Thiên Nguyệt Chi Mị
|
|
Quyển 4 - Chương 4: Đấu giá
"Đều nói lời đồn luôn có ba phần suy đoán, ngươi biết rất nhiều." Ánh mắt Thiên Nguyệt Triệt mang theo toan tính, trêu ghẹo nhìn Địch Trạch. "Ha ha..." Địch Trạch cười lớn, "Bởi vì tại hạ cũng họ Nhĩ Đặc Lãng." Nếu như không tự chủ mạnh, Thiên Nguyệt Triệt tin rằng trà hắn vừa uống vào nhất định sẽ phun ra, nam tử này thật sự thú vị. "Ngươi đang làm phản sao?" Thiên Nguyệt Triệt vừa nhìn lôi đài, vừa tán gẫu với Địch Trạch, mà tình huống trên lôi đài ngoài dự đoán của mọi người. Ma pháp sư quen dùng ma pháp, đột nhiên bị cấm ma pháp, nên không chiếm bao nhiêu ưu thế, mà Tệ Cự thân là chú kiếm sư dựa vào bản thân kiếm cơm, đừng thấy hắn bộ dáng nho nhã, kỳ thật khí lực rất lớn. "Làm phản? Lời này của công tử sai mười phần, Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực không thừa nhận ta và hắn cùng một tổ, mặc dù chúng ta cùng một tổ, hơn nữa …" Ánh mắt Địch Trạch ngưng tụ, "Mộc Thực sẽ không đánh nếu không nắm chắc trận chiến, nhưng..." Địch Trạch cười hì hì, "Tệ Cự chịu đánh cũng là ngoài suy đoán của ta, không tệ... Không tệ..., Đấu pháp không muốn sống cũng là một cách hay." Đúng là một người mâu thuẫn, Thiên Nguyệt Triệt nghĩ thầm. Đột nhiên một đạo quang chiếu tới, mắt trái của Thiên Nguyệt Triệt nhíu lại, tay trái nhanh chóng lấy chiếc đũa trong ống trúc, bắn ra. Tất cả mọi người say mê trong cao trào nên không chú ý, ngân châm cắm vào chiếc đũa, chiếc đũa cắm vào cộc gỗ bên trái Thiên Nguyệt Triệt. Thủ pháp nhanh đến mức chỉ có cao thủ mới thấy được. Tầm mắt sắc bén nhìn về phía bàn Thiên Nguyệt Triệt, nhưng không dừng lại trên người Thiên Nguyệt Triệt, mà dừng lại trên người Địch Trạch. Địch Trạch thở dài, ủ rũ tiếp nhận ánh mắt căm thù của đối phương, bất đắc dĩ mở miệng với Thiên Nguyệt Triệt: "Công tử đang giúp người hoàn thành tâm nguyện sao?" Nghe khẩu khí của hắn có chút buồn cười, Thiên Nguyệt Triệt thú vị nói: "Đúng vậy." Rầm rầm rầm... Tiếng dày dẫm lên nền nhà vang dội, nam nhân vóc người thập phần cao lớn, một thân quân trang càng khiến hắn nổi bật bất phàm, nói thật, bộ dáng của nam nhân phi thường vừa mắt, không phải gầy yếu, mà khôi ngô vô cùng. Về điểm này rất giống Địch Trạch, hai người, dù là thân hình hay tướng mạo đều có bảy phần giống nhau. "Huynh đệ của ngươi?" Thiên Nguyệt Triệt mở miệng. "Đại ca." Địch Trạch mở miệng, người tới không phải ai khác, chính là đại ca của Địch Trạch – Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực. Sắc mặt vốn xanh đen của Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực lúc nhìn đến Thiên Nguyệt Triệt thì tươi tỉnh, đối với tiếng gọi của Địch Trạch căn bản là mắt điếc tai ngơ, đôi mắt mang theo dục vọng nhìn Thiên Nguyệt Triệt, "Bằng hữu của ngươi?" Mặc dù hỏi Địch Trạch, nhưng ánh mắt chưa từng rời Thiên Nguyệt Triệt. "Không phải." Địch Trạch trả lời không chút do dự, "Vừa rồi tiểu đệ thấy hắn không có chỗ ngồi, liền mời tới đây, lúc này vừa mới biết." Thái độ của Địch Trạch đối với Mộc Thực, cùng thái độ lúc nãy giống như hai người khác nhau, hình tượng lúc này mười phần là đệ đệ ngoan ngoãn, thấy vậy Liệt La Đặc trợn mắt hốc mồm, mặc dù như thế, vẻ thèm muốn của Mộc Thực đối với Thiên Nguyệt Triệt, hắn cũng không sơ sẩy, nam tử này... "Hóa ra là vậy, cũng coi như quen biết, nhị đệ dùng những thứ này chiêu đãi bằng hữu sao." Mộc Thực gọi thị giả đưa lên chút rượu và thức ăn, cùng Thiên Nguyệt Triệt nhiệt tình hàn huyên, "Không biết công tử xưng hô thế nào?" Thiên Nguyệt Triệt cũng ôn văn nhĩ nhã nói: "Họ Xa, tên Nguyệt Thiên." Thanh âm của Thiên Nguyệt Triệt rất nhẹ nhàng, có cảm giác say lòng người, thấy vậy, Địch Trạch có chút sửng sốt. Nghĩ thầm, thiếu niên này không đơn giản, vừa rồi còn có bộ dáng hồ ly, lúc này biến thành tiểu bạch thỏ, cái này không biết ai thành con ba ba trong hũ của ai. Thiên Nguyệt Triệt hoàn lễ, Mộc Thực lại cảm thấy phong tình vạn chủng. Thiếu niên này không chỉ có dáng vẻ tuyệt thế, mà ngay cả thanh âm cũng động lòng như vậy, chỉ nghĩ tới Mộc Thực đã kiềm nén không được vội vàng. "Xa Nguyệt Thiên." Mộc Thật suy nghĩ cái tên này: "Hình như đế đô không có người họ Xa, công tử là người bên ngoài tới?" Tuyệt thế mỹ nhân như vậy chưa từng thấy ở đế đô, cái này Mộc Thực càng thêm xác định Thiên Nguyệt Triệt là du khách ngoại lai, nhìn Thiên Nguyệt Triệt một thân y phục đẹp đẽ quý giá, hẳn cũng là quý tộc. Địch Trạch chăm chú ăn, nhìn tuồng vui, Đàn Thành diện vô biểu tình đứng ở chỗ tối, tâm vô tạp niệm tùy cơ mà động, Liệt La Đặc thỉnh thoảng lại nghĩ, nam tử này cách cái chết không xa. Đồ thuộc về nam nhân kia mà cũng dám tơ tưởng, mặc dù chủ tử nhà hắn không phải đồ vật, nhưng trong mắt nam nhân kia, chủ tử chính là vật sở hữu của y. Ai... Đầu năm nay, người không biết tự lượng sức mình quá nhiều. Mà trên lôi đài, Tệ Cự dùng hết toàn lực, vẫn bị đánh xuống, Mộc Thực ngồi ở đây, Thiên Nguyệt Triệt càng không thể nhúng tay, cho dù biết ma pháp sư kia âm thầm dùng ma pháp, nhưng trò chơi vốn có chủ thì cũng có khách chơi cho hết thời gian. Dù biết ma pháp sư dùng ma pháp, e rằng không có người dám nói. Tiếng vỗ tay như sấm vang bên tai, mọi người đang ngồi đều đứng lên, Thiên Nguyệt Triệt cũng cảm thấy có chút thú vị. Tệ Cự bị đánh đến nỗi cả người là máu, lảo đảo đứng lên, run rẩy đi lên lầu hai, đám người tự động nhượng một con đường, phàm là nơi hắn đi qua đều lưu lại vết máu. Hắn lết từng bước từng bước đất, sau đó dừng lại trước bàn Thiên Nguyệt Triệt, thở dốc quỳ trên mặt đất, "Tử tước đại nhân, van cầu ngài, tha cho đệ đệ của ta, bao nhiêu tiền ta làm trâu làm ngựa cũng trả lại cho ngài, van cầu ngài." Tay đầy máu kéo ống quần Mộc Thực, bị Mộc Thực một cước đá văng ra, lực đạo kia nói có bao nhiêu nặng thì có bấy nhiêu, thân thể cao lớn đột