Á Nô
|
|
Chương 169: Nhẹ chút
Edit: Vĩnh Nhi Thẩm Ngọc chỉ bị chút thương tổn cùng kinh hãi, hai ngày sau đã có thể xuống giường đi lại hoạt động bình thường, trên đường đi Sở Linh đã thuê một chiếc xe ngựa mới, nơi Sở thị ẩn cư cụ thể là ở đâu hắn cũng không nói, thẳng một đường hướng phía Đông mà đi. Trên đường, một chiếc xe ngự rộng lớn để lại vết bánh xe mới, chuông gió va chạm vào nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh, bên cạnh là một người nam nhân đeo mặt nạ cưỡi ngựa cùng đi theo, bất kể trời nắng chang chang, hay là bạo vũ cuồng phong <mưa to gió lớn>, hắn cũng không rời nửa trượng. "Ngọc Nhi, ta cởi giúp đệ....." Trong buồng xe truyền ra âm thanh tiếng ma sát, cùng tiếng thì thầm nhỏ của Sở Linh, nhĩ lực Quân Huyền Kiêu hơn người, nghe thấy thế bên tai không khỏi giật giật, kéo dây cương, để ngựa đến gần buồng xe một chút. Cởi cái gì? Quân Huyền Kiêu quan tâm cái này. "Đệ.... để đệ tự mình làm là được rồi." Thẩm Ngọc lên tiếng. Chỉ chốc lát sau. "Sở đại ca, huynh xem, có nhìn thấy không?". Âm thanh Thẩm Ngọc đứt quãng, giống như là kìm nén thứ gì đó, Quân Huyền Kiêu càng thêm ngờ vực. "Ừm, nhìn thấy, là màu hồng nhạt....lỗ nhỏ cỡ tiền đồng." Giọng nói Sở Linh vốn nho nhã nay âm thanh trở nên hơi căng thẳng, cuống họng còn giống như nuốt xuống một ngụm nước bọt, Quân Huyền Kiêu dùng sức nắm dây cương, cảm thấy rất không ổn. Màu hồng nhạt, lỗ nhỏ cỡ tiền đồng?! Quân Huyền Kiêu không biết trên người Thẩm Ngọc, còn có nơi thứ hai nào có thể hình dung như vậy. "Ngọc Nhi, ta có thể chạm thử không?". Chạm thử?!. Hắn dám!!. Lòng Quân Huyền Kiêu có một ngọn lửa vùn vụt bốc lên cao. "Ừm...." Thẩm Ngọc nhỏ giọng trả lời, "Nhẹ...nhẹ một chút..." Y còn đáp ứng?!. Quân Huyền Kiêu rút ra một thanh kiến sáng loáng treo ở bên thân ngựa, cả người sát khí sôi trào. "Được." "A -- --" Thẩm Ngọc hít vào một hơi, "Có chút đau." Sở Linh ôn nhu trấn an: "Ngọc Nhi, đệ yên tâm, bôi xong sẽ hết đau...." Quân Huyền Kiêu nghe không nổi nữa rồi, tức giận đỉnh điểm, may mà hắn đi theo Thẩm Ngọc, nếu không bỏ mặc cho Sở Linh này suốt ngày ôn nhu khua môi múa mép, Ngọc Nhi lại nhẹ dạ , chuyện này sớm muộn cũng sẽ trở thành đại họa! Quân Huyền Kiêu nhảy một phát lên trên xe ngựa, đột nhiên vén rèm xe lên. Thẩm Ngọc và Sở Linh bị người bất ngờ xông vào quấy nhiễu, đồng thời nhìn về phía hắn, không khí yên lặng. "Ngươi..... Có việc gì thế?". Thẩm Ngọc chớp chớp mắt, y còn tưởng là lại gặp phải một nhóm thích khách hoặc là mã tặc (bọn cướp cưỡi ngựa). Quân Huyền Kiêu không lên tiếng, nhìn Thẩm Ngọc cùng Sở Linh ngồi đối diện nhau, Sở Linh cầm một hộp thuốc mỡ, đang bôi thuốc lên thái dương Thẩm Ngọc. Sở Linh thu tay về, cũng có chút nghi hoặc, thế nhưng tâm tư hắn nhạy bén, nhận ra đầu mối gì đó. "Khụ..... Ngươi muốn cùng ta bàn bạc xem nên dừng chân ở nơi nào sao?" Quân Huyền Kiêu lập tức gật đầu. "Được, đã đi đường đến giữa trưa (từ 11h đến 13h), Ngọc Nhi chắc hẳn cũng mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi, ăn chút gì đó để lót bụng, dọc trên con đường này cũng không có nhà trọ, một lát sau mới có cơm canh." Sở Linh lần nữa cẩn thận băng lại vết thương cho Thẩm Ngọc, sau đó đưa cho y túi nước cùng hộp cơm, xe ngựa dừng lại phía ven đường. "Ngọc Nhi, đệ ở trong xe ngựa, không nên chạy loạn, vi huynh đi một lát sẽ trở lại.". Cách đó không xa có một Vũ đình dành cho thương nhân qua lại nghỉ ngơi, Quân Huyền Kiêu đi ở phía trước, nhìn xe ngựa phía xa, xác nhận nằm trong tầm mắt của mình, nói chuyện cũng không bị Thẩm Ngọc nghe được. "Huyền Đế có chuyện gì muốn căn dặn?" Sở Linh nở nụ cười nhã nhặn. "Sở công tử." Quân Huyền Kiêu khách khí hiếm thấy nói, "Ngươi không cảm thấy ngươi cùng Ngọc Nhi đi quá gần nhau, vượt qua phạm vi của một người làm huynh trưởng sao?". Sở Linh kinh ngạc hỏi: "Sao lại nói như