Yên Vũ Nguyệt Sắc
|
|
Bích Thuỷ Tiên Âm Chương 45 CHƯƠNG 45 Tuy nhiên, Tiêu Di đã đau đến không có chút cảm giác nào, tầm mắt y đã dần mơ hồ, đương nhiên cũng không nghe rõ Tiêu Thầm đến tột cùng là nói cái gì, y chỉ có thể cảm nhận được thống khổ mà thôi. Tiêu Thầm thấy y không thèm nhìn mình, mặc dù biết là do đau đớn, nhưng cũng không khỏi cảm thấy có phần mất hứng. Hắn nhìn Tiêu Di cố nén đau nhức, tuy rằng đã đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, lại như cũ không chịu rên rỉ ra tiếng, y sinh ra hèn mọn như vậy cư nhiên lại kiên cường thế này. Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, hóa công tán chỉ có thể loại trừ một thân nội lực của Tiêu Di, lại không thể khiến cho y ngày sau lại có thể luyện võ. Sau này nếu y sống ở Trầm Nguyệt Tông, luyện tuyệt thế võ công tà giáo, nếu như hướng chính mình trả thù thì phải làm thế nào? Nghĩ đến đây, trong lòng hắn phát lạnh, nhìn Tiêu Di, một ác niệm dần dần dâng lên trong lòng. Hắn đột nhiên rút ra đại đao bên hông một tên thị vệ, đi đến phía trước Tiêu Di. Mũi chân hắn đá lên người Tiêu Di, Tiêu Di lại chỉ có thể thấy được một cái bóng mơ hồ ở trước mặt, càng không nói đến việc phản kháng. Tiêu Thầm đắc ý mà âm trầm cười, đại đao trong tay đột nhiên giơ lên, lưỡi đao hướng xuống phía dưới, dùng hết khí lực toàn thân mà đâm Tiêu Di. Tiêu Di phát ra một tiếng kêu thảm thiết, tiếng thét này làm mấy tên thị vệ nghe xong, cũng không khỏi cảm thấy phía sau lạnh cả người, có chút mao cốt tủng nhiên (sởn tóc gáy). Tiêu Thầm lại vừa lòng cười. Xương bả vai Tiêu Di đã bị hắn đâm đứt, từ nay về sau cho dù có thể luyện võ, nhưng cũng không cách nào sử dụng lực, Tiêu Di muốn luyện tuyệt thế võ công gì cũng không thể. Hắn quay đầu hướng thị vệ nói: “Được rồi, không nghe thấy Đại phu nhân mới vừa nói cái gì sao? Đem y đuổi ra ngoài cho ta, đừng ở chỗ này làm nhiễm bẩn Tiêu gia, vạn nhất lại như lúc nãy hét ầm lên, hù dọa mọi người, như thế nào được?” “Nhưng mà… Lục thiếu gia y ──” thị vệ do dự một chút. Dẫu sao, Tiêu Di bây giờ nhìn cũng như người đã chết, ngay cả giãy dụa cũng không có, chỉ là thỉnh thoảng co rúm một chút, bên ngoài lại âm trầm trầm, xem ra sắp mưa, hiện tại đem Tiêu Di đuổi ra ngoài, y chẳng phải là không có đường sống nữa sao? Tiêu Thầm xen lời: “Cái gì mà Lục thiếu gia? Tạp chủng này đã bị đuổi khỏi Tiêu gia, các ngươi còn xưng hô với y như vậy, lại còn bênh vực, không biết là có ý gì đây?” Bọn thị vệ đều chấn động, vội vàng đưa Tiêu Di nhấc lên, hướng ngoài cửa mà đi. Tiêu Di lúc này tựa hồ đã không còn cảm giác, chỉ có thể tùy ý bọn họ định đoạt. Tiêu Thầm nhìn bọn thị vệ đem người đi ra ngoài, lộ ra một tiếu dung thỏa mãn đắc ý, ngâm nga điệu hát, đi ra cửa, chỉ cảm thấy cước bộ thoáng cái nhẹ nhàng hơn, một bên lại nghĩ giờ không có Tiêu Di cản trở, hôm nay nhất định phải tìm tiểu nha hoàn của lão tứ hảo hảo vui vẻ mới được. Mấy thị vệ đem Tiêu Di theo bên cửa nâng ra ngoài, nhẹ nhàng đặt ở trên mặt đất bên tường, liếc nhìn nhau một cái, đều có phần do dự. Một người nói: “Chúng ta liền như thế đi sao?” Người kia nói: “Ngươi còn muốn thế nào? Nhanh hướng Đại phu nhân báo cáo, coi như làm xong chuyện này, đừng ở đấy bàn tán nữa.” Người lúc trước lại quay đầu nhìn nhìn: “Trước đây, Lục thiếu gia đối với chúng ta cũng không bạc, chúng ta cứ như vậy để y ở đây, thật sự là tâm không đành.” Một thị vệ khác vỗ vỗ vai hắn:”Lương tâm trọng yếu hay là mạng trọng yếu đây?” Liền quay trở lại Tiêu phủ. Thị vệ trước chần chờ một chút, nhìn sắc mặt trắng xám của Tiêu Di, cắn chặt răng, cởi áo khoác che trên người Tiêu Di, cũng vội vàng ly khai. ***** Đăng bởi: admin
|
Bích Thuỷ Tiên Âm Chương 46 CHƯƠNG 46 Tiêu Di nằm trên mặt đất, không biết qua bao lâu, mới có lại một chút ý thức, mơ mơ màng màng chỉ nghe thấy bên tai truyền đến tiếng nước chảy tí tách. Đêm đã khuya, lại bắt đầu đổ mưa, Tiêu Di cả người đều đã ướt đẫm, mưa đánh vào trên mặt của y, lại thuận theo mái tóc dài tán loạn chảy xuống. Mặc dù như vậy, y ngay cả khí lực để cử động một cái ngón tay đều không có. Sau khi ăn vào hóa công tán, ít nhất trong vòng ba ngày đều cả người không có sức lực, huống chi y còn bị bẻ gãy xương bả vai. Y dùng lực nắm tay, cho dù ý chí của y đã muốn truyền đến từng đầu ngón tay, nhưng vẫn không thể động đậy. Tiêu Di cười khổ một cái, y như bây giờ, nếu là bị người khác thấy, nhất định sẽ cho rằng y là một tên khất cái đến Tiêu gia ăn xin nhưng không có kết quả nên chán nản, ai lại nghĩ tới, một người giống như tang gia chi khuyển (ý là mất nơi nương tựa, lang thang đây đó) chật vật đến không chịu nổi trước đây lại chính là hành hiệp trượng nghĩa, hào sảng tiêu sái Tiêu Lục công tử? Không, y giờ phút này liền so với một tên khất cái cũng không bằng. Khất cái trời mưa thì cũng có thể tìm một gian miếu đổ nát dung thân tránh mưa, bộ dạng không như y lại ngay cả một chỗ che chắn đều không có. Cao thủ bình thường nếu là sa sút đến nước này, chỉ sợ hơn phân nửa không thể chịu được khuất nhục, hận không thể liền chết đi. Thế nhưng Tiêu Di lại không nghĩ muốn chết, tuy rằng buổi sáng ở chính sảnh là y nhất thời xúc động mà tự vẫn, nhưng hiện tại sau khi tỉnh táo lại, y lại tuyệt không muốn chết, trái ngược, y còn muốn nghĩ đến tất cả các biện pháp sống sót. Y muốn sống, sống để đến Trầm Nguyệt sơn, sống để nhìn thấy Tần Nguyệt Miên, nhìn thấy hắn, nói cho hắn biết, chính mình yêu hắn, hơn nữa là thực yêu sâu sắc; nói cho hắn biết, bản thân thực hối hận làm tổn thương hắn, thực hối hận không quý trọng duyên phận hai bên; nói cho hắn biết, nếu hết thảy có thể lặp lại, mình nhất định sẽ đem tất cả cái nhìn của thế tục mà