nhiên đứng lên, "Rác rưới, cút ngay, làm trâu làm ngựa? Trong phủ bản tước thiếu trâu ngựa sao?" Tệ Cự bị đá té trên mặt đất, nhưng vẫn khẩn cầu nam tử nắm giữ số phận hắn. Một màn này khiến ánh mắt Thiên Nguyệt Triệt tối sầm lại, bao nhiêu năm trước cũng có một người như vậy, đau khổ khẩn cầu cô nhi viện không mang mình đi. Hắn nói đệ đệ của ta không phải cô nhi, nó còn có ta, còn có ta chăm sóc. Ngay sau đó hô hấp có chút dồn dập. "Chủ tử." Liệt La Đặc quan sát Thiên Nguyệt Triệt thay đổi hơi thở, lo lắng gọi. Thiên Nguyệt Triệt đưa tay ngăn trở Liệt La Đặc, "Không sao." Sau đó đứng lên, ánh mắt lãnh ngạo nhìn xuống nam tử quỳ lạy trên mặt đất, ở nơi đó, ca ca cũng từng dùng nét mặt như vậy khẩn cầu người khác. Khi đó hắn liền thề, có một ngày hắn bắt tất cả những người từng khi dễ bọn hắn quỳ lạy trước mặt hắn, cho nên được lão đầu tử mang đi, lúc trở lại bổn gia kia, hắn trả thù tất cả bọn họ. Một người cũng không bỏ qua, bao gồm cả nam tử sinh ra hắn. "Bẩn muốn chết." Một câu lạnh nhạt mà vô tình, cắt đứt lời cầu xin của nam tử. Nam tử ngẩng đầu, sững sờ, hắn biết thiếu niên này, chính là thiếu niên lúc trước mua đi mã não La Hán. "Xin lỗi, khiến Xa công tử mất nhã hứng." Mộc Thực mang theo vẻ mặt lo lắng nhìn Tệ Cự, sau đó nét mặt ôn nhu chuyển hướng Thiên Nguyệt Triệt: "Công tử mới tới nơi này, nhất định có nhiều nơi chưa đến, nếu như không chê, bổn tước dẫn đường cho công tử, được không?" Mắt hạnh của Thiên Nguyệt Triệt nhảy lên, "Không sao, bổn công tử muốn đi Dục Hương lâu, nghe nói hôm nay Dục Hương lâu đấu giá, món hàng dường như không tệ." "Này..." Mộc Thực hơi nhíu mày, ánh mắt đánh giá Thiên Nguyệt Triệt một lần nữa, tựa hồ đang tự hỏi hai chuyện này có liên quan đến nhau? Thiên Nguyệt Triệt nghênh hướng ánh mắt của hắn, "Chuyện này bên ngoài xôn xao, công tử không biết cũng khó? Như vậy cũng tốt, nam nhân luôn có hứng thú, chúng ta cùng nhau đến xem?" Nếu như không phải khuôn mặt Thiên Nguyệt Triệt quá xa lạ, chắc chắn Mộc Thực sẽ cho rằng hắn có dụng ý khác, mà nhìn nét mặt Thiên Nguyệt Triệt, Mộc Thực nghĩ thầm người này có biết thân phận của mình hay không, nếu biết, hẳn không nói thẳng chuyện này trước mặt mình. Cân nhắc, Mộc Thật đáp ứng, cho nên đoàn người hướng tới Dục Hương lâu, mà Tệ Cự bị đánh trọng thương chỉ có thể lê bước đuổi theo. --- ------ ------ ------ ------ ------ ---- Dục Hương lâu Những người biết chuyện này đã ngồi bên trong chờ buổi đấu giá, đệ đệ của Tệ Cự thật sự xinh đẹp, nếu không e sợ luật pháp, hẳn là sớm có người tới cướp. Hơn nữa đệ đệ của hắn cũng thông minh, nếu không phải vì chuyện kiếm sĩ, sẽ không rơi vào bước đường này. Thiếu niên một thân y phục như ẩn như hiện, người định lực kém nhìn thấy, chắc chắn máu mũi chảy ròng. Cũng không thể trách người ta định lực kém, thật sự là ăn mặc quá hở hang, cơ hồ là trong suốt, hai điểm hồng anh trước ngực, chỗ thần bí dưới hạ thân cũng lộ ra. "Thật là một hài tử xinh đẹp." Thiên Nguyệt Triệt tán dương. "So với phong hoa nguyệt mạo của công tử, không đáng được nhắc tới." Mộc Thực lập tức phụ họa, "Nếu như công tử thích, bổn tước tặng tiểu tử kia cho công tử, được không?" "Tặng?" Thiên Nguyệt Triệt nghi hoặc nói, "Không phải đấu giá sao? Chẳng lẽ để công tử hao tài vì ta?" "Ha ha... Đương nhiên không phải, ca ca của tiểu tử này thiếu nợ bổn tước, dùng đệ đệ gán nợ, một tháng hạn định, hôm này là kỳ hạn một tháng, bây giờ tiểu tử này đã là của bổn tước." Nếu như không phải bây giờ có mục tiêu tốt hơn, Mộc Thực cũng không bỏ qua tiểu tử xinh đẹp kia. "Hài tử xinh đẹp như vậy, công tử không thích?" Thiên Nguyệt Triệt trêu đùa. "Hàng hóa chỉ là hàng hóa." Thanh âm của Mộc Thực đầy khinh thường, hắn coi trọng tiểu tử kia, nhưng tiểu tử kia rất hoang dã, cho nên hắn muốn giày vò. Đang tán gẫu, cuộc đấu giá đã bắt đầu, hóa ra từ tám năm trước Thiên Nguyệt Thiên Kỳ đến Sắc Vi đế quốc, chuyện long dương giữa nam nhân với nam nhân bắt đầu lưu hành. Đặc biệt trong giới quý tộc, chuyện chơi nam sủng càng là chuyện thường xảy ra. "SHIT, các ngươi xem lão tử là hàng hóa sao?" Thiếu niên bị trói tay chân chửi ầm lên. Nhưng thanh âm của hắn bị tiếng ồn ào lấn át. Thiên Nguyệt Triệt nhíu mày, nếu như vừa rồi hắn không nghe lầm, đó là từ SHIT, đây là câu nói trên địa cầu, tại sao thiếu niên này? "Các ngươi, bọn khốn kiếp kia, các ngươi bức người quá đáng, các ngươi không chết tử tế được." "Rác rưới, đầu heo, mau cởi trói cho tiểu gia, lũ quý tộc bại hoại, ta chửi con mẹ nó cả nhà các ngươi." Bất kể thiếu niên nhục mạ thế nào, giá tiền khởi điểm là 200 kim tệ, cái giá chưa bao giờ có của nam sủng, nhưng đế đô Mạn La giàu có vượt qua sự tưởng tượng của người thường, 200 kim tệ là cái gì. Thiên Nguyệt Triệt giơ tấm bảng lên, hiện trường lập tức yên tĩnh trở lại, an tĩnh không phải vì tấm bảng của Thiên Nguyệt Triệt, mà là mọi người phát hiện nơi này còn có một thiếu niên xinh đẹp xuất trần. "500 kim tệ." Thiên Nguyệt Triệt cười, không để ý tới ánh mắt của mọi người, mở miệng nói. 500 kim tệ? Thật đúng là vung tiền, vì một thiếu niên như vậy, Địch Trạch lắc đầu, không đáng. Hai lúa, nhìn nét mặt Địch Trạch, Liệt La Đặc cười nhạo, 500 kim tệ là cái gì, ban đầu chủ tử nói ngọc sư tử không tệ, nam nhân kia bỏ hơn trăm vạn kim tệ mua về, nó bằng ngân khố một năm của một nước nhỏ a. Biết Liệt La Đặc cười nhạo mình, Địch Trạch cũng không để ý, nhưng hắn khẳng định một việc, người tên Xa Nguyệt Thiên này không đơn giản. "600 kim tệ." ... "1000 kim tệ." Mộc Thực ra giá. Thiên Nguyệt Triệt sửng sốt, sao hắn ra giá, là định tặng mình hay cố ý ra giá? "1500 kim tệ." Một thanh âm trầm thấp mang theo không vui vang lên, thanh âm này? Thiên Nguyệt Triệt giật nảy một cái, thanh âm này hàng ngày nghe, hàng đêm nghe, chẳng lẽ nghe không ra. Nhưng sao y lại tới?
