"Nhưng chúng tôi không có dị năng giả có thể vận chuyển vật tư, cho nên mới muốn tìm một dị năng giả hệ gió hoặc hệ không gian đến hỗ trợ vận chuyển vật tư."
"Mặc kệ bên trong có thể tìm thấy cái gì, năm trăm vạn thù lao này chúng tôi sẽ cung cấp cho cậu. Nếu cậu không yên tâm, chúng tôi có thể đặt cọc trước cho cậu hai trăm vạn giá trị cống hiến."
Quyền Trạm Lương giải thích khiến Mạnh Giang Thiên giật mình, thì ra nhiệm vụ này là như vậy. Nhưng chỉ cần có tiền, làm người khuân vác cũng được.
"Các cậu có vội không? Tôi còn chưa chuẩn bị đồ đạc ra ngoài, vốn định buổi chiều làm, ngày mai mới đi trấn Liễu Thụ." Mạnh Giang Thiên nhìn mặt trời, mặt trời buổi chiều đã bắt đầu nghiêng về phía tây, anh không muốn đi ra ngoài vào buổi tối, rất không an toàn.
Hơn nữa cả buổi sáng anh đều bận rộn bố trí nhà mới, đồ đạc mang đi một chút cũng chưa chuẩn bị.
"Nơi đó có mấy tiểu đội dị năng giả nhìn chằm chằm, chúng tôi sợ bị người ta nhanh chân đến trước cho nên có chút sốt ruột. Nhưng mà, chờ thêm một đêm cũng không sao. 7 giờ sáng mai, chúng ta sẽ tập trung tại hội trường nhiệm vụ.
Cậu có điện thoại di động không? Chúng ta thêm phương thức liên lạc, ra ngoài tự nhiên, cần phải giữ liên lạc bất cứ lúc nào."
Cùng Quyền Trạm Lương trao đổi số điện thoại di động xong mấy người liền vội vàng rời đi, nhìn qua thấy rất sốt ruột.
Mạnh Giang Thiên cũng không nhàn rỗi, mua một đống đồ vật sinh tồn dã ngoại cần dùng nhồi nhét đầy không gian.
Chuyển tiền và tinh hạch trong thẻ thân phận cho Thôi Tây Sinh, trong một đêm thúc đẩy vài đợt rau củ trong không gian.
Lần này đi cũng không biết phải đi mấy ngày, hẳn là mấy thứ này có thể cho Thôi Tây Sinh chống đỡ một đoạn thời gian. Nếu rời đi quá lâu, anh phải tranh thủ thời gian trở về một chuyến.
Ngày hôm sau, Mạnh Giang Thiên dựa theo thời gian đi tới đại sảnh nhiệm vụ, Quyền Trạm Lương đã chờ ở nơi đó.
Bên cạnh còn có bốn người, ngoại trừ hai người hôm qua nhìn thấy, còn có hai cô gái.
Mạnh Giang Thiên nhìn thấy một người phụ nữ trong đó, thoáng cái hối hận, lại không muốn đi.
"Ôi, anh đẹp trai, thì ra anh chính là Mạnh Giang Thiên. Tôi không thể tìm thấy chỗ ở vì đã nhường chỗ cho anh. Chờ đến trấn Liễu Thụ, anh phải chăm sóc tôi một chút nha." Người phụ nữ xinh đẹp ném một ánh mắt về phía Mạnh Giang Thiên.
Mặt Mạnh Giang Thiên không chút thay đổi, đang nhanh chóng suy nghĩ có thể từ chối nhiệm vụ lại không cần trả tiền vi phạm hợp đồng hay không.
Sớm biết sẽ cùng người phụ nữ không đứng đắn này làm nhiệm vụ, anh sẽ không nhận nhiệm vụ này, bao nhiêu tiền cũng không nhận.
"Hai người quen biết?" Quyền Trạm Lương nhìn hai người, khẽ nhíu mày.
Nếu hai người này quen biết, hắn rất sợ người phụ nữ này sẽ nói mục đích chân chính lần này của bọn họ cho Mạnh Giang Thiên.
