Yên Vũ Nguyệt Sắc
|
|
Bích Thuỷ Tiên Âm Chương 50 CHƯƠNG 50 Tiêu Di cười lắc lắc đầu: “Nguyệt Miên, ngươi không nên hiểu lầm, ta không có trách ngươi.” Lập tức lại nghiêm mặt nói: “Ngươi đáp ứng ta, sẽ không tiếp tục hướng Tiêu gia trả thù.” Tần Nguyệt Miên lông mày thanh tú tức khắc nhíu lại, khó xử nói: “Điều này sao vậy được? Ngươi có biết ta nhìn thấy ngươi hôn mê ở trong mưa lớn, có bao nhiêu đau lòng không, khi đó, ta thật sự hận không thể lập tức vọt tới Tiêu phủ, đem tất cả bọn chúng giết sạch.” Tiêu Di đưa tay xoa ấn đường (điểm giữa hai đầu lông mày) nhíu chặt của hắn, ôn nhu nói: “Chuyện này đều quên đi.” Tần Nguyệt Miên nắm lấy tay Tiêu Di, đặt lên bên môi Tiêu Di khẽ hôn, động tác này của hắn tuy khinh nhu như thủy, nhưng ngữ khí lại vẫn như cũ không hảo ý: “Không được, ta nuốt không trôi cơn tức này. Như vậy đi, chúng ta có ân báo ân, có oán báo oán. Ngươi nói cho ta biết, những kẻ nào đã hại ngươi? Ta sẽ đối phó bọn chúng, người khác liền không tính toán.” Tiêu Di cảm thấy được trong lòng bàn tay ngứa ngứa, dùng sức rút tay, lại bị Tần Nguyệt Miên nắm chặt. Y đành phải tùy hắn hôn môi, một bên thở dài: “Bọn họ đều là ruột thịt của ta, hà tất gây khó dễ bọn họ, dù sao từ nay về sau ta cùng bọn họ cũng sẽ không tiếp tục gặp lại. Bản thân ta tình nguyện đem tất thảy chuyện này quên đi.” Tần Nguyệt Miên cười lạnh: “Ngươi đem bọn chúng là ruột thịt, lúc bọn chúng đối phó ngươi có từng nghĩ qua các ngươi là quan hệ huyết thống? Ngươi khoan hồng độ lượng, đem tội của bọn họ quên đi, nhưng chính bọn họ lại vẫn nhớ mãi không quên. Ngươi cũng biết, sau khi ta đem ngươi đi, Tiêu gia phái không ít nhân thủ khắp nơi tìm tung tích của ngươi, nếu không phải ta sớm có phòng bị, mọi nơi đều ẩn nấp hành tung, chỉ sợ sớm đã có thích khách tìm tới cửa.” Tiêu Di lặng yên một chút, mới nói: “Nguyệt Miên, chỉ cần ngươi đáp ứng ta không cùng Tiêu gia thù địch, ta sẽ quay về Trầm Nguyệt sơn với ngươi, vĩnh viễn bồi bên cạnh ngươi, không cần xuống núi nữa.” Tần Nguyệt Miên nghe vậy sửng sốt, ngay tức khắc vui mừng nhướng mày, truy vấn: “Ngươi nói là thật sao? Không được đổi ý.” Tiêu Di lẳng lặng gật đầu: ”Ta nói được là làm được.” Tần Nguyệt Miên vẫn có chút khó tin: “Tiểu Di, ngươi thật sự nguyện ý ở lại Trầm Nguyệt sơn bồi ta sao? Ngươi thật sự sẽ không thay đổi tâm tư? Có thể ở lại chưa được một năm rưỡi, ngươi liền cảm thấy không thú vị.” Tiêu Di lắc đầu nói: “Ta võ công cũng đã hoàn toàn mất, trừ bỏ ở bên cạnh ngươi còn có thể đi nơi nào?” Tần Nguyệt Miên biết trong lòng y thủy chung đối với việc mất võ công vẫn chưa thể buông được, tuy rằng ngoài mặt giả bộ không thèm để ý chút nào, nhưng ở sâu trong nội tâm vẫn luôn cảm thấy khó chịu. Dù sao cũng là nhiều năm khổ luyện liền trôi theo nước chảy, huống chi năm đó y hành hiệp giang hồ, gặp chuyện bất bình, có bao nhiêu là phong lưu tiêu sái, tâm cao khí ngạo, hiện giờ lại chỉ có thể ở bên cạnh mình, chịu sự che chở của mình, loại cảm giác này, tất nhiên làm cho tâm tình của y sa sút. Tần Nguyệt Miên cúi thấp người, ôn nhu ở trên môi Tiêu Di ấn xuống một nụ hôn, rồi mới ngẩng đầu nói: “Tiểu Di, ta hiểu ý tứ của ngươi, Tiêu gia này bại hoại, nhân tiện để bọn họ tiêu dao một trận, dù sao ác giả ác báo, chưa chắc cần ta phải đối phó với bọn chúng.” Tiêu Di liền vui vẻ: “Ngươi đáp ứng ta, vậy ngươi cũng yên tâm, ta tất nhiên sẽ tuân thủ lời hứa, bồi ở bên cạnh ngươi.” Tần Nguyệt Miên vươn một ngón tay, để ở bên môi Tiêu Di, ngăn cản y nói tiếp. Hắn lắc lắc đầu, chậm rãi nói: “Tiểu Di, ta không đối phó Tiêu gia, không phải bởi vì giao dịch, mà là bởi ngươi mong muốn như thế. Đây không phải giao dịch. Cho nên, ta cũng hi vọng, ngươi lưu ở bên cạnh ta là bởi vì yêu, chứ không phải là lời hứa.” Tiêu Di mặt hơi hơi đỏ lên: “Ta đương nhiên là vì yêu ngươi. Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tùy tiện cùng một người nam nhân hôn môi sao? Nếu không phải ngươi, ta chỉ sợ muốn ngay tại chỗ mà ói ra.” Tần Nguyệt Miên cười cười: “Ngươi hiện tại không có võ công, chỉ có thể ở bên cạnh ta, ta đương nhiên thật cao hứng. Nhưng là, ta càng muốn nhìn thấy bản lĩnh trên võ lâm đại hội ngày đó, một Tiêu Di thần thái phi dương. Ta nhất định nghĩ biện pháp trị lành cho ngươi, đến lúc đó, nếu ngươi muốn hành hiệp giang hồ, ta cũng tất nhiên phụng bồi tới cùng.” Nắm tay mỹ nhân cùng giao du thiên hạ, này tiêu sái sảng khoái đến cỡ nào! Tiêu Di làm sao có thể không hướng tới. Nhưng y cũng biết, này hơn phân nửa là không thể nào. Tiêu Di ảm đạm cười: “Không sao, cho dù trị không hết, có được tâm ý này của ngươi, ta cũng thật sự thỏa mãn.” Thần sắc Tần Nguyệt Miên cũng dị thường kiên định: “Trời không tuyệt đường người. Không có thử qua, sao vậy biết không có thể chứ? Cuối cùng sẽ có biện pháp.” Đăng bởi: admin
|
Bích Thuỷ Tiên Âm Chương 51 CHƯƠNG 51 Hẳn nhiên đã có cùng suy nghĩ, dừng lại nơi này cũng không có ý nghĩa gì nữa. Thế là, hai ngày sau, hai người liền vội vàng lên đường. Như thế nhanh chóng liền đi, chứng thật là có một chút vội vàng. Nhưng là, Tần Nguyệt Miên lúc này lại là quy tâm tự tiến (nóng lòng trở về), một mặt là bởi vì thật vất vả mới được Tiêu Di nhận lời, tâm tình cao hứng, mặt khác cũng là nghĩ đến Tần Cẩm Hoa cùng Mộ Dung Thanh Hoa kiến thức rộng rãi, nói không chừng biết phương pháp trị liệu cho Tiêu Di, vì vậy mà khẩn cấp muốn quay về. Tiêu Di dĩ nhiên càng thêm không có dị nghị, chỉ trừ bỏ một điểm ── “Đây là cái gì?” Tiêu Di nhịn không được nhăn lại mi. Tần Nguyệt Miên nhợt nhạt cười: “Tiểu Di sẽ không bệnh đến hồ đồ đi? Đây là xe ngựa a.” “Ta đương nhiên biết đây là xe ngựa, nhưng ta lại không phải nữ nhân, không cần ngồi xe ngựa, ta muốn kỵ mã.” Tần Nguyệt Miên trên mặt tươi cười không thay đổi: “Tiểu Di, ngươi hiện tại không thể so với lúc trước, chỉ sợ khống chế không được ảnh hưởng khi kỵ mã, ngươi nếu như bị thương tổn, ta chính là sẽ thực thương tâm.” Tiêu Di hừ một tiếng: “Kỵ mã lại không hẳn cần võ công, hành thương (người mua bán lương thực)vùng Tây Bắc mỗi người đều cưỡi ngựa thông thạo, nhưng biết võ công cũng không có mấy người. Hơn nữa, tìm một con ngựa cá tính ôn hòa đối Tần tông chủ mà nói chắc hẳn dễ dàng a?” Tần Nguyệt Miên nhún vai: “Tìm một con ngựa cũng không phải khó khăn, bất quá, ngươi cũng đã biết, Tiêu gia phái ra sát thủ còn ở khắp nơi tìm tung tích của ngươi, nếu là dọc đường bị nhận thức được, tới ám sát cũng đành, vạn nhất một đường đuổi kịp đến Trầm Nguyệt sơn, thuận thế loại bỏ Trầm Nguyệt Tông, ta thế nhưng thật có lỗi với Tần gia tổ tông.” Tiêu Di nghe xong lời này, hơi hơi cúi đầu, nghĩ một chút, cảm thấy được cũng có đạo lý, vẫn là không nên xuất đầu lộ diện là tốt nhất, chỉ đành gật đầu đáp ứng, tâm không cam lòng không nguyện mà lên xe ngựa. Y cúi đầu, nhưng không chú ý trong mắt Tần Nguyệt Miên tà quang chợt lóe rồi biến mất. Lời nói của Tần Nguyệt Miên, tuy nghe hữu lý, kỳ thực tất cả đều là một phát hồ ngôn (nói bừa). So với Tiêu Di, dung mạo Tần Nguyệt Miên như vậy chẳng phải càng thêm dễ làm người khác chú ý? Không có đạo lý Tiêu Di phải ẩn trốn, còn Tần Nguyệt Miên thì có thể tiêu dao như thế. Huống chi, Tần Nguyệt Miên chính là chỉ mong sao Tiêu gia theo tới Trầm Nguyệt sơn đi, mình có thể quang minh chính đại mà đối phó bọn họ. Nhưng là, Tiêu Di hiển nhiên không có nghĩ tới nhiều điều vậy. Qủa nhiên, y chỉ mới vừa lên xe, Tần Nguyệt Miên đi phía sau cũng cùng đi lên, thừa dịp Tiêu Di không chú ý, nghiêng mình chen vào không gian mã xa nhỏ hẹp. Tiêu Di cảm thấy tiếng hít thở của Tần Nguyệt Miên từ phía sau truyền đến, cảnh giác quay đầu lại: “Ngươi đi lên làm cái gì?” Tần Nguyệt Miên đưa tay vòng ở eo Tiêu Di, cười nói: “Ta cũng sợ bị người nhận ra, cho nên lên trên mã xa để tránh.” Tiêu Di trừng mắt liếc hắn một cái: “Ngươi buông tay! Đừng động tay động chân. Cần trốn thì ngươi tìm một chiếc xe khác đi.” Tần Nguyệt Miên nháy mắt mấy cái, chỉ làm ra một bộ dạng đáng thương: “Tiểu Di, ngươi liền như thế chán ghét ta sao? Ta cũng không phải là vì sợ ngươi một mình ngồi trên xe mà tịch mịch, đi lên bồi cùng ngươi ư?” Tiêu Di lạnh lùng nói: “Ta một mình rất tốt, không cần ngươi bồi.” Tần Nguyệt Miên không sợ chết lại càng tiến