Em Là Nam, Anh Vẫn Yêu 2
|
|
Phiên ngoại 1: Em và anh không thể làm bạn
[An Tử Yến, chúng ta có phải nên là đổi cách thức không? Phân cảnh đừng có luôn là ở công ty anh nhìn em không vừa mắt rồi kiếm chuyện với em, chúng ta nên bỏ qua giai đoạn này đi, ví dụ như bởi vì một chuyện nào đó chúng ta nảy sinh tình hữu nghị sâu đậm, anh xem em là tri kỷ, trọng dụng em, chúng ta là bạn thân không thể tách rời.] Mạch Đinh lúc đi làm đột nhiên suy nghĩ rồi gửi tin nhắn cho An Tử Yến. Thấy An Tử Yến vẫn mãi không trả lời thì lại gửi thêm một tin: [Anh cũng phải nói một lời đi chứ!] Mạch Đinh ngẩng đầu lên nhìn An Tử Yến chỉ cách mấy bước chân, anh đang đứng khoanh tay sau lưng Phạm Thiếu Quân, Mạch Đinh giả vờ không thoải mái ho lên, thanh thanh cổ họng. Thấy An Tử Yến vẫn không phản ứng, đành phải tiếp tục ho, Liễu Vĩ lo lắng nói: "Cậu không sao chứ!" "Không sao, cám ơn quan tâm." "Tôi không phải quan tâm cậu, tôi sợ bị lây nhiễm, nếu như cậu có chuyện thì mau xin nghỉ đi." "Tôi không thèm nghỉ đó, lây bệnh cho anh." Mạch Đinh nghĩ, đây cũng là trách An Tử Yến không xem tin nhắn của mình. Mạch Đinh cũng thiệt tình, cái gì cũng đổ lên người An Tử Yến. Cuối cùng, An Tử Yến đang dặn dò giấy tờ với Phạm Thiếu Quân xong, lấy điện thoại ra, tùy tiện dựa cạnh bàn làm việc trả lời. [Tri kỷ? Anh nghỉ em hiểu lầm rồi, chúng ta cho dù có tính kỹ cũng chỉ là bạn giường.] [Nói gì mà bạn giường chứ, quá khó nghe (>.<) ] [Bạn tình] [Cũng rất khó nghe!!!!] [Pháo hữu.] [Đừng nói tiếp nữa, càng nói càng khó nghe! Chúng ta là người yêu, là tình yêu thật sự!!!!] Hai người ở trước mặt lén lút gửi tin nhắn đưa đẩy. Lúc này, An Tử Yến từ từ đem điện thoại để vào trong túi sau đó ngẩng đầu lên: "Họ Mạch, bây giờ là giờ làm việc, đừng có để tôi phát hiện lần nữa cậu nghịch điện thoại." Anh dựa vào cái gì chỉ trích em, anh làm gì có tư cách chỉ trích em, anh vừa nãy không phải cũng đang nghịch điện thoại sao? Mạch Đinh chỉ có thể chất vấn trong long, ngoài mặt thì hối lỗi: "Ngại, ngại quá!" "Cậu cũng biết ngại sao?" Mạch Đinh trừng An Tử Yến, chỉ với quan hệ này, hai người ngay cả pháo hữu cũng không bằng, Mạch Đinh rất cố ý mà nói chuyện chỉ có An Tử Yến nghe mới hiểu: "Tôi không phải là cố ý nghịch điện thoại trong giờ làm việc, chỉ là vì có chút chuyện, trong nhà tôi có người bị ma nhập, trở nên lạnh lẽo vô tình, vô tâm, vô phế, không bằng cầm thú. Tôi rất lo lắng cho anh ta!" Mỗi lần đều dùng vấn đề ma quỷ, cậu cũng không biết thay đổi. Còn cho rằng sẽ kích động được An Tử Yến, ai ngờ An Tử Yến vẫn như cũ nhìn máy tính của Phạm Thiếu Quân lạnh lùng trả lời: "Không ai muốn nghe chuyện liên quan đến cậu." "Xin lỗi." Sau khi xin lỗi, Mạch Đinh thay đổi thủ thuật, đập tan ý niệm trở thành tri kỷ cùng An Tử Yến, hai người họ nếu không là người yêu, nói không chừng ngay cả bạn bè cũng sẽ không làm. Cậu vừa đem điện thoại đặt lên bàn phím máy tính, điện thoại liền rung lên, cậu đành phải len lén lấy ra nhìn, là tin nhắn của An Tử Yến gửi đến: "Ngu ngốc." Mạch Đinh nắm chặt điện thoại, đang muốn trả lời, giọng nói không kiên nhẫn của An Tử Yến vang lên: "Cậu còn nghịch." "Tôi..." "Cậu cái gì?" "Không có gì." Mạch Đinh vừa đặt điên thoại trở lại thì lại rung lên, vẫn là tin nhắn An Tử Yến gửi qua: "Kém trí." Lại cố ý tìm đánh, ấu trĩ, cấp trên của mình quá ấu trĩ!!! Tay cậu dường như đã dồn hết sức lực muốn ném điện thoại sang An Tử Yến, nhưng cậu là ai, là Mạch Đinh không giống An Tử Yến, là người trưởng thành lịch sự, cậu muốn dùng lý trí cảm hóa An Tử Yến, thế là lại lần nữa soạn tin nhắn. "Họ Mạch, nghe không hiểu tiếng người có phải không?" "Xin lỗi." Mới qua mấy giây điện thoại lại rung: "Em có thể nắm được anh thế nào" Muốn gây sự có phải không? Có phải không!??? Mạch Đinh khống chế không được muốn trả lời, sau gáy bị văn kiện đập trúng: "Muốn tôi nói mấy lần?" "Xin lỗi." Các đồng nghiệp cũng nhìn sang Mạch Đinh, ánh mắt dường như đang nói: Da mặt cậu quá dày rồi! Cấp trên đã nói như vậy, mà vẫn nghịch điện thoại. Là cấp trên của mấy người đó!! Muốn cắn chết An Tử Yến, ahhh, thật