Em Là Nam, Anh Vẫn Yêu 2
|
|
Chương 156: Đau não
Bọn họ quả nhiên là có quan hệ huyết thống mà, nói chuyện cũng không dễ nghe chỗ nào, có điều An Tử Yến nói như vậy, Mạch Đinh cũng phát hiện mình từ lúc quen biết Lí Minh đến giờ cũng không thấy qua cậu ta giận bao giờ, quả thật là rất bất lực. An Tố không vui nói: "Nghe thấy ý trong lời của em, chị là người rất khó ở chung sao?" ngay cả Mạch Đinh cũng trầm mặc, ưu điểm của chị là xinh đẹp, gia cảnh tốt, chỉ có hai điểm này, khuyết điểm thì rất nhiều, tùy hứng, ngạo mạn, tính tình xấu...quá nhiều rồi, so ra thì, An Tử Yến chỉ là thích chơi ác, nhưng sẽ không động một chút là phát tiết. Thấy mọi người không nói chuyện, An Tố chỉ mũi Mạch Đinh: "Mạch Đinh, tôi muốn nghe cậu nói." "Nói cái gì?" Mạch Đinh giả vờ cái gì cũng không hiểu, Lí Minh bên cạnh lắc đầu: "Không có khó khăn sống chung, em thích tính cách của chị An Tố, không đúng, em thích toàn bộ của chị An Tố, em biết chị không thể nào thích em, nhưng trước khi chị tìm được người mình thích, nếu như cảm thấy một mình ăn cơm cô đơn, nếu như cảm thấy một mình đi làm cô quạnh, nếu như chị cảm thấy em không phiền, em có thể cùng chị ăn cơm, đưa chị đi làm, chị yên tâm, em tuyệt đối sẽ không vì mấy điều này mà nảy sinh hiểu lầm, em sẽ tuyệt đối không ôm ý nghĩ kiên định cùng chị ở bên nhau, lúc chị cần có ai, xin hãy liên lạc với em, lúc chị không cần, xin đuổi em đi." Đây xem như là lời tỏ tình bất lực nhất mà cũng lạ lùng nhất mà Mạch Đinh từng nghe, cậu thật muốn hỏi Lí Minh "thật ra cậu là máu M đúng không". An Tố hừ lạnh một tiếng cái gì cũng không trả lời, An Tử Yến đứng dậy đẩy đẩy đầu Mạch Đinh: "Anh có chuyện phải đi, em đi cùng anh." "Hả, bây giờ?" để hai người lại trong bầu không khí gay go rất không hay nha, Mạch Đinh đã cố gắng hết sức giúp Lí Minh, nhưng nếu như chị không bằng lòng, cũng không thể cưỡng ép, cậu hỏi An Tố: "Chị, nếu không lần sau chúng ta lại hẹn ăn cơm, hôm nay thì..." An Tố gác chân: "Tôi còn chưa ăn cơm tại sao muốn đi, coi như tôi và mặt phế phẩm này gặp nhau cũng không ảnh hưởng tới sự thèm ăn." Mạch Đinh dáng vẻ bi thương đem mặt mình hướng sang An Tử Yến tố cáo: "Chị, chị ấy nói em là mặt phế phẩm." "Chị ấy nói không sai." Nghe thấy lời này, Mạch Đinh tức giận không nuốt được đang chuẩn bị phản bác, An Tử Yến đã kéo cậu đi, Lí Minh luống cuống hỏi:"Nếu như ảnh hưởng tới sự thèm ăn của chị, em cũng nên đi thôi." "Tùy ý cậu." "Vậy em không đi." "Tùy ý cậu." "Ừm." Lí Minh gãi đầu, một lát thì nhìn mặt bàn một lát thì len lén nhìn vẻ mặt của An Tố, bây giờ xem như là vô số trạch nam nữ thần mặc bikini lôi kéo cậu,cậu cũng sẽ không đi. Mạch Đinh lo lắng quay đầu nhìn hai người: "Không sao chứ, em làm sao cũng cảm thấy đang can thiệp cưỡng ép tình cảm của chị." An Tử Yến chỉ lo đi về phía xe: "Em cũng biết?" "Làm gì cứ đẩy trách nhiệm, anh không phải cũng nói giúp Lí Minh sao." Không ngại nói An Tử Yến, bản thân cậu bây giờ cũng không phải đang đùn đẩy trách nhiệm sao, An Tử Yến mở cửa xe ngồi vào trong: "Đừng đem anh với em quơ đũa cả nắm, lúc Tố gọi điện thoại cho anh, anh có nói rõ với chị ấy, Lí Minh có lời muốn nói với chị ấy." Mạch Đinh vội vàng ngồi vào trong xe, vừa đeo dây an toàn vừa hỏi: "Anh làm sao biết em gọi Lí Minh..." "Vậy cái não đậu hòa tan của em sẽ làm chuyện gì còn phải nghĩ?""Đợi chút, điểm mấu chốt không phải ở đây, chị biết Lí Minh muốn đến, vậy chị tại sao giả vờ cái gì cũng..." Mạch Đinh không cần hỏi nữa, cậu nhớ lại chị còncó một ưu điểm: khẩu xà tâm phật (miệng dao găm tâm đậu hũ).Hai người bọn họ sau này sẽ ra sao chứ, Mạch Đinh không biết. Cậu nghiêng đầu nhìn gương mặt An Tử Yến, mình cùng An Tử Yến sau này sẽ thế nào chứ,Mạch Đinh cũng không biết. Chắc là sẽ càng ngày càng tốt, hi vọng vậy, nhất định vậy.Mạch Đinh tinh thần rất tốt ngồi trước bàn làm việc xoay bút, mặt nghiêm túc lại suy nghĩ chăm chú, vật dụng gia đình đã chuyển vào nhà mới, vì sức khỏe nên trước tiên để nhà thông gió một thời gian, để tránh có phoóc môn gì đó, còn phải nói trước với chủ nhà hiện tại, may là bình thường mình đều tận tình chăm sóc nhà, chủ nhà chắc sẽ không ém tiền đâu. Lúc cậu đang tính toán có lợi cho mình, tiếng của Vương tổng truyền vào tai cậu: "Năm trước nói muốn đi nhà cậu, xem xem bây giờ đã là tháng mấy rồi, cậu còn kéo bao lâu." "Là bản thân ông không nói thôi." "Cậu không nhiệt tình mời cấp trên còn muốn tôi mặt dày đến nói sao?" "Ông bây giờ không phải đang mặt dày sao." "Tiểu tử cậu, nếu không phải vì Viên Viên, tôi sớm đã cho cậu chịu đau khổ rồi."An Tử Yến nhún nhún vai, đem lời Vương tổng nói như gió thổi bên tai, Vương tổng bày ra tư thế cấp trên nói ra lời không hề liên quan một chút gì đến côngviệc: "Ngày