Yên Vũ Nguyệt Sắc
|
|
Bích Thuỷ Tiên Âm Chương 40 CHƯƠNG 40 Tiêu Di thản nhiên chỉnh y phục, cười nhẹ nói: “Ta sớm chuẩn bị xong rồi, ngươi dẫn đường đi.” Phó tòng kia kinh ngạc nhìn y một cái, cúi đầu: “Thỉnh Lục thiếu gia cùng nô tài đi.” Nói xong, đi phía trước dẫn đường. Tiêu Di theo sau hắn, xuyên qua hoa viên, một đường đi đến phía trước chính sảnh. Từ xa, có thể trông thấy phía trước chính sảnh đã được quét tước không nhiễm một hạt bụi, cũng hoàn toàn yên tĩnh, hoàn toàn không có sự náo nhiệt như những năm trước. Ở cửa lại không thấy hạ khách nào, thậm chí cũng không có giăng đèn kết hoa, trái lại, đại môn còn đóng chặt, chút âm thanh cũng không có. Tiêu Di nghi hoặc ngẩng đầu lên đánh giá chung quanh. Từ nhỏ đến lớn, nay vẫn là lần đầu tiên, ngày mười lăm tháng sáu lại có thể không thấy ai tới chúc mừng. Rốt cuộc là nguyên nhân gì đây? Y nghĩ nửa ngày, thủy chung vẫn không lý giải được. Phó tòng kia ở trước cửa thì dừng lại, gõ môn, đề thanh kêu lên: “Lão gia, Lục thiếu gia đã đến.” Một thanh âm thấp trầm từ bên trong cửa truyền ra: “Ân, để y vào.” Một câu nói này rất chậm, ngữ khí cũng rất lạnh. Tiêu Di tâm không khỏi một trận trầm xuống. Lúc Tiêu Phức Lâm nói chuyện chậm như vậy, thường là lúc hắn đang phi thường tức giận, đang dốc sức kiềm chế lửa giận của mình. Xem ra, sự tình của bản thân và Tần Nguyệt Miên thật sự đã làm hắn phẫn nộ đến không nhẹ, nhất định phải cẩn thận ứng phó. Y một bên nghĩ như vậy, một bên đẩy cửa ra, đi vào. Bên trong âm trầm, liêm tử (rèm) bốn phía cũng kéo lại. Tuy rằng ngoài cửa sổ đã là ánh mặt trời sáng rõ, nhưng ánh sáng ấy lại cơ hồ không thể xuyên qua trong phòng này. Mấy ánh đèn trên tường sáng lên, yếu ớt mà chiếu sáng bên trong phòng. Tiêu Di ngẩng đầu nhìn lại, Tiêu Phức Lâm ngồi ngay ngắn tại giữa đại sảnh, sắc mặt cực kỳ trầm lặng, bên cạnh còn ngồi cả mấy vị lão nhân, đều là nguyên lão của Tiêu thị, không biết đã bao nhiêu tuổi. Bọn họ xuất hiện ở đây, cũng không phải chuyện gì quá kỳ quái, dù sao, hôm nay cũng là sinh thần Tiêu Phức Lâm, ở Tiêu gia tuyệt đối là một đại sự. Nhưng là, xem điệu bộ này, sự tình đương nhiên không chỉ đơn giản như vậy. Tiêu Di trong lòng rùng mình, biết ngày hôm qua lời Tiêu Thầm nói không sai, sự tình quả thật có chút không ổn, thế nhưng y cũng không quá lo lắng, y nếu không thẹn với lương tâm, lại có cái gì mà giải thích không rõ đây? Tiếp tục nhìn kỹ, đại phụ nhân cùng mấy vị thiếu gia cũng ngồi phía dưới, mấy đệ đệ nhỏ tuổi cúi thấp đầu không dám nhìn y, Tiêu Thầm lại hướng y đắc ý cười, một bộ dạng tiểu nhân đắc chí. Tiêu Phức Lâm nặng nề mà ho khan một tiếng. Tiêu Di vội vàng thu hồi tầm mắt, cúi đầu hành lễ: “Cha, ta đã trở về.” “Ngươi là về từ lúc nào?” “Đêm qua. Ta thấy sắc trời đã tối, không muốn quấy rầy cha, nghĩ muốn sớm hôm nay lại đến vấn an.” Tiêu Phức Lâm hừ lạnh một tiếng: “Ngươi không qua vấn an, ngược lại đi quản việc riêng