sát, ôm chặt Tiêu Di mà cọ qua cọ lại, quang minh chính đại mà sỗ sàng, Tiêu Di hiện nay võ công mất hết, làm sao ngăn cản được hắn? “Dừng lại! Ta đồng ý cùng ngươi ngồi.” Tần Nguyệt Miên nhất thời vui mừng nhướng mày: “Thật sao?” Tiêu Di lập tức bổ sung: “Nhưng là ngươi không được đụng chạm ta nữa.” Nghe vậy, Tần Nguyệt Miên tức khắc lộ ra thần sắc có chút bối rối: “Tiểu Di, từ sau khi ngươi bị thương, ta đều không có với ngươi thân mật qua, hiện tại ngươi ngay cả chạm cũng không cho ta chạm sao, ngươi có biết ta có bao nhiêu khó chịu không?” Nói xong, động tác trên tay cũng càng lúc càng lớn mật, thậm chí còn mò xuống cả hạ thân Tiêu Di, ái muội mà bắt đầu niết lộng (vân vê). Mặt Tiêu Di bỗng nhiên trướng đến đỏ bừng, thẹn quá hóa giận hừ một tiếng: “Được lắm. Xem ra ngươi là không thể tuân thủ quy củ của ta, vậy ngươi vẫn là xuống khỏi xe đi.” Nhân lúc Tần Nguyệt Miên vẫn một lòng khiêu khích chính mình mà không có phòng bị, Tần Nguyệt Miên trong một lúc không lưu ý, thế nhưng thật sự bị Tiêu Di đá xuống xe. Quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Di đã nhanh chóng khép lại xa liêm (rèm xe), không hề liếc hắn lấy một cái. Bất đắc dĩ, đành phải cưỡi ngựa, nghiêm chỉnh mà lên đường. ***** Đăng bởi: admin
|
Bích Thuỷ Tiên Âm Chương 52 CHƯƠNG 52 Bởi vì lúc này đôi khi có một vài sự kiện phát sinh, nên lộ trình quay về Trầm Nguyệt sơn bị kéo dài không ít, thẳng suốt đến gần một tháng, mới đến được nơi. Đây là vì Tiêu Di trên nửa đường gặp chuyện bất bình, nhúng tay vào việc đi bắt một tiểu thâu (tên trộm), lại thiếu chút nữa bị tên trộm đâm một đao, chuyện này làm Tần Nguyệt Miên cực kỳ hoảng sợ, lúc ấy mới chịu thu liễm hành vi, vội vàng chạy trở về. Ngày hôm sau quay về Trầm Nguyệt sơn, Tần Nguyệt Miên liền đem Tiêu Di đi gặp Mộ Dung Thanh Hoa. Mộ Dung Thanh Hoa nghe nói năm đó từng đi theo Qủy Cốc thần y, tuy rằng Tần Nguyệt Miên luôn không tin y thuật của y sẽ có nhiều cao minh, nhưng không thể không thừa nhận, nhãn quang của y chung quy so với chính mình tốt hơn nhiều. Qủa nhiên, Mộ Dung Thanh Hoa đem hai ngón tay phải đặt lên trên cổ tay Tiêu Di, rồi hướng vết thương đã khép miệng của Tiêu Di quan sát hơn nửa ngày, trầm ngâm một lát, mới nói: “Trị cũng không phải quá khó khắn, nhưng là có chút phiền phức mà thôi.” Tần Nguyệt Miên một phen rút tay Tiêu Di, hoài nghi hỏi: “Trị cũng không quá khó khăn? Ngươi không có tính sai chứ? Đây chính là trọng thương bị bẻ gãy xương bả vai. Ngươi không cần nói mạnh miệng, cuối cùng lại trị không hết, uổng phí làm trễ nãi Tiểu Di.” Hắn hiển nhiên thấy Mộ Dung Thanh Hoa ở trên tay, rồi ở trước ngực Tiêu Di sờ soạng nửa ngày, trong lòng sớm cũng đã khó chịu, nếu không phải cần nhờ y chữa bệnh, chỉ sợ sớm đã phát cáu. Mộ Dung Thanh Hoa lại không lưu tâm cười: “Sao vậy? Ngươi không muốn làm cho Tiêu Di khôi phục võ công sao?” “Ta như thế nào lại không muốn?” Tần Nguyệt Miên lập tức châm biếm nói: “Ta là sợ ngươi này lang băm lộng xảo thành chuyết.” ( lợn lành chữa thành lợn què) “Ta khẳng định trị được hảo y, chỉ sợ ngươi tiểu quỷ này lại có chủ tâm làm khó dễ, làm ta việc sắp thành lại hỏng.” “Lại nói giỡn cái gì? Trừ phi ngươi trị không hết nên muốn trách lên đầu ta, nếu không ta làm sao đi hại Tiêu Di?” Tiêu Di một phen giữ chặt Tần Nguyệt Miên cảm xúc có chút không khống chế được, trấn an nói: “Nguyệt Miên, trước hết nghe cao kiến của Mộ Dung Thanh Hoa tiền bối đã.” Mộ Dung Thanh Hoa nhìn thấy Tần Nguyệt Miên không cam không nguyện mà ngồi sang bên cạnh Tiêu Di, hai tay vòng ở eo Tiêu Di, hung tợn trừng mắt nhìn mình, nhịn không được trong lòng cười thầm, dù vậy cẫn ung dung nói: “Xương bả vai bị bẻ gãy trị có cái gì khó khăn? Chỉ cần mỗi ngày chiếu theo phương thuốc của ta mà bốc thuốc, sau đó đến chỗ ta châm cứu hai mươi mốt huyệt đạo, ngoài ra lấy mật thuật ‘Ly thủy Chiêu vân’ luyện khí dưỡng thần, hai năm là có thể chữa khỏi. Tuy rằng võ công không có khả năng khôi phục nguyện trạng, nhưng hồi phục sáu bảy phần thì cũng không thành vấn đề.” Tiêu Di vui mừng nói: “Thật sự có thể làm được sao?” “Chỉ cần tiểu