Dưỡng Long
|
|
Chương 25: Chuyện xưa[EXTRACT]Yến Chỉ Hoài trở lại phòng mình, trong lúc vô ý liếc qua gương đồng trên mặt bàn, hắn lập tức giật mình. Mái tóc vốn đen dài không biết từ khi nào đã chuyển sang màu xám tro. Tay hắn chậm rãi nâng lên, đầu ngón tay lướt qua ngọn tóc, ngừng lại một chút rồi vén mái tóc lên nhét vào chiếc khăn đội trên đầu. Thiên nhân ngũ suy(1) là chuyện đã định, Yến Chỉ Hoài biết mình không còn bao nhiêu thời gian. Hắn vốn tính, cứ như vậy ở núi Tê Long qua một ngày là một ngày, qua một mùa là một mùa, đến ngày không còn chịu được nữa, liền đến trước miếu Long Vương Tề huyện liếc mắt một cái, thì không còn thấy vướng bận gì nữa. Nhưng trớ trêu lại để hắn gặp gỡ Dung Sâm, tránh cũng không thể tránh, còn bị bức ép mang đến Thuỷ phủ này. Thời điểm nhìn thấy khối ngọc kia, hắn nháy mắt sửng sốt, tiếp theo là tâm tình không thể nói nên lời. Từ khoảnh khắc Dung Sâm đại hôn hắn đã tiếp nhận sự thật là có một nữ tử đi vào sinh mệnh của Dung Sâm. Nhưng lúc tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác. Thì ra Dung Sâm thích chính là nữ tử như vậy. Lúc mới gặp lại Dung Sâm, hắn mới phát hiện được, ngoại trừ khuôn mặt mà hắn quen thuộc, tất cả những thứ còn lại, Dung Sâm đối với hắn mà nói, chỉ là một Ích Thủy Long Quân hoàn toàn xa lạ mà thôi. Tiểu Giao mà hắn một tay nuôi lớn, là một đứa trẻ không được tự nhiên, tuỳ hứng, yêu làm nũng, cũng yêu hồ nháo, đối với hắn toàn tâm toàn ý, trong mắt cho tới bây giờ đếu không thể chứa bất cứ thứ gì. Còn Dung Sâm trước mặt hắn đã sớm trở thành Quân vương, làm phu quân, phụ vương của người khác, cao quý mà thanh nhã, khí thế sắc bén, y đã không còn là Tiểu Giao năm đó vừa mong chờ vừa nắm góc áo hắn. Hơn ba trăm năm, phong thuỷ luân hồi, Dung Sâm đâu còn là Tiểu Giao trong cảm nhận của hắn nữa. Hồi tưởng lại lời nói đùa năm đó, hắn chỉ cười nói với Dung Sâm: “Ta chỉ sợ ngươi đến lúc đó cưới Vương Phi, bực bội ta mỗi này đều đến quấy rầy, muốn đuổi ta đi cũng đuổi không được.” Lời nói vô tâm, ai ngờ mấy trăm năm sau, lại quả thực sẽ có một ngày này. Yến Chỉ Hoài hạ mắt, khẽ cười cười. Hắn cũng không ghen tị với nữ tử kia, chỉ là có chút hâm mộ nàng. Khoảng thời gian đẹp nhất trong đời nàng, có Dung Sâm như vậy toàn tâm toàn ý mà đối đãi nàng, yêu mến nàng. Mặc dù là bây giờ nàng đã mất, y cũng nhớ mãi không quên, không chịu thú tân Vương phi mới, còn ra lệnh người khác điêu khắc một khối ngọc thật sống động để gửi gắm tâm tư. Trong ba trăm năm, thứ mà bản thân hắn chỉ có thể nhìn thấy, tất cả đều là vật mà Dung Sâm đã lưu lại năm đó. Nhuyễn tháp mà y thích nhất, khúc sừng rơi xuống vào lần y lột da đầu tiên, đống châu báu y quý như bảo bối nhưng vẫn dâng tặng mình…. Trong những ngày tháng hắn xuất thần nhìn những thứ đó, Dung Sâm đang đối xử với một nữ tử khác, khinh ngôn tiếu ngữ(2), nhu tình mật ý. Thân mình Yến Chỉ Hoài không khỏi run lên, lập tức nhắm mắt, nâng tay đè trán. Dung Sâm cũng không có sai…..Bất quá là y đã quên hắn mà thôi, nếu đã quên hắn làm sao có thể nói đến thay lòng đổi dạ? Gặp nữ tử rồi yêu mến nhớ thương, làm thành một đoạn nhân duyên, không phải là chuyện bình thường nhất hay sao? Nhưng mà càng muốn không cần để ý, thì tâm càng đau đớn hơn. Yến Chỉ Hoài vì thế mới biết thì ra chính mình cũng không giống như tưởng tượng trước kia có thể phóng khoáng được. Đối mặt với Dung Sâm như vậy, với hắn mà nói, đúng là một loại tra tấn. Cho nên hắn mới không muốn đến Thuỷ phủ của Dung Sâm, không muốn cùng y gặp lại, cũng không muốn có bất kì quan hệ nào với y. Nếu đã quên mất mặt cố nhân, cần gì phải lấy đạo đãi khách, cưỡng ép hắn lưu lại như thế. Hắn nghĩ bản thân mình cũng nên rời đi rồi. Buổi chiều nếu thấy Dung Sâm, hắn sẽ hướng y từ biệt. Dung Sâm xử lý xong công việc trong tay, bất tri bất giác lại đi đến chỗ ở của Yến Chỉ Hoài. Vừa quẹo qua khúc quanh, lập tức nhìn thấy Dung Cảnh đang tha thiết túm góc áo Yến Chỉ Hoài, nãi thanh nãi khí muốn Yến Chỉ Hoài vào trong tẩm điện của mình ngồi chơi. Dung Sâm liền thấy buồn cười, con trai bảo bối của y rất ít khi bám lấy người khác, bình thường cũng chỉ thân cận với y. Bây giờ nó đối với Yến Chỉ Hoài giống như có chút không muốn xa rời. Rõ ràng trước đây còn thở phì phì, cáu giận Sơn thần kia đánh nó, trở về Thuỷ phủ xong còn nổi trận lôi đình. Bây giờ mới hơn mười ngày, lập tức liền thay đổi tính tình là sao? Yến Chỉ Hoài cũng không hiểu tại sao Tiểu Long quân này lại đột nhiên bám dính lấy mình, nhưng mà đã bị nó túm thì cũng không còn cách nào nữa, đành phải theo nó vào tẩm điện. Dung Cảnh hớn hở kéo Yến Chỉ Hoài vào, cấp bách lôi một đống bảo bối giấu dưới giường ra cho hắn. Yến Chỉ Hoài nhìn vào, đều là một đống trân châu bảo thạch linh tinh lấp lánh. Tiểu Long quân vẻ mặt hoan hỉ, hỏi hắn có thích không, nếu thích thì có thể chọn lấy mấy thứ, nhưng không được phép trở về Tê Long sơn, mà phải ở lại vài ngày chơi cùng với nó. Yến Chỉ Hoài hoảng hốt cũng như nhớ lại năm nào, Tiểu Giao cũng tha hắn về động phủ của nó, giống như hiến vật quý mà lôi ra một đống loạn thất bát tao, đung đưa cái đuôi lấy lòng muốn chính mình lưu lại. Chẳng lẽ đây là phụ tử liên tâm, không ngờ bây giờ Tiểu Long quân lại sử dụng cách này với hắn. Yến Chỉ Hoài có chút muốn cười, nhưng càng nhiều là thản nhiên sầu não. Hắn xua tay cười nói: “Đa tạ hảo ý của Tiểu Long quân, tiểu tiên thật sự không cần những thứ này….” Hắn muốn đống trân châu bảo thạch này làm gì chứ? Nhưng Tiểu Long quân cũng không chịu, bắt đầu nổi giận, cuối cùng Yến Chỉ Hoài lắc đầu chịu thua, đành phải tiện tay lấy một chỗi trân châu mang vào cổ tay, lúc này mới xem như dỗ dành Tiểu Long quân cao hứng trở lại. Vào lúc cổ tay lộ ra, Dung Sâm liếc mắt thấy trên cổ tay có một sợi dây tơ hồng. Y lập tức biến sắc, chạy vọt đến bên người Yến Chỉ Hoài, kéo mạnh cổ tay hắn hỏi: “Thần quân, dây tơ hồng trên cổ tay người là từ đâu mà có?” Yến Chỉ Hoài ngẩn ra, muốn rút tay về giấu trong ống tay áo, nhưng vẫn không kịp. Dây tơ hồng này mấy trăm năm nay vẫn ở trên cổ tay hắn, cho nên được tiên khí thấm vào, mặc dù đã bị mài mòn nhiều chỗ nhưng vẫn chưa bị đứt. Bây giờ đột nhiên bị Dung Sâm hỏi, hắn chỉ có thể bỏ nặng tìm nhẹ, bâng quơ trả lời: “Là cố nhân tặng cho, trước khi chia tay lưu làm kỉ niệm thôi. Ta vẫn mang bên người, quá keo kiệt nên khiến Long Quân chê cười rồi.” Tiểu Long quân nhìn nhìn, bĩu