Lư Cục Cưng Quá Kiêu Ngạo
|
|
Chương 11
Edit: Ry Phong cách lái xe của Nhậm Cách cũng như tính cách của anh, lái rất ổn định, tốc độ không nhanh không chậm, thỉnh thoảng còn có thể nhìn ngắm phong cảnh ven đường. Hai người cười nói cả chặng đường, chẳng mấy chốc đã về tới thủ đô. Bầu trời đêm đã lấp lánh ánh sao, khu biệt thự Đông Thành rất yên ắng, không cần nhìn Nguyễn Miên cũng biết tiệc sinh nhật của Lư Dương đã kết thúc, nếu không thì chỗ này chắc chắn sẽ còn đỗ rất nhiều loại xe xịn. Khu viện bên trong Đông Thành quản lý rất nghiêm ngặt, không cho phép xe bên ngoài tiến vào, nên Nhậm Cách không lái xe vào bên trong được, Nguyễn Miên bảo anh dừng xe ở trước cổng. Nguyễn Miên nhìn đồng hồ, vội vax mở cửa xe bước xuống, quay người nói lời cảm ơn: "Anh Nhậm, làm phiền anh rồi, cám ơn anh đã đưa em về đến nhà." "Vậy em vào trươc." Cậu sợ Lư cục cưng chờ lâu sốt ruột, vừa dứt lời đã quay đi. Nhậm Cách nhìn cậu đầu cũng không ngoảnh lại, đột nhiên gọi cậu: "Tiểu Miên!" Bước chân Nguyễn Miên khựng lại, quay đầu hỏi: "Anh Nhậm, còn chuyện gì nữa ạ?" Nhậm Cách nhìn cậu một lúc rồi mở miệng, trầm giọng nói: "Tiểu Miên, nếu như em muốn hoàn toàn thoát khỏi nhà họ Nguyễn, anh có thể đính hôn với em." Nguyễn Miên lập tức mở to mắt, sửng sốt nhìn anh, đèn đường chiếu lên gương mặt của Nhậm Cách khiến cho cậu không thấy rõ được anh, chỉ có thể nghe được giọng nói của anh tiến vào tai cậu không sót một chữ. ... Hôm nay nhà họ Lư rất náo nhiệt, khắp nơi trong biệt thự đều là người, tiệc sinh nhật của Lư Dương có đầy đủ sự góp mặt của mọi tai to mặt lớn ở đế quốc. Sinh nhật cháu trai quý báu duy nhất của nhà họ Lư, ai biết tin tức đều chạy đến chúc mừng, bởi vì tất cả mọi người đều biết, đây là cơ hội tuyệt vời để lấy lòng nhà họ Lư. Người nhà họ Lư đều đến đông đủ, chỉ có ba của Lư Dương còn bận đánh hải tặc vũ trụ nên rất tiếc không thể quay về tham gia tiệc sinh nhật của con trai, ông đành phải sai người mang quà về. Trong lúc bận rộn như vậy ông vẫn tự mình quay một cái video để chúc mừng sinh nhật con trai yêu. Bên ngoài thì nghiêm túc oai hùng, nhưng trong video thì Lư tướng quân chỉ như một ông bố bình thường, hiền lành điềm đạm, dường như vẫn nghĩ con mình là một đứa trẻ, giọng điệu rất dịu dàng dỗ dàng, thỉnh thoảng còn kể vài câu truyện cười để chọc cho anh vui. Nhóm khách quý đến dự sinh nhật Lư Dương, thấy đoạn video phát trong buổi tiệc này, lại nhìn sự xa hoa của bữa tiệc, tất cả đều lén lút cảm thán trong lòng. Người ta nói nhà họ Lư cực kì yêu chiều Lư Dương, chiều đến mức anh coi trời bằng vung, cực kì kiêu ngạo, hóa ra là thật. Người nhà họ Lư thật sự cưng chiều anh đến mức không có giới hạn, nâng ở trên tay cũng sợ tan mất. Sau khi ăn cơm xong, ông nội Lư và Ninh Mật Hương cùng một đám người lớn đi lên lầu hai nói chuyện phiếm. Đám trẻ thì cả trai lẫn gái đều ra ngoài tự mình vui chơi, ca hát nhảy múa, hip-hop chửi bậy, tha hồ náo loạn. Mặc dù nhà họ Lư là quân nhân thế gia, nhưng không hề cứng nhắc, nhất là chuyện liên quan đến Lư Dương thì càng thêm nuông chiều thái quá, suy nghĩ cực kì tân tiến. Lư Dương đơ mặt nằm trên ghế bên bể bơi, xung quanh cực kì náo nhiệt, mọi người lấy anh làm trung tâm mà vây quanh, có người đưa đồ uống cho anh, có người mang hoa quả, có người đứng cạnh quạt gió. Nhìn qua còn tưởng là một tay hôn quân làm mưa làm gió nào. Nhóm Alpha thì thi nhau bơi lội, trình diễn dưới bể bơi để anh liếc nhìn bọn họ thêm một cái, đám Beta thì ngồi trên bậc thang cố gắng kể chuyện cười để anh cười với bọn họ một lần. Lư Dương rũ mắt, không thèm để ý tới a, lấy điện thoại di động ra gọi vào số Nguyễn Miên, vẫn tắt máy như cũ. Anh đen mặt cúp điện thoại, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ. Còn có ba tiếng nữa, sinh nhật của anh đã sắp qua rồi. Anh nhăn đôi lông mày xinh đẹp, bực bội vò tóc, làm như không thấy những người đang cố lấy lòng xung quanh. Một quý công tử có vẻ là Alpha đi tới, trên người gã chỉ mặc một cái quần bơi, nửa người trên để trần, khoe một thân cơ bắp cường tráng, khiến cho nam nữ xung quanh phải reo hò nhảy nhót. Trong tay hắn cầm một đóa hoa hồng, đi đến trước người Lư Dương, đầu tiên cúi đầu ngửi hoa hồng một chút, xong mới phong độ quay người tặng hoa cho Lư Dương, mỉm cười: "Tặng cho em, em là Omega xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp. Tôi tình nguyện vì em mà điên đảo thần hồn." Tròng mắt Lư Dương liếc qua hoa hồng trong tay gã, nghe gã khen mình xinh đẹp, con ngươi lạnh lùng khẽ híp lại. Anh nhẹ nhàng nhếch khóe môi, vén mắt nhìn tên Alpha, lặp lại từng lời mà gã đó vừa nói: "Vì tôi mà điên đảo thần hồn?" Khóe miệng anh vẽ lên nụ cười, nhưng lại khiến cho người ta thấy lạnh sống lưng. Tên Alpha kia mê mẩn, không hề nhận ra ý lạnh trong nụ cười của anh, thấy anh nói chuyện với mình thì không nhịn được vui mừng, vẻ mặt phấn khởi, vội vàng nói: "Đương nhiên rồi, Omega xinh đẹp, tôi si mê em, tôi tình nguyện vì em mà cống hiến mọi sức lực, tôi sẵn sàng vì em mà làm bất cứ chuyện gì." "Ồ?" Đôi môi đỏ mỹ lệ của Lư Dương khẽ động. Anh khẽ cười một tiếng, duỗi ngón tay ra, chậm rãi chỉ về phía bể bơi, không nhanh không chậm nói: "Vậy thì anh chứng minh cho tôi xem đi, bây giờ xoay lưng về phía tôi, quay mặt về phía bể bơi." Alpha nghe xong lời anh nói, không hiểu chuyện gì, nhưng gã nhìn gương mặt xinh đẹp khiến người khác phải kinh ngạc của Lư Dương, cũng không hỏi thêm được chữ nào, càng không nói nên lời từ chối, gã vội vã muốn thỏa mãn nhu cầu của Omega. Trong lòng gã đưa ra quyết định, không chút do dự xoay người, làm theo lời Lư Dương, gã tin là trên thế gian này không ai có thể từ chối yêu cầu của một Omega xinh đẹp như vậy. "Cúi người, chổng mông lên." Mệnh lệnh của Lư Dương lại tiếp tục lạnh lùng vang lên. Tên Alpha kia hơi do dự, mặt ửng hồng, nhưng vẫn nghe lời anh, trong cái nhìn chăm chú của mọi người, chổng mông lên. Gã còn cố ý điều chỉnh tư thế, để Lư Dương có thể nhìn thấy mọi đường cong cơ bắp trên người gã. Mặc dù gã không biết Omega muốn làm gì, nhưng gã biết là mình có được sự chú ý của Omega này đã khiến cho rất nhiều người ở đây ghen tị đến đỏ mắt. Buổi tối ngày hôm nay vẫn chưa ai có thể khiến cho Omega xinh đẹp chú ý tới, nhưng giờ Omega này không chỉ nói chuyện với gã, mà còn đưa ra yêu cầu với gã. Quả thực không có chuyện gì tuyệt vời hơn được nữa. Lư Dương chậm rãi đứng dậy, nhìn tên Alpha kia, khẽ cười một tiếng, duỗi chân ra một phát đạp vào mông của Alpha kia, gã kia kêu lên một tiếng, cánh tay xoay xoay trong không trung hai lần, tùm một phát rơi thẳng vào trong bể bơi. Người xung quanh lập tức hét ầm lên, có chế giễu, có kinh ngạc, có người thừa cơ vui mừng. Tất cả Alpha trời sinh đều có kĩ năng bơi rất tốt nên không ai lo lắng gã sẽ gặp nguy hiểm, chỉ tò mò không biết người này vừa làm gì chọc đến Lư Dương. Lư Dương không để ý tới phản ứng của những người khác, bình tĩnh rút chân về, ngồi lại về ghế, khôi phục bộ mặt lạnh nhạt chán đời. Ninh Mật Hương ngồi trên ban công tầng hai, nghe được tiếng ồn ào dưới lầu thì khẽ nhíu mày, đứng lên muốn xem tình hình phía dưới ra sao. Ông nội Lư giơ tay ngăn bà lại, dửng dưng như không nói: "Để Lư cục cưng chơi đùa đi, Alpha muốn theo đuổi Omega thì không được sợ khổ sợ khó, nếu Alpha không kiên trì được thì cũng không xứng với cháu trai quý báu nhà ta." Ninh Mật Hương yên lặng, đành phải ngồi xuống, hết cách nhìn ông nội Lư, cười nói: "Ba, bây giờ Lư cục cưng