mai liền đi." "Chúng tôi cũng muốn đi, đợi ngày này đã rất lâu rồi." Các đồng nghiệp nhao nhao nói, bút trong tay Mạch Đinh rơi xuống, cậu đã hoàn toàn quên mất chuyện này, trời ơi, Mạch Đinh muốn tiến lên đá chân An Tử Yến không từ chối đề nghị của bọn họ sau đó lớn tiếng gào to "Đau não, quá đau não rồi.Sau khi tan ca, trong đầu Mạch Đinh nhét đầy khổ não, cậu cảm thấy mình rất đoản mệnh, không quản là An Tử Yến luôn khiến mình tim đập quá nhanh hay là khiến mình hoảng sợ cực độ. Cậu đã tụng lảm nhảm bên tai An Tử Yến mười mấy phút rồi, có vài người ít nhất vẫn là nghe tai trái ra tai phải, mà An Tử Yến đem lời mình ngăn cản hoàn toàn, bất luận nói thế nào, anh ấy cũng không đau không ngứa. Vẫn là suy nghĩ phải làm sao đi, trước tiên đem nhà cửa quét dọn sạch, giấu tất cả những dấu vết của mình.Mạch Đinh tìm một cái túi to đem nhét những thứ thuộc về mình vào trong, ảnh đĩa mấy thứ không thu hút sự nghi ngờ thì không cần phải giấu diếm, trải qua dọn dẹp Mạch Đinh mới phát hiện đồ đạc trong nhà của cậu ít đến đáng thương, căn phòng hầu như đều bị đồ đạc của An Tử Yến chiếm cứ, ngay cả từ đồ vật trong nhà cũng có thể nhìn ra địa vị chủ nhân của chúng. Sau khi Mạch Đinh dọn dẹp xong, mọi ngóc ngách cũng tỉ mỉ kiểm tra một lượt, cũng không có bất cứ dấu vết gì của bản thân, cậu đang đắc ý vẫn lộ ra chút đau khổ, che giấu vết tích của mình chỉ tốn có một chút thời gian ngắn ngủi mà thôi, mình ở trong nhà này là đối tượng có bao nhiêu dễ dàng biến mất chứ.Cậu đứng trong hành lang nhìn mỗi căn phòng, dường như vẫn thiếu gì đó, tiếp theo cậu đấm lòng bàn tay, còn có một bạn gái mới đúng, nhất định dẹp tan tà niệm của đám phụ nữ trong công ty, nếu không ai cũng sẽ giành An Tử Yến với cậu! Cũng không phải không thể hiểu, thanh niên đẹp trai lại có năng lực,cô gái nào không muốn chứ, loại đàn ông này trên thế gian vẫn luôn không đủ cung cấp.
|
Chương 157: Ngứa ngứa, nóng nóng
Không có cách nào, chỉ có thể lại tìm Bạch Tiểu Tư, tuy rằng các đồng nghiệp đều cho rằng mình vứt bỏ Bạch Tiểu Tư, nhưng Bạch Tiểu Tư đến văn phòng tìm An Tử Yến cũng mấy lần, bọn họ chắc cũng đoán mò quan hệ hai người, nếu như Bạch Tiểu Tư là bạn gái An Tử Yến vẫn là cực kỳ đáng tin, dù sao bọn họcũng đã đoán rất nhiều, cũng không phân được thật giả, rất dễ dàng gạt cho qua chuyện. Nghĩ đến đây, Mạch Đinh vội vàng chạy ra cửa chính thay giày: "Em đi ra ngoài một lúc, đem đồ đạc của em tạm thời gửi qua nhà Bạch Tiểu Tư." "Không ai muốn biết." "Em nói chuyện với không khí có được không." Mạch Đinh thở hổn hển xách một túi lớn dùng chân đá cửa, thật không dễ dàng gì mới đến nhà Bạch Tiểu Tư,cậu mệt thở không ra hơi, dùng sức gõ cửa, Bạch Tiểu Tư đầu bù tóc rối mở cửa, dường như còn chưa tỉnh ngủ, mặc áo ngủ không ngừng ngáp, một chút cũng không có dáng vẻ con nhà khuê các. "Mạch Mạch?" "Cũng sắp tối rồi, cô còn ngủ sao?" "Tan ca về nhà mệt không được sao, có chuyện gì?" "Tôi để chút đồ ở nhà cô." Bạch Tiểu Tư để cậu vào cửa sau đó đi vào phòng bếp, lấy ra bánh mì và sữa, nhìn thấy dáng vẻ nôn nóng của Mạch Đinh, còn cho rằng cậu đặt xong đồ đạc thì sẽ đi, nhưng Mạch Đinh đứng cách cô không xa, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm mình. "Cậu muốn làm gì?" "Tiểu Tư, cậu là bạn tốt nhất của tôi, cũng là bạn vui vẻ giúp đỡ người khác, là bạn có lòng nhân từ nhất, bọn Lí Minh, Chu Cách cùng cô quả thật không phải là cùng một đẳng cấp, cô là tiên nữ, bọn họ là vũ phu." "Dừng lại, đừng có xu nịnh tôi, tôi chịu không được, có lời nói mau." Mạch Đinh chà hai tay mặt cười haha nói: "Tôi muốn nhờ cô giả làm bạn gái An Tử Yến." Cậu vừa nói xong lời này, Bạch Tiểu Tư tăng cao âm lượng: "Cậu coi tôi thành cái gì hả, bạn gái chung của cậu và An Tử Yến sao?!" Mạch Đinh giả vờ cười: "Lời nói này quá khó nghe rồi, cô có kinh nghiệm mà, là bạn gái chuyên nghiệp, nếu không tìm người khác thì rất không hay rồi." "Cậu đã khai thông với chồng trước rồi?" "Không có, thuyết phục cô trước rồi lại thuyết phục anh ấy." "Tôi thấy cậu làm sai thứ tự rồi, không thể nào, nếu như chồng trước không đồng ý, tôi chấp nhận đề nghị của cậu, tôi cũng sẽ gặp họa, chồng trước chỉnh người không phải là chuyện đùa đâu." "Cô đừng sợ anh ấy, không phải còn có tôi sao?" "Cậu? Cậu có thể cái rắm đó." Bạch Tiểu Tư ăn ngay nói thẳng, nói thật thà, Mạch Đinh đã không còn bao nhiêu lòng tự trọng để có thể tổn thương nữa, đa số lòng tự trọng của cậu sớm đã vỡ thành từng mảnh dưới chân An Tử Yến, lời của Bạch Tiểu Tư đối với cậu không tạo nên đả kích, Mạch Đinh tiếp tục khuyên nhủ: "Tôi cũng là có nỗi khổ, An Tử Yến sẽ hiểu, anh ấy sẽ không nói gì, chỉ cần một ngày mà thôi, là ngày mai." "Không được, ngày mai tôi có việc." Mạch Đinh nhíu chặt chân