quỷ kia không quấy rối, đương nhiên có thể.” Tần Nguyệt Miên cả giận nói: “Lại có cái gì liên quan đến ta chứ? Là chính ngươi trị không hết đi?” Mộ Dung Thanh Hoa bỡn cợt cười: “Đương nhiên với ngươi có liên quan rồi. Quan trọng trong trị liệu tổn thương này nằm ở việc không được gần ***, một khi dục hỏa trên người, nhất định cùng dược phương (đơn thuốc) của ta phối chế có chỗ bất đồng, khi đó liền tiền công tẫn khí.” ( bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển) Tần Nguyệt Miên vừa nghe, sắc mặt lập tức cứng đờ, hồi lâu mới nói: “Ngươi không phải là cố tình chỉnh ta chứ?” Mộ Dung Thanh Hoa ha ha cười: “Sao lại thế được? Ta đây cũng là vì Tiểu Di mà lo lắng a.” Cứ như vậy, tuy Tần Nguyệt Miên đầy bụng hồ nghi, nhưng là nhìn nhãn thần kiên định của Tiêu Di, cũng không thể không miễn cưỡng đồng ý thử một lần. Nếu không thể cùng Tiêu Di thân cận, Tần Nguyệt Miên cũng không dám luôn cùng Tiêu Di sống chung một chỗ, sợ mình ở thời điểm nào đó khống chế không nổi chính mình, nhào tới thật sự đem Tiêu Di ăn sạch vào bụng. Không có Tần Nguyệt Miên suốt ngày lảng vảng trước mắt rồi đi theo sau, Tiêu Di ngược lại còn vui vẻ tiêu dao tự tại, mỗi ngày trừ bỏ luyện công chính là rảnh rỗi dạo chơi khắp nơi. Bất quá, đôi khi, y cũng sẽ chủ động đi tìm Tần Nguyệt Miên, vỗ về hắn một chút bởi vì cấm dục mà càng ngày cảm xúc càng thấp. Một ngày kia, Tiêu Di mang theo một hũ rượu ngon, xuyên qua trùng điệp hành lang gấp khúc, đến tiền thính tìm Tần Nguyệt Miên đang bận rộn sư vụ Trầm Nguyệt Tông cùng uống. Ai ngờ, vừa đi đến trước cửa, lại mơ hồ nghe được thanh âm Tần Nguyệt Miên từ trong truyền ra. “Tiêu gia những người đó như thế nào rồi?” Thanh âm Tần Nguyệt Miên lạnh lùng hỏi. Tiêu Di cả kinh, vội dán lên ván cửa, cẩn thận thám thính. Sự tình khác y đương nhiên tin tưởng Tần Nguyệt Miên, nhưng với thái độ liên quan tới Tiêu gia thì Tần Nguyệt Miên vốn đã rõ ràng không chịu thỏa hiệp. Không biết Tần Nguyệt Miên nhắc tới Tiêu gia đến tột cùng là có tính toán gì? Một thanh âm khác nói: “Tiêu Phức Lâm mang theo hơn hai mươi Tiêu gia đệ tử, còn có điều bát đại môn phái có vai vế trong võ lâm chính đạo đã muốn đi thuyền qua hồ, ở tại vùng trong núi tìm kiếm Trầm Nguyệt sơn.” Tiêu Di nghe ra đây là sư huynh Tần Nguyệt Miên. Thanh âm Tần Nguyệt Miên có chút nghi hoặc: ” Nhanh như thế? Sao có khả năng?” “Tông chủ, nghe nói là bởi vì Tiêu công tử lần trước hạ sơn, tiến vào trong thành đã bị người theo dõi, cho nên để lộ hành tung. Bất quá, bọn họ tiến vào vùng núi, liền tìm không được phương hướng nào.” Tần Nguyệt Miên hừ lạnh một tiếng: “Ta còn mong bọn chúng nhanh lên núi. Những kẻ này lại có thể dám gây chú ý với Trầm Nguyệt Tông, quả thực không lượng sức mình. Thừa dịp để cho bọn chúng lên núi, ta sẽ cho bọn họ có đến mà không thể về, đỡ phải sau này lại tại sau lưng tìm chúng ta phiền toái.” Vừa mới dứt lời, lại nghe thấy “Lang” một tiếng vang thật lớn ở ngoài cửa vang lên. Tần Nguyệt Miên hỏi: “Ai?” Nhanh chóng đi ra khỏi phòng, lại chỉ nhìn thấy Tiêu Di lúng túng đứng ở đó, bầu rượu rơi trên mặt đất, bị vỡ tan tành. Tần Nguyệt Miên nhanh chóng bắt lấy tay Tiêu Di, ở trước mắt trái nhìn phải nhìn, truy vấn: “Tiểu Di, ngươi sao lại đến đây? Sao lại không cẩn thận như thế? Có bị thương không?” Tiêu Di lại không trả lời hắn, trái lại nắm lấy tay Tần Nguyệt Miên, hỏi: “Ngươi vừa mới nói là thật sao?” Tần Nguyệt Miên khó hiểu nói: “Cái gì?” “Cha ta bọn họ thật sự muốn đối phó Trầm Nguyệt Tông? Hơn nữa, bọn họ là bởi vì do ta sơ sẩy, mới có thể tìm đến đây, là sao?” Tần Nguyệt Miên trấn an y: “Tiểu Di, ngươi không cần nghĩ nhiều, chỉ bằng bọn họ, không có khả năng khó dễ Trầm Nguyệt Tông, ta đã có biện pháp ứng phó.” Thấy Tiêu Di vẫn là vẻ mặt tự trách, Tần Nguyệt Miên lại nói: “Tiểu Di, ngươi cứ yên tâm, muốn đối phó Trầm Nguyệt Tông, cho tới bây giờ chưa ai có thể đắc thủ.” “Lần này không giống, ta thật sự nhìn không được tình cảnh ngươi cùng cha ta tranh đấu lẫn nhau, ta thật sự không biết phải làm thế nào.” Tần Nguyệt Miên giờ mới biết là y đang lo lắng điều này, nhịn