Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu
|
|
Chương 160: Hợp Tác
Thật là một tên khó nhằn. Mạnh Giang Thiên nhìn nữ zombie khôi phục như ban đầu, thu hồi dao gió trong tay. Lơ lửng trên không trung, Mạnh Giang Thiên cau mày suy tư phương pháp đối phó với nữ zombie. Nữ zombie phía dưới trừng mắt nhìn Mạnh Giang Thiên một lát, phát hiện Mạnh Giang Thiên không nhúc nhích, nữ zombie lại không kiên nhẫn. Kéo một cánh tay của mình ném đi, thấy Mạnh Giang Thiên không có phản ứng, lại kéo một chân ném đi. Ngẩng đầu nhìn Mạnh Giang Thiên, Mạnh Giang Thiên vẫn không nhúc nhích, nữ zombie lại kéo cái chân kia của mình ném đi. Mạnh Giang Thiên nhìn nữ zombie, không khỏi đen mặt, thứ này là coi anh như kẻ ngốc trêu chọc anh sao? Thấy Mạnh Giang Thiên vẫn thờ ơ, trên người cũng không còn chỗ nào có thể kéo ra, nữ zombie cúi đầu nhìn mình, túm tóc rồi giật đầu mình xuống. Cánh tay không còn đầu khống chế đứng thẳng, nắm tóc chĩa về phía Mạnh Giang Thiên trên bầu trời biểu hiện cái đầu xanh mướt của mình bị cành cây bao trùm. Cành cây vây quanh không chút thay đổi, có vẻ là bởi vì cùng thân thể tách ra, đầu đã ngừng suy nghĩ, tùy thời đều có thể bào ra lấy tinh hạch. Mạnh Giang Thiên lẳng lặng nhìn nữ zombie biểu diễn, không phải thứ này chỉ số thông minh khờ dại, chính là cho rằng chỉ số thông minh của anh khờ dại. Diễn xuất vụng về như vậy, có thể bị nó hấp dẫn, phỏng chừng chỉ có đồng loại của nó. Lười phản ứng đồ vật trong đầu nó, Mạnh Giang Thiên nhìn cái đầu xanh bộ dáng ngốc nghếch kia, đột nhiên ánh sáng lóe lên. Trong không gian, Tiểu Bạch và Tiểu Hắc đang tranh giành một quả dưa hấu lớn, đột nhiên cảnh sắc trước mắt biến đổi, hai con vật nhỏ lơ lửng nhanh chóng rơi xuống. "Meow meow?" "Chít chít!" Mạnh Giang Thiên một tay hai cái gáy, bắt được hai con vật nhỏ. Quả dưa hấu lớn bị rơi xuống, vừa lúc đập vào đầu zombie giả ngu ngốc. "Gàoooo!!" Nữ zombie bị dưa hấu đập lộ bản mặt thật, cũng không giả vờ nữa, phẫn nộ rống giận về phía Mạnh Giang Thiên. Tay chân bị xé ra nhanh chóng khép lại, lau cái mặt đầy nước dưa hấu một phen, nữ zombie vươn đầu lưỡi nếm thử rồi phì phì phun ra. Nhạt nhẽo vô vị, khó ăn chết. "Tiểu Bạch, mày thử xem, có thể mê hoặc con zombie bên dưới hay không." Mạnh Giang Thiên chỉ vào nữ zombie nói. Tiểu Bạch cúi đầu nhìn một chút, cho tới bây giờ nó chưa từng nhìn thấy zombie đầu màu xanh lá cây. "Chít chít." Tiểu Bạch đứng ở đầu vai Mạnh Giang Thiên, dị năng rung động, xung quanh nữ zombie có sương mù màu sắc mông lung dâng lên, chậm rãi bao trùm nó. Nữ zombie ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mạnh Giang Thiên, đột nhiên cảm giác được trước mắt mơ hồ, bên tai vang vọng tiếng khóc của trẻ con. Âm thanh này rất quen thuộc, là âm thanh khắc trong đầu nó, đây là tiếng khóc của con trai nó. Con trai nó đã trở lại! Nữ zombie ngạc nhiên nhìn xung quanh, tìm kiếm nơi phát ra tiếng khóc. Mạnh Giang Thiên ở trên không trung nhìn nữ zombie dạo một vòng tại chỗ, sắc mặt vui vẻ. Dị năng của Tiểu Bạch có thể mê hoặc nó. Ngưng tụ ra một cái dao gió, Mạnh Giang Thiên nhắm vào đầu nữ zombie ném ra. Hiện tại nữ zombie bị mê hoặc đầu đầy con trai của mình, tuy rằng khôi phục trí tuệ, nhưng so với người bình thường vẫn có chút chênh lệch. Tựa như bây giờ, rõ ràng nó cảm giác được có thứ gì đó đang tới gần, nhưng nó không muốn để ý tới, nó chỉ muốn nghe rõ tiếng khóc của con trai nó truyền đến từ đâu. Một tiếng vang lên, dao gió của Mạnh Giang Thiên lại bị bắn ra, cho dù nữ zombie không có phòng bị, vỏ màu xanh này vẫn cứng rắn chém không nổi. "Gàooo!" Nữ zombie không kiên nhẫn gào thét với Mạnh Giang Thiên trên bầu trời, tiếp