Tình Mê Pháp Lan Tây
|
|
Chương 65[EXTRACT]Alex từ môi Sở Lăng chậm rãi ngẩng đầu, dục vọng mãnh liệt dâng lên trong đôi lam mâu như lửa lan tràn trên đồng cỏ, hô hấp ngày càng dồn dập cũng đủ chứng minh anh có bao nhiêu muốn cậu, chỉ hận không thể lập tức bổ nhào lên người cậu mà chiếm giữ. Sở Lăng cũng cảm nhận được nhiệt độ Alex trong nháy mắt bốc cao, cũng thấy rõ ràng dục vọng đang thiêu đốt đôi ngươi xanh thẳm, tim cậu cũng bắt đầu đập dồn dập, không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, tuy rằng Alex có nói sẽ không ép buộc cậu, nhưng nếu như anh quả thực muốn giữ lấy mình, theo ước định cậu cũng không thể cự tuyệt, tuy rằng cậu cũng rất yêu Alex, nhưng sự kiện kia…cậu quả thực rất sợ. Alex thấy Sở Lăng nhắm chặt hai mắt, lông mi thật dài không ngừng run rẩy, ánh mắt đảo xuống phía dưới, nhìn thấy hai bàn tay của cậu cũng bất giác nắm chặt sàn đan, hết thảy đều để lộ ra sự căn thẳng của cậu, giống như sơn dương đang chờ đợi bị mần thịt, tuy rằng cam chịu không phản kháng lại, nhưng vẫn lộ ra sợ hãi tận đáy lòng. Hai tay Alex đặt bên hông Sở Lăng bất giác nắm chặt thành quyền, thở sâu, cố gắng áp chế dục vọng đang điên cuồng tập kích, tự nhắc nhở chính mình không được giẫm lên vết xe đổ lúc trước, Sở Lăng chỉ mới bắt đầu tin tưởng anh, thậm chí chỉ mới bắt đầu sản sinh một chút hảo cảm với mình, mình trăm ngàn lần không thể vì giây phút xúc động nhất thời mà lại phạm sai lầm, chết tiệt, phải kiếm soát được dục vọng này, Sở Lăng sợ hãi tình ái vì anh đã cường bạo, vì thế anh xứng đáng nhận trừng phạt này. Alex cúi người hôn lên môi Sở Lăng một cái: “Lăng, mở mắt ra, tôi lặp lại lần nữa, xin em tin tưởng tôi, không phải sợ.” Sở Lăng chậm rãi mở mắt, Alex mỉm cười nhìn cậu, dục vọng trong con ngươi xanh thẳm đã biến thành đau xót quen thuộc, cậu kiềm không được nhẹ thở ra, căng thẳng cũng dần bình tỉnh lại. Nhưng mà trong khoảnh khắc yên tâm, đồng thời Sở Lăng cũng cảm giác một tia mơ hồ … thất vọng? Cậu không rõ cảm giác thất vọng kỳ diệu kia từ đâu mà có, đồng tính khi quan hệ trong trí nhớ của cậu vô cùng đau đớn, cậu đáng ra nên cực kỳ sợ hãi chuyện làm tình mới đúng, nên cảm thấy may mắn khi Alex lại buông tha mình một lần nữa mới đúng, sao ngược lại lại cảm thấy thất vọng a? Sở Lăng khó hiểu nhíu mày, thật sự kỳ quái, có lẽ chính mình quá mức căng thẳng? Alex buông cậu ra một lần nữa nằm nghiêng người bên cạnh, như trước lấy tay đỡ đầu mỉm cười nhìn cậu: “Lăng, tới em đặt câu hỏi, em còn muốn biết chuyện gì?” Sở Lăng cũng nhìn Alex, trầm mặc một hồi lâu, rốt cuộc nhẹ nhàng hỏi: “Anh vì cái gì lại yêu tôi?” Alex nhìn hắn thật lâu, bên môi vẽ thành một đường cong duyên dáng, ôn nhu mỉm cười: “Tôi còn tưởng em không bao giờ hỏi tới vấn đề này?” Sở Lăng hơi tránh khỏi tầm mắt Alex, thấp giọng nói: “Tôi muốn biết.” Đồng thời