Bát Quái Tạp Chí Nói Chúng Ta Rất Tốt
|
|
Chương 50[EXTRACT]Nam nhân trong thời điểm này không thể nào bị dọa, bất quá nếu làm kẻ trộm, bị dọa cũng là xứng đáng.
Văn Lược lúc mới bắt đầu ngủ còn thật sự không an ổn, nhưng sau khi máy tính ôm trong ngực bị lấy đi, hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn một chút, không biết máy tính bị đem đi ở nơi nào, nghĩ thầm, ngày mai dậy sẽ đi tìm! Liền mỹ mỹ ngủ đi.
Đêm nay ngủ còn có chút bất hảo ý tư, hắn mơ thấy một người nhìn không rõ mặt cũng không rõ giới tính, tình chàng ý thiếp thật là hảo bất thư phục, hắn thật lâu đã không có giải quyết, bằng không như thế nào lại mơ thấy cái này.
Cảm giác trong mộng quá chân thật làm cho hắn không muốn tỉnh lại, thân thể bị khiêu khích đến bốc hỏa, hắn không tự giác lắc lắc thân thể để đối phương đụng vào thật nhiều chỗ, hai tay cũng rất không an phận trực tiếp hướng ngực đối phương sờ soạng.
Không nghĩ người trong mộng rất không nghe lời như vậy, dám không chịu thỏa mãn hắn, mà là xuất hồ ý liêu tìm phía sau của hắn, trong lúc ngủ mơ Văn Lược sửng sốt bị cái việc không thích hợp kia làm cho bán tỉnh, người trong mộng kia càng nhìn càng rõ ràng, cư nhiên là nam nhân!
Bỗng nhiên một trận đau đớn, Văn Lược lập tức từ trong mộng bừng tỉnh, đồng thời hoàn toàn thấy rõ nam nhân kia!
An! Trình! Điển!
Văn Lược lập tức liền bạo phát.
“Ba!” Hắn giơ thẳng năm ngón tay chiếu trên mặt An Trình Điển, sau đó hướng khóe miệng y đánh một quyền.
An Trình Điển đã bị đánh trúng, trong lòng mặc dù đã trống rỗng, nhưng hai tay vẫn còn ôm gắt gao đối phương, cái bộ vị kia vẫn còn cùng một chỗ, cho dù vừa mới bị dọa mềm nhũn đi một nửa, nhưng vẫn là còn nha! Thân thể hơi hơi động một chút, hai người đều phải hít một hơi, thân thể dán cùng một chỗ, vẫn nóng bỏng như cũ. Văn Lược chỉ vừa cảm thấy trong mộng chính mình thực hưởng thụ cảm giác này, hắn cả người hận không thể chết ngay trong chăn.
“Rút ra!” Văn Lược hắc nghiêm mặt nắm chặt tay, sau đó lại cảm thấy không đúng, sắc mặt ửng đó quát, “Rút ra!”
An Trình Điển lắc lắc nhìn Văn Lược, phần eo phía dưới thử hơi giật giật, Văn Lược nhịn không được trực tiếp kêu lên, bên miệng thanh âm vừa phát ra, hắn vội vàng bịt lại, ánh mắt hung tợn trừng An Trình Điển.
“Đánh lén là tôi không đúng!” An Trình Điển cắn khóe miệng thành thành thật thật nói.
Dưới loại tình huống này An Trình Điển cư nhiên còn có thể bày ra tư bộ dáng nói chuyện phiếm, ai muốn dể ý đến hắn? Văn Lược không kiên nhẫn đẩy bờ vai của hắn, “Rút ra cho tôi!”
An Trình Điển nhìn Văn Lược một bộ dáng không được tự nhiên, kỳ thật trong lòng vẫn tràn đầy, người kia đối với hắn vẫn là một bộ dáng hung hăng, lời hay gì cũng không nói, thoạt nhìn lạnh lùng vô tình, tính tình cho tới bây giờ đều rất không dễ chịu. Trên thực tế tính nóng nảy của Văn Lược đối với hắn vẫn chưa phát ra.
An Trình Điển âm u nghĩ, xu thế được một tấc lại tiến thêm một thước đúng là thói quen của hắn.
“Tiểu Lược!” An Trình Điển kéo dài thanh âm, thân thể hơi động, chính là vô luận hắn cam đoan bất động như thế nào, người phía dưới cũng không có khả năng hoàn toàn không cảm giác đi, hơn nữa trải qua việc này.. Thời gian bế tắc lâu như vậy, nơi đó đã muốn bắt đầu thích ứng đi.
“Cậu có biết.” An Trình Điển cầm tay Văn Lược trực tiếp đặt tại ***g ngực mình, trái tim bên trong có sinh lực đập mạnh đã muốn minh chứng cho lòng hắn.
“Biết cái gì… Cậu đơn giản chính là muốn…” Văn Lược sắc mặt tuy rằng không tốt lắm, nhưng tính nóng nảy vẫn thật sự không phát tác.
“Đúng vậy nha! Tôi chính là muốn..” Việc đã đến nước này ngay cả thánh nhân cũng sẽ không dừng lại. Huống chi An Trình Điển còn không có ý tứ dừng lại, ăn xong rồi tính, dù sao ác nhân cũng không phải lần đầu tiên làm. Nếu Văn Lược không có ý tứ phát giận, nếu hắn không tiếp tục, quả thực không phải người. An Trình Điển nhanh chóng chặn môi Văn Lược, chỉ cho hắn một nụ hôn ngắn ngủi, dưới thân liền bắt đầu động, Văn Lược hít một hơi, hắn căn bản không phải là đối thủ của An Trình Điển, mặt kệ là người không biết xấu hổ hay vô sỉ đều cũng không phải đối thủ của hắn, hắn minh lý ngầm bị phi lễ vô số lần, nhưng đầu óc vẫn thanh tỉnh như là lần đầu tiên, nghĩ đến bộ vị kia của hai người. Cả người Văn Lược đều bị thiêu cháy. “Thực xin lỗi!” An Trình Điển cầm lấy vật ở giữa hai chân Văn Lược, động tác mềm nhẹ di chuyển, tuy rằng thực vất vả, nhưng hắn vẫn muốn cho Văn Lược thoải mái trước. Văn Lược nằm ở đó vô dụng giãy dụa, thân thể thường so với ý thức thành thật hơn, bị An Trình Điển gảy vài cái, liền bắt đầu thở dốc, địa phương cực nóng kia làm ra phản ứng thành thật, cảm giác ** bị thiêu đốt làm đầu óc hắn loạn lên, hai bàn tay theo bản năng đặt lên mu bàn tay An Trình Điển, tham lam khẽ vuốt. Hô hấp càng ngày càng hỗn loạn, thân thể hai người càng ngày càng nóng, An Trình Điển vô cùng yêu thương người dưới thân, loại tình huống này thật khó khăn mà đạt được, hắn muốn nhìn thấy cùng quý trọng mỗi một phản ứng của y, động tác cực lực ôn nhu. “A!” Thời điểm Văn Lược rên rỉ phóng xuất, An Trình Điển liền nhịn không được, đè lại Văn Lược, một bên luôn luôn âu yếm hắn, một bên bắt đầu chậm rãi sau đó kịch liệt chuyển động. Văn Lược mơ hồ cũng bắt đầu chú ý mặt An Trình Điển, nam nhân đầu đầy mồ hôi cư nhiên lại hấp dẫn hắn, lôi kéo cổ đối phương đến trước mặt, đầu lưỡi nghịch ngợm ở khóe miệng đối phương liếm một chút. An Trình Điển trở nên càng thêm nhiệt tình, ôm chặt thắt lưng hắn, bắt đầu càng thêm dùng sức tiến vào. “Hỗn… đản… Cậu… cút ra!” Rõ ràng chính mình dẫn dụ (dịu dàng) đối phương trước, bởi vì quá khó chịu mà bắt đầu chửi ầm lên, này quả thật phù hợp với tính cách của Văn Lược. An Trình Điển cười khổ, nhìn mặt người dưới thân này không chịu nổi mà phát ra phẫn nộ, dường như chỉ muốn dễ chịu hơn. Kế tiếp, chính là Văn Lược không thừa nhận độ mạnh của đối phương khiến mình rên rỉ mà mắng. Bên trong dây dưa thở dốc, cùng tiếng rên rỉ ức chế làm cho không khí trở nên phấn hồng. Càng ngày càng có tiết tấu, Văn Lược không còn khí lực để mắng, thực tế tình huống là, một khi đã thích ứng, thì.. vẫn có thể thừa nhận. Bất quá loại sự tình này có đánh chết hắn, hắn cũng không thừa nhận. Hơi hé mặt đen ra nhưng không chịu được mặt lại chuyển đỏ. Tinh tế toái toái hôn xuống thân, Văn Lược toàn thân vô lực nằm trên giường, chỉ còn lại hai tay ôm chặt lấy bả vai An Trình Điển, dưới thân hai người một mảng hỗn độn, thoạt nhìn hai nam nhân không giống như có xu thế quá mạnh mẽ, cư nhiên ở trên giường lại có thể cuồng dã tới vậy, địa phương kia vẫn kết hợp cùng một chỗ, cực nóng đến nỗi cơ hồ có thể hòa tan. “Tôi thích cậu!” Loại thời điểm này đột nhiên nói ra, càng làm cho Văn Lược thêm khó