Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu
|
|
Chương 19: Chạy Trốn
Mạnh Giang Thiên xoay người, vị trí của Lưu An Na liền biến thành chắn trước người anh, Lưu An Na kinh hoàng, lập tức chạy ra phía sau Mạnh Giang Thiên. "Ha ha, nhìn thấy zombie nôn thành như vậy, về sau mỗi ngày đều phải đối mặt với zombie, cho cậu nôn chết luôn. Vì cậu không chấp nhận bạn gái tôi, tôi sẽ đưa cô ấy đi. Nhưng mà lời nói trêu chọc, mặt các cậu tôi đều nhớ kỹ, về sau đừng để tôi gặp lại các cậu. Nếu không, gặp một người, tôi sẽ bắt làm khẩu phần ăn cho bạn gái tôi một lần. Mấy người các cậu không ai có thể chạy!" Vương Vũ để lại lời tàn nhẫn, lại hung tợn trừng mắt nhìn Thôi Tây Sinh đang nôn mửa một cái, biến mất tại chỗ. Dị năng hệ không gian so với hệ gió của Mạnh Giang Thiên chạy còn nhanh hơn. "Tên chó chết này, thức ăn chúng ta tìm được đều để ở trong không gian của nó." Một chàng trai tức giận nhìn Vương Vũ biến mất. Lại có chút tức giận nhìn về phía Mạnh Giang Thiên, "Cậu cách gần như vậy, sao không ngăn cản nó. Nhiều người như này, chúng ta đi đâu tìm được nhiều đồ ăn như thế." "Tôi không phải thuộc hạ của cậu, đừng khoa tay múa chân với tôi." Mạnh Giang Thiên không vui nhìn chàng trai. "Tôi không khoa tay múa chân với cậu, tôi chỉ nói ra sai lầm của cậu. Hiện tại mỗi người đều nguy hiểm, nếu như chúng ta không đoàn kết lại, sớm muộn gì cũng sẽ bị zombie đánh phá. Chúng ta là những người rất may mắn thức tỉnh dị năng, nhưng dù sao những người may mắn như chúng ta cũng chỉ có một bộ phận rất ít." "Tôi nghĩ chúng ta thức tỉnh dị năng là để bảo vệ những người không có khả năng tự bảo vệ mình. Nếu chúng ta đã cứu bọn họ, nhất định phải chịu trách nhiệm đến cùng. Bây giờ chúng ta không tìm thấy giáo viên, và tôi, với tư cách là hội trưởng học sinh, có nghĩa vụ bảo vệ họ." "Vậy một mình cậu bảo vệ đi, tôi chỉ bảo vệ người tôi để ý." Mạnh Giang Thiên lạnh lùng cười, kéo tay Lưu An Na ra, xoay người đi về phía Thôi Tây Sinh. "Mạnh Giang Thiên!" Hội trưởng học sinh tức giận hô to tên Mạnh Giang Thiên, hiên ngang lẫm liệt tiếp tục nói, "Cậu là dị năng giả, cậu cứ như vậy khoanh tay đứng nhìn, cậu có xứng đáng với dị năng của cậu không?" Mạnh Giang Thiên cười lạnh một tiếng, cũng không muốn tranh luận với hội trưởng học sinh có mạch não ba pha này. Đi đến bên tường bỏ tay Lưu An Na ôm chặt lấy mình, đỡ Thôi Tây Sinh ngồi dậy. Thôi Tây Sinh nôn mửa đến mệt lả, cả người không có sức lực, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm ở trong ngực Mạnh Giang Thiên. Mạnh Giang Thiên dùng ống tay áo lau bùn đất bởi vì nôn ra nước chua dính lên mặt Thôi Tây Sinh, một chút cũng không ngại bẩn. Nhìn khuôn mặt tái nhợt giống như zombie của Thôi Tây Sinh, Mạnh Giang Thiên giữ cổ tay cậu muốn bắt mạch. Đột nhiên Thôi Tây Sinh bừng tỉnh, cả người cũng bộc phát ra sức lực, mạnh mẽ rút cổ tay mình về, suy yếu lại kiên định nói, "Đừng đụng vào tôi." Mạnh Giang Thiên nhíu mày, lạnh mặt nhìn Thôi Tây Sinh chốc lát, không cưỡng ép nữa, tay xuyên qua đôi chân cong cong của Thôi Tây Sinh ôm cậu lên. Lúc này đây Thôi Tây Sinh không từ chối, cậu thật sự không có sức lực tự mình đi bộ. Hàng lông mày thanh tú của Lưu An Na nhíu còn sâu hơn Mạnh Giang Thiên, mắt nhìn Thôi Tây Sinh trong lòng Mạnh Giang Thiên, ánh mắt lóe lên. Cô vẫn cho rằng Mạnh Giang Thiên khi ở tận thế, ngoại trừ người nhà của anh, hẳn là chỉ để ý đến cô. Đây cũng là nguyên nhân cô ở nước ngoài phát hiện zombie, lập tức chạy về nước tìm Mạnh Giang Thiên. Lưu An Na và Mạnh Giang Thiên cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hai nhà bọn họ chính là hàng xóm. Một tháng trước cô gọi điện thoại cho gia đình, từ miệng cha mẹ cô nghe nói, cha mẹ Mạnh Giang Thiên nói với bọn họ anh xảy ra chút vấn đề, căn cứ vào miêu tả của cha mẹ cô, rất nhanh Lưu An Na phán đoán ra Mạnh Giang Thiên thức tỉnh dị năng. .....
|
Chương 20: Lựa Chọn
Ở nước ngoài có dị năng giả xuất hiện, bọn họ ỷ vào dị năng làm xằng bậy, nước ngoài đã không còn an toàn. Khi Lưu An Na về nước liền tới tìm Mạnh Giang Thiên, mà anh cũng không ngoài dự liệu của cô, trong lòng vẫn có cô, bọn họ thuận lý thành chương ở cùng một chỗ. Vì lôi kéo dị năng giả Mạnh Giang Thiên này, Lưu An Na không ngừng tìm hiểu rõ cuộc sống của Mạnh Giang Thiên, dung nhập vào vòng tròn sinh hoạt của anh. Nhưng Lưu An Na luôn cảm thấy Mạnh Giang Thiên đối với cô không lạnh không nóng, ngoại trừ mấy ngày mới trở về, Mạnh Giang Thiên đối với cô coi như nhiệt tình, nhưng cũng không duy trì được một tuần, Lưu An Na rõ ràng cảm giác được anh xa lánh mình. Cô vẫn luôn tìm kiếm vấn đề giữa bọn họ, bạn bè của Mạnh Giang Thiên cô đều đã gặp qua, không có người đáng ngờ. Nhưng hôm nay hình như cô tìm được người đáng ngờ kia, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy qua Mạnh Giang Thiên để ý một người như vậy, phần để ý này đã vượt qua quan hệ bạn bè. Lưu An Na không muốn tin tưởng Mạnh Giang Thiên sẽ thích đàn ông, hơn nữa còn là một tên đàn ông không có gì