|
Quyển 4 - Chương 5: Ghen tức
Người tới Thiên Nguyệt Triệt không xa lạ gì, thậm chí là quá quen thuộc, nhưng Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực cũng quen thuộc vô cùng. Một thân hắc y, không cao lớn giống Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực, nhưng đồng dạng thon dài, mắt phượng mỹ lệ liếc về phía Thiên Nguyệt Triệt, dừng lại một chút, sau đó ưu nhã bước vào. Bởi vì sự xuất hiện của Thiên Nguyệt Thần mà nơi này yên tĩnh trở lại, rất nhiều người đều suy đoán nam nhân tuấn mỹ mà cao quý này là ai? Mồ hôi lạnh một giọt, hai giọt len lén rơi xuống, Thiên Nguyệt Triệt không ngờ nam nhân này sẽ tới đây, lúc này y phải ở ngự thư phòng mới đúng chứ? Thiên Nguyệt Thần dừng trước bàn Thiên Nguyệt Triệt, Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực định khom lưng hành lễ, bị Thiên Nguyệt Thần vung tay ngăn cản, "Miễn." Đơn giản một chữ cho thấy tính cách của Thiên Nguyệt Thần. Bởi vì động tác của Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực không rõ, cho nên rất ít người nhìn thấy, nhưng Địch Trạch ở bàn bên cạnh thấy được, có thể khiến đại ca tôn kính như vậy, thân phận của nam nhân này thật khiến người ta tò mò. Hơn nữa không biết có phải hắn đa nghi hay không, từ lúc Xa công tử nhìn thấy nam nhân này, động tác có vẻ rất cứng nhắc. Thiên Nguyệt Triệt hai mắt nháy a nháy nhìn Thiên Nguyệt Thần, dường như đang nói sao ngươi tới nơi này? Nhưng khiến hắn tức giận chính là tầm mắt của nam nhân này không nhìn hắn. Đôi mắt ôn nhu mà sâu thẳm luôn nhìn hắn, lúc này đang hài hước nhìn thiếu niên trên võ đài. Tâm vừa nhảy, phụ hoàng có ý gì, ăn vụng? Dường như tiểu điện hạ Thiên Nguyệt Triệt có chút hiểu lầm, trừ hắn ra, Thiên Nguyệt chưa bao giờ dùng ánh mắt ôn nhu nhìn người khác, mà giờ khắc này người ăn vụng cũng không phải y. Phải nói là, dường như người nào đó ăn vụng bị bắt gặp. Nhưng tiểu đông tây toàn thân ghen tuông không nghĩ như vậy, mặc dù ánh mắt Thiên Nguyệt Thần có vẻ nhìn chằm chằm thiếu niên gần như trần truồng trên vũ thai, nhưng dư quang thì hài hước liếc nhìn bảo bối đang hờn dỗi. Đấu giá, y còn dám đấu giá, Thiên Nguyệt Triệt nắm y phục, dùng sức kéo, lại dùng lực kéo, nhưng không biết có phải lão Thiên đối nghịch với hắn hay không, chất liệu y phục quá tốt, xé không được. "2000 kim tệ." Đấu giá, để xem, Thiên Nguyệt Triệt không đau không ngứa, dù sao tiền không phải của hắn. Ánh mắt Thiên Nguyệt Thần lăng lăng, tiểu đông tây còn muốn đấu giá: "2500 kim tệ." "3500 kim tệ." Tức chết hắn, phụ hoàng cư nhiên cũng theo ra giá, Thiên Nguyệt Triệt cảm giác máu nóng dâng lên, tựa hồ muốn phun ra. "4500 kim tệ." Phụ tử thi nhau đấu giá, người bên ngoài khó hiểu nhìn bọn họ, mà khiến Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực buồn bực chính là, một người là thiếu niên hắn muốn, một người là đế vương hắn không thể đắc tội, hai người này có chuyện gì chứ? Vì một tiện dân bình thường mà đấu như vậy, cho nên hắn hảo tâm len lén lôi y phục Thiên Nguyệt Triệt, ý bảo đừng đấu nữa, ở Mạn La đế quốc, Thiên Nguyệt Thần là chúa tể, nếu đắc tội với y, người thiệt luôn là Thiên Nguyệt Triệt. Thiên Nguyệt Triệt đang nổi nóng, làm sao chú ý hành động mờ ám của Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực, vung tay lên rút y phục của mình ra, lần nữa hung hăng nhìn chằm chằm Thiên Nguyệt Thần. Mặc dù hắn không chú ý tới, nhưng Thiên Nguyệt Thần chú ý tới, mục mâu hài hước nhất thời rét lạnh mấy phần, chỉ muốn lấy bả đao chặt cái tay trước mắt này, bảo bối của y mà cũng dám chạm. Thiên Nguyệt Triệt cảm nhận rõ ràng Thiên Nguyệt Thần tức giận, nhưng hắn cho là Thiên Nguyệt Thần tức giận vì hắn, vì hắn tranh giành thiếu niên với y, nghĩ tới đây hai mắt ủy khuất không ít. Nam nhân quả nhiên háo sắc. Hừ, ngươi muốn ta sẽ không cho ngươi. Cho nên phụ tử lại bắt đầu đấu giá, người lý trí nhất ở đây hiển nhiên là Nặc Kiệt đi theo Thiên Nguyệt Thần tới, vừa nhàn nhã ăn, vừa nhìn phụ tử tranh đấu. Hai người này ghen không ai thua ai, về điểm này hắn hiểu rõ nhất, bất quá... Tầm mắt Nặc Kiệt đột nhiên dừng trên người Thiên Nguyệt Triệt, xác thực mà nói là bị một nơi trên người Thiên Nguyệt Triệt hấp dẫn, kỳ quái, thật là kỳ quái, Nặc Kiệt lẩm bẩm tự nói. "Kỳ quái cái gì?" Liệt La Đặc không còn lo lắng, có nam nhân này ở đây, chủ tử sẽ không làm chuyện kinh thiên động địa, cho nên hắn gia nhập hàng ngũ tán gẫu. Nặc Kiệt như lưu manh nhìn Liệt La Đặc một cái, sờ sờ tóc của mình: "Này, sao tóc chủ tử lại có màu đen giống ta?" Tiểu điện hạ lúc nào cũng chú trọng bảo dưỡng mỹ dung? Phải học hỏi một chút, Nặc Kiệt nghĩ thầm. "Có cái gì kỳ quái, tinh dầu hà thủ ô của ngươi hiệu quả không tệ." Liệt La Đặc hảo tâm nhắc nhở. Phanh... Tay Nặc Kiệt rơi xuống đất, trong đầu vang lên ba chữ, hà thủ ô... Hà thủ ô... Hà thủ ô của hắn bị trộm? "Các ngươi biết nhau?" Nhìn hai người bọn họ dường như rất quen thuộc, Địch Trạch hứng thú hỏi, nào có chủ nhân đấu nhau, người hầu còn bình thản như vậy, cho nên hắn xác định bọn họ biết nhau, nói cách khác hai người đang đấu với nhau trước mắt biết nhau, nói như vậy, mắt Địch Trạch sáng lên, tựa hồ hiểu rõ. "Ngươi quản cái rắm." Liệt La Đặc không khách khí trả lời, sau đó hướng Nặc Kiệt hảo tâm nhắc nhở, "Ta nói tài chính đại thần, dường như hai người phía trước ra giá bao nhiêu, cũng xuất từ một túi tiền a." Di? Nặc Kiệt đột nhiên nhớ tới quan hệ này, tay gõ lên bàn, ba một tiếng, cái bàn chia năm xẻ bảy. Ánh mắt của mọi người dời sang người của hắn, bao gồm cả Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt. Nặc Kiệt rụt cổ lại, xong, cái bàn này nát, lại phải bồi thường tiền? (Nặc Kiệt nắm giữ trong tay tài chính của Mạn La đế quốc, tài chính là chuyện quan trọng, Thiên Nguyệt Thần giao cho người hắn tín nhiệm nhất quản lý.) Song cũng chỉ một lát, Thiên Nguyệt Triệt hoàn hồn, căm tức nhìn Thiên Nguyệt Thần, một tay nắm cổ áo Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực: "Người nọ là của ngươi, ngươi nói ngươi bán cho ai?" Này... Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực còn chưa nói, Thiên Nguyệt Thần nhìn động tác của Thiên Nguyệt Triệt, mục mâu sắc bén lại lạnh đi mấy phần, hai mắt đầy hàn khí nhìn về phía Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực. Bị hai người giáp công, hắn không biết lựa chọn thế nào, nhưng không biết vì sao, hắn cảm giác ánh mắt bệ hạ nhìn hắn giống như muốn giết hắn. Đó là tự nhiên, ai bảo thiếu niên là hắn mang tới, hơn nữa, lúc này nhi tử bảo bối của y lại nắm cổ áo hắn. Thật lâu Thiên Nguyệt Thần mới nhả ra hai chữ, "Buông tay." Buông tay? Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi, "Không được, ngươi buông tay trước." Thiên Nguyệt Triệt cho là Thiên Nguyệt Thần nói hắn buông tha thiếu niên kia. Thiên Nguyệt Thần nghi hoặc nhìn hắn, bảo y buông tay trước? Có ý gì, hai tay y đâu nắm vật gì, Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực nhìn hai người, nhắc nhở Thiên Nguyệt Triệt , "Công tử, vị này... Công tử, ý vị này là bảo ngươi buông tay đang nắm y phục của ta ra." Lời chưa dứt, Thiên Nguyệt Triệt càng nổi giận, chẳng lẽ hắn nắm y phục của người khác cũng không được? "Ta không buông." Vừa nói xong, nam nhân không kiên nhẫn bắt lấy tay Thiên Nguyệt Triệt, "Ta – không – cho – ngươi – nắm – y – phục – của – bất – kỳ – nam – nhân – nào – khác." Thanh âm nghiến răng nghiến lợi, nhưng phi thường rõ ràng. Ách? Thiên Nguyệt Triệt chưa kịp phản ứng, nhưng từ ánh mắt muốn phóng hỏa của nam nhân, tay nắm lấy cổ áo Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực đột nhiên thả, mục mâu tức giận, nghi ngờ đột nhiên sáng lên, hai tay ôm lấy cổ nam nhân, hai mắt mang theo hài hước, "Thân ái, có phải ngươi hiểu lầm cái gì hay không?" Kịch vui này vượt ngoài dự liệu của mọi người, vốn còn tưởng rằng có một trận đánh nhau oanh oanh liệt liệt, nhưng không ngờ... Mà kích động lớn nhất đương nhiên là chuyện hai người ôm ấp. Thiên Nguyệt Thần hiển nhiên tiếp thu ôm ấp yêu thương của người nào đó: "Cho nên ta chờ ngươi giải thích." Không phủ nhận cũng không thừa nhận, tham muốn độc chiếm người này đã đến điên cuồng, dùng lý trí không cách nào điều khiển cảm xúc, cho nên y thích. "Cái này..." Hết lần này tới lần khác có người lên tiếng quấy rầy phụ tử tán tỉnh, Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực nhìn hai người, rốt cục lấy lại thanh âm mất đi, "Hai vị biết nhau?" Thiên Nguyệt Thần liếc hắn, đối với người y không quan tâm y sẽ không giải thích, nhưng lại có người hảo tâm: "Chủ nhân, tiểu chủ nhân ra giá, thành giao hay không thành giao?" Người này hiển nhiên là Nặc Kiệt. "Thành giao." Không đợi Thiên Nguyệt Thần mở miệng, Thiên Nguyệt Triệt nói, "Như vậy, lão bản hiển nhiên không thể lấy cớ cự tuyệt, phải không?" Ánh mắt hài hước nhìn Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực. Mồ hôi lạnh nhỏ giọt, hắn có thể nói không sao: "Vâng, chỉ cần ngài cao hứng." Lời của Nặc Kiệt nhắc nhở hắn, tiểu chủ nhân, chắc chắn là tiểu điện hạ trong lời đồn, bệ hạ đối yêu thương tiểu điện hạ đến độ tiểu điện hạ muốn làm gì thì làm, xem ra không giả. Cũng may hắn chưa động thủ, Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực thở dài nhẹ nhõm, một lần thuận nước giong thuyền. Thiên Nguyệt Triệt thu hồi tầm mắt, "Chuẩn bị phòng, ta có chuyện muốn hỏi hắn." Chuẩn bị xong phòng sạch sẽ, hảo hạng, Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thần ngồi ở bên trong, nhóm người Nặc Kiệt, Liệt La Đặc, Địch Trạch, Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực bị chặn ở phía ngoài. Đẩy cửa phòng ra, thiếu niên ngạo khí mười phần đi vào, nhìn hai người trong phòng, một người thành thục tuấn mỹ, một người như hài tử, nhìn qua so với mình còn nhỏ hơn mấy tuổi, nhưng phá lệ xinh đẹp, xinh đẹp như Tinh Linh xuất trần. "Các ngươi mua tiểu gia ta?" Thiếu niên mở miệng nói lời thô tục, tùy tiện đi vào.
|
Quyển 4 - Chương 6: Giật mình
Đối với việc thiếu niên nói lời thô tục, Thiên Nguyệt Thần chỉ nhíu mày, không mở miệng, nhưng trên trán biểu hiện sự chán ghét tương đối rõ ràng, Thiên Nguyệt Triệt dùng chân đá đá y, ý bảo y thu liễm một chút. Nhận được nhắc nhở của Thiên Nguyệt Triệt, dù Thiên Nguyệt Thần có chút thu liễm, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn nhi tử bảo bối của mình. Thiếu niên không để ý Thiên Nguyệt Thần chán ghét hắn, mà còn khá hài lòng. "Ngươi là người thông minh…" Thiên Nguyệt Triệt mở miệng, "Nhưng, ngươi nghĩ sai rồi, người mua ngươi là ta, cho nên, dù y chán ghét ngươi cũng vô ích." Từng chữ từng câu của Thiên Nguyệt Triệt khiến thiếu niên sửng sốt, thế nào cũng không ngờ, người mua hắn cư là thiếu niên còn nhỏ tuổi hơn hắn. Hắn vốn cho rằng nam nhân thành thục trước mắt mua hắn, nên chỉ cần nam nhân này chán ghét hắn sẽ không đụng hắn, nhưng lúc này lại đổi thành thiếu niên trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn, thật không dám tin. Cửa lại mở một lần nữa, người tiến vào là Tệ Cự, cả người bị đánh đầy máu, thiếu niên cả kinh, vội vàng đỡ lấy, "Ca, sao ngươi... Ca..." Thiếu niên ôm lấy Tệ Cự, ánh mắt phẫn nộ nhìn Thiên Nguyệt Triệt, "Các ngươi muốn ta, cứ việc thượng, sao lại khi dễ ca ca của ta, còn đánh hắn như vậy?" Đối với sự chỉ trích của thiếu niên, Thiên Nguyệt Triệt cười nhạt, "Ngươi cho rằng ta có hứng thú với ngươi?" "Đệ, không liên quan đến bọn họ." Thanh âm của Tệ Cự có chút suy yếu, "Là ca ca vô dụng, không thể cứu ngươi, còn hại ngươi." "Ca, ngươi đang nói linh tinh gì vậy, huynh đệ không nên so đo, huống chi ca ca luôn chăm sóc ta, từ nhỏ đến lớn luôn tốt với ta, ca ca, không trách ngươi, thật sự không trách ngươi." Thiếu niên rơi nước mắt, ôm lấy ca ca, tay chân có chút luống cuống. "Hắn vì ngươi mà đến võ đài kiếm tiền, kết quả thua." Thiên Nguyệt Triệt không phải người hảo tâm, liền đổ thêm dầu vào lửa. "Cái gì? Ca..." "Là ta vô dụng, làm hỏng kiếm, mới làm hại ngươi..." "Ca, ta nói, chuyện này không liên quan tới ngươi." "Triệt nhi, trọng điểm." Thiên Nguyệt Thần lạnh lùng nhắc nhở, y không có hứng thú với tiết mục thân tình. Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, "Bây giờ ta mua ngươi, ca ca ngươi bị thương cần tiền xem bệnh, ngươi chỉ cần trả lời ta vài vấn đề, ta chẳng những có thể cho ngươi tiền, còn thả ngươi tự do, muốn giao dịch hay không?" Nào có chuyện tốt như vậy, thiếu niên không tin, nhưng hắn không còn con đường khác, "Cái gì... Giao dịch gì?" Thiên Nguyệt Triệt ưu nhã cười một tiếng, "SHIT, là từ ta vừa nghe ngươi mắng, nói cho ta biết, ngươi học được từ đâu, đây là vấn đề thứ nhất." Nghe từng chữ Thiên Nguyệt Triệt thốt ra, thiếu niên sửng sốt, nhất thời cảnh giác, "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?" Nhận thấy thiếu niên cảnh giác, Thiên Nguyệt Triệt ôn hòa cười nói, "SHIT, là ngôn ngữ của nước ta, hẳn là bạn kết giao của ngươi nói với ngươi, ta và bằng hữu tẩu tán, ta đang tìm hắn." Này... Thiếu niên lộ vẻ do dự, hắn không biết SHIT là ngôn ngữ của nước nào, nhưng hắn nghe hiểu được, phát âm của Thiên Nguyệt Triệt rất giống người kia, hắn từng cười hỏi người kia, sao lại có ngôn ngữ kì quái như thế, người kia nói từ này dùng để mắng chửi, không ai hiểu được, hơn nữa đó là ngôn ngữ đặc biệt của nước khác. "Ta... Ta không biết đây là ngôn ngữ của nước nào…" Mặc dù thiếu niên còn phòng bị, nhưng cũng thành thật nótrả lời, "Nhưng hắn nói, hắn tới từ một quốc gia thần bí, tên quốc gia kia là Trung Quốc." Phanh... Thiên Nguyệt Triệt đang ngồi trên ghế, đột nhiên đứng thẳng lên, tâm tình có chút kích động, khiến thiếu niên sợ hãi ngừng lại. "Triệt nhi." Thiên Nguyệt Thần kéo Thiên Nguyệt Triệt vào trong lòng, "Triệt nhi, ngươi quá kích động ." Thiên Nguyệt Triệt biết mình kích động, nhưng hắn hưng phấn, thật sự có người từ Trung Quốc tới, ngoài hắn và ca ca, còn có người Trung quốc tới đây, nếu nói cho ca ca biết, nhất định ca ca cũng có hứng thú. "Không sao, ngươi tiếp tục, ta nghe được tin tức của bằng hữu, có chút hưng phấn." Thiên Nguyệt Triệt hướng về phía thiếu niên, giải thích, giải thích vốn không cần thiết, hắn cũng chưa từng giải thích với người nào, đương nhiên trừ Thiên Nguyệt Thần, nhưng lúc này hắn muốn nghe thêm tin tức từ miệng thiếu niên. Thiếu niên cẩn thận nhìn nét mặt Thiên Nguyệt Triệt, đúng như Thiên Nguyệt Triệt nói, vẻ mặt thật là hưng phấn, có lẽ là vui sướng khi nghe tin tức của bằng hữu, thiếu niên nghĩ thầm, cảnh giác cũng mất đi, "Nhưng ta và hắn không quá quen thuộc, lúc ta mới quen hắn, bọn ta đều là hài tử lưu lạc..." Nói tới đây, trong mắt thiếu niên có chút khó xử, "Là khất nhi, bọn ta không có nhà, nhưng ta biết hắn không giống người khác." Khất nhi? Thiên Nguyệt Triệt nhớ ra cái gì đó, không mở miệng, tiếp tục nghe thiếu niên nói, "Hắn lợi hại hơn chúng ta, trước kia ta và ca ca bị những khất nhi khác trong thành khi dễ, hắn luôn trợ giúp bọn ta, hắn rất lợi hại, đánh nhau hơn hẳn bọn họ, có một ngày hắn nói với chúng ta, hắn phải rời khỏi chúng ta, hắn nói, trên người hắn có sứ mạng rất lớn, hắn muốn hoàn thành sứ mạng của hắn. Ta đã từng hỏi hắn, là sứ mạng gì, ta có thể giúp, hắn nói không giúp được, khi đó ta rất tức giận, ta nói, ngươi chưa nói sao biết ta không giúp được gì, chẳng lẽ ta vô dụng thế sao? Mặc dù ta biết, hắn không có ý này. Sau đó hắn nói cho ta biết, hắn có bốn bằng hữu thất lạc, hắn muốn tìm bằng hữu của hắn, nhưng biển người mênh mông, hắn nói hắn không biết làm thế nào để tìm. Có một buổi tối, bọn ta đang ngủ, trên người của hắn phát ra một loại ánh sáng mãnh liệt, bạch sắc quang mang chiếu rọi toàn thân của hắn, phi thường xinh đẹp, mê hoặc ánh mắt mọi người, thấy tia sáng này, hắn hưng phấn chạy ra ngoài, sau đó bọn ta cũng theo ra. Kết quả, bọn ta thấy bốn loại quang mang trên không trung, hắc, hồng, thanh, hoàng, lại thêm bạch sắc của hắn, là năm loại màu sắc. Hắn chỉ vào bầu trời, nói, đó là bằng hữu hắn muốn tìm, ta chưa từng thấy hắn hưng phấn như thế, hắn nói, hắn có thể xác định bằng hữu của hắn cũng ở đây, cho nên hắn phải đi tìm bằng hữu của hắn. Nhưng đại lục lớn như vậy, không biết đi đâu tìm, sau đó bọn ta có nghe nói, hiệp hội ma pháp có một cái gương thần bí, nó có thể thấy bất kỳ người nào mình muốn gặp. Cho nên hắn đến hiệp hội ma pháp tìm gương." Nghe lời thiếu niên, không chỉ Thiên Nguyệt Triệt kinh ngạc, ngay cả Thiên Nguyệt Thần cũng rung động, bạch sắc quang mang, tất cả mọi người đều biết, nó đại biểu cho cái gì. "Phụ hoàng?" Thiên Nguyệt Triệt nắm chặt tay Thiên Nguyệt Thần, tim đập thật nhanh, mà nguyên nhân trong đó ngay cả Thiên Nguyệt Triệt cũng cảm thấy kỳ quái, hắn chưa từng có khát vọng muốn tìm hiểu mãnh liệt như vậy. Người kia... Người kia... Cảm giác bàn tay truyền đến nhiệt độ, Thiên Nguyệt Triệt bình tĩnh lại, hỏi tiếp, "Đó là lúc nào?" "Tám năm trước, khi đó bọn ta mười tuổi." Tám năm trước, mười tuổi, nói cách khác, bây giờ hắn 18 tuổi, Thiên Nguyệt Triệt nghĩ tới điều gì đó, lấy từ trong lòng ngực ra một chuỗi mã não La Hán, "Vật này, ngươi có biết?" Nhìn mã não trong tay Thiên Nguyệt Triệt, đôi mắt của thiếu niên sáng ngời, "Di, sao nó ở chỗ ngươi, ban đầu ta thật sự không có tiền, đem cái này bán đi, đây là hắn cho ta, hắn nói có thể đổi rất nhiều tiền, ân, đại khái là năm năm trước." --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ Ra khỏi Dục Hương lâu, trở lại hoàng cung, dọc theo đường đi, Thiên Nguyệt Triệt lẳng lặng tựa vào ngực Thiên Nguyệt Thần, không nói gì. "Đang suy nghĩ gì vậy?" Nắm tay của hắn, Thiên Nguyệt Thần hỏi. Thiên Nguyệt Thần ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Đang suy nghĩ, phụ hoàng chưa nói cho ta rất nhiều việc." Thiên Nguyệt Thần sửng sốt, sau đó nhớ ra, "Ngươi không hỏi, ta cũng không để ý, hôm nay ngươi nhắc nhở, ta cũng nghĩ đến, Triệt nhi muốn biết chuyện của Thần tộc?" Hai người đi tới Kim Long điện, vào bên trong, ngồi trên trường tháp, cung nữ lập tức dâng trà và điểm tâm, sau đó Thiên Nguyệt Thần bảo các nàng lui ra. "Triệt nhi còn nhớ, ta từng nói, ta là Ám Dạ chi chủ?" Thiên Nguyệt Thần rót trà cho hai người. "Nhớ kỹ, ta biết ngươi là Ám Dạ chi chủ, hơn nữa Nặc Kiệt cũng biết thân phận của ngươi, đúng không?" Thiên Nguyệt Triệt tiếp lấy ly trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. "Đúng, Nặc Kiệt biết, Triệt nhi nhớ kỹ lời phụ hoàng, năm tám tuổi đi săn dã thú, kích thích nguyên tố hắc ám trong cơ thể ta, cũng là lúc ma pháp bạo loạn, đồng thời cũng giúp Ám Dạ chi tử tìm được Ám Dạ chi chủ, mang ta và Nặc Kiệt về Ám Dạ chi tộc, khi đó, ta mới biết chuyện giữa Ám Dạ chi tộc, Tinh Linh tộc, Thần tộc và Ma tộc." Thiên Nguyệt Thần bắt đầu nói về chuyện cũ.