của nhị ca ngươi, còn dám điểm huyệt đạo hắn, để ở trong phòng, đúng không? Võ công ngươi hiện tại đã đạt được, chỉ biết lấy mạnh hiếp yếu, ngay cả luân thường cũng không để ý sao?” Tiêu Di hít một hơi, y biết, lúc này Tiêu Thầm nói không chừng đã muốn che không nổi nụ cười châm biếm trên mặt, đang đợi nhìn y gặp xúi quẩy, nhưng mình cũng không thể kích động, loại chuyện này dù sao cũng là bình thường như cơm bữa. Y bình tĩnh nói: “Cha, ngài có điều không biết, đêm qua nhị ca có ý đồ cường bạo nha hoàn trong phòng tứ ca, ta là nhìn không thuận, lúc đó mới…” Tiêu Thầm lúc này xen vào lời y: “Tứ đệ cũng đã đáp ứng ta rồi, ngươi ở đây lộn xộn làm gì?” Tiêu Di ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, đang muốn nói thi Tiêu Phức Lâm bỗng mở miệng nói: “Chẳng qua chỉ là nha hoàn, ngươi liền dám vì vậy mà xúc phạm huynh trưởng sao? Ngươi rốt cuộc có biết cái gì gọi là ‘trung hiếu lễ nghĩa ‘ không? Hay là nói, ngươi ngay cả gia quy Tiêu gia đều quên sạch rồi?” Tiêu Di biết đa biện cũng vô ích, cúi đầu nói: “Vâng, ta đã biết sai. Bất quá, ta cũng là nhìn thấy nha hoàn liều chết giãy dụa, sợ nàng vạn nhất nghĩ không thoáng, sau lại tự vẫn, sự tình nếu truyền ra, sợ là đối thanh danh Tiêu gia bất hảo, lúc ấy mới nhất thời xúc động.” Tiêu Phức Lâm nghe xong, sắc mặt mới thoáng dịu đi một chút. Đại phu nhân ở một bên nhìn, không lạnh không nóng nói chen vào: “Thầm nhi muốn một nha hoàn, chính là bôi nhọ Tiêu gia, kia Lục thiếu gia cùng một nam nhân dây dưa không rõ, lại tính là cái gì? Bản thân thấp hèn, không biết xấu hổ sao?” ***** Đăng bởi: admin
|
Bích Thuỷ Tiên Âm Chương 41 CHƯƠNG 41 Sắc mặt Tiêu Phức Lâm lập tức liền trở nên khó coi, trừng mắt nhìn Tiêu Di, hỏi: “Không sai, ngươi nói cho ta nghe rõ ràng đi, ngươi cùng cái tên tà giáo biến thái ma đầu Trầm Nguyệt Tông kia đến tột cùng là quan hệ gì?” Tiêu Di không nghĩ ngợi gì liền buột miệng nói ra: “Tần Nguyệt Miên không phải cái gì biến thái ma đầu, Trầm Nguyệt Tông cũng không phải cái gì tà giáo.” Y thật sự đã quên, ba tháng trước, chính y cũng là như thế này mỗi ngày đều mắng Tần Nguyệt Miên biến thái. Lời vừa nói ra, y cũng hiểu được đã quá mức xúc động, ngẩng đầu nhìn Tiêu Phức Lâm, quả nhiên đã diện trầm như thủy (mặt trầm như nước), môi mím chặt, xem ra tức giận đến không nói ra lời. Đại phu nhân đắc ý nhìn Tiêu Phức Lâm: “Nhìn xem, ta nói không sai chứ? Lục thiếu gia Tiêu gia chúng ta quả nhiên là đoạn tụ (đồng tính), nhưng lại còn tìm một tình nhân ở tà giáo, thật đúng là có khí phách đại hiệp.” Tiêu Di tự biết lời nói thực là thiếu cẩn thận, vội vàng bổ cứu (dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi), nghĩ nói : “Cha, sự tình cũng không phải như thế. Ta cùng Tần Nguyệt Miên xác thực là tri giao hảo hữu, nhưng quyết không giống với bên ngoài đồn đại đến mức như vậy, thỉnh cha nhất định phải minh xét.” Tiêu Phức Lâm vừa vỗ bàn, đem khay chén trên