Á Nô
|
|
Chương 179: Hai nam nhân làm sao sinh hài tử?
Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Tiểu Vũ "Tổ gia gia muốn thỉnh cầu con một chuyện." Ông lão mang theo giọng đầy áy náy nói. "Chuyện gì vậy ạ?" Thẩm Ngọc hỏi. Ông lão chần chừ một lúc, nhưng vẫn nói ra: "Quả thực rất khó để mở miệng..... Ngọc Nhi, con xem, trước đây Sở nhân chính là thị tộc đứng đầu thiên hạ, hiện tại lại chỉ còn lác đác vài người, mà còn không có người kế tục, ta thật sự rất lo lắng, chờ những lão già như chúng ta chết đi, Sở thị lấy ai kế tục đây?" Thẩm Ngọc nhìn mười mấy người bên trong, một nửa cũng đã là lão nhân tóc trắng, còn có gần nửa là tầm bốn mươi trở lên, người trẻ tuổi chỉ còn sót lại hai huynh đệ Sở Linh và Sở Dực, ngoài ra còn có một tiểu cô nương tầm khoảng mười mấy tuổi. Nói cách khác, không quá mười, hai mươi năm nữa, dòng chính Sở thị cũng chỉ còn sót lại có Thẩm Ngọc và ba người bọn họ mà thôi. "Sở nhân cũng không biết đến năm nào tháng nào, mới lại có người mang lại hưng thịnh của ngày đó." Ông lão bi thương nói, "Nếu như muốn khai chi tán diệp, một mực tuân theo quy chế của tổ tông, không hỏi cưới người khác họ, đã là chuyện không thể nào nữa rồi, cho nên Dực Nhi cùng Huyên Nhi, sau này ta sẽ cho chúng nó kết lương duyên với người ngoài, cũng không quản đến quy củ phép tắc tổ tông lưu truyền lại nữa, nhưng bộ tộc Sở thị, dù sao vẫn phải có một hậu nhân chính thống, ít nhất không thể đứt đoạn ở trong tay ta, nếu ngay cả một chút huyết mạch còn lại cũng hỗn tạp, vậy Sở thị hoàn toàn không còn nữa." Thẩm Ngọc nghe không hiểu, sau này Sở Dực và Sở Huyên muốn thành thân với người khác họ, thì liên quan gì đến y chứ? Ông lão do dự nói: "Cho nên Ngọc Nhi, trọng trách này, chỉ có thể giao cho con với Linh Nhi.". "Tổ gia gia..... Ngọc Nhi vừa mới hồi tộc, chuyện này không thể sốt ruột, để sau này hãy nói đi." Sở Linh hô to, thần sắc cũng có chút khó xử. "Chờ không nổi nữa rồi, nói không chừng ngày nào đó lão già ta hai chân giẫm một cái, liền thấy liệt tổ liệt tông, nghĩ đến tương lai Sở thị không có người nối dõi, tổ gia gia chết cũng không nhắm mắt!". Ông lão như đã hạ quyết tâm, tay phải kéo lấy Thẩm Ngọc, tay trái nắm lấy tay Sở Linh, đem tay của bọn họ đặt lên nhau. "Ngọc Nhi, Linh Nhi tài học vẹn toàn, con có nguyện ý cùng hắn kết nghĩa phu thê hay không?". "Hả?". Thẩm Ngọc kinh ngạc há miệng, đầu óc một mảnh hỗn loạn, nhanh chóng thu tay về. Nắm tay Sở Linh khiến y cảm thấy vô cùng không tự nhiên, y chỉ coi Sở Linh như là huynh trưởng, chưa từng có ý nghĩ không an phận nào. Cho nên ý của tộc lão là, Sở thị đã cùng đường mạt lộ, chỉ có thể phá bỏ truyền thống không cùng người khác họ thành thân, thế nhưng cần phải lưu lại hậu nhân thuần huyết mạch để kế thừa, cho nên trách nhiệm nặng nề này liền rơi xuống đầu y?!. "Không, không được....." Thẩm Ngọc mở to hai mắt nói, "Tổ gia gia, con..... con là nam, Sở Linh đại ca cũng là nam..... Người, người, có phải là người nhìn lầm rồi không? Con....không phải là nữ nhân.". Thẩm Ngọc túng quẫn, dáng dấp của y lúc trưởng thành cũng không đến nỗi nam nữ bất phân giống kiểu Hồng Liên như vậy chứ? "Con cho là tổ gia gia già rồi mắt mờ sao?" Ông lão kiên trì nói, "Linh Nhi và Dực Nhi là hai huynh đệ ruột thịt, với Huyên Nhi chưa vượt qua năm đời, cho nên chỉ có con là thích hợp. " Mặt Sở Linh cũng không tránh khỏi đỏ lên, nói: "Tổ gia gia, người nói quá trực tiếp, Ngọc Nhi không tiếp nhận nổi." Ông lão lại hướng về Thẩm Ngọc nói: "Hay là con không thích Linh Nhi, nhìn hắn không vừa mắt?" Thẩm Ngọc yên lặng, không liên quan đến nhìn có vừa mắt hay không, y đối với Sở Linh vốn chỉ có tình huynh đệ, huống hồ, coi như y và Sở Linh lưỡng tình tương duyệt, vậy cũng....vậy cũng không sinh được hài tử! "Tổ gia gia cũng biết, con được Huyền Đế phong làm Hoàng hậu, con có thể tiếp nhận Huyền Đế, lại không thể tiếp nhận Linh Nhi sao?" "Chuyện này không giống nhau." Thẩm Ngọc không thể giải thích nổi, ngay từ đầu y đã yêu Quân Huyền Kiêu, cho nên chưa từng để ý hắn là nam hay là nữ, sau đó đã hoàn toàn tỉnh ngộ trước giờ Quân Huyền Kiêu không