mày, đau khổ nói: "Vậy..." cậu lập tức lên kế hoạch, tìm một cái túi, bắt đầu đem vật phẩm cá nhân của Bạch Tiểu Tư chọn ra vài món bỏ vào túi, nói người khác đến nhà cậu cũng đều không xem mình như người ngoài, cậu đến nhà người khác không phải cũng vậy sao? "Này, Mạch Mạch, cậu làm ăn trộm cũng quá to gan rồi." "Đừng để ý mấy thứ nhỏ nhặt làm gì, chúng ta đã quá quen rồi, mượn một ngày mà thôi, lấy thêm mấy bộ quần áo của cô đến." "Hay là quần lót, áo lót và băng vệ sinh cũng cho cậu một ít?" "Không, không cần." Mạch Đinh vội vàng nói, Bạch Tiểu Tư không vui vẻ đi vào phòng ngủ, Mạch Đinh chỉ đứng bên ngoài, phòng ngủ con gái là nơi không thể tùy tiện vào. Bạch Tiểu Tư đem quần áo ném lên người Mạch Đinh, Mạch Đinh cho rằng quần áo con gái đều thơm tho, nhưng quần áo Bạch Tiểu Tư hình như mùi gì cũng không có, vì xác nhận chuyện không chút cần thiết này, cậu đem váy của Bạch Tiểu Tư đưa lên trước mũi ngửi ngửi, sau đó nghe thấy tiếng chụp hình của điện thoại vang lên, Bạch Tiểu nhìn mà hình điện thoại không chút cảm thán nói: "Quá giống biến thái." "Đó là hiểu lầm!" "Đừng có giải thích với tôi, cậu vẫn nên đi giải thích với chồng trước đi." "Anh ấy cũng không biết." "Anh ấy bây giờ đã biết rồi." Bạch Tiểu Tư sau khi bấm nút gửi tin nhắn, đem màn hình điện thoại quơ quơ trước mặt Mạch Đinh, Mạch Đinh túm điện thoại qua muốn xóa tin nhắn, tin nhắn của An Tử Yến đã trả lời lại.Mạch Đinh bắt chước giọng điệu của Bạch Tiểu Tư trả lời: "Sao lại bị vạch trần chứ!" Mạch Đinh không hiểu, mình rõ ràng gửi theo giọng điệu của Tiểu Tư mà. Bạch Tiểu Tư lấy điện thoại mình lại nhìn nhìn tin nhắn Mạch Đinh gửi, cười nhạo: "Cậu thật quá ngốc mà, tôi chỉnh chồng trước làm sao mà sẽ thừa nhận là mình, tôi muốn tìm chết sao?" "Hóa ra không thể thừa nhận, tôi mỗi lần đều bị ép thừa nhận." "Cho nên cậu là muốn tìm chết, cậu làm sao còn không đi." "Biết rồi! Tôi đi trước, nếu như ngày mai cô đột nhiên rãnh, gọi điện thoại tôi, tôi..." "Không có rãnh đâu." Bạch Tiểu Tư đóng cửa lại. Mạch Đinh lại chạy không ngừng nghỉ về nhà, vừa vào cửa An Tử Yến chế nhạo, tập kích cậu: "Tư duy biến thái quả nhiên không giống, đặc biệt chạy đi ngửi quần áo nhà con gái?" "Là hiểu lầm!" "Anh nghĩ không ra có gì hiểu lầm có thể thúc giục em ngửi." "Đây...em còn có chuyện." Mạch Đinh đánh trống lảng bắt đầu đem đồ của Bạch Tiểu Tư bày khắp trong nhà, An Tử Yến vô cùng buồn chán nhìn cậu, vẫn không đợi An Tử Yến hỏi, Mạch Đinh liền mở miệng trước: "Phải nhớ giả định, anh có một bạn gái tương thân tương ái, anh đối với cô ấy đến chết không đổi,cô ấy chỉ là thỉnh thoảng sẽ ở lại, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người, cô ấy cần cù ngay thẳng, hiền lành quan tâm, anh vô cùng thương cô ấy." "Giả định ngu ngốc." "Nguyên bản bạn gái anh chính là em, nhất định phải khen em." "Khen em?" An Tử Yến đánh giá Mạch Đinh từ trên xuống: "Có chút khó khăn." "Anh nói cho rõ ràng, tìm ưu điểm trên người em khó như vậy sao?" "Anh không phải đã nói rất rõ rồi sao." "Anh cho rằng đây đều là vì ai, nếu không phải anh tự mình đồng ý bọn họ đến nhà, em sẽ mệt như vậy sao?" Mạch Đinh chỉ An Tử Yến kêu gào, An Tử Yến đổi tư thế nhìn càng tăng thêm lười biếng: "Trực tiếp nói bọn họ biết không phải xong sao, bây giờ bộ phận quan hệ xã hội do anh quản, bọn họ cũng sẽ không nói lung tung ra ngoài." "Em biết, nhưng bọn họ sau khi biết nhất định sẽ tùy nơi tùy thời lấy em ra làm trò đùa, hơn nữa..." Mạch Đinh vẻ mặt nhăn nhó, dường như không muốnnói ra. "Hơn nữa cái gì?" An Tử Yến khăng khăng không bỏ qua cho cậu, vẫn cứ muốn truy hỏi, Mạch Đinh là người nếu bị truy hỏi, sẽ nói huỵch toẹt ra toàn bộ: "Hơn nữa em sẽ không có cách nào lặng lẽ độc chiếm anh, chỉ có hai người chúng ta ở bộ phận quan hệ mới biết được bí mật này, tự nhiên khiến em cảm thấy mình rất đặc biệt." "Em còn không đủ đặc biệt sao. Bỏ đi, bị người ta biết anh cũng cảm thấy chơi không vui." "Đừng chỉ nghỉ đến chơi! Tuy rằng suy nghĩ chúng ta kém nhau rất xa, nhưng hiếm khi ý kiến tương đồng, cứ duy trì như vậy tiếp đi, cho đến khi không cách nào che giấu nữa. Anh sẽ nghe em chứ?" "Xem tâm trạng." "Đừng chỉ luôn xem tâm trạng, em chịu không được anh xem tâm trạng làm việc." "Em chịu không được liên quan gì đến anh?" "Anh biết mình rất độc ác không hả?" "Không biết." "Vậy em nói cho anh biết!" Mạch Đinh nhào sang An Tử Yến, An Tử Yến né người qua, Mạch Đinh nhào xuống chụp ếch, cắm trong sofa, cậu ngẩng mặt lên: "Anh cũng không nghĩ muốn đỡ lấy em?" "Quả thật không nghĩ qua." "Em sớm muộn gì cũng có một ngày bị anh làm cho tức chết." "Phải không?" An Tử Yến cong ngón tay thon dài dán lên mũi Mạch Đinh, Mạch Đinh chỉ cảm thấy sống mũi ngứa ngứa, nóng nóng.
