Xuyên Việt Chi Tiên Sinh
|
|
Chương 100: Cãi vã[EXTRACT]Editor: Aubrey."Ngươi nói cái gì?! Một tên nghèo kiết xác như ngươi làm sao dám nói chuyện như vậy với ta?!" Hà Văn Tùng phẫn nộ: "Có biết ta là ai hay không? Ta chính là chủ nhân của Hà gia, tiền của ta nhiều đến mức có thể đập chết ngươi!" Nhìn quần áo của Lý Tự, nhóc liền biết gia đình của Lý Tự cũng không giàu có gì, để một tên nhìn mình không lọt mắt đối xử như thế với mình, Hà Văn Tùng rất không cao hứng. Hà Phúc cũng vì chủ nhân của mình mà xả giận: "Thiếu gia nhà ta đến đây là để xin nhập học, ngươi cư nhiên còn dùng loại thái độ này đối xử với thiếu gia nhà ta, chẳng lẽ là Nguyên tiên sinh bảo ngươi làm như vậy sao?" Hà Phúc vốn muốn nói Nguyên tiên sinh không có thành ý, căn bản không xứng đáng làm tiên sinh của người ta, thiếu gia căn bản không muốn đi theo Nguyên An Bình học tập. Nhưng Hà Phúc vẫn chưa nói hết, Hà Văn Tùng liền cho rằng nhất định là Nguyên An Bình cố ý an bài như vậy, muốn đuổi nhóc đi, điều này làm cho nhóc lập tức phát bạo: "Nhất định là tên khốn Nguyên tiên sinh kia dặn dò, hắn không muốn thu nhận ta, chẳng những bắt Chương thúc cấp chỗ tốt còn cố ý làm khó dễ ta, hắn thật là gian xảo!" Lý Tự bị mắng, lại nghe Hà Văn Tùng nói Nguyên An Bình như vậy, điều này làm cho nhóc rất tức giận. Nếu là trước đây, nhóc đã sớm động thủ đánh người, nhưng bây giờ không thể. Nhóc cũng biết Hà Văn Tùng rất đáng ghét, nhưng Nguyên An Bình vẫn muốn thu nhận nó. Cho nên, nhóc chỉ có thể lạnh mặt, bất mãn nói: "Ngươi không tôn trọng tiên sinh như vậy, An Bình ca không muốn nhận ngươi là rất đúng. Ai mà thèm tử tế với một kẻ không biết tự nhận lỗi như ngươi!" "Tại sao ta phải tôn trọng hắn? Ai biết hắn thật sự có bản lĩnh hay không? Rất có khả năng chỉ là một tên nhà quê mà thôi!" Hà Văn Tùng khinh thường nói: "Để cho một đứa trẻ như ngươi đến sát hạch ta, vốn là xem thường ta, chỉ bằng hắn làm như thế, sẽ không xứng được tôn trọng." Lý Tự cười nhạo nhóc: "Đầu óc của ngươi có vấn đề đi? Để cho ta tới sát hạch ngươi, là Chương lão gia đề nghị trước." Hà Văn Tùng nghểnh cằm khinh thường nói: "Chương thúc chỉ là thấy Nguyên An Bình muốn làm như vậy, cho nên mới thuận thế nói như vậy! Ngươi dám nói các ngươi không có ý định này sao?" Lý Tự hừ một tiếng, nhìn nhóc rất không lọt mắt: "Có ý định này thì thế nào? An Bình ca thu nhận học sinh phần lớn đều để cho ta sát hạch, để cho ta tới sát hạch ngươi thì có lỗi gì?" "Ta so với đám con nhà nông các ngươi giống nhau sao? Những người như các ngươi, cho dù có tìm được tiên sinh đọc sách, cả đời cũng không làm nên được tiền đồ gì!" Hà Văn Tùng kiêu ngạo nói: "Nhưng ta thì không giống, ta hiện tại chính là chủ nhân của Hà gia. Hà gia gia đại nghiệp đại, cho dù các ngươi có nỗ lực cả đời cũng không bằng được!" Lý Tự thật sự rất muốn động thủ đánh cái tên cứ hở một chút là thể hiện mình có tiền này, dựa vào có tiền là có thể xem thường người khác sao? Bất quá, nhóc đã trải qua sự giáo dục của Nguyên An Bình, bạo lực không thể tùy tiện sử dụng, quân tử động khẩu không động thủ, nếu có thể dựa vào ngôn từ của mình khiến cho đối phương tức chết, đó mới là bản lĩnh. Cho nên, nhóc liền xem thường đáp trả: "Chà! Uy phong cũng thật lớn, ta ngược lại rất muốn biết, ngoài Hà gia ra ngươi còn có cái gì? Ta rất hiếu kỳ, ngươi há miệng ngậm miệng đều nói Hà gia rất có tiền, nhưng theo như ta thấy, tiền của Hà gia hẳn là do các trưởng bối kiếm sống mới có được đi? Ngươi có từng kiếm được một đồng nào chưa? Trông bộ dạng của ngươi, ta liền biết, ngay cả bản lĩnh kiếm được một đồng tiền ngươi cũng không có." Hà Phúc thay Hà Văn Tùng biện minh: "Thiếu gia nhà ta còn nhỏ, đương nhiên không cần kiếm tiền. Lão gia nhà ta cũng chỉ có thiếu gia là nhi tử duy nhất, tiền mà ngài ấy kiếm được đương nhiên đều là của thiếu gia." Lý Tự giễu cợt: "Ồ? Quả nhiên suy nghĩ của ta không sai, ngươi cùng lắm chỉ là may mắn hơn một chút, đầu thai đến Hà gia, nên mới có tiền. Còn bản thân ngươi thì sao? Một đồng tiền cũng kiếm không được, đồ gia hoả vô dụng. Không phải ngươi cho rằng ta không xứng đáng sát hạch ngươi sao?" Lý Tự vô cùng tự tin nói tiếp: "Ta cho ngươi biết, ta là phụ tá dạy học của An Bình ca, một tháng có thể kiếm được một trăm năm mươi văn tiền. Mặc dù một trăm năm mươi văn đối với ngươi mà nói không đáng kể bao nhiêu, nhưng còn ngươi, vẫn chưa thể làm ra được đồng nào. Vậy nên, ngươi có tư cách gì xem thường ta?" "Ngẫm lại xem, nếu như ngày nào đó ngươi mất đi tiền tài của Hà gia, ngươi sẽ sống như thế nào? Nhưng ta thì không giống, ta hoàn toàn có năng lực tự mình nuôi sống chính mình. Còn ngươi? Hẳn sẽ lưu lạc trên đường cái xin cơm ăn đi?" Lý Tự nói không một chút khách khí. "Trông bộ dạng ngươi như thế, không học tập cho giỏi, tương lai nhất định là một tên phá gia chi tử không làm được gì. Cho dù Hà gia có tiền thì thế nào? Ngươi không có năng lực tiếp tục kiếm tiền, sớm muộn gì cũng mất trắng không phải sao?" "Ta nghe An Bình ca nói, sinh ý hiện tại của nhà ngươi đang được Chương lão gia giúp ngươi quản lý. Chương lão gia là một người có bản lĩnh, tất nhiên có thể giúp ngươi kiếm tiền, chẳng lẽ ngươi muốn cho Chương lão gia giúp ngươi quản lý sinh ý cả đời?" Lý Tự tiếp tục trào phúng nhóc. "Ta hiện tại cũng có thể nghĩ ra được, chờ ngươi lớn lên rồi, chỉ có vài chữ cũng không biết, khẳng định không có năng lực làm ăn, thời điểm đó Hà gia các ngươi nhất định sẽ bại sản!" "Ngươi câm miệng!" Hà Văn Tùng không phục: "Ta sẽ không! Ta sẽ khiến cho Hà gia càng ngày càng có nhiều tiền hơn!" Lý Tự cười nói: "Ngươi dựa vào cái gì lại mạnh miệng như vậy? Tiên sinh tức giận bỏ đi mười mấy người, chữ cũng không nhận biết được mấy chữ. Đầy một bụng ngu ngốc, ngươi làm được cái gì? Cái gì cũng không biết làm, vậy thì dựa vào cái gì mà khiến cho Hà gia càng có nhiều tiền hơn? Ngươi thật sự coi việc kiếm tiền dễ dàng như vậy sao? Nếu dễ dàng như vậy, ngươi đã có thể kiếm được tiền từ lâu rồi. Chỉ cần ngươi có thể dựa vào năng lực của bản thân kiếm được tiền, ta sẽ phục ngươi." "Ta lớn rồi nhất định có thể kiếm được tiền." Hà Văn Tùng xác thực không biết nên làm sao để kiếm tiền, từ trước đến giờ nhóc đều dùng tiền của người khác. Nhưng nhóc không phục, nhóc sẽ không vô dụng như vậy, chờ nhóc lớn lên rồi, nhất định có thể giống như phụ thân khiến cho Hà gia càng mạnh mẽ hơn. https://aubreyfluer.wordpress.com"Ta nói ngươi không có bản lĩnh ngươi còn không thừa nhận? Chờ lớn lên? Ngày hôm nay ngươi không muốn học, ngày mai cũng không muốn học, ngày mốt lại không muốn học, đợi lớn rồi thì biết cái gì? Ngươi nằm mơ đi, hiện tại ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Sáu tuổi đã bắt đầu đi học đi? Bây giờ ngươi đã tám tuổi rồi, nhưng vẫn chưa nhận biết bao nhiêu chữ. Có phải khi sáu tuổi ngươi cũng nói chờ đến lớn rồi học không? Nhưng bây giờ ngươi có học không? Còn có..." Lý Tự cực kỳ đắc ý: "Đợi ngươi lớn mới có thể kiếm tiền, nhưng