Liệt Tâm
|
|
Liệt Tâm
Tác giả: Khốn Ỷ Nguy Lâu
Editor: Lee + Sky
Beta: Lee
Thể loại: Huyễn huyễn, si tình thụ x thâm tình công, ngược văn, HE, 1×1
Thiên Đế đùa giỡn với tấm chân tình của hoa thần si tình khi dâng cả tâm lên mà yêu, nhưng không thể ngờ chỉ đổi lại đau khổ và thất vọng. Hắn quyết tâm trả thù dẫn đến thiên đình đầy dục niệm thay đổi kéo theo một trận đại kiếp nhưng từ đó khiến cho Thiên đế tìm được chính bản thân của mình.
|
Chương 1[EXTRACT]Mỗi năm bách hoa thịnh yến được tổ chức một lần, các lộ thần tiên tề tụ tại thiên đình, không khí náo nhiệt phi thường.“Khách thương — ”Một thanh trường kiếm được rút ra khỏi vỏ, mũi kiếm băng lãnh tỏa ra một tia sáng lạnh thấu xương.Xa xa tiên nhạc phiêu phiêu, trăm hoa đua nở, đẹp không sao tả xiết.“Khách thương — ”Mũi kiếm run run kéo dài trên mặt đất, lưu lại thật dài những hoa ngân.Tiên nữ nghe theo tiếng nhạc bắt đầu khởi vũ, ăn uống linh đình, nói cười yến yến.“Khách thương — ”Hoa thần Mộ Diệp chỉ mặc y phục đơn giản, mái tóc đen dài tùy ý vấn ở sau đầu, gương mặt tuấn tú nhìn không giống như bình thường biểu tình trấn định mà trái lại mang theo vài phần hoảng hốt. Trong tay hắn cầm một thanh bảo kiếm sắc bén chậm rãi đi vào hành lang gấp khúc thông ra đại điện, hai tai tựa hồ như điếc không hề nghe thấy âm thanh náo nhiệt lan tràn khắp nơi.Thủ vệ cùng thị vệ vẫn chưa phát hiện hắn có vẻ dị thường, vừa thấy mặt liền hỏi: “Hoa thần đại nhân, yến hội từ lâu đã mở màn, người hôm nay đã tới chậm.”Dừng một chút, thị vệ nhìn trong tay hắn cầm một thanh trường kiếm, chần chờ nói: “Thanh kiếm này…?”Mộ Diệp cuối cùng cũng thanh tỉnh một ít, bên môi lộ dáng tươi cười, đôi mắt với hàng mi dài, con ngươi đen mở to làm đôi mắt càng thêm sâu thẳm, nói: “Ta muốn trước mặt bệ hạ múa kiếm.”Hắn thường ngày tính tình ôn hòa, dáng dấp nhẹ nhàng yếu đuối, sao có thể làm người khả nghi? Bởi vậy dễ dàng được đi vào đại điện.Trong điện oanh ca yến hát, vui múa mừng cảnh thái bình.Đa số thần tiên dự tiệc đã say chuếnh choáng hết, tất cả tụ tại một chỗ ngắm hoa, tiếng hoan hô tiếng cười không dứt bên tai.Mộ Diệp không nhìn cũng không liếc mắt, thẳng tắp một đường mà đi. Ánh mắt hững hờ lướt qua tất cả mọi người, cuối cùng mắt hướng lên cao nhìn một tuấn mỹ nam tử ngồi trên ngai vàng giữa đại điện.Người nọ dung nhan tuấn tú, tóc dài được cài bởi ngọc quan, cẩm y quý giá, đôi mắt hẹp dài đong đầy tiếu ý, bàn tay như ngọc vuốt ve một hắc miêu đang nằm trong lòng, đúng là sang quí không thể lạm bàn.Ngồi ở bên cạnh lại là một nử tử xinh đẹp, ánh mắt môi cười đều là quyến rũ động nhân, người ngoài nhìn vào đã biết đây chính là nữ nhân đang được Thiên đế sủng ái.Mộ Diệp đứng ở xa xa nhìn hai người bọn họ, kiếm cầm trong tay không tự chủ được mà run rẩy, trong ngực huyết khí dâng trào đến khó thở.Lời tâm tình êm ái còn vang vọng ở bên tai, khí tức ôn nhu như còn quanh quẩn bên thân, trong thóang chốc đã hoàn toàn sụp đổ. Đã từng thề non hẹn biển, luôn miệng nói sẽ không rời xa ra nhau, mãi mãi bên người mình yêu dấu, nhưng lúc này lại cùng người khác ôm ôm ấp ấp.Mộ Diệp hít sâu một hơi, ép buộc mình quên những hồi ức ngọt ngào lúc trước, hắn đợi người nọ hồi tâm chuyển ý, đã chờ đợi lâu lắm, để rồi rốt cục minh bạch tất cả chỉ là ảo giác.Bị vây trong lưới tình đau khổ, cho tới bây giờ chỉ có hắn đơn độc một người mà thôi.Hắn trong lòng đau đớn không ngớt, sắc mặt tái nhợt càng lợi hại, đi từng bước một đến trước người nọ. Nơi cước bộ đi qua, tự động có nhiều loại hoa lần lượt rơi xuống theo từng bước chân, hương thơm kỳ dị tràn ngập khắp nơi, làm chúng thần đều ghé mắt qua nhìn.Thượng đế ở cao cao tại thượng rốt cục liếc nhìn hắn, cười nói: “Hoa thần tới trễ như vậy, phải chịu phạt rượu mới được.”Nử tử hai bên trái phải cũng cười theo nói: “Cửu văn hoa thần dung mạo hơn người, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. Bất quá nghe nói hắn tính tình rất cao ngạo, ngay cả bệ hạ cũng không để vào mắt. Còn nhớ bách hoa yến lần trước, bệ hạ ra lệnh hắn múa kiếm, hắn một mực nói đang ôm bệnh trong người, nhất quyết không đồng ý, chẳng biết thật hay giả?”Thiên đế chỉ cười cười, nói: “Hôm nay chắc không giống như lúc trước phải không?.”Mộ Diệp nghe bọn họ nói giỡn mới nhớ lại chuyện năm trước mà thấy như là đã xa lắm. Cũng bắt đầu từ lần đó, Thiên đế bắt đầu tìm cách thân cận với hắn, lúc đó hắn chỉ là một tiểu thần không có tiếng tăm gì, thậm chí… Thậm chí…Hắn không dám nhìn sâu vào nhân ảnh người nọ, đôi mắt mở to không chớp, cắn răng nói: “Ta đã đáp ứng bệ hạ, chuyện ta nói được, tất nhiên làm được.”Mộ Diệp tại thiên giới người nhỏ, lời nhẹ, nơi chốn đều cẩn thận, không dám quá phận rêu rao, đây cũng là lần đầu nhiệt tình đáp ứng yêu cầu của Thiên đế tại bách hoa yến mà múa kiếm.Tức thời âm nhạc bắt đầu xướng lên, hắn liền cầm kiếm xoay một đường rồi chuyên tâm vũ động trường kiếm trong tayThoáng chốc chỉ thấy kiếm quang loang loáng.Hắn ngày thường tướng mạo vốn đẹp, tư thái lại cực kỳ mềm mại, mũi kiếm hướng chỗ nào là tầng tầng lớp lớp những bông hoa rơi xuống, thật là cảnh đẹp ý vui.Bên dưới thỉnh thoảng truyền đến âm thanh trầm trồ khen ngợi, nhưng đang vào lúc cao trào trong chớp mắt Mộ Diệp lại đột nhiên thay đổi kiếm chiêu. Hắn bỗng dưng tiến lên hai bước, trường kiếm trong tay không lưu tình chút nào hướng về phía Thiên đế đâm thẳng vào trước ngực — chỉ cần mạnh thêm một tấc, là có thể xuyên thấu vào tim.Như vậy mà cả gan làm chuyện phản loạn, thực sự là không thấy không tin, lần đầu mới thấy được.Trong điện nhất thời hỗn loạn cả lên.Rất nhiều người la hét sợ hãi, hòa cùng tiếng ồn ào hô cứu giá, nữ tử xinh đẹp ngồi gần Thiên đế hoảng hốt toàn thân hư nhuyễn ngã xuống mặt đất, sợ đến không dám nhúc nhích.Chỉ có Thiên đế thần tình tự nhiên, một bên trấn an vuốt ve đầu hắc miêu đang nằm trong lòng, một bên ôn nhu hỏi: “Hoa thần, đệ làm vậy là có ý tứ gì?”“Ta chỉ hỏi bệ hạ một câu.” Mộ Diệp tay phải cầm kiếm hơi run rẩy, nhưng lưng thì vẫn đứng thẳng tắp, cất cao giọng nói:“Vì sao đối với ta như vậy?”Nghe vậy, Thiên đế “Cáp” một tiếng phát ra tiếng cười, hỏi ngược lại: “Vì sao lại thích đệ? Rồi vì sao vứt bỏ đệ? Đúng, đệ xinh đẹp như vậy, mọi người thấy đều sẽ thích. Chỉ là tính tình cũng không gì đặc biệt, nghe xong vài câu dỗ ngon dỗ ngọt là bắt đầu đối với ta thiên y bách thuận, cùng với những người khác không có gì khác biệt. Ta chơi đùa vài lần thì chán tự nhiên nghĩ nên chấm dứt.”Mộ Diệp tuy rằng từ lâu đã biết được đáp án, nhưng chính tai nghe người nọ nói ra những lời đó cảm giác giống như bị người đột ngột hung hăng đánh một quyền, đau đớn không thể đỡ. Một lát mới nói: “Những lời Bệ hạ nói cùng ta lúc trước, toàn bộ đều là giả phải không?”Thiên đế ôm hắc miêu chậm rãi đứng lên, dường như không có việc gì nói: “Ta cùng rất nhiều người nói qua rất nhiều lời như vậy, nói với đệ những câu gì ta cũng không nhớ rõ.”Y nhãn thần trong suốt, ánh mắt nhu hòa, giọng nói nhỏ nhẹ, thực sự là người phong nhã đa tình, nhưng hết lần này tới lần khác… đúng là người đa tình cũng chính là người tối vô tình.Mộ Diệp lúc này cái gì cũng đều minh bạch, tim đập càng lúc càng nhanh, thanh kiếm trong tay cũng không thể đâm xuống.Thiên đế tựa hồ nhìn thấu tâm tư của hắn, chủ động bước thêm một bước về phía trước, trường kiếm vẫn đang kề trước ngực mình. Y nói: “Đệ đã biết chân tướng, nhưng luyến tiếc động thủ giết ta đúng không?”Y lắc đầu làm như tất cả mọi sự đều nằm trong bàn tay mình, trong tâm thập phần thất vọng, thở dài nói: “Thực sự là không thú vị.”Nói xong tiếp tục cất bước đi về phía trước.Mộ Diệp bị y làm cho từng bước lui về phía sau, trên trán không ngừng chảy ra mồ hôi, tay cầm kiếm cũng từ từ buông thả xuống phía dưới.Thiên đế tuyệt không sợ hắn hành thích, thậm chí lấy tay vuốt ve gương mặt hắn, động tác mềm nhẹ dường như đối đãi người yêu, nói: “Đệ vốn rất là đẹp nhưng như thế nào lại lộ ra vẻ mặt này? Ta bất quá chỉ là vui chơi mà thôi, đệ cần gì phải coi như thật?”Y vừa dứt lời, bỗng nhiên trong ngực nổi lên một trận đau nhức.Nguyên lai Mộ Diệp lần thứ hai giơ lên tay phải, trực tiếp lấy kiếm đâm vào thân thể y.Thiên đế nhẹ nhàng buông hắc miêu trong lòng ra, tới giờ này khắc này, trên mặt mới hiện ra biểu tình kinh ngạc.Mà Mộ Diệp thân thể lảo đảo rút lui vài bước, cất tiếng cười to đứng lên, từng chữ, từng chữ cay đắng nói: “Lâu Sâm, ngươi mặc dù là Thiên đế quí nhân tôn sư cao cao tại thượng, thật ra trong mắt ta… Cũng chỉ là một kẻ phụ lòng người mà thôi.”