trong lòng lại ảm đạm bổ sung: “Trước khi tôi rời đi, trước khi phải chia tay, tôi thực sự muốn biết.” Alex thu lại nụ cười, nhẹ nhàng cầm tay cậu: “Trong mắt người đời, tôi là một ác ma, chính bản thân tôi cũng không phủ nhận, nhưng mà cho dù là ác ma ở tận cùng của địa ngục cũng luôn khao khát một thiên sứ ánh sáng.” Sở Lăng dường như nghe không hiểu, khó hiểu nhìn Alex. Alex ôn nhu mỉm cười: “Lăng, em là thiên sứ mà tôi mơ tưởng, lần đầu tiên tôi nhìn thấy em trên màn hình theo dõi tôi đã biết thế nào là nhất kiến chung tình. Trước khi em xuất hiện, cuộc sống thậm chí là sinh mạng này cũng không hề có ý nghĩa, tôi mỗi ngày không ngừng nói chuyện kinh doanh, càng không ngừng đem đủ loại kiểu dáng vũ khí bán cho các quốc gia và các tổ chức khác nhau, không ngừng kiếm được vô số tiền tài, lại càng không ngừng loại bỏ đối thủ ngăn trở hay địch nhân, sau đó lại không ngừng khuếch trương phạm vi kinh doanh, cứ như vậy quay tròn, tuần hoàn không dứt, tôi đối với cuộc sống này đã sớm chết lặng. Tôi mười bảy tuổi từ tay cha tiếp nhận tổ chức Hắc Diễm, khi tôi thành công vụ giao dịch đầu tiên kiếm được hàng tỷ đô la, mỗi ngày tôi lại thay đổi nữ nhân như quần áo, kỳ thật tôi đã sớm mất đi nhiệt tình muốn chiếm hữu một thứ gì đó. Mười năm, tôi đem thế lực mở rộng khắp nơi, thực lực Hắc Diễm so với ban đầu đã mở rộng gấp mấy lần, tôi không biết còn chuyện gì mình có thể không làm được, tâm của tôi ngày càng lãnh khốc, cũng ngày càng trống rỗng, bất luận đối với kẻ nào cũng không còn cảm thấy hứng thú, tôi làm tất cả những thứ này chỉ để giết thời gian cho tới lúc chết mà thôi, tôi không biết mình sống vì cái gì, tôi lạnh lùng đến mức căn bản không còn cảm giác được trái tim mình đang đập, mãi đến khi gặp em.” Sở Lăng lẳng lặng nhìn Alex, lẳng lặng lắng nghe anh dùng âm thanh ôn nhu kể ra thế giới nội tâm chưa ai biết đến. Alex dùng đôi lam mâu say mê nhìn cậu: “Lăng, tôi lần đầu tiên thấy em là trên màn hình theo dõi, em chắc cũng nhìn thấy bức ảnh đó rồi, mà từ lần đó, tôi đã yêu em. Lăng, em biết không? Đôi mắt em vô cùng xinh đẹp, trong suốt, vô cùng thuần khiết, từ ánh mắt em tôi nhìn thấy thiên sứ ánh sáng, tôi chưa bao giờ thấy đôi mắt nào tinh khiết như vậy, tôi chưa từng muốn có một thứ gì, nhưng trong nháy mắt đó tôi đã hạ quyết tâm nhất định phải có được em, dù phải trả bất cứ giá nào thậm chí không từ thủ đoạn nhất định phải có. Là em khiến cho tôi lần đầu tiên biết đến cảm giác trái tim đang nhảy lên và dòng máu trong người đang sôi trào, là em khiến cho tôi có cảm giác mình đang sống, cũng là em cho tôibiết thì ra mình cũng biết cười, cũng là con người có những cảm xúc hỉ nộ ái ố, vì thế tôi yêu em, điên cuồng yêu em, nếu có thể tôi đồng ý đánh đổi tất cả để có được trái tim em, chỉ cần có thể làm em yêu tôi, cái gì tôi cũng có thể vất bỏ.”