ném ra sau não, nắm chặt tay hắn, không buông ra nữa… Nhưng là, tất cả chuyện này sao có thể lặp lại? Tiêu Di nhắm chặt mắt, tùy ý mưa quét qua gương mặt y. Trước mắt y tựa hồ lại xuất hiện thân ảnh Tần Nguyệt Miên, một thân tử bào, phiêu dật tuyệt luân, chiết phiến trong tay nhẹ nhàng lay động, lộ ra tiếu dung tuyệt mỹ đảo lộn chúng sinh… Tiêu Di chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên co rút đau đớn, loại đau đớn này kịch liệt như thế, thậm chí lấn át cả vết thương. Mưa to trút xuống, trong tiếng nước chảy truyền lại tiếng bước chân. Cước bộ rất nhẹ, rất chậm, lại càng ngày càng rõ ràng. Lúc này lại có ai tới đây? Tiêu Di cố sức mở mắt, lại chỉ nhìn thấy một bóng đen mơ hồ trong mưa bụi. Người này phủ hắc y, cũng không có mở dù, y phục của hắn đã sớm ướt, nhưng hắn dường như không có chú ý tới, hai mắt chỉ đặt ở trên người Tiêu Di, trong mắt không biết là thương hại hay là mỉa mai. “Tiêu đại hiệp, không nghĩ tới ngươi cũng có ngày hôm nay.” Tiêu Di hơi hơi động cơ thể trên mặt đất, nhàn nhạt cười: “Ta hiện giờ sa sút như thế này, không ngờ cư nhiên còn có người nhận ra. Lại không biết các hạ tìm ta có việc gì?” “Ta muốn giết ngươi.” Tiêu Di quay đầu nhìn hắn chòng chọc, có điểm khó tin, lập tức lại cười: “Ta từ lúc rời Trầm Nguyệt sơn, đã có vô số người muốn giết ta, lại không có người nào đắc thủ, các hạ dựa vào cái gì nghĩ ngươi có thể làm được?” Hắc y nhân hừ lạnh nói: “Tiêu đại hiệp, ngươi chớ quên, ngươi đã không còn võ công.” Tiêu Di nghe vậy, nhịn không được cười lớn, chính là y biết tiếng cười kia vừa thô vừa khàn, cực kỳ chói tai, càng thêm tác động đến vết thương, không cười nổi hai tiếng liền không thể nghe được nữa. Y thở gấp: “Ta vừa mới bị phế võ công, đuổi khỏi Tiêu gia, liền có một sát thủ tới đây muốn tính mạng ta, cũng là một chuyện lạ. Trừ phi ── cố chủ (người thuê) ngươi chính là người Tiêu gia, có thể biết nhất cử nhất động của ta sau khi trở về, này sẽ là ai được chứ? Chẳng lẽ là Đại phu nhân?” Y lời vừa nói ra, trong mắt Hắc y nhân bỗng nhiên quang mang chợt lóe, trường kiếm đột nhiên ra khỏi vỏ, hướng trước ngực Tiêu Di đâm tới. Hắn vốn định lúc Tiêu Di mất hết võ công, lại bị trọng thương, cơ hồ khó có thể hành động, này một kích nhanh như chớp sao có thể không trúng? Nhưng hắn vẫn thật không ngờ, nếu Tiêu Di thực là dễ dàng đối phó như vậy, thì y sớm đã chết qua thiên biến vạn biến rồi (ngàn lần vạn lần), làm sao còn đến phiên hắn tới giết? Trước mắt Hắc y nhân ngân quang xẹt qua, trước ngực mơ hồ có chút đau đớn, tiếp đó hai mắt cũng tối sầm, dưới chân mềm nhũn, nặng nề mà ngã xuống. Tiêu Di xiết chặt thiết quản (chắc là kiểu ống sắt dùng để thổi ra vũ khí ấy) trong tay, thuật sử dụng ngân châm như thế này cũng là hai năm trước có một vị thế ngoại cao nhân tặng cho, dặn do y có thể sử dụng cái