hơn người. Hay là họ có mối quan hệ khác? Về sau phải tập trung chú ý Thôi Tây Sinh này. Mạnh Giang Thiên không nghe thấy tâm tư quanh co của Lưu An Na, ôm Thôi Tây Sinh, dưới chân gió đã ngưng tụ, lúc nào cũng có thể đi. Quay đầu nói với Lưu An Na, "Cô muốn đi theo tôi, hay là đi theo bọn họ?" "Tất nhiên là theo anh. Giang Thiên ca ca, anh cũng không thể ném em đi." Lưu An Na ngạc nhiên nhìn Mạnh Giang Thiên, vội vàng bắt lấy cánh tay anh. Cô vẫn cho rằng ở chỗ này mình hẳn là người duy nhất Mạnh Giang Thiên quan tâm, Thôi Tây Sinh nằm ngoài dự liệu của cô. Nhưng nhìn tư thế của Mạnh Giang Thiên, hình như không có ý muốn dẫn cô rời đi, thế mà còn cho cô đường lựa chọn. Nhưng cô không muốn cái lựa chọn này, đây là không coi trọng cô, điều này làm cho cô vừa kinh ngạc vừa tức giận. Rốt cuộc làm sao cô so ra kém một tên đàn ông, còn là một tên đàn ông yếu đuối thấy máu là nôn đến đi gặp Diêm Vương. "Vậy giữ chặt, cô rơi tôi không đỡ đâu." Mạnh Giang Thiên gật đầu không sao cả, gió dưới chân càng lớn. Một câu nói khiến Lưu An Na nghẹn ngào muốn hộc máu, khuôn mặt Lưu An Na âm trầm, hai tay gắt gao bám lấy cánh tay Mạnh Giang Thiên ôm Thôi Tây Sinh. Đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm vào gáy Thôi Tây Sinh đầy thù địch. "Mạnh Giang Thiên, cậu đứng lại cho tôi." Hội trưởng học sinh là một dị năng giả hệ nước, dòng nước xuất hiện từ hư không vây quanh ba người Mạnh Giang Thiên, dường như dòng nước mãnh liệt muốn nhấn chìm ba người. "Muốn đánh nhau phải không?" Mạnh Giang Thiên lạnh mặt, gió bên cạnh gào thét cực nhanh xoay tròn, chậm rãi hình thành một vòng lốc xoáy ngăn cản dòng nước. Thân Mạnh Giang Thiên ở trung tâm cơn lốc xoáy, Thôi Tây Sinh nhìn gió to bốn phía, ở giữa một chút gió cũng không cảm nhận được. Lần đầu tiên quan sát dị năng ở cự ly gần như vậy, Tạm thời Thôi Tây Sinh quên choáng váng do nôn nghén, tò mò xoay đầu đánh giá. Mạnh Giang Thiên nhìn cái đầu xù xì trong ngực, lạnh lùng trên mặt hòa tan một chút. "Tôi không có ý định đánh nhau! Mạnh Giang Thiên, cho dù cậu là dị năng giả, cậu có thể bảo vệ hai người bọn họ khỏi zombie, nhưng cậu có cam đoan tìm được đủ thức ăn cho họ ăn không? Cậu có thể đảm bảo trong suốt bốn mùa cậu tìm thấy quần áo cho họ không? Cậu có đảm bảo có thuốc chữa bệnh khi họ bị bệnh không? Về sau những tài nguyên này nhất định sẽ bị các thế lực lớn cướp đoạt sạch sẽ, một mình cậu lợi hại hơn nữa, cũng không cách nào chống lại những thế lực lớn sẽ xuất hiện sau này." .....
