Chương 30[EXTRACT]Bình minh, ánh nắng qua khe cửa sổ chiếu vào, Dương Đình Phong nheo mắt tỉnh dậy, vừa nâng người một chút đầu đã ong ong đau như búa nổ, đợi đến khi con ngươi nhìn rõ xung quanh, y nhận ra đây không phải là phòng của mình.
- Cậu dậy sớm vậy. - Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm ngọt lịm của nữ nhân, Dương Đình Phong quay đầu, mở to đôi mắt nhìn Nhã Đình đang nằm ngay bên cạnh mình, lúc cô vừa ngồi dậy, chiếc chăn từ trên người nhẹ nhàng kéo xuống, lộ ra bầu ngực căng tròn trắng muốt, khiến toàn thân y rùng mình, cổ họng có chút đắng khàn khàn phát ra.
- Cậu... cậu đang làm cái gì?
Nhìn thấy vẻ mặt đối phương đột nhiên trùng xuống, đôi mắt lộ ra điểm tuyệt vọng nói.
- Cậu thực sự không nhớ gì sao? Đêm qua vì cậu uống say, mình cũng không biết địa chỉ nhà cậu, cho nên đưa cậu về đây, không ngờ cậu lại.... - Nói đến đây Nhã Đình đột nhiên ôm mặt khóc nức nở, Dương Đình Phong hốt hoảng đem chăn nhìn xuống, quả nhiên là không mặc quần áo, lẽ nào đêm qua mình uống say, cho nên mới cùng cô làm ra loại chuyện kia.
Vừa nghĩ tới khiến Dương Đình Phong thống khổ ôm lấy đầu mình, tức tối chửi một tiếng.
- Mẹ kiếp!
- Phong, mình thích cậu, mình sẽ không để tâm chuyện này đâu, ở bên cạnh mình, mình thực sự yêu cậu. - Nhã Đình vừa khóc vừa nhào tới ôm chặt lấy Dương Đình Phong, bàn tay không tự chủ di chuyển xuống sờ soạng lấy hạ thân của y, nơi này đêm qua đã cứng rắn vì cô, cho nên lần này cô nhất định sẽ khơi dậy nó một lần nữa.
Mà trong đầu Dương Đình Phong lúc này chỉ tràn ngập hình ảnh của nam nhân kia, chết tiệt, đêm qua nếu như phụ mẫu của cô không vui quá mức, ép y uống nhiều rượu như vậy, thì sự việc sẽ chẳng thể xảy ra. Mạch Quai... Mạch Quai, hai từ kia không thể rời khỏi tâm trí của y, ý niệm trong đầu cho y biết rằng, ngay lúc này y muốn gặp hắn, muốn ôm chầm lấy hắn, nói lời xin lỗi hắn.
- Thực xin lỗi. Chúng ta sẽ nói về vấn đề này sau.
Dương Đình Phong áy náy bỏ lại một câu, tức tốc ngồi dậy nhặt y phục lên thay, ngay cả giày cũng chưa chịu xỏ xong đã vội vã mở cửa chạy ra ngoài.
Tối hôm qua vì chờ người kia mà quên mất ngủ khi nào không hay, đột nhiên rầm một tiếng, Mạch Quai đang say ngủ, bị tiếng gọi của Dương Đình Phong liền giật mình tỉnh dậy, nhận ra trời lúc này đã sáng.
- Mạch Quai... Mạch Quai.
Hắn còn chưa kịp mở miệng, người kia bất thình lình chạy tới ôm chầm lấy hắn, miệng thều thào không ngừng gọi tên hắn, kỳ thật có chút kì quái.
- Phong, cậu làm sao vậy?
Dương Đình Phong nhắm nghiền hai mắt, lực đạo ôm Mạch Quai càng gắt gao chặt chẽ, thanh âm thập phần run rẩy.
- Thực xin lỗi... thực xin lỗi.