|
Chương 158: Nói dối phải trả giá a
Lúc tối Mạch Đinh nhận được điện thoại của Quách Bình, anh ta đang tính số người đi đến nhà An Tử Yến: "Alô, Mạch Đinh, tôi biết cậu có thể không muốn đi,có điều vẫn nên hỏi một chút, cậu có đi đến nhà Yến không?" Mạch Đinh phát ra âm thanh khó xử:"A~~ tôi không biết ngày mai có rãnh không." "Vậy thì không đi đi, tạm biệt." "Đợi đợi~tôi vừa kiểm tra lại, ngày mai không có việc gì quan trọng, vẫn là miễn cưỡng đi một chút thôi." Cậu nhất thiết phải tự mình giám sát An Tử Yến mới yên tâm, Quách Bình yên lặng hai giây, âm u nói: "Quan hệ của cậu và Yến luôn không tốt, lần này đến nhà Yến tôi sẽ tự mình giám sát cậu, ngàn vạn lần đừng chôm đồ, biết không hả?" "Tôi mới không làm như vậy!!" Mạch Đinh hét vào điện thoại, sau đó đem điện thoại đã bị đối phương cúp ném lên giường, cậu bị kích động cầm ipad trong tay lắc lắc, hướng An Tử Yến phát tiết bất mãn: "Sư phụ cảm thấy quan hệ em với anh không tốt, nên nghi ngờ em sẽ chôm đồ, em chôm gì chứ, đồ đạc trong nhà này không phải của em sao?" "Bây giờ trong nhà này không có đồ của em." "Đồ của em là đưa đến nhà Tiểu Tư, nhưng chúng ta không phải kết hôn rồi sao, toàn bộ đồ đạc đều xem như là của chồng công vợ." "Em kết hôn lúc nào, với ai?" "Đừng giả vờ ra bộ dạng không quen biết em!" Mạch Đinh đem ipad đặt lại tủ đầu giường, sau đó lật người gác chân lên người An Tử Yến: "Em với anh nói chuyện, anh đừng quên nha, ngày mai nhớ phải khen ngợi em, không phải người thật của em, là lấy hình tượng bạn gái từ nguyên mẫu của em." Mạch Đinh dặn dò rõ ràng, bởi vì An Tử Yến thường xuyên không nghe vào tai lời của cậu. "Đem chân bỏ xuống, nặng chết được." "Một chân có thể nặng bao nhiêu, em cảm thấy rất thoải mái." "Hay là để anh khiến em càng thêm thoải mái." "Lưu manh thối."An Tử Yến lật người đè Mạch Đinh, dùng chóp mũi chạm lên giữa trán cậu: "Em hình như rất thích lưu manh." Mạch Đinh đỏ mặt vươn tay lắc giường: "Em mới, mới không có." Nhưng vừa tắt đèn, đèn lại bị An Tử Yến bật lên, hai người có vấn đề liên quan đến bóng đèn đã thảo luận rất nhiều lần, nhưng y như cũ kết quả gì cũng không thảo luận ra được. Ánh đèn trong phòng ngủ trong đêm tối mờ mờ ảo ảo vẫn luôn lặp lại, giống như đuôi đom đóm. Sáng tinh mơ Mạch Đinh từ sớm đã bò dậy, lại kiểm tra căn phòng một lượt mới ra khỏi cửa, không khí sáng sớm vừa loãng lại lạnh lẽo, cậu rụt cổ chạy tới nơi cách nhà mấy trăm mét ngồi xổm trong lùm cỏ, nhìn trộm xe đang qua, đợi điện thoại của Quách Bình. Mạch Đinh hăng hái quá độ, ngồi xổm trong lùm cỏ được một phút thì điện thoại Quách Bình mới gọi đến: "Cậu đang ở đâu, chúng tôi đã tới dưới lầu nhà Yến rồi." "Mọi người đã tới rồi?" "Địa chỉ không phải đã gửi cho cậu rồi sao, không đợi cậu nữa." "Đợi, đợi chút, tôi ngồi xe bus qua, lập tức tới ngay." Mạch Đinh nhân lúc không có ai nhìn liền nhảy ra khỏi lùm cỏ chạy về trước, trên áo cậu thấm đẫm sương, tóc tai rối bù chạy về phía nhóm Quách Bình. Phạm Thiếu Quân quan sát Mạch Đinh: "Cậu ngồi xe bus tới sao?" "Phải đó, ngồi xe bus tới." "Nhìn bộ dáng cậu ngược lại giống như lén lút tới." "Ra ngoài quá vội." Mạch Đinh sớm đã đem mọi vấn đề có thể nghĩ ra luyện tập trước một lần, bất luận xảy ra bất cứ tình hình gì cậu đều có thể ung dung đối mặt, cậu giả vờ xa lạ nhìn khắp xung quanh: "Đi chỗ nào?" "Đi cái gì mà đi, Vương tổng còn chưa đến kìa, cậu vẫn thật cho rằng chúng tôi đợi cậu sao?" "Để tôi một lần lĩnh hội được tình hữu nghị giữa các đồng nghiệp không được sao?"Phùng Phi Mông chen miệng vào: "Còn muốn tình hữu nghị giữa đồng nghiệp, cậu có biết làm người không, hai tay trống không mà đến." Qua lời nhắc nhở của cô Mạch Đinh mới chú ý thấy, ngoại trừ cậu ra mọi người trong tay đều mang theo đồ, Mạch đinh cười nheo mắt nhìn đồ trong tay mỗi người: "Còn tặng đồ nữa chứ, khách khí cái gì." Nguyên nhân cậu cao hứng chỉ có một, mấy món đồ tặng An Tử Yến cũng là tặng mình. "Cậu vẻ mặt gì vậy, làm như tặng cho cậu." "Không có, không có." Mạch Đinh vội vàng lắc tay phủ nhận. Vương tổng ung dung ngừng xe xong, mang Vương Tích Viên hưng phấn ôm xuống, Vương Tích Viên không ngừng lặp lại câu hỏi: "Ca ca ở chỗ nào, ca ca ở chỗ nào?" "Vương tổng." Mọi người lễ phép chào hỏi, Vương tổng chỉ là