Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ
|
|
Quyển 1 - Chương 60: Biệt thự ngoại thành[EXTRACT]Địch Hạo cau mày nhìn không trung bên ngoài, khắp bầu trời một màn sương mù người thường không thấy được, khiến cho người khác cảm giác bất an. Dị tượng thoáng cái biến mất, Địch Hạo đóng cửa sổ lại, mơ hồ cảm giác dị tượng tuy đã hết, nhưng giống như Thẩm Sùng Hoán nói, có một số việc mới bắt đầu xảy ra. Bên trong nhà trẻ Thần Tinh, tiểu nam hài trên mặt đất đã hôn mê bất tỉnh, tiểu quỷ bị hắc quang đánh tới một bên, cũng có chút suy yếu. Thất Thất quay đầu lại, trùng hợp nam hài mặc hắc y phía sau cũng cúi đầu, hai đứa trẻ trực tiếp đối diện, Thất Thất ngẩn người —— bởi vì bé thấy đôi mắt của đối phương toàn bộ là màu đen, giống như một lốc xoáy muốn cuốn người khác vào trong Đang lúc Thất Thất muốn mở miệng, hắc y nam hài quay đầu nhìn về phía Thất Thất vừa tới khi nãy, mày hơi nhíu một chút, ngay sau đó nhìn về tiểu nam hài phía trên mặt đất và tiểu quỷ, như không cam lòng, nhưng cũng giống như bất lực. Bên cạnh cây liễu vài bước là một bức tường, bên ngoài bức tường là nhà trẻ, Thất Thất giữ chặt hắc y nam hài đang muốn nhảy qua bức tường," ngươi rốt cuộc là ai?" Hắc y nam hài quay đầu lại, nhìn thoáng qua Thất Thất, lại nói một câu không đầu không đuôi nói," loạn thế bắt đầu rồi, thế đạo sẽ rối loạn." "Cái gì?" Thất Thất nghi hoặc mở miệng hỏi, nhưng là hắc y tiểu nam hài đã ném tay Thất Thất ra, lấy tốc độ mà một đứa trẻ thâm chí là người lớn cũng không làm được nhảy ra khỏi bức tường. Thất Thất gãi gãi đầu, có chút nghi hoặc. Lúc này một đạo thanh âm truyền đến," Thất Thất!" Thất thất quay đầu, thấy là Chu Diệu chạy tới. "Diệu Diệu ca ca." Chu Diệu chạy đến bên cạnh Thất Thất," Sao em lại chạy tới đây, em phải vào lớp có biết không." Sau khi nói xong, Chu Diệu phát hiện tiểu nam hài nằm trên đất, nhíu nhíu mày, Chu Diệu kéo tay Thất THất" chúng ta đi gọi thầy cô lại đây." Thất thất quay đầu nhìn người đang nằm dưới đất, trọng điểm là tiểu quỷ bên người cậu ấy đã suy yếu đến sắp biến mất, nghĩ đến mình lúc này vẫn chưa tra được cái gì, có chút ủ rũ gật gật đầu, liền đi theo Chu Diệu gọi thầy cô đến. Bên này Địch Hạo cùng Khâu Viễn nhận được tin tức từ Từ Tử Hạo và Tiêu Kiền —— bọn họ theo dõi cô thư kí của Triệu Dương hôm nay đã có manh mối. "Đội trưởng, cô gái này sau khi trở về đều rất an tĩnh, đóng cửa không ra ngoài, người của Triệu gia đến tìm cô ta cũng không mở cửa, hôm nay người của Triệu gia không có tới, cô ta lại lén lút ra ngoài, nhìn ra được rất cẩn thận, chúng tôi hiện tại đang đi theo cô ấy ra thành phố." Từ Tử Hạo nhanh chóng nói qua điện thoại cho Khâu Viễn. Khâu Viễn nhướng mày," ra thành phố? Cô ta muốn đi đâu?" "Tôi từ tư liệu điều tra hai ngày qua, cô ta hình như đang tới biệt thự ngoại ô của Triệu Dương." Từ Tử Hạo trả lời. "Hai người tiếp tục theo dõi cô ta, tôi cùng Địch Hạo cũng sẽ qua đó." Từ Tử Hạo gác điện thoại, cùng Tiêu Kiền tiếp tục theo dõi nữ nhân kia, cô ta quả nhiên đi tới biệt thự của Triệu Dương. Hai người liếc nhau, Từ Tử Hạo nhắn một tin xác nhận với Khâu Viễn. Khâu Viễn hồi âm —— không cần rút dây động rừng. Cũng may Khâu Viễn cùng Địch Hạo lúc nói chuyện điện thoại với Từ Tử Hạo đã bắt đầu xuất phát, cho nên Từ Tử Hạo và Tiêu Kiền đi theo nữ nhân tới biệt thự không lâu, Địch Hạo cùng Khâu Viễn liền đến. "Hiện tại tình huống như thế nào?" Khâu Viễn mở miệng hỏi. Từ Tử Hạo lắc đầu," Cô ta sau khi đi vào cũng không biết đang làm gì, chúng tôi cũng không có biện pháp biết tình huống bên trong, hiện tại làm sao bây giờ?" Địch Hạo nhướng mày," trực tiếp đi vào không được sao?" Khâu Viễn vẻ mặt ghét bỏ nhìn cậu," Đây là đột nhập gia cư trái phép được không, chúng ta là cảnh sát, phải làm đúng cương vị công tác." Tiêu Kiền vẻ mặt đồng tình gật gật đầu," Đúng vậy." Từ Tử Hạo sờ sờ cằm," đội trưởng, anh hiện tại cũng biết làm đúng cương vị sao, tôi nhớ rõ trước kia cùng anh ra ngoài làm nhiệm vụ, anh trước nay đều không quá tuân thủ, làm việc rất tùy hứng nha." Khâu Viễn gõ một cái lên đầu Từ Tử Hạo. Tiêu Kiền vẻ mặt giật mình nhìn Khâu Viễn. "Được rồi được rồi, nhanh vào xem đi, cô gái kia không biết làm gì bên trong, có lẽ có manh mối cũng không chừng." Địch Hạo xua xua tay, đã muốn đi đến cửa biệt thự. Khâu Viễn giữ chặt cậu," Cậu vào bằng cách nào?" Địch Hạo vẻ mặt không thể hiểu được," bên trong không phải có người sao, đương nhiên là gõ cửa a, bằng không đi vào như thế nào? Tôi lại không phải đầu trộm đuôi cướp." Từ Tử Hạo cũng lại đây," chính là tôi cảm thấy nữ nhân kia sẽ không mở cửa." Địch Hạo vươn một ngón tay lắc lắc," Tôi cũng không kêu là để cô ta mở cửa." Ba người đối diện kinh ngạc mở lớn miệng, Khâu Viễn nghi hoặc nói," bên trong chẳng lẽ còn có người khác?" Địch Hạo gật gật đầu," bên trong có hơi thở của hai người, tôi cảm giác được." Khâu Viễn nhướng mày," Sao cậu lại cảm giác được?" Địch Hạo nhìn trời," nói anh cũng không hiểu." "Nga, lại là kĩ năng đặc thù của ĐỊch đại ca, thật ngầu a" Từ Tử Hạo thò qua tới, đôi mắt sáng lấp lánh. Địch Hạo cười tủm tỉm vỗ vỗ bả vai Từ Tử Hạ" cũng tạm cũng tạm." Bốn người đi vào trước cửa biệt thự, ấn chuông, một lát sau, quả nhiên có người lại đây mở cửa, sau khi mở cửa, phát hiện người mở cửa là nam, nhìn có chút giống Triệu Dương. Bên trong nam nhân nghi hoặc nhìn bốn người Địch Hạo," các ngươi là ai?" Khâu Viễn lấy ra thẻ, nghiêm trang trả lời nói," cảnh sát, chuyên môn điều tra án tử của Triệu DƯơng. Anh là?" Nam nhân gật gật đầu," tôi là anh của Triệu Dương, tôi tên Triệu Âu." Khâu Viễn thu hồi thẻ," có thể cùng anh nói chuyện không?" Triệu Âu gật gật đầu, đem bốn người mời vào. Đám người Địch Hạo đi vào, phát hiện nữ nhân kia đang ngồi ở sô pha phòng khách, nhìn thấy bọn họ bốn người tiến vào, trên mặt rõ ràng hiện lên một tia hoảng loạn. "TÔi không quản cô tới biệt thự lấy đồ vật gì, tôi cũng không làm khó cô, nhanh đi tìm đi, tìm xong thì rời khỏi đây." Triệu Âu đối với nữ nhân trên sô pha mở miệng nói. Địch Hạo phát hiện Triệu Âu hình như không thích cô gái này, nói chuyện thực không khách khí, cũng có thể là bởi vì bốn người bọn họ tiến vào, Triệu Âu không muốn cùng nữ nhân này tiếp tục nói chuyện. Lúc này, liền thấy Từ Tử Hạo cười cười, mở miệng nói," Triệu tiên sinh, có phải chúng tôi tới không đúng lúc không, quấy rầy đến các ngươi?" Triệu Âu xua xua tay," không thể nào, cô gái này đến đây để lấy đồ vật trước đó bỏ ở biệt thự em trai tôi. Tôi mấy ngày nay ở đây thu thập đồ vật của em trai,cũng không biết nữ nhân này có chìa khóa biệt thự." Triệu Âu nói như có chút tức giận, quay đầu nhìn về phía nữ nhân," Cô lấy xong đồ nhớ đem chìa khóa trả lại cho tôi. Nữ nhân nhìn thoáng qua bốn người ĐỊch Hạo, sắc mặt có chút chần chờ," tôi... Cái kia, thôi bỏ đi, đồ vật tôi không cần nữa, tôi, tôi đi." Nữ nhân sau khi nói xong, liền đem chìa khóa trong túi giao ra, nhưng là nhìn dáng vẻ có chút không tình nguyện, sau đó liền vội vội vàng vàng rời đi. Chờ nữ nhân sau khi rời khỏi, Địch Hạo nhìn Triệu Âu mở miệng hỏi," Triệu tiên sinh cùng em trai anh tình cảm rất tốt sao, còn tự mình lại đây thu thập đồ vật cho đệ đệ." Triệu Âu cười cười," Tôi từ nhỏ đã rất thân với em ấy, sau khi em ấy tự sát, tôi đương nhiên phải xử lý tốt hậu sự." "Tự sát?" Địch Hạo chớp chớp mắt," Triệu tiên sinh không cảm thấy cái chết của em trai anh rất kỳ quái sao? Anh ấy hẳn là không có lý do gì tự sát đi." "Ách..." Triệu Âu sờ sờ cái mũi," cái này tôi không biết, có lẽ em ấy là có chuyện gì nhất thời luẩn quẩn trong lòng cho nên tự sát đi." Khâu Viễn lúc này đột nhiên mở miệng nói," Báo cáo giám định của pháp y hẳn đã sớm gửi tới gia đình anh, chẳng lẽ Triệu tiên sinh không thấy sao?" Triệu Âu