môi nói: “Ngươi quả thật keo kiệt, mau vứt nó đi, ta cho người cái dây khác đẹp hơn.” Yến Chỉ Hoài cười nói: “Tiểu Long quân nói phải, ngày khác ta sẽ ném nó đi.” Vừa nói vừa bất động thanh sắc rút tay khỏi Long quân, dấu vào dưới ống tay. Dung Sâm vừa thấy sợi dây tơ hồng kia, trong lòng liền không tránh khỏi một trận hoảng hốt. Ba trăm năm trước, khi y từ Hoán Long Trì đi ra, được phong là Long Quân Ích Thuỷ, trên cổ tay cũng đeo một sợi dây tơ hồng như thế. Do y không biết nó từ đâu mà ra cùng vì sao ở trên cổ tay y, nên đã tiện tay vứt nó đi. Bây giờ… vì sao trên cổ tay của Yến Chỉ Hoài cũng nhìn thấy một sợi tơ hồng y như vậy? Vừa nghe hắn hờ hững nói muốn vứt sợi tơ hồng đi, sắc mặt Dung Sâm khẽ biến, cảm giác không vui đột nhiên sinh ra, buột miệng nói: “Cũng là đồ cố nhân tặng cho thì sao có thể tuỳ tiện vứt đi? Lời Cảnh nhi nói Thần Quân không cần để trong lòng.” Tiểu Long quân Dung Cảnh lập tức giận dỗi, dậm chân nói: “Phụ Vương nói lời đó là ý gì? Chẳng lẽ chuỗi trân châu ta đưa còn không thể hơn một cái dây thừng nát hay sao?” Yến Chỉ Hoài vội vàng đeo chuỗi trân châu Tiểu Long quân tặng cho lên cổ tay còn lại, hống nó: “Tất nhiên là vật Tiểu Long quân tặng cho quý trọng hơn. Nhưng đây là do cố nhân tặng cho ta, tiểu tiên cũng không tiện vứt bỏ nên cả hai cái đều mang.” Dung Cảnh hừ một tiếng cũng không nói lời nào nữa. Dung Sâm sắc mặt hoà hoãn, đang muốn nói chuyện với Yến Chỉ Hoài thì bỗng dưng nghe thấy có người báo có Thái tử Nam Hải Ngao Lăng đến chơi, Tiểu Long quân lập tức biến sắc, hầm hừ túm Yến Chỉ Hoài rời đi. Dung Sâm bất đắc dĩ đành phải ra ngoài đón Ngao Lăng. Vừa thấy gã sững sờ nhìn bóng dáng Yến Chỉ Hoài, y liền thấy có chút nghi hoặc, khi hỏi ra thì nghe Ngao Lăng nói sơn thần Tê Long giống như đúc Lâm Hư chân quân mà gã đã thấy trên Thiên đình. Dung Sâm tò mò hỏi Ngao Lăng, Lâm Hư Chân quân là người phương nào, Ngao Lăng thở dài, liền nói ra chuyện Lâm Hư chân quân năm đó đã thay một con yêu giao chắn Thiên kiếp, tự tiện bóp méo Thiên Mệnh cuối cùng rơi vào kết cục tiên tịch bị tước, đạo hạnh bị huỷ, tất cả đều nói cho Dung Sâm nghe, trong giọng nói còn kèm theo thở dài. Trong lòng Dung Sâm trở nên hoảng hốt, không kiềm được hỏi: “Vậy yêu giao kia… sau đó như thế nào?” “Yêu giao kia vượt qua Thiên kiếp, tất nhiên phi thăng thành rồng, vào Hoán Long Trì, tẩy sạch tam sinh trần ai, bây giờ chắc là chưởng quản một Thuỷ phủ”. Ngao Lăng có chút cảm khái: “Chỉ sợ là khi y thấy Lâm Hư Chân quân cũng không nhận ra được”. Nói tới đây gã bỗng nhiên dừng lại, nhìn thoáng qua Dung Sâm, im bặt không nói nên lời. Gã suýt nữa đã quên…. Năm đó Dung Sâm cũng là một con yêu giao ở hạ giới, vượt qua Thiên kiếp rồi vào Thiên đình….. Chẳng lẽ, chẳng lẽ Lâm Hư Chân quân kia đã thay Dung Sâm chắn kiếp sao? Ngao Lăng chấn kinh, lúc đó gã cùng Phụ Vương lên Thiên đình, bất quá chỉ nghe nói hạ giới có một yêu giao đã vượt qua Thiên kiếp, phi thăng thành rồng, thấy tò mò nên cũng đi nhìn một cái. Lúc ây Lâm Hư Chân quân đã bị giải xuống dưới, gã cũng là nghe các thần tiên khác nói qua nên mới biết được Lâm Hư Chân Quân là vì nguyên nhân gì mà phạm Thiên Luật. Gã sớm nên đoán được…. Thiên giới mấy trăm năm qua tổng cộng cũng chỉ có Dung Sâm là từ một yêu giao phi thăng thành Thần Long. Chẳng lẽ thật sự…… Ngao Lăng không nhịn được cẩn thận quan sát Dung Sâm, vừa nhìn liền thấy y vô cùng hoảng hốt ngã ngồi trước mặt gã, làm gã sợ tới mức vội vàng tiến tới đỡ lấy y, hỏi: “Ngươi không sao chứ?” Dung Sâm lấy lại bình tĩnh, dần dần bình phục cõi lòng, miễn cưỡng cười nói: “Ta không sao.” Lòng y một mảnh hỗn loạn, mấy suy nghĩ lần lượt hiện ra, đầy bụng nghi hoặc, lại chỉ có thề kiềm nén xuống, đến khi tiễn Ngao Lăng xong, y vội vàng đi tìm Yến Chỉ Hoài. Ai ngờ vừa tới Thiên điện, chỉ nhìn thấy Dung Cảnh xụ mặt, hỏi ra mới biết Yến Chỉ Hoài đã ly khai. Dung Sâm không nói một lời, xoay người bay đi. Nếu quả thật…… Yến Chỉ Hoài chính là Lâm Hư Chân Quân nọ,…. Như vậy y nhất định là con yêu giao kia. Trách không được lúc mới gặp Yến Chỉ Hoài, liền không buông ra được, nhớ mãi không quên, giống như đang mê muội…. Thì ra trong mấy trăm năm nay, y đã quên đi người kia phải không? Vậy thân ảnh từng vô số lần đi vào giấc mộng của y thật sự là Yến Chỉ Hoài sao? Vì sao hắn chưa bao giờ đế cập tới điều này? Đối mặt với người đã hoàn toàn quên đi chính mình, Yến Chỉ Hoài đã mang loại tâm tình nào? Dung Sâm không nghĩ được nhiều nữa, thầm nghĩ phải tìm được Yến Chỉ Hoài, đối mặt với hắn hỏi cho rõ ràng. *Chú thích: (1)Thiên nhân ngũ suy: 5 dấu hiệu báo tử của thiên nhân Thiên: chỉ thiên thần. Trong Phật giáo, địa vị của Thiên thần không phải là chí cao vô thương mà chẳng qua chỉ hưởng thọ nhiều hơn loài người. Phật giáo cho rằng tất cả đều là vô thường. Thiên thần sau khi thọ mệnh chấm dứt cũng phải chết. Khi sắp chết thiên thần có năm triệu chứng: áo quần bẩn thỉu, đầu khô héo, thân thể hôi hám, nách chảy mồ hôi, ngồi không yên (hoặc “Ngọc nữ ly tán”). Cái gọi là “thiên nhân ngũ suy” này là nỗi đau khổ lớn nhất của thiên thần. Đế Thích là lãnh tụ của các thiên thần. (Nguồn: https://soilangthang.wordpress.com/2012/06/08/phuong-hoang-kiep-chuong-7/) (2)Khinh ngôn tiếu ngữ: lời nói nhẹ nhàng, trìu mến
|
Chương 26: Bắt cóc[EXTRACT]Dung Sâm vội vàng bay tới Tê Long sơn, vừa đến liền nhìn thấy Yến Chỉ Hoài đang nói chuyện với thổ thần Tề huyện. Khi nghe hắn ba hoa miêu tả thủy phủ của mình, không khỏi có chút buồn cười. Dung Sâm hiện thân giữa không trung, đứng sau Yến Chỉ Hoài cười nói: “Thần quân đang tả thủy phủ của bản quân sao? Trân châu làm đường, ngọc thạch làm tường …Bản quân thật sự xa xỉ vậy sao?”
Yến Chỉ Hoài đang nói đột ngột dừng lại, còn chưa kịp quay đầu thì bị một bàn tay khoát lên vai.
“Lâm Hư chân quân?”
Bàn tay trên vai tựa hồ cương một chút,Yến Chỉ Hoài quay đầu lại, mặt không đổi sắc cười nói: “Long quân đang kêu ai vây?”
Đôi măt sâu thẳm của Dung Sâm nhìn hắn: “Không phải là danh hào cũ của thần quân sao?”
“Tiểu thần họ Yến, danh Chỉ Hoài.” Yến Chỉ Hoài vẻ mặt lạnh nhạt: “Tiểu thần cấp thấp kém sao có thể là bậc chân quân, e rằng Long quân nhận sai rồi.”
Dung Sâm im lặng, chỉ lẳng lặng nhìn hắn chăm chú. Lục Cận ở một bên mơ hồ nhận thấy không khí giữa hai người có chút không bình thường nên cáo từ trước, chỉ để lại Yến Chỉ Hoài cùng Dung Sâm trầm mặc đối diện với nhau.