muốn cắn chết anh ấy! Gia hỏa đáng giận! Miệng của hai người có thể nghiêm túc làm việc không hả? An Tử Yến nói cũng đúng, hai người bọn họ chỉ là pháo hữu, mình sau này cũng không cần trở thành bạn với anh ấy, phải trở thành pháo hữu có thù hận! Lúc sắp tan ca, Mạch Đinh đem văn kiện cuối cùng cần An Tử Yến ký tên đi vào, sau khi đặt lên bàn thì bắt đầu nói: "Em vốn nghĩ muốn trở thành bạn bè không giấu nhau chuyện gì, là anh ép em, từ nay về sau em sẽ, em sẽ..." Cậu vẫn chưa nghĩ xong lời tiếp theo. "Em sẽ thế nào?" "Em sẽ phun nước bọt lên anh." Câu trả lời gì vậy? Không hề có quan hệ nhân quả với câu trước. "Em thử xem." "Anh đừng tưởng em không dám." Mạch Đinh há miệng ra, khạc ra chút nước bọt cho An Tử Yến xem, cậu cũng thật sự không suy nghĩ xem hành động bây giờ của mình có bao nhiêu dơ bẩn, Mạch Đinh vốn chỉ muốn dọa An Tử Yến, ai ngờ không khống chế được lực đạo, nước bọt văng ra không chỉ dính lên văn kiện, mà còn dính lên áo khoác và trên tay An Tử Yến, Ý nghĩ đầu tiên của Mạch Đinh chính là: Mình đã chết rồi. Cậu ngay cả nghĩ cũng không nghĩ liền chạy ra khỏi phòng làm việc,bắt đầu nhanh chóng dọn đồ tan ca. "Cậu gấp cái gì? Sắc mặt không tốt." "Tôi có chuyện gấp phải đi nhanh." Mạch Đinh dọn đồ xong liền đi. "Chuyện gì chứ, đi xem người nhà bị ma nhập của cậu sao?" Mạch Đinh không quay đầu lại, vẻ mặt có chút trầm trọng. "Không, không phải, đoán chừng một tiếng nữa trong nhà có người có người bị giết." Nói xong, cậu bỏ chạy. Lúc An Tử Yến về đến nhà, trong nhà rất yên tĩnh, không thấy bóng dáng của Mạch Đinh, An Tử Yến không nhanh không chậm đem áo khoác ném lên sofa. "Mạch Đinh, em trốn ở đâu?" Mạch Đinh đang trốn trong tủ quần áo chỉ cảm thấy lưng lạnh ngắt, tiếng bước chân của An Tử Yến càng lúc càng gần, Mạch Đinh nín thở, Mạch Đinh nghĩ tại sao mình phải trốn chứ, chỉ là phun nước bọt lên An Tử Yến mà thôi, cũng không quy định pháp luật nào nói người yêu phun nước bọt là phạm pháp. An Tử Yến đi vào phòng ngủ, anh đầu tiên là đi đến trước bàn sách, quay lưng với Mạch Đinh nói: "Tự mình đi ra đi." Ngữ khí giống như tên sát nhân trong phim kinh dị thích giày vò người khác, không chỉ ngữ khí, tình tiết lúc này cũng giống trong phim kinh dị. Mạch Đinh ở bên trong bất luận chạy đến chỗ nào cũng đều là chỗ chết. Vốn cho rằng mình sẽ bị phát hiện không tới một phút, nhưng An Tử Yến không có ý định tìm cậu, cũng không đột nhiên nhào đến trước tủ quần áo mở cửa ra, âm u nói: Anh tìm thấy em rồi. An Tử Yến chỉ là lấy ra một quyển sách, nằm trên giường xem. Mạch Đinh bị ngộp trong tủ quần áo, chân hơi tê, quần áo thỉnh thoảng còn cọ lên mặt cậu. Sau mười mấy phút, cậu cuối cùng không nhịn được đẩy cửa tủ áo ra. "Anh rốt cuộc có đến bắt em không hả?" "Em trốn trong tủ áo làm gì vậy?" An Tử Yến giả vờ không hiểu hỏi. "Anh không phải muốn giáo huấn em sao?" "Cám ơn em nhắc anh." "Không phải chỉ là phun một chút nước bọt lên anh sao, chỉ có chút xíu nước bọt như vậy, có cần phải dọa em không, bình thường anh không phải cũng là ăn nước bọt của em sao?" "Dọa Em? Anh có làm gì sao?" "Còn nói anh không làm, anh, anh..." Mạch Đinh mới phát hiện An Tử Yến thật ra cái gì cũng không làm, cậu suy nghĩ, thay đổi cách thức chỉ trích: "Anh bây giờ không làm cũng không có nghĩa anh sẽ không làm, anh xem xem anh tạo thành ảnh hưởng tâm lý lớn thế nào cho em rồi, chính vì phun một chút nước bọt lên anh mà sợ đến trốn trong tủ quần áo, em quá đáng thương rồi." "Em là quá nhát gan rồi đó." An Tử Yến không lưu chút mặt mũi liền vạch trần, Mạch Đinh không thể thừa nhận, lại đổi hướng: "Em cảm thấy hai chúng ta không cách nào làm bạn tri kỷ được ." "Cám ơn em đã nói anh biết tin tốt này." Mạch Đinh liếc mắt khinh thường An Tử Yến, sao đó lại nằm bò lên giường di chuyển lại gần An Tử Yến: "Anh nói đi, nếu như chúng ta không thành người yêu, thì có trở thành bạn tốt không?" Thái độ của cậu thật sự thay đổi từng lúc, An Tử Yến lấy sách ụp lên mặt cậu: "Anh không chấp nhận nếu như vậy." Mạch Đinh chụp quyển sách trên mặt, quả thật, không thể làm bạn với anh.
