Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu
|
|
Chương 148: Một Thai Vẫn Thông Minh
"Tiểu Bạch, đổi hình tượng cho viện trưởng." Mạnh Giang Thiên nói. Sương mù màu sắc vây quanh Hách Nhân, trong mắt mọi người, Hách Nhân từ một ông già hèn mọn biến thành một tiểu Loli kawaii. Mạnh Giang Thiên chờ mong nhìn về phía màn hình điện thoại, thất vọng lắc đầu. Trên màn hình Hách Nhân vẫn là ông già hèn mọn kia, chỉ là bên người có thêm một tầng sương mù màu sắc. Dị năng của Tiểu Bạch là có thể mê hoặc sinh vật, khống chế sinh vật nhìn thấy nó. Nhưng máy ảnh không có cảm giác, nó là vật lý, miễn dịch với phép thuật của Tiểu Bạch. "Không được sao?" Hách Nhân nhìn thấy Mạnh Giang Thiên lắc đầu, có chút thất vọng. "Dị năng của Tiểu Bạch chỉ có tác dụng với người, vô dụng với camera." "Vậy thì phá camera...?" Thôi Tây Sinh vén tóc tựa vào Mạnh Giang Thiên, gặm một quả táo, vẻ đương nhiên nói. Ánh mắt Hách Nhân cùng Mạnh Giang Thiên sáng ngời, đều nhìn về phía Tiểu Hắc. "Đúng vậy, Tiểu Hắc là hệ lôi, rất dễ làm cho máy theo dõi đoản mạch." Hách Nhân vỗ đùi một cái, phấn khởi nhìn về phía Mạnh Giang Thiên. "Quả thật là một biện pháp, có thể thử một lần." Mạnh Giang Thiên gật đầu, quay đầu hôn lên mặt Thôi Tây Sinh một cái, cười khen ngợi: "Bảo bối thật thông minh." "U nà trời, hai tiểu thanh niên các cậu có thể chú ý một chút hay không, còn hai người đó." Hách Nhân gõ bàn oán giận, lão chó già độc thân ghét nhất xem người khác tú ân ái. Tiêu Nhã Tình cười nhìn Thôi Tây Sinh, nhìn Thôi Tây Sinh đỏ mặt, nhóc ngại ngùng đập ngực Mạnh Giang Thiên, đầu chui vào trong cổ anh. "Lỗi của anh." Mạnh Giang Thiên nắm lấy tay nhóc ngại ngùng đập mình, cười nhận sai. "Vấn đề ngụy trang đã được giải quyết, chúng ta nên thu tiền như thế nào? Ở đây có thẻ ngân hàng không được biết đến không?" Hách Nhân vuốt cằm, lại nhíu mày. "Không cần thu tiền, có thể dùng đồ đổi. Hiện tại tận thế cái gì cũng thiếu, điểm cống hiến một chút cũng không ổn định. Ngày hôm qua năm mươi giá trị cống hiến còn có thể mua một quả táo, hôm nay một trăm giá trị cống hiến cũng không nhất định mua được. Ông chủ cửa hàng trái cây chỉ đơn giản là một kẻ gian." "Không bằng anh cũng dùng táo giao dịch đi, hiện tại táo rất đáng quý." Thôi Tây Sinh hung tợn gặm một miếng táo, quả táo đắt tiền như vậy, một miếng cũng không thể lãng phí. "Ôi, người khác đều là một thai ngốc ba năm, cậu thì tốt, ngược lại mang thai càng thông minh hơn." Hách Nhân nhìn Thôi Tây Sinh, cười trêu ghẹo cậu. Biện pháp này quả thật khả thi, Thôi Tây Sinh liên tiếp giải quyết hai vấn đề quấy nhiễu ông thật lâu, rốt cuộc khiến Hách Nhân đối với chỉ số thông minh của Thôi Tây Sinh có một lần đánh giá tích cực. Sớm biết tên nhóc này thông minh như vậy, cũng không cần chờ Mạnh Giang Thiên trở về thương lượng. "Đó là bởi vì tôi vốn thông minh hơn người khác ba phần. Cho dù mang thai, so với bản thân trước kia tôi ngốc hơn, nhưng so với người khác, tôi vẫn thông minh tuyệt đỉnh. Anh nói phải không?" Thôi Tây Sinh đắc ý ngửa cằm, nhìn về phía Mạnh Giang Thiên. "Đương nhiên, nếu không phải em mang thai, em chính là đệ nhất thông minh nhất thế giới." Mạnh Giang Thiên một chút cũng không cảm thấy ngượng ngùng, thật lòng khen ngợi. "Dối trá." Thôi Tây Sinh lườm anh một cái, vẫn vui vẻ lao vào trong ngực Mạnh Giang Thiên. "Vậy chúng ta dùng tinh hạch giao dịch đi, thứ kia hẳn là sẽ không mất giá quá nhanh." Hách Nhân nói. "Có thể." Mạnh Giang Thiên gật đầu. "Vậy hiện tại tôi đi sắc thuốc." Hách Nhân ngượng ngùng xoa xoa tay lại nói: "Cậu cho tôi mượn tám mươi vạn, tôi đi mua chút thuốc đông y." Mạnh Giang Thiên cho Hách Nhân tám mươi vạn giá trị cống hiến, Hách Nhân phấn khởi bừng bừng xông ra ngoài. Một buổi chiều, xe tải kéo dược liệu Trung Quốc qua lại vài lần, trong phòng khách đều chứa đầy dược liệu. Mạnh Giang Thiên sợ Lưu An Giản trở lại sẽ nhìn thấy những dược liệu này, bán thuốc Tây trong không gian mang về từ trấn Liễu Thụ đi một phần lớn, chỉ giữ lại dự phòng thường dùng. Thuốc đông y đều cất vào trong không gian của mình. Thời gian một đêm, trong phòng Hách Nhân tản ra mùi thuốc đông y nồng đậm. Ngày hôm sau, Mạnh Giang Thiên vừa mở cửa đã nhìn thấy Hách Nhân đội quầng thâm nặng nề đứng ở cửa, cả người lại đặc biệt hưng phấn. "Mạnh Giang Thiên, tôi đã phân loại xong thuốc tinh lọc, một lọ nhỏ này có thể tinh lọc virus zombie cấp một, cậu nói chúng ta nên định giá bao nhiêu bán cho thích hợp?" Trong tay Hách Nhân cầm một cái bình thủy tinh dài bằng ngón tay, trong bình là chất lỏng trong suốt, nhìn qua giống như nước. Nhưng cái bình nhỏ tản mát ra mùi tinh khiết, lại rất sảng khoái, vừa mới rời giường mơ mơ màng màng ngửi thấy một hơi lập tức thần thanh khí sảng. "Cái lọ nhỏ này của ông chi phí ước chừng là bao nhiêu?" Mạnh Giang Thiên lắc lư thuốc tinh lọc hỏi. "Một bình dịch kia