|
Chương 66[EXTRACT]Trong lòng Sở Lăng không thể khống chế bắt đầu phình lên một loại cảm giác ấm áp nhưng vô cùng chua xót, nhẹ nhàng mở mắt: “Tôi đâu có tốt như vậy, nghề nghiệp của tôi cũng vô cùng tàn khốc luôn tanh tưởi mùi máu tanh, anh chỉ nhìn thấy ảo giác mà thôi, tôi căn bản không phải là thiên sứ.” Alex mỉm cười: “Tôi thấy lúc em chấp hành nhiệm vụ rất lạnh lùng bình tĩnh, tôi cũng biết em đối mặt với địch nhân sẽ tuyệt đối không nương tay. Như vậy em thử nói tôi nghe xem, có bao giờ em giết người không nên giết? Những người chết dưới tay em có phải người vô tội không?” Sở Lăng nhíu mày trầm tư suy nghĩ, cuối cùng nói: “Không có.” Alex cười: “Thời điểm em không đành lòng để nai con mất mẹ mà ngăn cản không cho tôi giết con nai mẹ, tôi đã biết với tính cách của em tuyệt đối sẽ không sát hại người vô tội, vì thế tôi nói em là thiên sứ cũng đâu sai.” Sở Lăng bất giác tò mò nhìn Alex: “Anh đã quên sao? Tôi còn giết rất nhiều thủ hạ của anh.” Mày kiếm Alex khẽ nhướng cao, mỉm cười nói: “Tất cả người trong tổ chức Hắc Diễm bao gồm cả tôi, đều là những người phạm tội hoặc những tội phạm có đẳng cấp, em nhắm mắt tùy ý nổ súng, cũng không gặp được một người vô tội, vì thế cứ an tâm đại khai sát giới, không cần khách sáo.” Sở Lăng bị y đùa nhịn không được khẽ bật cười: “Anh như vậy mà lại là người lãnh đạo của Hắc Diễm sao? Đối đãi với thủ hạ như vậy, sau này còn ai dám gia nhập a?” Alex xúc động say mê nhìn đôi tinh mâu đang lưu chuyển và nụ cười nhợt nhạt mê người: “Lăng, em cười rất đẹp, tôi rất thích nhìn em cười.” Sở Lăng xấu hổ khẽ mím môi lại, quay đầu né tránh ánh mắt Alex. Alex cầm tay cậu áp lên gò má mình: “Tốt lắm, Lăng, bây giờ đến phiên tôi hỏi. Ân… em không thích hoặc ghét loại người nào nhất?” Sở Lăng suy nghĩ một chút: “Làm nhiều việc ác hoặc là lạm sát nhiều người vô tội.” Alex khẽ cười nói: “Thật không may, tôi có lẽ là loại người này. Bất quá không biết bây giờ tôi cải tà quy chánh cố gắng tu sửa không biết có kịp không?” Sở Lăng im lặng một hồi lâu: “Nếu…có một ngày tôi chọc giận anh, anh có giết tôi không?” Alex cười: “Ngốc nghếch, đương nhiên là không, tôi làm sao có thể giết em được? Yên tâm, tôi có thể giết hết người trên thế giới, nhưng vĩnh viễn không thể làm tổn thương em cho dù chỉ là một ngón tay.” Anh nói xong lại cầm tay Sở Lăng đưa lên môi hôn một chút, chăm chú nhìn hắn: “Lăng, tôi có thể phụ tất cả mọi người, nhưng cuộc đời này tôi tuyệt đối sẽ không phụ em.” Trái tim Sở Lăng kịch liệt run rẩy theo mỗi lời nói thâm tình của Alex, cũng không dám đối mặt với đôi lam mâu mê người kia, khẽ quay đầu đi. Alex tiếp tục thưởng thức ngón tay Sở Lăng: “Lại tới tôi hỏi, hỏi gì giờ nhỉ? Ân…Lăng, vì sao em lại gia nhập vào đội hải quân lục chiến?” Sở Lăng do dự một chút, cuối cùng cũng trả lời: “Tôi từ nhỏ đã theo mẫu thân tập võ, sau khi mẫu thân và kế phụ qua đời, em trai Robert của kế phụ liền thu nhận tôi, ông là sĩ quan của đội hải quân lục chiến, vì vậy sau này tôi cũng gia nhập, hai năm trước, chú Robert trong lúc chấp hành nhiệm vụ đã hi sinh.” Alex nhìn biểu tình cố gắng kiên cường của Sở Lăng, nhẹ giọng nói: “Lăng, em bây giờ không còn người thân nào, phải không?” Sở Lăng hít vào một hơi, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy.” Alex đau lòng vươn tay kéo cậu ôm vào lòng, ôn nhu nói: “Lăng, có tôi ở bên cạnh em, sau này em sẽ không còn cô đơn nữa, bất luận là thân tình, hữu tình hay tình yêu, tất cả những gì em mất đi hoặc đang khao khát tôi sẽ cho em hết. Lăng, em đã có tôi, không bao giờ tôi để em phải khổ sở một mình nữa.”