|
Ngoại truyện 2: Quỷ ấu trĩ
Mạch Đinh chạy đến trước tủ quần áo lật tìm đồ: "Anh nói xem em nên mặc đồ gì?" Không ai trả lời câu hỏi buồn chán của cậu, Mạch Đinh không dễ gì mới tìm được một bộ, đứng trước gương nhìn trái ngó phải, lát nữa sẽ cùng An Tử Yến đi gặp khách hàng lớn, dẫu sao mình cũng ở bộ phận quan hệ xã hội, vẫn nên chú ý một chút tới hình tượng. "Anh tính mặc bộ nào?" Câu hỏi này cũng như câu hỏi trước, không hề được đáp lại, cậu quay đầu nhìn An Tử Yến ngồi trước máy tính: "Anh không nghe thấy sao?" "Không nghe thấy." "Bây giờ lại có thể nghe sao?" "Ừ." "Vậy anh nói xem em mặc bộ nào đẹp, anh dự định mặc bộ nào?" Mạch Đinh kiên nhẫn lặp lại câu hỏi lần nữa, và lại không có hồi âm. "Anh không nghe thấy sao?" "Không nghe thấy." "Đùa em vui lắm sao!!" "Đúng là rất vui." Mạch Đinh đem áo ném về phía An Tử Yến, An Tử Yến nâng tay lên nhẹ nhàng chụp lấy, nhìn thấy là áo Mạch Đinh, lại phi thường cố ý giả vờ trượt tay rớt xuống đất. Mạch Đinh vội vàng chạy lên nhặt áo lên vỗ vỗ: "Em thật sự không biết mình còn có thể sống như vậy bao lâu, nếu như anh lại ném đồ lung tung, em muốn, em muốn..." "Muốn bây giờ hả? Được thôi, cởi quần áo ra." "Anh đừng có chỉ nghe lời anh muốn nghe, cũng phải nghe trọn câu đi!" An Tử Yến bày ra vẻ mặt chán ghét: "Nghe em nói hết là chuyện rất lãng phí thời gian." Mạch Đinh chạy về tủ quần áo lấy đồ An Tử Yến ném qua, An Tử Yến cũng nhẹ nhàng chụp lấy, anh đứng dậy, bắt đầu cởi áo ngoài, chuẩn bị thay quần áo. Có lúc thật không hiểu nỗi cách thức Mạch Đinh bộc phát tính khí, trực tiếp đánh An Tử Yến một cái không phải là được rồi sao, lại cứ muốn ném đồ anh ấy thôi. "Em tiện tay lấy, anh chắc chắn là mặc bộ này?" "Mặc bộ nào không quan trọng " An Tử Yến ngay cả quần áo cũng không thèm nhìn hai cái đã tùy tiện mặc vào người, Mạch Đinh cũng muốn nói bộ nào cũng không quan trọng, Mạch Đinh cũng muốn bất luận là mặc bộ nào cũng sẽ đẹp đến chết người, nhưng cậu không phải, cậu chỉ giống như bao lão bách tính bình thường, Mạch Đinh ghen tỵ nhìn An Tử Yến cài xong nút áo. Tây trang màu xanh đen tôn lên làn da anh, mặt anh, tất cả trên người anh, ngay cả thứ nhỏ nhặt cũng không bỏ qua. An Tử Yến sau khi mặc xong áo khoác ngoài lại tiếp tục chơi máy tính, Mạch Đinh nhìn bộ tây phục trong tay mình rất lâu, giống như giẻ lau đột nhiên bị lu mờ đi, cậu ném bộ tây phục lên giường: "Em thật sự không biết mình còn có thể giống như vậy bao lâu nữa, nếu như anh cứ đẹp trai như vậy, em muốn, em muốn hủy dung nhan của anh." Mạch Đinh tâm lý cực độ không bình tĩnh nhào đến sau lưng An Tử Yến, từ phía sau ôm lấy vai An Tử Yến, ngữ khí giống như đang lơ đảng lại giống như van nài: "Anh có thể đừng có đẹp trai như vậy nữa được không, chia em một chút, có được không?" "Anh không muốn nghe lời vô lý và ngu ngốc như vậy." "Nếu đã không muốn nghe, tại sao lại kết hôn với người thích nói lời vô lý và ngu ngốc." "Đại khái là giống em bị trúng tà vậy đó." Mạch Đinh nhăn nhăn mũi, mắt len lén liếc An Tử Yến, đem nửa mặt mình vùi vào vai An Tử Yến: "Em muốn rõ ràng nói cho anh biết, anh cho dù có đẹp trai hơn, em cũng sẽ không yêu anh thêm đâu, anh tốt nhất nên kiềm chế chút." "Anh không có cách nào nói chuyện với em." "Anh có cách." An Tử Yến nâng tay hơi hơi đưa ra sau, túm mặt Mạch Đinh, mặt Mạch Đinh biến dạng trong chốc lát bướng bỉnh nói: "Bạo lực là vô dụng với em." An Tử Yến nhẹ giương khóe miệng: "Anh vừa lúc biết cái gì có tác dụng với em." Tay anh túm mặt Mạch Đinh buông lỏng ra, chuyển đến môi dưới của Mạch Đinh, ngón cái chầm chậm lướt qua, sau đó đặt trở lại môi mình, hơi hơi vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ lên ngón tay vừa nãy lướt lên môi Mạch Đinh, động tác và ánh mắt mê người, khơi gợi lên dục vọng trong lòng Mạch Đinh. Cậu vội vàng buông An Tử Yến ra, bắt đầu cởi quần áo, An Tử Yến quay ghế lại, quan sát Mạch Đinh hiếm khi chủ động, ai ngờ Mạch Đinh căn bản không phải là chủ động, sau khi cởi quần xong lại cầm một cái quần khác trên giường mặc lên, sau khi cảm nhận được ánh mắt quan sát mình lại tăng tốc độ mặc quần nhanh lên: "Em biết anh muốn làm gì, lát nữa phải đi gặp khách hàng rồi, anh tốt nhất dẹp bỏ ý niệm đi, không thể nào!!" Mạch Đinh rõ ràng nhìn thấy sự thất vọng trong mắt An Tử Yến, anh quay ghế lại, phát ra giọng nói như con nít bất mãn: "Oh..." Mạch Đinh mặc xong quần áo đi đến trước gương soi, lại hỏi An Tử Yến: "Anh cảm thấy em có đẹp không?" An Tử Yến không thèm quay người lại, cũng không thèm nhìn một cái: "Không đẹp." "Anh là con nít đang giận lẫy sao, chỉ vì em từ chối suy nghĩ hạ lưu của anh?" "Vậy thì làm sao, không đẹp." "Được, được, em cũng không muốn biết suy nghĩ của anh!" "Khó coi." "Anh đủ rồi đó!" "Muốn ói." "An Tử Yến!! Anh là quỷ ấu trĩ không có phong độ!!"