|
Chương 2[EXTRACT]Mộ Diệp dám can đảm trước mặt mọi người ám sát Thiên đế quả thật là hành động đại nghịch bất đạo, tả hữu thị vệ lập tức lao đến, đem hắn áp chế trên mặt đất.Mộ Diệp cũng không giãy dụa, liếc mắt trừng Lâu Sâm, trong mắt hắn yêu hận khó phân.Lâu Sâm phất tay cho mọi người xung quanh lui xuống, chậm rãi rút trường kiếm trên ngực ra. Tuy rằng trên người y có thêm một lỗ, nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh như thường. Thậm chí còn dùng ngón tay dính máu, đưa đến môi liếm một cái, mỉm cười nói: “Như vậy mới có điểm thú vị.”Người chung quanh đều bị doạ, trong nhất thời không ai dám cử động.Lâu Sâm tiện tay ném thanh trường kiếm xuống đất, phân phó: “Đem người áp giải qua hình đường. Nhớ kỹ, không được thương tổn tính mạng hắn.”Bọn thị vệ lĩnh mệnh, vội vã kéo Mộ Diệp xuống phía dưới.Tóc Mộ diệp bị túm đến đau đớn,ánh mắt vẫn dán chặt trên người Lâu Sâm.Lâu Sâm cảm nhận được ánh nhìn của hắn, cũng nhìn lại hắn mỉm cười. Y dung mạo tuấn mỹ, mỉm cười ôn hòa, nhưng quan trọng là giờ khắc này Mộ Diệp mới phát hiện, đáy mắt y không động chút gì, cho tới bây giờ cũng chưa từng có tình.Như y nói, bất quá là vui đùa mà thôi, mình lại vì phần tình cảm này mà lại đặt nặng tâm tư thật đúng là quá ngu xuẩn, quá buồn cười.Ha ha.Mộ Diệp nhịn không được khẽ động khóe miệng, nhưng phát hiện cơ mặt đã chết lặng từ lâu, ngay cả cười cũng cười không nổi.Tiếng ồn ào ầm ĩ bên tai xa dần.Thẳng đến khi rời khỏi đại điện, cũng không còn nhìn thấy thân ảnh của người kia, hắn mới cắn răng một cái, buông tha tất cả nhắm mắt lại.Trước mắt là một mảnh hắc ám.Nhưng hắn lại kìm lòng không được lại nhớ đến… Lần đầu gặp gỡ Lâu Sâm dưới ánh nắng mặt trời ngày ấy.Ngày ấy khí trời thật đẹp, từng tầng hương hoa phiêu tán khắp nơi, xuân phong ấm áp dào dạt có chút say lòng người. Mộ Diệp giống như thường ngày đến Hoa viên chăm sóc hoa cỏ. Nghe những nụ hoa chờ đợi những bông hoa nhỏ giọng tâm sự. Nhưng rồi chợt thấy một bóng đen từ trong bụi hoa nhảy ra, bất ngờ cắn một cái lên tay hắn.Chỗ bị cắn trên mu bàn tay truyền đến đau đớn bén nhọn, hắn chịu đựng không có hô đau, túm lấy bóng đen tròn tròn, cúi đầu nhìn kỹ mới phát hiện đó là một con hắc miêu. Hắc Miêu có đầu không lớn, bộ lông đen toả sáng, bốn móng vuốt trắng như tuyết.Mộ Diệp cảm thấy kỳ quái nơi này sao lại có mèo. Lại nghe thấy đằng xa có tiếng bước chân. Có người từ phía bụi hoa từng bước đi về phía hắn.Hắn lúc đó ngồi xổm trên mặt đất, đầu tiên thấy chính là một đôi giày kim tuyến thanh tú, hướng lên trên là y sam màu thuỷ lam, nhìn lên cùng mới lộ ra khuôn mặt tuấn tú. Người nọ tướng mạo thập phần anh tuấn, đôi mắt phượng hàm chứa ý cười, tao nhã thanh tĩnh, tiếng nói như xuân phong động lòng người.“Tàng Nguyệt.”Y nhẹ nhàng gọi một tiếng, hắc miêu giãy khỏi tay Mộ Diệp, kêu meo meo meo meo chạy đến bên chân y cọ cọ.Mộ Diệp lúc này đã đoán được chuyện đang diễn ra, đứng lên nói: “Là huynh dưỡng con mèo này sao?”“Đúng vậy, nó luôn luôn chạy loạn chung quanh, thực sự làm cho ta đau đầu.”Vừa nói vừa nhìn tay Mộ Diệp, nhíu mày, “Nó cắn ngươi bị thương sao?”