|
Chương 67[EXTRACT]Một dòng nước nóng rực lặng lẽ chảy vào đáy lòng lạnh băng của Sở Lăng, khuấy động nỗi buồn cất giấu trong trái tim yếu ớt của cậu, cậu gối đầu lên cánh tay mạnh mẽ của Alex, rúc vào trong lồng ngực ấm áp, hơi thở ấm áp không hề xa lạ thân thiết vây quanh, khiến cậu cảm thấy vô cùng an tâm. Sở Lăng kiềm không được nhắm hai mắt lại, tự cho phép chính mình phóng túng trước khi rời khỏi đây, hảo hảo cảm thụ cảm giác được yêu thương che chở, loại cảm giác tốt đẹp này chỉ sợ về sau không bao giờ có nữa. Alex ôm Sở Lăng nằm trên gối nói: “Lăng, em còn muốn hỏi gì không?” Sở Lăng vẫn không mở mắt, ngập ngừng trong chốc lát: “Anh thích nhất chuyện gì?” Alex cười cười: “Đương nhiên chính là giống như bây giờ, được ôm em cùng nhau nói chuyện phiếm.” Sở Lăng vẫn như trước nhắm mắt: “Anh đang nói dối.” Alex nói: “Không, tôi nói thật. Lăng, có thể ôm em nằm trên giường cùng một gối, yên bình nói chuyện phiếm, cho dù không thể làm tình với em, tôi cũng cảm thấy rất vui vẻ. Nếu em hỏi trước đây tôi thích làm gì, chỉ sợ chính tôi cũng không biết, bởi vì trước đây, toàn bộ cuộc sống của tôi chỉ có quyền lực và tiền tài, ngay cả chính tôi cũng không biết mình thích gì.” Sở Lăng không nói gì nữa, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dài rất nhỏ. Alex hỏi: “Lăng, còn em, thích nhất là làm gì?” Sở Lăng im lặng suy nghĩ hồi lâu mới thấp giọng nói: “Tôi không biết. Trước đây tôi thích nhất được ra ngoài du lịch với mẹ, bất quá đây cũng là chuyện rất lâu, bây giờ…tôi cũng không còn thích gì.” Alex tưởng tượng Sở Lăng từ nhỏ đã cô độc một mình lưu lạc dị quốc tha hương, cảm nhận được cảm giác bất lực cô đơn lúc nào cũng có thể đối mặt với tử thần, không khỏi cảm thấy đau đớn, lại ôm cậu chặt hơn, thở dài nói: “Lăng, tôi thực sự không muốn em khổ sở, nếu tôi có thể sớm gặp được em thì tốt rồi.” Ngừng một chốc, Alex không thấy Sở Lăng hỏi gì nữa, liền hỏi: “Lăng, em thích Mỹ hay Đài Loan hơn?” Sở