|
Ngoại truyện 3: Chủ nhân khác của ngón tay đeo nhẫn
Mạch Đinh vừa đi làm lập tức vì lời của Phùng Phi Mông mà dựng thẳng tai lên. "Con gái ở các bộ phận khác đều đang hỏi thăm tôi về chuyện chiếc nhẫn trên tay Yến đó." "Có người đồn chiếc nhẫn trên tay anh ấy là của bạn gái tặng." Nội dung bát quái của các đồng nghiệp khiến Mạch Đinh không thể chuyên tâm làm việc, cũng may trong nước không giống như nước ngoài, ở nước ngoài nếu như đeo nhẫn trên ngón vô danh thì có nghĩa đã kết hôn, trong nước đeo nhẫn ngón nào cũng ít người để ý. Mạch Đinh cẩn thận cài kỹ nút áo ở cổ, cậu vẫn luôn đem nhẫn xem như dây chuyền mà đeo trên cổ, may mà không ai phát hiện. Nhân lúc An Tử Yến đi ra, có đồng nghiệp nữa cuối cùng cũng hỏi: "Yến, tôi giúp người ta tìm hiểu chút, quan hệ của anh và bạn gái rất kém đã chia tay rồi sao?" "Vẫn chưa" An Tử Yến trực tiếp nói. Gì mà kêu là quan hệ rất kém! Gì mà kêu là vẫn chưa! Lúc này không có ai còn có tâm tình mà chú ý vẻ mặt của Mạch Đinh, câu hỏi liền tới tấp bay tới An Tử Yến: "Là mỹ nữ từng tới tìm anh, hay là ở trong công ty?" "Có phải là rất đẹp, thật muốn nhìn kiểu người mà anh thích." "Tôi cũng rất muốn gặp!!" Mấy người muốn gặp như vậy, trực tiếp quay đầu không phải gặp được rồi sao. Phạm Thiếu Quân đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua chủ đề này: "Yến, tiết lộ một chút ưu điểm thu hút anh của bạn gái anh đi." Mạch Đinh nghe thấy mặt nóng bừng lên, cho rằng người khác đều đang khen mình nữa, cũng vội vàng muốn nghe thử một chút An Tử Yến sẽ khen mình thế nào, thấy An Tử Yến không nói gì, Mạch Đinh nhịn không được giả vờ ở bên cạnh nói thêm: "Phải đó, mọi người đều muốn nghe như vậy, anh đem ưu điểm của người yêu anh nói ra cho mọi người nghe đi, tôi tin nhất định có rất nhiều." Cậu tăng thêm ngữ khí. An Tử Yến không nhìn qua, nhận tài liệu trong tay Cao Sảng, vừa lật vừa nói: "Chậm phát triển mà còn nói nhiều." "Anh nói bậy!" Mạch Đinh vẫn là không khống chế được, cậu làm sao khống chế được, ở bên cạnh An Tử Yến nhiều năm như vậy chỉ đổi được hai điểm bình phẩm như vậy? Ai nói nhiều? Ai chậm phát triển. Cậu vẫn không tiết lộ, bởi vì mọi người đều không tin lời An Tử Yến: "Yến, tiết lộ chút cũng không như vậy, vậy chiếc nhẫn trên ngón tay anh là bạn gái tặng sao?" An Tử Yến vẻ mặt ý vị thâm trường, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, thế là nhiều câu hỏi lại đến, An Tử Yến quay đầu lại: "Mấy người rất rãnh?" Các đồng nghiệp không dám truy hỏi nữa, thấy An Tử Yến kéo ghế ngồi phía sau Cao Sảng, người vây xem tự đưa ý kiến của mình: "Tôi nhớ nhẫn của Yến từ lúc vào công ty thì đã đeo rồi, bạn gái anh ấy nói không chừng là bạn học đại học." "Rất có khả năng." Đám người này thật sự rất rãnh rỗi, An Tử Yến như không liên quan lật tài liệu, mà Mạch Đinh vẫn đang vì hai nhận xét của An Tử Yến về mình mà tức giận, không chú ý đến lời mọi người đang nói, Cao Sảng đột nhiên hỏi: "Mạch Đinh, cậu tốt nghiệp trường nào?" Mạch Đinh nói ra tên trường của mình, Quách Bình chống cằm: "Nếu như tôi nhớ không nhầm, Yến hình như cũng tốt nghiệp trường này." Hỏng bét rồi, lẽ nào bọn họ quan sát ra cái gì rồi, Mạch Đinh trong lòng thấp thỏm, chỉ trách mình quá khinh suất. Phùng Phi Mông cũng đưa ra nghi vấn: "Với dáng vẻ và ưu thế ở mọi phương diện khác của anh ấy, ở trường học nhất định rất nổi tiếng mới đúng, cậu cho dù không quen biết chắc cũng phải từng nghe hoặc từng thấy rồi chứ." Mạch Đinh bị chất vấn như phạm nhân, lo lắng liếc An Tử Yến một cái, anh ấy không chút phản ứng. Liễu Vĩ luôn quan sát Mạch Đinh: "Lẽ nào..." Mạch Đinh nuốt nước bọt, không dám nghe lời tiếp theo của anh ta, Liễu Vĩ tiếp tục nói: "Lẽ nào...cậu thật ra không có học đại học, làm bằng giả để lăn vô công ty!" Mọi người đồng ý gật gật đầu, Mạch Đinh bị sặc nước bọt của chính mình, đoán mò như vậy không chút nào khiến cậu cao hứng nổi. "Làm sao có thể! Tôi ở trường học rất tuân theo nguyên tắc, ngày ngày đem toàn bộ thời gian đều dành cho việc đọc sách nghiêm túc, ai mà còn chú ý đến người khác trong trường, tôi không giống mấy kiểu hoa si, đến trường học không phải đi yêu đương, là đi góp nhặt tri thức và đề cao giá trị con người!" Mạch Đinh nói mấy lời này rốt cuộc có tội lỗi hay không, có lẽ cậu không phải đi yêu đương, nhưng tuyệt đối là đi kết hôn. (Sa mạc lời ) "Cậu chính là nói mình mọt sách mà thôi." Mạch Đinh trừng mắt, An Tử Yến cũng không giúp mình, uổng phí mình yêu anh ấy như vậy, không có lương tâm. Giọng nói lạnh lùng của An Tử Yến lại lần nữa đem bầu không khí náo nhiệt trong văn phòng đè ép xuống: "Nếu mấy người đã rãnh như vậy, hôm nay tăng ca thế nào?" "Tôi đột nhiên nhớ có chuyện phải xuống bộ phận kinh doanh." "Tôi phải đi xuống bộ phận tài vụ." "Tôi phải đem văn kiện