Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu
|
|
Chương 5: Gặp Nhau Lần Nữa
Cũng không biết đàn ông mang thai có mạch trượt hay không. Thôi Tây Sinh vụng trộm bắt mạch cho mình, rõ ràng cảm giác được đầu ngón tay giống như hạt châu nhỏ lăn qua, sắc mặt Thôi Tây Sinh càng trắng hơn vài phần. "Vậy bây giờ cậu có đói hay không? cậu đã ngủ một ngày, một chút đồ ăn cũng không ăn." Tề Thịnh hỏi. "Không quá đói." Thôi Tây Sinh xoa bụng, chẳng những không đói, phiền muộn còn có chút cảm giác trướng dạ dày. "Viêm dạ dày còn chưa ổn sao?" Bạch Thiên Vũ hỏi. "Là cảm thấy có chút trướng." Thôi Tây Sinh gật đầu. "Một ngày cậu không ăn gì, trướng cũng không thể không ăn, đi căng tin ăn chút cháo kê đi." Vương Trung Lâm đề nghị. Thôi Tây Sinh vuốt cái bụng nhỏ bằng phẳng, cuối cùng gật đầu. Cậu không ăn, nhưng đứa trẻ muốn ăn. Còn chưa tới giờ cơm, người trong căng tin cũng không nhiều, Thôi Tây Sinh nhìn menu nấu ăn của căng tin, không muốn ăn cái gì cả. Vương Trung Lâm cho Thôi Tây Sinh một chén cháo kê, Thôi Tây Sinh cầm thìa khuấy cháo kê, một chút cũng không thèm ăn. "Đó không phải là Mạnh Giang Thiên sao? Thôi Tây Sinh, hình như cậu ta có việc tìm cậu, chúng ta có nên gọi cậu ấy cùng đến đây hay không?" Đang ăn, Tề Thịnh tinh mắt, nhìn thấy đoàn người Mạnh Giang Thiên vừa đi vào. Thôi Tây Sinh mãnh liệt quay đầu, vừa lúc cùng ánh mắt Mạnh Giang Thiên chạm nhau. Cả người Thôi Tây Sinh hoàn hồn, ánh mắt bất giác dời đi, đặt lên người cô gái bên cạnh Mạnh Giang Thiên. Tràn đầy thanh xuân xinh đẹp, nhỏ nhắn ngọt ngào, như chim nhỏ nép vào người, kéo mạnh cánh tay Mạnh Giang Thiên, làm cho người ta liếc mắt một cái dâng lên dục vọng bảo hộ. So sánh với tên đàn ông như cậu, ai cũng sẽ chọn mỹ nhân xinh đẹp này. Thôi Tây Sinh cười tự giễu, thu hồi tầm mắt quay đầu lại, cháo kê trước mặt hoàn toàn không ăn được. "Mạnh Giang Thiên." Tề Thịnh lớn tiếng gọi tên Mạnh Giang Thiên. "Đừng gọi." Thôi Tây Sinh vội vàng ngăn cản. Dạ dày đột nhiên co rút một hơi thật đau, cảm giác buồn nôn xuất hiện, nhưng mà một ngày không ăn, Thôi Tây Sinh nôn khan vài tiếng, lại không phun ra được cái gì. "Cậu không sao chứ, sao lại nôn ra?" Ba người trên bàn hoảng sợ, Vương Trung Lâm vỗ nhẹ lưng Thôi Tây Sinh. Trên bàn cũng không có nước để súc miệng cho Thôi Tây Sinh, Vương Trung Lâm nói với Tề Thịnh, "Tề Thịnh, đi mua một chai nước khoáng về cho cậu ấy súc miệng." "Tôi đi ngay." Tề Thịnh gật đầu muốn rời đi. Lại bị Thôi Tây Sinh giữ chặt, "Không cần, tôi muốn trở về ký túc xá nằm một lát, các cậu tiếp tục ăn, tôi đi trước." Thôi Tây Sinh ôm dạ dày, dạ dày còn đang co