Hai mắt Mạch Quai chớp chớp, rốt cuộc tên bánh bèo này hôm nay dở chứng gì vậy, hắn cau mày, sờ soạng khắp người Dương Đình Phong, lại đưa mũi ngửi ngửi, nhịn không được quát lên.- Tên khốn, cậu uống rượu có phải không, sao người nóng như vậy, có cảm mạo không đấy?
- Không, đừng nói gì hết, để tôi ôm cậu, một chút thôi.
Mạch Quai bĩu môi dưới, lén lút nở nụ cười, ôm ngược lại Dương Đình Phong, bộ dạng trẻ con thích thú tựa cằm vào vai y.
- Cậu nấu ăn cho tôi đi, tôi đói.
- Ừ, sẽ nấu mà. - Dương Đình Phong cười khổ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại, vẫn là mùi hương anh đào ngày đó, thật thơm.
Được một lúc lâu, Dương Đình Phong mới chịu buông Mạch Quai ra, ôn nhu vén tóc hắn, ánh mắt nghiêm túc nói.
- Hứa với tôi, cho dù có xảy ra chuyện gì, người tôi yêu chỉ duy nhất một mình cậu, không phải Nhã Đình, cậu tin tôi chứ?
Mạch Quai sửng sốt, dở khóc dở cười, đưa tay nhéo lấy mặt Dương Đình Phong.
- Tôi biết rồi mà. Hôm nay cậu làm sao vậy, đột nhiên nói cái gì, hay là cậu làm ra chuyện gì tồi tệ rồi có phải không? Tôi hay thấy mấy tình tiết kiểu này trong phim lắm a.
- Không có gì. - Dương Đình Phong nghe xong cũng cảm thấy buồn cười, khoé miệng hơi nâng lên.
- Tôi đói quá a. Nấu bữa sáng cho tôi đi. - Thấy đối phương mãi im lặng không nói gì, Mạch Quai đành nũng nịu kêu lên.
Dương Đình Phong ậm ừ một tiếng, hôn lên má hắn rồi lập tức đi xuống nhà bếp chuẩn bị nấu ăn. Khổ nỗi chính là, người kia vẫn như thường ngày vô tư vui vẻ như vậy, kì thực khiến tâm tình của y vốn không tốt hiện tại càng thêm tội lỗi, bữa ăn ăn vào cũng có chút không ngon miệng.
Xế trưa, nhân lúc Mạch Quai đang ngủ, Dương Đình Phong liền lén lút rời khỏi nhà, tìm tới nhà của Nhã Đình. Quả nhiên nhìn thấy Dương Đình Phong quay lại, tâm trạng của cô cực kì hảo, chạy tới ôm lấy cánh tay y vô tư nói.
- Cậu có muốn uống gì không? Mình lập tức đi lấy.
Dương Đình Phong có điểm không được tự nhiên, lạnh lùng đẩy cô ra, lập tức đi thẳng vào vấn đề chính.
- Nhã Đình, hôm qua chúng ta rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?
- Tối qua là cậu uống say, mình vừa đón cậu bắt taxi thì cậu đã bất tỉnh rồi, cho nên mình mới đưa cậu về nhà.
- Sau đó? - Dương Đình Phong chau mày.
- Sau đó... tớ đỡ cậu vào phòng... đột nhiên cậu tỉnh dậy... cậu ôm tớ... - Nghĩ tới sự việc đêm qua, Nhã Đình không thể tránh khỏi xấu hổ, ngữ điệu có chút e thẹn.
Kháo, quả nhiên là tối qua chính mình đã không được tỉnh táo, còn làm ra loại chuyện kia với con gái nhà lành nhà người ta, Dương Đình Phong sầu não ấn ấn huyệt thái dương.
- Cậu biết rõ tôi thích Mạch Quai, tại sao cậu không nói rõ chuyện này cho cha mẹ cậu biết.
