Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu
|
|
Chương 29: Đặc Biệt Để Lại
Thôi Tây Sinh quay đầu lại, Triệu Gia Khắc đang đem một cái thùng đặt ở bên cạnh cậu. Thùng chứa đầy đồ ăn nhẹ và đồ uống. "Có muốn ăn không?" Triệu Gia Khắc lấy ra một cái bánh mì táo đỏ đưa cho Thôi Tây Sinh. Thôi Tây Sinh lắc đầu, hiện tại cậu buồn nôn lợi hại, một chút thèm ăn cũng không có. "Vậy uống một chút đi." Triệu Gia Khắc lại lấy ra một hộp sữa táo đỏ. Thôi Tây Sinh liếc trong thùng một cái, toàn bộ đều là đồ ăn vặt táo đỏ, đồ uống táo đỏ, còn có hai túi táo đỏ. Táo đỏ bổ máu, thùng táo đỏ này là đặc biệt chuẩn bị cho cậu sao? "Cậu lấy đâu ra nhiều thứ từ táo đỏ như vậy?" "Còn có thể lấy từ đâu ra, Mạnh Giang Thiên đưa tôi. Khi tôi chen vào, cậu ấy trực tiếp đưa nó cho tôi, nói là đưa cho cậu ăn. Tôi không thích vị táo đỏ, đây mới là của tôi." Triệu Gia Khắc lấy từ trong thùng ra một túi hamburger gà và một chai nước khoáng. "Những thứ này đều dành cho tôi?" Thôi Tây Sinh lấy ra một hộp sữa táo đỏ, nhớ tới lời Triệu Gia Khắc, thật sự Mạnh Giang Thiên để ý cậu sao? "Đương nhiên, chính miệng Mạnh Giang Thiên nói với tôi, cậu không cần nghi ngờ." "Làm sao anh ấy lại để cậu mang đến cho tôi? Cậu đã nói với anh ấy về việc làm vệ sĩ sao?" "Cũng không phải, là cậu ấy chủ động hỏi tôi. Hẳn là lúc cậu ấy trở về nhìn thấy tôi canh giữ bên cạnh cậu không đi cướp đồ ăn, cho nên nhìn thấy tôi liền chủ động hỏi tôi cùng cậu có quan hệ gì. Tôi nói với cậu ấy rằng sau này tôi muốn đi theo, làm vệ sĩ của cậu, cậu ấy cũng không nói đồng ý hay không, liền đưa hamburger và nước cho tôi, bảo tôi mang thùng tới cho cậu. Cái thùng này vừa nhìn là biết đặc biệt để lại cho cậu, tôi đã nói Mạnh Giang Thiên rất quan tâm cậu, cậu còn không thừa nhận. Sau này tôi sẽ theo cậu!" Thôi Tây Sinh cười cười, cũng không phản bác, biểu hiện của Mạnh Giang Thiên khiến hiện tại cậu cũng rất hỗn loạn. Nôn quá nhiều, có chút mất nước, trong miệng còn có mùi lạ, Thôi Tây Sinh mở ra một hộp sữa táo đỏ súc miệng, một hơi uống sạch chỗ còn lại. Coi như hương vị sữa táo đỏ có thể uống, không có dầu, uống cũng không cảm thấy buồn nôn. Tuy rằng bụng không đói, nhưng hiện tại Thôi Tây Sinh biết mình cần ăn uống bổ sung dinh dưỡng, nhìn bánh ngọt táo đỏ, Thôi Tây Sinh cắn răng, mở vỏ ăn một miếng. Vừa ngọt vừa ngấy, còn có dầu mỡ, Thôi Tây Sinh nhai vài miếng liền cảm giác được một cơn nôn nghén xông thẳng lên óc. Vội