tục tìm kiếm con trai. Mạnh Giang Thiên cau mày thu hồi dao gió. Cho dù có thể mê hoặc nữ zombie, anh cũng không đánh nổi, chuyện này khó nhằn rồi. "Chít chít..." Tiểu Bạch kêu hai tiếng về phía Mạnh Giang Thiên, Mạnh Giang Thiên nhìn về phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch vẫn nhìn chằm chằm dao gió trong tay anh. "Mày muốn cái này?" Mạnh Giang Thiên lắc lắc dao gió trong tay hỏi Tiểu Bạch. Tiểu Bạch gật đầu, mũi nhọn hướng về phía nữ zombie. "Tao không đánh nổi vỏ não của nó." Mạnh Giang Thiên cho rằng Tiểu Bạch bảo anh công kích nữ zombie, bất đắc dĩ giải thích. "Chít chít." Tiểu Bạch lắc đầu, hiển nhiên không phải nó có ý kia. "Rốt cuộc mày có ý gì?" Nhưng Mạnh Giang Thiên không hiểu thú ngữ, căn bản không hiểu Tiểu Bạch muốn làm gì. "Meow." Tiểu Hắc ở một bên nhìn sốt ruột, hướng về phía Tiểu Bạch kêu một tiếng, Tiểu Bạch gật đầu. Tiểu Hắc tránh thoát khỏi vòng tay Mạnh Giang Thiên, giẫm lên tia chớp nhảy xuống mặt đất, rơi xuống cách nữ zombie không xa. "Hai bọn mày muốn làm gì? Tiểu Hắc đánh không lại zombie kia." Mạnh Giang Thiên rất lo lắng cho Tiểu Hắc, dao gió theo sát Tiểu Hắc bay đi, thời điểm mấu chốt, cũng có thể giúp Tiểu Hắc ngăn cản. "Chít chít." Tiểu Bạch không để ý tới Mạnh Giang Thiên, sương mù màu sắc phía dưới càng nặng hơn, nồng đậm đến mức Mạnh Giang Thiên cũng sắp không nhìn thấy nữ zombie cùng Tiểu Hắc bên trong. Tiểu Hắc đáp xuống đất, lặng lẽ ngồi xổm cách nữ zombie không xa. Mạnh Giang Thiên nhìn nữ zombie dần dần tới gần Tiểu Hắc, khẩn trương khống chế dao gió, một khi phát hiện sự tình không đúng, anh sẽ lập tức ra tay cứu Tiểu Hắc. Nữ zombie phát hiện Tiểu Hắc, trên mặt một phen ngạc nhiên, gào gào kêu loạn, lại đặc biệt nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Hắc, ôm vào trong ngực lay động trái phải, giống như là đang du đứa nhỏ. Tiểu Hắc vươn móng vuốt chạm vào đầu xanh mướt của nữ zombie, đột nhiên thê lương meow meow kêu lên. Sợ tới mức dao gió của Mạnh Giang Thiên thiếu chút nữa ra tay, lại bị Tiểu Bạch đúng lúc ngăn cản. Vẻ mặt nữ zombie kinh hoảng, ôm Tiểu Hắc lay động, cành cây trên đầu thu hồi vào trong, khôi phục cái đầu màu xám xanh. "Meow!" "Chít!" Hai con thú nhỏ đồng thanh kêu chói tai, điện quanh thân Tiểu Hắc lượn lờ, nữ zombie bị điện giật run rẩy một trận, trên đầu lại bị tia chớp bổ trúng, bốc khói đen. Mạnh Giang Thiên cũng chỉ chậm một bước, trong nháy mắt nữ zombie đau đớn bỏ Tiểu Hắc ra, dao gió nhắm ngay đầu nữ zombie bốc khói cắt xuống. Lúc này đây không bị bất kỳ trở ngại nào, đầu nữ zombie bị gọt hai nửa, một viên tinh hạch màu xanh biếc xinh đẹp giống như ngọc lục bảo lấp lánh trong đầu nữ zombie lộ ra. Nửa cái não nữ zombie rơi xuống điên cuồng sinh trưởng cành cây màu xanh biếc, muốn lần nữa bò trở lại đầu. Tiểu Hắc nhanh chân, nhảy lên đỉnh đầu nữ zombie, cho một móng vuốt đi qua, tinh hạch xanh biếc bị đào ra, ném xuống đất. Không có tinh hạch, cành cây đầy đầu nữ zombie ngừng sinh trưởng, thân thể giãy dụa ầm ầm ngã xuống đất, giống như da thịt màu xám xanh của zombie nhanh chóng thối rữa, tản ra mùi hôi thối ngút trời. Tiểu Hắc ngậm tinh hạch của nữ zombie, muốn mang về cho Mạnh Giang Thiên. Nhưng tinh hạch vừa vào miệng, mùi thịt thối khiến ngay cả cơm ngày hôm qua cũng nôn ra. Nữ zombie này không còn tinh hạch, thịt thối so với zombie cấp thấp hôi hơn nhiều lắm. Mạnh Giang Thiên dùng dị năng hệ nước rửa sạch tinh hạch, gió nâng Tiểu Hắc bay đến trước mắt. Móng vuốt và miệng của Tiểu Hắc đều là thịt thối của nữ zombie, thối muốn chết. Mạnh Giang Thiên thuận tiện tắm rửa cho Tiểu Hắc, mùi này nếu trở về không gian, cũng hun Thôi Tây Sinh tắc thở. .....
