"Thú" Y
|
|
"Thú" Y
Tác giả: Hidden
Tên truyện: “Thú” Y (bác sĩ ác như thú =]])
Thể loại: hiện đại đô thị , hài , H , nhất thụ nhất công
Dịch giả: QT caca, từ điển H-V đại thúc, Google sư huynh
Edit: Bối Nhi a.k.a Tiểu Bối Nhi
"Thú" y , đầu tiên phải nói rõ 2 chứ này cho anh em, ở đây ko phải là bác sĩ thú ý mà là bác sĩ ác như thú.
Tiểu Bắc trong 1 cuộc đấu bóng bị ngã gẫy xương , phải vào bệnh viện bó bột , ai dè đâu lại bị chính bác sĩ điều trị ăn khô mạt tịnh, đã thế còn bị chụp ảnh để uy hiếp nữa chứ.
Ko chịu nổi , chàng ta nửa đêm bỏ trốn khỏi bệnh viện * ko tiền đồ gì cả >"< *
Nhưng chạy về nhà có trốn được tên " Thú " y đâu cơ chứ, hắn ta bò đến tận nhà , trèo cửa sổ vào , ko sợ gì hết lại thịt em sạch đến tận đầu khớp xương
Nói qua nói lại , lúc bé đau khổ vì gia đình , cũng nhờ tên " thú " y chăm sóc bảo vệ đâm ra pé cũng yêu nó lun ( motuyp thường thấy ~.~" )
|
Chương 1 “Uh~~ a~ không nên a~~!” Một tiếng vang phát ra ở chỗ sâu nhẩt hành lang, trong phòng bệnh truyền đến.
“Không nên sao? Vốn đã là rất muốn cơ mà~~~” Một người động đậy thân mình nói
“A~~~~”
Cả phòng bệnh tràn ngập hỗn độn tiếng rên rỉ cùng tiếng thì thầm không rõ ràng, đôi lúc còn có cả những tiếng hô to vì nhịn không được mà phát ra. Thanh âm rõ ràng nhưng khàn khàn, cho thấy trận này không những chỉ có kịch liệt, mà hơn nữa đã giằng co rất lâu.
Lơ đãng nhìn đồng hồ trên tường đã điểm 3 giờ sáng, từ 9h30 tra phòng đến giờ đã 4 tiếng đồng hồ (sao 4 tiếng được nhỉ???) . Nghĩ lại chính mình đã bị nam nhân này đề nhưng sao không dừng lại được.
Mặc dù ta đã muốn bắn 2 lần, trong cơ thể này lắp đầy tinh dịch của hắn, hòa hợp với chút huyết của chính mình, bởi vì khi trừu sáp bên trong địa động làm xuất ra bên ngoài một ít huyết, dọc theo bắp đùi, từng giọt màu hồng trắng từ từ chảy xuống ga giường trắng tinh, thấm xuống tạo thành một mảng lớn.
Nhưng chính mình còn không biết bao giờ mới được phóng thích, cố gắng chịu đau làm cho người run cầm cập, bởi vì bị một cái dây da mềm dẻo chăm nom gắt gao mà trói buộc ở cây bộ (cái đó của ảnh :”>), tựa hồ như khắc sâu vào da thịt.
Không biết đến khi nào mới có thể thỏa mãn được “Thú” y trước mắt, làm cho hắn chấm dứt cuộc chinh phạt này.
Chỉ là uống một ly nước có gaz thôi mà, có nghiêm trọng quá không? Mặc dù đã bị cảnh cáo lần nữa là không có thể ăn những thứ có tính chất kích thích, nhưng mà~~~
"A!" Một lần nữa trừu sáp vào địa động thật mạnh làm cho thân thể phía dưới giật bắn lên, tại không trung dừng trệ mấy giây, trải qua một trận co rút, nặng nề mà ngả xuống giường.
"Còn dư sức nghĩ đến chuyện khác sao, xem ra vốn là phạt còn chưa đủ, hẳn càng cố gắng cho ngươi tập trung tinh thần mà tiếp nhận giáo huấn!"
"Hả, không ~~~ không nên ~~ van cầu ngươi, tha ~~ tha ta đi. Ta biết sai lầm rồi, tái phạm~ cũng không dám rồi. ~~~ "
“Thật sao, để coi ngươi có đem lời ta nói bay theo gió không? Hử?” Vừa là một người cấp bách trùng
"Hả! ~~~ ha, ha ~~ sẽ không rồi, cũng không dám rồi, tin tưởng ta, sau này, sau này cái gì cũng nghe lời ngươi, ô uh ~~ "
“Lúc này mới thấy ngươi thông minh. Nào, chúng ta lần nữa đổi tư thế!” Nhân tiện còn chưa rút ra, hắn đem ta ôm lên, cảm giác như nội tạng của ta bị cái cực đại kia của hắn mà đâm thẳng, thật là khủng khiếp a~!
“Chính mình di chuyển!”
Cái gì? Không nên! Rất muốn thốt ra, nhưng nhịn xuống, dù sao “ăn” nhiều lắm đau khổ, không học không dám thông minh mà. "Mời ngươi, trước giúp ta giải khai, ta ~~ ta thật là khó chịu ~~~ "
“Không được! Kỹ thuật ngươi quá kém, ngay cả xoay một tác động cơ học như vậy (???), như thế nào có thể thỏa mãn ta? Ta nghĩ ngươi không nhớ quá nhiều, nếu không ta mỗi ngày buổi tối đều miễn phí đến dạy cho ngươi, ngươi như thế nào một điểm tiến bộ cũng không có. Ngươi nói, có phải hay không ngươi cố ý!"
Cố ý làm chậm việc trừu sáp, nghiêm mặt, làm cho người ta tưởng rằng hắn tức giận.
"Không, không phải như thế, như thế nào nhầm lẫn đây. Ta ~~ chỉ là, chỉ là ~~~" nói như thế nào mới có thể tránh được một kiếp đây?
