Công Tử Nhà Giàu Lấy Kiều Lang
|
|
Chương 30: Phát sốt[EXTRACT]
Thái Sinh vội quay đầu lại tiếp theo lui cả người đau nhức vào trong chăn, khiến cho hắn vừa động cũng không nghĩ muốn động, dần dần mí mắt thật rất nặng, nhắm mắt lại liền ngủ đi.
Sáng sớm tỉnh lại vừa mới nhích thân thể, liền nghe bên người Bạch Tấn Vân nói:“Hôm nay thân thể thân thể thiếu phu nhân không khỏe, cần nằm một hồi, ngươi lui ra, không cần hầu hạ .” Sau đó giọng nói của Tiểu Nguyệt từ ngoài cửa truyền vào,“Dạ” Thái Sinh ôm chăn vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng không nhúc nhích, lại nghe thấy Bạch Tấn Vân phía sau nói:“Ngươi tỉnh rồi?” Thái Sinh không đáp lời chỉ cảm thấy mặt có chút nóng, thân mình có chút lạnh,hắn đem chăn trên người nắm thật chặt. Bạch Tấn Vân cúi người lại vốn định ôm lấy Thái Sinh, lại phát hiện thân thể hắn nóng bỏng, đưa tay sờ trán hắn, chết tiệt, tại sao lại nóng như vậy a. “Thái Sinh nằm ở trên giường thật tốt, ta đi kêu thầy thuốc tới khám cho ngươi.” Bạch Tấn Vân vội vàng xoay người, nhanh chóng mặc quần áo. “Đại thiếu gia……” Thái Sinh vội vàng ngồi dậy, bởi vì động tác quá mạnh, hạ thân mãnh liệt đau lên, làm cho hắn hơi hơi nhíu mi. Thấy Thái Sinh la như vậy,Bạch Tấn Vân quay đầu lại chỉ thấy được thân thể yếu ớt của Thái Sinh ngồi dậy, tóc dài tán loạn trên vai, chăn rơi xuống thân thể như ẩn như hiện khắp nơi đều có dấu vết hắn lưu lại. Thật đẹp a. Bạch Tấn Vân ngây người một chút, vội vàng đi qua, choàng áo cho Thái Sinh,“Ngươi rất nóng, vẫn là mau nằm xuống đi.” Thái Sinh ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tuấn dật của Bạch Tấn Vân, nhớ tới chuyện đêm qua, mặt không khỏi lại đỏ, vội vàng cúi đầu, nhẹ giọng nói:“Đại thiếu gia, ngài mời thầy thuốc đến như vậy, không sợ thân phận của ta bị vạch trần sao?” “Này……” Việc này Bạch Tấn Vân thật đúng là sơ sót,“Nhưng mà không thể nhìn ngươi nóng như vậy cũng không quan tâm?” “A.” Thái Sinh thấy dáng vẻ khẩn trương của Bạch Tấn Vân, trong lòng như là có một dòng nước ấm chảy qua, theo sau không tự giác nở nụ cười,nhưng nụ cười đó thật đẹp, làm cho Bạch Tấn Vân nhìn có chút si mê. “Đại thiếu gia quên rồi sao, ta chính là thầy thuốc nha.” Thái Sinh nói xong muốn xuống giường,“Ta viết phương thuốc, ngài, ngài giúp bốc thuốc là được……” Bạch Tấn Vân không có cho Thái Sinh xuống, lấy giấy bút đến để cho hắn viết phương thuốc, sau đó cho hắn nằm nghỉ, lúc này Bạch Tấn Vân mới phương thuốc đi ra ngoài bốc thuốc. Thái Sinh nằm ở trên giường, vẫn nhìn theo Bạch Tấn Vân ra cửa, đóng cửa, nghe tiếng bước chân hắn đi nhanh. Thái Sinh đột nhiên cảm thấy được trong lòng thực thỏa mãn, vì thế ôm chăn nhắm mắt lại chờ hắn trở về.
|
Chương 31: Thái sinh!huynh thích đệ[EXTRACT]
Từ khi Bạch Tấn Vân rời đi, toàn bộ cũng đi theo an tĩnh lại,Thái Sinh nằm ở trên giường chỉ cảm thấy cả người đau nhức,cộng với phát sốt mà cảm thấy đầu nặng nề choáng váng.