vàng nhổ bánh ngọt táo đỏ trong miệng ra, nôn khan vài tiếng mới đè xuống cảm giác buồn nôn này. "Thôi Tây Sinh, rốt cuộc cậu bị bệnh gì? Thiếu máu cũng không kinh khủng như vậy, cho tới bây giờ tôi thấy cậu vẫn luôn nôn mửa. Nếu cậu không phải đàn ông, tôi còn nghĩ cậu có thai." Triệu Gia Khắc vỗ lưng Thôi Tây Sinh, đùa giỡn một câu. Thôi Tây Sinh kinh ngạc, dạ dày co rút, lại nôn ra. Vừa mới uống một chút sữa táo đỏ lại phun ra, nước mắt sinh lý của Thôi Tây Sinh chảy ào ào, những ngày này khi nào mới kết thúc đây... Lần này bốn dị năng giả mang về rất nhiều thức ăn, chia xong cho hơn trăm người vậy mà còn lại một ít, hội trưởng học sinh bảo dị năng giả hệ đất ngưng tụ một cái thành đất xung quanh, niêm phong hết thức ăn lại, miễn bị người ta thương nhớ. Vẻ mặt Mạnh Giang Thiên mệt mỏi đứng trước người Thôi Tây Sinh cùng Triệu Gia Khắc. Vốn Lưu An Na rất vui vẻ cầm một túi bánh mì kem, ba lon cháo Bát Bảo đi theo phía sau Mạnh Giang Thiên. Sau khi nhìn thấy một thùng thức ăn bên cạnh Thôi Tây Sinh, khuôn mặt vui vẻ lập tức sững lại, trong mắt con dao lạnh lùng không ngừng ném lên người Thôi Tây Sinh. Vừa rồi cô vẫn luôn quan sát Thôi Tây Sinh, phát hiện cậu không tới cướp thức ăn. .....
|
Chương 30: Hét Lên
Vốn tưởng rằng bởi vì mình được Mạnh Giang Thiên cho thêm một ít thức ăn, đến trước mặt Thôi Tây Sinh có thể khoe mẽ một chút. Không nghĩ tới Thôi Tây Sinh chỉ ngồi im lại lấy được một thùng thức ăn. Thùng đồ táo đỏ kia cô đã nhìn thấy, vẫn đặt ở bên cạnh Mạnh Giang Thiên. Cô cho rằng cũng phân chia hết, cô không thích hương vị táo đỏ, cũng không nói muốn với Mạnh Giang Thiên. Nhưng không nghĩ tới, cái thùng này là đặc biệt chuẩn bị cho Thôi Tây Sinh. Táo đỏ bổ máu, Thôi Tây Sinh thiếu máu, lúc ấy sao cô lại không nghĩ tới đây là cho Thôi Tây Sinh. Nếu biết, cô đã quấn quýt chặt lấy không cho đem tới đây. Còn muốn thể hiện đặc quyền của mình ở trước mặt Thôi Tây Sinh, không nghĩ tới mình mới là tên hề kia. Ghen tị trong lòng Lưu An Na muốn nghiêng trời, khóe miệng lại nhếch lên cười giả tạo, rất vui vẻ quan tâm Thôi Tây Sinh, "Thôi Tây Sinh, cậu lại nôn sao? Nếu cậu cảm thấy buồn nôn thì đừng ăn quá nhiều. Làm cho thân thể cậu không tốt không nói, còn dễ làm cho người ta hiểu lầm cậu ỷ vào Giang Thiên ca ca lãng phí thức ăn." "Hiện tại thức ăn không dễ tìm, Giang Thiên ca ca cùng ba bạn học dị năng giả kia, đi siêu thị rất xa mạo hiểm tính mạng mới tìm được