“Ngươi nói ta nhận sai người.” Thật lâu sau, Dung Sâm chậm rãi mở miệng: “Không sai, ta đích thật không biết Lâm Hư chân quân kia là người phương nào. Sau khi từ Hoán Long Trì đi ra, ta liền quên hết tất cả chuyện trước kia. Nhưng Ngao Lăng nói cho ta biết, ba trăm năm trước, Lâm Hư chân quân đã thay một con yêu giao hạ giới chắn thiên kiếp, bị phạt hạ giới thành một tán tiên. Trong mấy trăm năm nay, yêu giao hóa rồng lên thiên đình chỉ có mình ta. Vậy Lâm Hư chân quân vì ai mà chắn thiên kiếp?”
Yến Chỉ Hoài hạ mi, nét mặt lạnh lùng nói: “Ta bất quá chỉ là một sơn thần của Tê Long sơn nho nhỏ, chuyện thiên đình biết rất ít. Nếu như cả Long quân cũng không nhận thức vị Lâm Hư chân quân kia, ta tất nhiên lại càng không biết hắn là ai. Long quân hỏi ta thì ta biết hỏi ai đây?”
“Vậy thì tại sao … tướng mạo của thần quân lại giống như đúc vị Lâm Hư chân quân kia?”
Yến Chỉ Hoài đột nhiên cả kinh, cảm thấy hoảng sợ, sao Dung Sâm biết được bộ dáng của Lâm Hư chân quân? A… đúng rồi, thái tử Nam Hải Ngao Lăng ở Ích Thủy thủy phủ đã vô tình bắt gặp hắn, Ngao Lăng đã từng gặp hắn, chắc chắn gã cảm thấy kinh ngạc nên đã nói với Dung Sâm đi?
Nhưng không có bằng chứng, chỉ dựa vào chuyện tướng mạo tương tự Dung Sâm cũng chưa thể chắc chắn bản thân là Lâm Hư chân quân năm đó.
Yến Chỉ Hoài ngẩng đầu cười nói: “Tiểu thần giống hệt như vị Lâm Hư chân quân kia sao? Long quân cũng chưa từng thấy tận mắt sao có thể chắc chắn như vậy? Còn nữa,người có tướng mạo tương tự trên thế gian này rất nhiều, tiểu thần đã nói Long quân đã nhận sai người rồi.”
Dung Sâm còn muốn nói tiếp lại bị Yến Chỉ Hoài đánh gãy: “Tiểu thần rời động phủ đã mấy ngày, cảm thấy không yên lòng nên quay về xem. Nhận được Long quân nhiệt tình đối đãi, ngày khác sẽ chuẩn bị lễ vật đến phủ thăm viếng. Xin cáo từ.” Chấp tay, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.
Dung Sâm ngây ngốc đứng ở chỗ cũ, một hồi sau mới chậm rãi xoay người.
Y không rõ vì sao Yến Chỉ Hoài luôn lãnh đạm với y như vậy. Tuy lời nói khách khí nhưng thái độ lại thập phần xa lạ. Hơn nữa rất rõ ràng,Yến Chỉ Hoài không muốn ở lâu với y.
Bản thân đã từng đắc tội hắn sao? Hay là….hắn quả thật chính là Lâm Hư chân quân kia, thay mình cản thiên kiếp nên bị phạt nặng, nhưng bản thân lại quên mất hắn…cho nên mới không muốn nhìn thấy hắn?
Nếu hắn không chịu thừa nhận mà mình lại không đủ chứng cứ để chứng minh Yến Chỉ Hoài đích thực là Lâm Hư chân quân, như vậy sợ rằng phải lên thiên đình hỏi thăm một chút chuyện năm xưa.
Đôi mắt Dung Sâm hơi trầm xuống, không chút do dự bay đi.
Sau khi Yến Chỉ Hoài trở lại động phủ của mình, vừa mới bước vào cửa động, một khối lông xù gì đó liền nhào lên chui vào trong áo, cái đầu liều mạng cọ cọ lồng ngực hắn. Yến Chỉ Hoài kéo nó ra nhìn thì biết là A Man, bởi vì nhiều ngày nó không thấy hắn trở về, nên vẫn canh giữ trong động, hiện giờ thấy hắn nên vui vẻ nhào lên làm nũng.
Yến Chỉ Hoài lập tức cười rộ lên, nhẹ nhàng ôm lấy nó nói: “Sợ ta bị Tiểu Long quân khi dễ sao? Đừng sợ, ta đã thay ngươi dạy dỗ nó rồi.”
A Man lẩm bẩm nhu thuận cọ cọ, dán lên mặt hắn, một đôi mắt đen láy ngơ ngác nhìn hắn.
A Man là một tiểu mi hầu tinh ở vùng phụ cận, thuở nhỏ bị song thân vứt bỏ, là Yến Chỉ Hoài nhặt nó mang về nuôi dưỡng ở trong động. Chờ nó lớn hơn một chút, liền thường xuyên hái chút dã quả về cho hắn ăn, còn học được cách nhưỡng hầu nhi tửu, mỗi lần đều phi thường cao hứng kính biếu cho Yến Chỉ Hoài. (dã quả: hoa quả dại; nhưỡng hầu nhi tửu: ủ rượu)
Yến Chỉ Hoài nhẹ nhàng vuốt ve đầu A Man, bỗng nhiên nghĩ đến, nếu mình bỏ đi thì nó lại trở thành cô nhi, chẳng phải rất đáng thương sao.
Sinh lão bệnh tử là chuyện mà thường nhân không thể tránh khỏi. Nhưng mà A Man không hiểu, từ thuở nhỏ nó liền không muốn rời xa Yến Chỉ Hoài, nếu ngày nào đó bỗng nhiên không tìm thấy hắn nữa, chỉ sợ sẽ chạy khắp núi rừng tìm kiếm hắn. Bây giờ nó còn nhỏ yếu như thế, ngay cả tiểu Long quân cũng có thể khi dễ nó đến thương tích đầy mình, nếu nó không sớm học được cách tự bảo vệ mình, tương lai làm sao có thể sinh tồn trong Tê Long Sơn này?
“A Man.” Yến Chỉ Hoài nhẹ nhàng kéo nó từ trong ngực ra, hỏi nó: “Tâm pháp khẩu quyết mà ta đã dạy cho ngươi đã nhớ rõ chưa?”
A Man gật đầu: “Nhớ kĩ rồi.”
“Có chiếu theo đó mà tu luyện hay không?”
“Có.” A Man nhu thuận trả lời: “Con không có lười biếng, những gì tiên quân đã dạy thì con đều ngoan ngoãn tu luyện.”
Yến Chỉ Hoài khẽ cười, sờ sờ đầu nó: “Ngươi nhất định phải nhớ kỹ, phải chăm chỉ tu luyện, trở nên cường đại thì mới có thể bảo vệ tốt bản thân. Ta phải rời khỏi nơi này một thời gian, chờ đến lúc ta trở lại, nếu ngươi còn giống như bây giờ tùy tiện bị yêu tinh khác khi dễ, ta sẽ đánh mông ngươi.”
A Man lập tức khẩn trương: “Tiên quân muốn đi đâu? Tiên quân … không cần A Man nữa sao?”
Yến Chỉ Hoài cười nói: “Ta có một số việc cần làm nên phải rời đi, cũng không biết chính xác khi nào mới trở về. Trong lúc ta vắng mặt thì ngươi phải hảo hảo thay ta coi chừng động phủ. Nếu tiểu Long quân kia lại tới khi dễ ngươi thì trốn đi, chờ ta trở về lại thay ngươi trút giận được không?”
A Man nắm chặt góc áo hắn, nước mắt lưng tròng: “Không thể mang A Man cùng đi sao?”
Yến Chỉ Hoài khẽ thở dài, lau đi nước mắt của nó, dỗ nó: “Khóc cái gì? Ta cũng không phải một đi không trở lại. Ta phải đi một địa phương rất xa, ngươi không được đi tìm ta, chờ ta trở về có biết không?”
A Man hốc mắt hồng hồng, cúi đầu chấp nhận, lại lập tức nhảy dựng lên, khẩn trương chạy ra bên ngoài, đi nhìn xem hầu nhi tửu nó nhưỡng đã được chưa. Nó nghĩ Yến Chỉ Hoài phải đi, tốt xấu phải được uống thêm một lần.
Yến Chỉ Hoài nhìn thân ảnh của nó biến mất, yên lặng thở dài.
Hắn thầm nói với A Man, thật sự xin lỗi, chuyến đi lần này ta sẽ một đi không trở về.
Trước đây hắn cũng từng lừa gạt Dung Sâm như vậy, cười cười phất tay với y, nói ngày khác tái kiến, chúng ta còn nhiều thời gian. Biết rõ khi gặp lại, y cũng đã quên mất khuôn mặt cố nhân, nhưng hắn vẫn như không có chuyện gì, bịa đặt giống như là lời chân thật.
A Man nhất định sẽ tin lời hắn, vừa tu luyện vừa ở trong sơn động này chờ hắn. Sau đó qua vài chục năm, mấy trăm năm, có lẽ sẽ từ từ quên mất hắn.
Sẽ quên là từng có một sơn thần, nói thích uống nhất là hầu nhi tửu mà A Man nhưỡng, nói A Man phải chờ hắn về. Chấp niệm sâu nặng, chỉ cần qua một thời gian liền bị ăn mòn, đến lúc mà A Man trở thành Mi hầu đại vương uy phong lẫm lẫm, khi hồi tưởng lại, chắc là cũng chỉ nhớ mang máng một thân ảnh mơ hồ mà thôi.
