Nữ tộc trưởng tiện tay nắm lấy một viên ngọc trai đưa lên cho mọi người nhìn thử, sau đó bỏ lại vào hộp, nét mặt khôi phục sự uy nghiêm, mang vẻ lạnh nhạt khó gần.
"Ngọc trai được sản xuất tại làng, đến kỳ thu hoạch vào mỗi năm, chúng tôi sẽ chọn ra một viên hoàn hảo nhất, và nó được gọi là Mỹ Nhân châu."
Mỹ Nhân châu, Mỹ Nhân cốt, chỉ khác một chữ, nhưng ý nghĩa lại khác nhau một trời một vực.
Thẩm Thanh Thành mặc kệ người chơi khác thảng thốt hay đánh giá, không phải chỉ là cái tên thôi sao, có gì ghê gớm lắm đâu.
Bản chất và cũng là nhược điểm của phụ nữ vốn yêu thích cái đẹp, trong khi những người khác đều âm thầm cảnh giác với cái tên "cốt Mỹ Nhân", Lý Kiều vẫn hồn nhiên hỏi, "Đây chính là Mỹ Nhân châu sao?"
"Đương nhiên không phải," nữ tộc trưởng liếc mắt nhìn chiếc hộp, trong giọng nói toát lên vẻ khinh thường, "Những thứ này cùng lắm chỉ là hàng thượng phẩm, so với Mỹ Nhân châu còn kém xa."
Ôi trời, chỉ hàng thượng phẩm đã khiến cô không thể dời mắt, cực phẩm Mỹ Nhân châu không biết sẽ còn hoàn mỹ thế nào nữa!
Lý Kiều quả thực thèm chảy nước miếng, thế nhưng cô cũng biết Mỹ Nhân châu mỗi năm chỉ có một viên duy nhất, đối phương chắc chắn sẽ không đem tặng.
Không có Mỹ Nhân châu, hàng thượng phẩm cô cũng không chê, giá trị số ngọc trai này của tộc trưởng thậm chí đã hơn gấp nhiều lần ngọc trai trong thế giới thật rồi.
Lý Kiều suиɠ sướиɠ tiến lên chuẩn bị chọn một viên đẹp nhất.
Phùng Thiên Nhuận vội vàng giữ chặt tay cô. Bọn họ diễn một màn tình cảm thắm thiết, một người thì nũng nịu tức giận, một người thì ôn nhu khuyên nhủ, cuối cùng Lý Kiều ậm ừ không tiến lên, nhưng tức giận phớt lờ Phùng Thiên Nhuận.
Mọi người không quan tâm bọn họ, sau khi nghe nữ tộc trưởng nói xong, Thẩm Thanh Thành hỏi: "Tiêu chuẩn thế nào mới có thể được gọi là Mỹ Nhân châu?"
Kích thước, màu sắc, hình dạng hay là độ bóng thế nào?
Nữ tộc trưởng nói: "Không có tiêu chuẩn, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết."
Bà không lấy ra cho mọi người xem, không biết là do trong nhà không có hay vì lý do gì khác, chỉ thúc giục mọi người mau chọn nhanh.
Người chơi uyển chuyển từ chối, Thẩm Thanh Thành tiến lên chọn một viên màu hồng tím, cảm giác khi tiếp xúc với viên ngọc trai sáng bóng và tinh xảo mang lại cảm giác ấm áp, mát mẻ, thích hợp mang theo bên người trong những ngày hè nóng bức.
Lý Kiều thấy Thẩm Thanh Thành đã chọn, nhân lúc bạn trai không chú ý liền vọt nhanh qua, duỗi tay cầm hai viên, nói rằng lấy phần hai người, Phùng Thiên Nhuận chỉ biết cười khổ.
Lý Kiều an ủi hắn, "Không sao đâu, anh xem cậu ta cũng lấy mà."
Trong mười người chơi, chỉ có Thẩm Thanh Thành và Lý Kiều nhận ngọc trai.
Sau khi đã lựa xong ngọc trai, mọi người tạm biệt nữ tộc trưởng, cầm lấy đèn pin trở về nơi ở.
Lúc này trời đã tối đen, mặt trăng bị áng mây che khuất, không một tia sáng xuyên qua.
Dì Hoàng vừa đi giữa đoàn người vừa than thở, "Haizz, anh chàng đẹp trai dẫn đường lúc trước thật lạnh lùng mà, chúng ta mới đi có một lần, sao nhớ đường được."