kiêu ngạo như thế đều là do ba chiều nó." Ông nội Lư lơ đễnh cười cười: "Nó là Omega, nên được nuông chiều. Hơn nữa, ba vì đế quốc mà vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, cháu của ba không phạm pháp không phá hoại kỉ cương thì kiêu ngạo một chút có làm sao?" Ông nội Lư nhìn Lư Dương ở dưới lầu, khẽ nói: "Hôm nay tâm trạng thằng bé không tốt, không phải con không nhận ra. Giờ cứ để thằng bé vui vẻ một chút thì có gì sai, đỡ phải nhịn nhiều có hại cho cơ thể." Ninh Mật Hương nói: "Hôm nay Tiểu Miên không đến, sao thằng bé có thể vui được? Vừa rồi con bảo nó thổi nến, cắt bánh gatô nó cũng không chịu, chắc là muốn đợi Tiểu Miên đến cùng ăn bánh gatô." "Có biết vì sao hôm nay Tiểu Miên không đến không?" Ông nội Lư có chút lo lắng hỏi. "Con không biết." Ninh Mật Hương lắc đầu, bà nói: "Con hỏi Lư cục cưng thì cục cưng nhất định không nói. Nhưng con đoán là Tiểu Miên có chuyện quan trọng, nếu không phải thật sự hết cách thì thằng bé nhất định sẽ đến dự sinh nhật của Lư cục cưng." Ông nội Lư gật đầu, nhìn mặt cháu trai càng lúc càng đen, không nhịn được lo lắng. Muốn cởi nút phải có người thắt nút, hôm nay Nguyễn Miên không đến, xem ra là ai cũng không dỗ cho Lư cục cưng vui vẻ được. Lúc tâm trạng không tốt, Lư Dương nhìn ai cũng sẽ không vừa mắt, còn cực kì thích giày vò người ta. Cả một buổi tối, hết lần này tới lần khác, ai cũng liều mạng đến trước mặt anh, đem hết vốn liếng của bản thân ra để chọc anh cười. Ai cũng muốn có được sự yêu thích của vị Omega xinh đẹp lại cao quý này, nhưng hết người này tới người khác, không ai chiếm được nụ cười của người đẹp, thậm chí cũng không ai biết vì sao anh lại không vui. Sau khi Lư Dương đá tên Alpha sáng ngời thứ ba xuống nước, bữa tiệc sinh nhật cuối cùng cũng yên lặng mà kết thúc. Sau khi ông nội Lư nghe tin Lư Dương đạp ba tên con cháu nhà quyền quý xuống bể bơi, còn tỏ vẻ rất vui mừng. Cháu trai quý báu đạp Alpha trời sinh có khả năng bơi lội rất tốt xuống hồ bơi, có thể thấy được là lúc tức giận cũng không mất đi lý trí, cũng không bắt nạt người yếu hơn, cũng không làm ai bị thương, vẫn rất có chừng mực, làm vậy chỉ để xả giận mà thôi. Không khí tưng bừng dần tan biến, nhà họ Lư lại trở nên yên tĩnh. Ông nội Lư và Ninh Mật Hương đã mệt mỏi một ngày, đều đi lên lầu nghỉ ngơi. Lư Dương một mình về phòng, khoanh tay trước ngực ngồi trên ghế, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào đồng hồ phía đối diện. Còn có nửa tiếng nữa là mười hai giờ, còn có nửa tiếng nữa, là qua sinh nhật của anh. Tiệc sinh nhật của một người cả đời có rất nhiều lần, nhưng sinh nhật tuổi mười sáu lại chỉ có một, sinh nhật tuổi mười sáu của Lư cục cưng anh cũng chỉ có một lần này mà thôi. Đôi mắt sắc sảo trở nên sâu thẳm, đen nhánh không một điểm sáng, anh không chớp mắt nhìn kim giây và kim phút, mỗi lần bọn chúng di chuyển là sự u tối trong đôi mắt anh càng thêm đậm. Anh vừa nghiến răng vừa thầm nghĩ làm sao để trừng trị Ngô Vĩnh Quyên và đám chó mèo nhà bà ta cho thật tốt. "Cốc cốc cốc!" Phía cửa sổ chợt vang lên vài tiếng gõ. Lư Dương nghe được tiếng động, lập tức sửng sốt, dời ánh mắt từ đồng hồ về phía cứa sổ. Ngoài cửa sổ, Nguyễn Miên một tay bưng chiếc bánh gatô bé xinh, khó khăn đẩy cửa sổ ra, cái đầu nhỏ ló lên, ngẩng đầu cong mắt nhìn anh. Hai tay cậu giơ chiếc bánh, vui vẻ nói: "Lư cục cưng, sinh nhật vui vẻ!" Đôi mắt Lư Dương khẽ giật, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào đôi gò má điềm tĩnh của Nguyễn Miên, như thể không dám tin, lại như thể vui mừng quá đỗi, nửa ngày không dám nhúc nhích. __________________ Mị ốm rùi T_T Mị quyết định đổi xưng hô của Miên Miên với Ninh Mật Hương từ dì thành bác gái nha. Ngoài ra thì có một vài xưng hô mị đã cố gắng thuần Việt hết mức có thể như: Nhậm ca => anh Nhậm. Lư bảo bối => Lư cục cưng. Thỏ thỏ => Thỏ con. (cái này là vì mị thích thôi hê hê, nghe thỏ con nó ngọt hơn thỏ thỏ nhiều) Vẫn luật cũ, có lỗi sai xin cứ cmt mị sẽ sửa ngay nha~
|
Chương 12
Edit: Ry Trên trán Nguyễn Miên lấm tấm mồ hôi, đôi gò má ửng hồng, lúc nói chuyện còn bị hụt hơi, không biết là chạy từ chỗ nào tới. Bánh gatô trong tay cậu kém xa cái bánh gatô sáu tầng trong bữa tiệc sinh nhật, nhưng ngọn nến trên bánh lại sáng vô cùng, dường như có thể thắp sáng cả đôi mắt tăm tối của Lư Dương. Nguyễn Miên nhìn Lư Dương, tự mình hát bài hát mừng sinh nhật, giọng hát trong trẻo vang lên trong màn đêm cực kì êm tai, khiến cho mù mịt trong lòng Lư Dương tan biến không còn chút gì. "Happy birthday to you... Happy birthday to you... Happy birthday to Lư baby..." Nghe đến chữ "Lư baby", Lư Dương không nhịn được phì cười. Anh đi qua mở toang cửa sổ, cúi đầu nhìn Nguyễn Miên. Nguyễn Miên ngước mắt, đôi mắt cười thành hai vầng trăng nho nhỏ, dịu dàng nói: "Lư cục cưng, nhanh lên mau ước đi." Lư Dương lẳng lặng nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cậu, im lặng một lúc, anh bỗng nhiên thành kính chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại. Nguyễn Miên không biết điều ước của Lư Dương là gì, nhưng cậu có thể thấy được là lúc ước nguyện, Lư Dương chưa bao giờ nghiêm túc như bây giờ. Nguyễn Miên không khỏi có chút tò mò, từ trước đến giờ Lư cục cưng muốn gì là có nấy, còn thứ mà cậu ấy muốn có như vậy sao? Nhưng cậu cũng không hỏi, điều ước nói ra sẽ mất linh, cậu nhất định phải bảo vệ nguyện vọng của Lư Dương, để nguyện ước của anh trở thành sự thực. Lư Dương cầu nguyện xong, mở mắt ra, cùng Nguyễn Miên thổi tắt nến. Nguyễn Miên lấy quyển album ảnh từ trong ba lô ra, đưa đến trước mặt Lư Dương, vui vẻ nói: "Quà sinh nhật!" Lư Dương cong môi, nhận lấy album ảnh, tháo cái nơ con bướm ra, muốn trực tiếp mở ra xem. Nguyễn Miên bỗng có chút xấu hổ, vội vàng đè tay anh: "Chờ tớ đi rồi cậu mới được xem." Lư Dương biết da mặt cậu mỏng, đành phải nghe theo cậu, đi đến bàn học, trân trọng đặt album ảnh lên trên, phía dưới còn cẩn thận lót một lớp vải nhung mềm mại. Nguyễn Miên không để ý tới hành động nhỏ này của Lư Dương, cậu cúi đầu lấy ngọn nến đã tắt ra khỏi bánh gatô, không nhịn được nuốt nước bọt, cậu nhoài nửa người qua khung cửa sổ, vui vẻ lắc chân. Đợi Lư Dương quay lại, cậu dùng hai tay giơ bánh gatô lên, vui vẻ nói: "Lư cục cưng, chúng ta mau ăn bánh gatô đi." Lư Dương nhìn đôi mắt tròn xoe của Nguyễn Miên, không nhịn được nở nụ cười đầu tiên trong ngày: "Ừ." Anh lấy dao nĩa, chia bánh ra làm hai, lấy một nửa ra cho Nguyễn Miên, khẽ hỏi: "Sao cậu không đi từ cửa vào?" "Muộn rồi, tớ không muốn đánh thức ông và bác gái." Nguyễn Miên cầm lấy nĩa, bỏ quả cherry to trên miếng bánh của mình sang cho phần bánh của Lư Dương, thoáng nhìn đồng hồ, hơi gấp gáp nói: "Ăn mau nào, sắp mười hai giờ rồi." Lư Dương nghe lời cầm lấy nĩa, xiên một miếng bánh bỏ vào miệng, nhẹ nhàng nhai nhai. Bánh gatô này hẳn là đồ còn thừa nên không có vị bánh mới, Lư Dương lại cảm thấy chiếc bánh gatô này ngon hơn tất cả các loại bánh gatô mà mọi người mang cho anh tối nay. Nguyễn Miên không chớp mắt nhìn chằm chằm Lư Dương ăn miếng bánh thứ nhất, đồng hồ vang lên một tiếng, vừa đúng mười hai giờ. Cậu không nhịn được mỉm cười, thật tốt quá, cậu đã được ở bên Lư Dương, đã có thể cùng cậu ấy trải qua thêm một sinh nhật. "Lư cục cưng, cậu mười sáu tuổi rồi!" "Ừ." Lư Dương còn đang nhai bánh gatô, ngẩng đầu thì thấy Nguyễn Miên đang chăm chú nhìn mình, không tự giác nở nụ cười: "Sao còn nhoài người trên bệ cửa sổ vậy, mau vào trong đi." "Không vào