gập đầu, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người Vương Tích Viên: "Đừng chạy lung tung, chắc là tòa nhà phía trước." Mạch Đinh đi cuối cùng luôn cảm thấy mình quên mất chuyện quan trọng nào đó, nhưng nhất thời chưa nhớ ra đó là chuyện gì. Một đoàn người đến cửa, bàn tay nhỏ của Vương Tích Viên gõ cửa: "Ca ca, em đến thăm anh, ca ca, mau mở cửa." Bên trong một chút phản ứng cũng không có, Liễu Vĩ cũng bắt đầu dùng sức gõ cửa: "Yến, cậu có nhà không?"Mạch Đinh cuối cùng cũng nhớ ra chuyện quan trọng mà mình quên, cậu quên kêu An Tử Yến thức dậy!! "Yến biết hôm nay chúng ta tới mà, không thể nào đi ra ngoài chứ?" Quách Bình lo lắng hỏi, mà Vương tổng có tình yêu con gái nghiêm trọng luôn dỗ Vương Tích Viên, đối với chuyện khác không quan tâm, nhưng Vương Tích Viên có tình yêu anh trai nghiêm trọng, không chịu buông tha gõ cửa: "Ca ca chắc có ở bên trong." "Cậu ấy không ở nhà chúng ta đi về đi, có gì đáng xem chứ." "Không được! Em hôm nay chính là đến thăm ca ca!" Vương Tích Viên bắt đầu nổi cáu. Cao Sảng lại bắt đầu mở lời âm u: "Yến có lẽ xảy ra chuyện rồi." "Vậy làm sao, hay là chúng ta phát cửa thử, nếu không sẽ muộn." Phạm Thiếu Quân lo lắng đề nghị, Mạch Đinh vẫn là không nhịn được nói: "Đừng phá cửa!" Cửa phá hư phải tốn tiền đó! Hơn nữa nhà sắp trả lại không thuê nữa! "Vậy cậu có đề nghị gì hay." "Trước tiên gọi điện thoại cho An Tử Yến thử?" "Đã gọi rồi, không ai bắt máy, hay là đem cửa đá mở đi." "Đừng!" Mạch Đinh hoảng sợ, nhưng không cách nào ngăn đám người man rợ này, có ai sẽ vì gõ cửa không mở mà trực tiếp đá cửa chứ, tìm thợ khóa cũng lãng phí không bao nhiêu thời gian đâu. An Tử Yến ở trong nhà cũng không có xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào như mọi người tưởng tượng, muốn trách thì trách An Tử Yến ngủ say như chết! Ai cũng không thể nghĩ tới, căn phòng cấp thiết muốn mở cửa này, chìa khóa đang bình thản nằm trong túi quần của Mạch Đinh.
|
Chương 159: Anh yêu em, chỉ cần em biết là được!
Mỗi một cước bọn họ đá lên cửa giống như một cước đá lên người Mạch Đinh, tay cậu đặt trong túi quần nắm chặt chìa khóa. Cánh cửa biến dạng, ổ khóa vẫn chưa mở, Quách Bình lau lau mồ hôi trên trán: "Tôi còn tưởng hai cước là có thể đá cửa ra chứ." Đương nhiên rồi! Lại không phải là quay phim làm gì mà dễ dàng bị đạp ra như vậy! trong cục diện bế tắc, cửa đột nhiên mở ra, An Tử Yến nhẹ nhíu mày, trên mặt viết đầy sự không vui bị đánh thức: "Ồn chết được." Mọi người đều sững sờ, bọn họ rất ít có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ không mặc âu phục của An Tử Yến, không ngờ đến chỉ là thay đổi quần áo, sự khác xa lại cực đại đến vậy, dường như mặt anh có thể phối với bất cứ quần áo nào cũng đều hiện rõ vẻ hài hòa đến vậy. Vương Tích Viên sớm đã nhào lên trước ôm đùi An Tử Yến, người khác dần dần lấy lại tinh thần. "Hóa ra cậu ở trong, làm chúng tôi lo lắng..."An Tử Yến không có ý định nghe bọn họ nói chuyện, quay người đi rót cà phê, Vương Tích Viên dán lên chân anh cũng không động đậy, chính là không buông tay. Mạch Đinh đi vào cuối cùng: "Anh còn khách sáo cái gì, cà phê của tôi không thêm đường." An Tử Yến nhìn cậu một cái, chỉ lấy ra một cái ly, rót cà phê cho mình. Phùng Phi Mông quan sát khắp xung quanh: "Phòng cũng không tệ." Phạm Thiếu Quân mắt sắt chú ý đến nước hoa trong phòng tắm, mục tiêu của anh ta không có gì khác, chính là muốn điều tra thông tin bát quái. "Đúng rồi, Yến, bạn gái anh đâu?" Cậu cẩn thận hỏi, Mạch Đinh tràn đầy mong đợi nhìn An Tử Yến, An Tử Yến chỉ nhún nhún vai: "Ai biết chạy đi đâu làm chuyện ngu ngốc rồi." "Thật muốn gặp mặt." "Người ngốc như vậy có gì đáng xem." Quách Bình hơi hơi lại gần Mạch Đinh: "Xem ra quan hệ hai người rất gay go." Mạch Đinh không ngừng kiềm chế vẻ mặt: "Cũng nói không chừng." Vương tổng ngồi trên sofa: "Không ngờ đến tiểu tử cậu rất ngăn nắp, tôi vốn dĩ đoán kiểu người như cậu sau khi về nhà sẽ ném đồ lung tung, nằm trên sofa không nhúc nhích." Ông đoán cực kỳ chính xác. An Tử Yến uống một ngụm cà phê, bình thản nói: "Làm sao có thể." "Nhìn nhìn nhà cậu rồi lại nhìn nhìn nhà tôi, đột nhiên cảm thấy vô cùng hổ thẹn, Yến, cậu cũng không thể quá hoàn mỹ, kêu dân độc thân chúng tôi làm sao mà sống