bàn đều chấn động không ngừng mà lắc lư, phát ra tiếng va chạm nhỏ vụn, cả giận nói: “Ngươi vẫn còn không biết xấu hổ, ngươi một thế gia tử đệ (con cháu) danh môn chính phái lại có thể cùng thiếu chủ tà giáo xưng cái gì mà tri giao hảo hữu, còn theo hắn đến tổng đường tà giáo. Hiện giờ, chuyện này ở trên giang hồ đã truyền khắp nơi, nói ta làm sao mà đem cái mặt này đi ra ngoài đây?” Tiêu Di trong lòng mặc dù không cho là đúng, lại cũng không dám tại lúc Tiêu Phức Lâm nổi giận mà cùng hắn nói rõ, đành phải cúi đầu, yên lặng không nói. Đại phu nhân liền xen vào: “Chỉ là tri giao hảo hữu thôi sao? Tướng công không nên bị y nói vài ba câu mà lừa bịp. Ngày đó trên võ lâm đại hội, bao nhiêu người nghe được Tần Nguyệt Miên bất nam bất nữ kia còn muốn thú (kết hôn) y, còn muốn y cùng hắn đến Trầm Nguyệt sơn. Lúc ấy y thật ra không chịu đi. Sau sao lại như vậy liền bằng lòng rồi? Còn ở đó lâu như vậy, quả thực là vui đến quên trở về. Nếu nói là trong chuyện này không có cái gì bất chính, ta nhưng một chút cũng không tin được.” Cơn tức giận của Tiêu Phức Lâm lại nổi lên, trừng mắt nhìn Tiêu Di: “Ngươi thật sự cùng tên ma đầu tà giáo kia làm nên cái loại sự tình này?” Tiêu Di trầm mặc đi một chút. Nếu như không có buổi tối trước khi y đi, y nhất định sẽ đúng lý hợp tình mà hồi đáp, nhưng là, đã trải qua một đêm như vậy, nghĩ đến ánh mắt tuyệt vọng của Tần Nguyệt Miên khi mình rời đi, một lời nói dối muốn y như thế nào mở miệng đây? Ngừng hồi lâu Tiêu Di mới nói: “Ta cùng Tần Nguyệt Miên tuyệt không có chuyện bất chính.” Những lời này đáp lại đến lập lờ nước đôi, như thật mà lại giả. Tiêu Phức Lâm nhìn y, không nói gì. Đại phu nhân lại nói: “Có là có, không có là không có, sao phải mập mờ? Trong đó tất nhiên giả bộ. Ngươi dám hướng nương ngươi thề, nói ngươi cùng Tần Nguyệt Miên tuyệt đối không có quan hệ gì không?” Tiêu Di cả kinh, mồ hôi lạnh theo bên trán chậm rãi chảy xuống. Điều này thật sự nói không ra lời, trong lòng bối rối, trầm tư suy nghĩ hồi lâu, nhưng như cũ vẫn không tìm ra được lí do gì để thoái thác. “Ngươi… Ngươi… Được lắm…” Tiêu Phức Lâm thấy y thần sắc như vậy, còn có cái gì không rõ. Hắn đột nhiên từ trên ghế đứng lên, đi đi lại lại, “Ngươi quả nhiên là cam chịu thấp hèn, một chút thể diện cũng không muốn, thậm chí còn làm ra cái loại chuyện này. Ngươi thật không biết xấu hổ, Tiêu gia còn mặt mũi nào nữa!” Tiêu gia vừa nghe lời này, lập tức tay chân luống cuống, ở trước mặt Tiêu Phức Lâm quỳ xuống: “Cha, ta đã biết sai rồi. Ta cùng Tần Nguyệt Miên sớm đã chặt đứt quan hệ, từ nay về sau cũng sẽ không gặp lại. Thỉnh cha tha thứ cho ta lần này, bất kể trừng phạt như thế nào, ta đều cam tâm tình nguyện, nhưng là đừng đem ta trục xuất khỏi Tiêu gia.” Y sở dĩ ly khai Tần Nguyệt Miên, cũng là bởi vì mẫu thân trước khi chết từng dặn dò, không được rời khỏi Tiêu gia. Nghe khẩu khí của Tiêu Phức Lâm, rõ ràng là muốn xóa tên