xử. Hắn quay đầu không chịu nhìn người phía trên, không phải không dám cự tuyệt, mà là hắn sợ mở miệng ra nói lời vô lý làm cho người ta than vãn. An Trình Điển nhắm mắt lại dùng sức ôm hắn, động tác dưới thân càng ngày càng kịch liệt, tiếng hít thở càng nặng, cuối cùng buông ra, hắn ở trên cổ Văn Lược hung hăng cắn một hơi. “Cậu… Cậu… Cậu là chó hả?” Văn Lược hỗn độn nằm trên giường, trong thanh âm còn mang theo thở dốc, thân thể mềm nhũn đẩy người kia ra, một phen ôm bả vai cũng lui xuống, phía sau có cảm giác xấu, nguyên bản thời điểm bị lấp đầy cũng không kịp nghĩ tới cảm giác trống rỗng. Hai nam nhân, cái dạng này rốt cuộc tính cái gì! “Tôi thích cậu! Từ lúc đi học đã thích!” An Trình Điển từ phía sau ôm lấy, thân thể dính sát vào hắn, “Mặc kệ cậu tin hay không, tôi là theo đuổi cậu mới biến thành bộ dáng như thế này!” “Cậu… bộ dáng ngày hôm nay không phải rất kém cỏi sao?” Văn Lược lại bắt đầu bộc phát, nhấc chân muốn đá, nhưng vừa nhấc chân liền biết mình tính sai, đau quá nha! “Không có kém nha!” An Trình Điển vươn đầu gác lên vai Văn Lược, vuốt trên vai hắn sau đó dùng miệng cắn cơ hồ muốn lưu lại vết thương, nếu không phải Văn Lược, hắn cũng sẽ không thích nam nhân! Chính là người nam nhân này căn bản không nhớ rõ chuyện năm xưa. “Cái gì gọi là không có kém?” Thanh âm Văn Lược đã có điểm bị vây khốn, “Ban ngày tiến đấu kim (biết chết liền đó a ~) dùng để hình dung sự kém cỏi của cậu.. Còn muốn như thế nào…” “Tôi muốn cậu nha!” Nhớ lại những kỷ niệm, An Trình Điển nhào qua chặn Văn Lược, trên mặt viết ba chữ to, tôi còn muốn! “Cút!” Văn Lược nện một quyền lên mặt An Trình Điển, trực tiếp đánh vào khuôn mặt kiếm cơm của hắn. Sau đó chịu đau đá lên một cước, “Cậu nếu dám đến, tôi ngày mai liền cắt bỏ cái của cậu!” “Không thoải mái sao?” An Trình Điển cười hỏi, hắn nhớ rõ hắn chỉ giải quyết một lần, Văn Lược chính là so với hắn nhiều hơn. Văn Lược không để ý tới hắn, lui thân thể ở một bên không nhúc nhích. An Trình Điển thở dài, cũng không thể một lần rồi một lần đồng dạng đi! Không có yêu, cho dù làm xong, vẫn là hư không. Đang nhìn cái của mình muốn ngẩng đầu, hắn than thở đứng lên đi tắm rửa một cái, thuận tiện đem thân thể Văn Lược tẩy trừ một chút. Sau đó nằm bên cạnh cái người không được tự nhiên này, hôn hôn miệng vết thương trên bả vai hắn. Nhớ tới một buổi trưa đầy nắng, hắn đang đứng ngẩn người dưới cây, Văn Lược đã chạy tới hắc nghiêm mặt nhìn hắn, sau đó ngẩng đầu cao ngạo, nói: “Tôi thích cậu!” An Trình Điển sửng sốt một chút, cái gì cũng chưa kịp phản ứng, Văn Lược đã bước đi. Hắn nhất thẳng cũng chưa hiểu rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng cho dù là có duyên cơ bọn họ ở cách vách trong ký túc xá, Văn Lược đều không nhắc lại chuyện này. Sau đó An Trình Điển mới biết được, hắn tại sao không nói qua chuyện này, hắn căn bản là đã quên đi từng thổ lộ với An Trình Điển. Chính là nam nhân này tính tình cao ngạo không tốt lắm, một khi tiếp xúc mới phát hiện hắn căn bản rất tốt, cho dù cả ngày hùng hùng hổ hổ cũng không làm ra chuyện gì xấu. Ít nhất An Trình Điển đi cọ cọ ăn uống cho tới bây giờ cũng chưa từng bị đuổi đi. Không có lương tâm nha! Người này, sau khi tốt nghiệp liền tự phát triển, số lần gặp nhau đều không đếm xuể, Văn Lược cư nhiên một lần cũng không nhận ra hắn. Nghĩ đến đây, An Trình Điển hận không thể cắn tai người này lần nữa, bất quá, thật có điểm luyến tiếc. Cách ngày, Văn Lược mở mắt ra, phát hiện kế bên còn có người, vội vàng nhắm hai mắt, bất đắc dĩ bước xuống giường, muốn làm thành mộng đều không được nha, chuyện tối ngày hôm qua hiện rõ ràng trong đầu hắn. Chịu đựng không đem An Trình Điển vọt tới mà đá xuống, hắn rốt cuộc nhớ đến một vấn đề, sau đó bò xuống giường lấy điện thoại của mình. “Có phải hay không anh đem chìa khóa nhà tôi đưa cho An Trình Điển?” Văn Lược đè nặng cơn tức ghé vào điện thoại hỏi. “Đúng vậy nha!” Vệ Sanh đầu dây bên kia thực thản nhiên thừa nhận. “Anh..” Văn Lược một phen ở cổ họng bốc hỏa, thiếu chút nữa rống lên. “Tôi làm sao? Tôi thấy khoảng thời gian gần đây cậu đều thật kỳ quái, An Trình Điển lấy tư cách là bạn trai tới hỏi tôi chìa khóa, tôi nghĩ hắn tới an ủi cậu, liền đưa cho hắn!” Vệ Sanh tự nhiên đáp, tâm Văn Lược đều nát. “Anh.. Anh.. Anh có biết hay không là.. Anh, tôi mới…” Tôi mới vừa bị ăn sống đó! Văn Lược quả thực là tức muốn chết, cướp nhà khó phòng nha! Hết chương 50
|
Chương 51[EXTRACT]Cướp nhà khó phòng, bốn chữ này hiện tại chính là Văn Lược dùng để vẽ người. An Trình Điển tên khốn kiếp kia! Cúp điện thoại liền liếc mắt An Trình Điển nằm trên giường sau đó nhìn đến hai hành lý cùng hai cái bao to tướng để ở đại sảnh. Hắn sinh khí trực tiếp đem hai cái hành lý kia ném đi.
Khí trong lòng hơi tiêu một chút, nghĩ nghĩ còn chưa hết giận liền vọt vào phòng ngủ, chịu đựng đau, một cước đá An Trình Điển rớt xuống giường, chính mình tiến vào ổ chăn chỗ An Trình Điển ngủ, thư thư phục phục tiếp tục ngủ.
An Trình Điển đang ngủ say đột nhiên bị đá xuống giường, trở mình liền ngủ tiếp. Thảm của Văn Lược tuy rằng bị Vệ Sanh lấy đi, nhưng trong phòng ngủ vẫn bị Văn Lược sống chết đòi giữ lại, An Trình Điển này té xuống, thảm mềm liền trực tiếp cảm nhận được, không tỉnh lại cũng không có gì kỳ quái.
Trong phòng lúc sáng sớm, trên giường cùng dưới giường có hai người yên ổn ngủ.
“Lạnh!” Người nằm trên mặt đất hừ hai tiếng, với tay kéo chăn, kéo tới kéo lui cũng chỉ kéo được không khí, lạnh đến run run, sau đó mở mắt ra.
An Trình Điển lập tức nở nụ cười, người này!
Nhìn đồng hồ, cũng đã hơn mười giờ sáng, An Trình Điển cười cười, đứng lên. Lạnh như băng tiến vào ổ chăn khẳng định sẽ làm tỉnh Văn Lược. Nhìn giường người trên, tối hôm qua hắn thật sự quá phận rồi đó! Bất quá, đường về sau còn muốn đi tiếp, bước qua hôn một hơi, chỉnh lại chăn, liền đi ra ngoài.
Rời giường đi kiếm quần áo, hành lý cư nhiên không thấy! Còn lại mấy cái bao, phỏng chừng giấy chứng nhận và vân vân hẳn là ở bên trong, cho nên mới không bị ném đi.
An Trình Điển cười khổ, trước kia như thế nào không cảm nhận được người này còn có thể ngây thơ như vậy.
Mở cửa ra, hành lý cư nhiên còn ở đó. Sa hoa tiểu khu mà! Chỉnh là có điểm ấy hảo, nhìn không giống rác rưởi, tuyệt đối sẽ không lấy đi.
Một hành lý là chứa quần áo, cái còn lại bên trong đều là quà kỷ niệm dùng để tặng người khác. Văn Lược, Bạch Đồng, Liên Mục Thanh, Tiểu Càng, ừ, Vệ Sanh hiện tại cũng coi như người một nhà, cho nên cũng tặng Vệ Sanh. Mấy thứ này bị ném đi, Liên Mục Thanh sẽ đánh chết Tiểu Lược đi! An Trình Điển cười trộm, cái tên kia, nếu An Trình Điển ra ngoài quay phim mà không mang theo quà kỉ niệm trở về sẽ bị lột da làm ví, ít nhất cũng là ví có giá.