có tình cảm với y, tất cả chỉ là lợi dụng mà thôi, thế nhưng lúc đó y đã không thể nào trốn thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của Quân Huyền Kiêu, phong hậu là Quân Huyền Kiêu khăng khăng làm theo ý mình, y đã không còn quan tâm nữa. Sở Linh nhìn thấy Thẩm Ngọc kháng cự lại như vậy thì có chút thất vọng. "Tổ gia gia, người đừng nói nữa, Ngọc Nhi đối với con....không có loại tình cảm đó, người đừng ép y." "Thì ra là vậy, con không thích Linh Nhi." Ông lão lắc đầu thở dài nói: "Vậy giữa Dực Nhi và Huyên Nhi, con để ý đến người nào?" Thẩm Ngọc hoàn toàn không nói lại được. Sở Dực là một hài tử chưa trưởng thành, Huyên Nhi còn là một tiểu cô nương, Thẩm Ngọc sao có thể thành thân cùng bọn họ? Thẩm Ngọc suy nghĩ ngổn ngang. Nghĩ đến cảnh tượng y cùng với Sở Dực thành thân, đêm động phòng hoa chúc, hai người bọn họ có thể làm gì đây? Ngươi một miếng ta một miếng cùng ăn chè băng tuyết sao? Ông lão nhìn biểu tình rất không tình nguyện của y cũng biết, hai người kia là không thể nào. "Ngọc Nhi, con xem, người thích hợp với con nhất chỉ có Linh Nhi." "Không phải thích hợp hay không thích hợp....." Thẩm Ngọc xoắn xuýt nửa ngày, không biết phải nói như thế nào, nửa đời này của y cũng chỉ từng tiếp xúc da thịt với Quân Huyền Kiêu, muốn y ở trước mặt nhiều người như vậy, đàm luận loại chuyện đó, y xấu hổ đến khó mà mở miệng. "Tổ gia gia, hai người nam nhân.... phải làm sao sinh hài tử đây?". ... Tiểu muội muội vừa được nhắc tới trong bản raw tên là Sở Mạo, QT để là Sở Quản, đến bản edit của bọn t thì thành Sở Huyên nhé! Nhân vật này cũng chỉ được nhắc tới trong 2 chương mà thôi, không tạo ảnh hưởng gì lớn đến cốt truyện. Về lịch up truyện, như trước đó bọn t đã thông báo, không có lịch cụ thể nhé! Hôm nay chỉ có 1c thôi, hẹn các cô tối ngày hôm sau
|
Chương 180: Văn Đế và Hiền Hậu
Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi "Ngọc Nhi, con không biết tổ tiên Sở triều của chúng ta, cũng đã từng có một nam hậu sao?" Thẩm Ngọc mờ mịt lắc đầu, y từng đọc qua một ít ghi chép của sử quan (quan phụ trách ghi sử sách) Sở triều, nhưng họ không hề đề cập một chữ nào về nam hậu. "Cũng đúng... Văn Đế và Hiền Hậu làm việc khiêm tốn không thích khoe khoang, nên đã hạ lệnh cấm người biết rõ sự tình truyền ra bên ngoài, cũng nghiêm cấm sử quan ghi chép lại, cực ít người biết sự thật Hiền Hậu là nam tử, bọn họ ân ái đến bạc đầu, trăm năm sau lại chôn cất cùng nhau, sinh tử làm bạn." Ông lão nói xong, thở dài một tiếng. "Văn Đế và Hiền Hậu..." Thẩm Ngọc suy nghĩ cẩn thận một chút, nói, "Là vị Văn Đế cả đời không tuyển tú không nạp phi kia? Ông ấy và Hoàng hậu chỉ sinh hai người con trai." "Chính là ông ấy." Ông lão vuốt vuốt chòm râu nói, "Đều nói Hiền Hậu ghen tuông, nhưng thật ra là Văn Đế kiên trì yêu thương, cùng với Hiền Hậu làm đôi thần tiên quyến lữ, hai bên toàn tâm toàn ý, việc này chỉ lưu truyền miệng trong dòng chính Sở thị, người ngoài không biết được." Thẩm Ngọc nghe xong tâm trí say mê, hai người ở bên nhau trọn đời, chỉ nghe thôi cũng khiến lòng người nảy sinh ngưỡng mộ. Đời này của y, đã không còn cơ hội này nữa. "Tuy rằng Văn Đế và Hiền Hậu ân ái, nhưng khổ nỗi không có con nối dõi, nghe nói Hiền Hậu còn vì chuyện này cho phép Văn Đế nạp phi, nếu không, không phải ngay cả người tiếp nhận giang sơn cũng không có sao? Văn Đế cự tuyệt mấy lần, cuối cùng đã tìm được một phương sĩ* trong tộc theo thế ngoại cao nhân học đạo, tìm kiếm phương pháp sinh con..." *xưa gọi những người cầu tiên học đạo là phương sĩ "Tìm được rồi sao?!" Thẩm Ngọc cho rằng đây là mộng tưởng hão huyền. Vậy mà còn có loại chuyện kỳ lạ này... "Đương nhiên là tìm được, nếu không Văn Đế lấy đâu ra hai người con kia?" Ông lão cười ha ha nói, "Có điều phương pháp này chỉ công hiệu với tộc nhân Sở thị, hơn nữa phương sĩ kia sớm đã không còn trên nhân thế, chỉ để lại hai viên linh đan hoài thai cuối cùng..." Thẩm Ngọc kinh ngạc nửa ngày, đôi đũa trong tay rơi xuống bàn mới hồi phục lại tinh thần. "Ngọc Nhi, nếu con đồng ý, sau này con và Linh Nhi sẽ là tộc trưởng đứng đầu Sở thị, con cháu của con