- Mình đã nói rồi. Nhưng mình biết rõ, tình cảm luyến đồng chắc chắn chỉ là cái thích qua loa mà thôi, có thể cậu muốn thử cảm giác mới mẻ. Phong, mình thích cậu, mình yêu cậu, hãy cho mình cơ hội được thay đổi tình cảm đó của cậu, có được không? - Nhã Đình khẩn trương ôm lấy thắt lưng y, một mực nức nở biện hộ cho chính mình.- Nhã Đình, đối với tôi cậu ấy là người quan trọng nhất, không phải là cảm giác mới mẻ. - Dương Đình Phong buông cô ra, khổ sở giải thích.
Mà Nhã Đình ngược lại càng không tin tưởng, ở trước mặt Dương Đình Phong đột ngột tuột váy xuống, cởi nút áo ra.
- Cậu đang làm cái gì? - Y kinh ngạc kêu lên.
- Mình không tin cậu là người như vậy. Nếu như cậu muốn, mình sẽ làm tình với cậu, như vậy cậu mới có thể quên đi cậu ấy.
Lúc cô vừa nói xong thì trên người đã hoàn toàn trần như nhộng. Dương Đình Phong lộ ra biểu tình khó chịu, ngay tức khắc bàn tay của y đã bị đặt trên khuôn ngực đầy đặn của cô.
- Van cầu cậu, đừng không để ý đến mình, mình thực sự yêu cậu mà, cậu không hiểu tình cảm của mình giành cho cậu sao?
- Tôi biết. Nhưng tôi không có tình cảm với cậu, đừng ích kỷ nữa. Đủ rồi, mau thay quần áo vào đi. - Dương Đình Phong nhặt y phục Nhã Đình lên, còn chưa kịp giúp cô mặc thì đối phương đã ôm hôn lấy y, khuôn ngực trắng noãn không ngừng cọ xát vào lớp áo, y rốt cuộc tức giận hung hăng đẩy cô ra.
- Cậu yêu tôi không có nghĩa là dùng tấm thân để đáp ứng. Xem lại mình đi. Thực xin lỗi. - Nói xong Dương Đình Phong không chút lưu tình ngoảnh mặt rời đi, hoàn toàn không để ý Nhã Đình đang thống khổ thu mình vào một góc khóc thất thanh.
Chớp mắt lễ tổng kết năm học cũng tới, học sinh trong trường ai cũng háo hức chờ màn trình diễn văn nghệ của các khối lớp. Dương Đình Phong ngồi được một lúc lại phát hiện Mạch Quai đột nhiên biến mất từ khi nào không hay, nhìn quanh cũng không thấy, tên đầu sỏ này rốt cuộc chạy đi đâu rồi.
"Bụp"
Đèn bất thình lình tắt ngụm, mọi người bắt đầu xôn xao, Dương Đình Phong còn đang lo lắng người kia có chuyện gì, ngay lúc này sân khấu đột ngột bật đèn, một nam sinh đóng vai trò làm MC bước lên.
- Tiết mục tiếp theo của chúng ta là màn trình diễn đơn ca của bạn học Mạch Quai đến từ năm hai lớp X. Xin hãy giành cho cậu ấy một tràng pháo tay nào.
Nghe tới hai chữ quen thuộc kia, Dương Đình Phong kinh ngạc giương mắt nhìn lên sân khấu, thân ảnh cao gầy của Mạch Quai từ phía sau cánh gà bước ra, cầm lấy micro nhìn xuống vị trí của Dương Đình Phong.
- Hôm nay tôi muốn tặng một món quà dành cho người mà tôi mà yêu thương nhất, và cũng là món quà sinh nhật tôi có thể làm cho cậu ấy.
Mạch Quai vừa dứt lời, tia đèn từ phía trên khung sân khấu bất thình lình rọi xuống chỗ Dương Đình Phong, tiếng reo hò ở xung quanh nổi lên, tiếng vỗ tay cao trào nhiệt tình.
