Xuyên Qua Ngàn Năm Chi Võng Du
|
|
Chương 60: Phong hoàng[EXTRACT]Thời gian hạnh phúc luôn luôn ngắn ngủi như vậy, hai ngày sau, ta và anh trai hai người bước xuống máy bay tư nhân, tiến vào vườn trường ta sợ hãi đã lâu ấy. Nhìn học sinh tốp năm tốp ba ra vào, có vẻ như cũng không phải khoa trương như vậy a! Không có ai đi đường mà vẫn còn nhìn sách hay là hé ra cái bản mặt cứng nhắc, giống như cương thi cả. Nhìn anh ta và bọn họ bắt chuyện, không nghĩ tới anh ấy ở trường học nổi tiếng còn khá cao như vậy, hắc hắc, không hổ là anh trai ta. “Ôi, đây không phải cao tài sinh* của Tử Vân Thanh Hải chúng ta sao? Cậu em ngốc hề hề bên cạnh kia là ai a? Sẽ không phải tình nhân của cậu chứ? A? Ha ha ha ha ha ha ha.” Nam sinh kia vẻ mặt kiêu ngạo cười ha hả, khiến ta không khỏi nhớ tới một ai đó trong trò chơi, không sai, hắn chính là Tự Thủy Lưu Niên. 【 Thần: Lưu Niên~~~, người ta chưa nói ngươi, tất cả chỉ là vừa khớp, mỗ thần bảo chứng chỉ là vừa khớp, không nên roi thi a ~~~~~~~~~】 *cao tài sinh chính là người có thành tích, có “tài” hay không có “tài” thì cũng đều đã thành tài” khác với học sinh giỏi(nhất định có “tài” nhưng chưa thành “tài”) Ta cười vui sướng lên, cậu nói ai ngốc hề hề? Nếu không phải anh ta nói ta dung mạo quá khiến người ta chú ý, kêu Cô Phong kia dạy ta thuật dịch dung, sau khi ta chăm chú học tập, một gương mặt bình thường liền xuất hiện rồi. Chứ nếu không phải vậy, cậu ta còn không quỳ rạp xuống nắm ống quần tây trang ta sao? Khụ khụ, là quần hưu nhàn. Ta liếc nhìn cậu ta vẻ mặt hèn mọn, “Anh, đi thôi, không nên cùng kẻ điên này nói chuyện.” “Đứng lại, cậu nói ai là kẻ điên? Thằng nhóc, nhóc là ai, hãy xưng tên ra?” “Ta? Ha hả ha hả a, cậu nghe rõ cho bổn đại gia ta đây, ta ngồi không đổi họ, đi không đổi tên chính là Nghiệp Thiên Huy, cũng chính là em trai của cao tài sinh Tử Vân Thanh Hải trước mặt cậu đó, nhớ kỹ cho đại gia. Được rồi, bổn đại gia phải đi rồi, cậu không cần tiễn.” Nói xong cũng không quản người nào đó đang thở phì phì kia, lôi kéo anh của ta, cười ha hả rời đi. Nghiệp Thiên Mẫn sủng nịch vui cười, “Ngươi a, vừa đến trường học còn chưa có ghi tên đã bắt đầu gây sự rồi.” “Hừ hừ, ai kêu tên kia kiêu ngạo như vậy, chỉ là giận cậu ta một chút mà thôi. Được rồi, tên kia là ai?” Ta không cùng với người vô danh tranh đấu. “Nga, cậu ta ư, là Phong Hoàng đứa thứ tư của Phong gia. Bởi vì là yêu tử, cho nên được cha mẹ cực độ sủng ái, kỳ thực cậu ta bản tính không xấu. Nếu không phải bên cạnh có người mưu toan tiền tài của cậu ta, chính là muốn hại cậu ta, lâu dài tới nay, tạo thành tính cách có chút ác liệt như vậy rồi, Huy Huy em cùng cậu ta ở chung một chút thì rõ thôi, này cũng coi như bi ai của người có tiền đi!” Nói một chút, anh trai không khỏi thở dài một tiếng, cũng may bên người anh còn có Huy Huy em. “Ờ, đã rõ rồi, Huy Huy em sẽ cùng cậu ta hảo hảo ở chung.” Ta nghe lời đáp ứng anh ấy, vẻ mặt tươi cười ấy nhất thời khiến đại ca lại nhìn tới ngây dại. “Thật là, bộ dáng này có cái gì đẹp! Đi thôi, đi ghi danh thôi.” Trải qua một giờ bận bịu, ta đã báo danh xong thủ tục nhập học, cầm một vài thứ trường học phân cho, vào sống trong ký túc xá tân sinh, mà anh ta cũng về tới trong ký túc xá không xa ta. Khiến ta thỏa mãn chính là, ở đây là ba người sống. Hai người khác hiện giờ còn chưa tới chỗ này. (không phải cái loại giường tầng) giường cũng đủ lớn đủ mềm, gian phòng cũng khá là rộng. Ta thỏa mãn gật đầu, ta tương lai sẽ ở chỗ này ha! Ta nhìn những điều cần biết về nơi này trên tay, thỏa mãn gật đầu, thật tốt quá, không có quy định phải ở phòng ngủ không được ra ngoài vào ban đêm, a ha ha ha ha ha, ta buổi tối có thể đi chơi linh tinh rồi. 【 Thần: ngươi muốn đi làm gì? Đánh lén? Huy: tới địa ngục đi, ngươi mới đi đánh lén ấy!】 Ta nằm ở trên giường ngọt ngào suy nghĩ, chính là cái trường học này cũng khá dễ thương ha! Chí ít cái người gì đó tên là Phong Hoàng kia, chính là một rất không tồi nhỉ! Sáng sớm hôm sau, đồ dùng sinh hoạt cần thiết của ta đã được đưa tới rồi, ta đầu đầy hắc tuyến, không nói gì nhìn một đống rương hòm bị đưa vào. “Cậu hai, những thứ này tất cả đều là ông chủ và phu nhân kêu người đưa tới, phu nhân vì thế đã chuẩn bị nửa ngày a. Còn có còn có, cái kính mắt này là dùng để tới trò chơi, con chíp đã cắm vào rồi. Xin hỏi cậu hai còn có gì phân phó không?” Quản gia Trương bá cung kính hỏi. Ta rốt cục có thể nói rồi, rốt cục không cần giương mắt nhìn rồi! “Trương bá, đem những quần áo mùa xuân, mùa hạ này mang về đi. Còn có một đống quần áo này cũng mang về cho ta, ta để lại vài món đồ mùa thu có thể dùng là được rồi, những thứ này là thừa thãi. Còn có đồ dùng rửa mặt này, để lại 3 chiếc khăn mặt, 1 cốc súc miệng, 1 bàn chải đánh răng là được, mấy thứ này toàn bộ đem đi, ta chỗ này không cũng không phải mua không được đồ dùng sinh hoạt.” Ta dùng một chút, lại lật cái hòm khác. “Nhưng mà, cậu hai, phu nhân bà ấy nói, những thứ này để cho cậu từ từ dùng a! Dùng qua không muốn dùng nữa, thì đổi một cái khác.” Trương bá khóe miệng hơi co rúm lại, tốt xấu cậu hai là cậu nhà của xí nghiệp lớn a, sao có thể ủy khuất như thế! “Không cần, mang đi cho ta, còn có mấy thứ loạn thất bát tao này, cũng mang đi cho ta.” Nhìn Trương bá vẻ mặt cầu xin, mang theo một đám người dưới quyền, đem một vài thứ ta không cần nâng ra ngoài, thỏa mãn lại nằm xuống, xem ra khoan khoái nhẹ nhàng rồi a! Gian phòng này đủ 180 mét vuông, vừa rồi vậy mà bị nhét đầy, thật sự là quá kinh khủng mà. Nhìn lại ba cái hòm lớn lưu lại, ta thỏa mãn mỉm cười, lúc này mới kêu là nhân sinh a! Vô cùng đơn giản, ai biết ta là kẻ có tiền chứ! Oa ha ha ha ha ha ha, hứng thú ác ý của ta lại lần thứ hai hiện ra, đó chính là ─── giả vờ, lần này ta liền giả thành người nghèo, nhìn một cái xem lần này ta có thể giả bộ bao lâu, ta vuốt khuôn mặt sau khi được dịch dung xong, đắc ý nghĩ. A, được rồi, còn có thuật dịch dung, nhìn một cái xem bao lâu mới có thể bị phát hiện, hắc hắc hắc hắc. Trưa hôm nay thì có thể vào trò chơi rồi! Không biết Ngạo Thiên có nghĩ tới ta hay không, ta mặt đỏ bừng nghĩ ngợi. Nhắm mắt lại, một vài hình ảnh kiếp trước dường như những đoạn hình ảnh bày ra trước mắt. Hành động của một người lãnh khốc cuối cùng kia, nhưng lời nói đối ta ôn nhu, vang lên bên tai ta, hắn nói với ta: ── ta yêu ngươi. Kia vẫn là những hình dạng không rõ, bắt đầu dần dần rõ ràng lên. Khi ta thấy dáng vẻ của hắn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên là Ngạo Thiên trời ạ! May là không gặp phải một người tình trái, không thì ta sợ rằng sau này đừng nghĩ xuống giường! Ơ???? Vì sao ta nhận định như thế, bị làm không xuống giường được nhất định là ta chứ? Ta khẽ cắn môi, oán hận nghĩ, trong trò chơi ta ở mặt dưới, thế giới hiện thực, nói cái gì, cũng sẽ là ta ở mặt trên. ───────────────────── Ghi chú rõ: người này xuất hiện bởi vì đám mỗ thần trong đám đối tượng vô tội 2 lấy ra. Phong Hoàng ─── Phong gia tứ thiếu. Tới tới tới, để Cô Phong và Phong Hoàng, hai người bó buộc một giọt lệ đồng tình, hohohohohohoho.
|
Chương 61: Thời gian hạnh phúc luôn luôn ngắn ngủi như vậy, hai ngày sau, ta và anh trai hai người bước xuống máy bay tư nhân, tiến [EXTRACT]“A ~~~~~~, rốt cục trước khi Vĩnh Sinh đổi mới xong chạy tới rồi.” Ta nguyên bản còn một bộ vẻ mặt thảnh thơi, nhất thời bị cái thanh âm thình lình vang lên khiến cho hoảng sợ. Cửa lớn vô tội bị hung hăng đạp một cái, người tới hai tay kéo ba cái rương du lịch, phía sau còn đeo một cái ba lô. Hắn một bộ thở hổn hà hổn hển, nhìn chằm chằm đồng hồ dạ quang trong tay, hoan hô đi ra. Trời ơi, người sao hỏa tới đánh địa cầu rồi, người này, người này sao lớn lên nhìn quen mắt như vậy a???? “A! Té ra đã có người tới a! Xin chào, ta là tân sinh khóa này, ta là Tào Lỗi.” =. =!!!! Rốt cục thấy ta rồi à! “Ta là Nghiệp Thiên Huy.” “Ờ, ờ, ờ. Kia kia kia, cậu có chơi Vĩnh Sinh sao?” “Nổi tiếng như vậy, ta sao có khả năng không chơi?” Ta có chút rắm thối nói, vừa nghĩ tới cậu ta nếu như biết ta là Ánh Nguyệt, không biết vẻ mặt thế nào ha, thật chờ mong a ~~~~~~~~. “Thực sự? Được quá đi ~~~~~, ta ở trung ương đại lục chơi, là Vong Linh pháp sư cấp 143, tên là Hủy Diệt Nguyên Tố, còn cậu? Cậu thì sao?” Tào Lỗi nháy một đôi mắt to trong veo như nước hiếu kỳ hỏi. “Ta a ~~~, ta cũng chơi ở trung ương đại lúc đấy!” Ta cố ý ngừng lại, nhìn dáng dấp sốt ruột của Tào Lỗi, mỉm cười, cảm thấy đã kéo lên lòng ham thích của cậu ta, lại tiếp tục nói ra. “Ta là người chơi cấp 168… .” “Chờ đã, chờ đã, chờ đã. Cậu cấp 168? Gạt người, đừng cho là ta không biết người cấp 168 là ai, nhưng ta không nói cho cậu đâu, cho nên cậu cứ thành thành thật thật mà nói.” “Ha ha ha ha, Hủy Diệt cậu thật dễ dễ chọc nga, ta chính là Ánh Nguyệt mà! Thiên Vũ Huy Ánh Nguyệt.” Ta ôm bụng cười ha hả, quả nhiên a, Hủy Diệt, cũng chính là Tào Lỗi, thực sự là một người vui vẻ a! “Cậu là Ánh Nguyệt? Gạt người ~~~. Ánh Nguyệt lớn lên khá đẹp, mới không phải cái dạng như nhà cậu đâu.” Tào Lỗi quẹt miệng, phản bác lại. “Lẽ nào cậu không biết một loại tài nghệ trong truyền thuyết là dịch dung? Ta đây là hình dạng sau khi dịch dung!” Thật vất vả dừng lại tiếng cười, ta gian nan nói ra, nhưng lại vừa nghĩ tới biểu tình của Tào Lỗi, ta lại nhìn không được mà cười to