cũng giống như vậy đời đời truyền xuống..." Sau cùng ông lão lấy ra điều kiện tốt nhất của bản thân có thể cho y nói ra. Thẩm Ngọc hạ mắt trầm tư, trước kia Sở thị là danh môn vọng tộc đệ nhất thiên hạ, cho dù hiện tại sa sút, lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo, quả thực cũng có không ít quyền lực tiền tài, dù là không thể phục hồi, cũng sẽ không quá kém so với những sơn trang trên giang hồ kia. Nhưng những thứ này, sao có thể hấp dẫn được Thẩm Ngọc? Quân Huyền Kiêu cai quản giang sơn, phong y làm hậu, y cũng không có cảm giác gì. Thẩm Ngọc do dự, y không có cách nào nhận lời. "Ngọc Nhi, bây giờ con còn trẻ, về sau có rất nhiều thời gian ở chung với Linh Nhi, rồi cũng sẽ nảy sinh tình cảm thôi." Ông lão thấy Thẩm Ngọc không nói lời nào, chỉ đành phải nói: "Nếu con thực sự không thể đồng ý ngay, trở về từ từ suy xét, không cần phải gấp." Thẩm Ngọc cũng không còn tâm trạng dùng bữa nữa, lúc đi ra như là cái xác không hồn, trong đầu toàn là câu chuyện hoang đường kia. "Ngọc Nhi! Đợi một chút..." Sở Linh đuổi theo, gọi Thẩm Ngọc dừng lại. "Việc tổ gia gia nói... Đệ không cần quá để tâm." Sở Linh nói, "Đệ có thể đáp ứng đương nhiên là tốt nhất, nhưng nếu không muốn cũng không cần miễn cưỡng, sẽ không có người ép đệ, đệ... hiểu rõ ý của ta chứ?" Thẩm Ngọc đờ đẫn gật đầu. Sở Linh vẫn còn có chút bất an, nói: "Chuyện này không phải là chủ ý của ta, ta cũng không ngờ tổ gia gia sẽ sớm nói với đệ như vậy." Thẩm Ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: "Sở Linh đại ca, huynh có người trong lòng rồi sao?" Sở Linh bị hỏi khó, không biết trả lời thế nào. "Vì sao Ngọc Nhi lại hỏi câu này?" Thẩm Ngọc nghiêm túc hỏi: "Huynh không muốn thành hôn với ngươi mình yêu sao?" "Ta không có." Sở Linh đáp, "Vì gia tộc sinh con nối dõi, ta có thể bỏ qua toàn bộ việc khác." "Cho dù là lấy một người huynh không yêu, cùng chung sống quãng đời còn lại?" "Không phải..." Sở Linh vội vàng nói ra, "Ngọc Nhi, tuy ta và đệ quen biết không lâu, nhưng thời gian dài, chung quy sẽ có một ngày nương tựa lẫn nhau, sẽ yêu quý bảo vệ cho nhau..." "Nhưng mà đệ có." Nói xong, Thẩm Ngọc bước nhanh trở về quỳnh hồ tiểu trúc, Sở Linh đứng nguyên tại chỗ thật lâu. Sở Linh lớn lên ở gia tộc, cho nên tất cả mọi chuyện của hắn đều xoay quanh gia tộc, bất luận cái gì, hắn cũng có thể hi sinh. Nhưng Thẩm Ngọc biết rõ chính mình, y từng rất yêu một người, cam tâm nguyện ý thay đổi tất cả, người này giấu ở một nơi nào đó trong đáy lòng y, niêm phong đóng kín, không dám đụng vào. Cho nên lòng của y rỗng mất một mảnh, bất luận người nào cũng không bù đắp được. Thẩm Ngọc vùi mình trong sương phòng, y nghiêm túc cân nhắc lời tộc lão, có phải là y cũng có thể vì gia tộc mà đồng ý không? Sở Linh tuấn tú lịch sự quân tử khiêm nhường, Thẩm Ngọc cũng không ghét hắn, đây có phải là một cơ hội, hoàn toàn từ biệt quá khứ không? Lúc Quân Huyền Kiêu thấy Thẩm Ngọc trở lại quỳnh hồ tiểu trúc, sắc mặt ảm đạm, vào phong cũng chưa thấy đi ra, hắn ở ngoài cửa dạo bước một canh giờ, cũng không nhịn được nữa, gõ cửa phòng, đập vài tiếng, bên trong không có động tĩnh, Quân Huyền Kiêu trực tiếp phá cửa mà vào. Thẩm Ngọc ngồi cạnh nhuyễn tháp*, chôn mặt lên đầu gối, nhìn thấy mặt nạ quen thuộc, bỗng nhiên sinh ra cảm giác thân thiết không tên. *nhuyễn tháp: một cái giường nhỏ, có lót một lớp nệm đơn giản. "Ám vệ đại ca?" Thẩm Ngọc nhoẻn miệng cười, chỉ là Quân Huyền Kiêu vẫn nhìn ra được y cười nhưng sau lưng tâm sự nặng nề. " Ngươi-một- làm-một- sao-một- vậy?" Quân Huyền Kiêu ra dấu tay, vẫn là lúc trước học được từ Thẩm Ngọc, chỉ là hắn vụng về hơn Thẩm Ngọc, bàn tay lớn khoa tay múa chân cả buổi cũng không nói được trọng điểm, hắn không nghĩ tới sẽ có một ngày, hắn cần dựa vào thủ ngữ để nói một câu với Thẩm Ngọc. "Ngươi đang quan tâm ta?" Thẩm Ngọc cảm nhận được sự lo lắng của hắn, từ hoảng sợ kinh hãi lúc phát hiện mật báo, đến do dự của bây giờ, Thẩm Ngọc đều không cảm thấy đau lòng, nhưng vừa nhìn thấy ám vệ, bỗng nhiên toàn bộ tủi thân thân của y đều bộc phát cùng một lúc, ôm lấy eo ám vệ mà khóc ra thành tiếng.