vậy?". Quân Huyền Kiêu âm u hừ một tiếng, nói: "Ngươi đừng tưởng trẫm không nhìn ra được? Ngươi đối với Ngọc Nhi, không chỉ là tình cảm huynh đệ chứ? Ngươi đối với Ngọc Nhi quan tâm đầy đủ, đừng nói là huynh đệ họ hàng xa, ngay cả phu thê cũng chỉ đến như thế mà thôi, ngươi đến cùng muốn làm gì? !" Sở Linh kinh ngạc nói: "Huyền Đế có phải đã hiểu lầm gì đó rồi không? Xin đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, nếu tộc nhân ngươi chỉ còn sót lại túm năm tụm ba, chiếu cố chăm sóc lẫn nhau, không phải là nhân chi thường tình sao? Chí ít tại hạ đặc biệt quý trọng Ngọc Nhi.". "Ngươi không cần nguỵ biện, tâm tư Ngọc Nhi đơn thuần sẽ không suy nghĩ nhiều, thế nhưng trẫm rất rõ ràng." Quân Huyền Kiêu quả quyết nói, "Huống hồ, Sở thị các ngươi không phải sớm đã có truyền thống hôn nhân cận huyết huyết thống sao? Ngươi liền đánh chủ ý này lên người Ngọc Nhi?" "Ách....." Sở Linh ngập ngừng trong chốc lát, lắc đầu thở dài nói: "Được rồi, tại hạ thừa nhận, nếu như sau này Ngọc Nhi cùng tại hạ có thể nảy sinh tình cảm với nhau, làm một đôi thần tiên quyến lữ cũng không tồi, Ngọc Nhi cùng tại hạ cũng không phải là họ hàng gần, đã vượt quá năm đời rồi." "Câm miệng!" Quân Huyền Kiêu không muốn nghe hắn đem Ngọc Nhi cùng kéo tới một chỗ, chỉ là giả tưởng, cũng khiến Quân Huyền Kiêu nổi trận lôi đình. Quân Huyền Kiêu tóm chặt lấy y phục Sở Linh, trầm giọng nói: "Ngươi sẽ không có cơ hội này, trẫm khuyên ngươi cách xa Ngọc Nhi ra một chút, bằng không..." "Bằng không ngài liền chém đầu tại hạ?". Sở Linh cắt ngang lời hắn, tránh thoát khỏi tay Quân Huyền Kiêu, sau đó chậm rãi sửa lại nếp nhăn trên y phục. "Cho nên ngài vội vã gọi ta tới, chính là muốn nhắc nhở uy hiếp tại hạ?". Quân Huyền Kiêu cười khẽ: "Không phải uy hiếp, là cùng ngươi kể lại một sự thật.". "Quân Huyền Kiêu, ngươi càng ngang tàn bạo ngược, thì càng chứng minh ngươi đang chột dạ (thiếu tự tin).". Sở Linh nhìn thẳng vào ánh mắt Quân Huyền Kiêu, không chút nhượng bộ, đấu tranh lẫn nhau. "Ngươi sợ Ngọc Nhi động lòng với ta, ngươi sợ y sẽ yêu ta.". Mày kiếm Quân Huyền Kiêu khẽ khiêu lên, sát ý lẫm liệt nói: "Động lòng với ngươi? Ngươi có phần quá tự tin rồi, Sở công tử.". "Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu như không phải ngươi chột dạ, làm sao sẽ tha thiết mong muốn ngụy trang ở bên cạnh Ngọc Nhi, làm sao sẽ đặc biệt đến cảnh cáo ta? Bởi vì ngươi cũng có thứ sợ, ngươi sợ Ngọc Nhi triệt để quên đi ngươi, di tình biệt luyến.". .... Chắc hẳn dạo này học sinh, sinh viên ai cũng bận hết, mùa thi đến rồi, mong các cô cố gắng ôn thi nhé! Dạo này 2 đứa tụi mình đều bận cả, sang tuần này Tiểu Vũ thi kết thúc môn rồi, t thì đang trong thời gian thi lấy điểm thành phần, nên gần như là không có thời gian edit truyện cho các cô đọc, mong các cô thông cảm nha, các cô yên tâm là hễ có thời gian rảnh là bọn mình sẽ up truyện nhé!❤
|
Chương 170: Nhìn ai cũng giống như hắn
Edit: Vĩnh Nhi Lời nói của Sở Linh, khiến Quân Huyền Kiêu rơi vào trầm tư. Là từ khi nào bắt đầu, Quân Huyền Kiêu sợ Thẩm Ngọc sẽ quên mất hắn ? Nếu là trước đây hắn có thể chắc nịch mà nói Thẩm Ngọc sẽ vĩnh viễn không quên hắn, hiện tại hắn thật giống như đánh mất đi sự tự tin này. Sở Linh nói đúng sao? Hắn thật sự sợ Thẩm Ngọc ngày nào đó sẽ di tình biệt luyến? Loại hành vi nơm nớp lo sợ này, không giống tác phong của Quân Huyền Kiêu. Sau đó Quân Huyền Kiêu mới hiểu được, chỉ có yêu tha thiết, mới có thể lo được lo mất. "Sở Linh, có lẽ ngươi nghĩ lầm rồi." Quân Huyền Kiêu nhếch miệng, "Ngọc Nhi là người của trẫm, che chở y là trách nhiệm, không cần bất kỳ lý do hay nguyên cớ gì." Sở Linh đầu tiên là sững sờ, sau đó có chút kích động nói: "Cho nên ngươi muốn dùng thân phận của ngươi uy hiếp ta? Ngươi một tiếng trẫm hai tiếng trẫm, chỉ có thể chứng minh rằng ngươi cần tới ngoại vật để tăng