọt vào tầm mắt anh, nghiêng đầu chào anh: "Xin chào học trưởng." Tần Tống đứng sững lại tại chỗ, anh hiển nhiên là không thể ngờ rằng lại gặp phải bộ dáng như vậy của Khương Nghệ, hai người bốn mắt nhìn nhau vài giây, Tần Tống mới phát hiện có mấy bạn học đi ngang qua vẫn luôn nhìn về phía này, anh nhìn lướt qua mấy tên nam sinh cứ nhìn chằm chằm vào Khương Nghệ, nam sinh đối diện thấy sắc mặt anh khó coi đành nhanh chóng quay đầu ảo não đi mất, học sinh còn chưa vào lớp đi ngang qua không ít, anh cau mày kéo Khương Nghệ nhanh chóng đi ra sau thư viện, Khương Nghệ nhìn vẻ mặt của anh, dựa lên tường nhìn bộ quần áo mình đang mặc, cũng có chút ảo não: "Có phải là xấu lắm không." Nói xong còn cười hắc hắc hai tiếng, móc một tờ giấy lau miệng ra khỏi túi váy, chùi sạch vết son môi không hề đậm: "Nhất trung các cậu nghiêm khắc quá, tôi muốn ghé thăm cậu một chút cũng phải hóa trang, cậu có ổn không, không còn đau lòng chuyện thất tình nữa đấy chứ?" Tần Tống nhìn cậu chùi son lung tung, giơ tay lên nắm chặt lấy cổ tay cậu, ánh mắt sâu thẳm nhìn khuôn mặt cười gượng gạo của Khương Nghệ: "Không xấu." Khương Nghệ khéo léo tránh tay anh, tiếp tục lấy giấy thô lỗ lau son dính trên môi, sau đó ngẩng đầu nhìn Tần Tống, nở nụ cười xán lạn, cười hai tiếng: "Buồn cười lắm phải không ha ha." Tần Tống nhìn đôi môi bị cậu lau tới mức đã hơi sưng lên, giọng nói khàn khàn cứng đờ hỏi một câu: "Có thể ôm cậu một cái không?" Khương Nghệ lén lút khen ngợi bản thân, sau đó rất rộng lượng mà mở rộng vòng tay: "Cảm động rồi phải không! Lại đây, cánh tay này của người anh em đây sẵn sàng cho cậu mượn!"
|
Chương 13 Tần Tống ôm cậu vào lòng, hai tay vòng qua, xiết thật chặt lấy tấm lưng cậu, Khương Nghệ mượn cơ hội, cũng ôm cổ anh, đặt đầu lên vai anh, cười hì hì: "Tôi có phải là tốt bụng lắm không." Tần Tống buông cậu ra, giơ tay xoa nhẹ mái tóc vàng trên đầu cậu, cười với cậu: "Cực kì tốt luôn." "Hì hì." Tần Tống khôi phục tâm tình, mở lời hỏi cậu: "Vào bằng cách nào thế?" Khương Nghệ kéo kéo hai bên tất chân: "Đội bóng rổ trường tôi tới đây thi đấu." Tần Tống hiếm có lúc lại kinh ngạc: "Thập Bát mặc váy chơi bóng rổ á?" "Thôi đừng nói nữa, đội bóng rổ kia ngu xuẩn lắm, chơi ngu lại còn kiêu chảnh không chịu nổi, chơi không thắng được tôi nên không cho tôi tới đây đấu." Nói xong còn tỏ vẻ tội nghiệp: "Chúng nó thi đấu không đưa tôi đi theo, thế nên tôi đành phải theo vào cùng đội cổ vũ." Tần Tống nhìn cậu bĩu môi, ra chiều cáo trạng, liền kéo tay cậu đi thẳng về phía trước: "Dám bắt nạt cậu như vậy sao?" "Phải á." "Tôi giúp cậu dạy cho chúng một bài học?" "Thật không?" "Ừm." Sân bóng rổ của Nhất trung được trang bị đầy đủ dụng cụ, thiết bị, lớp nào cũng có phòng thay quần áo riêng, Tần Tống đưa Khương Nghệ tới trước tủ cá nhân của mình, lấy một bộ đồ cầu thủ dự bị ra: "Không ngại mặc đồ của tôi chứ?" "Đương nhiên là không ngại." Khương Nghệ nhận lấy, nói lời cảm ơn, thừa dịp Tần Tống quay lưng lại thay đồ, cậu nhanh tay đắp áo lên mặt, ngửi một cái, cười hai tiếng trong lòng rồi lại thầm mắng bản thân đúng là biến thái, chờ bỏ quần áo xuống, Tần Tống đã thay xong áo cầu thủ, đã ngồi xuống đi giày rồi, Khương Nghệ thầm tiếc rẻ, cảm khái đúng là được cái nọ thì mất cái kia, trong lòng cậu lại mắng yêu Tần Tống: Thay quần áo nhanh như vậy làm gì, còn chưa kịp ngắm cơ bắp mà. Khương Nghệ thở dài, chậm rãi cởi váy ra, lúc Tần Tống quay lại, Khương Nghệ đã cởi hết đồ, chỉ còn lại một cái quần lót, anh không ngờ hình ảnh sau lưng lại gây sốc tới vậy, không khỏi có chút nghẹn lời: "Cậu..." Khương Nghệ vô tội nhìn anh: "Sao thế?" Tần Tống nhìn cơ thể mảnh mà không quá gầy của cậu, lúc hoạt động còn ẩn hiện đường nét của bắp thịt, hạ thân mặc một cái quần lót tứ giác màu đen, hai chân thon dài cứ đung đưa trước mặt mình, lúc ẩn lúc hiện, lại không biết nên nói gì tiếp, ai ngờ Khương Nghệ lại chẳng chút lúng túng hỏi anh nhà vệ sinh ở đâu: "Tôi đi rửa mặt cái đã." Tần Tống nhìn chằm chằm cậu cho tới tận khi cửa nhà vệ sinh đã đóng lại, mới đột nhiên dùng một tay bịt tai trái của mình lại, anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, dựa vào tủ trong phòng thay quần áo chờ tai mình hạ nhiệt: Mặc quần áo lại rồi hãy đi rửa mặt thì khó lắm sao? Mỹ phẩm của Tề Thanh Bình là loại không thấm nước, Khương Nghệ rửa mấy lần cũng không trôi đi được mấy, lúc ra ngoài, Tần Tống không ở trong phòng thay quần áo, cậu cầm khăn mặt đặt bên cạnh lên lau lau mặt rồi mặc áo cầu thủ lên người, xong xuôi, cậu hét lên một tiếng gọi Tần Tống, ai ngờ lại không có ai đáp lại, cậu cầm điện thoại lên nhìn, thấy có một tin nhắn chưa đọc, Tần Tống gửi: Tới sân bóng trước. Lúc Tần Tống tới, đội bóng rổ của Nhất trung còn tưởng là mình bị hoa mắt, đội trưởng thấy anh, hai mắt sáng ngời ngay trong tức khắc: "Tần Tống? Sao cậu lại tới đây?" Ngữ khí Tần Tống nhàn nhạt: "Chơi bóng." "Hôm nay chúng ta thi đấu với bên Thập Bát." "Tôi biết." "Có thật không đấy? Ha ha ha lâu quá rồi cậu không hề tham gia mấy cuộc thi đấu thế này." Tần Tống không nói gì nữa, ngồi bên cạnh chờ đội trưởng thay người chơi, bạn học bị thay ra cũng không hề oán giận gì, với năng lực của Tần Tống, lên sân đấu là thắng chắc rồi, khi chỉ còn một lúc nữa là sẽ tới giờ, đội trưởng đi tới bên cạnh Tần Tống ngồi xuống: "Đừng chơi thô bạo quá, giữ thể diện cho người ta một chút." Tần Tống chỉnh lại dây giày của mình "Ừ" một tiếng, vừa định đứng dậy thì bị đội trưởng gọi giật lại: "Sao tai cậu đỏ thế? Không bị làm sao đấy chứ?" Tần Tống cảm nhận được nhiệt độ còn sót lại trên tai, nhìn thoáng qua, thấy Khương Nghệ vẫn chưa tới, mặt không biểu cảm trả lời: "Không sao cả." Mấy tên trong đội bóng rổ trường Thập Bát, trình độ xêm xêm nhau, Đoạn Bình kiêu căng tự mãn, mấy kĩ xảo của Khương Nghệ vẫn luôn không thể vào nổi mắt xanh của nó, địa vị của bóng rổ trong lòng nó vẫn luôn rất cao, Khương Nghệ tuy rằng kĩ thuật tốt thật nhưng từ trước tới giờ lại không để ý tới quy tắc thi đấu, điều này làm nó cảm thấy đúng là lãng phí tài nguyên, nếu nó mà là Khương Nghệ, chắc chắn có thể tạo ra cả một khoảng trời riêng cho Thập Bát, chứ không phải là cả ngày chỉ mang theo mấy thằng đệ chơi bóng