"Đáy li cà phê bắt đầu lạnh ngắtCảm xúc của em kìm nén sâu rất sâuRất muốn tìm về quá khứVẫn hiện hữu trên khuôn mặt emĐối với em đẹp nhất không phải là những ngày mưaMà là thời điểm anh và em cùng nhau trú dưới mái hiênNhững hình ảnh của hồi ứcNgay khi ngồi đánh đuGiấc mơ bắt đầu không còn ngọt ngào nữaAnh nói dần dần từ bỏ thì tình yêu sẽ đi được xa hơnHà tất phải cố thay đổi quá khứ đã qua điAnh đặt tay lên môi emNgăn em nói lời từ biệtTưởng tượng anh ở bênKhi hoàn toàn đánh mất quá khứAnh nói dần dần từ bỏ thì tình yêu sẽ đi được xa hơnCó lẽ số mệnh chỉ cho chúng ta gặp nhauChỉ cho chúng ta yêu nhauTrong ngày thu nàyKhi những mảnh vỡ rơi xuống em mới nhận ra rằngĐó là những mảnh vỡ của hạnh phúcAnh bảo em làm sao có thể nhặt lại đây."Cơ thể Dương Đình Phong cứng ngắc, hai mắt nhìn chuyên chú gương mặt của Mạch Quai, trong đầu không ngừng vang vọng giọng hát thanh thoát của hắn, trong mắt y, nam nhân kia hiện tại đẹp như một thiên thần, y muốn chạy tới ôm lấy hắn, hôn lên môi hắn, tỏ tình với hắn, cầu hôn với hắn, cho dù có lẽ quá sớm.
Hốc mắt Dương Đình Phong ẩm ướt, khóe miệng hơi câu lên. Lúc phần biểu diễn kết thúc, hai hàng lệ của Mạch Quai ngăn không được chảy xuống.
- Dương Đình Phong, sinh nhật vui vẻ. Em... em yêu anh.
Nói xong người lập tức chạy thẳng vào phía trong cánh gà, phía dưới là màn reo hò khen ngợi nhiệt tình của mọi người, Dương Đình Phong kinh ngạc, có chút buồn cười, len qua đám đông đi tìm Mạch Quai, tên kia đột nhiên tỏ tình xong lại chạy mất bóng dáng, đúng là con heo ngu ngốc.
Hoành Thư và Tiểu Nhàn thấy Mạch Quai chạy vào liền ôm bó hoa và hộp đựng bánh sinh nhật đưa cho hắn.
- Cậu hát hay lắm, còn không mau đi gặp cậu ấy đi.
- Cảm ơn.
Mạch Quai còn đang toan tính chạy đi, Hoành Thư và Tiểu Nhàn phát hiện hắn đột nhiên dừng lại, khó hiểu nhìn nhau, người kia bất thình lình quay trở lại, ôm chầm lấy hai cô.
- Này, cậu đang làm cái gì a?
- Không có gì, lâu lâu ôm hai cô nương không được sao?
Hoành Thư và Tiểu Nhàn chịu thua nhìn nhau, ôm ngược trở lại hắn.
- Thôi được rồi, nhanh đi đi. Phong đang chờ cậu đấy.
- Hảo.
Nói xong hắn liền ba chân bốn cẳng chạy thẳng ra sân trường, lúc nhìn thấy y, hắn vui vẻ chạy tới, cho đến khi phát hiện bên cạnh xuất hiện bóng dáng quen thuộc của Nhã Đình, nụ cười trên gương mặt hắn liền nhanh chóng dập tắt.
- Phong, mình có thai rồi. Là con của cậu.
Phút chốc, Mạch Quai bị chấn động, con ngươi co thắt lại, nước mắt lã chã rơi xuống.
- Cậu đang nói cái gì? Không phải chỉ mới hơn một tuần thôi sao. - Dương Đình Phong có chút không kiên nhẫn.
- Mình không biết, gần đây mình hay bị chóng mặt, còn buồn nôn nữa, lại thèm ăn đồ chua, nhưng mình không dám đi xét nghiệm, mình sợ ba mẹ sẽ biết chuyện này. Hơn nữa, rõ ràng đêm hôm đó cậu đã không dùng bảo hiểm. - Nhã Đình nức nở giải thích.