rút đau đớn, cảm giác buồn nôn còn chưa phai. Phía sau có tiếng bước chân tới gần, Thôi Tây Sinh sốt ruột rời đi, nhịn buồn nôn vội vàng phát hoảng đứng lên nhưng không nghĩ tới đầu cũng bắt đầu choáng váng, trước mắt thoáng đen kịt. "Chậm một chút, tôi đưa cậu trở về. Hai người giúp tôi mang bánh bao về ký túc xá." Vương Trung Lâm nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Thôi Tây Sinh muốn té xỉu. Thôi Tây Sinh choáng váng lợi hại, tựa vào trên người Vương Trung Lâm, khẩn cấp nói, "Mau đi, tôi nợ Mạnh Giang Thiên tiền, cậu ta tới tìm tôi đòi nợ." "A?" Vương Trung Lâm ngạc nhiên nhìn Thôi Tây Sinh. Tề Thịnh và Bạch Thiên Vũ cũng không nghĩ tới hai người có quan hệ như vậy. Quay đầu lại nhìn Mạnh Giang Thiên đang cau mày lạnh lùng đi tới, Vương Trung Lâm vội vàng ôm lấy Thôi Tây Sinh, nói với Tề Thịnh và Bạch Thiên Vũ, "Hai người các cậu giữ chặt Mạnh Giang Thiên, tôi dẫn Thôi Tây Sinh đi trước." "Mau đi, giao cho chúng tôi." Căng tin có hai cửa, Thôi Tây Sinh được Vương Trung Lâm nâng đỡ đi về phía lối ra bên kia, Mạnh Giang Thiên nhíu mày càng chặt, nhìn bóng lưng Thôi Tây Sinh rồi ngừng lại. Tề Thịnh và Bạch Thiên Vũ vốn đã chuẩn bị ngăn cản Mạnh Giang Thiên, thấy anh dừng lại, hai người cũng hai mặt nhìn nhau. .....
|
Chương 6: Vào Viện Lần Nữa
Mạnh Giang Thiên nhìn mãi bóng lưng Thôi Tây Sinh đến khi cậu rời khỏi căng tin, nhìn Tề Thịnh cùng Bạch Thiên Vũ đứng chặn cách đó không xa, mặt không chút thay đổi quay đầu lại, đi về phía bên kia. "Giang Thiên ca, người kia là bạn của anh sao? Có phải buổi sáng ở cổng trường mới gặp cậu ấy hay không?" Lưu An Na cảm thấy bóng lưng Thôi Tây Sinh có chút quen thuộc, tò mò hỏi. "Không phải bạn." Mạnh Giang Thiên lạnh như băng phun ra ba chữ, Lưu An Na thấy sắc mặt anh không tốt, không hỏi thêm nữa. Hôm nay quấn lấy anh một ngày, mới khiến anh đồng ý mang cô theo đến gặp bạn bè của anh, lần này cũng không thể bỏ dở nửa chừng nữa. Trên đường đi, Vương Trung Lâm vẫn muốn bắt mạch cho Thôi Tây Sinh, đều bị Thôi Tây Sinh né tránh. Thôi Tây Sinh tuy rằng mơ mơ màng màng, nhưng lại không mất ý thức, vẫn cảnh giác cổ tay của mình. "Thôi Tây Sinh, cậu phải đến bệnh viện." thấy Thôi Tây Sinh lần nữa né tránh, Vương Trung Lâm có chút tức giận nói. "Trở về ký túc xá." Thôi Tây Sinh cũng cảm thấy tình trạng của cậu phải đi bệnh viện xem một chút, không nghĩ tới mang thai lại khó chịu như vậy. Cậu không thể tùy tiện tìm một bác sĩ trông coi, cậu chỉ có thể đi tìm Hách Nhân, nhưng điện thoại vẫn còn sạc trong ký túc xá, cậu phải quay lại tìm điện thoại di động gọi điện cho Hách Nhân. "Trở về ký