Đối với tình hữu nghị với Liên Mục Thanh nghiệm chứng, cho dù mang rễ chân lông trở về cũng được. Cho nên An Trình Điển thật sự mang rễ chân lông trở về. Nghe nói là lông phượng hoàng, mặc kệ nó, dù sao cũng đưa Liên Mục Thanh.
Tắm rửa thay quần áo tử tế xong, An Trình Điển bắt đầu đánh giá nhà Văn Lược, hắn vẫn là lần đầu tiên đến địa phương “thần bí” này. Trong phòng trang hoàng thuần một sắc bạch, đồ dùng màu trắng, vách tường, vật trang trí tất cả đều là màu trắng, làm cho người ta có cảm giác lạnh lẽo, cùng khí nhà mình xuất ra thật sự lạnh lùng hơn, này coi như giống tính cách của Văn Lược đi.
Trên tường không có vật trang trí gì, ảnh chụp của Văn Lược cũng không treo lên, không đúng, trong góc tường của phòng nào đó có, các loại ảnh chụp, giống như Văn Lược có thói quen cất chứa áp phích của chính mình, góc trên còn treo đầy khung ảnh, không phải rất lớn nhưng có cảm giác rất nhiều, phía dưới còn có bàn đánh bóng bàn nhỏ, cũng đặt rất nhiều ở trên, dưới bàn còn có một cái ống, mặt trên dán đầy tờ giấy giống nhau gì đó, nhìn kỹ nguyên lai tất cả là áp phích từng bộ phim của Văn Lược.
Ngày này là chiến sĩ thi đua sao! Theo ảnh chụp thì đếm được rất nhiều áp phích, cư nhiên còn treo theo thời gian, thật sự là sở thích đặc biệt.
An Trình Điển nhìn, mỗi một bộ hắn đều xem qua, hắn kỳ thật cũng có cất giữ, bất quá không có ý tứ bảo tồn giống như Văn Lược, hắn đều là trực tiếp đóng thành sách, mỗi trang đều xử lý thật tốt sau đó cất đi, cũng thực thuận tiện.
Hai người coi như là sở thích giống nhau.
Sau đó phòng ở chính là đều trơ trụi, cái gì vật phẩm dư thừa đều không có, trừ bỏ quầy bar để vài cái bình sứ trắng, An Trình Điển vào bếp, được rồi, vẫn là màu trắng. Mở tủ lạnh ra, cư nhiên cũng trắng tinh, trừ bỏ có mấy bình nước suối.
Người này!
Phải cải thiện cuộc sống! An Trình Điển nghĩ như vậy liền lấy ví xuất môn.
Thời điểm Văn Lược thức dậy, người đâu rồi? Tâm lập tức liền chùn xuống, chẳng lẽ sợ bị giết nên lẩn trốn? Văn Lược rất không thích đá đá chăn, rời giường vào bếp uống nước, vừa thấy ở kia còn hai thùng lớn, bực bội liền ném đi, sau đó liếc mắt một cái nhìn bên trong, có hộp to hộp nhỏ tất cả đều đóng gói tốt, mặt trên còn có thiếp ghi tên, hắn vừa nhìn liền thấy hộp kia có tên hắn, tay với tới, sau đó nghĩ nghĩ lại không ném đi. Quên đi! Nếu bên trong cũng có gì đó của hắn, vậy không ném. Bất quá đương sự đâu? Văn Lược nhíu mày suy nghĩ sâu xa, chẳng lẽ phạm án thật sự trốn rồi, hành lý bởi vì quá nặng nên không mang theo? Quên đi! Người đi rồi thì tốt! Văn Lược an ủi mình, tuy rằng rất không chấp nhận hành vi phạm án rồi lẩn trốn của đối phương. Hôm nay gặp loại tình huống này thật sự không có biện pháp xuất môn, cũng may vốn không có công việc. Văn Lược tắm rửa một cái liền lấy máy tính ra xem cái mình đang viết kia. Điểm đánh giá vẫn như cũ thảm đạm, bất quá, có một bình luận. Tác giả hành văn rất nát, Văn Lược căn bản không phải cái dạng này, An Miên Miên là ai? Không phải tác giả ngươi bịa đặt ra đi! An Trình Điển nếu kém như vậy mới là quỷ! Văn Lược sinh khí không được, một hơi lão huyết xém tí nữa phun ra. Ngay lập tức trả lời lại: ngươi hành văn mới kém! Không có mắt, ta viết An Trình Điển dạng này chính là An Trình Điển chân thật nhất, ngươi cái gì cũng không hiểu. Trả lời xong, khẳng định người bình luận kia còn có đang ở nhà xem hay không cũng không biết, nhất định là chưa trả lời đâu. Văn Lược nghĩ không cam lòng, ngươi nói ta hành văn kém, ta càng muốn viết. Sau đó liền bắt đầu viết, vì chuyện tối ngày hôm qua, hình tượng An Trình Điển càng trở nên tệ hơn. Chính là đang viết hăng say, đến đoạn An Trình Điển tính kế đoạt hắn, ngoài cửa có tiếng động, Văn Lược há to miệng, khẩn trương nhìn cửa, là ai? Nếu như Vệ Sanh, giường còn chưa thu dọn! Văn Lược khẩn trương, cửa mở, An Trình Điển tiến vào, trên tay còn mang hai bao lớn. Mặt Văn Lược lập tức thay đổi, “Cậu sao lại ở đây?” An Trình Điển cười cười, giơ hai cái bao trong tay, “Làm đồ ăn cho cậu!” Văn Lược hắc nghiêm mặt âm u nghĩ, hắn sẽ không muốn ở đồ ăn hạ xuân dược đi, sau đó lại xx hắn! Nếu như vậy, mình phải ra tay trước đánh bất tỉnh hắn! Không đúng! Văn Lược bỗng nhiên khẩn trương lên, “Cậu cứ như vậy xuất môn?” An Trình Điển gật gật đầu, “Đúng rồi! Có vấn đề gì?” Văn Lược hộc máu, hắn gần đây cùng chuyện xấu của Tần Thấm với An Miên Miên mà nháo đến lợi hại, dưới lầu đầy phóng viên đang ngồi chồm hổm chầu chực, An Trình Điển cứ như vậy đi xuống? Phóng viên nghĩ như thế nào? “Cậu ở dưới lầu không gặp phóng viên sao?” “Gặp? Bọn họ còn hỏi tôi cậu cùng An Miên Miên có quan hệ gì nữa kìa!” An Trình Điển trực tiếp mang đồ ăn này nọ vào bếp. Văn Lược lúc này mới tỉnh táo lại, sự việc bại lộ không phải quan hệ của hắn cùng An Trình Điển, mà là quan hệ của hắn cùng An Miên Miên, An Trình Điển từ nhà hắn ra ngoài cái gì cũng không có. Hắn chột dạ cái gì? “Cậu sợ bị phóng viên chụp được?” Thanh âm của An Trình Điển từ phòng bếp truyền tới. “Không phải chuyện của cậu!” Thanh âm Văn Lược rõ ràng chột dạ. Không đáng để ý liền tiếp tục viết, rõ ràng muốn cho An Trình Điển lái xe bị tai nạn, từ từ, tai nạn xe cộ liền không thể diễn mấy chuyện xấu, vẫn là quên đi. Thời điểm tâm lý Văn Lược đang hành tẩu bay nhanh, An Trình Điển ở trong bếp đã muốn tạo thành một tấu hội nhỏ. Tiếng leng keng thùng thùng là những thanh âm rất khó nghe được trong nhà Văn Lược, một hồi Văn Lược nghe thấy mùi thơm, liền tò mò bước đến phòng bếp. “Vào đây!” An Trình Điển phát hiện hắn, liền ngoắc hắn vào. Văn Lược bởi vì tò mò tiến vào, mới vừa bước qua hắn liền bị An Trình Điển nhét đồ ăn vào miệng. Hương vị thực ngon, Văn Lược nhai nhai, phát hiện là thịt bò, hắn thực thích ăn. Liếc liếc mắt liền thấy cái nồi đang sôi, nghe mùi cũng biết là xương sườn hầm với khoai tây, Văn Lược nhai thịt bước ra ngoài. Lão cật ngoại bán thật không có chuyện gì tốt. Cho nên ở trong lòng tính toán sau khi cơm nước xong liền đuổi An Trình Điển đi. Hắn nào đâu biết lúc cơm nước xong Tiểu Càng lại đến đây, đưa tới cho An Trình Điển vài cái thùng lớn cùng một xấp kịch bản. “Nhà của Trình Điển bị đài truyền hình mượn để quay phim, còn chừng nửa tháng nữa…” Tiểu Càng thản nhiên, sau đó cùng An Trình Điển thảo luận công việc mới. Ý tứ của hắn thực rõ ràng chính là An Trình Điển phải ở lại đây nửa tháng, mà hắn về sau