luật rừng ở quảng trường. Đoạn Bình tuy rằng huênh hoang nhưng mệnh lại bạc hơn cả giấy, từ lúc nhập học tới tận bây giờ vẫn luôn bị Khương Nghệ ức hiếp, tài nghệ không bằng người còn bị cậu chế giễu, nó muốn chơi ra chút thành tích để Khương Nghệ chống mắt lên mà nhìn cái đội ngũ tới chó cũng không bằng trong miệng cậu này đạt được thành tích thế nào, ai ngờ lần nào cũng thua hết sức khó coi. Khương Nghệ tới tận lúc mở màn được năm phút rồi mới chậm rãi bước tới cạnh Tề Thanh Bình, Tề Thanh Bình nhìn quần áo của cậu, hỏi: "Thay đồ của ai đấy?" Khương Nghệ hơi chau mày, nhưng miệng lại cười đắc ý hai tiếng: "Bạn trai tôi." "Không phải là đối tượng thầm mến sao?" "Tôi nghiện quá nói ra miệng một chút cũng không được à." "Ờ, cậu thích nói thế nào thì nói." Nói xong còn chỉ về phía trước: "Tần Tống kìa." "Thấy rồi." "Năm phút, vào rổ ba quả." Khương Nghệ đắc ý nhìn Tần Tống dẫn bóng bứt lên phía trước, chỉ thiếu mỗi điều tự mình giới thiệu: Kia chính là chủ nhân của bộ quần áo này đó. Cậu nhìn tình huống trên sân một chút: "Đoạn Bình chơi thế không ổn, Tần Tống chơi bóng tốt như vậy, căn bản không cùng đẳng cấp với bọn nó." "Vậy thì phải làm sao bây giờ, thua cũng không sao nhưng thua thảm quá thì mất mặt lắm." "Thì biết làm sao được giờ, tài nghệ không bằng người thì phải chịu thôi, cho nó học chút bài học, sau này mới có thể thành thật luyện kĩ thuật một chút, lúc nào cũng lí thuyết suông thì có tác dụng sao nổi." "Cậu ta chơi đúng là nhẹ nhàng quá rồi, có điều chúng ta cũng không thể thua thảm quá, không phải cậu..." Lời Tề Thanh Bình còn chưa dứt, Tần Tống đã ném được một quả ba điểm, Khương Nghệ cấp tốc trốn ra sau lưng Tề Thanh Bình hét lớn: "Tần Tống!!!" Một đám Nhất trung bên kia thấy có người cổ vũ liền lập tức la hét theo: "Trâu bò!!!" Khương Nghệ hi hi vui vẻ hai tiếng, hét tiếp: "Tần Tống!!!" "Trâu bò!!!" Tai Tề Thanh Bình bị cậu làm cho chấn động tới ngứa ngáy, đỡ eo, quay đầu mắng: "Khương Nghệ! Cái loại ăn cây táo rào cây sung!" Chơi xong nửa trận, Thập Bát ngay cả một quả cũng không vào rổ, Đoạn Bình đã thấy Khương Nghệ đứng trước mặt Tề Thanh Bình vừa nói vừa cười từ lâu, không cần nghĩ cũng biết Khương Nghệ là do Tề Thanh Bình đưa tới, trong lòng nó tràn ngập sự đố kị, còn mang theo cảm giác sỉ nhục bị chế giễu, lúc nghỉ, Tề Thanh Bình gọi mấy người chơi bóng ra một chỗ: "Thua thảm quá, Đoạn Bình, cậu đừng cảm thấy bản thân kém cỏi, có thể đấu với Tần Tống chỉ có Khương Nghệ thôi, các cậu căn bản là không cùng một trình độ với cậu ta, nửa sau của trận đấu để Khương Nghệ lên sân đi, còn có thể cứu vãn được một chút thể diện?" Đoạn Bình nhìn điểm số đúng là không thể chấp nhận được, nó thích Tề Thanh Bình, cô nói gì nó cũng nghe, tuy không phục Khương Nghệ nhưng vẫn dùng ngữ khí bất thiện nói: "Thích thì ra mà đấu." Khương Nghệ vừa nghe thấy giọng điệu này của nó, đốp lại ngay: "Tôi không thích đấy thì sao." "Cậu!" "Cậu có còn là đại ca của trường nữa không đấy?" Khương Nghệ bị tình yêu làm mờ mắt, tí nữa đã quên mất mình cũng có trọng trách cứu vớt thể diện cho Thập Bát trung, hai bên