“Chỉ là vết thương nhỏ thôi.”“Trên người ta có mang thuốc trị thương, có thể tìm một chỗ ngồi xuống không?”“Không cần, ta tự mình xử lý được.”“Dù sao cũng là mèo của ta, ta phải có trách nhiệm.”Người nọ ngữ khí mềm nhẹ, cất tiếng nói nhã nhặn nhưng lại mang theo một loại mị lực trời sinh, lệnh người không dám làm trái.Mộ Diệp chỉ là Hoa thần nho nhỏ, vẫn chưa gặp qua hình dáng Thiên đế, đương nhiên không đoán được thân phận của y, bất tri bất giác đáp ứng. Hai người vừa thượng dược, hàn huyên tâm sự, đến lúc cáo từ, đã liên hệ tính danh.Mấy ngày kế tiếp, hắc miêu dường như rất thích đến hoa viên của Mộ Diệp, luôn luôn chạy tới tản bộ, thuận tiện lưu lại trên tay hắn vài vết cào. Kế tiếp không lâu sau Lâu Sâm liền xuất hiện, tiếp tục thượng dược, rồi nói chuyện phiếm.Tất cả đã bắt đầu tự nhiên như vậy.Bởi vì Lâu Sâm thái độ ôn hòa hữu lễ, Mộ Diệp cho tới bây giờ cũng chưa từng hoài nghi dụng tâm của y. Hai người nguyên bản chỉ là quân tử chi giao, cả ngày chỉ bàn chuyện thiên địa, phẩm trà chơi cờ, lâu dần phát sinh tình cảm. Cũng là Lâu Sâm đặt Mộ Diệp dựa vào tường hôn môi trước, ghé vào lỗ tai hắn thở gấp nói ra hai chữ“Yêu đệ”.Sau đó thì ngày nào cũng giống như trong mộng.Mộ Diệp tính tình nội liễm, tuy rằng tướng mạo phi thường đẹp, trăm nghìn năm qua cũng chưa từng động qua phàm tâm. Nhưng cho dù hắn trì độn như thế nào, cũng hiểu được Lâu Sâm là một tình nhân hoàn mỹ, ôn nhu như nước,nồng tình mật ý, quả nhiên là văn chương không tài nào tả được.Hắn nhớ rõ buổi tối cuối cùng ôn tồn bên nhau, hắn cùng với y sóng vai nằm ở trên giường, ngón tay Lâu Sâm vuốt ve mái tóc đen của hắn, cười nói: “Không lâu sau sẽ là Bách Hoa yến, đến lúc đó đệ có nguyện ý tại buổi tối hôm đó múa kiếm?”“Bệ hạ muốn xem?” Mộ Diệp lúc này dĩ nhiên đã biết được thân phận của y, nếu không đã không gọi y là bệ hạ.“Đúng ” Lâu Sâm gật đầu, đáy mắt như có ánh sáng nhạt loé lên: “Bộ dáng đệ múa kiếm thật sự rung động lòng người.”Mộ Diệp ở bên cạnh y đã lâu, tình đã sớm thâm căn cố đế, đương nhiên luyến tiếc làm y thất vọng. Tuy rằng trong lòng nghĩ cũng không muốn lắm, nhưng vẫn hôn lên khóe mắt y, nhu thuận đáp: “Đệ sẽ làm như huynh mong muốn.”Lâu Sâm nghe xong, quả nhiên cười rộ lên, chỉ là trong ánh mắt lại bắt đầu tối dần, cực kỳ tiếc hận thở dài.Mộ Diệp lừa dối chính mình là y mệt mỏi, không chút để tâm, lại cùng y triền miên một lúc, sau đó lập tức chìm vào giấc ngủ.Ngay cả trong mộng cũng cảm thấy ngọt ngào.Nhưng không đoán được khi tỉnh giấc, chính là trời long đất lở.Không sai, từ sau ngày ấy, Lâu Sâm không còn tìm đến hắn nữa.Ngày thứ hai là nghĩ vì y có việc nên trì hoãn, sau đó lại nhận định vì y vội vàng chuẩn bị Bách Hoa yến. Kéo dài đến nửa tháng sau, Mộ Diệp mới dần dần dâng lên lo lắng, nghĩ hết biện pháp tìm hiểu tin tức của Thiên đế.Hắn cho rằng y lâm trọng bệnh.Hắn vội vã muốn nhìn thấy y.Hắn đợi một ngày rồi lại một ngày, cuối cùng từ bỏ. Người bên ngoài thì thầm với nhau về tin của Thiên đế bệ hạ… Ngài lại có tân sủng.