ta hiện tại đã kiếm tiền được rồi, tương lai ta còn được làm tiên sinh, có thể còn có được chút địa vị. Chỉ bằng điểm này, ta liền mạnh hơn ngươi! Trừ tiền mà phụ thân của ngươi cho ngươi ra, ngươi còn có gì có thể so được với ta?" Hà Văn Tùng đang bị hỏi, nhưng nhóc cũng tuyệt đối không chịu thua: "Ngươi... Không phải chỉ là kiếm được mấy văn tiền thôi sao? Có gì đặc biệt?!" Lý Tự ôm cánh tay hả hê đáp: "Có gì đặc biệt không thì ta không biết, dù sao cũng lợi hại hơn ngươi. Ta thấy ngươi kỳ thực chính là một tên ngốc, đừng lãng phí thời gian để cho ta sát hạch ngươi. Ta còn phải đi giảng bài cho những học sinh khác, thời gian rất quý giá, ta cũng không muốn cùng ngươi ở lại nơi này lãng phí thời gian." Nhóc nói xong liền định đi ra ngoài, còn cố ý nói một câu: "Lát nữa ta sẽ nói với An Bình ca, ngươi căn bản là thi không qua, ta cũng đỡ vất vả sát hạch ngươi." Thấy Lý Tự muốn đi, còn muốn nói như thế với Nguyên An Bình khiến cho mình mất mặt, Hà Văn Tùng liền rống to: "Ngươi đứng lại đó cho ta! Làm sao ngươi biết ta thi không qua? Ngươi còn chưa hỏi ta câu nào đâu! Nếu như ta thông qua, ngươi nhất định phải xin chịu thua với ta!" "Đùa sao?" Lý Tự chỉ chỉ phòng học đối diện: "Học sinh trong hai lớp học bên kia đều do ta sát hạch, cho dù ngươi thông qua, nhưng chưa chắc đã lợi hại hơn bọn họ, ta dựa vào cái gì phải xin chịu thua với ngươi? Hơn nữa, thành tích sát hạch của bọn họ đều vượt qua tám mươi phân, còn có người vượt hơn chín mươi phân, chỉ cần vượt qua sáu mươi phân là có thể thông qua. Chỉ là, nếu ngươi thông qua, còn bắt ta phải xin thua, ngươi nghĩ hay quá nhỉ?" "Vậy ta phải thi bao nhiêu thì ngươi mới chịu thua?" "Chờ đến một ngày nào đó ngươi có thể kiếm tiền rồi hẵng nói." Lý Tự dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Hà Văn Tùng: "Một buổi sát hạch đơn giản như vậy mà cũng không thông qua, vậy chuyện kiếm tiền ngươi cũng đừng nghĩ đến nữa." Hà Văn Tùng sinh khí: "Ngươi đừng xem thường người khác như thế! Ta thi, ta sẽ thi tốt hơn các ngươi!" Lý Tự không để ý nói: "Hảo! Vậy ta sẽ lãng phí chút thời gian sát hạch cho ngươi." ... Nguyên An Bình mang theo Chương Lâm Dịch đến phòng khách ngồi xuống, Hoắc Tiểu Hàn pha trà cho bọn họ xong liền rời đi. Bởi vì trưa nay Chương Lâm Dịch sẽ ở lại ăn cơm, nên hiện tại y phải bắt đầu chuẩn bị. Chương Lâm Dịch không thấy thân ảnh của Trọng Tôn Liên Giác, liền dùng ngữ khí lơ đãng hỏi: "Lão tiên sinh kia đâu?" Nguyên An Bình nói với hắn: "Lão gia tử xuất môn đi hóng gió rồi, gần đây ông ấy tìm được bạn đánh cờ, nên rất thường xuất môn tìm bạn chơi cờ." Chương Lâm Dịch gật đầu, chỉ cần Trọng Tôn Liên Giác sống luôn ở nơi này là được, hắn không tiếp tục đề cập đến vấn đề này nữa, lại hỏi: "Không biết Văn Tùng thi thế nào rồi?" Nguyên An Bình cười đáp: "Thi như thế nào thì ta không biết, nhưng ta khẳng định phải cãi nhau một trận xong, thì mới có thể bắt đầu thi." Chương Lâm Dịch bất đắc dĩ cười nói: "Trước đây phụ thân của Văn Tùng quá nuông chiều nó, cho nó ở trong viện tử to nhất, xung quanh toàn một đám người hầu không ra gì, cho nên tính tình cũng có chút... Aiz! Ta cũng hi vọng nó có thể thay đổi, sau này Hà gia chỉ có thể dựa vào nó. Chỉ là, thật không dễ dàng a." "Cho nên ngươi mới đem cục phiền toái nhỏ kia giao cho ta thu thập?" Nguyên An Bình không khách khí nói. "Ta chỉ là nghĩ ngươi hẳn sẽ có biện pháp." "Ngươi đánh giá ta quá cao." Nguyên An Bình nhấp một hớp trà lạnh: "Bất quá, nhân lúc tiểu hài tử tuổi vẫn còn nhỏ, tính tình vẫn có thể xoay chuyển. Điều kiện tiên quyết là không có sự tồn tại của những người chuyên giật dây, che chở cho nó. Nếu ngươi thật sự muốn để cho nó ở lại chỗ của ta, cũng có nghĩa là nó phải chuẩn bị tâm lý ăn quả đắng." "Hảo! Chỉ là đừng làm quá, từ nhỏ đến giờ nó chưa chịu khổ lần nào." "Yên tâm đi."
|
Chương 101: Bất mãn[EXTRACT]Editor: Aubrey.Thời điểm hai người đang trò chuyện, Lý Tự mang theo Hà Văn Tùng vào phòng. Nguyên An Bình liếc nhìn thần sắc đắc ý của Hà Văn Tùng, sau đó liền hỏi Lý Tự: "Đã thi xong?" Lý Tự báo cáo: "Ân! Đã thi xong, Hà Văn Tùng thi được tám mươi lăm phân." Tuy rằng nhóc cảm thấy Hà Văn Tùng rất phiền phức, nhưng sẽ không cố ý đánh giá thấp đối phương, nên liền thành thật báo cáo. Nguyên An Bình nhíu mày, nói với Hà Văn Tùng: "Ngươi thi hơn tám mươi phân khiến cho ta rất bất ngờ, ta còn tưởng rằng ngươi chỉ có thể thi hơn sáu mươi phân." Hà Văn Tùng đắc ý: "Hừ! Vậy là ngươi coi thường bổn thiếu gia rồi." Lý Tự bất mãn: "Có gì tốt mà ngươi đắc ý? Dù sao cũng đã được mười mấy tiên sinh dạy qua, những học sinh mà ta sát hạch lúc trước chưa được ai dạy qua cả." Thấy Hà Văn Tùng chuẩn bị ầm ĩ với Lý Tự, Nguyên An Bình liền nói với Lý Tự: "Lý Tự! Đừng nói như vậy, nó thi được tám mươi lăm phân là thực lực thật sự." Hà Văn Tùng nhìn Lý Tự, đắc ý nói: "Xem đi, tiên sinh của ngươi cũng đã nói như vậy rồi, ta thi được tám mươi lăm phân là bởi vì ta lợi hại." Lý Tự trưng ra bộ dạng xem thường, lười nói chuyện với nhóc. Nguyên An Bình nhìn về phía Hà Văn Tùng: "Nếu ngươi đã được thông qua, vậy sau này ngươi sẽ là học sinh của ta. Chương thúc của ngươi muốn cho ngươi tá túc ở đây, nên sau này ngươi sẽ ở cùng với ta." Hà Văn Tùng có chút do dự, nhóc không muốn Nguyên An Bình dạy học cho nhóc, càng không muốn sống trong căn nhà của Nguyên An Bình. Lý Tự nhân cơ hội nói: "An Bình ca! Ta nghĩ ngươi không nên thu nhận Hà Văn Tùng, hắn khẳng định không muốn học với ngươi, cũng không muốn sống tại nơi này, ngươi sẽ không thu nhận hắn phải không?" Vừa nghe Lý Tự nói không cho Nguyên An Bình thu nhận mình, Hà Văn Tùng liền không phục: "Ta đã được thông qua, dựa vào cái gì mà không nhận ta?" Nhóc lại quay qua nói với Nguyên An Bình: "Ta đồng ý ở lại học tập với ngươi, còn nữa, hắn được làm phụ tá dạy học của ngươi, ta cũng có thể được làm phải không?" Dưới cái nhìn của nhóc, Lý Tự có thể đắc ý như vậy không phải là vì được làm phụ tá dạy học sao? Nếu như mình cũng được làm, hẳn là có thể đánh bại Lý Tự, đến lúc đó, nhóc sẽ khiến cho đối phương phải xin chịu thua với nhóc. "Có thể, nếu muốn được làm phụ tá dạy học, chỉ cần tham gia khảo thí, sau khi thông qua là có thể được làm." Nguyên An Bình nhìn ra Hà Văn Tùng đang muốn phân cao thấp với Lý Tự, vì vậy, hắn lại nói: "Lý Tự thuộc nhóm người đầu tiên được làm phụ tá dạy học, đã sớm trở thành một phụ tá cực kỳ xuất sắc, hoàn toàn có thể giúp ta dạy học cho tân học sinh. Gần đây ta đang có ý định tuyển thêm hai người, thời điểm đó ngươi cũng có thể cùng các học sinh khác tham gia khảo thí, có lẽ ngươi cũng có thể thông qua đấy." Chương Lâm Dịch ở một bên vẫn luôn để cho mọi chuyện sống chết mặc bay, cũng nhìn ra được Hà Văn Tùng bị khơi dậy lòng hiếu thắng, đây là chuyện tốt. Cho nên, hắn không nói gì, cũng không định mở miệng nói giúp cho Hà Văn Tùng, hắn cảm thấy nếu như để cho nhóc ở đây hẳn sẽ có sự thay đổi, nói không chừng sẽ thay đổi rất nhiều. Hà Văn Tùng