|
Chương 181: Thân thiết
Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi Thẩm Ngọc không có người nào có thể thổ lộ tâm sự cùng, ách vệ này lại khiến y cảm thấy quen thuộc, luôn luôn bảo hộ bên cạnh y, y liền có cảm giác an toàn, ôm eo của hắn khóc đến lê hoa đái vũ (hoa lê trong mưa). Hiển nhiên Quân Huyền Kiêu không có khả năng rời đi, có thể thân mật với Thẩm Ngọc một chút, hắn mừng rỡ như điên, quả thực không dễ dàng gì mới đến được bước này, cho nên hắn trực tiếp vuốt lưng Thẩm Ngọc, để cho y dựa vào lồng ngực mình khóc một trận thoải mái. Trong lúc khóc, Thẩm Ngọc ngửi được một mùi vị nam tử như có như không trên người ách vệ, y kề sát chỗ cổ áo ách vệ, hít hít ngửi ngửi, theo lý mà nói y phải rất quen thuộc với mùi này, nhưng nhất thời lại không dám kết luận. Dù sao y không biết có phải nam nhân khắp thiên hạ đều có mùi gần giống nhau hay không, tuy không hôi, nhưng cũng không phải mùi phấn son nồng đậm như nữ tử, thanh đạm lúc có lúc không. Hơn nữa, Thẩm Ngọc ôm vòng eo của ách vệ, càng có một loại thân thiết giống như đã từng quen, tựa vào trong lồng ngực của hắn, khiến cho Thẩm Ngọc thực sự an tâm. "Khụ..." Thẩm Ngọc xấu hổ mà hắng giọng một cái, rời khỏi ôm ấp của ách vệ, vệt nước mắt đã khô lại, phát hiện xiêm y ở ngực ách vệ đã ướt một mảng lớn, y cảm thấy ngại ngùng, nín khóc mỉm cười. Tùy ý ôm một người nam nhân khóc một trận, có phải rất tùy tiện không? Tròng mắt Thẩm Ngọc ngước lên nhìn chăm chú, may thay ách vệ là kiểu người lạnh lùng, nên sẽ không nghĩ nhiều. "Thực xin lỗi...ám vệ đại ca, ngươi...ngươi cởi ra đi, ta giặt cho ngươi." Quân Huyền Kiêu im lặng. Đối với loại yêu cầu bảo hắn cởi y phục này của Thẩm Ngọc, nhất định hắn không có cách nào cự tuyệt. Nhưng tình cảnh này, hắn còn suy nghĩ miên man thì có hơi quá mức cầm thú. Quân Huyền Kiêu cố lấy dũng khí, dùng ngón tay cái lau đi giọt nước mắt vương trên gò má Thẩm Ngọc, hắn vừa vui mừng Thẩm Ngọc có thể thân thiết với hắn như thế, vừa đau lòng Thẩm Ngọc chất chứa quá nhiều tâm sự, thiên ngôn vạn ngữ lại không dám nói lời nào. "Haizz...." Thẩm Ngọc ngồi thẳng, buồn rầu than một tiếng. Quân Huyền Kiêu xoa xoa đầu y. Thẩm Ngọc ngẩng đầu nói: "Ám vệ đại ca, ngươi nói xem ta và Sở Linh đại ca có thành thân được không?" Thẩm Ngọc chưa quen cuộc sống nơi đây, ách vệ lại cho y cảm giác thân thiết, liền đem tâm sự thổ lộ, Thẩm Ngọc không biết có phải chính mình nhìn lầm rồi hay không, ách vệ nghe được những lời y nói, đồng tử đột nhiên co lại một chút, sau đó giống như là bị điểm huyệt, đứng im không nhúc nhích. "Ám vệ đại ca?" Thẩm Ngọc thử gọi hắn, không được đáp lại, đưa tay chọc chọc cánh tay hắn, rắn chắc giống như hòn đá. "Vì sao?" Thân thể cứng ngắc của Quân Huyền Kiêu thả lỏng một chút, làm một cái thủ ngữ. Đương nhiên Thẩm Ngọc không thể nào biết được, hắn hao phí hết bao nhiêu khí lực mới khiến cho huyết dịch sôi trào của bản thân dịu lại, giờ khắc này, hắn có kích động muốn phá hủy tất cả. Chẳng lẽ Sở Linh nói, Ngọc Nhi sẽ thay lòng đổi dạ, nhanh như vậy đã thành sự thật rồi? Quân Huyền Kiêu im lặng một hồi lâu, mới cảm thấy không có khả năng, nếu Thẩm Ngọc thực sự thích Sở Linh, hiển nhiên là vui mừng hớn hở nói cho hắn biết tin tức này, làm sao có thể vừa trở về liền rầu rĩ không vui, còn khóc lớn một trận? Quân Huyền Kiêu nghĩ thông suốt điểm này, mới bình tĩnh trở lại, nếu không hắn không đảm bảo chính mình sẽ làm ra chuyện gì nữa. "Ừm....Có vẻ thành thân với Sở Linh đại ca cũng không có gì không tốt, huynh ấy có tài năng và học vấn, trưởng thành cũng tuấn lãng lỗi lạc, nếu như là công tử ca ở Kinh thành, chủ động đề nghị kết thân hẳn là người khác đều sẽ giẫm bậc thềm phá cửa ra ngoài mất..." Thẩm Ngọc nâng cằm lên, thử thuyết phục chính mình. Tay phải Quân Huyền Kiêu siết thành quyền, nắm đến mức vang lên rắc rắc: tốt cái