tầm năm mươi lọ, chi phí khoảng năm ngàn giá trị cống hiến, trung bình thì một trăm giá trị cống hiến một lọ." "Vậy thì một viên tinh hạch cấp một đổi một lọ nhỏ." Mạnh Giang Thiên cười định giá trên trời. "Bây giờ tinh hạch cấp một một viên năm vạn giá trị cống hiến. Thuốc của tôi là cứu mạng, như thế nào cũng phải hai viên cấp một đổi một lọ mới được." Hách Nhân tính toán, so với Mạnh Giang Thiên còn tàn nhẫn hơn. "Có lẽ ở ngoài tự nhiên đụng phải dị năng giả bị zombie cắn, họ sẽ vác ra toàn bộ gia phả đến mua." Mạnh Giang Thiên càng nói càng thái quá. "Đúng vậy, ngoài tự nhiên càng đáng giá hơn. Ngày hôm qua còn có dị năng giả bị zombie cắn chỉ có thể buông tha." Ánh mắt Hách Nhân sáng lấp lánh nhìn Mạnh Giang Thiên, ngoài tự nhiên ông cũng không đi được. "Tôi biết rồi, hôm nay tôi đi ra ngoài xem một chút." Mạnh Giang Thiên cười gật đầu. "Bán thuốc, tiền về chia cho cậu một nửa." "Ông nên tích góp đủ tiền mua mấy thiết bị y tế kia trước rồi chia cho tôi sau." Mạnh Giang Thiên lắc đầu, 1900 vạn cũng không phải là một con số nhỏ. Ăn xong điểm tâm, Mạnh Giang Thiên mang năm mươi lọ thuốc tinh lọc muốn ra ngoài. Vừa trở về lại muốn rời đi, Thôi Tây Sinh rất không nỡ, ôm thắt lưng Mạnh Giang Thiên không buông tay. Hách Nhân muốn khuyên, lại bị Thôi Tây Sinh oán giận một trận, Hách Nhân đuối lý xám xịt trở lại phòng mình ngủ bù, một đêm này không ngủ, làm ông đủ mệt mỏi. Người mang thai đều rất mẫn cảm, Mạnh Giang Thiên kiên nhẫn an ủi Thôi Tây Sinh một hồi lâu, cậu mới buông anh ra. Ngoài tự nhiên không có giám sát, dị năng của Tiểu Bạch có thể phát huy tác dụng, một con mèo Tiểu Hắc cũng không chăm sóc được ba người. Mạnh Giang Thiên bảo Thôi Tây Sinh và Tiêu Nhã Tình không nên tùy tiện ra ngoài, ở nhà để cho Tiểu Hắc bảo vệ. Bỏ Tiểu Bạch vào trong không gian, vì không muốn gây tai mắt, Mạnh Giang Thiên nhận nhiệm vụ giết zombie, thu hoạch tinh hạch. Trên nhiệm vụ, giá thu mua từng viên tinh hạch cấp một đã tăng lên sáu vạn giá trị cống hiến. Cứ tiếp tục tăng như vậy, mục tiêu của Hách Nhân có thể nhanh chóng hoàn thành. Đi theo một đám dị năng giả làm nhiệm vụ rời khỏi khu an toàn. Ra khỏi cửa khu an toàn, một đám người liền bốn phương tám hướng rời đi, Mạnh Giang Thiên lựa chọn đi theo một đội dị năng giả có số lượng đông nhất. Bình thường loại đội ngũ số lượng nhiều này đều là đi ra ngoài tìm kiếm vật tư, cũng là dị năng giả có thể gặp phải zombie nhất. Đi theo bọn họ, hẳn là rất nhanh có thể khai trương. .....
|
Chương 149: Trước Mặt Mọi Người
Một đội này tổng cộng có mười tám người, nhưng có vẻ chia làm ba phân đội nhỏ, hẳn là những người này không thuộc về một tiểu đội dị năng giả, chỉ là tạm thời cùng nhau làm nhiệm vụ. Mười tám người đi cũng không nhanh, Mạnh Giang Thiên đi theo những người này một ngày, buổi tối mới đi tới ngoại ô của một thành phố. Phía trước là một thành phố, nhưng mặt trời đã lặn, đội này dựng lều ở vùng ngoại ô, chuẩn bị qua đêm. Mạnh Giang Thiên nhớ kỹ vị trí, dùng tốc độ lớn nhất chạy về khu an toàn. Không đi qua cửa chính khu an toàn, vụng trộm từ trên không trung tiến vào, về đến nhà, Thôi Tây Sinh nhìn thấy Mạnh Giang Thiên, vui vẻ ôm anh ngủ một đêm. Ngày hôm sau Mạnh Giang Thiên chạy sớm tới doanh địa tối hôm qua đoàn người đóng quân, không nghĩ tới doanh trại một đống hỗn độn, một đám người vây quanh một chỗ, ầm ầm ĩ ĩ. "Các cậu đi đi, tôi sẽ không bỏ lại nó." Trong đám người, một người đàn ông trung niên ôm một cô bé, mặc kệ người khác khuyên thế nào, hắn cũng không chịu buông tay. "Lão Cao, Tiểu Nhã đã bị zombie cắn, hiện tại cho dù cắt chân cô bé cũng vô dụng. Qua vài giờ nữa nó sẽ biến thành zombie, đến lúc đó, nó cũng không nhận ra ông là ba nó." Có người lo lắng khuyên nhủ. "Ba ơi, con sợ. Con không muốn chết." Cô gái nhìn qua cũng không lớn tuổi, hẳn chỉ mười lăm mười sáu tuổi. Trong mắt hoảng sợ, nước mắt đầy mặt, tay gắt gao túm lấy ống tay áo của người đàn ông trung niên. Trên đùi có một vết thương máu tươi đầm đìa chảy ra máu đen dần dần bốc mùi, sắc mặt cô gái cũng dần dần xám xịt. Mạnh Giang Thiên sáng ngời nhìn ánh mắt cô gái, không nghĩ việc làm ăn nhanh như vậy đã tới cửa. "Tiểu Nhã, con yên tâm, ba sẽ không bỏ lại con. Đội trưởng, cậu dẫn người nhanh chóng đi đi, cả nhà tôi đều chết ở tận thế, vướng bận duy nhất cũng chỉ còn lại Tiểu Nhã. Nếu nó không còn nữa, tôi cũng không muốn sống. Cậu yên tâm, đợi lát nữa nếu Tiểu Nhã biến thành zombie, tôi sẽ tự tay giết nó, tôi cũng sẽ đi theo luôn, các cậu đi nhanh đi." Người đàn ông trung niên cười thê lương, trong mắt không còn ánh sáng sống sót. "Lão Cao! Một nhà các ông hai người thức tỉnh dị năng còn sống sót, đây là ông trời cho ông còn sống. Tiểu Nhã là nhớ mẹ nó, nó sẽ đi đoàn tụ với chị dâu. Nhưng ông phải sống, mang theo hy vọng của cả nhà ông còn sống." Người đàn ông vắt óc khuyên nhủ. "Không