này để phòng thân. Lúc ấy, y còn tưởng rằng dựa vào võ nghệ nhạy bén của mình, ám khí kia sợ là vĩnh viễn cũng không dùng đến. Y làm sao có thể dự liệu được, hôm nay, nếu không phải có nó trong người, chỉ sợ chính mình đã sớm mất mạng, Nhưng mà, một phen đấu trí này, chút tinh lực mỏng manh mà y tích lũy được hoàn toàn đã tiêu hao gần như không còn. Ngón tay y dần dần buông ra, ý thức lại chậm rãi bay khỏi thân thể. Trước khi hôn mê, trước mắt y hiện lên một dung nhan tuyệt mỹ, vẻ sửng sốt lo lắng trên khuôn mặt kia không ngờ rõ ràng như thế, khiến y cơ hồ cho rằng người kia bây giờ thực sự đang ở bên cạnh y. Tần Nguyệt Miên, ta thật nghĩ muốn trở lại bên cạnh ngươi, ngươi đợi, ta đi tìm ngươi… ***** Đăng bởi: admin
|
Bích Thuỷ Tiên Âm Chương 47 CHƯƠNG 47 Xúc giác mềm nhẹ dừng ở trên mặt, giống như thanh phong (gió mát) lướt qua, ấm áp và làm lòng người an tâm. Tiêu Di cảm giác như đã ngủ thật lâu, dường như cũng đã tạo nên một giấc mộng dài. Mí mắt của y hơi rung động hai cái, chậm rãi mở ra. Trước mắt bừng sáng, xúc cảm ẩm ướt trên mặt lại là có người đang cầm một chiếc khăn vì y mà lau nhẹ. Thấy y bỗng nhiên mở mắt, Tần Nguyệt Miên trên mặt lộ ra vẻ mặt kinh hỉ vô cùng, tay cũng kịch liệt run rẩy, khăn vải rơi xuống đất, cả người hắn nhào tới trên người Tiêu Di: “Tiểu Di, ngươi đã tỉnh, ngươi cuối cùng đã tỉnh! Lần này, ngươi thật sự hù dọa ta.” Tiêu Di nhìn người trước mắt, nhìn khuôn mặt vô cùng hoàn mỹ đang chôn ở trước ngực mình, không thể thấy, nhưng lực ôm này cùng cảm giác da thịt chạm nhau đều là thập phần quen thuộc, tựa như chính mình đang ở trong mộng hồi tưởng lại trăm ngàn lần giống nhau. Thời gian hai người xa cách kỳ thực không hề dài, nhưng là giờ khắc này, nhìn thấy Tần Nguyệt Miên, lại khiến y có loại cảm giác dường như đã qua mấy đời. Y muốn giơ tay lên chạm vào mái tóc đen dày đạm của ái nhân, lại phát hiện mình như trước cả người đều không có khí lực, không thể cử động. Y ho khan hai tiếng, thở dài: “Tần tông chủ, ngươi… Làm sao lại ở chỗ này?” Tần Nguyệt Miên gắt gao ôm chặt y, không muốn ngẩng đầu lên, thanh âm rầu rĩ truyền từ trước ngực Tiêu Di: “Ta vốn muốn đợi sinh thần cha ngươi qua, sau lại tiếp tục đi tìm ngươi. Không nghĩ tới, có tin tức nói Tiêu gia có người muốn giết ngươi, ta vội vàng ngày đêm đi, gấp gáp chạy tới, đáng tiếc vẫn là chậm một bước. Ta từ xa thấy hắc y nhân kia muốn giết ngươi, nhưng vẫn là không kịp ngăn cản. May là… May là ngươi có phòng bị, bằng không, ngươi nếu có gì không hay xảy ra, ta… ta vĩnh viễn… không thể tha thứ chính mình.” Nói đến cuối, ngữ khí của hắn đã muốn mang theo ngẹn ngào. Tiêu Di chỉ cảm thấy ngực một trận ẩm ướt lan rộng. Tần Nguyệt Miên thế nhưng ôm chặt y giống như hài tử mà khóc lên. Trong lòng của y nhất thời đã tràn ngập cảm giác ôn nhu. Người này lại như thế