|
Chương 161: Quay Về Khu An Toàn
"Bên ngoài làm sao vậy, sao đột nhiên mang hai đứa nó ra ngoài?" Trở lại không gian, Ba người Thôi Tây Sinh đang ăn dưa hấu, thấy Mạnh Giang Thiên tiến vào, Thôi Tây Sinh cầm một miếng dưa hấu nhỏ đưa cho Mạnh Giang Thiên. "Không sao, giết zombie. Chắc anh phải ra ngoài tìm một chỗ ăn tinh hạch này. Cấp bậc tinh hạch này không thấp, có thể mất vài ngày." Mạnh Giang Thiên còn chưa nhận dưa hấu, Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch đã ngậm một đầu cướp đi, hai đứa lại tranh nhau. Mạnh Giang Thiên cũng không phải rất thích ăn dưa hấu, đi tới bên cạnh Hách Nhân ăn dưa nói: "Hẳn là thủy triều zombie qua rồi, lát nữa tôi đưa mọi người trở về khu an toàn, viện trưởng, cho tôi thêm mấy bình thuốc tinh lọc." Cấp bậc tinh hạch của nữ zombie hẳn là cấp bảy, cao hơn anh một cấp. Vốn dị năng hệ cây của Mạnh Giang Thiên đã cấp bốn, phỏng chừng ăn xong viên tinh hạch này, dị năng hệ cây cũng có thể đến cấp tám cấp chín. Nhưng tinh hạch cấp cao như vậy, Mạnh Giang Thiên cũng không biết mình có thể giữ được lý trí hay không, nếu anh không khống chế được mình, chỉ sợ người nhà trong không gian sẽ bị anh làm thương. "Thủy triều zombie rút rồi? Nhanh như vậy!" Hách Nhân nuốt dưa hấu trong miệng, kinh ngạc hỏi. "Zombie dẫn đầu bị tôi cùng Tiểu Hắc Tiểu Bạch giết, đàn zombie không có thủ lĩnh, hẳn là sẽ tản đi." Mạnh Giang Thiên lắc lắc tinh hạch màu xanh biếc to bằng đậu phộng trong tay. "Đây là tinh hạch?" lần đầu tiên Hách Nhân nhìn thấy tinh hạch lớn như vậy, ánh mắt đều trợn to. Nhìn kỹ vòng quanh tinh hạch vài lần, không khỏi hỏi: "Tinh hạch này là cấp mấy?" "Không biết, hẳn là cấp bảy cấp tám đi." "Zombie cấp bảy cấp tám cậu cũng có thể giết?" "Bản thân tôi không có biện pháp với nó, còn phải dựa vào chúng nó trợ giúp." Mạnh Giang Thiên chỉ hai đứa vì miếng dưa hấu mà đánh nhau thành một cục. "Hai đứa nó lợi hại như vậy?" "Hai đứa nó lợi hại." Mạnh Giang Thiên mỉm cười. Ăn một bữa cơm trong không gian, Mạnh Giang Thiên ra khỏi không gian để bay về khu an toàn. Zombie trên đường gặp phải đều đi tới thành thị gần nhất, chạy tán loạn khắp đường cái. Một số vẫn còn đi lang thang trong rừng không mục đích. Xem ra, chúng nó thật sự đã giải tán, không có ý muốn đi khu an toàn. Phùng Kinh Quảng còn mang người đi đóng quân ngoài tự nhiên, nhưng bên cạnh hắn lại có không ít người, một doanh địa lớn như vậy, nhiều người tụ tập cùng một chỗ như thế, cũng không sợ dẫn zombie tới. Mạnh Giang Thiên không quản bọn họ, trực tiếp trở lại khu an toàn. Trong khu an toàn còn chưa buông lỏng đề phòng, trên đường cái không có một bóng người, Mạnh Giang Thiên đưa ba mẹ về nhà, lại đưa ba người Thôi Tây Sinh về nhà, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đều ở lại bảo vệ người nhà. Sức chiến đấu của hai đứa này Mạnh Giang Thiên đã nhìn thấy, có hai đứa bảo vệ người nhà, Mạnh Giang Thiên rất yên tâm. Cùng Hách Nhân suốt đêm luyện chế ra thuốc tinh lọc, Mạnh Giang Thiên lại bay ra khỏi khu an toàn. Để phòng ngừa vạn nhất, Mạnh Giang Thiên bay ra ngoài thật xa, cảm giác đã ra đến nước ngoài, ở một tòa thành thị bỏ hoang nghe thấy tiếng Hàn, Mạnh Giang Thiên mới ngừng lại. Tìm một chỗ trên nóc nhà, Mạnh Giang Thiên nuốt tinh hạch của nữ zombie. Tinh hạch vào bụng, hóa thành từng luồng năng lượng tràn ngập toàn thân. Lần này Mạnh Giang Thiên đi chính là ba ngày, ngày thứ ba, Phùng Kinh Quảng dẫn một đám dị năng giả trở lại khu an toàn, tuyên bố vượt qua thủy triều zombie an toàn, tất cả mọi người trở về nhà mình, khu an toàn lại một lần nữa náo nhiệt lên. Phùng Kinh Quảng khen ngợi hai mươi mấy dị năng giả đi theo lần này, phần thưởng cũng được công bố ra. Tinh hạch, giá trị cống