Mơ hồ cảm thấy có một bàn tay tay nhỏ bé lạnh lẽo dán trên trán mình, cảm giác thực thoải mái,thanh tỉnh không ít, chẳng lẽ là đại thiếu gia đã trở lại? Thái Sinh muốn mở mắt ra, chỉ thấy hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn gần mình trong gang tấc, cặp mắt to ngập nước nhìn chính mình,tất cả đều là lo lắng. “Thiếu phu nhân, trán của người thật nóng……” Tiểu Nguyệt đưa nàm tay nhỏ bé vuốt trán Thái Sinh, vẻ mặt lo lắng hỏi. “A…… A……” Thái sinh bỗng nhiên ý thức được cái gì, kinh hoảng kéo chăn quấn chặt người , chỉ sợ Tiểu Nguyệt nhìn ra sơ hở gì. “Thiếu phu nhân,phu nhân đau không?” Tiểu Nguyệt thấy Thái Sinh hét to, thần sắc không tốt, khí sắc cũng không tốt, còn dùng chăn đem bao vây chính mình, nghĩ đến bệnh của phu nhân rất nghiêm trọng , không đợi Thái Sinh cự tuyệt,bàn tay nhỏ bé lại dịu dàng khoát lên trên trán Thái Sinh. Tay của nữ nhi thì ra mềm mại như vậy…… Thái Sinh nghĩ đến mặt liền đỏ, cũng may thân mình hắn phát sốt mới không có bị phát hiện. Đang lúc Thái Sinh không biết làm gì cho phải, cửa phòng bị đẩy ra, Bạch Tấn Vân mang theo gói thuốc đi đến,thấy Tiểu Nguyệt ở đây, lại nghĩ đến Thái Sinh đang lỏa thân dưới thân, sắc mặt hơi hơi trầm xuống. “Đại thiếu gia.” Tiểu Nguyệt vội chạy đến cúi đầu trước Bạch Tấn Vân. “Đem gói thuốc này đi nấu.” Bạch Tấn Vân nói xong, đưa gói thuốc cho Tiểu Nguyệt,“Không có chuyện gì ngươi lui ra đi.” “Dạ” Tiểu Nguyệt đẩy cửa đi rồi, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại. Nàng mơ hồ cảm thấy thái độ đại thiếu gia đối với thiếu phú nhân có thay đổi.Lúc này, thiếu phu nhân nên nhanh chóng vượt qua cơn bệnh này. Bạch Tấn Vân thấy Tiểu Nguyệt rời đi, liền đi tới bên giường, nhìn ánh mắt trốn tránh của Thái Sinh hỏi:“Thân thể còn đau không?” Tầm mắt Thái Sinh đột nhiên nhìn về phía Bạch Tấn Vân, hắn tại sao có thể thẳng thừng như vậy nha? “Đại thiếu gia, sau này chúng ta không được như vậy nửa được không?” Gục đầu xuống, Thái Sinh lẩm bẩm nói. “Tại sao?” Khẩu khí của Bạch Tấn Vân có chút khó chịu. “Bởi vì, bởi vì, bởi vì chúng đều là hai nam nhân……” Thật ra trong lòng Thái Sinh rõ ràng, hắn ngoại trừ không thể chấp nhận hai người đều là nam,ngoài ra hắn một chút cũng không chán ghét Bạch Tấn Vân, thậm chí thực khát vọng ở lại bên người hắn, mỗi lần thấy hắn, trong lòng liền vô cùng kiên định. “Là nam nhân thì như thế nào! Chỉ cần ta thích, vốn không có cái gì không được!” Bạch Tấn Vân đứng ở giường bá đạo nói với người đang gói gém thân thể lui vào một góc kia. Thái Sinh không thể tin được ngẩng đầu nhìn Bạch Tấn Vân, hắn vừa rồi nói, nói hắn thích, thích hắn, hắn thích cái gì nha…… “Thái Sinh……” Bạch Tấn Vân thở dài, thu lại lời nói bá đạo của mình ngồi vào bên giường, đưa tay ôm lấy thân thể nhỏ nhắn được bao bọc trong chăn , đặt ở trên đùi mình, làm cho đầu của hắn tựa vào trong ngực, đưa tay vuốt ve mái tóc dài của hắn, một góc chăn tuột xuống, bả vai gầy yếu trắng nõn của Thái Sinh lộ ra bên ngoài, Bạch Tấn Vân cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đầu vai hắn, sau đó đem môi chuyển qua bên tai Thái Sinh nhẹ giọng nói:“Thái Sinh,huynh thích đệ……”
|
Chương 32: Mớm thuốc[EXTRACT]
Tựa trong ngực Bạch Tấn Vân, Thái Sinh cảm thấy được chính mình có loại cảm giác bị hòa tan.Hắn tuy rằng ngày thường nhu nhược nhưng mà từ nhỏ, hắn đã tự nói cho chính mình,bất luận như thế nào đều phải bảo vệ tốt người nhà của mình, bởi vì hắn là nam nhân.