cho rằng nếu có thể ở lại đây một khoảng thời gian, chờ đánh bại Lý Tự xong sẽ rời đi, nên nhóc mới sảng khoái đáp ứng như vậy: "Được." Nhóc nói với Lý Tự: "Đợi đến khi ta cũng được làm phụ tá dạy học, xem ngươi lúc đó đắc ý như thế nào." Lý Tự lạnh nhạt nói: "Chờ làm được đi rồi hẵng nói, ngươi cho rằng muốn làm phụ tá dạy học dễ như vậy sao?" Hà Văn Tùng đối với chính mình rất có lòng tin: "Ta nhất định sẽ làm được! Chúng ta đánh cược đi, nếu như ta được làm phụ tá dạy học, ngươi phải ở trước mặt tất cả mọi người xin chịu thua với ta." Lý Tự đáp: "Được thôi, chỉ có điều, ta thấy ngươi có thể sẽ chờ không được đến ngày đó. Còn không bằng rời đi sớm một chút, cũng bớt ở chỗ này lãng phí thời gian, nhìn thấy ngươi liền thấy phiền!" "Ta nhìn thấy ngươi cũng phiền!" Hà Văn Tùng không một chút nhường nhịn: "Ta muốn ở lại, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!" "Ha ha! Ta thấy không có khả năng lắm." Lý Tự không tin. "Cứ chờ xem!" Nguyên An Bình chờ bọn họ tranh cãi xong, mới nói với Lý Tự: "Ta đi chung với ngươi nhìn tình hình trong lớp." Sau đó hắn lại nói với Chương Lâm Dịch: "Xin lỗi, ta đi qua bên này một chút, các ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi trước đi." "Ngươi cứ tùy ý." Chương Lâm Dịch không ngại nói. Ra khỏi phòng, Nguyên An Bình vừa đi vừa hỏi: "Tình huống thế nào?" Lý Tự không cao hứng nói: "Tiểu tử kia thật là kiêu ngạo, há mồm ngậm miệng đều chỉ nói bản thân có bao nhiêu tiền, rất xem thường người khác. Thật không hiểu nổi, ta đâu phải là người hầu của hắn, cho dù hắn có tiền thì có liên quan gì đến ta?!" "Nó được người khác tâng bốc quen rồi, nên tính tình có chút bá đạo." Nguyên An Bình nghĩ đến thân thế của đứa trẻ kia, liền nói với Lý Tự: "Đứa trẻ này kỳ thực rất đáng thương, phụ thân qua đời, bên người cũng toàn là một đám người hầu chỉ biết nịnh hót nó, bằng hữu thật sự của nó hẳn cũng không có bao nhiêu." https://aubreyfluer.wordpress.comTuy rằng Lý Tự cảm thấy Hà Văn Tùng không cha không nương rất là đáng thương, nhưng khi nghĩ đến tính cách của Hà Văn Tùng, nhóc lại cảm thấy chán ghét: "Ta nghĩ là chẳng có người bằng hữu nào đâu, nếu không phải muốn có được chỗ tốt từ trên người hắn, thì làm gì có người nào thích làm bằng hữu của hắn?" "Ta biết ngươi cảm thấy nó phiền, nhưng ta lại nhận thấy nó đã coi ngươi là mục tiêu phấn đấu, sau này ngươi phải cố gắng phối hợp với nó nhiều một chút. Dù sao ta cũng đã đáp ứng với Chương Lâm Dịch sẽ dạy học cho nó, không thể để cho nó không có lý tưởng sống giống như trước kia." Nguyên An Bình thương lượng với Lý Tự: "Tốt xấu gì cũng làm cho nó thành thật học tập, bây giờ nhìn lại, phép khích tướng đối với đứa trẻ kia có hiệu quả rất tốt. Sau này ngươi hãy kích thích nó nhiều một chút, làm cho nó hăng hái luôn tiến về phía trước." "Hảo." Lý Tự không từ chối, dạy cho đứa trẻ này còn có thể đổi được một ngôi trường, rất có lời. Cho dù rất ghét Hà Văn Tùng, nhưng khi cãi nhau nhóc không phải là người chịu thiệt thòi, nếu có đánh nhau, trong mắt Lý Tự, thân thể gầy yếu của Hà Văn Tùng không phải là đối thủ của mình. Nguyên An Bình đi rồi, Chương Lâm Dịch liền khen Hà Văn Tùng: "Văn Tùng! Con quả nhiên không khiến cho ta thất vọng." Đối với việc mình thi được tám mươi lăm phân, Hà Văn Tùng vô cùng cao hứng, nhóc chưa bao giờ có cảm giác thành công như vậy: "Đó là chuyện đương nhiên, con sẽ không khiến cho Chương thúc thất vọng." "Ân! Thoạt nhìn hài tử được gọi là Lý Tự kia rất không có thiện cảm với con." Chương Lâm Dịch cố ý nói: "Nghe đâu đứa trẻ kia học rất giỏi, con nhất định phải đánh bại nó, cho nó biết thật ra con rất lợi hại." "Con nhất định sẽ đánh bại hắn!" Hà Văn Tùng quyết định bất cứ giá nào cũng phải khiến cho Lý Tự xin chịu thua! Chương Lâm Dịch thấy mục đích đã thành công, liền cười cười vỗ vai nhóc: "Hảo hảo nỗ lực, ta đối với con có lòng tin." Sau giờ ngọ, Chương Lâm Dịch cáo từ, Hà Văn Tùng có chút không nỡ, dù sao nơi ở của Nguyên An Bình đối với nhóc cũng là một địa phương xa lạ. Chương Lâm Dịch thấy Hà Văn Tùng lo lắng như vậy, liền an ủi: "Văn Tùng! Ở nơi này cố gắng học tập với Nguyên tiên sinh thật tốt, ta sẽ thường xuyên tới thăm con." "Ân." Hà Văn Tùng có chút mất mát. Sau khi Chương Lâm Dịch rời đi, Nguyên An Bình liền mang Hà Văn Tùng đến gian phòng mà hắn đã chuẩn bị cho nhóc: "Đây là gian phòng mà ta chuẩn bị cho ngươi, sau này ngươi sẽ ở trong gian phòng này." "Chỉ có một gian phòng?" Hà Văn Tùng bất mãn: "Vậy Hà Phúc nghỉ ngơi ở đâu?" Nguyên An Bình đáp: "Hai chủ tớ các ngươi đều ở trong gian phòng này, nếu có bất mãn, ngươi có thể để cho Hà Phúc trở về. Như vậy, một mình ngươi có thể độc chiếm cả gian phòng." Nói xong, hắn liền ly khai. Chờ đến khi Nguyên An Bình rời đi, Hà Văn Tùng liền nổi nóng: "Thật quá đáng! Để cho ta ở một cái phòng rách nát như thế này không nói, còn cư nhiên chỉ phân cho chúng ta một gian phòng!" Hà Phúc cũng biểu thị rất không cao hứng: "Thiếu gia! Bọn họ đối xử với chúng ta như vậy, ngài vẫn còn muốn ở lại nơi này học a? Hay là, chúng ta rời đi đi?" Hà Văn Tùng không đồng ý: "Không được, muốn đi cũng phải chờ ta đánh bại tên Lý Tự kia. Nếu bây giờ ta đi, Lý Tự nhất định sẽ cười ta là đồ nhát gan, ta đường đường là thiếu gia Hà gia, làm sao có thể để cho hắn cười nhạo ta." Hà Phúc có chút bất ngờ khi Hà Văn Tùng kiên trì ở lại, bất quá sau khi ngẫm lại, Hà Văn Tùng khẳng định cũng không kiên trì được bao lâu, hắn liền không khuyên nữa. Hắn vừa giúp thiếu gia thu thập hành lý, vừa nói: "Cũng không biết Chương lão gia nghĩ như thế nào, cho dù thiếu gia có muốn ở lại chỗ của Nguyên tiên sinh học, cũng không đáng ở lại nơi này. Chúng ta có thể tiếp tục ở tại Chương phủ, chỉ cần mỗi ngày cho xe ngựa đưa thiếu gia đến lớp là được." Hắn lại nhìn gian phòng: "Thiếu gia chưa từng ở trong một gian phòng kém như thế này." Hà Văn Tùng cũng rất bất mãn gian phòng này, nghe Hà Phúc nói như vậy, nhóc cũng cảm thấy có lý, nhóc suy đoán: "Có lẽ nào Chương thúc lo lắng khi người không ở Chương phủ, đám hạ nhân kia sẽ thất lễ với ta?" "Kỳ thực chỉ cần Chương lão gia dặn dò một câu, những hạ nhân kia nào dám thất lễ thiếu gia." Hà Phúc tuỳ ý nói: "Chương lão gia hẳn sẽ không cảm thấy ngài phiền phức, ở lại chỗ này sẽ không cần ngài ấy quan tâm nữa đi? Bất quá Chương lão gia cùng lão gia có mối quan hệ tốt như vậy, chắc chắn sẽ không để ý thiếu gia sống ở Chương phủ, nhất định là ta suy nghĩ nhiều." "Chương thúc sẽ không ghét bỏ ta." Hà Văn Tùng nói, nhưng cũng nhịn không được nghĩ tới loại khả năng này: "Chương thúc đối xử với ta tốt như vậy, nhất định là vì muốn ta học tập cho thật giỏi nên mới để ta ở lại chỗ này. Cũng không chừng đây là chủ ý của tên Nguyên An Bình kia, hắn nhìn ta không vừa mắt, muốn ta tìm phiền phức, nên không cho ta dễ chịu." Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng. Nguyên An Bình ở bên ngoài nghe được đối thoại của hai người, liền lâm vào suy tư.
|
Chương 102: Bữa cơm tối yên tĩnh[EXTRACT]Editor: Aubrey.Trong nhà nhiều thêm một hài tử, đặc biệt đây là do Chương Lâm Dịch mang đến, Hoắc Tiểu Hàn luôn cảm thấy không thể chậm trễ, liền hỏi Nguyên An Bình: "An Bình ca! Cơm tối nên làm như thế nào? Hay là, ta đi hỏi đứa trẻ Văn Tùng kia thích ăn cái gì nhé?" Nguyên An Bình không để ý nói: "Hỏi nó làm cái gì? Chúng ta ăn cái gì, nó cũng ăn cái đó, không cần đặc biệt vì nó mà nấu ăn." Hoắc Tiểu Hàn có chút bận tâm: "Như vậy được không? Văn Tùng là hài tử nhà giàu, chắc chắn ngày nào cũng được ăn thịt cá, có thể theo được thói quen ăn cơm của chúng ta sao?" "Cho dù nó đã quen ăn thịt cá nhưng cũng phải tập làm quen với cơm canh đạm bạc ở đây. Nếu nó thật sự không thích ăn, chỉ cần để cho nó đói bụng là sẽ tự động ăn thôi." Nguyên An Bình không muốn làm chuyện dư thừa, thức ăn nhà hắn không coi là tệ, cũng sẽ không đặc biệt bạc đãi Hà Văn Tùng, nếu nó còn muốn kiếm chuyện, vậy thì đừng trách hắn. "Nhưng dù sao nó cũng là ủy thác mà Chương lão gia giao cho ngươi, nếu không làm cho nó hài lòng, lỡ như nó nói với Chương lão gia là chúng ta cố ý thất lễ với nó thì sao?" Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy Chương Lâm Dịch là một sự hỗ trợ rất lớn đối với Nguyên An Bình, y không muốn Nguyên An Bình bị Chương Lâm Dịch chán ghét. Nguyên An Bình cười nói: "Ta biết ngươi lo lắng cái gì, ngươi lo xa rồi. Hiện tại nó ở nhà chúng ta không phải là một ngày hai ngày, tính khí của nó vốn khá lớn, nếu như chúng ta chiều theo thói quen của nó thì rất không ổn. Huống hồ, Chương Lâm Dịch là muốn gửi nó ở nhà chúng ta một thời gian, cũng là để cho ta dạy dỗ nó, miễn cho tương lai mọi chuyện mà nó làm đều không thành. Cho nên, ngươi chỉ cần đối xử với nó như đối với Trọng Tôn Thụy là được." Ngẫm lại một chút, có chút không đúng lắm: "Nó không ngoan như Tiểu Thụy, vậy cứ đối xử thấp hơn Tiểu Thụy đi." Nghe Nguyên An Bình nói chuyện sinh hoạt trong nhà có ra sao cũng không đắc tội Chương Lâm Dịch, Hoắc Tiểu Hàn liền yên tâm, lại thấy Nguyên An Bình muốn đem Hà Văn Tùng xếp sau Trọng Tôn Thụy, y nhịn không được cười nói: "Không cần như vậy, đều là hài tử, nếu như đối xử không công bằng, đứa trẻ kia sẽ kháng nghị." Nguyên An Bình biểu thị đây là chuyện đương nhiên: "Một là hài tử của người khác, một là hài tử nhà mình, ai gần ai xa đương nhiên phải phân biệt rõ ràng, bạc đãi ai cũng được nhưng không thể bạc đãi người nhà mình. Cũng là để cho Văn Tùng nhận thức được một chuyện, muốn nhận được sự đãi ngộ tốt, vậy hãy học theo Tiểu Thụy, khiến cho người ta càng ngày càng yêu mến." Hoắc Tiểu Hàn không muốn tranh cãi với Nguyên An Bình, cũng không đặc biệt vì Hà Văn Tùng làm cơm, phần cơm của hai đứa trẻ đều giống nhau. Một phần có trứng muối, phần còn lại cũng có, nếu không sẽ không hợp với đạo đãi khách. Sau khi bị Nguyên An Bình phân cho một gian phòng không ra gì, Hà Văn Tùng không cao hứng mang theo Hà Phúc đi lòng vòng trong thôn, nói là muốn giải sầu. Nhóc mang vẻ mặt khinh bỉ nhìn quang cảnh trong thôn, cảm thấy thân phận như mình không nên sinh sống ở một nơi kém cỏi như vậy. Nhìn thấy đám hài tử trong thôn kéo ống quần xuống sông bắt cá, nhóc có chút động tâm, nhưng vẫn muốn biểu hiện ra bộ dạng xem thường. Nhóc đứng ở trên bờ sông nhìn chằm chằm những hài tử kia, cũng muốn xuống chơi, nhưng lại cho rằng chơi cùng với đám hài tử nông gia rất không hợp với thân phận. Hà Phúc ở một bên cố ý nói: "Thiếu gia! Ngài không thể giống như bọn chúng, bộ y phục đẹp đẽ của ngài sẽ bị ướt, vô cùng chật vật a. Nếu để cho Nguyên tiên sinh nhìn thấy, hắn sẽ lại bêu xấu ngài." Hà Văn Tùng cảm thấy lời hắn nói rất có lý, liền tức giận quay đầu đi chỗ khác, không thể xuống sông, vậy đi dạo dọc theo bờ sông cũng được. Nhưng con sông này rất dài, không phải nơi nào cũng gặp được đám hài tử kia. Thời điểm chạng vạng, từng nhà trong thôn có khói bếp bay lên, Hà Phúc có kinh nghiệm từng trải nhắc nhở nhóc đến giờ ăn cơm. Hà Văn Tùng cũng có chút đói bụng, liền bảo Hà Phúc dẫn đường về nhà Nguyên An Bình. Sau khi trở lại, Hà Văn Tùng giống như khi còn ở nhà sai sử Hà Phúc đi kiếm nước rửa mặt cho nhóc. Thấy Hà Phúc mang theo chậu gỗ vào phòng, nhóc lại tỏ vẻ ghét bỏ không muốn dùng, liền chạy đến gian nhà chính hỏi Nguyên An Bình: "Lẽ nào ở nhà ngươi không có cái chậu đồng nào?" Nguyên An Bình biết đứa nhỏ này để ý, liền đáp: "Không có, trong nhà chỉ có chậu gỗ, cũng chỉ dùng chậu gỗ. Cho ngươi chính là cái mới, ngươi không cần lo lắng không sạch sẽ." "Nhưng lúc ta ở nhà toàn dùng chậu đồng." Hà Văn Tùng bất mãn. Nguyên An Bình nở nụ cười: "Nhưng đây là nhà ta, là do ta làm chủ. Ở nhà ta, cũng chỉ có thể dùng chậu gỗ, cho dù ngươi có tiền mua chậu đồng cũng không được dùng." "Dựa vào cái gì?! Ta có tiền, muốn mua cái gì mà chẳng được?" Hà Văn Tùng càng bất mãn, nhóc cảm thấy Nguyên An Bình quản nhóc quá rộng. "Bởi vì ta là tiên sinh của ngươi, nơi này lại là nhà của ta, ngươi