lên. “Thực sự, thực sự? Dịch dung a! Hảo hảo a ~~~~~. Oa oa oa, Ánh Nguyệt cậu đem hình dạng nguyên bản cho ta xem được không a! Ta hảo muốn nhìn oa ~ ~~~~~. Cho ta nhìn đi, cho ta nhìn đi ~~~~~~~.” Tào Lỗi giả một bộ lang đói vò dê, nhào tới trên người ta. “Được rồi, được rồi, ta cho cậu xem là được, nhưng phải nhớ bảo mật nga.” Ta bị biểu hiện “nhiệt tình” của Tào Lỗi dọa, hơi sợ gật đầu đồng ý. “yeah ~~~~~~~!!!!!!! Mau mau mau, mau cho ta xem ~~~~.” Ta lắc đầu, đem đồ tốt đã sớm chuẩn bị ra, làm một hồi xong, khuôn mặt tuyệt mỹ ban đầu đã lộ ra trước gương. “Thế nào? Dễ ~~~~ nhìn ~~~~ không?” Ta lại bị biểu hiện của Tào Lỗi dọa, cậu ta vẻ mặt ngốc ngơ nhìn ta, dòng máu đỏ tươi giữa mũi chảy ra, còn có một ít dịch thể trông như nước bọt hư hư thực thực rơi rớt xuống đất. Hảo nửa ngày, cậu ta mới hồi phục tinh thần lại. “Đẹp, đẹp, đẹp quá a! Trách không được Thiên Huy cậu phải dịch dung, lúc này mới có chút hình dạng giống Ánh Nguyệt trong trò chơi chứ. Hắc hắc hắc, ta nguyên bản còn tưởng rằng cậu là chuyển dung mạo tăng lên chứ, vậy ra là giảm xuống a, cũng may là giảm xuống, không thì có mờ tạo thành náo động ấy, tuy rằng đã có chút rối loạn.” Tào Lỗi vẻ mặt cũng may cậu có dự kiến hình dạng trước. “Ha ha ha, đúng a, cũng không coi ta là ai? Nhưng mà, thật tốt quá, chúng ta là bạn cùng ký túc xá ~ ôi chao, như vậy thì thứ nhất có thể cùng chơi trò chơi rồi!” Ta cười tủm tỉm nói. “Đúng vậy, đúng vậy, ta nguyên bản chính là ta nghĩ như thế, mới có thể hỏi cậu coi có chơi Vĩnh Sinh không, không nghĩ tới a, không nghĩ tới, cậu vậy mà chính là Ánh Nguyệt! Có duyên, thật sự là có duyên nga.” Thật tốt quá đi, gần đây xem cậu ta quan sát tình ái của Ánh Nguyệt, hắc hắc hắc, cậu ta không hổ là đồng nghiệp nam may mắn a! “Chào mọi người ~~~~~~.” Lúc này, bạn thứ ba của ký túc xá chúng ta, cũng chính là người cuối cùng đã xuất hiện rồi. “A ~~~~, ta còn chưa dịch dung ~~~~~.” Ta kêu thảm ra, lập tức ngay cả thời gian nhìn đối phương cũng không có, nhanh chóng cúi đầu. “Ơ? Cậu thật giống Nhất Thăng nga.” Hủy Diệt sau khi vô thức ngăn trở ta, mới có khoảng không nhìn về phía người tới. “Ha hả, không phải hình như, ta chính là Nhất Thăng Nhãn Lệ. Huy Huy, đừng cúi đầu nữa, ta nhìn thấy cậu rồi.” Nhất Thăng Nhãn Lệ cũng chính là Cảnh Ngộ, vẻ mặt nhu tình nhìn về phía ta, chậm rãi tiêu sái đi tới, thoáng cái đem ta ôm trong lòng. Hử? Nhất Thăng? Ta kinh ngạc ngước mặt lên, “Ha ha ha, thì ra là cậu a, Cảnh Ngộ chúng ta lại một lần nữa học cùng trường rồi!” “Đúng vậy, không nghĩ tới Huy Huy vậy mà cũng thi tới nơi này, chúng ta thật đúng là có duyên a!” “Dĩ nhiên.” “Khụ khụ, ta biết lúc này quấy rầy hai người thì không tốt lắm, cái kia, đã tới giờ rồi, có phải cần chơi trò chơi rồi không?” Tào Lỗi vẻ mặt hơi sợ nói, hình như ta và Nhất Thăng là mãnh thú hung ác nào đó. “Được, được. Vậy chúng ta tiến vào trò chơi đi!” Ta vừa đứng dậy đi lấy hộ kính trò chơi, đã bị Cảnh Ngộ kéo lại ôm vào trong ngực. “Hử?” “Cậu vẫn cùng hắn, hắn, hắn cùng một chỗ?” “Hử? Cậu nói Ngạo Thiên? Đúng vậy, ta là cùng hắn một chỗ!” “Vậy cậu biết hắn là…” “Ừ, ta biết, còn có, còn có, cái kia, ta, ta tiếp nhận đại ca rồi, các cậu sẽ không để ý chứ?” Ta cẩn cẩn dực dực hỏi, rất sợ Cảnh Ngộ sẽ phản đối. “Sao lại thế? Thằng nhóc kia vừa thuyết phục được cậu xong, không lâu sau thì gọi điện tới nói cho ta và Viên Đãi Đãng biết rồi.” Không khó nghe ra thanh âm nghiến răng nghiến lợi của Cảnh Ngộ, nét mặt ôn nhu ấy, lúc này đổi thành hận không thể đem người nào đó ăn sống nuốt tươi. Mà Tào Lỗi thì chịu không nổi chạy vào trong trò chơi. “Ha hả ha hả ha hả… … .” Ta một trận cười khổ, hoàn hảo Cảnh Ngộ và Viên Đãi Đãng đồng ý rồi! “Chúng ta ngược lại không có gì để nói, thế nhưng Cuồng Long Ngạo Thiên tên kia thì sao? Đào Lăng Thương sẽ đồng ý?” Cảnh Ngộ có chút lo lắng nói, người đầu tiên phát động tranh đoạt người ở kiếp trước chính là hắn a! “Ta tin hắn đời này, làm Đào Lăng Thương sẽ đáp ứng. Ký ức cuối cùng của kiếp trước nói cho ta biết, hắn rất hối hận.” Ta niềm tin ngập cõi lòng nói. “Đúng vậy, chúng ta đều hối hận, cãi, đoạt, kia lại thế nào? Bức chết ngươi, chúng ta lại thế nào vui vẻ, hạnh phúc? Lúc đó chúng ta không hiểu, nhưng hiện tại chúng ta đã hiểu a!” “Được rồi, được rồi, đừng dùng giọng nói bi thương ấy, không sao rồi, đều qua cả rồi, chơi thôi, chơi thôi!” Ta lập tức cũng không quản nhiều như vậy, giãy khỏi ôm ấp của Cảnh Ngộ, cầm lấy hộ kính xong, chuyển được nguồn điện, ta lại tiến vào trò chơi. Cảnh Ngộ ôn nhu nhìn ta, “Huy Huy, chúc cậu chơi vui vẻ.” Cũng cầm theo hộ kính sớm chuẩn bị, tiến vào trong trò chơi.
