Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu
|
|
Chương 9: Chờ Ở Cửa
"Lời viện trưởng dạy bảo, tôi đã nhớ kỹ rồi. Sau này hành nghề y nhất định sẽ nghiêm túc kiểm tra bệnh nhân. Việc của tôi đã xong rồi, tôi xin phép đi trước." Mạnh Giang Thiên không kiêu ngạo, đi qua bên cạnh Thôi Tây Sinh, không cho Thôi Tây Sinh một ánh mắt. Thôi Tây Sinh nhịn không được nhìn trộm bóng lưng Mạnh Giang Thiên rời đi, trái tim vẫn sẽ đau, đau quặn từng cơn. "Vị bạn học Thôi Tây Sinh này, chuyện viện trưởng ngài dặn dò tôi đều đã làm xong, đây là mẫu đơn xin nghỉ học, ký tên là được rồi." Lời nói của chủ nhiệm kéo lại tầm mắt của Thôi Tây Sinh. Cười tự giễu, cậu chỉ là một người bạn tình mà thôi, hẳn là Mạnh Giang Thiên rất không muốn nhìn thấy cậu, chính mình còn giả tạo cái gì. "Tôi xem một chút." Thôi Tây Sinh nhận lấy biểu mẫu muốn ký tên mình, Hách Nhân lại cầm lên xem một lát. Cảm thấy không thành vấn đề, Hách Nhân đưa đơn cho Thôi Tây Sinh, cười nói, "Ký được rồi, mùa thu năm sau khai giảng cậu có thể tiếp tục trở về học tập." Thôi Tây Sinh cũng xem đại khái, nghỉ học một năm, mười hai tháng, cộng thêm kỳ nghỉ hè, cậu có thể nghỉ ngơi mười bốn tháng. Đi học trở lại vào mùa thu tới. "Làm phiền viện trưởng, chủ nhiệm." Thôi Tây Sinh ký tên mình. "Không phiền, bạn học Thôi dưỡng bệnh thật tốt, tôi đã xem qua thành tích của cậu, cũng không tệ, dưỡng tốt thân thể lại tiếp tục học, tương lai lại là một vị bác sĩ." Chủ nhiệm chính là biết nói chuyện, Thôi Tây Sinh được khen đến mỉm cười, tâm tình ngược lại tốt hơn một chút. Ký xong chữ, chủ nhiệm trịnh trọng thu nhận đơn xin nghỉ học, tươi cười đầy mặt đưa hai người đến cửa. Hách Nhân và chủ nhiệm còn đang khách sáo nói những lời không quan trọng, Thôi Tây Sinh đi ở phía trước, cửa mở ra, Mạnh Giang Thiên đứng ở tường đối diện cửa, khuôn mặt tuấn tú đột ngột đập vào mắt. Mặt đối mặt, mắt đối mắt, Thôi Tây Sinh sửng sốt ba giây, mạnh mẽ lui về trong phòng đóng cửa lại, rầm một tiếng, tiếng cửa đóng rung trời vang lên. "Làm sao thế? Cậu thấy không khỏe sao?" Hách Nhân cùng chủ nhiệm hoảng sợ, Hách Nhân thấy sắc mặt Thôi Tây Sinh trắng bệch, lo lắng hỏi. "Tôi... Hơi chóng mặt, tôi muốn ngồi nghỉ ngơi một chút." Hiện tại Thôi Tây Sinh có một ý niệm, không thể đi ra ngoài, nhìn về phía ghế dựa trong phòng, Thôi Tây Sinh lảo đảo chạy tới ghế dựa, đặt mông ngồi lên. Chỉ trong chốc lát, cậu đã khẩn trương toát mồ hôi lạnh. "Chóng mặt à? Không phải lại thiếu máu đó chứ? Không thể nghỉ ngơi ở đây, phải nhanh chóng trở lại bệnh viện, thiếu máu sẽ lấy