túc xá cái gì, cậu không cho tôi xem, vậy thì đến bệnh viện xem. Bệnh viện Hoa Phong ở ngay bên cạnh, tôi sẽ đưa cậu qua." "Không được, về ký túc xá lấy điện thoại trước." "Đã bây giờ, còn nghĩ đến điện thoại." Vương Trung Lâm tức giận đến gầm lên với Thôi Tây Sinh. Thế nhưng trong lòng Thôi Tây Sinh có việc, tuy rằng choáng váng khó chịu, nhưng cứ cố ý muốn trở về ký túc xá. Vương Trung Lâm không lay chuyển được, cõng Thôi Tây Sinh lên, không cho cậu giãy dụa, khuyên nhủ, "Tôi đưa cậu đi bệnh viện trước, lát nữa để Tề Thịnh cùng Bạch Thiên Vũ mang điện thoại của cậu qua. Cũng không biết trong điện thoại của cậu có bí mật gì, cố chấp như vậy." "Tìm Hách Nhân, chỉ có thể tìm Hách Nhân." Thôi Tây Sinh không có khí lực tránh Vương Trung Lâm, không ngừng nhấn mạnh tìm Hách Nhân. "Tìm viện trưởng? Ông ấy có đến khám cho cậu không?" tên của Hách Nhân với mỗi sinh viên Đại học Y học Cổ truyền Trung Quốc Hoa Phong đều biết. Chỉ là kiểu đại nhân vật này, Vương Trung Lâm không xác định có thể khám bệnh cho Thôi Tây Sinh hay không. "Có, tôi chỉ tìm ông ấy khám bệnh." Thôi Tây Sinh nói chém đinh chặt sắt, Vương Trung Lâm ngoài ý muốn, cũng lựa chọn tin tưởng. Mười lăm phút đi đường, taxi cuối cùng cũng đến. Vương Trung Lâm đỡ Thôi Tây Sinh choáng váng vào bệnh viện, y tá lập tức nhận ra Thôi Tây Sinh. Ba ngày trước, cậu trai này bị chẩn đoán sai, nói rằng cậu ấy đang mang thai. Nếu không phải viện trưởng phát hiện là máy siêu màu bị hỏng, hiện tại chỉ sợ cậu trai này đã nổi danh toàn cầu. "Bạn học, cậu lại ăn nhiều à? Buổi sáng mới xuất viện, buổi tối lại ăn đến vào viện?" Y tá nhớ lần trước Thôi Tây Sinh nhập viện là vì ăn thịt nướng quá nhiều. "Tôi tìm viện trưởng Hách." hiện tại Thôi Tây Sinh rất khó chịu, cả người vô lực, đầu váng mắt hoa. Nhưng cậu không được ngất xỉu, cậu cũng không biết mình lại kiên cường như vậy. "Cậu đợi lát, tôi đi gọi điện thoại, viện trưởng Hách cũng giao phó qua, nếu cậu tới thì gọi điện thoại cho ông ấy." Y tá chạy đi như một cơn gió. Chỉ chốc lát sau, Hách Nhân chạy từ trên lầu chạy xuống. Thấy sắc mặt Thôi Tây Sinh trắng bệch, hoảng sợ, "Không phải buổi sáng mới xuất viện sao? Tại sao suy yếu thành như vậy. Có uống thuốc tôi cho cậu không? Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?" "Đầu váng, buồn nôn, cả người vô lực, choáng còn không ngất xỉu được, thật khó chịu." Thôi Tây Sinh treo trên người Vương Trung Lâm, đã không còn khí lực đứng lên. "Mau theo tôi lên lầu." Vương Trung Lâm cõng Thôi Tây Sinh, đi theo Hách Nhân vào phòng cấp cứu, Vương Trung Lâm được mời ra ngoài, chỉ có thể chờ ở hành lang. .....