mông! "Thế nhưng mà vì sao ta đối với huynh ấy một tí tẹo cảm giác cũng không có vậy?" Nắm đấm siết chặt của Quân Huyền Kiêu buông lỏng: như này mới đúng chứ, trong lòng ngươi chỉ nên có một mình ta. Thẩm Ngọc thở dài nói: "Quả nhiên, tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu được, có vài người rõ ràng là quân tử khiêm tốn, rồng trong loài người, không yêu chính là không yêu, nhưng có vài người ngang ngược bá đạo, không dịu dàng không tuấn tú, tính tình lạnh lùng kiêu ngạo, thô to như trâu rừng, vậy mà cũng có người mù quáng yêu thích, cuối cùng gửi gắm sai người cũng chỉ có thể trách chính mình hiểu biết hạn hẹp... Khụ, ám vệ đại ca, ta không nói ngươi thô to, ngươi đừng hiểu lầm." Trong lòng Quân Huyền Kiêu vui như nở hoa, tuy Thẩm Ngọc đang mắng hắn, nhưng tốt xấu gì đây cũng là lần đầu Thẩm Ngọc nhắc đến hắn trong những ngày gần đây, nghe hình dáng trong miệng Thẩm Ngọc, hắn không có một chút tốt đẹp? "Nhưng mà đều là quá khứ rồi." Ánh mắt Thẩm Ngọc xa xăm nói, "Tổ gia gia nói, gần như Sở thị đã cùng đường rồi, ta cũng nên vì gia tộc hi sinh một chút, ít nhất kéo dài vài đời hương hỏa cũng được...." Trái tim Quân Huyền Kiêu lại bị nắm chặt một lần nữa, cuối cùng cũng hiểu rõ, thì ra là những thân thích kia ép y, trong con mắt hắn phóng ra ánh sáng sắc bén lạnh lẽo, có điều phải tạm thời thu bớt lãnh ý, không để cho Thẩm Ngọc phát giác. "Ám vệ đại ca, ngươi cảm thấy thế nào?" Lần này thủ ngữ của Quân Huyền Kiêu vô cùng trôi chảy kiên định: "Không được!" "Hả? Vì sao....A!" Thẩm Ngọc còn chưa hỏi xong, trong bụng y chợt co rút đau đớn một trận, đau đến nỗi y kêu to một tiếng, ôm bụng cong lưng. Quân Huyền Kiêu khẩn trương, mới vừa rồi còn tốt đẹp, Thẩm Ngọc đột nhiên kêu đau, tay chân hắn vụng về mà ôm lấy Thẩm Ngọc, nhưng lại không biết nên làm cái gì, thiếu chút nữa đã nhịn không được mà lên tiếng hỏi thăm. "Đau quá..." Thẩm Ngọc hít vào một ngụm khí lạnh, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, trong bụng quặn đau khiến y trực tiếp đổ đầy mồ hôi lạnh. Quân Huyền Kiêu ôm Thẩm Ngọc đến trên giường, dùng đệm chăn phủ lên phần bụng cho y, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, chỉ chốc lát sau đã gọi đại phu trong phủ đến, lão đại phu này đã 60 tuổi, gần như là bị Quân Huyền Kiêu kéo chạy như bay đến đây, thiếu chút nữa đã mất nửa cái mạng. Lão đại phu chưa kịp thở gấp mấy hơi, đã bị Quân Huyền Kiêu kéo đến bên cạnh giường, xem mạch cho Thẩm Ngọc, sau khi chẩn bệnh* một phen, ông nhướn hai hàng lông mày dài lên. "Ngọc công tử không có bệnh...." *nguyên văn là vọng, văn, vấn, thiết: bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y; nhìn, nghe, hỏi, sờ. gọi là "tứ chẩn" .... Hôm nay chỉ có 2 chap thôi nhé các cô!❤
|
Chương 182: Dở khóc dở cười*
Edit: Vĩnh Nhi Bản gốc là "Ô long": chuyện gây xấu hổ, dở khóc dở cười. Không có bệnh? Quân Huyền Kiêu chợt nhớ đến bí mật của Sở thị, nghĩ đến một khả năng, cả người chấn động. Nếu như không có mặt nạ che giấu, người khác thấy chính là một vẻ mặt âm u lạnh lẽo, hắn mím môi mỏng, cắn chặt hàm răng, áp chế cơn giận ngút trời. Lão đại phu không nhìn thấy mặt của Quân Huyền Kiêu, chỉ cảm thấy một tia gió lạnh thổi sượt qua phía sau gáy, lạnh đến mức lão hơi co vai lại. "Thời tiết nóng nực, gió lạnh thổi từ đâu tới không biết...." Lão đại phu lẩm bẩm một câu, bắt đầu viết phương thuốc lên giấy. "Trước đây y từng bị nội thương sao? Thân thể hư nhược đến như vậy,....