Lăng nói nhỏ: “Đài Loan.” “Em bao lâu chưa về lại Đài Loan rồi?” Sở Lăng mơ hồ khẽ thở dài: “Cũng mười năm rồi.” Alex nói: “Nhất định là em rất muốn về thăm phải không? Chờ một khoảng thời gian nữa, chúng ta cùng nhau trở về, tôi cũng lâu rồi chưa về Đài Loan. Sau đó…chúng ta có thể đi tới nhiều địa phương, em không phải thích du lịch sao? Chúng ta có thể từ châu Á du ngoạn tới châu Âu, hễ em muốn tới nơi nào tôi liền dắt em đi, chỉ cần em vui vẻ, tôi có thể cùng em đi khắp thế giới.” Alex không nghe thấy tiếng Sở Lăng trả lời, nhẹ giọng kêu: “Lăng, Lăng.” Sở Lăng đã say ngủ trong lòng anh. Alex sủng nịch cười thở dài, nhẹ nhàng buông cậu ra, cúi người kéo chăn đắp lên người cả hai, lấy tay đỡ đầu nằm ở bên cạnh si ngốc nhìn cậu. Mặc dù không có tình cảm cuồng loạn mãnh liệt, cho dù phải cố gắng kiềm nén dục vọng không ngừng kêu gào nhưng Alex nguyện ý cứ như vậy im lặng nhìn Sở Lăng vượt qua đêm dài. Lúc Sở Lăng mở mắt, trời đã gần sáng, Alex đã không còn bên cạnh. Cậu vừa ngồi dậy, lập tức nghĩ tới đám người Andy, vội vàng xốc chăn leo xuống giường, cùi đầu nhìn thấy mình vẫn còn mặt bộ quần áo hôm qua, nhăn nheo lộn xộn, đang do dự có nên tắm sơ một chút rồi mới đi tìm Alex hay không, cửa phòng mở ra, Alex đã ăn mặc chỉnh tề bước vào, mỉm cười nói: “Sớm, Lăng.” Sở Lăng nhớ lại chính mình lại nằm bên cạnh anh yên tâm ngủ ngon như vậy, ngay cả anh rời đi lúc nào cũng không biết, trên mặt đỏ bừng, cố né tránh ánh mắt của anh: “Bạn hữu của tôi sao rồi?” Alex đi tới nói: “Tôi đã đồng ý với em, dĩ nhiên sẽ không đổi ý, chờ một chút ta gọi Raythả bọn họ.” Sở Lăng trầm mặc một chút, cuối cùng thấp giọng nói: “Cám ơn anh.” Alex cười: “Em rửa mặt trước đi, tôi xuống lầu chờ.” Ôm lấy cậu hôn lên mặt một chút: “Nhanh lên, bữa sáng nguội không tốt.” Buông cậu ra xoay người rời khỏi phòng ngủ.” Sở Lăng nhìn cửa phòng khép lại sau bóng lưng Alex, trong lòng buồn bực nhíu chặt chân mày, khẽ thở dài một tiếng.