đi in mấy bản." Các đồng nghiệp tìm đủ loại lý do rất nhanh giải tán. Mạch Đinh một mặt đắc ý, xem bọn họ còn nhiều chuyện, An Tử Yến vẫn là giúp mình. Rõ ràng mới nãy cậu vẫn không phải nghĩ như vậy, đức tính đào tường lại xuất hiện. "Cậu cũng vậy, họ Mạch kia." Mạch Đinh không thể ý kiến trừng với An Tử Yến, vẻ mặt như đang nói: em làm sao có thể giống như bọn họ, em có giấy kết hôn mà bọn họ không có. An Tử Yến đối với ánh mắt của Mạch Đinh không hề quan tâm: "Nhìn tôi làm gì, bằng đại học của cậu nếu như làm giả, lẽ nào ngay cả tiểu họ cũng không qua, nghe không hiểu tiếng phổ thông?" Bằng đại họ của em là giả, vậy cùng bàn với anh là ai, là quỷ chắc! Mạch Đinh đang gào thét trong lòng, nhưng trên miệng nói: "Xin lỗi, tôi lập tức bắt đầu làm việc." Lúc ăn trưa, Liễu Vũ ngồi bên cạnh Mạch Đinh lại nhắc đến vấn đề này: "Đoán chừng lúc trước có lẽ không sai, nói không chừng thật sự là nhẫn đôi, chỉ là chủ nhân khác của chiếc nhẫn rốt cuộc là ai chứ, quá thần bí." Không có thần bí như anh nghĩ đâu, chủ nhân khác của chiếc nhẫn đang ngồi bên cạnh anh ăn cơm kìa. "Hoặc là ở công ty chúng ta." "Chắc không phải bộ phận quan hệ xã hội chúng ta, lúc này chắc đã mãn nguyện đeo nhẫn rồi." Lời của bọn họ khiến Mạch Đinh đổ mồ hôi lạnh, huyệt thái dương không ngừng giật giật, Phùng Phi Mông vô tình giải vây cho Mạch Đinh: "Mọi người đủ rồi, càng đoán càng khoa trương, thật ra tôi mới là bạn gái Yến." "Cô được rồi đó." Mạch Đinh thở ra hơi này lại có hơi khác không thể nuốt trôi, cậu vội vàng ăn xong cơm, chạy đến phòng làm việc An Tử Yến, sau khi ló đầu ra chắc chắn xung quanh không có ai, thì đóng cửa lại: "Thật ra em cũng không tính toán với anh, nhưng anh nói ai là người nói nhiều với chậm phát triển hả." An Tử Yến khoanh tay dựa lên ghế: "Anh có chỉ đích danh họ tên sao?" "Ngoại trừ em ra còn có thể là ai, anh cũng không có người yêu khác." "Anh từng nói không có?" "Vậy còn có ai, anh nói ra xem." "Anh làm gì phải nói em biết chứ?" Mạch Đinh túm tóc, gào lên: "Là em đang hỏi anh, chứ không phải anh đang hỏi em!" An Tử Yến cầm bút, quay một vòng, rất tự nhiên mà chuyển đề tài: "Buổi trưa có ăn cơm đàng hoàng không." "Ăn rồi, đồ ăn hôm nay rất ngon, nhưng vẫn không ngon như em nấu, không đúng! Ai muốn nói cái này với anh, anh dựa vào đâu nói em nhiều lời với chậm phát triển." "Lẽ nào muốn anh nói dối? Nói em trí thông minh cao sẽ không ai tin đâu." "Có liên quan gì, dù sao bọn họ cũng không biết là em, anh hơi khen em một chút cũng sẽ không ảnh hưởng gì đâu." "Ảnh hưởng rất lớn." "Ảnh hưởng gì?" "Tâm lý anh không thoái mái." Nghe thấy câu trả lời của An Tử Yến, Mạch Đinh đi lên hai bước lại gần An Tử Yến, túm áo anh: "Anh đã bao giờ khiến tâm lý em thoải mái chưa, lát nữa đi ra khen em, nếu không em sẽ đình công!" An Tử Yến nhìn tay Mạch Đinh nắm cổ áo mình, chầm chậm nói: "Có lúc ở công ty anh thật ra muốn em cách xa anh một chút." Lời của anh khiến Mạch Đinh có chút đau thương, nhưng vẫn là giả vờ không quan tâm hỏi: "Tại sao?" "Bởi vì..." biểu tình trên mặt An Tử Yến có chút xấu xa, ngoắc ngoắc tay ra hiệu Mạh Đinh lại gần chút, Mạch Đinh khom lưng xuống, An Tử Yến dán lên vành tai cậu: "Anh sẽ chịu không được..." anh cũng không có nói hết câu, mà là hôn lên cổ Mạch Đinh, Mạch Đinh nổi da gà, vội vàng cùng An Tử Yến kéo khoảng cách ra, dùng tay vịn cổ: "Quấy rối tình dục!" Nói xong đỏ mặt chạy ra khỏi văn phòng, chưa được mấy bước, cậu đột nhiên dừng lại, không phải muốn đi chất vấn An Tử Yến dựa vào cái gì mà cảm thấy mình nhiều lời và chậm phát triển sao, sao lại biến thành thế này? Mấy người Quách Bình vô vọng đã về phòng làm việc, chỉ có về nhà bắt anh quỳ lên bàn giặt đồ thôi! Mấy người khác đều không biết, chủ nhân khác của chiếc nhẫn đang trải qua cuộc sống biệt khuất, khổ não, phát điên nhưng thỉnh thoảng cảm động.
|
Ngoại truyện 4: Những chuyện nhỏ nhặt
"An Tử Yến, nghĩ lễ công ty cho nghỉ mấy ngày?" "Ưm." An Tử Yến lật người, quay lưng với Mạch Đinh. Mạch Đinh đứng bên giường, nhăn mũi với An Tử Yến: "Em cũng không muốn quấy rầy anh ngủ." Nói thì nói vậy, nhưng đây không phải rõ ràng là đang quấy rầy An Tử Yến ngủ sao. "Anh chỉ cần trả lời em nghỉ mấy ngày thôi, em cũng sẽ làm sắp xếp rõ ràng, này, anh đừng có ngủ nữa." Mạch Đinh muốn đưa tay đẩy An Tử Yến, nhưng cậu nhịn xuống, vua cũng như hổ, nhất định phải duy trì an toàn bản thân mới được. Cậu như âm hồn không tan lượn lờ đi lại bên giường, thỉnh thoảng liếc nhìn An Tử Yến một cái, An Tử Yến đại khái không cách nào chịu đựng được một người không ngừng di động lắc lư, trả lời câu hỏi của Mạch Đinh: "Anh không biết." "Cái gì anh cũng không biết, vậy anh biết cái gì, còn làm cấp trên của em sao." "Anh biết anh có thể khiến em đón lễ mà không được nghỉ phép." "Em nói giỡn thôi, thiệt tình, anh sao lại tưởng thật chứ, không có khiếu hài hước." Mạch Đinh lật mặt, cười meo meo nói: "Nghỉ lễ chúng ta làm chút gì đó đây?" An Tử Yến không có hứng thú bàn luận, nhưng Mạch Đinh thì có, cậu hưng phấn kích động lại mở miệng nói: "Hay là chúng ta đi du lịch bằng xe hơi đi, đi thành phố gần đây chơi?" "Chở em?" "Anh nói kiểu gì đó, chở em khiến anh khó khăn lắm sao?" "Ừ." "Vậy anh chở ai đi?" An Tử Yến nhún nhún vai: "Chở búp bê bơm hơi sẽ khiến anh yên tĩnh rất nhiều." "Em quả thật không dám tin! Anh đem em với búp bê bơm hơi ra mà so sánh?! Giữa bọn em có rất nhiều khác biệt!" "Em cũng chỉ có nhiều hơn một công năng là biết nói thôi." Mạch Đinh vỗ ngực mình: "Búp bê bơm hơi biết giúp anh quét dọn vệ sinh sao, búp bê bơm hơi biết giúp anh làm cơm sao, búp bê bơm hơi biết mỗi ngày đều gọi anh thức dậy sao?" Cậu tiếp tục hỏi ngược lại, An Tử Yến không chút quan tâm, cậu đi đến bên cửa, có chút ủy khuất nói: "Anh hôm nay nếu như không thừa nhận em tốt hơn búp bê bơm hơi, em sẽ bỏ nhà ra đi." "Em tốt hơn búp bê bơm hơi." An Tử Yến cắt ngang Mạch Đinh. "Đây cũng hơi tạm được." Mạch Đinh trong lòng mãn nguyện đi vào phòng bếp, lúc rửa rau cậu đột nhiên cảm thấy vô cùng đau thương, mình lúc nãy là đang ghen với búp bê bơm hơi sao, An Tử Yến thừa nhận mình tốt hơn búp bê bơm hơi rốt cuộc có gì mà vui chứ! Đừng để ý An Tử Yến, so đo với anh ấy là mình bị thiệt. Mạch Đinh sau khi làm xong đồ ăn sáng đứng trên ban công vận động, cậu không phải đang đợi An Tử Yến thức dậy cùng nhau ăn sáng, cậu chỉ là, chỉ là bây giờ vẫn chưa muốn ăn mà thôi. Lúc này, Mạch Đinh nghe thấy động tĩnh sau lưng, cười quay người lại: "Anh thức dậy rồi." "Đừng nói mấy lời dư thừa, anh không thức dậy thì làm sao đứng ở đây." "Em muốn nói gì thì nói, không cần anh sửa lại em!" "Anh là đang giúp đem em trở thành người có trí lực bình thường." "Cám ơn! Nhưng em không cần lòng tốt của anh, được anh giúp đỡ em sẽ chỉ giống như người điên." Mạch Đinh bưng đồ ăn sáng ra, An Tử Yến ngồi ở đối diện, Mạch Đinh đổi chỗ ngồi, ngồi sang bên cạnh An Tử Yến: "Em muốn ngồi cạnh anh." "Nhưng anh là người điên, vẫn đừng nên ngồi cạnh anh." An Tử Yến đẩy đẩy Mạch Đinh, Mạch Đinh vội vàng túm chặt ghế của mình: "Em muốn ngồi cạnh ai thì ngồi cạnh người đó, đây là tự do cá nhân của em." "Không muốn cho em ngồi cạnh anh cũng là tự do cá nhân của anh." "Anh nếu như không thích thì em càng muốn ngồi cạnh anh." Mạch Đinh kéo ghế xích lại gần An Tử Yến hơn, An Tử Yến dùng đũa trong tay go nhẹ lên mũi Mạch Đinh: "Đồ ngốc." Hôm nay, Mạch Đinh làm cơm, mua thức ăn, giặt đồ, quét dọn vệ sinh, nói mấy chuyện nhỏ nhặt với An Tử Yến, mỗi người bọn họ tự làm việc của riêng mình, lại cùng nhau xem phim bộ, cái gì mà chuyện đặc biệt cũng không xảy ra cho đến tối. An Tử Yến thỉnh thoảng đọc sách trước khi ngủ, Mạch Đinh chỉ cần thấy anh cầm sách, cũng giả vờ cầm một quyển, nội dung sáh hai người bọn họ xem rất không giống, Mạch Đinh hầu như đều là xem mấy quyển sách làm người thế nào, con đường thành công ra sao, làm thế nào để nói không với ai đó, mua về chỉ là để lúc này đem ra lật lật, một quyển cần rất nhiều thời gian mới có thể đọc xong. Sau khi cậu xem được mười phút thì đồng ý với nội dung bên trong, tự mình lẩm bẩm: "Em hôm nào đó cũng phải thử phương pháp trong sách." "Em muốn học như vậy, anh đề nghị em mua quyển《100 cách tự sát》." "Làm gì có sách đó!! Em nói anh cũng xem loại sách này của em, sẽ khiến anh trở thành người xuất sắc, em có thể cho anh mượn xem." "Không cần thiết." "Anh còn chưa xem mà, trong sách khiến chúng ta đem lỗ hỏng về tích cách viết trên trang giấy được chôn vùi trong đất, tạm biệt, lần nữa làm người, hơn nữa chúng ta phải tự tin, phải từ bỏ tự ti, tuyệt đối không nói 'không thể nào', anh không cảm thấy rất có đạo lý sao?" Mạch Đinh tràn đầy năng lượng trong người. Vẻ mặt của An Tử Yến khỏi nói có bao nhiêu chán ghét: "Anh cảm thấy muốn làm người lần nữa, chỉ có đi đầu thai." "Đừng có không nghiêm túc, anh cũng nghe chút ý kiến của người khác đi." "Loại ý kiến như vậy? Con người chỉ cần chôn vùi lỗ hỏng tính cách vào đất? Thì có thể cáo biệt mà đi? Anh thấy chỉ là ảnh hưởng đến vệ sinh môi trường mà thôi." "Anh phải tin tưởng từ tận sau đáy lòng cáo biệt mà đi mới hữu hiệu." Mạch Đinh tranh luận: "Trên sách cũng nói phải dốc hết lòng yêu mọi người xung quanh, như vậy người xung quanh cũng sẽ yêu anh, phải học tâm bình khí hòa không làm bất cứ chuyện gì cảm thấy hổ thẹn, đứng lên từ trong thất bại." An Tử Yến càng chán ghét: "Viết mấy thứ này đều là người không chân chính sống, không hiểu hiện thực chân chính, chỉ nói lời rỗng tuếch vô dụng. Không hổ thẹn? Không tự ti? Khống chế suy nghĩ và tâm tình? Nghe ra còn