Không ai lên tiếng bà cũng không xấu hổ, đi chậm vài bước ghé gần Thẩm Thanh Thành và Lục Bích, "Soái ca, nể tình buổi chiều chúng ta có giao tình đi cùng đường một đoạn, khuyên cậu một câu, viên ngọc trai này vẫn nên ném đi, không thể lấy đâu."
Đừng nhìn bà tùy tiện cởi mở mà xem thường, có thể sống đến bây giờ đương nhiên phải có chút bản lĩnh, những đồ vật do NPC đưa đến, không phải vật cần thiết thì không nên giữ.
Bà thực lòng khuyên nhủ, Thẩm Thanh Thành cười bảo, "Yên tâm, tôi có chừng mực."
Dì Hoàng thấy thế thì không nói thêm gì nữa, việc nên nói bà đã nói, người khác không nghe bà cũng không có biện pháp. Quy tắc sinh tồn thứ nhất, đừng xen vào việc người khác.
Dì Hoàng đang định trở lại giữa đoàn thì một cơn gió lạnh thổi tới, bà rùng mình một cái, cánh tay lộ ra nổi lên một tầng da gà.
Gió ở đâu ra vậy? Trời sắp mưa rồi à?
Lời nói tiếp theo chưa kịp cất lên đã bị cảnh tượng vừa thấy khiến mọi người đứng chết trân tại chỗ.
Ở ngã ba đường, ngay lối rẽ về nhà, một bộ xương khô tứ chi chạm đất, đang bò nhanh về phía bọn họ.
Da thịt trên người bộ xương cơ hồ đã không còn, chỉ có một ít thịt vụn đỏ tươi dính lại trên các khớp xương, mùi tanh hôi từ đó bốc ra không khỏi khiến người khác buồn nôn.
Dì Hoàng sợ tới mức run như cày sấy, mắt trừng lớn, không dám thở mạnh, những người khác thức thời tắt hết đèn pin.
Mọi người lấy vũ khí ra, ngồi xổm xuống, núp sau bụi cỏ, nín thở ngưng thần.
Lý Kiều hoài nghi là do ngọc trai trên người cô đã thu hút bộ xương, trong lòng vô cùng hối hận, muốn vứt nó đi, lại sợ bản thân phát ra động tĩnh sẽ bị bộ xương phát hiện, trốn trong lồng ngực bạn trai sợ đến phát khóc.
Tốc độ bộ xương rất nhanh, nháy mắt đã bò đến trước mặt mọi người, người đi đầu là một chàng trai, vốn đã thông quan mười mấy phó bản nên kinh nghiệm phong phú, trong tay nắm chặt vũ khí, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên khi sắp giáp mặt bọn họ, bộ xương đột nhiên chuyển hướng.
Nó đi ngang qua nơi ẩn náu của đám người chơi, không hề dừng lại, tiếp tục biến mất trong đêm tối.
Mọi người âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng không vội đứng lên, bọn họ đợi một hồi, quả nhiên lúc sau, bộ xương thứ hai xuất hiện.
Sau đó là thứ ba, thứ tứ, cuối cùng mọi người cũng không đếm được tổng cộng có bao nhiêu bộ xương, chỉ biết thời điểm đứng lên chân đã tê rần.
Mùi hôi thối vẫn còn vương lại trong không khí, Lý Kiều hít hít, nắm chặt ngọc trai trong túi.
Lúc nguy hiểm cứng miệng thề thốt muốn đem ném nó đi, sau khi nguy hiểm qua đi lại bắt đầu luyến tiếc, cô bối rối hỏi: "Là ngọc trai đã thu hút chúng sao?"
"Không phải," trước khi Hoàng Bình Vĩ lên tiếng châm chọc mỉa mai, Thẩm Thanh Thành đã cất lời, cậu nhìn chăm chú về hướng nhóm xương khô biến mất, "Tất cả bọn chúng đều đi cùng một hướng."
"Ừ, có một ngọn núi ở đó." Lục Bích đáp lời cậu.
Đoạn đường sau đó không còn xuất hiện thứ gì khác, đoàn người thuận lợi trở về chỗ ở.
Bật đèn lên, ánh sáng chói lóa xua tan nỗi sợ hãi khi nhìn thấy những bộ xương khô, mọi người cầm chậu xếp hàng đi lấy nước trước giếng cổ ở góc con đập.