|
Chương 68[EXTRACT]Sở Lăng xuống lầu đi vào phòng ăn, Alex đã ngồi sẳn ở bàn chờ cậu, thấy cậu vào liền nói: “Lăng, mau ngồi xuống, là cháo em thích nhất.” Sở Lăng không có lập tức ngồi xuống: “Bọn Andy đâu? Anh thả bọn họ chưa?” Alex nhìn hắn khẽ thở dài: “Em vẫn không chịu tin tưởng tôi hoàn toàn sao? Tôi đã kêu Ray đi thả người, em đừng lo lắng nữa được không?” Sở Lăng nhếch môi một chút: “Tôi…tôi muốn ra ngoài xem một chút.” Alex nhíu mày nói: “Lăng…” Sở Lăng ngẩng đầu nói: “Alex, tôi chỉ muốn nhìn họ bình an rời đi, xin anh.” Alex nhìn đôi ngươi đen tràn ngập hàm ý năn nỉ, rốt cuộc cũng không đành lòng, bất đắc dĩ nói: “”Được rồi.” Đứng dậy kéo cậu ra khỏi nhà ăn, xuyên qua đại sảnh tiến tới bậc cấp ở tiền sảnh: “Em xem, bọn họ sắp ra tới đại môn rồi.” Sở Lăng nhìn thấy khoảng hơn chục người cầm súng áp giải đám người Andy đi về phía đại môn trang viên, cậu bất giác bước xuống bậc cấp. Alex đưa tay kéo cậu lại: “Lăng, không được qua đó. Tôi đã giữ lời cho bọn họ an toàn rời khỏi, em cũng nên yên tâm đi?” Bởi vì trang viên vô cùng rộng lớn, đại môn cách nhà chính rất xa, Sở Lăng dõi mắt trông về phía xa, cũng chỉ có thể thấy bóng dáng họ, diện mạo căn bản không thể thấy được, chỉ biết đám người mặc tây trang đen là vệ sĩ, trong đó có bốn người mặc quân phục xanh lục chính là đám người Andy, cậu rất muốn đuổi theo nói với những người bạn vài câu, nhưng Alex nắm chặt lấy cậu, cậu cũng chỉ có thể ngẩn ngơ đứng nhìn, nhìn thấy bọn họ ra ngoài đại môn, một lúc lâu sau, nhìn thấy bọn vệ sĩ đóng đại môn bắt đầu quay trở lại, nhóm người Andy thì không thấy đâu. Alex lôi kéo Sở Lăng: “Tốt lắm, em đã tận mắt thấy họ đi, chúng ta nên trở lại ăn bữa sáng.” Xoay người kéo Sở Lăng rời khỏi tiền sảnh. Sở Lăng bị Alex lôi kéo vào bên trong, nhịn không được vẫn quay đầu nhìn lại, nhưng cái gì cũng không thấy được. Trải qua một đêm dài nói chuyện, Sở Lăng và Alex có vẻ trở nên hòa thuận hơn, Alex nhạy cảm có thể cảm nhận được Sở Lăng đã không còn địch ý, cũng không giống như trước luôn lạnh băng không để ý tới mình, bắt đầu đồng ý cùng anh ngồi xuống uống trà nói chuyện, tuy Sở Lăng vẫn không nói nhiều lắm, nhưng Alex vẫn cảm thấy rất vui vẻ, ít ra thì mối quan hệ giữa họ đã có sự cải thiện và tiến bộ lớn. Hơn nữa cuộc đàm phán với quân đội Iraq đã kết thúc rất suông sẻ, quân đội Iraq đã phái người tới Paris, Ray đã liệt kê tất cả thông tin, trong bữa tối giao cho Alex, ngày mai sẽ chính thức giao hàng, Alex phải có mặt. Alex và Ray cùng bàn bạc giao dịch vào ngày mai cũng không gọi Sở Lăng phải tránh mặt, Sở Lăng im lặng cúi đầu, làm bộ như không hề để ý tới chuyên tâm uống trà, nhưng thực tế trái tim cậu đang đập rất nhanh, cậu sợ chính mình phát run làm đổ nước trà ra ngoài, đơn giản buông ly trà xuống rời khỏi phòng ăn. Sở Lăng ngồi trên bậc cầu thang ở tiền sảnh, nhìn ra đại môn vì khoảng cách quá xa mà có chút mơ hồ, suy nghĩ chuyện vừa nghe được——ngày mai Alex phải rời khỏi trang viên để gặp gỡ với đối