những đồ ăn này. Nếu những người đó thấy cậu lãng phí thức ăn như vậy, tất cả mọi người sẽ đổ lỗi cho cậu. Tôi cũng biết không thể trách cậu, nhưng người khác không biết, để mọi người hiểu lầm cậu lãng phí là không tốt." "Chỉ cần cô không lớn tiếng la hét như vậy, thì không ai biết." Thôi Tây Sinh ngồi trên mặt đất, dựa vào vách tường, nghe Lưu An Na nói, trào phúng nói với Lưu An Na. Âm thanh nói chuyện của cô gái này như dùng sức hét, sân thượng cũng không phải rất lớn, vốn trăm người chen chúc cùng một chỗ cách không xa. Giọng nói dường như quan tâm của Lưu An Na đã hấp dẫn ánh mắt người ở gần. Mà ánh mắt của những người đó đều nhìn thùng đồ bên cạnh Thôi Tây Sinh, có mấy ánh mắt như vậy rõ ràng làm cho Thôi Tây Sinh cảm giác được thù địch rất mãnh liệt. Quả nhiên công phu bạch liên hoa thâm hậu, mấy câu đã kéo cừu hận hộ cậu. Thôi Tây Sinh híp mắt nhìn, bởi vì bị cậu quạt cho một câu, bạch liên hoa tủi thân lại vô tội nhìn về phía Mạnh Giang Thiên, cũng nâng cao âm lượng cười cười, "Tôi thấy người khác đều một bánh mì một chai nước, sao cậu cầm nhiều như vậy?" "Tôi là ỷ vào Mạnh Giang Thiên mới lấy được nhiều như vậy, sao cô không giống như tôi lấy nhiều một chút? Cầm một cái cũng là lấy, cầm một thùng cũng là lấy, người khác cũng sẽ không bởi vì cô cầm ít liền cảm thấy cô là người tốt." Thôi Tây Sinh nói xong vài câu, lại một trận đầu váng mắt hoa, còn hoảng hốt hụt hơi. Ôm ngực thở hổn hển, Thôi Tây Sinh véo đùi mình một cái, thật sự là càng ngày càng vô dụng, chỉ có chút khí lực, về sau làm sao cùng đóa bạch liên hoa này tranh kỳ đấu diễm. Buồn nôn cũng phải cứng rắn chống đỡ ăn chút gì đó, dù sao nôn một lần bị người hiểu lầm, nôn hai lần tuyệt đối cũng sẽ có lần thứ ba, thay vì nhìn ánh mắt người khác, còn không bằng mình sống thoải mái. "Giang Thiên ca ca, em không ỷ vào anh đòi nhiều thức ăn, những thứ này đều là muốn cho Thôi Tây Sinh. Em thấy cậu ta không thoải mái, vẫn không đi lấy thức ăn cho nên mới đòi thêm một ít muốn đưa cho cậu ta. Giang Thiên ca ca, từ nhỏ chúng ta cùng nhau lớn lên, anh biết em không phải loại người tùy hứng này mà, Thôi Tây Sinh, cậu hiểu lầm tôi rồi." Lưu An Na đứng lên, tủi hờn khóc lóc, âm thanh như máy nổ, cả sân thượng đều sắp nghe được. Nghe tiếng hô trung khí mười phần của cô, Thôi Tây Sinh rất hâm mộ, lúc trước cậu cũng là một nam sinh khoẻ mạnh, một khi hô lên, tuyệt đối âm thanh không lớn bằng đóa hoa này! .....