|
Chương 3[EXTRACT]“Rầm!”Một dòng nước lạnh lẽo nặng nề đổ ập lên trên người.Mộ Diệp run run một chút, trong hồi ức mông lung triệt để tỉnh táo lại, chậm rãi mở mắt.Trước mặt tia sáng hôn ám do trong động còn một ánh lửa nhỏ, mùi vị âm u ẩm ướt một đường xông thẳng lên. Hắn tuy rằng chưa từng thấy qua địa phương này, nhưng quan sát thấy hai tay bị trói, trong trạng huống này hắn biết rằng mình đang ở hình đường.Bên tai không nghe tiếng kêu la thảm thiết như những lời đồn đoán, trái lại an tĩnh đến kì lạ.Lâu Sâm đã sớm thay đổi xiêm y, ôm cánh tay đứng ở cạnh cửa, ngoại trừ hiển thị sắc mặt tái nhợt bên ngoài, hình dáng hoàn toàn không giống như vừa bị đâm qua một kiếm.Mộ Diệp biết y có pháp lực cao cường, tất nhiên loại tiểu thương này cũng không để vào mắt.Thế nhưng liếc thấy người này, trong lòng nổi lên một trận đau đớn, nói không nên lời là yêu hay là hận.Có lẽ, ngày trước càng yêu, thì hôm nay lại càng thống hận.Lâu Sâm thấy hắn tỉnh lại, liền theo thói quen nở nụ cười câu dẫn ra khóe miệng, cười nói: “Còn chưa sử dụng hết tất cả các nhục hình, đệ trước hết đã ngất đi rồi? Đệ biết ám sát Thiên đế sẽ bị tội gì không?”Mộ Diệp trừng mắt liếc hắn, lãnh đạm nói: “Điều không phải tru di hay sao, bệ hạ chỉ cần động thủ là được.”“Hà tất phải quật cường như vậy?” Lâu Sâm nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay, nói: “Ta từ trước đến nay điều không phải là người thương hương tiếc ngọc.”Vừa dứt lời, hắc y thị vệ hai bên trái phải vung cao roi, từng lằn roi liên tục hạ trên người Mộ Diệp. “Ba!”Roi không lưu tình chút nào liên tục đánh vào trên người, phát ra âm thanh nặng nề.“A.. a…”Mộ Diệp thời gian mới đầu còn hừ một tiếng, lúc sau cắn chặt răng, không thốt ra lời gì nữa. Mái tóc đen dài tán loạn rơi trên đầu vai, mồ hôi lạnh theo sườn mặt chảy xuống, một roi rồi một roi, cứ thế liên tục hạ xuống làm trên người hằn lên những đường máu, một thân bạch y đều bị nhiễm đỏ.Nhưng thần trí của hắn thủy chung vẫn thanh tỉnh, đôi mắt trấn định nhìn Lâu Sâm, tựa như muốn khắc sâu vào trong lòng dung nhan tuấn tú đó.Lâu Sâm cảm thấy thú vị, kêu thị vệ ngừng tiên hình, đi từng bước một tới bên cạnh Mộ Diệp, ngón tay cố ý đè lên vết thương đang rỉ máu do bị roi đánh gây nên, ôn nhu hỏi: “Đau không? có cảm thấy hối hận chưa?”Mộ Diệp hít sâu một hơi, đôi môi chậm rãi nở nụ cười tươi, nói: “Ta hối hận một kiếm vậy mà đâm vào không đủ sâu, một lần không thể kết liễu tính mệnh của ngươi.”Hắn nói những lời này xong thực sự thấy rất thỏa mãn. Lâu Sâm lại tuyệt không nổi giận, trái lại cười ha ha đứng lên, đôi môi tiến đến bên tai Mộ Diệp, gần gũi hầu như hôn lên tai hắn, tiếng nói trầm thấp động nhân: “Đệ tướng mạo tuy rằng rất đẹp, nhưng tính cách lại quá mức nặng nề, chơi đùa vài lần là thấy không có ý nghĩa, ngược lại nhìn hình dáng hiện tại của đệ như vậy ta lại thấy… Tương đối thú vị.”Y nói xong thản nhiên như trước đây hôn lên mặt hắn.Mộ Diệp tựa đầu hơi nghiêng, có chút chật vật tránh được, hung hăng trừng y.Lâu Sâm thấy thế giật mình, cười càng thêm thoải mái. Nhưng trên người vốn có thương tích, mặc dù đã dùng thuật chữa trị qua nhưng dù sao cũng chưa khỏi hẳn, cười lớn tác động đến vết thương, khiến y nhẹ nhàng ho khan vài tiếng.Y không hề miễn cưỡng Mộ Diệp, lấy tay vén gọn mái tóc đen tán loạn, ôn ngôn mềm giọng nói: “Ta ngày mai sẽ trở lại thăm đệ.”Một bên xoay người, một bên phân phó những thị vệ ở bên cạnh: “Phải cẩn trọng canh chừng hắn, không cần phải dùng hình nữa.”“Tuân lệnh.”Mộ Diệp cuối cùng cũng ngẩng đầu, mắt thấy bóng lưng quen thuộc càng đi càng xa, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Bệ hạ, dù cho chỉ có một khắc cũng được, ngươi có từng đối với ta thật tình động tâm qua?”Chỉ nói một câu như thế mà như phảng phất dùng hết khí lực toàn thân.Lâu Sâm cước bộ dừng lại, nhưng vẫn không quay đầu nhìn hắn, chỉ cười hỏi lại: “Đệ hỏi cái gì?”Mộ Diệp cả người chấn động, lập tức biết được đáp án.Hắn cảm giác hàn khí bắt đầu từ lòng bàn chân từ từ dâng lên, lạnh lẽo thấu xương, lạnh tới những đầu ngón tay, cho dù lúc nãy bị từng đường roi đánh trên người cũng không đau đớn như lúc này.Hắn một thân linh lực sớm bị phong, lại vừa bị một trận tiên hình thảm khốc, lúc này mình đầy thương tích, miệng vết thương vẫn còn chảy máu. Trong miệng đều là một mảnh cay đắng khó chịu, trong yết hầu dâng lên một cổ huyết vị không thể kìm nén, làm hắn khó thở cơ hồ muốn ngất đi..Nhưng trên người những vết thương vẫn nóng như lửa đốt vô cùng đau đớn, làm hắn tiếp tục tỉnh lại.Không gian xung quanh vẫn tối như mực, cũng biết sống một ngày hay một ngày, muốn thoát khỏi nơi này là hoàn toàn không thể.Hắn hổn hển thở dốc, đang muốn nhắm mắt lại, nhưng chợt nghe trong góc phòng vang lên một giọng nói khàn khàn: “Ngươi hình dạng đã ra nông nỗi này, chỉ sợ tiếp tục vài lần lăn qua lăn lại, sẽ đi đời nhà ma.” Thanh âm nghe như là của một nữ tử, ngôn ngữ mang đầy vẻ trào phúng ý tứ hàm xúc, thập phần quái dị.Mộ Diệp lấy làm kinh hãi, giãy dụa nhìn về phía phát ra tiếng nói, hỏi lại: “Các hạ là ai?”