vốn nên nghe lời ta. Cho dù là yêu cầu vô lý đến cỡ nào ngươi cũng phải nghe, chẳng qua là cho ngươi dùng chậu gỗ mà thôi. Không giống như ở nhà ngươi, tất cả mọi người đều phải nghe lời ngươi, lẽ nào ngươi không cảm thấy yêu cầu của ngươi rất vô lý?" Nguyên An Bình hỏi ngược lại. Hà Văn Tùng không nói gì, ở nhà mình, mình chính là lão đại. Đương nhiên, nhóc nói cái gì thì chính là cái đó, cũng không đại biểu nhóc nhất định phải nghe lời Nguyên An Bình. Nguyên An Bình cười cười, thân thủ vỗ vỗ đỉnh đầu của nhóc: "Tiểu tử, ăn nhờ ở đậu ở dưới mái hiên của người ta không thể không cúi đầu, đây chính là khắc hoạ cuộc sống hiện tại của ngươi, cho dù ngươi không muốn thì cũng phải tiếp thu. Trừ phi... Ngươi chủ động rời khỏi chỗ này, tất nhiên sẽ không còn nghe lời của ta nữa." Nghe Nguyên An Bình nói, Hà Văn Tùng bỗng nhiên tỉnh ngộ, tức giận nói: "Ta biết ngay là ngươi cố ý gây khó dễ với ta, muốn đuổi ta đi, ta sẽ không để cho ngươi toại nguyện!" https://aubreyfluer.wordpress.com"Được thôi, ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu." Nguyên An Bình ác ý cười cười: "Chỉ riêng ta là thấy ngươi sẽ không chống đỡ được mấy ngày." "Ngươi đừng xem thường người khác!" Hà Văn Tùng phát thệ, tuyệt đối không thể để cho Nguyên An Bình coi khinh! Nhóc đường đường là đại thiếu gia Hà gia, bị một tên nhà quê coi thường, nếu tin này truyền đi, không biết mặt mũi của nhóc sẽ bị tổn hại đến cỡ nào. Nhóc tức giận trở về phòng, rửa mặt bằng chậu gỗ, Hà Văn Tùng không cam lòng nói: "Nguyên An Bình! Ngươi chờ đi, bổn thiếu gia sẽ không thua." Thấy Hà Văn Tùng lại muốn phân cao thấp, Hà Phúc có chút lo lắng, hắn sợ Hà Văn Tùng thật sự muốn học tập thật giỏi, hắn sẽ càng khó hoàn thành nhiệm vụ, liền vội vàng nói: "Thiếu gia! Ngài hà tất gì phải chấp nhặt với một gã nhà quê, hắn nghĩ như thế nào căn bản không quan trọng, thiếu gia không cần vì cái nhìn của hắn mà ủy khuất chính mình. Nhìn ngài ở trong một gian phòng như thế này, còn phải đi theo bọn họ ăn cơm canh đạm bạc, tiểu nhân cảm thấy rất đau lòng." "Ta biết ngươi trung tâm với chủ nhân, nhưng cơn giận này của ta thật sự nuốt không trôi! Yên tâm, ta sẽ không thua." Nhóc sinh khí đem khăn mặt ném vào trong chậu nước: "Ta đi ăn cơm!" Hoắc Tiểu Hàn vừa dọn cơm xong, thấy Hà Văn Tùng đến, liền cười nói với nhóc: "Ăn cơm thôi, mau lại đây ngồi." Hà Văn Tùng ngồi xuống, quét mắt nhìn thức ăn trên bàn, sau đó liền bất mãn nói: "Các ngươi ăn mấy thứ này sao? Còn không bằng thức ăn của đám hạ nhân nhà ta." Hoắc Tiểu Hàn lo lắng nhóc không ăn, Nguyên An Bình đẩy nhẹ y một cái, sau đó liền làm như không nghe tiếp tục ăn. Động tác động đũa của Trọng Tôn Liên Giác cũng không dừng lại, tất nhiên ông sẽ không chấp nhặt với một đứa nhóc. Trọng Tôn Thụy thì đơn thuần hơn một chút, nghe Hà Văn Tùng nói như vậy, cũng rất kinh ngạc. Bé vẫn luôn cảm thấy cơm nước trong nhà rất khá, không nghĩ tới gia đình của Hà Văn Tùng doạ người như vậy, còn được ăn thức ăn ngon hơn. Bất quá, bé chỉ là đơn thuần kinh ngạc, không ý thức được người ta đang khinh bỉ nhà mình ăn uống không bằng nhà người ta. Hoắc Tiểu Hàn cũng không để ý đến lời Hà Văn Tùng nói, y cầm bát đũa đưa cho Hà Văn Tùng, sau đó nhìn đến Hà Phúc: "Ngươi cũng ngồi xuống cùng ăn đi." "Ngài nói đùa, tiểu nhân làm sao xứng ăn cơm với thiếu gia." Hà Phúc nói chuyện khiêm tốn, nhưng trong lời nói lại lộ ra hàm nghĩa không khách khí, giống như coi bọn họ là người hầu, có thể được ăn cơm với Hà Văn Tùng là vinh hạnh lớn lao. Nguyên An Bình nghe xong, lạnh mặt nói: "Tiểu Hàn! Ngươi bới cho hắn một bát cơm để hắn tự đem đến nhà bếp, tự biết thân phận là nô tài, xem ra nô tài của Hà gia rất tuân thủ quy tắc." Sau đó, ánh mắt của hắn trở nên lạnh lẽo nhìn về phía Hà Phúc: "Tự biết thân phận của mình thấp kém, sau này gian nhà chính tất nhiên cũng là nơi ngươi không thể tiến vào! Hiện tại cũng đừng đứng ở chỗ này, đi ra ngoài đi!" Hà Văn Tùng không cao hứng: "Hắn là người hầu của ta, không phải người hầu của ngươi." Nguyên An Bình lạnh lùng nhìn về phía Hà Văn Tùng: "Ngươi mới vừa nói cái gì? Ta nghe không được rõ cho lắm." Hà Văn Tùng chưa từng thấy Nguyên An Bình có bộ dạng như thế này, thậm chí nhóc cũng chưa bao giờ được chứng kiến ai có thể dùng thái độ lạnh lẽo, cứng rắn như vậy nói chuyện với nhóc. Dù sao nhóc cũng chỉ là một tiểu hài tử, nên khi Nguyên An Bình thật sự phát hoả, liền sợ đến mức không dám nói tiếp nữa. Nguyên An Bình nhìn về phía Hà Phúc: "Còn không mau đi ra ngoài?!" Hà Phúc thấy Hà Văn Tùng lúng túng như vậy, cũng chỉ có thể phẫn nộ mà đi ra ngoài. Trong lòng cực kỳ căm hận Nguyên An Bình, hắn ở lại Hà gia là bởi vì coi trọng địa vị của Hà Văn Tùng, mặc dù khi còn ở Chương phủ cũng bị phân biệt đối xử, nhưng hắn lại không muốn bị một tên nhà quê dạy dỗ, quả thực làm cho hắn không thể nhẫn nhịn. Sau khi Hà Phúc rời đi, Nguyên An Bình không nói thêm gì nữa, bọn họ ăn một bữa cơm tối cực kỳ yên tĩnh.