|
Chương 6: Vào Viện Lần Nữa
Mạnh Giang Thiên nhìn mãi bóng lưng Thôi Tây Sinh đến khi cậu rời khỏi căng tin, nhìn Tề Thịnh cùng Bạch Thiên Vũ đứng chặn cách đó không xa, mặt không chút thay đổi quay đầu lại, đi về phía bên kia. "Giang Thiên ca, người kia là bạn của anh sao? Có phải buổi sáng ở cổng trường mới gặp cậu ấy hay không?" Lưu An Na cảm thấy bóng lưng Thôi Tây Sinh có chút quen thuộc, tò mò hỏi. "Không phải bạn." Mạnh Giang Thiên lạnh như băng phun ra ba chữ, Lưu An Na thấy sắc mặt anh không tốt, không hỏi thêm nữa. Hôm nay quấn lấy anh một ngày, mới khiến anh đồng ý mang cô theo đến gặp bạn bè của anh, lần này cũng không thể bỏ dở nửa chừng nữa. Trên đường đi, Vương Trung Lâm vẫn muốn bắt mạch cho Thôi Tây Sinh, đều bị Thôi Tây Sinh né tránh. Thôi Tây Sinh tuy rằng mơ mơ màng màng, nhưng lại không mất ý thức, vẫn cảnh giác cổ tay của mình. "Thôi Tây Sinh, cậu phải đến bệnh viện." thấy Thôi Tây Sinh lần nữa né tránh, Vương Trung Lâm có chút tức giận nói. "Trở về ký túc xá." Thôi Tây Sinh cũng cảm thấy tình trạng của cậu phải đi bệnh viện xem một chút, không nghĩ tới mang thai lại khó chịu như vậy. Cậu không thể tùy tiện tìm một bác sĩ trông coi, cậu chỉ có thể đi tìm Hách Nhân, nhưng điện thoại vẫn còn sạc trong ký túc xá, cậu phải quay lại tìm điện thoại di động gọi điện cho Hách Nhân. "Trở về ký túc xá cái gì, cậu không cho tôi xem, vậy thì đến bệnh viện xem. Bệnh viện Hoa Phong ở ngay bên cạnh, tôi sẽ đưa cậu qua." "Không được, về ký túc xá lấy điện thoại trước." "Đã bây giờ, còn nghĩ đến điện thoại." Vương Trung Lâm tức giận đến gầm lên với Thôi Tây Sinh. Thế nhưng trong lòng Thôi Tây Sinh có việc, tuy rằng choáng váng khó chịu, nhưng cứ cố ý muốn trở về ký túc xá. Vương Trung Lâm không lay chuyển được, cõng Thôi Tây Sinh lên, không cho cậu giãy dụa, khuyên nhủ, "Tôi đưa cậu đi bệnh viện trước, lát nữa để Tề Thịnh cùng Bạch Thiên Vũ mang điện thoại của cậu qua. Cũng không biết trong điện thoại của cậu có bí mật gì, cố chấp như vậy." "Tìm Hách Nhân, chỉ có thể tìm Hách Nhân." Thôi Tây Sinh không có khí lực tránh Vương Trung Lâm, không ngừng nhấn mạnh tìm Hách Nhân. "Tìm viện trưởng? Ông ấy có đến khám cho cậu không?" tên của Hách Nhân với mỗi sinh viên Đại học Y học Cổ truyền Trung Quốc Hoa Phong đều biết. Chỉ là kiểu đại nhân vật này, Vương Trung Lâm không xác định có thể khám bệnh cho Thôi Tây Sinh hay không. "Có, tôi chỉ tìm ông ấy khám bệnh." Thôi Tây Sinh nói chém đinh chặt sắt, Vương Trung Lâm ngoài ý muốn, cũng lựa chọn tin tưởng. Mười lăm phút đi đường, taxi cuối cùng cũng đến. Vương Trung Lâm đỡ Thôi Tây Sinh choáng váng vào bệnh viện, y tá lập tức nhận ra Thôi Tây Sinh. Ba ngày trước, cậu trai này bị chẩn đoán sai, nói rằng cậu ấy đang mang thai. Nếu không phải viện trưởng phát hiện là máy siêu màu bị hỏng, hiện tại chỉ sợ cậu trai này đã nổi danh toàn cầu. "Bạn học, cậu lại ăn nhiều