y trong tộc, y như thế nào lại không sợ hãi? Tiêu Phức Lâm “Hừ” một tiếng, vẫn đang thần tình tức giận mà trừng mắt nhìn y, ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên người Tiêu Phức Lâm, đợi hắn hạ quyết định. Tiêu Phức Lâm như là nghĩ tới cái gì, chậm rãi dừng bước, sắc mặt cũng dần dần bình tĩnh trở lại, hướng Tiêu Di nói: “Ngươi muốn ta tha thứ cho ngươi, vậy cũng rất dễ dàng, chỉ cần ngươi thay ta làm một chuyện liền có thể. Miễn là ngươi có thể làm được, ta thậm chí có thể đáp ứng ngươi, đem hài cốt nương ngươi chuyển đến an táng ở từ đường Tiêu gia.” Tiêu Di ngẩng đầu lên. Nương y cả đời nguyện vọng lớn nhất chính là tiến vào gia môn Tiêu gia. Đáng tiếc nàng không những khi còn sống không có được danh phận, ngay cả khi chết cũng chỉ có thể an táng ở GiangNamlàm một cô hồn. Cho dù thân phận Tiêu Di đã được thừa nhận, nhưng những nguyên lão trong tộc Tiêu gia lại như cũ không chịu để cho nương y nhập môn. Điều này Tiêu Di chính là luôn cầu mà không được. Rốt cuộc lại có chuyện gì, thế nhưng có thể khiến Tiêu Phức Lâm đưa ra điều kiện trao đổi như vậy? ***** Đăng bởi: admin
|
Bích Thuỷ Tiên Âm Chương 42 CHƯƠNG 42 Tiêu Phức Lâm chậm rãi nói: “Chuyện này đối với ngươi mà nói khẳng định rất dễ dàng. Ngươi chỉ cần dẫn đường cho chúng ta đến Trầm Nguyệt sơn, trợ giúp võ lâm chính đạo diệt trừ bàng môn tà đạo này, ta sẽ tin tưởng ngươi chỉ là phút chốc hồ đồ, chuyện cũ sẽ bỏ qua.” Tiêu Di cả kinh nói không ra lời: “Tại… Tại sao…” “Trầm Nguyệt Tông hành sự mạc danh quỷ dị, khắp nơi đi ngược luân thường, quả thực thiên lý bất dung, không diệt trừ chính là không vì võ lâm chính đạo. Ngươi không phải cũng bởi Trầm Nguyệt Tông mà mất sạch thanh danh sao? Chắc hẳn đối với bọn chúng cũng hận thấu xương chứ?” Tiêu Phức Lâm lời nghiêm nghĩa chính, nói năng có khí phách, người không rõ thật đúng là nghĩ Trầm Nguyệt Tông đã làm bao nhiêu chuyện xấu thương thiên hại lí. Nhưng là Tiêu Di đương nhiên không nghĩ như vậy, y nghẹn lời nói: “Nhưng mà… Chuyện này…” Trầm Nguyệt Tông tuy hành sự cổ quái, không nguyện hướng thế tục khuất phục, nhưng từ trước đến nay đều ẩn cư nơi rừng núi, làm sao đã làm cái gì xấu xa? Lại như thế nào “Không diệt trừ chính là không vì võ lâm chính đạo’ chứ? Đại phu nhân thấy y không đáp lời, cười lạnh nói: “Lục thiếu gia dĩ nhiên là còn luyến tiếc. Nghe nói Tần Nguyệt Miên kia dung mạo tựa thiên tiên, tuyệt đại giai nhân so ra còn kém hơn. Lục Thiếu gia từ nhỏ đã không có mẫu thân dạy dỗ, vì sắc mê muội, lầm đường lạc lội, đến nỗi chống đối lại cha và huynh trưởng, biết sai không sửa, đó cũng là rất bình thường. Huống chi, lại còn là một nam nhân xinh đẹp hơn hoa như vậy?” Đại phu nhân đem hai chữ “Namnhân” nhấn mạnh, quả nhiên thành công khơi dậy lửa giận của Tiêu Phức Lâm. Tiêu Phức Lâm bước đến trước mặt Tiêu Di, cúi xuống, một phen nắm chặt cổ áo y, kéo y ngẩng đầu lên, lớn tiếng hỏi: “Ngươi là