gật gật đầu, nghi vấn nói," Trên đó không phải nói em trai tôi tự mình đâm mình sao? Có vấn đề gì sao?" Khâu Viễn lắc đầu," không có vấn đề." "Nếu không có vấn đề, vậy chứng minh em trai tôi là tự sát." Triệu Âu nhìn Khâu Viễn nói," như vậy hy vọng cảnh sát các anh sớm kết án." Đám người Khâu Viễn sau khi ra khỏi biệt thự, Từ Tử Hạo bĩu môi," Triệu Âu kia nhìn vẻ mặt giống hạng tiểu nhân, còn rất kỳ quái." "Là rất kỳ quái, nếu hắn nói mình với Triệu DƯơng tình cảm rất tốt, như vậy sau khi nhìn báo cáo của pháp y nhất định có nghi vấn." Khâu Viễn mở miệng nói," Tôi cố ý kêu Viêm Minh ở trên báo cáo ghi Triệu Dương bị dọa sợ vỡ mật, hắn thế nhưng cũng không cảm thấy kỳ quái." Địch Hạo cũng gật đầu nói," hơn nữa nhìn dáng vẻ còn muốn chúng ta sớm chút kết án, tựa hồ chắc chắn Triệu Dương là tự sát." "Ai." Tiêu Kiền thở dài một hơi," vốn dĩ hôm nay đi theo nữ nhân kia lại đây, nhưng cái gì cũng không tra được, Triệu Dương nói nữ nhân kia là tới lấy đồ vật, cũng không biết cô ta muốn lấy thứ gì." Địch Hạo mở miệng nói," Sau khi thấy chúng ta tới, nữ nhân kia rõ ràng không nghĩ muốn lấy đồ vật, thực hiển nhiên là kiêng kị chúng ta, hoặc là cũng có thể nói là kiêng kị Triệu Âu. Mà Triệu Âu ở biệt thự chỉ sợ cũng không đơn giản là vì thu thập đồ đạc cho đệ đệ hắn." Khâu Viễn mở miệng nói," ý của cậu là, chẳng lẽ đồ vật nữ nhân kia muốn tìm cùng đồ vật Triệu Âu thu thập là cùng một thứ sao?" Địch Hạo gật gật đầu," rất có khả năng a." Khâu Viễn vuốt cằm, nhìn Từ Tử Hạo cùng Tiêu Kiền," Hai người hiện tại bắt đầu theo dõi Triệu Âu đi." Từ Tử Hạo nghi hoặc mở miệng nói," Vậy nữ nhân kia thì sao?" Khâu Viễn cười cười," đem cô ta lại mời vào cục một chuyến, lần này sẽ không công đạo rõ ràng, ha hả, tôi phải nghiêm hình bức cung." Địch Hạo trắng mắt liếc Khâu Viễn một cái," vẻ mặt đáng khinh." Khâu Viễn sờ sờ gương mặt," có sao?" Tiêu Càn cùng Từ Tử Hạo cùng gật đầu —— có a. Khâu Viễn duỗi chân đi đá hai người. Thất Thất cùng Chu Diệu tìm Ôn Ngọc lại đây, chuyện xảy ra đột ngột, Ôn Ngọc cũng không có thời gian liên hệ người khác, vội vàng muốn đem tiểu nam hài đưa đến bệnh viện, Thất Thất ôm Ôn Ngọc chân, chết sống đều phải cùng đi, nói là chính mình phát hiện bạn học ấy, không cùng đi không yên tâm, Ôn Ngọc không có biện pháp, đành phải cũng đồng ý mang theo Thất Thất đến bệnh viện. kết quả Chu Diệu lại không vui, đi bên cạnh Ôn Ngọc nói nửa ngày, sự tình lại không thể chậm trễ, cuối cùng rơi vào đường cùng, Ôn Ngọc đành phải mang theo Thất Thất cùng Chu Diệu cùng đi bệnh viện. Trên đường gọi điện thoại cho ba phụ huynh, một cái là gọi điện cho nhà đứa bé bị ngất, bên cạnh đó gọi cho Tần Chí và ĐỊch Hạo. Ôn Ngọc nghĩ dù sao THất THất và CHu DIệu theo cậu tới bệnh viện, thời gian tới đó cũng đã tan học rồi, cũng không cần thiết trở về nhà trẻ, dứt khoát kêu phụ huynh đón ở bệnh viện đi, chính cậu mang theo hai đứa nhỏ, còn phải chiếu cố tiểu nam hài, lại liên hệ phụ huynh của giáo viên của tiểu nam hài, bản thân cũng rất bận. Sau khi Địch Hạo nhận được điện thoại, quả thực sợ hãi, may mắn Ôn Ngọc nói Thất Thất không có việc gì, nhưng là Địch Hạo cảm thấy quyết định của mình tối qua có chút qua loa. QUá trình đến bệnh viện, sắc mặt ĐỊch Hạo xám xịt, thập phần nghiêm túc, Thất Thất vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của Địch Hạo, dẩu cái miệng nhỏ cúi đầu, đôi tay nắm lại đặt trước người, bất an khoanh vào nhà, Địch Hạo thở dài một hơi, đem Thất Thất ôm vào trong ngực, nhỏ giọng nói," về nhà chúng ta lại nói chuyện." Tần Chí có chút việc, vẫn chưa tới, cho nên Địch Hạo cũng không trực tiếp mang Thất Thất về, mà là trông Chu Diệu, cùng bé chờ Tần Chí. Trong lúc đó, mẹ của tiểu nam hài cũng đi tới bệnh viện, là một nữ nhân xinh đẹp, đồ mặc nhìn có vẻ quý giá, trông là một người có tiền. Nữ nhân cùng Ôn Ngọc gật gật đầu, liền đi vào xem con mình. Địch Hạo thấp giọng hỏi Thất Thất tình huống của đứa trẻ kia, Thất Thất nhỏ giọng nói," ba ba, bác sĩ cùng ôn lão sư nói tiểu ca ca kia thể trạng vốn dĩ không tốt, lần này khả năng có nguy hiểm."
|
Quyển 1 - Chương 61: Tượng vàng nuôi tiểu quỷ[EXTRACT]Địch Hạo cau mày, cúi đầu hỏi," Là sao?" Thất Thất vừa định trả lời, lúc này có một tiếng gọi từ phía sau truyền đến," Hạo Hạo." Thất Thất ngẩn người, quay đầu lại nhìn ——là Tần Chí thúc thúc tới, Thất Thất lại quay đầu nhìn ba ba của mình, mân mê cằm, Hạo Hạo là gọi baba sao? Địch Hạo bĩu môi, Chu Diệu đứng lên gọi," biểu thúc." Tần Chí gật gật đầu, xoa đầu Chu DIệu, sau đó nhìn về phía Thất Thất cùng Địch Hạo, đây là lần gặp mặt kể từ khi hắn biết Thất Thất rất giống mình hồi nhỏ, vừa rồi từ xa đi tới, liền thấy Địch Hạo cùng Thất Thất, trong lòng khó tránh khỏi có nhiều suy nghĩ, nhất thời khống chế không được nên gọi Hạo Hạo, mà sau khi đi vào nhìn Thất Thất, nghĩ đến trước đó thấy ảnh chụp lúc nhỏ của mình, cho dù Tần Chí không nghĩ đến việc đi tìm hiểu lý do, lúc này trong lòng cũng khó bình tâm được —— bởi vì thật sự là quá giống, trong đầu hắn lại xuất hiện ý tưởng hoang đường mình từng nghĩ. Lúc này mẹ của đứa trẻ từ phòng bệnh đi ra, nữ nhân kia sau khi nhìn rõ Tần Chí có chút sửng sốt, sau đó hướng về phía Tần Chí gật gật đầu," không nghĩ tới ở chỗ này có thể gặp Tần tiên sinh." Tần Chí gật gật đầu, không nói chuyện, nữ nhân kia đương nhiên không có ý định tiếp tục nói chuyện, xoay người đi tìm bác sĩ. Thất Thất gãi gãi đầu, ngẩng đầu hỏi Tần Chí," Thúc thúc quen dì đó sao?" Tần Chí lập tức lắc đầu," không quen." "Ai?" Thất thất kinh ngạc nhìn Tần Chí. Tần Chí giải thích nói," Có lẽ cô ấy từng gặp qua chú, nhưng mà chú khẳng định chưa từng gặp cô ấy." Nếu Tần Chí đã tới, Địch Hạo cũng không tiếp tục ở lại bệnh viện đợi nữa. Sau khi tạm biệt Ôn Ngọc, liền mang theo Thất Thất rời khỏi bệnh viện. Tần Chí dắt Chu Diệu đi ở phía sau Địch Hạo, một bên nhìn bóng dáng của Địch Hạo và Thất Thất, một bên không biết suy nghĩ cái gì. Đi đến bên ngoài bệnh viện, Tần Chí nhìn Địch Hạo lập tức phải rời khỏi, rốt cuộc nhịn không được gọi Địch Hạo," Hạo Hạo..." Địch Hạo dừng lại bước chân, quay đầu lại trừng mắt nhìn Tần Chí, Thất Thất cũng quay đầu lại nhìn hai người. "Làm gì? Có việc mau nói!" Địch Hạo không kiên nhẫn nói. "Ách..." Kỳ thật Tần Chí cũng không có gì muốn nói, không biết vì cái gì, chính là muốn giữ Địch Hạo mà thôi. "Thất Thất." Lúc này Chu Diệu mở miệng. Thất Thất nghiêng đầu," làm sao vậy? Diệu Diệu ca ca." "Mấy ngày nữa là sinh nhật ông cố của anh, em cũng tới được không, đêm qua ông bà cố nói với anh muốn mời em tới." Chu Diệu chờ mong nhìn Thất Thất. "Ngô..." Thất Thất muốn đồng ý, nhưng là vẫn ngẩng đầu nhìn ba ba, dò hỏi ý kiến," Ba có đi cùng con không?" Địch Hạo cúi đầu nhìn Thất Thất," Con muốn đi?" Lúc này Tần Chí ngồi xổm xuống đối mặt với Thất Thất," Thất Thất, là sinh nhật ông nội chú, con tới được không?" Tần Chí cầm tay nhỏ của Thất Thất hỏi. Thất Thất cười tủm tỉm nhìn Tần Chí "Ba cũng có thể đi cùng sao ạ?" Tần Chí xoa đầu Thất Thất," Ba con tất nhiên cũng có thể đi, nhưng mà..." Tần Chí nhìn thoáng qua Địch Hạo, sau đó cùng Thất Thất nói," Không biết ba có đồng ý hay không." Thất Thất lập tức gật đầu," Đồng ý a, THất THất đi đâu ba sẽ đi theo đó" Địch Hạo đỡ trán —— tên tiểu tử thúi này sẽ có ngày bán ba nó mất. Tần Chí cười cười, sau đó đứng lên," Diệu Diệu mời Thất Thất, em nên dẫn con tới đó thôi, lần trước sau khi gặp nhau, ông bà nội cũng rất thích em, hy vọng em có thể tham dự buổi lễ mừng thọ." Tần Chí nói dối mắt cũng không chớp. Địch Hạo hồ nghi nhìn Tần Chí, nghĩ đến phải đi tham gia tiệc sinh nhật của ông nội Tần Chí, còn mang theo Thất Thất, trong lòng có chút phức tạp cùng khó xử, vốn dĩ muốn rời xa người kia, kết quả lại càng ngày càng gần. Về đến nhà, Địch Hạo bế Thất Thất, đem bé đặt trên ghế sô pha, còn mình thì ngồi đối diện nhìn Thất THất. Thất Thất cầm chó bông nhỏ làm bằng nhung kế bên lên, muốn đem nó ôm vào trong ngực. "Buông, không được ôm, con nghiêm túc kiểm điểm cho ba." Địch Hạo khoanh tay trước ngực nói. Thất Thất mếu máo, buông chú chó nhỏ. Đôi tay đan vào nhau, cúi đầu nghịch ngón tay. Nhìn Thất Thất nén mình trên ghế sô pha cúi đầu đáng thương, Địch Hạo có chút mềm lòng, nhưng là nghĩ đến chuyện hôm nay, nhíu nhíu mày, vẫn hạ quyết tâm," Con đem chuyện ở trường hôm nay kể rõ ràng cho ba" Thất Thất ngẩng đầu nhìn thoáng qua Địch Hạo, sau đó nhỏ giọng kể mọi chuyện hôm nay xảy ra. "Đứa trẻ mặc hắc y?" Địch Hạo nghi hoặc hỏi," Con cảm giác được hơi thở xa lạ trên người đứa trẻ ấy?" Thất Thất gật gật đầu. Địch Hạo nhìn Thất Thất mếu vẻ mặt ủy khuất, rốt cuộc nhịn không được thở dài một hơi, sau đó đến bên người Thất Thất, đem bé ôm vào trong lòng ngực, vỗ vỗ lưng Thất Thất,"Ba ba biết lần này không phải con sai, chỉ là trùng hợp đụng phải loại chuyện này mà thôi, nhưng là con phải biết rằng, mình có thể làm được cái gì không làm được cái gì, mọi việc phải tự lượng sức của mình, đừng để ba ba lo lắng được không? Đứa trẻ mặc hắc y kia so với con mạnh hơn rất nhiều, hắn may mắn không có ác ý, nhưng lỡ như hắn có thì sao?" Thất Thất ngẩng đầu sờ mặt Địch Hạo," Ba ba đừng giận, là Thất Thất hành động lỗ mãng" Địch Hạo thở dài," cũng không phải nói con lỗ mãng, rốt cuộc lúc ấy con cũng không biết rõ xảy ra chuyện gì, cũng không thể mặc kệ tiểu nam hài nằm trên mặt đất kia, ba ba chỉ là lo lắng cho con, thể chất của con..." Nói nơi này, Địch Hạo lảng tránh một chút, sau đó tiếp tục nói," tóm lại, về sau nếu như con một mình gặp loại chuyện như vậy phải bình tâm, hành động cẩn thận." Thất Thất gật gật đầu," con đã biết, ba ba, con hứa với ba." Địch Hạo nhéo má Thất Thất," Con chỉ cần chắc chắn lúc đó nhớ rõ là được." Cũng không biết Từ Tử Hạo dùng cách gì, ngày hôm sau liền mời được nữ nhân kia tới cục, Tiêu Kiền vẫn còn tiếp tục theo dõi Triệu Âu. Có lẽ do bọn họ đột nhiên tới biệt thự, cho nên sau khi họ rời đi Triệu Âu đột nhiên không có động tĩnh gì, xem ra rất cẩn. Nữ nhân ở trong phòng thẩm vấn nhìn sắc mặt có vẻ tốt hơn so với lúc trước một ít. Địch Hạo ngoài phòng thẩm vấn trộm hỏi Từ Tử Hạo, rốt cuộc sao có thể gọi cô ta tới đây. Từ Tử Hạo nhướng mày, đặc biệt đắc ý vươn hai ngón tay," Tôi nói với ô ta hai câu." "Hai câu gì?" Khâu Viễn cảm thấy hứng thú hỏi. "Tôi nói với cô ta, nếu không muốn bị Triệu Âu trả thù, liền đem những chuyện mình biết nói rõ với chúng ta, đến lúc đó chúng ta tự nhiên sẽ phái người bảo hộ sự an toàn của cô ấy." Từ Tử Hạo lắc đầu," ngày hôm qua không phải chúng ta đoán thứ cô ta tìm là cùng một thứ với Triệu Âu tìm sao, hơn nữa sau khi chúng ta tới cô ta cũng không muốn tìm nữa, nhưng trước đó cô ta tới biệt thự Triệu Âu cũng ở đó, cô ta khẳng định cũng không muốn tìm đồ vật trước mặt Triệu Âu, nếu không tại sao lúc chúng ta đi vào cô ta vẫn chưa lấy được thứ gì, vì thế tôi liền nghĩ cô ta có chuyện gì không muốn để Triệu Âu biết, cho nên mới muốn lấy thứ đó lại." Địch Hạo vỗ vỗ bả vai Từ Tử Hạo," thông minh, nữ nhân này cân nhắc kĩ lưỡng, vì an toàn của mình, khẳng định vẫn là thấy cảnh sát đáng tin cậy, như vậy còn không khai mọi chuyện với chúng ta Từ Tử Hạo gật gật đầu," đó là tất nhiên." Khâu Viễn đạp hắn một chân," được rồi, nhiệm vụ hoàn thành, nhanh đi tìm Tiêu Kiền theo dõi Triệu Âu đi!" Từ Tử Hạo xoa xoa mông, khinh bỉ nhìn Khâu Viễn," đội trưởng, anh dùng xong liền vứt bỏ em." "Lăn." Khâu Viễn còn muốn đá them một cái, Từ Tử Hạo nhanh như chớp liền chạy. Địch Hạo cười lắc đầu, đem Khâu Viễn kéo vào phòng thẩm vấn Khâu Viễn gõ gõ cái bàn, nói thẳng vào vấn đề," Đem những chuyện lần trước cô chưa nói khai ra hết đi." Nữ nhân ngẩng đầu, có chút khẩn trương nắm chặt cạnh bàn," Mấy anh muốn biết cái gì? Kỳ thật những gì tôi biết cũng không liên quan đến vụ an, Triệu Dương thật sự không phải tôi hại chết." Địch Hạo nhướng mày," Triệu Dương không phải cô hại chết, vậy vợ và con hắn thì sao?" Địch Hạo lời nói vừa ra, nữ nhân sắc mặt lập tức liền trắng bệch, cô ta lắc đầu liên tục," không... Không phải tôi, tôi... Tôi không phải cố ý, tôi không nghĩ tới..." Khâu Viễn nhíu mày," rốt cuộc sao lại thế này, nói rõ ràng." Nữ nhân điều chỉnh cảm xúc, mở miệng giải thích nói. Nữ nhân này là tình nhân Triệu Dương nuôi bên mình, sau khi Triệu Dương kết hôn vẫn đi theo hắn, Triệu Dương rất thương cô ta, còn cùng cô ta ở biệt thự ngoài thành, có một ngày cô ta đột nhiên phát hiện Triệu Dương cúng một thứ trong phòng. Trong một ngăn tủ ở thư phòng, có một pho tượng trẻ con bằng vàng, phía trước là lư hương, cô vốn dĩ cảm thấy không có gì, nhưng ở kệ phía trước pho tượng có kẹp rất nhiều giấy, cô liền cầm lên nhìn, phát hiện trên đó đều là những nguyện vọng của Triệu Dương. Nữ nhân nói tới đây liền khóc," Tôi chỉ là... chỉ là nhất thời bị quỷ ám, bởi vì Triệu Dương nói hắn không thích người vợ hiện tại của mình, lại không có biện pháp ly hôn, hơn nữa cô ấy còn mang thai con hắn, Triệu Dương liền càng không thể ly hôn... Tôi chỉ là muốn cô ấy rời khỏi Triệu Dương, chỉ cần cô ấy không thể sinh hài tử... Cho nên tôi liền viết nguyện vọng của mình trên giấy... Tôi thật sự không nghĩ tới nó sẽ được thực hiện, càng không nghĩ đến cô ấy sẽ chết, thật sự, các ngươi tin tưởng tôi." Nữ nhân khóc lóc nhìn hai người. Địch Hạo lắc đầu, thở dài một tiếng," Cho nên lần này cô tới biệt thự để lấy tờ giấy cô đã ghi nguyện vọng lên? Vậy cô vốn nên tới lấy sau khi vợ Triệu Dương chết, tại sao lại đợi sau khi Triệu Dương chết mới đến lấy?" Nữ nhân khụt khịt nói," Sau khi vợ Triệu Dương chết tôi đã muốn lấy, nhưng thật sự tôi không tin mấy chuyện thần quái như vậy, tôi chỉ cảm thấy chuyện này là trùng hợp, vợ của Triệu Dương sao có thể vì một tờ giấy nguyện vọng của tôi mà... Cho nên tôi cũng không để ý chuyện này, nhưng mà lúc Triệu Dương chết..." Nữ nhân nói nói tới đây sắc mặt có chút khó coi," tôi không thể tin được thứ mình đã nhìn thấy... tôi... tôi rất sợ." Khâu Viễn nheo lại đôi mắt," Cô nhìn thấy gì?" Nữ nhân lấy lại bình tĩnh, mở miệng nói," lúc ấy tôi và Triệu Dương ở trong phòng, vốn dĩ đang nói chuyện rất tốt, nhưng Triệu Dương đột nhiên biểu tình sợ hãi, giống như anh ấy thấy được thứ gì đáng sợ lắm, anh ấy một bên kêu đừng tới đây một bên phất tay. lúc ấy tôi cũng rất sợ, chỉ có thể đứng ngốc tại chỗ nhìn anh ấy. Lúc đó anh ấy cúi đầu nhìn xuống mặt đất giống như có thứ gì đó đang bò về phía anh ấy, tôi hỏi anh ấy làm sao vậy, anh ấy nói với tôi có trẻ con. Nhưng mà tôi cái gì cũng không thấy, sau đó anh ấy đột nhiên cầm dao gọt trái cây lên, tôi sợ hãi hét lên trốn phía đối diện anh ấy. Kết quả... Anh ấy giống như trúng tà, bắt đầu tự đâm mình, nhưng mà vẻ mặt của anh ấy giống như bị khống chế... Đặc biệt điên cuồng... Sau khi Triệu Dương chết, tôi rất sợ, nghĩ tới anh ấy có nhắc đến trẻ con, tôi liền nghĩ tới tờ giấy nguyện vọng tôi đã đặt dưới tượng vàng, tôi sợ có chuyện không hay xảy ra trên người mình, tôi cũng sợ người nhà Triệu Dương phát hiện tờ giấy kia, đem mọi chuyện truy cứu lên người tôi, cho nên, tôi mới muốn về lấy nó." Nữ nhân nói xong, Địch Hạo cùng Khâu Viễn đều có chút trầm mặc, sau một lúc lâu, nữ nhân mở miệng hỏi," chẳng lẽ thật sự bởi vì một cái ước nguyện của tôi, nữ nhân kia liền... Loại chuyện này thực sự xảy ra sao?" Địch Hạo nhìn thoáng qua nữ nhân, nhướng mày," nếu tôi không đoán sai, bức tượng vàng đó của Triệu Dương là để dưỡng tiểu quỷ. Nói cách khác, hắn dưỡng tiểu quỷ, hắn phái trao đổi với nó để đạt được ước nguyện, cô lúc ấy đã trao đổi cái gì?"