à? Buổi sáng mới xuất viện, buổi tối lại ăn đến vào viện?" Y tá nhớ lần trước Thôi Tây Sinh nhập viện là vì ăn thịt nướng quá nhiều. "Tôi tìm viện trưởng Hách." hiện tại Thôi Tây Sinh rất khó chịu, cả người vô lực, đầu váng mắt hoa. Nhưng cậu không được ngất xỉu, cậu cũng không biết mình lại kiên cường như vậy. "Cậu đợi lát, tôi đi gọi điện thoại, viện trưởng Hách cũng giao phó qua, nếu cậu tới thì gọi điện thoại cho ông ấy." Y tá chạy đi như một cơn gió. Chỉ chốc lát sau, Hách Nhân chạy từ trên lầu chạy xuống. Thấy sắc mặt Thôi Tây Sinh trắng bệch, hoảng sợ, "Không phải buổi sáng mới xuất viện sao? Tại sao suy yếu thành như vậy. Có uống thuốc tôi cho cậu không? Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?" "Đầu váng, buồn nôn, cả người vô lực, choáng còn không ngất xỉu được, thật khó chịu." Thôi Tây Sinh treo trên người Vương Trung Lâm, đã không còn khí lực đứng lên. "Mau theo tôi lên lầu." Vương Trung Lâm cõng Thôi Tây Sinh, đi theo Hách Nhân vào phòng cấp cứu, Vương Trung Lâm được mời ra ngoài, chỉ có thể chờ ở hành lang. .....
|
Chương 7: Thiếu Máu
Trong phòng cấp cứu, Hách Nhân kiểm tra cho Thôi Tây Sinh một lần, Thôi Tây Sinh nằm trên bàn mổ, nhìn máu trong túi không ngừng vận chuyển vào trong mạch máu của mình. Tuy rằng hoa mắt váng đầu, nhưng lại có tâm tình nói đùa, "Tôi chỉ nôn mửa mà thôi, không cần phải chiếm một phòng cấp cứu đi. Mà sao ông lại truyền máu cho tôi?" "Thiếu máu thì phải truyền máu, bây giờ cậu là hạt giống quý báu, chiếm một phòng cấp cứu là bình thường" Hách Nhân kiểm tra bụng Thôi Tây Sinh, vẻ mặt nghiêm túc. "Viện trưởng Hách, chuyện tôi mang thai còn có ai biết? Làm sao ông để cho các bác sĩ kia giúp tôi giữ bí mật?" "Bây giờ chỉ có tôi biết cậu đang mang thai." Để giúp cậu giữ bí mật, tôi đã làm hỏng mấy chiếc máy siêu âm màu, tổn thất thảm trọng, mới khiến người khác tin là máy siêu âm màu bị hỏng, cậu cũng không có mang thai." "Vậy cảm ơn viện trưởng." Đột nhiên Thôi Tây Sinh lại bắt đầu choáng váng, trước mắt tối sầm, nhắm mắt nói cảm ơn. "Đừng nghĩ nhiều như thế, cậu hiện tại cần tâm tình tốt." Viện trưởng Hách nhìn kết quả xét nghiệm máu của Thôi Tây Sinh, sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng. "Làm sao vậy viện trưởng, là đứa nhỏ bị làm sao à?" Thôi Tây Sinh mở mắt ra liền nhìn thấy sắc mặt Hách Nhân không dễ nhìn, trong lòng hoảng hốt. Hách Nhân nhìn Thôi Tây Sinh một cái, nhíu mày nói, "Em bé không có vấn đề, nhưng có chút kỳ quái." "Kỳ quái? Chỗ nào kỳ quái, chẳng lẽ là dị dạng?! Bây giờ mới bảy tuần, còn nhìn chưa ra!" "Đừng đoán lung tung, không phải là vấn đề dị dạng. Đó là con của cậu... Sao lại nói điều đó, sức sống có một chút quá ... Quá mạnh." Hách Nhân châm chước lời nói, nói ra vẫn khiến Thôi Tây Sinh mù mờ. "Tôi cũng không biết nên hình dung như thế nào, hiện tại cậu đã có thể nhìn thấy chồi thai vật lộn động đậy, so với phụ nữ bình