Bó hoa và hộp bánh trên tay Mạch Quai rơi xuống. Nghe thấy tiếng động, Dương Đình Phong và Nhã Đình nhìn qua, thất kinh nhìn hắn đang phát ngốc nhìn mình.
- Mạch Quai...
Dương Đình Phong hoảng sợ bước tới, nụ cười của hắn có chút mếu máo, tâm như rơi xuống vực sâu, tim đau như cắt, không nói hai lời liền xoay người chạy đi.
- Mạch Quai!
Dương Đình Phong ở phía sau đuổi theo Mạch Quai, không ngừng gọi hắn.
Mạch Quai kịp thời bắt một chiếc taxi ở phía trước, đóng sầm cửa lại.
- Bác tài, làm ơn đến căn hộ X.- Mạch Quai! Mở cửa cho tôi, tôi muốn nói chuyện với cậu. - Dương Đình Phong mở cửa xe hoài không được, đành phải dùng đến phương pháp đập cửa.
- Chạy đi bác tài. - Mạch Quai lạnh lùng nói, hoàn toàn để ngoài tai những lời nói của Dương Đình Phong.
Bánh xe chậm rãi di chuyển về phía trước, Dương Đình Phong không từ bỏ vừa chạy theo vừa ra sức đập cửa, nhưng đáp lại vẫn chỉ là biểu tình lạnh như băng của hắn.
Phát hiện ở phía sau có một chiếc taxi khác đi tới, y vội vã mở cửa xe chỉ về phía trước.
- Đuổi theo chiếc xe kia giùm tôi.
Đến nơi, Dương Đình Phong chạy thẳng lên tầng 6, vừa kịp bắt gặp thân ảnh của Mạch Quai ở dãy hành lang, ở phía sau ôm chầm lấy hắn.
- Mạch Quai, chúng ta nói chuyện đi, nghe tôi một lần này thôi, Mạch Quai...
Lời còn chưa kịp dứt, người kia dùng sức gỡ ra vòng tay của y, xoay người thẳng thừng vung cho y một cái tát thật mạnh.
- Xấu xa! Tôi không muốn nhiều lời với một tên khốn nạn như cậu.
Hắn tức tốc mở cửa vào nhà, thẳng lên phòng lôi va ly ở dưới gầm giường đặt lên giường, đem toàn bộ quần áo ném vào trong va ly. Dương Đình Phong hoảng loạn giữ lấy cổ tay hắn, chau mày.
- Cậu muốn làm gì?
- Còn làm gì? Tôi muốn về nhà.
Dương Đình Phong nắm chặt tay thành quyền, hung hăng cầm lấy quần áo trên tay Mạch Quai ném xuống đất, giữ chặt lấy bả vai hắn đối diện với mình.
- Không phải cậu đã hứa sẽ tin tưởng tôi yêu cậu sao? Mạch Quai, nghe tôi nói một lần thôi!
Mạch Quai nức nở nhìn y, hắn đưa tay vội lau lấy nước mắt mình, ổn định lại hô hấp, ngẩng đầu gượng cười nói.
- Được, nói tôi biết.... chuyện đó xảy ra lúc nào? - Thanh âm của hắn thập phần run rẩy.
- Ngày tôi cùng cha dùng cơm với gia đình cô ấy. - Dương Đình Phong cắn chặt răng, rất lâu sau mới chịu mở miệng.
- Vậy sao? Hắc... bảo sao sáng hôm sau cậu mới về nhà, còn ôm tôi... nói yêu tôi. - Hắn khóc, nụ cười đau khổ hiện rõ trên gương mặt hắn.
- Là hôm ấy tâm trạng cha mẹ cô ấy rất tốt! Tôi nể mặt họ mới uống rượu, không ngờ lại qua đêm ở nhà Nhã Đình. Mạch Quai, cậu thừa biết trong lòng tôi chỉ có mình cậu.