đâu, lát nữa tớ còn phải về." Nguyễn Miên lắc đầu, nhìn Lư Dương ăn xong miếng bánh kia mới vội vã cầm thìa, cúi đầu cắn một miếng bánh thật lớn. Cả ngày nay cậu chưa được ăn cơm, vừa rồi vì đi mua bánh gatô mà chạy hết mấy con phố, thật vất vả mới tìm được một tiệm bánh ngọt đang chuẩn bị đóng cửa, mua được một cái bánh gatô nhỏ. Nguyễn Miên nhìn cái bánh nhỏ, không nhịn được có chút áy náy: "Lư cục cưng, sang năm nhất định tớ sẽ tặng cho cậu một cái bánh gatô thật lớn, thật đẹp." Lư Dương không quá để ý chuyện bánh gatô, từ đầu tới cuối anh chỉ để ý là ai ăn bánh cùng với mình, chỉ cần được ăn cùng Nguyễn Miên, bánh gì anh cũng cảm thấy ngon. Lư Dương xoa lỗ tai hơi lạnh của cậu: "Đã trễ như vậy rồi, cậu ngủ lại đây đi đừng về nữa." Dù sao thì Nguyễn Miên cũng thường xuyên ngủ lại nhà họ Lư, Nguyễn Đông Lâm và Ngô Vĩnh Quyên hoàn toàn không quan tâm đến cậu, cậu không về một ngày cũng chẳng có vấn đề gì. Nguyễn Miên lại xúc một miếng bánh lớn bỏ vào miệng, nhai nhai rồi nói: "Không được, lỡ mai thím hai về nhà không thấy tớ, lại có lí do mắng tớ một trận." Nếu như Ngô Vĩnh Quyên biết cậu và Nhậm Cách là kiếm cớ rời đi, chắc sẽ lại nổi giận, cậu không về nhà, Ngô Vĩnh Quyên nhất định sẽ mượn cớ để chì chiết cậu. Lư Dương khẽ gật đầu, nhìn cậu xúc từng miếng bánh gatô lớn, khẽ nhíu mày hỏi: "Cậu chưa ăn cơm tối?" Động tác nhai nuốt của Nguyễn Miên hơi chậm lại, không phải cậu chưa ăn cơm tối, mà là cả ngày chưa ăn cơm. Cậu không muốn để Lư Dương lo lắng, nên không có ngẩng đầu, chỉ nhỏ giọng đáp: "Ăn rồi." Lư Dương im lặng nhìn cậu một lúc, thấy cậu xúc bánh ăn xong, còn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, lông mày càng nhíu chặt. Anh quay người lấy bánh ngọt vị cà rốt để dành cho Nguyễn Miên trên mặt bàn, mang tới trước mặt cậu. Nguyễn Miên nhìn thấy bánh cà rốt trong tay anh, đôi mắt lập tức sáng lên, cực kì bất ngờ nói: "Cho tớ à?" Lư Dương khẽ cốc đầu cậu một cái: "Mấy thứ như cà rốt không cho cậu thì cho ai?" "Cũng đúng nhỉ." Nguyễn Miên không khỏi cười cười, có hơi ngớ ngẩn nói: "Tớ còn tưởng là mọi người ăn hết bánh ngọt rồi." Nhà họ Lư từ trên xuống dưới không có ai thích ăn cà rốt, chỉ mình cậu thích ăn. Cậu cầm thìa, cẩn thận từng li từng tí xúc một miếng bánh cà rốt bỏ vào miệng, nhẹ nhàng nhai hai cái, không khỏi híp mắt lại vì được ăn ngon: "Ăn ngon ghê, vị cà rốt vừa đủ, vừa mềm lại vừa ngọt." "Cậu thích là được, hôm nay mẹ tớ đã học cách làm món này từ đầu bếp, mẹ tớ bảo nếu như cậu thích, sau này sẽ lại làm cho cậu ăn." Lư Dương nhớ lại cảnh hôm nay anh lén lút trộm một cái bánh cà rốt, bị mẹ bắt quả tang, không khỏi có chút ngượng ngùng. "Dì thật tốt." Đôi mắt Nguyễn Miên lấp lánh ánh sao, nếu như không phải Ninh Mật Hương ngủ rồi, cậu nhất định phải chạy lên lầu cảm ơn bà. Lư Dương bất mãn nhíu mày: "Chỉ có mẹ tớ tốt thôi à? Tớ không tốt sao?" Nguyễn Miên vừa nghĩ tới chuyện hôm nay suýt nữa đã lỡ sinh nhật của Lư Dương, lập tức thấy áy náy, cho nên hôm nay miệng càng ngọt ngào, nghe Lư Dương nói vậy lập tức ngoan ngoãn nói: "Lư cục cưng cũng tốt, Lư cục cưng là cục cưng tốt nhất trên thế giới này." Lư Dương cười cười, khẽ hỏi: "Kết quả xem mắt hôm nay thế nào? Sao điện thoại lại tắt máy?" "Điện thoại tớ hết pin." Nguyễn Miên đã hơi no, tốc độ ăn bánh cũng chậm lại, cậu muốn tinh tế cảm thụ hương vị của bánh cà rốt: "Còn chuyện xem mắt..." Nguyễn Miên không khỏi nhớ tới lời nói ban nãy của Nhậm Cách. Nhậm Cách muốn giúp cậu, đây chính là lựa chọn tốt nhất hiện giờ. Nhưng Nguyễn Miên vừa nghĩ tới cảnh đính hôn với Nhậm Cách, đã cảm thấy có chút không thoải mái trong lòng. Nhậm Cách rất tốt, nhưng để làm bạn đời thì dường như anh lại thiếu một chút gì đó. Nguyễn Miên không khỏi có chút lo lắng, lấy thái độ của Lư Dương với Nhậm Cách mà nói, nếu như anh biết được Nhậm Cách muốn cùng cậu đính hôn, cậu sẽ phải dọn đến nhà Nhậm Cách ở, Nguyễn Miên cảm giác được là Lư Dương sẽ lại tức giận. Lư Dương nhìn Nguyễn Miên cắn thìa nửa ngày không nhúc nhích, dường như đang suy nghĩ cái gì đó, anh liền đưa tay bóp khuôn mặt mềm mại của cậu: "Không được giấu giếm tớ." Nguyễn Miên ngước mắt nhìn anh một lát, đành phải thành thật thuật lại lời của Nhậm Cách với anh. Đúng như cậu dự đoán, Lư Dương nghe cậu nói xong, lông mày lập tức nhăn thành một đống, không thèm nghĩ ngợi đã nói: "Từ chối anh ta." Nguyễn Miên cũng không do dự nhiều khẽ gật đầu. Cậu đính hôn với Nhậm Cách có vẻ không tốt lắm, mặc dù cậu cũng không biết rốt cuộc là cái gì không tốt. Lư Dương hơi bực bội vò tóc, thấy Nguyễn Miên gật đầu, mới thấy dễ chịu hơn một chút. Nhậm Cách vậy mà dám thừa dịp anh không chú ý, bắt cóc thỏ con, thật là đáng ghét. Anh chỉ cần nhớ lại quãng thời gian Nguyễn Miên ở nhà Nhậm Cách đã cảm thấy buồn bực khó chịu, chỉ muốn ôm Nguyễn Miên vào trong ngực, mạnh mẽ xoa nắn một hồi, bắt nạt cậu đến khóc mới chịu bỏ qua. Nguyễn Miên cảm nhận được sự biến hóa trong cảm xúc của Lư Dương, ngẩng đầu nhìn anh, bỗng nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, cái mũi không tự giác ngửi ngửi, hơi kinh ngạc nói: "Lư cục cưng, sao hôm nay tớ không ngửi được mùi pheromone của cậu vậy?" Lúc ở cùng với cậu, Lư Dương chưa bao giờ kiềm chế pheromone của mình, cậu nhớ là mấy ngày trước pheromone trên người Lư Dương còn rất nồng, giống như đóa hoa thỏa thích nở rộ tỏa mùi ngát hương, vừa đậm đà vừa nồng nhiệt. Nhưng hôm nay pheromone của Lư Dương rất nhạt, gần như là không có, rất sạch sẽ trong lành. Lư cục cưng đưa tay sờ gáy: "Tớ cũng không biết, hôm nay pheromone rất lạ." Thật ra không chỉ có chuyện pheromone là kì quái, ngay cả tâm trạng của anh cũng rất kì lạ. Dạo gần đây cứ xao động bất an, dường như trong cơ thể có một thứ gì đó vẫn luôn ẩn nấp giờ muốn thoát ra ngoài, nóng lòng muốn phá kén, khao khát vượt ra khỏi trói buộc. Cho nên hiện giờ trong cơ thể anh luôn có cảm giác bị giằng xé, khiến anh bực bội vô cùng. "Có thời gian thì đi bệnh viện kiểm tra một chút đi." Nguyễn Miên lo lắng nhìn anh. "Ừ." Lư Dương ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng lại không coi việc pheromone thay đổi là việc lớn, anh ghét nhất là bị pheromone khống chế, cho nến không giống như Omega bình thường chú trọng việc pheromone bất thường. Nguyễn Miên hiểu rõ anh, biết là anh sẽ không đi kiểm tra pheromone nên định ngày mai sẽ đến nhà họ Lư nói cho Ninh Mật Hương một tiếng, để Ninh Mật Hương dành thời gian đưa Lư Dương đi bệnh viện. Nguyễn Miên không tiếp tục nói chuyện về pheromone nữa, cậu vỗ vỗ mặt mình: "Nếu thím hai mà biết tớ và anh Nhậm không đính hôn với nhau, có lẽ sẽ tiếp tục sắp xếp cho tớ đi xem mắt, không biết là nhà bà ấy có bao nhiêu con cháu nữa." Lư Dương giúp cậu lau đi vụn bánh dính trên mép, híp mắt nói: "Tớ đã nghĩ ra cách đối phó chú hai và thím hai của cậu rồi, yên tâm đi, ông nội sẽ giúp tớ, cậu chỉ cần cố gắng kéo dài thêm mấy ngày là được." Nguyễn Miên hơi kinh ngạc chớp chớp mắt: "Cách gì vậy?" Lư Dương không nhiều lời nữa, chỉ nói: "Mấy năm nay chú hai nhà cậu làm ăn tay chân cũng không sạch sẽ, cậu không cần phải để ý đâu, để cho tớ xử lý." Nguyễn Miên ngoan ngoãn gật đầu, mặc dù cậu không hiểu những chuyện này, nhưng Lư Dương từ trước đến giờ luôn rất thông minh, Lư Dương nói anh sẽ xử lý, Nguyễn Miên lập tức tin ở anh. __________________________________ Hai bạn trẻ tình như cái bình, tôi edit mà ngọt đến ê cả răng huhu. Sau này còn ngọt nữa cơ... Vừa ngọt vừa buồn cười...