không được cười: “Ta xem như không có chính diện cùng bọn họ đối địch, bọn họ cũng không thể làm được gì. Đừng nói những thứ khác, chính là muốn tìm đường lên sơn, cơ hồ cũng không có khả năng chút nào. Ta đáp ứng ngươi, lần này hảo hảo mà thả bọn họ trở về, không cản tẫn sát tuyệt, thế nào?” Mặc dù Tần Nguyệt Miên cùng các đệ tử Trầm Nguyệt Tông tìm mọi cách an ủi giải thích, Tiêu Di vẫn luôn cảm thấy không yên lòng. Thế nhưng, một tháng trôi qua, rồi hai tháng qua, chuyện tình y lo sợ lại hoàn toàn không có phát sinh. Một ngày, y đi hỏi Tần Nguyệt Miên, hắn chỉ cười nói: “Bọn họ tìm không thấy vị trí của Trầm Nguyệt sơn, không còn cách nào là phải tự mình quay về.” Lời này y đương nhiên không tin, nhưng tìm không ra cách nguyên nhân nào khác, đành phải xem như sự thật. Y nào đâu biết rằng, Tần Nguyệt Miên bỗ trí cạm bẫy, ban đêm có một loại chướng khí (khí độc) phát tác đem những người dẫn lên Trầm Nguyệt sơn, vài người dẫn đầu đều chết ngay tại chỗ, những người khác thấy tình thế không ổn, lập tức xám xịt mà bỏ chạy. Chính là Tiêu Phức Lâm cùng Tiêu Thầm cũng đã không may mà bị nhiễm độc của chướng khí, rất nhanh liền bệnh không dậy nổi, Tiêu gia loạn tác nhất đoàn, dĩ nhiên cũng vô lực quan tâm Trầm Nguyệt Tông. Việc này, Tiêu Di nhưng là thật lâu sau này mới biết được. Lúc ấy, y chỉ là hướng Tần Nguyệt Miên nở một cái tiếu dung điềm đạm mà thôi. Bởi vì một nụ cười này, hắn cũng đã an tâm. Đăng bởi: admin
|
Bích Thuỷ Tiên Âm Chương 53 CHƯƠNG 53 Cuộc sống yên ổn quả thật rất nhanh, xuân đi thu tới, thời gian trong lúc vô tình dần dần trôi đi. Thời điểm hai năm tựa hồ chẳng mấy chốc lướt qua. “Chúc mừng Tiểu Di, thương thế của ngươi cũng đã chữa khỏi, độc hóa công tán cũng đã hoàn toàn thanh trừ.” Mộ Dung Thanh Hoa cẩn thận xem xét tình hình của Tiêu Di, cuối cùng mỉm cười tuyên bố. Tiêu Di nghe vậy, cũng là vui mừng hết sức: “Thật tốt quá. Kỳ thật ta hai tháng này bản thân cũng cảm thấy có được điều chuyển biến tốt, công lực khôi phục được rất nhanh, vận công hành khí cũng cơ hồ không có cái gì trở ngại.” Trong hai năm qua, Tiêu Di luôn kiên trì rèn luyện tâm pháp của Trầm Nguyệt Tông, mỗi ngày đến biệt uyển của Mộ Dung Thanh Hoa xem bệnh, khó khăn nhất chính là ba phen mấy bận đào thoát khỏi ma trảo của Tần Nguyệt Miên, lúc này mới thuận lợi khôi phục lại võ công. Tiêu Di lại cùng Mộ Dung Thanh Hoa hàn huyên vài câu, cuỗi cùng dần dần ngồi không yên. Y khẩn cấp muốn đem tin vui lớn này chính miệng mình nói cho Tần Nguyệt Miên. Mộ Dung Thanh Hoa chắc cũng đã nhìn ra y đang nôn nóng, ý vị thâm trường mà cười một cái, liền chủ động nhượng Tiêu Di ly khai. Mộ Dung Thanh Hoa đương nhiên biết, Tiêu Di đi chuyến này tất nhiên là dê vào miệng cọp, lại không nghĩ nhắc nhở y, dù sao Tần Nguyệt Miên hai năm qua cũng quả thật có phần thê thảm rồi. Thế là, Tiêu Di đại hiệp trong lòng hoàn toàn không chút tà niệm cứ như vậy ngây ngốc chiu đầu vào lưới. Qủa nhiên, Tần Nguyệt Miên vừa nghe đến tin tức này, lập tức lộ ra một tiếu dung phấn khích đến có điểm khỏa trương, truy vấn nói: “Tiểu Di, ngươi thật sự hảo rồi đúng không? Hoàn toàn hảo?” Tiêu Di gật gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi, chính miệng Mộ Dung tiền bối đã nói.” Tần Nguyệt Miên bước nhanh đến phía trước, một tay kéo y vào trong lòng, gắt gao ôm lấy, một bên nói: “Thật tốt quá, ta thực rất cáo hứng.” Tiêu đại hiệp vẫn không có một chút ý thức nguy hiểm nào, vươn tay ra ôm lấy Tần Nguyệt Miên, cười cười: “Nguyệt Miên, đây đều là công lao của ngươi, nếu không phải ngươi, ta cũng không thể có một ngày khôi phục võ công như thế này.” Tần Nguyệt Miên ngẩng đầu lên, đối Tiêu Di nở nụ cười ôn nhu quyến rũ, mị hoặc nói không nên lời: “Nếu ta cũng có công lao, ngươi có phải hay không nên báo đáp ta một chút?” Tiêu Di còn chưa biết rõ ràng hàm ý trong lời nói của hắn, đã bị hắn bổ nhào trên mặt đất. Tiêu Di đẩy vai hắn: “Nguyệt Miên, ngươi ──” Nói còn chưa hết, đôi môi nóng bỏng của Tần Nguyệt Miên đã muốn ngăn lại lời nghi vấn sắp xuất hiện của y. Thanh âm môi lưỡi quấn lấy ẩm ướt trong phòng vang lên, Tần