"Ngươi vốn là không có ý tứ ?!" Trên miệng mang một tia cười gian, "Cũng làm nhiều như vậy lần, sao lại không có ý tứ?"
Mặc dù không muốn, nhưng trên mặt ta đã ửng hồng, điều này làm cho hắn có dụng ý khác rồi cười càng đậm.
"Hừ, hôm nay ta sẽ hoàn toàn điều giáo ngươi. Chính mình di chuyển! Lấy lòng ta, ngươi sẽ được phóng thích. Nếu không ~~, đêm còn dài, chúng ta có thể chậm rãi ôn tồn."
Trời ạ! Nghe như sét đánh ngang tai! Nhưng mà chẳng còn biện pháp nào, từng nghĩ sẽ có ngày như hôm nay, không ngờ lại đến sớm thế.
“Két~~~ Két~~~!” Ta ngay cả thở mạnh cũng không dám thở, nhẹ nhàng xoay thắt lưng mình một chút, không chỉ tiểu hoa cúc mà hông cũng truyền đến sự đau đớn, lại nghe được nhưng tiếng rên rỉ dâm hèn nọ.
Lúc này, trong bệnh viện an tĩnh đến đáng sợ, phảng phất chỉ có mấy gian phòng bệnh còn có động tĩnh, ngoài ra chỉ nghe thấy tiếng tim đập trầm lắng của cả hai.
Tại sao lại như vậy? Nhớ lại tai nạn ngoài ý muốn xảy ra một tháng trước.
Nói là ngoài ý muốn, nhưng đây là một chuyện rất đỗi bình thường, đội bóng rổ nào mà không bị thương chứ? Tại trong lúc thi đấu, vì muốn thắng nên ta bất chấp tất cả. Kết quả là ta bị té, dẫn đến chấn thương đầu gối.
Có lẽ là thân kinh bất chiến ( có kinh nghiệm), huấn luyện viên không chút do dự một mình ôm ta, lái xe đến bệnh viện gần nhất.
Ngồi trên hành lang, nhìn đầu gối đã được băng bó cố định, ta nghĩ sao ta lại có thể xui xẻo đến thế chứ? Mà huấn luyện viên đã đưa ta giao cho bác sĩ chăm sóc, rồi quay lại trận đấu.
“Để ta đỡ ngươi vào phòng bệnh!” Một người ôn hòa, giọng nói trầm trầm, ta ngước lên nhìn, hóa ra là một nam tử nam tính tuấn tú.
“Ừ” Theo điều kiện phản xạ, ta ừ một tiếng. Ta được đỡ lên, tay kia vịn tường mà đi đến phía trước. Ta mới hiện, đặc biệt là ta không cảm thấy đau đớn, tại mới vừa rồi trong quá trình điều trị và chẩn đoán, ta chỉ lo nhìn chằm chằm vào vết thương, trong đầu chỉ có một khoảng không trắng, thậm chí ngay cả bác sĩ ta cũng không thèm để ý tới.
Giơ tầm mắt lên ngước nhìn, không phải a~ khuôn mặt này vốn không chỉ là thanh tú mà còn rất là đẹp trai. Hình dạng rõ ràng, góc cạnh đầy đủ, nhưng có một lỗi nhỏ.
Thấy hắn chuyển qua nhìn ta, vội vàng thu hồi tầm mắt.
“Đây rồi, phòng của ngươi.”
Ta ngẩng đầu, đây toàn là cửa sổ cơ mà, à không, cuối hành lang cơ. Phòng ta nằm phía bên trái, vừa đi vào, toàn phòng cơ bản đều là màu trắng, nhưng cái tủ màu be, trông không có nhợt nhạt. Nhưng thật sự rất sạch sẽ đối với phòng đơn. Phòng đơn? Không phải là rất đắt tiền sao?
Quay đầu, nghĩ muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại bị cướp trắng. “Bệnh viện phường được quản lý chặt chẽ, nên chúng tôi bố trí phòng đơn. Huấn luyện viên có nói rằng cậu đã mua bảo hiểm, nên tiền bạc cũng không sao…” Mang theo một nụ cười, ánh hoàng hôn chiếu vào bên trong phòng ôn hòa sáng rỡ, ta cơ hồ ngây ngẩn cả người, kết quả không biết rằng như thế nào đã trèo lên giường, nhưng một chữ cũng không dám nói ra.
“Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi, ta tên là Xuân Điền Trí Thần, là bác sĩ phụ trách của ngươi, ngày mai ta sẽ trở lại thay người kiểm tra.” Nói xong, hắn đi ra khỏi phòng.
Ta còn thừ người ra, cũng không biết đang xảy ra cái gì. “Thiết~!” Thuận miệng kêu một cái rồi nhân tiện nằm xuống giường.
Ta sinh là kết quả của một cuộc hôn nhân được sắp đặt trước, tuy là con trai độc nhất, nhưng lại không có bao nhiêu lúc cha mẹ quan tâm ta. Hồi nhỏ, ngay cả trường tiểu học nổi danh nhất nước ta phải vào học và sống ở đó, ta dần dần trở thành người sống khép kín (nguyên văn là “độc lai độc vãng”, Bối Bối nói thế cho dễ hiểu). Số lần cha mẹ ta gặp nhau rất hiếm, bọn họ đều có những chuyện bề bộn cần giải quyết của mình. Thành tích của ta vẫn thuộc loại Xuất Sắc để bọn họ không bị mất mặt, nhưng bọn họ vẫn không chăm nom ta. Cho đến nay, gặp nhau cũng như chưa từng quen biết, cả hai đều không cần tình cảm của đối phương. Nhưng tôi không bao giờ làm những chuyện điên rồ, cũng không cần tiền của họ. Do đó, ta tự nói với chính bản thân mình, mối quan hệ của họ không phải là mối quan hệ tiền tài. Do đó, chi phí bệnh viện cũng không cần quan tâm, cũng không tin rằng là bọn họ sẽ đến thăm mình, không có gì bất ngờ khi các thư ký gọi đến để hỏi thăm. Dù sao cũng đã trở thành thói quen.