Chuyện mà hắn có thể vì A Man làm được cũng chỉ có như thế mà thôi.
Xoay người bước ra động phủ, ngẩng đầu nhìn trời, có một vầng trăng sáng cô đơn hết sức thê lương.
Yến Chỉ Hoài lộ ra nụ cười khổ.
Hắn vốn nghĩ cứ ở Tê Long sơn như vậy, đến cuối cuộc đời, nhưng hiện tại xem ra cũng không được nữa rồi. Dung Sâm nhất định sẽ lại tới tìm hắn, đã đến nông nổi như vậy rồi, cần gì phải dây dưa với hắn nữa? Hắn cùng với Dung Sâm mấy đời dây dưa đã nói không rõ là ai thiếu ai. Cho tới bây giờ Dung Sâm đã thoát khỏi luân hồi trói buộc, hóa thân thành rồng, không còn nhớ rõ hắn, đây đã là kết cuộc tốt nhất, tội gì còn liên lụy thêm một đời nữa.
Mà hắn từ lúc tóc bắt đầu trở thành màu xám trắng, không biết khi nào sẽ kết thúc sinh mệnh thì chẳng lẽ lúc sắp chia tay còn muốn đâm vào tâm Dung Sâm một đao rồi lưu y lại một mình sống trên đời sao?
Còn không bằng cứ như vậy mà từ biệt. Đợi cho chuyện Lục Cận chấm dứt, hắn sẽ rời khỏi Tê Long sơn, thiên hạ to lớn, sẽ có chỗ mà Dung Sâm tìm không thấy hắn. Thời gian trôi đi sẽ là lúc người nọ lại quên mất hắn.
Nếu nói là vô tình, có lẽ hắn mới là người vô tình nhất.
Đối với Dung Sâm như thế, đối với A Man cũng như thế, mà ngay cả vài vị hảo hữu ít ỏi của hắn, nhất là Lăng Hoa tiên quân cũng sẽ không hẹn tái ngộ.
Tùy tiện tìm một chỗ hoang sơn dã lĩnh, ngồi nhìn mây bay gió thổi, đi hết đoạn đường cuối cùng của hắn.
Lại nói Dung Sâm đã lên thiên đình, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết tìm vị tiên quân nào hỏi thăm chuyện của Lâm Hư chân quân. Cũng không thể tùy tiện kéo một vị tiên quân, lỗ mãng mở miệng hỏi chuyện xưa mấy trăm năm trước. Đột nhiên nhìn thấy một vị tiên quân từ trong đại điện đi ra, có chút quen mặt, thấy vị tiên quân kia thần tình đạm mạc đi lướt qua mình. Y đột nhiên nhớ lại,vị tiên quân này tựa hồ là Lăng Hoa tiên quân.
Dung Sâm từng nghe Ngao Lăng nhắc tới vị Lăng Hoa tiên quân này, nói gã tu vi cao thâm, đã sớm là Thái Ất Kim tiên thể. Dung Sâm định kỳ lên thiên đình báo cáo công tác, cũng từng gặp ra gã vài lần, nhưng chưa từng giao tiếp lần nào. Y vẫn luôn cảm thấy vị tiên quân này, hình như có chút địch ý đối với y.
Nếu Lăng Hoa tiên quân có địa vị không thấp trên thiên đình, nói vậy nhất định biết rõ chuyện cũ ba năm trước. Dung Sâm cũng không quản nhiều như vậy, tiến lên ngăn cản đường đi của Lăng Hoa tiên quân, kính cẩn hỏi: “Lăng Hoa tiên quân, tiểu thần là Long Quân của Ích Thủy thủy phủ. Ta có vài việc muốn hỏi tiên quân, không biết có tiện không?”
Lăng Hoa tiên quân lạnh nhạt liếc y một cái: “Thì ra là Long quân Ích Thủy. Ngại quá, ta rất vội, nếu Long quân có chuyện gì quan trọng, hay là đến hỏi tiên quân khác đi.”
Dung Sâm rùng mình một cái, thầm nghĩ mình cùng vị này tiên quân có thể nói là chưa từng nhận thức, vì sao hắn lại đối xử với mình như vậy? Y nhẫn nại thấp giọng hỏi: “Tiểu thần chỉ muốn hỏi Lăng Hoa tiên quân có từng quen biết Lâm Hư chân quân không?”
Lăng Hoa tiên quân bỗng nhiên biến sắc, nâng mắt nhìn chằm chằm Dung Sâm, không dám tin tưởng hỏi: “Ngươi … chẳng lẽ ngươi nhớ ra rồi?”
Dung Sâm sửng sốt hỏi: “Cái gì? “
Lăng Hoa tiên quân thấy vẻ mặt y mờ mịt, nhất thời một cơn tức giận xông thẳng lên ngực, quay đầu lạnh lùng nói: “Thì ra ngươi cái gì cũng không nhớ ra …vậy ngươi vì sao phải hỏi chuyện của Lâm Hư chân quân? Nếu ngươi nghe thấy những tin đồn thất thiệt, ta khuyên ngươi đừng tin, Lâm Hư chân quân không hề quen biết người.”
Hai mắt Dung Sâm lóe lên, thấy gã xoay người muốn đi, vội kéo cổ tay gã, trầm giọng hỏi: “Tiên quân cũng biết từ lúc ta từ Hoán Long Trì đi ra thì đã quên mất tất cả chuyện trước kia. Năm đó ta có thể phi thăng hóa rồng là do Lâm Hư chân quân chắn thiên kiếp sao? Vậy Lâm Hư chân quân… hiện giờ có phải đã bị phạt, xuống hạ giới làm sơn thần Tê Long sơn tên là Yến Chỉ Hoài không?”
Lăng Hoa tiên quân chau mày, giựt tay ra, quay đầu nhìn y cười lạnh nói: “Sao, qua ba trăm năm thì ngươi mới muốn hỏi chuyện xưa trước kia sao? Nếu đã biết thì ngươi có năng lực làm gì? Khi đó ngươi còn là yêu giao, là ai hao tâm tốn sức giúp ngươi tu luyện? Là ai liều mạng phá hủy cơ thể, cam chịu hình phạt cũng muốn trợ ngươi hóa rồng? Ngươi bất quá đã quên, nếu quên rồi thì còn truy vấn làm gì nữa. Chẳng lẽ là vì nghe thấy những tin đồn gì đó nên mới cảm thấy áy náy sao?” Lạnh lùng liếc qua Dung Sâm, phất tay áo nói: “Ta khuyên ngươi không cần rỗi hơi, Lâm Hư bất quá cầu người được người. Hiện giờ tiên tịch bị tước thì không còn can hệ tới ngươi nữa, ngươi cũng đừng tới quấy rầy hắn!”
Thân thể Dung Sâm rúng động, sắc mặt trong nháy mắt vô cùng tái nhợt. Lăng Hoa tiên quân cũng không nhìn hắn nữa, xoay người đi thẳng. Dung Sâm ngây ngốc trong chốc lát, đột nhiên xoay người bay xuống hạ giới.
Y rốt cục biết vì sao Lăng Hoa tiên quân đối xử với y như vậy, luôn luôn là thái độ lãnh đạm. Như vậy hẳn trước đây Lăng Hoa tiên quân cùng Lâm Hư chân quân khá thân thuộc nên nhất định biết rõ chuyện xưa kia, vì thế mới tức giận bản thân đã quên hết chuyện xưa, bao lâu nay lại đem Lâm Hư chân quên hết không còn một mảnh. Lời nói của Lăng Hoa tiên quân, mặc dù không nói rõ Lâm Hư chân quân là Yến Chỉ Hoài, lại nói bản thân đừng đi quấy rầy hắn nữa. Không phải trong lúc vô ý đã thừa nhận Yến Chỉ Hoài là Lâm Hư chân quân sao?
Vì sao Yến Chỉ Hoài chết cũng không chịu thừa nhận?
Chính mình cũng không phải cố ý quên mất, nhưng năm xưa … lại vì sao can tâm tình nguyện bước vào Hoán Long Trì, quên hết tất cả về Yến Chỉ Hoài?
Nhanh như chớp bay tới Tê Long sơn, đã thấy từng trận thiên lôi, hiển nhiên là đại kiếp. Dung Sâm kinh hãi vội vàng hóa quang bay đi, nhìn thấy Yến Chỉ Hoài đang kinh ngạc đứng cạnh một gốc cây bị bổ đôi, vẻ mặt bi thương cùng có chút xuất thần. Hắn đột nhiên thấy y liền cả kinh muốn tránh đi, Dung Sâm vội vàng kéo hắn lại.
“Long quân.” Yến Chỉ Hoài thoáng lui về phía sau, giãy không ra đành bất đắc dĩ nói: “Đây là ý gì?”
Dung Sâm nắm chặt cánh tay hắn, tỉ mỉ quan sát hắn một lần, thấy hắn không ngại mới nhẹ nhàng thở ra: “Ta thấy Tê Long sơn bỗng nhiên xuất hiện thiên lôi, chính là đại kiếp, nên lo lắng tới tìm ngươi. May mắn là ngươi vô sự.”
Yến Chỉ Hoài cau mày nói: “Ta cũng không phải yêu tinh, thiên kiếp đó không liên quan tới ta. Long quân không cần lo lắng.”