thêm tự tin cho bản thân mình, thế nhưng ngài không uy hiếp được tại hạ..." Sở Linh còn chưa kịp nói xong, một nắm đấm cứng như sắt rơi xuống trên mặt hắn, Sở Linh tránh không kịp, thiếu chút nữa té ngã, lúc ngẩng đầu lên, hắn phun ra một ít tơ máu, răng đã long ra, đây đã là Quân Huyền Kiêu hạ thủ lưu tình. "Ngươi!" "Nhìn thấy chưa? Ta không cần tới ngoại vật." Quân Huyền Kiêu nở nụ cười tà mị, Sở Linh không nghĩ tới hắn sẽ đánh bất ngờ, Sở Linh không còn lời nào để nói, Quân Huyền Kiêu đang dùng hành động tỏ rõ, hắn bá đạo cũng được vô lại cũng được, tóm lại sẽ gắt gao bảo hộ Thẩm Ngọc. Sở Linh lau vết máu, hít sâu vào một hơi, khôi phục dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn. "Quân Huyền Kiêu, không bằng chúng ta cạnh tranh công bằng đi, thế nào?" Sở Linh nhìn Quân Huyền Kiêu nói. Quân Huyền Kiêu hơi nhíu mắt lại, không biết hắn muốn nói gì. "Ngươi xem, ta cho phép ngươi dùng thân phận ám vệ cùng hồi tộc, còn giúp ngươi che giấu, sau này ngươi có rất nhiều thời gian bầu bạn bên cạnh Ngọc Nhi, cho nên khởi điểm của chúng ta là giống nhau. Ngươi có thể khiến y yêu ngươi một lần nữa, ta cũng sẽ dùng phương pháp của ta, thế nhưng ta có thể bảo đảm, sẽ không cưỡng ép y, cũng sẽ không lừa dối y." Chân mày Quân Huyền Kiêu nhăn lại thành một chữ "Xuyên". "Ta đeo mặt nạ không thể nói chuyện, cái này gọi là công bằng sao?". Quân Huyền Kiêu suy nghĩ, Thẩm Ngọc sao có thể yêu một người không thể nhìn thấy mặt thật, cũng không nghe được giọng nói? "Bất quá ta đáp ứng, nếu như ta không thể khiến y động lòng, chỉ có thể nói ta làm chưa đủ tốt." Quân Huyền Kiêu bổ sung thêm, "Nhưng cái ta ta đáp ứng chính là để cho Ngọc Nhi tự mình lựa chọn, không phải là cùng ngươi cạnh tranh, Ngọc Nhi không phải là vật phẩm để ngươi theo ta tranh giành.". Quân Huyền Kiêu suy nghĩ lời nói của Sở Linh, từ trước đến nay tình địch của hắn cũng không phải người nào khác, mà là việc khiến Ngọc Nhi căm hận mình. Sở Linh đồng ý nói: "Là ta nói sai, Quân Huyền Kiêu, kỳ thực ta vạn vạn không nghĩ tới, ngươi sẽ vì Ngọc Nhi làm đến bước này." Quân Huyền Kiêu cùng Sở Linh giương cung bạt kiếm kiêu ngạo giảm bớt đi, bất quá hai người đều từ trong mắt đối phương thấy được dáng vẻ không chịu thua, Sở Linh cười cười, ánh mắt nhìn Quân Huyền Kiêu xuất phát từ lòng tôn trọng, không phải giống như trước đây đối xử cung kính nhưng lại đầy giả tạo. Sở Linh quay người đi về hướng xe ngựa. Quân Huyền Kiêu kéo mặt nạ xuống, bước chân kiên định đuổi theo. "Sở đại ca, mặt của huynh..." Thẩm Ngọc để ý thấy mặt trái Sở Linh có chút sưng đỏ lên. Sở Linh khoát khoát tay cười nói: "Đi không cẩn thận, đụng phải cành cây.". Thẩm Ngọc thấy thế nào cũng không giống dấu vết do cành cây để lại, đang yên đang lành như vậy sao có thể đụng vào cành cây? "Vậy hay để ta bôi thuốc cho huynh?" Sở Linh quay đầu lại liếc mắt nhìn Quân Huyền Kiêu, cũng không biết dưới mặt nạ kia của hắn là cái biểu tình gì, luôn cảm thấy có ánh mắt sắc bén đâm ở phía sau lưng lạnh cả người. "Không cần, để ta tự mình làm." Sở Linh nhận lấy hộp thuốc, cười cười hướng Thẩm Ngọc an ủi, tỏ ý y không cần phải lo lắng. Xe ngựa tiếp tục khởi hành, sau cơn mưa trời trong, ánh nắng mặt trời tươi sáng, Thẩm Ngọc duỗi đầu ra ngoài cửa sổ, thưởng thức cảnh sắc bên đường. Ánh mắt Quân Huyền Kiêu tất cả đặt ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Ngọc, khi thì đưa tay che nắng nhìn ra xa xa, khi thì chuyển hướng về phía sau lưu luyến nhìn không muốn rời một mảnh hoa dại, gặp phải người chăn nuôi dắt dê bò đi ngang qua, Thẩm Ngọc cao hứng mặt mày hớn hở tấm tắc lấy làm kỳ lạ, giống như một con chim tước rốt cuộc cũng được thả ra khỏi lồng giam, dưới mặt nạ, Quân Huyền Kiêu cũng không nhịn được nhếch miệng lên. Ở trong mắt Quân Huyền Kiêu, mỗi cái nhíu mày mỗi một nụ cười của Thẩm Ngọc đều ngây