suy nghĩ như vậy sao?” Tiêu Di lẩm bẩm: “Ta không thể.” “Ngươi nói cái gì?” Tiêu Phức Lâm một tay hất y ra, trên tay còn sử dụng nội kình (nội lực). Tiêu Di không dám vận khí chống cự, lập tức bị đẩy ngã trên mặt đất, kình khí nhập vào nội thể, chỉ cảm thấy ngực một trận đau buốt, phun ra một ngụm nhỏ máu tươi. Tiêu Phức Lâm oán giận nói: “Ngươi thế nhưng đối với một nam nhân tình thâm ý trọng, thật sự là quá thấp hàn.” Tiêu Di nhịn xuống đau đớn, ngồi dậy, hơi điều một chút nội tức: “Nhi tử không dám trong lòng có tạp niệm, nhưng là Trầm Nguyệt Tông cùng Tiêu gia chúng ta xưa nay không cừu không oán, chúng ta lại muốn đi diệt toàn gia bọn họ, chẳng phải sẽ khiến anh hùng thiên hạ khinh thường?” Đại phu nhân ở một bên cười nhạt: “Thế nào? Không cừu không oán thì không thể giết sao? Bảo vệ võ lâm chính đạo, đáng chết liền sẽ hạ thủ, kẻ tà ác người trong thiên hạ đều có thể giết, Tiêu gia ta há lại sau người khác?” Tiêu Di nghe nàng cường từ đoạt lý như vậy (già mồm át lẽ phải), vừa tức vừa vội, tác động đến nội thương, nhịn không được lại phun ra một ngụm máu, run giọng nói: “Xin hỏi Đại phu nhân, Trầm Nguyệt Tông đã làm gì khiến người căm thù tận xương tủy như thế?” Đại phu nhân từ trên cao nhìn xuống Tiêu Di quỳ ngồi dưới đất, hiện vẻ thập phần chật vật, thản nhiên nói: “Không phải tà đạo, sao lại luyện tà công? Trầm Nguyệt Tông kia luyện tà công ‘Ly thủy chiêu vân’ (?.?), mỗi người bất nam bất bữ, trường sinh bất lão, võ công lại mạc danh kỳ diệu cao tuyệt, nếu không phải dùng phương pháp luyện công tàn bạo, thế nào có thể làm được?” Tiêu Di nghe xong, cư nhiên lại cười lớn. Y cười đến lợi hai, trên người lại có thương thế, cười chưa được vài tiếng đã bắt đầu ho khan thở dốc. Ánh mắt mọi người đều ngừng lại trên người y, biểu tình trên mặt đều là cực kỳ kinh ngạc, không ai hiểu y sao còn có thể cười như thế, lại vì sao mà cười. Tiêu Phức Lâm nhíu mày hỏi: “Ngươi cười cái gì?” Tiêu Di cười đến khó thở, lại đau đến chau mày, trào phúng nói: “Ta cuối cùng cũng biết, cái gì gọi là ‘Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ’ (muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do). Nói đến cùng, không phải là chú trọng bí kíp võ lâm của Trầm Nguyệt Tông sao? Cần gì nói đến quang minh chính đại như vậy?” Đăng bởi: admin
|
Bích Thuỷ Tiên Âm Chương 43 CHƯƠNG 43 “Ngươi lại dám chống đối phụ mẫu như vậy, thật sự là còn ra thể thống gì nữa! Trầm Nguyệt Tông kia cấp ngươi lợi ích gì, thế nhưng khiến ngươi ngay cả tổ tông gia pháp cũng đều không để ý. Tiêu gia còn muốn một bại gia tử như ngươi ư!” Tiêu Di lúc nãy nói ra những lời kia, xác thực đúng là nhất thời xúc động, không có suy xét đến hậu quả. Nhưng lúc này lời cũng đã nói ra, lại đột nhiên cảm thấy trong lòng một trận thoải mái, không chút nào thấy hối hận. Y cười khổ một cái: “Điều này cùng Trầm Nguyệt Tông có quan hệ gì? Ta từ trước đến nay đều lấy thân vì tử