Dung Sâm bình tĩnh nhìn hắn: “Cho dù ngươi không phải yêu tinh, nhưng từ lâu đã không phải thần tiên.Thần quân …không, Lâm Hư chân quân, ngươi còn muốn dối gạt ta đến bao giờ nữa?”
Yến Chỉ Hoài biến sắc, dùng sức hất tay Dung Sâm ra: “Ta đã nói không biết Lâm Hư chân quân, ngươi nhận sai người rồi!”
“Ba năm trước Lâm Hư chân quân đến tột cùng vì sao mà bị phạt hạ giới, ta đã biết nhất thanh nhị sở.” Dung Sâm cũng không để hắn giãy ra, gằn từng chữ một: “Vì sao ngươi phải tránh ta? Bởi vì ta đã quên hết chuyện liên quan tới ngươi phải không?” (nhất thanh nhị sở: rõ ràng, tường tận)
Yến Chỉ Hoài trầm mặc, thật lâu sau mới mở miệng nói: “Dung Sâm, nếu ngươi đã quên hết mọi chuyện trước kia, thì cứ xem nó như mây khói. Cần gì phải chấp nhất chuyện xưa, rồi lại đến dây dưa với ta? Ta đã chịu giáo huấn một lần, không muốn dính dáng tới ngươi nữa.”
Dung Sâm giống như bị đánh một gậy, không dám tin nhìn hắn: “Ngươi không muốn gặp lại ta sao?”
“Năm đó ta đã hối hận, vì ngươi tránh thiên kiếp làm hại chính mình rơi vào kết cục thế này.” Yến Chỉ Hoài mỉm cười: “Hiện giờ ta rất tiêu dao, chẳng lẽ lại muốn dây dưa với ngươi không dứt rồi bị trời trừng phạt lần nữa? Nếu ngươi thật tình suy nghĩ cho ta thì đừng đến hại ta nữa.”
Trên mặt Dung Sâm xanh mét, Yến Chỉ Hoài muốn thuyết phục y, muốn giãy ra rời đi, nhưng không ngờ bị kéo mạnh nên đứng không vững ngã vào lòng Dung Sâm. Kinh hãi ngẩng đầu, lại nghe thấy Dung Sâm lạnh lùng nói: “Coi ta là ngốc tử sao? Nếu ngươi thật sự ghét ta đến thế, cần gì ở Tê Long sơn này mấy trăm năm không chịu rời đi? Còn đeo sợi dây tơ hồng trên cổ tay mà không chịu vứt bỏ? Mặc kệ ngươi nói cái gì, cho dù ngươi không tình nguyện, ta đây nhất định phải mang ngươi về thủy phủ.”
Yến Chỉ Hoài vừa sợ vừa vội, hắn dĩ nhiên thời gian không còn nhiều. Vốn định đêm nay rời đi, tùy tiện tìm một nơi hoang sơn dã lĩnh rồi khi đại nạn tới hồn phách trở về với thiên địa, không còn tiếc nuối nữa. Chẳng lẽ Dung Sâm muốn mang hắn về thủy phủ, trơ mắt nhìn hắn thiên nhân ngũ suy, chết trước mặt y sao? (thiên nhân ngũ suy: đã chú thích ở chương trước)
Nhưng mà Dung Sâm lại không cho hắn nhiều lời, lập tức bay đi. Yến Chỉ Hoài tiếp tục giãy dụa, Dung Sâm đánh hắn hôn mê, trực tiếp ôm lấy đáp mây bay đi.
|
Chương 27: Giam giữ[EXTRACT]Thời điểm Yến Chỉ Hoài tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy màn giường hoa lệ tinh mỹ, trong không khí quanh quẩn huân hương thơm mát, mọi thứ đều ôn nhu kiều diễm giống như tiên cảnh trên cung đình. Hắn có chút nghi hoặc híp mắt, đây là chỗ nào? (huân hương: hương đốt trong phòng cho thơm, giống chai xịt phòng ngày nay ấy mà)
“Ngươi tỉnh?”
Bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói trầm thấp dễ nghe, Yến Chỉ Hoài cả kinh, quay đầu liền thấy Dung Sâm đang ngồi ở mép giường cúi đầu xuống nhìn hắn.
Nháy mắt liền nhớ lại chuyện đã xảy ra, Dung Sâm không để ý hắn kháng cự, đánh hắn hôn mê rồi đưa về Thuỷ phủ. Như vậy nơi này… chính là tẩm điện của Dung Sâm sao?
Yến Chỉ Hoài xoay người ngồi dậy, Dung Sâm vội vàng đè hắn lại: “Ngươi vừa mới tỉnh lại, vẫn nên nằm nghỉ một lát. Nếu thấy đói bụng thì ta cho người làm chút cháo được không?”
Ngữ khí vô cùng thân thiết tự nhiên, làm thân mình Yến Chỉ Hoài cứng đơ trong chốc lát nhíu nhíu mày, rốt cuộc nhìn thẳng vào hai mắt Dung Sâm.
Trong đôi mắt kia hàm chứa ý cười, vẻ mặt tuỳ ý, giống như việc bức ép hắn mang về Thuỷ phủ, lại an bài cho hắn ở ngay trong phòng chính mình đều là chuyện hết sức tự nhiên.
“Long Quân”. Yến Chỉ Hoài im lặng thở dài, mở miệng.
“Ừ?” Ý cười bên môi Dung Sâm không mất, ánh mắt sâu thẳm nhìn hắn: “Thần Quân muốn nói với ta là ta đã nhận sai người rồi phải không?”
Yến Chỉ Hoài rùng mình, con ngươi loé loé, chậm rãi lộ ra tươi cười bất đắc dĩ, lắc lắc đầu: “Cho dù ta nói không phải thì Long Quân cũng không tin đi? Nhưng mà…. Ta thừa nhận ta chính là Lâm Hư Chân Quân kia, Long Quân mang ta đến đây là muốn như thế nào?”
“Đã là cố nhân, Thần Quân lại ba lần bốn lượt tránh mặt không gặp, không biết làm như vậy có hơi quá đáng hay sao?” Giọng nói Dung Sâm trầm xuống, chăm chú nhìn Yến Chỉ Hoài: “Ta cũng không muốn đối với Thần Quân như thế nào, ta bất quá chỉ muốn biết, trước khi ta hoá rồng, đến tột cùng là đã quen biết Thần Quân như thế nào? Thần quân vì sao lại giúp ta chắn Thiên kiếp?”
Yến Chỉ Hoài cười cười nghiêng đầu, khinh miêu đạm tả nói: “ Chuyện cũ mấy trăm năm trước, Long Quân cần gì truy cứu nữa? Không sai, năm đó ta và Long Quân có quen biết nhau rồi rất hợp ý. Việc giúp người chắn Thiên kiếp là do ta đánh giá cao bản thân, không lường trước hậu quả sẽ bị tước mất tiên tịch. Nếu Long Quân vì thế mà tự trách, thì cũng không cần đâu, tuy hiện giờ ta chỉ là một tán tiên nhưng rất tiêu dao chưa từng chịu khổ.”
Dung Sâm cảm thấy hoảng hốt, đột nhiên nhớ đến một câu của Lăng Hoa Tiên Quân “Lâm Hư bất quá là cầu người được người”, thật sự chỉ đơn giản quen biết y một thời gian, đã liều lĩnh vì y chắn thiên kiếp sao? Sợi dây tơ hồng trên cổ tay hắn, mấy trăm năm chưa từng vứt bỏ, nếu chỉ là quen biết bình thường thì cần gì phải nhớ nhung vật cũ như thế?
Hắn nói bản thân rất tiêu dao, thì vì sao trong ba trăm năm lại trông coi Tê Long sơn chưa từng rời đi nửa bước?
“Ta lại thấy quan hệ giữa ta và Thần Quân sâu xa thâm hậu hơn nhiều.” Dung Sâm thất vọng thì thầm, nhìn hắn: “Thần quân biết không, mấy trăm năm qua ta luôn mơ thấy có người kêu tên của ta, mỉm cười với ta. Nhưng ta thuỷ chung vẫn không thấy rõ bộ dáng của người ấy, thẳng đến lúc ta gặp được ngươi ở Tê Long sơn”. Y không kiềm lòng nổi vươn tay, muốn chạm vào gương mặt Yến Chỉ Hoài, giống như không nhẫn nhịn nổi nữa, đáy mắt thoáng qua đau đớn: “Một khắc kia, ta liền tỉnh ngộ, Thần Quân chính là người không ngừng đi vào giấc mộng của ta bao lâu nay. Ta cũng không cố ý quên mất ngươi, ta chỉ hy vọng Thần quân cho ta biết tất cả mọi chuyện đã từng phát sinh. Đến tột cùng ta và người có quan hệ như thế nào?”
Yến Chỉ Hoài nghe thấy câu “Thần Quân chính là người không ngừng đi vào giấc mộng của ta bao lâu nay”, không nhịn được rùng mình, cảm thấy nháy mắt liền rối loạn.