|
Quyển 1 - Chương 62: Vật hy sinh[EXTRACT]Nữ nhân mê mang nhìn Địch Hạo,” trao đổi? Trao đổi cái gì?” Địch Hạo nhíu mày,” Cô chẳng lẽ không biết dưỡng tiểu quỷ hoàn thành tâm nguyện, chính bản thân phải trả một cái giá sao?” Nữ nhân lắc đầu,” tôi... Tôi không biết a.” ”Cái gì?” Địch Hạo dí sát vào mặt bàn, nghi hoặc mà nghiêm túc hỏi,” Cô cẩn thận kể lại cô đã làm những gì lúc đó?” Nữ nhân có chút lúng túng nói,” Tôi… tôi trực tiếp viết lên, sau đó đặt nó ở dưới tượng vàng... Liền không có gì.” ”Sao có thể...” Địch Hạo nỉ non nói,” Thật kì quái.” Khâu Viễn thấy Địch Hạo như là lâm vào nghi ngờ nào đó, liền kêu người đưa nữ nhân ra, sau đó mở miệng hỏi,” làm sao vậy?” Địch Hạo ngẩng đầu nhìn về phía Khâu Viễn, ngưng trọng nói,” nữ nhân kia có thể là bị người khác lợi dụng, vợ của Triệu Dương căn bản không có khả năng bị một câu của cô ta viết mà chết, huống chi sau đó còn một thai phụ cũng chết như vậy, cho nên, sau lưng khẳng định có kẻ thao túng.” ”Ý cậu là vợ Triệu Dương không phải chết vì tờ tâm nguyện nữ nhân kia đặt dưới tượng sao?” Khâu Viễn mở miệng hỏi. Địch Hạo gật gật đầu,” không sai, thế gian vạn vật đều có nhân quả tuần hoàn, cho dù là dưỡng tiểu quỷ cũng không có khả năng chỉ vì một câu của người mà thực hiện, làm chuyện gì cũng phải có trả giá, nhưng mà cô ta lại không trao đổi cái gì” Khâu Viễn nghi hoặc nói,” Cô ta có thể đang nói dối không?” ”Không có khả năng, chuyện đã tới nước này rồi, cô ta không cần phải nói dối, huống chi từ trong lời nói vừa rồi của cô ta, không khó phát hiện cô ta căn bản không biết cái tượng kia dùng để dưỡng tiểu quỷ, đương nhiên cũng không biết cách sử dụng nó.” Địch Hạo mở miệng giải thích nói. ”Sách, cô ta nói nhiều như vậy cũng chẳng có bao nhiêu manh mối.” Khâu Viễn gõ gõ cái bàn,” Chỉ biết Triệu Dương có nuôi tiểu quỷ, nhưng mà hắn cũng không thể tự giết con của mình, hơn nữa cuối cùng còn tự đem mình hại chết.” Địch Hạo cũng đồng ý nói,” Thật sự không giống như Triệu Dương làm, nhưng hiện tại tôi có một chút nghi vấn.” ”Cái gì?” Khâu Viễn mở miệng nói,” Có phải cậu đang nghĩ, anh của Triệu Dương- Triệu Âu có biết hắn nuôi tiểu quỷ không nhỉ?” Địch Hạo cười cười, sờ sờ cằm,” không sai, tuy nhiên nhìn dáng vẻ Triệu Âu hẳn là biết chuyện Triệu Dương nuôi tiểu quỷ.” Khâu Viễn gật gật đầu,” Triệu Âu xuất hiện ở biệt thự có lẽ cũng để lấy cái tượng vàng đó đi.” ”Ân, khả năng lớn nhất chính là nó, dưỡng tiểu quỷ cần phải đặt ở một chỗ, nếu muốn di chuyển một lần nữa, không thể khinh suất, phải tốn rất nhiều công phu, trình tự rườm rà, nếu có sai sót, sẽ dễ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cho nên Triệu Âu không có khả năng lập tức liền đem tượng vàng nuôi tiểu quỷ chuyển đến chỗ khác.” Địch Hạo mở miệng nói. ”Chúng ta đây hiện tại cần ôm cây đợi thỏ, bắt Triệu Âu hiện hình sao.” Khâu Viễn gõ gõ cái bàn,” Nhưng mà Triệu Âu thật sự là hung thủ sao?” Địch Hạo nhíu nhíu mày, không nói gì. Khâu Viễn nhìn về phía Địch Hạo,” Cậu cũng cảm thấy còn có rất nhiều nghi vấn đi.” Địch Hạo gật gật đầu,” không có đủ động cơ.” Khâu Viễn cũng đồng ý nói,” Đúng vậy, Triệu Âu tuy rằng có khả năng rất lớn biết Triệu Dương nuôi tiểu quỷ, nhưng mà không có động cơ giết người. Cho dù hắn có giết chết Triệu Dương và vợ cậu ta, nhưng thai phụ thứ hai cũng không có nguyên nhân gì bị sát hại. Hơn nữa Triệu Dương chết rõ ràng là tiểu quỷ giết hại, Triệu Âu cũng không có khả năng điều khiển được tiểu quỷ.” Địch Hạo nhíu nhíu mày,” nữ nhân kia nói tượng vàng giống như được cung phụng, nói cách khác bên trong có người đang sử dụng tiểu quỷ, Triệu Âu cùng Triệu Dương hoàn toàn không cần lại đi tìm trẻ con dưỡng tiểu quỷ, cho dù có tìm chắc chắn cũng không dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy. Bởi vì nếu dưỡng tiểu quỷ mà dùng loại phương pháp này để bắt trẻ con, chỉ sợ không thể hoàn toàn khống chế nó, nếu sai sót liền sẽ bị phản phệ, đây đã xem như thuộc phạm vi của tà thuật, điều kiện dùng để trao đổi với loại tiểu quỷ này sẽ không ít đâu. Hơn nữa, vợ Triệu Dương, còn thai phụ thứ hai đã chết, nuôi tiểu quỷ tại sao phải tìm đến hai người họ? Mặt khác, thai phụ chết thứ hai bên cạnh còn có một thai phụ khác, hiện tại có thể xác định đối phương là muốn dưỡng tiểu quỷ, nhưng tại sao không hạ thủ với thai phụ còn lại, mà chỉ cần một cái? Là có yêu cầu và hạn chế gì sao? Chỉ cần hai đứa nhỏ...” Khâu Viễn vỗ vỗ bả vai Địch Hạo “Tôi kêu người đi điều tra Triệu Dương và Triệu Âu, xem những người bọn họ đã từng tiếp xúc qua.” Địch Hạo gật gật đầu,” Thuận tiện kêu Từ Tử Hạo và Tiêu Kiền theo dõi Triệu Âu chặt chẽ, nếu Triệu Âu thật sự muốn di chuyện vị trí của tượng vàng, như vậy hắn nhất định sẽ có động tĩnh trong hai ngày này, bởi vì hắn trước đó khẳng định đã sớm chuẩn bị tốt, hiện tại chậm trễ càng lâu, tỉ lệ thành công càng nhỏ.” Kết quả thật sự giống như lời Địch Hạo nói, không quá một ngày, Từ Tử Hạo liền đưa tin tức sang, thấy Triệu Âu cầm thứ gì ra ngoài, hiện tại đã bị bọn họ chặn ở cửa biệt thự, chỉ là Triệu Âu chết sống đều không cùng Từ Tử Hạo cùng Tiêu Kiền tới cục cảnh sát, còn nói mình cũng không phạm pháp gì, hai người Từ Tử Hạo không có quyền mang hắn tới đồn cảnh sát. Địch Hạo gật gật đầu, dặn dò trong điện thoại,” Vậy liền giữ hắn đi, dù sao cái tượng kia cũng không thể tùy ý di chuyển, hắn chính là nghi phạm, các cậu trông kỹ, tôi cùng Khâu Viễn qua đó tìm các ngươi.” Chờ Địch Hạo và Khâu Viễn tới biệt thự, Triệu Âu còn đang cùng Từ Tử Hạo và Tiêu Kiền giằng co, nhìn dáng vẻ còn rất sốt ruột. Địch Hạo cùng Khâu Viễn đi qua, Triệu Âu thấy hai người, ngữ khí bất hảo đối với họ nói,” hai vị cảnh sát rốt cuộc là có ý gì, không phải nói em trai tôi tự sát sao? Tại sao còn muốn tới tìm tôi, không mau kết án, còn nói tôi là nghi phạm. Tôi thực sự không biết tôi đã phạm tội gì?” Địch Hạo duỗi tay chỉ chỉ đồ vật trong tay Triệu Âu,”Nhìn đồ anh đang cầm trong tay không phải là hiểu rồi sao?” Triệu Âu sắc mặt căng thẳng, nhìn thứ mình đang cầm, nó bị một mảnh vải đỏ che đi, nhưng hắn cảm thấy người cảnh sát đối