“Không biết ở bệnh viện bao lâu đây!” Ách, ước gì không cần nằm viện. Ôi, quên đi. Dù sao mình cũng ở nội trú, đi trở về càng thêm phiền toái.
Tâm thì nghĩ như vậy, nhưng như thế nào lại không nghĩ tới, chính mình cùng với cái bệnh viện này lại có quan hệ chặt chẽ, bất khả phân ly (dù có chuyện gì cũng không rời nhau). Nói chính xác hơn là phòng bệnh này, ồ không, phải là cái giường chứ nhỉ?
Ngày hôm sau là ngày cuối tuần, sáng sớm phải đón tiếp một đám bạn xấu.
“Nghe ta nói, Nhất Bắc à, anh dũng chịu chấn thương cần phải hảo hảo điều dưỡng nha!”
“Chính, chính là, việc trong đội cứ giao cho chúng ta xử lí là được rồi!”
“Phải rồi, ngươi cứ từ từ mà ở lại đây, tận hưởng cuộc sống thanh nhàn đi!”
“Cái gì? Từ từ sao? Bộ tôi bị thương phải ở bệnh viện, các cậu hạnh phúc lắm hử?”
“Ối, ngươi đừng có kích động nha! Chúng ta đều là có nguyên nhân cả mà!”
Một đứa lên tiếng, cả đám nhìn đứa nó mà thầm cười trộm, trông rất kỳ quái.
“Cái gì mà nán vụn nguyên nhân chứ? Ở đây các ngươi làm chú ta sao? Nói mau” Ta khẳng định chắc chắn đây không phải là chuyện tốt
“Nghe nói bệnh viện này truyền ra ngoài đều là chuyện xấu nha”
“Đúng rồi đúng rồi, hình như là các y tá xinh đẹp cùng bệnh nhân giao cấu với nhau nha”
“Không chỉ là đơn giản như vậy, nghe nói các y tá ở đây rất là dâm đảng, ngươi ‘vưu vật’ như vậy nhất định sẽ gặp diễm phúc này đó” (ý nói ảnh rất là quyến rũ, hấp dẫn)
“Cái gì? ‘Vưu vật’ sao? Các ngươi nói bậy bạ gì đó?”
“Ôi, quên đi! Nhất Bắc làm sao mà hiểu phong tình. Trong trường cũng vậy, MM truy hắn hắn cũng không có phản ứng, chắc chắn là có vấn đề”
“Ngươi biến đi, ngươi mới là có vấn đề í! Không được nói bậy nữa, các ngươi mau cút cho ta”
“Hảo hảo hảo, chúng ta không nói nữa là được chứ gì? Ta ăn gì đi rỗi hẵn đi!”
“Hừ, các ngươi coi chừng mắc nghẹn đó”
“Nhất Bắc, ngươi cũng ăn chứ?”
“Bác sĩ nói ta không được ăn vặt”
“Thiết, bác sĩ dó quản nổi ngươi sao?”
“Chính là, ngươi không phải người nào cũng vứt sang một bên sao?”
“Ăn đi, không liên quan gì đến các ngươi cả”
Tại bọn họ cứ giựt dây ta, làm ta nổi hứng mà nốc một ly có gaz yêu thích. Dù rằng bác sĩ có nói thức uống có gaz không tốt cho việc điều trị vết thương của ta. Hơn nữa, nước có gaz là chất gây nghiện, ít nhất ta không thể sống nếu thiếu sự cám dỗ của nó. Ôi, quên đi, dù sao cũng không có ai trông nom.
Nhưng~~~ ai nói rằng không có ai trông nom?
“Quốc An Nhất Bắc!” Sao thế? “Ai cho ngươi uống cái này? Nhắc nhở bao nhiêu lần, ngươi không thể ăn mấy thứ này, ngươi không nghe rõ sao?”
Cái này… hôm qua không phải là một tay bác sĩ ôn hòa sao? Biến thân rồi. A~~ không quan tâm, ta cứ uống.
“Xem ra, ta nghĩ ngươi là bị ngốc nhiều ngày rồi. Ta không có ý kiến, đến lúc đó đừng đến tìm ta, ta sẽ không chữa cho ngươi đâu.” Như thế nào ta đột nhiên cảm thấy thằng cha này rất là nguy hiểm nha.
“Đi thôi Đi thôi”
“Nhất Bắc, chúng ta đi trước.”
Thiết, một đám không có trách nhiệm, cũng không phải mắng các ngươi, trốn làm gì chứ?
Bị tên kia đoạt lấy cái ly rồi, ta trừng mắt về phía hắn “Cái này tịch thu, ngươi mà còn dám tái phạm, xem ta như thế nào mà phạt ngươi”
Hừ! Tại sao phải nghe lời ngươi chứ? Ngay lập tức ta liền muốn phản nghịch mà nhảy lên. Chỉ tiếc, điều này làm cho cuộc sống của ta gặp phiền toái không nhỏ.
|
Chương 2 “Bực bội ghê !” nênTay ta chống nạng, khập khiễng đi từng bước trên hành lang. Tại sao lại không có nước chứ? Làm hại ta phải đi đến đầu hành lang để lấy nước về. Bởi vì trong phòng có phòng vệ sinh, không cần đi đâu xa chi cho mắc công, cũng bởi vì thế, phải đi trong tình trạng thế này thật sự là rất mệt người.
“Ư… a…” Đi tới phía trước, bỗng nghe thấy tiếng động lạ, vừa hứng thú vừa kiên nhẫn. Mặc dù ta đã 16 tuổi, nhưng lại không có kinh nghiệm chuyện giường chiếu, nhưng lại bị cái đám bạn mất nết kia lôi kéo xem phim. Tất nhiên, nhanh chóng ta liền hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chẳng lẽ như lời bọn họ nói sao? Tò mò tuổi mới lớn làm ta hứng thú với loại chuyện này, bước nhẹ nhàng lại căn phòng phát ra tiếng xé gió kia.