mạng sống của cậu." Hách Nhân hoàn toàn không biết tâm tư của Thôi Tây Sinh, sợ cậu lại thiếu máu, lôi kéo Thôi Tây Sinh muốn đi ra ngoài. "Tôi không thiếu máu, tôi không đi ra ngoài." Thôi Tây Sinh liều mạng giãy dụa. "Đứa nhỏ này, đã như vậy rồi mà còn bướng bỉnh?" cậu phản kháng quá kịch liệt, Hách Nhân không hiểu sao lại nhìn Thôi Tây Sinh buông lỏng tay. Cửa đột nhiên bị gõ, trong nháy mắt Thôi Tây Sinh cứng ngắc, tim vọt lên cổ họng. Ngoài cửa là Mạnh Giang Thiên đang gõ cửa sao? Chủ nhiệm đi mở cửa, Thôi Tây Sinh nghe được chủ nhiệm nói chuyện" Mạnh Giang Thiên? Sao em còn quay lại?" Thôi Tây Sinh hoàn toàn bất động, ngay cả hô hấp cũng nhẹ đi rất nhiều. Hách Nhân nhận thấy được biến hóa của Thôi Tây Sinh, lông mày nhướng lên, nhìn về phía Mạnh Giang Thiên đi vào. "Em không có chuyện gì, chính là phải đến bệnh viện thực tập, hôm nay may mắn gặp được viện trưởng, muốn cùng viện trưởng thỉnh giáo một ít vấn đề bình thường không hiểu rõ." Mạnh Giang Thiên đi đến bên cạnh Hách Nhân, cách Thôi Tây Sinh một bước. Thôi Tây Sinh sống chết cúi đầu, tay nắm lấy quần áo, mu bàn tay bởi vì nắm quá chặt, mạch máu đều hiện ra. "Tôi rất vui khi được giải đáp vấn đề cho các cậu, những gì cậu không hiểu cứ việc nói." Hách Nhân liếc mắt nhìn Thôi Tây Sinh cúi đầu giả bộ đà điểu, trong lòng có suy đoán, cũng không vội vàng dẫn Thôi Tây Sinh rời đi. .....
|
Chương 10: Có Một Người Bệnh
"Gần đây tôi gặp một bệnh nhân thiếu máu, rất nghiêm trọng. Tay chân lạnh lẽo, sắc mặt tái nhợt, còn hay buồn nôn, mặc kệ dùng biện pháp gì cũng không cách nào để em ấy khôi phục, tôi cũng đến đường cùng, không biết viện trưởng có biện pháp gì hay không?" Mạnh Giang Thiên nhìn đỉnh đầu Thôi Tây Sinh nói. "Bệnh nhân của cậu là nam hay nữ? Nếu là phụ nữ, hãy suy nghĩ đến mang thai." Hách Nhân cười đến ý vị thâm trường. "Bệnh nhân của tôi là nam, không phải mang thai, trước đây cũng không có tiền sử bệnh thiếu máu. Tôi thấy em ấy và bạn học này có một chút giống nhau, không biết bạn học Thôi là nguyên nhân gì dẫn đến thiếu máu?" Nghe được tên của mình, cái đầu Thôi Tây Sinh cúi thấp hơn, đều sắp chui vào trong ngực. "Nguyên nhân bệnh của bạn học Thôi rất phức tạp, không thể nói rõ ràng một câu hai câu. Bạn học Thôi thiếu máu là một biến chứng gây ra bởi các bệnh khác, không chỉ đơn giản là thiếu máu." "Rất nghiêm trọng sao?" "Rất nghiêm trọng." "Nghiêm trọng đến mức phải nghỉ học?" "Không nghỉ học thì mạng cũng không còn." Mạnh Giang Thiên nhíu mày, nhìn đỉnh đầu Thôi Tây Sinh, "Bạn học Thôi phải nằm viện mãi ư?" "Bệnh