cần, sống sót tôi càng thống khổ." rốt cuộc Lão Cao không nhịn được, ôm Tiểu Nhã tuyệt vọng khóc rống. "Lão Cao..." "Có vẻ các cậu cần giúp đỡ." Mạnh Giang Thiên lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở phía sau mọi người, lên tiếng nói. Tất cả mọi người hoảng sợ, đồng loạt quay đầu lại, liền nhìn thấy một ông già râu dài không biết đứng ở phía sau mọi người từ lúc nào. Những người đi ra ngoài để làm nhiệm vụ sẽ mang theo điện thoại di động. Mạnh Giang Thiên sợ có người sẽ lén quay video. Bản thân anh cũng dán râu giả, che hơn phân nửa khuôn mặt, mặc áo choàng đen có thể che khuất thân hình. Tiểu Bạch chỉ dùng dị năng, làm cho tạo hình của Mạnh Giang Thiên thoạt nhìn không đột ngột, càng có thể làm cho người ta cảm thấy đây là một ông già, mà không phải là một người trẻ tuổi giả trang. Đối mặt với người xa lạ đột nhiên xuất hiện, tất cả mọi người đều cảnh giác, một đám người phóng thích ra khí thế của mình, hơi thở hỗn loạn ngay ngắn đồng loạt chĩa về Mạnh Giang Thiên. Những người này cao nhất cũng cấp ba, cho dù số lượng nhiều hơn nữa, đối với Mạnh Giang Thiên cũng không tạo ra bất kỳ phiền phức nào. Mạnh Giang Thiên lạnh nhạt lấy ra một lọ thuốc tinh lọc nhỏ từ trong ống tay áo rộng thùng thình, cười nói: "Mọi người đừng khẩn trương, tôi là tới bán thuốc. Đây là thuốc tinh lọc có thể giải độc virus zombie, cô gái nhỏ bị cắn, hiện tại uống vừa kịp. Vị tiên sinh này, ông có muốn cho con gái thử không?" Ngón tay Mạnh Giang Thiên nhẹ nhàng búng lên, bình thủy tinh nhỏ chậm rãi bay về phía lão Cao, lạch cạch một tiếng, bình thủy tinh nhỏ rơi vào bụng cô gái trong ngực lão Cao. Cô gái nghe được lời Mạnh Giang Thiên nói, đôi mắt to rưng rưng nước mắt một lần nữa nhen nhóm hy vọng. Người sắp chết, đột nhiên lấy được một thứ có thể cứu mạng, Tiểu Nhã đã không phân biệt được thứ này có phải là thật hay không, cô chỉ muốn thử một lần. "Ba, thử một lần xem." Tiểu Nhã suy yếu lại cố sức gọi lão Cao. Lão Cao vội vàng nhặt lọ thủy tinh lên, con gái sắp chết, còn có cái gì không dám thử. "Nhỏ lên vết thương là được." Mạnh Giang Thiên thấy lão Cao rút nút lọ ra, có xu hướng đổ vào miệng Tiểu Nhã thì vội vàng nhắc nhở. Lão Cao dừng lại, xoay người đổ lọ thuốc vào vết thương trên đùi Tiểu Nhã, chất lỏng trong suốt thật cẩn thận rót vào vết thương dữ tợn của cô, tí tách nhỏ giọt. "A, đau quá." Tiểu Nhã đột nhiên thống khổ kêu lên, duỗi tay muốn gãi vết thương. "Đừng để cô ấy đụng phải vết thương, hiện tại thuốc đang diệt độc, phản ứng sẽ rất lớn." Mạnh Giang Thiên lại một lần nữa nhắc nhở. Lão Cao nghe lời ôm chặt Tiểu Nhã, khóc lóc an ủi nói: "Tiểu Nhã, nhịn một chút, hiện tại đang sát độc, lát nữa con có thể khỏi rồi." "Con không gãi, con nhịn, con không muốn biến thành zombie, a a a..." tuy Tiểu Nhã cảm giác miệng vết thương vừa đau vừa ngứa, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm thành nắm đấm, cứng rắn nhịn không cào miệng vết thương. Thuốc có thể tinh lọc virus zombie, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua loại thuốc này. Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Tiểu Nhã. Hệ tinh lọc của Hách Nhân chỉ có cấp một, cũng không biết Tiểu Nhã bị zombie cấp mấy cào thương, một lọ tinh lọc chỉ làm cho màu sắc máu đen của miệng vết thương tươi sáng một chút, nhưng vẫn tản ra một mùi hôi thối. "Virus đã được tinh lọc chưa?" Lão Cao thấy con gái cũng không có chuyển biến tốt đẹp, không xác định hỏi Mạnh Giang Thiên. "Hình như chưa." Mạnh Giang Thiên đi qua đám người, tiếp cận lão Cao. Nhìn dáng vẻ của Tiểu Nhã, Mạnh Giang Thiên đau đớn mở ra một lọ thuốc tinh lọc nữa, đổ vào vết thương của Tiểu Nhã. "A a a..." Tiểu Nhã lần thứ hai thống khổ chịu đựng. Một lọ thuốc này tương đối rõ rệt, máu của miệng vết thương chậm rãi khôi phục thành đỏ tươi, mùi hôi thối cũng không còn. Sắc mặt màu xám trắng của Tiểu Nhã dần dần hồng nhuận, thậm chí đỏ lên, lão Cao sờ sờ trán Tiểu Nhã, sốt cao. "Lần này virus zombie đã giải chưa?" Lão Cao thấp thỏm nhìn Mạnh Giang Thiên hỏi. "Đại khái là giải rồi." Mạnh Giang Thiên không phải hệ tinh lọc, cũng không cảm giác được trong thân thể Tiểu Nhã còn virus zombie hay không. Chỉ có thể đợi hai ba giờ sau, xem cô có biến thành zombie hay không. "Vậy, nếu không ngài lại dùng một lọ nữa?" Sử dụng một lọ nữa chắc chắn có thể giải quyết hoàn toàn. Lão Cao thăm dò nói. "Thuốc này của tôi muốn một lọ cần có một viên tinh hạch cấp một, đã cho ông dùng hai lọ trước. Lại sử dụng, đưa ba viên tinh hạch cấp một đều có thể hết." Mạnh Giang Thiên từ chối thỉnh cầu của lão Cao. "Tôi có tinh hạch, tôi có thể đổi cho cậu." đột nhiên Lão Cao rất hưng phấn, nhìn về phía đội trưởng kia. "Đội trưởng, trận chiến vừa rồi, tôi vừa vặn giao nộp ba viên tinh hạch, cậu cho tôi trước, lần này thù lao nhiệm vụ tôi không cần, tôi chỉ cần ba viên tinh hạch là đủ rồi." .....