cũng sẽ thường xuyên xuất nhập nơi này, bởi vì bọn họ phải thảo luận công việc. Văn Lược nóng nảy, nhưng cũng sẽ không ở trước mặt người ngoài bộc phát. Chịu đựng, dùng sức bấm bàn phím, hận không thể trực tiếp đem An Trình Điển viết chết. Bữa tối vẫn là An Trình Điển xuống bếp, bất quá còn có Tiểu Càng. Mắt thấy trời càng ngày càng tối, Văn Lược cảm thấy đêm nay vừa muốn không xong, đành phải trộm gửi tin nhắn cho Vệ Sanh hỏi đêm nay ở nhà hắn ngủ qua đêm được không. Vệ Sanh lập tức gửi tin trả lời, trực tiếp hỏi: Cậu cùng An Trình Điển cãi nhau? Văn Lược một búng máu ngăn ở ngực. Không cần luôn cãi nhau. Bởi vì tình cảm mà ảnh hưởng đến tâm tình làm công việc bị ảnh hưởng thì không được! Vệ Sanh chính là trả lời như vậy. Văn Lược thực sự nghĩ, nếu hắn không đem chìa khóa đưa cho An Trình Điển thì hiện tại sao có thể như thế này sao? Thật là hơn nửa câu đều không hài lòng. Văn Lược đứng lên tắm rửa đi ngủ, lười trông coi hai cái người kia. Ôm máy tính đi vào phòng ngủ, vào trong liền đem cửa khóa lại. Sau đó tắm rửa, lên giường, viết này viết nọ, viết viết liền mệt ngủ đi. An Trình Điển cùng Tiểu Càng vẫn thảo luận đến rạng sáng, chờ lúc kết thúc hắn còn muốn bảo Tiểu Càng ở lại đây ngủ đi, sau đó ngẩng đầu nhìn, này không phải nhà của mình. Nghĩ Văn Lược đã ở trên giường làm ấm giường, hắn cả người liền không thoải mái. Tiểu Càng thấy thời gian đã trễ như vậy, liền rời đi, ngày mai sớm một chút lại đây đón hắn đi gặp đạo diễn. Tiểu Càng vừa đi, An Trình Điển bắt đầu thu thập tàn cục, sau đó mở cửa phòng Văn Lược, cư nhiên mở không ra, khóe mắt An Trình Điển hiện lên một tia kim quang, loại cánh cửa này chỉ cần có chìa khóa, cho dù bên trong khóa trái n vòng, vẫn có thể thoải mái mở ra. Bên trong người đã ngủ say, máy tính còn ôm vào ngực, An Trình Điển thầm nghĩ lại có ý gì muốn gây sức ép cho hắn đi! Đi qua đem máy tính lấy xuống, liếc mắt một cái, cư nhiên là word. Chẳng lẽ là kịch bản? An Trình Điển phiêu tới nhìn thấy mấy chữ “An Trình Điển” “An Miên Miên”, khóe miệng bắt đầu run rẩy, người kia rốt cuộc làm gì? Hết chương 51
|
Chương 52[EXTRACT]Sẽ có yy người cho minh tinh cùng một chỗ, sau đó viết thành truyện, việc này An Trình Điển có biết một ít, có người cho hắn cùng Văn Lược hắn cũng biết, thật ra là nhàn rỗi không có việc gì làm nên xem qua vài truyện, có cái viết rất tốt, có cái viết cảnh trên giường rất mê người, đương nhiên cũng có viết dở.
Bất quá An Trình Điển đời này không nghĩ tới trong hàng tá đồng nghiệp văn đó cư nhiên có một cái là Văn Lược viết. Hắn chính là tò mò nên mới xem xem Văn Lược viết cái gì.
Mà khi hắn nhìn đến chính mình bị viết thành minh tinh ám toán, não hắn hơi đau một chút, loại này chính là tình tiết trong làng giải trí thông thường. Nhưng khi hắn nhìn đến chính mình bị viết thành cùng đạo diễn có thông đồng, hắn không có biện pháp bình tĩnh. Không biết vì cái gì hắn liền nghĩ đến Đỗ Minh Thành, hắn thật là có điểm tưởng tượng không khác được.
Tiếp tục xem tiếp..
Cư nhiên không có! An Trình Điển nhìn theo đầu mối này đi xuống dưới, hắn mười phần chính là nhân vật phản diện nha!
Mấu chốt chính là cảm tình luyến cư nhiên là giữa Văn Lược cùng An Miên Miên, cái này An Trình Điển không chịu được. Hắn rốt cuộc nghĩ như thế này? Đầu tiên là Tần Thấm, hiện tại là An Miên Miên, hắn rốt cuộc muốn nháo thế nào? Không cam lòng, An Trình Điển xoay người phải kêu Văn Lược.
Người trên giường ngủ còn không phải ngủ sâu bình thường, An Trình Điển đẩy đến đẩy đi cũng không tỉnh, kỳ thật theo ngày hôm qua hắn bất đầu nên biết y thiếu ngủ tới mức nào. An Trình Điển khẽ cắn môi không dám đối hắn làm cái gì, lấy tình trạng hiện tại của hắn mà gọi dậy, khẳng định Văn Lược sẽ không dậy nổi.
Chưa hết giận, An Trình Điển đi đăng ký tài khoản, kinh hỉ phát hiện tên An Trình Điển chưa bị ai đăng ký, sau đó vào bình luận truyện của Văn Lược.
An Trình Điển: tác giả, ngươi xác định ta làm tất cả không phải vì Văn Lược? Hơn nữa ta cảm thấy ta với Văn Lược mới là tuyệt phối nha!
Viết như vậy không hợp với thực tế ngay cả tên cũng không đổi, An Trình Điển cũng không đỏ mặt. Hắn khẳng định không muốn nháo lớn, cho dù dùng tên thật, hắn cũng không sợ bị người nhận ra, nhiều lắm cũng cho rằng hắn giả mạo. Bằng kinh nghiệm hắn lăn lộn nhiều năm như vậy, chuyện này khẳng định sẽ trở thành trò cười. Mấu chốt chính là, bài của Văn Lược thật sự rất vắng.
Làm xong đại sự, sau đó tiến vào ổ chăn nhẹ nhàng ôm bờ vai hắn: “Cái đồ vong ân bội nghĩa!”
Rồi nhắm mắt lại an an ổn ổn ngủ. Đem nhà cho đài truyền hình mượn quay phim không phải là nói dối, bộ phim này là do An Dịch cùng đầu tư, hắn có thể làm cho bất kỳ ai mất mặt nhưng không thể để cha mình mất mặt. Nói nửa tháng thật sự đã muốn quay hai ba tháng, nguyên bản lúc hắn trở về là có thể lấy lại nhà, kết quả bởi vì vấn đề tiến độ mà kéo dài. Thời điểm An Trình Điển nhận được điện thoại, hắn liền nghĩ mặt dày mặt dạn tới nhà Văn Lược ở. Sống nhiều năm như vậy lần đầu tiên hắn có ý tứ cảm tạ cha mình.
Bất quá nếu bên kia kéo dài tiến độ thêm một chút, hắn sẽ càng thêm cảm kích.
Ngày hôm sau Văn Lược thức dậy so với An Trình Điển sớm hơn, mở mắt ra liền sờ máy tính, thời điểm xem bình luận kia, biểu tình đầu tiên là hoảng sợ, sau khi hoảng sợ liền tỉnh táo lại, khẳng định không phải bản nhân, sau đó kết hợp sự hiểu biết của hắn về An Trình Điển, hắn càng thêm xác định người này không phải An Trình Điển bản nhân, bản thân hắn sẽ không nhàm chán như vậy. Sau đó biểu tình Văn Lược liền dữ tợn, cư nhiên dám ở bài của hắn nói lời hạ lưu, đặc biệt người kia còn đang ngủ bên cạnh mình.
Lại một cước gõ bàn phím, hung tợn trả lời đối phương: Mù lòa! Văn Lược thấy thế nào hợp với An Trình Điển!
Sau đó mới vừa lòng tiếp tục ngủ.
Thời gian làm việc cùng nghỉ ngơi của hai người bất đồng, nhưng trên cơ bản coi như cùng tần suất. Văn Lược vừa mới ngủ không lâu, An Trình Điển đã bị lạnh cấp tỉnh. Đứng lên làm bữa sáng cho Văn Lược.
Hắn với Văn Lược không giống nhau, Văn Lược vừa nghỉ sẽ ngủ như chết, mà An Trình Điển thì sẽ hảo hảo hưởng thụ cuộc sống của mình. Hắn sẽ cho mình thời gian làm đồ ăn phong phú, xem sách, phơi nắng phơi nắng, mấy năm nay hắn cứ sinh hoạt như vậy, quay đầu lại nhìn quá khứ, hắn quả thật lãng phí rất nhiều thời gian, cho nên hắn mới có thể quý trọng mỗi một giờ một khắc của hiện tại.
Bữa sáng là cá cháo cùng salad hoa quả, không phải hao tâm tốn sức gì nhưng cũng thực phù hợp với bữa sáng, dựa theo tình huống Văn Lược đang ngủ, hắn có muốn gọi dậy cũng là một chuyện khó khăn, cho nên hắn buông tha ý định gọi Văn Lược dậy ăn điểm tâm. Bớt thời gian nhìn kịch bản, cẩn thận phân tích một chút quay bộ phim này có thể được nhiều sự đón nhận hay không, Tiểu Càng cùng công ty chọn kịch bản trên cơ bản không có vấn đề gì, nhưng hắn cũng có suy nghĩ của riêng mình, nếu hắn không hài lòng thì cho dù có được đón nhận hắn cũng sẽ cự tuyệt. Lúc này đây hắn cầm kịch bản từ ngày hôm qua đưa tới, tạm thời kịch bản đối thủ này là có hứng thú lớn nhất, là một nhân vật có tính khiêu chiến, nhân vật là một tay đua, bên trong có rất nhiều cảnh hành động, hắn chưa từng đóng qua dạng này, nội dung chặt chẽ, tình huống hồi hộp rất hay. Hắn theo thói quen đem ý kiến của mình cùng kịch bản viết thành bản báo cáo đưa cho Tiểu Càng, sau đó đưa lên cho công ty cùng nhau phân tích. Cho nên hắn mặc dù đang nghỉ cũng bắt đầu viết cho tới giữa trưa. Đang lúc bề bộn, Văn Lược thức dậy, nghiêng ngả lảo đảo từ trong phòng đi ra, xem ra là muốn đến tủ lạnh lấy nước lạnh uống. An Trình Điển không nhìn qua, rót chén nước ấm, đồng thời bỏ vào vài cục đá đưa cho hắn. “Cám ơn!” Văn Lược uống một hớp xem như thanh tỉnh, còn có thể nói lời cảm tạ, bất quá sau khi thấy An Trình Điển thái độ lập tức thay đổi. Liếc mắt một cái quay về phòng ngủ. An Trình Điển lắc đầu, cảm thấy buồn cười. Quả nhiên một hồi Văn lược đầu tóc bay rối lại xuất hiện: “Có thứ gì ăn không?” Văn Lược ngồi trên ghế salon kế bên An Trình Điển. Sau đó đem tầm mắt đặt lên máy tính trước mặt, đối với cái bình luận kia hắn vẫn có chút hoài nghi, đặc biệt nhìn đến An Trình Điển đang cầm máy tính, bản năng liền mẫn cảm. An Trình Điển cười cười chỉ chỉ hũ giữ ấm trên bàn, vẫn hâm nóng cho hắn. Văn Lược cũng không khủng hoảng, cầm thìa lên ôm hũ múc uống, một bên uống một bên nhìn An Trình Điển, sau đó nghiêng đầu qua, thứ nhất hắn muốn nhìn xem An Trình Điển đang làm gì, thứ hai chính là muốn nhìn một chút có thể hay không tìm ra dấu vết. “Kịch bản mới?” Văn Lược làm bộ tùy ý nhìn kịch bản trên bàn. “Ân! Là của Phương đạo diễn!” An Trình Điển hào phóng đem kịch bản đưa cho hắn, “Muốn xem thì lấy đọc đi!” “Ai nói tôi muốn xem!” Văn Lược không tự nhiên bĩu môi, uống vài hớp cháo vẫn là đem hai mắt nhìn, “Đua xe?” “Chưa hết đâu! Còn có một chút hắc bang!” An Trình Điển cười nói, “Toàn bộ kịch bản nếu không phải hành động thì chính là đua xe!” Biểu tình nguyên bản còn là khinh thường sau đó mắt lập tức liền sáng. Những biểu tình của Văn Lược cho dù là nhỏ nhất toàn bộ đều dừng trong mắt An Trình Điển, hắn đương nhiên biết ý nghĩ của Văn Lược. So với hắn, Văn Lược xuất đạo đều diễn văn nhược thư sinh, nho nhã công tử, làm sao nếm qua loại nhân vật nam nhi bản sắc nhiệt huyết này chứ, không phải không ai tìm hắn, mà là hắn cởi quần áo cùng bạch trảm kê giống nhau, quả thật không thích hợp! Điểm ấy An Trình Điển đã nghiệm chứng! “Kia.. Cảnh hơi lớn đó!” Văn Lược bĩu môi, sau đó cầm kịch bản lên thoạt nhìn, nhìn nhìn biểu tình liền trở nên nghiêm túc, kịch bản này điều động nội bộ nam số hai là Nặc Uy. Người này chính là nổi danh ngoan độc, làm người ngoan độc, quay phim ngoan độc, xuống tay càng thêm ngoan độc, bởi vậy đắc tội không ít người, nhưng bởi vì ngoại hình hắn cứng cỏi cho nên loại điện ảnh này tha tha thiểu thiểu vẫn là thi toàn quốc chọn hắn. Còn có một chút, hắn có người đại diện phi thường lợi hại, cho nên đắc tội càng nhiều, hắn cũng càng có cơ hội diễn nhiều hơn. Bộ phim đầu tiên vì đánh người mà ra tòa, cùng người như vậy phụ cho vai chính! Vẫn là điện ảnh có sự điều động bên trong. Văn Lược cũng không biết sao lại thế này, trong lòng cư nhiên có điểm.. Ai da! Lo lắng! “Cậu xác định muốn diễn cái này?” “Ân, còn đang suy nghĩ.” An Trình Điển trầm tư, hắn kỳ thật cũng lo lắng đến Nặc Uy, bất quá thân phận hiện tại của hắn, muốn động vào người hắn trong làng giải trí này không có mấy người, hắn đối với vai diễn này vẫn là có hứng thú, nhưng mà việc này không phải mình hắn có thể quyết định, còn phải xem công ty cùng Tiểu Càng. “Tôi cảm thấy…” Văn Lược vừa mở miệng mới phát hiện mình nhiều sự, hắn cùng An Trình Điển cũng không phải loại quan hệ này, cho dù là cái loại quan hệ này đi, cũng không thể can thiệp vào công việc của đối phương! Bất quá, nếu không đề cập một chút, trong lòng hắn không chịu được, vạn nhất tương lai thật sự có cái gì, hắn đa đa thiểu thiểu đều cảm thấy áy náy. “Cái kia… Nặc Uy người này..” Ân?” An Trình Điển nở nụ cười, quay đầu nhìn Văn Lược, người kia rốt cuộc có ý tứ quan tâm hắn, thật không dễ dàng nha! Đáng tiếc người kia còn chưa phát hiện bản thân có ý tứ quan tâm mình. Hắn thật sự yêu chết loại hành động nhỏ này của Văn Lược. “Nặc Uy người này.. hình như… hợp tác không tốt lắm!” Văn Lược không phát hiện An Trình Điển đã sớm biết hắn muốn nói gì, còn ngốc hồ hồ cam tâm tình nguyện hướng đối phương nói ra lời quan tâm. An Trình Điển nhìn chằm chằm mặt Văn Lược, biểu tình muốn nói nhưng ấp úng lại không nói, thật sự rất mê người làm hắn nhịn không được đem người kéo qua trong lòng hôn loạn. “Uy… Cậu!” Văn Lược hoảng sợ, nhẹ nhàng đặt hũ giữ ấm lên bàn, miệng đã bị chặn. Nhưng thời điểm môi bị khiêu mở ra, hắn vẫn là theo bản năng đáp lại. Loại bản năng phản ứng chết tiệt này thật sự làm hắn phỉ nhổ chính mình. Bất quá, khoang miệng An Trình Điển tràn ngập hương trái cây làm cho hắn không có biện pháp chống lại, cảm giác bá đạo cũng không phải thực không xong, mấu chốt chính là sô pha dưới thân là hắn tự chọn, độ mềm vừa phải, nằm ở phía trên, hắn còn có điểm trầm mê. Người lười biếng tính trơ hỏng việc nha! “Cậu lo lắng cho tôi?” Lúc hôn môi, An Trình Điển còn không quên trêu chọc Văn Lược. Quả nhiên cùng đoán trước giống nhau, Văn Lược lập tức liền tạc mao, đẩy An Trình Điển ra, quát: “Ai muốn quan tâm cậu? Tôi sợ thương thế của cậu đụng đến Nặc Uy!” An Trình Điển ý cười càng đậm, né tránh tay Văn Lược ở trên mặt hôn một hơi, lại muốn hôn cái miệng của hắn. Văn Lược vội vàng gắt gao ngậm miệng lại, cặp mắt hung tợn trừng An Trình Điển. An Trình Điển dở khóc dở cười, trực tiếp bóp mũi hắn hôn lên, quả nhiên không đến nửa phút, Văn Lược liền tự động mở miệng. “Ha hả!” An Trình Điển thật sự rất muốn cười. Hết chương 52
|
Chương 53[EXTRACT]Không khí tốt như vậy, đương nhiên không có lý do gì mà không làm, An Trình Điển đem Văn Lược đặt trên ghế salon hôn hôn, tay liền xốc áo lên dò xét đi vào. Văn Lược mặt đỏ lên, vội vàng đè tay hắn xuống, phần eo là chỗ mẫn cảm của hắn, bị chạm như vậy, hắn cả người đều run rẩy, nhịn không được nhéo một chút, An Trình Điển thấy thế liền dùng sức ngăn chặn hắn.
“Cho tôi hôn một chút đi!” An Trình Điển vô sỉ sờ thắt lưng hắn, ngón tay nghịch ngợm ở trên bề mặt vẽ loạn.
“Đừng rộn!” Văn Lược có điểm căm tức đẩy tay hắn ra.
An Trình Điển không thèm để ý, tiến đến bên cổ Văn Lược cắn.
“Này, để lại dấu vết tôi liền đánh chết cậu!” Văn Lược tức giận quát, nhưng ý nghĩa chân chính cự tuyệt thì không có. An Trình Điển cười cười, vội vàng vùi đầu vào, đang chuẩn bị tiến thêm một bước… có chút mất hứng, cửa mở, hơn nữa còn có hai người tiến vào. Khéo léo hai người đó chính là Tiểu Càng cùng Vệ Sanh, vào tới cửa cằm hai người đều muốn rớt xuống đất tới nơi.