diện hắn đã biết nó là gì, nhưng Triệu Âu vẫn là mạnh miệng nói,” Tôi không biết cậu có ý gì?” Địch Hạo nhìn Triệu Âu liếc mắt một cái,” Thứ anh đang cầm trong tay chính là tượng vàng dưỡng tiểu quỷ đi.” Triệu Âu sắc mặt biến đổi, Địch Hạo không quản, tiếp tục nói,” Chuyện em trai anh dưỡng tiểu quỷ, anh cũng biết, thậm chí có chìa khóa biệt thự của cậu ta. Sau khi em trai anh chết, anh lập tức liền tới đây lấy, chẳng lẽ nói cái chết của em trai anh không có quan hệ gì tới anh sao? Triệu Âu nhấp nhấp miệng, cười cười,” Anh cảnh sát nói đùa rồi, thứ gọi là dưỡng tiểu quỷ chỉ là để tâm an, em trai tôi tin tưởng mà thờ phụng nó, hơn nữa, tôi cũng tin. Em trai tôi tự sát mà chết, tôi muốn tiếp tục cung phụng, chẳng lẽ không được sao?” Địch Hạo lắc lắc đầu,” Cho dù anh tiếp tục cung phụng, cũng không đạt được bất cứ nguyện vọng gì đâu, bởi vì trên nó đã không còn hơi thở của tiểu quỷ, bây giờ nó chỉ là một đồ vật không hồn.” ”Không có khả năng!” Triệu Âu mới vừa nói xong liền hối hận, hắn lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói,” Anh không cần lừa tôi.” Địch Hạo cười cười,” Tôi không cần phải lừa anh, tôi cảm giác được bên trong thực sự không còn khí tức nào, chỉ là một cái vỏ rỗng, đáng tiếc anh chuẩn bị lâu như vậy, thứ bên trong đã sớm tiêu tán.” ”Sao... Sao có thể.” Triệu Âu mở to hai mắt nhìn tượng vàng trong tay mình. Lúc này Khâu Viễn mở miệng nói,” Triệu tiên sinh, nếu anh không muốn bị chúng tôi mời tới đồn cảnh sát, thì hãy phối hợp với chúng tôi, hiện tại có thể tới biệt thự, chúng ta hảo hảo nói chuyện được không?” Triệu Âu suy sụp một chút, sau đó trầm mặc hướng biệt thự đi tới, Từ Tử Hạo cùng Tiêu Kiền đi theo phía sauTriệu Âu, Địch Hạo lôi kéo Khâu Viễn đi ở cuối cùng. Khâu Viễn nhỏ giọng hỏi,” Tại sao lại thành cái vỏ rỗng? Cậu nói thật sao?” Địch Hạo gật gật đầu,” bên trong thật sự trống không, tôi cũng không biết vì sao không có tiểu quỷ. Nhưng mà tiểu quỷ không thấy, hung thủ không thể là Triệu Âu.” Khâu Viễn nghi hoặc nói, nhìn bóng dángTriệu Âu,” Cậu nói có phải Triệu Âu cố tình tung hỏa mù không, hắn đã đem đồ vật chuyển đi rồi.” Địch Hạo lắc đầu,” Xem phản ứng của hắn vừa rồi thì không phải, hơn nữa dời tiểu quỷ, nếu dời một thân xác mới cho nó, có thể nói so với dời vị trí cung phụng còn khó hơn.” Triệu Âu đem người mang đến biệt thự, sau đó tới chỗ sô pha, đem đồ vật trong tay đặt xuống mặt bàn, thở dài một hơi,” các ngươi muốn hỏi cái gì? Nếu muốn hỏi chuyện dưỡng tiểu quỷ, tôi có thể nói cho các ngươi, đứa trẻ dùng để dưỡng tiểu quỷ đều là chết yểu hoặc gặp chuyện không may, tuyệt đối không phải mưu hại mà có được, chuyện này ở Đông Nam Á đều là chuyện bình thường, các ngươi căn bản không có quyền định tội tôi.” Từ Tử Hạo cười nhạo một tiếng,” Cho dù đứa trẻ không phải bị mưu hại mà có, nhưng mà cách thức anh có được thi thể của đứa trẻ cũng không bình thường đi.” Triệu Âu buông tay nói,” những việc này cũng không phải là tôi làm, là em trai tôi làm, các ngươi muốn tìm liền tìm hắn đi, à, em trai tôi đã chết” ”Anh!” Từ Tử Hạo trừng mắt với Triệu Âu. Địch Hạo ngăn Từ Tử Hạo lại, nhìn về phía Triệu Âu,”Cho dù đứa trẻ không phải bị hại chết, nhưng dùng phương thức này tìm kiếm cũng là vi phạm Thiên Đạo, cho nên cái giá mà các người dùng để dưỡng tiểu quỷ hẳn cũng không nhỏ, hơn nữa theo tôi biết, dưỡng tiểu quỷ cần có một trung gian, người trung gian này hẳn là Triệu Dương đi? Cho nên mới đem tượng đặt ở biệt thự của Triệu Dương, đúng không?” Triệu Âu nhìn Địch Hạo liếc mắt một cái,” cảnh sát thế nhưng lại hiểu những chuyện này, không sai, người trung gian là em trai tôi, nhưng người trực tiếp được lợi cũng là hắn.” Địch Hạo cười cười, đột nhiên duỗi tay qua lấy tượng vàng trên bàn. Triệu Âu nóng nảy,” Anh làm gì!” Liền muốn duỗi tay đoạt lấy. ”Đừng nhúc nhích!” Khâu Viễn trực tiếp móc súng ra, chĩa về phía Triệu Âu Triệu Âu bất đắc dĩ giơ tay lên, dừng động tác. Từ Tử Hạo vén vải đỏ ra, tượng vàng liền xuất hiện, phía dưới tượng là một đống xấp giấy, Địch Hạo lấy chúng ra, sau đó đem tượng vàng cho Từ Tử Hạo cầm, tự mình lật xem nội dung trên giấy, sau khi xem xong, Địch Hạo nhìn về phía Triệu Âu,” Triệu tiên sinh, anh thật không thành thật, anh nói người được lợi là Triệu Dương, nhưng mà trên đây lại có rất nhiều chuyện được lợi cho xí nghiệp Triệu thị của các người, chỉ sợ đây mới là mục đích chính các người dưỡng tiểu quỷ đi, dùng để làm sản nghiệp của Triệu thị nhanh chóng phát triển.” Triệu Âu kéo lên khóe miệng,”Vậy thì sao chứ. Nó có thể chứng minh cái gì sao?” Địch Hạo lắc đầu,” Quả thật không chứng minh được gì. Nhưng tại sao người trung gian lại là Triệu Dương mà không phải là anh? Nếu Triệu Dương là người trực tiếp được lợi, vậy lợi ích hẳn cũng rất nhiều, nhưng là theo chúng tôi điều tra, sản nghiệp của Triệu thị càng coi trọng anh mới đúng.” Địch Hạo nhìn Triệu Âu,” Tôi đột nhiên nhớ tới, những tâm nguyện khi dưỡng tiểu quỷ càng lớn thì phải trả giá càng nhiều, mà thứ càng trả giá nhiều càng phải là thứ quan trọng, cuối cùng nếu phát sinh ngoài ý muốn, người trung gian cũng sẽ phải bỏ mạng, cho nên... Triệu Dương không chỉ không phải là người trực tiếp được lợi, mà còn là vật hy sinh các người sử dụng khi có chuyện ngoài ý muốn đi, bởi vì loại chuyện này cần có quan hệ huyết thống, cho nên các ngươi liền chọn Triệu Dương?” Địch Hạo dí sát mặt vào gương mặt khó coi của Triệu Âu,” Tôi nói không sai đi?” Triệu Âu sắc mặt có chút tái nhợt nhìn Địch Hạo,” Cho dù là vậy thì sao chứ, chẳng lẽ anh có thể nói Triệu Dương là tôi hại chết?” Địch Hạo thở dài,” không sai, Triệu Dương không có khả năng là anh hại chết, anh căn bản không có biện pháp sử dụng tiểu quỷ, nhưng là... Triệu Dương hẳn là không biết chính mình là vật hy sinh đi, các ngươi căn bản không có khả năng nói cho hắn loại chuyện này, cho nên Triệu Dương chết, cũng có thể nói là ở bên trong dự kiến của anh, anh sở dĩ nhận định Triệu Dương tự sát, bởi vì anh biết nguyên nhân cái chết của hắn, mà nguyên nhân Triệu Dương chết xác thực không có khả năng nói ra.”