|
Chương 150: Không Sao
"Còn không biết thuốc này có dùng được hay không, cứ chờ một chút. Chờ hai giờ sau, nếu Tiểu Nhã còn chưa biến thành zombie, tôi sẽ đưa tinh hạch cho cậu. Cậu thấy được không?" Đội trưởng không phải rất tín nhiệm Mạnh Giang Thiên, nhìn anh hỏi. "Được." Mạnh Giang Thiên suy nghĩ một chút, gật đầu. Bọn họ muốn nợ nần, cũng phải xem anh có đồng ý hay không. "Cảm ơn tiên sinh. Lão tiên sinh họ gì?" Đội trưởng rất khách khí, lôi kéo Mạnh Giang Thiên nhiệt tình buôn dưa. Đội trưởng cũng không nghĩ đến việc nợ nần, nếu thuốc này hữu dụng thật, vậy tương đương với nhiều hơn một cái mạng. Thừa dịp hiện tại còn chưa có người biết loại thuốc này, hắn phải cùng ông già này kéo quan hệ thật tốt, về sau loại thuốc này nhất định sẽ cung không đủ cầu, trở thành người quen, ông già cũng có thể quan tâm hắn nhiều hơn một chút. "Tôi họ Vương, Vương Trường An. Nên gọi cậu như nào?" Mạnh Giang Thiên tùy ý nói một cái tên. "Tôi họ Trịnh, Trịnh Thành Công. Vương tiên sinh, trước tận thế ngài là bác sĩ sao, thuốc này có thể tinh lọc virus zombie thật sao?" "Trước tận thế tôi không phải bác sĩ, nhưng người nghiên cứu chế tạo loại thuốc tinh lọc này là một bác sĩ. Hơn nữa thuốc tinh lọc này cũng không phải tất cả đều dùng y thuật nghiên cứu chế tạo ra. Về phần cụ thể làm như nào, tôi không thể nói cho cậu biết. "Nhưng tôi có thể khẳng định, nó có thể tinh lọc virus zombie. Một lọ nhỏ này có thể tinh lọc virus zombie cấp một. Nếu bị zombie cấp cao cắn, thì phải dùng thêm mấy lọ. Hẳn là zombie cắn cô gái này không phải zombie cấp một?" "Đúng là zombie cấp hai cắn." "Tôi thấy doanh địa của các cậu loạn như vậy, bị zombie tập kích sao?" Lúc Mạnh Giang Thiên rời đi còn tốt, một đêm đi qua liền có người bị cắn, không khỏi tò mò hỏi. "Đúng vậy. Đêm qua chúng tôi nghỉ ngơi ở đây, tất cả đều sắp xếp người gác đêm, nhưng người đàn ông ngủ thiếp đi, xong chúng tôi đã bị đánh lén. Tiểu Nhã là người đầu tiên bị zombie cắn, chúng tôi nghe được tiếng kêu thảm thiết của nó mới biết đã bị zombie vây quanh." Ánh mắt không tốt của đội trưởng nhìn về phía một người đàn ông, người đàn ông giật mình trốn sau đám người, hẳn là người gác đêm mà ngủ kia. Đội trưởng trợn trắng mắt, tiếp tục nói: "Nhưng may là zombie không nhiều lắm, chúng tôi tỉnh dậy cũng tiêu diệt hết. Vừa vặn thu hoạch được mấy viên tinh hạch. Nếu thuốc tinh lọc của lão tiên sinh hữu dụng, tôi nguyện ý dùng tất cả tinh hạch của tôi đổi. Nhưng không biết lão tiên sinh mang theo bao nhiêu thuốc. Tương lai sẽ có loại thuốc này sao?" "Lần này tôi mang tổng cộng năm mươi lọ tới, về sau khẳng định còn có, nếu Trịnh tiên sinh cần, chúng ta có thể hợp tác lâu dài." "Vậy thật tốt quá, loại thuốc này của ngài đối với dị năng giả chúng tôi thường xuyên đi ra ngoài làm nhiệm vụ mà nói, quả thật chính là thuốc cứu mạng. Tôi dẫn đội đi ra ngoài nhiều lần như thế, rất nhiều lúc, kỳ thật dị năng giả cũng không bị thương nhiều, nhưng dù chỉ là một vết thương nho nhỏ, nhiễm virus zombie cũng đã chết người rồi. Rất nhiều dị năng giả đều không trực tiếp tử vong, đại bộ phận đều là bị nhiễm virus zombie, bị đồng bạn giết chết. " "Người nào cũng có mệnh, Trịnh tiên sinh cũng không cần quá khổ sở." Đội trưởng tựa hồ rất buồn, Mạnh Giang Thiên an ủi qua loa. "Sinh tồn ở tận thế quả thật phải xem mệnh." Đội trưởng cười cười, thu hồi cảm xúc, tiếp tục nói: "Vương tiên sinh, lần này chúng tôi đi ra ngoài không mang theo nhiều tinh hạch, năm mươi viên tinh hạch, lần này nhiệm vụ của chúng tôi hoàn thành, phỏng chừng cũng không được nhiều như thế. Ông xem có thể trả tiền theo cách khác không?" "Cách khác? Tôi không nhận giá trị cống hiến, cũng không nhận vàng bạc và đồ trang sức." "Cái này..." Đội trưởng ngẩn ra, trước kia hắn làm nghề kinh