Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền
|
|
Chương 30[EXTRACT]"Chúng tôi có thể gia nhập với đội các cậu không?" Khi tiểu đội Thực Vật định rời đi, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng hỏi chuyện của hai người. Người tiểu đội Thực Vật quay đầu lại liền nhìn thấy phía sau đội ngũ chính là hai người quen lúc trước đã báo tin--Ali và Sơ Vân. Ali và Sơ Vân là một đôi tình lữ năm hai, hơn nữa còn học cùng lớp, vì năm thứ nhất khảo hạch có chút ồn ào với tổ đội, nên năm nay căn bản không tính toán tổ đội với ai. Nhưng có lẽ ngày hôm qua lăn lộn với tiểu đội Thực Vật quá tốt, cho nên lại khiến cho bọn họ bắt đầu nảy sinh suy nghĩ tổ đội. Nhưng tiểu đội Thực Vật có nguyện ý tiếp nhận bọn họ trở thành đội viên hay không, Ali và Sơ Vân kỳ thực rất thấp thỏm, dù sao đội ngũ bọn họ rất nhiều người, hơn nữa thực lực mạnh, vận khí tốt, quan trọng nhất là tất cả mọi người trong đội ngũ này đều quen biết nhau, mà hai người bọn họ trừ bỏ ngày hôm qua cọ một chút may mắn ra, căn bản không có tác dụng gì, nhưng ngay cả như vậy, bọn họ vẫn muốn hỏi một chút, vạn nhất thành công thì sao? "Ali, Sơ Vân các cậu khỏe không!" Hôm qua ở chung một ngày, mọi người cũng coi như quen thuộc, thấy Ali và Sơ Vân, người tiểu đội Thực Vật sôi nổi nhiệt tình chào hỏi. "Hai người muốn gia nhập sao?" Cùng là học sinh năm hai, Denis đương nhiên quen biết hai người bọn họ, thậm chí ba người còn coi là bạn bè. "Ừ, muốn gia nhập." Hai người gật đầu, hai mắt nhìn về phía Denis mang theo hâm mộ trần trụi. Vì sao mình không có học đệ như vậy nhỉ? Vì sao? Biết làm đồ ăn ngon thì thôi, còn lợi hại như vậy, nghĩ tới một đường nhẹ nhàng không bị ngăn trở giống như dạo chơi ngoại thành ngày hôm qua, còn có thịt nướng mỹ vị, hai người sắp chảy cả nước miếng rồi đây. A, mặc kệ, bất chấp tất cả mặt mũi, chết cũng muốn ăn vạ nơi này. "Vậy tôi đi hỏi đội trưởng một chút xem." Đối với hai người này gia nhập, Denis cảm thấy không tồi, lúc trước đã hợp tác qua, hắn biết hai người này giá trị vũ lực không yếu, hơn nữa nhân phẩm cũng được. "Cảm ơn nha." Ali và Sơ Vân nhìn nhau, trăm miệng một lờinói lời cảm tạ. Tuy còn chưa xác định hai người có thể gia nhập đội ngũ hay không, nhưng người tiểu đội Thực Vật đã cho bọn họ đi theo, trải qua một ngày ở chung hôm qua, bọn họ đều cảm thấy hai người gia nhập hoàn toàn không thành vấn đề, cho nên cũng phi thường vui vẻ tiếp nhận bọn họ. Không bao lâu, Denis mang theo câu trả lời đồng ý trở lại, Ali và Sơ Vân cũng chính thức gia nhập tiểu đội Thực Vật. Khi nhận được tin tức này hai người bọn họ lấy ra thẻ bài của mình trong ba lô nộp lên, trùng hợp chính là hai người đều là âm bài, tiểu đội Thực Vật chính là thiếu âm bài nha! Này lại thêm hai đôi, làm một đống người dương bài của tiểu đội Thực Vật vui mừng không thôi, dưới tình huống không cần tranh đoạt có thể thu thập bao nhiêu đều là tốt. Dù sao quy tắc vòng này thực mài người, hy vọng thăng cấp của ngươi đều ở trên người đối thủ, khác với lần trước dựa vào vận khí tìm được chìa khóa, lần này ngươi muốn thành công thăng cấp ngươi sẽ phải cướp thẻ bài của người khác, căn bản không có cách nói "tùy duyên "như trong lời Phật dạy. Hơn nữa khiến cho người sợ hãi chính là người không có thẻ bài âm dương cũng hoàn toàn không bị đào thải ngay. Quy tắc quy định trong thời gian thi đấu chỉ cần không chủ động bỏ cuộc, vậy người không buông tay đều có thể tồn tại đến một giây cuối cùng, như vậy mọi người sẽ tăng mạnh cạnh tranh tàn khốc, vì dù sao người không có thẻ bài hoặc là không có cả hai thẻ bài âm dương sẽ tìm mọi cách bắt được thẻ âm dương để thăng cấp, tương đương với cơ hồ mỗi người đều là đối thủ của ngươi, không tới một giây cuối cùng cơ bản là không thể thả lỏng. Cũng có người sẽ cảm thấy, nói như vậy tạo thành một tổ đội ngũ, chắc chắn sẽ không cần mệt mỏi như vậy, nhưng đây cũng là sai, đội ngũ tương đối an toàn sao? Vậy cũng không nhất định, nếu đồng đội của các ngươi mang ý xấu sẽ càng thêm nguy hiểm, đặc biệt là những đội ngũ lớn, chỉ cần có một người rắp tâm hại người, đến cuối cùng trở mặt thành thù là việc đương nhiên. Cho nên sau khi nghe được quy tắc thi đấu, rất nhiều đội ngũ lợi dụng quy tắc trước 12 giờ không thể công kích người khác, ngay từ đầu tiên liền tiến hành chỉnh đốn cải cách, từ một đại đội chia thành mấy tiểu đội, mà một số đội ngũ lâm thời thành lập càng nhiều là trực tiếp giải tán, sau đó lại đi tìm người mà mình quen thuộc hoặc càng thêm tin tưởng lập thành tổ đội, dù sao ai cũng không muốn vừa vất vả đề phòng người khác vừa phải phòng bị đồng đội của mình. Càng không muốn khi cách thắng lợi một bước ngắn bị người thân cận mình nhất công kích. Cho nên giống như tiểu đội Thực Vật không chỉ không giải tán, còn có người tự động muốn ra nhập hơn nữa còn thành công gia nhập đội ngũ thật là lông phượng sừng lân. Nhìn đến tình huống như vậy, nội tâm lên men, kẻ nói mát không ít, dù sao đoàn đội lớn như vậy, nếu thật toàn tâm toàn ý thì rất khó, quả thực chính là máy nói dối mà. Đương nhiên cũng có một số người muốn cọ một chút ưu thế của đại đội xin gia nhập, nhưng đều bị người tiểu đội Thực Vật cự tuyệt, đây là cho rằng bọn họ ngu sao? Loại này vừa nhìn liền biết không có ý tốt, có ngu mới có thể cho bọn họ gia nhập nhé! Nói câu không dễ nghe, đoàn đội này của bọn họ đai đa số đề là học sinh năm nhất hệ thực vật, còn lại đều là học tỷ học trưởng cùng hệ, còn có một phần là bạn cùng phòng hoặc là bạn tốt của thành viên đoàn đội, quan hệ chặt chẽ như vậy, tính phản bội sẽ thấp hơn những người khác. Hơn nữa đây chỉ là một khảo hạch nhỏ, tuy phần thưởng đặc biệt mê người, nhưng phản bội? Không khỏi trả giá quá cao! Đây chính là toàn bộ học sinh hệ thực vật năm nhất cùng học sinh có năng lực, nếu ngươi phản bội, còn lăn lộn tiếp được sao? Chỉ xa lánh thôi cũng có thể khiến người không lưu lại trường học được nữa. Còn những đội viên không phải hệ thực vật, cũng khó phản bội, vì khi tổ đội là có kiểm tra, muốn gia nhập nhân phẩm rất quan trọng nha, có thể gia nhập đều là người nhân phẩm không quá kém. "Tôi có thể gia nhập đội các cậu không?" Đang đi, người tiểu đội Thực Vật lại nghe được khẩn cầu như vậy, từ khi Ali và Sơ Vân gia nhập, khẩn cầu như vậy không ít, hơn nữa đều do Denis xử lý. Chúng ta hiện tại không cần người. Denis vốn định nói như vậy, nhưng thấy phía sau chính là Tần Tử Mặc, yên lặng đem những lời này nuốt xuống, bất đắc dĩ nói: "Đợi một lát, tôi đi hỏi một chút." Sau đó ý bảo Tần Tử Mặc đi theo, bằng hữu này của Leonard thực có ý tứ, không tự mình đi hỏi Leonard, ngược lại tới hỏi mình? Kỳ thực không cần hỏi Denis cũng có thể khẳng định có thể, dù sao hắn không chỉ quen biết đội trưởng và đội phó, hơn nữa bản thân lại là một đại minh tinh, quan trọng nhất là gia thế ép bức một phương, căn bản không hiếm lạ những phần thưởng mà khảo hạch đưa ra. "Có thể." Denis chạy một chuyến, tỏ vẻ chính mình không chạy, còn đề nghị mau chóng rời đi, dù sao hắn không muôn lại tiếp thu thỉnh cầu xin nhập đội nữa. Đương nhiên đoàn người tiểu đội Thực Vật cũng không muốn tiếp nhận người xin gia nhập nữa, vì thế sôi nổi rời đi, tận đến khi đám người rời xa mới hoãn lại bước chân. "Chúng ta tìm một chỗ dừng chân một lát." Lạc Vân Thanh trong lòng có ý tưởng, cậu không muốn cùng người cứng đối cứng, phải dùng trí. Dựa theo tình huống bình thường, người ngay từ đầu bắt đầu hành động không nhiều lắm, rất nhiều người đều chờ tới giai đoạn trung hậu kỳ mới bắt đầu cướp đoạt, dù sao ngươi hiện tại công kích gây thù chuốc oán nhiều, nguy cơ bị theo dõi cũng lớn, hơn nữa nếu như bị người biết trong tay ngươi gom đủ thẻ bài âm dương, vậy sẽ là một cái bia ngắm sống, thẻ bài trong tay có thể giữ lại tới cuối hay không đều là vấn đề. Lạc Vân Thanh lại