"Hôm qua tôi bị chủ nhà mới đuổi ra, anh ấy là chủ nhà mới. May mà có đội trưởng cậu thu nhận tôi, cậu yên tâm đi, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ lần này."
Người phụ nữ mềm mại tựa trên người Quyền Trạm Lương làm nũng. Ám chỉ cô và Mạnh Giang Thiên không có quan hệ, cô sẽ không phá hỏng nhiệm vụ lần này.
Quyền Trạm Lương cảnh cáo nhìn người phụ nữ một cái, vẫn là lựa chọn tin tưởng cô, đều cùng nhau làm nhiều chuyện vô lương tâm như thế, hắn cũng biết đức tính người phụ nữ này là cái dạng gì.
Chỉ cần có lợi ích, cô mới không quan tâm người bị hại là ai.
"Vậy coi như là một loại duyên phận. Giới thiệu với cậu, đây là Dream Lisa, đây là Lưu Phỉ Phỉ. Hai người bọn họ đều là dị năng giả hệ nước. Bây giờ mọi người đều đến đông đủ, chúng ta bắt đầu thôi." Quyền Trạm Lương vẻ mặt tươi cười quay đầu nhìn về phía Mạnh Giang Thiên.
Lời từ chối dạo vài vòng bên miệng, cuối cùng Mạnh Giang Thiên vẫn không nói ra, không tình nguyện đi theo mọi người rời khỏi khu an toàn.
......
Sau khi Mạnh Giang Thiên rời đi, trong lòng Thôi Tây Sinh không yên tâm, ôm Tiểu Hắc không chịu buông tay, chọc cho Tiểu Bạch ghen tuông. Vây quanh Thôi Tây Sinh không ngừng cố gắng cắn Tiểu Hắc trong lòng Thôi Tây Sinh.
Nó là một con chồn tuyết, không phải là nó dễ thương và đẹp hơn con mèo ngu ngốc này sao? Sao cậu không ôm nó?
Tiểu Hắc nằm trong lòng Thôi Tây Sinh, từ trên cao nhìn Tiểu Bạch, một đôi mắt mèo cao ngạo mà khinh thường. Đắc ý cọ cọ ngực Thôi Tây Sinh, nó thích nhìn khuôn mặt trắng trẻo này đen hơn lông của nó.
Tiểu Bạch thấy được Tiểu Hắc khiêu khích, đôi mắt to híp lại, hơi thở nguy hiểm không ngừng tản mát trong thân thể ra.
Cả người Tiểu Hắc lạnh lẽo, chợt cảm thấy không ổn, đang muốn từ trong ngực Thôi Tây Sinh nhảy ra ngoài thì đột nhiên mông đau nhức.
"Meoww!!!!" Tiểu Hắc tê tâm liệt phế kêu thảm thiết một tiếng, mạnh mẽ từ trong ngực Thôi Tây Sinh nhảy ra ngoài.
Thôi Tây Sinh đang nghĩ đến Mạnh Giang Thiên, bị Tiểu Hắc kêu một tiếng làm cho giật mình. Nhìn bóng dáng Tiểu Hắc chạy ra ngoài, không hiểu gì.
"Mèo có bệnh." Thôi Tây Sinh vỗ vỗ trái tim nhỏ bé bị dọa sợ, trợn trắng mắt.
"Chít chít." Tiểu Bạch thuận thế bò vào trong ngực Thôi Tây Sinh, an ổn nằm sấp xuống. Thừa dịp Thôi Tây Sinh không chú ý liếm sạch máu tươi trên khóe miệng.
Phì phì, máu của con mèo ngu ngốc này cũng tản ra mùi ngu.
"Đừng nghĩ nữa, đi ra ngoài dạo chơi đi, một ngày nay con đều không yên lòng. còn không biết mất bao lâu nữa Tiểu Thiên mới có thể trở về, con cứ tiếp tục như vậy cũng không được." Tiêu Nhã Tình không nhìn nổi bộ dáng bệnh tương tư này của Thôi Tây Sinh, kéo cậu muốn ra ngoài đi dạo.