Càng rõ ràng rồi, đã thấy được bên trong cánh cửa kia là một màn hỏa thiêu hỏa liệu. Nói không hưng phấn chắc chắn là giả, bất quá không có phản ứng dữ dội. Cảm giác đang rình coi như thế không tốt lắm, đang chuẩn bị lui lại, nhưng lại nghe được tiếng chân bước lại gần.
Hả! Chạy mau! Đây là điều kiện phản xạ, bất quá ta hoàn toàn quên mất bây giờ thể trạng ta như thế này (bạn í bị chấn thương đầu gối đó), mới chạy đi vài bước, tất nhiên là ta sẽ cùng mặt đất thân mật tiếp xúc rồi.
“!!!” Không đau!? Vừa mở mắt, thấy một cánh tay màu trắng đỡ ta. Ngước lên,… như thế nào lại là hắn? Nếu như vừa rồi bị phát hiện,… chết chắc a!
“Như thế nào lại không cẩn thận?” Hắn nâng ta dậy, thấy trên tay ta là xô nước “Đi lấy nước sao?”
“A… Ừ…” Ta không dám ngẩng đầu lên, làm sao bây giờ? Âm thanh kia vẫn đang đứt quảng mà truyền đến,… hảo quẫn a!
“Ta giúp ngươi đi!” Vừa nói, hắn dìu ta về phòng. Dọc đường đi, đầu ta luôn nghĩ, có lẽ hắn vừa vặn đi ngang qua, đúng lúc ta vấp ngã, nên không phát hiện ra tiếng rên kia, cũng nhân tiện không biết ta vừa rồi đang làm cái gì. Nghĩ tới đây, ta quả thực đã thở được, vui mừng đến nỗi phát ra thành tiếng cười.
“Ngươi cười cái gì?” Âm thanh hắn vang bên tai ta
“Ách… không có gì a!” Lúc này ta đã được đỡ ngồi trên giường rồi.
Hắn không tiếp tục hỏi nữa, chỉ là không hiểu sao hắn lại toát ra một câu: “Ngày mai ngươi xuất viện rồi phải không?”
“Uh” Thật tốt quá! Rốt cuộc có thể đi ra ngoài! Ta không có một chút nghi ngờ gì mà hoan hô trong lòng.
“Thật là không nỡ xa ngươi nha!”
Hả? Ta có nghe lầm không? Hắn vừa nói cái gì thế? Ngẩng đầu định hỏi hắn vừa nói gì đó, nhưng đã thấy hắn đứng trước mặt ta.
Ta nhìn hắn, thấy tay hắn vươn tới ta, nhất thời trên mặt truyền đến độ ấm.
Vốn là một cái gì đó ôn nhu chạm vào. Từ nhỏ đến giờ chưa bị đối đãi như thế, rất thoải mái, không thể không nói có một chút lạ lẫm.
“Từ lúc ngươi nhập viện, ta đã để ý đến ngươi!” Dứt lời, hơi thở nóng hổi kéo tới. Ta còn đang tiêu hóa những lời hắn đang nói, hô hấp đã nhanh chóng bị đoạt đi.
“Ư…!” Mở to hai mắt, ta khó có thể tin, đây là cái gọi là hôn sao? Nhưng mà… hôn không phải là nam nữ cùng nhau làm sao? Hơn nữa… đây là nụ hôn đầu của ta mà!
Vừa định mở miệng kháng nghị, hắn nhân cơ hội đưa lưỡi chạm vào răng ta, trượt tiến vào, chuẩn bị mà tấn công đầu lưỡi của ta.
“Ư…” Ta không muốn thừa nhận tiếng rên đó là do ta phát ra, ta vươn hai tay định đẩy hắn ra, lại bị nắm mà kéo vào, yên phận trong lòng hắn.
Lưỡi hắn linh hoạt kích động lưỡi ta, hắn hầu như khám phá hết mọi ngóc ngách trong khoang miệng ta, nướu răng, vỏ răng, và từng góc một, như để nếm hết vị ngọt trong miệng ta.
Ta không có bất cứ một chút kinh nghiệm nào, vốn còn tưởng hôn nhau chỉ là môi chạm môi mà thôi, như thế nào không ngờ tới điên cuồng, hoang dã như thế này. Này hết thảy làm đầu óc ta rối loạn, trầm lặng mà tiếp nhận, nhưng đạo đức luân lý cho ta thấy là ta vô lực phản kháng.
Cố sức giãy dụa, toàn thân ta mềm nhũn cả rồi, hô hấp ngày càng khó khăn, trời ạ, ta muốn dưỡng khí!
Tưởng rằng ta sẽ chết ngạt, hắn buông ta ra. “Hôn nhau, ngươi còn thậm chí không biết phải thở như thế nào, chẳng lẽ đây là nụ hôn đầu của ngươi sao?” Ta không biết là sẽ bị hắn nhìn thấu mà đùa cợt, hít một cổ không khí trong lành làm cho ta nhất thời tỉnh táo lại.
“Hỗn… hỗn đản! Buông ta ta!” Ta cơ hồ chỉ có thể dùng hết sức mà la, gần như khóc, nhưng thực tế đó chỉ là một tiếng rên yếu ớt, xấu hổ quá!
“Buông ra? Thật vậy sao? Ngươi nơi này cũng cương cứng quá rồi!” Hắn vừa nói vừa bắt lấy nam tính của ta.
“Oa~!” Một là ta giật mình, vì hắn cử động thật bất ngờ, hai là lại càng hoảng sợ, vì sao ta sao lại cương lên rồi?
"Cũng đã như vậy rồi, ngươi còn muốn cự tuyệt? Hay là đối mặt thực tế đi."
“Ngươi nói thế là sao?” Tâm trí ta không thực sự phản ứng.
“Ngươi, muốn, ta!”
“Hỗn đản! Nói loạn! Đồ sắc lang! Biến thái, biến thái!”
“Ha! Biến thái? Vậy ngươi phản ứng lại với biến thái như ta, ngươi cũng không phải là biến thái sao?”