Thời tiết nóng bức, tắm rửa sạch sẽ sau đó nghỉ ngơi sẽ thoải mái hơn.
Hai người Lục Bích không theo chân đám người chơi, bọn họ lấy ghế, ra trước hiên nhà gần con đập ngồi xuống, Thẩm Thanh Thành lấy viên ngọc trai của nữ tộc trưởng ra đưa lên ánh đèn quan sát.
Màu hồng tím bóng bẩy dưới ánh đèn sợi đốt như được mạ một lớp vàng, càng lúc càng loá mắt.
"Anh nhìn đi." Cậu đưa ngọc trai cho Lục Bích.
Lục Bích nhận lấy sờ thử, "Không phải xương người."
"Em cũng nghĩ vậy." Thẩm Thanh Thành gật đầu đồng tình, "Nhưng âm khí rất nặng."
Tương tự như thịt trai trên bàn cơm lúc chiều, quả thật là thịt trai, nhưng âm khí rất nặng, vô cùng bất thường.
Người chơi lấy nước bên cạnh nghe thấy bọn họ nói chuyện, liền hỏi: "Bữa chiều có phải thịt người không?"
Thẩm Thanh Thành: "Không phải."
"Không phải? Tôi thấy mấy thi thể chúng ta vừa gặp trên người đều bị lóc sạch thịt, còn tưởng đó là thịt người."
"Ai nói thứ đó bị lóc thịt, có thể là hư thối mà?" Có người phản bác.
Nói chuyện một lát, mọi người đều đã lấy nước xong, người chơi nữ thì đem nước về phòng, người chơi nam thì trực tiếp mặc nguyên quần áo tắm rửa tại chỗ.
Ồ, quần áo sau khi dính nước sẽ bó sát người, tầm mắt Thẩm Thanh Thành đảo qua, tưởng tượng dáng vẻ khi tắm của Lục Bích.
Hình như cậu và Lục Bích vẫn chưa tắm cùng nhau lần nào, đến cơ bụng đối phương cũng chưa sờ được.
Hắc hắc, trước đó Lục Bích còn có thể từ chối, bây giờ cả người đều là của cậu, xem hắn dùng lý do gì từ chối cậu đây.
Thấy ánh mắt Thẩm Thanh Thành dừng lại hơi lâu, Lục Bích đen mặt, kéo Thẩm Thanh Thành dậy, lấy ghế nhét vào tay cậu, "Về phòng chờ anh."
Thẩm Thanh Thành nhìn đối phương nhấc thùng nước đi đến bên cạnh giếng, chớp chớp mắt, "Chúng ta không tắm ở đây sao?"
"Không."
Cũng đúng, bạn trai cậu dáng người đẹp như vậy, cậu không muốn người khác nhìn đâu.
"Được thôi ~"
Cậu vui vẻ cầm ghế trở về phòng, tiện tay đặt ngọc trai lên tủ, không lâu sau Lục Bích đã đem nước trở lại.
Thẩm Thanh Thành chủ động đóng cửa lại, xoay người chống khuỷu tay nhìn Lục Bích khom lưng đặt thùng nước xuống, lại từ vali lấy ra khăn lông.
Lục Bích giương mắt nhìn cậu, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng gợi cảm.
Thẩm Thanh Thành lập tức bỏ cửa chạy tới, đu lên người đối phương, "Vị tiên sinh này, có cần dịch vụ tắm rửa không?"
Lục Bích ngầm hiểu, phối hợp nói: "Thù lao là gì."
"Bản thân anh!" Người nào đó gấp không chờ nổi nữa, luồn tay sờ lên khối thịt dưới lớp áo đối phương.
A, cảm giác thật tuyệt, anh là số một!
【 Này, không thể miêu tả rõ ràng thời điểm cậu ấy nói "bản thân anh" sao? [ thẹn thùng ]】
【 Lầu trên tin ta, dựa theo tình cách của Mỹ Nhân, chắc chắn cậu sẽ nếm thử bằng hết. Tưởng tượng đến đây đột nhiên thật hâm mộ đại thần, lúc nào cũng có người bạn trai như vậy bên cạnh, mỗi ngày đều có kinh hỉ và cảm giác mới mẻ _(:з" ∠)_】
【 Aaaaa ta cũng muốn được tắm! Cũng muốn được tắm! 】
【 Cẩu trò chơi lại mosaic, ta muốn nhìn Mỹ Nhân và đại thần tắm uyên ương! 】
【 Hôm nay đã hôn Mỹ Nhân chưa? Hình như chưa. [ thở dài ] Quên đi, đến nửa đêm sẽ biết Mỹ Nhân và đại thần ai thắng cược thôi. 】
Đêm đầu tiên trong phó bản, mọi người đều ngủ rất ngon, không bị quỷ quái tập kích.