|
Chương 62: Hội đấu giá ngầm[EXTRACT]Một vệt ánh sáng hiện lên trước mặt ta, ta xuất hiện ở địa điểm ba ngày trước logout, còn chưa có phản ứng lại, đã bị một người đem ôm vào lòng. “Nguyệt ───, Huy ───. Cuối cùng, cuối cùng lại có thể ôm lấy ngươi rồi.” Người nọ thì thào tự nói, cả người run lên, cái loại kích động và cảm giác sợ hãi này là ta lần đầu tiên thấy từ trên người hắn phát ra. “Ngạo Thiên, Ngạo Thiên, ngươi mau buông ta ra, ta thật là khó chịu, ngươi ôm chặt quá.” Ta có chút khổ sở giãy dụa trong lòng hắn, khẽ động như thế, khiến hắn ôm so với vừa rồi càng thêm chặt. Ta sợ đến không dám động nữa, khó bảo toàn ta nếu còn động tiếp, sẽ không bởi thế mà sống tiếp được, à không, ta có thể không cần sống lại nữa ấy. “Anh cả, anh cả, ngươi mau buông tay ra, Nguyệt bảo bảo sắp hô hấp không nổi rồi.” Phiêu Nhứ vừa online thì phát hiện ra hình ảnh làm cô kinh khủng, tuy rằng anh cả ôm Nguyệt bảo bảo là hình anh rất đẹp mắt. Thế nhưng, thế nhưng, tiền đề là Nguyệt bảo bảo không trưng ra khuôn mặt hô hấp không được mà thống khổ a! “A! Huy, Huy, ngươi có khỏe không?” Ngạo Thiên nghe thấy Phiêu Nhứ kinh hô ra, cứng rắn đưa hắn giật lại xong, thấy ta liên tục ho khan lên. “Hoàn, hoàn hảo. Ack??? Ngạo, Ngạo Thiên, ngươi gọi ta là gì??” Ta lúc này mới chú ý tới hắn xưng hô với ta thay đổi. Hắn gọi ta Huy ~ ôi chao ~~~~. “Huy, ta biết là ngươi, ngươi, ngươi còn nhớ rõ ta không? Ta là Lăng Thương a! Ha hả, nhìn ta, ngươi lại thế nào nhớ kỹ chuyện kiếp trước, dù cho nhớ kỹ, ngươi hận ta còn không kịp, ta lại cần xa cầu cái gì!” Nói một chút, Ngạo Thiên chậm rãi thối lui đến trước khung đấu giá phẩm, tựa ở phía trên, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì. Nhưng thân thể run rẩy này, rõ ràng nói cho ta biết, hắn hối hận. Ta khe khẽ thở dài, đi tới trước người hắn, nhẹ nhàng đem hắn ôm vào trong lòng. “Không có việc gì rồi, không có việc gì rồi, tất cả đều đã qua. Lăng Thương không cần khổ sở, ta không trách ngươi, lúc ấy là ta tự quyết định kết cục, ta bây giờ sao lại hận ngươi chứ!” “Huy?” Ngạo Thiên giật mình ngẩng đầu lên, hai mắt tràn ngập khiếp sợ. “Ha hả, ta là sáng nay mới nhớ tới chuyện của ngươi. Cái kia, cái này, ack ~~~~~.” Ta thật sự không dám đem chuyện của anh trai nói ra, chỉ sợ lại lần thứ hai phát sinh sự kiện kiếp trước, ta không muốn lại có người vì ta mà chết. “Cái gì?” Ngạo Thiên bây giờ rõ ràng là tâm tình vô cùng tốt, vẫn lộ ra dáng cười thật lớn, nhìn mà khiến Phiêu Nhứ ngây dại. “Ack, chính là, chính là, ta, ta lại nhận anh trai làm người yêu rồi.” Hô ~~~~~, cuối cùng cùng đã nói ra, ta sợ hãi cúi đầu nhìn ngón chân, không dám nhìn tới vẻ phẫn nộ của Ngạo Thiên. Hồi lâu, chợt nghe thấy Ngạo Thiên thở dài một hơi. “Quên đi, nhận thì cũng nhận rồi, dù sao ngoại trừ ta, còn có Cảnh Ngộ và Viên Đãi Đãng, nhiều hơn cũng không thể nói gì, thế nhưng, ngươi chỉ cho mấy người chúng ta, nếu nhiều hơn, hừ hừ.” “Ừ, ta biết, ta biết, ta cũng chỉ cần 4 người các ngươi.” Ta vui vẻ cười lên, thật tốt quá, xem ra cuối cùng cũng viên mãn rồi! “Cái kia, kiếp trước gì a???” Phiêu Nhứ lúc này trộm cười hề hề chạy tới, hiếu kỳ hỏi. Ack??? “Nga hohohoho, cái này ư, là bí mật của chúng ta nga, không nói cho ngươi nghe đâu.” Tâm tình ta tốt, không khỏi muốn ức hiếp Phiêu Nhứ, ta sợ cái gì a, tốt xấu bên người ta đứng chính là Ngạo Thiên nga.” “Hứ.” Phiêu Nhứ liếc mắt trừng ta, lại thương cảm hề hề nhìn một chút về anh cả, thấy Ngạo Thiên cũng không có để ý cô, lại trừng về phía ta. “Huy, ngươi yên tâm, ta sẽ chờ ngươi lớn lên.” Ngạo Thiên đột nhiên phun ra một câu như vậy, khiến ta không hiểu ra sao. “Cái gì?” “Ta nói ta sẽ chờ ngươi lớn lên, tại… .” “Hả?” Ta đột nhiên hiểu được, khinh thường liếc hắn, người này giữa ban ngày mà loạn nghĩ cái gì chứ! “Ta đã là người trưởng thành rồi được hay không hở!” “A?” Lần này xem ra đến phiên Ngạo Thiên và Phiêu Nhứ hai người ngây ra. “Sao rồi? Ta không giống ư? È ~~~~, như bây giờ thì là không giống rồi! Ta nói nhỏ các ngươi nghe nhá, chúng ta trước đây đã gặp qua.” “Gặp qua? Lúc nào?” Phiêu Nhứ kinh ngạc hỏi. “Thiên Vũ Huy Ánh Nguyệt.” “Ơ?” Phiêu Nhứ mở to hai mắt nhìn, “Lẽ nào ngươi chính là…” “Hắc hắc, chính là ta, ta chính là Thiên Vũ Huy Ánh Nguyệt đấy.” Ta đắc ý dào dạt nhìn bọn họ, thế nào, kinh ngạc chưa, bội phục ta đi! “Ngươi sao lại biến thành có một mẩu vậy?” =-=#. Ta nói này, Phiêu Nhứ ngươi thực sự là vạch lá tìm sâu* nhá, ta thực sự là hoài nghi ngươi đây là đang trả thù ta vừa rồi trêu đùa ngươi. *nguyên văn: na hồ bất khai đề na hồ, câu này ý nói là giữa người với người không nên đề cập tới vấn đề riêng tư khuyết điểm của người khác, những điều cần nói thì nói, không thì đừng nói. Ta chọn 1 câu bất kì cho phù hợp hoàn cảnh thôi. “Đúng vậy, ngươi sao lại nhỏ đi rồi?” Ngạo Thiên cũng dâng lên kỳ quái, trách không được hắn sao lại có cảm giác đối với Huy và Thiên Vũ Huy Ánh Nguyệt kia như nhau, té ra là bọn họ chính là một người á, hắn đã thông điểm ấy rồi, cuối cùng cũng là thở phào nhẹ nhõm. “Không phải là hiếu kỳ, cho nên uống nhầm thuốc sao.” Ta hét to lên, mặt thì bởi vì quá mức xấu hổ, trở nên đỏ bừng. “Hở? A ha ha ha ha ha ha ha, uống nhầm thuốc sao, trời ơi, Nguyệt bảo bảo, ngươi giỏi quá đi, ta thật bội phục ngươi a.” Phiêu Nhứ nhịn không được ôm bụng bắt đầu cười ha ha. =0=||| Này có cái gì buồn cười hả, hừ hừ, ngươi