Ừm, cũng không quá đáng lo, bồi dưỡng một thời gian liền tốt." Dưỡng cái gì? Dưỡng thai? Quân Huyền Kiêu suy nghĩ miên man bất định, hắn suy sụp ngồi ở cạnh giường, hận ý hóa thành dao nhỏ lạnh thấu xương, du tẩu ở trên bụng bằng phẳng của Thẩm Ngọc. "Được rồi, ngươi dựa theo phương thuốc kia đi bắc thuốc đi, y cần làm ấm dạ dày, khoảng thời gian này phải cẩn thận đừng để bị nhiễm lạnh." Lão đại phu thu dọn lại hòm thuốc liền đi mất. Dưới lớp mặt nạ, Quân Huyền Kiêu càng nghe sắc mặt càng trở nên tái nhợt, môi bình thường khí sắc dồi dào nay vì phẫn hận mà trở nên xanh mét. Quân Huyền Kiêu đưa tay phải ra, lúc đầu ngón tay chạm đến bụng Thẩm Ngọc, khẽ run rẩy, nhẹ nhàng xoa. "Ưm....." Thẩm Ngọc nhíu mày rên nhẹ, một bàn tay ấm áp phủ lên bụng của y, khiến y cảm thấy thoải mái hơn một chút, cơn đau cũng giảm đi, Thẩm Ngọc đau dữ dội, lại xuất hiện một loại cảm giác lệ thuộc sớm đã ăn sâu vào tận xương tủy, y đưa tay nắm lấy bàn tay có chút thô ráp kia, thở hổn hển. Quân Huyền Kiêu rút tay ra. "Đừng đi....". Thẩm Ngọc nhẹ giọng kêu. Quân Huyền Kiêu nghiêng đầu, không đành lòng nhìn Thẩm Ngọc nhịn đau đến mặt nhăn cả lại, xoay người ra khỏi phòng đuổi theo lão đại phu. "Chờ đã!" Quân Huyền Kiêu xoải bước tiến lên phía trước, tóm chặt lấy y phục của lão đại phu. "Chuyện này....chuyện này được bao lâu rồi?" Lão đại phu bị xách lên phải kiễng cái chân, tên thị vệ này phát bệnh điên gì vậy, âm thanh ồm ồm, ánh mắt lạnh thấu xương, động một chút là tóm chặt lấy lão, thân già này của lão sao chịu đựng nổi đây? "Được bao lâu, ta làm sao biết được, ngươi đi mà hỏi bệnh...có lẽ là đã được mấy ngày nay rồi." Mấy ngày nay? Quân Huyền Kiêu càng chắc chắn hơn, mấy ngày nay không phải lúc nào hắn cũng canh giữ ở bên cạnh Thẩm Ngọc, cho nên để Sở Linh có cơ hội lợi dụng, thừa cơ sao?! Không phải nói mất nửa tháng người mang thai mới xuất hiện dấu hiệu sao? Nhưng đó là nữ tử, Sở nhân để lại linh đan hoài thai không nhất định phải..... Bước chân Quân Huyền Kiêu khẽ lảo đảo, toàn thân không còn chút sức lực nào buông lỏng lão đại phu ra, lòng hắn so với trời sập xuống còn kinh hoàng khó chịu hơn gấp trăm lần... Đôi mắt Quân Huyền Kiêu đỏ thẫm lại như nhuộm màu máu, có một luồng thâm thù đại hận muốn đem Sở Linh chém thành trăm, thành ngàn mảnh ứ đọng ở trong lồng ngực, thậm chí còn muốn san bằng cả nơi ẩn cư này, phá hủy tất cả! Nhưng người khiến hắn lo lắng nhất vẫn là Thẩm Ngọc. "Vậy thai nhi kia có gây tổn hại gì đến thân thể không?" Quân Huyền Kiêu giọng khàn khàn hỏi. "Ngươi bảo thứ gì cơ?" Lão đại phu cho là mình già rồi nhĩ lực cũng mất nhạy bén nghe lầm. Quân Huyền Kiêu âm âm u u lặp lại: "Thai nhi kia đối với thân thể của Ngọc Nhi, có gây tổn hại gì không?" "Ngươi.... Ngọc công tử là nam nhi, dạ dày y bị thụ hàn dẫn đến co rút, cái gì mà có thai, cái gì mà ảnh hưởng đến thân thể!?" Lão đại phu thẹn quá hóa giận quát, "Ngươi cố tình trêu đùa ta đúng không? Ta thấy ngươi mới là người cần phải bắt mạch, xem xem có phải bị bệnh điên rồi không!" Lão đại phu hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi. Quân Huyền Kiêu ngớ ra tại chỗ. Dạ dày thụ.....thụ hàn? Cho nên không phải là do uống đan dược, cũng cùng Sở Linh không có chút xíu quan hệ nào? Là hắn suy nghĩ linh tinh? Nguyên nhân là do hai chén chè băng tuyết lúc sáng nay?! "Ha ha..." Quân Huyền Kiêu bỗng nhiên cười ngây ngô hai tiếng, sống lưng căng thẳng cũng buông lỏng ra, vỗ đầu mình một cái, hắn cũng biết Thẩm Ngọc không nên ăn nhiều chè băng tuyết như vậy, lần này xem như gây ra chuyện đi, nháo một trận dở khóc dở cười. Cái gọi là quan tâm quá sẽ bị loạn, Sở Linh như hổ rình mồi, Thẩm Ngọc lại đột nhiên nói muốn thành thân với người khác, khiến Quân Huyền Kiêu tâm hoảng ý loạn, nghĩ đến tận đâu đâu... Quân Huyền Kiêu bước nhanh trở về phòng, thấy Thẩm Ngọc cuộn tròn người lăn lộn ở trên giường, đau đến mồ hôi tuôn ra như mưa. Quân Huyền Kiêu thầm mắng bản thân mình bởi vì muốn hỏi rõ ngọn nguồn, để Thẩm Ngọc một mình ở lại trong phòng. Hắn cầm lấy phương thuốc nhìn một chút, do dự trong nháy mắt, vẫn là quyết định đi sắc thuốc trước đã, cầm cổ tay Thẩm Ngọc, ra hiệu hắn đi một lát sẽ trở lại. Thẩm Ngọc chợt nắm lấy bàn tay của