nào yêu mình nhiều đến ngốc ngếch như thế, người ích kỷ như mình thực sự không đáng… Nghĩ đến đây, Tiêu Di trong giọng nói cũng không khỏi để lộ ra vài tia nhu tình: “Ngươi đừng khóc, ta hiện giờ không phải thực hảo sao? Ngươi không phải cũng đúng lúc đến cứu ta sao? Có cái gì mà phải thương tâm?” Thanh âm của y trong lúc trọng bị bệnh có vẻ có chút khàn khàn, nhưng càng lại có một loại ôn nhu cùng gợi cảm. Tần Nguyệt Miên đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt của hắn có điểm hồng hồng, con ngươi bị nước mắt thấm đến sáng rõ, sợi tóc cũng có phần tán loạn, vẻ mặt càng bởi vì mấy ngày liền không ngủ không nghỉ chiếu cố Tiêu Di mà càng có chút tiều tụy. Nhưng là, ở trong mắt Tiêu Di, Tần Nguyệt Miên như vậy so với trước đây một Tần tông chủ phiêu dật vô song lại càng khiến y tâm sinh thương yêu, ánh mắt cũng không dời được. “Ngươi cái gì mà gọi là ‘Hiện tại thực hảo’? Ngươi… Võ công của ngươi đã hoàn toàn bị mất, hơn nữa gia khỏa Tiêu gia này lòng dạ lang sói còn cắt đứt xương bả vai ngươi, từ nay về sau, ngươi cho dù vật nặng cũng khó mà dùng lực. Càng không nói, ngươi ở trong mưa ngâm hơn nửa đêm, bệnh thương hàn chuyển thành bệnh phổi. Ngươi… Ta chỉ cần tới trễ một chút, ngươi có thể liền mất mạng! Ngươi… Ngươi nói cho ta biết, là ai làm? Ta nhất định thay ngươi báo thù, dù đem cả Tiêu phủ lật lên, ta cũng muốn…” Tiêu Di bỗng nhiên lộ ra một cái tươi cười thản nhiên, cắt ngang hắn: “Tần tông chủ, ta sẽ không chết. Ta còn chưa nhìn thấy ngươi trước, ta nhất định sẽ sống. Ta một mực tự nói với mình, không có gặp ngươi một lần cuối cùng, ta quyết không thể chết.” Tần Nguyệt Miên ngây dại, cơ hồ không thể tin được lỗ tai mình. Tiêu Di lại có thể đối với hắn nói ra lời như vậy. Đây là ý tứ gì đây? Chẳng lẽ nói, y cũng như mình tưởng niệm y sao? Tần Nguyệt Miên ngơ ngẩn nói: “Ta là đang nằm mơ sao? Tiểu Di, ngươi… ngươi sao lại muốn gặp ta?” Tiêu Di thấy Tần Nguyệt Miên luôn luôn thông minh hơn người thế nhưng lại lộ ra biểu tình ngây ngốc như vậy, còn nói ra lời như thế, cười đến càng thêm ôn nhu: “Ta muốn gặp ngươi, là bởi ta có một câu không thể không nói cho ngươi biết.” ***** Đăng bởi: admin
|
Bích Thuỷ Tiên Âm Chương 48 CHƯƠNG 48 Tần Nguyệt Miên nhìn khuôn mặt tiều tụy tái nhợt nhưng lại tràn ngập nhu tình của Tiêu Di, bỗng trong nháy mắt lại có phần hoảng hốt, thì thào hỏi: “Nói cái gì?” Tiêu Di nhìn ánh mắt của hắn, nói từng chữ: “Tần Nguyệt Miên, ta yêu ngươi.” Một trần cuồng hỉ từ trong tâm Tần Nguyệt Miên dâng lên, nhanh chóng lan rộng đến mỗi tế bào trên toàn thân hắn, loại vui sướng điên cuồng như thế này khiến tim hắn cũng bắt đầu co rút lại. Hắn nào có thể nghĩ tới, sau khi trải qua nỗi sợ hãi suýt chút nữa thì người trong lòng chết trước mặt mình, lại lập tức nhận được lời bày tỏ gần như là kỳ tích như vậy. Hắn