|
Chương 13
Edit: Ry Nguyễn Miên cười cười, xúc một miếng bánh cà rốt đưa đến bên miệng Lư Dương: "Lư cục cưng, cậu ăn một miếng đi." Lư Dương không chịu há mồm, khẽ rũ mắt, chán ghét nhìn cái bánh ngọt vị cà rốt. "Cậu thấy có con sói nào ăn cà rốt không? Nguyễn Miên tiếp tục giơ miếng bánh, chớp chớp đôi mắt lấp lánh với Lư Dương: "Nhưng thầy giáo đã dạy là cơ thể phải hấp thụ dinh dưỡng cân bằng mới khỏe mạnh được. Cậu thích ăn thịt nhưng ít nhiều cũng phải ăn một chút rau quả, phải điều chỉnh chế độ ăn uống mới khỏe được. Tớ cũng sẽ cố gắng ăn thịt nên Lư cục cưng, cậu cũng phải cố gắng." Lư Dương nhìn vào đôi mắt của cậu, đấu tranh một lúc, cuối cùng đành chịu thua há miệng, lông mày nhíu chặt cắn một miếng bánh, giống như uống thuốc, chật vật nhai mấy cái rồi nuốt xuống. Nguyễn Miên thấy anh khó chịu như vậy cũng không bắt ăn thêm, tự mình ăn hết phần bánh còn lại, đôi mắt cong cong, vỗ tay khen ngợi: "Lư cục cưng, cậu đúng là tốt nhất!" Lư Dương vẫn buồn bực như cũ: "Bắt sói ăn cỏ, việc này chỉ có thỏ con nhà cậu mới dám làm." Nguyễn Miên mềm mại mỉm cười, đứng thẳng lại vẫy tay với Lư Dương: "Lư cục cưng, tớ phải về rồi." "Tớ đưa cậu về." Lư Dương chống hai tay lên bệ, nhảy ra khỏi cửa sổ. "Vậy cũng được." Nguyễn Miên gật đầu, đi theo sau Lư Dương, đi về phía nhà họ Nguyễn. Hôm nay cậu đã vất vả cả một ngày, hết xem mắt lại ngồi xe mấy tiếng nên đã thấm mệt, cậu chậm rãi bước đi, nhẹ nhàng ngáp một tiếng. Lư Dương quay đầu lại nhìn cậu, khẽ hỏi: "Mệt à?" Nguyễn Miên ngoan ngoãn gật đầu, giọng nói mang theo chút ngái ngủ: "Hơi hơi." Lư Dương nghe cậu nói xong liền biến hình thành sói, con sói từ trước đến nay luôn kiêu ngạo giờ lại hơi hạ người xuống, giống như đang nói với cậu: "Leo lên đi." Nguyễn Miên không nhịn được cười, biến thành thỏ tai cụp, leo lên trên người Lư Dương. Sói trắng có tấm lưng rất lớn, thỏ tai cụp thoải mái nằm ở trên. Nguyễn Miên dùng móng thỏ bám chặt vào lưng Lư Dương. Lư Dương vốn rất yểu điệu nên bình thường anh luôn tỉ mỉ chăm sóc lông tóc trên người, một thân lông sói cực kì bóng mượt êm ái, xoa tới xoa lui không hề có cảm giác thô cứng, ngược lại còn rất ấm áp, sờ rất thích. Cơ thể Lư Dương rất nóng, Nguyễn Miên nằm lên trên người anh cảm thấy rất ấm áp, vô thức đem mặt thỏ vùi vào bộ lông mềm mại, nhẹ nhàng cọ cọ. Lư Dương khẽ nở nụ cười, thân sói nhảy lên, một phát đã xông ra ngoài. Đêm đen dày đặc, bảo vệ đang đứng canh gác ở cổng, một con bươm bướm bay qua trước mặt gã, gã hơi chớp mắt, đến lúc mở mắt ra thì nhìn thấy dưới ánh trăng sáng trong, một con sói trắng đột nhiên xông ra ngoài. Ánh trăng tròn sáng ngời, dường như gã còn mơ hồ nhìn thấy trên lưng sói trắng còn cõng một con thỏ nhỏ. Gã không khỏi dùng sức chớp mắt thêm mấy lần, sói và thỏ? Con sói không những không ăn thịt còn thỏ mà còn để thỏ cưỡi trên lưng nó? Gã cảm thấy chuyện này thật kì quái, lặng lẳng suy nghĩ trong bóng đêm, cuối cùng đưa ra kết luận, có lẽ là do bóng đêm quá dày nên mình nhìn nhầm. Lư Dương cõng Nguyễn Miên về đến nhà họ Nguyễn, quay đầu đã thấy Nguyễn Miên ngủ mất rồi, cơ thể bé nhỏ nằm trên lưng anh, hơi thở đều đều khe khẽ, hai cái tay nhỏ còn đang bám chặt lấy lông trên lưng anh. Lư Dương khẽ cười, tha thỏ con từ trên lưng xuống, ngậm phần gáy của nó, trực tiếp nhảy thẳng qua cửa sổ phòng Nguyễn Miên. Buổi sáng Nguyễn Miên vội vàng rời đi nên đã quên đóng cửa sổ. Lư Dương nhảy lên giường, dùng chân dẫm dẫm tạo ra một chỗ lõm nhỏ trên đệm, dịu dàng thả Nguyễn Miên vào trong đó, sau đó kéo chăn tới đắp cho cậu. Nguyễn Miên hoàn toàn không có phản ứng, cậu chỉ không có cảm giác an toàn, ôm lấy cái tai dài của mình, thiu thiu ngủ. Lư Dương cúi đầu xuống, dùng lông mềm trên đầu cọ cọ cậu, nhìn cậu một lát, sau đó từ cửa sổ nhảy ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa sổ lại. Ánh trăng sáng ngời, sói trắng mạnh mẽ phi xuyên màn đêm, trong chớp mắt đã biến mất. ... Đến lúc Nguyễn Miên mở mắt thì trời đã sáng rồi, trong phòng rất yên tĩnh, có vẻ Nguyễn Đông Lâm và Ngô Vĩnh Quyên vẫn chưa về, chuông điện thoại vang lên inh ỏi, cậu bị chính tiếng chuông ầm ĩ này đánh thức. Nguyễn Miên vô thức lăn mấy vòng trong chăn, suýt nữa lăn xuống đất, hai cái chân nhỏ thò ra dậm dậm trên chăn mấy cái mới ngồi dậy được. Cậu mơ màng nhớ ra, đêm qua chưa kịp biến lại về hình người đã ngủ mất rồi. Cậu vội vàng biến trở lại hình người, nhẹ nhàng xoa xoa đôi mắt, nhấc tai nghe lên, nhận cuộc gọi. Cuộc gọi vừa được kết nối, tiếng khóc long trời lở đất của Lư Dương đã truyền ra khỏi ống nghe: "Thỏ con, tớ biến thành Alpha!" Nguyễn Miên lập tức mở to hai mắt, hoàn toàn tỉnh táo, cậu không tin được lặp lại: "Alpha?" "Ừ!" Lư Dương không còn bình tĩnh như mọi khi, giọng điệu suy sụp khóc lóc: "Đêm qua tớ về đến nhà, tự nhiên phát sốt, khắp người đều đau nên ngất đi, sáng hôm sau tỉnh lại, bác sĩ bảo là tớ đã biến thành Alpha rồi! Tình trạng đột biến gien chỉ xuất hiện trước khi mười sáu tuổi, vậy mà tớ lại bị đột biến thành Alpha đúng vào ngày tròn mười sáu!" Giọng nói Lư Dương hoảng hốt, đứt quãng, Nguyễn Miên nghe một lúc mới dần hiểu được anh đang nói cái gì, Lư cục cưng... biến thành Alpha rồi? Cậu còn chưa kịp nói gì, Ninh Mật Hương đã cướp mất điện thoại, nói với Lư Dương: "Con đừng có kích động như vậy, nghe bác sĩ nói hết đã." Ninh Mật Hương nói xong liền nói với Nguyễn Miên qua điện thoại: "Bé Miên, mỗi lần Lư cục cưng gặp chuyện gì là đều muốn báo cho con đầu tiên, nhưng bây giờ phải nghe bác sĩ giải thích xong đã, dì sẽ nói lại với con sau, con đừng lo lắng nhé." Mặc dù bà đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng Nguyễn Miên vẫn có thể nghe ra sự căng thẳng và kinh ngạc của bà. Nguyễn Miên quá đỗi kinh ngạc, chỉ kịp hỏi bà đang ở bệnh viện nào, sau khi biết là bệnh viện quân đội ngay bên cạnh, liền vội vàng cúp điện thoại. Cậu ngồi trên giường một lát mới tỉnh táo lại, vội vàng khoác áo khoác lên người rồi xông ra cửa. Ngô Vĩnh Quyên vừa mở cửa nhà, nhìn thấy Nguyễn Miên hớt hải chạy từ trong phòng ra, lập tức nhíu mày, đang định mắng mấy câu thì Nguyễn Miên đã chạy thẳng qua bà. Từ đầu tới cuối không hề nhìn bà lấy một cái, như thể bà là không khí. Ngô Vĩnh Quyên sửng sốt, đây là lần đầu tiên bà ta bị Nguyễn Miên bơ như vậy, không khỏi kinh ngạc, sau đó tỉnh táo lại mới khẽ mắng một tiếng. Bà ta hơi tò mò, không biết là chuyện gì xảy ra khiến cho Nguyễn Miên kích động như vậy? Bà ta nghĩ ngợi, nhịn không được bĩu môi, Nguyễn Miên kích động như thế chắc chắn là vì thằng nhỏ Omega được nuôi chiều đến hư của nhà họ Lư kia. Bệnh viện quân đội, bác sĩ cầm trong tay giấy tờ xét nghiệm, cúi đầu chăm chú phân tích một hồi lâu, đến lúc ngẩng đầu lên, liền nhận ra tất cả mọi người trong phòng đều đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, nét mặt ai cũng rất nghiêm túc, đặc biệt là Lư nguyên soái. Lư nguyên soái vốn đã rất uy nghiêm, nhìn chằm chằm người khác như vậy, sức uy hiếp lập tức tăng gấp mười. Bác sĩ không nhịn được đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, khẽ ho một tiếng, trầm giọng nói: "Cái này... Căn cứ vào số liệu xét nghiệm thì pheromone Omega trong cơ thể cậu chủ Lư đã hoàn toàn biến mất." Thấy ánh mắt của Lư nguyên soái trở nên nặng nề, bác sĩ lập tức sợ mất mật, dừng một chút mới dám nói tiếp: "Hiện giờ, trong cơ thể của cậu chủ Lư, lượng pheromone của Alpha lại vượt quá giá trị thông thường, nói cách khác, về mặt y học hay sinh lí học, cậu ấy đã trở thành một Alpha, còn là một Alpha thuần chủng cao cấp." Đây cũng là lần đầu tiên bác sĩ gặp phải trường hợp như Lư Dương, vào ngày cuối cùng mới hoàn toàn phân chia Alpha hay Omega, trong lòng cũng rất khiếp sợ. Nghe bác sĩ nói xong, sắc mặt ông nội Lư trở nên nặng nề, vẻ mặt Ninh Mật Hương cũng trở nên phức tạp, Lư Dương thì còn đang đắm chìm trong sự buồn bực vì bị tịch thu điện thoại. Một lúc lâu sau, Ninh Mật Hương mới khẽ hỏi: "Vậy sau này thằng bé có biến lại về Omega không?" "Sẽ không, hiện giờ tình trạng của cậu chủ Lư rất ổn định, lượng pheromone Alpha trong cơ thể cũng không hỗn loạn, nếu không có gì thay đổi, sau này cậu ấy chính là một Alpha cao cấp." Bác sĩ dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Thật ra đột biến gien luôn có dấu hiệu ban đầu, chắc hẳn những ngày này cậu chủ Lư có cảm nhận được sự thay đổi, ví dụ như tâm trạng bực bội, không hiểu vì sao luôn thấy bất an, thậm chí có những khi muốn đánh người. Có rất nhiều người trước khi xảy ra đột biến gien đều trải qua một vài sự kiện bạo lực, đây là chuyện rất bình thường." Ông nội Lư và Ninh Mật Hương nghe xong những lời này, lập tức cảm thấy áy náy, Lư Dương xảy ra đột biến gien ngay trước mắt bọn họ mà bọn họ lại không hề phát hiện ra. May là hôm qua Lư Dương ngất xỉu trong nhà, nếu như thằng bé bị ngất ngoài đường thì không biết sẽ xảy ra những nguy hiểm gì. Lúc đột biến gien xảy ra, cơ thể sẽ trở nên cực kì suy yếu, nếu như lúc ấy Lư Dương bị tấn công sẽ không có sức để phản kháng, hậu quả sẽ không thể lường được. Bọn họ nghĩ mà sợ, không ngừng hối hận, chỉ mới nghĩ đến đó thôi họ đã sợ hãi như vậy rồi. Trong chớp mắt, sự đau lòng của bọn họ vượt qua nỗi kinh ngạc, chỉ muốn đưa Lư Dương về nhà, dốc sức bảo vệ anh, không để cho anh gặp phải bất cứ tổn thương gì. Ông nội Lư nhíu mày nhìn bác sĩ, có chút lo lắng hỏi: "Sau khi đột biến gien có chuyện gì cần lưu ý không? Có cần phải nằm viện không? Nên ăn gì cho bổ dưỡng?" Bác sĩ thấy bộ dạng sốt ruột của ông, cũng trở nên sốt sắng. Bác sĩ tự giác ngồi thẳng, trịnh trọng nói: "Thưa nguyên soái, tình hình của cậu chủ Lư không cần phải nằm viện, nhưng có một vài thứ cần lưu ý. Sau khi trở về mọi người cần phải chú ý tới phản ứng của cậu ấy, nếu như cậu ấy cảm thấy khó chịu hoặc là pheromone Alpha tăng đột ngột, không ổn định thì phải ngay lập tức đưa cậu ấy đến bệnh viện. Người có dòng máu thuần chủng có thể sẽ có phản ứng dữ dội hơn người thường, tôi cũng không thể dự đoán được, mọi người cần phải thường xuyên theo dõi." Bác sĩ cẩn thận dặn dò thêm một vài chuyện cần lưu ý, kê cho Lư Dương vài mẫu thuốc ức chế mới nhất, giải thích một chút sự khác biệt giữa Alpha và Omega cho anh biết. Lư Dương yên lặng lắng nghe, từ nhỏ đến lớn giáo dục anh tiếp nhận đều là của Omega, tất cả mọi người trong lớpcũng là Omega, không ngờ bây giờ lại phải bắt đầu học cách sinh hoạt của một Alpha. Bác sĩ dặn dò xong, thở một hơi thật dài, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Nguyễn Miên quần áo không chỉnh tề chạy vào. Lư Dương thấy cậu ánh mắt liền sáng lên, lập tức đứng dậy: "Thỏ con!" "Lư cục cưng!" Hai người rơm rớm nươc mắt, chạy tới dùng sức ôm nhau thật chặt, cùng nhau gào khóc. "Lư cục cưng, oa oa oa... Sao cậu lại biến thành Alpha đã thô lỗ còn ngang ngược rồi!" "Thỏ con, hu hu hu hu... Sao tớ lại thành Alpha vừa to xác lại vừa hôi thối chứ!" Bác sĩ: "..." __________________________ Nếu bạn nào chưa hiểu thì để mình giải thích rõ hơn một chút, có vẻ như thiết lập của bộ truyện (thế giới này) là tất cả trước năm 16 tuổi đều có cả 2 loại pheromone của Alphavà Omega (Beta không có pheromone) trong người, chỉ là loại nào chiếm ưu thế, ổn định hơn thì loại đó chính là giới tính thứ 2 của họ. 16 tuổi được coi là cơ thể đã hoàn toàn trưởng thành (không nói mấy trường hợp dậy thì chậm =]]]]) nên trước 16 tuổi cơ thể vẫn có thể biến đổi từ Alpha thành Omega, Beta vân vân. Bạn Lư Dương này là trúng cmn số độc đắc sinh nhật 16 rồi mới biến đổi =)))))) Thiết lập này thường thấy trong truyện ABO (thật ra thì truyện mà, cái gì chả có =]]]]) nên mị giải thích kĩ hơn một chút cho bạn nào chưa quen với thể loại truyện này. Hôm nay mị mới đọc nốt chương 73-79 convert thì hóa ra à truyện này có sinh con =)) mặc dù chỉ nói lướt qua ở chương ngoại truyện thôi, nhưng đề phòng bị ném đá thì tôi sẽ update lại tag và văn án =))
|
Chương 14
Edit: Ry Nguyễn Miên càng nghĩ lòng càng thêm chua xót, giọng nói đã mang theo mấy phần nức nở: "Lư cục cưng, cậu biến thành Alpha rồi, nhưng tớ vẫn là Omega, sau này chúng ta có thể chơi với nhau như lúc trước nữa sao?" Bởi vì sự tồn tại của pheromone nên Nguyễn Miên và Lư Dương không thể dính lấy nhau như trước, không thể cùng nhau lăn lộn trong chăn, càng không thể như lúc trước vui vẻ là ôm nhau lăn qua lăn lại. Lư Dương vùi đầu vào cổ Nguyễn Miên, buồn bã nói: "Tớ không thể học cùng lớp với cậu nữa rồi, càng không thể tùy ý phóng pheromone trước mặt cậu, cũng không thể cùng uống thuốc ức chế với cậu!" Đầu óc Nguyễn Miên trống rỗng, trong lòng tràn đầy đau đớn và sốt ruột: "Vậy cậu có thể làm gì nữa?" "Tớ có thể..." Lư Dương đột nhiên im lặng, nhớ tới nguyện vọng sinh nhật của mình đêm qua. Anh lập tức tỉnh táo lại, nhẹ nhàng buông Nguyễn Miên ra, nhìn vào đôi mắt cậu, trầm giọng nói: "Tớ có thể cưới cậu." Ông nội Lư: "!!!" Ninh Mật Hương: "???" Nguyễn Miên: "..." Lư Dương vừa nói cái gì? Người bạn thân thiết cùng cậu lớn lên, cùng cậu bắt sâu, cùng cậu đắp chung một chăn vừa nói là muốn cưới cậu? Lư Dương nghĩ tới chuyện đính hôn, đôi mắt lập tức sáng lên. Trở thành Alpha là có thể đính hôn với Nguyễn Miên rồi, trở thành Alpha là có thể đón Nguyễn Miên về nhà mình ở, trở thành Alpha là có thể danh chính ngôn thuận lấy quyền giám hộ cho Nguyễn Miên. Vậy nên đêm qua khi cầu nguyện, đôi mắt nhìn Nguyễn Miên, anh đã không tự chủ ước điều ước không thể tưởng tượng nổi này. Anh không biết là thần linh thật sự nghe thấy lời nguyện cầu của mình, hay là do chính cơ thể anh cảm nhận được mong muốn và quyết tâm trở thành Alpha mà biến