hắn. "Đừng đi..." Thẩm Ngọc lẩm bẩm một câu, bởi vì bị cơn đau hành hạ nên cổ họng yếu, âm thanh nghe rất mềm mại nhu hòa, lòng Quân Huyền Kiêu mền nhũn. "Đừng đi, Ám vệ đại ca..." Thẩm Ngọc nói xong, cầm bàn tay Quân Huyền Kiêu ấn vào bụng của mình, cả người Thẩm Ngọc toàn là khí lạnh, Quân Huyền Kiêu huyết khí phương cương*, nhiệt độ lòng bàn tay khiến Thẩm Ngọc thoải mái hơn rất nhiều, giống như thuốc hiệu quả rất nhanh, cho nên chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ của hắn. Huyết khí phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai Quân Huyền Kiêu không có cách nào từ chối khẩn cầu của Thẩm Ngọc, dứt khoát ngồi xuống cạnh Thẩm Ngọc, để cho Thẩm Ngọc dựa vào người của mình, cánh tay Quân Huyền Kiêu vòng qua sau gáy Thẩm Ngọc, hai tay ủ ấm bụng của y. "Haaaa..." Thẩm Ngọc thở ra một hơi, thân thể căng cứng thả lỏng, thoải mái nhắm mắt nghỉ một chút rồi mới ngồi dậy. "Ngươi đối xử với ta thật tốt, Ám vệ đại ca.". Thẩm Ngọc sinh lòng cảm kích, bình thường Ách Vệ giống như lãnh khốc với cả thiên hạ, nhưng lại đối đãi với y rất tốt, y nói gì thì nghe nấy, quan tâm chăm sóc tỉ mỉ. Trái tim cứng cỏi của Quân Huyền Kiêu khẽ nhảy nhót... Nhưng suy nghĩ kỹ lại một chút, Thẩm Ngọc đây là quên mất "Quân Huyền Kiêu" rồi sao? Đối với "Một nam nhân khác" tự mình đưa tới cửa* cũng không sao cả? Y ỷ lại vào mình, Quân Huyền Kiêu vốn phải cao hứng mới đúng, nhất thời lại nổi lên mâu thuẫn, lẽ nào thời điểm y cùng "Ách Vệ" thân cận, không nhớ đến "Quân Huyền Kiêu" một chút nào sao? Bản gốc là "đầu hoài tống bão": Chỉ người chủ động đưa tới cửa. Hiện tại Thẩm Ngọc ỷ lại giống như người đã từng quen biết vậy, trong tiềm thức có phải là vẫn còn yêu hắn không? Quân Huyền Kiêu dở khóc dở cười, muôn vàn biểu tình đặc sắc lộ ra dưới lớp mặt nạ. ... Mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp thì máy tính của Tiểu Vũ bị hỏng ổ cứng, t lại phải tự mình edit và beta, sầu cả não, vừa beta vừa nhớ Tiểu Vũ , huhu, không có Tiểu Vũ thật sự rất khó khăn!
|
Chương 183: Cảm tình
Edit: Vĩnh Nhi Quân Huyền Kiêu suy nghĩ ngổn ngang cả một đêm. Hắn dĩ nhiên hi vọng Thẩm Ngọc thích dáng vẻ của hắn bây giờ, chứng minh hắn làm những việc này là đúng. Nhưng đồng thời hắn lại không muốn Thẩm Ngọc quên mất "Quân Huyền Kiêu", lẽ nào trước kia của bọn họ, với Thẩm Ngọc mà nói, không nên nhớ lại, nhớ lại chỉ thêm thống khổ, ngay cả một thứ đáng giá để lưu luyến cũng không có sao? Hơn nữa, nếu như Thẩm Ngọc yêu thích thân phận hiện tại của hắn, hắn cũng không dám tháo mặt nạ xuống, bày tỏ tấm lòng, để Thẩm Ngọc biết được chân tướng, có lẽ chỉ cảm thấy bị lừa dối, lại một lần nữa tổn thương trái tim y? Thẩm Ngọc ngủ không được yên ổn, ban đêm thường đau đến tỉnh lại, Quân Huyền Kiêu ở bên cạnh trông chừng cả đêm, cho Thẩm Ngọc uống hai chén thuốc sưởi ấm dạ dày xua đi khí lạnh, sau đó xoa xoa bàn tay tạo nhiệt, che ấm bụng y. Bất tri bất giác, giằng co cả một đêm, Quân Huyền Kiêu không sao chợp mắt nổi, mãi đến khi xa xa có tiếng gà gáy, chân trời đã xuất hiện đường màu trắng bạc, Quân Huyền Kiêu thấy Thẩm Ngọc không còn kêu đau nữa, mới ôm Thẩm Ngọc ngủ. Thẩm Ngọc ngủ lâu như vậy, dĩ nhiên sẽ tỉnh sớm hơn, dạ dày cũng không còn đau nữa, tinh thần sung mãn mở mắt ra, cảm thấy mình đang vùi đầu vào một lồng ngực ấm áp, y không dậy, mà nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn. Mặt nạ của Ách Vệ chỉ để lộ ra một khe hở, Thẩm Ngọc không nhìn thấy gương mặt hắn, chỉ nhìn thấy yết hầu cùng cằm của Ách Vệ. "Ám vệ đại ca..." Thẩm Ngọc khẽ gọi một tiếng, sau đó im lặng, đêm qua Ách Vệ chăm sóc y cả đêm, chắc chắn là mệt lả rồi, y không đành lòng đánh thức Ách Vệ. Ách Vệ không phản ứng, Thẩm Ngọc tỉ mỉ quan sát một lát. "Hắn nhất định có dung mạo rất tuấn lãng." Thẩm Ngọc nghĩ thầm, "Nhưng tại sao phải đeo mặt nạ chứ? Bình