so sánh với nhau, thua quá thảm, đúng là không dễ nhìn chút nào cả. Khương Nghệ xoay người ngồi xuống, nghĩ một chút liền cầm điện thoại lên nhắn cho Tần Tống một tin ngắn: "Tôi đang đứng ở ngã rẽ nhân sinh, đang mê man quớ." Tần Tống ngồi đối diện sân bóng, cầm điện thoại lên nhìn, sau đó ngẩng đầu lên cười lại với Khương Nghệ: "Sao mà mê man?" Khương Nghệ ôm di động than thở: "Anh em vì tôi mà ra mặt, giờ phút này tôi bởi tình thế bức bánh nên nhất định phải đối đầu với anh em làm kẻ thù, tôi không nghĩ ra cách nào có thể vẹn cả đôi đường, không phải là do tôi đẹp trai quá nên mới khổ chứ?" Gửi tin nhắn xong, còn lén nháy mắt hai cái với Tần Tống. Tần Tống vừa mới phát hiện đội bên kia đang xúm lại thành một đám, anh nghĩ hẳn là đang thương lượng cho Khương Nghệ vào trận: "Không sao đâu, nửa trận đầu giúp cậu dạy dỗ xong rồi, nửa trận sau hai chúng ta chơi với nhau." "Thế không được đâu, nhỡ tôi thắng rồi, lại phá hoại tình hữu nghị hai chúng ta vừa xây đắp nên thì biết làm thế nào đây." "Tự tin thế cơ à?" "Dù sao tôi cũng lợi hại mà." "Thế thì đơn giản thôi, nếu cậu thắng thì mời tôi ăn cơm một bữa." "Nếu thua thì sao?" "Thì tôi mời cậu." Hai người thông đồng với nhau xong xuôi, Khương Nghệ đặt điện thoại xuống, nghiêm trang nói với Đoạn Bình: "Lấy đại cục làm trọng, ân oán cá nhân tạm dẹp sang một bên, tôi đấu với Tần Tống, mấy người còn lại, các cậu giải quyết, đã bị đối phương dẫn trước rồi, đừng khinh địch, trước tiên phải cố gắng san bằng tỉ số đã, may ra còn có cơ hội, chúng ta tốc chiến tốc thắng mau đấu cho xong đi, tôi đói, còn vội đi ăn nữa." Editor: mười ngày nghỉ Tết tới t đi chơi, không edit truyện được, hẹn mọi người sau Tết nha. Bye~ Chúc mừng năm mới!!!
|
Chương 14 Ed: Hi mn, editor đã quay lại rồi đây, mn nghỉ Tết vui hơm? Mai đi học, đi làm rồi nên đọc một chương truyện cho có động lực nha~ P.s: Chương này vì muốn xưng hô cho tình tứ nên sẽ có chút thay đổi, mn đừng thắc mắc, đọc xong nếu thấy cách xưng hô này không ổn hay ntn có thể góp ý t nha :3 -- Nửa sau của trận đấu, thế cục đối với Thập Bát trung mà nói khá là lạc quan, Khương Nghệ nhìn chăm chú phòng bị Tần Tống, không để anh dẫn bóng khống chế trận đấu, hai người từng đấu bóng với nhau không ít lần, nhiều lần đều ở thế đối chọi gay gắt, ngầm phân cao thấp với nhau, đây là lần đầu tiên hai người ở hai phe đối lập sau khi trở thành bạn bè, Khương Nghệ vẫn không thể nào phát huy được tốt ngay trong một khoảng thời gian ngắn: "Sao tôi cứ cảm thấy hai ta đáng ra phải ở cùng một phe ấy nhỉ?" Tần Tống cong môi: "Chính là ở cùng một phe." Khương Nghệ nghĩ một lát, đấu như thế cũng không phải là biện pháp: "Nửa trận đầu không tính đi, nếu không tôi chắc chắn không thể thắng nổi cậu." "Không tính, nửa sau trận đấu mới bắt đầu." "Ai ném ít bóng vào rổ hơn thì người đó mời cơm người kia?" "Được." "Vậy tôi không khách khí với cậu nữa." Tần Tống hếch hếch cằm: "Chơi thôi." Thỏa thuận quy tắc trò chơi xong xuôi, Khương Nghệ quay đầu đổi vị trí, Đoạn Bình dẫn bóng vừa mới nghĩ xong cách thoát khỏi vòng vây đã thấy Khương Nghệ nhanh