Nhưng mà hiện giờ, hắn đang tựa trong ngực người nam nhân này,được nam nhân này bảo vệ. Hắn không rõ mình đang suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy loạn loạn, nhưng lại dần dần thích mùi vị trên người hắn, thích giọng nói và thần thái khi hắn nói chuyện, thích hắn dùng bàn tay lớn vuốt ve đầu của hắn, càng thích bị hắn ôm thì thầm bên tai. “Đại thiếu gia……” Nghe được Bạch Tấn Vân nói thích hắn, Thái Sinh ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tấn Vân, đã thấy hắn mỉm cười nhìn chính mình. Bạch Tấn Vân vừa muốn nói cái gì, chợt nghe gặp cửa phòng bị gõ vài tiếng , Tiểu Nguyệt bưng một chén chén thuốc đi đến, khi nàng vào thấy đại thiếu gia đang ôm thiếu phu nhân,mặt lập tức đỏ, cảm thấy mình vào đây thật không đúng lúc. “Đem thuốc lại đây.” Có lẽ là vừa nói du dương với Thái Sinh,cho nên vào lúc này Bạch Tấn Vân nói chuyện với Tiểu Nguyệt cũng dịu dàng không kém. Tiểu Nguyệt cúi đầu, thật cẩn thận đưa chén thuốc đến, Bạch Tấn Vân vươn bàn tay to đến, tiếp nhận chén thuốc,“Ngươi đi ra ngoài đi.” Dạ” Tiểu Nguyệt cúi người lui ra. Lúc này, nàng cảm thấy được chính mình có chút cảm giác chấn động, đại thiếu gia thường ngày anh khí bức người, tà khí lại rất nặng mà hắn lại ôm thiếu phu nhân vào trong ngực……. Nói như thế nàonha, Tiểu Nguyệt càng ngày càng cảm thấy thiếu phu nhân có chút gì đó, nhất là xem qua diện mạo nam trang, bộ dáng của hắn ở trong đầu nàng xóa hoài không được . Mà lúc này thiếu phu nhân lộ nửa vai, tóc dài tán loạn, hai má ửng đỏ, ánh mắt vô lực, thật sự, thật sự rất đáng yêu. “Còn thất thần làm gì?” Bạch Tấn Vân phát hiện Tiểu Nguyệt chẳng những không đi, còn nhìn hắn và Thái Sinh, liền nhíu mày. “A…… Phải” Tiểu Nguyệt cũng biết chính mình thất lễ , vội vàng xoay người đi ra ngoài. “Tiểu Nguyệt nàng…… Sẽ không phát hiện chứ?” Thái Sinh có chút lo lắng, vạn nhất thân phận của hắn bị lộ tẩy, thật sự không xong . “Sẽ không.” Bạch Tấn Vân quyết đoán nói, bởi vì trong ánh mắt Tiểu Nguyệt là loại thiếu nữ ảo tưởng với tình yêu, mà không phải kinh ngạc phát hiện cái gì. Thấy Bạch Tấn Vân một tay bưng chén thuốc,Thái Sinh liền đưa tay tiếp lấy, lại lập tức bị Bạch Tấn Vân né tránh . “Thuốc này rất nóng, huynh đút cho đệ.” Bạch Tấn Vân cầm chén thuốc đưa đến bên miệng, nhẹ nhàng mà thổi. “Để đệ tự uống……” Thái Sinh có loại cảm giác được sủng ái mà lo sợ, hắn làm sao có thể để cho đại thiếu gia đút hắn uống thuốc nha. “Đệ đừng động, ngoan ngoãn há mồm là được.” Bạch Tấn Vân múc lên một muỗng thuốc, thổi thổi, đưa đến bên miệng Thái Sinh. Thái Sinh xấu hổ , khẩn trương nhấp nháy mắt mấy cái, lúc này mới hơi hơi hé miệng, Bạch Tấn Vân đưa muỗng thuốc vào miệng Thái Sinh,để cho hắn uống xuống. Ách, thực đắng a. Thái Sinh hơi nhíu mày. “Đắng lắm sao?” Thấy Thái Sinh nhíu mày,Bạch Tấn Vân lại múc thêm một muỗng, bỏ vào miệng mình. “Đại thiếu gia?