Thiên Nguyệt Chi Mị
|
|
Quyển 4 - Chương 9: Tim đập nhanh
Toàn thân đen sì, giống như than, đây chẳng lẽ là sủng vật tiểu điện hạ mới thu? Có kẻ can đảm mở to mắt nhìn, muốn nhìn xem nó kỳ quái ở chỗ nào, có kẻ nhát gan cúi đầu, nhưng không che dấu được lòng hiếu kỳ. Tiểu Bạch ngoài thẹn thùng còn vô cùng kiêu ngạo, rốt cuộc cũng là gia hỏa có lòng tự ái, được nhiều người nhìn chăm chú như vậy, rất thỏa mãn. Chuyển cước bộ đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt, mở to hai mắt sáng ngời nhìn hắn. Thiên Nguyệt Triệt hướng Phỉ ti chế mở miệng, "Tới, lượng lượng hình dáng của nó, làm cho nó mấy bộ, bổn điện không muốn nhìn toàn thân đen thui của nó." "Vâng, vi thần rõ ràng." Thật ra hắn cảm thấy vật đen sì này khả ái, đương nhiên lời này không dám nói trước mặt Thiên Nguyệt Triệt. Nhìn nét mặt Thiên Nguyệt Triệt, mặc dù giọng nói có chút cứng nhắc, nhưng trong đó vẫn không che dấu được yêu thích với gia hỏa đen thui kia, nếu để Thư phi biết được, cây vải nàng thích bị sủng vật của tiểu điện hạ cướp đi, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Hậu cung quả nhiên an tĩnh quá lâu rồi. Rời khỏi Ti chế phòng, Thiên Nguyệt Triệt cũng không để ý Tiểu Bạch theo sau hắn, một mình một người tản bộ. Ngự thư phòng Sau khi cùng quân chính đại thần thương lượng tốt chuyện kiểm duyệt quân đội, Thiên Nguyệt Thần liền gọi ám Tinh Linh Ám Diễm ra, y phục Ám Diễm lộn xộn, trước ngực lưu lại hồng ngân, nét mặt dâm mỹ còn mang chút mùi vị hoan ái. "Lúc này ngươi nên ôm bảo bối của ngươi mới phải? Gọi ta tới làm gì?" Thiệt là, cũng không nhìn hoàn cảnh, đem hứng thú thật vất vả mới đến được một nửa của hắn cắt đứt. Thiên Nguyệt Thần đầy ý cười đánh giá toàn thân cao thấp Ám Diễm một lần, dù mặc y phục, nhưng vẫn có thể thấy rõ là vội vội vàng vàng mặc lên. "Y phục của ngươi mặc ngược." Thiên Nguyệt Thần nhắc nhở. Ám Diễm vừa nhìn, quả nhiên. Tiện tay cởi y phục, thân thể xích lõa hiện hiển, đúng như Thiên Nguyệt Thần đoán, vóc người không tệ, nam nhân tà ác hảo tâm đánh giá, nhưng là... Ánh mắt liếc về hạ khố Ám Diễm, tựa hồ vật kia còn cong lên. Thiên Nguyệt Thần phá lên cười. "Hâm mộ cũng không dùng nét mặt như ngươi." Ám Diễm tuyệt không cảm thấy thẹn thùng, tùy ý ngồi xuống ghế, "Không làm xong, chưa kịp đi vào, đã bị ngươi tìm tới, trong khoảng thời gian ngắn không thể xuống." Rõ ràng là lời hạ lưu cực kỳ, thốt ra từ miệng nam tử này, còn mang theo một tia quyến rũ. "Ta còn nghĩ ngươi bị người đi vào kia." Ý cười trong mắt Thiên Nguyệt Thần càng đậm. "Chó má, ta đường đường ám Tinh Linh tam hoàng tử, ai có lá gan này, ngươi cho rằng ta là bảo bối nhà ngươi." Thanh âm Ám Diễm vừa dứt, một tia sát khí xẹt qua mặt hắn, Ám Diễm vươn tay sờ, trên mặt chảy máu, mẹ kiếp, tốc độ của nam nhân này càng lúc càng nhanh. "Lần sau nhất định vẽ hoa lên cổ ngươi." Thiên Nguyệt Thần nheo mắt, uy hiếp, "Ngươi nên may mắn lời này là nói trước mặt ta, nếu như là bảo bối của ta, nhất định róc da, rút gân ngươi, hắn rất có hứng thú mở bụng Tinh Linh, nghiên cứu một chút." Mặc dù ánh mắt Thiên Nguyệt Thần mang theo ý cười như cũ, nhưng Ám Diễm nhìn ra sự chăm chú trong mắt y, nam nhân này đã thật sự sa vào, tình cảm nồng đậm như vậy, là dành cho hài tử kia? Nghĩ đến nam nhân này cũng có một ngày như vậy, tâm tình của Ám Diễm theo đó mà tốt lên, "Nói đi, gọi ta ra, có chuyện gì?" Thiên Nguyệt Thần liền nghiêm túc, "Ngươi biết bao nhiêu về thần tướng và Tinh Linh tộc?" Ám Diễm chân thành nói, "Nếu như ngươi hỏi ta chuyện Ám Tinh Linh, ta đương nhiên biết rõ ràng, nếu là chuyện Quang Tinh Linh, hiển nhiên không nhiều lắm, tựa như loài người các ngươi có lãnh địa có quốc gia khác nhau, Ám Tinh Linh và Quang Tinh Linh cũng độc lập." "Được rồi, là ta không nói rõ ràng." Thiên Nguyệt Thần buông tay ra, "Đối với Tinh Linh hoàng và... Ngũ thần tướng, kim mộc thủy hỏa thổ, ngươi biết bao nhiêu?" Trong Tinh Linh tộc, thật ra địa vị của Quang Tinh Linh cao hơn Ám Tinh Linh, bởi vì Quang Tinh Linh là quang hệ ma pháp, bọn họ càng dễ tiếp cận với Tinh Linh hoàng. "Tinh Linh hoàng ở Tinh Linh điện tại thiên hà, nơi đó không phải người bình thường muốn vào là vào, tất cả mọi người đều nói 300 năm trước Tinh Linh hoàng mất tích, nhưng không đúng, Tinh Linh hoàng chỉ bế quan." "Nói cách khác Tinh Linh hoàng không mất tích?" Nếu như Tinh Linh hoàng không mất tích, ấn kí của Triệt nhi là gì? "Không sai, bởi vì 200 năm trước, Tinh Linh hoàng triệu Quang Tinh Linh Vương và phụ vương ta vào điện, nói là hắn muốn bế quan. Chuyện Tinh Linh giới giao cho hai người bọn họ quản, chuyện này phụ vương ta có nhắc tới." Ám Diễm cũng khẳng định phụ vương sẽ không lừa gạt bọn họ. "Vậy ngũ thần tướng đâu?" Đây là một chuyện khiến Thiên Nguyệt Thần hoang mang, thậm chí là vô cùng lo lắng, theo lời Ám Diễm giải thích, Tinh Linh hoàng không chuyển thế, vậy trên đỉnh Linh Sơn năm đó, Tinh Linh hoàng và Ám Dạ chi chủ luận võ, chả lẽ Tinh Linh hoàng thắng? "Thần tộc là chủng tộc thần bí nhất trong tứ đại thần tộc, Tinh Linh tộc, Ma tộc, Ám Dạ chi tộc, Thần tộc, đồng thời Thần tộc cũng là sự tồn tại nghiêm mật nhất, hơn nữa chỉ có tướng lĩnh của Thần tộc mới đủ tư cách xưng là thần tướng, ngũ thần tướng kim mộc thủy hỏa thổ ngũ, nếu ta nhớ không nhầm, là năm nam tử kia." Ám Diễm đang nhớ lại năm người đó. "Năm người?" Thiên Nguyệt Thần căng thẳng, chân mày vô thức nhíu lại. "Bên cạnh Quang Minh thần tử là ngũ thần tướng, lúc ta còn nhỏ đã được tham gia yến hội cử hành ở Tinh Linh điện, đã từng may mắn thấy Quang Minh thần tử đến, mà bên cạnh hắn có năm nam tử theo cùng, cơ hồ là như hình với bóng, phụ vương ta nói với ta, đó chính là ngũ thần tướng, nhưng đã lâu, ta nhớ không rõ lắm. Mà Quang Minh thần tử... ." Ám Diễm nhớ đến nam tử kia, trong mắt không khỏi hiện lên mê hoặc, "Ta chưa gặp qua người như vậy, cao cao tại thượng, rõ ràng là ôn hòa, giống như ánh mặt trời chói mắt, nhưng lại xa tận chân trời, khiến người ta chỉ có