thơ khả ái, tốt nhìn đến mức có thể phát sáng. Thẩm Ngọc thay đổi bên, Quân Huyền Kiêu liền giục ngựa, di chuyển đến bên khác của xe ngựa, sau khi đổi đi đổi lại mấy lần, cuối cùng Thẩm Ngọc mặt đầy khó xử lên tiếng. "Ám vệ đại ca, ngươi..." Thẩm Ngọc lầu bầu nói, "Ngươi cản trở ta." Quân Huyền Kiêu sững sờ, hắn nhìn đến ngây người, bất tri bất giác gần như dán sát vào xe ngựa, ngăn cản tầm mắt của Thẩm Ngọc, Quân Huyền Kiêu nhẹ nhàng đá đá bụng ngựa, đi lên phía trước. Thẩm Ngọc co đầu lại, chỉ chỉ ra bên ngoài, hướng Sở Linh nhỏ giọng nói: "Sở đại ca, ta luôn cảm thấy, hắn cứ nhìn ta chằm chằm.". Có cảm giác quen thuộc giống như bị ác bá nhìn chằm chằm, lại giống như có chỗ không giống, Thẩm Ngọc vén rèm lên, nhìn bóng lưng kia một lúc. Thẩm Ngọc thở dài, mình rõ thật là bóng đen khó tan, nhìn ai cũng giống như hắn.
|
Chương 171: Cưỡi ngựa
Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi Mười ngày sau, xe ngựa tiến vào trong một vùng non xanh cây cối um tùm, dân cư thưa thớt, nơi này đồi núi trùng điệp, dòng thác tỏa ra hơi nước lơ lửng, sơn cốc chật hẹp, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng chim hót bên ngoài cách một dặm. Phong cảnh thiên nhiên đẹp như tranh vẽ, khiến Thẩm Ngọc quên đi mệt mỏi khi đi xe ngựa. Xe ngựa dừng lại ở một nơi bằng phẳng trong sơn cốc, Sở Linh bảo mã phu trở về, nhìn thấy Thẩm Ngọc có vẻ hơi mệt, Sở Linh xoa xoa đầu y. "Ngọc Nhi, mệt rồi sao?" Thẩm Ngọc lắc đầu nói: "Có một chút, nhưng cũng hứng thú, bây giờ chúng ta đi bên nào?" Thẩm Ngọc nhìn ngang nhìn dọc, vài dặm xung quanh đều là núi rừng, không thấy một gian nhà hay một bóng người nào. "Ngọc Nhi, đệ nhìn ngọn núi kia đi." Sở Linh chỉ vào một ngọn núi cao dựng thẳng đứng ở đằng xa, giống như là một mũi tên nhọn đâm thẳng vào mây xanh, trong dãy núi sương mù lượn lờ càng dễ thấy. "Đó gọi là núi Bạch Tiêu, chúng ta sắp tới rồi." "Núi Bạch Tiêu?" Thẩm Ngọc chưa từng nghe qua tên ngọn núi này. "Ừ, tiếng tăm không bằng Ngũ Nhạc* ở bên ngoài, cái tên núi Bạch Tiêu này là do Sở nhân đặt sau khi ẩn cư tại đây." *Ngũ Nhạc: năm quả núi lớn tiêu biểu ở bốn phương và vùng giữa Trung Quốc: Đông nhạc Thái Sơn, Tây nhạc Hoa Sơn, Nam nhạc Hành Sơn, Bắc nhạc Hằng Sơn và Trung nhạc Tung Sơn. Sở Linh lấy ra một vật giống như một cây sáo trúc nhỏ, nhưng kích cỡ chưa đến ba phần sáo trúc, chỉ dài hơn ngón tay một chút, Sở Linh đặt lên môi, thổi ra âm thanh trong trẻo sắc bén. "Đệ chờ một chút, có người đến đón chúng ta." Thẩm Ngọc gật đầu, bắt đầu đi dạo trong sơn cốc, có một đầm nước lạnh trong này, nước đầm mát lạnh, sau khi Thẩm Ngọc vốc nước rửa mặt, rùng mình một cái, nơi này quá thanh tịnh, bên ngoài đã là đầu hạ, nhưng trong sơn cốc vẫn còn lưu lại một chút hơi mát. Sở Linh quan sát tỉ mỉ, thấy Thẩm Ngọc run rẩy, vừa cười vừa nói: "Nơi này đông ấm hạ mát, Ngọc Nhi phải mặc thêm một lớp y phục rồi." Thẩm Ngọc vừa lau khô nước đọng trên mặt vừa gật đầu, trên vai lại nhẹ nhàng rơi xuống một lớp áo mỏng. Thẩm Ngọc quay đầu lại, liền nhìn thấy mặt nạ ác quỷ. "Ám, ám vệ đại ca..." Thẩm Ngọc kinh ngạc, ám vệ lạnh lùng không lên tiếng này, còn có một mặt ân cần như vậy? Xem ra là bản thân mình nghĩ sai rồi, hắn không lạnh lùng một chút nào, chỉ là không biết nói chuyện thôi. "Mình nói rồi mà, hắn không thể nào là người kia được." Thẩm Ngọc nói thầm trong lòng, lúc trước y luôn đặt bóng dáng của ám vệ và ác bá kia chồng chéo lên nhau, sự thật chứng minh chỉ là ảo giác của y. Ám vệ quan tâm chu đáo, sẽ đưa thêm y phục cho y. Mà người kia, chỉ một lòng một dạ muốn lột xiêm y của y. Đang lúc Thẩm Ngọc nghĩ ngợi lung tung, một đội kỵ mã từ trong rừng cây đi ra, bảy tám nam tử trẻ tuổi, đều ăn mặc theo kiểu Sở nhân, mũ cao đai trán, mỗi người cưỡi một con ngựa, người cuối cùng còn dắt theo một con ngựa trống. Mấy người đồng loạt xuống