Chỉ thấy An Trình Điển nằm trên người Văn Lược, đầu rút vào cổ đối phương, không biết đang làm gì, tay dò xét bên trong áo Văn Lược, xốc áo lên thấy cả làn da trắng tinh. Mà tay Văn Lược còn đang ôm An Trình Điển, giống như là ấn An Trình Điển xuống người mình.
Loại tình huống này trên cơ bản không phải loại chuyện trong sạch gì.
Trong lòng Văn Lược hồi hộp một chút, phản ứng đầu tiên là: Không xong! Cái dạng này nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
An Trình Điển thì nghĩ: Vệ Sanh như thế nào có chìa khóa chỗ này?
Loại tình huống này cho dù là người mù cũng sẽ hiểu lầm, huống chi hai người bọn họ ở trong lòng Vệ Sanh cùng Tiểu Càng chính là loại quan hệ đó. Hai người này chính là mang thanh danh cùng một chỗ.
“Cậu cậu…” Trên mặt Tiểu Càng vẫn là một bộ dạng khiếp sợ, nhanh chóng đem cửa đóng lại, biểu tình trên mặt liền giống như ăn phải ruồi bọ nói không ra tư vị.
“Ban ngày ban mặt, hai người các cậu cũng… kín đáo chút đi! Biết rõ chúng tôi sáng nay tới đây!” Vệ Sanh mặc dù có điểm khiếp sợ, nhưng dù sao cũng là người đại diện gặp qua quen mặt, sau đó mỉm cười bước vào.
“Cậu làm gì làm gì, tôi cũng không phải cố ý nhìn kịch bản của cậu, cậu đẩy tôi làm gì!” Thời điểm Vệ Sanh vừa dứt lời, Văn Lược một phen đẩy An Trình Điển ra quát, khí lực quá lớn làm cho An Trình Điển té trên mặt đất, hoàn toàn đem phái hành động chuyên nghiệp của mình phát huy đến mức tận cùng.
An Trình Điển ngồi dưới đất nhịn không được cười, chuyện Văn Lược bực lên giấu đầu lòi đuôi càng thêm đáng yêu. Bất quá, hắn còn nhớ kỹ, chìa khóa nơi Vệ Sanh nhất định phải lừa gạt lấy về.
Tiểu Càng phía sau Vệ Sanh vừa thấy siêu sao nhà mình bị ngã, bản năng liền hướng hắn kéo lên, ánh mắt hoành hoành trừng Văn Lược, tựa như Văn Lược vừa phá hủy An Trình Điển. Văn Lược cũng hiểu được kỳ quái, không rõ ánh mắt Tiểu Càng là gì, chột dạ liền trừng trở lại.
“Tôi không sao!” An Trình Điển cười đem Văn Lược theo trên ghế salon kéo đến, “Đứng lên đi!”
Văn Lược đẩy tay hắn ra ngồi xuống, tóc vẫn là lộn xộn, môi có điểm sưng, liếm liếm phát hiện trong cổ họng cư nhiên còn có mùi hoa quả của An Trình Điển. Mặt đỏ lên cúi đầu xuống, Vệ Sanh đi tới.
Nhìn bộ dáng của Tiểu Càng, tính bao che khuyết điểm của Vệ Sanh cũng theo nổi lên, hắn đè lại Văn Lược, với tay giúp hắn sửa tóc, một bên sửa một bên nói: “Cho dù ở nhà cũng phải chú ý hình tượng, cậu thật sự không sợ bị chụp ảnh à, không biết gần đây phóng viên đều chờ lấy tin tức liên quan tới cậu sao?”
“Ai nha, đã biết! Anh càng ngày càng giống mẹ tôi!” Văn Lược tuy rằng thực không kiên nhẫn, nhưng đầu vẫn an an phận phận giữ nguyên, tùy ý Vệ Sanh giúp sửa tóc rối.
An Trình Điển một bên liền mất hứng, Văn Lược đối hắn còn chưa đến được độ thân thiết cỡ này, nhìn tay của Vệ Sanh cứ trên đầu Văn Lược nhích tới nhích lui, hắn rất không thích đứng một bên nhìn, khóe miệng hơi giơ lên, đêm nay hắn cũng phải được làm như vậy. “Ân, hai người như thế nào cùng tới?” Văn Lược hoàn toàn không chú ý tới biểu tình của An Trình Điển. “Dưới lầu gặp được!” Vệ Sanh sửa xong cái đầu tóc rối kia, sau đó mở bao công văn đem văn kiện đưa cho Văn Lược. Tiểu Càng cũng lấy ra một văn kiện đồng dạng đưa cho An Trình Điển. An Trình Điển cùng Văn Lược cũng hiểu được có kỳ quái, mở ra liền thấy, An Trình Điển vui vẻ, Văn Lược mặt lập tức liền đen. Là chương trình tạp kỹ cuối tuần. Hắn đều đã quên việc này, hiện tại nhìn đến quả thật là tin dữ. Ngay cả văn kiện và vân vân đều đã tới, hắn trốn không được rồi! Ngẫm lại lần trước bị Bạch Đồng khi dễ, lúc này đây sợ là sẽ bị Liên Mục Thanh khi dễ. “Không có gì ghê gớm, tôi buổi chiều qua đài truyền hình nói chuyện!” Vệ Sanh rốt cuộc hiểu được nghệ sĩ của mình, biết hắn phi thường không am hiểu mấy cái này. So sánh với Tiểu Càng thì thoải mái hơn, An Trình Điển sớm đã tham gia những chương trình này, sau lại được hoan nghênh nên được mời đi nhiều hơn, cho nên cái này đối với An Trình Điển chỉ là tiểu nhi khoa. Vì vậy thật cẩn thận so sánh với Văn Lược, hắn thực dễ dàng ngồi bên cạnh làm việc khác. “Không có việc gì, đến lúc đó tôi sẽ giúp cậu!” An Trình Điển cười sờ sờ đầu Văn Lược, tóc Văn Lược mềm mại cảm giác thật thích. Văn Lược không kiên nhẫn né tay của hắn, than thở mở văn kiện, đài truyền hình gì đó nói lại, chỉ cần Văn Lược mang hình ảnh của chính mình đứng ở bên trong là được rồi, đầu liền phát đau. Hắn cơ hồ có thể tưởng tượng chính mình đứng ở trên đài, không nói gì, tẻ ngắt, không chơi nổi trò chơi… Càng nghĩ càng đau đầu. “Được rồi! Cậu xem trước một chút, cái nào làm không được, tôi sẽ nói với đài truyền hình, sẽ không để cho cậu làm!” Thái độ Vệ Sanh có điểm cường ngạnh, bất quá đối với Văn Lược một chiêu này hiển nhiên so với rống hữu dụng. Văn Lược thở dài ngồi xuống, mở ra văn kiện thoạt nhìn. An Trình Điển cùng Tiểu Càng một bên thảo luận, thanh âm không phải lớn, nhưng Văn Lược nhìn nhìn lỗ tai mình bắt đầu hướng bên kia chạy qua. Nghe tới hai người bắt đầu phân tích tới mấy cái kịch bản, An Trình Điển chính mình chưa xem xong, bất quá kịch bản lái xe này đối với hắn có điều, hai người trò chuyện giống như đã có ý kiến nhất trí. “Kỳ thật tôi biết kịch bản này tốt, tôi lúc trước chọn cũng cảm thấy bộ này hay nhất!” Tiểu Càng khép lại kịch bản, “Chúng ta hôm nay thảo luận trước, ngày mai tôi giao cho công ty, nếu có thể giải quyết, thì sẽ xong hết!” Văn Lược một bên mở to mắt, hai người bọn họ chẳng lẽ không lo đến chuyện Nặc Uy? Vạn nhất tương lai An Trình Điển có chuyện gì thì làm sao? “Tôi không vấn đề gì!” Lời này của An Trình Điển làm cho Văn Lược muốn ói máu. “Vậy chuyện kế tiếp giao cho tôi!” Tiểu Càng nói: “Nếu thực sự quyết định tham gia, tôi phải tìm cho cậu một sư phụ để bồi dưỡng một khóa.” “Ân!” An Trình Điển đáp lời Tiểu Càng, sau đó bỗng nhiên quay mặt lại, vừa lúc đối mắt Văn Lược, nhìn ánh mắt đối phương có điểm kích động, hắn lộ ra tươi cười sáng lạn. Người kia lại lo lắng cho hắn. “Cậu có nghe hay không? Chỗ này của tôi..” Vệ Sanh phát hiện Văn Lược thất thần, khụ một tiếng đem lực chú ý kéo về. Văn Lược sắc mặt có chút đỏ lên, tựa như đứa trẻ làm chuyện xấu bị bắt gặp, vội vàng đem lực chú ý lên văn kiện của mình. Vừa mới đem tâm trở vào, chợt nghe đến bên kia An Trình Điển ngồi xuống tựa lưng vào salon. “Đã giữa trưa, hai người lưu lại ăn cơm đi!” “Cậu nấu cơm?” Tiểu Càng hai mắt phát quang. Văn Lược mặt lập tức đen xuống, loại tình huống này cùng khẩu khí của