thể đứng xa hướng tới, kính ngưỡng, hơn nữa... Hắn mang diện cụ màu bạc mặt, nghe nói dù ở Quang Minh thần giới hắn cũng như thế, người biết chân diện mục của hắn, sợ rằng chỉ có ngũ thần tướng." "Hắn... Hắn... ." Chết tiệt, chữ hắn phảng phất nghẹn trong cổ họng, thế nào cũng nói không nên lời, tâm, vì sao lại đau như vậy, giống như bị lợi khí (vật sắc bén) xẹt qua, nhưng không tìm được vết thương, hắn... Ám Diễm nói đến nam tử kia, tại sao khiến y cảm giác quen thuộc, tựa như nam tử đó đã từng đứng trước mặt y. Nếu nói kiếp trước y là Ám Dạ chi chủ đã thấy nam tử kia, mà bóng dáng của nam tử kia tồn tại trong kí ức ở kiếp sau, có lẽ không kỳ lạ, nhưng kỳ lạ chính là, loại đau lòng này không giống bình thường, đau thậm chí cả hô hấp cũng khó khăn, xảy ra chuyện gì? Loại đau này Thiên Nguyệt Thần hiểu rõ, khi y nhìn thấy Triệt nhi năm tuổi, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, khi y cởi y phục Triệt nhi, thấy vết máu thật sâu sau lưng, y hiểu được loại đau này. Là yêu, chỉ có yêu đến sâu đậm, mới đau như thế. Chẳng lẽ... Chẳng lẽ y yêu Quang Minh thần tử, không không không... Thiên Nguyệt Thần đột nhiên kinh hoảng, thân thể cũng phát run, cái này không thể nào. "Uy, ngươi không sao chớ?" Ám Diễm tiến lên, lo lắng nói. Tiếng gọi của Ám Diễm kéo lý trí Thiên Nguyệt Thần trở về, đưa tay bóp trán của mình, đều là mồ hôi, "Không sao, về Tinh Linh hoàng và Quang Minh thần tử. Ngươi có ấn tượng với bề ngoài của bọn hắn không?" Thanh âm bất đồng vừa rồi, đột nhiên bị đè nén rất nhiều, cảm giác tim đập nhanh còn quanh quẩn trong lồng ngực. "Ân." Ám Diễm gật đầu. Một canh giờ sau, Ám Diễm đem hai tờ giấy mở ra, đặt ở trước mặt Thiên Nguyệt Thần. Lấy hai tờ giấy, mục mâu của y co rụt lại, cảm giác lòng đau như dao cắt lại tới, hơn nữa sâu như vậy, dày như vậy, nhưng là,… "Ám Diễm, không phải ta chê cười ngươi, bỏ mặt nạ ra, hai người kia giống nhau như đúc." Di? Ám Diễm tiến lên cẩn thận nhìn một chút, cả kinh, "Lúc ấy ta nhớ bề ngoài của Tinh Linh hoàng và Quang Minh thần tử mà họa, không ngờ... ." Ám Diễm cũng có chút không tin, thật là giống nhau, nếu như không có mặt nạ, sợ rằng... "Vẫn còn có chút bất đồng, mặc dù bóng dáng tương tự, nhưng khí chất bất đồng, tượng trưng cho hai người, Tinh Linh hoàng ôn hòa mang theo khiêm tốn, nhưng Quang Minh thần tử thì khác, đó là ôn nhu tận sâu linh hồn, ngươi nhìn ánh mắt của hắn... ." Thiên Nguyệt Thần lại sửng sốt, ánh mắt của hắn sao có thể ôn nhu như vậy, là ai khiến ánh mắt của hắn trở nên ôn nhu đến thế, mà ánh mắt này y rất quen thuộc, Triệt nhi, là lúc Triệt nhi nhìn y. Cho nên... Thiên Nguyệt Thần nắm chặt hai tay, tựa hồ đáp án sắp được công bố. "Ám Diễm, lúc yến hội, ngươi còn nhớ rõ? Ngồi đối diện với Quang Minh thần tử, là ai?" Ám Diễm đứng xem, hắn có thể khắc họa ánh mắt chính diện của Quang Minh thần tử, nói như vậy, người được Quang Minh thần tử nhìn chăm chú, phải ngay đối diện Quang Minh thần tử, ở vị trí ánh mắt của hắn nhìn đến. "Ân... ." Ám Diễm hoàn hồn một chút, "Nga, là Ám Dạ chi chủ, là một nam nhân phi thường xuất sắc." Bang bang... Tim đập không giống bình thường, "Nam nhân thế nào?" Hiển nhiên y biết kiếp trước mình trông như thế nào, nhưng vì xác định trí nhớ của Ám Diễm, nên y mới hỏi. "Người nọ có một đầu bạch phát, rất cao ngạo, nhưng rất cường đại, một thân hắc y, hắn đặc biệt thích dùng y phục hắc sắc, phụ vương ta nói, trừ người này, thiên hạ không người nào có thể mặc y phục hắc sắc gợi cảm như vậy." Ám Diễm vừa nói vừa thở dài, Ám Tinh Linh cũng thuộc về bóng tối, sao phụ vương có thể khen ngợi một người, tự diệt uy phong của mình.
|
Quyển 4 - Chương 10: Đã định trước
Qua chừng hai giờ, người nào đó nhàm chán cực độ, chân đổi tới đổi lui, cuối cùng vẫn đi đến Ngự thư phòng. Thị vệ ở ngự thư phòng hiển nhiên không cản hắn. Phanh... Ở trong mắt Thiên Nguyệt Triệt, dùng chân đá cửa tương đối dễ dàng, cho nên hắn liền làm. Không cần phải nghĩ, phương thức thô lỗ như vậy nhất định là nhi tử bảo bối của y, hơn nữa tiếng thị vệ phía ngoài hành lễ cũng truyền vào tai y. Viết xong chữ cuối cùng, Thiên Nguyệt Thần để bút xuống, ngẩng đầu nhìn Thiên Nguyệt Triệt đang ngồi im trên ghế, "Tới đây." Hướng phía Thiên Nguyệt Triệt phất phất tay, Thiên Nguyệt Triệt đi tới, ngồi vào lòng Thiên Nguyệt Thần. "Sao vậy, nhàm chán?" Khuôn mặt nhỏ nhắn luôn luôn hứng khởi giờ lại trầm xuống, khiến Thiên Nguyệt Thần không quen, tay ôn nhu xoa đi dấu vết lưu lại lúc ăn điểm tâm của Thiên Nguyệt Triệt. Thiên Nguyệt Triệt dựa sát vào lòng Thiên Nguyệt Thần, lắc đầu, ánh mắt đổi tới đổi lui, sau đó thấy được thứ đồ xa lạ. "Đây là cái gì?" Ngón tay chỉ vào cuộn giấy trong họa khuông (giỏ để trang), trước kia họa khuông này chỉ là vật trang trí, Thiên Nguyệt Thần không có hứng thú vẽ tranh, hôm nay có một bức họa. "Đây là... ." Thiên Nguyệt Thần chưa kịp nói Thiên Nguyệt Triệt đã cầm lấy bức họa, họa mở ra, người bên trong xuất hiện trước mắt. Thiên Nguyệt Triệt sửng sốt, bị người hoàn mỹ này hấp dẫn tầm mắt, nhưng, vì sao hắn cảm thấy có chút quen thuộc. "Phụ hoàng, bức họa này từ đâu tới?" Thiên Nguyệt Triệt mở to mắt hỏi, đồng thời lại không khỏi tò mò nhìn thêm, nam tử không mang mặt nạ thật sự rất quen thuộc. Thiên Nguyệt Thần không trực tiếp trả lời, chỉ ôm Thiên Nguyệt Triệt chặt hơn, tựa cằm lên vai Thiên Nguyệt Triệt, "Có ấn tượng sao, nam tử này?" Ân? Thiên Nguyệt Thần hỏi như vậy chứng tỏ Thiên Nguyệt Triệt đã gặp qua, nhưng nhắm mắt trái, nhìn chằm chằm, sau đó nhắm lại mắt phải, lại nhìn chằm chằm, kết quả, không có ấn tượng. Thật sao? Thiên Nguyệt Thần cầm lấy bút một bên, ở trên trán nam tử họa đồ hình, "Bây giờ thì sao?" "Oa." Thiên Nguyệt Triệt thất sắc kêu lên, "Phụ hoàng, hắn... Hắn... Là hắn." Lúc nàu Thiên Nguyệt Triệt mới nhớ tới, nam tử này là nam tử đánh nhau với hắn ngày đó, "Phụ hoàng, chính là hắn." Thiên Nguyệt Triệt còn dùng lực ngón tay chà xát khuôn mặt nam tử trên bức họa, sau đó nghi