chóng chạy vọt tới từ phía sau, nó còn chưa kịp nhìn động tác đón bóng cụ thể thì đã thấy bóng vào ngay tay Khương Nghệ, Khương Nghệ dẫn bóng vọt qua phòng tuyến Nhất trung, trực tiếp tới ngay phía rổ, Tần Tống không cho cậu có cơ hội trực tiếp ném rổ, nhảy lấy đà, trở tay một cái đập bóng ngược lại, Đoạn Bình đứng dưới rổ đón bóng muốn ném rổ lần hai ai ngờ lại bị Tần Tống nhanh tay ngăn lại, nó thật sự không thể chung sống hòa bình với Khương Nghệ, bóng trên tay mình rõ ràng chỉ cần chuyền cho Khương Nghệ là có thể ăn điểm, nó lại cố tình sống chết cũng không buông tay, Khương Nghệ có mấy lần muốn nó chuyền bóng cho mình, nó đều không thèm để ý tới, Tần Tống không cho cậu có thêm bất cứ cơ hội nào trực tiếp dẫn bóng đi, Khương Nghệ đành chỉ có thể giơ ngón tay fuck về phía Đoạn Bình đang ném bóng. Tần Tống cướp bóng, dẫn bóng truyền cho đội trưởng của Nhất trung, đội trưởng trực tiếp nhảy về phía vạch ném bóng, Đoạn Bình lần thứ hai phản công tại đường biên ngang, vừa cướp bóng chạy được vài bước, người đã bị đụng mạnh mà trượt ra ngoài, thành viên của Nhất trung phạm quy va chạm với đối thủ, nó vốn muốn hét lên bảo dừng lại, nhưng căn bản lại không có ai phản ứng lại nó, Khương Nghệ một người một ngựa dẫn bóng qua từng người, động tác gọn gàng nước chảy mây trôi, làm cho Đoạn Bình chơi ngu chỉ biết hoa cả mắt, hai lần lên rổ thành công, tránh được phòng thủ của Tần Tống, qua vạch ném rổ thành công, Đoạn Bình vẫn chưa từng phủ nhận trình độ của Khương Nghệ, nhưng nó chính là đố kị với Khương Nghệ, ghen tị nghĩ tại sao bản lĩnh này của Khương Nghệ lại không ở trên người mình, thế nên cho dù Khương Nghệ vào rổ, giành được điểm cho Thập Bát nó cũng không vui vẻ nổi, Khương Nghệ càng lợi hại lại càng làm cho nó lộ ra tài nghệ không bằng người, nửa trận sau cơ bản đều do Khương Nghệ và Tần Tống đấu với nhau, hai người là kỳ phùng địch thủ, có thể chơi với đối thủ ngang thực lực đúng là một chuyện khiến cho người ta kích động lại sôi trào nhiệt huyết, mấy phút cuối cùng Đoạn Bình cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, nó trực tiếp giơ tay kêu dừng, một bụng tức giận chất vấn đội trưởng của Nhất trung: "Phạm lỗi va chạm rồi!!! Mày không nhìn thấy à?!" Đội trưởng Nhất trung cười tới là vô tội: "Đừng giận, đừng giận, quy tắc này cũng không phải là do tôi định ra, tôi không có quyền lên tiếng ha ha." "Quyền lên tiếng?! Chơi bóng rổ văn minh thì cần gì phải có quyền với chả thế?" Đội trưởng vẫn vô cùng vô tội nhìn Tần Tống đang đứng một bên đập bóng, Đoạn Bình theo ánh mắt của cậu ta nhìn sang, nó có hơi sợ Tần Tống, nửa trận đầu, Tần Tống như một con mãnh hổ cắn chặt mình không buông, cũng là giáo bá mà khí tràng của Tần Tống mạnh hơn nhiều so với Khương Nghệ vẫn luôn cà lơ phất phơ. Nó mặc dù có chút chột dạ nhưng đấu bóng quả thực là quá uất ức: "Tần Tống, Nhất trung mấy người chơi bóng trái với quy tắc, cậu không nói gì sao?" Tần Tống chỉ đập bóng, không biểu cảm nhìn nó: "Nói gì?" "Mấy người chơi bóng không tuân thủ quy tắc thì làm sao mà tỉ số công bằng cho được?!" "Quy tắc?" "Tôi