hiến, phần thưởng rất phong phú, nhưng hấp dẫn nhất vẫn là thuốc tinh lọc có thể giải độc virus zombie. Vì lúc trước Phùng Kinh Quảng cầu viện, đều hứa hẹn với các khu an toàn khác là trả thù lao thuốc tinh lọc. Tuy lúc trước mỗi khu an toàn đều chỉ phái hai ba dị năng giả đến trợ giúp qua loa, nhưng hiện tại lại lấy hai ba người này làm cái cớ, muốn thuốc tinh lọc từ Phùng Kinh Quảng. Trong tay Phùng Kinh Quảng cũng chỉ có không tới một trăm bình, ngược lại những người này dám sư tử há miệng, mỗi khu an toàn đều muốn một trăm bình, xem hắn coi tiền như rác. Phùng Kinh Quảng không cho, những người này cũng không chịu đi, mỗi ngày náo loạn với Phùng Kinh Quảng. Chuyện thuốc tinh lọc bị bọn họ ồn ào huyên náo, thậm chí khu an toàn ở nước ngoài cũng biết chuyện này, sau khi xác nhận khu an toàn của tỉnh Tô an toàn, gần đây khu an toàn còn có rất nhiều dị năng giả nước ngoài. Mỗi người đều hỏi thăm chuyện thuốc tinh lọc, phàm là trong nhà truyền ra mùi thuốc đông y, nửa đêm đều sẽ bị trộm đến thăm, thậm chí là bị người ta cường ngạnh xông vào cửa. Danh tiếng bên ngoài thật sự quá khủng khiếp, Mạnh Giang Thiên lại không có ở đây, căn bản Hách Nhân cũng không dám luyện chế thuốc nữa, sợ cũng bị người hơn nửa đêm xông vào cửa. "Mạnh Giang Thiên đã đi ba ngày rồi, sao còn chưa trở về." Hiện tại bên ngoài lòng người nham hiểm, Mạnh Giang Thiên không ở bên cạnh, Trong lòng Thôi Tây Sinh luôn bất an. "Lần này cậu ấy ăn tinh hạch đẳng cấp quá cao, chỉ sợ cần mấy ngày. Kiên nhẫn chờ một chút, chờ cậu ấy trở về, phỏng chừng có thể xưng bá thế giới." Hách Nhân bắt mạch cho Thôi Tây Sinh, an ủi cậu. "Xưng bá thế giới thì không cần, hiện tại rất tốt." Thôi Tây Sinh nằm úp sấp bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Thấy một chiếc xe chạy tới cửa, Lưu An Giản từ trên xe đi xuống, phía sau còn có Lưu An Na. Nhìn thấy Lưu An Giản, Thôi Tây Sinh khẽ nhíu mày, mấy ngày nay ngày nào Lưu An Giản cũng đến, mỗi lần đến đều dùng ánh mắt kinh tởm nhìn cậu. Tuy rằng rất cảm kích Lưu An Giản đã cứu mẹ mình, nhưng thái độ của Lưu An Giản đối với cậu khiến cậu rất phiền não. Huống chi Lưu An Na cũng đi theo, Thôi Tây Sinh càng mất hứng. "Cô gái này tới làm gì." Thôi Tây Sinh phiền não nhìn Lưu An Giản cùng Lưu An Na đi vào, Tiêu Nhã Tình dưới lầu đã mở cửa. "Ai?" Hách Nhân tiến lại gần nhìn, nhìn thấy Lưu An Giản, cười nói: "Tên nhóc này lại tới khoe khoang." Lưu An Giản lần này bị Phùng Kinh Quảng cường ngạnh lôi kéo đi ra ngoài, tuy rằng không làm gì, nhưng cũng được coi là có công, Phùng Kinh Quảng cũng cho hắn không ít phần thưởng. Bây giờ Lưu An Giản thanh danh tiền tài đều thu hoạch, mỗi ngày tới tìm Thôi Tây Sinh, khoe khoang lần này ở bên ngoài mình đánh zombie. Mỗi lần hắn đều nói nhiệt huyết sôi trào, khẩn trương lại kích thích, giống như từ Quỷ Môn Quan dạo quanh vài vòng trở về. "Chúng ta đi xuống đi, hắn là tới tìm cậu, không nhìn thấy cậu hắn sẽ không rời đi." Hách Nhân thu tay lại nói. Thôi Tây Sinh thở dài, bất đắc dĩ ôm bụng đi xuống lầu. "Tiểu Sinh, hôm nay cảm thấy thế nào? Tôi tìm thấy một cây nhân sâm trong phần thưởng của Phùng tiên sinh cho tôi, bây giờ cậu đang mang thai, không biết có thể sử dụng không?" Lưu An Giản mở một cái hộp ra, một nhân sâm to bằng bàn tay nằm trong hộp. Tên này quả nhiên lại tới khoe khoang. Thôi Tây Sinh thiếu hụt phấn chấn nhìn nhân sâm nói: "Xin lỗi, mang thai không thể ăn nhân sâm. Hơn nữa thứ này quá quý giá, tôi không thể nhận, Anh An vẫn nên cầm về đi." Ôm bụng ngồi xuống, từ trên lầu đi xuống dưới, Thôi Tây Sinh đã cảm thấy mệt mỏi. Không có dị năng của Mạnh Giang Thiên đút bé con trong bụng, cảm giác uống nhiều thuốc bổ cũng không đủ cho nó hấp thu. .....