chủ nhân tính cái gì? Hắn chủ nhà còn chưa lên tiếng, An Trình Điển đã muốn chủ động lưu người? “Có cái gì ngon?” Có ăn, ngay cả Vệ Sanh cũng mở miệng. “Hai người muốn ăn cái gì, tôi cùng Tiểu Lược đi mua đồ ăn!” An Trình Điển cười mang Văn Lược kéo đi. “Này, tôi.. tôi..” Văn Lược vội vàng cự tuyệt. “Chuyện còn chưa xong, buổi chiều tiếp tục xem đi!” An Trình Điển một phen kéo Văn Lược, “Vào thay quần áo, đi siêu thị!” “Tôi… tôi…” Văn Lược nói không ra lời, người đã bị kéo đi đẩy vào phòng ngủ nhốt lại. Vệ Sanh ở phía sau buông tay, người nhà hắn thật sự đã gặp được khắc tinh. Thời điểm Văn Lược bị nhét vào phòng ngủ, hắn còn đang ngẩn người, chính là tới tình huống này, nếu hắn còn không đi thì sẽ bị nói là làm kiêu đi! Tựa như chơi trò chơi mà chơi không ra gì, khẽ cắn môi, hắn vẫn là mở tủ quần áo, chọn một bộ thanh nhã rồi đi ra ngoài. Đi ra liền thấy An Trình Điển đã thay hảo y phục, quần áo của hắn tất cả đều nằm trong vali đi. “Tiểu Càng nếu cậu không có việc gì, giúp tôi đem quần áo thu xếp một chút Trong vali còn có quà cho các cậu.” An Trình Điển lấy nón đội lên đầu Văn Lược, cũng lấy một cái đội cho mình, động tác thành thạo giống như đã làm mấy trăm lần. Văn Lược soi gương sửa lại nón, sau đó càng nhìn càng thấy không thích hợp, quả nhiên, nhìn lại nón An Trình Điển, gì đây, này là nón đôi sao? “Đi thôi!” An Trình Điển ngựa quen đường cũ với tay lấy chìa khóa xe Văn Lược, lôi Văn Lược ra ngoài. Văn Lược thủy chung nghĩ không rõ, An Trình Điển mới ở bên đây vài ngày, như thế nào biết đường đến siêu thị. Hắn chính là gần một năm mới biết rõ. “Cậu muốn ăn cái gì?” An Trình Điển ngồi trên xe thuận miệng hỏi. “Tùy ý!” Tới tình huống này hắn đã muốn không chọn lựa gì, nhìn An Trình Điển thuần thục phát động xe, hắn lại nghĩ tới vấn đề kịch bản kia. “Cậu rốt cuộc phải diễn bộ phim kia?” Rốt cuộc nhịn không được, hỏi ra. “Ân!” An Trình Điển đánh tay lái xe, lái ra khỏi bãi đỗ, Văn Lược im lặng nhìn hắn, An Trình Điển bên cạnh đường nét rõ ràng thoạt nhìn dị thường đẹp trai, cùng bộ dáng bình thường bất đồng, hoặc là, Văn Lược hẳn là chưa từng cẩn thận nhìn hắn như vậy, vừa nhìn, tim lại đột ngột đập nhanh, đặc biệt là thời điểm hắn hơi nhếch khóe miệng. Văn Lược cảm thấy tình huống rất không kỳ diệu. “Không cần lo lắng cho tôi!” An Trình Điển cười cười vươn tay sờ đầu Văn Lược, “Bây giờ người có thể động đến tôi không có mấy người đâu!” “Thiết!” Văn Lược khinh bỉ, loại này khẳng định đối với hắn vô nghĩa. “Không cần nhìn tôi như vậy, lại nhìn, tôi sẽ nhịn không được bỏ tay lái nhào qua hôn cậu đó!” An Trình Điển thẳng tắp nhìn chằm chằm phía trước, vẻ mặt tự nhiên quay sang Văn Lược. Văn Lược hoảng sợ, liếc hắn một cái, nếu không phải người kia đang lái xe, hắn thật sự đã đấm qua một quyền rồi. Hết chương 53
|
Chương 54[EXTRACT]Đi qua ngôi chợ gần nhà Văn Lược, Văn Lược liền không nghĩ An Trình Điển vì cái gì phải lái xe qua nơi này. Sau đó tới siêu thị, hắn mới biết được dựa theo An Trình Điển đến đây, thì phải mua rất nhiều đồ ăn.
Lúc trước mua nhà, Văn Lược liền lo lắng đến chuyện chính mình không biết nấu ăn, cho nên hắn chọn nhà trong khu sa hoa, nhà hàng xếp dài, vì thế trong nhà hắn cái gì cũng không có, hắn hằng năm bên ngoài công tác, về nhà trử bỏ đi ngủ, căn bản không có tâm tình tự nấu ăn, vấn đề ăn uống chỉ cần gọi một cú điện thoại liền được giải quyết, làm gì phải khổ cực như vậy.
Cho nên hiện tại An Trình Điển ngụ lại, tự nhiên đồ ăn này nọ cũng nhiều hơn, cơm cũng phải nấu, đồ rửa chén cùng túi đựng rác cũng phải mua. Bất quá cũng may lúc Văn Lược mua nhà, dụng cụ trong bếp đều được người ta mua sẵn, nếu không hiện tại cũng phải mua nồi chảo dụng cụ linh tinh.
Bất quá ngoại trừ những thứ kia An Trình Điển cũng mua không ít, hay cái xe đẩy đầy đồ, Văn Lược cảm thấy chính mình thật mất mặt. Hai nam nhân cùng đẩy xe đi siêu thị cũng thực kỳ quái đi! Còn mua nhiều như vậy..
Hắn như thế nào trước kia không nhìn ra, An Trình Điển ở nhà sẽ như vậy.
“Ngày mai kêu Bạch Đồng cùng Liên Mục Thanh đến ăn cơm đi!” An Trình Điển một bên chọn trái cây, một bên nói với Văn Lược.
“Ân?” Văn Lược hừ một tiếng nhỏ trả lời, ánh mắt còn đang nhìn An Trình Điển lựa trái cây, hắn hoàn toàn không ý thức được An Trình Điển đang nói cái gì.
“Vậy cậu không có ý kiến..”
“Cái gì gọi là tôi không có ý kiến!” Văn Lược bỗng nhiên giựt mình tỉnh lại, dựa vào cái gì hắn phải cho Bạch Đồng cùng Liên Mục Thanh đến ăn cơm, hắn trước đó vài ngày còn bị Bạch Đồng chỉnh, này bút sổ sách còn chưa tính, còn dám tới ăn cơm.
“Cậu có ý kiến gì?” An Trình Điển nghiêng đầu nhìn hắn, biểu tình vô tội làm cho Văn Lược không đành lòng nói, hắn kiên quyết bảo, “Cậu nếu muốn tham gia tiết mục của Liên Mục Thanh, trước tiếp xúc một chút có cái gì không tốt?”
“Tôi..” Vừa nghe xong Văn Lược lại không có biện pháp phác bản.
“Trước chào hỏi, miễn cho đến lúc đó hắn khỏi trêu chọc cậu! Cậu còn chưa bị Bạch Đồng trêu cơt đủ? Liên Mục Thanh cùng hắn là cùng một loại người!” An Trình Điển cười nói, sau đó bỗng nhiên đè thấp mũ, tay nắm lấy tay Văn Lược bên cạnh hắn.
“Này, cậu…” Văn Lược bị hù chết, vội vàng giãy, nhưng hắn càng giãy An Trình Điển càng nắm chặt, tùy ý giãy dụa như thế nào cũng thoát không được. Văn Lược không có biện pháp, vừa lúc đem mũ kéo xuống.
An Trình Điển thực vừa lòng với loại thái độ “khuất phục” này của Văn Lược, hắn vẫn đều muốn cùng nhau đi dạo siêu thị, tay cầm tay cùng nhau lựa chọn gì đó. Loại này thoạt nhìn giống như cuộc sống đơn giản, trên người bọn họ vĩnh viễn không có khả năng này phát sinh, không nói trước hai nam nhân dắt tay nhau và vân vân, chỉ là hai người đem mũ kéo xuống, cũng sẽ khiến cho siêu thị xôn xao. Làm minh tinh có tự giác của minh tinh, không nên hơi một tí liền tim đập loạn.
An Trình Điển loại hình vi mạo hiểm này, làm cho Văn Lược mãi cho đến khi lên xe tim vẫn chưa được an ổn. Tay bị nắm chặt, đối phương một bộ dạng thản nhiên bình tĩnh nắm lấy tay hắn tiến vào trong đám người, nếu Văn Lược không biết An Trình Điển, hắn cũng hoài nghi người này liền giống như một gia đình chúa phu (người chồng mẫu mực) bình thường.
Văn Lược không am hiểu này nọ, cho tới bây giờ vào siêu thị cũng chỉ mua đồ ăn sẵn, căn bản sẽ không lựa chọn, lúc này đây bị kéo tới hàng thủy sản cùng hoa quả phơi khô, rồi từ hàng hoa quả phơi khô đi tới hàng rau, tay vẫn bị nắm chặt, cho dù An Trình Điển chọn đồ ăn, tay hắn cũng sẽ giữ chặt không buông.