của cậu ấy rất hiếm, phải nghỉ học một năm, tôi tự mình chữa trị cho cậu ấy. Ngay tại bệnh viện đại học Hoa Phong của chúng tôi. Thời gian không còn sớm, tôi có việc bận, phải dẫn bạn học Thôi về trước.... Nếu cậu còn thắc mắc về thiếu máu, cậu có thể đến phòng 506 của Bệnh viện đại học Hoa Phong tìm tôi. Bạn học Thôi nghỉ ngơi ở đó, tôi hay đến phòng cậu ấy thường xuyên." "Tôi sẽ đi làm phiền viện trưởng." "Bạn học Thôi, chúng ta đi nào." Hách Nhân kéo Thôi Tây Sinh lên. Thôi Tây Sinh vẫn cúi đầu, ngoan ngoãn đi theo Hách Nhân rời khỏi phòng chủ nhiệm. Tầm mắt phía sau mãnh liệt giống như muốn chọc thủng gáy cậu. Chống lại tầm mắt sau gáy, bước chân Thôi Tây Sinh cứng ngắc đi ra khỏi phòng chủ nhiệm, chân trái không cẩn thận vấp đúng chân phải, Thôi Tây Sinh một phát lảo đảo. Mắt thấy sắp ngã xuống, trong lúc khẩn cấp, đầu Thôi Tây Sinh chỉ có ý niệm không thể để đứa bé trong bụng hỏng, theo bản năng ôm lấy bụng, nhắm mắt lại, chờ đợi hôn đất. Cánh tay bị kéo mạnh, Thôi Tây Sinh bị kéo nửa vòng quỳ trên mặt đất. Hách Nhân lẹ tay lẹ mắt kéo Thôi Tây Sinh lại, "Không có việc gì chứ, đầu lại choáng váng sao?" "Không có việc gì." Tim Thôi Tây Sinh đập thình thịch, sờ sờ bụng, không có gì khác thường, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Đỡ cánh tay Hách Nhân đứng lên, vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy Mạnh Giang Thiên nhìn chăm chú vào cậu, chẳng qua là anh hơi gần một chút, gần đến mức cậu có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt Mạnh Giang Thiên. Nhãn cầu của Mạnh Giang Thiên không phải màu nâu của người châu Á, mà là một đôi mắt đen thuần khiết thâm sâu lạnh lùng, Thôi Tây Sinh không nhìn thấy một tia quan tâm nào trong mắt anh. Cậu hiện tại yếu ớt như vậy, đều là bởi vì mang thai con của người này, đều là người trước mắt hại, mà anh lại chỉ coi cậu là bạn tình. Đột nhiên Thôi Tây Sinh thấy ấm ức, cừu hận trừng mắt nhìn Mạnh Giang Thiên một cái, chân cũng cứng ngắc, tê dại đi ra ngoài. Mạnh Giang Thiên vẫn không buông lỏng lông mày ra, đứng ở cửa nhìn bóng lưng Thôi Tây Sinh và Hách Nhân rời đi, như có điều suy nghĩ. "Viện trưởng, tôi muốn đổi phòng bệnh." Trên xe trở về bệnh viện, tâm tình Thôi Tây Sinh rất không tốt, buồn bực nói. "Cậu biết Mạnh Giang Thiên kia?" Hách Nhân cười, giống như đang nhìn một đứa nhỏ giận dỗi. "Không biết." Nghe được cái tên này, tâm tình Thôi Tây Sinh càng buồn bực. "Cậu ấy cũng là cha của đứa bé đi." Hách Nhân ngước mắt lên, từ gương chiếu hậu nhìn thấy khuôn mặt khiếp sợ của Thôi Tây Sinh. .....