ngựa, khom mình hành lễ với Sở Linh. "Đại công tử." Sở Linh gật đầu, kéo Thẩm Ngọc đến giới thiệu: "Đây là hậu duệ dòng chính mà lần này ta tìm về, về sau thân phận của y và ta giống nhau, các ngươi phải đối xử với y không khác gì ta." Mọi ngươi chắp tay hành lễ với Thẩm Ngọc: "Công tử." Thẩm Ngọc hơi cẩn trọng mà hoàn lễ, tò mò quan sát tướng mạo trang phục của những người này. "Đại công tử, trong tộc không biết ngài muốn đưa người khác trở về, chúng ta chỉ dắt theo một con ngựa..." Một nam tử trẻ tuổi làm vẻ mặt khó xử nói. "Không sao." Sở Linh xua tay, quay sang hỏi Thẩm Ngọc, "Ngọc Nhi, đệ cưỡi ngựa được không?" Thẩm Ngọc lắc đầu, y đã từng muốn học, sau đó Quân Huyền Kiêu muốn dạy y, nhưng cưỡi ngựa một mình... Thẩm Ngọc vẫn chưa có cái tự tin này. "Vừa hay, đệ và ta cùng cưỡi một con đi." Sở Linh vui mừng đề nghị. Thẩm Ngọc nhìn nhìn, bên kia chỉ dẫn theo một con ngựa, ám vệ có ngựa của riêng mình, vậy chỉ có thể đi cùng Sở Linh thôi. "Được..." Chữ được còn chưa kịp nói xong, cơ thể Thẩm Ngọc đã bị nhấc bổng lên cao, y bị người khác nâng lên, như là xiên vịt quay ở trong lò lửa, Thẩm Ngọc hoảng sợ khua tay loạn xạ, hồn vía chưa ổn định, mông đã đặt trên lưng ngựa, chân vừa vặn giẫm vào bàn đạp. "Ám vệ đại ca..." Thẩm Ngọc cúi đầu nhìn trước ngực ám vệ bị mình đá in hai dấu chân, có chút ngượng ngùng. Ám vệ để Thẩm Ngọc ngồi vững, sau đó vỗ vỗ mông y, ra hiệu cho y tiến lên phía trước một ít. Hai má Thẩm Ngọc đỏ lên, thành thành thật thật mà dịch lên trước, để dành ra nửa cái yên ngựa. Quân Huyền Kiêu nhảy lên, động tác phóng khoáng lưu loát, Sở Linh từ đằng xa liếc nhìn. Để cho Thẩm Ngọc và Sở Linh dán sát vào nhau cùng cưỡi ngựa?! Nghĩ cũng đừng nghĩ! Bọn họ cô nam quả nam cùng một buồng xe đã là cực hạn khoan nhượng của Quân Huyền Kiêu! Sở Linh cảm nhận được địch ý của Quân Huyền Kiêu, nhẹ nhàng cười cười. "Ngọc Nhi, hắn sẽ ở bên cạnh chiếu cố đệ, vậy ta cũng yên tâm rồi." Sở Linh cưỡi một con ngựa khác. Đội kỵ mã đi theo hàng trên con đường nhỏ trong núi tiến về phía trước, đường núi hiểm trở, Thẩm Ngọc ngồi lắc lư trên lưng ngựa, lên dốc ngả người ra sau xuống dốc cúi người về phía trước, vừa bắt đầu còn thấp thỏm lo sợ, nhưng mà kỹ thuật cưỡi ngựa của ám vệ hiển nhiên rất cao siêu, hơn nữa hai cánh tay hắn vòng hai bên Thẩm Ngọc để điều khiển dây cương, dùng tư thể bao bọc mà che chở Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc cũng không còn sợ nữa. Còn có thể đưa mắt ngắm nhìn cảnh đẹp bốn phía. Quân Huyền Kiêu ở phía sau lại khổ không thể tả. Cũng không phải là cưỡi ngựa vất vả, mà là lúc Thẩm Ngọc ngửa ra sau, cả thân thể rơi vào trong lồng ngực hắn, lúc cúi xuống mông nhấc lên, trực tiếp chạm vào hạ thân Quân Huyền Kiêu, hơn nữa Thẩm Ngọc còn xoay tới xoay lui như chú gà con, Quân Huyền Kiêu bị khiêu khích đến mất hồn mất vía. Đã mấy tháng hắn chưa ăn mặn* rồi. *bản gốc là khai trai: chỉ hành động tín đồ Phật giáo hoặc tín đồ của các tôn giáo khác bắt đầu ăn mặn, sau khi hết kỳ ăn chay. Thẩm Ngọc chính là món thịt đầy đủ sắc, hương, vị, chỉ có thể nhìn, nhưng lại không thể ăn. Gần như là Quân Huyền Kiêu phải chịu đựng dày vò trong ý loạn tình mê, Quân Huyền Kiêu giết người không chớp mắt, vậy mà lại giống như hòa thượng trong miếu thờ niệm chú Thanh tâm, dựa vào đó xua đuổi tạp niệm. Nhưng mà cũng không có tác dụng. Quân Huyền Kiêu chỉ có thể thở dài một tiếng, lùi về phía sau, cũng không phải là hắn không muốn thân mật với Thẩm Ngọc, mà là hắn sợ Thẩm Ngọc cứ cọ xuống dưới như vậy nữa, hắn sẽ mất khống chế. Sau lưng Thẩm Ngọc chợt trống rỗng, không có cảm giác an toàn, vì vậy cũng dịch về đằng sau. Trong lòng Quân Huyền Kiêu kêu rên một tiếng, nghẹn đỏ cả mắt. ... Ngọc Nhi ngây thơ quá chừng, chết cười, thấy tội Huyền Kiêu, ngay trước mắt mà không ăn được
|
Chương 172: Hàn Nhi? Ngọc Nhi?
Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi Cuối đường núi bị một tảng đá lớn chặn lại, hai bên là vách đá thẳng tắp, Sở Linh xuống ngựa đi đến phía trước tảng đá lớn, đá đá mấy viên đá vỡ ngổn ngang ở trên đất, Thẩm Ngọc từ xa nhìn lại cảm thấy đá viên bừa bộn, nhưng lại sắp xếp giống như có quy luật. Phía sau tảng đá lớn đột ngột truyền đến chấn động không kịp chuẩn bị, đá lớn cao mấy trượng vậy mà lại tự bắt đầu dịch chuyển. Thẩm Ngọc cả kinh không khép được miệng, không hổ là Sở thị tay nghề khéo léo nhiều vô kể, tư tưởng kỳ diệu vô số, trong nơi này không biết sắp đặt cơ quan gì, Thẩm Ngọc ngạc nhiên tán thưởng không thôi. Sau cửa đá xuất hiện một đường hành lang chật hẹp, tối đa hai con ngựa song song đi qua, Sở Linh đi đầu dẫn đội, thời gian chỉ mới uống cạn một chén trà, đường hành lang càng ngày càng rộng, cuối cùng rộng mở sáng sủa. Trước mắt hiện ra một mảnh đất trống trải, nhà cửa xung quanh thưa thớt, trong này nương dâu bờ ruộng giao nhau dọc ngang, Thẩm Ngọc vốn tưởng Sở thị ẩn cư là trốn vào một hai gian nhà trong rừng núi, xem ra kết quả còn lớn hơn một thị trấn. Xa xa dãy núi vây quanh, che giấu nơi ẩn cư, nếu như không có người dẫn đi, người ngoài rất khó tìm được nơi này. Càng đi vào trung tâm, nhà cửa càng tập trung nhiều, bố trí hơi giống Hoàng cung, gian nhà ở chính giữa càng rộng lớn khí phái, có thể đẹp ngang với phủ đệ của gia đình quyền quý, nhưng không đông đúc nghiêm cẩn như Hoàng cung. Trên đường đều có người hành lễ chào hỏi Sở Linh, Sở Linh cũng sẽ ôn tồn lễ độ mà đáp lại từng người. "Đến rồi." Cuối cùng đội kỵ mã dừng ở phía trước "Sở phủ", Sở Linh có chút phấn khởi nhảy xuống ngựa. Lúc Quân Huyền Kiêu ôm Thẩm Ngọc xuống ngựa, chân hơi cứng đờ. "Đa tạ ám vệ đại ca." Thẩm Ngọc nâng mắt ồ một tiếng hỏi, "Ám vệ đại ca, mắt ngươi có bọ bay vào à? Sao lại đỏ như vậy? Quân Huyền Kiêu gượng gạo nghiêng đầu đi, nghĩ thầm nếu y yên phận trên lưng ngựa một chút, mắt hắn sẽ đến mức đỏ lên sao? "A, ta biết rồi, ám vệ đại ca tha thiết trở về quê hương, vui mừng sao? Đại ca thật là người có tình có nghĩa." Thẩm Ngọc hơi tập tễnh vỗ vỗ bả vai ám vệ, bày tỏ an ủi. "Ngọc Nhi!" Sở Linh gọi to một tiếng, "Mấy ngày trước vi huynh đã dùng bồ câu đưa thư về nhà, chắc chắn tổ gia gia đã không thể chờ được gặp đệ rồi, mau vào đi thôi." "Được." Thẩm Ngọc theo sau Sở Linh tiến vào trong phủ, tâm tình thấp thỏm không yên. Sở Linh thấy y khẩn trương, quay đầu lại nắm chặt tay của y. "Ngọc Nhi, đệ không cần sợ, về sau nơi này chính là nhà của đệ, dòng chính Sở thị đều ở trong phủ này, sau đó ta đưa đệ đi gặp mặt hai tỷ đệ, vùng phụ cận này, có con cháu họ ngoại cũng ở đây mà huyết mạch không thuần túy, ở nơi xa hơn chút nữa, chính là tùy tùng Sở thị, còn có hậu nhân của thần tử tiền triều, những người này đệ chưa cần quan tâm đến, về sau sẽ từ từ biết hết. Thẩm Ngọc lúng ta lúng túng gật đầu, chú ý tới bố trí bày biện trong phủ vô cùng lịch sự tao nhã, từ cửa lớn tiến vào chính là một hoa viên lớn, ở giữa có một hồ nước, Thẩm Ngọc băng qua rất nhiều hành lang bán nguyệt*, tạt qua mỗi cửa viện một tí, trong sân có người ló đầu ra nhìn, sau đó vẫy tay cười hì hì. Cuối cùng Sở Linh dừng lại bên ngoài viện Trầm Hương, sửa sang lại áo mũ, dắt Thẩm Ngọc tiến vào. Giữa sân có một ông lão còng lưng râu tóc bạc phơ, chống gậy, thỉnh thoảng nôn nóng bước đi bước lại, nhìn quanh bên ngoài, bên cạnh có một đám già trẻ lớn nhỏ. "Đến giờ Dậu rồi, sao còn chưa