doanh châu báu, trong nhà chất đầy vàng bạc kim cương. Sau tận thế, châu báu không đáng giá, vừa rồi hắn còn định lấy mấy thứ này đổi thuốc tinh lọc với Mạnh Giang Thiên, không nghĩ tới còn chưa nói ra miệng, Mạnh Giang Thiên đã chặn lời của hắn lại. "Vậy thì dùng vật tư đổi đi, lần này chúng tôi tới, chính là đến vương trang phía trước tìm kiếm vật tư, Vương tiên sinh cùng chúng tôi đi đi, ngài thích cái gì thì lấy cái đó." Mạnh Giang Thiên cũng không muốn đi theo, suy nghĩ một chút nói: "Lại nói sau." "Nếu Vương tiên sinh không muốn đi cùng chúng tôi thì không bằng lưu lại phương thức liên lạc, chờ chúng tôi tích góp đủ tinh hạch sẽ liên hệ Vương tiên sinh đổi thuốc." Đội trưởng nhìn ra Mạnh Giang Thiên không muốn, lại nói. Mạnh Giang Thiên lắc đầu, nói: "Tôi không có phương thức liên lạc, nếu Trịnh tiên sinh muốn thuốc, không bằng lưu lại cho tôi một phương thức liên lạc." "Nếu cậu muốn thuốc, có thể đến đại sảnh nhiệm vụ phát hành một nhiệm vụ, tôi nhìn thấy tự đi tìm cậu." "Cái này... Vương tiên sinh thật đúng là cẩn thận." "Không cẩn thận không được." "À cũng đúng, ngài có thuốc tinh lọc, về sau nhất định cung không đủ cầu, chờ nhiệm vụ lần này chấm dứt, sau khi trở về, tôi liền lập tức phát hành nhiệm vụ, cất giữ nhiều thuốc, về sau có muốn cũng không cướp được. "Nhiệm vụ này mất đại khái một tuần, một tuần sau, Vương tiên sinh hãy chú ý nhiều hơn đến đại sảnh nhiệm vụ một chút. "Đúng rồi, thuốc này của ngài có thời hạn sử dụng không?" "Ba tháng, phải niêm phong ba tháng. Ba tháng sau, trong vòng một tuần, nó sẽ dần dần mất tác dụng." Đây là Hách Nhân nói cho Mạnh Giang Thiên. Ba tháng sau, dị năng hệ tinh lọc sẽ thoát ly thuốc đông y, trong vòng một tuần, chậm rãi tiêu tán. "Ba tháng là đủ rồi, căn bản không để được thời gian dài như vậy." Đội trưởng thở phào nhẹ nhõm, thời hạn sử dụng này hoàn toàn đủ dùng. Hai người trời nam biển bắc nói lung tung hơn hai giờ, đột nhiên lão Cao kêu lên một tiếng, sợ tới mức mọi người đều run rẩy. "Tiểu Nhã tỉnh rồi, nó hạ sốt, nó không biến thành zombie!" Mọi người vội vàng vây quanh, Tiểu Nhã vừa mới khôi phục, còn rất suy yếu, nhưng ánh mắt trong trẻo, máu thịt ở vết thương màu sắc tươi sáng, trên người cũng không còn mùi hôi thối. "Tiểu Nhã, có biết tôi là ai không?" đội trưởng Trịnh đánh giá Tiểu Nhã, hỏi. "Chú Trịnh." Tiểu Nhã yếu đuối nói. Miệng vết thương còn chưa khôi phục, lại chảy nhiều máu như vậy, cả người Tiểu Nhã vô lực. Nhưng tâm trí rất tỉnh táo, rất phấn khích. Cô biết mình không biến thành zombie, ba cũng không cần cùng mình chết. "Vậy ông ấy là ai?" Đội trưởng Trịnh sáng mắt, lại chỉ vào lão Cao. "Ba." Tiểu Nhã nhìn khuôn mặt tiều tụy của ba mình, nước mắt đột nhiên tràn đầy hốc mắt, như hạt châu đứt dây rơi xuống. "Tiểu Nhã đừng khóc, nhìn xem mọi người là ai?" đội trưởng Trịnh lại chỉ vào mấy người bên cạnh hỏi. "Chị Nhiễm, dì Vương, chú Lưu, chú Hà, chú Tiền." Tiểu Nhã lần lượt nhận ra mọi người. Những người này cùng một tiểu đội dị năng giả với lão Cao, Tiểu Nhã đều quen biết. "Thật tốt quá, Tiểu Nhã không có việc gì. Thuốc này thực sự hữu ích. Đội trưởng, chúng ta phải chuẩn bị thêm một chút thuốc tinh lọc." Dì Vương nắm lấy cánh tay đội trưởng Trịnh, nhìn Mạnh Giang Thiên, hai mắt sáng lấp lánh cười. "Đội trưởng Trịnh, năm mươi lọ thuốc tinh lọc? Các ông có nhiều tinh hạch như vậy không?" Một người phụ nữ đứng dậy. Sắc mặt đội trưởng Trịnh ngưng tụ, hiện tại quả thật hắn không lấy ra được nhiều tinh hạch như vậy. "Vương lão tiên sinh, tôi là đội trưởng tiểu đội dị năng giả Như Nguyệt, Tô Nguyệt. Ở đây chúng tôi có tám viên tinh hạch. Có hai viên là tinh hạch cấp hai, không biết tinh hạch cấp hai đổi được mấy lọ thuốc tinh lọc?" Người phụ nữ hào phóng cười, nhìn về phía Mạnh Giang Thiên. .....