Quay đầu lại nhìn về phía Dung Sâm, khuôn mặt quen thuộc như thế, mấy trăm năm qua, người duy nhất đi vào trong mộng của mình chẳng phải cũng chính là y sao? Mỗi khi mơ thấy chuyện trước kia, y vẫn mang hình dáng Tiểu Giao, cuộn người thành vòng tròn, giam mình ở giữa, làm nũng gác đầu lên vai mình, ngủ rất ngọt ngào. Hay là dáng vẻ sau khi thành người, bá đạo cố chấp không muốn rời khỏi mình, quấn quýt lấy hắn muốn cùng hắn ở bên nhau trọn đời, uỷ uỷ khuất khuất trừng hắn, sau đó nhẹ nhàng cắn hôn môi hắn…. Khi mở mắt ra, bên môi còn vương nụ cười thản nhiên, trước mắt lại chỉ có một mảnh hắc ám.
Bên cạnh là một mảnh lạnh như băng, cái gì cũng không có.
Tất cả chuyện này hắn phải nói với Dung Sâm như thế nào? Nói ta năm đó đáp ứng sẽ cùng ngươi vĩnh viễn ở bên nhau, chờ ngươi phi thăng thành rồng, ta sẽ không phụ mong ước của ngươi, lúc gặp lại trên Thiên đình sẽ cùng ngươi quay về. Mà năm đó rõ ràng là bản thân rắp tâm lừa y, Dung Sâm đã quên hết mọi chuyện, vậy những việc sau này thì phải giải thích thế nào đây?
Khiến Dung Sâm áy náy, đau lòng, hối hận, sau đó lại yêu thích hắn? Chăm sóc hắn, nhìn hắn biến thành đầu tóc bạc phơ, thân thể suy nhược, cuối cùng hồn tiêu phách tán ở trước mắt y? Dây dưa một đời không đủ, hai kiếp không đủ, đến đời thứ ba còn muốn làm cho Dung Sâm điên cuồng thêm một lần nữa hay sao?
Yến Chỉ Hoài dời tầm mắt, thất vọng nói: “Ta và Long Quân từng quen biết nhau làm, tri kỉ của nhau. Năm đó lúc chia tay, đã hẹn gặp lại trên Thiên Đình, cùng uống chén rượu, tươi cười nói chuyện cũ. Chỉ tiếc khi Long Quân bước vào Hoán Long Trì liền quên hết chuyện tình trước kia. Ta cũng không trách cứ Long Quân, nhưng mà hiện giờ Long Quân và ta bất quá là người xa lạ, cần gì phải để bụng chuyện cũ để thêm phiền não? Không bằng lại quen biết lần nữa, ta ở tại Tê Long sơn, Long Quân thỉnh thoảng tới thăm ta, ta cũng tuỳ thời tới Thuỷ phủ gặp Long quân. Lần thứ hai quen biết, có lẽ ta và ngươi lại làm tri kỷ.” Cười cười đứng dậy nói: “Ta còn có việc bận, thật sự không tiện ở lâu trong quý phủ của Long Quân, đợi ta xử lí xong công việc liền tới thăm Long Quân được không?”
Lần này hắn nói rất cẩn thận, một câu quen biết lần nữa, giống như có khả năng vô hạn, rồi lại giống như bình đạm như nước. Dung Sâm yên lặng nhìn hắn, cuối cùng vẫn lắc đầu nói: “Ngươi gạt ta, nếu như ta cho ngươi trở về Tê Long sơn, ngươi nhất định không gặp lại ta lần nữa.”
Không biết tại sao y chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấu Yến Chỉ Hoài đang lừa y. Hắn luôn nói nhất định sẽ đến tìm y, chờ hắn vừa xoay người li khai nơi này, bản thân cho dù tìm kiếm khắp Tê Long sơn chắc chắc cũng không tìm thấy hắn.
Trước đây khi đang ngủ, cũng có người cười như vậy, bất động thanh sắc, lừa gạt y, nói ngươi chờ ta, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi. Lừa y vào Hoán Long trì, lừa y quên hết trước kia, lừa y không hiểu không biết khiến cho y mỗi lần đều đau lòng, nhưng người nọ vẫn cười vẫn nói lời dối gạt giống như mảnh chân tình.
Năm đó mình không phải cũng bị hắn mỉm cười lừa dối như thế này sao, mơ màng để hắn thay mình cản Thiên kiếp, ngơ ngác phi thăng lên Thiên đình, vào Hoán Long trì? Rõ ràng là để ý y, rõ ràng là vì mình ngàn năm đạo hạnh không tiếc bị huỷ đi, mặc dù không thể gặp mặt cũng muốn ở lại Tê Long sơn quyến luyến không chịu rời đi. Vì sao còn lừa y lần nữa, muốn tránh né y?
Khuôn mặt chính trực ôn thuần, tuy mặt cười nhưng cả mắt cũng không chớp một cái, Yến Chỉ Hoài, ngươi quả nhiên vẫn….. hận ta quên mất ngươi, cho nên vô luận như thế nào cũng không chịu tha thứ cho ta, đúng không?
Sắc mặt Yến Chỉ Hoài tái nhợt, lập tức cười nói: “Long Quân nói gì vậy…..Ta trở về Tê Long sơn vài ba ngày, sẽ đến Thuỷ phủ bái phỏng Long Quân nữa mà.”
Hắn vừa nói vừa xuống giường chuẩn bị rời đi.
Dung Sâm bỗng nhiên bắt lấy hắn kéo lại, Yến Chỉ Hoài khẽ biến sắc: “Long Quân muốn ép buộc ta sao?”
Dung Sâm mỉm cười, chống lại cặp mắt khinh khi bất định kia gằn từng chữ một: “Ta đã từng nói, mặc kệ người nói cái gì, cho dù ngươi không tình nguyện, ta nhất định phải lưu người lại đây.” Y buông tay xoay người nói: “Thần Quân nghỉ ngơi chốc lát đi, đợi ta xử lý công việc xong lại đến tâm sự với ngươi. Đúng rồi, chung quanh nơi này đã được ta bày kết giới, khuyên Thần Quân không cần uổng phí công sức rời đi….”
Lưu lại Yến Chỉ Hoài đang trợn mắt há mồm, Dung Sâm đẩy cửa đi ra.
|
Chương 28: Nói chuyện[EXTRACT]Sau khi Dung Sâm rời khỏi, Yến Chỉ Hoài ngẩn ngơ một lúc mới khôi phục lại tinh thần, vội vàng đi tới trước cửa. Tay vừa mới giương ra liền bị một tầng kết giới trong suốt ngăn lại. Hắn ngoan cố đi dạo chung quanh một vòng, quả nhiên phòng này đã bị Dung Sâm bố trí bày kết giới, làm sao cũng ra không được, cuối cùng đành bất lực ngồi lại trên ghế.
Trước đây khi Dung Sâm còn là Tiểu Giao, hắn cũng từng bày kết giới ở cửa sơn động, nhốt Dung Sâm ở bên trong, khiến y không cách nào đi ra. Ai ngờ phong thuỷ luân chuyển, hôm nay là hắn bị Dung Sâm dùng kết giới giam lại, vô kế khả thi. Tiểu Giao khi đó còn không to bằng bắp đùi mình, bị hắn cầm trong tay, bị mắng chỉ biết khóc, ở trước mặt hắn vừa nhỏ yếu vừa đáng thương. Hôm nay đã trở thành một Thần Long uy phong lẫm lẫm, thái độ cuồng ngạo, dùng cách đồng dạng đối phó hắn, vì vậy bên yếu hơn cuối cùng lại biến thành hắn rồi sao? (vô kế khả thi: không cách nào có thể dùng được)
Tiên thể bị lấy, pháp lực cũng mất hơn phân nửa, kết giới do Dung Sâm bày ra hắn lại không có cách phá bỏ. Nhưng Dung Sâm giam hắn ở đây rốt cuộc muốn như thế nào? Rõ ràng đã mất đi tất cả kí ức, không nhớ rõ hắn là ai, không nhớ rõ những chuyện giữa bọn họ, vì sao còn ôm chấp niệm sâu đậm đối với hắn như thế? Cho dù đã qua mấy trăm năm, thoát thai hoán cốt, Dung Sâm vẫn giống hệt Tiểu Giao ngày xưa, bá đạo, ngang ngạnh, không để hắn trốn tránh. Chỉ có điểm này là chưa từng biến đổi.
Dung Sâm vội vã trở về chính điện, xử lí xong công việc, không hề nghỉ ngơi liền lập tức trở về tẩm điện, vừa đẩy cửa phòng ra thì nhìn thấy Yến Chỉ Hoài đang ngồi yên lặng bưng chén trà. Hắn thấy y thì ngẩng đầu lên, trái tim Dung Sâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù đã bày ra kết giới, nhưng vẫn thấy không yên lòng, chung quy vẫn cảm giác Yến Chỉ Hoài sẽ dùng cách gì đó để đáo tẩu. Hôm nay thấy hắn vẫn ngồi trong phòng như cũ, cuối cùng tâm cũng lắng xuống.
Vừa bất động thanh sắc đi về phía Yến Chỉ Hoài, vừa âm thầm để ý phản ứng của hắn, thấy hắn cũng bình thường, Dung Sâm liền ngồi xuống cạnh Yến Chỉ Hoài, tự rót cho mình chén trà, uống một ngụm rồi buông chén ra cười nói: “Thần Quân tạm thời ở chỗ này đi, nếu có nhu cầu gì cứ việc nói với ta. Nơi này của ta mặc dù không so được với Tứ Hải Long cung, nhưng cái gì cần có đều có nên tuyệt đối không chậm trễ Thần Quân. Lát nữa ta phân phó hạ nhân mang thức ăn tới, không biết Thần Quân có muốn ăn món gì không?”