|
Chương 103: Không thích[EXTRACT]Editor: Aubrey. Từ khi nhìn thấy Nguyên An Bình phát hoả, Trọng Tôn Thụy cũng sợ đến mức tim đập thình thịch. Lá gan của bé vốn không lớn, chưa bao giờ nhìn thấy Nguyên An Bình phát hoả, bé cảm thấy thật khủng khiếp, cũng có chút không hiểu vì sao An Bình ca ca lại tức giận. Bé cho rằng hẳn là có liên quan đến chủ tớ Hà Văn Tùng, dư quang nhìn đến sắc mặt không tốt của Hà Văn Tùng, bé cảm thấy lá gan của nhóc thật là lớn. Trọng Tôn Liên Giác chú ý thấy tôn tử dường như có chút thấp thỏm, ông liền gắp cho bé một chút đồ ăn để bé yên tâm ăn cơm. Thân là tiên sinh, ngoại trừ một vài thủ đoạn cần thiết, uy nghiêm là tố chất nhất định phải có, có thể dùng phép khích tướng làm cho học sinh hăng hái tiến tới, nhất định phải khiến cho học sinh lãnh hội được uy nghiêm của tiên sinh, để cho học sinh kính sợ cũng không phải việc xấu. Sau khi ăn xong, Hoắc Tiểu Hàn đem nước ban ngày đã chuẩn bị tốt để cho Trọng Tôn tiên sinh đi tắm trước. Sau đó, y đi tới chỗ xích đu ngồi bên cạnh Nguyên An Bình, nhỏ giọng hỏi: “Còn tức giận chứ?” Nguyên An Bình lắc đầu: “Không có, ta nào có tính tình lớn như vậy.” Hắn ra hiệu cho Hoắc Tiểu Hàn ngồi xuống, có hơi xúc động nói: “Dạy dỗ đứa trẻ này phải phí một chút sức lực.” Hoắc Tiểu Hàn cười an ủi: “Ngươi cũng đừng quá nhọc lòng, làm cái gì cũng không thể thuận buồm xuôi gió. Trước đây, những hài tử mà ngươi thu nhận đều rất nghe lời, lần này gặp một đứa trẻ không nghe lời cũng là cho ngươi một chút kinh nghiệm. Không phải ngươi nói tương lai xây trường học nhất định sẽ rất lớn sao? Đến lúc đó sẽ có rất nhiều hài tử có tính tình khác nhau, thời điểm đó ngươi có kinh nghiệm, sẽ không luống cuống tay chân không biết làm sao như bây giờ.” “Ngươi nói rất có lý.” Nguyên An Bình cũng biết không phải học sinh nào cũng ngoan, đâm đầu càng là việc không thể tránh, hắn cũng không thể cứ gặp một đứa là phải khai trừ đứa đó. Thấy Nguyên An Bình không hề tức giận, Hoắc Tiểu Hàn cũng yên tâm, tính khí của Hà Văn Tùng có hơi lớn một chút, nhưng Hoắc Tiểu Hàn vẫn không cảm thấy có gì không quen. Trước đây, ở nhà y có Hoắc Phú Quý, chỉ có hơn chứ không kém. Ít nhất bây giờ còn chưa nhìn thấy Hà Văn Tùng động thủ, trước đây Hoắc Phú Quý cứ hở một chút là động thủ đánh người. Sau khi tắm xong, Trọng Tôn Thụy ôm chiếu chuẩn bị xuất môn. Bởi vì mùa hè quá oi bức, nên nhiều người trong thôn rất thích ôm chiếu ra ngoài ngủ. Mặt đất bằng phẳng mà mọi người thường dùng để đánh lúa chính là nơi mà mọi người thích tụ tập ngủ trưa nhất, bởi vì xung quanh nơi đó được trồng rất nhiều cây cối, thỉnh thoảng sẽ có gió lớn thổi qua đặc biệt mát mẻ. Mỗi khi mùa hè đến, các tiểu hài tử đều thích ngủ trưa ở bên ngoài. Gần đây, Trọng Tôn Thụy cũng thích cùng những hài tử có quan hệ tốt trong thôn đến mảnh đất thường dùng để đánh lúa ngủ trưa. Chỉ cần mang theo một cái chiếu nhỏ và một cái bao gối là được, một đám trẻ con tụ lại với nhau ríu ra ríu rít nói chuyện không ngừng, bọn chúng đều cảm thấy vô cùng vui vẻ. Thời điểm chuẩn bị ra ngoài, Trọng Tôn Thụy bỗng nhớ đến Hà Văn Tùng. Dưới cái nhìn của bé, Hà Văn Tùng cũng cần phải trở thành tiểu đồng bọn, như vậy mỗi khi có hoạt động gì đó, bé mới có thể mang nhóc theo tham gia, còn có thể được làm quen với rất nhiều bằng hữu. Dù sao, ở trong thôn có người bồi đi chơi, so với chỉ ngốc ở nhà thoải mái hơn nhiều. Nghĩ vậy, bé liền chạy đến trước cửa phòng của Hà Văn Tùng: “Văn Tùng! Ngươi có muốn cùng bọn ta ngủ trưa ở mảnh đất trống mà người trong thôn thường tụ tập đánh lúa không? Trong thôn có rất nhiều hài tử đến đó ngủ trưa, rất vui a.” Hà Văn Tùng vốn đang sinh khí, nghe Trọng Tôn Thụy nói xong, nhóc lập tức lớn tiếng quát: “Không đi! Cút!” Trọng Tôn Thụy thấy nhóc lạnh lùng như vậy liền có chút không vui, rõ ràng là bé chỉ có ý tốt thôi mà. Bé không để ý đến Hà Văn Tùng nữa, liền ôm chiếu đi ra ngoài. Đem chiếu trải ra, Nguyên Lâm thấy cảm xúc của Trọng Tôn Thụy ngày hôm nay có chút không tốt, liền hỏi: “Ngươi làm sao vậy?” Trọng Tôn Thụy lập tức đem toàn bộ mọi chuyện kể lại một lần, sau đó có hơi tức giận nói: “Không nghĩ tới tính khí của hắn lại khó chịu như vậy.” Tất nhiên Nguyên Lâm cũng biết chuyện của Hà Văn Tùng, biết được thông qua Lý Tự kể. Hiện tại hắn đang dạy cho nhóm học sinh mới nhất, nếu như Hà Văn Tùng nhập học, nhất định sẽ vào lớp của hắn, nên Lý Tự mới sớm nhắc nhở những phụ tá dạy học còn lại, để cho bọn họ có thời gian chuẩn bị tâm lý: “Đừng để ý đến hắn, hắn và chúng ta không giống nhau.” “Tại sao? Là bởi vì hắn là hài tử nhà có tiền?” Trọng Tôn Thụy có chút không rõ. “Ân! Sau này ngươi cách xa hắn một chút là được.” “Ồ.” Bất quá Trọng Tôn Thụy vẫn có chút phát sầu, không biết nên làm sao để cách xa Hà Văn Tùng, dù sao bọn họ cũng ở chung một nhà, vẫn nên giữ gìn mối quan hệ tốt. Ngày thứ hai, vẫn phải cùng mọi người ăn món ăn thanh đạm, Hà Văn Tùng rất không cao hứng, ồn ào đòi ăn gà quay, Nguyên An Bình không để ý tới nhóc, nhóc liền đi tìm Hà Phúc: “Ngươi đi mua cho ta, mua thật nhiều đồ ăn ngon, cho bọn họ thèm chết!” Hà Phúc đáp ứng một tiếng: “Vâng thiếu gia! Chúng ta không thể để cho bọn họ coi thường, ta kiến nghị thiếu gia nên mua thật nhiều đồ ăn ngon, đám hài tử nông gia học tập với Nguyên An Bình toàn là một đám không có kiến thức, ngài chỉ cần cho bọn chúng đồ ăn, bọn chúng sẽ nghe lời ngài.” “Chủ ý này rất tốt, cũng giống như khi ta còn ở Châu Thành. Chỉ cần cho bọn chúng ít đồ, bất cứ chuyện gì bọn chúng cũng sẽ nghe lời ta.” Hà Văn Tùng rất tình nguyện có thật nhiều thủ hạ, nhóc cảm thấy như vậy rất oai phong. Hà Phúc thăm dò hỏi một câu: “Thiếu gia! Chương lão gia có chuẩn bị tiền cho chúng ta không?” Hà Văn Tùng chưa bao giờ quan tâm đến chuyện tiền nong: “Ta không biết, ngươi tìm xem xem.” Hà Phúc phụ trách thu thập hành lý, tất nhiên biết căn bản không có tiền. Hắn còn tưởng Chương Lâm Dịch đưa trực tiếp cho Hà Văn Tùng, bây giờ nhìn lại không có, vẻ mặt Hà Phúc đau khổ nói: “Thiếu gia! Xem ra Chương lão gia không chuẩn bị tiền chi tiêu hằng ngày cho chúng ta.” “Làm sao có thể?” Ngẫm lại, có lẽ là do Chương Lâm Dịch quá bận rộn, đem chút chuyện nhỏ này quên. Chính nhóc thỉnh thoảng cũng sẽ quên tiền, nhóc cảm thấy Chương Lâm Dịch cũng giàu có giống như mình, đôi khi quên chuyện tiền nong là vấn đề rất bình thường. Hà Văn Tùng không chút nào để ý nói: “Trên người ngươi có tiền không? Trước tiên dùng tiền của ngươi đi, đến khi trở về ta sẽ trả gấp