|
Chương 31: Thích Thì Cùng Đói
Lưu An Na lại đem tội danh đổ lên đầu Thôi Tây Sinh. Mặt Mạnh Giang Thiên không chút thay đổi đứng một bên nhìn, cũng nhìn không ra là đứng ở bên nào. Bị Lưu An Na vô sỉ làm tức giận trợn trắng mắt, đưa tay ra " Nếu là cho tôi, vậy thì đưa đây." "Cậu có cả một thùng rồi, những thứ này nên giữ lại cho những người cần. Thôi Tây Sinh, cậu không thể ỷ vào Giang Thiên ca ca, cái gì cũng muốn." Lưu An Na ôm chặt cháo Bát Bảo cùng bánh mì trong ngực, hiên ngang lẫm liệt từ chối. "Tôi không thích vị táo đỏ, tôi thích cháo Bát Bảo. Vì tất cả mọi người không đủ ăn, tôi sử dụng thùng này đổi bốn hộp trong tay cô. Mua bán kiếm lời không lỗ như thế, cô còn vì người khác suy nghĩ như vậy, nhất định sẽ đổi nhỉ?" Thôi Tây Sinh đẩy cái thùng bên cạnh, trực tiếp đẩy tới bên chân Lưu An Na. "Thôi Tây Sinh, tôi không có ý muốn cướp thức ăn của cậu, cậu không cần vu khống tôi. Tôi chỉ nghĩ rằng cậu không thể ích kỷ như vậy, một mình còn muốn nhiều thức ăn, không ăn hết thì rất lãng phí." Giống như Lưu An Na chịu uất ức lớn, râu ông nọ cắm cằm bà kia đáp lại. Quả thật Thôi Tây Sinh trợn mắt há mồm, lần đầu tiên nhìn thấy sức lực chân chính của bạch liên hoa. Cậu nói cô gái này sẽ cướp thức ăn của cậu? Một chiêu bịa đặt. Muốn gán tội cho người khác. Còn muốn phán tội cho cậu? "Các bạn học, tôi còn có một thùng thức ăn ở đây, ai chưa ăn no tới đây nhận. Thời kỳ đặc thù, tôi không thể làm đặc quyền, tôi cũng giống như tất cả mọi người, một bánh mì một chai nước là đủ. Bạn học Lưu An Na cảm thấy tôi ích kỷ, thì cũng phải đem thức ăn chia cho mọi người, muốn thì tới đây lấy đi." Thôi Tây Sinh đỡ tường đứng lên, tích đủ sức lực lớn tiếng hô. Ai còn không biết bịa đặt với giương đông kích tây? Nếu như thùng đồ ăn này phỏng tay, không ai có thể ăn. Lưu An Na mở to hai mắt, không nghĩ tới Thôi Tây Sinh hung hãn như vậy. Ở tận thế mà lại nhường nhiều thức ăn như thế ra ngoài, có phải người này có bệnh ở trong đầu hay không? Rốt cuộc có biết cái gì là tận thế hay không? Cứ như vậy giết địch 800 tổn hại 3000 sao? Thủ đoạn không theo lối ngả bài của Thôi Tây Sinh khiến cô có chút bất ngờ không kịp đề phòng. Nhìn đám người nháy mắt tràn tới, Lưu An Na ôm lấy thức ăn trong ngực theo bản năng, cô vội vàng đến khoe khoang với Thôi Tây Sinh, một miếng cũng chưa ăn. Bản thân cô cũng ăn không no, làm sao có thể nhường cho người khác. Lưu An Na ôm thức ăn, trốn sau lưng Mạnh Giang Thiên. "Đừng náo loạn." Rốt cuộc Mạnh Giang Thiên cũng mở miệng, tường gió ngăn cản đám người xông lên, đem thùng đẩy về bên cạnh Thôi Tây Sinh Lạnh mặt nhìn đám người bên ngoài tường gió, ánh mắt âm trầm giống như ác ma địa ngục bò lên. Đám người bên ngoài bức tường gió nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Mạnh Giang Thiên, mọi người sợ tới mức run rẩy, lập tức ngoan ngoãn lui về. Mạnh Giang Thiên hài lòng thu lại bức tường gió, nhìn tấm đệm rách nát cách đó không xa, che chở cho Lưu An Na đi qua đám người đói khát. Sự bảo vệ của Mạnh Giang Thiên khiến Lưu An Na rất vui vẻ, cố ý lắc lắc chỗ cổ tay Mạnh Giang Thiên nắm lấy, quay đầu nhìn về phía Thôi Tây Sinh nở nụ cười rất ngọt ngào. Thôi Tây Sinh khinh thường cười, mắt trợn lên trời, trong lòng lại tức giận có chút không thở nổi. Lưu An Na tìm cậu gây phiền toái, Mạnh Giang Thiên ở một bên nhìn, cậu thật vất vả mới phản kích được Lưu An Na, Mạnh Giang Thiên liền đau lòng, lập tức kéo Lưu An Na rời đi. Đây là đau lòng đóa bạch liên hoa kia sao? Đều do Triệu Gia Khắc, ánh mắt thấy không được còn giả bộ hiểu rõ lòng người, hại cậu cũng cho rằng Mạnh Giang Thiên đối với cậu vẫn còn ý tứ. Người ta chỉ biết thương bạn gái, làm sao quan tâm đến cảm xúc của bạn tình. .....