hoặc nhìn Thiên Nguyệt Thần, "Phụ hoàng, tại sao có bức họa về hắn?" "Hắn là phụ hoàng bảo Ám Diễm họa." Thiên Nguyệt Thần phân tích, "Phụ hoàng không bảo Ám Diễm họa hắn. Mà họa Tinh Linh hoàng, nhưng lại họa ra nam tử này." "Ý của phụ hoàng là, ngày đó Triệt nhi giao thủ với Tinh Linh hoàng?" Dù Thiên Nguyệt Triệt hỏi, nhưng giọng điệu lộ ra một tia khẳng định. "Tám chín phần." Thiên Nguyệt Thần nói. "Vậy Tinh Linh hoàng không chết, dấu hiệu Tinh Linh hoàng trên trán Triệt nhi đại biểu cho cái gì?" Thiên Nguyệt Triệt mơ hồ. "Không có nghĩa gì, Triệt nhi chỉ là Triệt nhi của phụ hoàng." Thiên Nguyệt Thần muốn hài tử trong lòng vĩnh viễn vô ưu vô lự (không buồn không lo). "Vậy hắn? Là ai?" Thiên Nguyệt Triệt chỉ tay vào nam tử mang diện cụ, tâm đột nhiên ‘thịch’ một cái, nam tử này... Nam tử này có loại quái dị nói không ra lời, hơn nữa, "Phụ hoàng, nếu như ta nói vừa nhìn thấy khiến ta có cảm giác quen thuộc không phải là Tinh Linh hoàng, mà là nam tử mang diện cụ này, phụ hoàng có tin hay không? Phụ hoàng sẽ nghĩ thế nào?" Không sai, trong nháy mắt nhìn thấy bức họa, hắn có cảm giác rất quen thuộc, là vì nam tử mang diện cụ này, nhưng cảm giác đó dời sang nam tử không mang diện cụ. Mà khi phụ hoàn họa ấn kí hỏa diễm lên trán nam tử không mang diện cụ, đích thật là người hắn quen, cho nên thị giác bị mơ hồ, cho đến khi hắn nhìn lại nam tử mang diện cụ. "Tin." Thiên Nguyệt Thần chỉ nói một chữ đơn giản, tầm mắt dừng lại trên mặt nam tử mang diện cụ, giống như y rất quen thuộc nam tử này. Cho nên y tin cảm giác của Triệt nhi. "Nhưng phụ hoàng, rõ ràng ta chưa từng nhìn thấy hắn, tại sao... Tại sao... ?" Loại quen thuộc vượt quá tưởng tượng của hắn, không chỉ cảm thấy quen thuộc, phảng phất rất hiểu rõ nam tử này, cẩn thận nói đến thì cái gì cũng không hiểu. "Đi, theo ta tới một nơi." Thiên Nguyệt Thần nắm tay Thiên Nguyệt Triệt ra khỏi Ngự thư phòng. "Tới nơi nào?" Thiên Nguyệt Triệt tùy ý Thiên Nguyệt Thần nắm. "Một nơi, có liên quan tới lúc Triệt nhi mới ra đời, cũng là lúc Triệt nhi ra đời, nơi đó bị phụ hoàng cấm." Thiên Nguyệt Thần giải thích. Bắt đầu từ hôm nay Mạn La đế quốc không cần tế ti. Câu nói kia y nói cách đây mười ba năm lúc Triệt nhi mới ra đời, lời tiên đoán? Y chưa bao giờ tin tưởng, nhưng nó đã trở thành sự thật. Nơi này vẫn an tĩnh như lúc đầu, mỗi lần đi vào, tâm trạng buồn bực cũng yên ổn lại. "Phụ hoàng, đây là đâu?" Tò mò nhìn bốn phía, Thiên Nguyệt Triệt chưa bao giờ biết hoàng cung còn có viện tử này, sao hắn không phát hiện. "Nơi này căn cứ theo âm dương ngũ hành mà kiến tạo, Triệt nhi không hiểu kỳ môn chi thuật, không thấy nơi này là đúng, hơn nữa từ lúc Triệt nhi mới ra đời, nơi này đã bị liên phong ." Mà y cũng không ngờ có một ngày sẽ lại bước chân vào đây. "Tại sao?" Thiên Nguyệt Triệt phát hiện, mấy ngày ở hoàng cung quá nhàm chán, hắn càng hồ đồ. "Bởi vì... ." Thiên Nguyệt Thần nhìn về phía Thiên Nguyệt Triệt, ánh mắt thâm thúy, "Nơi này có một bí mật, về ngươi và ta." "Bí mật của phụ hoàng và của ta?" "Uh, bí mật của Triệt nhi ngay từ đầu đã định trước, nhưng ta cam tâm tình nguyện trầm mê." Thiên Nguyệt Thần nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn. "Bây giờ nghĩ lại, từ lúc phát hiện ánh mắt ngươi chuyên chú nhìn ta, rồi phát hiện tình cảm của ta đối với ngươi khác thường, lại cam nguyện tiếp thu, có thể là vì ngay từ đầu, ta đã chuẩn bị tâm lý." "Lời phụ hoàng, Triệt nhi một chữ cũng không hiểu, chẳng lẽ phụ hoàng từ đầu đã biết... Đã biết... ." Thiên Nguyệt Triệt nhãn tình nhất mị, nói ra thật sự có chút thẹn thùng, "Đã biết ta sẽ yêu ngươi sao?" Bởi vì câu ‘ta sẽ yêu ngươi’, mặt Thiên Nguyệt Triệt đỏ lên, mặc dù tình cảm đã xác thực, mặc dù quan hệ của bọn họ đã vượt qua ba chữ ‘ta yêu ngươi’. Nhưng, tâm luôn vì những lời này mà nhảy lên, có lẽ với tình nhân, thân mật, ấm áp hơn nữa, cũng kém những lời này. Mặt Thiên Nguyệt Triệt nhàn nhạt đỏ ửng, luôn khiến Thiên Nguyệt Thần mê luyến, vẻ này mang theo dụ dỗ hồn nhiên đều làm Thiên Nguyệt Thần khó kìm lòng nổi. "Uh, biết, đã biết." "Vậy phụ hoàng cũng biết mình sẽ yêu ta sao?" Hỏi ra những lời này, không cần nghĩ, mặt nhất định đỏ rực, như anh đào chín khiến người ta kìm lòng không đậu cắn lên một cái. Mà Thiên Nguyệt Thần cũng làm như vậy, "Ta thích dùng hành động cho biết." Nói xong, Thiên Nguyệt Thần trực tiếp chắn lên môi Thiên Nguyệt Triệt, nhi tử bảo bối của y vĩnh viễn không biết, khi hắn dùng nét mặt ngây ngốc hỏi y, đối với y mà nói là dụ dỗ và thử thách đến thế nào. Hai người yêu nhau khi hôn môi phải nhắm mắt lại, nhưng Thiên Nguyệt Triệt cứ sững sờ trợn tròn mắt tùy ý đối phương hôn như vậy, cho đến khi cảm giác hô hấp của mình có chút khó khăn, mới bừng tỉnh. "Ngô ngô... Ngô ngô... ." Đẩy lồng ngực Thiên Nguyệt Thần, vẫn chưa trả lời vấn đề của hắn, đừng dùng phương thức này để trốn tránh, Thiên Nguyệt Triệt phi thường lý trí nghĩ. Hôn xong, Thiên Nguyệt Thần tiếc nuối rời đi đôi môi, thật ra y còn muốn tiếp tục bước tiếp theo. "Mau trả lời a." Song, người nào đó chẳng hiểu tình thú, vẫn cố gắng hỏi. "Chẳng lẽ ta biểu hiện chưa đủ rõ ràng?" Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, mỉm cười hỏi. "Không đủ." Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, "Ta muốn nghe phụ hoàng chính miệng nói cho ta biết." Người nào đó phi thường kiên trì, vấn đề này đương nhiên phải dùng miệng trả lời, sao có thể dùng miệng làm. Cho nên bây giờ, Thiên Nguyệt Triệt mở to mắt nhìn chằm chằm miệng Thiên Nguyệt Thần, trong lòng đang nói ‘Trả lời nhanh lên một chút’. Bị động tác của tiểu đông tây chọc cười, Thiên Nguyệt Thần bất đắc dĩ ôm vai hắn, "Nghe kỹ, chỉ nói một lần." "Uh, ta dựng thẳng tai nghe." Hắn đương nhiên sẽ nghe thật kỹ, tỏ tình a, đây là phụ hoàng tỏ tình, nghe bao nhiêu lần cũng không chán. "Ta không quan tâm lời tiên tri thế nào, hiện tại, tương lai, ta cũng sẽ yêu ngươi." Nếu như đời này không đủ, đời đời kiếp kiếp ta cũng tìm được ngươi.