|
Chương 11: Bệnh Truyền Nhiễm
"Anh ấy không phải!" Thôi Tây Sinh vẫn cứng miệng như cũ. "Tôi thấy cậu ấy rất quan tâm đến cậu, ở cửa chờ, còn tìm cơ hội hỏi thăm bệnh của cậu." "Nếu anh ấy quan tâm đến tôi, tôi sẽ không khó chịu như bây giờ. Viện trưởng, tôi không muốn gặp anh ấy, cũng không muốn anh ấy biết tôi có thai, ngài đổi phòng cho tôi đi." "Cậu ấy đã biết cậu ở trong bệnh viện, nếu muốn gặp cậu, bệnh viện chúng tôi cũng không có quyền ngăn cản, cậu đổi phòng cũng vô dụng." "Chỉ cần không nói với anh ấy. Bằng không, tôi không nằm viện, tùy tiện tìm một nơi gần bệnh viện, có việc tôi liền đến viện tìm ông." "Đừng phiền như vậy, tôi giúp cậu ngăn cản cậu ấy là được." Hách Nhân còn muốn khuyên nhủ, thấy sắc mặt Thôi Tây Sinh trong gương chiếu hậu khó coi dọa người, thu hồi lời nói đến bên miệng, tạm thời đáp ứng Thôi Tây Sinh. Hai người trẻ tuổi này cũng không biết náo loạn cái gì, nhưng Hách Nhân nhìn ra được, Mạnh Giang Thiên kia vẫn để ý Thôi Tây Sinh. Trở lại bệnh viện, cậu ở phòng 505, ngay bên cạnh 506. Thôi Tây Sinh giật giật con mắt nhìn Hách Nhân, đều nói mang một thai ngốc ba năm*, viện trưởng này là ở trên người cậu thí nghiệm thật giả những lời này sao? (*) Có nghĩa là việc mang thai làm cho người phụ nữ buồn rầu và đãng trí."Yên tâm đi, phòng Vip cũng không phải thích vào là vào, tuy rằng ở ngay bên cạnh, nhưng không có sự đồng ý của cậu, ai cũng không vào được." Tuy rằng Thôi Tây Sinh vẫn không hài lòng, nhưng hiện tại ăn nhờ ở đậu, tiền thuốc men còn là Hách Nhân trả, cậu cũng không nói gì thêm. Thôi Tây Sinh ở lại bệnh viện, thời điểm mang thai lúc buổi sáng nôn mửa là tồi tệ nhất. Mỗi ngày Hách Nhân đều đến kiểm tra cho Thôi Tây Sinh, sắp xếp bữa ăn phụ nữ mang thai cho cậu, dùng hết y thuật cả đời của mình, cũng không cách nào ngăn cản được Thôi Tây Sinh gầy gò. Thiếu máu nặng khiến Thôi Tây Sinh nằm trên giường bệnh cả ngày, mơ mơ màng màng ngủ, đôi khi có thể ngủ cả ngày. Hách Nhân muốn nghiên cứu virus trong máu Thôi Tây Sinh rốt cuộc là cái gì, nhưng Thôi Tây Sinh thiếu máu đến mức ngay cả thân thể của mình cũng không cung cấp được, nào còn dư thừa để Hách Nhân làm nghiên cứu. Thôi Tây Sinh mơ màng tỉnh lại, bị tiếng ồn ào bên ngoài phòng bệnh đánh thức. Gần đây hình như bệnh viện có rất nhiều bệnh nhân đến, mỗi ngày đều có thể nghe được tiếng gào thét không giống tiếng người của những người đó, làm cho mấy ngày nay cậu luôn ngủ không ngon. Khát nước lợi hại, Thôi Tây Sinh đỡ đầu chậm rãi ngồi dậy, mỗi lần cậu tỉnh ngủ đều phải uống nước, ở trên tủ đầu giường của cậu, Hách Nhân vẫn luôn đặt sẵn nước ấm. Vừa uống vài ngụm, Hách Nhân đã đẩy cửa tiến vào, sắc mặt không tốt. Thấy Thôi Tây Sinh tỉnh, khuôn mặt tươi cười lộ ra "Tỉnh rồi à, hôm nay cảm giác thế nào?" "Vẫn như cũ. Ngoài đó có chuyện gì xảy ra thế?" "Lại có một bệnh nhân phát điên, gần đây hẳn là có dịch bệnh bùng phát, cậu ở trong phòng không được chạy loạn, miễn cho nhiễm trùng. Để tôi truyền cho một ít dịch dinh dưỡng, tôi còn phải quay lại giúp đỡ mọi người. Gần đây rất bận, cậu phải tự chăm sóc bản thân." "Là bệnh truyền nhiễm gì? Tôi nghe bọn họ kêu rất kinh người." Thời gian nửa tháng, mu bàn tay Thôi Tây Sinh đã bị đâm xanh, Hách Nhân tìm một chỗ trên cổ tay, đâm từng chút từng chút một. "Loại bệnh truyền nhiễm đột ngột bùng phát này phải nghiên cứu mới có thể biết là chuyện gì xảy ra. Cậu an tâm ở trong phòng bệnh, hiện tại bên ngoài rất lộn xộn. Khóa cửa lại, nếu ai đó gõ cửa, hãy nhìn vào mắt họ. Lần này bệnh truyền nhiễm hơi dữ dội, bệnh nhân sẽ phát điên, còn thích cắn người. Những tên điên kia trên cơ bản sắc mặt đều có màu xám xanh của người chết, trước khi mở cửa nhất định phải nhìn kỹ rõ ràng." "Nghiêm trọng như vậy?" "Là rất tà môn. Được rồi, sau khi truyền xong tự rút ra, cũng không biết khi nào tôi mới quay lại được.." .....