đây!" Mạch Đinh móc ngón tay trong túi quần, cắn chặt răng. Tên lừa gạt này, trùm lừa gạt, không khen mình thì thôi đi, còn đem toàn bộ công lao của mình chiếm hết, nhà này là anh dọn dẹp sao, anh cũng không sợ ra bị sét đánh chết hả. Mạch Đinh nghẹn một bụng nội thương lúc này không muốn nhận được thêm bất cứ tổn thương nào, duy trì trầm mặc, cậu kéo ghế ra muốn ngồi xuống, bị An Tử Yến ngăn lại: "Họ Mạch, đừng ngồi dơ ghế của tôi." Mạch Đinh vẫn ngồi xuống, An Tử Yến lập tức lộ ra vẻ mặt chán ghét: "Tôi đối với cái ghế cậu ngồi có bệnh khiết phích, nếu cậu đã ngồi, tôi không cần nữa, cậu mang đi cho tôi." Anh có bệnh khiết phích cái quỷ đó! Lại muốn chọc ngoáy! Phạm Thiếu Quân quét mắt coi thường Mạch Đinh: "Đã kêu cậu đừng ngồi, cậu cứ muốn ngồi, sớm biết không để cậu đến." "Tôi..." Mạch Đinh thật sự là có khổ mà không nói ra được, không quan tâm là cậu ngồi ghế nào, An Tử Yến chắc chắn cũng sẽ có bệnh khiết phích với ghế đó, mấu chốt không ở cái ghế. "Ca ca, anh ngủ ở phòng nào, em có thể đi xem không?" "Con gái không nên đi xem giường đàn ông." Vương tổng nhíu mày, Vương Tích Viên nào có nghe lời ông, An Tử Yến chỉ chỉ phòng ngủ: "Đi đi." Anh vừa nói vừa lấy điện thoại ra, sau mấy giây, điện thoại Mạch Đinh rung lên. <Em quên đem cất gel bôi trơn.> Mạch đinh đỏ mặt trả lời tin nhắn: <Không thể nào! Em đã dọn dẹp toàn bộ.> <Anh còn đặt mấy bình dưới giường.> <Anh mua nhiều như vậy làm gì!!> <Em nói xem làm gì.> Mạch Đinh đã không còn tâm trạng gửi tin nhắn, cậu giả vờ không tinh ý đi vào phòng ngủ, bị Vương Tích Viên phát hiện thì gay go, trong đầu cậu chỉ vang lên câu nói của Bạch Tiểu Tư: "chồng trước chỉnh người thì đó không phải là giỡn chơi." Con nít nhất định phải tiếp nhận giáo dục tốt đẹp mới được, ngàn vạn lần không thể vào nhà người khác lật tung đồ đạc. Mạch Đinh sắc mặt trắng bệch đứng ở cửa phòng ngủ, trong phòng khách là tiếng nói cười của đồng nghiệp, mà trong phòng ngủ Vương Tích Viên hiếu kỳ cầm một bình gel bôi trơn, đánh giá trái phải, sau đó vừa chạy ra vừa hét: "Ca ca, đây là gì?" Tại sao mình phải dùng gel bôi trơn! Mạch Đinh trong lòng tràn đầy cảm giác hổ thẹn, cảm thấy đã bôi nhọ bạn nhỏ ngây thơ này, cậu ngăn cản đường đi của Vương Tích Viên, ngồi xổm xuống: "Tích Viên, em nghe anh nói, ca ca em có chút bệnh nhỏ, nhưng không muốn nói người khác biết, đây là thuốc của anh ấy, cho nên anh ấy mới đặt ở dưới giường, em nhất định có thể thay ca ca em giữ bí mật này đúng không, nếu không ca ca em sẽ tổn thương." Vương Tích Viên như hiểu như không gật gật đầu, đem cái bình đặt lại chỗ cũ: "Em tuyệt đối sẽ không nói người khác biết." "Tích Viên thật là đứa bé ngoan." Xem như đã qua được một cửa, Mạch Đinh cảm thấy mình già đi mười tuổi. Buổi trưa là do Phùng Phi Mông và Phạm Thiếu Quân xuống bếp, sau khi ăn cơm xong biết An Tử Yến là người bận rộn nên không làm phiền nữa, vốn dĩ cho rằng có thể thấy bạn gái của An Tử Yến, bọn họ tuy rằng có hơi thất vọng, nhưng ít nhất nhìn thấy mặc thường phục cùng bộ dạng lúc ở nhà của anh xem như là cho đền bù. "Viên Viên, đi thôi." Vương tổng cưỡng ép ôm Vương Tích Viên, người khác sau khi tạm biệt cũng đi phía sau Vương tổng, duy chỉ lúc Mạch Đinh sắp đi, An Tử Yến kêu cậu lại: "Tôi không phải kêu cậu đem ghế đi sao?" Mạch Đinh xoay người, nhếch miệng nhe răng vẻ mặt khủng bố, cậu trở lại không người nhấc ghế lên, nhân lúc không ai chú ý len lén đá chân An Tử Yến một cái. Mạch Đinh dùng sức nhấc ghế đi xuống dưới, Quách Bình nhìn nhìn cậu: "Chúng tôi lái xe đến, cậu đi thế nào?" "Tôi ngồi xe bus là được." Mạch Đinh nhấc ghế ngồi ở trạm xe, trên xe bus, sau khi ngồi trên xe bus nhìn Vương tổng và nhóm Quách Bình lên xe đi, qua một trạm thì xuống xe, cậu băng qua đường lộ, lại ngồi lên xe bus trở về.Cái ghế vướng tay vướng chân khiến Mạch Đinh không ngừng thở hổn hển, cậu dùng thời gian gấp đôi bình thường mới về đến nhà. "An Tử Yến, em nói anh biết, anh có ngon thì ra đây!" Cửa còn chưa đóng lại, Mạch Đinh đã nói, An Tử Yến đã nằm trên sofa không động đậy. "Anh trêu đùa em rốt cuộc có lợi ích gì, có thể được cái gì, anh nói cho em nghe xem, nếu như anh có thể nói ra một lý do thuyết phục em, em sẽ không làm ồn anh nữa!" Mạch Đinh cố ý ngồi lên chân