tác Iraq, kia chính là thời cơ tốt nhất, cũng là cơ hội duy nhất của cậu. Nhóm người Andy ngày mai phải rời khỏi Paris, nếu ngày mai cậu có thể chạy ra, bọn họ còn có cơ hội cùng nhau về nước, nếu như thất bại… Sở Lăng không khỏi cười khổ một chút, nếu như hắn chạy trốn thất bại, theo tính tình của Alex, cậu có thể sống sót cũng là kỳ tích, căn bản không cần lo lắng hậu quả khác. Sở Lăng thở nhẹ ra, mặc kệ thế nào cậu cũng phải đi, đây là quyết định cậu muốn, cậu phải rời khỏi, cho dù… trái tim cậu đã bỏ lại nơi này, cậu cũng nhất định phải đi. Alex nâng tay nhìn đồng hồ, Ray đang ở thư phòng chờ anh, còn rất nhiều việc phải chuẩn bị cho ngày mai. Anh ôm lấy người Sở Lăng hôn mắt cậu một cái: “Lăng, em về phòng nghĩ ngơi sớm một chút đi, ngủ ngon.” Buông cậu ra đứng dậy khỏi sô pha. Sở Lăng thấy Alex đi ra cửa, bật thốt lên: “Alex.” Alex dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía cậu, Sở Lăng cúi đầu, ngay cả chính mình cũng không biết vì sao lại gọi anh lại. Alex lắc đầu cười, trở lại trước mặt cậu, vươn tay phải về phía cậu, Sở Lăng do dự một chút cuối cùng vẫn đưa tay lên giao cho anh, Alex liền kéo cậu lên ôm vào lòng hôn lên môi cậu. Sở Lăng nhắm mắt lại, tùy ý để đầu lưỡi anh trằn trọc dây dưa trong miệng mình, có lẽ đây là nụ hôn cuối cùng của bọn họ, trong một khắc này cậu vất bỏ tất cả tự tôn và lo lắng, hảo hảo ghi nhớ nụ hôn, nhớ kỹ cái ôm ấm áp, nhớ kỹ hơi thở, chờ đến ngày mai, cậu sẽ đem theo trí nhớ về khoảnh khắc này rời khỏi người cậu yêu, vĩnh viễn sẽ không trở về.
|
Chương 69[EXTRACT]Alex rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn Sở Lăng trong lòng mình, con ngươi đen mơ màng như những chấm nhỏ đang chớp sáng trên bầu trời đêm ngoài cửa sổ, xinh đẹp, thần bí, lại mang theo một loại ưu thương không thể giải thích, ưu thương khiến cậu khổ sở. Alex bất giác nhíu nhẹ mày kiếm, nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má mịn màng đang tái nhợt, hỏi: “Lăng, em có tâm sự gì sao? Sao nhìn em lúc nào cũng có vẻ không vui?” Sở Lăng khẽ khép lại hàng mi dài, che khuất đôi mắt luôn tiết lộ ra cảm xúc của mình, không nói gì, chỉ hơi lắc đầu. Alex chăm chú nhìn cậu một lát, còn tưởng rằng cậu chưa chấp nhận mình hoàn toàn, cũng không ép hỏi tiếp, ngón tay đặt trên đôi môi anh đào phấn nộn lưu luyến cọ xát, nhịn không được lại cúi đầu hôn cậu một chút: “Nếu không muốn ngủ sớm, em có thể xem sách hoặc TV, buổi tối tôi lại gặp em, được không?” Sở Lăng vẫn rủ mắt xuống, không dám tiếp xúc ánh mắt của Alex, giọng nói ôn nhu ấm áp đầy quan tâm của anh hoàn toàn là dành cho tình nhân mà mình vô cùng yêu thương, nhưng cậu vẫn chưa bao giờ đáp lại anh một chút nào, điều này khiến cho cậu nhớ lại một câu nói của Alex: ‘Lăng, kỳ thật em so với tôi còn tàn nhẫn hơn.’