|
Quyển 4 - Chương 11: Lời tiên đoán
Vào tế ti tháp, Thiên Nguyệt Triệt vẫn còn đỏ bừng mặt."Bối Đức Nhĩ tham kiến bệ hạ, tham kiến tiểu điện hạ." Nam tử khom lưng, thanh âm hòa nhã. Thiên Nguyệt Thần đi tới chủ vị tại trường tháp, ngồi xuống, Thiên Nguyệt Triệt ngồi trong lòng y: "Đây là Đại tế ti Bối Đức Nhĩ, hắn là ai, tế ti biết rõ." "Vi thần biết rõ." Kích động nhiều năm trước vẫn rõ ràng như mới xảy ra hôm qua, lời tiên đoán rốt cuộc trở thành sự thật , nghĩ tới đây Bối Đức Nhĩ không nén được mà nhìn Thiên Nguyệt Triệt vài lần. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, nhưng không mang vẻ mị quân, mục mâu kim sắc sạch sẽ, trí tuệ, đợi đã... Kim sắc? Kim sắc? Ánh mắt của lục hoàng tử cư nhiên là kim sắc, lúc lục hoàng tử ra đời thì song sắc Mạn Đà La nở rộ, Bối Đức Nhĩ sửng sốt, không ngờ, Mạn Đà La kim sắc còn bao hàm ý nghĩa này? "Đại tế ti?" Thiên Nguyệt Triệt không rõ: "Tế ti là làm gì? Là pháp sư phụ trách việc cúng bái sao?" Thuận tiện cầu phúc, Thiên Nguyệt Triệt chỉ nghĩ đến chuyện này. "Tế ti ở đây tương đương với tiên tri, bọn họ học ma pháp tiên đoán." Thiên Nguyệt Thần nói. "Tiên tri? Có thể biết trước tương lai sao?" Nếu có thể, vậy... Thiên Nguyệt Triệt nhìn Thiên Nguyệt Thần, từ đầu phụ hoàng biết hắn sẽ yêu y, cũng không cảm thấy kỳ quái, là vì lời tiên đoán sao? "Đúng." Thiên Nguyệt Thần nhìn hắn, xác định, thứ nhất, là bởi vì tiên tri có thể tiên đoán tương lai, thứ hai, là bởi vì tiên tri nói rằng bọn họ yêu nhau. "Phụ hoàng, ta khá tò mò về lời tiên đoán ban đầu." Thiên Nguyệt Triệt chuyển hướng tế ti, cũng hướng về phía Thiên Nguyệt Thần nói chuyện. "Phụ tử cấm kỵ, vi phạm lẽ thường." Thiên Nguyệt Thần không chút do dự nói ra lời tiên đoán ngày đó, cũng vì những lời này, khiến tế ti lo lắng mười ba năm, sợ hoàng đế sẽ giết hắn diệt khẩu. Hắn nhớ rõ, năm đó bệ hạ đã nói, giết một người rất đơn giản đúng không? "Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt thu hồi tầm mắt: "Sao phụ hoàng xác định người kia là ta?" Thiên Nguyệt Thần lắc đầu buồn cười: "Triệt nhi, nếu như cảm giác có thể dùng lời nói xác định, thì tâm đã dễ dàng bị chính mình đã khống chế." Là trong sâu thẳm, biết người kia là ngươi. Nên mới nguyện ý trầm luân. "Phụ hoàng, nếu như... ?" "Nếu như bị người trong thiên hạ biết được, vậy thì sao? Lẽ thường, đạo đức là người định? Nơi này là Mạn La đế quốc, trẫm nói có thể thì có thể, thiên hạ của trẫm, trẫm làm chủ." Nếu lẽ thường không ủng hộ, y liền phá hủy lẽ thường, nghịch chuyển luân lý, nhìn xem còn luân lý nào tới ngăn cản. "Uh, thế giới của ta có ta làm chủ." Thiên hạ này, từ trước đến giờ chỉ nhận cường giả. Bối Đức Nhĩ không biết làm sao, thậm chí hoài nghi mục đích bệ hạ tới đây, lúc này, phụ tử hai người tình ý liên tục, chẳng cảm thấy sự hiện hữu của hắn."Bệ hạ." Lắc đầu, không phải mình cố ý quấy rầy, nhưng nếu tiếp tục như vậy, sợ rằng tình hình sẽ càng khó điều khiển. "Chuyện gì?" Quay đầu, nhìn chằm chằm Bối Đức Nhĩ. "Bệ hạ, thỉnh nhìn." Bối Đức Nhĩ đem thánh hoa của Mạn La quốc – kim sắc Mạn Đà La nhiều năm trước ra, Mạn Đà La hoa lại nở rộ lần nữa, nhưng, lần này là ngũ sắc, bạch, hồng, hắc, hoàng, thanh. "Thật kỳ quái?" Thiên Nguyệt Triệt tiến lên, mở miệng trước: "Cánh hoa ngũ sắc vây lấy nhụy hoa kim sắc, ta thấy qua vô số Mạn Đà La, nhưng chưa từng thấy qua màu sắc này." Thiên Nguyệt Triệt ngạc nhiên sờ sờ, cẩn cẩn dực dực che chở như bảo bối. Thiên Nguyệt Thần không mở miệng, ánh mắt khó hiểu nhìn Bối Đức Nhĩ. Bối Đức Nhĩ nhìn bọn họ một chút: "Hắc y tức tương lĩnh hạt thiên hạ, chân tính thần tử nhập thích nhân gian, niết bàn trọng sinh hồi quy thần tộc, duy hữu ngũ thần phương tầm thử nhân, nhật nguyệt nhất tâm kiền khôn tình lãng." "Ngươi nói như vậy, ta nghe không hiểu, dài dòng làm gì, thẳng thắn một chút."Thiên Nguyệt Triệt liếc mắt, kiếp trước hắn không giỏi ngữ văn, không phải bài thơ nào cũng hiểu được, cổ nhân đặc biệt lợi hại, nhưng nơi này cũng không tính là cổ đại a, nên bọn họ không phải cổ nhân. Sau đó Thiên Nguyệt Triệt nhìn người vô cùng thông minh kia, chính là phụ hoàng của hắn, Thiên Nguyệt Triệt hài lòng, không phải hắn biến đần, mà ngay cả phụ hoàng cũng hiện lên nét mặt nghi ngờ. Trừng mắt nhìn tiểu đông tây một cái: "Ngươi rất hài lòng?" Thanh âm trầm thấp mang theo cảnh cáo, Thiên Nguyệt Triệt lè lưỡi làm mặt quỷ, hài lòng, đó là hiển nhiên. "Điều này vi thần cũng không hiểu được." Bối Đức Nhĩ thành thật thừa nhận: "Nhưng nó liên quan đến chuyện Thần tộc, hơn nữa cánh hoa ngũ sắc của Mạn Đà La, có liên quan tới ngũ sắc ma pháp." Thiên Nguyệt Thần đồng ý quan điểm của Bối Đức Nhĩ: "Chép lại bài thơ đó." Mới niệm quá một lần ai nhớ kỹ. "Vâng." Bối Đức Nhĩ cung kính lấy giấy bút viết ra, sau đó giao cho Thiên Nguyệt Thần. Tiếp lấy trang giấy, Thiên Nguyệt Thần nhìn sắc mặt do dự của hắn: "Còn có việc?" "Này... ." Bối Đức Nhĩ suy tư một chút, cuối cùng hạ quyết tâm: "Bệ hạ, Mạn La đế quốc đã không cần tế ti, vi thần muốn rời khỏi tế ti tháp, nhìn thế giới bên ngoài, ma pháp tiên đoán tuyệt vời, nhưng ma pháp trong thiên hạ bao la." Thiên Nguyệt Thần nhíu mày, giống như đang suy tư, trong đầu y nghĩ tới hàng ngàn vấn đề, quan hệ giữa y và Triệt nhi không sợ người trong thiên hạ biết, nhưng y muốn một cuộc sống nhàn nhã, mang theo Triệt nhi du ngoạn thiên hạ. "Phụ hoàng, để hắn đi, hắn là tế ti, hắn hiểu rõ cuộc đời mình hơn bất kì ai, không muốn nuối tiếc, phụ hoàng, ta tin tưởng hắn." Lời nói của Thiên Nguyệt Triệt khiến Bối Đức Nhĩ đầy xúc động, mấy chữ ngắn ngủn nói ra khốn cảnh của hắn, đúng vậy, người sống ai không sợ chết, nhưng ai có thể thoát, mà hài tử trước mắt này lại nhìn thấu. Dù Thiên Nguyệt Thần còn băn khoăn, nhưng y chưa bao giờ nói một chữ ‘không’ với Thiên Nguyệt Triệt. Ra khỏi tế ti tháp đã là buổi tối, hai người nắm tay tản bộ dưới ánh trăng. "Phụ hoàng đang suy nghĩ, tại sao