|
Quyển 1 - Chương 63: Đừng nghĩ phân rõ ranh giới[EXTRACT]Triệu Âu trở nên im lặng, sau một lúc lâu mới mở miệng," Cho dù tôi biết nguyên nhân cái chết của Triệu Dương thì sao chứ, cái chết của nó cũng không phải do tôi gây ra, a, tôi nhiều nhất cũng chỉ có thể coi như biết chuyện không báo mà thôi." Địch Hạo nhìn Triệu Âu," Anh xác định Triệu Dương là bị phản phệ mà chết? Vậy anh có nghĩ vì sao anh ấy lại bị tiểu quỷ phản phệ?" Triệu Âu lắc đầu," Tôi cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng chuyện này đâu liên quan tới tôi, tôi cũng không nghĩ sẽ điều tra rõ ràng, quá phiền toái." "A, nói là phiền phức không bằng nói anh đề cao sự không liên quan tới bản thân đi." Từ Tử Hạo cười nhạo nói," Anh căn bản không quan tâm Triệu Dương chết hay sống, thì sao có thể điều tra kĩ cái chết của Triệu Dương, cho dù Triệu Dương đã chết, các ngươi lại tìm một người cam tâm tình nguyện làm vật hi sinh khác thì tốt rồi, không phải sao." Triệu Âu cười cười," cảnh sát, không nên nói bậy a." "Hừ." Từ Tử Hạo quay đầu đi. Ra biệt thự, Từ Tử Hạo còn tiếp tục sinh hờn dỗi —— đối với tên tiểu nhân Triệu Âu kia, bọn họ căn bản không có lý do đem hắn đến cục cảnh sát, cho dù biết chuyện hắn làm, nhưng nếu chiếu theo pháp luật thì hắn lại không tính là phạm pháp. "Được rồi, cậu cũng đừng giận dỗi nữa, tượng vàng dưỡng tiểu quỷ kia không phải bị chúng ta thu về rồi sao." Khâu Viễn chỉ vào tượng vàng trong tay Tiêu Kiền nói. "Ai, tôi chính là... Sách, nghĩ tới hắn liền ghê tởm, mà cố tình hắn quả thực không phạm pháp." Từ Tử Hạo lắc đầu nói," thật là quá ghê tởm." Địch Hạo vỗ vỗ bả vai Từ Tử Hạo," yên tâm đi, làm nhiều chuyện thiếu đạo đức, cuối cùng cũng sẽ bị báo ứng." "Thật đúng là hi vọng báo ứng của hắn tới sớm một chút. Hừ, không chỉ có Triệu Âu, Triệu gia bọn họ lợi dụng dưỡng tiểu quỷ phát triển xí nghiệp của gia tộc đều thực ghê tởm, làm việc chính quy một chút không tốt sao!" Từ Tử Hạo bất đắc dĩ nói. "Trên thế giới này người chịu kiên định làm đúng quy tắc không ít, nhưng nguyện ý đi lối tắt lại càng nhiều." Địch Hạo thở dài," Cho dù đi lối tắt, thì chọn lối tắt chính nghĩa một chút còn tốt, nhưng là sợ lối tắt ấy lại hại người." Manh mối từ chỗ Triệu Âu cũng chỉ là biết Triệu Dương bị tiểu quỷ phản phệ mà chết, như vậy đến cuối cùng vì sao lại bị phản phệ? Đại khái có thể suy đoán nguyên nhân là vì hai đứa trẻ đã chết, chỉ là, người đứng đằng sau đến tột cùng là ai? Hắn có mục đích gì? Trước mắt, Địch Hạo bọn họ như cũ không có chút manh mối nào. Triệu Dương cùng Triệu Âu tiếp xúc rất nhiều người, bọn họ còn phải điều tra tất cả. Mà trong lúc điều tra án kiện, tiệc mừng thọ của lão thái gia Tần gia cũng tới rồi. Khâu Viễn chắc chắn là sẽ tham gia, Địch Hạo vì yêu cầu của THất Thất tâm không cam tình không nguyện cũng tới tham gia. Thế là hai người cùng xin nghỉ một ngày, cũng cẩn thận chuẩn bị thật tốt. Khâu Viễn cùng Địch Hạo đều đi rồi, Lâm Du nhìn chỉ còn lại có hai người Từ Tử Hạo và Tiêu Kiền cũng thật sự không có việc gì làm, vì thế cũng thuận tiện để hai người họ nghỉ, còn Viêm Minh... Lâm Du nghĩ, một ngày hôm nay anh cũng chưa thấy người, cũng không biết tiểu tử này đi nơi nào, chỉ gửi một cái tin nhắn —— bị bắt cóc, xin nghỉ một ngày. Lâm Du trừu trừu khóe miệng, cũng không quản Viêm Minh. Hôm nay Thất Thất cũng không đi học, lại có ba ba nguyên ngày hôm nay đều đi bồi bé, cho nên cảm xúc của Thất Thất tăng vọt dị thường. "Ba ba, chúng ta phải mặc quần áo gì đây?" Thất thất chỉ mặc một cái áo ba lỗ ngồi ở trên giường, đôi tay nắm gót chân nhỏ, nhìn Địch Hạo lục tung. "Ân......" Địch Hạo kéo dài âm thanh, nhưng là hiển nhiên còn chưa biết mặc đồ gì thích hợp, phải nói cậu chưa từng chuẩn bị những trang phục chính quy thế này. Thở ra một hơi, Địch Hạo từ tủ quần áo chui ra, tựa vào mép giường kêu lên: "Không được, ba ba của con sắp điên rồi, không có quần áo nào thích hợp cả!" Thất Thất chọc chọc Địch Hạo ngồi ở mép giường trước mặt bé," ba ba, phải đi ra ngoài mua sao?" Địch Hạo lập tức quay đầu lại nheo đôi mắt nhìn Thất Thất, cũng duỗi tay ra chọc chọc lên bụng nhỏ của Thất Thất," mua cái gì a! Ba vốn dĩ không muốn đi! Hiện tại còn phải bỏ tiền! Hừ hừ." Thất thất sờ sờ đầu Địch Hạo," ba ba ngoan nga, ba đã đồng ý với Thất Thất rồi." Địch Hạo rầm rì hai tiếng, vừa định mở miệng nói chuyện, lúc này di động vang lên, Địch Hạo duỗi cổ nhìn di động bên cạnh THất Thất," Đem điện thoại qua đây cho ba." "Nga." Thất Thất duỗi tay cầm lên, nhìn thoáng qua người gọi tới," ai? Siêu cấp vô địch đại ngu ngốc là ai a?" (Vầng nó giảm dần từ cao tới thấp siêu cấp - vô địch - đại, bạn Địch Hạo đặt tên có tâm quá:v) Địch Hạo trừu trừu khóe miệng, một phen đoạt lấy di động," Trẻ con hỏi nhiều như vậy để làm gì." Sau đó liền nghe điện thoại," Alo?" "Hạo Hạo, chọn xong quần áo chưa?." Tiếng nói trầm thấp từ trong điện thoại truyền đến, Địch Hạo bĩu môi —— người này thật là, câu nói đầu tiên chính là lời mình không muốn nghe. "Không có." Địch Hạo nhăn lại cái mũi," Sinh nhật lão gia tử, người được mời khẳng định rất nhiều, dù sao cũng phải mặc chính trang đi thôi?" "Ân, đúng là như thế." Tần Chí ôn hòa nói. "Ai, hảo phiền toái." Địch Hạo thở dài," Tí nữa tôi ra ngoài mua sau." "Hạo Hạo, anh đưa hai người đi mua, vốn dĩ mục đích anh gọi điện thoại cho em chính là cái này" Tần Chí mở miệng nói. Địch Hạo nhíu nhíu mày," Hứ, không cần..." "Hạo Hạo." Tần Chí đánh gãy cự tuyệt của Địch Hạo," Anh muốn mang Diệu Diệu đi mua quần áo, nó mới vừa về nước, cũng không đồ thích hợp để mặc, là Diệu Diệu kêu anh mang Thất THất đi cùng, vốn dĩ là DIệu Diệu mời hai người, hiện tại cùng đi mua quần áo cũng không có gì." Lúc này Thất Thất bò tới bên người Địch Hạo rồi, vừa lúc nghe thấy được Tần Chí nói chuyện," là Tần Chí thúc thúc sao?" Thất Thất bắt lấy di động hỏi. Địch Hạo bấtlực nhìn THất Thất, thuận thế đem điện thoại cho Thất Thất. "Thất Thất sao?" Tần Chí cười hỏi. "Ân, là cháu." Thất Thất cười tủm tỉm đem di động đặt lên trên tai: "thúc thúc có chuyện gì sao?" "Nga, là như vầy, Diệu Diệu muốn chú đưa cháu và ba đi mua quần áo, trong chốc lát chú sẽ tới đón hai người được không?" "Được ạ được ạ." Thất Thất vui sướng gật đầu," Cháu và ba ở nhà chờ chú nha." "...Hảo." Tần Chí ngẩn người, sau đó mới mở miệng trả lời. Sau khi cúp máy, Tần Chí cọ xát di động, nghĩ đến câu nói của Thất Thất —— bé cùng Địch Hạo ở nhà chờ hắn. Làm hắn trong nháy mắt cảm giác mình có một gia đình, trong nhà này có người hắn yêu và con, đang chờ mình về nhà. Cho dù Tần Chí biết Thất Thất rõ ràng không phải có ý này, nhưng vẫn không thể tránh khỏi nghĩ như vậy, ngẫm lại cảm giác quả thực không tồi. Bên này sau khi Thất Thất cúp điện thoại, vừa nhấc đầu liền thấy ba ba đang nheo mắt nhìn mình, Thất thất chớp chớp mắt," ba ba làm sao vậy?" Địch Hạo nắm mũi nhỏ của THất Thất," Tiểu tử thúi nhà con, thật sự tự mình đưa ra quyết định." "Hắc hắc." Thất Thất nắm chặt tay Địch Hạo, lắc lắc," Bởi vì con biết ba ba là tốt nhất, chỉ cần là thất thất muốn làm, ba ba tuyệt đối vô điều kiện chấp nhận a." Địch Hạo bất đắc dĩ cười đứng lên, sau đó đem Thất Thất cũng bế lên, để Thất Thất đứng trên giường, vỗ vỗ mông nhỏ của Thất Thất," được rồi, đúng là biết nịnh hót, mau mặc quần vào." "Tuân mệnh ~" Thất Thất ngây ngô kính cái lễ, sau đó tự mình chạy đi mặc quần. Tần Chí mang theo Chu Diệu đón Thất Thất và Địch Hạo, sau đó liền mang theo ba người đi tới một cửa hàng bán quần áo cấp cao. Địch Hạo đi vào liền phát hiện bên trong tất cả đều là hàng hiệu, cậu liếc Tần Chí một cái," lão tử không có tiền mua quần áo quý như vậy." Trước không nói Địch Hạo có tiền hay không, chính là Địch Hạo sẽ không lãng phí nhiều tiền như vậy mua một bộ tây trang không mặc được mấy lần, Địch Hạo thật sự sẽ không xa hoa như vậy," Thế này đi, tôi trả tiền đồ của Thất Thất, tí nữa anh đưa tôi đến tiệm khác đỡ xa xỉ hơn tôi sẽ mua cho mình." Tần Chí trong lòng đột nhiên dâng lên một chút tức giận, còn kèm theo một chút vô lực —— nếu là trước kia, Địch