Nguyệt Miên cắn môi dưới Tiêu Di, đem đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng của y, hấp duyện (mút) đầu lưỡi rụt rè của y. Một nụ hôn kịch liệt này lại càng thêm vừa sâu vừa lâu, lúc Tần Nguyệt Miên cuối cùng cũng hơi hơi thu lại, Tiêu Di chỉ cảm thấy nhiệt độ của toàn bộ gian phòng cũng đã tăng lên. Y một bên mở miệng mà thở gấp, một bên cảm giác được mặt mình cùng lỗ tai cũng đều hoàn toàn đỏ lên. Nụ hôn nóng ẩm theo bên môi Tiêu Di trượt xuống, rơi vào quai hàm cùng trên cổ y, lại một đường xuống phía dưới, rồi đến xương quai xanh của y cũng bị liếm cắn. Thân thể Tiêu Di cũng là cấm dục đã lâu, không chịu nổi bị khiêu khích, không được bao lâu, đã cảm thấy được cả người như nhũn ra, cơ hồ không đứng thẳng được, phải dựa vào Tần Nguyệt Miên, thì thào nói: “Nguyệt Miên, trời còn chưa tối… Ngươi không cần gấp… Đợi buổi tối…” Tần Nguyệt Miên đã bắt đầu lột y phục của y, đưa tay đến trước ngực Tiêu Di, vặn chặt một đóa hồng anh, cánh môi xinh đẹp ngậm vào một đóa khác, từ trước người Tiêu Di mà mơ hồ phát ra âm thanh từ chối: “Không được… Ta đã đợi quá lâu rồi… Ta muốn ngươi, hiện tại… ta là một chút chờ đợi cũng không nổi nữa.” Nói xong, hắn ngẩng đầu dùng môi ngăn chặn thanh âm kháng cự mỏng manh của Tiêu Di, hai tay dùng lực, đem nội sam cuối cùng che đậy thân thể của Tiêu Di cũng xé rách. Một tiếng vang “Xuy lạp” nhỏ tựa hồ thoáng chút gọi lý trí Tiêu Di trở về, y nghiêng đầu tránh đi môi lưỡi đang không ngừng xâm chiếm của Tần Nguyệt Miên: “Ngươi sao lại gấp như thế? Ít nhất, cũng phải đến trên giường…” Tần Nguyệt Miên nhẹ nhàng buông y ra, cười một chút, vốn là dung mạo yêu diễm tuyệt mỹ bởi vì dục vọng mà mơ hồ phiếm hồng, càng thêm khiến người khác khó có thể kháng cự. Tiêu Di nhìn hắn cười, nhịn không được theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, chỉ cảm thấy toàn thân máu đều vọt tới hạ thân. Ban đầu, kinh ngiệm giữa hai người cũng chỉ có một lần, lại là hai năm trước, trong lúc ý loạn tình mê, hiện tại Tần Nguyệt Miên bỗng nhiên hướng chính mình tác cầu, mặc dù cũng không bài xích, nhưng cảm giác có chút khó chịu. Lúc này, nhìn Tần Nguyệt Miên như vậy, thế nhưng y lại cảm thấy một loại gần như dục vọng sôi trào. “Hảo, chúng ta đi lên giường đi.” Một bên cực kỳ nhanh cởi y phục của chính mình. Một kiện trường sam cuối cùng cũng rơi xuống đất, da thịt khiết bạch như ngọc không hề được che dấu hiện hiển ở trước mắt Tiêu Di. Tần Nguyệt Miên một phen ôm chặt ái nhân đang nhìn đến mục trừng khẩu ngốc ( giương mắt đờ đẫn), đưa y đẩy ngã ở trên nhuyễn tháp trong thư phòng. Ngón tay Tiêu Di dừng ở cơ thể với đường nét hoàn mỹ trước mắt mà bộ ngực cũng rất tinh tế tỉ mĩ bóng loáng, giống như bị mê hoặc mà vuốt ve. Tần Nguyệt Miên tràn ngập dục vọng cười, rất thỏa mãn vì biểu hiện chủ động của ái nhân. Hắn một tay từ trước ngực Tiêu Di, một đường lướt qua tiểu phúc (bụng dưới), cuối cùng cầm lấy trung tâm dục vọng của y, lấy lòng bàn tay mềm mại cùng đầu ngón tay linh hoạt bát lộng. Tiêu Di đột nhiên phát ra một tia rên rỉ, lập tức nhắm hai mắt lại, chỉ cảm thấy một trận tê dại khoái cảm từ dưới thân truyền thẳng tới. Tần Nguyệt Miên một bên trêu chọc y, một tay kia cũng đã thuận theo sống lưng đi xuống hậu huyệt của Tiêu Di, ở chung quanh nụ hoa mẫn cảm mà vân vê ấn xuống. Tiêu Di cảm thấy được hậu diện chợt lạnh, nhịn không được phát ra một tiếng kinh suyễn (kinh ngạc thở gấp): “Nguyệt Miên… Ngươi…” Tiếp theo đó là cảm giác quỷ dị của dị vật tiến vào thân thể. Tần Nguyệt Miên khẽ hạ một nụ hôn trên môi y, trấn an: “Đừng sợ, chỉ là một chút thuốc mỡ dùng để bôi trơn thôi.” Tiêu Di liếc mắt hướng đến đầu giường khẽ nhìn sang, quả nhiên thấy một bình sứ đã mở. Lão thiên, người nam nhân này thật sự là mưu đồ đã lâu, hoàn toàn chuẩn bị xong mọi thứ, chỉ chờ mình mắc câu. Ngón tay thon dài trắng nõn của Tần Nguyệt Miên ở trong hậu huyệt của Tiêu Di thăm dò tiến xuất, mặc dù có bôi trơn, cũng không phải quá đau, nhưng dù sao cũng không thực thoải mái. Tiêu Di bất an vặn vẹo eo, khẽ bắt lấy cánh tay Tần Nguyệt Miên: “Đừng…” Ngón tay thứ hai của Tần Nguyệt Miên cũng liền đâm vào trong cơ thể y. Tiếng kinh hô của Tiêu Di còn chưa kịp thốt ra, Tần Nguyệt Miên lại bỗng nhiên đè thấp thân thể, đem phân thân Tiêu Di ngậm vào trong miệng, cẩn thận mà khiêu khích y. Khoái cảm gần như ngạt thở ở trong cơ thể Tiêu Di bộc phát ra, y ngẩng đầu, liều mạng hút khí, lại như cũ khó có thể đè nén âm thanh rên rỉ thỏa mãn. Không qua bao lâu, Tiêu Di phóng thích ra. Tần Nguyệt Miên ngẩng đầu lên, liếm liếm môi. Tiêu Di còn chưa thở được bình tĩnh, lại nhìn thấy một màn hấp dẫn như vậy, chỉ cảm thấy dục hỏa vừa mới lắng xuống cơ hồ trong nháy mắt lại dâng lên. Tần Nguyệt Miên liền hiểu được sử dụng mỹ mạo của mình, thừa dịp khoảnh khắc Tiêu Di thất thần, hắn liền nâng eo Tiêu Di lên, đưa y cố định dưới thân, chậm rãi tiến nhập vào trong y. Mặc dù động tác của Tần Nguyệt Miên ôn nhu lại cẩn thận, nhưng sự khó chịu khi bị tiến nhập vẫn là khiến Tiêu Di nhăn lại mi, phát ra những tiếng rên nhỏ vụn. Tần Nguyệt Miên không ngừng hôn y, cẩn thận quan sát biểu tình trên khuôn mặt y, điều chỉnh theo động tác của mình. Tiêu Di dần dần quen với loại xâm nhập này, mi đầu nhíu lại cũng chầm chậm thả lỏng. Y mở mắt ra, nhìn vẻ mặt trước mắt toàn là mồ hôi, một mực nhìn chăm chú luyến nhân của mình, đã nhận ra hắn đang ẩn nhẫn hết sức, liền đạm đạm mà nở nụ cười: “Nguyệt miên, ta ổn rồi, ngươi không cần phải ủy khuất như vậy…” Hạ thể trong cơ thể ái nhân bị gắt gao bao bọc chặt, lý trí Tần Nguyệt Miên sớm đã bay đi mất, nghe được lời nói đáng yêu như vậy của Tiêu Di, làm sao có thể nhẫn nại, dùng sức nắm chặt chiếc eo rắn chắc của Tiêu Di, bắt đầu dùng lực trừu tống. Bóng đêm dần dần buông xuống. Trong thư phòng, truyền lại tiếng rên rỉ đứt quãng cùng thở gấp, tỏ rõ một màn xuân ý lương tiêu(đêm đẹp) này. Loáng thoáng, cũng có đôi lời ái ngữ ôn nhu từ trong phòng truyền ra, phiêu tán ở trong cơn mưa dưới đêm trăng ── “Ta yêu ngươi, Tiểu Di…” “Ân… Ta cũng vậy…” Ban đêm mỹ hảo như thế này, đều sẽ liên tục kéo dài thêm nữa. Đăng bởi: admin
|
Bích Thuỷ Tiên Âm Chương 54 CHƯƠNG 54 Lại là một năm hoa sen nở. Người bên hồ sen vẫn y như trước. Tiêu Di ngồi ở trong lương đình, cảm thụ lấy gió nhẹ lướt qua bên tai cùng sự yên tĩnh của buổi trưa. Y một tay nắm lấy bầu rượu, tự châm tự ẩm một ly, một tay kia lại xoa mái tóc đen mềm của mỹ nhân trong lòng. Tần Nguyệt Miên gối lên trên đùi Tiêu Di, an tĩnh mà ngủ. Tần Nguyệt Miên một dạng nhất động bất động (không nhúc nhích), thoạt nhìn càng thêm có phần trẻ tuổi, thậm chí còn có chút ngây thơ, hắn hơi nhắm lại hai mắt, lông mi vừa dài vừa cong rũ xuống, ở trước mắt hình thành âm ảnh (bóng mờ: bóng của lông mi ý), nhìn như có điểm nhu nhược. Tiêu Di đương nhiên biết Tần Nguyệt Miên một chút cũng không nhu nhược, tỉnh lại hắn thật ra thực sự cường thế, tuy rằng bình thường còn được săn sóc, nhưng ở trên giường… Tiêu Di nhịn không được đỏ mặt lắc lắc đầu, cảm giác mình thật sự là bị Tần Nguyệt Miên ô nhiễm, lại có thể ở giữa ban ngay ban mặt nghĩ tới loại chuyện loạn thất bát tao này. Cho nên nói, y vẫn tương đối thích Tần Nguyệt Miên khi đang ngủ, thoạt nhìn thực ôn nhu, vô hại, làm người trìu mến. Ngón tay Tiêu Di từ trên tóc Tần Nguyệt Miên dời đến khuôn mặt, xuôi theo đường nét ngũ quan hoàn mỹ của hắn mà nhè nhẹ du di. Người nam nhân này sao vậy có thể xinh đẹp đến như thế này? Tiêu Di cúi đầu xuống, nhẹ nhàng mà hôn lên môi Tần Nguyệt Miên. Ai ngờ, môi hai người vừa chạm nhau, y liền cảm thấy đầu của mình bị gắt gao chế trụ, không thể lui ra, nhanh chóng đón nhận đầu lưỡi nóng bỏng hướng trong miệng y tham nhập. Tiêu Di cuống quít mở to mắt, lại thấy đôi mắt mang theo tiếu ý lười biếng của Tần Nguyệt Miên, không khỏi cả người như nhũn ra, tùy ý Tần Nguyệt Miên hướng y tìm lấy một nụ hôn sâu. Thẳng đến khi Tiêu Di cảm giác chính mình không thể hô hấp nữa, Tần Nguyệt Miên mới buông y ra, cũng không chịu ngồi dậy, còn ở trước ngực Tiêu Di cọ xát. “Thời điểm không còn sớm, chúng ta cũng nên trở về, Tần bá phụ nói qua hôm nay sẽ có khách nhân thượng sơn.” Tiêu Di nói. Tần Nguyệt Miên ôm lấy eo