ta giúp hắn?" Thiên Nguyệt Triệt ôm cánh tay y, như gấu Koala dán trên người y, có một người để dựa vào thật tốt, khó trách tình nhân thích tản bộ, "Phụ hoàng, hôm nay chúng ta đang hẹn hò nha." "Ta tin tưởng lý do của ngươi." Thiên Nguyệt Thần không trả lời trực tiếp, có những lúc không cần hỏi, mà lý do của Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thần hiểu, lúc này, y chỉ muốn nắm tay hắn, tiếp tục đi, đến vĩnh viễn. Hôm sau, lúc bình minh chiếu rọi khắp nơi, Thiên Nguyệt Triệt mơ mơ màng màng tỉnh, có chút ngây ngốc nhìn bốn phía, là tẩm cung quen thuộc, an tâm nhắm mắt, sau đó lại nhảy dựng lên. Rửa mặt một chút, mặc ngoại sam bạch sắc, hiển nhiên là tìm phụ hoàng, lý do rất đơn giản, lời tiên đoán hôm qua chưa có đáp án? Song, còn chưa đến Ngự thư phòng đã nhìn thấy một đống người. "Thư phi nương nương." Thị vệ cung kính hướng Thư phi hành lễ. "Lúc này bệ hạ đang bận sao? Bổn cung nấu một chút thang thanh nhiệt, muốn đưa vào cho bệ hạ." Mặc dù Thư phi rất lễ nghi, nhưng giọng điệu phi thường mãnh liệt, từ lúc Hoàng quý phi "Chết", toàn bộ hoàng cung hiển nhiên là nàng và Trữ quý phi đương quyền, mà Trữ quý phi sao sánh được thủ đoạn của nàng. "Này... ." Thị vệ vừa định trả lời, bị một thanh âm nhẹ nhàng ngăn cản."Phụ hoàng bề bộn nhiều việc." Thiên Nguyệt Triệt tiến lên, nữ nhân này càng xem càng chán ghét, nên Thiên Nguyệt Triệt sẽ không khách khí: "Tiểu Bạch, tới đây." Hướng phía Tiểu Bạch vẫy vẫy tay, Thiên Nguyệt Triệt cực kỳ đắc ý. Khuôn mặt đen sẫm của Tiểu Bạch nhìn không ra đỏ ửng, từng bước từng bước đi đến bên cạnh Thiên Nguyệt Triệt, có chút xấu hổ đứng phía sau hắn, dù sao Tiểu Bạch cũng là ma thú, tuy biến đổi nhiều lần, đôi lúc thông minh, nhưng trí lực vẫn có hạn. Lúc Thư phi thấy y phục trên người Tiểu Bạch, khuôn mặt trang điểm kỹ càng xanh mét hơn nửa, bộ y phục này chính là cây vải nàng thích bị Thiên Nguyệt Triệt lấy đi. Y phục của Tiểu Bạch giống áo choàng của ma pháp sư, có mũ đội trên đầu, cho nên trừ mặt Tiểu Bạch, toàn bộ bị che hết, thật ra Thiên Nguyệt Triệt còn cho Tiểu Bạch mang mặt nạ, nhưng hôm nay không kịp chuẩn bị, đành miễn cưỡng một chút. Nhưng thấy sắc mặt Thư phi, phần miễn cưỡng cũng trở thành không miễn cưỡng. "Hóa ra là tiểu điện hạ." Thư phi cười chào hỏi, sắc mặt biến đổi cực nhanh, Thiên Nguyệt Triệt thầm nghĩ, có thể so với tắc kè. "Di? Bổn điện tới lâu như vậy, Thư phi mới nhìn thấy bổn điện a, khó trách, vừa rồi Thư phi nhìn chằm chằm bổn điện, bổn điện khó hiểu, hóa ra..." Thiên Nguyệt Triệt thương cảm lắc đầu: "Nguyên lai là Thư phi già rồi, nhãn lực không tốt." "Ngươi... ." Sắc mặt Thư phi xanh mét lần nữa: "Lễ nghi của tiểu điện hạ khiến người ta phải học tập." "Đâu có đâu có, phụ hoàng cảm thấy lễ nghi của bổn điện rất OK a." Thiên Nguyệt Triệt nói như lưu manh, nét mặt giống hệt tiểu hài tử. "OK?" Thư phi không hiểu lời của Thiên Nguyệt Triệt. "Di?" Thiên Nguyệt Triệt hiện lên nét mặt nghi ngờ: "Thư phi không rõ OK là gì sao?" Rõ hay không rõ? Nhất thời Thư phi khó có thể trả lời, hài tử này không chỉ tùy hứng, mà hiện nay, hắn còn là hài tử hoàng đế thương yêu nhất. "Bổn cung đương nhiên hiểu." Dù không rõ, nhưng nghe lời nói của Thiên Nguyệt Triệt, cũng có thể lý giải mấy phần. "Bổn điện cũng nghĩ Thư phi hiểu rõ, nếu Thư phi là liên hôn, vậy chắc chắn Thư phi có tìm hiểu phong tục của nước ta, OK là tục ngữ." Thiên Nguyệt Triệt còn rất kiên nhẫn giải thích. Sau đó đắc ý giương lông mày, hướng cửa Ngự thư phòng.
|
Quyển 4 - Chương 12: Giải thơ
Nhìn bóng lưng Thiên Nguyệt Triệt, nét mặt Thư phi dần dần hiện lên lo lắng, nhưng chỉ một lát, nàng lại lễ nghi hướng phía thị vệ: "Xin phiền thông báo bệ hạ, nói bổn cung cầu kiến." "Thư phi nương nương khách khí..." "Phụ hoàng bề bộn nhiều việc, không gặp." Thiên Nguyệt Triệt dừng bước, quay lại, đi tới trước mặt Thư phi: "Nếu Thư phi có chuyện, có thể nói cho bổn điện, bổn điện sẽ nhắn nhủ." Có quỷ mới nhắn nhủ, Thiên Nguyệt Triệt lạnh lùng nghĩ, đương nhiên Thư phi cũng biết ý nghĩ của hắn, cho nên, có quỷ mới tin. "Lòng tốt của tiểu điện hạ bổn cung xin nhận, nhưng chuyện giữa đại nhân (người lớn) với nhau, tiểu điện hạ không tiện nhắn nhủ." Thư phi cố ý nói mập mờ, nàng thấy Thiên Nguyệt Triệt là hài tử bị chiều hư, ôm phụ hoàng làm nũng. Dù sao Thiên Nguyệt Triệt mới mười ba tuổi. "Chuyện đại nhân sao?" Thiên Nguyệt Triệt mỉm cười suy nghĩ: "Thư phi có thể chỉ điểm bổn điện một chút, lúc năm tuổi bổn điện nhìn thấy phụ hoàng cùng phi tần khác lên giường, ai, khi đó bổn điện tuổi nhỏ, không hiểu biết phương diện này, về sau phụ hoàng sợ việc đó ảnh hưởng tới tâm hồn trong sáng của bổn điện, cho nên cấm việc đó xuất hiện trước mặt bổn điện, nếu như Thư phi nguyện ý chỉ giáo, bổn điện rất vui." Nghe Thiên Nguyệt Triệt nói rõ, sắc mặt Thư phi xanh mét, loại chuyện này sao có thể tùy tiện nói. "Nếu bệ hạ có chuyện quan trọng, ngày khác bổn cung đến." Thư phi tránh việc mình thất thủ mà giết hài tử này, thừa dịp bây giờ còn lý trí, nên rời đi trước. "Chậm đã." Thiên Nguyệt Triệt lại lên tiếng: "Thang của Thư phi bưng tới cho phụ hoàng mà? Nếu muốn đưa, bổn điện cố giúp ngươi đưa vào." Cố giúp? Mặt Thư phi nhăn nhó: "Vậy làm phiền tiểu điện hạ." Nhìn nữ nhân nộ khí đằng đằng rời đi, Thiên Nguyệt Triệt thầm nghĩ, thật thoải mái a. Cửa ngự thư phòng mở ra, nam nhân khoanh tay trước ngực, toan tính nhìn hắn: "Chơi vui chứ?" "Chơi?" Thiên Nguyệt Triệt hừ lạnh: "Bổn điện đang thu thập tàn cuộc cho ngươi." Thiên Nguyệt Triệt kháng nghị, dường như hắn ham chơi, nhưng hắn rất tài giỏi a. "Đúng, thu thập tàn cuộc, Thư phi trở về sẽ bị tức chết." Thiên Nguyệt Thần nghe rõ ràng lời của nhi tử bảo bối, bị nói chưa tính, còn bị cướp, không thể đắc tội tiểu đông tây này, nếu không có một ngày người xui xẻo là mình. "Phụ hoàng, tam cung lục viện nhiều như vậy, từng người từng người rời đi, ngươi đau