Mới chuyển đến nhà mới, bà cũng muốn biết tình hình xung quanh.
"Cũng được." Thôi Tây Sinh thở dài, cũng cảm thấy tiếp tục như vậy không ổn, đi dạo một vòng cũng tốt.
Sáng sớm Hách Nhân đã đi ra ngoài, hiện tại ông chỉ nhớ thương dụng cụ của ông, cũng không biết đi đâu.
Tìm quanh không thấy Tiểu Hắc chạy đâu, Thôi Tây Sinh chỉ có thể ôm Tiểu Bạch cùng Tiêu Nhã Tình ra cửa.
Khu biệt thự rất yên tĩnh, tiền thuê nhà đắt không phải người bình thường có đủ khả năng thuê, trong tiểu khu có rất nhiều nhà vẫn bỏ trống.
Trên đường cũng gặp được vài người, đều là cư dân nơi này, hàn huyên vài câu, bọn họ đều đề cử hai người đến hồ sen trong tiểu khu xem một chút.
Tuy rằng hiện tại hoa sen đã rụng, nhưng mấy ngày trước trong hồ nhân tạo bên cạnh ao bỏ một ít cá koi vào, coi như là phong cảnh không tồi.
Tiêu Nhã Tình và Thôi Tây Sinh dựa theo chỉ đường của mấy người, đi tới hồ nhân tạo, trong hồ cá koi màu sắc rực rỡ quả thật rất đẹp.
Tiểu Bạch lợi dụng dị năng làm cho những con cá này đều tụ tập bên cạnh Thôi Tây Sinh, Thôi Tây Sinh nhìn những con cá này, tâm tình cuối cùng cũng thả lỏng một chút.
Thôi Tây Sinh đang vuốt ve một con cá koi bên chân, bỗng dưng một tảng đá rơi xuống trước người, nước hồ văng tung tóe khắp người cậu.
Tiểu Bạch thoắt cái cảnh giác, nhảy ra phía sau Thôi Tây Sinh trừng mắt nhìn mấy người bên hồ.
Cá koi trong hồ không còn khống chế của Tiểu Bạch, sợ hãi bơi đi.
Thôi Tây Sinh quay đầu lại liền nhìn thấy ba người đàn ông dáng vẻ lưu manh cách đó không xa, một người trong tay ném một viên đá, cợt nhả nhìn cậu.
Ba người ba màu tóc, đỏ vàng xanh đứng cùng nhau, giống như một cái đèn giao thông nằm ngang.
Một tên tóc vàng lại ném đá trong tay tới, đập vào hồ bên cạnh Thôi Tây Sinh, nước bắn tung tóe ướt hết cả người Thôi Tây Sinh.
Tiêu Nhã Tình cũng chắn trước mặt Thôi Tây Sinh, nói nhanh: "Các cậu là ai, muốn làm gì?"
"Dì, chúng tôi không có ác ý, chính là nhìn em trai nhỏ kia rất xinh đẹp, muốn cùng cậu ta quen biết."
"Tôi thấy em trai nhỏ này rất gầy, sao bụng lại to như thế, không phải sinh bệnh chứ?"
Một tên tóc xanh khác cũng ném đá về phía Thôi Tây Sinh, nhưng hắn ta nhắm vào bụng của cậu.
Tốc độ hắn ta ném đá so với tóc vàng nhanh hơn nhiều, nhìn lực ném kia cũng không nhỏ. Nếu đập vào bụng Thôi Tây Sinh, chỉ sợ bảo bối sẽ xảy ra chuyện.
Thôi Tây Sinh khẩn trương che bụng, Tiêu Nhã Tình bước đến trước người Thôi Tây che chắn cho cậu.
Dị năng của Tiểu Bạch không có lực phòng ngự cũng không có lực công kích, đối mặt với viên đá rõ ràng mang theo dị năng này, nó cũng bất lực ngăn cản.
Chỉ có thể trong nháy mắt mê hoặc đôi mắt tóc xanh một chút, hy vọng có thể ảnh hưởng đến độ chính xác của viên đá.
.....