- Cậu yêu tôi sao? Gạt người! Nếu cậu yêu tôi, cậu đã không để chuyện đó xảy ra rồi đi! Hiện tại thì sao, cậu sắp được làm cha rồi đó.... có vui không hả?! - Mạch Quai thống khổ gào lên, điên cuồng đưa tay đánh lên người Dương Đình Phong, nước mắt lã chã chảy dài trên gò má hắn.
Dương Đình Phong lắc đầu, gắt gao ôm chặt lấy hắn.
- Thực xin lỗi. Tôi sai rồi, là tôi không tốt.
- Im miệng! Tôi chán ghét nghe câu xin lỗi của cậu rồi Phong. Còn cái này... - Hắn vừa nói vừa đem chiếc nhẫn trên tay cởi xuống ném về phía Dương Đình Phong.- Đưa cho Nhã Đình của cậu đi.
Hai hàng lệ Dương Đình Phong chậm rãi chảy xuống, y nhặt nhẫn của hắn lên đút vào ngót tay út, cười khổ.
- Cậu có biết cặp nhẫn này đối với tôi có giá trị như thế nào không?
- Tôi không muốn biết. Cho dù nó có giá trị như thế nào thì cậu đã tự đánh mất nó rồi. - Mạch Quai lạnh lùng nói, bước qua Dương Đình Phong.
Thời điểm Mạch Quai còn chưa kịp mở cửa, Dương Đình Phong đột nhiên bước đến hung hăng xoay người hắn lại, dồn hắn vào cửa, điên cuồng hôn lên bờ môi hắn.
- Ngô.... mau... buông.... - Hắn giãy dụa một cách lợi hại.
Thế nhưng chưa đầy một giây Dương Đình Phong đã ôm hắn lên, đem hắn ném lên giường, đóng trái cửa lại, hôn hắn một cách cuồng dã.
Mà Mạch Quai lại dùng hết sức lực đẩy đối phương, muốn xuống giường, nhưng Dương Đình Phong lại nhanh hơn một bước, hung hăng kéo lấy cổ tay hắn, ném hắn trở lại giường, đưa tay cởi từng nút áo trên người mình.
- Cậu muốn làm gì?! - Mạch Quai giận dữ rống lên
Dương Đình Phong không hề hé răng, vốn dĩ hiện tại đã cởi hết y phục trên người, trần như nhộng chồm về phía Mạch Quai, điên cuồng xé rách y phục trên người hắn.
- Phong! Mau buông! Mẹ kiếp, cậu đi mà làm với cô ta đi! Đừng chạm vào tôi! - Mạch Quai vừa khóc vừa gào thét.
- Tôi không yêu cô ấy! Tôi yêu cậu! Tôi yêu cậu! - Dương Đình Phong phẫn nộ quát, ánh mắt hung hãn nhìn Mạch Quai.
Mạch Quai bị dọa làm cho kinh hãi, nước mắt rơi xuống, hắn nghẹn ngào nói.
- Nói dối.... cậu không yêu tôi... cậu không thương tôi... đồ dối trá. - Vẫn là từ đầu đến cuối, hắn mở miệng cố gắng phủ nhận.
Dương Đình Phong đau lòng nhìn Mạch Quai nức nở, bàn tay run rẩy chạm lên gương mặt đầy lệ của hắn, lau nước mắt hắn, hạ xuống một nụ hôn nhẹ nhàng, sau đó tiến lưỡi đi vào, tham lam mút lấy đầu lưỡi hắn, liếm nó, cắn nhẹ nó một cái.