thường cũng không thấy tháo xuống.". Cũng không biết từ nơi nào nảy lên ý nghĩ, Thẩm Ngọc kết luận hắn có dung mạo rất đẹp, có thể là do yết hầu kia rất có khí khái nam tử, hoặc là do chiếc cằm được cạo râu sạch sẽ, hắn còn có ánh mắt trầm tĩnh thâm thúy. Người có mấy đặc điểm này, khẳng định có dáng vẻ không tồi. Thẩm Ngọc bị suy nghĩ của mình dọa cho sợ hết hồn, bởi vì những nét đặc trưng này, y không thể nào quen thuộc hơn được nữa. "Sẽ không đâu.... Người kia ngông cuồng tự cao tự đại, hắn còn đang làm hoàng đế cao cao tại thượng, sao có thể cam tâm làm thị vệ, lại còn làm người phu xe nữa chứ....." Thẩm Ngọc trấn an bản thân mình, ổn định trái tim đập loạn, chắc hẳn là trùng hợp thôi, do y thích tướng mạo kiểu này, cho nên mới cảm thấy giống nhau. Vẻ mặt Thẩm Ngọc như đưa đám: Thích? Vậy là, y bây giờ đã không còn cảm giác đối với nữ tử da trắng dáng người xinh đẹp thướt tha nữa? Mà là có khuynh hướng thích vẻ tuấn lãng của nam nhân?! Vậy y cùng tiểu quan Tần Hoài Lâu có gì khác nhau chứ? Thẩm Ngọc che mặt, có một loại cảm giác xấu hổ không còn mặt mũi gặp người khác. "Ta không phải thủy tính dương hoa, ta không phải thủy tính dương hoa....." Thủy tính dương hoa (水性杨花): dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương | chỉ người có tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất - lẳng lơ, hoặc là nói về xu hướng tính dục. Thẩm Ngọc giống như niệm chú, nhỏ giọng nói một hồi lâu. Y đã trốn thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ kia, vậy hiện tại y coi như có chút cảm tình với Ách Vệ, hẳn là cũng không có gì đáng trách? Lòng Thẩm Ngọc bình tĩnh lại, đối với khuôn mặt dưới mặt nạ ác quỷ kia càng trở nên hiếu kỳ hơn, hắn rốt cuộc có dáng vẻ thế nào? Anh tuấn hay là xấu xí, Thẩm Ngọc cũng không để ý lắm, thế nhưng y muốn biết gương mặt của hắn. Thẩm Ngọc cũng muốn xác nhận là mình nhận lầm, hắn không phải kẻ ác kia. Dưới mặt nạ phảng phất như có một thế giới thần bí, thu hút Thẩm Ngọc muốn khám phá. Chậm rãi đưa tay ra, dè dặt tới gần mặt nạ ác quỷ, rất sợ đánh thức Ách Vệ. "Nhưng mà....Nếu Ám vệ đại ca chưa bao giờ tháo mặt nạ xuống, vậy chắc hắn có lý do riêng của mình? Ta tùy tiện nhìn lén, có phải sẽ khiến hắn cảm thấy bị mạo phạm không?". Thẩm Ngọc rút tay về, thiếu chút nữa thì tim nhảy ra ngoài, y cảm thấy kỳ quái sao mình lại căng thẳng đến như vậy chứ? "Ta chỉ liếc mắt nhìn...chỉ liếc mắt nhìn một cái thôi.". Thẩm Ngọc hít sâu vào một hơi, không dám thở ra, lại chậm rãi đưa tay đến gần. Bộp---- Lúc chỉ còn cách mặt nạ nửa tấc, tay Thẩm Ngọc bị bắt được, cổ tay bị dùng sức giữ lại, lực đạo rất lớn, khiến y cảm thấy hơi đau. "A!" Thẩm Ngọc kinh ngạc la lên. Cặp mắt dưới mặt nạ phát ra tia đề phòng cùng ánh nhìn đầy nghiêm nghị, Thẩm Ngọc giật mình một cái thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thế nhưng tay y bị giữ, không còn nơi nào để trốn. "Xin xin..... Xin lỗi, ám vệ đại ca.". Thẩm Ngọc xấu hổ cúi thấp đầu, y lại có thể thừa dịp lúc Ách Vệ đang ngủ, bí mật dò xét chuyện riêng tư của hắn, việc này quá khiến người khác xem thường rồi. Ánh mắt ám vệ nghiêm nghị lạnh lẽo vô cùng, đủ để chứng minh hắn đang nổi giận, Thẩm Ngọc không dám nhìn hắn. Trên thực tế, Quân Huyền Kiêu từ lâu đã học được cách dự cảm trước được sự nguy hiểm, hễ có người đến gần, hắn liền theo thói quen phản ứng lại, kết quả lại tóm được Thẩm Ngọc. Mới vừa rồi y muốn tháo mặt nạ của hắn xuống sao? Trong lòng Quân Huyền Kiêu lộp bộp một tiếng, có phải Thẩm Ngọc đã bắt đầu hoài nghi hắn rồi không? Quân Huyền Kiêu buông tay Thẩm Ngọc ra, nhìn thấy cổ tay y bị mình nắm đỏ, không khỏi cảm thấy áy náy. "Ngươi đang làm gì vậy?" Quân Huyền Kiêu dùng tay ra hiệu hỏi. "Ta....ta..." Thẩm Ngọc ấp a ấp úng nói, "Ta chỉ muốn nhìn xem ngươi có dung mạo thế nào..." .... Hôm nay có 2 chap thôi nhé!❤
|