|
Chương 12: Đột Biến
Hách Nhân vội vàng ra khỏi cửa, trong nháy mắt mở cửa, Thôi Tây Sinh lại nghe được tiếng gào thét thê lương bên ngoài. Càng nghĩ càng cảm thấy dọa người, Thôi Tây Sinh xuống giường, đẩy giá đỡ, đi tới cửa, khóa trái cửa mới cảm thấy an tâm một chút. Phải tự mình rút kim ra, Thôi Tây Sinh cũng không dám ngủ nữa, lấy điện thoại ra lật xem tin tức ăn dưa, hôm nay hot search có chút không giống, hơn mười hot search phía trước đều nói cùng một chuyện. Một loại virus mới đang lưu hành trên toàn thế giới, những người bị nhiễm bệnh sẽ suy yếu với tốc độ rất nhanh, cuối cùng các tế bào toàn thân chết nhanh chóng, thối rữa. Trên mạng có mấy tấm ảnh, Thôi Tây Sinh tò mò liếc mắt một cái, nhất thời bị máu thịt thối rữa làm cho buồn nôn. Một trận cảm giác buồn nôn dâng lên trong họng, Thôi Tây Sinh vội vàng che miệng, lôi kéo giá đỡ từng chút từng chút xông vào phòng vệ sinh, lại một trận nôn mửa điên cuồng. Thẳng đến khi cảm giác dạ dày nôn mửa đều co rút, Thôi Tây Sinh mới nằm sấp trên bồn rửa mặt thở hổn hển. Từng giọt kim tiêm bởi vì nôn mửa kịch liệt đã nghiêng, máu đều chảy ngược về ống, Thôi Tây Sinh dứt khoát rút ra, hiện tại cậu rất mệt mỏi, muốn ngủ một giấc, không có thời gian đi chờ dịch dinh dưỡng truyền xong. Vịn vách tường từ phòng vệ sinh đi ra, tiếng ồn ào ngoài cửa hình như lớn hơn rất nhiều, Thôi Tây Sinh cẩn thận nghe một lát, lần này ngoại trừ tiếng gào thét của những bệnh nhân kia, tựa hồ còn có tiếng người bình thường hoảng sợ thét chói tai. Thôi Tây Sinh nhìn từ mắt mèo trên cửa phòng, toàn bộ tầng năm đều là phòng VIP, người ít nhân viên y tế cũng không nhiều, trên hành lang cũng không có người. Thôi Tây Sinh do dự trong chốc lát, vẫn mở cửa, thò đầu ra ngoài xem xét tình huống. Cửa mở ra, âm thanh hỗn loạn truyền tới càng thêm rõ ràng, phòng 505 ở cuối hành lang đếm ngược gian thứ hai, cả hành lang đều không có người, Thôi Tây Sinh lại nghe thấy tiếng khóc thê lương trong phòng bệnh 502 đối diện. Trong phòng 502 dường như đang đánh nhau, ngoài tiếng khóc và tiếng gào thét, còn có từng đợt tiếng binh binh bộp bộp đập phá đồ đạc. Thôi Tây Sinh không muốn gây nhiều chuyện, đang muốn đóng cửa, cửa phòng 502 đột nhiên bị mở ra, một người phụ nữ trung niên toàn thân đầy máu kinh hoảng chạy ra. Nhìn thấy Thôi Tây Sinh ở đối diện, người phụ nữ trung niên tựa hồ thấy được hy vọng, chạy thẳng về phía Thôi Tây Sinh, trong miệng vừa phun ra máu, vừa kêu cứu "Cứu tôi, cứu tôi!" Hành lang cũng không rộng, khoảng cách không tới ba mét, người phụ nữ trung