đệ Tiêu gia mà suy nghĩ, Tiêu gia làm ra loại sự tình này, mặc kệ đối phương là môn phái nào, ta đều là quyết sẽ không đáp ứng.” Đại phu nhân cười nói: “Ngươi vẫn là một thân chính khí, lý trực khí kháng (cây ngay không sợ chết đứng), lúc này vẫn vì Trầm Nguyệt Tông suy nghĩ, ta xem ngươi căn bản là say đắm tên hồ ly tinh kia, quên hết tổ tông rồi. Trầm Nguyệt Tông có tài đức gì, dựa vào cái gì độc chiếm bí kíp? Không bằng đưa cho Tiêu gia chúng ta bảo quản, mới có thể trợ giúp võ lâm chính đạo.” Tiêu Di khinh thường nhìn nàng một cái: “Tùy Đại phu nhân nói thế nào đi nữa, nhưng loại chuyện này, ta không làm được.” Tiêu Phức Lâm đi đến trước mặt y, trầm thanh nói: “Ngươi cần phải hiểu rõ. Ngươi kết giao tà giáo, còn cùng nam tử thông ***, nguyên lão trong tộc nhất trí quyết định trục xuất ngươi khỏi gia môn. Nếu không phải Đại phu nhân xin tha cho ngươi, nói ngươi hiểu rõ đường đi đến Trầm Nguyệt Tông, lần này đi tiêu diệt tà giáo còn có thể lập công chuộc tội, ngươi hiện tại sớm đã cũng không còn là tử đệ Tiêu gia. Lại vẫn dám nói chuyện với Đại nương như vậy!” Tiêu Di cắn chặt răng, nhắm hai mắt lại, trong lòng không ngừng giãy dụa. Rời đi Tiêu gia, vốn là chuyện y không nguyện ý nhất. Hiện giờ, điều kiện như vậy, nếu đổi lại là đối phó với người khác y nhất định cuối cùng sẽ khuất phục. Nhưng là, Tần Nguyệt Miên… Cái tên này lúc hiện lên ở trong lòng y, không ngờ lại ấm áp như vậy, ấm áp đến mức làm đau lòng người. Nghĩ đến muốn đối phó Tần Nguyệt Miên, y liền cảm thấy cả người đều cứng ngắc. Thế nhưng, y cố gắng lâu như thế, đã chịu khuất nhục cùng thống khổ, thậm chí không tiếc mà ly khai người tối yêu quý, vậy mà lại bị trục xuất khỏi Tiêu gia… Nghĩ đến đây, y không tự chủ được lại run lên. Chuyện này cho tới bây giờ, quả nhiên là thế khó xử. Tiêu Phức Lâm thấy y không nói, truy vấn: “Ngươi nghĩ kỹ chưa?” Tiêu Di hít thật sâu, mở mắt ra, chậm rãi nói: “Nương ta trước khi lâm chung có để lại di ngôn, muốn ta mọi chuyện đều lấy Tiêu gia làm trọng, ta đương nhiên sẽ không làm trái lời nàng.” Tiêu Phức Lâm vui mừng: “Ngươi quả nhiên vẫn còn hiểu được lí lẽ. Sau khi hoàn thành, ta tất nhiên sẽ tuân thủ lời hứa, để di hài nương ngươi tiến môn.” Tiêu Di lại lắc đầu, lộ ra tiếu dung yếu ớt, rồi nói tiếp: “Thế nhưng, muốn ta làm hại Trầm Nguyệt Tông, vậy cũng không thể được.” Tiêu Phức Lâm nghe y phản phản phục phục (hay thay đổi) như thế, không khỏi cả giận nói: “Vậy ngươi đến tột cùng muốn như thế nào đây?” Tiêu Di thở dài: “Chuyện cho tới bây giờ, ta còn có đường thứ hai có thể chọn sao?” Nói xong, tay phải y bỗng nhiên hướng bên hông chính mình, rút ra trường kiếm, ngân quang chợt lóe, liền hướng trước ngực mình đâm xuống. Ngực một trận đau đớn, máu tươi phun ra, nhưng mà trường kiếm lại ở trước một khắc mũi kiếm đâm tới tim thì bị người khác bắt lấy. Tiêu Phức Lâm cầm lấy đầu trường kiếm, thở gấp mà nói: “Hảo hảo, ngươi