|
Quyển 4 - Chương 7: Nói ra
Nghe nói, 300 năm trước, Ám Dạ chi chủ và Tinh Linh hoàng quyết đấu sinh tử trên đỉnh Linh Sơn, quyết đấu 3 ngày 3 đêm, nếu linh lực không gây ra chấn động mãnh liệt, e là không ai phát hiện bọn họ. Nghe nói, ngày thứ ba, lúc trưởng lão của Ám Dạ chi tộc chạy tới đỉnh Linh Sơn, thì nơi đó đã thành một mảnh hoang tàn, thứ duy nhất có thể thấy là dấu vết đánh nhau cường liệt. Sau đó, bọn họ thông qua Hắc ám chi châu cảm ứng được Ám Dạ chi chủ chưa chết, cho nên bọn họ mang theo Hắc ám chi châu đi tìm Ám Dạ chi chủ, không ngờ tìm được Ám Dạ chi chủ sống lại là ta. Triệt nhi nói đến tên mẫu thân ở kiếp trước, còn có Lợi Tư gia tộc, ta đều biết, bởi vì ta từng nhìn thấy danh sách Thần Tộc ghi lại trong ám nguyệt chi tộc." Nghe Thiên Nguyệt Thần phân tích, Thiên Nguyệt Triệt có chút suy nghĩ, chuyện Ám Dạ chi chủ và Tinh Linh hoàng quyết đấu ở đỉnh Linh Sơn, Thánh Anh cũng đã nói với hắn. Nhưng lúc này hắn bắt đầu hoài nghi, không hoài nghi Thánh Anh, mà hoài nghi chuyện phía sau. "Triệt nhi, chuyện Hồng Diệp nói cho ta biết, ngươi có thể là Tinh Linh hoàng chuyển thế, bởi vì Ám Dạ chi tộc nói cho ta biết, lúc Ám Dạ chi chủ biến mất, Tinh Linh hoàng cũng biến mất. Nhưng Triệt nhi, dù kiếp trước chúng ta đối đầu thế nào cũng không ảnh hưởng tới kiếp này, Triệt nhi là của một mình ta, duy nhất, Triệt nhi cũng nghĩ vậy, đúng không?" Thiên Nguyệt Thần đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt, hai tay nâng cằm Thiên Nguyệt Triệt, mục mâu sâu thẳm chăm chú nhìn hài tử trước mắt. Thiên Nguyệt Triệt đứng lên. Dù trong mục mâu kim sắc có chút nghi ngờ, nhưng ánh mắt nhìn Thiên Nguyệt Thần cũng kiên định như vậy, "Phụ hoàng, Tinh Linh hoàng là Tinh Linh hoàng, Ám Dạ chi chủ là Ám Dạ chi chủ, bọn họ khác Thiên Nguyệt Triệt và Thiên Nguyệt Thần, Triệt nhi và phụ hoàng sẽ không vì Ám Dạ chi chủ và Tinh Linh hoàng mà thay đổi. Cho nên, phụ hoàng cũng là của một mình Triệt nhi." Hai tay ôm lấy thắt lưng Thiên Nguyệt Thần, kiễng chân hôn lên môi nam nhân. Đầu lưỡi đưa vào cảm thụ đầu lưỡi của nam nhân. Toàn thân Thiên Nguyệt Thần bị dòng nước xiết bao phủ, đây là lần đầu tiên Triệt nhi kích động như thế, cũng là lần đầu tiên Triệt nhi chủ động như thế, vươn tay ôm lấy thắt lưng Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thần chuyển sang làm chủ. Nụ hôn vừa hôn kết thúc, khóe môi hai người lưu lại chỉ bạc, vẽ nên một đạo dâm mỹ, Thiên Nguyệt Thần vung tay, cửa tẩm cung nhanh chóng khép lại. Bên trong gian phòng nổi lên một cỗ kích tình. Tình cảm mãnh liệt qua đi, hai người xích lõa nằm trên giường ôm nhau, Thiên Nguyệt Triệt an tâm nằm trong lòng nam nhân, "Phụ hoàng, còn nhớ rõ ta từng hỏi ngươi, trong thiên hạ này không chỉ có một Tinh Linh hoàng phải không?" "Ý của Triệt nhi là Triệt nhi gặp được... ?" Thiên Nguyệt Thần đùa giỡn mái tóc của Thiên Nguyệt Triệt. "Ta và hắn đã giao thủ." Lời Thiên Nguyệt Triệt vừa nói, thiếu chút nữa hù dọa nam nhân. "Ngươi nói cái gì?" Thiên Nguyệt Thần dừng tay lại, giọng nói vô thức hiện lên lo lắng. "Phụ hoàng nghe vô cùng rõ ràng, ta từng gặp một nam tử ở Phỉ Bỉ Na thành lúc ra khỏi nhà lao, nam tử kia... Vô cùng... Phụ hoàng, ta tìm không được từ để hình dung nam tử này, thật sự rất khó tin, hắn giống như kiệt tác hoàn mỹ nhất của thượng đế, không có bất kỳ tỳ vết nào. Hắn có một mái tóc dài đen nhánh, hắn có một đôi mắt hắc sắc, khó tin hơn nữa, lúc hắn vận dụng linh lực, trong mắt của hắn cũng hiện lên ngũ thải quang mang giống ta, trán của hắn cũng có dấu hiệu hỏa diễm thấu minh. Hắn còn nói cái gì mà ngũ thần tướng kim mộc thủy hỏa thổ, ta không giải thích được, phụ hoàng, hắn rất mạnh." Thiên Nguyệt Triệt không nói hết, hắn không nói cho Thiên Nguyệt Thần biết, khi đó trong đầu của hắn xuất hiện bóng người mơ mơ hồ hồ kia, bóng người có một đầu bạch phát. Hắn cũng không nói cho Thiên Nguyệt Thần, nam tử kia nói, hắn không tiếc hủy diệt nguyên thần của mình để bảo vệ người kia. "Cho nên ngươi thua." Nét mặt Thiên Nguyệt Thần đầy lo lắng, chuyện quan trọng như thế mà bảo bối không nói cho hắn biết, vạn nhất bị thương thì sao? "Uh, rất thảm." Thiên Nguyệt Triệt thành thật gật đầu, đồng thời rúc vào lòng nam nhân, biểu hiện đáng thương. "Hắn đả thương ngươi?" Thanh âm Thiên Nguyệt Thần trầm xuống, sát khí này Thiên Nguyệt Triệt rất quen thuộc, bảo bối lại bị người khác đả thương dưới sự bảo vệ của y. Không thể tha thứ kẻ kia, cũng không thể tha thứ chính mình. "Uh, hình như bị thương, nhìn ánh mắt của hắn, tựa hồ muốn giết ta, nhưng ta cũng cảm thấy kì lạ, vì sao hắn không giết ta." "Triệt nhi, không được nói nhảm." Thanh âm Thiên Nguyệt Thần đột nhiên cao lên, giống như muốn phá màng nhĩ của Thiên Nguyệt Triệt, "Không được, ta không cho ngươi nói lời như thế." Chết tiệt, đột nhiên phát hiện thân thể của mình run rẩy, hài tử này muốn hành hạ y. Cảm giác được thân thể nam nhân lạnh như băng trong nháy mắt, Thiên Nguyệt Triệt mới ý thức được mình nói hơi quá, nhanh chóng ôm lấy nam nhân, "Phụ hoàng, ta không sao , không có chuyện gì, phụ hoàng, ta bảo đảm, sẽ không xảy ra chuyện này nữa." Lời bảo đảm của Thiên Nguyệt Triệt sớm không đáng tin, Thiên Nguyệt Thần chỉ liếc mắt nhìn hắn. "Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt có chút lắng, nhưng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cùng Thiên Nguyệt Thần mắt to trừng mắt nhỏ. "Triệt nhi, từ nay về sau, ngươi không được rời ta nửa bước." Hung hăng thậm chí là nghiến răng nghiến lợi nói. Thiên Nguyệt Triệt hiển nhiên biết điều mà đáp ứng, nếu lúc này phản kháng nam nhân, trừ phi hắn chán sống, thật ra hắn muốn nói, hắn định đến hiệp hội ma pháp tìm thiếu niên La Hán kia. "Sau đó?" Thiên Nguyệt Thần bình tĩnh hỏi tiếp. "Sau đó, ta cũng không biết, Đàn Thành và Đàn tìm được ta lúc ta đã hôn mê không... Không không... Bọn họ tìm được ta, ta chỉ bị đả thương, nhưng thương thế rất kỳ quái, tự động liền tốt, hơn nữa ngươi xem." Thiên Nguyệt Triệt hạ chăn xuống mấy phần: "Ngươi nhìn, toàn thân không có vết thương, hắc hắc... ." "Thiên Nguyệt Triệt, ngươi ngu ngốc." Rốt cục nhịn không được, nam nhân nổi giận, "Trên người của ngươi chảy huyết mạch của ta, hiểu không? Là huyết mạch của ta, ngươi cho rằng kế thừa huyết mạch Ám Dạ chi chủ là nói giỡn sao? Ngươi cho rằng lúc đầu trẫm cho ngươi máu là đùa giỡn sao?" Rống xong, Thiên Nguyệt Thần chưa từng sinh khí như lúc này, hận không thể bóp chết hài tử trước mắt. Thiên Nguyệt Triệt bĩu môi, có chút ủy khuất, "Nhưng ngươi đâu nói cho ta biết, thì làm sao ta biết được." "Thiên Nguyệt Triệt." Thiên Nguyệt Thần lại rống một lần nữa. "Tốt nha, ta thật sự không biết máu của quỷ hút máu sẽ giúp vết thương chóng lành như vậy." "Ngươi... Nói thật, sau đó thế nào?" Quyết định không tiếp tục vấn đề này, nếu không Thiên Nguyệt Thần hoài nghi, mình thật sự sẽ lỡ tay bóp chết hắn. "Sau đó hôn mê, ta rất mơ hồ, nhưng hình như ngũ hành thú đã cứu ta, ta cũng vậy không rõ, nam tử kia rời đi." Ngũ hành thú, hắn có nghiên cứu quá, nhưng không tìm thấy điều gì lạ. Ngũ hành thú? Thiên Nguyệt Thần buồn bực, là thứ đồ khiến y có cảm giác vô cùng quen thuộc? "Phụ hoàng, ngươi nói xem, nam tử kia có phải là Tinh Linh hoàng hay không, nếu hắn là Tinh Linh hoàng, vậy ta là ai?" Lòng hiếu kỳ của Thiên Nguyệt Triệt lại lan tràn, tiểu đông tây đã quên nam tử kia là cấm kỵ của Thiên Nguyệt Thần, mà lúc này, ba chữ Tinh Linh hoàng càng trở thành cấm kỵ của y. Cảm giác sắc mặt nam nhân càng ngày càng đen, Thiên Nguyệt Triệt biết điều chui vào trong chăn, lôi chăn lên đỉnh đầu giả vờ ngủ, thậm chí không dám phát ra tiếng hô hấp. Ai. Thiên Nguyệt Thần bất đắc dĩ than thở, vươn tay kéo chăn trên đỉnh đầu Thiên Nguyệt Triệt xuống, "Khó chịu như vậy, khiến thân thể không tốt thì sao?" Tâm, vẫn nghiêng về phía tiểu đông tây trước mắt hơn chính chủ nhân của nó. Thiên Nguyệt Triệt đau xót kêu, "Phụ hoàng." Cọ cọ Thiên Nguyệt Thần, sau đó nhắm mắt an tâm ngủ, khóe môi khẽ nở nụ cười ngọt ngào hạnh phúc. Nhìn Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thần lại than thở một lần nữa, sau đó ôm chặt tiểu đông tây, hai phụ tử cùng nhau đi vào giấc ngủ. Đến khi hai người thật sự đói bụng, mới chậm rì rì rời giường. Trong đại sảnh đã bày món ăn, Thiên Nguyệt Triệt chậm rãi đi đến chỗ ngồi, nhìn cái này không đói bụng, nhìn cái kia cũng không đói bụng, có lẽ ngày hôm đó thật sự rất thư thái. "Phụ hoàng, uy ta đi." Tiểu tổ tông lên tiếng, sao có thể không theo, vì thế Nặc Kiệt đứng một bên, cảm thấy ủy khuất thay Thiên Nguyệt Thần, tiểu điện hạ càng ngày càng quá mức, lúc nhỏ để bệ hạ uy còn chưa tính, trưởng thành vẫn lười biếng như vậy. Quá đáng hơn là tiểu điện hạ học người ta làm tiểu thâu, bóc lột hà thủ ô hắn sai người mang về từ Sắc Vi đế quốc, hắn phải bỏ ra nhân lực, vật lực, sau đó... Hắc hắc... Khấu trừ trong quốc khố. Đương nhiên chỉ là suy nghĩ, người thành thật như hắn hiển nhiên không dám động vào quốc khố, vì thế trong lòng Nặc Kiệt tự khinh bỉ chính mình. Thiên Nguyệt Triệt liếc thấy khuôn mặt ủy khuất của Nặc Kiệt, âm thầm cười.