- Tôi phải làm sao... làm sao để chúng ta có thể như trước kia. Mạch Quai, cậu có biết, trước khi gặp cậu, tôi chỉ nghĩ đến tương lai của mình, học hành thế nào, sự nghiệp ra sao, bất quá, gặp một tên đại ngốc như cậu rồi, tôi thấy cuộc sống có giá trị, chỉ cần nhìn thấy cậu đau khổ, cậu khóc, tôi liền đau lòng... tôi muốn ở bên cậu, đêm đó là tôi say, tôi thực sự không biết bản thân lại qua đêm với Nhã Đình. Nghĩ đến hình ảnh cậu ngồi ở nhà chờ tôi về, cậu lo lắng cho tôi, sáng hôm sau tôi đã chạy về nhà ngay... tôi sợ sẽ mất cậu, cậu lại nổi giận mà rời xa tôi. - Buông môi Mạch Quai, Dương Đình Phong nhìn thẳng vào mắt hắn, từng lời từng lời nói cho hắn nghe, chính là chưa bao giờ y lại lo sợ đến thế, lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng y đặt một ai đó vào trái tim mình, y muốn đối tốt với hắn, quan tâm chăm sóc hắn, không muốn để hắn phải rơi lệ vì mình một lần nào nữa.
Mạch Quai vừa nghe xong càng khóc nức nở, ngoảnh mặt né tránh ánh nhìn của Dương Đình Phong. Dương Đình Phong một lần nữa gạt đi nước mắt Mạch Quai, hôn lên đôi mắt đẫm lệ của hắn, ôm lấy hắn, nhẹ nhàng cởi lấy quần lót hắn, nâng hai chân hắn vòng qua thắt lưng mình, đem phân thân mạnh mẽ tiến vào.- AA! Phong... a a...
- Mạch Quai... bên trong của cậu... hảo nóng... là của tôi... cậu là của tôi. Van cầu cậu, đừng rời xa tôi có được không? - Dương Đình Phong tuyệt vọng dựa cằm vào vai hắn, bất lực khóc.
Mạch Quai đưa tay chạm lên gương mặt đau khổ của Dương Đình Phong, hôn nhẹ lên bờ môi của y.
- Phong...
- Mạch Quai, hứa với tôi, bên cạnh tôi. - Dương Đình Phong ôm lấy mặt hắn, đau khổ cầu xin.
Mạch Quai nhẹ gật đầu, vòng tay níu chặt cổ Dương Đình Phong. Nâng cao hai chân hắn lên, Dương Đình Phong tiếp tục chuyển động thắt lưng, một lần lại một lần tiến vào một cách mãnh liệt, dùng sức thao lộng, đâm đến nơi sâu nhất.
- A...a.. ha... ân... Phong... Phong.. - Bị vật thể to lớn xuyên xỏ, chạm đến nơi nóng bỏng nhất, cơ thể hắn nóng ran, thần kinh tê dại lên đến đỉnh đầu, dục vọng dâng trào trong tâm trí hắn, hai cánh mông nâng cao dang rộng hòa nhập với trụ thịt to lớn.
- Có thoải mái không?
Câu hỏi của Dương Đình Phong khiến Mạch Quai bị chấn động, đôi mắt rơm rớm nhìn y, đưa tay đẩy y ra, cười khổ.
- Tôi thoải mái? Còn cậu ta, lúc cậu và cậu ta làm ra loại chuyện này, cậu có hỏi như vậy không?
- Mạch Quai, đừng như vậy. - Dương Đình Phong ngược lại càng khẩn trương lo sợ, ôm chặt hắn không chịu buông.
- Tôi không... tin. - Mạch Quai trầm mặc một lúc, ý nghĩ điên rồ thoáng vụt qua đầu hắn.
Hắn vội vã buông y ra, lau nước mắt trên gương mặt mình, chau mày nói.
- Phong, tôi biết cậu rất giỏi những chuyện này, tôi không tin ngày đó cậu làm tình với Nhã Đình, nếu là như vậy, tính từ ngày đó cho đến bây giờ.
- Chưa thể có thai được. - Dương Đình Phong đánh gãy lời hắn.
- Không sai... khoan đã, cậu phát hiện rồi sao? - Thấy biểu tình hiểu rõ của đối phương, Mạch Quai có chút hiếu kì.
- Lúc nghe Nhã Đình bảo có thai, tôi hơi nghi ngờ. Bất quá, sau khi tôi phủ nhận, cậu ấy lại bảo đêm đó tôi không dùng bao, nên dù thế nào cũng sẽ mang thai con của tôi.