thấy người trở về? Linh Nhi nói là hôm nay đến..." Lão ông khàn khàn lên tiếng. Có người đến đỡ ông, an ủi nói: "Tổ gia gia người đừng vội mà, bọn họ từ Kinh thành đến, xe ngựa đi hơi chậm, đi đường cũng mất đến nửa tháng...Kìa! Trở về rồi!" "Tổ gia gia! Con đã trở về!" Sở Linh tiến lên nhiệt tình chào hỏi bình an, Thẩm Ngọc trốn ở phía sau hắn hiếu kỳ quan sát, đầu tiên thấy được cụ già tóc trắng bạc phơ, tất cả mọi người đứng phía sau hai bên ông, có lẽ là đây là người lớn tuổi nhất, bối phận cao nhất rồi. "Hàn Nhi à? Nhanh lại đây để tổ gia gia nhìn một cái." Ánh mắt của ông lão và mọi người đều dồn lên người Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc rất ít khi bị người khác nhìn chằm chằm như cõng khỉ trên lưng diễn xiếc. "Ngọc Nhi, tổ gia gia gọi đệ đấy, cái tên đó là người gọi theo gia phả, tổ gia gia của ta và đệ là huynh đệ ruột, ta và đệ gọi giống nhau đều là..." Sở Linh nhắc nhở, "Tổ gia gia, hiện tại y tên là Ngọc Nhi, người gọi loạn vậy y không quen." Sở Hàn? Bỗng nhiên Thẩm Ngọc bị gọi bằng một cái tên khác, ngược lại có chút không thích ứng, cái tên Thẩm Ngọc này sớm đã khắc thật sâu vào trong lòng y. "Hàn Nhi, tới đây..." Ông lão mặt mũi hiền hậu vẫy tay, tuy Thẩm Ngọc chưa quen với ông, nhưng mà y vẫn đi qua đó. "Hàn Nhi, những năm này con lưu lạc ở bên ngoài đã chịu khổ rồi..." Ông cụ xót thương một trận, xoa xoa đầu Thẩm Ngọc, bẹo má y, trong khi lẩm bẩm, đôi mắt già nua đỏ lên bắt đầu rơi lệ. "Tổ gia gia, đã nói hiện tại y là Ngọc Nhi." Sở Linh lại nhắc nhở. Ông lão cố chấp nói: "Bây giờ không phải đã về nhà rồi sao, nên đổi lại về tên cũ, Hàn Nhi, con đồng ý không?"
|
Chương 173: Ngươi rất thích bế người nha
Edit: Vĩnh Nhi Đổi tên tự sao? Thẩm Ngọc ngẩn ra, tuy cha mẹ của y chưa từng gọi tên của y, cái tên Thẩm Ngọc này ban đầu cũng không phải của y, thế nhưng từ khi có một tên bá đạo âm thanh lại ôn nhu nói cho y biết, y sau này gọi là Thẩm Ngọc, y liền chấp nhận cái tên này. "Ngươi gọi Ngọc Nhi, là người của Bổn vương.". Nơi tận sâu đáy lòng hiện ra một gương mặt ngông cuồng tự cao tự đại, thanh âm của hắn vang lên. Thân thể Thẩm Ngọc hơi run một cái. Cho dù chạy trốn đến nơi cách hắn ngàn dặm, Thẩm Ngọc nhớ tới lòng vẫn còn sợ hãi, nếu như người kia biết y đổi lại tên, có phải sẽ nổi trận lôi đình hay không? Dù sao hắn cũng không biết, Thẩm Ngọc mím môi nghĩ thầm. Nhưng vừa nghĩ tới mình không gọi Thẩm Ngọc, lòng Thẩm Ngọc lại cảm thấy trống rỗng, thật giống như không còn người tâm phúc, sẽ mất đi một món đồ quan trọng vậy. "Không đổi." Thẩm Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu, thế nhưng ánh mắt kiên định. Sở Linh nghe thấy lời từ chối của y, ánh mắt phức tạp, tâm tư hắn vô cùng sắc bén, suy đoán Thẩm Ngọc không chịu đổi tên, có lẽ là liên quan đến Quân Huyền Kiêu. "Vậy...Được rồi, mặc dù tên gọi quan trọng, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một danh hiệu, đệ không muốn đổi thì thôi vậy." Lão đầu không kiên trì nổi nữa, cầm lấy tay Thẩm Ngọc hỏi han ân cần, yêu thích không buông tay. Sở Linh cười nói: "Ngọc Nhi, thật ra tính tình tổ gia gia rất là cố chấp, có thể nhận thấy gia gia thích đệ nhiều đến thế nào." "Cần ngươi lắm miệng." Lão đầu vui mừng hớn hở nói, "Cũng đến canh giờ này rồi, trước không nhận biết những trưởng bối này, sau này còn có nhiều thời gian, Ngọc Nhi đói bụng chưa? Trước tiên dùng bữa tối đi!" Lão đầu kéo lấy tay trái Thẩm Ngọc, lại mò tới ngón tay út trống không của