|
Chương 162: Lưu An Na Kiêu Ngạo
"Mang thai không thể ăn nhân sâm sao? Tôi thấy hình như cậu không thoải mái, còn tưởng nhân sâm có thể giúp cậu bổ sung. Thứ này tôi giữ lại cũng vô dụng, liền cho viện trưởng Hách đi. Ngài xem có thể làm thành dược liệu hay gì đó bồi bổ thân thể cho tiểu Sinh hay không?" Lưu An Giản nhìn về phía Hách Nhân. "Cái này..." Hách Nhân nhìn về phía Thôi Tây Sinh, nhân tình này ông cũng không thể giúp Thôi Tây Sinh nhận. "Nếu Anh An quan tâm tôi như thế, vậy tôi liền nhận." Thôi Tây Sinh lười cùng Lưu An Giản lôi kéo, dù sao mấy ngày nay đã bị hắn ta cứng rắn tặng không ít đồ, cũng không kém một cây nhân sâm này. Chờ Mạnh Giang Thiên trở về, cùng Mạnh Giang Thiên thương lượng nên làm thế nào để trả lại nhân tình cho người ta là được. "Cây nhân sâm này hiện tại có giá trị một trăm vạn giá trị cống hiến, ba mẹ tôi muốn, anh trai tôi cũng không cho." Lưu An Na uống một ngụm nước, thản nhiên nói. Nhìn ánh mắt Thôi Tây Sinh có ý cười mang theo nhàn nhạt khinh miệt, cô đã nhìn thành một kiểu thấy người sang bắt quàng làm họ. Thôi Tây Sinh nhìn thấy ánh mắt của Lưu An Na, rất không khách khí trả lại cho cô một cái liếc mắt, trực tiếp đáp trả: "Đau lòng thì cô lấy về, tôi cũng không đòi anh cô cho. Hơn nữa cô tới đây làm gì? Gia đình tôi không chào đón cô." Thôi Tây Sinh nói rất không nể tình, sắc mặt Lưu An Na trầm xuống, cười lạnh nói: "Tôi tới tìm Giang Thiên ca ca, không phải tới tìm cậu, cậu ít tự mình đa tình. Hơn nữa đây là nhà Giang Thiên ca ca mua, cậu lấy đâu ra mặt mũi nói là nhà của cậu?" "Đây là mặt mũi của tôi." Thôi Tây Sinh vỗ bụng mình. Nhìn sắc mặt Lưu An Na càng khó coi, Thôi Tây Sinh cười càng thêm vui vẻ nói: "Trong bụng tôi có con của Mạnh Giang Thiên, nhà của anh ấy chính là nhà tôi. Gia đình tôi không chào đón cô. Mạnh Giang Thiên không có ở nhà, cô trở về đi." "Thật sự Giang Thiên ca ca không ở nhà sao? Đã ba ngày anh ấy không trở về, không phải là Giang Thiên ca ca không cần cậu chứ?" "Làm sao cô biết đã ba ngày anh ấy không trở về? Buổi tối chúng tôi ngủ trên một cái giường, cô cũng biết?" Trong lòng Thôi Tây Sinh mơ hồ có chút bất an, cô gái này biết Mạnh Giang Thiên không ở nhà, không biết lại muốn làm ra cái gì. Nhưng có Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ở đây, trong lòng Thôi Tây Sinh bớt lo lắng, tuy rằng trong lòng bất an, nhưng trên mặt vẫn kiêu ngạo. "Ban ngày không trở về, buổi tối mới trở về, trở về nhà mình còn cần lén lút?" "Ban ngày cũng có trở về." "A, khi nào ban ngày trở về? Ngược lại cậu nói một chút tôi xem." "Mỗi buổi trưa anh ấy đều trở về ăn cơm." "Buổi trưa? Tôi thấy anh ấy nửa đêm cũng không về ăn cơm đâu." "Sao cô lại khẳng định buổi trưa anh ấy không về ăn cơm, cô lắp camera ở xung quanh chỗ này à?" Thôi Tây Sinh cố ý nói Mạnh Giang Thiên trở về ăn cơm trưa, nhưng nhìn bộ dáng chắc chắn của Lưu An Na là Mạnh Giang Thiên không trở về, tuyệt đối người phụ nữ này không có cái gì tốt. "Đúng vậy, anh trai tôi vẫn để cho người ta nhìn chằm chằm vào nhà các cậu, ở xung quanh chỗ này cũng lắp đặt không ít camera, từ khi thủy triều zombie chấm dứt, Mạnh Giang Thiên cũng không trở về nữa. Thôi Tây Sinh, cậu thành thật nói xem, có phải Mạnh Giang Thiên đã xảy ra chuyện lúc bị zombie vây chặn hay không? Anh ấy đã chết có phải không?" Lưu An Na đột nhiên đứng lên, âm sắc đều chất vấn Thôi Tây Sinh. Lưu An Na nói một phen khiến ba người Thôi Tây Sinh đều sửng sốt, bọn họ cũng không nghĩ tới Lưu An Na lại cho rằng Mạnh Giang Thiên đã chết. Sắc mặt Thôi Tây Sinh cũng âm trầm, nhìn về phía Lưu An Giản, lạnh lùng chất vấn: "Anh lắp camera gần nhà tôi? Anh đang theo dõi chúng tôi à?" "Giám thị các cậu thì thế nào? Không có Mạnh Giang Thiên cậu còn kiêu ngạo như vậy, anh trai tôi coi trọng cậu, mới khách khí với cậu như vậy, cậu đừng không biết tốt xấu. Tôi nói cho cậu biết, nhà chúng tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý loại quái vật nam không ra nam nữ không ra nữ như cậu vào. Hơn nữa nghiệt chủng trong bụng này tuyệt đối