|
Chương 21: Cô Chăm Sóc Em Ấy
"Tôi nghe nói quân đội đã tiêu diệt zombie, cứu viện con người. Miễn là chúng ta ở lại đây, đợi đến khi quân đội đến cứu chúng ta. Đến lúc đó gia nhập quân đội, một dị năng giả như cậu nhất định sẽ được hoan nghênh, người cậu quan tâm cũng sẽ nhận được vật tư sinh hoạt tốt hơn. Cậu nhìn bạn học trong ngực cậu, đều học y dược, khẳng định sắc mặt của cậu ấy không chỉ là bởi vì nhìn thấy zombie mà nôn mửa." "Nếu cậu đi, cậu có chắc chắn có thể chữa khỏi cho cậu ấy không? Mạnh Giang Thiên, chúng tôi cần cậu, những bạn học được cứu trở về cũng cần cậu, tôi không có ý muốn ra lệnh cho cậu, tôi chỉ muốn cậu ở lại giúp chúng tôi." Hội trưởng học sinh nói đến là triết lý, lời nói thấm thía, tình cảm nồng nàn. Không hổ là người thường xuyên báo cáo, miệng lưỡi lưu loát, lý do từng cái từng cái một. Vốn Mạnh Giang Thiên nghe rất thờ ơ, nhưng hội trưởng học sinh nói đến bệnh của Thôi Tây Sinh, anh vẫn lung lay. Thôi Tây Sinh vẫn không cho anh bắt mạch, cũng không nói rốt cuộc bị bệnh gì, dị năng của anh không thể chữa bệnh, cho dù anh học đông y, không có thuốc anh cũng bó tay. Tầm mắt Mạnh Giang Thiên nhìn về phía bệnh viện, không biết nơi đó thế nào rồi, hẳn là zombie sẽ không ăn thuốc bắc. Có lẽ sẽ có người giống như trong sách viết, thức tỉnh dị năng chuyên trị bệnh, tìm kiếm ở chỗ thế lực lớn chắc sẽ tìm được. Tâm tư Mạnh Giang Thiên xoay chuyển, cuối cùng vẫn thu lại lốc xoáy, lạnh lùng nhìn hội trưởng học sinh, "Tôi sẽ ở lại hỗ trợ, nhưng tôi chỉ cứu người, đừng trông cậy tôi làm cái khác." "Đương nhiên, cậu có thể hỗ trợ cứu người tôi đã rất cảm ơn trời đất. Chúng tôi chăm sóc họ là được. Bạn học Mạnh Giang Thiên, tôi xin lỗi, vừa nãy là tôi quá nóng vội, tuyệt đối tôi không có ý ra lệnh cho cậu." Hội trưởng học sinh rất vui mừng, thành kính cúi gập 90 độ. Thôi Tây Sinh nhìn bộ dáng mừng rỡ của hội trưởng học sinh, trong lòng không khỏi thầm nghĩ. Đầu năm nay, gặp nguy hiểm thế mà còn có người công tâm như vậy, bận rộn cứu người khác, cũng có gì đó rất quái dị. Mạnh Giang Thiên lấy áo khoác của mình trải trên mặt đất, nhẹ nhàng đặt Thôi Tây Sinh lên, ôn nhu kỳ lạ. Thôi Tây Sinh trở mặt nhìn Mạnh Giang Thiên, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*, tên này muốn làm gì? (*) Có nghĩa là biểu hiện, tỏ ra, không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm."Ngoan ngoãn đợi một chút, tôi cũng không phải zombie, sẽ không ăn em." Ánh mắt cảnh giác của Thôi Tây Sinh khiến Mạnh Giang Thiên nhíu mày, lạnh mặt nói. Thôi Tây Sinh cúi đầu, cảm giác choáng váng lại sộc lên, lười so đo với Mạnh Giang Thiên, lung lay dựa vào tường muốn nằm xuống ngủ một giấc. Mạnh Giang Thiên nhìn Thôi Tây Sinh một chút, nói với Lưu An Na ở một bên, "Tôi muốn ra ngoài một lát, cô giúp tôi chăm sóc em ấy." "Em chăm sóc cậu ta!?" Lưu An Na mở to hai mắt, rất kích động chỉ vào Thôi Tây Sinh. Đây rất có thể là tình địch của cô, thế mà Mạnh Giang Thiên còn bảo cô chăm sóc tình địch!? Không phải đây là khinh người quá đáng sao? sao lại có lý lẽ như vậy? Lập tức ánh mắt lạnh như băng của Mạnh Giang Thiên nhìn tới, trong nháy mắt Lưu An Na ý thức được mình có chút kích động, thu lại cảm xúc, cười giải thích, "Ý em là, bạn học Thôi hình như bị bệnh, em không phải bác sĩ, em sẽ không chăm sóc được." "Cô chỉ cần nhìn em ấy, không cần phải chữa trị gì cả. Tôi hy vọng khi tôi trở lại, em ấy cũng giống như bây giờ." Mặt Mạnh Giang Thiên không chút thay đổi nhìn Lưu An Na, cũng không đợi Lưu An Na trả lời, một cơn gió thổi đi. "A, chờ một chút..." Tiếng hô của Lưu An Na theo gió phiêu tán, quay đầu nhìn về phía Thôi Tây Sinh, Thôi Tây Sinh cũng nhìn Lưu An Na. .....