nghĩ đi ngược lại, khi tất cả mọi người cảm thấy vừa mới bắt đầu không có ai đi cướp đoạt, khó khăn sẽ ít hơn, hơn nữa đoạt xong chỉ cần tìm một chỗ trốn đi, trò chơi liền trở nên rất đơn giản. Nhưng đầu tiên là có thể tìm được chỗ trốn, nếu không một đội nhân mã lớn như vậy, vừa thấy chính là dê béo, khó bảo đảm những người khác sẽ không liên hợp lại giải quyết tiểu đội Thực Vật. "Cậu muốn ra tay?" Leonard nhìn Lạc Vân Thanh một cái liền nhận ra ý tưởng hiện tại của cậu. "Ừ." "Có thể tìm được chỗ trốn sao?" "Có thể, ngọn núi nhỏ hôm qua chúng ta tới kia nhiều cây cối, khi cần thiết có thể lên cây, hơn nữa phía sau còn có một cái sơn động, đủ để che dấu tai mắt người khác." "Được." Leonard không tuyên bố thêm ý kiến khác, chỉ gật gật đầu, sau đó sắp xếp lại đội ngũ, đi tới ngọn núi nhỏ ngày hôm qua. Đi tập kích bất ngờ không cần nhiều người như vậy, cho nên Leonard phân tiểu đội Thực Vật thành hai tổ, một tổ đi theo mình cướp đoạt thẻ bài, mà một tổ còn lại đi theo Lạc Vân Thanh thiết trí bãy rập. Bẫy rập là loại thực đơn sơ, nơi phát ra linh cảm là những cái hố không thể hiểu được sụt người ngày hôm qua. Một đám người ngổi xổm bên dòng suối nhỏ, đem những cái hố ngày hôm qua tinh tế sửa sang lại một lần, nhìn không đủ còn đào thêm một chút, sau đó đắp cỏ và lá cây lên, lại giăng dây giữa các gốc cây với nhau để làm vấp dây, nhưng đây đương nhiên là thuật che mắt, mục ích chính là để ngươi chú ý dưới chân, xem nhẹ trên cây, vì trên cây có bẫy rập, trên cây treo một ít dây thừng đan thành võng, chỉ cần dẫm phải những cái hổ này, liền sẽ trúng chiêu, trực tiếp trở thành con mồi bị bắt được. Ý tưởng thực đầy đặn, hiện thực thực xương xẩu. Nhìn mặt cỏ bố trí xong rõ ràng viết "ta là bẫy đây", tuy là tự mình làm, nhưng một đám người cũng không biết phải phun tào như thế nào, vì nó quá....thấp kém. Cái bẫy này khiến người vừa nhìn liền có thể nhìn ra có vấn đề. Đặc biệt là Vương Tiêu, lúc trước đã phản đối làm bẫy rập, cảm thấy không có bất cứ ý nghĩa gì, nhưng không chịu nổi ảnh mắt mãnh liệt tình cảm của mọi người, chỉ có thể bị bắt làm việc. Kết quả làm ra loại đồ vật không thể hiểu được? Nhìn "bẫy rập" trước mắt, Vương Tiêu trực tiếp tức giận, thanh âm đã có chút không chuẩn: "Các ngươi bị ngốc sao? Xem phim nhiều quá bị điên à? Chúng ta chỉ là học sinh thôi, liền cắm trại dã ngoại cũng chưa mấy người đi qua, còn làm bẫy rập?" "Các ngươi đây chỉ là lãng phí thời gian, nhìn xem các ngươi làm bẫy rập, căn bản sẽ không có tác dụng được không? Đã thế vừa rồi ta nói lại không nghe." Nhìn những người trước mắt này, Vương Tiêu thực sự hận sắt không thành thép, sắc mặt xanh mét, ha hả cười một tiếng, nói: "Các ngươi tự mình xem những cái bẫy này nếu thực sự bắt được người, ta sẽ gọi đội trưởng của các ngươi là ba ba." Những người khác cũng thực vô tội, nhìn bẫy rập đơn sơ đến buồn cười còn có bão nổi Vương Tiêu không dám nói lời nào. Tuy tất cả mọi người đều biết Vương học tỷ miệng dao găm tâm đậu hủ, ngoài miệng chưa bao giờ tha người, nhưng có chuyện muốn hỗ trợ vẫn rất là nice, mọi người cũng cảm thấy con người nàng không tồi, nhưng mà...nói năng như này có điểm chua ngoa đáng sợ.... Đừng nói người khác, ngay cả Lạc Vân Thanh nhìn cái bẫy rập kỳ quái kia cũng có điểm dở khóc dở cười, bị Vương Tiêu nói cũng có chút hổ thẹn, trong lòng nghĩ lại có phải hay không cho tới nay đều quá thuận lợi? Cho nên rất nhiều thời điểm liền tùy tâm? Nghĩ nghĩ phát hiện thật đúng là có một chút như vậy, vì thế càng thêm không dám lên tiếng. Vương Tiêu:...... Nhìn một đám người cúi đầu cúi đầu, nhìn trời nhìn trời, không phục không phục, cảm giác trái tim bị kéo đau, tuy thật sự rất không muốn để ý tới này đám người này, nhưng có đôi khi...... Không để ý tới thật đúng là không được, vì thế chỉ có thể lại lần nữa mở miệng nói: "Khảo hạch chính là khảo hạch, không phải chơi xuân, không nên tùy tiện như vậy, sau này làm việc phải suy nghĩ cho kỹ hiểu không?" Xoa xoa thái dương, Vương Tiêu quả thực vì đám học sinh khóa dưới này mà nát tâm, nàng trước nay thật chưa từng thấy qua ai "tiêu sái" như vậy.
|
Chương 31[EXTRACT]"Ha ha ha, người của tiểu đội Thực Vật quá đáng yêu, ta lần đầu tiên phát hiện thì ra bẫy rập là cái dạng này." "Bẫy rập như vậy sao có thể bắt được người? Đám bạn nhỏ này cũng quá khôi hài đi." "2333333 (M.u.a hahahaha), cho ta cười thêm chút nữa đi." "Đột nhiên cảm thấy Vương Tiêu tỷ tỷ thực không tồi nha, người đẹp giọng hay, lúc tức giận cũng đẹp, quả thực là ớt cay tiểu tiên nữ." "Hàng ngày đánh thẻ, tới thả lỏng, cảm giác tổ này không giống đi khảo hạch, tới chơi, thực không tồi, xem thực vui vẻ." "Hu hu hu~ liếm liếm thêm~ tiểu đội thực vật thật nhiều người giá trị sắc đẹp cao, tiểu đội này dứt khoát đổi thành tiểu đội giá trị sắc đẹp cao đi thôi." "Xem từng cái từng cái màn hình thực sự lãng phí mắt, vẫn là tiểu đội Thực Vật như vậy tốt, một đoàn người đi cùng một chỗ, cùng một cái khí cụ phát sóng trực tiếp có thể chiếu được thật nhiều người, ta chỉ cần mở ra mấy cái màn hình là được." "Không truy đoàn đội ╮(╯▽╰)╭, một người một cái màn hình, mở mấy cái màn hình hiệu quả liền giống như xem máy theo dõi, ta truy cá nhân còn tốt hơn, ít nhất xem thư thái, có ai tới cùng ta cùng nhau truy tiểu sinh không? Nhan hảo giá trị vũ lực tăng mạnh nha!" "Lầu trên cút xéo, nơi này là phòng phát sóng trực tiếp của Lạc Vân Thanh, đừng tới đánh quảng cáo." "Đã báo cáo, xem lần này Yêu video có khóa toài khoản của ngươi không, làm trò gì vậy, cũng không biết có bao nhiêu phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy ngươi phát quảng cáo, lão tử liền dạy ngươi cách làm người." "......" "Lạc Vân Thanh đều là nhan phấn đi? (fan vì sắc đẹp). Có phải cứ đẹp là làm gì cũng được hay không? Cậu ta chính là đội trưởng, nhưng quan sát lâu như vậy, thật không phát hiện cậu ta có cái năng lực lãnh đạo gì, ha hả." "Lạc Vân Thanh này ghê tởm muốn chết, liền vẫn luôn thiết lập tính cách, một cuộc khảo hạch mà thôi, cần phải thế sao? Khảo hạch cũng không lo khảo hạch cho tốt đi, vẫn luôn cố chơi, ta xem cậu ta lầ này chết như thế nào, luôn có báo ứng." "Đúng vậy, nhìn sem Sở Vân, nhìn nhìn lại Lạc Vân Thanh, còn là đội trưởng nữa, quả thực không cần cười chết người. Dù sao ta nhìn không ra cậu ta có cái gì đáng giá để được đề cử thành đội trưởng." "......" "Chỉ bằng nhở cậu ấy mà toàn tiểu đội Thực Vật có thể thăng cấp, Sở Vân của các ngươi có thể sao?" Alice quả thực tức chết, vào phòng phát sóng trực tiếp trực tiếp dùng tài khoản của mình nổi giận. Bắt đầu từ hôm nay, không biết tại sao, một đại sóng thủy quân dũng mãnh lại đây, một đám bắt đầu hắc Lạc Vân Thanh, hơn nữa như vậy thì thôi, còn rõ ràng lôi kéo, khiến cho một số fan minh tinh cũng sôi nổi tham gia vào, bị người lôi kéo. Lúc này, nhân số phòng phát sóng trực tiếp tăng nhanh, bình luận cực kỳ ghê gớm. ............ Tức chết mất! Alice cũng không biết mình bao lâu không tức giận như vậy rồi, không làm âm mưu của đám hắc tử đó chết liền khó tiêu trong lòng tức giận. Tắt đi giao diện phát sóng trực tiếp, Alice hít sâu vài lần, sau đó tìm được số của Rose gọi qua. Chờ bên kia nhận cuộc gọi, câu đầu tiên nói chính là. "Giúp ta mua chút thủy quân." Không có hỗn qua giới giải trí, ngay từ đầu Alice còn không biết phía dưới là thủy quân, chỉ cho rằng đột nhiên tới một đợt hắc, nhưng nhìn mắng chửi nối liền không dứt, liên tưởng tới chiêu số của giới giải trí, còn không nhận ra là thủy quân mới là lạ. Nàng tức giận trực tiếp gọi điện cho trợ lý, yêu cầu mua thủy quân. Còn không phải là so tiền sao? Vậy xem ai thắng, ngươi có thể mua 10.000 cái thủy quân, ta liền có thể mua 100.000 cái cho ngươi xem. "Thủy quân?" Rose cho rằng mình nghe nhầm, lão bản nhà mình làm sao lại biết thủy quân? Hơn nữa hiện tại cư nhiên còn muốn mua thủy quân? "Đúng vậy." Alice trả lời. "Được, lão bản." Trợ lý sẽ không nghi ngờ mệnh lệnh của lão bản, chỉ biết hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ lão bản giao. Có điều Rose cũng chưa từng tiếp xúc qua việc mua thủy quân này, nhưng làm một trợ lý hoàn hảo không có gì không làm được, cho nên Rose tìm được bằng hữu làm trong giới giải trí, hỏi tình huống rõ ràng tìm được lão tổng một công ty tuyên truyền mở rộng. Nói là công ty tuyên truyền mở rộng, nhưng thực tế chính là công ty thủy quân. Dựa theo yêu cầu của lão bản nhà mình, trực tiếp nện 10 triệu xuống, lão bản công ty thủy quân lập tức vui tươi hớn hở triệu tập tất cả công nhân, lập tức đề ra một cái kế hoạch rồi chạy tới phòng phát sóng trực tiếp của Lạc Vân Thanh bắt đầu phản kích. Phải biết rằng đây chính là 10 triệu đồng liên bang nha! Hắn phải kiếm bao lâu mới kiếm được 10 triệu đồng liên bang, lần này đối phương nói, nếu làm việc tốt, về sau còn tiếp tục hợp tác, Thần Tài như vậy, cả đời có thể gặp được mấy lần? Gặp được chắc chắn phải nắm giữ cho chặt nhé. Có thủy quân gia nhập, Alice vừa lòng nhìn đám hắc tử rất nhanh đã bị đánh cho quân lính tan rã, có lẽ đối phương cũng nhìn ra bên này cũng mời thủy quân, xem tình huống số lượng còn không ít, vì thế mạnh mẽ đấu tranh một đợt, xám xịt bị cưỡng chế di dời. Tuy hắc tử đi rồi nhưng để lại một đám quần chúng bị náo nhiệt lôi kéo lại đây ăn dưa, phải biết rằng Alice tuy về sau không biết thế nào, nhưng nhất thời hỗn loạn không thiếu đập hoa tươi nhé. Trang wed của Yêu video trước mắt hoa tươi cao nhất thiết trí là x99999 hoa tươi, chỉ cần đạt được tới số hoa tươi này giao diện sẽ hiện ra một cây hoa đào nở đầy hoa đào hồng nhạt, cánh hoa đào trên cây sẽ theo gió bay xuống, rất là tình thơ ý họa, nhưng người đập không nhiều lắm, cơ bản đều là thổ hào trong thổ hào mới có thể đập, không sai biệt lắm tầm 100.000 nha, đối với không phải thổ hào đã là quá quý. Hôm nay Alice hoàn toàn quên mất ý tưởng bản thân muốn điệu thấp, đập không biết bao nhiêu "cây hoa đào", trực tiếp khiến bản thân xông lên đứng đầu danh sách thổ hào khen thưởng. Phải biết rằng trang đầu của Yêu video chính là bảng thổ hào khen thưởng này, căn cứ một ngày khen thưởng cho lên bảng, không phải một trăm mấy chục vạn thì đừng nghĩ lên bảng nhé, tên tài khoản của Ailce là "Ta là fan trung thành của tiểu Thanh", hôm nay khen thưởng Lạc Vân Thanh hơn 3 triệu, một đường xông lên vị trí thứ nhất, hấp dẫn một đám cúng bái thổ hào tới phòng phát sóng trực tiếp của Lạc Vân Thanh. "Cám ơn trời đất, đám antifan rốt cuộc đi rồi." "@ Ta là fan trung thành của tiểu Thanh @ Tiểu Thanh thúc thúc @ Lạc Vân Thanh nhan phấn @8597a@ Lạc Tư 152@ địa ngục hoa nở đại đại, các ngươi thật ngưu bức, tiểu sinh tại đây cúng bái đại thần." "Cúng bái thổ hào, từ trang đầu lại đây, phát hiện phòng phát sóng trực tiếp này thổ hào nhiều đến đáng sợ nha." "Trang đầu lại đây +1, nhưng là tới rồi ra không được, vốn dĩ không muốn xem cái gì khảo hạch, nhưng là hiện tại phát hiện khá hay?" "Vốn là tới cúng bái thổ hào, nhưng là hiện tại càng quan tâm khảo hạch như thế nào? o(* ̄︶ ̄*)o lại nói loại bẫy rập này thật sự có người sẽ trúng chiêu sao?" "Hẳn là không thể nào? Hiện tại người không đến nỗi ngốc như vậy." "Tiểu manh tân lần đầu tiên tới, ta cũng muốn hỏi...... Bọn họ xác định không phải tới làm trò cười sao? Kia thật là bẫy rập? Đây không phải là cười nhạo chỉ số thông minh của chúng ta sao? Nếu bẫy rập kia thực sự có thể bẫy ngời ta sẽ phát sóng trực tiếp ăn bàn phím." Mọi người: Đó là bởi vì ngươi không biết hắn có bao nhiêu đáng sợ! Quả nhiên là người mới nha, các lão nhân đều biết không nên tùy tiện lập flag, bằng không một giây bị vả mặt. "Di di di? Tóm được một cái tiểu manh tân, ta cảm thấy tiểu manh tân lầu trên có thể suy xét xem nên mua cái bàn phím như nào ngay bây giờ đi, hoặc là xem bàn phím nào mùi vị tương đối ngon." "+1" "+2" "......" "Công khai rõ số tài khoản." Tiểu manh tân: Không phải, là ai cho các ngươi ảo giác? Ta sẽ thua? Là cái cạm bẫy thoạt nhìn liền phát hiện ra là cạm bẫy kia có thể bẫy được người sao? "Ta là tiểu manh tân vừa rồi, chọn lựa bàn phím? Không tồn tại không tồn tại, ta còn thật không tin, bẫy rập ngu ngốc này có thể bẫy được người." Kết quả lời nói mới vừa phát ra, màn hình phát sóng trực tiếp hiện ra một người đang tới dòng suối nhỏ. Mọi người ngừng thở nhìn người kia thật cẩn thận lướt qua bẫy rập, sau đó lộ ra biểu tình "Các ngươi là thiểu năng trí tuệ sao??" đối với Lạc Vân Thanh bọn họ. Tiểu manh tân cho rằng mình đã thắng lợi, tươi cười đều lộ ra tới, kết quả...... Người kia vừa tới phía trước, cư nhiên dẫm hụt? Sau đó bị treo lên? Tiểu manh tân:??? Khoan đã, đây là có chuyện gì? "233333, người phát sóng trực tiếp ăn bàn phím ở đâu nha? Ra đi." "Ha ha ha ha, liền thích xem cảnh tượng vả mặt như vậy, xem trăm lần không chán." "Hắc hắc hắc, Vân Thanh quá bổng, ta biết ngay kết quả sẽ như vậy mà." "Tuy không khoa học...nhưng khoa học trên người Lạc Vân Thanh giống như đã sớm mất hiệu cmn lực rồi, có độc." "Hiện tại kịch bản phim truyền hình cũng không dám viết như vậy, cậu ấy cư nhiên còn có thể làmđược, cười chết người." "@ tiểu manh tân ra đi nha, chờ ngươi phát sóng trực tiếp ăn bàn phím nữa." Tiểu manh tân trợn mắt há hốc mồm nhìn hình ảnh đang dừng lại trước mặt hắn, không thể tin được, vẻ mặt mộng bức. Đứa bị trúng chiêu này bị ngu sao? Sao như vậy cũng trúng chiêu? Ngươi có hai mắt đều không thể nào? Hay là nói Lạc Vân Thanh thực sự có độc nha? Người xem phát sóng trực tiếp nói, họ cứ có cảm giác chuyện như này chắc chắn không chỉ xảy ra một hai lần. ............ Không chỉ có người xem phát sóng trực tiếp trợn mắt há hốc mồm, ngay cả người của tiểu đội Thực Vật nhìn đến sự tình phát sinh cũng còn khó có thể tin. Nói thực bọn họ đều đã từ bỏ cái gọi là bẫy rập này, chỉ là lười hủy đi lần nữa thôi, cho nên cứ để vậy, nhưng không nghĩ tới thực sự có thể bắt được người. Nhìn vẻ mặt nam sinh sống không bằng chết, mọi người bỗng nhiên cảm thấy mình có chút quá đáng. "Cậu không sao chứ?" Lạc Vân Thanh chọc chọc người bị treo lên. "Cậu cảm thấy tôi không có việc gì sao?" Nam sinh kia trợn trắng mắt, tự cảm thấybản thân thật mất mặt. Rõ ràng đều đã qua hết nha, kết quả thì sao? Cuối cùng bị vấp chân một chút? Hơn nữa vẫn là chân trai vấp phải chân phải? Hắn quả thực bị mình ngu quá mà phát khóc. "Đại ca, có thể thả tôi xuống dưới không? Đầu tôi choáng quá." Nam sinh xin tha, cảm giác hai mắt mình đầy sao trời, cảm giác bị treo quá khó tiếp thu rồi. "Có thể." Lạc Vân Thanh thực dễ nói chuyện, vươn tay duỗi đến trước mặt hắn. "Gì thế?" Nam sinh giả ngu hỏi. " Thẻ bài âm dương." Lạc Vân Thanh mỉm cười. "Tôi không có thẻ bài âm dương." Hắn giãy giụa nói. "Cậu cảm thấy tôi tin?" Lạc Vân Thanh tiếp tục mỉm cười. Nhưng nụ cười như gió xuân của cậu lúc này lại khiến cho nam sinh thấy khủng bố giống như là nụ cười của ác ma, nhưng nếu không muốn tiếp tục bị treo, nam sinh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ móc ra thẻ bài của mình, vô lực đưa cho Lạc Vân Thanh. Lạc Vân Thanh bắt được thẻ bài cũng không dài dòng, nhanh chóng trèo lên trên cây, đem dây thừng cởi bỏ, chậm rãi thả hắn xuống dưới. Một hồi lâu nam sinh mới được thả trên mặt đất, mở mắt ra, hắn liền nhìn thấy Tần Tử Mặc ngồi xổm trước mặt hắn. Đồng tử lập tức phóng đại, sợ tới mức không chịu nổi, nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy bọn họ cư nhiên là nhóm người hôm qua, quay đầu nhìn Tần Tử Mặc, trong miệng nhịn không được chửi bậy: "Mịa nó, ta đã nói sao lại xui xẻo như vậy, thì ra là gặp phải ngươi." "Đỗ Tam, ngươi có ý tứ gì nha?" Nghe được Đỗ Tam nói Tần Tử Mặc không cao hứng, một chưởng chụp xuống.