nhưng thật ra với nương ngươi đều quật cường như nhau, ngươi tình nguyện chết cũng luyến tiếc nam nhân kia, đúng không?” Tiêu Di cười một chút: “Ta… Ta là luyến tiếc hắn, nhưng ta cũng sẽ không có lỗi với Tiêu gia, ngươi sao không để ta chết đi?” Tiêu Phức Lâm hung tợn trừng mắt nhìn y, nhưng không có lên tiếng. Đại phu nhân nói: “Ngươi còn nói không có lỗi với Tiêu gia? Ngươi hiện tại chết ở chỗ này, chẳng phải là muốn cho cha ngươi trên lưng bị bêu danh là ‘Bức tử thân tử’ sao? (bức tử con ruột đấy) Tiêu Phức Lâm đi qua đi lại mấy lần, cuối cùng nói: “Nể mặt nương ngươi, ta cũng không trách phạt cùng ngươi nữa. Bất quá từ nay về sau, ngươi không cần quay về nơi này, ngày sau hành tẩu giang hồ, cũng không được nói là tử đệ Tiêu gia.” Tiêu Di nghe nói như thế, chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, phun ra một ngụm máu tươi, liền bất tỉnh trên đất. Đăng bởi: admin
|
Bích Thuỷ Tiên Âm Chương 44 CHƯƠNG 44 Khi Tiêu Di tỉnh lại, sắc trời đã tối. Y mở mắt ra, thoáng cử động thân thể một chút, sự đau đớn ở ngực lập tức làm y co rúm lại. Một thân ảnh đang ngồi bên giường liền bổ nhào tới: “Lục ca, ngươi đừng động, thương thế của ngươi không nhẹ, mau nằm xuống.” Tiêu Di nhìn nhìn, thấy rõ thiếu niên ở trước mặt, suy yếu cười: “Hoài nhi, ngươi sao lại đến đây?” Tiêu Hoài lau lau nước mắt, nức nở nói: “Lục ca, bọn họ đối với ngươi thật quá đáng, thiếu chút nữa đem ngươi bức tử. Cũng không nghĩ tới những năm gần đây ngươi đã làm cho Tiêu gia không ít sự tình, bao nhiêu họa đại ca nhị ca gây ra thì đều là ngươi thu thập tàn cuộc, giờ lại muốn đem ngươi trục xuất khỏi gia môn.” Tiêu Di nghĩ đến tình cảnh lúc đó, liền trầm mặc, một lúc sau mới nói: “Hoài nhi, ngươi trở về phòng mình đi. Ngươi ở chỗ này lại bị người khác nhìn thấy, chính là đối với ngươi phi thường bất lợi.” Cửu đệ của y tuy rằng cũng chỉ là con của thiếp, nhưng sinh mẫu Tứ phu nhân cũng là danh môn khuê tú, bởi vậy không giống với Tiêu Di. Nó từ nhỏ đã thích dính lấy Lục ca này, trong huynh đệ Tiêu gia cũng xem như là có quan hệ tốt nhất với Tiêu Di. Tiêu Hoài lắc lắc đầu: “Không được, đệ đi rồi, ai tới chiếu cố Lục ca? Lúc Lục ca té xỉu, cha cùng đại nương bọn họ lại có thể cứ như thế đi, hoàn toàn mặc kệ chết sống của ca. Vẫn là đệ cùng Bát ca đưa huynh nâng trở về thượng dược.” Tiêu Di nhìn vẻ mặt quật cường của Tiêu Hoài, ngầm thở dài: “Vậy đệ giúp ta tìm một ít thức ăn đi. Ta hôm nay một ngày không có ăn uống gì, thực rất đói bụng.” Tiêu Hoài nghe xong lời này, ngẩng đầu lên, đáp một tiếng, lo lắng mà nhìn y một cái, rồi mới xoay người chạy đi. Tiêu Di thấy hắn đi rồi, mới nhắm mắt điều tức, miễn cưỡng ngồi dậy. Lúc này, trong trù phòng còn có thể có cái gì ăn sao? Chỉ sợ ngay cả người đều đã không còn ai, y chỉ là muốn Tiêu Hoài đi mà thôi. Y biết, sự tình sẽ không chấm dứt đơn giản như vậy, Đại phu nhân đã sớm nhìn chính mình không vừa mắt, bắt được