ngu ngốc hơn ấy lời đoán số mệnh, có lỗ hỏng tính cách, đủ loại tâm tình, có mặt u tối mới là con người, thử trở thành nhân loại không có tính cách hoàn mỹ, quả thật vô cùng buồn chán." "Là suy nghĩ anh quá kỳ quái, người ta cũng trích dẫn nhiều ví dụ tích cực, ví dụ ai vì gian khổ cố gắng trở thành giàu có, ai vì thái độ tích cực mà chữa khỏi bệnh ung thư, ai...anh đợi em lật xem lúc trước rồi kể cho anh nghe." Mạch Đinh lật sách lại muốn tìm ví dụ trích dẫn. "Mỗi lần dùng một trích dẫn cá biệt để chứng minh mình rất có lý, hôm nay có tin báo có người từ tầng 21 nhảy xuống nhưng vẫn sống, đó có phải là ai cũng có thể không cần lo lắng nhảy xuống sẽ không chết sao?" Mạch Đinh không tìm được lời để nói, chỉ có thể trừng mắt: "Anh chính là muốn ngăn cản em trở thành người thành công!" "Không ai ngăn cản em, em cứ xem, đừng làm phiền anh là được." An Tử Yến lật sách trong tay mình, Mạch Đinh lật người, đem sách kéo đến trước mặt, đột nhiên An Tử Yến rút quyển sách trước mặt cậu, Mạch Đinh hiểu ý của An Tử Yến, lại quay người lại: "Bản thân anh không phải cũng thường nằm hoặc dựa gần mà xem sách sao?" Ngữ khí của An Tử Yến như lẽ đương nhiên: "Mắt của em có thể so với anh sao?" "Thì sao, thì sao hả, trong mắt anh còn có viên kim cương sao?" "Ồn chết được, đi ngủ." An Tử Yến tắt đèn, Mạch Đinh mở mắt trong đêm tối, trong sách cũng nói trước khi ngủ phải nhớ lại chuyện hôm nay đã làm, có hài lòng với biểu hiện hôm nay của mình không. Mạch Đinh nghĩ nghĩ, hôm nay đều là làm mấy chuyện đều lặp lại trong cuộc sống hàng ngày, ngoại trừ ra cái gì cũng không làm, cậu trở thành người tầm thường chế giễu trong sách, không có lý tưởng và ý niệm to lớn. Bỏ đi, chế giễu thì chế giễu đi, tầm thường thì tầm thường đi, không có lý tưởng và ý niệm to lớn thì không có đi, cậu chính là người như vậy. Mạch Đinh không ngủ trên gối của mình, mà đem trán nhỏ của mình gối lên gối của An Tử Yến, hít lấy hơi thở khiến người ta an tâm, từ từ nhắm mắt ngủ. Em đối với bản thân hôm nay rất hài lòng. Em nghĩ nguyên nhân đại khái là bởi vì anh, rất nhiều chuyện nhỏ nhặt như vậy đều trở thành quan trọng như vậy
|
Phiên ngoại 5: Phần 2 của thư hối lỗi (thượng)
Mạch Đinh hôm nay không muốn làm cơm sáng nên tùy tiện mua đồ ăn trên đường, sữa đậu nành nóng vẫn hơi khó uống, chỉ có thể đem đến văn phòng, vào công ty chưa kịp ngồi yên, liền bị Phùng Phi Mông vội vàng cầm tài liệu đụng một cái, sữa đậu nành bị đổ xuống đất. An Tử Yến vẫn luôn xuất hiện đúng lúc, anh nhíu mày không nói nhìn xuống đất: "Mới sáng sớm liền khiến tâm tình tôi không tốt " là anh mới sáng sớm khiến tâm tình em không tốt đó! Bình thường ở nhà ném đồ lung tung bây giờ chỉ một ly sữa đậu nành liền khiến anh tâm tình không tốt sao? "Là Phi Mông đụng trúng tôi, nên mới..." "Cậu ngay cả đồ cũng cầm không chắc, còn có thể làm chuyện gì " "Tôi..." "Cậu cái gì mà cậu, thích cãi cố sao?" "Không có." An Tử Yến liếc nhìn Mạch Đinh một cái, đi vào phòng làm việc, Quách Bình chỉ trích Mạch Đinh: "Xem cậu làm chuyện gì kìa, mau dọn sạch văn phòng đi." Mạch Đinh ủy khuất nói: "Tôi đã làm chuyện gì chứ, tôi giết người hay là phóng hỏa hả, chỉ là làm đổ sữa đậu nành xuống đất mà thôi." "Đừng tìm lí do, mau dọn đi." "Phi Mông đụng tôi, tại sao kêu tôi quét dọn?" Mạch Đinh đã không còn là người mới nữa, da mặt đã dày lên. "Phi mông là nữ, cậu là nữ sao, nếu như cậu dám thiến mình, tôi cũng thừa nhận cậu là nữ, vậy thì không cần quét dọn." "Tôi vì sữa đậu nành mà thiến mình, tôi là đồ ngu sao, hơn nữa tôi còn có công việc nữa." "Vậy cậu đi tìm dì quét dọn kêu bà ấy quét dọn đi." Mạch Đinh không cách nào phản bác, An Tử Yến làm gì mà bây giờ lại đi làm chứ, cậu lại căm hận nữa rồi. Thật ra cũng xem là công bằng, An Tử Yến mỗi ngày phải chịu đựng Mạch Đinh bao nhiêu lần oán hận chứ, bị chỉnh chút cũng hợp tình hợp lý. Trước tiên mắng chửi An Tử Yến vài phút, Mạch Đinh mới gọi điện thoại hỏi bảo vệ, sau đó đi lên tầng khác tìm dì quét dọn, cánh tay thô to của bà ấy không ngừng lau cửa sổ, Mạch Đinh thân thiết đứng phía sau bà ấy: "Dì ơi, văn phòng chúng con bị dơ rồi, dì..." dì mập mạp quay đầu lại, mặt như hung thần: "Cậu là ở bộ phận nào?" "Bộ, bộ phận quan hệ xã hội." Mặt dì đỏ lên như Quan Công, hét lên giọng chói tai: "Bộ phận quan hệ xã hội không phải tôi mới quét dọn rồi sao, sao lại dơ nữa rồi? Cậu cho rằng mình là nhân viên công ty thì coi thường sao, thì có thể coi thường người quét dọn vệ sinh chúng tôi sao, có thể không tôn trọng thành quả lao động của chúng tôi sao?!" Bà ấy dùng tay chỉ là đẩy nhẹ Mạch Đinh mà thôi, Mạch Đinh liền lùi ra sau vài bước, cậu vốn dĩ nhát gan bị sức lực của bà ấy dọa sợ. "Con không có ý đó, dì hiểu lầm con rồi." "Vậy cậu đến tìm tôi không phải là muốn tôi quét