còn cười, ngươi cư nhiên vẫn còn cười. “Sao đổi tên rồi?” “Đúng rồi, đúng rồi, tên sao lại thay đổi.” Phiêu Nhứ nhịn xuống cười to, lại lần thứ hai nổi lên hiếu kỳ. “Không có gì, hệ thống cho đặc quyền. Thử cái coi, nếu như bị người biết ấy à, mất mặt quá đi.” “Phụt ~~~~~~~, a ha ha ha ha ha ha ha.” Phiêu Nhứ lại vừa nghĩ tới Ánh Nguyệt phiên bản lớn, và Nguyệt bảo bảo phiên bản nhỏ xong, lần thứ hai bật cười. “Không phải muốn xem hội đấu giá sao? Đi thôi.” Ngạo Thiên ôm ta, không nhìn tới Phiêu Nhứ lại lên cơn cười rộ lên, vừa mới chuẩn bị đến hội trường, đã bị ta kéo lại. “Chờ một chút, theo ta đi tìm người phụ trách, ta cũng muốn bán đấu giá vài thứ.” Lập tức liền lôi kéo Ngạo Thiên chạy khỏi, lưu lại Phiêu Nhứ lại khôi phục bộ dáng trộm cười hề hề. Đem mấy thứ trên tay ta giao qua xong, ta và Ngạo Thiên về phòng chúng ta, nhìn thấy Huyễn Yêu, Vô Địch Bánh Bao Thịt, Phi Tuyết Vô Ngân từ lâu đã đợi ở đó đang vui tươi hớn hở nhìn hội đấu giá đã bắt đầu. “Mọi người xem xem giá một trang bị này, vân giới, trang bị cấp 100. Thuộc tính của nó là: lực lượng +150, nhanh nhẹn +80, phòng ngự +150. Tương đối thích hợp với các người chơi của hệ vật lý, bây giờ bắt đầu bán đấu giá, giá quy định là 3 kim tệ.” “3j500y.” “4j.” “4j300y.” “5j500y.” … … Cuối cùng là do một người chơi ngồi ghế lô số 25 mua đi. “Được, trang bị kiểu tiếp theo đây, chính là phi thường hiếm có nga, mặt nạ ngân nguyệt, thích hợp cho người chơi cấp 150 sử dụng. Tất cả mọi người biết đó, cái mặt nạ này chính là cái khó nhất được tuồn ra trong Vĩnh Sĩnh, liếc coi thuộc tính của nó a! Lực lượng +200, trí tuệ +200, tinh thần +150, nhanh nhẹn +100, phòng ngưc +300. Thuộc tính cao khó có được cỡ nào a! Mọi người đừng có do dự, bây giờ bắt đầu bán đấu giá, giá quy định là 100j.” “100j200y.” “120j.” “128j.” “400j.” Bảng giá này ta vừa ra xong, tất cả đều ngẩn người, không rõ thế nào giá đột nhiên tăng nhiều như vậy. Dù sao cái này trang bị cấp 150, bây giờ không có mấy người tới đẳng cấp này, bởi vậy, tất cả mọi người không còn báo giá nữa. Ta đắc ý dào dạt nhìn phòng đấu giá nhất thời an tĩnh. “Còn có ai đấu giá không? 400j lần 1, 400j lần 2, 400j lần 3. Chúc mừng người chơi Nguyệt bảo bảo thu được mặt nạ nguyệt ngân.” Trong ba lô của ta 400j tức thời bị hệ thống trừ đi, mà cái mặt nạ kia thì an tĩnh nằm trong ba lô ta.” “Ha hả, chuyến đi này không tệ a!” Ta xuất ra cái mặt nạ kia, mang ở trên mặt, trang bị hoàn thành xong, thuộc tính lập tức lại tăng cao lên. Bây giờ các thuộc tính của ta là: Lực lượng: 170+420 Thể lực: 500+1290 Trí tuệ: 931+1040 Tinh thần: 791+670 Nhanh nhẹn: 200+500 Mà phòng ngự thì thành 1340, lại thêm ma pháp và vật lý kháng tính, xem ra chẳng con ai đụng tới ta được. Ta cười hì hì tựa ở trên người Ngạo Thiên, mà hắn thì đương nhiên là ôm ta vào trong ngực, để ta ngồi xuống trên đùi hắn, không nhìn vẻ mặt hóa đá của Huyễn Yêu bọn họ, vẫn như cũ chú ý tới phòng đấu giá. Mọi người chú ý lại, tinh thần tất cả đều quay qua, phía dưới sắp sửa tiến hành bán đấu giá thứ gì đó, nhưng tuyệt đối là bảo bối a! Lam Thanh(đại) Thoáng cái bổ sung giá trị ma pháp 6000. Hồng Vân(đại) Thoáng chốc bổ sung giá trị sinh mệnh 6000. Khuynh bễ(trung) Thoáng chốc bổ sung 80 nhẫn nại. Nhĩ hoành Thoáng chốc thanh trừ tất cả trạng thái tiêu cực. Mọi người trộm liếc những thuộc tính này, chẳng lẽ không phải lúc các ngươi đánh boss không chuẩn bị dược vật? Cái này mỗi loại 25 viên, giá quy định 10j.” Lần này tất cả mọi người đều oanh động, thoáng cái đã bổ sung 6000 điểm a, đây là cái khái niệm gì a! Lúc đánh boss, ngươi cứ không dùng sinh mệnh nguy hiểm mất đi! So với Đại Hồng bình thường, còn muốn thời gian khôi phục, chờ ngươi khôi phục xong, boss cũng đã sớm đánh ngươi về thành rồi. Còn có trong nháy mắt thanh trừ tất cả mặt trạng thái tiêu cực, một vài quái đều sẽ có cái gì nọc độc, phong ấn, gia tốc công kích. Nếu như trong một số đó, vậy ngươi cách chết không xa lắm, chết thì khỏe rồi, an toàn mà ~~~~~~~~~~. Bởi vậy lần này, những báo giá của những viên thuốc này, thoáng cái đã tăng lên. Chỉ cần đánh chết một con đại boss, những đồng tiền này hoàn toàn có thể kiếm về, lại không có bị nguy hiểm, thật tốt a! Cuối cùng những dược hoàn này còn lấy giá 150j bán cho một chiến sĩ. Nhìn tất cả mọi người rất đỏ mắt, thế nhưng mà, bọn họ không có tiền a ~~~~~~~~. Cùng với dự liệu giá cả của ta không khác nhau lắm, ta thỏa mãn nhìn 142j500y để vào trong ba lô, nhìn phí thủ tục 5% bị thu đi, lòng ta đau a
|
Chương 63: Giận rồi đó![EXTRACT]Kế tiếp, lại lục tục bán đấu giá mấy trang bị ta và Ngạo Thiên không cần, khiến cho ta kiếm được một món lớn, mấy thứ này vậy mà khiến ta thu được 3zj578j940y. Mà Ngạo Thiên bán đấu giá những thứ này, cũng khiến hắn buôn lời hơn 1zj. Ta thỏa mãn cùng Ngạo Thiên bọn họ ra khỏi phòng ngầm đấu giá. Ánh trăng làm bạn, ta mang mặt nạ, Ngạo Thiên lãnh khốc, không khó hấp dẫn ánh mắt của chúng người chơi còn đang trong trò chơi, nguyên bản ta còn vì kiếm được món lớn mà tâm tình vui tươi, đột nhiên cảm giác được toàn thân một dòng nước ấm chảy qua, chẳng lẽ là… , ta lập tức được Ngạo Thiên ôm tới khách *** gần nhất, hắn cũng lập tức ôm ta chạy vào. Ta sau khi vào phòng xong, toàn thân đã đau đến nói không ra lời, mà Ngạo Thiên thì cầm khăn mặt, yêu thương thay ta xoa mồ hôi, thời gian còn không lâu lắm, khi cảm giác đau đớn trôi qua, ta thỏa mãn phát hiện, ta lại biến lớn rồi, ta khôi phục bình thường rồi. Hưng phấn thoáng chốc, ta liền nhào tới trên người Ngạo Thiên, nhìn hắn sửng sốt một chút, thì liền phản ứng lại, ha ha nở nụ cười. Ngô ~~~~~. Ta đang cười vui, đột nhiên thoáng cái bị hôn lấy, đành phải phát sinh một vài thanh âm ê a, biểu thị kháng nghị, nhưng rất nhanh, ta liền hòa tan trong hôn kỹ cao siêu của hắn, đón ý hùa theo động tác của hắn. Dưới ánh trăng, hình thể hai con người dây dưa với nhau, chặt chẽ liên hệ cùng chỗ. Thời khắc hạnh phúc phủ xuống, vì chúng ta phân ly mà đã quấy rầy bọn họ rồi đi! 