thường mãnh liệt hơn rất nhiều, tựa như sinh mệnh sức lực quá mạnh. Và trong máu của cậu, tôi đã kiểm tra, một cái gì đó mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy trước đây, tôi không biết nó là gì, giống như một loại virus. Virus này liên tục nuốt chửng các tế bào hồng cầu trong máu của cậu, gây thiếu máu. Hơn nữa hẳn là một ngày cậu không ăn gì đi, bây giờ cậu đang mang thai cộng thêm thiếu máu, mới có thể chóng mặt buồn nôn." "Virus?! Con tôi có ảnh hưởng không?" "Không biết, thứ này tôi chưa từng thấy qua, trước mắt, đối với thai nhi không có ảnh hưởng gì. Nhưng nó không phải là tốt cho cậu. Cậu có thể bị thiếu máu nghiêm trọng trong tương lai. Bình thường nên ăn nhiều trứng, thịt, phủ tạng động vật, rau có chứa sắt. Cậu cũng là một sinh viên y khoa, cậu hẳn biết tất cả những điều này." "Nếu quá nghiêm trọng, trường học của cậu cũng không xa bệnh viện, cảm thấy không đúng nên lập tức đến bệnh viện, cậu là nhóm máu O, tôi sẽ chuẩn bị cho cậu nhiều hơn. Trên thực tế, tôi đề nghị cậu nghỉ học ngay bây giờ, tôi sẽ sắp xếp cho cậu một phòng bệnh riêng biệt trong bệnh viện, cũng thuận tiện để chăm sóc cậu bất cứ lúc nào. Sau này bụng to, sớm muộn gì cậu cũng phải nghỉ học." "Nếu tôi nghỉ học, chờ đứa bé sinh ra, tôi có thể tiếp tục đi học không?" "Đương nhiên có thể, chuyện cậu nghỉ học tôi có thể giúp cậu làm, cam đoan một năm sau cậu vẫn có thể tiếp tục học xong năm thứ tư." "Còn chưa đầy một tháng nữa là nghỉ hè, vẫn nên đợi đến khi nghỉ hè rồi mới nghỉ học." "Một tháng nói ngắn không ngắn, nhưng thân thể cậu hiện tại rất suy yếu, thiếu máu rất nghiêm trọng, chỉ sợ không thể ở trong lớp học an ổn ngồi hết thời gian một tiết. Cậu đang học đại học y học Trung Quốc, nếu cậu ngất xỉu trong lớp học, cậu sẽ không thể che giấu việc mang thai của cậu được. "..." Thôi Tây Sinh trầm mặc. Hách Nhân nói rất đúng, ba người trong ký túc xá thấy sắc mặt cậu không tốt liền muốn bắt mạch cho cậu, cậu giấu được nhất thời, nhưng không giấu được mười tháng. .....
|
Chương 8: Gặp Phải
"Nếu cậu muốn nghỉ học, bên kia trường học tôi có thể giúp cậu làm, còn cha mẹ cậu, cậu có muốn nói cho bọn họ biết không?" Hách Nhân thấy Thôi Tây Sinh có chút ý niệm, hỏi. "Tôi tạm thời không muốn nói cho bọn họ biết." "Vậy thì phải nghĩ ra một lý do để giấu qua mười tháng này. Bên kia trường tôi có thể dùng lý do cậu bị bệnh cho cậu nghỉ học, cha mẹ cậu thì cậu tự cân nhắc." "Tôi biết rồi." Thôi Tây Sinh truyền máu, cảm giác đầu váng mặt buồn nôn tốt hơn một chút, trong lòng có chuyện, nghĩ cũng không biết khi nào liền ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy, cậu đã từ phòng cấp cứu đến một phòng bệnh khác. Lần này là một phòng VIP, bố trí giống như một khách sạn, ghế sofa, TV, thậm chí có cả một nhà bếp. Hách Nhân ngồi ở một bên sô pha, còn đang lật xem tài liệu. Trên móc treo, bên phải Thôi Tây Sinh còn đang truyền dịch, Hách Nhân nghe thấy động tĩnh trên giường, đi tới, "Tỉnh rồi, một ngày cậu không ăn gì, truyền cho cậu một ít dịch dinh dưỡng. Bên kia trường tôi đã thông báo, nếu cậu khỏe mạnh một chút, phải trở về trường làm thủ tục nghỉ học. Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?" "Cảm giác rất không tốt, cả người mỏi nhừ mệt lả, còn muốn ngủ." Thôi Tây Sinh nhíu mày, lại nhắm hai mắt. "Đừng ngủ nữa, đứng dậy ăn chút gì đi. Dịch dinh dưỡng cũng không thể ăn như một bữa cơm, thai nhi vẫn cần thực phẩm dinh dưỡng." "Không có khẩu vị." Nhớ tới dầu mỡ trong thức ăn, nháy mắt Thôi Tây Sinh không còn khẩu vị. "Tôi đã bảo căng tin làm bữa cơm cho phụ nữ mang thai, cậu nếm thử đi." Hách Nhân đi vào phòng bếp, bưng ra đồ ăn nóng, thức ăn rất thanh đạm. Thôi Tây Sinh ăn vài miếng, không có phản ứng nôn mửa, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Một bữa cơm ăn xong, Thôi Tây Sinh có chút lên tinh thần, cũng có khí lực. Chỉ muốn đến trường để làm thủ tục nghỉ học. "Bây giờ cậu có thể đi không?" Hách Nhân đánh giá Thôi Tây Sinh, sắc mặt vẫn tái nhợt như tờ giấy. "Tôi cảm thấy rất tốt, làm xong sớm một chút cũng có thể sớm an tâm." Thôi Tây Sinh đỡ tủ đầu giường đứng lên, đầu không choáng váng, mắt không hoa, nhưng là chân không có sức, còn có chút run rẩy. "Tôi đưa cậu đi. Có tôi ở đây, làm cũng có thể nhanh chút." Hách Nhân lo lắng, phải đi theo. "Được, phiền toái viện trưởng." Hách Nhân lái xe đưa Thôi Tây Sinh trở lại đại học, lần đầu tiên Thôi Tây Sinh nhìn thấy trưởng phòng giáo vụ đại học của mình. Còn nữa, lại gặp Mạnh Giang Thiên. "Viện trưởng Hách, ngài sao còn tự mình tới, có chuyện gì gọi điện thoại phân phó một tiếng là được." "Trong điện thoại nói không rõ ràng lắm, cách cũng không xa, tự mình đến làm nhanh hơn một chút." Hách Nhân cùng chủ nhiệm kéo nụ cười giả dối khách sáo, Thôi Tây Sinh trốn ở phía sau Hách Nhân, cúi đầu cả người cứng ngắc. Không nghĩ tới thế nhưng cậu ở chỗ này gặp được Mạnh Giang Thiên. Nếu như sớm biết, hôm nay cậu khẳng định sẽ không cố gắng chống đỡ không thoải mái đến xin nghỉ học. Ánh mắt Mạnh Giang Thiên vẫn luôn ở trên người cậu, Thôi Tây Sinh tránh né tầm mắt của Mạnh Giang Thiên, trong đầu rối tinh rối mù. "Cậu giúp vị bạn học này làm trước đi, chúng tôi không vội." "Chuyện của cậu ấy đã làm xong, viện trưởng, vị bạn học Mạnh Giang Thiên này là một học bá, cậu ấy mới năm ba, đã có bệnh viện nguyện ý cho cậu ấy đi thực tập." "Cái này rất tốt. Trường chúng ta sẽ có một bác sĩ nổi tiếng khác trong năm nay... Chàng trai trẻ, bác sĩ không giống như các ngành nghề khác, mặc kệ tay nghề tốt, cũng không thể kiêu ngạo, đối mặt với bệnh nhân, phải cẩn thận tỉ mỉ. Rất nhiều bệnh tật, đều là tổng hợp cùng một chỗ, nếu bỏ sót một cái, vậy hậu quả có thể không tưởng tượng nổi." Hách Nhân nhìn thấy học sinh trẻ tuổi, liền nhịn không được muốn khuyên bảo một phen. .....
|