muốn ôm chặt lấy Tiêu Di, điên cuồng mà hôn y, cũng muốn ngay tức khắc chạy ra khỏi phòng, hướng mọi người nói lên nội tâm vui sướng của hắn, nhưng là, cuối cùng, ý niệm này cũng chỉ là chợt lóe trong lòng hắn mà thôi. Hắn chỉ vươn tay ra, vén lên sợi tóc trên mặt Tiêu Di, run giọng hỏi: “Đây… Đây là thật ư?” “Ta làm sao lại lừa ngươi? Hay là… Ngươi hiện tại đã chán ghét ta bị mất võ công, không còn yêu ta nữa?” Tần Nguyệt Miên vội vàng cầm tay y: “Sao lại có thể? Ta yêu ngươi, luôn luôn yêu ngươi, là ngươi… là ngươi luôn không tin ta.” Tiêu Di nghe vậy, cười một cái: “Hôn ta.” Nói xong, nhắm hai mắt lại. Y lẳng lặng chờ đợi trong chốc lát, lại không có có cảm nhận được động tĩnh của Tần Nguyệt Miên, nhịn không được trong lòng chợt lạnh, mở mắt ra. Tần Nguyệt Miên đang nhìn y, phi thường tỉ mỉ cũng phi thường ôn nhu, bên môi cũng dần dần mang tiếu ý. Tiêu Di kinh ngạc mở miệng nói: “Tần tông chủ, ngươi…” Nói vẫn chưa xong, những chữ sau cũng đã bị đôi môi của Tần Nguyệt Miên ngăn lại. Một nụ hôn này, mãnh liệt và dịu dàng, cũng tràn ngập thương tiếc cùng ái ý. “Không cần gọi ta là Tần tông chủ, gọi ta Nguyệt Miên…” Tiêu Di thở dốc, theo khe hở của nụ hôn nồng nhiệt nói ra hai chữ: “Nguyệt Miên…” Lời nỉ non này mang theo tình cảm mãnh liệt trong nháy mắt càng khiến Tần Nguyệt Miên thấy kích động hơn. Đầu lưỡi của hắn tham tiến vào trong miệng Tiêu Di, chậm rãi liếm mút, Tiêu Di không có chút nào chống cứ, hoàn toàn phối hợp với sự xâm chiếm của hắn, thả lỏng thân thể, dần dần trầm mê thêm. Buổi trưa mùa hè, gió nhẹ ấm áp theo cửa sổ thổi vào, thổi tới hai thân ảnh đang quấn lấy cùng một chỗ, không những không thể khiến Tiêu Di tỉnh táo, ngược lại càng thêm khiến y hôn đến mê đắm. Ấm áp như vậy, mềm nhẹ như vậy, loại cảm giác sủng ái cùng quý trọng tựa hồ đã lâu không có cảm nhận qua, làm y nhịn không được muốn càng thêm mà trầm luân, hi vọng nụ hôn này vĩnh viễn không bị đình chỉ dù một khắc. Giờ phút này, Tần Nguyệt Miên muốn đối với y làm bất cứ việc gì, y đều không có cách nào kháng cự. Nhưng mà, ngay tại lúc Tiêu Di ý loạn tình mê, Tần Nguyệt Miên bỗng nhiên nhẹ nhàng đẩy y ra. Tiêu Di có chút không kịp phản ứng, ngẩng đầu lên, mê hoặc nhìn hắn: “Nguyệt Miên?” Tần Nguyệt Miên trên mặt mang theo sắc ửng đỏ mị hoặc, vẻ mặt có vài phần chật vật, thở dồn dập. Hắn hít một hơi thật sâu, nói: “Tiểu Di, ngươi không nên nhìn ta như vậy, ta sẽ nhịn không được… Thương thế của ngươi còn chưa khỏe, ta cũng không muốn lại khiến địa phương khác của ngươi bị thương.” Tiêu Di nghe hiểu trong lời nói hắn ám chỉ gì, lại liếc một chút xuống hạ thân Tần Nguyệt Miên, nơi đó đã sớm phản ứng đến che giấu không được. Mặt Tiêu Di cũng đột nhiên đỏ lên: “Ngươi… Ngươi sao lại luôn nghĩ đến loại chuyện này?” Tần Nguyệt Miên thấy y hiếm khi đỏ mặt, nhịn không