bị đụng phải bảy, tám lần rồi! Điểm của các người phải sửa lại!" Tần Tống gật đầu liếc nhìn đội trưởng Nhất trung: "Giải hữu nghị nhỉ?" "Ừm." "Coi như cậu ta thắng đi." "Được, coi như là tùy tiện đấu một chút." Đoạn Bình chưa từng bị sỉ nhục như thế: "Mày có ý gì?" Tần Tống nhìn đồng hồ, ném bóng sang một bên: "Chả có ý gì cả, chỉ để cho cậu biết, ở cái sân bóng này, tôi cho cậu thắng thì cậu thắng, tôi cho người xử cậu, cậu cũng chỉ có thể chịu." Nói xong liền dẫn người đội bóng tới khu nghỉ ngơi, chuẩn bị đi. Khương Nghệ đứng một bên nhìn Tần Tống cũng phải vỗ tay, Đoạn Bình này ờ thì ngoại trừ tự cho mình là siêu phàm, thiếu tâm nhãn, kĩ thuật kém, không biết khiêm tốn, lại chẳng có ý thức đoàn kết thì cũng không có khuyết điểm gì, cậu thấy mình đuổi được tỉ số tới sát nút, tâm tình cũng không tệ, trước khi đi Tần Tống còn quay đầu lại, liếc mắt nhìn cậu, Khương Nghệ quay về phía anh nhếch miệng nở nụ cười, mấp máy môi không tiếng động nói: Tan học gặp lại. Đoạn Bình đầy một bụng tức không có chỗ nào phát tiết, nó thấy Khương Nghệ mang nụ cười tươi rói trên mặt, lập tức cho rằng Khương Nghệ đang cười nhạo mình: "Mày chờ đấy!" Khương Nghệ bị nó giận chó đánh mèo làm cho không hiểu gì: "Chờ cái gì cơ?" "Tao nhất định sẽ đánh bại mày!!!" Khương Nghệ nhìn bộ dạng trung nhị của Đoạn Bình, tỏ vẻ phong độ như đàn anh mà vỗ vỗ vai nó hai lần: "Được thôi, cậu cố gắng lên, Thập Bát trung trong tương lai đều trông cậy vào cậu." "Mày!" "Thôi đừng nói nhảm nữa, đi mau lên, tôi còn đang có việc gấp đây." Sau khi kết thúc, Khương Nghệ cùng mấy người bạn học cùng trở về Thập Bát trung trước, cách giờ tan học còn khoảng hơn một giờ, cậu vừa mới ngồi vào lớp đã lập tức gửi một tin nhắn ngắn cho Tần Tống: "Một chút nữa chúng ta gặp nhau ở quảng trường nhé." Tần Tống nhắn lại rất nhanh: "Được." Sau khi tan học, Vương Thiếu Dương vốn định kéo Khương Nghệ về nhà mình cùng chơi game, ai ngờ Khương Nghệ chạy tới là nhanh: "Hôm nay có hẹn rồi! Để hôm khác rồi tính!" Vương Thiếu Dương cầm đĩa trò chơi mới nhìn bóng lưng Khương Nghệ đi xa, trong lòng có chút sầu khổ, cậu ta vỗ vỗ hai cái lên người Trương bốn mắt: "Tao sợ là bị thất sủng rồi mày ạ, không biết lại có thằng đàn em nào mới lên nhập cung." Buổi chiều thi đấu, Tần Tống thua Khương Nghệ hai quả, thế nên theo ước định thì bữa này Tần Tống mời cơm, Khương Nghệ đã quen với đuôi xe đạp của Tần Tống, cậu chào hỏi Tần Tống một chút rồi trực tiếp nhảy lên, còn vững vững vàng vàng ôm lấy eo Tần Tống: "Chiều nay cậu thật là đẹp trai!" Tần Tống chờ cậu ôm xong mới đạp xe: "Cậu đẹp trai hơn, nửa trận sau một mình cậu solo rồi không phải sao?" "Hì hì." "Đi, ăn gì cậu chọn." Khương Nghệ cố tình chọn một quán hải sản nướng cũng không tệ lắm, hai người ngồi đối diện nhau, gọi một đống món, Khương Nghệ còn gọi thêm hai chai bia: "Hôm trước đã nói sẽ mượn rượu tiêu sầu với cậu." Tần Tống không biết nên giải thích với cậu đối tượng thầm mến của mình thực ra không phải là thẳng nam mà chính là cậu thế nào, chỉ đành gật đầu nhận lấy cốc bia Khương Nghệ đưa, thành thật nói: "Tôi