|
Chương 151: Nhiệm Vụ Đã Đến
"Chúng tôi dựa theo một viên tinh hạch cấp một để đổi. Hiện tại một viên cấp một sáu vạn giá trị cống hiến, cấp hai phải mười lăm vạn giá trị cống hiến. Nếu chỉ có một viên tinh hạch cấp hai, có thể đổi hai lọ thuốc tinh lọc Nếu là hai viên tinh hạch cấp hai, vậy vừa vặn có thể đổi năm lọ thuốc tinh lọc." Mạnh Giang Thiên tính giá cả nói. "Vậy nếu là thuộc tính rất hiếm thì sao?" Tô Nguyệt lại hỏi. "Vậy phải xem là thuộc tính gì." Mạnh Giang Thiên không khỏi chờ mong nhìn Tô Nguyệt, thuộc tính dị năng cơ bản anh đều trải qua cắn nuốt tinh hạch mà thức tỉnh, hiện tại thiếu thuộc tính hiếm. "Xem ra sau này muốn dùng tinh hạch cấp hai đổi thuốc còn phải tích góp đủ hai viên đổi mới thích hợp." Kính râm đen nhánh che khuất ánh mắt chờ mong của Mạnh Giang Thiên, Tô Nguyệt cũng không nhìn thấy. Lấy ra một vài tinh hạch từ túi vải nhỏ. Sáu viên cấp một, hai viên cấp hai. Đều là thuộc tính kim cây lửa nước đất rất phổ biến. "Vương lão tiên sinh, những thứ này có thể đổi mười một lọ thuốc tinh lọc đi." Tô Nguyệt đưa tinh hạch cho Mạnh Giang Thiên. "Đúng vậy." Mạnh Giang Thiên thu tinh hạch, dưới áo choàng rộng lớn che lấp, lấy ra mười một cái lọ thủy tinh nhỏ đưa cho Tô Nguyệt. Tô Nguyệt vui vẻ phấn chấn tiếp nhận, quanh người cô lập tức tụ tập vài người, hẳn đều là tiểu đội dị năng giả cùng cô. Số lượng của tiểu đội này so với tiểu đội Trịnh Thành Công nhiều hơn, Tô Nguyệt cùng Mạnh Giang Thiên chào hỏi, dẫn một đám người sang một bên phân phát thuốc. "Vương tiên sinh..." Trịnh Thành Công vừa muốn nói chuyện. Một người đàn ông trung niên lại đi tới: "Vương tiên sinh, tôi là đội trưởng tiểu đội dị năng giả thợ săn, tên tôi là Phạm Chí Cương. Tôi chỉ có ba viên tinh hạch cấp một, nhưng có một viên là thuộc tính hiếm, tôi cũng không biết thuộc về hệ nào. Lúc ấy chúng tôi nhìn thấy một zombie rất kỳ quái, thân thể nó cũng không thối rữa, nhưng quả thật làn da là loại màu xám xanh, ánh mắt cũng là màu xám xanh." "Khi chúng tôi giết nó, vết thương của nó còn có thể khép lại, chúng tôi chém đầu mới giết được nó. Tôi đoán hẳn là một loại dị năng có thể chữa lành vết thương. Ông thấy tinh hạch này được thì cho tôi thêm một lọ." Phạm Chí Cương cầm một viên tinh hạch màu trắng, chờ mong nhìn Mạnh Giang Thiên. Ánh mắt dưới kính râm Mạnh Giang Thiên ngạc nhiên nhìn tinh hạch, đây là một viên tinh hạch hệ chữa trị. Thực sự là một cái tốt. Mạnh Giang Thiên che giấu vui sướng, lấy tinh hạch giả bộ làm dáng đánh giá một phen: "Đúng là dị năng rất hiếm, có thể cho cậu thêm một lọ." Mạnh Giang Thiên nói bình thản, lạnh nhạt cất kỹ ba viên tinh hạch cấp một, cho Phạm Chí Cương bốn lọ thuốc tinh lọc. "Cảm ơn Vương tiên sinh." Phạm Chí Cương vui mừng cầm thuốc đi tới tiểu đội của mình, một đám người thương lượng nên phân chia bốn lọ thuốc này như thế nào. Không có ai đến nữa, đội ngũ tạm thời này tựa hồ là do ba tiểu đội dị năng giả tạo thành. Mạnh Giang Thiên quay đầu nhìn về phía Trịnh Thành Công, người này còn nợ anh hai viên tinh hạch. "Đáng tiếc tôi chỉ có năm viên tinh hạch cấp một, còn đều là dị năng thông thường." Trịnh Thành Công đưa tinh hạch của mình cho Mạnh Giang Thiên. "Trừ đi hai lọ, cho cậu ba lọ." Mạnh Giang Thiên lấy ra ba lọ thuốc tinh lọc. Trịnh Thành Công đưa một lọ thuốc cho lão Cao, còn hai lọ cất đi, nhìn đồng đội của mình: "Hai lọ này đặt ở chỗ tôi trước, ai bị zombie cắn thì dùng." Đội ngũ của Trịnh Thành Công ít người, tựa hồ cũng rất tín nhiệm hắn, không ai phản đối. "Trời cũng sáng, tôi sẽ không quấy rầy các cậu làm nhiệm vụ nữa. Tôi đi trước." Việc làm ăn ở đây đã hoàn thành, Mạnh Giang Thiên chuẩn bị đi tìm mục tiêu tiếp theo. "Ông đi sao? Vương tiên sinh đi đâu? Tôi sẽ cung cấp cho ông thông tin liên lạc của tôi." Trịnh Thành Công sợ Mạnh Giang Thiên đi rồi sẽ không liên lạc được, lấy điện thoại di động của mình ra. "Không cần, nếu các cậu muốn thuốc, có thể phát hành nhiệm vụ, tôi sẽ nhìn thấy." Mạnh Giang Thiên không muốn Trịnh Thành Công liên lạc, không có gì để nói, nói anh cũng không nhớ được. Nghe nói Mạnh Giang Thiên muốn đi, mọi người vây quanh anh đưa điện thoại. Mạnh Giang Thiên từ chối thỉnh cầu của Tô Nguyệt cùng Phạm Chí Cương muốn thêm phương thức liên lạc, ở trong ánh mắt mọi người rời đi. Đi thẳng đến nơi không nhìn thấy mọi người, Mạnh Giang Thiên từ trên không trung bay ra. Từ nhiệm vụ được mấy binh sĩ đổi tổng cộng mười bốn viên tinh hạch cấp một, cùng hai viên tinh hạch cấp hai. Thuốc tinh lọc đổi hai mươi lọ, còn lại ba mươi lọ. Mạnh Giang Thiên trở lại khu an toàn, giao cho bên nhiệm vụ tinh hạch mà mình nhận, ngoại trừ viên tinh hạch hệ chữa trị kia, những tinh hạch khác đều giao cho bên nhiệm vụ. 108 vạn giá trị cống hiến chuyển vào trong thẻ thân phận của Mạnh Giang Thiên. Vốn Mạnh Giang Thiên định về nhà, chuyển giá trị cống hiến cho Hách Nhân, nhưng lại thấy có một tiểu đội đông đảo