|
Chương 32: Mục Đích Của Mạnh Giang Thiên
Còn không biết mục đích của thùng táo đỏ này là gì, nói không chừng Lưu An Na không cho Mạnh Giang Thiên chạm vào, tên này nhịn không được muốn tới tìm cậu giải toả. Chỉ là hiện tại cậu luôn nôn, tên khốn kiếp kia muốn đem cậu nuôi tốt rồi chịch. Nhất định như vậy, quả nhiên hai người này là một đôi, không có thứ gì tốt. Dù sao ăn cũng nôn, nuôi dưỡng xong còn bị chịch, thùng thức ăn có vị táo đỏ này, đánh chết cậu cũng không ăn một miếng nữa, tuyệt đối không để âm mưu của tên khốn kia thành công. Càng nghĩ Thôi Tây Sinh càng tức giận, một phát đá bay thùng, thùng ở giữa không trung bay lên một đường parabol hoàn mỹ, thức ăn táo đỏ bên trong rơi đầy đất, đáng tiếc đám người đều nhìn Mạnh Giang Thiên, không ai dám lên tranh cướp. Mạnh Giang Thiên và Lưu An Na còn chưa đi xa nghe được tiếng động, quay đầu nhìn. Thôi Tây Sinh dựa vào tường ngạo kiều ngẩng đầu lên, dùng lỗ mũi nhìn Mạnh Giang Thiên, một ngón tay nào đó dựng lên vũ nhục cực mạnh. Mạnh Giang Thiên chỉ liếc Thôi Tây Sinh một cái, mặt không chút thay đổi quay đầu tiếp tục che chở Lưu An Na rời đi. Thôi Tây Sinh nhìn bóng lưng hai người, nhớ tới ngày chia tay, cậu rời đi Mạnh Giang Thiên cũng không để ý như vậy. Hiện tại cộng thêm bóng lưng của Lưu An Na, càng trực tiếp nói cho Thôi Tây Sinh nguyên nhân bọn họ chia tay. Thôi Tây Sinh mím môi, cố gắng nín nước mắt muốn lao ra ngoài gặp thế giới. Ngay cả khiêu khích của cậu cũng khinh thường không đáp lại, đây là hoàn toàn không muốn nhìn cậu sao? Nghĩ đến làm bạn tình của người khác ba năm, một xu cậu cũng không thu được, quả thực thiệt thòi lớn. Hung tợn lau đi nước mắt không chịu thua kém, chờ gặp lại Mạnh Giang Thiên, nhất định cậu phải cùng tên khốn kia đòi thù lao. Ba năm thù lao của bạn tình, hẳn là đủ đổi lấy thức ăn cần thiết trước khi quân đội cứu bọn họ. Trước khi quân đội tới, Mạnh Giang Thiên phải nuôi cậu, nếu anh không muốn, cậu sẽ phơi bày quan hệ của hai người bọn họ ra ánh sáng. Chờ được quân đội cứu, nhất định cậu phải cách tên khốn kia thật xa, ai rời ai còn sống không nổi. Thôi Tây Sinh âm thầm hạ quyết tâm, tham vọng muốn sinh hoạt một mình. Nhưng sờ sờ bụng còn bằng phẳng, trong lòng Thôi Tây Sinh lại rất không yên. Đột nhiên tận thế đến, lập tức thế giới trở nên nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, đến khi bụng to, một mình cậu có thể bình an sinh bé con ra sao? Trông cậy vào Mạnh Giang Thiên là không được, Thôi Tây Sinh nhìn Triệu Gia