Tiêu Di, miễn cưỡng cười nói: “Bằng hữu của cha ta, kia đều là các lão nhân, ta từ nhỏ đã thấy qua vô số lần, cần gì đi gặp bọn họ chứ?” “Dù sao cũng là bậc trưởng bối, như vậy chẳng phải có chút thất lễ sao?” Tần Nguyệt Miên nhìn thật sâu hai mắt y: “Trầm Nguyệt Tông chưa bao giờ nói cái gì lễ nghi? So với điều đó, ta càng muốn biết, ngươi rốt cuộc có cái gì không vui? Tại sao hai ngày này đều có điểm buồn bực không thoải mái?” Tiêu Di cau mày: ”Ta nào có…” Tần Nguyệt Miên xen vào lời y: “Ta như thế nào còn không hiểu ngươi? Không cần giấu diếm ta, ngươi đến tột cùng cái tâm sự gì? Chẳng lẽ ngươi ở lại Trầm Nguyệt sơn đã chán ư?” Tiêu Di vội vàng lắc đầu: “Không, ta không phải có ý tứ này.” “Tiểu di, ta chính là người ngươi thân cận nhất, ngươi có sự tình gì lại không thể nói cho ta sao? Nếu như ngươi muốn hạ sơn, ta cũng có thể cùng ngươi du ngoạn thiên hạ. Trừ phi, ngươi là không hề yêu ta. Với lại, ngươi gần đây cũng không quá nguyện ý cũng ta thân mật, nhất định là đã không còn muốn yêu ta.” Nói xong, còn bày ra một bộ dạng đáng thương như tiểu cẩu. Tiêu Di có điểm dở khóc dở cười: “Nguyệt Miên, ta đâu dễ dàng không yêu ngươi nữa, nhưng là ngươi… ngươi thật sự rất không biết tiết chế.” Y đẩy ra lang trảo của Tần Nguyệt Miên ở trên ngực, rồi nói tiếp: “Kỳ thật, ta là muốn quay về nhìn Tiêu gia một chút.” Tần Nguyệt Miên nghe vậy, lập tức thay đổi sắc mặt, âm trầm trầm nói: “Không được!” “Ta cũng không phải muốn về lại Tiêu gia, chỉ là muốn đến phụ cận xem qua, dù sao đã nhiều năm không trở về, cũng có chút không yên lòng.” “Ngươi có cái gì không yên lòng? Tiêu gia hại ngươi còn chưa đủ sao? Tóm lại, ngươi muốn đi đâu cũng có thể đi, chính là Tiêu gia thì không được.” Tiêu Di có điểm bất đắc dĩ nhìn hắn, cũng biết là năm năm trước, chuyện mình bị đuổi ra khỏi Tiêu gia đã hù dọa Tần Nguyệt Miên, đành phải nói: “Nguyệt Miên, ta cũng sẽ không đi tổ trạch, chỉ là muốn nhìn xem Bát đệ Cửu đệ còn có Tứ phu nhân, ngươi cũng biết, bọn họ luôn đối tốt với ta. Hiện giờ, sau sự kiện kia, Tình trạng Tiêu gia đã không còn được như lúc trước, ta thật sự là có chút bận tâm.” Tần Nguyệt Miên vẫn kiên quyết: “Ngươi nếu là lo lắng, ta phái người đi chiếu cố bọn họ, nhưng là mình ngươi không thể trở về.” Tiêu Di nhìn nhìn sắc mặt Tần Nguyệt Miên, cắn chặt răng, đành phải xuất ra chiêu cuối cùng. Y đột nhiên vươn tay xoa ngực Tần Nguyệt Miên, cực độ dụ hoặc mà xoa nắn, tiến đến trước người Tần Nguyệt Miên, hôn lên xương quai xanh khêu gợi của hắn. Sự lạnh ngãnh trên mặt Tần Nguyệt Miên nháy mắt biến mất, hắn thở dốc một hơi, từ trong miệng nói ra mấy chữ: “Tiểu Di, ngươi… ngươi ở…” Tiêu Di trên mặt đã muốn một mảnh ửng đỏ, nhưng y vẫn như cũ không ngừng hôn Tần Nguyệt Miên, tay kia thậm chí còn hướng xuống cầm lấy hạ thân Tần Nguyệt Miên, hơi hơi dùng lực khuấy động, nói: “Nguyệt Miên, nếu ngươi để cho ta đi, hôm nay sẽ khiến cho ngươi…” Tần Nguyệt Miên cho tới bây giờ luôn chịu không được Tiêu Di hấp dẫn, cho dù Tiêu Di lạnh lùng đối với hắn, hắn cũng thường thường mạc danh kỳ diệu dục hỏa đốt người, huống chi là có ý định khiêu khích như vậy? Không có bao lâu, lý trí của hắn đã sớm bay mất hơn phân nửa, gắt gao ôm lấy Tiêu Di, đảo khách thành chủ mà nồng nhiệt hôn y, tay cũng không an phận bắt đầu lột quần áo Tiêu Di. Tiêu Di đưa tay đẩy đẩy ngực hắn: “Ngươi trước tiên đáp ứng ta.” Y có thể cảm thấy, hạ thể nóng như lửa của Tần Nguyệt Miên cũng đã nhô lên trước bụng dưới của y, khiến y cũng một trận run rẩy. Tần Nguyệt Miên bị y đẩy ra một chút, rồi lại lập tức cùng nhau đi lên, một bên luống cuống tay chân cởi y phục, một bên nói: “Vậy ngươi nhất định cùng ta đi, hơn nữa nửa bước cũng không thể rời khỏi bên cạnh ta.” Tiêu Di lộ ra một nụ cười hài lòng: “Hảo. Nguyệt Miên, cám ơn ngươi.” Lập Tức thả lỏng thân thể, tùy ý Tần Nguyệt Miên ôn nhu mà tác cầu mãnh liệt. Tần Nguyệt Miên tà tà cười: “Cảm tạ ta cái gì? Nói cho ngươi biết, ngươi tối hôm nay liền xui xẻo.” Nói xong, hắn ôm chặt Tiêu Di lăn trên mặt đất, đem y áp đảo trong bụi hoa bên cạnh lương đình. ***** Đăng bởi: admin
|