y, mặt lão trầm xuống. "Đây..... Đây là do người nào làm? !". Mắt lão liền đỏ lên, mở lớn mắt, giận không kiềm được, vừa đau lòng lại vừa phẫn nộ, đè nén đến có chút hít thở không thông. "Có phải là Trấn Bắc Vương không? Hiện tại là Huyền Đế? !..... Ta cũng biết đó là tên loạn bát vương mà!". Lão đầu mắng, gậy đâm xuống sàn nhà vang lên cồm cộp. Kể cả những người phía sau cũng căm giận không thôi, cùng chung một mối thù. Thẩm Ngọc yên lặng, mặc dù có chút liên quan đến Quân Huyền Kiêu, thế nhưng thực ra là do y tự mình làm, Quân Huyền Kiêu vẫn có chút oan uổng. Bất quá hắn làm nhiều việc ác, oan uổng này để hắn nhận lấy đi. Dù sao da mặt hắn dày, cũng không sợ bị người khác mắng, hơn nữa hắn cũng nghe không thấy. Được trưởng bối trong nhà quan tâm thương yêu, lòng Thẩm Ngọc rất ấm áp, lòng kháng cự cũng giảm đi, dần dần tiếp nhận bọn họ. "Đều là do tổ tông để lại mầm tai hoạ, không nên a..." Lão đầu lau nước mắt nói, "Cháu ta ở bên ngoài chịu bao nhiêu khổ cực rồi...." Sở Linh vội vàng vỗ lưng tổ gia gia giúp lão thuận khí, an ủi: "Tổ gia gia, người đừng thương tâm nữa, không phải trở về rồi sao, đây là việc vui. Người còn khóc nữa, muốn khiến Ngọc Nhi khó chịu sao?" Lão đầu nghe lời này, mới chậm rãi ngừng khóc, dắt Thẩm Ngọc vào phòng, ngồi ở bên cạnh ghế của lão. Bữa tiệc sớm đã được bố trí xong, mấy ngày nay Thẩm Ngọc gấp rút lên đường, không ăn được mấy bữa no, nhìn món ăn mê người ở trên bàn, sớm đã thèm đến nhỏ dãi, Sở nhân không chỉ thông minh, học vấn tốt, ngay cả nấu ăn cũng giỏi. Tuy họ hàng xa nhiệt tình hỏi thăm Thẩm Ngọc, lại một mặt giới thiệu thành viên trong gia tộc, thế nhưng đều thấp giọng lời nói nhỏ nhẹ, không lộ ra vẻ ồn ào. Thẩm Ngọc chú ý đến bát đũa, bộ đồ ăn này được chế tạo cực kỳ tinh xảo, mặc dù không giống như hoàng cung khắp nơi đều là vàng bạc, nhưng cũng tao nhã tinh xảo, đĩa sứ phù hợp với loại món ăn nào, rượu Thiệu Hưng, rượu gạo, rượu trái cây mỗi thứ đều có ly đựng riêng, ngay cả đôi đũa cũng điêu khắc hoa văn. Chẳng trách Sở Linh mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tao nhã lịch sự đến như vậy, xuất thân trong một gia tộc coi trọng lễ nghi, tự nhiên sẽ bồi dưỡng ra được phong thái đặc biệt. Thẩm Ngọc không để ý lễ tiết câu nệ, ăn uống no đủ mới bị Sở Linh dẫn đến một quỳnh hồ tiểu trúc, lúc này đêm đã khuya, Thẩm Ngọc nhìn thấy ở ngoài tiểu viện, có một thân ảnh thẳng tắp đang đứng ở đó. "Ngọc Nhi có uống chút rượu, phiền ngươi giúp y thay y phục đi ngủ." Sở Linh yên lặng nhìn Quân Huyền Kiêu nói. Thẩm Ngọc bị kéo vào một cái khuỷu tay rắn chắc, ngẩng đầu lên nhìn thấy mặt nạ ác quỷ, lúc đầu y vừa nhìn thấy cái mặt nạ này, sẽ bị hù dọa một phen, bây giờ nhìn mãi cũng thành quen, hơn nữa hắn đứng ở trong phòng, Thẩm Ngọc cũng không cảm thấy không được tự nhiên. "Ám vệ đại ca.... Ngươi ăn cơm chưa?" Thẩm Ngọc vẻ say rượu mông lung, cả người chóng mặt, đưa tay sờ mặt nạ, bị ám vệ né tránh. Không biết có phải Thẩm Ngọc nghe lầm hay không, dưới mặt nạ truyền đến tiếng hừ nhẹ, sau đó thân thể y mất trọng lượng bay lên, bị bế ngang lên, đặt nhẹ lên trên giường. Thẩm Ngọc nhắm mắt lại rất nhanh đã ngủ mất, miệng lẩm bẩm lời nói mơ hồ. "Ám vệ đại ca, ngươi rất thích bế người nha..." Quân Huyền Kiêu nhìn Thẩm Ngọc, có chút không được vui vẻ. Trước đây Thẩm Ngọc không biết uống rượu, tửu lượng cũng chẳng ra sao cả, uống một ít đã say rồi. Giờ lại học uống rượu. Nhất định là do những người thân thích kia cố ý rót y.
|