đôi cho ngươi.” “Tạ ơn thiếu gia.” Mặc dù Hà Phúc không muốn chi tiền, nhưng trong tình huống này đành phải chi. Dù sao Hà Văn Tùng cũng sẽ trả lại cho hắn không ít tiền, tổn thất lần này không tính là lớn. https://aubreyfluer.wordpress.comChủ tớ hai người vừa dứt lời, âm thanh của Nguyên An Bình ở bên ngoài truyền đến: “Hà Văn Tùng! Đi theo ta lên lớp.” Hà Văn Tùng nghe thấy giọng của Nguyên An Bình liền tỏ vẻ chán ghét, nhưng khi nghĩ tới thoả thuận cá cược với Lý Tự, nhóc chỉ có thể bất đắc dĩ đi ra ngoài. Nguyên An Bình mang Hà Văn Tùng đi đến phòng học, vừa đi vừa nói: “Bởi vì ngươi nhập học muộn, nên trước khi chính thức lên lớp, buổi tối ta sẽ bổ túc cho ngươi, buổi sáng ngươi có thể đi theo các học sinh khác học tập.” Nhìn thấy trong phòng học nhiều hài tử như vậy, Hà Văn Tùng bất mãn: “Chương thúc muốn ngươi làm tiên sinh của ta, tất nhiên là ngươi phải dạy học cho ta mới đúng.” “Chương thúc của ngươi muốn ta dạy dỗ ngươi, ta cũng chưa đáp ứng sẽ một mình dạy học cho ngươi.” Thần sắc của Nguyên An Bình nghiêm túc nhìn nhóc: “Ngươi phải hiểu, kể từ ngày hôm nay, ta chính là tiên sinh của ngươi. Ta không biết những tiên sinh trước kia đối xử với ngươi như thế nào, nhưng ở chỗ của ta, tất cả những chuyện liên quan đến chuyện học tập đều do ta quyết định, cho dù Chương Lâm Dịch có đến thì cũng không thay đổi, nếu như ngươi muốn ở chỗ này học tập, nhất định phải tuân thủ quy củ của lớp học, lát nữa ta sẽ nhờ người nói với ngươi những quy củ cần thiết khi lên lớp, tốt nhất là ngươi đừng phạm quy. Nếu không…” Nguyên An Bình cầm cây thước dạy học huơ trên tay: “Ta nghĩ, ngươi chắc chắn chưa bao giờ nếm thử cảm giác bị khẽ tay.” Hà Văn Tùng vừa không cao hứng, vừa không vui đi theo Nguyên An Bình vào lớp học. Nguyên An Bình đi lên bục giảng: “Mọi người im lặng một chút.” Chờ bọn nhỏ đều yên tĩnh lại, Nguyên An Bình mới nói: “Ngày hôm nay, lớp chúng ta có một bạn học sinh mới, tên là Hà Văn Tùng.” Sau đó, hắn lại quay qua nói với Hà Văn Tùng: “Ngươi tự giới thiệu bản thân một chút, cho mọi người mau chóng làm quen với ngươi.” Hà Văn Tùng nào biết phải làm sao để tự giới thiệu bản thân, chỉ nhíu chặt mày. Nguyên An Bình lại nói với nhóc: “Nào! Giới thiệu với mọi người một chút, đừng sợ, những học sinh lần đầu tiên đến lớp đều phải tự giới thiệu bản thân.” “Ta không sợ!” Hà Văn Tùng bước nhanh tới bục giảng, nhìn các học sinh bên dưới đồng loạt dùng ánh mắt tò mò nhìn nhóc, nhóc theo thói quen hất cằm: “Ta là Hà Văn Tùng, đại thiếu gia của Hà gia, sau này sẽ là gia chủ của Hà gia. Nhà ta có rất nhiều tiền, thanh danh rất nổi tiếng ở Châu Thành.” Bởi vì vẫn chưa đến giờ học, nên bọn nhỏ vẫn có thể tuỳ ý nói chuyện. Có hài tử nghe nhóc khoe khoang như thế, liền cười vang nói: “Nhưng ở thị trấn gần đây, Chương lão gia mới là người có tiền nhất.” “Nhà hắn có tiền như nhà Chương lão gia không?” “Khẳng định không có a.” “An Bình ca còn quen biết với Chương lão gia, hắn đắc ý cái gì?” “Ta có chút không thích hắn.” … Hà Văn Tùng đứng ở trên bục giảng rất tức giận, bởi vì nhóc cảm nhận được ác ý của những hài tử này. Điều khiến cho nhóc bất ngờ chính là, sau khi nhóc nói ra gia đình mình có rất nhiều tiền, những hài tử này cư nhiên khác xa với những người trước đây mà nhóc gặp đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn nhóc. Nhóc thật sự vô cùng bất ngờ, cũng khiến cho nhóc rất tức giận, nhóc cho rằng chắc chắn những hài tử này không biết Hà gia có bao nhiêu tiền nên mới tỏ thái độ như vậy. Nguyên An Bình ngăn các học sinh đang nghị luận sôi nổi: “Được rồi. Hà Văn Tùng chính là bạn học mới của chúng ta, hi vọng sau này các ngươi có thể hảo hảo ở chung.” Bọn nhỏ chiếu theo quy củ vỗ tay, chỉ là tiếng vỗ tay lất pha lất phất, hiển nhiên rất không nhiệt tình. Nguyên An Bình chỉ định chỗ ngồi cho Hà Văn Tùng, lại dặn dò Phương Chính Hoa sau khi tan học nói cho Hà Văn Tùng nghe quy củ của lớp học, xong xuôi liền rời đi. Buổi sáng hắn không cần giảng bài, nhưng buổi chiều hắn bắt buộc phải giảng. Để bù đắp chương trình học cho Hà Văn Tùng, hắn phải tập trung thời gian cho Hà Văn Tùng đi học cả ngày. Tuy rằng hắn có thể làm giống như trước đây, cho những phụ tá dạy học kèm cặp, nhưng Hà Văn Tùng không giống, hắn sợ những hài tử kia sẽ nhịn không được đánh nhóc. Hà Văn Tùng đầy bụng oán khí, chẳng những phải ngồi cùng bàn với người khác, lại còn không có sách, dạy học cho nhóc còn là một tiểu hài tử. Tất cả những điều này khiến cho nhóc vô cùng bất mãn, nếu không phải nhóc cố gắng kìm nén, thì nhóc đã sớm chạy ra ngoài rồi.
|
Chương 104: Tương vương có ý định[EXTRACT]Editor: Aubrey. Ngày đó buổi sáng, Tiết Chu Cẩn đến. Ngồi ở trong phòng làm việc, nhìn Nguyên An Bình thư thái vừa đọc sách vừa phe phẩy quạt, hắn hỏi: “Nghe nói ngươi vừa thu nhận một học sinh phiền toái?” “Tin tức của ngươi thật là linh thông.” Hà Văn Tùng đúng là một hài tử rất phiền phức, lên lớp không thành thật, còn cùng đồng học mâu thuẫn nháo một trận, tìm đủ thứ chuyện để gây sự, khiến cho hắn bất mãn vô cùng. Bất quá núi cao còn có núi cao hơn, Nguyên An Bình luôn có biện pháp trấn áp nó. Cho đến bây giờ, Nguyên An Bình vẫn đối xử với những học sinh khác như bình thường, Hà Văn Tùng nhìn thấy mà sốt ruột không thôi. Bởi vì Tiết Chu Cẩn thường xuyên đến đây, nên cũng làm quen được một vài học sinh của Nguyên An Bình, đặc biệt là những môn sinh mà Nguyên An Bình đắc ý nhất, gần như đã trở thành bằng hữu với hắn. Mỗi khi cùng bọn họ tán gẫu, có tin tức gì thú vị bọn họ sẽ nói cho hắn biết, nên chuyện của Hà Văn Tùng, hắn cũng biết. Đang nói chuyện, hai người bỗng nghe thấy có tiếng bước chân ở ngoài sân, đang từ từ đi vào trong phòng. Quay qua nhìn sang, hoá ra là Nguyên Tiểu Vũ. Nguyên Tiểu Vũ từ cửa phòng làm việc nhìn thấy bọn họ, khẽ gật đầu với Tiết Chu Cẩn một cái xem như là chào hỏi, sau đó liền nói với Nguyên An Bình: “Ta đến tìm Tiểu Hàn, y có ở nhà không?” “Có, y đang ở hậu viện, ngươi đi tìm y đi.” Nguyên An Bình quay đầu, thấy Tiết Chu Cẩn vẫn còn nhìn theo thân ảnh của Nguyên Tiểu Vũ ly khai. Hắn cầm quạt gõ bàn một cái, chờ Tiết Chu Cẩn thu hồi ánh mắt, Nguyên An Bình mang theo ẩn ý hỏi: “Nhìn cái gì?” Tiết Chu Cẩn vội vàng lắc đầu: “Không có gì.” Sau đó, hắn liền thay đổi đề tài: “Trong sách có vài chỗ ta không hiểu, ngươi giúp ta giải đáp đi.” Nguyên An Bình không tiếp tục hỏi nữa, hắn cầm sách, giúp Tiết Chu Cẩn giải thích nội dung trong sách. Tiết Chu Cẩn có hơi mất tập trung, dường