đổi, tóm lại anh ngủ một giấc rồi tỉnh dậy, mình đã biến thành Alpha. Vừa rồi anh quá kích động nên suýt nữa quên mất chuyện này. "Chúng mình lập tức..." Lư Dương còn chưa kịp nói ra hai chữ "Đính hôn, đã "bụp" một tiếng biến thành con sói trắng. Anh sửng sốt, cố gắng biến về hình người, nhưng thử mấy lần vẫn là sói trắng như cũ. Anh thử đi thử lại, cuối cùng phát hiện ra mình không thể biến lại thành người, không khỏi buồn bực ngao ngao mấy tiếng. Nguyễn Miên cũng sửng sốt, vội vàng ngồi xuống ôm ấy Lư Dương, thấy anh cố gắng mấy cũng không quay về dạng người được, không nhịn được bật khóc: "Bác sĩ, Lư cục cưng sao vậy? Cậu ấy từ Omega biến thành Alpha, giờ từ Alpha biến thành sói trắng, lát nữa cậu ấy sẽ biến thành thứ gì nữa đây? Cậu ấy có thể biến trở lại nữa không?" Ninh Mật Hương cũng bật khóc, đưa tay ôm lấy hai người bọn họ: "Hu hu hu... Lư cục cưng đáng thương của mẹ!" Bác sĩ nhìn ba người khóc lóc như sắp sinh ly tử biệt, cảm thấy vô cùng nhức đầu. Lư Dương dùng một chân đè lên trán Nguyễn Miên, trừng mắt sói với cậu, dùng ánh mắt nói cậu "Đừng khóc". "Hức..." Nguyễn Miên nhìn cậu, nấc lên, cố gắng nuốt nước mắt. Ninh Mật Hương bình tĩnh hơn một chút, vội vàng hỏi: "Bác sĩ, xin hỏi chuyện này là sao vậy?" Ông nội Lư im lặng nãy giờ, sắc mặt nghiêm trọng, trầm giọng hỏi: "Có vấn đề gì sao? Có cần kiểm tra lại không?" Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, bác sĩ kiên trì đi qua kiểm tra cơ thể Lư Dương, rất cẩn thận xem xét. Nhưng hiện giờ Lư Dương đang ở dạng sói, mà anh lại không phải bác sĩ thú y, thật sự bó tay toàn tập, đành phải gọi điện cho một vị bác sĩ khác tới. Sau khi nhận được thông báo, một nữ bác sĩ nhanh chóng chạy tới, trông cô rất khéo léo giỏi giang, khiến người trong phòng yên tâm hơn nhiều. Cô kiếm tra cho Lư Dương xong liền đưa tay vỗ đầu Lư Dương, cười nói: "Thằng nhóc này không sao." "Hức..." Nguyễn Miên lại nấc lên một tiếng, nhưng cái nấc này không phải do khóc, mà là do bị dọa. Cậu cúi đầu nhìn, quả nhiên Lư Dương đang trừng mắt sói, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nữ bác sĩ. Dưới ánh mắt của Lư Dương, nữ bác sĩ lúng túng thu hồi bàn tay đang vuốt lông sói: "..." Ánh mắt muốn giết người từ sói con này là sao đây. Cô quay đầu liền thấy đôi mắt rơm rớm nước của Nguyễn Miên, lại lập tức mềm lòng, giọng nói cũng dịu dàng hơn một chút. "Cậu chủ Lư không có vấn đề gì, đây là một trong những phản ứng thường thấy của người thuần chủng sau khi đột biến gien. Tình trạng này có thể kéo dài thêm một thời gian nữa, đợi đến khi pheromone trong cơ thể cậu ấy không còn hỗn loạn nữa là cậu ấy sẽ biến lại thành người thôi." Nữ bác sĩ suy nghĩ rồi nói tiếp: "Tốt nhất là tìm một người thuần chủng khác chăm sóc cậu ấy, giữa người thuần chủng với nhau sẽ có sự tác động qua lại, sẽ giúp cậu ấy khôi phục nhanh hơn." Viền mắt Nguyễn Miên vẫn còn đỏ, cậu vội vàng vỗ ngực: "Cháu là người thuần chủng, cháu có thể chăm sóc cậu ấy." Nữ bác sĩ nhìn cậu, hơi kinh ngạc, thế mà cô lại gặp được hai người thuần chủng trong một lần, dịu dàng hỏi: "Nguyên hình của cháu là gì?" "Thỏ tai cụp ạ." Nam bác sĩ lúc nãy nghe vậy lập tức lắc đầu: "Không được, cháu là thỏ tai cụp, lại là Omega, cậu chủ Lư là sói trắng, còn là Alpha, nếu như cậu ấy bị kích động, không khống chế được bản thân có thể sẽ khiến cháu bị thương, không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra... Cháu phải biết hiện giờ cậu ấy là Alpha, cháu không thể thân thiết với cậu ấy như trước đây được." Anh vừa dứt lời đã thấy Nguyễn Miên và Lư Dương, một người một sói đều trợn mắt nhìn mình, chứa đầy trách móc. Sói trắng gừ một tiếng, uy hiếp nhe bộ răng sắc bén với nam bác sĩ. Nguyễn Miên ôm chặt sói trắng vào trong ngực, giọng nói có chút tủi thân: "Lư cục cưng sẽ không bao giờ làm cháu bị thương, cháu không quan tâm cậu ấy là Alpha hay Omega, cậu ấy vẫn là Lư cục cưng, là bạn tốt nhất của cháu." Sói trắng nghe cậu nói xong, rầm rì lùi về trong ngực cậu, tặng cho nam bác sĩ cái đuôi sói đang phe phẩy đầy kiêu ngạo. Bác sĩ: "..." Ông nội Lư đứng ở một bên, nhìn hai người bọn họ, hết cách lắc đầu: "Bác sĩ, cứ để bé Miên thử đi, hai đứa nó thân nhau, chỉ có bé Miên mới trị được Lư cục cưng, Lư cục cưng sẽ không dám làm thằng bé bị thương đâu. Hơn nữa còn có chúng tôi theo dõi, chắc chắn sẽ không có việc gì." Nữ bác sĩ còn hơi nghi ngờ, không hiểu vì sao cô rất thích Nguyễn Miên, sau khi biết cậu là thỏ tai cụp lại càng thích hơn. Cô thích nhất là thỏ, cũng am hiểu nhất về thỏ, thỏ có lá gan rất nhỏ, dễ dàng hoảng sợ, cô không muốn thấy chú thỏ đáng yêu như vậy bị thương. Nguyễn Miên thấy nữ bác sĩ vẫn có vẻ không đồng ý, cậu ngẫm nghĩ, nói với Lư Dương: "Lư cục cưng, không được lắc đuôi nữa." Cái đuôi đang phe phẩy của Lư Dương lập tức dừng lại, anh ngẩng đầu tức giận nhìn Nguyễn Miên, cố ý lắc lông trong lồng ngực cậu, nhưng cái đuôi thật sự không cử động nữa, ngoan ngoãn rũ xuống. Nữ bác sĩ hơi kinh ngạc nhìn Lư Dương, sói thuần chủng trời sinh là đế vương, rất ít khi chịu nghe lời người khác. Nguyễn Miên cầu xin nhìn nữ bác sĩ, vẻ mặt "Cô xem đi cậu ấy rất nghe lời cháu, sẽ không sao đâu". Nữ bác sĩ không khỏi mỉm cười: "Thôi được rồi, nhớ chú ý an toàn đấy." Nguyễn Miên lập tức gật đầu, quay đầu nhìn nam bác sĩ. Mặc dù nam bác sĩ không tin lắm chuyện một con thỏ có thể trị được một con sói, nhưng Lư nguyên soái đã nói sẽ không có vấn đề gì nên anh cũng không phản đối nữa. Dù sao thì nhà họ Lư có nhiều vệ sĩ quân binh như vậy, chắc sẽ không có chuyện gì lớn đâu. Nam bác sĩ khẽ gật đầu nói: "Tôi không phản đối, hai ngày tới cơ thể cậu chủ Lư sẽ có chút đau nhức, nhớ phải xoa bóp cho cậu ấy." Nguyễn Miên lập tức gật đầu, ôm sói trắng vào trong ngực nhẹ nhàng vuốt ve. Nữ bác sĩ nhìn bọn họ mà không nhịn được cười, không ngờ thỏ con lại làm bạn với thiên địch, còn thân thiết như vậy. Cô cũng có vài người bạn là thỏ, họ chỉ cần cách tộc sói trong bán kính nửa mét thôi là đã sợ mất mật, không dám tới gần. Cô không nhịn được muốn vuốt tóc Nguyễn Miên, tóc Nguyễn Miên trông rất mềm mượt, có vẻ sờ rất thích. Nhưng cô vừa vươn tay ra, sói trắng đã lập tức đứng lên, bày ra bộ dáng bảo vệ lãnh thổ, nhìn cô chằm chằm. Nữ bác sĩ đành phải thu tay về, giơ tay với Lư Dương: "Được lắm, tên tôi là Vương Nhất Đóa, sau khi cậu biến lại thành người, tôi nghĩ chúng ta có thể chính thức làm quen với nhau." Lư Dương kiêu ngạo hất cầm, giơ chân sói nhẹ nhàng đặt lên tay cô, xem như đồng ý. Vương Nhất Đóa không nhịn được khẽ cười một tiếng, cẩn thận dặn dò bọn họ thêm vài chuyện, sau đó mới rời khỏi phòng khám. Ninh Mật Hương sai người đi lấy đơn thuốc mà bác sĩ kê, còn bọn họ thì về nhà trước. Đi lên xe, Lư Dương là người đầu tiên nhảy lên chỗ ngồi phía sau xe, Nguyễn