“Ta là chính là chủ nhân của hình đường.”Trong lúc nói chuyện, một đạo nhân ảnh từ trong bóng tối đi ra, tư thái lả lướt,người này toàn thân vận hắc y, môi hồng răng trắng, tóc đen mượt như mây, hình dáng diễm lệ tuyệt luân.Mộ Diệp nghe qua không ít tin đồn về chủ nhân hình đường, nhưng không ngờ chủ nhân hình đường lại là một nữ tử diễm lệ, nhất thời cũng giật mình.Nàng kia liếc hắn một cái, lần thứ hai mở miệng nói: “Ngươi nhiều lần chống đối bệ hạ, lẽ nào sẽ không sợ chết sao?”“Ta nếu đã dám ám sát thiên đế, tất nhiên là chuyện sinh tử cũng không màng.”“Người bị bệ hạ vứt bỏ cũng có không ít, người lớn gan như ngươi quả là không có người thứ hai, chẳng trách bệ hạ lại đối với ngươi vài phần kính trọng.”“Thì đã sao? Ta không phải cuối cùng cũng kết thúc sinh mạng ở đây sao?” Mộ Diệp toàn thân vô lực, sợi dây trói chặt hai tay đã thật sâu siết chặt vào da thịt, nhưng một tiếng rên rỉ cũng không có kêu lên, trầm giọng nói: “Quân ký vô tình ta liền bỏ, kẻ phụ lòng người, sao đáng cho ta nhớ mãi không quên?”Mộ Diệp vừa dứt lời, nàng kia liền mở lời khen một tiếng “Tốt ”, gương mặt tú lệ hơi nhăn nhó, nhìn qua cũng không hẳn là cười cũng không hẳn là khóc, rất có vẻ âm trầm quỷ dị. Hơn nữa hành động kế tiếp càng kỳ quái,nhanh tay lấy trong lòng ra một cây chủy thủ màu huyết hồng, một phát cắt đứt dây trói trên người Mộ Diệp.Mộ Diệp hai chân mềm nhũn, lập tức ngã ngồi ở trên mặt đất. Hắn toàn thân đau đớn khó nhịn, thử vài lần cũng không thể tự đứng dậy, chỉ có thể dựa vào cây cột dùng để trói người của hình phòng, ngẩng đầu nhìn lại nữ tử kia.Nữ tử cẩn cẩn dực dực thu hồi chủy thủ, nói: “Bệ hạ mặc dù sai người bắt giữ ngươi, nhưng muốn ta nguyện ý thả ngươi đi cũng là chuyện dễ dàng, hiện tại thì ngươi có muốn rời khỏi nơi đây không?”Mộ Diệp tâm trạng kinh ngạc, nét mặt lại bất động thanh sắc, chỉ nói: “Ta cùng các hạ không quen,vô cớ vì sao ngươi lại giúp ta?”Nghe vậy, nàng kia trầm mặc chỉ chốc lát, lần đầu lộ ra dáng tươi cười.“Ta cầu xin bệ hạ chỉ liếc mắt nhìn con của chúng ta, ngươi đoán hắn nói như thế nào?” Nàng chợt cười lớn làm gương mặt càng tươi đẹp như hoa,nhưng trong đôi mắt tràn đầy vẻ điên cuồng: “Hắn nói rằng hài tử lớn lên rất giống hắn, thấy được thì tâm sinh ra chán ghét.”Mộ Diệp thấy thần tình của nàng mới biết được nàng cũng là một người yêu cuồng dại, hơn nữa hiển nhiên đối Lâu Sâm chưa hết tình. Nhân lúc xảy sự tình này, không biết là thực sự cố tình tương trợ, hay là nghĩ nhân cơ hội này diệt trừ tình địch như hắn?Mộ Diệp trầm ngâm một trận, nghĩ thầm bỏ trốn với ở đây cũng không khác biệt, liền dùng hết sức lực gượng đứng lên, nói: “Vậy làm phiền đường chủ giúp đỡ.”“Đi theo ta.”Nàng kia không nói thêm gì, xoay người đi ra khỏi hình phòng.Mộ Diệp lấy tay đè đầu vai che vết thương, mạnh mẽ chống đỡ đi theo phía sau, một đường mà đi thực sự chưa từng gặp qua trở ngại.Hai người bọn họ đi hồi lâu thì ra khỏi địa lao âm u, đi đến cuối đường của gian thạch thất thì ngừng lại. Cửa đá mở ra nhìn vào, chỉ thấy bên trong treo đầy đủ loại kiểu dáng hình cụ. Trên vách tường, vết máu loang lổ, cũng không biết bao nhiêu người ở chỗ này chịu qua dằn vặt.Nàng trực tiếp đi qua cửa vào nhà trong, chỉ thấy chính giữa gian nhà là một Uông Thủy đàm, nói: “Hình đường bên ngoài có người gác, ngươi nếu muốn chạy trốn, chỉ có thể đi con đường này.”Mộ Diệp đi qua nhìn một chút, thấy được đàm thủy nước đen nhánh nhìn sâu không thấy đáy, đoán không ra phía dưới ẩn chứa những gì?.Nàng thấy hắn chần chờ, liền cười lạnh giải thích nói: “Có một đường duy nhất có thể thoát khỏi chỗ này là thông qua nhân giới, lúc ngươi nhảy xuống dưới, chẳng khác nào bỏ qua chức vị Hoa thần hàng đầu, càng không có khả năng trở về thiên đình. Nhưng là một phàm phu tục tử, có thể sống an nhàn còn hơn ở đây đánh mất tính mệnh.”Nói như vậy gần như là cưỡng bức và dụ dỗ, quả thực như là sợ Mộ Diệp không chịu ly khai.Mộ Diệp nguyên bản cũng không thèm để ý sinh tử, chỉ là đã có một cơ hội như thế, đương nhiên không muốn tiếp tục bị Lâu Sâm đùa bỡn, bởi vậy quyết tâm phải li khai, bước chân đi về phía trước nửa bước.Nàng thấy hắn chuẩn bị nhảy xuống đàm thủy, vội vã nhắc nhở nói: “Phía dưới thủy đàm có một chỗ suối chảy, ngươi nghìn vạn lần phải nhớ tránh xa, nếu không cẩn thận bị rơi vào, sợ rằng sẽ bị cuốn vào cấm địa.”