như đang nghĩ đến cái gì đó, thở dài một hơi. Nguyên An Bình trêu chọc: “Ta không biết nội dung trong sách khó đến mức khiến cho ngươi phải than thở như vậy.” “Ta không có tâm tư nghe ngươi kể chuyện cười.” Tiết Chu Cẩn tức giận nói, hắn thu hồi tâm tình: “Ngươi giảng đi, ta nghiêm túc nghe đây.” “Ha ha! Ngươi thừa biết bản thân không thể nghiêm túc lắng nghe, lãng phí thời gian của ta.” Tuy rằng nói như vậy, nhưng Nguyên An Bình cũng nói lại cho hắn nghe một lần, trong lòng lại có một ý nghĩ chợt loé. Bên này, Nguyên Tiểu Vũ đi ra hậu viện tìm Hoắc Tiểu Hàn, thấy y đang giặt quần áo, nàng liền ngồi cạnh y, cười nói: “Nhìn ngươi sinh hoạt thanh thản như thế thật khiến cho ta ghen tỵ a.” Hoắc Tiểu Hàn cười hỏi: “Ngươi ở nhà chẳng phải cũng như vậy sao? Ghen tỵ cái gì?” “Ở nhà đương nhiên rất tốt, sau này ở nhà người khác không còn được như vậy nữa.” Đại ca của nàng sắp đến ngày thành thân, sắp sửa có một người xa lạ vào nhà, nàng có chút không kịp chuẩn bị tâm lý thích ứng. Đặc biệt là khi nghĩ đến bản thân cũng không được ở nhà bao lâu nữa, đối với chuyện lấy chồng, nàng vừa trông mong vừa e ngại: “Không giống ngươi, sau này gả cho Nguyên An Bình, cuộc sống cũng không có gì thay đổi, chỉ có thể trở nên càng ngày càng tốt hơn.” Hoắc Tiểu Hàn bị Nguyên Tiểu Vũ trêu ghẹo quen rồi, nghe nàng nói như vậy, y vẫn có thể mặt không đỏ tim không đập đáp: “Tiểu Vũ tỷ! Ngươi than thở như vậy, có phải đang nghĩ đến chuyện thành thân không?” Y lại nhịn không được trêu nàng một câu: “Không phải ngươi còn chưa có mối hôn sự sao? Suy nghĩ gấp như vậy làm gì?” “Ngươi nha, hiện tại còn học được cách trêu ngược lại ta.” Dù sao hai người vẫn thường hay ở chung, nên nói chuyện với nhau rất thoải mái, Hoắc Tiểu Hàn đối với nàng cũng rất tự nhiên, điều này khiến cho Nguyên Tiểu Vũ rất vui. “Đã đến cái tuổi này, có thể không muốn sao? Nương ta nói năm nay sẽ gả ta đi, ta cũng biết, gả đi sớm vẫn tốt hơn gả muộn, cô nương lớn tuổi sẽ không được nhiều người thích.” Nguyên Tiểu Vũ cảm thấy ở nhà là tốt nhất, không cần phải làm việc nhiều, nhưng tổng thể mà nói, nữ nhân các nàng không có nhiều tự do, ngược lại là có nhiều trói buộc. Càng gần thời khắc kia, nàng lại càng hâm mộ Hoắc Tiểu Hàn. Kỳ thực, nếu không phải trong thôn không có người thích hợp, thì nàng đã sớm gả cho người trong thôn, ở gần nhà mình, có chuyện gì còn có cha nương che chở. https://aubreyfluer.wordpress.comHoắc Tiểu Hàn biết trong lòng nàng đang băn khoăn, liền an ủi: “Ngươi đừng suy nghĩ tiêu cực như vậy, biết đâu tương lai có thể được gả cho một lang quân như ý, điềm điềm mật mật mà sống.” Nguyên Tiểu Vũ cười nói: “Ta nhận lời chúc lành của ngươi.” Nếu được như vậy thì tốt, cuộc hôn sự của nàng hẳn sẽ giống như nương của nàng, dưới mí mắt của mẹ chồng mà sống, chỉ cần chịu đựng qua giai đoạn đó là có thể được tự do tự tại mà sinh hoạt. Nhớ năm đó, nương của nàng đã chịu không ít cực khổ chỉ vì mẹ chồng, phàm là nữ nhân, chắc chắn sẽ rất khó tránh khỏi giai đoạn này. Buổi trưa, Nguyên An Bình hỏi Hoắc Tiểu Hàn, Nguyên Tiểu Vũ tới tìm y làm cái gì. Hắn cũng chỉ là thuận miệng hỏi, không phải thật sự muốn biết lý do. Hoắc Tiểu Hàn nghĩ đến những lời mà Nguyên Tiểu Vũ đã nói với mình, y cảm thấy đây đều là những tâm sự của nữ nhi, không thể nói với Nguyên An Bình, chỉ tuỳ ý đáp: “Không nói gì, chỉ là tùy tiện nói một ít chuyện phiếm mà thôi.” Hai người đang ở trong nhà bếp, Nguyên An Bình bỗng nhớ đến chuyện hồi sáng mà hắn đã tinh ý nhận ra, liền nhỏ giọng nói với Hoắc Tiểu Hàn: “Ta cảm thấy có lẽ tên Tiết Chu Cẩn kia đã có tình ý với Tiểu Vũ tỷ.” Hoắc Tiểu Hàn kinh ngạc: “Ngươi nói thật chứ?” “Trông bộ dạng có lẽ là như vậy, hẳn là lúc trước trong lúc xây nhà, hai người bọn họ thỉnh thoảng có chạm mặt nhau, nên Tiết Chu Cẩn liền đối với Tiểu Vũ tỷ nổi lên tâm tư.” Hắn cảm thấy ánh mắt kia, chính là ánh mắt của một nam nhân khi có tình ý với một cô gái. Nghĩ đến nỗi lo lắng của Tiểu Vũ tỷ về chuyện lấy chồng, Hoắc Tiểu Hàn liền phấn khích nói: “Tiết công tử có tướng mạo vừa tốt, vừa có học vấn, gia cảnh cũng không tồi, còn không cha không nương. Hắn có thể cùng Tiểu Vũ tỷ…” “Dừng lại.” Nguyên An Bình vội vàng ngăn chặn câu nói tiếp theo của Hoắc Tiểu Hàn: “Đừng nói nữa, hắn đã có hôn ước rồi.” Hoắc Tiểu Hàn nhất thời có cảm giác như bị giội một chậu nước lạnh, rất thất vọng: “Có hôn ước rồi sao…” Chuyện này y vốn không biết, nếu thật sự đã có hôn ước thì không thích hợp nói đến nữa. “Ân! Ta đã nghe hắn kể lại, xác định là thông gia từ bé, chờ hắn qua hiếu tang, sẽ chính thức thành thân.” Trên thực tế, cho dù Tiết Chu Cẩn không có hôn ước, Nguyên An Bình cũng không cảm thấy Tiết Chu Cẩn thích hợp với Nguyên Tiểu Vũ. Bởi vì Tiết Chu Cẩn là một người có dã tâm, có dã tâm không phải là không tốt, nhưng một khi ở cùng với một người có dã tâm, chuyện gì cũng có thể hi sinh. Ai biết được tương lai Nguyên Tiểu Vũ có trở thành đối tượng bị hi sinh hay không, loại chuyện u ám như thế này, Nguyên An Bình sẽ không thảo luận với Hoắc Tiểu Hàn, dù sao cũng không cần thiết. “Chuyện của Tiết Chu Cẩn, ngươi đừng nói với Tiểu Vũ tỷ.” Hắn rất hi vọng bọn họ ở trong tình cảnh *Tương Vương hữu mộng, thần nữ vô tâm. Như vậy, hắn cũng không cần phí sức quan tâm. *Tương Vương hữu mộng, thần nữ vô tâm: Đây là một điển tích của Trung Quốc, nếu mọi người có hứng thú tìm hiểu có thể tìm trên google. “Ân! Ta sẽ không nói.” Nếu đã không có khả năng thúc đẩy chuyện tốt, nhắc tới cũng chỉ gây thêm phiền não, Hoắc Tiểu Hàn sẽ không nói với Nguyên Tiểu Vũ. Sau khi bát quái vài câu, hai người lại đổi sang bàn về chuyện cơm trưa. Lúc này, Hà Văn Tùng đi vào, trong tay còn cầm một con gà quay gói lá sen, đắc ý nói: “Cơm trưa không cần làm phần của ta, Hà Phúc đã mua cho ta rất nhiều đồ ăn ngon, không cần ăn mấy món ăn đạm bạc của các ngươi.” Nguyên An Bình không phản ứng với nhóc. Hoắc Tiểu Hàn phụ trách làm cơm trưa chỉ có thể đáp lại: “Được.” Hà Văn Tùng đắc ý rời đi, Nguyên An Bình liền lắc đầu: “Tiểu tử này, vẫn là trước sau như một, khiến người ta thật chán ghét.” “Tiểu hài tử mà, nó chỉ ăn nói có hơi tuỳ tiện một chút thôi, ngươi đừng để ý.” “Cũng phải, nếu nó dám cố ý gây sự, xem ta có đánh nó không. Với lại, tên Hà Phúc kia quả thật là một kẻ gây hoạ, ta vốn định quản tiền của Hà Văn Tùng để cho nó an phận một chút, kết quả Hà Phúc lại có không ít tiền. Lần trước ta không nói với Chương Lâm Dịch mang Hà Phúc trở về, thật là có chút thất sách.”
|