cũng không thể giữ lại. Nếu cậu muốn đi theo anh tôi, thì thành thật cho tôi một chút, đi diệt sạch nghiệt chủng này, quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi, nói không chừng tôi sẽ cân nhắc buông tha cậu." Lưu An Na hai tay ôm ngực, từ trên cao nhìn Thôi Tây Sinh. "Lưu An Na, em câm miệng cho anh. Không có việc gì thì cút về nhà." Lưu An Giản nhíu mày trừng mắt nhìn em mình quát lớn. Tuy rằng hắn cũng cảm thấy đứa nhỏ trong bụng Thôi Tây Sinh rất chướng mắt, vừa rồi cũng tùy ý để Lưu An Na nói tình huống hiện tại nói cho Thôi Tây Sinh nghe. Nhưng để Thôi Tây Sinh quỳ xuống xin lỗi Lưu An Na, Lưu An Giản cũng không nỡ. Lời đã bị Lưu An Na nói không ổn lắm, hẳn là Thôi Tây Sinh có thể rõ ràng tình cảnh hiện tại của cậu, không có Mạnh Giang Thiên bảo vệ, cả nhà già trẻ này đều phải dựa vào hắn mới có thể sống sót. Cuối cùng Thôi Tây Sinh cũng là của hắn. Nhưng hắn muốn cùng Thôi Tây Sinh ở chung thật tốt, lại để cho Lưu An Na nói tiếp, Thôi Tây Sinh sẽ càng hận hắn. "Lưu An Giản! Em là em gái anh, thế mà anh giúp cái thứ nam không ra nam nữ không ra nữ này bắt em cút?" Lưu An Na giận dữ gầm lên với Lưu An Giản. Vốn cô uy bức bị phá hỏng, từ tận thế có Mạnh Giang Thiên che chở, khắp nơi cô đều bị Thôi Tây Sinh áp chế. Thật vất vả đợi cho đến khi Mạnh Giang Thiên xong đời, cô cho rằng mình có anh trai Lưu An Giản làm chỗ dựa vững chắc, rốt cục có thể ngăn cản Thôi Tây Sinh. Nhưng không nghĩ tới, cô cho rằng anh trai là chỗ dựa vậy mà vẫn đứng về phía Thôi Tây Sinh, còn bắt cô cút đi, Lưu An Na lại bị Thôi Tây Sinh hơn vế, cô chỉ cảm thấy nghẹn khuất sắp hộc máu. "Miệng cô sạch sẽ một chút, Tiểu Sinh mang thai là do dị năng gây ra. Không giống như cô, một cô gái chưa xuất giá, mỗi ngày đều nghĩ đến đàn ông của người khác, đập đầu muốn làm tiểu tam. Tiểu Sinh là vấn đề thân thể, cô thuần túy là vấn đề đạo đức, cô mới là thứ không biết xấu hổ." Con trai nhà mình bị người ta mắng, Tiêu Nhã Tình không nhịn nữa, muốn cãi nhau, bà nội trợ như bà cũng không sợ một con nhóc lông còn chưa đủ. "Bà nói ai là tiểu tam? Tôi và Mạnh Giang Thiên là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, nó mới là tiểu tam, phá hỏng tình cảm của chúng tôi. Con trai bà có vấn đề về thể chất và đạo đức, không phải dạng tốt lành gì." "Cùng nhau lớn lên chính là thanh mai trúc mã? Cô đã tự mình đa tình từ khi còn nhỏ à? Cô nhìn dáng người của cô kìa, phía trước sân bay không khác gì phía sau, căn bản Mạnh Giang Thiên đối với cô không có hứng thú. Người ta đến đại học, thật vất vả mới tìm được tình yêu đích thực, còn bị cô dây dưa, Mạnh Giang Thiên không cho một cái tát vào mặt cô đều là nó thiện lương." "Con trai bà mới phía trước sân bay không khác gì phía sau, tôi đây trước lồi sau vểnh, dáng người rất tốt." "Cô hay lắm, cô cùng Tiểu Sinh cởi quần áo đứng chung một chỗ, người khác đều cho rằng cô mới là nam. Mạnh Giang Thiên có thể nhìn cô nhiều hơn một cái, đó đều là nó đùa giỡn lưu manh." "Bà già chó chết, xem tôi xé miệng bà." Ngoài miệng ầm ĩ không được, Lưu An Na tức giận đến đỏ mặt tía tai, xắn tay áo lên muốn cùng Tiêu Nhã Tình khoa tay múa chân. Thôi Tây Sinh vỗ vỗ mông Tiểu Hắc, Lưu An Na dám ra tay, cậu liền để cho cô ta thử tư vị bị sét đánh. Đáng tiếc Tiểu Hắc còn chưa ra tay, Lưu An Giản đã kéo Lưu An Na lại: "Đừng náo loạn nữa, mau về nhà cho anh. Em lại náo loạn thì đừng trách anh không khách khí với em." "Không khách khí! Anh muốn không khách khí như nào với tôi! Lưu An Giản, sao khuỷu tay anh lại quặp ra ngoài, về nhà tôi sẽ nói với ba mẹ anh bắt nạt tôi, anh vĩnh viễn cũng đừng hòng cưới biến thái này về nhà." Lưu An Na tức điên rồi, tránh thoát cánh tay Lưu An Giản, trừng mắt nhìn Thôi Tây Sinh tràn đầy sát khí: "Thôi Tây Sinh, cậu hãy cẩn thận, không có Mạnh Giang Thiên bảo vệ cậu, tôi xem cậu còn có thể kiêu ngạo đến khi nào." Bỏ lại một câu ác độc, Lưu An Na tức giận rời đi, cửa phòng bị đập phát ra một tiếng nổ lớn, Thôi Tây Sinh rất đau lòng cửa nhà mình, cũng không biết có hỏng hay không. .....