dọn lại sao?" Mạch Đinh quả thật là nghĩ như vậy, tình hình hiện tại cậu sao dám nói, đành phải thay đổi: "Con là muốn mượn cây lau tự mình lau dọn." Bà ấy bán tín bán nghi quan sát Mạch Đinh, Mạch Đinh vì muốn thể hiện lời nói mình là thật, vội vàng lên trước muốn cầm lấy cây lau ở trong xe đẩy, cậu không nên vội vàng, nếu không cánh tay cũng sẽ không đụng trúng ngực của dì ấy, dì ấy phát ra tiếng hét chói tai: "Tiểu lưu manh, cậu muốn làm gì tôi hả!" "Không phải, là, là không cẩn thận..." Mạch Đinh thu tay muốn giải thích, dì ấy ôm chặt hai vai mình: "Cậu đừng có lại gần tôi!" "Dì đừng có kêu to như vậy, nghe con nói..." "Mau lại xem nè, lưu manh thối!" Dì ấy la to lên, Mạch Đinh đành phải lấy chổi lau rất không có tiền đồ mà chạy đi. Về đến bộ phận quan hệ xã hội cậu mới thở ra một hơi, cậu lại ngây thơ cho rằng không sao hết, làm sao biết rõ miệng tốc độ loan truyền của dì ấy đáng sợ vô cùng, vẫn chưa đến mười phút, Phùng Phi Mông đã nhận được điện thoại bát quái, quan sát Mạch Đinh: "Mạch Đinh, cậu được lắm, chừa chút mặt mũi cho bộ phận phận quan hệ xã hội chúng ta được không, cậu không muốn ở công ty làm, nhưng chúng tôi vẫn muốn, danh tiếng toàn bộ phận quan hệ xã hội đều bị cậu đem chôn rồi." "Tôi làm sao nữa?" Mạch Đinh mới lau sạch sữa đậu nành trên đất thì không hiểu sao bị chỉ trích, Phùng Phi Mông gác điện thoại lại: "Cậu còn không ngại hỏi tôi, ngay cả dì dọn vệ sinh cậu cũng không buông tha sao?" "Oh my god." Phạm Thiếu Quân khoa trương ôm trán. "Cậu mới bỏ bao lâu chứ, chuyện với vợ ông chủ nhà hàng vẫn chưa đủ để cậu nhận giáo huấn sao, dì dọn vệ sinh cũng ăn nữa, khẩu vị cậu thật tốt quá đó." "Đó là hiểu lầm thôi!" "Cậu cảm thấy với nhân phẩm cậu mà nói mấy lời như vậy chúng tôi sẽ tin sao, sau này cậu đem thẻ tên bỏ đi, đừng có để người khác biết cậu ở bộ phận quan hệ xã hội, tôi van cậu đó ." "Tôi cũng van cậu." "Mấy người, mấy người, muốn đem tôi bức điên mới hài lòng sao?!"Mạch Đinh tức giận, Quách Bình lắc đầu liên tục: "Tôi không thể không nói Yến, để cậu ấy phân tích tác phong nhân phẩm của cậu, đây không phải nói đùa, hành vi của cậu đã ảnh hưởng đến toàn bộ phận quan hệ xã hội rồi." Mạch Đinh vội vàng nói: "Không nghiêm trọng vậy chứ, đừng nói anh ấy biết, sư phụ, nể tình sư trò chúng ta một chút." "Tôi làm sư phụ của cậu cảm thấy không còn mặt mũi nào." Quách Bình không để ý đến van cầu của Mạch Đinh, đi đến cửa văn phòng của An Tử Yến, ló đầu vào: "Yến, Mạch Đinh vừa nãy nhân lúc tôi không chú ý, chỉ mới một lúc biến mất đã lén chạy xuống lầu đi trêu ghẹo dì dọn vệ sinh, bây giờ đã loan truyền khắp công ty rồi, vì danh tiếng của bộ phận quan hệ xã hội nên giáo huấn cậu ta một chút đi." "Biết rồi, tôi lát nữa sẽ xử lý cậu ta." Thầy tốt bạn hiền gì chứ, hoàn toàn không xảy ra với Mạch Đinh, nghe tin đồn càng truyền càng vô lý, Mạch Đinh toàn thân dâng lên một cảm giác, mình kiếp trước rốt cuộc đã làm ra tội lỗi gì dẫn đến kiếp này bị cái án nhấn chìm, mình cho dù nhân phẩm kém đến thế nào cũng không tìm bà thím mà trêu chọc chứ, tin đồn vô lý như vậy mọi người vậy mà lại tin tưởng, cả bộ phận quan hệ xã hội chỉ có mình là thông minh nhất, người khác đều là mấy người ngu ngốc! Có quan hệ gì chứ, dù sao cấp trên của bọn họ cũng là chồng của mình, nhiều nhất cũng chỉ là bị An Tử Yến gọi đến văn phòng la mắng một trận hoặc là giáo huấn mình một chút, căn bản không cần phải lo lắng hay hoảng sợ. Mạch Đinh vỗ vỗ mặt, bắt đầu thành thật làm việc, chỉ cần mình cố gắng thì sẽ nghênh đón cuộc sống tươi mới, đang chìm trong sự hùng biện của mình, nghe thấy tiếng cười của Phùng Phi Mông, cậu khó hiểu nhìn sang cô ấy, rốt cuộc chuyện gì khiến cô ấy vui như vậy, cười đến không ngậm được miệng, ngón tay không ngừng gõ phím, sau khi chú ý thấy Mạch Đinh nhìn mình, Phùng Phi Mông mới thu lại nụ cười, giả vờ bộ dạng nghiêm túc, Mạch Đinh vừa thu lại tầm nhìn thì tiếng cười lại vang lên, sau khi lặp lại mấy lần, Mạch Đinh cuối cùng nhịn không được hỏi: "Cô đang làm gì vậy, đáng cười vậy sao." "Không làm gì hết, đang làm việc. "Tôi tại sao cảm thấy cô đang cười tôi, lẽ nào lại cùng mấy người ngồi lê đôi mách trong công ty nói chuyện của tôi?!" Mạch Đinh nghi ngờ nói, Phùng Phi Mông đem máy tính quay lại: "Cậu xem đi, tôi đang đánh văn bản, không có trò chuyện." Quả thật trên màn hình chỉ có trang word, không đợi cậu nhìn rõ nội dung, Phùng Phi Mông đã đem máy tính quay lại. Sau mười mấy giây, cô hướng vào phòng làm việc hét lên: "Yến, văn kiện anh cần đã in ra rồi." An Tử Yến đứng dậy đi ra, gõ gõ bàn làm việc tạo ra tiếng động, phòng làm việc yên lặng, mặt nghiêm túc đợi An Tử Yến phát biểu, lẽ nào công ty lại xảy ra chuyện gì nghiêm trọng hay là sản phẩm mới có vấn đề, Mạch Đinh bất giác căng thẳng.
|