uống rất ít rượu bia, tửu lượng cũng không được tốt lắm." Khương Nghệ thừa kế tửu lượng ngàn chén không say của bố mình, thế nên cũng không hiểu lắm: "Bia uống thích lắm, uống chút đi." Lúc đầu, hai người chỉ tùy tiện hàn huyên một hồi về một số vấn đề trong bóng rổ, nhưng dần dần, đề tài liền biến thành Khương Nghệ ngầm đút súp gà cho tâm hồn cho Tần Tống, Tần Tống mang vẻ mặt phức tạp nghe Khương Nghệ ra sức an ủi mình, anh vô cùng muốn trực tiếp nói cho Khương Nghệ biết: Người kia chính là cậu đó, ngốc ạ!!! Thế nhưng anh vẫn còn nhớ tới câu kia của Khương Nghệ: Cậu tuyệt đối đừng thổ lộ, cậu nói xong còn không biết người ta sẽ nghĩ thế nào, nhỡ thổ lộ xong, hai người ngay cả bạn bè cũng sẽ không thể làm nữa thì sao đây. Khương Nghệ hoàn toàn không ngờ rằng mấy câu điên đảo thị phi trắng đen của mình lại được Tần Tống khắc sâu trong lòng, cậu chỉ mới nghĩ tới chuyện làm thế nào để Tần Tống mau chóng quên đối tượng thầm mến đi nhưng lại không biết rằng người kia lại chính là mình. Một bữa này ăn xong, Khương Nghệ nghiễm nhiên cảm thấy mình đã có thể xuất bản một cuốn sách mang tên "Làm thế nào để an ủi bạn trai bị thất tình", ai ngờ Tần Tống lại càng lúc càng trầm mặc, Khương Nghệ cho rằng anh là bởi thất tình nên tinh thần mới không được tốt, trong lòng cậu cũng không vui vẻ gì, cậu hỏi anh: "Chúng ta về thôi chứ?" Hai mắt Tần Tống vô thần, không hề trả lời cậu, Khương Nghệ giơ tay lay lay hai lần, Tần Tống vẫn không phản ứng gì: "Sẽ không phải là say rồi chứ?? Mới một chai bia thôi mà..." Tần Tống vốn định uống ít, anh biết tửu lượng mình không tốt, nhưng có lẽ bởi súp gà của Khương Nghệ hết bát này lại tới bát kia trút thẳng xuống, anh lại có nỗi khổ khó nói, kết quả, càng uống càng nhiều, cuối cùng bị say mất rồi. Khương Nghệ thấy anh không phản ứng gì, trực tiếp móc ví ra tính tiền, cậu đỡ Tần Tống ra ngoài, còn không quên gửi xe đạp của Tần Tống lại quán ăn. Ra ngoài còn tiện tay cản một chiếc taxi lại, cậu đỡ Tần Tống lên rồi hỏi anh: "Nhà cậu ở đâu?" Tần Tống ngây ngốc nhìn cậu, không nói gì, tài xế vẫn luôn chờ Khương Nghệ đọc địa chỉ, mà Tần Tống lại chỉ ngậm miệng không nói gì, Khương Nghệ không còn cách nào đành thăm dò hỏi một câu: "Hay là hôm nay ở lại nhà tôi nhé?" Tần Tống vẫn không mở miệng, nhưng lại đồng ý mà gật gật đầu. Khương Nghệ đọc địa chỉ cho tài xế, trong lòng đột nhiên có chút kích động: Nhanh như vậy đã đồng sàng cộng chẩm rồi sao? Nhịn xuống nhịn xuống!!! Đừng có cười!!! Hai người cơm nước xong vẫn còn sớm, bố mẹ Khương Nghệ vẫn chưa về nhà, cậu đỡ Tần Tống vào trong nhà, Tần Tống mơ mơ màng màng, mắt cũng không mở ra nổi, cậu dìu Tần Tống vào phòng mình, để anh nằm xuống, lại vào nhà vệ sinh, tìm một cái khăn mặt mới giúp anh lau mặt, nghĩ một chút lại gọi điện cho Lưu Khiết Sương thông báo rằng mình đưa bạn học về nhà, hỏi nên làm gì để chăm sóc người bị say. Khương Nghệ làm theo lời dặn của Lưu Khiết Sương, chuẩn bị một cốc trà giải rượu, chờ làm xong xuôi, cậu mới về lại phòng mình, im lặng nhìn Tần Tống đang nằm trên giường. Say rượu sẽ nháo, cậu vốn muốn xem xem