xuất phát, Mạnh Giang Thiên vội vàng đi theo. Thời gian một ngày, Mạnh Giang Thiên dùng phương pháp tương tự, đổi năm mươi lọ thuốc tinh lọc thành tinh hạch. Đúng 300 vạn giá trị cống hiến, tối Mạnh Giang Thiên về nhà, chuyển hết tiền cho Hách Nhân. Hách Nhân muốn chia cho anh một trăm vạn, Mạnh Giang Thiên không muốn, chỉ coi viên tinh hạch hệ chữa trị kia là phí chạy việc vặt trong ngày hôm nay. Có tiền, Hách Nhân lại đi mua thuốc đông y, luyện chế thuốc tinh lọc. Thời gian một đêm, lại luyện chế ra năm mươi lọ thuốc tinh lọc. Mạnh Giang Thiên chạy một ngày lại đổi 380 vạn, lúc này anh đổi được rất nhiều tinh hạch cấp hai. Thời gian hai ngày của Mạnh Giang Thiên, bán đến hai trăm viên tinh hạch khiến cho một số người chú ý. Mạnh Giang Thiên nhận ra có người đang theo dõi anh. Bán tinh hạch như vậy quả thật cũng không ổn, ngày thứ ba Mạnh Giang Thiên không đi nhận nhiệm vụ, chỉ là đổi tinh hạch, không có bán nữa. Lưu An Giản cũng đến hỏi Mạnh Giang Thiên tại sao lại bán được nhiều tinh hạch như vậy, Mạnh Giang Thiên chỉ nói lúc trước tích góp được, hiện tại không có tiền, bán đổi lấy tiền. Lưu An Giản cũng không nói nhiều, không thấy Thôi Tây Sinh liền rời đi. Luyện thuốc, bán tinh hạch, vẫn kéo dài năm ngày, rốt cục sáng thứ sáu, trong đại sảnh nhiệm vụ, một nhiệm vụ khiến cho tất cả mọi người thảo luận. "Thu mua thuốc có thể tinh lọc virus zombie, một viên tinh hạch cấp một đổi 5ml." Người phát hành nhiệm vụ là Trịnh Thành Công, phía dưới là thông tin liên lạc của hắn. Thuốc có thể tinh lọc virus zombie! Tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, điện thoại của Trịnh Thành Công bị gọi ầm ầm, vô số dị năng giả hỏi chuyện thuốc tinh lọc. Trịnh Thành Công nhận điện thoại phiền não không thôi, nhưng lại không dám không nghe, sợ bỏ lỡ điện thoại của vị Vương tiên sinh kia. "Đội trưởng, không bằng hẹn một nơi gặp mặt, không phải Vương tiên sinh thì chúng ta không tiếp đãi là được." Lão Cao nhìn khuôn mặt đen âm trầm của Trịnh Thành Công, đề nghị nói. Trịnh Thành Công nhíu mày suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Được, ông đi cập nhật nhiệm vụ một chút, hẹn gặp mặt ở đây." "Được." Lão Cao đi cập nhật nội dung nhiệm vụ. Trịnh Thành Công không thể nhịn được nữa, dập máy di động. Cuối cùng cũng yên tĩnh. "Nhiệm vụ đã được cập nhật một lần nữa. Bọn họ bảo Mạnh Giang Thiên đến phủ Tân Nguyệt gặp." Thôi Tây Sinh lướt điện thoại di động, nói với Tiêu Nhã Tình. Mạnh Giang Thiên đi ra ngoài bán thuốc, Hách Nhân đang ngủ bù, chuyện chú ý nhiệm vụ liền giao cho Thôi Tây Sinh. Thôi Tây Sinh theo dõi năm ngày, rốt cuộc cũng thấy được nhiệm vụ mua thuốc tinh lọc. .....
|
Chương 152: Tôi Nghĩ Biết Hắn
"Bọn họ công bố địa điểm giao dịch như vậy, Tiểu Thiên đi có thể bị ám toán hay không?" Tiêu Nhã Tình lo lắng nói. "Con không biết, hay là chờ Mạnh Giang Thiên trở về, tự anh ấy quyết định đi." Thôi Tây Sinh lắc đầu. Thôi Tây Sinh cầm điện thoại di động, luôn chú ý cập nhật tình hình nhiệm vụ. Sau khi Trịnh Thành Công phát hành nhiệm vụ, Tô Nguyệt và Phạm Chí Cương cùng nhau đến phủ Tân Nguyệt. Vốn bọn họ cũng muốn tuyên bố nhiệm vụ, nhưng Trịnh Thành Công đã tuyên bố nhiệm vụ trước, họ đều muốn chờ Mạnh Giang Thiên, có người làm thì không cần phát nhiệm vụ nữa. Trịnh Thành Công rất không thích hai người này đến phân chia thuốc, nhưng sau này ra nhiệm vụ nói không chừng còn phải đi cùng, cũng chỉ có thể đón hai người vào. Ba người tán gẫu, chờ Mạnh Giang Thiên tới cửa. Hôm nay ba người bọn họ tán gẫu đều rất thống khổ, lại không ai nguyện ý rời đi. Cho đến khi tiếng gõ cửa làm cho tinh thần ba người chấn động. Trịnh Thành Công cơ hồ vọt tới bên cửa, từ trong mắt mèo có thể nhìn thấy bên ngoài, Trịnh Thành Công nhìn thấy cũng không phải Vương tiên sinh nhung nhung nhớ nhớ, mà là mấy bộ âu phục đen nghiêm trang. Người đứng ở phía trước khiến Trịnh Thành Công kinh ngạc một chút, nhưng lập tức lại thoải mái. Thuốc có thể tinh lọc virus zombie, sẽ không có người thờ ơ, Phùng Kinh Quảng tự mình tới cửa cũng là hợp tình hợp lý. Người quản lý khu an toàn, Trịnh Thành Công không dám từ chối, vội vàng mở cửa chào đón: "Phùng tiên sinh, đại giá đến, chào mừng chào mừng." "Trịnh tiên sinh." Phùng Kinh Quảng tươi cười chào hỏi, đi theo Trịnh Thành Công vào phòng. Nhìn thấy Tô Nguyệt và Phạm Chí Cương, Phùng Kinh Quảng cũng khách khí chào hỏi: "Tô tiểu thư, Phạm tiên sinh." Hai người bị gọi tên có chút được sủng mà sợ, Tô Nguyệt cười nói: "Làm sao Phùng tiên sinh biết chúng tôi?" "Mấy người đều là thần bảo vệ trong khu an toàn, đương nhiên tôi phải nhớ kỹ tên mọi người." Phùng Kinh Quảng cười đến hòa ái dễ gần, một chút giả dối cũng không có. "Phùng tiên sinh nhớ rõ tên của tất cả dị năng giả trong khu an toàn." Lưu An Giản phía sau cười bổ sung một câu. Một câu nói làm cho ba người đều sợ hãi một chút, ánh mắt nhìn về phía Phùng Kinh Quảng càng