lòng." Thiên Nguyệt Triệt tức giận nghĩ, sớm muộn gì cũng thu thập hết. "Đâu có, chuyện ta đau lòng là, Triệt nhi nói lâu như vậy, miệng sẽ chua." Thiên Nguyệt Thần trợn mắt nói mạnh miệng, nhưng thừa nhận mình đang nghe hí, trăm triệu lần không thể. "Hừ, đừng cho là ta không biết ý nghĩ trong lòng ngươi." Thiên Nguyệt Triệt hung hăng đặt thang trên bàn, thậm chí còn làm bắn ra vài giọt. "Triệt nhi thật hiểu ta." Vươn tay kéo tiểu đông tây đang hờn giỗi, ôm vào trong ngực, thân thể mềm mại rất thoải mái: "Sao sớm như vậy đã rời giường, hôm qua đi dạo rất mệt mà? Hôm nay không ngủ nhiều ư? " "Ngủ đủ." Thiên Nguyệt Triệt hướng phía Thiên Nguyệt Thần, ngả tay: "Lấy ra." "Cái gì?" Thiên Nguyệt Thần biết rõ còn cố hỏi. "Đừng giả vờ, lấy ra nhanh lên, bài thơ tế ti viết." Thiên Nguyệt Triệt không cho y giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt. Ai... Thiên Nguyệt Thần than thở, lấy tờ giấy trong ngực ra, Thiên Nguyệt Triệt tiếp nhận, đặt trên bàn, vẫn không quên hỏi Thiên Nguyệt Thần: "Phụ hoàng có đáp án chứ?" Hắc y tức tương lĩnh hạt thiên hạ, chân tính thần tử nhập thích nhân gian, niết bàn trọng sinh hồi quy thần tộc, duy hữu ngũ thần phương tầm thử nhân, nhật nguyệt nhất tâm kiền khôn tình lãng. Đây là kết quả tế ti dựa vào ngũ sắc Mạn Đà La tiên đoán. Thiên Nguyệt Triệt nhìn chằm chằm trang giấy, bắt đầu hối hận, tại sao kiếp trước chẳng thèm ngó tới ngữ văn. "Triệt nhi muốn nghe lời thật, hay giả?" Hai cái đầu cũng chung một chỗ, mặt to cọ xát mặt nhỏ, khiến Thiên Nguyệt Triệt có chút nhột. "Hiển nhiên là thật." Thiên Nguyệt Triệt không chút do dự, "Nói thật cho ta biết nó có ý gì." Thiên Nguyệt Thần thành thật trả lời: "Nhưng ta không muốn nói cho ngươi biết." "Vì sao?" Nào có người như vậy, đã biết còn không muốn nói. "Sợ Triệt nhi bận tâm." Đáp án dĩ nhiên là như vậy, bởi vì quá mức hiểu rõ hài tử trong lòng, nên, nếu biết đáp án, hài tử này sẽ không thể thờ ơ. "Phụ hoàng biết, ta sẽ nghĩ ra, chỉ là vấn đề thời gian." Thiên Nguyệt Triệt quay đầu nhìn nam nhân đang ôm mình, miễn cưỡng liếc mắt một cái. Hai đôi môi gần như sát nhau, cảm nhận hơi thở của đối phương. Đột nhiên, ánh mắt Thiên Nguyệt Thần trở nên thâm thúy: "Triệt nhi, ta muốn làm." Thiên Nguyệt Triệt đỏ mặt, nam nhân này không biết, không phải lúc nói chuyện như vậy sao? Huống chi đây là Ngự thư phòng. "Triệt nhi... ." Thanh âm nam nhân nhu tình như nước, gọi hài tử trong lòng: "Triệt nhi, làm đi." Mặc dù nói thế, tay nam nhân đã sớm tìm tòi thân thể thiếu niên, môi mỏng lấp kín đôi môi hồng nhuận, đầu lưỡi đi vào, cuồng dã quấn quýt, tình cảm ân ái mãnh liệt. Y phục thiếu niên bán khai, rơi xuống bên hông, quần kéo tới đầu gối, nam nhân ôm thiếu niên, đối mặt nhau. Thứ cứng rắn ma sát, thăm dò. Thiên Nguyệt Triệt luôn thuận theo cảm giác, tay vốn khoác lên bả vai nam nhân cũng bắt đầu di động, đi đến nhũ tiêm của nam nhân, nghe được nam nhân nhẹ nhàng hấp khí, thật là hài lòng. Tay dừng lại trước ngực trong chốc lát, sau đó lướt qua bụng, đi tới dục vọng, cầm lấy, lúc lên lúc xuống, hữu khí vô lực, kì thực lực đạo vừa đủ khuấy động. "Cư nhiên học được cái này." Thanh âm nam nhân trầm thấp mà khàn khàn, hưởng thụ khoái cảm. Ngón tay thon dài xẹt qua đùi thiếu niên, đi tới cửa huyệt, một ngón tay đi vào, thiếu niên thân thể chấn động, có chút đau, vô thức chạm nhẹ đỉnh. Khoái cảm lại đánh tới, chỉ vì động tác không tự chủ vừa rồi của thiếu niên, khiến nam nhân khó kiềm chế. "Triệt nhi, rất không ngoan." Đáy mắt hiện sóng, a... Thiếu niên ôm lấy cổ nam nhân, nửa người trên ngửa ra sau, nam nhân đi vào khiến đầu óc thiếu niên nhất thời trống rỗng, thân thể theo khoái cảm mà vũ động. Tiếng thở dốc, một tiếng áp đảo một tiếng... Sau giờ ngọ, thị vệ Kim Long điện thấy tiểu điện hạ lúc đi vào thì vui vẻ, lúc đi ra thì mê man trong lòng bệ hạ. Thân thể thỉnh thoảng bay ra mùi vị dâm mỹ, áo phía ngoài là áo choàng của bệ hạ, người mắt sắc liền thấy hồng ngân trên cổ trắng nõn. Tâm chấn động, giả vờ không nhìn thấy gì. Ôn thất ấm áp, lại thêm tác dụng của thạch anh, Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy toàn thân buông lỏng, mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm."Phụ hoàng." Nam nhân ôm hắn, hai người ngâm mình trong nước ấm. "Tỉnh, xin lỗi, ta làm quá mức." Thời điểm đối mặt với hắn, y khó có thể điều khiển, dù biết rất rõ hắn chỉ là hài tử mười ba tuổi. "Không." Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ: "Phụ hoàng, nhẫn vô cùng khổ cực." Thiên Nguyệt Thần bắt lấy tay hắn, nói nhỏ: "Hắc y tức tương dẫn hạt thiên hạ: nói cách khác thiên hạ này sắp bị bóng tối bao phủ. Chân tính thần tử nhập thích nhân gian: Triệt nhi nên biết, thế giới này có Tinh Linh tộc, Thần tộc, Ma tộc, Ám Dạ chi tộc, nhưng chân chính dẫn dắt loài người là Thần tộc, mà Thần tộc chi hoàng được gọi là Quang Minh thần tử, cho nên những lời này nói rằng Quang Minh thần tử chuyển thế ở nhân gian." "Di? Lôi Lợi Tư nói Quang Minh thần tử ở Quang Minh thần giới mà? Chẳng lẽ... ." Thiên Nguyệt Triệt mở to mắt: "Phụ hoàng nói Triệt nhi không phải là Tinh Linh hoàng chuyển thế, mà là Quang Minh thần tử chuyển thế." Thiên Nguyệt Triệt cũng là người thông minh, liên tưởng đến tình huống lúc trước, hiển nhiên đoán được những thứ này. "Ta cũng nghĩ thế." Thiên Nguyệt Thần không phủ nhận: "Niết bàn trọng sinh hồi quy Thần tộc: sống lại sẽ trở về Thần tộc. Duy hữu ngũ thần phương tầm thử nhân: ngũ thần là chỉ ngũ thần tướng, ta nghe Ám Diễm nói, bên cạnh Quang Minh thần tử có ngũ thần tướng, mà lúc trước nam tử tấn công Triệt nhi cũng đề cập tới, ngũ thần tướng không tiếc hết thảy bảo vệ Triệt nhi, cho nên ta nghĩ, ý của những lời này là, nếu như Triệt nhi muốn khôi phục lực lượng, hoặc trí nhớ lúc trước, phải tìm được năm người kia. Nhật nguyệt nhất tâm kiền khôn tình lãng: những lời này có chút khó hiểu, nhưng ý cũng rất đơn