niên hai bước vọt tới, hai tay mang theo máu gắt gao bắt lấy Thôi Tây Sinh. "Gừ!" Thôi Tây Sinh bị người phụ nữ trung niên làm cho kinh ngạc đứng tại chỗ, sửng sốt một thoáng, trong phòng 502 lại lao ra một người. Khuôn mặt xám xịt, cơ thể thối rữa, mùi hôi thối xông thẳng vào chóp mũi, giống hệt với hình ảnh của những bệnh nhân bị nhiễm virus trên mạng. Quái nhân chân tay không phối hợp đuổi theo, ngã trái ngã phải lao về phía người phụ nữ trung niên. "Mau vào phòng." Người phụ nữ trung niên kinh hoảng thất thố, khóc lóc đẩy Thôi Tây Sinh một phen, Thôi Tây Sinh lảo đảo một cái, ngã ngồi trên mặt đất. Mông đau ê ẩm, Theo bản năng Thôi Tây Sinh lại ôm lấy bụng. Người phụ nữ trung niên theo sát vào phòng, mạnh mẽ đóng cửa lại, loạt xoạt khóa trái cửa. Quái nhân bên ngoài nằm sấp trên cửa, gào thét cào cào, cũng không biết dùng cái gì cào, cửa phòng bệnh bằng tấm thép bị cào ken két vang lên. Tiếng cọ xát chói tai kích thích đầu từng đợt đau đớn. Bụng cũng co giật một chút, Thôi Tây Sinh cảm giác được bụng có chút quặn thắt. Sờ bụng, cậu giãy dụa đứng lên, muốn gọi điện thoại cho Hách Nhân. Người phụ nữ trung niên lướt qua cậu, đập cậu ngồi trở lại mặt đất! .....
|
Chương 13: Người Phụ Nữ Trung Niên
Người phụ nữ trung niên chạy đến cửa sổ, trốn sau giường bệnh, hoảng sợ nhìn chằm chằm vào cửa phòng. Căn bản không để ý tới Thôi Tây Sinh, đối với việc đẩy ngã Thôi Tây Sinh cũng không có bất kỳ ý tứ xin lỗi nào. Trong lòng Thôi Tây Sinh tức giận, chỉ là cả người khó chịu, không có sức lực cùng người phụ nữ trung niên cãi nhau, chống tay chậm rãi đứng lên, bụng lại quặn một chút, cảm giác càng đau. Thôi Tây Sinh đỡ tường trở lại bên cạnh giường bệnh, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, gọi điện cho Hách Nhân. Dường như Hách Nhân đang bận, cũng không kết nối được, một phút sau, điện thoại di động không ai nghe, tự động cúp máy. Thôi Tây Sinh nhíu mày, bụng co rút đau đớn, cậu suy nghĩ một chút, lại gọi một lần nữa. Điện thoại di động của Hách Nhân vẫn không kết nối được, Thôi Tây Sinh không bỏ cuộc tiếp tục gọi, hoàn toàn không chú ý tới sự khác thường của người phụ nữ trung niên sau giường bệnh. Người phụ nữ trung niên vốn khóc, đột nhiên cả người bắt đầu co giật, miệng phun ra bọt máu từng đợt, hộc máu, trong máu tựa hồ còn trộn lẫn một ít mảnh nội tạng. Tròng mắt lật lên, mắt đen dần dần mất đi màu sắc, biến thành màu xám trắng, huyết sắc trên mặt cũng đang biến mất, một khuôn mặt đỏ bừng vì sợ hãi trong thời gian ngắn bay màu, bắt đầu biến thành màu xanh trắng. Người