|
Chương 22: Một Đoá Bạch Liên
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lát, Lưu An Na co giật khóe miệng vẽ ra nụ cười xấu hổ, "Cậu không thoải mái ở đâu? Có muốn uống nước hay không?" "Không uống, tôi muốn ngủ một lát." Thôi Tây Sinh cũng rất xấu hổ, thật sự ngồi rất mệt, thả lỏng nằm trên áo khoác của Mạnh Giang Thiên. "Bạn học Thôi, thân thể cậu hình như không tốt, cậu bị bệnh sao?" Biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng, Lưu An Na cười tươi như hoa, ngồi bên cạnh Thôi Tây Sinh. "Nói cô cũng không hiểu, tôi muốn nghỉ ngơi, nếu cô nhàm chán thì hãy đi tìm người khác tán gẫu." Thôi Tây Sinh đuổi người. Có lẽ bị Thôi Tây Sinh đuổi một lần, lúc này Lưu An Na cũng không xấu hổ, da mặt dày thêm một tầng "Giang Thiên ca ca bảo tôi chăm sóc cậu, tôi cũng không thể chạy loạn. Bạn học Thôi, cậu và Giang Thiên ca ca làm sao quen biết nhau?" "..." Thôi Tây Sinh lựa chọn trầm mặc không nói. "Cậu và Giang Thiên ca ca có phải quan hệ rất tốt hay không? Hình như anh ấy rất để ý cậu." “......” "Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi, cùng tuổi với Giang Thiên ca ca sao?" “......” "Hai người có phải bạn cùng lớp không? Bạn bè của Giang Thiên ca ca hình như đều không biết cậu." "Ùng ục..." "Bạn học Thôi, cậu đói bụng không?" "Tôi không đói, tôi chỉ muốn ngủ một giấc, cô có thể im lặng không?" Thôi Tây Sinh không thể nhịn được nữa, hung dữ nhìn về phía Lưu An Na. "Ùng ục..." Chính là bụng không phối hợp lắm, tiếng động cực lớn làm cho khuôn mặt Thôi Tây Sinh lập tức đỏ lên, hiện tại hận không thể lập tức chui vào đống zombie. Nôn nghén một tháng, cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy đói, ở thời điểm mấu chốt như vậy lại đả đảo, cái bụng này thật sự làm cậu mất mặt. "Cậu rõ ràng đói bụng, cứ đói như vậy mà ngủ sao?" "Ngủ thiếp đi cũng không đói bụng." "Ngủ thiếp đi sẽ bị đói tỉnh." Thôi Tây Sinh đỏ mặt, đột nhiên cảm thấy Lưu An Na chính là một giang tinh* (*) Chỉ những người không quan tâm người khác nói gì mà thích nhảy vào bắt bẻ phản bác trước để thể hiện ta đây tài giỏi lắm."Tôi đói, cô có thể tìm thức ăn cho tôi không? Mạnh Giang Thiên không phải để cô chăm sóc tôi sao? Vậy bây giờ tôi đói bụng, cô đi tìm đồ ăn cho tôi đi." Thôi Tây Sinh thẹn quá hóa giận, không kiên nhẫn quát. Lưu An Na vốn đang cười, đột nhiên vẻ mặt ủy khuất, sụt sùi muốn khóc, "Bạn học Thôi, tôi chỉ là một người bình thường, tôi đi đâu tìm đồ ăn cho cậu? Nếu cậu thật sự đói, tôi, tôi, tôi, tôi đi xuống dưới tìm chút thức ăn, tòa nhà này là ký túc xá, nói không