giản, ta đã từng nghĩ tới Nhật vi quang, Nguyệt vi dạ, hợp lại chính là nhật nguyệt, có lẽ... " "Có lẽ là nói, Quang là Quang Minh thần tử, Nguyệt là Ám Dạ chi tộc, chính là hai người hoặc hai tộc hợp lực phải không?" Thiên Nguyệt Triệt dựa vào lồng ngực Thiên Nguyệt Thần, nối tiếp lời nam nhân. "Ta thích Triệt nhi thông minh." Thiên Nguyệt Thần hôn lên mặt hắn. "Nếu như ta ngốc, phụ hoàng không thích ta phải không." Thiên Nguyệt Triệt đẩy đầu y ra, tránh nam nhân lại tâm huyết dâng trào lần nữa. "Không. Đã sáp nhập linh hồn." Thiên Nguyệt Thần theo lực đạo của hắn ngẩng đầu. "Phụ hoàng, ngũ thần tướng là kim mộc thủy hỏa thổ, ngươi nói... Cùng ngũ hành linh châu có quan hệ gì?" Vấn đề này Thiên Nguyệt Triệt đã sớm muốn hỏi, về chuyện Tinh Linh hoàng, Thiên Nguyệt Triệt cũng liên tục nghi ngờ, nên để Thánh Anh tìm hiểu Quang Tinh Linh tộc, Thánh Anh là người thông minh, hắn rất yên tâm về Thánh Anh, hy vọng lúc trở lại Thánh Anh sẽ có thu hoạch. Nhưng, nếu hắn không phải là Tinh Linh hoàng, vậy vì sao Thánh Anh phải nói hắn là Tinh Linh hoàng chứ? Hắn biết Thánh Anh sẽ không gạt người, cho nên trong đó hẳn là có nguyên nhân Thánh Anh không biết, còn Thần tộc, nếu như mình là thần tử, vậy người ở Thần tộc lúc này là ai? Dám chắc, không phải ai cũng có thể bắt chước thần tử, trừ phi... "Dù đúng hay không đúng, nhìn rồi hẵng nói tiếp, lúc này Triệt nhi có mấy viên linh châu?" "Trên người ca ca có Hỏa Linh châu của Kỳ Lạp Mạnh gia tộc, Liệt La Đặc có mộc linh châu, tình nhân của nhị ca có Thủy Linh Ngọc, chỉ còn Kim Linh châu và Thổ Linh Châu." Thiên Nguyệt Triệt ngẫm nghĩ, mà Kim Linh châu, nếu như khất nhi không nhớ sai, hẳn là thuộc về thiếu niên La Hán. Thiên Nguyệt Triệt lại nghĩ tới một việc, thiếu niên La Hán muốn tìm kiếm bốn bằng hữu của mình, hơn nữa nhìn thấy ngũ sắc nguyên tố còn kích động như vậy, cho nên bốn bằng hữu của hắn nắm giữ bốn linh châu còn lại. Có lẽ... Thiếu niên La Hán biết cái gì đó. "Muốn tìm Kim Linh châu phải đến hiệp hội ma pháp, vậy chúng ta dựa theo lộ tuyến này, Thổ Linh châu ở Sắc Vi đế quốc, không vội." "Ân." Thiên Nguyệt Triệt giật giật thân thể, tìm một vị trí thoải mái trong lòng Thiên Nguyệt Thần, bắt đầu nghỉ ngơi. Thiên Nguyệt Thần ôm lấy Thiên Nguyệt Triệt đi lên, ngâm trong nước lâu không tốt, sau đó cầm khăn lông, lau khô bọt nước trên người hắn: "Triệt nhi nghỉ ngơi một lát, ta phân phó Nặc Kiệt chuẩn bị thức ăn." "Ân."
|
Quyển 4 - Chương 13: Thiên tai
Lời tiên đoán của tế ti được giải đáp, còn lại cũng là chuẩn bị hành lý, sắp xếp hành trình đến hiệp hội ma pháp, đương nhiên không cần Thiên Nguyệt Triệt lo lắng, đã có Thiên Nguyệt Thần một tay an bài. Lúc này mặt trời đã lên cao, Thiên Nguyệt Triệt còn nằm trên giường, nhưng nằm trên giường hiển nhiên không phải là ngủ, mà vươn ra ngón chân tuyết trắng, "Phụ hoàng, nhanh lên một chút." Thiên Nguyệt Triệt vừa ăn nho, vừa thúc giục. Thiên Nguyệt Thần đang cầm kéo tỉ mỉ cắt móng chân cho Thiên Nguyệt Triệt, nói thật, móng chân của Thiên Nguyệt Triệt cũng không quá dài, nhưng tối hôm qua, lúc ngủ, chân gác lên người nam nhân, kết quả ngón chân vẽ hoa lên thân y, cho nên chuyện đầu tiên nam nhân làm lúc hạ triều là cắt bỏ móng chân cho Thiên Nguyệt Triệt. Để kéo xuống, lại dùng tinh dầu bôi lên ngón chân hắn, nhìn bàn chân hoàn mỹ không tì vết, Thiên Nguyệt Thần thật hài lòng, thân thể hoàn mỹ này thuộc về y. "Được rồi." Lấy tất đi vào cho hắn, rồi mang giày, ôm tiểu đông tây xuống giường. "Phụ hoàng, ngươi không vội sao?" Thiên Nguyệt Triệt ngồi trước gương, để Thiên Nguyệt Thần buộc tóc cho hắn, mái tóc dài được nâng lên, dùng tơ mỏng hoàng sắc cột phía sau. "Chuyện này có gấp cũng không được, không phải một ngày hai ngày có thể chuẩn bị tốt ." Thiên Nguyệt Thần nói: "Được rồi, ngươi tự ngoạn, trẫm có việc." Ngoạn? Hoàng cung này, có nơi nào hắn chưa từng tới a, Thiên Nguyệt Triệt không có việc gì liền tới thiện phòng: "Liệt La Đặc đâu?" Nhìn chung quanh, không thấy bóng dáng Liệt La Đặc, Thiên Nguyệt Triệt hỏi ngự trù bên cạnh. "Hồi tiểu điện hạ, hôm nay chưởng trù chưa tới thiện phòng." "Nga? Hắn bận cái gì?" Bữa sáng cũng quên làm, Thiên Nguyệt Triệt xoa bụng đói: "Các ngươi làm điểm tâm Giang Tây, bổn điện đói bụng rồi." "Vâng." Sau khi lấp đầy bụng, Thiên Nguyệt Triệt dạo đông dạo tây, đi tới một chỗ hẻo lánh sau sơn giả, bị chuyện trước mắt khơi dậy hứng thú. Chỉ thấy Liệt La Đặc và Địch Trạch đang lôi kéo, y phục có chút xốc xếch. "Tiếp tục đi." Thanh âm thiếu niên vang lên, hai người lập tức hoàn hồn. "Chủ tử." Liệt La Đặc dùng sức kéo y phục, vẻ mặt xấu hổ. "Di, từ lúc nào các ngươi trở nên tốt như vậy, nếu bổn điện nhớ không lầm, hai người các ngươi mới biết nhau mấy ngày trước a." Thiên Nguyệt Triệt nâng cằm, vẻ mặt xem kịch vui. "Chủ tử không biết, cái này người hạ lưu vô sỉ." Liệt La Đặc đi tới bên cạnh Thiên Nguyệt Triệt, ánh mắt còn cẩn cẩn dực dực phòng bị Địch Trạch. "Nga? Hắn hạ lưu vô sỉ với ngươi thế nào?" Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi, hai tay ôm ngực, buồn cười nhìn hắn. "Chủ tử." Liệt La Đặc nghe ra ý trêu chọc trong lời nói của Thiên Nguyệt Triệt ý, nhưng: "Người này trà trộn vào hoàng cung, đùa giỡn thuộc hạ." "Trà trộn vào hoàng cung, lời này không đúng, dù ta không có quan chức nhưng cũng là nhị thiếu gia của Nhĩ Đặc Lãng gia tộc, hay Hồi Giác thiếu gia cảm thấy ta thứ xuất, không xứng tiến vào đại viện hoàng cung." Địch Trạch cười trả lời, bóng dáng cao lớn có vài tia phong lưu ý nhị. Nam tử này quả nhiên không đơn giản, Thiên Nguyệt Triệt đã gặp qua Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực, dù nam tử kia lợi hại, nhưng không phải đối thủ của nam tử trước mắt này, nếu nam tử này có lòng ham tước vị, Nhĩ Đặc Lãng gia tộc sẽ rơi vào tay hắn. "Hừ." Liệt La Đặc hừ lạnh: "Chủ tử vừa rời giường, hẳn đói bụng, thủ hạ đến thiện phòng." "Không cần, bổn