Yến Chỉ Hoài khẽ thở dài, buông chén trà trong tay, mở miệng nói: “Long Quân… muốn giam lòng ta ở đây sao?”
Dung Sâm cười nói: “Thần Quân sao lại nói vậy? Bất quá là cố nhân gặp lại nhau, muốn tâm tình một chút nên lưu Thần Quân lại Thuỷ Phủ của ta làm khách, sao lại nói là giam lỏng?”
“Chung quanh bày kết giới không cho ta ra, đây là đạo đãi khách của Long Quân sao?” Yến Chỉ Hoài cúi mặt bất đắc dĩ: “Ngươi nói hai ta là cố nhân gặp lại nhau, vậy ngươi có biết năm đó đã quen ta ở đâu không? Tại sao lại kết giao với ta? Mấy trăm năm trước, ta và người hiểu nhau, biết nhau, hôm nay hai ta cũng chỉ có vài lần gặp mặt thôi. Long Quân cưỡng ép ta ở lại đây, không phải muốn ôn chuyện với ta, chằng lẽ có thể khôi phục quan hệ quá khứ với ta? Đạo lý kết làm bằng hữu, quan tâm hợp duyên, nếu duyên phận đã hết, thì cần gì phải làm chuyện dư thừa?”
Dung Sâm cũng không sốt ruột, đợi Yến Chỉ Hoài nói xong rồi mới mỉm cười nói: “Nói rất đúng, đạo lý kết làm bằng hữu, quan tâm hợp duyên, ta và Thần Quân nhất định là có duyên mới có thể gặp lại nhau. Mấy trăm năm trước đã như thế, thì bây giờ càng đúng hơn.” Thu liễm ý cười, lạnh lùng nói: “Quả nhiên nói cái gì chờ ngươi trở lại Tê Long sơn xong, qua mấy ngày sẽ trở lại thăm ta tất cả đều là nói dối. Ngươi đã nói chúng ta duyên phận đã hết, còn có thể trở lại sao?”
Yến Chỉ Hoài nhíu mày, hối hận bản thân lỡ lời, còn chưa kịp mở miệng thì Dung Sâm lại mỉm cười, chậm rãi nói: “Thần Quân cũng không cần bắt bí ta, năm đó vì sao kết giao với Thần Quân, mặc dù ta không còn nhớ rõ, nhưng hôm nay làm sao nhận thức Thần Quân thì nhớ rất rõ. Năm đó tính tình ta như thế nào thì ta không biết. Hôm nay tính tình ta như thế nào, Thần Quân chắc cũng không biết.” Y nhìn thẳng vào đôi mắt Yến Chỉ Hoài, gằn giọng: “Nếu đã đánh mất tâm, ta sẽ không dễ dàng buông tay. Nói ta giam lỏng cũng được, bức bách cũng tốt, tóm lại ta sẽ không để ngươi ly khai nữa. Năm xưa Thần quân đồng ý cản Thiên kiếp thay ta, phân tình cảm này cũng không hề giống nhau. Nếu Thần Quân giá nào cũng không chịu nói cho biết chuyện xưa, ta vẫn có cách để biết rõ tất cả. Còn nhiều thời gian, ngươi gạt được ta nhất thời nhưng không thể gạt được một đời!”
Yến Chỉ Hoài biến sắc: “Dung Sâm, ngươi muốn giam lỏng ta ở đây một đời sao?”
Dung Sâm khẽ cười nói: “Khi nào ngươi nguyện ý thẳng thắn với ta thì ta sẽ thả ngươi rời đi. Còn không thì ngươi vẫn cứ lưu lại nơi này đi, thế nào?”
Lời này vừa vô lễ lại bá đạo, nhưng Dung Sâm lại cười rất ôn nhu, thấy Yến Chỉ Hoài kinh sợ không nói nên lời, ý cười kia càng thâm sâu hơn.
Muốn tránh né ta sao? Cho dù ta không nhớ rõ chuyện cũ của chúng ta, nhưng bây giờ lại vì ngươi mà tâm động thì không thể giả được. Chỉ là Yến Chỉ Hoài, cho dù ta đã từng quên ngươi, như vậy hôm nay lại thích ngươi lần nữa có cái gì không được a? Vì sao ngươi cố chấp như thế, luôn luôn cự tuyệt ta, không chịu cho ta một cơ hội?
Ngươi rốt cuộc ….. có ẩn tình gì không thể cho ta biết sao?
Dung Sâm thấy Yến Chỉ Hoài hạ mắt, không nhìn y nữa, cười cười muốn đứng dậy gọi hạ nhân chuẩn bị mang thức ăn tới. Tầm mắt vừa nâng lên đã thấy Yến Chỉ Hoài ngồi nghiêm chỉnh, trên đầu còn mang khăn, không nhịn được cười nói: “Tại sao ở trong phòng mà ngươi còn mang khăn làm gì? Không sợ nóng sao?” Đưa tay muốn gỡ khăn của hắn xuống, Yến Chỉ Hoài vội vàng quay đầu nhưng vẫn chậm một bước, bị Dung Sâm lấy xuống.
Trong phút chốc, mái tóc dài của Yến Chỉ Hoài đổ xuống, Dung Sâm thoát chốc liền ngây người.
Chỉ thấy mái tóc dài xõa tung đó đã không còn sáng bóng nữa, thay vào một mảnh xám trắng hỗn tạp. Dung Sâm không dám tin trừng mắt, một lúc sau mới lẩm bẩm nói: “Ngươi …. Tóc ngươi….”
Y ngơ ngác vươn tay, muốn sờ tóc Yến Chỉ Hoài, Yến Chỉ Hoài bỗng nhiên đứng dậy lui lại, miễn cưỡng cười nói: “Hahaha, đó là trời sinh như thế, hù dọa ngươi rồi sao?”
Dung Sâm sửng sốt: “Là trời sinh như thế!” Phục hồi lại tinh thần, Dung Sâm đột nhiên giận dữ, kéo Yến Chỉ Hoài lại: “Ngươi gạt ai a! Trước đây ta thấy ngươi rõ ràng không phải bộ dáng này! Tại sao đột nhiên lại bạc đầu ….. Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, ngươi mau nói cho ta biết!”
Bây giờ Yến Chỉ Hoài mới nhớ tới ngày đầu tiên Dung Sâm thấy hắn, hắn vẫn chưa nhét tất cả tóc vào trong khăn. Hôm nay mình lại nói dối trắng trợn như vậy, đúng là chưa đánh đã khai mà. Chống lại đôi mắt ẩn chứa tức giận cùng khiếp sợ của Dung Sâm, hắn mím mím môi nhưng không nói được một chữ.
Thấy hắn không còn ngụy biện nữa, Dung Sâm chậm rãi buông lỏng tay, Yến Chỉ Hoài vốn là thần tiên… thế nhưng, thần tiên sao lại bạc đầu? Tiên nhân đều trường sinh bất lão, cho dù năm tháng trôi qua, cũng không hề thay đổi dung nhan, chẳng lẽ bởi vì … hắn đã bị lột bỏ tiên tịch sao?
Vẻ mặt Dung Sâm xanh mét, một lúc lâu nhìn chằm chằm hai mắt Yến Chỉ Hoài, y cuối cùng chậm rãi mở miệng hỏi: “Đây …. Có phải là nguyên nhân khiến ngươi vô luận như thế nào cũng không chịu tiếp nhận ta lần nữa?”
Trong giọng nói cũng chứa hàm ý không nói nên lời.
|
Chương 29: Giao dịch[EXTRACT]Yến Chỉ Hoài khẽ rùng mình, hắn chưa bao giờ thấy qua Dung Sâm như vậy. Loại này ánh mắt như hàn băng, lạnh đến mức không thở nổi, đây thật là Tiểu giao mà hắn từng một tay nuôi lớn sao?
“Ta……” Yến Chỉ Hoài giật giật môi, lại không thốt nổi một câu. Dung Sâm không hề giống Tiểu giao năm đó, trước đây hắn bịa vài câu liền chớp chớp mắt nhào qua, cái gì cũng tin hắn. Hắn nên giải thích như thế nào? Nói hảo hữu của hắn gặp phải Thiên tru, nên bản thân thương tâm một đêm đến bạc đầu?
Không thể nhìn thẳng hai mắt Dung Sâm, Yến Chỉ Hoài đành quay đầu đi, sau một lúc lâu, mới mở miệng:“Như ngươi chứng kiến, ta đã không còn là Lâm Hư chân quân ngày xưa. Sau khi bị tước tiên tịch, mất hết pháp lực, bản thân cũng không để ý khi nào thì bạc đầu. Cho nên ta mới vội vàng rời khỏi, hy vọng có thể tìm được biện pháp khôi phục tiên thể.” Thở dài: “Nếu ngươi thật tình thay ta suy nghĩ, thì để ta đi đi. Ngươi đừng quá lo, ta còn vài tiên hữu đạo hạnh cao thâm, có thể giúp ta nghĩ cách……”
Dung Sâm run rẩy, nắm chặt tay Yến Chỉ Hoài, nghiến răng nói:“Ta cũng chưa từng nghe nói, tiên nhân cũng sẽ giống phàm nhân, năm tháng trôi qua sẽ bạc đầu? Yến Chỉ Hoài, đừng nghĩ dối gạt ta lần nữa! Ngươi cố chấp muốn rời khỏi, làm sao cũng không chịu ở bên ta, đến tột cùng là vì cái gì?”