……” Thái Sinh không biết Bạch Tấn Vân đang muốn làm gì, vừa định hỏi thì bị Bạch Tấn Vân đưa tay nắm hai má, làm cho cái miệng của hắn không thể không mở ra, sau đó, Bạch Tấn Vân cúi người xuống dưới, môi của hắn gắt gao dán lên môi Thái Sinh. Hé miệng ra,thuốc trong miệng Bạch Tấn Vân liền chảy vào trong miệng Thái Sinh. Tất cả tư tưởng của Thái Sinh đều ngưng vận hành, chẳng qua ngơ ngác nhìn Bạch Tấn Vân. “Như vậy có phải sẽ không đắng ?” Bạch Tấn Vân thấy bộ dáng Thái Sinh, cười phá lên. Vì thế tiếp theo, Thái Sinh đỏ mặt mở miệng ra, để Bạch Tấn Vân dùng miệng đút tất cả thuốc. Nói là mớm thuốc, không bằng nói hai người hôn môi tới tới lui lui vô số lần. Uống xong một ngụm cuối cùng, Thái Sinh quay đầu đem mặt mình giấu ở trong y phục Bạch Tấn Vân, thật là…thật là rất mất mặt a……
|
Chương 33: Nhịn không được ăn thêm một hồi[EXTRACT]
Thái Sinh kê phương thuốc rất có hiệu quả cho mình, mới ăn hai ngày cơn sốt liền rút lui.
Hai ngày này Bạch Tấn Vân không có để cho Thái Sinh xuống giường, hắn lần nữa căn dặn phải nghỉ ngơi nhiều hơn, buổi tối hai người tuy rằng đồng giường, nhưng Bạch Tấn Vân chỉ ôm Thái Sinh vào lòng hôn môi Thái Sinh vài lần,ngoài ra không hành vi vượt rào gì, mà giống như cũ ôm hắn ngủ. Buổi tối hôm nay, Thái Sinh nói muốn ngủ nhưng ngủ không được, Bạch Tấn Vân khoát cánh tay lên trên lưng hắn, hô hấp hắn thực vững vàng giống như đã muốn đang ngủ. Thái Sinh nhẹ nhàng chuyển động thân thể, hợp với ở trên giường, thật sự là nằm không nổi nữa, hắn nhớ tới đến, vì thế thật cẩn thận di động nhích khỏi cánh tay của Bạch Tấn Vân. Vừa mới ngồi dậy, người nào đó đã bị bàn tay to Bạch Tấn Vân nắm chặt, lần nửa kéo hắn ngả vào trong ngực còn thì thào bên tai Thái Sinh nói:“Muốn chạy trốn sao?” “Không có…… đệ chỉ là, nằm thời gian quá dài ……” Thái Sinh xoay đầu ở trong ngực Bạch Tấn Vân, cảm nhận được thân thể hắn rắn chắc. “Thái Sinh, ngày mai huynh đưa đệ về nhà mẹ đẻ nha.” Bạch Tấn Vân vuốt ve mái tóc dài của Thái Sinh, đem chúng nó quấn quanh trên ngón tay thon dài của mình. “Thật không?” Thái Sinh không tin ngẩng đầu nhìn Bạch Tấn Vân. “Ha ha, mặc kệ nói như thế nào,huynh không phải là con rễ sao.” Bạch Tấn Vân cười, một cái xoay người, đem