được tâm tình đại hảo, thống khổ do dục vọng chưa được thỏa mãn cũng tựa hồ giảm bớt vài phần, cười nói: “Tiểu Di, ta chỉ cần vừa nhìn thấy ngươi, liền khó nhịn mà hướng nghĩ tới nơi đó, làm sao lo liệu đây? Ta căn bản khống chế không được chính mình a.” Tiêu Di trừng mắt liếc hắn một cái: “Ta thấy ngươi chính là không muốn khống chế đi?” Tần Nguyệt Miên ha ha cười: “Không sai, không sai, không bằng chúng ta bây giờ xuân phong một trận đi.” Nói xong, hắn đột nhiên cúi xuống, tiến đến trước mắt Tiêu Di. Tiêu Di chỉ thấy khuôn mặt Tần Nguyệt Miên ở trước mắt y nhanh chóng phóng đại, không cam tâm bị hắn trêu đùa, nhưng lại không thể nhúc nhích, đành phải oán hận nhắm nghiền hai mắt, tạm như thể hiện kháng cự. Ai ngờ, Tần Nguyệt Miên chỉ nhẹ nhàng ở trên trán y hạ xuống một nụ hôn. Tiêu Di vội mở mắt, Tần Nguyệt Miên cũng đã đứng dậy, thay y đắp lại mền, một bên nói: “Ngươi trước tiên nghỉ ngơi thật tốt, ta đi lấy cho ngươi một ít thức ăn. Không nên lộn xộn, chỉ cần chờ ta trở lại.” Rồi xoay người mở cửa đi ra. Tiêu Di lúc này mới cảm thấy có chút mệt mỏi, nhắm hai mắt lại. Rõ thật là, lại có thể hôn lên trán, đem mình trở thành một hài tử. Nhưng mà, loại cảm giác này, thật sự là khiến lòng người cảm thấy an tâm… ***** Đăng bởi: admin
|
Bích Thuỷ Tiên Âm Chương 49 CHƯƠNG 49 Hai người ở lại chỗ mà Tần Nguyệt Miên đã đặt mua hơn hai tháng, Tần Nguyệt Miên mời không ít danh y vội tới chẩn bệnh cho Tiêu Di, lại từ Trầm Nguyệt sơn đem Ly Nghiên cùng một vài nha hoàn quen thuộc với Tiêu Di tới đây hầu hạ. Tiêu Di không biết có phải bởi vì có ái nhân tại bên người, cho nên tâm tình thật tốt, có lẽ vốn là thể chất hơn người, chỉ hơn một tháng thương tổn cũng tốt hơn bảy tám phần, tuy rằng võ công không thể khôi phục, nhưng chung quy đã có thể cử động tự nhiên. Tần Nguyệt Miên càng thêm đối với y bách y bách thuận (muốn gì được đó), suốt ngày bồi ở bên người, nhân sinh đến tận đây, có thể nói đã là không còn gì phải sở cầu. Bởi vậy, mặc dù mất hết võ công, nhưng Tiêu Di cũng không cảm thấy đặc biệt thương tâm khổ sổ. Thời gian giống như thần tiên như vậy đã qua một tháng, Tiêu Di nhưng có chút nôn nóng. Y vốn tưởng rằng, vết thương chính mình hảo lên, Tần Nguyệt Miên liền sẽ gấp rút mà dẫn y trở về Trầm Nguyệt sơn, không nghĩ tới, một ngày lại một ngày qua đi, Tần Nguyệt Miên lại không có chút nào nhắc tới chuyện trở về. Cho dù hai người có đôi khi thừa dịp lấy thời tiết nắng ráo đi ra ngoài du hồ, nhưng hôm sau liền đã quay về, cũng không cách xa nơi này. Một ngày, Tiêu Di cuối cùng nhịn không được, hỏi Tần Nguyệt Miên: “Nguyệt Miên, ngươi xuống núi lâu như thế, Tần bá phụ cùng Mộ Dung thúc thúc không lo lắng sao?” Tần Nguyệt Miên trừng mắt nhìn, chỉ làm ra một biểu tình thương tâm muốn chết, bưng lấy ngực nói: “Tiểu Di, ngươi chán ghét ta sao? Muốn