chừng trong ký túc xá của ai đó còn đồ ăn vặt. Tôi đi tìm cho cậu, cậu đừng tức giận, cậu tức giận, Giang Thiên ca ca sẽ giận tôi." Nói xong, nước mắt Lưu An Na đảo quanh tròng mắt, nhu nhược yếu đuối đứng lên. Thôi Tây Sinh không hiểu gì nhìn cô gái này, sao đột nhiên lại nhu nhược? Còn muốn tìm đồ ăn cho cậu, cô gái này tốt bụng như vậy sao? Cô ta nghe không ra cậu đuổi người sao?? Thôi Tây Sinh nhìn chằm chằm Lưu An Na đứng dậy như Lâm Đại Ngọc, cô gái này nghẹn họng, ngẩng đầu nhìn về phía sau Thôi Tây Sinh, dường như bị hoảng sợ. Vội vàng lau nước mắt căn bản không chảy ra, vừa ủy khuất vừa ẩn nhẫn, nũng nịu gọi một tiếng "Giang Thiên ca ca, anh trở về khi nào?" Thôi Tây Sinh nhướn mày, quay đầu liền nhìn thấy Mạnh Giang Thiên vác hai cái đệm, đi tới với mặt thối lạnh lùng như có ai nợ anh một trăm tám mươi vạn. Thôi Tây Sinh lại nhìn bộ dạng Lưu An Na ủy ủy khuất khuất, nháy mắt liền hiểu, trong lòng trực tiếp nhảy ra một câu tốt lắm!! Hoá ra trong tiểu thuyết nói đều là sự thật, đúng là có loại sinh vật bạch liên hoa này, xuất hiện bên cạnh cậu, hiện tại cậu chính là nữ chính bị các loại hiểu lầm kia sao? Ý niệm này chỉ xuất hiện trong nháy mắt đã bị Thôi Tây Sinh bác bỏ. Cậu là một thằng đàn ông, cậu không thể là nữ chính. Hơn nữa nữ chính trong lòng Mạnh Giang Thiên chính là đóa bạch liên hoa này. .....
|
Chương 23: Cách Thông Thường
Dựa theo cách tiếp cận trong tiểu thuyết, kế tiếp Mạnh Giang Thiên sẽ nghe được lời của Lưu An Na, nhất định cho rằng là cậu bắt Lưu An Na đi tìm đồ ăn. Sau đó, là tất cả các loại hiểu lầm, là tất cả các loại bạo lực ngôn ngữ. Mạnh Giang Thiên đi tới mấy bước, trong đầu Thôi Tây Sinh đã não bổ ra một câu chuyện tình yêu máu chó sâu đậm. Mạnh Giang Thiên ném tấm đệm xuống đất, thanh âm bùm bùm làm cho Thôi Tây Sinh giật mình, từ trong ảo tưởng của mình như điên chạy ra. Thật kinh khủng! Không được, cậu không muốn làm nữ chính trong bộ phim tình cảm máu chó, cậu cũng không muốn chịu cái thiệt thòi kia. Thôi Tây Sinh vừa ngẩng đầu, lập tức giải thích với Mạnh Giang Thiên: "Bạn gái anh quá phiền, liên tục hỏi đông hỏi tây, tôi bảo cô ta đi tìm đồ ăn, ý là bảo cô ta đi chỗ khác mà thôi, không có ý định để cho cô ta đi thật." Nháy mắt bầu không khí yên tĩnh lại, Lưu An Na chưa từng thấy qua người trực tiếp như vậy, nước mắt vốn tuôn ra không nhiều, kinh sợ như thế, hoàn toàn không còn một giọt. Thôi Tây Sinh nhìn vào mắt Mạnh Giang Thiên, hy vọng Mạnh Giang Thiên tin tưởng cậu. Mà Mạnh Giang Thiên mặt không chút thay đổi như cũ, ánh mắt cũng không có bất