An Tử Yến, An Tử Yến trả lời như lẽ đương nhiên: "Không có lợi ích gì." "Vậy anh..." "Chỉ là vì hứng thú."Mạch Đinh nổi giận, cậu bắt đầu hiểu tại sao trong phim người ta tức đến một đêm đều tóc bạc, có người tức đến thất khiếu chảy máu, cậu cách giai đoạn đó cũng không xa nữa. Mạch Đinh cũng dịch chuyển lên ghế sofa: "Em hôm nay bất luận là tinh thần hay thân thể đều đã mệt đến không được rồi, anh giúp em đi lấy đồ ở nhà Tiểu Tư có được không." "Lại không phải thân quen." "Bị anh thượng nhiều lần như vậy, hôn lễ cũng kết rồi, anh còn muốn thân quen thế nào!" Mạch Đinh kéo kéo quần An Tử Yến: "Được không, có thể hôm nay quá căng thẳng, đầu của em lại bắt đầu nhức rồi, anh cũng biết em mắc bệnh thần kinh không cân bằng mà."An Tử Yến không chê phiền kéo kéo miệng: "Chỉ có thể lần này, lần sau nghĩ cũng đừng nghĩ." Mạch Đinh cười gật gật đầu: "Vâng." Sau đó tiếp tục dùng ánh mắt tràn ngập ý cười nhìn chằm chằm người An Tử Yến, nhìn anh đi đến cửa chính, nhìn anh mở cửa, nhìn anh quay đầu lại, anh nói: "Em dám dùng loại ánh mắt buồn nôn này nhìn anh lần nữa xem, anh liền đem mắt em móc ra." Nói xong đi ra ngoài đóng cửa lại. Mạch Đinh cho rằng có lẽ người khác sau khi biết quan hệ mình và An Tử Yến, sẽ cực kỳ kinh sợ, mặt bọn họ lúc đó có lẽ sẽ rất buồn cười, sau đó sao, mọi người cũng sẽ vì An Tử Yến sẽ nảy sinh ra thay đổi với mình, cậu chỉ muốn làm một viên chức nhỏ bình thường, không muốn mượn quan hệ của An Tử Yến để thay đổi địa vị trong công ty. Không cần phải nói cho người khác biết người đàn ông của mình là An Tử Yến, cũng không cần phải chứng minh với người khác, mấy thứ cảm giác ghen tỵ,hư vinh gì đó, đối với tình yêu mà nói thật sự quan trọng sao? Sau khi bị mọi người biết, mọi người đều sẽ nhiệt liệt chúc phúc, không có bất cứ ai bàn tán cùng ý kiến sao? Mạch Đinh đã qua tuổi ngây thơ rồi, đây là suy nghĩ mà ngay cả trong mơ của cậu cũng không hề xuất hiện. Anh yêu em, chỉ có em biết là được rồi.
|
Chương 160: Đã từng là bạn bè
Lúc tình cờ xuất hiện, người bình thường sẽ có phản ứng gì: kinh ngạc? kỳ lạ? Mạch Đinh cũng không đặc biệt, cậu chính là người bình thường, Mạch Đinh lúc này đứng ở bộ phận kinh doanh, há miệng, người trước mắt đã rất lâu không gặp, thật sự rất lâu, hồi ức từ trong đầu tuôn ra, cậu trong lòng dâng lên từng trận vui sướng mãnh liệt. "Quan Châu? Cậu là Quan Châu phải không?" Người trước mắt nghi ngờ quan sát Mạch Đinh, một lúc lâu mới lộ ra vẻ mặt chợt hiểu ra: "Mạch Đinh?" Mạch Đinh dùng sức gật gật đầu: "Chúng ta đã bao nhiêu năm không gặp rồi chứ." Quan Châu không chỉ là bạn học cấp ba của Mạch Đinh mà cũng là bạn thân lúc trước của Mạch Đinh, nhưng sau khi lên đại học lúc Mạch Đinh muốn tìm bọn họ chơi, tình bạn của bọn họ trước khi Mạch Đinh ra xã hội đã rạn nứt, muốn hẹn bọn họ ra một lần, bọn họ lại ai cũng không chịu nhìn thấy ai, chỉ lo bận rộn và kiếm tiền, sau đó từ từ cũng không liên lạc cùng Mạch Đinh. "Phải đó, cậu làm việc ở đây?" "Ừm, cậu sao lại ở đây, dạo này thế nào, làm việc ở đâu?" Mạch Đinh không kịp đợi đưa ra câu hỏi, Quan Châu có chút bất đắc dĩ: "Cậu luôn kêu tôi trả lời trước. Công ty chúng tôi gần đây hợp tác cùng công ty cậu, hôm nay bị phái đến bộ phận kinh doanh các cậu, sắp đi lên bộ phận quan hệ xã hội một chuyến." Mạch Đinh kích động chỉ chỉ thẻ tên của mình: "Tôi chính là ở bộ phận quan hệ xã hội." Tào Thành Nghị cắt ngang hai người: "Mạch Đinh, bộ phận kinh doanh chúng tôi không phải quán trà, muốn tán gẫu chuyện nhà xin đi nơi khác." Mạch Đinh muốn chọc chết Tào Thành Nghị, nhưng do cậu ta bây giờ là giám đốc, chỉ có thể nuốt xuống: "Tôi đến bộ phận kinh doanh lấy chút đồ." "Lấy rồi thì đi nhanh, nhìn thấy bộ phận quan hệ xã hội liền phiền." Kết hôn không nên mời cậu ta, Mạch Đinh độc ác mắng Tào Thành Nghị trong lòng mắc bệnh giang mai. Quan Châu có hơi thận trọng, thay Mạch Đinh nói: "Xin lỗi, là tôi không chú ý hoàn cảnh." Tào Thành Nghị lộ ra nụ cười chuyên nghiệp: "Không liên quan đến anh, là Mạch Đinh khiến người ta nhìn rất không thuận mắt, anh và cậu ta là bạn bè sao, loại bạn bè này không cần cũng được, cậu ta bây giờ đã không phải là cậu ta lúc trước nữa, anh tùy ý hỏi ai cũng biết danh tiếng của Mạch Đinh ở bộ phận quan hệ xã hội." Mạch Đinh cắn chặt răng nói: "Giám đốc Tào thật ngại, bộ phận kinh doanh chắc còn có rất nhiều chuyện đợi anh xử lý đó." Đợi hai người cùng vào thang máy, Mạch Đinh hướng Quan Châu giải thích: "Đừng để ý cậu ta, cậu ta chỉ là một người bạn đang nói giỡn với tôi thôi, tôi làm người cậu còn không hiểu sao, tuyệt đối là người tốt." Quan Châu nhịn không được cười ra tiếng: "Cậu một chút cũng không đổi, thật hoài niệm, lúc trước." "Sau khi nhìn thấy cậu tôi cũng phát hiện thời gian quá phục kích rồi, tôi suýt chút nữa không nhận ra cậu." Thời gian chút ít trong thang máy không đủ bọn họ trò chuyện, đến bộ phận quan hệ xã hội hai người vẫn nói chuyện như cũ, cho đến khi An Tử Yến từ lầu 9 xuống, diện vô biểu tình nhìn một màn này. "Đúng rồi Mạch Đinh, tôi phải làm việc chính trước, cấp trên cậu đâu?" "Đừng có ôm nhiều mong đợi với cấp trên của chúng tôi, anh ta..." Mạch Đinh ngừng lại, mỗi lần lúc đang nói xấu sau lưng An Tử Yến luôn bị nghe thấy, cậu lần này như có kỳ tích thông minh một lần, quả nhiên quay người liền nhìn thấy An Tử Yến, cậu treo lên nụ cười nịnh hót: "A, đây không phải là cấp trên vô cùng tôn kính của tôi sao, ngài trở lại rồi, sao lại không thông báo cho tiểu nhân đi đón ngài?" Cao Sảng quả nhiên bổ thêm súng vào: "Tiểu nhân giả dối." Mạch Đinh giả vờ không nghe thấy, Quan Châu trước khi đến đây đã nghe nói qua giám đốc bộ phận quan hệ xã hội là người cực kỳ xuất sắc, nhưng lúc vừa nhìn thấy người thật, cậu cho rằng là người mẫu được bộ phận quan hệ xã hội mời đến để quay quảng cáo, bất luận là tướng mạo hay là khí thế đều khiến người ta kinh ngạc, cậu ta vội vàng lấy ra danh thiếp đưa cho An Tử Yến: "Xin chào, lần này rất vui có thể hợp tác cùng công ty các anh, tôi đại diện..." "Cậu với Mạch Đinh là quan hệ gì?" An Tử Yến cắt ngang Quan Châu, đưa ra vấn đề khiến cậu ta khó bề tưởng tượng, nhưng cậu ta vẫn lễ phép trả lời: "Chúng tôi là bạn bè." "Cậu ta có bạn bè?" Mạch Đinh thiếu chút nữa bị đau tim: "Tôi đương nhiên có bạn bè, đây là bạn học cấp ba của tôi." Cậu nhấn mạnh, An Tử Yến quét mắt nhìn hai người, Mạch Đinh cầu nguyện An Tử Yến đừng làm ra hành động ấu trĩ gì nữa, An Tử Yến đem danh thiếp chuyển cho Mạch Đinh: "Nếu hai người đã là bạn học, vậy thì do Mạch Đinh phụ trách đi, có chuyện gì thì bàn với cậu ta." Nói xong An Tử Yến đi vào phòng làm việc, tay Mạch Đinh run rẩy, phản ứng chậm chạp không hề có tiền đồ cậu nói: "Giao, giao cho tôi phụ trách?" "Nếu không thì sao, hay là muốn tôi dạy cậu cả đời, cậu cũng nên độc lập đi, nhân cơ hội này rèn luyện bản thân tốt một chút." Quách Bình nói, đây là lần đầu tiên Mạch Đinh đơn độc phụ trách hợp đồng, tâm trạng cậu có thể không kích động sao, đây đại diện cho sự đồng ý với cậu đó. Cậu bây giờ thật muốn nhào sang An Tử Yến, cảm tạ đại ân đại đức của anh, cảm tạ anh cho mình cơ hội này, cậu thậm chí muốn tại đây bay sang hôn An Tử Yến một cái, có điều, cậu nín nhịn. Quan Châu thả lỏng: "Thế giới thật nhỏ, tôi có thể vạn lần không nghĩ tới cùng cậu hợp tác, xin chỉ giáo nhiều." "Tôi mới là xin cậu chỉ giáo nhiều." "Haha, chúng ta hai người khách sáo làm gì chứ." "Cũng phải." Vì chứng minh bản thân, Mạch Đinh so với uống viagra còn phấn khích hơn, đem toàn bộ tinh lực đều đặt vào công việc, không biết mệt mỏi, được An Tử Yến tín nhiệm cậu cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhưng, mình thật sự có thể được tín nhiệm sao? Thời gian này Mạch Đinh không thể tránh cũng rất vui vẻ cùng Quan Châu tiếp xúc càng ngày càng nhiều, cậu nhớ lại thời khắc mình khó khăn, có thể gặp lại thật là quá tốt, Quan Châu thành thục rất nhiều, có lẽ là trải qua một lần từ bạn thành thù, cậu ngược lại trở nên trân trọng tình bạn hơn. "An Tử Yến, công việc có vấn đề em có thể thỉnh giáo anh không?" Mạch Đinh ngồi ở sofa hỏi, An Tử Yến đổi kênh: "Không thể." "Anh nói một lý do không thể cho em nghe xem." "Bây giờ là thời gian tan ca." "Có khác biệt sao? Vậy ngày mai lúc đi làm em hỏi anh có thể không?" "Không thể." "Em muốn nghe anh nói lý do không thể lần nữa." "Thời gian làm việc rất bận." "Em muốn, em muốn đánh anh!" Mạch Đinh vừa bò lên chân An Tử Yến, điện thoại trong túi quần cậu liền rung lên, cậu nhìn xem, là Quan Châu gửi tới.
|