- Kháo! Tiện nhân! Phong, tôi cảm thấy Nhã Đình đang gạt chúng ta, ngày mai cậu dẫn cậu ta đi khám đi. - Mạch Quai nắm lấy bả vai Dương Đình Phong, sốt ruột nói.
- Nhưng cái chúng ta cần xác định là... đêm đó cậu và cậu ta có làm tình hay không?
- Cậu đừng lo, việc này cứ để tôi giải quyết. - Dương Đình Phong cười nhẹ xoa xoa đầu hắn.
- Tôi tin tưởng cậu.
- Bất quá... chúng ta còn chưa giải quyết xong cái này. - Dương Đình Phong cười tà, cúi xuống hung hăng hôn lên cổ hắn.
- Khoan đã... Tên khốn!
Sáng hôm sau, Dương Đình Phong quả nhiên có mặt ở nhà Nhã Đình, cha mẹ cô cũng có mặt đầy đủ ở phòng khách.
- Cháu đến đây là muốn nói chuyện với Nhã Đình và hai bác, thực ra cậu ấy...
- Con bé nó đang mang thai có phải không? - Mẹ Nhã Đình đột nhiên lên tiếng.- Vâng. - Dương Đình Phong cũng không kinh ngạc lắm, bình thản trả lời.
- Hai cái đứa này, làm chuyện gì cũng phải báo cáo cho người lớn biết chứ, có phải không ông? - Bà vui mừng quay sang chồng hỏi.
- Sau khi tốt nghiệp ba sẽ cho hai đứa kết hôn a. - Cha cô ngược lại càng thêm cao hứng.
Nghe đến đây đầu óc Dương Đình Phong choáng váng, lạnh lùng giải thích.
- Nhã Đình, hai bác, không sai đêm qua cháu đã uống rượu nhiều, nhưng cháu khẳng định cho dù lúc đó cháu không được tỉnh táo cũng không hề làm loại chuyện kia với cậu ấy.
- Cháu nói vậy là có ý tứ gì? - Bà hoang mang nhìn y.
- Nhã Đình, cậu nói thật cho tôi, có thực đêm hôm đó, cậu và tôi..
- Nhất định là có! Tại sao cậu lại hỏi vậy, cậu đang nghi ngờ mình có phải không? - Dương Đình Phong còn chưa kịp dứt lời, Nhã Đình đột nhiên kích động đứng dậy quát lớn, nước mắt chảy dài trên gò má cô.
- Vậy sao? Cậu có dám khẳng định với cha mẹ cậu không? - Dương Đình Phong cười lạnh một tiếng.
- Phong, tại sao cháu lại nói vậy chứ? - Nhìn thấy con gái của mình bị bắt bẽ, phụ thân Nhã Đình không tránh khỏi phẫn nộ lên tiếng.
- Xin lỗi bác, cháu chỉ đang muốn làm rõ sự việc. - Ngược lại Dương Đình Phong càng tỏ vẻ bình thản.
- Nhã Đình, cậu ấy nói vậy là sao? Có thực là con đã nói dối không? - Bà lo lắng hỏi.
- Đương nhiên... đương nhiên là con đang nói sự thật. Phong, cậu không muốn chịu trách nhiệm về hài tử này, nên cậu mới đổ oan cho mình có phải không? - Nhã Đình ấp úng trả lời, quay sang Dương Đình Phong nức nở.
- Nếu những gì cậu nói là sự thật, vậy chúng ta đi khám thai, dù sao một người mẹ sau khi có thai, cũng phải nên đến bệnh viện để bác sĩ kiểm tra, có phải không, Nhã Đình? - Y chậm rãi tiến tới chỗ cô, lạnh lùng hỏi.
- Phải đó con, con cũng nên đi khám thai chứ, nghe bác sĩ căn dặn nên làm gì, không nên làm gì để không tổn hại đến thai nhi. - Bà cảm thấy Dương Đình Phong nói cũng có lý, nhẹ nhàng khuyên cô.