【 Được rồi, được rồi, Huy Huy lại thành lớn rồi há! Hắc hắc hắc, 8 quá, người ta kiên quyết không viết H nữa, cho nên, mọi người không cần chờ mong trích đoạn H của Ánh Nguyệt cùng Ngạo Thiên. Nga hohohohohohoho, đã là màu đỏ tím rồi ! ! 】 ░↔▒↔▓ “È… … . . . .” Ta trở mình qua, cánh tay rơi vào vị trí Ngạo Thiên ngủ, cảm thấy chỗ ấy trống trơn, hơi mở hai mắt của mình, nhìn chỗ đã sớm không còn bóng người, trong lòng không có lý do mà khổ sở một trận. Két ~~~~~~. Nghe thấy tiếng cửa mở rộng, ta vội đem đầu chuyển qua. Liền thấy Ngạo Thiên hai tay bưng một khay đồ ăn thật to, bên trong đầy đồ ăn. Thì ra, thì ra hắn là đi bưng cho ta một chút điểm tâm sáng a! “Ta tính đến lúc ngươi không sai biệt lắm thì tỉnh dậy, phải đi làm bữa sáng.” Ngạo Thiên đặt khay cơm trên mặt bàn, thấy ta còn nằm trên giường không nhúc nhích chút nào. “Thế nào? Có cần ta giúp ngươi mặc quần áo không?” Nói xong thì cười với ta một cái cười thật là to. Thấy cái nét cười kia, ta một trận phát lạnh, “Không cần, ta tự tới.” Đừng cho là ta không biết ngươi có cái chủ ý gì, muốn ta mắc lừa? Không có cửa đâu, không, ngay cả cửa sổ cũng không có. “Há, đáng tiếc thật.” Ngạo Thiên nói xong, còn giả bộ thở dài một tiếng. “Hừ hừ, ngươi nói, nếu như đám thuộc hạ kia của ngươi thấy cái dáng dấp này, bọn họ sẽ nghĩ thế nào?” Ta xấu xa nói, thật muốn nhìn hắn biến sắc mặt a ~~~~~~~. “Hừ, bọn họ cảm thấy thế nào?” Ngạo Thiên ngạo khí trừng ta, chẳng mảy may động đậy. “Hứ.” Đáng tiếc, không nhìn xong biến sắc mặt ôi chao. Đinh, chúc mừng người chơi Thiên Vũ Huy Ánh Nguyệt, sủng vật Hỏa Vũ lên cấp thành công, trở thành sủng vật đầu tiên tiến hóa thành thần thú, phần thưởng kinh nghiệm 5000000000, tiền tài 10zj500j, danh vọng 10000. Xong sủng vật trang bị thần phượng sáo một bộ. Sắp sửa tiến hành thông cáo thế giới, có ẩn dấu tên gọi không? “Không.” Dù sao tới lúc đó tất cả mọi người đều đã biết, không có gì ẩn dấu phải ẩn dấu cả, dù sao danh tiếng của ta đủ vang dội rồi, nhiều thêm chút cũng không sao. Cũng may ta sau khi thành lớn, tên lại tự động biến về, không thì một đại nam nhân tên Nguyệt bảo bảo, nghĩ như thế đều một trận ác hàn a! Thế giới thông cáo: Chúc mừng sủng vật Hỏa Vũ của người chơi Thiên Vũ Huy Ánh Nguyệt lên cấp thành công, trở thành sủng vật đầu tiên tiến hóa thành thần thú, hi vọng mọi người coi đây là mục tiêu, tiếp tục nỗ lực. Thế giới thông cáo: Chúc mừng sủng vật Hỏa Vũ của người chơi Thiên Vũ Huy Ánh Nguyệt lên cấp thành công, trở thành sủng vật đầu tiên tiến hóa thành thần thú, hi vọng mọi người coi đây là mục tiêu, tiếp tục nỗ lực. Thế giới thông cáo: Chúc mừng sủng vật Hỏa Vũ của người chơi Thiên Vũ Huy Ánh Nguyệt lên cấp thành công, trở thành sủng vật đầu tiên tiến hóa thành thần thú, hi vọng mọi người coi đây là mục tiêu, tiếp tục nỗ lực. Thế giới thông cáo: Chúc mừng sủng vật Hỏa Vũ của người chơi Thiên Vũ Huy Ánh Nguyệt lên cấp thành công, trở thành sủng vật đầu tiên tiến hóa thành thần thú, hi vọng mọi người coi đây là mục tiêu, tiếp tục nỗ lực. Thế giới thông cáo: Chúc mừng sủng vật Hỏa Vũ của người chơi Thiên Vũ Huy Ánh Nguyệt lên cấp thành công, trở thành sủng vật đầu tiên tiến hóa thành thần thú, hi vọng mọi người coi đây là mục tiêu, tiếp tục nỗ lực. Đinh, chúc mừng người chơi Thiên Vũ Huy Ánh Nguyệt thăng cấp. Đinh, chúc mừng người chơi Thiên Vũ Huy Ánh Nguyệt thăng cấp. Đinh, chúc mừng người chơi Thiên Vũ Huy Ánh Nguyệt thăng cấp. Hắc hắc, liên tiếp thăng ba cấp, goodlucky! Ta bây giờ cấp 171 rồi, thoáng cái đã thành tên thứ ba rồi, tuy rằng chỉ tiến bộ 1 tên. A ha ha ha ha ha ha, phân phối thuộc tính xong, nhìn thông cáo liên tiếp ào ào năm lần, ta vừa ăn bữa sáng, vừa vui vẻ nghĩ tới oanh động bên ngoài. Được rồi, còn có cái gì sủng vật sáo trang kia nhỉ, nhìn cái đồ chơi ấy chút coi. Mũ Thần Phượng Sủng vật sáo trang(mũ giáp) Lực lượng +200 Thể lực +100 Trí tuệ +200 Tinh thần +150 【 thuộc tính sáo trang】 Ma pháp công kích tăng cao 30% Vật lý công kích tăng cao 20% Tốc độ bay tăng cao 20% Lông chim thần phượng Sủng vật sáo trang(áo choàng) Lực lượng +200 Thể lực +100 Trí tuệ +200 Tinh thần +150 【 thuộc tính sáo trang】 Ma pháp công kích tăng cao 30% Vật lý công kích tăng cao 20% Tốc độ bay tăng cao 20% Áo giáp Thần Phượng (y phục) Ma pháp kháng tính +200 Vật lý kháng tính +150 Phòng ngự +150 【 thuộc tính sáo trang】 Ma pháp công kích tăng cao 30% Vật lý công kích tăng cao 20% Tốc độ bay tăng cao 20% Ủng Thần Phượng Sủng vật sáo trang (giầy) Lực lượng +200 Thể lực +100 Trí tuệ +200 Tinh thần +150 【 thuộc tính sáo trang】 Ma pháp công kích tăng cao 30% Vật lý công kích tăng cao 20% Tốc độ bay tăng cao 20% Gậy thần Hỏa Minh Thần Phượng Sủng vật sáo trang(pháp trượng) Thể lực +100 Trí tuệ +300 