Tần Tống say rồi sẽ thế nào, ai ngờ Tần Tống lại vô cùng trật tự, vẻ mặt cũng không tỉnh táo, ngầu ngầu như lúc bình thường, trái lại lại hơi có vẻ nhu thuận, Khương Nghệ nhìn anh chằm chằm một hồi cũng không định bước tới, cậu chỉ muốn nhìn như vậy mà thôi, đêm nay Tần Tống ở trong phòng cậu, cậu muốn ngắm bao lâu thì ngắm bấy lâu. Mấy phút sau, Tần Tống vốn đang nằm lại đột nhiên ngồi phắt dậy, anh có chút mê man nhìn xung quanh, sau đó đột nhiên phát hiện ra Khương Nghệ đang dựa bên cửa. Đôi mắt vốn không có thần thái gì của anh trong nháy mắt lại lập lòe ánh sáng, Khương Nghệ cứ tưởng là anh tỉnh rồi đang định bước tới, lại nghe thấy Tần Tống nói: "Đừng cử động." "Hả?" "Em đứng nguyên đó." Khương Nghệ rất phối hợp mà đứng ở cửa không nhúc nhích, Tần Tống đứng lên đi tới trước mặt cậu, đôi mắt hết sức chăm chú nhìn cậu chằm chằm: "Tôi muốn đọc thơ cho em nghe." Khương Nghệ chớp mắt hai lần, không rõ ý anh: "Cậu nói gì cơ?" Tần Tống nghĩ một chút, tai trái bỗng đỏ ửng lên: "Là một bài thơ ngắn tôi viết riêng cho em." Khương Nghệ chỉ chỉ vào người mình: "Cho tôi á?" "Ừm." "Được rồi, cậu đọc đi." Tần Tống sau khi được đồng ý có vẻ vui vẻ hẳn lên, Khương Nghệ nhìn thấy chính bóng dáng mình trong đôi mắt đen láy của Tần Tống, lại nghe thấy giọng nói của Tần Tống bên tai, giọng nói khàn khàn của người say, vừa thành thục lại vừa gợi cảm khiến lòng Khương Nghệ tê dại: "Tôi nhìn em từ phía xa xa Có biết bao nhiêu điều muốn nói Nhưng sao em lại chạy nhanh thế Tôi còn chưa kịp thốt thành lời Em đã biến mất khỏi tầm mắt Không thể đuổi theo, đành lẻ bóng Bầu trời đêm kia muôn vàn sao Tôi vốn định dừng chân ngắm nghía Nhưng bất chợt lại nhớ tới em Hai mắt em lấp lánh hơn sao Em mới liếc nhìn tôi một cái Cánh cổng tình ái tôi mở rộng Em nhẹ nhàng bước vào tim tôi Nơi ấy mảnh hoa hỏa nở rộ." (t k bt edit thơ, miễn cưỡng lắm mới có thể thành thơ 7 chữ k vần =))) Từng câu từng chữ Tần Tống thốt ra xong, Khương Nghệ có chút ngơ ngác nhìn anh, cậu định nói: Cậu thật lợi hại, bên ngoài nhìn ngầu như vậy, ai ngờ còn biết đọc thơ tình. Nhưng cậu còn chưa kịp nói gì, Tần Tống đã trực tiếp ngã lên người cậu, Khương Nghệ ôm anh thở dài một hơi: "Cậu đúng là rất thích cậu ấy nhỉ." Ôm anh một hồi, Khương Nghệ mới đặt người đã ngủ say xuống giường nằm xuống, cậu ngắm khuôn mặt say ngủ của Tần Tống, khuôn mặt tràn ngập nhu tình nên thơ của thiếu niên, Khương Nghệ nằm nhoài bên cạnh Tần Tống, chọt chọt cái mũi anh, trong lòng vừa phiền muộn lại mừng thầm: May mà người trong lòng cậu là thẳng, nếu không tôi chắc chắn không thắng nổi cậu ta. Cậu chọt mũi Tần Tống xong, lại nhẹ nhàng chạm một cái lên đôi môi mỏng của anh, trong phòng yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ của Tần Tống cùng tiếng tim đập mạnh tới đinh tai nhức óc của cậu, cậu quay đầu liếc mắt nhìn cánh cửa đã khóa trái, đôi mắt đảo đảo hai vòng, len lén hôn lên môi Tần Tống một cái, cậu không dám dừng lại lâu, hôn một cái rồi lập tức lăn sang một bên, nụ cười trên môi làm thế nào cũng không thể dập tắt: Hì hì, nụ hôn đầu của mình bị mất rồi.
|