Văn Lược từ khẩn trương bắt đầu từ từ thản nhiên, cảm thấy được để người này nắm tay như vậy rất tốt. Hắn còn chưa từng nắm tay người khác ở ngoài đi dạo, ngón tay nhịn không được liền bấu vào tay đối phương.
“Ân?” An Trình Điển bỗng nhiên ý thức được quay đầu nhìn Văn Lược.
Văn Lược mặt đỏ lên vội vàng buông lỏng tay, An Trình Điển vội vàng nắm chặt, sau đó cười cười cầm lấy tay hắn kéo vào ngực, gắt gao đè lại, một bên tiếp tục nhìn xem mua cái gì.
Văn Lược chậm rãi thả lỏng khí lực, can đảm cầm tay An Trình Điển, lần lượt đứng một bên hắn. “Buổi trưa thời gian nhanh tôi tùy tiện làm vài món, buổi tối làm món cậu thích?” An Trình Điển quay đầu nhìn Văn Lược. Văn Lược nghĩ, không hiểu được buổi trưa thời gian nhanh cùng buổi tối có gì khác nhau? Nhưng nghe được có ăn ngon liền vui sướng chính mình lựa vài món muốn ăn. Dù sao An Trình Điển nói hắn làm, cho nên Văn Lược cố ý chọn mấy món có nguyên liệu phi thường khó khăn. Hai người đẩy xe ra tính tiền, Văn Lược cảm thấy rất xấu hổ, vội vàng kéo thấp mũ. An Trình Điển kéo mũ hắn xuống dùng sức kéo mũ Văn Lược, sau đó tính tiền. Thu ngân nhìn một đống đồ sắc mặt đều thay đổi. “Vất vả!” An Trình Điển cười lấy thẻ ra chuẩn bị trả tiền. Thu ngân MM nghe được thanh âm liền ngẩng đầu nhìn, miệng nháy mắt mở rộng, Văn Lược chú ý tới vẻ mặt của thu ngân liền vội vàng giãy tay ra. An Trình Điển không để ý lắm, hướng thu ngân MM trừng mắt, ngón tay để lên miệng làm động tác ‘xuỵt’, bộ dáng đẹp trai làm cho thu ngân MM mê đắm sửng sốt, tầm mắt liền dừng lên người Văn Lược bên cạnh, miệng lại mở rộng. Văn Lược không như An Trình Điển buồn tao, chỉ có thể miễn cưỡng cười cười. “Cái kia..” Thu ngân MM cắn môi do dự, “Có thể ký tên cho tôi không?” An Trình Điển nở nụ cười, sau đó theo bóp da lấy ra ảnh chụp, nhìn nhìn thu ngân rồi viết một chuỗi ký tự, sau đó lôi kéo Văn Lược bước đi. “Cậu vừa mới đưa cho nàng cái gì?” Văn Lược đuổi theo An Trình Điển phía trước hỏi. “Ân? Hình như là ảnh chụp của cậu.” An Trình Điển tiếp tục giả ngu bước đi. “Cái gì?” Văn Lược sửng sốt một chút, lập tức liền bốc hỏa, hắn tuyệt đối tin tưởng An Trình Điển có thể làm ra loại chuyện này, “Cậu… Cậu.. cậu cư nhiên lại lấy ảnh chụp của tôi..” “Cậu không phải nên tò mò tại sao tôi có ảnh chụp của cậu trong bóp sao?” An Trình Điển một bên bỏ đồ vào cốp xe, một bên tán gẫu cùng Văn Lược, hắn dám chắc một điều, trong bóp của hắn có ảnh chụp của Văn Lược, bất quá cái loại trân quý phẩm này làm sao có thể tặng cho người khác? Huống hồ để người khác biết được trong bóp tiền của mình lại có ảnh của Văn Lược thì sẽ trở nên thế nào, hắn thích Văn Lược, cũng không muốn vì chuyện này mà làm liên lụy y. Khi về đến nhà, Tiểu Càng đã sắp xếp xong quần áo của An Trình Điển vào tủ của Văn Lược, về phần quà tặng, hai người đã lấy, hiện tại đang ngồi một bên xem TV. Văn Lược vừa thấy hai người liền bốc hỏa, cầm gói to vứt trên mặt đất, đi qua đá chân Vệ Sanh: “Đi giúp tí coi, tôi không phải cho anh ở lại đây để hưởng phúc.” Vệ Sanh đang ăn gì đó cũng bị Văn Lược đá đi, thầm thì thì thầm hướng vào phòng bếp, “Cậu không phải luyến tiếc để An Trình Điển nhà cậu làm một mình mệt đi!” Văn Lược mông còn chưa ngồi xuống salon, nghe như thế liền đứng lên, “Anh… Anh.. Anh trở lại đây ngồi xuống cho tôi!” Vệ Sanh xấu hổ đứng tại chỗ. “Ngồi xuống!” Văn Lược hung hăng chỉ salon. Vệ Sanh thành thành thật thật ngồi trở lại, Văn Lược đưa đồ ăn vặt cho hắn, “Ăn!” An Trình Điển ở cửa cầm hai gói đồ, nhìn hai người đùa giỡn, không ngừng hâm mộ. Không có biện pháp, Văn Lược đối hắn có cảnh giác, hiện tại có người ngoài, hắn có thể cùng mình nói chuyện đều là có chút khách khí. An Trình Điển thở dài, vẫn là làm việc đi! Một bao rồi một bao đem để lên bàn trong bếp, sau đó bắt đầu nấu cơm. Ba người kia bên ngoài thật nhẫn tâm không vào giúp. An Trình Điển ai oán nhìn nhìn phòng khách, ba người đang xem tiết mục của Liên Mục Thanh, trừ bỏ Văn Lược nghiêm trang, mặt khác hai người kia đều đã cười lăn lộn. Muốn người này cười thật khó khăn. Quên đi, khẳng định không có người giúp, An Trình Điển nhận mệnh liền đóng cửa phòng bếp, khởi công. Trước đem xương vào hầm, sau đó bắt đầu làm cái khác. Đại khái qua mười mấy phút đồng hồ, cửa phòng bếp đột nhiên bị đẩy ra, An Trình Điển quay đầu lại nhịn không được cười, Văn Lược hé ra mặt không được tự nhiên ở cửa. “Bọn họ kêu cậu vào đây?” “Hừ!” Văn Lược hắc nghiêm mặt mở cửa đi vào, sau đó khép lại, “Bọn họ mới không quản cậu!” Ngụ ý chính là, hắn đây tự nguyên tiến vào giúp đỡ. An Trình Điển nở nụ cười, Văn Lược lập tức mặt liền vặn vẹo, “Cậu không cần loạn tưởng, tôi cảm thấy để khách nhân ở trong phòng bếp làm một mình không phù hợp với triết học chủ nhà của tôi.” “Ân!” An Trình Điển vẫn như cũ nhìn Văn Lược cười. Văn Lược lúc này mới chú ý đến An Trình Điển bộ dạng ủy khuất, tạp dề buộc trên người, cư nhiên lộ ra một cỗ lực tương tác, Văn Lược nghĩ người này nếu diễn vai gia đình chúa phu, nhất định cũng là chúa phu suất nhất. Đang nghĩ ngợi An Trình Điển đã bước tới choàng cho hắn cái tạp dề. “Đừng nhúc nhích! Tôi giúp cậu hạ tạp dề.” An Trình Điển đứng phía sau, phả ra hơi thở ở cổ hắn, làm cho hắn nhịn không được rụt cổ lại, sau đó bên hông căng thẳng một phen liền bị buộc chặt. An Trình Điển dán rất gần, hai tay ở sau lưng lộng, Văn Lược nhìn không thấy, trong lòng cảm thấy khó chịu. “Tốt lắm!” An Trình Điển giúp hắn hạ dây lưng còn vỗ mông hắn một cái. Văn Lược lập tức nhảy dựng lên, liếc ngang trừng mắt hắn, “Cậu làm gì?” “Cậu cảm thấy được tôi muốn làm gì?” An Trình Điển bị Văn Lược trừng mắt, ngoạn tâm lập tức thức dậy, tiến qua dựa vào Văn Lược, “Cậu có phải hay không chờ mong tôi đối cậu làm cái gì nha?” “Cái rắm!” Văn Lược lui lại, phòng bếp nguyên bản không lớn còn phải chứa hai đại nam nhân, hắn lập tức bị đẩy tới vách tường. “Làm thần tượng cũng không nên thô lỗ như vậy.” An Trình Điển tiếp tục tiến tới dán chặt Văn Lược vào tường. “Không phải việc của cậu!” Văn Lược tiếp tục thô lỗ quát, bất quá bởi vì cố kỵ hai người bên ngoài, thanh âm bị đè nén đển mức thấp nhất, hiệu quả giảm tới một phần ba. “Cái miệng thật đúng là..” An Trình Điển tự cố tự địa nói xong, sau đó thực tự nhiên cuối xuống ngậm lấy cái miệng kia. Văn Lược đại khái là có chuẩn bị, cho nên thời điểm môi An Trình Điển áp tới, hắn rất nhanh quay đi chỗ khác, nhưng An Trình Điển phản ứng so với Văn Lược nhanh hơn, hai tay giữ chặt mặt Văn Lược, cứng rắn áp tới, so với dự đoán còn muốn tham lam đem hôn môi này làm đủ diễn. Hết chương 54
|