Hạo nhất định sẽ để hắn trả toàn bộ tiền quần áo. Hắn nắm bả vai Địch Hạo," Hạo Hạo, em nhất định phải cùng anh một hai phân rõ ranh giới sao!" Địch Hạo nhìn Tần Chí biểu tình nổi giận đùng đùng, nhíu nhíu mày," Tần Chí, tôi hiện tại không muốn tranh luận với anh, chúng ta đừng tranh luận ở đây được không?" Tần Chí cúi đầu nhìn hai đứa trẻ, nhấp nhấp môi, để sát vào bên tai Địch Hạo, cơ hồ là cắn răng nói," Hạo Hạo, em nhớ rõ cho anh, anh tuyệt đối, tuyệt đối không cho phép em cùng anh phân rõ ranh giới, em đừng mơ." Địch Hạo đứng lặng trong chốc lát, đã bị Tần Chí kéo đi vào, Tần Chí đem hai tiểu gia hỏa đẩy cho giám đốc ở đây, sau đó liền đem Địch Hạo kéo vào phòng thử quần áo. Địch Hạo phản ứng lại, muốn tránh thoát, nhưng là Tần Chí nắm tay cậu rất chặt. "Tần Chí! Anh muốn làm gì......" Tần Chí đem Địch Hạo đẩy đến tường trong phòng thử quần áo, nhấp miệng không nói một lời hôn lên, cũng ngăn chặn lời Địch Hạo sắp sửa nói ra. "Ngô..." Địch Hạo giãy giụa đẩy Tần Chí. Tần Chí một bàn tay đặt ở bên hông Địch Hạo, một tay nắm cằm Địch Hạo, không cho cậu tránh né cái hôn của mình, một chân cũng chen vào giữa hai chân Địch Hạo, không cho Địch Hạo có hành động phản kháng. Gặm cắn đôi môi Địch Hạo, Tần Chí gần như vội vàng muốn thâm nhập càng sâu. Địch Hạo muốn mở miệng nói chuyện, lại bị Tần Chí mở ra khe hở, lập tức đem đầu lưỡi vói vào trong miệng ĐỊch Hạo, cùng cậu dây dưa hôn môi, Địch Hạo bị Tần Chí đẩy vào tình huống càng thêm điên cuồng. Hai đôi môi quấn chặt, dây dưa lẫn nhau, lưu luyến triền miên, Địch Hạo dần dần duỗi tay lên bả vai Tần Chí, nắm chặt. Không biết qua bao lâu, Tần Chí rốt cuộc buông môi ĐỊch Hạo ra, hai người đều dồn dập thở hổn hển, Tần Chí vừa mút hôn môi Địch Hạo, vừa khàn khàn kêu tên Địch Hạo," Hạo Hạo, Hạo Hạo..." Địch Hạo nghe được Tần Chí từng tiếng kêu tên mình, ngón tay giật giật, muốn vuốt ve biểu tình đau thương của Tần Chí. "Hạo Hạo em không thể tha thứ cho anh sao? Em cũng có thích anh phải không? Phải không? Trả lời anh được không..." Tần Chí ánh mắt đau thương thỉnh cầu. Địch Hạo há miệng thở dốc, lại cái gì cũng trả lời không ra —— cậu không biết, tâm thực loạn, nhưng Địch Hạo biết, cậu kỳ thực không ghét nụ hôn của Tần Chí. "Bang bang!" Tiếng gõ cửa đánh gãy hai người, ngoài cửa truyền đến tiếng gào của Thất Thất," ba ba, thúc thúc! Hai ngươi làm sao vậy! Sao còn chưa ra?" Địch Hạo đẩy Tần Chí ra, nhìn thoáng qua Tần Chí,chuyển tầm mắt đi, ho khan hai tiếng, sau đó mở cửa ra —— Thất Thất đang giơ nắm tay, cau mày,đang chuẩn bị tiếp tục gõ cửa, vừa thấy cửa mở, vẫn là ba của mình, lập tức nhào qua, giữ được Địch Hạo chân, ngẩng đầu lo lắng hỏi," ba ba, sao ba và thúc thúc vào đó lâu như vậy." "Ách..." Địch Hạo á khẩu không trả lời được —— nhưng mà thời gian đã rất lâu sao? Bên trong cánh cửa, Tần Chí cũng điều chỉnh lại tâm tình, đứng ở bên người Địch Hạo, sờ sờ đầu Thất Thất," chúng ta đang thương lượng về lễ mừng thọ buổi tối của ông nội, ngại quá, làm cho Thất THất lo lắng." Thất thất chớp chớp mắt, sau đó lắc lắc đầu," nga, như vậy a, không có việc gì." Chính là đồng thời cũng có chút nghi hoặc —— sao miệng ba ba lại có chút đỏ nhỉ? Địch Hạo lúc này đều không nghĩ nhìn về phía Tần Chí, chỉ có thể đem tầm mắt đặt trên người Thất Thất, trong lòng chửi thầm —— thật biết bịa đặt. Cuối cùng Địch Hạo bị Tần Chí nhét vào một bộ tây trang màu trắng bạc, bộ tây trang này ở cổ tay áo có thêu hoa văn màu trắng bạc, có vẻ cao quý trang nhã, cũng phù hợp với hình tượng của Địch Hạo, chờ Địch Hạo từ phòng thử đồ ra, cả người thật sự rất soái khí, Thất Thất vỗ tay khen ngợi. Mà Tần Chí lúc này đã đem tiền thanh toán, Địch Hạo bĩu môi, cũng không nói gì —— cậu hiện tại thật sự không muốn cùng Tần Chí nói gì, biệt nữu a (lúng túng). Tần Chí tự mình chọn một bộ tây trang thuần đen, bên trong cũng là áo sơ mi màu đen, cả người đều hoàn hảo, khí thế áp người, thân hình cao lớn mạnh mẽ. Hai đứa nhỏ Thất Thất và Diệu Diệu thế nhưng lại chọn mặc tây trang giống nhau, chẳng qua Thất Thất mặc áo khoác trắng, mà Chu Diệu lại mặc áo khoác đen. Hai đứa nhỏ đáng yêu như búp bê vậy, sau khi mặc tây trang vào lại có vẻ nghiêm túc. Thất Thất nhìn màu sắc tây trang của ba ba và mình giống nhau, vừa lòng gật gật đầu —— ân, đồ cha con a.
|
Quyển 1 - Chương 64: Tiệc mừng thọ[EXTRACT]Tần Chí đứng cách không xa nhìn một lớn một nhỏ nói chuyện, ánh mắt nhịn không được dịu dàng đi vài phần, nếu có thể, hắn đương nhiên cũng muốn dung nhập với họ, nhưng mà với tình hình hiện tại mà nói, chỉ sợ nếu hắn dung nhập thì sự hạnh phúc này sẽ bị phá vỡ mất —— con đường phía trước nhấp nhô, vẫn cần nỗ lực a. Tần thị ở kinh đô tiếng tăm lừng lẫy, thậm chí ở nước ngoài cũng đã nổi danh, cho nên tiệc mừng thọ của Tần lão gia lần này, người đến chúc mừng rất nhiều. Nhưng mà Tần lão gia đã sớm không để bụng tiệc mừng thọ lớn thế nào, có thể cùng người nhà ở bên nhau ăn một bữa cơm, đoàn tụ một chút liền thỏa mãn, với tuổi tác và địa vị của ông bây giờ những việc muốn làm đều rất đơn giản. Sở dĩ còn chuẩn bị tiệc mừng thọ, cũng vì xu thế tất yếu. Bởi vì lấy địa vị của Tần gia, cho dù người không tính mời cũng sẽ có rất nhiều người không mời mà đến, như vậy càng phiền toái, còn không bằng lấy một ngày để tổ chức để tất cả mọi người tới cũng không quá phức tạp. Cho nên Tần gia cũng không có ý định làm danh mục khách mời, bữa tiệc này ai muốn đến thì đến, Tần gia sẽ tự tiếp đãi, ngoài việc phải xác minh thân phận ở ngoài, cũng không có yêu cầu gì khác, cho nên người tới dự thân phận địa vị nào cũng có. Tần Chí tất nhiên đã sớm thông báo xuống, nên tiếp đãi người nào, dẫn tới khu vực nào, đều có quy định. Cho nên bên trong hội trường, chia thành các khu vực khác nhau, những người có thân phận giống nhau sẽ ở cùng một khu vực, tất nhiên không phải là cách tiếp đãi khác nhau, mà là những người có thân phận không giống nhau, nếu ở chung sẽ có sự phân biệt, như vậy lễ nghĩa có vẻ không chu toàn, nhưng mà các khu vực cũng không có hạn chế, một người có thể đến nơi nào mình muốn. Nhưng nếu là người sáng suốt đều nhìn ra được sự phân chia giữa các khu vực, những người hiểu chuyện đều sẽ bình thản chấp nhận sắp xếp. Nhưng mà người như vậy không nhiều, đại đa số những người có một chút thân phận, nói không dễ nghe một chút, là những kẻ da mặt dày, vì ý đồ riêng của mình, đương nhiên sẽ không an phận. Lương Vận Thơ trước đó bàn hợp đồng với Tần Chí không có được sự đồng ý, hợp tác tự nhiên thất bại, lần này đến tiệc mừng thọ, Lương Vận Thơ cũng giống như hoa hồ điệp, ở trong đám người hỗn tạp, tươi cười khôn khéo, cùng những người khác nói chuyện rất thoải mái. Lúc Tần Chí tự mình mang theo Địch Hạo cùng hai tiểu gia hỏa nhi tiến vào, hấp dẫn ánh mắt mọi người. Ai cũng biết Tần Chí là người cầm quyền của Tần gia, tuổi còn trẻ, năng lực lại rất cao, thủ đoạn cường ngạnh, là thiên chi kiêu tử mà trời xanh chiếu cố. Mà tính hướng của Tần Chí mọi người đều có nghe nói, chỉ là trước nay Tần Chí chưa từng công khai bất kì người nào trước công chúng, mà lần này, ở tiệc mừng thọ của ông nội hắn, ở bữa tiệc trọng đại như vậy, Tần Chí lại tự mình đưa một người trẻ tuổi lạ mặt đến, này không thể không khiến người khác coi trọng. Vì thế Địch Hạo thành công hấp dẫn ánh mắt mọi người. Thất Thất cầm tay Địch Hạo, nép sát vào đùi Địch Hạo, ngẩng đầu hỏi," ba ba, tại sao bọn họ đều nhìn chúng ta?" Những người gần đó nghe được đều hít một ngụm khí —— người thanh niên Tần Chí kia thế nhưng đã có con? Rốt cục là có chuyện gì? Địch Hạo cũng buồn bực —— còn không phải là bị Tần Chí dẫn vào sao, tại sao trong ánh mắt những người này nhìn cậu đều có sự tìm tòi nghiên cứu vậy? Địch Hạo vỗ vỗ bả vai Thất THất an ủi," Bọn họ muốn nhìn thì nhìn đi, dù sao Thất Thất của chúng ta đáng yêu như vậy, nhìn cũng không sao." Chu Diệu cũng nắm chặt tay Thất THất" Thất Thất là đáng yêu nhất." Thất Thất tủm tỉm cười rộ lên, cho Chu Diệu một gương mặt tươi như hoa. Tần Chí nhìn ánh mắt của những người xung quanh, khóe