|
Chương 163: Hết Nước Mất Điện
"Thật xin lỗi, An Na bị tôi chiều hư, cậu yên tâm, tôi sẽ không để nó làm đau cậu." Lưu An Giản không đuổi theo Lưu An Na, nhìn Thôi Tây Sinh đặc biệt nghiêm túc nói. "Không cần, anh rút hết máy giám sát anh lắp đặt hộ, tôi cảm ơn anh nhiều. Anh chờ một chút, tôi đi lấy đồ đạc mấy ngày nay anh mang đến trả lại cho anh, miễn cho anh và nhà anh cảm thấy tôi chiếm tiện nghi của anh. Nhân sâm cũng lấy đi đi, tôi không cần. Sau này cũng đừng tới, ngoại trừ Mạnh Giang Thiên, tôi sẽ không coi trọng bất luận kẻ nào đâu." Thôi Tây Sinh đứng lên muốn đi lấy đồ lại bị Tiêu Nhã Tình vội vàng ngăn cậu lại nói: "Con ngồi đi, mẹ đi lấy." Thôi Tây Sinh ôm bụng ngồi xuống một lần nữa, sắc mặt Lưu An Giản đối diện bị Thôi Tây Sinh vô tình từ chối như vậy dần dần âm trầm lên. "Thôi Tây Sinh, cho dù ở trong khu an toàn, không có dị năng giả bảo vệ, muốn an ổn sinh hoạt cũng không có khả năng. Không nói cái khác, nói nhà này, đợi đến khi đến hạn thuê, trong nhà không có dị năng giả, các cậu ngay cả tư cách thuê phòng cũng không có." "Ai nói chúng tôi không có dị năng giả, tôi không phải là dị năng giả sao? Tuy rằng dị năng của tôi không có sức chiến đấu gì, nhưng anh không thể phủ nhận một người đàn ông có thể mang thai, đây cũng là dị năng. Hơn nữa viện trưởng cũng có dị năng, tuy rằng cũng không có sức chiến đấu, nhưng tư cách thuê nhà thì chúng tôi đều có." Thôi Tây Sinh sờ sờ bụng mình nói. "Ha ha, được, cho dù các cậu có tư cách thuê nhà, nhưng các cậu lấy cái gì gia hạn thuê? Chỉ có ba người các cậu, ai có thể ra ngoài kiếm đủ tiền thuê nhà?" "Ba người sẽ luôn có biện pháp kiếm tiền, điều này anh không phải quan tâm. Hơn nữa, tôi nói, Mạnh Giang Thiên chỉ đi ra ngoài kiếm tiền, anh ấy không chết. Các anh không nên tự cho là đúng, hiện tại lộ ra vẻ mặt khốn nạn ghê tởm như vậy. Chờ Mạnh Giang Thiên trở về mà biết anh đánh chủ ý lên vợ anh ấy, anh ấy sẽ không bỏ qua cho anh." "Ha ha, vậy được rồi, tôi chờ Mạnh Giang Thiên trở về dọn dẹp tôi. Sau này tôi cũng sẽ không tới tìm cậu, mà cậu sẽ phải chủ động đi tìm tôi." Lưu An Giản đột nhiên cười rất âm hiểm, cầm đồ Tiêu Nhã Tình lấy ra tràn đầy tự tin rời đi. "Bệnh thần kinh." Thôi Tây Sinh trừng mắt nhìn bóng lưng Lưu An Giản mắng một câu. Vốn tưởng rằng đây là người tốt, không nghĩ tới cũng là một tên khốn lòng dạ xấu xa. Là cậu sơ suất, đều một mẹ sinh ra, Lưu An Na đức tính kia, anh cô ta có thể tốt đến đâu chứ? "Tiểu Hắc, đi phá hết giám sát xung quanh nhà chúng ta, về sau mỗi ngày đều đi ra ngoài xem một chút, nếu có giám sát mới xuất hiện, đều phá." Thôi Tây Sinh vỗ mông Tiểu Hắc, Tiểu Hắc lập tức xông ra ngoài. "Buổi tối đi ngủ cẩn thận một chút, tôi thấy Lưu An Giản kia không có lòng tốt. Thân phận của hắn nếu muốn trả thù chúng ta thì quả thật không đấu lại được." Hách Nhân nhíu mày nói. "Không sợ, có Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch ở đây, hắn sẽ không thành công. Tiểu Hắc và Tiểu Bạch liên thủ giết chết zombie cấp bảy, đẳng cấp của hắn căn bản không đủ dùng." Thôi Tây Sinh ôm Tiểu Bạch, tuyệt không lo lắng. "Vậy thì ngược lại." Hách Nhân nhìn Tiểu Bạch, cười gật gật đầu. "Cũng không biết khi nào Mạnh Giang Thiên sẽ trở về." Thôi Tây Sinh thở dài, ôm Tiểu Bạch đứng ở cửa, nhìn bầu trời xa xa. Mà trên đường phố tràn đầy tiếng Hàn, dao gió màu bạc bay đầy trời, các tòa nhà cao tầng xung quanh đã bị san bằng, đè ép thi thể zombie vỡ vụn trên mặt đất. Mười ngón tay Mạnh Giang Thiên quỷ dị biến thành mười nhánh cây mềm mại, dưới chân cũng là cành cây quấn quanh, tựa như một con bạch tuộc hình người. Tiện tay vung lên, một tòa cao tầng đã bị quất đến chia năm xẻ bảy. Hai zombie luẩn quẩn dưới chân bị trói càng ngày càng chặt, cho đến khi toàn thân đều bị bóp nát, hai nhánh cây cuốn hai viên tinh hạch đưa đến trước mặt Mạnh Giang Thiên. Mạnh Giang Thiên rửa sạch tinh hạch ném vào không gian, tiếp tục tìm kiếm