“Ta…” Ta ngây ngẩn cả người, thoáng cái nghẹn lời, hắn nói như thế không phải không có lý, hắn làm như thế đối với ta, ta cũng không cảm thấy ghét hắn. Chẳng lẽ… Không! Không nên! Ta không nên a~!!
“Ngươi định làm gì?” Mớ suy nghĩ hỗn độn của ta bị cắt đứt đi, vì thân thể hắn đang đè lên người của ta, tay của hắn cũng bắt đầu chà xát “nam tính” của ta.
“Làm gì sao? Làm chuyện ‘đó’, ta muốn làm chuyện ‘đó’, muốn cho ngươi cảm thấy vui vẻ một chút.” Nói xong, hắn nhanh chóng cởi bỏ nút áo, nút quần trên người ta.
“Không… Không nên! Ngươi là tên đầu óc bại hoại, nếu không dừng tay, ta sẽ gào lên kêu cứu đó!”
“Tốt a! Ngươi cứ việc gọi người tới, sau đó thì làm sao? Nói cái gì? Ta đối với ngươi quấy nhiễu tình dục, đối với nam nhân? Ngươi cho rằng có ai tin ngươi sao? Hơn nữa vừa rồi ngươi cũng thấy được, cái bệnh viện này y tá cũng rất phóng đãng, cũng rất nổi tiếng, người khác sẽ tin ngươi là ta không ăn nằm với phụ nữ, mà lại cùng với đàn ông trên giường sao?”
“Ngươi, ngươi đừng nói bậy. Ngươi đừng thấy ta tốt mà lừa gạt. Nếu ngươi làm chuyện xằng bậy, ta nhất định sẽ đi kiện ngươi.”
“Kiện ta sao? Ngươi đương nhiên là có thể. Bất quá ngươi muốn cho người nhà của ngươi, trường học, bằng hữu, thậm chí là nhiều người biết ngươi bị một nam nhân xâm phạm sao? Ngẫm lại đến lúc đó nhiệt náo sẽ thành mưa gió, người khác sẽ cảm thấy ngươi như thế nào? Huống chi, ta hoàn toàn có thể không để lại cho ngươi một chứng cớ gì, thậm chí có thể lật lại tình thế, nói rằng ngươi dụ dỗ ta.”
Đúng vậy, loại sự tình này….
“Kỳ thật, ngươi muốn gọi, thì cứ gọi cho lớn tiếng vào, gian phòng này vốn là có cửa sổ bằng kiếng rất và tường cũng rất dày, cách âm rất tốt. Tuy nhiên, ta khuyên ngươi nên tiết kiệm sức lực, vì lát nữa, tôi sẽ cho bạn sung sướng phát ra những âm thanh gọi là âm thanh của hạnh phúc a!”
“…” Nghĩ như thế nào cũng là bất lợi đối với ta, trực giác nói cho ta biết, hôm nay ta không thể thoát khỏi chuyện này.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ cho ngươi thoải mái.” Thấy ta mặt đơ ra, như là bị hù dọa tới chết rồi, hắn tặng ta thêm một câu: “Nhưng nếu ngươi lại phản kháng, thì ta sẽ không khách khí với ngươi, dù sao hôm nay ta cũng đã rất ôn nhu với ngươi rồi.”
“…” Cái gì ta cũng chưa nói, kỳ thật vốn là không biết nói cái gì, thân thể của ta lại mềm nhũn xuống.
Hắn như rất hài lòng với phản ứng của ta, miệng tiếp cận gần như để thách thức "Tốt lắm, làm cho chúng ta hảo hảo cảm thụ một chút vui sướng lẫn nhau đi." Gian ngữ, hắn nới lỏng vòng tay của mình xung quanh ta, làm cho ta chắc chắn yên tâm rồi in trên môi tôi một nụ hôn.
|
Chương 3 Là một nụ hôn nhẹ, nó tạo cho ta cảm giác kỳ lạ và dễ dàng. Mặc dù ta đã suy nghĩ rất kỹ lời hắn nói, tựa hồ như hắn đã sớm có âm mưu, nhưng hành động tiếp theo của hắn đã làm cho ta không thể suy nghĩ thêm được nữa.
Một tay hắn sờ mó bên hông ta, lột bỏ quần áo ngủ và đồ lót của ta xuống, tay kia nhấc cái mông ta lên, khiến cho hắn thuận tiện mà bỏ đi thứ đang che hạ thân ta. Một luồng khí lạnh ập tới, nhưng ta lại cảm thấy ấm áp vây quanh.
“A!” Trái tim ta đập liên hồi, toàn thân muốn nhảy dựng lên, run rẩy một chút.
“Ta sẽ cho ngươi cảm nhận được khoái cảm mà từ trước tới nay ngươi chưa từng có, so với tự an ủi tốt hơn ngàn vạn lần.” Vừa nói, tay hắn di chuyển lên, đôi khi kẹp chặt hạ thân ta, khi thì sờ gắt gao, toàn thân ta run lên như có một luồng điện mạnh xẹt ngang qua thân thể , ta nhắm chặt hai mắt lại.
“Ư… A…” Tiếng rên ẩm ướt vang lên, ta cố nén không cho phát ra tiếng đó nữa.
“Hãy rên đi, Tiểu Bắc thật đáng yêu.”
Hắn nói mơ hồ, lúc này đối với ta mà nói tựa như lời cười nhạo chói tai. Ta muốn phản bác lại, nơi nào đó trên cơ thể lập tức cảm nhận được một trận khác thường. Ta càng cảm thấy cái nóng đang rực rạo trong ta, song lại cảm thấy dính gì đó ẩm ướt, mềm mại. Mở mắt ra, ta thiếu chút nữa bị hù dọa tới chết.
Hắn đang dùng đầu lưỡi liếm quy đầu ta, từ đỉnh chảy ra vài giọt chất lỏng trong suốt. Cảm giác được hắn liếm ở cây bộ (là cái đó của ảnh), làm cho ta từng đợt ngất đi (vì sướng ạ =)) ).