Tinh thần +200 Ma pháp công kích nâng cao 20% 【 thuộc tính sáo trang】 Ma pháp công kích tăng cao 30% Vật lý công kích tăng cao 20% Tốc độ bay tăng cao 20% Tình ái Hỏa Minh Thần Phượng Sủng vật sáo trang (vòng cổ) Phòng ngự +200 Trí tuệ +200 Tinh thần +150 【 thuộc tính sáo trang】 Ma pháp công kích tăng cao 30% Vật lý công kích tăng cao 20% Tốc độ bay tăng cao 20% A, tất cả đều là đồ tốt a! Ta giám định hoàn tất xong, không khỏi thẳng chảy nước miếng, trang bị trang bị. Đinh, ngài không phù hợp với yêu cầu trang bị, còn đây là trang bị của sủng vật, người chơi vô pháp sử dụng. =;=# Chỉ sủng vật có thể sử dụng!!!!!!!!!! Ta xem quả là muốn khóc, xem được mà không dùng được thật là thống khổ, ta rốt cục cảm thụ được rồi. “Ánh Nguyệt ~~~~.” Chợt nghe tới tiếng một người nam vang lên, Ngạo Thiên còn chưa kịp ngăn cản lại, ta đã bị bổ nhào xuống đất. Đau đau đau đau, ta bây giờ duy chỉ cảm giác được chính là, hai mắt tóe sao, đầu ta đau quá à! Vừa bị gục xong, đầu ta cứ vậy mà thẳng tắp rớt đất, hung hăng đập vào mặt đất. “Ánh Nguyệt, ngươi sao rồi.” Ngạo Thiên khẩn trương chạy vội tới, đem người như kẹo cao su trên người ta kia ném ra thật xa, thay ta xoa đầu. “Ô ô ô ô, Ánh Nguyệt không cần ta, ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô… … … . Một người con trai tóc hồng, chính là người vừa đánh gục ta, khóc rống lên ở xa xa, khiến cho ta thực sự nghĩ rằng mình không cần hắn nữa. Đầu ta lặng lẽ nghiêng về phía Ngạo Thiên, quả nhiên, thấy được ánh mắt nguy hiểm ấy của hắn, a ~~~~~~, ta căn bản không nhận ra người này a~~~~~. “Cái kia, ngươi, ngươi, ngươi là ai?” Ta cẩn cẩn dực dực hỏi. “Ô ô ô ô, quả nhiên, quả nhiên Ánh Nguyệt đã quên ta rồi, chúng ta không phải mấy tháng không gặp thôi sao, chỉ mấy tháng a! Ngươi cứ như thế không lương tâm quên mất ta, ô ô ô ô ô ô ô, ngẫm lại lúc ấy chúng ta thân mật hợp tác, đánh ngã bao nhiêu quái vật tà ác, sao có thể cứ như thế mà quên đi sự tồn tại của ta??? Ô ô ô ô ô… … …” “Ánh Nguyệt ~~~~~~~, ngươi có đúng nên giải thích người này là chuyện gì không a????” Ngạo Thiên tiếng âm trầm ấy vang lên, đông lạnh ta rùng mình một cái, lạnh thật. “Ta, ta, ta không biết, ô ô ô ô.” Chịu không nổi ánh mắt băng lãnh ấy của Ngạo Thiên, ta cũng chật vật mà khóc lên. “A, ngươi đồ bại hoại này, vậy mà bắt nạt Ánh Nguyệt của ta, hừ.” Nói xong, một phen lôi ta ra, nhìn chằm chằm vào Ngạo Thiên. “Ngươi ngươi ngươi ngươi, ngươi thối Ngạo Thiên, cư nhiên không tin ta, ta không để ý tới ngươi nữa, bỏ đi.” Ta một phen đẩy người con trai tóc đỏ kia ra, oan ức liếc Ngạo Thiên bộ dáng lạnh như băng, tức giận liền xông ra ngoài. “A ~~~~~, Ánh Nguyệt, ngươi chờ một chút a, không cần vứt bỏ ta a ~~~~. Yên tâm, ta nhất định sẽ làm ngươi nhớ tới thời gian ngọt ngào đã trải qua kia, chờ chút a ~~.” Người con trai tóc đỏ kia đắc ý liếc Ngạo Thiên, ra oai đuổi theo. Ngạo Thiên đáng thương bị tức đến hai tay nắm chặt lại buông lỏng, lỏng rồi lại nắm chặt, cả người phát ra khí lạnh, đủ để đông cứng sinh vật trong phạm vi một mét.
|
Chương 64: Khúc nhạc dạo của dược vương[EXTRACT]“Tức chết ta thôi, tức chết ta thôi, cư nhiên dám dùng cái loại ánh mắt này dừng trên người ta, đáng ghét ~~~~.” Ta càng nghĩ càng giận, không khỏi dần dần lớn tiếng lên, cuối cùng thằng rống to ra, ưm, giờ thì thoải mái rồi.
“Mau tránh ra, mau tránh ra, nam đeo mặt nạ này điên rồi.” Người chơi giáp hô to lên. Một sợi hắc tuyến hiện lên trên trán ta. “Đúng vậy, đúng vậy, khẳng định là đồ xấu xí, không thì sẽ không mang mặt nạ đâu.” Người chơi ất cũng hùa theo. Sợi hắc tuyến thứ 2 đã sinh ra. “Ừ, nghe nói, cái mặt nạ này rất hiếm lộ ra, hắn vậy mà lại mang, sẽ không là BT sát nhân cuồng, giết người chơi nào đó cướp đi chứ?” Người chơi bính hiếu kỳ lên. “Ờ, cái này ta biết, ta biết, cái mặt nạ này đã từng xuất hiện ở hội đấu giá ngầm, ta lúc đó thấy là một đứa nhỏ mang ở trên mặt, thế nhưng bây giờ lại xuất hiện ở trên mặt hắn, ừm, khẳng định là hắn giết tiểu bảo bảo siêu dễ thương kia cướp lấy.” Người chơi đinh nói xong còn khẳng định gật đầu một cái. Sợi hắc tuyến thứ 3 thành công xuất hiện. “Các ─ ngươi ─ nói ─ xong ─ chưa ─ ?” Ta học giọng điệu âm trầm của Ngạo Thiên, thành công khiến đám người chơi kia im miệng. Tức chết ta thôi, hôm nay xui xẻo thật sự đúng là liên tiếp a! Ta trừng mắt nhìn căn nguyên ngọn nguồn của toàn bộ xui xẻo kia, người con trai tóc đỏ kia lúc này vẻ mặt vô tội, không thể không nói, hắn xác thực là rất anh tuấn, khả ta đối với hắn không có ấn tượng a! “Nói xong rồi, nói xong rồi.” Chúng các người chơi đều đều gật đầu, trong lòng càng thêm khẳng định suy đoán của mình. “Cái kia là Ánh Nguyệt tự mua, mới không phải giết ai ai ai, cướp tới đâu!” Tên con trai tóc đỏ kia vội vàng thay ta biện giải. “Ánh Nguyệt? Ô ô ô, cư nhiên cùng tên với vương tử của chúng ta, trời ạ ~~~~~.” Đồng nghiệp nữ giáp khóc rống lên. “Thế nhưng, thế nhưng, nếu như ta nhớ không lầm mà nói, Ánh Nguyệt chính là Ánh Nguyệt trong miệng các ngươi ấy!” Tên con trai tóc đỏ cười hì hì đả kích mọi người. “Cái gì ~~~~, không có khả năng a ~~~~~~~.” Mọi người cùng rống ra, khí thế ấy, thực khiến ta sợ a! “Sao không có khả năng? Tin rằng tất cả mọi người đều nghe được thế giới thông cáo rồi đi!” “Nghe được a, sủng vật của Nguyệt vương tử của chúng ta là người chơi đầu tiên có sủng vật nâng cấp thành thần thú ôi chao, không hổ là Nguyệt vương tử a ~~~~~~.” Đồng nghiệp nữ ất nói rồi vẻ mặt say sưa. “Vậy các ngươi biết ta là ai không?” “Ai a?” Mọi người lại một lần trăm miệng một lời, chuyện này ta cũng nổi lên hiếu kỳ, người này rốt cục là ai a, từ đâu nhảy ra vậy? “Hắc hắc.” Người con trai tóc đỏ kia nở nụ cười một chút, toàn thân liền bị ngọn lửa màu đỏ bao vây, một tiếng thét dài, một con chim toàn thân bị hừng hực đại hỏa vây quanh bay ra, bay về phía không trung. “Giờ thì mọi người biết ta là ai rồi chứ?” Con chim bốc lửa kia, đứng ở không trung, nhìn mọi người phía dưới, đắc ý hỏi. “Hỏa ─ Vũ ──. Ngươi tốt nhất giải thích rõ ràng cho ta.” Ta nghiến răng nghiến lợi nói, Hỏa Vũ nghe được mà ngọn lửa quanh thân ấy, thoáng cái bị dọa liền dập tắt, lập tức từ không trung rớt xuống, lại biến về hình người, làm nũng tựa ở bên cạnh ta. “Đây không phải muốn cho ngươi kinh hỉ sao. Ánh Nguyệt đừng tức giận mà, cái loại đàn ông không biết nguyên do câu chuyện, cứ loạn phát giận, không cần cũng được.” Hỏa Vũ vừa nghĩ tới cái người kia, không biết huyên thuyên nói hắn các loại bậy bạ gì đó. “Kinh hỉ??? Cám ơn, có kinh(ngạc nhiên) không có hỉ (vui mừng), hại ta tâm tình không tốt, à, những cái này cho ngươi.” Ta đem những trang bị sáo trang hệ thống thưởng cho ta cho Hỏa Vũ, vui vẻ khiến nó cười ha hả lên, đem chúng nó trang bị lên. “Ánh Nguyệt, ta yêu ngươi chết mất thôi ~~~~.” Hỏa Vũ nói xong lại đánh về phía ta, mọi người đã biết thân phận của Hỏa Vũ xong, tự nhiên cũng biết ta là ai rồi, thoáng cái đều xấu hổ cả. “Ánh Nguyệt vương tử, xin xin xin lỗi, chúng ta sai rồi.” Tất cả mọi người nổi lên xấu hổ, dù sao bọn họ đem ta làm thần rồi ấy! “Quên đi, không có gì, là ta đang lúc tâm tình không tốt, mới có thể khiến mọi người hiểu lầm.” Ta không hề gì khoát khoát tay. “Ô ô ô, không hổ là Ánh Nguyệt vương tử, Ánh Nguyệt vương tử ───, Ánh Nguyệt vương tử ───, chúng ta yêu ngươi ───.” “Ha hả ha hả.” Ta cười khổ, cùng mọi người cáo biệt, một phen kéo Hỏa Vũ đi, cùng hắn từ không trung bay về phía núi nam, ta cũng không quên, lúc đó ta làm ra loại dược này, chính là bán một giá tiền cao, đương nhiên phải tiếp tục nghiên cứu chế tạo rồi! Cứ như vậy, ta kéo Hỏa Vũ vốn định tiếp tục trở lại không gian sủng vật ngủ ngon, bay về phía núi Nam. Hắc hắc hắc hắc, ta cũng không quên núi Nam chính là nhiều dược liệu, quái vật cũng nhiều hơn, tuy rằng chúng nó số cấp với ta mà nói thì là thấp, nhưng đùa giỡn qua lại cũng không tồi! “Trời ơi, ác ma thành lớn rồi, đoàn người chạy mau a, ác ma lại tới rồi.” Sau nhiều lần bị ta ức hiếp, Tử Huyễn thấy chúng nó đáng thương, cho chúng nó một chút trí tuệ, lại để chúng nó biết nói chuyện làm bồi thường. Nhưng đối với ta mà nói, lại có một đống đồ chơi vui đùa rồi. “Mọi người gấp gáp vậy làm gì, hoảng cái gì? Chạy cái gì? Sao không chào đón ta tới! Thật là, bắt nạt ta phải không?” Ta ra vẻ ủy khuất, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn một đám muốn chạy trốn kia, đáng tiếc bọn quái vật không thoát được. Hừ hừ hừ, dám chạy! “Quên đi, ta liền đại phóng chút, không tính toán với các ngươi nữa, các ngươi ngược lại đem tên những thảo dược ở gần đây tới bao đi, thuận tiện mang qua cho ta thì tốt rồi.” Xem ta bao nhiêu thiện lương, bao nhiêu rộng lượng, một con người có bao nhiêu tốt a! Nhìn cái coi, chúng nó đều cảm động lệ nóng doanh tròng rồi đó! “Biết, biết, biết rồi.” Ô ô ô ô, lại bị ác ma theo dõi, chúng ta sao mệnh khổ vầy???? Một đám quái đều thay mình bi ai. “Được rồi, được rồi, đều đừng gấp vội cảm động thế, chúng ta khởi công đi!” Ta trước hết nghe mấy con quái báo tên thảo dược xong, thoải thoải mái mái nằm ở trên lưng Phong Lang, mà nó sợ đem ta chạy nhanh thì sẽ rơi, chỉ có chậm rì rì đem ta cõng qua, dọc theo đường đi, Hỏa Vũ che miệng len lén cười, ta thoải mái rên một khúc, chỉ có con Phong Lang kia, một bộ dáng khóc không ra nước mắt. Cũng may núi nam này đủ lớn, thảo dược phong phú, bởi vì cũng không dùng qua những thảo dược bị ta để ý một ngày. Đây là chỗ không giống trò chơi và hiện thực! Giống như là quái đánh xong, còn có thể bị đánh tiếp. Thảo dược này cũng vậy, bất quá phải đợi vài ngày nữa đã! Cứ như vậy, ta vui vẻ hái thảo dược vài ngày, đem ba lô vô địch của ta bị cứng rắn nhồi vào xong, ở dưới nước mắt từ biệt của đàn quái vật núi Nam, thỏa mãn mà offline. Lại không biết rằng, trong vài ngày ta không cùng bên ngoài liên hệ, Ngạo Thiên bọn họ tìm ta điên mất thôi, khiến cho toàn bộ Vĩnh Sinh đều biết rằng, ta, Thiên Vũ Huy Ánh Nguyệt, là một thành viên của bang phái Ngạo Thiên Thiên Hạ của bọn hắn. Đại ca bọn họ thì cũng cùng Ngạo Thiên ầm ĩ vài lần, động thủ vài lần, đều bị ngăn lại cả. Đương nhiên, bây giờ ta cái gì cũng không biết, rời khỏi trò chơi, thảnh thơi tắm rửa một cái, nhìn Cảnh Ngộ và Tào Lỗi còn đang trong trò chơi, mỉm cười. Hoàn hảo còn có bọn họ ở đó, bọn họ sẽ không hung dữ với ta. Không biết Ngạo Thiên có tỉnh lại chưa! Bất quá, ngày Hỏa Vũ nói, cũng thật sự là mờ ám, buồn quá hắn sẽ tức giận thôi! Ta thỏa mãn tiến vào trong mộng đẹp, mặc kệ mọi việc, ngày mai khai giảng rồi, ta nên hảo hảo ngủ một giấc, dù sao dùng hộ kính và dùng trò chơi chiếm giữ chơi, vẫn là có khác nhau lớn, chính là dùng hộ kính chơi, liên tục chơi vài ngày trở lại phải ngủ, hơn nữa thời gian không thể quá dài, mà dùng trò chơi chiếm giữ thì không cần.
|