Miên cũng theo anh ngồi xuống ghế sau. Lúc ở phòng khám, Lư Dương còn cố kiềm chế, giờ vào đến trong xe, anh lập tức chui vào trong ngực Nguyễn Miên rên ư ử hai tiếng, mí mắt cụp xuống, tiếng kêu yếu ớt, tất cả mọi người đều có thể nghe được sự mất mát và buồn bã trong tiếng kêu của anh. Nguyễn Miên đưa tay gãi cằm anh, tranh thủ tìm một miếng thịt bò khô đút cho anh, rồi nhẹ nhàng xoa bóp, an ủi: "Lư cục cưng, cậu kiên nhẫn một chút, cậu sẽ mau biến lại thành người thôi, cho dù cậu không biến trở về, tớ vẫn sẽ ở bên chăm sóc cho cậu." Tiếng kêu của Lư Dương bị đè nén trong cổ họng, anh rên hai tiếng như một con gà trống thua cuộc. Sau đó anh nằm xuống, nhẹ nhàng nhai nhai thịt bò khô trong miệng. Ông nội Lư và Ninh Mật Hương đều quay lại xoa đầu anh một chút, trong lòng họ là lo lắng, là vui vẻ, đủ loại cảm xúc lẫn lộn. Vui vẻ là vì dù Lư Dương có là Omega hay là Alpha, cơ thể anh vẫn khỏe mạnh, vẫn bình an vô sự. Lo lắng là những năm này họ coi Lư Dương là Omega nên luôn cưng chiều anh. Từ nhỏ Lư Dương đã sống trong nhung lụa, được nâng niu từng tí một, không ngờ bây giờ anh đột nhiên lại trở thành Alpha. Nhớ lại đủ chuyện ngày xưa, bọn họ không biết nuông chiều anh như vậy là đúng hay sai, cũng không xác định được là Lư Dương có thể thích ứng được với thân phận Alpha mới này hay không. Chiếc xe một đường bình an lái về nhà họ Lư, tin tức Lư Dương biến thành Alpha tạm thời bị phong tỏa, không có ngoại lệ, ông nội Lư nói chờ pheromone của Lư Dương ổn định rồi hẵng công bố ra bên ngoài. Đêm nay Nguyễn Miên không về nhà, trực tiếp ở lại nhà họ Lư, lúc cậu gọi điện thoại về thông báo có việc không thể về, Ngô Vĩnh Quyên còn tranh thủ muốn mắng cậu vài câu, nhưng lại bị cậu vội vã cúp điện thoại. Bởi vì Lư Dương đột nhiên kêu lên một tiếng, lăn một vòng trên ghế sô pha, có vẻ trên người rất đau, Nguyễn Miên lập tức vứt hết mọi việc sang bên, căn bản không hề nghe được Ngô Vĩnh Quyên nói những gì. Ngô Vĩnh Quyên không tin nổi trừng mắt nhìn cuộc gọi đã kết thúc. Không biết hôm nay Nguyễn Miên mượn lá gan của ai mà dám ba lần bốn lượt bơ bà ta, đợi nó trở về, bà ta nhất định phải trừng trị nó một phen! _________________________________________ Tình hình Corona ở chỗ các bạn sao rồi, bên Canada lên gần 26 nghìn người nhiễm rùi T_T
|
Chương 15
Edit: Ry Đêm khuya yên tĩnh, sau khi sắp xếp cho Lư Dương và Nguyễn Miên xong, hai vị phụ huynh của nhà họ Lư đã trở về phòng mình nghỉ ngơi. Giờ này ngày thường ông nội Lư đã ngủ say rồi, nhưng hôm nay lại không có chút buồn ngủ nào, ông còn đang lo lắng cho đứa cháu trai của mình, lăn qua lộn lại trên giường một lúc lâu, cuối cùng vẫn ngồi dậy khoác áo đi xuống dưới lầu xem Lư Dương. Đèn trong phòng Lư Dương sáng trưng ấm áp, cửa phòng vẫn mở toang, ông lo là cháu trai và Nguyễn Miên đã ngủ rồi nên chỉ đứng ở cửa ngó vào. Nguyễn Miên và Lư Dương còn chưa ngủ, Lư Dương đang nằm dài ra trên giường, Nguyễn Miên thì lúc bóp bóp chân sói, khi thì xoa xoa cái gáy đầy lông, Lư Dương híp hết cả mắt, thỉnh thoảng rên rỉ mấy tiếng, thoải mái đến nỗi sắp thiếp đi. Ông nội Lư nhìn hai đứa lại không nhịn được nhíu mày. Trước kia Lư Dương là Omega, nuông chiều từ bé cũng không có vấn đề gì, nhưng giờ ông nội Lư chỉ cần nghĩ đến việc anh là một Alpha, lại nhìn bộ dạng này của anh, lập tức nhíu mày. Trong suy nghĩ của ông, Alpha là phải kiên cường, phải có khả năng gánh vác, đặc biệt là Alpha thuộc quân nhân thế gia như ông lại càng phải can đảm dũng mãnh. Lư Dương và Nguyễn Miên ở trong phòng hoàn toàn không phát hiện ra ông nội Lư đang đứng ở cửa. Lư Dương khẽ hé mắt, quay đầu nhìn Nguyễn Miên, từ cổ họng truyền ra một tiếng ư ử, bộ dạng "Vừa bé nhỏ yếu đuối, vừa đáng thương vô tội". Nguyễn Miên lập tức hiểu ý, lấy từ trong giỏ hoa quả ra một quả chuối tiêu, lột vỏ xong thì đưa tới bên miệng Lư Dương. Lư Dương uể oải cắn mấy miếng, lại đáng thương ư ử rên, Nguyễn Miên vội vàng lấy từ trong túi ra một miếng thịt bò khô, đút cho anh. Rốt cuộc ông nội Lư cũng không xem nổi nữa, lên tiếng: "Tiểu Miên, cháu đừng nuông chiều nó quá." Lư Dương trợn tròn đôi mắt sói, không thể tưởng tượng nhìn ông nội, cắn miếng thịt bò khô vào miệng nhai nhai, nuốt xuống. Anh không ngờ lại có một ngày nghe được ông nội nói câu này, phải biết là mấy năm gần đây, tôn chỉ hàng đầu của ông nội Lư là "Chiều Lư cục cưng thái quá, ai nói cũng không thèm nghe". Nguyễn Miên ngẩng đầu nhìn ông nội Lư, tay vẫn tiếp tục đút thịt bò khô cho Lư Dương, cười cười với ông: "Ông nội, hiện giờ Lư cục cưng đau nhức khắp người, đợi cậu ấy khỏe lại rồi cháu sẽ để cậu ấy tự ăn." Ông nội Lư không chỉ xem cháu mình lớn lên, ông cũng là người nhìn Nguyễn Miên trưởng thành, ông còn không hiểu rõ đứa nhỏ này ư? Trong lòng ông cũng rõ ràng, cho dù cơ thể Lư Dương có khỏe như vâm, không bị thương đi chăng nữa, thằng bé chỉ cần rên rỉ mấy tiếng là chắc chắn Nguyễn Miên vẫn sẽ lại nuông chiều nó. Từ trước đến giờ Nguyễn Miên rất vâng lời, nhưng hễ dính đến Lư Dương là sẽ vứt hết nguyên tắc đi, Lư Dương cũng chẳng khác gì, hai đứa đã luôn yêu chiều nhau từ nhỏ đến lớn. Bọn họ giờ một người là Alpha, một người là Omega, cũng không biết hôm nay Lư Dương nói muốn cưới Nguyễn Miên là sao, tất cả đành phải đợi Lư Dương khôi phục hình người rồi hỏi lại nó. Ông nội Lư khẽ thở dài, trước giờ ông rất yêu thương Lư Dương, bây giờ nghe Nguyễn Miên nói toàn thân anh đau nhức lại không nhịn được mà mềm lòng, không nói gì nữa, đi qua vươn tay sờ lên đầu sói của Lư Dương. Lư Dương vẫn nhẹ nhàng cọ đầu vào lòng bàn tay ông, nhưng hình như anh giận dỗi vì những lời ông vừa nói, cho nên chỉ cọ cọ một lát đã quay đầu đi, tiếp tục há mồm để Nguyễn Miên đút thịt bò khô. Ông nội Lư hơi buồn phiền, Lư Dương bị nuông chiều đến mong manh, giờ trở thành Alpha rồi, sau này nên làm sao đây. Ông hết cách lắc đầu, vỗ vỗ vai Nguyễn Miên: "Tiểu Miên, vất vả cho cháu rồi, nếu có chuyện gì xảy ra, nhớ rung chuông trên tường, cảnh vệ sẽ lập tức có mặt." Nguyễn Miên ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng thưa ông." Cậu nói xong lại lén lút đút cho Lư Dương một miếng xoài sấy. Ông nội Lư đành phải giả vờ như không thấy, vẫy vẫy tay, quay lưng đi ra ngoài. Trước khi ngủ, Nguyễn Miên ôm Lư Dương vào nhà vệ sinh, bảo anh mở miệng sói ra để đánh răng, sau đó lại bế anh vào bồn tắm. Tạo bọt đầy bồn tắm xong, cậu tắm cho từng cái móng vuốt, đến đôi tai nhỏ cũng không buông tha, cọ rửa Lư Dương sạch sẽ từ đầu đến chân. Suốt cả quá trình Lư Dương vẫn đơ mặt, như thể đang thả hồn đi chơi, khiến cho mấy lần Nguyễn Miên còn tưởng là anh ngủ mất rồi. Cho đến khi Nguyễn Miên chuyển sang tắm cho cái đuôi của anh, Lư Dương kiên quyết ngồi quay lưng lại với cậu, cậu mới ngọt ngào hiểu ra*, hóa ra là anh cảm thấy ngượng