kỳ gợn sóng nào. Bụng rất không đúng lúc lại ùng ục hai tiếng. Thôi Tây Sinh xoa bụng, thấy Mạnh Giang Thiên nhìn mình, có chút xấu hổ nói: "Tôi thật sự đói, nhưng tôi không có ý định để bạn gái anh đi tìm đồ ăn cho tôi." Bình thường nôn mửa hận không thể đem dạ dày nôn ra, sớm không đói muộn không đói nhất định phải lúc này đói. Từ sau khi mang thai, Thôi Tây Sinh cảm thấy đứa bé này luôn đối nghịch với cậu. Trước kia Mạnh Giang Thiên không có bao nhiêu biểu tình, hiện tại càng giống như một tác phẩm điêu khắc. Thôi Tây Sinh không nhìn ra người này rốt cuộc có ý nghĩ gì, lúc Mạnh Giang Thiên ôm cậu lên đệm, Thôi Tây Sinh cũng không dám giãy dụa. Đệm là một tấm thảm được sử dụng trong các lớp học thể thao. Mềm cứng vừa phải, ngồi trên thảm thoải mái hơn nhiều so với ngồi trên mặt đất. Một cái đệm khác bị Mạnh Giang Thiên ném tới trước mặt Lưu An Na. Lưu An Na kéo cánh tay Mạnh Giang Thiên lại, tủi hờn giải thích, "En muốn làm quen với bạn học Thôi, không nghĩ tới sẽ làm phiền cậu ấy. Em thấy cậu ấy đói bụng, là em chủ động muốn tìm đồ ăn cho cậu ấy, Nên cậu ấy mắng em, dọa em. Giang Thiên ca ca, anh đừng hiểu lầm bạn học Thôi có được không?" Thôi Tây Sinh ngồi trên đệm, cảm giác mềm mại khiến tâm tình rất tốt, nghe được lời của Lưu An Na, tâm tình rất tốt lập tức không còn tốt. Ngược lại đây không phải là kỹ năng chính của bạch liên hoa sao? Thôi Tây Sinh nhìn về phía Mạnh Giang Thiên, muốn nhìn phản ứng của anh. Đáng tiếc anh vẫn nghiêm mặt như cũ, nhìn không ra là vui vẻ hay tức giận. Thôi Tây Sinh nhíu mày, sao nam chính này không làm theo cốt truyện, như vậy thì tiếp theo cậu phải diễn làm sao...?" Mạnh Giang Thiên không nói lời nào, Trong lòng Lưu An Na cũng thấp thỏm, anh ném hai cái đệm xuống rồi lại đi, một câu cũng không nói. Lưu An Na ôm đệm, Thôi Tây Sinh ngồi trên đệm, hai người nhìn Mạnh Giang Thiên rời đi. Bóng dáng Mạnh Giang Thiên biến mất, Lưu An Na quay đầu nhìn về phía Thôi Tây Sinh, xấu hổ cười, suy nghĩ một chút, đặt đệm bên cạnh Thôi Tây Sinh, vẫn muốn làm quen với cậu. Thôi Tây Sinh không chút che dấu sự ghét bỏ của mình, thẳng thắn nói, "Cô có thể tránh xa tôi một chút hay không? Chuyện của tôi và Mạnh Giang Thiên tôi không muốn nói cho cô biết." Bụng lại ùng ục kêu một tiếng thật lớn, như đang ủng hộ chủ nhân. "Bạn học Thôi, tôi thật sự chỉ muốn làm bạn với cậu, sao cậu lại chán ghét tôi như vậy?" Lưu An Na nghẹn miệng lại muốn khóc, Đối với cô gái này Thôi Tây Sinh chán ghét cực kỳ, trong cơn tức giận, từ trên đệm đứng lên, kéo đệm cách Lưu An Na thật xa. .....
|