Yến Chỉ Hoài lắc đầu nói:“Ta không có lừa ngươi…… Nếu ngươi không chịu tin, cũng không thể ép ta ở lại đây, ta cũng không biết nói gì hơn.”
Dung Sâm càng run rẩy hơn, đột nhiên thả tay ra, cười lớn hai tiếng rồi quay đầu nói:“Ta sớm nên biết, cho dù tra hỏi ngươi như thế nào, ngươi cũng không nói thật với ta.” Dừng một chút, thanh âm đã khôi phục sự bình tĩnh,“Ta thật khờ…… lại quên mất Quỷ phủ Tần Quảng vương có một cái ‘Nghiệt Kính Thai’, ai nhìn vào nó thì có thể nhìn thấy kiếp trước của mình. Quan hệ của ngươi và ta, còn có nguyên nhân ngươi lại biến thành bộ dáng này. Ngươi không chịu nói, ta tự đi nhìn.”
Nói xong, xoay người muốn rời đi. Yến Chỉ Hoài nghe vậy kinh hãi, vội vàng túm chặt Dung Sâm, lạnh lùng nói:“ ‘Nghiệt Kính Thai’ ở dưới địa phủ, ngươi đường đường là Long thần, sao có thể tùy tiện xuống đó để tới trước ‘Nghiệt Kính Thai’?”
Dung Sâm lạnh lùng cười:“Ta tất nhiên không có năng lực kia, bất quá thái tử Nam Hải giao du rộng rãi, cũng quen biết mười điện Diêm Quân. Ta nhờ hắn giúp đỡ, việc này không còn khó khăn nữa.”
Giãy khỏi bàn tay giữ chặt hắn của Yến Chỉ Hoài, Dung Sâm không chút do dự hóa quang mà đi, thẳng hướng Nam Hải Long cung. Trong lòng Yến Chỉ Hoài hỗn loạn, không kiềm được ngã ngồi xuống ghế. Nếu Dung Sâm thật sự vào địa phủ, mượn dùng ‘Nghiệt Kính Thai’ kia, thấy được kiếp trước cùng hắn dây dưa, thấy được mình là như thế nào mỉm cười lừa y, dụ y phi thăng hóa rồng, vào Hoán Long trì…… Yến Chỉ Hoài nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy tâm tựa như bị đao đâm vào, một trận lại một trận đau nhức đánh úp lại.
“Hì hì……”
Tiếng cười khẽ như có như không cười đột ngột truyền đến, Yến Chỉ Hoài lập tức mở mắt.
“Thấy đau lòng a? Sợ hãi sao? Không dám đối mặt y lần nữa đúng không?” Giọng nói quỷ mị như du hồn quanh quẩn bên tai hắn,“Thật sự muốn để y nhìn thấy ngươi hôi phi yên diệt, tương lai sống không bằng chết sao? Không bằng chúng ta làm một giao dịch đi, ngươi để ta ăn ngươi, ta cam đoan sau này Long quân nhất định sẽ sống hạnh phúc hơn bất kì ai trên đời, như thế nào?”
Yến Chỉ Hoài hạ mắt, mở miệng nói:“Ngươi là…… Yểm mị?”
Giữa không trung bỗng nhiên hiện lên một làn sương khói mờ ảo, sau đó dần dần ngưng tụ thành hình, nửa trên là hình người còn nửa dưới là hình thú, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị. Khuôn mặt xinh đẹp phi giới tính nở nụ cười yếu ớt mị hoặc, dán bên tai Yến Chỉ Hoài thầm thì:“Đúng vậy, mấy trăm năm trước được Thần Quân chỉ giáo, suýt nữa thì hôi phi yên diệt. Những năm gần đây, ta đều ngày ngày đêm đêm nhớ thương Thần Quân a.”
“Xem ra ngươi đã cắn nuốt không ít hồn phách trong mấy trăm năm nay, đã sắp tu thành hình người sao?”
Yểm mị cười đến rung người, ngón tay lưu luyến lướt theo khuôn mặt Yến Chỉ Hoài:“Còn thiếu một hồn phách tiên nhân thì ta có thể tu thành yểm ma. Nhất là loại như Thần Quân, hồn phách tiên nhân tiêm nhiễm dục vọng…… Thật sự là cực phẩm khả ngộ bất khả cầu ……”
Yến Chỉ Hoài cười lạnh:“Đáng tiếc, năm đó ngươi thất bại trong gang tấc, bây giờ ta e rằng ngươi vẫn không được như mong muốn.”
Hai mắt tập trung, Yến Chỉ Hoài nín thở mím môi, ngồi xếp bằng, nháy mắt tâm vô trần tục, tạp niệm đều tiêu tan. Yểm mị kia ghé vào lỗ tai hắn cười nói:“Chậc chậc, ta hảo tâm suy nghĩ vì Thần Quân, Thần Quân lại không cảm kích…… Sớm muộn gì ngươi cũng nguyên thần câu diệt, bị ta ăn thì có gì khác đâu? Không sao, Thần Quân có thể chậm rãi lo lắng, khi nào nghĩ thông suốt, ta nhất định sẽ vừa gọi liền tới.”
Tiếng cười dần dần biến mất trong không khí, khi Yến Chỉ Hoài mở mắt ra, trước mặt đã không còn bóng người.
Giao dịch…… Sao?
Đơn giản là yểm mị nuốt hồn phách của hắn, sau đó hạ thuật yểm mị lên Dung Sâm, làm cho y trọn đời sống trong ảo cảnh …… Không, nếu yểm mị đã tu luyện thành yểm ma, như vậy, thuật hạ lên Dung Sâm, đó là chú thuật của yểm ma.
Phàm nhân nhất định sẽ hóa thành lệ quỷ, tiên gia nhất định sẽ tiến nhập ma đạo, đây chính là chú thuật của yểm ma.
Làm sao có thể…… để cho yểm mị đoạt được hồn phách của hắn rồi tu luyện thành ma vật đáng sợ như thế. Làm sao có thể, đáp ứng đề nghị của ma vật này, khiến cho Dung Sâm rơi vào ma đạo. Hơn nữa yểm mị giả dối đa đoan, lợi dụng tất cả. Nếu lúc Dung Sâm trở về sau khi nhìn ‘Nghiệt Kính Thai’, chịu kích thích quá lớn, bị yểm mị nhân cơ hội hạ chú tâm ma, dụ y thành ma…… thân mình Yến Chỉ Hoài đột nhiên run rẩy.
Hắn đột nhiên mở miệng:“Yểm mị, xuất hiện đi.”
Vừa dứt lời, yểm mị kia lập tức hiện thân giữa không trung, bay tới trước mặt hắn, khẽ cười nói:“Sao rồi, nhanh như vậy Thần Quân đã nghĩ thông suốt?”
Yến Chỉ Hoài mỉm cười:“Không sai, quả thật là ta không còn thời gian, dù sao cũng sẽ bị hủy nguyên thần, không bằng thành toàn cho ngươi — nhưng, ngươi thật sự sẽ làm cho Dung Sâm vĩnh viễn sống trong hạnh phúc khoái hoạt sao?”
Yểm mị cười ha ha:“ Tuy ta là một ma vật, nhưng cũng sẽ giữ lời. Chỉ cần chiếm được hồn phách của ngươi, ta liền có thể tu thành yểm ma, đến lúc đó hạ chú thuật của yểm ma lên y, cam đoan y sẽ không bao giờ thống khổ nữa, chỉ có tận hưởng sung sướng vĩnh viễn……”
Nó đang cười vui vẻ, thanh âm đột ngột ngừng lại, mắt yểm mị trừng lớn, không dám tin nhìn về phía Yến Chỉ Hoài. Một thanh kiếm từ xuyên qua trước ngực nó, Yến Chỉ Hoài kết ấn, không chút do dự đánh lên mặt nó.
“Đáng tiếc, tuy ta là một tiên gia, cũng là người giữ lời .” Yến Chỉ Hoài không chút biểu tình nhìn nó,“Hiện nay pháp lực ta không đủ, không giết được ngươi nên chỉ có thể phong ấn ngươi — phược!”
Yểm mị lập tức phát ra một tiếng thét thê lương, cuối cùng biến thành một làn khói nhẹ, chậm rãi tiêu tán.
Yến Chỉ Hoài đầu đầy mồ hôi lạnh, thoát lực ngã lên giường – với pháp lực của hắn hiện nay, vốn dĩ không có khả năng dễ dàng chế phục yểm mị. Nhưng sau khi yểm mị bị hắn lừa gạt nên mất cảnh giác, không hề phòng bị khiến hắn chỉ dùng một chiêu liền thành công, thật là may mắn.
Nhưng hắn có năng lực phong ấn yểm mị này trong bao lâu đây? Ngón tay chạm đến sợi tóc tán loạn trên giường, trong nháy mắt lại trắng thêm phân nửa. Yến Chỉ Hoài cười khổ, pháp lực hắn càng ngày càng suy giảm, thân thể càng ngày càng suy nhược, bất quá chỉ phong ấn một yểm mị, cũng khiến hắn sắp đi nửa cái mạng.
Chỉ mong khi Dung Sâm trở về…… Nhìn thấy bộ dáng này của hắn, không hận đến mức muốn ăn tươi nuốt sống hắn là may rồi.
Yến Chỉ Hoài tìm vui trong đau khổ, mệt mỏi đến cực điểm, chậm rãi khép hai mắt lại, ngã xuống.
|