Ngẩng đầu liếc ta một cái, hắn cắn nhẹ trên đỉnh đầu, tựa hồ hài lòng với phản ứng của ta, lập tức cúi đầu ngậm cây trụ nóng cháy mà nuốt hết vào.
Hắn dùng lưỡi liếm láp phân thân ta, ta mím chặt môi, mỗi lần cái miệng ấy mút vào, cơ thể ta lại run lên bần bật.
Hai tay của hắn không hề nhàn rỗi mà nhéo nhẹ hai quả hồng hạt trên ngực ta.
Ta cứ như vậy mở rộng vạt áo, túy ý cho nam nhân đùa bỡn thân thể. Không còn cách nào kiềm nén những tiếng rên vô nghĩa, không chỉ có ở giữa hai đùi, mà cặp nhủ the thé cũng bị hắn làm cho kích thích mà cứng lên.
Hai tay ta nắm chặt tóc hắn, nghĩ muốn ngăn cản, rồi lại dường như bảo hắn cố dùng sức. Cuối cùng cơ thể ta không chịu được những đợt co rút, cảm giác như rơi vào thế giới trụy lạc, ta cứ như thế mà rung rẩy.
Cứ như vậy trong tích tắc, đại não vốn đã trở thành nơi trống rỗng, đình chỉ hết thảy mọi công việc, chỉ cảm thấy khoái cảm trong vài giây. Hắn ở ngay trước mắt nhưng ta không thể nào hình dung được nhan sắc và cảnh tượng.
Theo sát mà phóng thích khoái cảm của mình, gần như ta đang rơi vào chốn hư không với cơ thể đã vô lực. Ta được lật lại nằm ngửa ở trên giường, lần nữa cũng không thể chống cự, từng ngụm từng ngụm mà thở hổn hển.
“Vị rất ngon, ngươi cũng nên nếm thử.” Ý thức của ta được khôi phục lập tức sau khi cảm giác được ở trên người mình có trọng lực (em ấy đang bị đè), tiếp theo là trong miệng tràn ngập vị chan chát. Đầu lưỡi không ngừng trở mình xoắn, dây dưa, cuối cùng chất lỏng cũng được nuốt hết trong khoang miệng của cả hai.
Thích không?" Ta bị hỏi không biết trả lời làm sao, nhất thời trên mặt nóng hổi, nhất định hồng đến bên tai rồi. Không cách nào phủ nhận, vốn là một loại cảm giác rất khác thường, thế cho nên hạ thể không hiểu tại sao mà tự động dựng đứng lên.
“Ta thích khuôn mặt của ngươi như vậy, đáng yêu cực kì.” Hắn hôn lên ngực ta, rất tự nhiên mà cởi bệnh nhân phục của ta ra, cũng đem ta tại trên giường mà phóng tinh.
Hắn chăm chú ôn nhu mà ôm ta,vuốt ve ta. Khi ta nhận thấy hắn đang di chuyển cái chân bị thương của ta thì mới phát hiện hai tay ta đã bị buộc vào đầu giường.
“Ngươi định làm gì ta?” Ngay cả cái chân bó bột cũng bị buộc, không khí sao mà quỷ dị thế này? Ta không khỏi có chút bất an.
“Đừng lo lắng, ta làm như thế để cái đầu gối của ngươi không vì lộn xộn mà bị đau.”
Vẻ mặt ôn nhu của hắn làm tâm ta cảm thấy ấm áp. Loại cảm giác này sao mà tốt quá, đôi mắt tục tĩu của nam nhân làm ta sinh ra một tia hảo cảm
Chỉ là loại hảo cảm này không duy trì được bao lâu.
“A…!” Cảm giác toàn thân bị hôn nhanh, bị liếm qua nơi lạnh lẽo (là cúc huyệt í), càng làm cho cơ thể ta có cảm giác nóng cháy đến tuyệt vời. Nhưng càng làm cho người chịu không được chính là từ liếm hôn dần dần thay thế thành hút cắn, cảm giác đau đớn đó càng làm cơ thể ta mẫn cảm hơn.
Đặc biệt tại nội sườn bắp đùi (???), mấy chỗ thường xuyên bị hành hạ là mẫn cảm nhất, rốt cuộc là đau hay thoải mái nhỉ? Ranh giới của ta ngày càng mờ nhạt. Chỉ là chưa đủ, ta muốn được giải phóng dục vọng, mà hắn như thế nào cũng không gặp mặt ta chỉ khi hắn muốn vuốt ve ta.
"Thật là khó chịu... Khó chịu..." Van cầu ngươi làm cho ta nhanh lên một chút để ta còn giải phóng! Tâm lý càng mãnh liệt yêu cầu , nước mắt sớm đã không nhịn được chảy xuống.
"Tiểu Bắc, chớ có trách ta, đều là bởi vì ngươi rất đáng yêu thôi... Ngươi là của ta." Đại não như muốn cự tuyệt tiếp thu bất cứ chuyện gì nên ta không nghe rõ hắn rốt cuộc nói cái chi. Chỉ cảm thấy duy nhất chân ta bị nhấc lên đè xuống dưới thân thể, tựa hồ như chạm được đầu, tư thế này làm ta cảm thấy mất tự nhiên.
“Thân thể của ngươi thật mềm mại… Bên trong ắt hẳn cũng rất đẹp… Ta không nhịn được rồi…!”
“AAAAAAAAAAAA!” Đau quá! Đau quá! Không có chuẩn bị trước mà cắm vào, nơi mềm nhất phía sau thức thời bị vật thể cứng rắn xé toạc ra. Kinh nghiệm được ta luôn luôn vắt ra, có thể ta không ngay lập tức thích ứng với những áp lực bên trong, dường như tất cả khí quan muốn đè ép đến cùng.