|
Quyển 4 - Chương 8: Ti chế phòng
Ân... Một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng từ long sàng hoa lệ truyền ra, sau đó là cái chân dài trắng nõn từ trong chăn duỗi ra, tiếp theo ra một cánh tay trắng nõn, cuối cùng là cái đầu thủy phấn vươn ra. Thiên Nguyệt Triệt đưa tay duỗi lưng, mỗi ngày ngủ thẳng đến lúc muốn tỉnh thật là thoải mái, toàn thân vặn vẹo, mặc dù xương sống thắt lưng có chút mỏi, cũng may phụ hoàng cũng tương đối khắc chế, lại bôi dược, hơn nữa phụ hoàng âm thầm dụng công lực giúp hắn hoạt động gân cốt, cho nên cũng không đau. Cuối cùng là mở mắt, sau đó Thiên Nguyệt Triệt ngây ngốc. A... Tiếng thét chói tai chắc chắn không phong độ chút nào, những chú chim đậu trên cổ thụ ở Kim Long điện đều nhanh chóng mở cánh chạy trốn. Cung nữ, thị vệ ở Kim Long điện nghe thấy tiếng thét, đều dừng công việc trong tay, rối rít chuẩn bị binh khí, chạy ào vào nội thất. Mà trong đó nhất nhanh chân nhất là Đàn Thành và Đàn, đi tới nửa đường thì nghe Thiên Nguyệt Triệt hô to ‘Nặc Kiệt’, tâm vừa nhảy, "Tiểu điện hạ, nô tài tới cứu giá." Từng tảng bụi mù bay lên, ở chỗ kia không còn bóng dáng Nặc Kiệt. Ngự thư phòng, Thiên Nguyệt Thần đang cùng đại thần thương lượng vấn đề kiểm duyệt quân đội, đột nhiên nghe thấy tiếng chim chóc ríu rít bay qua nóc Ngự thư phòng, thoáng chốc suy đoán, chả lẽ chim chóc bắt đầu bay về phương bắc? Phanh... Nặc Kiệt rút trường kiếm xông vào nội thất. Phanh... Thị vệ rút ra bội kiếm đá văng cửa nội thất. Rầm rầm rầm... Bụi đất thổi qua tầm mắt của người, Nặc Kiệt cả người mồ hôi, triển khai tư thế chiến đấu, đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt. Kết quả, trên đầu mọi người một trận quạ đen bay qua. Chỉ thấy tiểu điện hạ luôn luôn kiêu ngạo lắc lắc chăn bông, chân đứng trên giường, hai mắt ngập nước nhìn bọn họ, ngón tay chỉ hướng khác "Nó... Nó là vật gì?" Thanh âm run rẩy kia tuyệt đối không phải giả. "Tiểu điện hạ, lúc này ngài vừa rời giường nên mơ hồ, nó là Tiểu Bạch a." Nặc Kiệt lấy khăn lụa từ trong lòng ngực ra, vừa lau trứ mồ hôi vừa nói, tiểu điện hạ chưa trưởng thành đã mắc chứng bệnh mất trí của người già, thật đáng thương. "Câm miệng." Thiên Nguyệt Triệt lập tức lại đổi thành nét mặt hung dữ, nhưng khóe mắt lướt qua Tiểu Bạch vẫn còn run rẩy, "Nó... Nó thật là Tiểu Bạch?" Chớ trách Thiên Nguyệt Triệt hoài nghi, thật ra lúc này Tiểu Bạch không phải là Tiểu Bạch toàn thân trắng trắng trắng mập mạp ngày thường, mà toàn thân đen sì, nếu hai con mắt không dao động, không ai biết đó là người hay quỷ? "Hắc hắc." Tiểu Bạch nhếch môi, tạo một độ cong nho nhỏ, "Nhìn... Đẹp... Chứ?" Ở trong mắt Tiểu Bạch, màu đen là phi thường xinh đẹp, nguyên nhân rất đơn giản, nhận lấy ảnh hưởng của Thiên Nguyệt Thần, bởi vì Thiên Nguyệt Thần luôn dùng y phục hắc sắc, mà Thiên Nguyệt Triệt lại thích Thiên Nguyệt Thần như vậy, cho nên Tiểu Bạch đơn thuần cho rằng màu đen là đẹp nhất. "Đẹp mắt?" Thiên Nguyệt Triệt chỉ kém không thét chói tai, cái này mà đẹp mắt, hắn ghét nhất ghét nhất màu đen , không, phải nói hắn ghét nhất động vật màu đen, về phần lý do, lòng tự ái quá cao nên không thể nói ra. Nhưng cũng không phải chuyện gì lớn, chẳng qua là kiếp trước Thiên Nguyệt Triệt bị lão gia tử bắt lên đảo đơn độc huấn luyện, đã từng một mình khiêu chiến hai con gấu đen, cái cảm giác sống lại từ vực thẳm còn khắc sâu, cho nên khi Tiểu Bạch toàn thân đen thui xuất hiện trước mặt hắn, hắn vô thức cho rằng mình trở lại nơi đó. Tiểu Bạch đơn thuần nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Thiên Nguyệt Triệt, cho nên khi Thiên Nguyệt Triệt không để ý, Tiểu Bạch cho rằng hắn khen ngợi nó. Nụ cười trên khuôn mặt tối như mực càng thêm rực rỡ, Thiên Nguyệt Triệt rùng mình. "Đi ra ngoài, các ngươi đi ra ngoài trước." Đuổi những người đang xem cuộc vui ra ngoài, trong lòng hung hắn mắng Tiểu Bạch một trận, hình tượng của hắn, quang huy, lãnh tuấn đều mất hết. Tiểu Bạch nhìn mọi người rời đi, nghĩ rằng Thiên Nguyệt Triệt rất hài lòng với nó, bởi vậy cầm lấy y phục của Thiên Nguyệt Triệt, định nhảy lên giường mặc vào cho hắn, kết quả... "Đừng tới đây." Vươn một tay giữ khoảng cách với Tiểu Bạch, "Sao ngươi biến thành như vậy, ai làm cho ngươi?" Vốn là trắng trắng khả ái cỡ nào, bây giờ, mười phần biến thành tiểu hắc hùng. Di? Tiểu Bạch mở tay nải, vươn vào bên trong tìm tòi, sau đó lấy ra một lọ đồ, mà thứ đồ này Thiên Nguyệt Triệt rất quen thuộc, chính là tinh dầu hà thủ ô hắn nhuộm tóc lúc trước. Trán nổi gân xanh, đúng là tiểu bạch si, "Ném y phục tới đây, ngươi đứng yên, đừng nhúc nhích." Tiểu Bạch không hiểu giật giật đầu, sau đó vẫn biết điều một chút ném y phục cho Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Triệt nhận lấy y phục mặc trên người, không kịp cột chặt dây lưng, lộ rõ vùng ngực còn tràn đầy hồng ngân, đi nhanh ra bên ngoài. "Tới đây." Đi tới ôn thất, Tiểu Bạch lập tức đuổi theo. "Nhảy xuống." Chỉ chỉ dục trì, nói với phía Tiểu Bạch, "Đem mình tẩy sạch sẽ." Tiểu Bạch cho là Thiên Nguyệt Triệt ghét bỏ nó không chịu tắm, thật ra mỗi ngày nó đều tắm sạch sẽ mà, nhưng nhìn bộ dáng hết sức căng thẳng của Thiên Nguyệt Triệt, Tiểu Bạch rụt cổ, theo ý của hắn thì tốt hơn. Đợi Thiên Nguyệt Triệt ra ngoài lấy trường bào bạch sắc mặc vào rồi trở lại ôn thất, phát hiện Tiểu Bạch đã ngồi ở trên chăn lông, nhưng toàn thân của nó vẫn tối như mực. Nghĩ tới mái tóc của mình, Thiên