Khắc ngồi xuống, có lẽ cậu phải nhờ một đại ca bảo vệ mình. Thôi Tây Sinh chậm rãi ngồi xuống, liếc mắt nhìn ba dị năng giả khác. Đã quen với Mạnh Giang Thiên, nhìn ba người này thế nào cũng không vừa mắt, Thôi Tây Sinh thầm mắng mình không chịu thua kém, sao lại bị Mạnh Giang Thiên ảnh hưởng sâu như vậy, bất đắc dĩ thở dài, nhắm mắt suy nghĩ lối thoát khác. Mạnh Giang Thiên đưa Lưu An Na đến bên kia đám người, hơn trăm người cách nhau, Thôi Tây Sinh và Lưu An Na mỗi người một bên. Trong lúc quay lại, Mạnh Giang Thiên nhặt hết đồ ăn vặt táo đỏ Thôi Tây Sinh đá ra, một lần nữa cất vào trong thùng, cũng không ít. Không ai dám cùng dị năng giả Mạnh Giang Thiên cướp đồ ăn. Thôi Tây Sinh nhìn thấy rất khó chịu, những người này quá sợ hãi, hơn trăm người mà không cướp được một dị năng giả? Mạnh Giang Thiên xách thùng nhìn Thôi Tây Sinh một lát, đối mặt với ánh mắt phẫn nộ, khinh thường, cừu hận của Thôi Tây Sinh, Mạnh Giang Thiên đưa thùng cho Triệu Gia Khắc, "Cậu cầm, đừng để người ta cướp. Em ấy đói liền đưa một ít. Cậu không được ăn những thứ này, thức ăn của cậu tôi sẽ mang đến." "Cậu yên tâm, tôi cam đoan sẽ trông chừng những thức ăn này, tôi... Những thức ăn này đều sẽ ổn. Cậu đáp ứng để tôi theo cậu rồi sao?" Triệu Gia Khắc rất vui vẻ, ôm thùng gắt gao, chờ mong hỏi. .....
|
Chương 33: Nghỉ Ngơi Chung Đi
"Trông coi em ấy." Mạnh Giang Thiên không trả lời vấn đề của Triệu Gia Khắc, tung người bay ra ngoài. Triệu Gia Khắc có chút thất vọng nhìn bóng lưng Mạnh Giang Thiên, quay đầu nhìn Thôi Tây Sinh đang tức giận đùng đùng, ánh mắt kiên định vài phần. Hắn không nhìn lầm, Mạnh Giang Thiên đối xử với Thôi Tây Sinh rất đặc biệt, phi thường quan tâm. Chỉ cần chăm sóc Thôi Tây Sinh thật tốt, nhất định Mạnh Giang Thiên sẽ nhận hắn làm đồ đệ. "Không cần nhìn tôi, chết đói tôi cũng sẽ không ăn." tức giận của Thôi Tây Sinh còn chưa tan, quay đầu không để ý tới Triệu Gia Khắc. Triệu Gia Khắc ôm thùng ngồi không xa chỗ Thôi Tây Sinh, hắn cũng không lo lắng Thôi Tây Sinh không ăn. Một khi đã đói, không ai có thể từ chối thức ăn ngọt ngào như vậy. Mạnh Giang Thiên rời đi không bao lâu, lại khiêng mấy cái đệm mới trở về, Triệu Gia Khắc đẩy Thôi Tây Sinh, cười nói, "Tôi đã nói Mạnh Giang Thiên quan tâm cậu mà." Thôi Tây Sinh mở mắt ra, lạnh như băng nhìn chằm chằm Mạnh Giang Thiên, trong đầu bốn chữ "Sắc trung ngạ quỷ*" xoay quanh. (*) Quỷ đói tham lam.Chăm sóc cậu như vậy, không phải là thèm khát thân thể cậu à. Đệch, thấp hèn!! Mạnh Giang Thiên