thêm kính trọng. "Các cậu đều là nền tảng mà khu an toàn chúng ta có thể an ổn phát triển, tôi nhớ kỹ tên của các cậu là chuyện nên làm. Chủ yếu nhất vẫn là dị năng giả khu an toàn của chúng ta không nhiều lắm, tôi nhớ rõ cũng bình thường. Mỗi lần nghe dị năng giả làm nhiệm vụ xảy ra ngoài ý muốn, tôi đều rất đau lòng." "Tôi cũng đã thống kê qua nguyên nhân dị năng giả tử vong, một bộ phận lớn dị năng giả, đều là bởi vì bị zombie cắn rách một vết thương rất nhỏ, cũng phải cắt đứt tay chân. Vận khí không tốt, cho dù gãy tay gãy chân, cũng không thể khống chế virus zombie theo máu chảy khắp toàn thân với tốc độ ánh sáng, phải buông tha sinh mệnh." "Mỗi lần nhìn thấy dị năng giả bởi vì virus zombie không thể không tự sát hoặc bị đồng bạn giết chết, tôi đau lòng lắm. Cho nên nhìn thấy nhiệm vụ cậu công bố, tôi liền khẩn cấp tới tìm cậu. Tôi muốn biết, thuốc tinh lọc kia là như nào, nó thật sự có thể tinh lọc virus zombie sao?" Phùng Kinh Quảng nói xong, rất tự nhiên liền nói ra mục đích lần này. Lúc Trịnh Thành Công nhìn thấy Phùng Kinh Quảng, đã đoán được một nhân vật lớn như vậy có thể tới tìm hắn, nhất định là vì chuyện thuốc tinh lọc. Cười nói: "Đây đúng là sự thật, lần này chúng tôi đi ra ngoài, may mà có mấy lọ thuốc tinh lọc kia, ai cũng không xảy ra chuyện, tất cả đều an toàn trở về. Chúng tôi đã sử dụng qua, thực sự hữu ích." "Vậy làm sao các cậu có được thuốc tinh lọc?" Phùng Kinh Quảng hỏi ra vấn đề muốn hỏi nhất. "Là một lão tiên sinh chủ động tìm chúng tôi, cho chúng tôi. Lúc ấy một cô gái nhỏ trong đội ngũ chúng tôi bị zombie cắn, dùng thuốc của vị lão tiên sinh kia, cô gái kia được chữa khỏi, không biến thành zombie." Nếu Vương tiên sinh kia bảo hắn phát hành nhiệm vụ tìm anh, vậy nhất định nếu công bố nhiệm vụ, sẽ bị người khác tìm tới cửa, Trịnh Thành Công cũng không giúp Vương tiên sinh giấu diếm. "Lão tiên sinh kia là ai, cậu biết không?" "Không biết, chỉ biết tên là Vương Trường An, lúc lão tiên sinh gặp mặt chúng tôi là cố ý ngụy trang qua, chúng tôi ngoại trừ biết tên của ông ấy, ngay cả bộ dáng như nào cũng chưa từng thấy." "Vậy phỏng chừng cái tên này cũng không phải thật." Lưu An Giản ở một bên nói. "Trịnh tiên sinh, lần này tôi tới chính là muốn gặp vị Vương tiên sinh này, nhưng nếu hắn đã che giấu thân phận của mình như vậy, tôi đột ngột gặp hắn cũng không thích hợp. Cho nên, nếu như hắn tới tìm cậu, cậu có thể giúp tôi nói với hắn một tiếng hay không, nói tôi muốn cùng hắn quen biết một chút. Nếu hắn thuận tiện, có thể đến chỗ tôi để tìm tôi, đơn đặt hàng của tôi chắc chắn hắn sẽ hài lòng." Phùng Kinh Quảng trầm tư nói. "Lời này tôi khẳng định sẽ nói. Có thể làm ăn với Phùng tiên sinh, vị Vương tiên sinh kia khẳng định cũng nguyện ý." "Có vài người cũng không thích tiếp xúc với quan chức, kính xin Trịnh tiên sinh nói nhiều lời tốt đẹp cho tôi." "Phùng tiên sinh ngài thật khách khí. Tính tình của ngài căn bản không cần tôi nói tốt cho ngài, Vương tiên sinh nếu biết ngài muốn cùng ông ấy quen biết, nhất định cũng sẽ rất vui vẻ." "Quá khen, quá khen rồi. Vậy thì tôi đi trước, không nên đụng phải Vương tiên sinh, gây rắc rối cho cậu." Phùng Kinh Quảng đứng lên đi ra ngoài. Trịnh Thành Công lập tức đuổi theo: "Đây thì rắc rối gì, Vương tiên sinh nhìn thấy ngài nhất định cũng sẽ rất vui." Khách sáo tiễn Phùng Kinh Quảng đi, trong phòng chỉ còn lại có ba người. Tô Nguyệt nhíu mày, lo lắng nói: "Quản lý cũng muốn mua thuốc tinh lọc, nếu đàm phán thành công, phỏng chừng sẽ độc quyền. Sau này chúng ta muốn mua thuốc tinh lọc phải đến phòng giao dịch dị năng giả mua, giá cả nhất định sẽ cao hơn bây giờ, nói không chừng sẽ tăng gấp đôi." "Cái này cũng không có biện pháp, quan lớn can thiệp, cô có thể phản kháng không?" Trịnh Thành Công lắc đầu thở dài. "Nếu không, cậu đừng nhắc chuyện này cho Vương tiên sinh, có thể kéo dài một chút, chúng ta cũng có thể lấy thuốc tinh lọc nhiều hơn." Phạm Chí Cương đề nghị. "Cậu là muốn hại chết tôi sao? Nếu để cho Phùng Kinh Quảng biết tôi không nói, về sau sẽ tìm tôi gây khó dễ à?" Trịnh Thành Công trừng mắt nhìn Phạm Chí Cương, không phục nói. "Tôi không có ý đó." Phạm Chí Cương uất ức giải thích. Lại bị Trịnh Thành Công trừng mắt một cái, cũng không nói lời nào. "Rốt cuộc Vương tiên sinh này khi nào mới đến đây? Đã sắp một ngày rồi." Tô Nguyệt chuyển đề tài, phá vỡ không khí xấu hổ. "Không muốn chờ hai người đi trước đi, ở đây làm gì. Trời sắp tối, tôi sẽ không cho hai người qua đêm đâu." Trịnh Thành Công đợi một ngày cũng rất phiền não, mắt thấy mặt trời sắp lặn, bắt đầu đuổi người. "Vậy chúng tôi đi trước." Tô Nguyệt cùng Phạm Chí Cương nhìn nhau một cái, bọn họ cũng không muốn qua đêm ở nhà người khác, cuối cùng hai người rời đi. Chỉ còn lại một mình, Trịnh Thành Công nằm trên sô pha thở phào nhẹ nhõm, mãi mới tiễn được hai tên phiền nhiễu này đi. Ngày hôm nay thực sự là mệt mỏi. .....
|