ngùng. *Nguyên văn: 白甜才反应过来, hai chữ đầu là bạch điềm. Không hiểu rõ lắm có nghĩa là gì nên mình tự biến tấu theo nghĩa trên mặt chữ T_T Nguyễn Miên vụng trộm mỉm cười, đành giả vờ như không biết, tiếp tục động tác tắm rửa. Sau khi tắm sạch sẽ cho Lư Dương, cậu dùng khăn tắm bao anh lại, ôm ra ngoài như ôm một đứa trẻ. Mặc dù từ mặt sói không thể nhìn ra sắc màu gì, nhưng Nguyễn Miên có thể cảm nhận được mặt anh đang càng ngày càng đen. Nguyễn Miên đặt anh lên giường, cầm khăn lông xoa xoa lông sói trên người anh, lau một hồi rồi mới lấy máy sấy ra cẩn thận sấy khô cho anh. Sau khi sấy khô lông cho Lư Dương, Nguyễn Miên phát hiện ra trên mặt đất có mấy sợi lông sói, cậu nhặt lông lên, soi dưới ánh đèn: "Lư cục cưng, cậu rụng lông." Lư Dương như bị sét đánh, lập tức quay đầu nhìn mấy cọng lông sói, ánh mắt xót xa, từ trước đến giờ anh luôn gìn giữ bộ lông của mình nên nó luôn rất mềm mượt xinh đẹp, rất hiếm khi rụng nhiều như vậy. Nguyễn Miên dùng ngón tay xoa xoa mấy cọng lông trong lòng bàn tay: "Có thể là do kĩ thuật tắm rửa của tớ không tốt lắm..." Lư Dương tặng cậu một ánh mắt oán giận, cậu chột dạ vội vàng sửa miệng: "Cũng có thể là dạo gần đây cậu bị thiếu ánh mặt trời, ngày mai tớ đưa cậu ra ngoài tắm nắng..." Lư Dương không vui lắc lắc lông sói trên người, sau đó nhảy lên giường, chổng mông lên, vùi mặt vào trong chăn. Không có gì khiến sói đau lòng hơn là bị rụng lông. Nguyễn Miên che miệng len lén cười, sau đó đi qua khẽ vuốt lông anh an ủi. Lư Dương vùi mặt trong chăn, nửa ngày cũng không thèm nhúc nhích. Nguyễn Miên biết chắc chắn Lư Dương đang khó chịu, không phải chỉ vì mấy cọng lông sói kia. Hôm nay anh đột nhiên biến thành Alpha, sau lại bị biến về nguyên hình không trở lại dạng người được, quá nhiều chuyện xảy ra như vậy, đương nhiên khó mà chấp nhận. Cậu cũng biết người Lư Dương thật sự bị đau nhức, lúc nãy ông nội Lư đi vào, mặc dù Lư Dương trông như đang làm nũng, nhưng thật ra đã đau đến run rẩy, chẳng qua là anh không muốn để cho ông nội lo lắng, nên mới cố gắng chịu đựng. Nguyễn Miên ở gần anh như vậy, mọi phản ứng của anh đều in vào trong mắt, lòng cậu rất đau, nhưng lại không thể cùng anh chia sẻ nỗi đau đớn ấy. Bạn thân chính là có nạn cùng chịu, cậu đương nhiên phải chăm sóc Lư Dương cho thật tốt, để có thể giảm bớt phần nào nỗi đau cho anh. Nguyễn Miên dịu dàng vuốt lông cho anh một hồi lâu, thấy cái đuôi của anh cuối cùng cũng phe phẩy mới lật chăn lên, ôm anh bỏ vào trong chăn. Lư Dương nhắm mắt lại, không nhúc nhích để mặc cho cậu làm. Lúc đầu Nguyễn Miên muốn nằm ngủ bên cạnh Lư Dương như hồi trước, nhưng cậu vừa nằm xuống đã phát hiện pheromone trên người Lư Dương quá nồng. Lư Dương vừa trở thành Alpha, anh chưa thể khống chế được pheromone trong người, nhưng lúc này để anh uống thuốc ức chế thì sẽ có hại cho cơ thể, bác sĩ đã dặn dò rồi, hiện giờ chỉ còn cách để mặc cho pheromone của anh lan tỏa trong không khí. Nguyễn Miên nằm bên cạnh Lư Dương, cố gắng chịu đựng một lúc, cuối cùng vẫn bị pheromone của Lư Dương ép cho toàn thân nóng lên, mềm nhũn ra. Rõ ràng vẫn là mùi kem thân thuộc, nhưng lại khiến cơ thể cậu trôi nổi một loại cảm giác rất xa lạ. Nguyễn Miên không còn cách nào khác, đành phải nhũn người ngồi dậy, bế Lư Dương vào trong góc giường nằm, đắp chăn cho anh xong mới lấy một cái gối nhỏ, nằm xuống ở mép giường bên ngoài, cách chỗ nằm của Lư Dương phải đến một mét. Lư Dương nhận ra cơ thể ấm áp ở bên cạnh đã biến mất, lập tức mở to mắt, kêu ngao ngao với Nguyễn Miên, đôi mắt đen nhánh không hề chớp nhìn cậu, tiếng kêu chứa đựng một sự tủi thân không nói thành lời. Thế nhưng lần này anh có tủi thân cỡ nào thì Nguyễn Miên cũng không thể qua bên đó. Nguyễn Miên nhìn Lư Dương cách đó không xa, bỗng thấy thấy xót xa trong lòng, dường như cậu đã bị ngăn cách khỏi Lư Dương bởi một đường ranh giới. Cậu nhìn Lư Dương, áy náy nói: "Lư cục cưng, pheromone trên người cậu hiện giờ quá nồng, tớ qua đó sẽ bị ảnh hưởng, sẽ không ngủ được. Cậu chịu khó ngủ một mình đi vậy, nếu trên người thấy đau thì cứ gọi tớ dậy, tớ xoa cho cậu, xoa một chút là sẽ hết đau." Lư Dương nghe vậy buồn bực nghiêng đầu một chút, cụp mí mắt, ỉu xìu nằm xuống gối. Anh bỗng cảm thấy, biến thành Alpha cũng không phải chuyện gì tốt đẹp. Nguyễn Miên thấy anh không làm nũng nữa nên cũng yên lòng, ngẫm nghĩ một chút rồi quyết định biến trở về nguyên hình giống Lư Dương, cùng bạn tốt của mình đồng cam cộng khổ. Cậu biến thành thỏ tai cụp xong, nằm lên trên chiếc gối mềm mại, híp mắt lại, một lát sau đã ngủ. Cậu vội vàng mệt mỏi cả ngày hôm nay, rất nhanh đã ngủ say. Sói trắng vẫn chưa ngủ, anh ngẩng đầu lên nhìn sang. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa, chiếu lên trên chú thỏ tai cụp, khiến cho bộ lông trắng như tuyết của thỏ tai cụp như được phủ một lớp ánh vàng nhàn nhạt. Hai cái tay nhỏ xíu vẫn không có cảm giác an toàn như trước, ôm lấy lỗ tai đang rủ xuống của mình. Sau khi ngủ, cái miệng của cậu vô thức vểnh lên đáng yêu vô cùng, bộ dạng nhắm mắt ngủ trông rất tĩnh lặng an bình. Sói trắng chăm chú ngắm cậu một lát, chậm rãi đứng dậy, ngậm cậu lên, tha về ổ của mình, sau đó nằm xuống, nghiêng người dùng cơ thể nhốt thỏ tai cụp lại. Anh đặt cậu ở phần bụng ấm áp xong mới nhắm mắt lại, an tâm thiếp đi. Nguyễn Miên còn đang say ngủ, cảm giác có thứ gì đó ấm áp lại gần thì vô thức dán mặt mình lên, cơ thể dần thả lỏng, đôi tay thỏ chậm rãi thả cái tai ra, nắm lấy phần lông mềm mại trên bụng Lư Dương, cái mũi khẽ nhúc nhích, xung quanh đều là mùi hương quen thuộc khiến cậu an tâm. Cậu mơ mơ màng màng, nằm mơ một giấc. Trong giấc mơ của cậu, cậu và Lư cục cưng đang ngồi trong công viên ăn kem ly và kẹo bông, một người cầm kem ly, một người cầm kẹo bông gòn, vui vẻ ăn thật lâu, ăn mãi cũng không hết. Trời rất nóng, chỉ có kem ly là mát lạnh, nên cậu cứ cố gắng tới gần ly kem hơn, nhưng không biết vì sao, cậu càng đến gần ly kem, cơ thể lại càng nóng. Cuối cùng mùi hương của kem ly và kẹo bông dần hòa vào nhau, không khí tràn ngập hương vị ngọt ngào. ______________ Đắn đo hoài tôi lại quyết định đổi xưng hô của bé Miên với Ninh Mật Hương thành dì thay vì bác gái, vì Ninh Mật Hương có vẻ còn trẻ, ở miền Bắc (ít nhất là mình) thường hay gọi mẹ của bạn là bác hoặc cô (thường là bác), hiếm khi gọi dì, dì là chỉ em gái của mẹ, nhưng trong raw thì mấy bé này gọi mọi người phụ nữ lớn tuổi là a di nên tôi phải tự biến tấu thôi =))))) Đó cũng là lí do tôi để Nhậm Cách gọi Ngô Vĩnh Quyên là dì nha, không phải là để bừa đâu d(Ò v Ò) vì Ngô Vĩnh Quyên là em gái của mẹ Nhậm Cách. Nguyễn Đông Lâm là em trai ruột của ba Nguyễn Miên, nên Nguyễn Miên gọi ổng là chú, gọi Ngô Vĩnh Quyên là thím. Mọi người có hay phân rõ để gọi như gia đình mình không?
|