|
Chương 4[EXTRACT]“Cấm địa?”Mộ Diệp ở thiên giới lâu như vậy, đương nhiên có nghe người ta nhắc qua hai chữ này. Nhưng ngoại trừ Thiên đế không ai có thể đặt chân vào nơi này, sở dĩ cho tới nay chỉ có nghe đồn là bởi vì không ai biết nơi này có thực sự tồn tại hay không.Không nghĩ tới, cấm địa trong truyền thuyết ngay bên dưới hình đường.Nàng kia thấy y kinh ngạc, thuận miệng nói rằng: “Kỳ thực cũng không phải nơi quan trọng gì, nhưng mộc thạch nơi này có thể rèn ra thần binh lợi khí, cho nên mới không cho phép người bên ngoài đi vào mà thôi.”Dừng một chút, nàng trào phúng cười cười: “Bệ hạ đã lâu chưa từng đi qua cấm địa, có lẽ đã quên mất nơi này từ lâu.”Mộ Điệp nghe xong có chút hồ đồ, nhưng việc này cũng chẳng quan hệ đến mình, nên không có hỏi nhiều nhìn xuống phía dưới, cùng nàng kia nói tạ ơn xong, từng bước đi về phía trước. Đàm thủy yên tĩnh không gợn sóng ngay trước mắt, âm u đến dọa người.Mộ Diệp tự biết rằng con đường phía trước sẽ mờ mịt, nhưng trong lòng tuyệt không sợ hãi. Trong lòng lặp lại tên người nào đó một lần, ép buộc bản thân quên đi dung nhan tuấn mỹ của người nọ. Sau đó nhắm mắt lại, thả người nhảy vào trong nước.Ùm!Trong nước lạnh đến thấu xương, hơn nữa phía dưới dường như có luồng lực hút cường đại, thoáng một cái người đã bị cuốn vào.Dòng nước mạnh mẽ bắt đầu chảy qua vết thương, làm hắn nhận lấy một trận đau đớn mãnh liệt, Mộ Diệp cắn đầu lưỡi, hai cánh tay mạnh mẽ hoạt động nỗ lực bơi về phía trước.Không bao lâu thì nhìn thấy dòng nước xoáy ẩn giấu dưới đáy.Khí lực của hắn vốn không lớn, ở trong nước khiến hắn không sử dụng được sức. Tuy rằng kiệt lực giãy dụa, nhưng lại bị dòng nước mạnh mẽ cuốn vào, thuận thế đẩy hắn đi tới. Mộ Diệp nhất thời cầm cự không được, uống phải mấy ngụm nước, cảm giác đầu khớp xương đều nhanh chóng bị ép nát.Cứ như vậy thuận theo dòng nước cuốn, nổi lên chìm xuống một trận sinh một trận tử, mới nhìn thấy được một tia sáng ở xa xa.Mộ Diệp lúc này đã sớm không còn khí lực, liền dứt khoát buông lỏng thân thể, mặc cho dòng nước chảy xiết đưa y trôi nổi. Cho đến khi thiên tân vạn khổ trồi lên mặt nước thì y đã mệt đến không thể động đậy.Đảo mắt nhìn chung quanh, chỉ cảm thấy mình đang ở hạ lưu của một dòng suối nhỏ. Suối nước ào ào từ phía trên đổ xuống, xung quanh cỏ xanh như trải thảm, trên thảm cỏ lại đan xen những đóa hoa nho nhỏ màu đen, ở phía xa hơn có một cây đại thụ đứng sừng sững che kín cả một trời. Đại thụ này không biết đã tồn tại được bao nhiêu năm, cành lá xum xuê, xanh um tươi tốt. Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất nông sâu không đồng nhất tạo nên quang cảnh tỏa sáng rực rỡ.Tất cả chìm trong sự an tường, yên tĩnh, phản phất không khí cũng ngưng đọng, xa xôi ngăn cách thời gian với bên ngoài.Ở đây có phải là cấm địa trong truyền thuyết hay không?Mộ Diệp tựa bên bờ hổn hển thở dốc, nghĩ thầm nếu có thể chết ở nơi này, cũng không tính là quá tệ.Hắn biết rõ tình trạng thân thể của bản thân, vết thương hoàn toàn không được chữa trị, pháp thuật cũng không dùng được. Ở đây cho dù có ngủ mãi không tỉnh, chỉ sợ cũng không có người biết.Chủ nhân Hình đường chính vì nguyên nhân này, mới có thể thả hắn đào tẩu đi? Thậm chí con đường kia có thể thông đến nhân giới hay không cũng rất khó nói.Bất quá nếu hắn đã vào nhầm cấm địa thì không còn ý định đi nhân giới nữa. Đợi thể lực khôi phục một chút hắn từ trong suối đứng lên, từng bước từng bước đi về phía trước.Trên người hắn máu chảy đầm đìa, nước theo mái tóc dài chảy xuống thân, dáng vẻ hết sức chật vật. Mới đi tới phía