đuổi ta về Trầm Nguyệt sơn ư?” Tiêu Di dở khóc dở cười: “Ta không phải ý tứ này. Chính là, ta vốn cho là ngươi sẽ lập tức trở về. Dù sao, Trầm Nguyệt Tông hiếm khi cùng ngoại giới tiếp xúc không phải sao? Mà ngay cả ngươi phải mua căn nhà này, cũng đã là ngoài dự kiến của ta.” Tần Nguyệt Miên cười cười, nói: “Căn nhà này ta đã sớm mua, xấp xỉ đã mười lăm năm. Lúc trước, ta hàng năm đều đến nơi này ở lại một vài ngày, trộm đến nhà ngươi mà nhìn ngươi.” Tiêu Di sửng sốt, lập tức hạ xuống mi mắt: “Nguyên lai là như vậy. Ta còn đang kỳ quái sao ngươi vừa mới mua nhà lại mọi nơi đều đã được xử lý đến gọn gàng ngăn nắp.” Tần Nguyệt Miên đứng dậy, thừa lúc Tiêu Di có chút thất thần, chen đến bên cạnh y ngồi xuống. Tiêu Di theo bản năng hơi co rút lại về phía sau, Tần Nguyệt Miên lại lập tức vươn tay ra, vòng ở thắt lưng Tiêu Di, thân thể cũng nhân cơ hội càng hướng Tiêu Di tiến sát tới. Tiêu Di đưa tay chặn trước ngực hắn, đẩy đẩy, nói: “Ngươi nói chuyện thì nói đi, làm gì mà phải dựa vào gần như vậy?” Tần Nguyệt Miên nghiêng đầu ở trên môi Tiêu Di hôn trộm một cái, đang lúc Tiêu Di chuẩn bị phát hỏa, hắn nhanh chóng nói: “Ta còn chưa muốn quay về Trầm Nguyệt sơn, ta phải nghĩ biện pháp đem Tiêu gia hủy đi, báo thù cho ngươi.” Tiêu Di kinh sợ đến một thân mồ hôi lạnh, bất chấp hành động vụng trộm của Tần Nguyệt Miên, tiến lên phía trước, níu lấy bạt áo Tần Nguyệt Miên, cau mày: “Ngươi nói cái gì? Ngươi ở đây để đối phó Tiêu gia? Lập tức dừng lại cho ta, ta không muốn ngươi làm như vậy, ta không muốn cái gì mà báo thù, cũng không hận Tiêu gia.” Tần Nguyệt Miên ngạc nhiên: “Ngươi thiếu chút nữa mất mạng! Hơn nữa, võ công của ngươi cứ như vậy bị bọn họ làm mất hết, điều này đối với rất nhiều người mà nói, chính là so với chết còn khó sống hơn, ngươi thế nào lại có thể không hận bọn họ chứ?” Tiêu Di cúi đầu thán một tiếng: “Võ công của ta từ Tiêu gia mà có được, liền trả lại Tiêu gia thì có sao đâu? Không nợ Tiêu gia, ta mới có thể an tâm ở bên cạnh ngươi. Huống chi, Tiêu gia cũng không phải toàn là người xấu, Bát đệ và Cửu đệ đều là hảo hài tử, mẫu thân bọn hắn Tứ phu nhân cũng đối đãi với ta không tệ, nếu Tiêu gia thất bại, ta thật có lỗi với bọn họ. Nương ta ở dưới cửu tuyền sợ rằng cũng mắng ta bất hiếu.” Tần Nguyệt Miên không cho là đúng hừ một tiếng: “Phế võ công liền không nói nữa, làm gì lại phải cắt đứt xương bả vai của ngươi, đây không phải cố ý không để ngươi luyện võ nữa sao? Thực sự bức người thái quá!” Tiêu Di nghe vậy, cũng cảm thấy có điểm bi thương, trong lòng buồn bực, cúi đầu không nói. Tần Nguyệt Miên thấy sắc mặt y như vậy, vội vàng nói: “Tiểu Di, là ta nói bậy, không nên nhắc tới việc này. Ngươi yên tâm, cho dù ngươi không có võ công, còn có ta sẽ luôn luôn bảo hộ ngươi, ta quyết không để ngươi bị người khi vũ.” Đăng bởi: admin
|