. Sở Lăng cúi đầu ngày càng thấp, bên môi không khỏi lộ ra một nụ cười khổ, tình yêu khiến cho trái tim con người ta thay đổi nhiều vậy sao? Rõ ràng mọi chuyện đều do Alex áp bức, căn bản không nằm trong sự kiểm soát của cậu, từ đầu đến cuối đều là thụ động bất đắc dĩ, nhưng vì cái gì bây giờ cậu lại cảm chính mình có chút nhẫn tâm? Việc này không phải rất kỳ quái sao?” Alex ôm Sở Lăng một chốc lát mới lưu luyến buông cậu ra rời khỏi phòng ngủ. Sở Lăng đứng tại chỗ hồi lâu, ngơ ngẩn nhìn cửa phòng như bị thôi miên—— cậu còn chưa rời đi, trái tim đã bắt đầu cảm thấy nhớ, nhớ cái ôm ấm áp và nụ nôn nồng nhiệt, nhớ tới ánh mắt của anh, nhớ tới những câu chuyện tiếu lâm anh kể, nhớ tất cả về anh…. Trời ạ, đây là con người trước nay luôn vô tình sao? Thời gian vài ngày này, Alex đã thay đổi cậu thành công, chẳng những khiến cậu yêu anh, càng làm cậu bắt đầu thân bất do kỷ không muốn rời xa anh, thậm chí không nỡ ra đi… Sở Lăng siết chặt hai nắm tay, cánh môi mỏng nhếch lên. Đáng sợ thật, chỉ trong một thời gian ngắn Alex đã tiến xa tới mức độ này, cậu tuyệt đối không thể ở lại, cậu phải chạy đi, nếu không… không chỉ có trái tim bị mắc kẹt, ngay cả cuộc sống của cậu cũng hoàn toàn bị Alex đánh bại. Lúc ăn bữa sáng, Alex và Ray đang bàn bạc phương pháp vận chuyển máy bay chiến đấu xuất nhập cảnh. Sở Lăng vẫn cúi đầu im lặng ăn cháo thịt nạc trứng muối mình yêu thích nhất, sau khi Alex biết cậu thích món này thì bữa sáng được giữ cố định một món, các bữa còn lại cũng đều là món Trung Quốc, có đủ các loại kiểu dáng hương vị, nhìn vào có thể dễ dàng nhận ra Alex nuông chìu cậu nhiều cỡ nào. Xong bữa sáng, Alex nói tạm biệt với Sở Lăng xong liền dẫn theo Arthur vội vàng lên xe rời đi. Ray vẫn được giữ lại như trước, cùng Sở Lăng đứng trên bậc thang ở tiền sảnh nhìn dòng xe đen nối đuôi nhau chạy ra đại môn. Ray quay đầu lại nhìn Sở Lăng đang ngơ ngẩn nhìn hướng đoàn xe rời khỏi, trong mắt không dấu được vẻ lưu luyến. Ray khẽ mỉm cười, xem ra cuối cùng Alex cũng được đáp lại, cười nói: “Jason, từ khi cậu tới đây, Alex bất luận đi đàm phán kinh doanh gì cũng không bao giờ đem tôi theo, xem ra tôi cũng nên cảm ơn cậu khiến cho công việc của tôi thoải mái hơn nhiều.” Sở Lăng thu hồi ánh mắt đang nhìn phía xa, vẫn im lặng chống đỡ. Ray khẽ nghiêng đầu tò mò nhìn Sở Lăng, tuy cậu luôn lạnh lùng khó tiếp cận, nhưng ánh mắt hoàn mỹ và khí chất vô cùng đặc biệt quả thực rất thu hút người khác. Ngay cả anh hiện tại cũng rất thích Sở Lăng, đương nhiên không phải loại thích của Alex mà giống như thích có một người bạn xinh đẹp. Hôm qua Gore phải rời khỏi trang viên còn cảm thấy vô cùng tiếc nuối vì không thể tiếp tục gặp gỡ Sở Lăng, lải nhải oán hận Sở Lăng không chịu để ý tới ông. Ray lại hỏi: “Jason, cậu muốn đi dạo trong hoa viên không?” Sở Lăng vẫn như trước lạnh nhạt không để ý tới. Ray đã quen với sự lạnh lùng của cậu, nhún vai không để ý tới, xoay người đi vào đại sảnh. Sở Lăng chậm rãi bước xuống bậc thang, cậu biết gara có rất nhiều xe, nhưng phiền phức lại không có chìa khóa, tuy rằng cậu có thể khởi động xe không cần dùng tới chìa khóa, nhưng chắc chắn khoảng thời gian đó đủ để đám vệ sĩ chạy tới ngăn cản.
|