phụ nữ trung niên ngã trên mặt đất co giật một lúc rồi bất động, Thôi Tây Sinh gọi điện thoại bốn năm lần, đều không liên lạc được cho Hách Nhân. Nhíu mày buông di động xuống, Thôi Tây Sinh sờ bụng, trấn an đứa bé, quay đầu lại không thấy người phụ nữ trung niên, Thôi Tây Sinh vòng qua giường bệnh, nhìn thấy người phụ nữ ngã xuống đất. "Này, cô không sao chứ? Tỉnh dậy, tỉnh dậy đi." Thôi Tây Sinh đẩy người phụ nữ trung niên, vẫn không nhúc nhích. Thôi Tây Sinh đưa tay dò xét ở chóp mũi của người phụ nữ trung niên, không có hô hấp! Ở cổ phải thử mạch, không đập! Nắm lấy cổ tay để bắt mạch, cũng không đập! Thôi Tây Sinh trừng mắt nhìn người phụ nữ trung niên, vừa rồi người phụ nữ này mặt đỏ tai hồng, đẩy cậu còn dùng khí lực thật lớn, tuy rằng toàn thân đầy máu, nhưng tuyệt không giống bộ dáng sắp chết. Cậu cũng chỉ là gọi mấy cuộc điện thoại, không quá mười phút, người phụ nữ này liền sao vậy? Chẳng lẽ là động mạch chủ ở chỗ nào bị vỡ? Nhưng vết máu bên cạnh người phụ nữ rất ít, tuyệt đối không giống bộ dáng chảy máu động mạch. Tiếng cào ngoài cửa đột nhiên dừng lại, quái nhân ở cửa không cào được cửa sắt, dần dần gào thét đi xa. Không còn tiếng cào cửa gây phiền nhiễu, bên tai thanh tịnh, Rốt cục Thôi Tây Sinh thoải mái hơn một chút. Bên cạnh bàn có găng tay trắng Hách Nhân để lại, Thôi Tây Sinh đeo vào, kiểm tra tình huống của người phụ nữ trung niên, trong phòng này đột nhiên một người chết, cậu dù sao phải biết rõ nguyên nhân cái chết, cũng không thể liên lụy đến trên người mình. Trên người người phụ nữ ngoại trừ trên cánh tay hình như bị cắn một cái, ngược lại không có vết thương gì khác. Chỉ là vết thương trên cánh tay người phụ nữ trong trợn mắt há mồm của Thôi Tây Sinh, nhanh chóng thối rữa, mùi tanh hôi cùng mùi trên người quái nhân ngoài cửa kia giống nhau như đúc. Dạ dày Thôi Tây Sinh bị kích thích run rẩy, vừa quay người liền bắt đầu nôn khan, chỉ là vừa mới nôn qua không lâu, trong dạ dày không có gì, nôn ra một ít nước chua. Thôi Tây Sinh nôn ra lại bắt đầu mơ mơ màng màng, cánh tay đột nhiên bị người gắt gao nắm chặt, cậu hoảng sợ, hơn nữa có đau đớn trên cánh tay, Thôi Tây Sinh một phát thanh tỉnh. Vừa quay đầu, cậu sợ tới mức tim ngừng đập vài giây. Người phụ nữ trung niên vốn đã chết đột nhiên sống lại, con ngươi xám xịt gắt gao nhìn chằm chằm Thôi Tây Sinh, há miệng, chậu máu to trong miệng tản ra mùi hôi thối, người phụ nữ nhào nhanh về phía cậu. Căn bản Thôi Tây Sinh không kịp né tránh, hai tay theo bản năng ôm lấy bụng, rụt cổ nhắm hai mắt lại. .....
|