điện đã ăn rồi , Địch Trạch là khách nhân, nếu tới hoàng cung, hiển nhiên bổn điện phải tiếp đãi, nếu Liệt La Đặc có chuyện thì đi trước." Thiên Nguyệt Triệt phất phất tay, cho biết không để ý. Liệt La Đặc thật sự không muốn ở cùng nam nhân nham hiểm này, chưa kể chủ tử là hạng người gì, hai lão hổ đụng chung một chỗ sao có thể nói chuyện tốt, cho nên hắn phải đề phòng, đi theo thì tốt hơn. "Nếu chủ tử đã dùng bữa sáng, thuộc hạ không có chuyện gì, hiển nhiên là làm tùy tùng của chủ tử." Liếc Địch Trạch một cái, đi theo Thiên Nguyệt Triệt. Thiên Nguyệt Triệt hướng phía Địch Trạch chớp chớp mắt, hai người ngầm hiểu. Liệt La Đặc buồn bực nhìn hai người kia, một bình trà có gì dễ uống, hai người còn uống say sưa. "Ngươi thở dài cái gì? Hay cũng khát? Ngồi xuống uống uống, sao nét mặt căng thẳng như vậy?" Thiên Nguyệt Triệt nói. "Đúng vậy a, Hồi Giác công tử là trù tử nổi danh, nếu có may mắn được ăn, chắc chắn nhớ mãi dư vị." Địch Trạch nhìn Liệt La Đặc, giống như mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng. "Nằm mơ, đời này ngươi đừng nghĩ." Liệt La Đặc ngồi giữa hai người, tránh cho chủ tử bị người này lây nhiễm. "Có đôi khi nằm mơ cũng tốt, không biết tiểu điện hạ có đồng ý lời của ta." Địch Trạch dịch sang phía Liệt La Đặc, khiến Liệt La Đặc bất mãn. "Không tệ, mộng rất đẹp, người nên mộng." Thiên Nguyệt Triệt cười: "Quan hệ của nhị thiếu gia và Liệt La Đặc vượt quá dự liệu của bổn điện." "Từ ngày đó, ta đối với Hồi Giác công tử trong lòng nhớ thương, cho nên không mời mà tới, mong tiểu điện hạ lượng thứ." Địch Trạch nói mục đích đến. "Sau này coi đây như nhà mình, cứ đến, muốn ở đây cũng không sao, trong Mạn La các của bổn điện còn nhiều phòng." Thật ra Thiên Nguyệt Triệt đang nghĩ, nếu hai người kia có thể phát sinh chuyện gì đó thì càng tốt, chỉ cần cho hắn đi xem. "Chủ tử, thuộc hạ không muốn thấy bản mặt kia." "Tiểu điện hạ... Tiểu điện hạ... ." Thanh âm của Nặc Kiệt từ xa truyền tới: "Tiểu điện hạ, bệ hạ đang tìm ngài." "Tìm ta, phụ hoàng tìm ta có chuyện gì?" Mới rời đi không bao lâu mà? Chẳng lẽ phụ hoàng nhớ hắn? Không thể nào, vậy là có chuyện. "Tiểu điện hạ đi thì biết, bệ hạ đang chờ." Nặc Kiệt vừa lau mồ hôi vừa rót cho mình một ly trà, hắn sắp chết khát. Như vậy a... Thiên Nguyệt Triệt suy nghĩ một chút, sau đó cáo từ Địch Trạch, hướng Ngự thư phòng, tốc độ cực nhanh khiến Địch Trạch phải kinh ngạc. "Uy, chủ tử đã đi xa, ánh mắt của ngươi nên thu hồi." Liệt La Đặc xanh mặt nói, nhìn xem, hắn nhìn chủ tử bằng ánh mắt gì, có thể nhìn chủ tử như vậy sao? Để bệ hạ thấy được, coi chừng đào mắt của ngươi. Địch Trạch thu hồi tầm mắt, tới gần hắn ngửi ngửi, bị Liệt La Đặc đẩy ra: "Ngươi làm gì?" "Quá chua, hôm nay ngươi ăn ô mai?" Địch Trạch trêu đùa. "Ngươi bệnh thần kinh." Liệt La Đặc đứng dậy, vội vàng rời đi. "Uy, đừng đi a." Địch Trạch đuổi theo. "Phụ hoàng... ." Cửa phòng bị đá mở, Thiên Nguyệt Triệt chạy vào: "Phụ hoàng, ngươi tìm ta?" Thiên Nguyệt Thần ngẩng đầu từ đống tấu chương: "Tại sao mỗi lần đi vào đều thô lỗ như vậy?" Nhìn cửa bị hắn đá lỏng, Thiên Nguyệt Thần lắc đầu thở dài. "Phụ hoàng, đó không gọi là thô lỗ." Thiên Nguyệt Triệt đi tới thư trác, nằm bẹp bên bàn, ngẩng đầu nhìn Thiên Nguyệt Thần. "Được gọi là gì?" Nhìn tiểu đông tây cưỡng từ đoạt lý, Thiên Nguyệt Thần hỏi. "Cá tính, được gọi là cá tính." Thiên Nguyệt Triệt tỏ rõ quan điểm. Lúc này tiếng gõ cửa truyền đến. "Đi vào." Thiên Nguyệt Thần trầm giọng nói: "Chuyện gì?" Thấy thị vệ đi vào, Thiên Nguyệt Thần hỏi. "Bệ hạ, dân chính đại thần có việc cầu kiến." "Vi thần tham kiến bệ hạ." Dân chính đại thần nhìn Thiên Nguyệt Triệt ngồi bên cạnh Thiên Nguyệt Thần một cái: "Vi thần tham kiến tiểu điện hạ." "Miễn, chuyện gì?" Thiên Nguyệt Thần nói. "Hồi bệ hạ, Nam Giang thành phát sinh thiên tai, thành chủ Nam Giang thành có tấu chương gửi lên." Dân chính đại thần đem tấu chương dâng lên. "Thiên tai?" Thiên Nguyệt Thần mở tấu chương, chân mày nhíu chặt: "Chuyện này đã thăm dò?" "Hồi bệ hạ, nhận được tấu chương vi thần liền phái người đi thăm dò, thiên tai rất nghiêm trọng, cuộc sống của thành dân phi thường khó khăn." Thiên Nguyệt Thần hiểu rõ: "Đã như vậy, chuyện này cấp bách, trẫm lập tức hạ chỉ giúp nạn thiên tai, 1000 bao gạo cùng 500 vạn kim tệ, lập tức mang đến, gạo và kim tệ đưa tận tay nạn dân, dọc đường có Tu chịu trách nhiệm áp tải." Tay di động, chữ rồng bay phượng múa rơi xuống, thánh chỉ đã viết xong. "Vâng, vi thần thay thế thành dân của Nam Giang thành tạ ân điển của bệ hạ." Chờ dân chính đại thần lui ra, Thiên Nguyệt Triệt mới lên tiếng: "Lần này thiên tai rất nghiêm trọng sao?" Nhìn nét mặt Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt biết chuyện không đơn giản. "Ân." Thiên Nguyệt Thần gật đầu: "Nước ta đất đai phì nhiêu nguồn nước dồi dào, cây nông nghiệp phong phú, Nam Giang thành lại có thể gặp hạn hán, có chút kỳ quái." "Ý phụ hoàng là chuyện này đáng ngờ?" Thiên Nguyệt Triệt chưa bao giờ hỏi chuyện quốc gia, cũng chưa từng thấy Thiên Nguyệt Thần vì chuyện quốc gia mà phiền nhiễu, bây giờ, phải dùng một mặt khác để nhìn nam nhân này. Phụ hoàng, rốt cuộc là vua của một nước. "Lần này chúng ta tới hiệp hội ma pháp cũng đi qua Nam Giang thành, thuận tiện thăm dò, đoạn đường này Triệt nhi sẽ không cảm thấy nhàm chán." Vẻ mặt nghi hoặc của Thiên Nguyệt Thần biến mất, thay vào đó là nồng đậm sủng nịnh đối với Thiên Nguyệt Triệt. "Phụ hoàng xem ta là người ham hưởng lạc sao, ta là người sống nội tâm." Thiên Nguyệt Triệt bất mãn kháng nghị, sau đó ngồi lên chân nam nhân: "Phụ hoàng, vừa rồi bảo Nặc Kiệt gọi ta đến, có chuyện gì?" "Bị dân chính đại thần quấy nhiễu, phụ hoàng quên mất, thật ra cũng không có gì, chỉ muốn gọi Triệt nhi cùng ăn cơm." Nào có đại sự gì, sợ tiểu đông tây nhàm chán, lại đi hậu cung gây phiền toái, cho nên mới bảo Nặc Kiệt đi gọi hắn, thuận tiện nhìn hắn. [/size]
|