mang về bốn cái đệm, xếp cùng một chỗ, trải thành một tấm đệm giường đôi. Còn mang về một cái thùng đặt bên cạnh nệm, nói với Thôi Tây Sinh, "Muốn nôn thì nôn vào đây, nôn xong tôi đổ cho em." "Không cần phiền phức như vậy, tôi làm là được rồi, đổ xuống tầng rất tiện, dù sao tòa nhà này cũng không có người ở." Triệu Gia Khắc chủ động nhận việc, xoè một khuôn mặt tươi cười lấy lòng Mạnh Giang Thiên. Mạnh Giang Thiên nhìn hắn một cái, gật gật đầu, "Chăm sóc em ấy thật tốt, đừng để em ấy cùng Lưu An Na đánh nhau. Cậu sẽ không bị đói đâu." "Không thành vấn đề, một tay tôi có thể tách hai người họ ra, cam đoan không đánh nổi." Triệu Gia Khắc vỗ vỗ ngực khẳng định. Mạnh Giang Thiên quay đầu nhìn về phía Thôi Tây Sinh, Thôi Tây Sinh trừng mắt nhìn Mạnh Giang Thiên. Mạnh Giang Thiên mặt không chút thay đổi tiến lên vài bước, Thôi Tây Sinh lập tức cảnh giác, "Anh muốn làm gì?" "Tôi muốn nghỉ ngơi một lát." Mạnh Giang Thiên ngồi trên đệm. "Vậy anh nghỉ ngơi đi" Lập tức Thôi Tây Sinh muốn đứng lên rời đi. Lại bị một tay Mạnh Giang Thiên giữ chặt, "Cùng nhau nghỉ ngơi đi." Bị bắt lấy cổ tay, Thôi Tây Sinh kinh ngạc, lập tức hất tay Mạnh Giang Thiên ra, trái tim nhỏ đập thình thịch, thiếu chút nữa lộ. Mạnh Giang Thiên nắm cũng không chặt, Thôi Tây Sinh lại dùng rất nhiều sức, anh nhìn bàn tay bị hất ra, thở dài, đứng lên một lần nữa cố gắng lôi kéo Thôi Tây Sinh ngồi xuống. "Anh muốn làm gì, Anh cũng đừng làm bậy." Thôi Tây Sinh được Mạnh Giang Thiên ôm vào trong ngực, không tránh được, gắt gao nắm lấy vạt áo, sắc bén nói. "Em như vậy tôi làm sao làm bậy?" Mạnh Giang Thiên cười mập mờ, Thôi Tây Sinh càng thêm cảnh giác, đẩy anh. Mạnh Giang Thiên xoa trán bất đắc dĩ, "Em ở đây nghỉ ngơi đi, tôi qua chỗ khác." Mạnh Giang Thiên nhượng bộ rời đi, Thôi Tây Sinh thấy anh biến mất trong đám người. A, bị cậu từ chối liền đi tìm bạn gái chính hiệu. Thôi Tây Sinh khinh thường cười, nằm an ổn vững vàng trên đệm. Mặt trời lặn, do sự tê liệt của hệ thống điện, trong quá khứ các thành phố được thắp sáng đã hoàn toàn chìm vào bóng tối. Nhưng mà zombie dưới tầng có vẻ rất thích bóng tối, nhao nhao hoạt động. Tiếng bước chân thong thả cùng tiếng zombie gào thét vờn quanh bên tai, ầm ĩ không ai ngủ nổi. Trong bóng đêm ai nấy cũng mở to hai mắt, không dám phát ra tiếng động, không dám lộ ra một tia sáng, chỉ sợ dẫn zombie tới. Cảm xúc sợ hãi lan tràn, trong lòng Thôi Tây Sinh cũng phát hoảng, luôn cảm thấy đột nhiên trong bóng tối sẽ chui ra cái gì. .....
|