trước được vài bước thì vấp phải tảng đá trượt chân té ngã trên mặt đất.Loại đau đớn này thật không giống trong tưởng tượng.Bởi vì tay chân tất cả đều như chết lặng, ngay cả đau đớn cũng không cảm giác được.Mộ Diệp biết bản thân không còn khí lực đứng lên nữa, chỉ động đậy khóe miệng nằm trên mặt đất cười nhẹ.Là thật.Hắn không làm sao đoán được có kết cục này đây? Chỉ là thích một người mà thôi, chẳng lẽ bởi vậy mà đánh mất tính mệnh.Mà càng buồn cười chính là đã đến tình trạng này, tâm hắn vẫn như cũ nhớ đến thân ảnh người nọ. Dáng vẻ người nọ ở bên tai nói tiếng yêu, dáng vẻ người nọ ôm hắn vào trong lòng âu yếm và hoan ái, dáng vẻ người nọ cười nhìn hắn thụ hình.Hận đến tột cùng, đơn giản là vì đã từng thương y đến tận xương.Mộ Diệp cười không ngừng khiến cổ họng cũng bị nghẹn, thanh âm mới từ từ nhẹ xuống. Ánh mặt trời xuyên qua những tầng lá soi chiếu lên trên người hắn, ánh nắng ấm áp ấy khiến người say mê, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, bất tri bất giác ngủ say.Trong mộng vẫn như cũ nhìn thấy những chuyện ngọt ngào đã qua. Khi tỉnh lại cảm thấy cả người nhẹ nhàng, tất cả vết thương đều biến mất không dấu vết. Thương tâm thống khổ lúc trước cũng chỉ là trong một lúc ảo giác. Mộ Diệp phảng phất nhớ lại thời gian trước, khi đó còn chưa biết thân phận của Lâu Sâm, chỉ cần vừa mở mắt là có thể thấy người nọ nhìn hắn cười ôn nhu.Khi đó Mộ Diệp làm sao đoán được lại có ngày hôm nay?Hắn hơi cười khổ một chút, cảm giác có hơi thở ấm áp lướt qua bên tai, liền như bình thường phất phất tay, bật thốt lên nói: “Đừng nháo.”Ngay sau đó liền giật mình tỉnh táo lại, từ trên mặt đất ngồi dậy.Xung quanh vẫn tĩnh lặng, ánh nắng tươi sáng chan hòa, gió nhẹ ấm áp thổi, vẫn là cảnh trí ưu mỹ như họa như thơ, hơn nữa bên ngoài vẫn vắng lặng không người.Vừa rồi quả nhiên chỉ là ảo giác.Mộ Diệp một lần nữa lại nằm trên mặt đất, lại một lần nữa cười nhạo bản thân si tâm. Ngay sau đó hắn lại phát giác có điều gì không đúng, nhanh chóng nhảy dựng lên, kinh ngạc không gì sáոհ được nhìn lại thân thể của mình.Mộ Diệp trước đó không lâu mới chịu qua hình phạt roi, may mắn nhặt được về tính mạng, nhưng trên người phải đầy thương tích mới đúng, Nhưng giờ này khắc này, vết thương trên người hắn tự nhiên đều khỏi hẳn, ngay cả vết sẹo cũng không có.Đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra?Lẽ nào hắn vẫn còn trong mộng.Mộ Diệp tận lực để bản thân trấn định lại, xác nhận bốn bề vắng lặng, tỉ mỉ ở cấm địa đi một vòng. Nơi này vốn không lớn, mặc dù có hoa có cỏ nhưng tất cả đều sinh trưởng vây quanh đại thụ.Chẳng lẽ đại thụ này có chỗ đặc biệt?Mộ Diệp nghĩ như vậy, không tự chủ được tiêu sái đi đến bên cạnh đại thụ, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên.Chỉ là vừa chạm nhẹ vào thì cảm giác đầu ngón tay truyền đến nhịp đập, một ánh sáng yếu ớt từ ngọn cây phiêu đãng rơi xuống, ánh sáng ấy giống như tuyết đang rơi, như ảo như thật hết sức động lòng người. Quang ảnh vừa chiếu xuống mặt đất, rất nhanh liền biến mất không dấu vết. Nhưng vào thời khắc đó, cây cỏ trở nên xanh tươi, suối nước trở nên trong xanh, mà hoa cũng nở rộ rất đẹp.Mộ Diệp kinh ngạc nhìn kỳ cảnh này, lập tức phát hiện bí mật của cấm địa, tim đập thình thịch không ngừng.Thần mộc có năng lực chữa trị cường đại, vì sao bị liệt vào cấm kỵ? Chẳng lẽ như chủ nhân Hình đường nói, bởi vì có thể rèn ra thần binh lợi khí sao?Hắn đã tự mình thử qua một lần, biết đao kiếm bình thường không thể lấy được tính mệnh của Lâu Sâm.Như vậy, nếu là thần binh lợi khí từ cấm địa thì sao?
|