|
Chương 32[EXTRACT]"Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Chính là ý tứ trong lời nói!" Nói thực, giờ phút này nhìn thấy Tần Tử Mặc, Đỗ Tam đã sắp khóc. Xoa xoa bả vai bị chụp đau, Đỗ Tam cảm thấy bản thân gần đây thật là vận đen tám đời đổ xuống, một cái khảo hạch mà thôi cư nhiên cũng có ba lần bốn lượt gặp phải Tần Tử Mặc. Đây là làm sao vậy? Làm sao vậy? Vì cái gì mình cứ đen đủi như vậy chứ? Phải biết rằng, chỉ cần gặp phải hắn, vận đen sẽ vận vào đầu hắn nha, một chút chuyện tốt đều sẽ không phát sinh. "Có giỏi ngươi đem lời vừa rồi nói lại lần nữa." Tần Tử Mặc lặng lẽ giơ lên nắm tay uy hiếp, trên mặt cười tủm tỉm, nhưng bộ dáng ngoài cười trong không cười rõ ràng thực giả. Đỗ Tam: "......" Hai người bộ dáng không coi ai ra gì nhìn nhau, trong mắt người ngoài không thể nghi ngờ là có quen biết lẫn nhau, nhưng mọi người xem Đỗ Tam bị bắt, nhìn nhìn lại đội trưởng muốn lấy thẻ bài của người ta, bỗng nhiên cảm thấy dưới tình huống như vậy gặp phải người quen của đồng đội...có chút hơi xấu hổ. Nhìn hai người, lại nhìn âm bài bắt được trong tay, Lạc Vân Thanh híp lại đôi mắt đào hoa của mình, nghĩ nghĩ vẫn là quyết định không trả, thứ này tới tay không dễ dàng như vậy trả lại được, muốn trách chỉ có thể trách vận khí của hắn không tốt. "Ta... thôi, thôi, ta chấp nhận." Đỗ Tam ngồi dưới đất, trên khuôn mặt thanh tú là vẻ kháng cự, dùng hành động cự tuyệt Tần Tử Mặc tới gần mình. Không phải hắn nói, Tần Tử Mặc này quả thực là khắc tinh của hắn! Khi còn nhỏ hai người sống tại cùng khu biệt thự, hơn nữa vẫn là hai tòa gần nhau, hơn nữa hai người tuổi xấp xỉ, nhà trẻ cũng học cùng, cho nên Tần Tử Mặc xem như là tiểu trúc mã của Đỗ Tam, lại còn là trúc mã mà hắn thực thích. Đỗ Tam là cái nhan khống, mà khi còn nhỏ Tần Tử Mặc phi thường đáng yêu, không chỉ trắng trắng mập mập, nói chuyện còn nãi thanh nãi khí, giống như tiểu vương tử xinh đẹp, khi đó Đỗ Tam đã bị hắn như vậy lừa bịp, từ khi quen biết hắn liền cả ngày đi theo phía sau hắn, ngay cả đi nhà trẻ cũng không ngoại lệ. Nhưng nói cũng kỳ quái, từ khí hắn quấn lấy Tần Tử mặc, liền cứ xui xẻo, lại còn càng ngày càng xui xẻo, hơn nữa Tần Tử Mặc khi còn nhỏ tính tính cũng không tốt, dần dà Đỗ Tam liền không đi theo sau lưng hắn nữa. Qua mấy năm, vốn là phú hào Đỗ gia bắt được một cơ hội lớn, lập tức phát triển nhanh chóng. Trong mấy năm ngắn ngủi tích lũy được tài phú không đếm hết, cũng dọn ra khỏi biệt thự sống từ đầu, đi tới địa phương càng phù hợp với thân phận địa vị của họ lúc ấy để cư trú, mà hiện tại mười mấy năm đi qua, vốn là nhất lưu gia thế Tần gia càng là tiến lên hàng ngũ đỉnh cấp thế gia của Liên Bang, tuy xếp phía sau, nhưng ít nhất có thể leo lên rồi. "Ta có thể đi rồi chứ?" Đỗ Tam lảo đảo đứng lên, dùng sức vỗ vỗ cỏ và đất trên người, cảm nhận mắt cá chân đau đớn, nhịn không được đau lòng chính mình. Nếu sớm biết Tần Tử Mặc ở đây hắn sẽ không tới đâu, nhưng cố tình hắn lại không biết! Hơn nữa tới bên này mới mấy ngày nha? Cư nhiên liền gặp tên sát thần này 3 lần? Lần đầu tiên gặp phải là khi hắn đang ở tiểu đội cũ của mình, mình không phát hiện trốn ở sau hắn chạy tới, kết quả ngã sấp mặt, còn không bắt được chìa khóa, còn đem mặt mũi mình mất hết. Lần thứ hai vẫn là ở cái rừng cây nhỏ này, vốn dĩ nghĩ đi theo đám người kia chạy tới đoạt chìa khóa, kết quả phát hiện Tần Tử Mặc liền ở đối diện! Sau đó hắn mắt sắc phát hiện hắn ở bờ bên kia, Đỗ Tam giống như gặp quỷ chạy trốn, cũng may hắn chạy trốn, nếu không chắc chắn xảy ra chuyện, hôm nay hắn đã biết những người đi cùng hắn lúc đó biến thành dạng gì, một đám trẹo chân bị thương đi ra, tà môn nha. Vốn dĩ về sau chắc chắn sẽ không gặp phải Tần Tử Mặc, kết quả hôm nay cư nhiên còn có thể gặp phải hắn lần ba? Đây là nghiệt duyên lớn thế nào chứ, hơn 30 nghìn học sinh, địa phương lớn như vậy, liên tục gặp phải, Đỗ Tam cũng là choáng. Không thể trêu vào không thể trêu vào, đợi tiếp nữa ai biết lại sẽ xuất hiện tình huống như thế nào, vẫn là tẩu vi thượng sách. Nghĩ đến đây, Đỗ Tam liên thanh nói: "Ta đi đây, các ngươi không cần tiễn, ta chính mình ma lưu cút đi ha." Kết quả...... "Ngươi nhanh như vậy đi làm gì nha?" Tần Tử Mặc ngăn lại hắn, trên mặt tuấn dật lộ ra một nụ cười xấu xa có thể làm fan của hắn thét chói tai, giang hai tay không cho đi. "Này, Tần Tử Mặc ngươi cũng quá bá đạo đi? Thẻ bài của ta đều đưa cho các ngươi, cư nhiên còn không cho ta đi." Đỗ Tam bỗng nhiên cảnh giác nhìn hắn, không yên tâm lặng lẽ vỗ vỗ áo khoác của mình, cảm nhận độ cứng của thẻ bài dưới cánh tay, trong lòng thực thấp thỏm. Ai cũng không biết hắn kỳ thật có hai cái thẻ bài, hơn nữa đều là âm bài. Đây không phải là hắn đoạt được, mà là vận khí bạo tăng, khi qua đây liền nhặt được ở bụi cỏ, khi đó còn tưởng vị thần may mắn cuối cùng cũng tới thăm mình, nhưng không nghĩ tới thẻ bài này cư nhiên đều là thẻ bài âm giống của mình. Nhưng thêm một cái thẻ bài luôn là tốt nha, đem trao đổi cũng được đi? Trao đổi có thể so cướp đoạt dễ dàng hơn nhiều. "Ha hả, ngươi thấy ta tin hay không." Tần Tử Mặc vươn tay cởi áo khoác của hắn ra, sa đó tìm tòi ở cánh tay áo của hắn một cái miệng túi nhỏ, thò tay vào, quả nhiên.... "Ngươi nói đây là cái gì?" Cầm thẻ bài quơ quơ trước mặt hắn, Tần Tử Mặc rất là đắc ý. "Nhiều năm như vậy trôi qua,thói quen dấu đồ vật của ngươi cư nhiên đều không đổi? Hơn nữa trời nóng như vậy, ngươi còn mặc một cái áo khoác, này hợp lẽ thường sao? Không phải rõ ràng lạy ông tôi ở bụi này sao?" Nghĩ đến bộ dáng ngốc ngốc của Đỗ Tam theo sau lưng mình trước kia, Tần Tử Mặc nhẹ nhàng cười ra tiếng tới, không nghĩ tới nhiều năm như vậy trôi qua, Đỗ Tam cư nhiên vẫn còn ngốc? Hơn nữa thói quen dấu đồ vật cư nhiên chưa bao giờ thay đổi. "Ngươi." Đỗ Tam tức đến đỏ mặt, nốt ruồi trên chóp mũi theo hô hấp của hắn lên xuống, khiến khuôn mặt vốn dĩ thanh tú mang theo một tia gợi cảm mê người. Tần Tử Mặc tâm thần vừa động, có điểm tưởng trực tiếp đem người chụp xuống, nhưng lại nghĩ đến tiểu đội Thực Vật bên này người nhiều, áp lực thăng cấp cũng lớn, chụp xuống Đỗ Tam tính cái gì? Tù binh hay là đội viên ngoài biên chế? Hơn nữa người sáng suốt vừa thấy là có thể nhìn ra Đỗ Tam cùng mình rất quen thuộc, đến lúc đó đối đãi như thế nào đều không quá tiện, không muốn khó xử tiểu đội Thực Vật, Tần Tử Mặc nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn là đem hắn thả đi. "Ta có thể đi rồi đi?" Một cái thẻ bài cuối cùng đều bị đoạt đi rồi, Đỗ Tam cảm giác trái tim đau. "Đi thôi đi thôi." Tần Tử Mặc vẫy vẫy tay, cuối cùng nguyện ý tống cổ người đi rồi. "Các ngươi lát nữa đi nơi nào nha?" Khi Đỗ Tam sắp đi ra rừng cây đột nhiên quay đầu hỏi, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm Lạc Vân Thanh, một hồi kia hắn đã biết thiếu niên trước mắt này là đội trưởng của tiểu đội này. Nghe được hỏi chuyện, Lạc Vân Thanh phản ứng đầu tiên là nghĩ hắn muốn tìm người tới trả thù sao? Nhưng sau lại nhìn Đỗ Tam một bên nhìn Tần Tử Mặc một bên hỏi, sau đó hồi tưởng lại thần sắc giống như gặp quỷ của hắn khi thấy Tần Tử Mặc, lập tức hiểu ra, càng cảm thấy Đỗ Tam đáng thương, nhưng đáng thương thì đáng thương, làm một đội trưởng cậu cũng có nguyên tắc, cậu nhưng không muốn lộ ra chỗ ở cho địch nhân, cho nên chỉ có thể nói tiếng xin lỗi với hắn, sau đó lắc đầu. Vốn dĩ Đỗ Tam cũng không hy vọng Lạc Vân Thanh sẽ đem địa điểm hoạt động của tiểu đội bọn họ nói cho mình, cho nên cũng không nói tới thất vọng, dù sao hắn cũng biết mọi người là đối thủ, tiết lộ vị trí ra ngoài dễ dàng bị người tính kế, phải biết rằng ở trong mắt người khác tiểu đội này không chỉ là uy hiếp, cũng là dê béo nha! Nhiều người như vậy, thẻ bài trên tay khẳng định không ít, một người một cái cũng đã có hơn một trăm thẻ, hơn nữa mục tiêu dễ thấy, không giống người khác, liền chỉ có một mình mình, chỉ cần trốn kỹ, tìm nửa ngày cũng không nhất định có thể tìm được. "Thôi, dù sao đánh chết ta cũng sẽ không tới bên này." Hồi tưởng lại cảm giác bản thân vừa bị treo lên, Đỗ Tam liền đánh một cái rùng mình. Quên mất khí cụ phát sóng trực tiếp sẽ thành thật đem tất cả hành động ký lục lại, Đỗ Tam trong lòng may mắn mình vừa rồi hành động đơn độc, nếu không không phải là sẽ mất mặt sao? Cư nhiên có thể bị đám bẫy rập không ra hồn này bắt được? Nếu bị người biết, hoàn toàn sẽ khiến người nghi ngờ chỉ số thông minh, nghĩ tới đây Đỗ Tam lập tức cảm thấy bản thân chân không đau eo không mỏi, có thể đi càng nhanh hơn một chút. ............ Nhìn nhìn hai cái thẻ bài âm trong tay, nhìn nhìn lại cái bẫy rập vừa liếc mắt một cái là có thể nhận ra trên cây kia, mọi người bỗng nhiên cảm thấy cạm bẫy này không đến nỗi ăn hại như trong tưởng tượng, ít nhất hiệu quả hại người thực không tồi. Vì thế Lạc Vân Thanh vô cùng cao hứng mang theo mấy vị đồng học tiến hành cải tiến cạm bẫy một lần nữa, khi nhìn tới cái hố dưới tàng cây lại nghĩ tới những người đó dẫm phải hố mới trúng chiêu, vì thế đi đầu đào thêm mấy cái hố dưới tàng cây, nhìn mặt đất gồ ghề lồi lóm, cậu tựa hồ thấy một đám thẻ bài đang bay tới trước mặt cậu. Vương Tiêu trộm đi lại đây, đờ người ngồi xổm thật lâu bên cạnh Lạc Vân Thanh, đồ vật cầm trên tay cũng chưa động đậy, ngẩng đầu, nhìn cậu là vẻ mặt muốn nói lại thôi, làm người đoán không ra nàng muốn nói cái gì. Đương nhiên Lạc Vân Thanh cũng không muốn đoán nàng suy nghĩ cái gì, Vương Tiêu vừa rồi pháo đốt tính khí mới bùng nổ qua, Lạc Vân Thanh không dám chọc nàng, lặng lẽ dựa theo hành động đào hố, từng bước một dịch ra bên ngoài. Chạy cái gì mà chạy! Vương Tiêu thấy Lạc Vân Thanh trộm dịch ra bên ngoài, trong lòng có chút thẹn quá hóa giận. Thật hận không thể đánh chết bản thân, ai bảo vừa rồi mình lại nói bậy chứ! Nhưng lời nói cũng đã nói ra, trực tiếp coi như không biết thì Vương Tiêu lại cảm thấy trong lòng thực dày vò. Trong lòng loạn một đoàn, vừa tức vừa vội, nhưng lại không biết nói cái gì mới được, cuối cùng nhắm mắt lại, khẽ cắn môi, dùng giọng nói như muỗi kêu nghiến răng nghiến lợi đối với Lạc Vân Thanh gọi một tiếng: "Ba ba." Lạc Vân Thanh: Σ(っ°Д °;)っ Ba ba? Đây là cái quỷ gì? Là ta nghe lầm sao? Sau khi nói xong, không đợi cậu phản ứng lại, Vương Tiêu liền chạy, lưu lại vẻ mặt mộng bức không hiểu chuyện gì xảy ra của Lạc Vân Thanh. Mãi hồi lâu, cậu mới hiểu vì sao Vương Tiêu lại gọi mình là ba ba. Nhưng không phải đó chỉ là lời nói khi bão nổi hay sao? Vương Tiêu cư nhiên coi là thật? Lạc - ba ba- Vân Thanh cảm thấy có điểm hơi hơi đáng sợ.
|
Chương 33[EXTRACT]Không biết là do may mắn hay là bản thân bẫy rập rất tốt, Lạc Vân Thanh bên này bắt được không ít người, chờ tới buổi tối khi Leonard bọn họ trở lại, thẻ bài âm dương trên tay Lạc Vân Thanh bọn họ rất nhiều. Thêm bốn mấy cái thẻ bài trên tay Leonard, không chỉ gom đủ mỗi người một đôi lệnh bài, thậm chí còn dư ra hai cái thẻ bài dương. Lập tức Lạc Vân Thanh đem thẻ bài phân chia. "Rời đi thôi." Nhìn thấy mọi người cất xong thẻ bài, Leonard gọi người canh gác trở về. Sắc trời đã tối, bên này động thực vật quá nhiều, cũng không thích hợp qua đêm, hơn nữa nhiều người bị bẫy như vậy, cho nên rất nhiều người đã biết tới chỗ này, nơi này đã không còn an toàn, nếu còn lưu lại chỗ này khả năng rất lớn sẽ bị người bắt ba ba trong rọ. Lạc Vân Thanh gật gật đầu, Leonard dẫn đoàn người đi ngược lại hướng đang đi, từ buổi chiều hắn đã sớm cho người đi tìm chỗ ẩn thân khác, nơi này bẫy nhiều người như vậy, sớm đã bại lộ, nếu còn không đi, chờ bị người đoạt sao? Lần này tìm bờ biển là bờ biển bên kia, vì muốn tránh né đội ngũ khác, cho nên đi đi dừng dừng gần một tiếng rưỡi bọn họ mới tới mục tiêu. Bãi biển này cũng không nhiều mỏm đá giống như bãi trước, ngược lại là một bãi cát vàng chuyên môn cho người chơi, phạm vi bờ cát rất lớn, hơn nữa hạt cát rất nhỏ, ánh cát vàng óng ánh, dẫm chân lên phi thường thoải mái. Đối với thức ăn ở bờ biển, mấy ngày qua người tiểu đội Thực Vật đã xem như phi thường thuần thục, một đội người phân công làm việc, có người bắt cá, có người hái dừa, có người đốt lửa, mà người có tay nghề tốt thì đi nấu cơm. Chờ tất cả mọi người dừng lại ăn cơm đã là tám chín giờ tối, uống canh cá nóng hừng hực, ngẩng đầu lên là ánh sao điểm điểm trên mặt biển. Thủ Đô tinh ban đềm là ầm ĩ, mà ban đêm ở đây lại là yên lặng, cùng với ánh sáng đèn neon lập lòe, so sánh với Thủ Đô Tinh phồn vinh cùng náo nhiệt, mẫu tinh tựa hồ yên tĩnh đến quá phận. Ánh sao chợt lóe lấp lánh trong màn đêm, ánh trăng màu bạc chiếu nghiêng xuống mặt đất, làm tăng thêm vẻ thần bí cho màn đêm. "Nơi này thật đẹp." Nhìn ánh trăng, có người không kìm lòng được mở miệng. "Ta chưa từng thấy qua đêm khuya đẹp như vậy." "Có lẽ bởi vì bên ngoài quá táo bạo? Khiến người không tĩnh tâm để ngắm trăng." "....." "Thật cao hứng khi mẫu tinh có thể phục hồi như cũ, tôi trước kia vẫn luôn không biết vì cái gì nhiều người lại thích mẫu tinh như vậy, rõ ràng bọn họ chỉ thấy tinh cầu này trên tư liệu không phải sao? Nhưng hiện tại, tôi hình như có chút minh bạch, thì ra đối với mẫu tinh, chúng ta thật là có cảm ứng đến từ huyết mạch." Ngẩng đầu nhìn sao trời, Đường An cảm thấy mình có thể đi tới mẫu tinh khảo hạch lần này là thu hoạch lớn nhất. "......" "Không phải đâu Đường An, ngươi cư nhiên sẽ nói như vậy? Hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây sao?" Có người nghe được Đường An cảm khái nhịn không được trêu ghẹo nói. Phải biết rằng Đường An ngày thường chính là người mà chẳng bao giờ xem qua văn chương, hỏi hắn liền chua xót, kết quả hiện tại lạicó thể nói ra như vậy? "Đường đại thiếu không phải là bị người thay đổi cái linh hồn đi?" "Cậu hôm nay đột nhiên như vậy, khiến người thực không có quen nha." Vốn đang có chút u sầu, nhưng bị một đám người vì Đường An nói bỗng nhiên ồn ào, mọi người cũng không ngắm sao, vây quanh lửa trại trêu chọc đồng học bên cạnh, sau đó biến thành trình diễn ca hát khiêu vũ, biểu diễn tài nghệ của bản thân. Không biểu diễn không biết, vừa biểu diễn liền bất ngờ, Lạc Vân Thanh cũng thật không nghĩ tới bạn học bên cạnh một đám đều thâm tàng bất lộ như vậy, trong miệng cười tủm tỉm, đem danh sách những bạn học đang ca hát nhảy mua yên lặng ghi tạc trong lòng, về sau nếu trường học có yêu cầu biểu diễn văn nghệ gì đó không sợ không bắt được tráng đinh. Ngồi ở một bên khác lửa trại, Lạc Vân Thanh và Leonard dựa vào rất gần, gần đến mức có thể ngửi được hương bạc hà nhàn nhạt từ người bên kia, cảm giác tinh thần rất tỉnh táo. Vừa mới xuống biển bắt cá, tuy lúc đi lên có thay một bộ quần áo, nhưng Lạc Vân Thanh vẫn cảm thấy không thoải mái, nước biển hàm lượng muối cao, nếu là ngày thường xuống biển xong khẳng định phải tắm lại, nhưng hiện tại cũng không có cái điều kiện kia, cho nên chỉ có thể nhẫn nại. "Đội trưởng, có chút nóng, chúng ta muốn xuống bơi hai vòng, đội trưởng có muốn đi không?" Triệu Gia Doanh lúc trước theo xuống bắt cá chạy tới hỏi Lạc Vân Thanh. Bọn họ nơi này nhiều người như vậy, chỉ có Lạc Vân Thanh biết bơi tốt nhất, cùng cậu bơi, yên tâm. "Hiện tại trời đã quá tối, trong biển có thứ gì cũng không biết, quá nguy hiểm, mọi người vẫn là chuẩn bị đi nghỉ ngơi đi." Lạc Vân Thanh từ chối cho bọn họ xuống biển. Trong biển kỳ thực cũng không an toàn, không nói cái khác, chính là tới mấy con sứa, vận khí không tốt có thể bị đâm một cái, người chết là việc rất đơn giản. "Hẳn là không thể nào? Buổi sáng cũng không có việc gì nha, hơn nữa buổi tối bờ biển thật đẹp, còn sáng lên." Nam sinh lớn gan nóng lòng muốn thử, nhìn nước biển có điểm ánh sáng rất là tâm động. "Các cậu đừng xằng bậy, đừng xuống nước." Nhìn theo ánh mắt bọn họ, Lạc Vân Thanh cũng tấy ánh huỳnh quang trên mặt biển, cậu cơ bản có thể khẳng định phía dưới chính là sứa. Không nhìn không biết, vừa nhìn liền bị dọa mất mật, trên mặt biển lác đác lưa thưa ánh sáng huỳnh quang thật dọa đến cậu, sừa này cũngkhông ít nha, nếu sớm biết bên này có sứa, lúc trước cậu đã không cho bọn họ xuống biển, nếu như bị sưa đâm một cái, vậy cũng không chuyện đùa.... "Đó chính là sứa, đâm một cái có thể muốn mạng người." Lập tức, Lạc Vân Thanh trở nên nghiêm túc. Mấy nam sinh nghe được muốn mạng người, lại lần nữa nhìn về phía vật nhỏ xinh đẹp từ thích biến thành cảnh giác, một sinh vật nho nhỏ như vậy cư nhiên độc như vậy? Không phải chứ? "Thật vậy sao? Tôi lúc trướng xuống nước có chạm qua nó, hiện tại tay tôi không có cảm giác làm sao bây giờ?" Phạm Thắng Cao lúc vừa mới bắt cá không cẩn thận đụng vào sứa, hiện tại tay có chút sưng đỏ, nguyên bản hắn không để bụng, nhưng hiện tại nghe được Lạc Vân Thanh nói như vậy, trong lòng cũng luống cuống. "Ta nhìn xem." Bước nhanh đi tới, Lạc Vân Thanh nhìn tay hắn một chút, sau đó hỏi: "Có cảm thấy choáng váng đầu, hô hấp khó khăn hay không?" "Không có, chính là tay có chút sưng đỏ." Phạm Thắng Cao trả lời. "Đã bao lâu?" Lạc Vân Thanh nhìn cảm giác vấn đề không lớn. "Hơn hai giờ." Phạm Thắng Cao nhìn thoáng qua thiết bị đầu cuối, tính ra một chút thời gian. Lạc Vân Thanh thở phào nghẹn khí trong ngực, còn may, còn may, con sứa đâm hắn hẳn không phải rất độc. "Hẳn là không có việc gì, đợi lát nữa thoa một chút dược, nếu sau đó cậu có chỗ nào không thoải mái, nhớ rõ lập tức nói với chúng ta một chút." "Được." Sau khi nói xong Phạm Thắng Cao bị bạn cùng phòng của hắn lôi đi lại kiểm tra thêm một lần, xác định không có trở ngại rồi mới bôi thuốc cho hắn. ............... "Mọi người tới đây một chút." Lạc Vân Thanh vỗ vỗ tay, đem người tiểu đội Thực Vật triệu tập lại đây. "Mọi người nhìn thấy con sứa sáng lên trong mặt biển rồi chứ?" Lạc Vân Thanh chỉ vào mặt biển, bên trên có ánh huỳnh quang chợt lóe chợt lóe. "Thấy được." "Đây là sứa?" "Đúng rồi, đây là sứa, mới vừa tôi nói với cậu cậu lại không tin." "Thật xinh đẹp, thực muốn mang về làm sủng vật." "Thứ càng xinh đẹp độc tính càng mạnh có nghe qua chưa?" "Sứa sao? Giống như có loại có độc có loại không?" "......" "Mọi người yên lặng một chút, nghe tôi nói một việc. Mọi người làm ơn không được tới gần con sứa này, vì toàn cơ thể sứa đều là độc, hơn nữa rất nhiều độc tố còn không thấp. Nếu bị trích, nhẹ thì làn da có thể bị sưng đỏ, cơ bắp co rút, nạng hơn thì sốc, thậm chí tử vong, cho nên ngàn vạn phải rời xa nó biết không?" Lạc Vân Thanh thật sự sợ có người nhìn thấy sứa đẹp liền chạy tới vớt một con chơi, cứ cảm thấy hiện tại không nói rõ ràng độc tính của sứa, đến lúc đó chỉ sợ là sợ cũng muộn. Cho nên Lạc Vân Thanh không chỉ nói, vì an toàn, thậm chí còn cho tiểu đội Thực Vật lui về sau một hai trăm mét, rời xa bãi biển, cũng dặn dò người trực đêm, lưu ý tình huống mặt biển, chỉ cần thủy triều nhất định phải mau chóng thông báo cho mọi người. Trong lòng có việc suy nghĩ, Lạc Vân Thanh cả tối cũng không có tâm tư đi ngủ, chờ trời sáng, nhìn thấy mọi người lại tung tăng nhảy nhót hoạt động cuối cùng mới buông lỏng thần kinh. ............ Bên này hẻo lánh, hơn nữa ven biển, nguyên bản là nơi thu hoạch đồ ăn tốt nhất, nhưng trải qua đám sứa đêm qua, Lạc Vân Thanh cũng không dám cho bọn họ tùy tiện xuống biển bắt hải sản. May mắn tất cả mọi người đều có lương khô, còn tính có thể ăn no, chờ tới khi ăn xong, Lạc Vân Thanh và Leonard cho người đi trông chừng đường đi, những người khác nắm chặt thời gian thu thập đồ vật, tính toán lại lần nữa rời xa "chiến trường" tranh đoạt thẻ bài âm dương. Đoàn người bọn họ quá gây vạ, hơn nữa trên tay còn nắm nhiều thẻ bài âm dương, ai không hâm mộ, không rời xa một chút, như thế nào an tâm. Dù sao những người bị bẫy sau khi rời đi thực sự tìm người trở lại rừng cây nhỏ tìm tra, nhưng đáng tiếc khi bọn hắn đến rừng cây thì đoàn người Lạc Vân Thanh vừa mới rời đi. Mà đoàn người Lạc Vân Thanh trên đường gặp được mấy nhóm người trong đó có một đám đang tìm bọn họ, thậm chí là hiện tại còn ở bên ngoài tìm, nhưng đa số không dám đi quá xa, chỉ sợ không tim thấy tiểu đội Thực Vật, sau đó đi xa quá lại không đủ thời gian quay về tìm những người khác, trực tiếp khiến bọn họ không thăng cấp được, cho nên cho tới bây giờ tiểu đội Thực Vật còn không bị người tìm được. "Sau khi thu thập đồ vật xong, chúng ta liền đi." Leonard chỉ vào phía trớc, ngữ khí kiên định. Tuy không ai biết phía trước là nơi như thế nào, nhưng mọi người cũng không phản đối, cõng lên ba lô, nghe theo mệnh lệnh, rời đi bãi biển có cây dừa và bụi cỏ che đậy, dù sao trên bờ cát chẳng có gì che đậy, chỉ cần bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị đuổi theo không bỏ, còn không bằng đi xa một chút, đi tới nơi có cây cối bụi cỏ che đậy. "Cậu cảm thấy nơi này sẽ bị phát hiện?" Vừa rồi khi Leonard nói đi Lạc Vân Thanh không ngăn cản, vì cậu biết Leonard làm như vậy chắc chắn có đạo lý của mình. "Lúc này chính là có sinh viên trường quân đội đồng thời sát hạch, tuy người tới đa số đều là năm nhất, nhưng năng lực điều tra của bọn họ không thấp, chúng ta một đường không làm gì che đậy, muốn truy lại đây không khó. Nhưng chỉ cần đi xa, người khác không nhất định sẽ đuổi lại đây, thời gian có hạn, đối đầu chúng ta không có kết quả tốt, trở về cũng không đủ thời gian." Một mình Leonard không sợ, dù sao học sinh trường quân đội không nhất định có thể đánh được hắn, nhưng một đám người nơi này liền có một nửa là không biết đánh nhau, nếu lúc đó thật sự phát sinh cái gì, cũng chỉ có thể mặc người xâu xé, còn không bằng đi xa chút. "Thời gian đến lúc kết thúc thi đấu còn hai bốn tiếng đồng hồ, bắt đầu giai đoạn gay cấn rồi." Lạc Vân Thanh cười, hiện tại có bao nhiêu gay cấn cũng không liên quan tới mình, hiện tại chỉ cần bảo đảm đám người mình không bị hầm một nồi là được. Leonard nhìn nụ cười của Lạc Vân Thanh như mang theo dụ hoặc cũng cười theo, tuy chỉ là hơi nhếch khóe môi, nhưng kết hợp với gương mặt anh tuấn kia, Lạc Vân Thanh cảm thấy thấy thế nào cũng thấy đẹp. "Cậu trước mang theo bọn họ hướng đi phía trước đi, tôi đi phía cuối." Nói xong Leonard đem tiểu tổ tác chiến của mình kêu tới, đi ở phía sau đội ngũ bắt đầu tiến hành làm dấu vết "ngụy trang", cần phải cho đối phương bị nhiễu loạn tin tức phán đoán của đối phương đối với bên ta.
|
Chương 34[EXTRACT]Mặt trời treo cao trên bầu trời, hai ba giờ chiều là thời điểm nóng nhất, mồ hôi ướt đẫm cùng liên tục đi đường không ngừng nghỉ phi thường hao phí thể lực. Lạc Vân Thanh cảm thấy mình sắp bị nướng chín, muốn thăng cấp như vậy thực không dễ dàng. "Tại chỗ nghỉ ngơi một chút đi." Nhìn một đám người bộ dáng hơi thở thoi thóp, Lạc Vân Thanh cũng không đành lòng, nghĩ nơi này cũng đã đủ xa, hẳn là sẽ không có người đuổi theo đi? Vận khí của mình cũng sẽ không kém đến như vậy. "Cuối cùng có thể nghỉ ngơi." Quan Oánh Oánh đặt mông ngồi xuống, trong tay cầm một cái lá cây không ngừng quạt gió cho mình, nàng vốn dĩ liền không chịu được nóng, thời tiết nóng lên cả người đều khó chịu, huống chi trời nóng như vậy còn vẫn phải luôn đi, thật là nhân sinh lần đầu tiên. "Oánh Oánh, mặt cậu thật hồng nha, không có việc gì chứ?" Ngồi bên cạnh Quan Oánh Oánh chính là bạn cùng phòng của nàng Từ Hiểu Huệ, nhìn nàng cả người đỏ rực có chút lo lắng, như thế nào phơi một chút nắng mà giống như bị dị ứng cả người vậy? Sẽ không có việc gì chứ? Quan Oánh Oánh vẫy vẫy tay, hữu khí vô lực nói: "Không sao, chờ không phơi nắng nữa là tốt thôi, nhưng có lẽ tôi sẽ bị đen đi mấy độ." Nói đến câu sau, nàng cũng từ chẳng hề quan tâm trở nên có chút uể oải, phải biết là da nàng trắng đều là do mình tỉ mỉ bảo dưỡng ra, đen đi vài bậc thế này không biết phải tốn bao nhiêu công sức nữa mới có thể dưỡng trở lại đây. "Tiết thực nghiệm đợt trước cũng có phơi nha, sao không thấy cậu giống như lúc này?" Từ Hiểu Tuệ vẫn có chút lo lắng, dù sao người này hồng giống như tôm luộc vậy, quá dọa ngươi. "Vì trước kia tôi có bôi một đống kem chống nắng, phun sương chống nắng, hiện tại không có điều kiện như vậy." Quan Oánh Oánh nhớ tới đồ chống nắng trong ký túc xá, nước mắt đều sắp tuôn rơi, trong lòng quả thực hối hận muốn chết, nếu sớm biết vậy liền mang theo một lọ đi, lấy lọ nhỏ nhất, thế nào cũng nhét vừa vào được chứ? Hiện tại thì hay rồi, không có mà dùng, đầu heo a đầu heo. "Tôi đắp cho cậu chút mặt nạ đi." Từ Hiểu Tuệ mang theo mặt nạ giấy nén lại đây, mặt nạ giấy này vẫn là ngày hôm qua khi thu thập ba lô ngoài ý muốn phát hiện, nàng trước một đêm ở ký túc xá làm màng nước, lơ đãng nhét mấy viên mặt nạ giấy vào ba lô, vô tình lại có ích, hiện tại vừa vặn có thể dùng để đắp một chút, giảm nhiệt độ. Quan Oánh Oánh không từ chối, đem nước dừa mình không uống qua lấy ra, xé một cái mặt nạ giấy nén hút nước sau đó đắp lên mặt. Lập tức, cảm giác mát lạnh trên mặt làm nàng thoải mái thở dài một hơi. "Đội trưởng, cậu muốn đắp một chút không?" Từ Hiểu Tuệ nhìn quanh bốn phía, phát hiện Lạc Vân Thanh cũng giống như Oánh Oánh mặt đỏ nghiêm trọng, vì thế cầm một viên mặt nạ giấy lại đây hỏi. Nhìn nữ hài tử nhiệt tâm trước mắt, Lạc Vân Thanh lắc đầu, tuy rằng rất nóng, nhưng cậu còn có thể chịu được. "Tôi thấy mặt cậu đỏ lắm đấy, đắp một chút ít nhất cũng thoải mái hơn?" Khuôn mặt vốn dĩ rực rỡ phiếm hồng, khi không nói lời nào luôn mang theo một tia bệnh mỹ nhân, nàng cư nhiên sinh ra một tia đau lòng đối với một cái nam sinh, lại còn cảm thấy là đương nhiên! Chỉ có thể nói giá trị sắc đẹp cao thật sự có lợi. "Không cần, nhìn nghiêm trọng mà thôi, kỳ thực không có việc gì." Đây là nói thật, Lạc Vân Thanh tuy đỏ bừng cả mặt, nhưng đúng là phơi không đen, chờ hết hồng, da lại còn trắng thêm. "Vậy cậu tự mình nhìn nhé, có yêu cầu tìm tôi." Từ Hiểu Tuệ nói. "Được, cảm ơn, có yêu cầu chắc chắn tìm cậu." Lạc Vân Thanh cười với nàng. Tận đến khi Từ Hiểu Tuệ rời đi, ngồi bên cạnh theo dõi toàn bộ quá trình Leonard mới không sâu kín nói đùa: "Cậu thích nữ sinh này?" Tuy là nói đùa, nhưng ngữ khí còn rất nghiêm túc. Thích? Lạc Vân Thanh có điểm không biết nên khóc hay nên cười, liếc mắt nhìn hắn hỏi lại: "Cậu cảm thấy tôi thích nữ sinh này?" Bị khuôn mặt đỏ ửng mang theo đôi mắt đào hoa nhìn mình của Lạc Vân Thanh, Leonard cảm giác bản thân ngừng thở vài giây, sau đó chậm rãi nói: "Tôi cảm thấy cậu không thích." "Vậy không được, tất cả mọi người đều là bạn học, nói này đó không ý tứ." Ngồi xếp bằng trên tảng đá, Lạc Vân Thanh tay trái cầm một cái lá lớn quạt gió, tay phải cầm một quả dừa uống nước, trừ bỏ có chút nóng và mệt ra, cảm giác năm tháng mạnh khỏe. "Không bằng đừng đi nữa, liền dừng chân ở đây đi." Mắt nhìn bốn phía, hắn thấy nơi này là địa phương thích hợp dừng lại, vì thế mở miệng nói. ............ Kỳ thật một đường đi tới Lạc Vân Thanh đương nhiên cũng hỏi qua ý kiến mọi người, không nghĩ tới học sinh "Phật hệ" cư nhiên nhiều như vậy, ngay từ đầu mọi người còn hùng tâm bừng bừng, nhưng là mấy ngày trôi qua, tâm thái mọi người đã sớm khác với lúc mới tới, hiện tại tiểu đội bọn họ không có đem thắng thua để ở trong lòng như cậu nghĩ như vậy. Ngược lại càng nhiều người cảm thấy khảo hạch chính là khảo hạch, cùng người so đấu cũng rất thú vị, đương nhiên hình thức dạo chơi ngoại thành cũng có hứng thú, nhưng cứ đi đường mà tránh né người khác như vậy có chút mệt mỏi. Dù sao có thể thăng cấp hay không đối với bọn họ mà nói không khác nhau mấy, lấy không được tiền tam danh, trước 1000 tên nhiều nhất cũng chỉ được khen thưởng mấy cái điểm số, đối với người học tập nghiêm túc mà nói, mấy cái điểm số căn bản không phải việc lớn, chỉ cần không trượt, bốn năm qua trên người ai không có điểm số dư thừa? Nhưng mọi người là thấy hai đội trưởng đội phó đều vì mình tính toán, cho nên ngượng ngùng nói ra mà thôi, nhưng nếu Lạc Vân Thanh đều hỏi, những người bị hỏi cũng thực mịt mờ nói ra ý kiến của mình. "Đây là suy nghĩ của mọi người sao?" Leonard hỏi. "Đúng vậy, hỏi mấy người mới có người nói, bọn họ cũng không nói sớm, nếu nói sớm, liền ngốc tại bên kia, hiện tại đi lâu như vậy, mới tìm được một chỗ tương đối tốt như này, phỏng chừng tất cả mọi người đều lười quay trở lại, vậy ở bên này chơi đi." Non xanh nước biếc, lại còn có bãi biển, Lạc Vân Thanh cảm thấy chơi mười mấy tiếng cũng không phải vấn đề, mà nếu thật có người tới cướp đoạt thẻ bài âm dương, vậy đến lúc đó lại xem tình huống, dù sao đối với bọn họ mà nói trận khảo hạch này cũng không khác trò chơi là mấy, ngược lại là do bản thân. "Cậu không muốn lấy vị trí thứ nhất?" Leonard có điểm nghi vấn. "Muốn nha, nhưng là tùy duyên đi." Lúc trước thực là muốn lấy vị trí thứ nhất, muốn cái chai dịch chữa bệnh gen kia, đương nhiên hiện tại cũng muốn, nhưng lại không có suy nghĩ nhiều như lúc trước nữa. Chiếm được là nhờ vận may của ta, mất đi là do số mệnh của ta, một vòng sát hạch cuối cùng cũng không biết là cái gì, kỳ vọng quá cao thất vọng càng nhiều. "Ừ." Leonard nhẹ nhàng gật đầu, cũng không biết là đồng ý ở chỗ này chơi hay là tỏ vẻ hiểu lời nói của Lạc Vân Thanh. Nhưng đối với hắn mà nói lần khảo hạch này kỳ thực cũng không có lực hấp dẫn gì, thậm chí so với nhưng lần khảo hạch thi đấu trước kia, lần khảo hạch này càng như là thể hiện bản thân, đều không giống với khảo hạch, lực hấp dẫn đối với hắn rất thấp. ............ Nghe được hai vị đội trưởng quyết định hạ trại, một đám người hoan hô, đặc biệt là Đường An, nguyên bản còn một bộ sống không bằng chết, nghe được không phải đi tiếp nữa nhảy cao ba thước, càng là chủ động xin ra trận đi tìm thực vật. Kỳ thực nói là tìm thực vật, còn không bằng nói đi chơi, vì bọn họ hiện tại đang trên một con đường nhỏ, bên trái là cỏ dại nhỏ mọc thành từng cụm mặt cỏ, nhưng bên phải lại là bãi biển, hắn chính là muốn đi tới bãi biển kia. Có điều bãi biển bên này lại không bằng phẳnghạt cát tinh tế giống như bãi biển cát vàng kia, ngược lại cục đá gồ ghề nhấp nhô chiếm đa số, hướng bò lên tảng đá lớn, thậm chí có thể nhìn đến sóng đánh hung ác lên bãi đá, đối với người sợ độ cao sinh ra sợ hãi. "Oa, nơi này sóng biển thật mãnh liệt." "Đẹp quá, thật xinh đẹp." "Di? Các cậu nhìn, bọt sóng nơi này khi lui lại sẽ sinh ra một đạo cầu vồng nhỏ." "Thật vậy chăng? chỗ nào, chỗ nào?" "Ở chỗ mỏm đá lõm vào bên kia kìa, cậu nhìn kỹ xem, đợi lát nữa liền có." "Thấy rồi, tôi thấy rồi, thật sự có." "Thiên nhiên thực thần kỳ, rõ ràng cùng là cùng phiến hải dương, nhưng cảnh sắc lại hoàn toàn bất đồng." "So với những cái hải đảo trước kia thú vị hơn nhiều, bên kia đầy người, lần này chỉ có mỗi chúng ta là sinh hoạt ở đây, thật tốt nha!" "Các cậu xem thôi nhé, đừng đẩy nhau." Lạc Vân Thanh thấy mấy người đã bò đến cùng một chỗ, sáp lại bên nhau cùng xem cái gọi là cầu vồng nhỏ, có chút lo lắng. Sóng biển ở đây lớn như vậy, cục đá cũng không lớn, nếu thật bị ngã xuống bị cuốn đi thì không xong. "Không có việc gì, chúng ta sẽ chú ý an toàn." "Đúng vậy, đội trưởng cậu yên tâm, chúng tôi trong lòng hiểu rõ." "Đúng vậy, Vân Thanh, chúng tôi lớn như này rồi, sẽ không ngốc như vậy." "......" "A không đúng, đội trưởng tôi nhìn thấy có người ở dưới." Bỗng nhiên, một tiếng kêu bén nhọn từ dưới cự thạch truyền tới, khiến người phía dưới giật nảy mình, nghe được ý tứ trong lời nói, mọi người phản xạ có điều kiện tưởng có người từ trên ngã xuống, nhưng nhìn kỹ, phát hiện người phía trên đều đầy đủ, không có ai ngã xuống nha, nhưng qua vài giây, bọn họ liền tỉnh ra, hẳn là người khác gặp nạn. "Tôi thấy rồi, hình như là nữ sinh, không phải người của chúng ta." "Nguy hiểm quá, tôi cảm giác nàng sắp kiệt sức." "Nàng đang cầu cứu, nàng đang cầu cứu, mau lên, chúng ta đi qua cứu người." Nghe thấy vậy, Lạc Vân Thanh và Leonard dẫm lên mỏm đá bên cạnh mình, vài cái liền bò đi lên, nhìn kỹ, phía trước bên trái ở phía dưới mỏm đá thực sự có người đang cố sức bắt lấy một mũi đá, mệt mỏi chống đỡ, mắt thấy đã sắp bị sóng biển đánh vào. "Cậu đừng đi, để tôi." Leonard kéo lại Lạc Vân Thanh, gọi thêm hai nam sinh thân thủ tốt lại biết bơi chạy tới. Lạc Vân Thanh nhìn ba người chạy tới vội vàng thả ba lô xuống lấy ra dây xích trên "mũ nồi", tiếp theo nhanh chóng chạy về phía Leonard, một bên chạy một bên đem đám dây xích kết lại với nhau, kết thành một sợ dây kim loại dài chuẩn bị lát nữa khi cứu người dùng. Nhưng khi cậu đi tới đã thấy mấy người Leonard thật cẩn thận leo xuống mỏm đá, không sai biệt lắm đã tiếp cận người kia. Đứng ở bên trên nhìn xuống, Lạc Vân Thanh mới phát hiện đây là một nữ sinh, hơn nữa vẫn là một nữ sinh có điểm quen mặt, nhưng cậu không nhớ ra đã thấy nàng ở đâu rồi. Không đợi cậu suy nghĩ cẩn thận, ba người lúc này, đã có hai người tiếp cận 5 mét, tới chỗ mỏm đá mà nữ sinh kia đang bám vào, mắt thất người thứ ba sắp đến, Lạc Vân Thanh vội vàng đem sợi dây xích buông xuống, la lớn: "Cậu túm nó, lấy qua đi, đợi lát nữa cứu người xem có tác dụng hay không." Tiếng sóng biển sắp át cả thanh âm của Lạc Vân Thanh, nhưng người kia nghe được, bắt lấy dây xích thật cẩn thận bò tới bên kia. "Leonard, chúng ta qua đó thế nào? Bên này sóng quá lớn, sẽ không đem trúng ta cuốn đi chứ?" Đối mặt với ngọn sóng to cơ hồ muốn nuốt người, đáy lòng sợ hãi có điểm toát ra, nhưng lại không thể lui.
|