cơ hội này, thế nào lại từ bỏ ý đồ? Khẳng định còn có chuyện. Tiêu Hoài ở lại chỗ này, không những không có trợ giúp được gì, ngược lại còn sẽ phải chịu liên lụy. Qủa nhiên, y vừa mới ngồi trên giường, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Cửa mở, Đại phu nhân mang theo Tiêu Thầm, hai nha hoàn cùng bốn thị vệ tới. Mấy thị vệ kia Tiêu Di đã từng thấy qua, đó đều là cao thủ có tiếng trong Tiêu phủ. Tiêu Di bình tĩnh quét mắt nhìn bọn họ một lần: “Đại phu nhân hạ cố đến đây, không biết có gì muốn nói sao?” Đại phu nhân lạnh lùng cười: “Tiêu Di, ngươi sẽ không quên chứ? Ngươi đã bị trục xuất khỏi Tiêu gia.” Tiêu Di im lặng không nói. Đại phu nhân cũng không muốn nghe y trả lời, rồi nói tiếp: “Ngươi ở Tiêu gia cũng không phải một hai năm, phải biết rõ, tử đệ Tiêu gia hễ là mạo phạm gia quy mà bị trục xuất khỏi gia môn, đều phải đem một thân võ công hoàn lại cho Tiêu gia, để tránh ra ngoài lại giả danh Tiêu gia mà bày trò.” Tiêu Di vẻ mặt không chút thay đổi, thảnh nhiên nói: “Ta đương nhiên biết. Ngươi đưa thanh dược tới đây.” Đại phu nhân hơi sững sờ: “Ngươi vẫn rất thẳng thắn, chẳng lẽ có âm mưu quỷ kế gì sao?” Tiêu Di cười lạnh nói: “Đại phu nhân cần gì lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử?” Phế bỏ võ công đối với rất nhiều cao thủ mà nói, quả thật so với chết còn khó hơn, nhưng là y hiện giờ sớm đã là người tâm như tro tàn, há lại còn để ý điều đó? Phế đi võ công cũng tốt, từ Tiêu gia liền đạt được cái gì, liền hoàn lại cho bọn họ cái đó, hơn nữa y mấy năm qua vì Tiêu gia bán mạng, ngày sau xuống suối vàng, cũng có thể cùng mẫu thân nói rõ. Nha hoàn bên cạnh Đại phu nhân đem hóa công thang dược tới. Tiêu Di đưa tay vững vàng tiếp lấy, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Đại phu nhân ở một bên nhíu mày nhìn, tựa hồ có chút khó tin. Tiêu Di vừa mới uống xong, đã cảm thấy một cỗ liệt hỏa đau nhức như đốt cháy từ trong bụng hướng lên trên ngực, tiếp đó, lại từ ngực liên tục hướng ra ngoài lan rộng ra mỗi huyệt đạo toàn thân, cảm giác tinh khí tiêu tán giống như sức sống cũng đang nhanh chóng mà tiêu thất, tuy rằng cả người đau đớn như bốc cháy giày vò, lại ngay cả một chút khí lực đều sử dụng không được. Đại phu nhân nhìn khuôn mặt y vặn vẹo, đột nhiên cảm giác có chút không đành lòng, quay đầu đối Tiêu Thầm nói: “Nương có chút choáng váng đầu, đi về trước nghỉ ngơi. Ngươi ở đây thay ta xem y, chờ y tán hết võ công, để y thu dọn đồ đạc, ra khỏi Tiêu phủ.” Noi xong, mang theo hai nha hoàn rời đi. Tiêu Thầm chờ mẫu thân hắn vừa đi, liền nhanh chóng đến trước mặt Tiêu Di, đắc ý nhìn y chật vật vặn vẹo trên mặt đất, cười nói: “Tiêu Di a Tiêu Di, ngươi lúc nào cũng nối danh, lại thích phá hư chuyện tốt của ta, không nghĩ tới ngươi cũng sẽ có ngày hôm nay. Ngươi không phải ỷ vào võ công hơn ta sao? Hiện giờ không có võ công, xem ngươi còn như thế nào kiêu ngạo.” ***** Đăng bởi: admin
|