Buổi sáng, thời điểm thức dậy tinh thần Thẩm Thanh Thành vô cùng sảng khoái, bên người trống rỗng, nhưng trên bàn có một chậu nước và khăn lông.
Rửa mặt xong, cậu cầm chậu ra ngoài đổ nước, phát hiện người được nữ tộc trưởng sai mang đồ ăn đã đến rồi, chính là thanh niên đã dẫn đường bọn họ vào tối qua.
Lục Bích cầm hai phần thức ăn đi đến cạnh cậu, Thẩm Thanh Thành nhìn nhìn, là cháo, kimchi và bánh bao.
"Có bánh bao thịt, nhưng anh không lấy."
Cậu không để ý lắm, chỉ gật đầu, "Hắn là người hôm nay sẽ dẫn chúng ta đi tham quan à?"
"Phải."
Haiz, thanh niên này có khuôn mặt lạnh lùng như người máy vậy, từ miệng anh ta có lẽ rất khó moi được thông tin về chuyện khách vãng lai cũng như các cặp yêu nhau.
Đánh răng ăn sáng xong, bọn họ đi đến phòng khách tụ họp cùng mọi người, vẫn còn hai người chưa tới, thanh niên cũng không thúc giục.
Đến lúc mọi người sắp mất kiên nhẫn, Lý Kiều và Phùng Thiên Nhuận mới khoan thai đến muộn, thời điểm xuất hiện vẫn đang cãi nhau về cái gì đó.
Thẩm Thanh Thành tùy tiện nghe được, đại khái là Lý Kiều muốn mang viên ngọc trai ra ngoài chụp ảnh, Phùng Thiên Nhuận đang khuyên nhủ, nhưng không được.
Người đã đến đông đủ, thanh niên cất giọng nói câu đầu tiên, "Hôm nay sẽ dẫn các người tham quan hồ nuôi trai nhân tạo, nhớ theo sát, đừng để bị tụt lại phía sau."
Nói xong hắn quay người đi ra ngoài, không quan tâm đoàn người có theo kịp hay không.
Đám người chơi nhìn nhau, theo sau thanh niên ra cửa.
Những hướng dẫn viên thông thường sẽ không quan tâm mọi người có biết thứ gì không, trên đường đi đều giới thiệu tổng thể từ môi trường xung quanh cho đến phong tục tập quán.
Mà thanh niên kia chỉ lo dẫn đường, tốc độ rất nhanh, tựa hồ mục đích duy nhất chính là dẫn bọn họ tới hồ nhân tạo và nhiệm vụ của hắn sẽ hoàn thành ngay khi họ đến nơi vậy.
Đường đi lầy lội đầy bùn, Lý Kiều lại mang giày cao gót, dưới sự giúp đỡ gian nan của Phùng Thiên Nhuận mới đuổi kịp tốc độ của mọi người, căn bản không có thời gian chụp ảnh.
Đi được chừng nửa tiếng, hồ nhân tạo trong lời thanh niên đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Diện tích mỗi hồ không lớn nhưng nằm rải rác, xa hơn chút nữa là nhà của những thôn dân.
Xem ra không chỉ có nhà nữ tộc trưởng giàu có, mà toàn bộ người trong thôn này đều giàu như vậy.
Thanh niên đứng một bên nói: "Đây chính là nơi chúng tôi nuôi trai ngọc, có thể tham quan, mọi người tự nhiên." Nói xong liền rời đi.
Mọi người đều đã quen với cách nói chuyện của thanh niên nên cũng không ngạc nhiên lắm.
Người hành động đầu tiên chính là Lý Kiều, cô rất thích ngọc trai, tất nhiên cũng có hứng thú với nơi sản sinh ngọc trai.
Lý Kiều kéo tay Phùng Thiên Nhuận đến bên bờ hồ, cẩn thận nhìn xuống.
Cô muốn xem ngọc trai ở đây có gì đặc biệt.