“Hãy thả lỏng… thả lỏng… rất nhanh sẽ cả thấy tốt.” Thanh âm hắn có chút khàn khàn, giống như đang nhẫn nại, nhưng ngoài miệng nói vậy mà sự thật thì không giống mấy, vật thể cứng rắn của hắn hướng đến phía trước mà di chuyển, căn bản không cho ta cơ hội để ta phóng ra, hung khí thật lớn của hắn hoàn toàn đâm vào bên trong khẩu huyệt nhỏ hẹp của ta.
Bất quá trong vài giây dừng lại, ta cố gắng mở rộng miệng để hít sâu, căn bản không còn cách nào mà lại phát ra tiếng khóc, cho dù chất lỏng trong miệng (nước bọt) theo khóe miệng mà chảy ra.
Tên lừa gạt, tên lừa gạt! Cái gì mà ôn nhu đối đãi chứ, căn bản vốn là cầm thú! Chính mình cũng ngu quá, tự nhiên đi tin tưởng cái tên cầm thú ngụy trang ôn nhu kia.
“A…A…” Sau khi bị rút ra mạnh mẽ, xỏ xuyên qua, lặp đi lặp lại như thế….
Không biết chính mình có phải hay không hét to thật lâu, yết hầu rất đau, cổ tay bị trói cũng rất đau, còn lại hậu đình là đau đớn gần như chết lặng… Rất mệt rất mệt... Trước mắt quang ảnh chớp lên chậm rãi mờ đi, mùi máu tanh vây quanh trong không khí, dần dần mà ngã vào bóng tối...
“Ô…” Bên tai không phải chỉ có thanh âm thân thể cọ xát, còn có tiếng thở dốc nặng nề cùng tiếng giường lắc lư, phát ra những âm thanh kinh khủng. Bất đắc dĩ phải hôn mê – tỉnh lại nhiều lần, hết thảy mặt này đều dâm mị.
Trong cơ thế, hung khí của nam nhân duy trì liên tục độ nóng và độ cứng, chất lỏng ẩm ướt làm trơn nơi đó, tạo điều kiện dễ dàng tiếp nhận vật ngoài xâm lược, song lại càng khong ngừng chảy ra, khiến bắp đùi nội sườn cùng cái mông ẩm ướt một tảng lớn.
Nhưng càng làm cho ta để ý chính là mình cùng đối phương nơi ngực, bụng cũng đều là nơi ẩm ướt.
Thật sự là buồn cười, bị nam nhân đối đãi cường bạo, còn có thể cương mà bắn tinh, có thể chính mình cũng bất bình thường.
Rất may mắn mà cảm thấy mình đang mê man, có lẽ không bao giờ tỉnh lại nữa cũng tốt.
|
Chương 4 "Đừng..." Thật là khó chịu, đầu chóang váng bất tỉnh. Thân thể dường như bị xe tải nghiền qua, mỗi một chỗ như linh kiện bị rơi ra, truyền đến đau đớn. Đặc biệt sống lưng đau nhức đến nỗi mất hết sức lực, hạ thân càng lại đau đớn đến dường nào—— bất luận trước sau.
Ta không mở mắt, có lẽ thân thể ta đã không thể kiểm soát được, thậm chí di chuyển mí mắt cũng có vẻ vô lực.
“Ngươi đã tỉnh, ta không sai, đúng không?” Ngoài không khí không còn hương vị và mùi, hết thảy mọi thứ đều không thay đổi. Đó là tiếng nói của nam nhân cùng với hơi thở ấm áp của gió thổi đánh vào tai, cơ thể không chịu thua kém kia của ta run rẩy một chút, ta chỉ có thể tiêu cực mà đem mặt nhìn hướng khác.
“Ngươi giận ta?” Nói nhảm! Nếu thân thể không bị ngươi hành như vầy, đến cả ngón tay cũng không nhấc nổi, thì ngươi đã sớm bị cho ta ăn và quyền rồi.
"Ta biết, ta nuốt lời rồi." Hắn dùng chút sức lực để xoay mặt ta qua phía hắn , "Ta rất thô bạo, làm đau đớn ngươi rồi, khó trách ngươi tức giận. Nhưng là ta như vậy kỳ quái, nghĩ muốn thương ngươi đối với ngươi ôn nhu; nhưng để chứng minh quyền sở hữu của ta, ta muốn ngươi chảy xuống xử nữ máu." (máu khi bị bóc ‘tem’ lần đầu tiên)
Ngôn ngữ gian (ý nói trong câu của anh công đầy ý xấu xa), hắn không ngừng hôn nhẹ trán, khuôn mặt ta. Không thể không thừa nhận hành động này rất có thể làm hỗn loạn tâm trí của ta, mặc dù lời hùng biện và lý do của hắn đầy mùi biến thái.
"Mặc kệ nói như thế nào, ăn cơm trước có được hay không, ngươi mê man một ngày một đêm rồi, hơn nữa vừa mới bị sốt."
Một ngày một đêm? Sốt? Vốn hẳn hôm nay nó đã được xuất viện.
"..." Không trợn mắt, không mở miệng được, nếu không phát hiện đầu đang đau một cách lợi hại, ngay cả yết hầu cũng thiêu cháy rồi.
"Trước đừng nói nữa. Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, chờ ngươi cơm nước xong, dành sức tức giận hơn nữa đi."
Có chút miễn cưỡng, nhưng đã bị hắn mạnh bạo mà cũng không mất ôn nhu mà đỡ ngồi xuống. Nói thật, thắt lưng ta đau đớn tựa như bị cắt đứt. Nhưng càng làm cho ta không thể chịu đựng được chính là, tại sao muốn ta dựa vào ngực hắn, mặc hắn nâng dỡ ta, hoàn lại đem muỗng đưa vào trong miệng ta ? !
“Uh!”
“…” Hỗn đản! Không phải muốn đút ta ăn sao, có cần đẩy mạnh như vậy không?
“Ngươi…!” Mặc dù bị đẩy ngã trên giường, nơi vết thương bị đau. Nhưng chứng kiến vẻ mặt hắn kinh ngạc, lòng ta thật là rất sảng khoái. Bất quá, loại sảng khoái này không duy trì liên tục được bao lâu.