Thái Sinh đặt ở dưới thân,ngửi mùi thơm trên cơ thể hắn, hơi thở của Bạch Tấn Vân bắt đầu tăng thêm, thân thể bắt đầu có phản ứng. Đồng dạng mẫn cảm, Thái Sinh cảm giác được thân thể Bạch Tấn Vân biến hóa, đến mặt có chút xấu hổ ửng đỏ, nghiêng đầu không nhìn tới hắn, nhưng không có nửa điểm phản kháng. “Thái Sinh, đệ thật sự là rấtđẹp ……” Bạch Tấn Vân hôn môi lên cổ Thái Sinh, làm người dưới thân một trận run rẩy, cùng lúc đó phát ra tiếng rên rỉ khêu gợi. Vài động tác, liền cởi bỏ y phục trên người hai người, lúc cả hai nhìn lẫn nhau,mặt Thái Sinh càng thêm hồng nhuận , dùng răng khẽ cắn ngón tay mảnh khảnh chính mình. Hôn môi, vuốt ve, một loạt khúc nhạc dạo qua đi, Bạch Tấn Vân tách hai chân thon dài của Thái Sinh ra, không chút do dự thẳng tiến phân thân chính mình vào, đồng thời cầm lấy vật cứng rắng của Thái Sinh. “A –” Thái Sinh theo bản năng kêu to lên, không nghĩ tới lần thứ hai vẫn là đau như vậy. “Thái Sinh, gọi tên của huynh……” “Đại thiếu gia……” “Gọi tên của huynh!” “Bạch, Bạch Tấn Vân…… Tấn Vân…… A……” Sáng sớm ngày hôm sau, Thái Sinh bị Bạch Tấn Vân hôn môi đến thức tỉnh, lông mi hắn thật dài, xinh đẹp cực kỳ. “Đứng lên đi, chúng ta hôm nay đi về nhà đệ.” Bạch Tấn Vân sớm đã mặc chỉnh tề, ngồi ở bên giường, lấy tay chỉ vuốt ve lưng của Thái Sinh. Thái Sinh không nói gì, chẳng qua là xấu hổ , đem quần áo mặc tốt sau đó đi theo Bạch Tấn Vân ra bạch phủ. Đây là lần đầu tiên Thái Sinh mặc nữ trang xuất hiện ở trên đường lớn, nhớ tới lần trước hắn y mặc y phục đỏ thẫm, còn có khăn voan, bị cỗ kiệu lay động nâng vào Bạch phủ. Mà lúc này đây, hắn còn đi bộ với Bạch Tấn Vân trên đường lớn. Bạch Tấn Vân vốn muốn ngồi cỗ kiệu trở về , nhưng phát hiện Thái Sinh nhìn bên ngoài ngã tư đường sững sờ xuất thần, liền biết hắn khát vọng loại hương vị tự do, vì thế hai người liền quyết định đi bộ trở về. “Tối hôm qua có chút kịch liệt , thân thể đệ còn chịu nổi không?” Bạch Tấn Vânn ôm thắt lưng Thái Sinh, bộ dạng thuận theo hỏi, cái miệng của hắn nhướng lên nở một nụ cười tà ác, thật giống như đang chờ xem phản ứng của Thái Sinh như thế nào. Quả nhiên vừa bị hỏi như vậy, mặt Thái Sinh nhất thời đỏ lên, nghiêng đầu nhìn về một bên cảnh sắc thấp giọng nói:“Hoàn hảo……” “Ha ha ha……” Bạch Tấn Vân nghe Thái Sinh trả lời, cười càng thêm rực r làm người qua đường đều ghé mắt, còn Thái Sinh có loại hận không thể tìm hố để chui xuống.
|
Chương 34: Về nhà mẹ đẻ[EXTRACT]
Cha Thái Sinh và mẹ Thái Sinh cho tới bây giờ không nghĩ tới ngày đó Thái Sinh thay thế Thái Liên còn có thể trở về.