miệng lơ đãng kéo ra một nụ cười —— hắn chính là muốn cho tất cả mọi người biết, Địch Hạo là người của hắn. Một bàn tay vòng qua bả vai Địch Hạo, không chờ Địch Hạo tránh thoát, Tần Chí liền ghé sát bên tai Địch Hạo,"Anh đưa em tới chỗ ông nội, em không phải đã chuẩn bị một món quà rất quý giá sao? Em tự mình tặng cho ông đi." Tần Chí nói xong liền đưa Địch Hạo hướng về phía chỗ Tần lão gia, nơi đó có toàn bộ người nhà của hắn. Thất Thất và Chu Diệu ở phía sau Tần Chí liếc nhau, cũng tay cầm tay đi theo hai người. Mọi người xung quanh đều kinh ngạc nhìn Tần Chí dẫn người đến chỗ chủ nhân bữa tiệc hôm nay, sôi nổi nhận định —— chẳng lẽ suy đoán trở thành sự thật? Lương Vận Thơ phẫn hận nhìn Địch Hạo được Tần Chí ôm trong lòng, cô vốn dĩ cũng muốn tự mình đến chúc thọ Tần lão gia, nhưng lại bị chặn, mà Địch Hạo, người mà nàng khinh thường ở văn phòng Tần Chí, thế nhưng lại được Tần Chí tự mình đưa tới, cậu ta dựa vào cái gì! Tần Hiểu đứng ở bên cạnh cha mẹ, lúc anh trai cậu tiến vào, còn cùng mẹ Chu trêu ghẹo —— anh trai cậu thật sự đến nơi nào đều là tiêu điểm, đến chỗ đông cũng không cần tìm người, liếc một cái là có thể nhận ra. Chính là lúc này Tần Hiểu lại giật mình mở to miệng nhìn anh trai cậu và Địch đại ca cậu bội phục nhất, đến tột cùng hai người họ phát triển thành loại quan hệ này lúc nào thế! Tần Hiểu một chút cũng không ngốc, ngược lại cậu rất thông minh, hơn nữa còn hiểu anh cậu, người có thể làm cho anh cậu tự mình đưa tới lễ mừng thọ của ông nội, như vậy phân lượng của người này trong lòng anh cậu quả thật không nhỏ. Đang giật mình, cánh tay Tần Hiểu đột nhiên bị đụng chạm, quay đầu lại, nhìn thấy một ly champagne đưa tới, Tần Hiểu bĩu môi,"Tôi không uống rượu vang đỏ, không muốn uống champagne." Tuy nói như vậy, Tần Hiểu vẫn là nhận lấy. Viêm Minh trừng mắt nhìn Tần Hiểu một cái," Cho cậu cái gì thì uống cái đó, yêu cầu nhiều như vậy." Tần Hiểu nói thầm," Người nhà tôi đều ở đây lại dám nói chuyện với tôi như vậy, thật là... Hừ, mất công tôi xem anh là bạn tốt, tự mình đưa ăn tới bữa tiệc này." Viêm Minh bất đắc dĩ nhìn Tần Hiểu, nghe thấy Tần Hiểu nói thầm, cũng không biết là nên cười hay là nên khóc —— sáng sớm hôm nay hắn đã bị Tần Hiểu lôi đi, còn lấy di động của hắn gửi cho Lâm Du, cũng không biết Lâm Du có cảm nghĩ gì, nhưng mà cũng không quan trọng, quan trọng là, Viêm Minh đã biết trước sau khi hắn trở về, công việc bị bỏ bê hôm nay sẽ bị dồn thêm nhiều hơn nữa. Tần Nghiêu Thiểm và Chu mẫu ánh mắt đều đặt trên người Thất Thất bọn họ, hai người họ không giống Tần gia gia, Tần nãi nãi, ký ức lúc Tần Chí khi còn nhỏ có chút mơ hồ, khi lớn tuổi sức khỏe không còn dẻo dai, trí nhớ giảm sút. Còn Tần Nghiêu Thiểm và Chu mẫu đã sống cùng Tần Chí từ nhỏ đến lớn, cũng tuyệt đối không vì công việc bận rộn mà không chăm sóc cho Tần CHí, cho nên bọn họ đương nhiên nhớ rất rõ hình dáng Tần Chí lúc nhỏ, vừa rồi Thất Thất tiến vào, hai người liền chú ý tiểu hài tử bên người Tần Chí, này vừa thấy, quả thực lắp bắp kinh hãi, không dám tin tưởng mà nhìn chằm chằm. Tần nãi nãi nhìn thấy ánh măt hai người, vỗ vỗ cái trán," ai u, thế nhưng đã quên nói cho hai đứa, đứa trẻ này cùng Tần Chí lúc nhỏ rất giống nhau đi?" Chu mẫu giật mình nhìn Tần nãi nãi," mẹ thế nhưng đã sớm biết?" "Nga, cũng mới biết mấy hôm trước, lúc ấy mẹ cùng ông già trở về, không phải đi nhà trẻ đón Diệu Diệu sao, liền thấy đứa nhỏ này, chậc chậc, lúc ấy mẹ cảm thấy rất giống Tần Chí lúc nhỏ, sau lại trở về lật xem ảnh chụp của TIểu Chí, càng cảm thấy quá giống." Tần nãi nãi lắc đầu nói," thật sự giống nha." Lúc này Tần Nghiêu Thiểm cũng quay đầu," mẹ, mẹ còn giữ ảnh lúc nhỏ của Tần CHí sao? Có cởi truồng không?" "Ai ai... Tiểu Chí tới rồi, đừng nói tới đề tài này!" Tần nãi nãi vội vàng xua tay. Tần Nghiêu Thiểm cùng Chu mẫu liếc nhau, bất đắc dĩ gật gật đầu, Chu mẫu chần chờ mở miệng hỏi," mẹ, đứa trẻ này có phải hay không là..." Tần nãi nãi lắc đầu," Tiểu Chí nói không phải... Ai biết có phải hay không, nhưng mà nếu là thật, Tiểu Chí cũng không có lý do gì phủ nhận. Theo mẹ thấy, các con không cần quá rối rắm, hai đứa nhìn kỹ đứa nhỏ này, vẫn là có chút giống ba của nó, nga, chính là người mà Tiểu Chí đang lôi kéo đó." Ánh mắt Tần nãi nãi nhìn qua. Tần Nghiêu Thiểm và Chu mẫu cũng nhìn theo, bọn họ nói chuyện cũng đã qua một lúc, Tần Chí và Địch Hạo cũng đã tới gần, này vừa thấy càng thêm rõ ràng, người thanh niên kia cùng đứa trẻ quả thực rất giống nhau, còn có ánh mắt Tần CHí nhìn người thanh niên đó... Tần Nghiêu Thiểm cười cười, ôm lấy Chu Uyển," Cho dù có phải con của Tiểu Chí hay không, sợ rằng cũng sẽ là cháu trai của chúng ta" Chu mẫu gật gật đầu," Ánh mắt của người trẻ tuổi này thanh minh, quan trọng nhất chính là lớn lên nhìn cũng không tồi, bộ dáng rất đẹp trai, nhưng mà vẫn phải nhìn kỹ một chút, ai, Tiêu Chí nhà chúng ta cuối cùng cũng tìm được chỗ về..." Địch Hạo bị Tần Chí ôm đưa đi, ngay từ đầu còn có chút ngốc, nhưng mà ở trên đường chào hỏi những người bạn của Tần Chí, Địch Hạo liền thanh tỉnh lại, muốn tránh khỏi tay Tần Chí, Tần Chí cũng biết không thể cưỡng bách Địch Hạo ở chỗ đông người, đương nhiên, hắn cũng không muốn cưỡng bách Địch Hạo, cho nên chỉ có thoái lui mà nắm tay Địch Hạo đưa đi, lúc Địch Hạo còn muốn phản kháng, nhỏ giọng uy hiếp một câu," Nếu em lại phản kháng, anh sẽ ở trước mặt mọi người hôn em em tin không." Địch Hạo nheo lại đôi mắt nhìn biểu tình của Tần Chí —— hắn đang nói thật, vì thế chỉ có thể tùy ý Tần Chí lôi kéo. Tần Chí sau khi bắt chuyện với một số người, rốt cuộc mang theo Địch Hạo đi tới trước mặt người nhà hắn, lúc này không chỉ là người của Tần ia, mà người nhà của Chu mẫu cũng nhìn họ, Thất Thất có chút khép nép ôm chân Địch Hạo, đôi mắt lại không quá sợ hãi nhìn mọi người xung. Chu mẫu nhìn khuôn mặt Thất Thất không khác Tần Chí lúc nhỏ là bao, trong lòng không khỏi vui mừng, ôn hòa hướng về phía Thất Thất chào hỏi. Thất Thất tò mò nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, nở một nụ cười rạng rỡ. Chu mẫu cao hứng phấn chấn lôi kéo cánh tay Tần Nghiêu Thiểm," a a a, tiểu gia hỏa quá đáng yêu, mau xem a, quả thực quá đáng yêu, sao có thể giống Tiểu Chí khi còn nhỏ, Tiểu Chí lúc ấy chỉ có một biểu tình, cười một cái cũng không." Chu mẫu cũng không giảm nhỏ âm thanh, cho nên Địch Hạo rõ ràng nghe thấy được, tức khắc trong lòng cả kinh, sắc mặt trở nên có chút kém, Địch Hạo cúi đầu nhìn Thất Thất, lúc này Thất Thất cũng ngẩng đầu nhìn về phía Địch Hạo, hiển nhiên hắn cũng nghe thấy Chu mẫu nói. Tần Nghiêu Thiểm chú ý tới sắc mặt của ĐỊch Hạo, kéo tay Chu Uyển, kêu bà nhìn về phía Địch Hạo. Thất Thất chỉ là đơn thuần tò mò, hiện tại có ý nghĩ gì khác, bé tò mò mà nhìn thoáng qua Tần Chí, vì thế hỏi Địch Hạo," ba ba? Ý của dì kia là con cùng thúc thúc lớn lên giống nhau sao? Tại sao a?" Địch Hạo ánh mắt lóe lóe, nhất thời không biết mở miệng thế nào, chỉ có thể khô khốc cười hai tiếng, có lệ nói," Chắc có chút giống đi." "Ân?" Thất Thất hiển nhiên đối với đáp án này không hài lòng, còn muốn hỏi lại, Tần Chí đột nhiên mở miệng nói," Kỳ thật Thất Thất càng giống ba của con." "Ai? Thật vậy chăng?" Thất thất chớp mắt nhìn qua," Giống chỗ nào vậy thúc thúc?" Tần Chí cười cười, chỉ chỉ miệng mình," Miệng của Thất Thất và ba cháu như một khuôn đúc ra, rất đáng yêu." Tần Nghiêu Thiểm và Chu Uyển liếc nhau-- Nga Tần Chí thế nhưng còn khen người khác đáng yêu Tần Hiểu nhe răng, xoa xoa cánh tay —— chữ đáng yêu kia quả thực từ miệng anh cậu nói ra? Thất Thất nghe Tần Chí nói xong, cười hì hì lôi kéo tay Địch Hạo, hướng về phía Địch Hạo đô đô miệng, kia ý tứ —— xem, ba ba, giống nhau nga. Địch Hạo ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Tần Chí, sau đó nhéo nhéo miệng nhỏ của Thất Thất, cũng nhịn không được nở nụ cười. "Hảo." Lúc này Tần gia gia mở miệng nói," Tiểu Chí, còn không giới thiệu cho chúng ta một chút... Khụ khụ, vị tiên sinh này." Nhìn thấy ánh mắt Tần Chí ra hiệu, Tần gia gia lập tức thay đổi cách xưng hô.
|