“Hừ! Tiểu Bắc, ngươi không thông minh!” Hắn lau đi vết máu nơi khóe miệng, cười tà hướng ta tới gần. Sống lưng ta đi qua một trận khí lạnh.
Có dự cảm bất hảo.
"Biến, cút ngay!" Không biết tại sao, không động đậy được, chỉ có thể dùng ngôn ngữ ngăn cản. Nhưng thanh âm khàn khàn, nhân tiện hiện tại khí thế bốc lên bởi đối phương. "Ta muốn xuất viện!"
"Không được, ngươi nơi nào cũng đừng muốn đi."
"Hỗn đản! Ta đã có thể xuất viện rồi, ta cũng không tin ngươi có thể không thả ta đi."
"Chỉ sợ, cho dù ta cho ngươi chạy, ngươi cũng không chạy được."
"Ngươi ở chỗ này ít nói hưu nói vượn đi." Kì lạ, vẻ mặt của hắn tạo cho ta cảm giác được nhất định sẽ có chuyện tình không tốt xảy ra.
“Ngươi không tin ta sao? Vậy ngươi xem cái này một chút đi…”
“Hèn hạ!” Bây giờ ta chỉ có thể nói được câu này, bởi vì trước mắt là một cái phong bì đựng hình ảnh, không cần xem, trong đầu có thể đoán ra được bảy, tám phần. Chỉ tiếc, sau khi bị đả kích không nhỏ một lần, ta vẫn phải đối mặt với thực tế.
"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào..." Những lời này ta như rít lên
“Ngươi nghĩ sao?” Cằm bị ép ngước lên. “Hãy làm con búp bê tình dục của ta, đến khi ngươi có thể rời bệnh viện mới thôi. Ta không phải muốn thương lượng với ngươi, không nghe lời thì hậu quả ngươi hẳn là rất rõ ràng, đúng không?"
Đương nhiên, ta hiểu tất cả, nhưng là cái "Búp bê tình dục" thật sự là làm cho người ta khó chịu! "Ngươi cho rằng bệnh viện là nhà của ngươi hả! Gãy xương làm thế nào ở bệnh viện dài lâu."
“Cái này không thành vấn đề, bệnh tình của ngươi như thế nào, khi nào ra viện, do ta quyết định. Hơn nữa, huấn luyện viên của ngươi cùng thư ký của mẹ ngươi đã tới, ta đối với bọn họ nói ngươi còn phải ở lại một tháng, bọn họ thấy ngươi bị sốt, đều cho rằng ngươi hẳn là ở lại bệnh viện kiểm tra một chút."
Mặt của ta một trận lạnh, một trận nóng, khó có thể tin được, lại có loại sự tình này.
"Cho nên, ngươi chỉ cần để tâm làm tốt chuyện của ngươi là được." Chính là bị ngươi thượng, đúng là thế!
Hừ, không phải chỉ có một tháng sao, dù sao cũng đã bị ăn, một lần hai lần có cái gì khác nhau.
Ta cơ hồ vốn là ôm hẳn phải chết địa tín niệm rồi. “Vậy một tháng sau, ngươi không được đem ảnh chụp đi bán, ta không phải sẽ bị ngươi uy hiếp cả đời!"
“Cái này chỉ ta mới có thể xem, ngươi không tin ta, ta cũng không có biện pháp. Nhưng mà, ngươi có lựa chọn sao?”
Thật sự là một người ác độc! Bắt được nhược điểm người khác, không một chút nào nương tay.
"Ta là một người rất có uy tín, một tháng sau, ta sẽ đem đống hình này trả lại cho ngươi. Có tin hay không, do ngươi."
"Được rồi. Ta sẽ tin ngươi một lần." Trừ cái này, ta không có lựa chọn nào khác.
“Bây giờ, đầu tiên ta sẽ dạy cho ngươi điều cơ bản”
"Hả!" Không hề dự trù, hắn đã xâm nhập bên trong miệng ta, cũng nhanh chóng cuốn lấy đầu lưỡi ta, hung hăng mà cắn xuống (???).
"Đừng..." Trong miệng nhất thời có một mùi gỉ sắt, ta che miệng lại vì đau, toàn thân đều run lên, ngay cả hai tròng mắt cũng ẩm ướt rồi.
"Đầu tiên, ngươi muốn học, chính là phải vô điều kiện thuận theo. Nếu không nghe lời, ta sẽ trừng phạt gấp đôi, biếnngươi trở thành ôn thuần (ôn nhu, cái gì cũng nghe lời). Ngươi hiểu chưa?"
Ngươi quả nhiên vốn là biến thái! Trong thâm tâm mắng một ngàn lần cũng ngại ít, nhưng vẫn đối với hắn mà sợ hãi đáp lại.
Thấy ta mạnh gật đầu, hắn tựa hồ rất hài lòng, vỗ về mặt của ta , cầm tay ta đang che miệng lại để phòng hờ mà gở xuống."Bỏ ra, để ta xem xem bị thương có nặng hay không?"
Ta theo lời hé miệng."Rất đau hả?" Nhìn thấy hắn vẻ mặt đau lòng, ta thật sự rất hoài nghi có phải hay không hắn giả bộ.
“Sau này, ngươi nên thông minh hơn!”
"Uh..." Một nụ hôn sâu, làm cho ta sinh ra cảm giác quái dị, thật giống như bị mút vào, sau đó đau đớn dần dần mà biến thành khoái cảm tê dại, thân thể như muốn chảy ra.
"Ngươi bây giờ thân thể có cảm giác rồi." Ta biết ý hắn nói là phản ứng của ta, dĩ nhiên vừa hôn, thân thể bắt đầu nóng lên. "Chúng ta hay là đến phòng tắm mà tiếp tục đi, thuận tiện đem ngươi tắm cho bị sạch sẽ. Tất nhiên, có lẽ sẽ khiến cho ngươi càng bẩn... Nói không chừng..."
|