Cho nên hai người theo thường lệ bận việc trong y quán nhỏ . Khi thân ảnh Thái Sinh và Bạch Tấn Vân xuất hiện ở cửa y quán, khiến cho náo động nho nhỏ, lại có lão hàng xóm ghé tai nghị luận ,“Ngươi nói xem dáng vẻ của Thái Sinh và Thái Liên giống nhau, nhìn người đang đứng xem ngoại trừ cách ăn mặc không giống thôi,chứ nhìn thì giống như một người.” Nghe được lão hàng xóm nhóm nghị luận, Thái Sinh vội vàng cúi đầu thấp xuống chỉ sợ có ai nhận ra. Thái Sinh thấy cha đang xem người bệnh,mẹ đang bốc thuốc, bận túi bụi. Mới vừa vào hậu viện, mẹ Thái Sinh phù phù một tiếng liền quỳ xuống trước mắt Bạch Tấn Vân , than thở khóc lóc Thái gia thực xin lỗi đại thiếu gia Bạch gia, nói ngài đại nhân đại lượng hãy bỏ cho nhà họ Thái qua chúng ta đi, nói nha đầu Thái Liên kia vào ngày thành than không biết trốn đi đâu . Thái Sinh nhìn mẹ mình quỳ trên mặt đất khóc lóc kể lể cầu xin tha thứ , trong lòng rất không là vui, muốn đưa tay đẩy mẹ đứng dậy lại sợ Bạch Tấn Vân trách tội, nội tâm trong lòng Thái Sinh đang kịch liệt giãy dụa, chỉ thấy Bạch Tấn Vân đi lên phía trước, đưa tay đỡ mẹ Thái Sinh đứng lên, mặt mang chút ý cười nói một câu:“Mẹ, mau đứng lên đi.” Một câu, làm cho Thái Sinh và mẹ Thái Sinh ngây ngẩn cả người. Bạch Tấn Vân thấy mẹ Thái Sinh dùng loại ánh mắt không hiểu nhìn chính mình, cười nói:“Thái lão phu nhân muốn con viết thư hưu Thái Sinh, sau đó công khai với bên ngoài nhà họ Bạch và họ Thái Sinh đi nghịch nhau, đưa nam thân đếnthành thân sao?” “Không đúng không đúng……” Mẹ Thái Sinh nghe xong vội vàng xua tay,“Tuyệt đối không có ý này, chẳng qua là cảm thấy áy náy Bạch gia, thực áy náy đại thiếu gia…… Là chúng ta thực xin lỗi con……” “Nếu không phải thì để nói sau,hiện tại cpn thực thích tiểu tử Thái Sinh này.” Nói xong Bạch Tấn Vân một tay kéo Thái Sinh kéo hắn qua, ôm đầu vai hắn, cười hì hì nói. Thái Sinh có chút ngượng ngùng cúi đầu. “Đại thiếu gia, không biết các con hôm nay đến, để mẹ vào thu thập phòng ở nha.” Mẹ Thái Sinh lau nước mắt, vội vàng nói. “Không cần phiền Thái lão phu nhân, con ở chung phòng Thái Sinh cũng được.” Bạch Tấn Cân dung nụ cười như ánh mặt trời không cho mẹ Thái Sinh cự tuyệt. “Mẹ, mẹ không cần lo , đại thiếu gia…… Đối với con tốt lắm ……” Thái Sinh kéo tay mẹ,lúc nói Bạch Tấn Vân đối với hắn lại có chút ngượng ngùng . Mẹ Thái Sinh nở nụ cười vui mừng, vỗ vỗ tay Thái Sinh nénnước mắt nói:“Con a, khổ cho con rồi .” Nói xong lại lau nước mắt, cười nói,“Thái Sinh và đại thiếu gia đi dạo trong sân đi, mẹ còn phải giúp cha một chút việc.” Nói xong mẹ Thái Sinh xoay người đi về phía y quán, trong long bà kiên định rất nhiều, nghe đồn Bạch Tấn Vân là đứa trẻ hư lại giống như ác ma, hôm nay thấy mới biết được lời đồn đãi này không thể tin a. A, nghĩ vậy, mẹ Thái Sinh không khỏi thở dài, nha đầu Thái Liên đúng là không có phúc khí a, tướng công tốt như vậy không cần lại chạy theo tên tiểu tử gần nhà kia……
|