Nguyệt Triệt mới biết, hà thủ ô chẳng những có chức năng làm đen tóc mà còn làm đen da. "Thôi, đi theo ta." Tuyệt đối không muốn nó đi theo hắn, Thiên Nguyệt Triệt nghiêm mặt ra khỏi Kim Long điện. "Chủ tử." Đàn vừa bưng điểm tâm vào, nhìn thấy Thiên Nguyệt Triệt nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, vội vàng đuổi theo, ít nhất lúc người khác bị chủ tử khi dễ, nàng có trò vui để xem. Ti chế phòng Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên Thiên Nguyệt Triệt tới ti chế phòng, người chưa bước vào đại môn, liền nghe thanh âm cung kính bên trong, "Cung nghênh tiểu điện hạ quang lâm ti chế phòng." Ở trong hoàng cung, ai cũng biết, bắt được tâm của tiểu điện hạ tâm còn quan trọng hơn bắt được tâm bệ hạ, hàng năm, cống phẩm ti chế phòng thu về đều đưa đến Kim Long điện đầu tiên để bệ hạ chọn lựa, mà bệ hạ luôn để tiểu điện hạ chọn, những thứ tiểu điện hạ không muốn mới đưa tới các cung, các điện cho tần phi. Mà nay năm, những cống phẩm tơ tằm thu được, chưa báo lại bệ hạ, tiểu điện hạ đã quang lâm, đối với ti chế phòng mà nói, là vinh hạnh lớn lao. Thợ thủ công của ti chế phòng là một nam tử phi thường xuất sắc, họ Phỉ, mọi người gọi hắn là Phỉ ti chế. "Tham kiến tiểu điện hạ." Mặc dù Phỉ ti chế có chút nghi hoặc chuyện tiểu điện hạ đến, nhưng lễ nghi ắt không thể thiếu, mà Thiên Nguyệt Triệt cũng biết Phỉ ti chế, bởi vì mỗi lần đưa vải vóc đến Kim Long điện giúp Thiên Nguyệt Triệt may y phục đều là Phỉ ti chế, "Tiểu điện hạ có gì phân phó chỉ cần sai người đến truyền lời là đủ, đâu phiền tiểu điện hạ tự mình quang lâm." "Miễn." Thiên Nguyệt Triệt bước lên cách mọi người một khoảng, "Bổn điện muốn làm vài món xiêm y, nơi này có vải vóc gì nhìn thuận mắt." Nhìn thuận mắt? Mọi người không rõ, rốt cuộc loại vải vóc nào mới thuận mắt tiểu điện hạ. Phỉ ty chế khiêm tốn hữu lễ nói, "Ti chế phòng mới thu nhận vải vóc tối hôm qua, hôm nay vẫn chưa sắp xếp tốt, nếu tiểu điện hạ thích, có thể lấy trước, sau đó vi thần sẽ ghi chép lại." Thiên Nguyệt Triệt thấy lời này nghe lọt tai, chăm chú nhìn Phỉ ti chế một lúc, sau đó kiêu ngạo nói, "Phỉ ti chế là một người thông minh." Đối với lời khen ngợi của Thiên Nguyệt Triệt, Phỉ ti chế chỉ mỉm cười, liền dẫn Thiên Nguyệt Triệt vào gian phòng chứa vải vóc để lựa chọn. Ngày thường Thiên Nguyệt Triệt tự mặc y phục đã là quá tốt, hơn nữa đều phụ hoàng trực tiếp giúp hắn chọn lựa, cho nên Thiên Nguyệt Triệt mới nhìn một cái đã cảm thấy hoa mắt. Mục mâu tùy ý đảo quanh, tận lực xem vải vóc nào có màu sắc sạch sẽ, đột nhiên một cậy vải đập vào mắt của hắn. Thiên Nguyệt Triệt chỉ vào cây vải kia, "Cái này đi." Vải màu trắng sữa, hoa văn giống nhau, nếu người mặc thì điềm đạm đáng yêu ý nhị, nhưng tiểu bạch si kia mặc thì thêm nét hồn nhiên. "Cái này... ?" Phỉ ti chế lộ vẻ khó xử, "Tiểu điện hạ, loại này chỉ còn một cây, hơn nữa đã được nương nương chọn, gần đây thân thể của vị nương nương kia không thoải mái, cho nên liên tục đặt trước." "Nương nương? Vị nương nương nào?" "Bẩm tiểu điện hạ, là Thư phi nương nương." Phỉ ti chế thành thực nói. Thư phi? Trong mắt Thiên Nguyệt Triệt hiện lên sóng ngầm: "Phỉ ti chế, vừa rồi bổn điện mới khen ngươi thông minh, lúc này ngươi lại hồ đồ." "Thỉnh tiểu điện hạ bớt giận." Phỉ ti chế nhanh chóng khom lưng. "Bớt giận?" Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên nở nụ cười, "Phỉ ti chế là người hiểu chuyện, trong cung, bổn điện nói một không hai, cây vải này, bổn điện muốn, nếu ngươi không thể ăn nói với Thư phi, bảo nàng bản đến nói với bổn điện, hay là Phỉ ti chế cảm thấy bổn điện phải thỉnh phụ hoàng tới lấy cây vải này mới được?" "Không không không... Nếu tiểu điện hạ muốn, vi thần phỏng đoán Thư phi nương nương cũng nguyện ý bỏ những thứ yêu thích." Hài tử này... Phỉ ti chế không ngừng thở gấp, đều nói hài tử đế vương gia sớm thành thục, nhưng hắn thấy, hài tử này không thành thục đơn giản. Xem ra, chờ hài tử này thỏa mãn sẽ nhanh chóng rời đi, ở trong cung nhiều năm, lần đầu tiên hắn thấy một hoàng tử như vậy, mà hoàng tử này lại được đế vương cực kỳ sủng ái. Phần sủng ái kia, chỉ sợ là ngay cả ba nghìn mỹ nữ chung một chỗ, cũng không cách nào bằng. Thiên Nguyệt Triệt không quan tâm Phỉ ti chế đang nghĩ gì, theo hắn thấy, Thư phi kia muốn may y phục đi quyến rũ phụ hoàng, hừ, đừng nói bổn điện nhằm vào ngươi, thật sự là ngươi quá chướng mắt. Nếu giống như mẫu thân của Thiên Nguyệt Thiên Hâm – Trữ quý phi, mặc dù thích tranh giành, nhưng không có đầu óc, thì hắn cũng không thèm làm khó nàng. Tìm được vải, Phỉ ti chế hỏi, "Tiểu điện hạ vẫn muốn như trước kia, cùng một màu sắc may hai bộ sao?" Y phục của nam nhân đơn giản hơn nữ nhân, thân thể Thiên Nguyệt lại mảnh khảnh, cho nên một cây vải có thể làm được hai bộ. "Không, bổn điện không may cho mình." Thiên Nguyệt Triệt nói, sau đó hướng phía đại môn, trầm giọng hô to, "Còn không đi vào cho ta." Tiếp theo, trước mắt bao người, Tiểu Bạch từ từ thẹn thùng đi đến, từ từ là vì cảm thấy có lỗi khi để Thiên Nguyệt Triệt may y phục cho nó, còn thẹn thùng là vì bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy. Đây là vật gì? Mấy thị nữ tựa vào nhau, tò mò nhìn vật toàn thân đen sì trước mắt, bọn họ chỉ nghe nói, tiểu điện hạ có hai sủng vật, một là Tiểu Bạch trắng trắng mập mạp phi thường khả ái, hai là Thủ Điện Đồng tùy hứng, thích đẹp lại hay làm xằng làm bậy. Nhưng, cái này là...
|