zombie xung quanh. Năng lượng cuồng bạo trong cơ thể còn một chút, phỏng chừng giết thêm hai ba đợt zombie là có thể tiêu hao sạch sẽ, tay chân anh cũng có thể khôi phục bình thường. Đi ba ngày, anh đã nhớ nhà như cung nhớ tên. Thôi Tây Sinh đối với cảnh cáo Lưu An Giản cũng không để trong lòng, Tiểu Hắc cũng không phân biệt được đâu là camera Lưu An Giản đặt, liền hủy hoại hết camera gần biệt thự. Trong phòng làm việc, Lưu An Giản nhìn hình ảnh giám sát trên điện thoại di động đột nhiên đen xì, khẽ nhíu mày. Kiểm tra hình ảnh giám sát của các camera khác cũng đều là màu đen, không biết Thôi Tây Sinh phá hủy cả bốn camera như thế nào. Lạnh lùng cười, Lưu An Giản cất điện thoại di động, hắn có lòng tốt muốn bảo vệ Thôi Tây Sinh, nhưng tên nhóc này lại không có cảm tình như thế, vậy đừng trách hắn không khách khí. Không có Mạnh Giang Thiên bảo vệ, cả nhà già yếu phụ nữ và trẻ em, xem bọn họ có thể chống đỡ đến khi nào. Chuông điện thoại di động vang lên, Lưu An Giản nhìn id người gọi, cảnh giác nhìn bốn phía, xác định không có người mới nhận điện thoại. "Lưu thiếu, An Na tiểu thư thuê mấy dị năng giả muốn đi ám sát Thôi Tây Sinh, chúng ta có nên ngăn cản hay không?" Người đối diện nói. "Ngăn lại, nói cho bọn họ biết mỗi ngày đều có thể đi quấy rầy người một nhà kia, tiền tôi chi ra, nhưng không được gây ra mạng người. Cho bọn họ thêm một chút tiền, để cho bọn họ phá hỏng nghiệt chủng trong bụng Thôi Tây Sinh, nhưng không cho phép làm tổn thương tính mạng của Thôi Tây Sinh." "Đã rõ." Cúp điện thoại, Lưu An Giản đắc ý cười. Hắn đã nói qua, sẽ để Thôi Tây Sinh tự tới tìm hắn. Thôi Tây Sinh cũng không biết cậu đã bị hai anh em Lưu gia theo dõi, ở nhà đang xem TV thì đột nhiên TV tối sầm lại, không còn hình ảnh. "Mất điện?" Thôi Tây Sinh ấn công tắc đèn trên tường vài lần, đèn cũng không sáng. "Chuyện gì thế? Đột nhiên mất nước. Thức ăn của mẹ vẫn chưa được rửa sạch." Trong phòng bếp, Tiêu Nhã Tình đi ra, oán giận nói. "Nước cũng ngừng. Điện cũng bị cắt?" Thôi Tây Sinh nhíu mày. Mất nước lại mất điện, cơ sở vật chất sinh hoạt ở tận thế thật đúng là không ổn định. "Nước cũng mất, điện cũng ngừng, bữa trưa hôm nay không có cách nào làm, nếu không mẹ ra ngoài mua chút gì đó về ăn." Tiêu Nhã Tình tháo tạp dề xuống nói. "Cũng chỉ có thể như vậy. Đây là thẻ thân phận của con, Mạnh Giang Thiên gửi cho con rất nhiều tiền ở bên trong, mẹ lấy mà mua." "Không cần, trong thẻ thân phận của mẹ cũng có tiền." "Hiện tại giá cả rất đắt, chút tiền kia của mẹ mua hai ba bữa cơm liền không còn, tiêu sạch con phải chuyển tiền cho mẹ, quá phiền toái, vẫn là dùng của con đi." "Hơn mười vạn đó." Tiêu Nhã Tình nói thầm một câu, thở dài nói: "Được rồi, thì dùng của con, hiện tại thời điểm này, căn bản tiền cũng không đáng giá." Tiêu Nhã Tình ra ngoài mua cơm, trong nhà không có điện, Thôi Tây Sinh nhàm chán dẫn Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch đi dạo trong sân. Lại đột nhiên nghe thấy biệt thự bên cạnh truyền đến tiếng K kêu gào dữ dội. Tiểu khu bọn họ vì tính bảo mật, khoảng cách giữa biệt thự cũng không gần. Cách xa như vậy cậu còn có thể nghe được, tuyệt đối không phải người này hát to, mà là người này bật nhạc. Nhưng không phải mất điện sao? Nhạc của người này sao có thể sử dụng được? .....
|
Chương 164: Khách Không Mời Mà Đến
Thôi Tây Sinh vào nhà, ấn cái công tắc đèn vài lần, đèn vẫn không sáng. TV, máy nước nóng, đèn điện trong mỗi phòng Thôi Tây Sinh đều lần lượt thử, cũng là trạng thái mất điện. Tìm được cầu dao trong nhà, cũng không có nhảy aptomat, đúng là nhà cậu mất điện. "Kỳ quái." Thôi Tây Sinh nhíu mày đứng ở trong sân, nghe nhà bên cạnh quỷ khóc kêu gào. Tiêu Nhã Tình đi thật lâu cầm túi lớn túi nhỏ trở về, cau mày buông đồ ăn xuống, nói với Thôi Tây Sinh: "Lúc mẹ trở về, nghe được nhà bên cạnh chúng ta có người hát, mẹ đến nhà họ nhìn một chút, nhà họ có nước cũng có điện, cầu dao nhà mình có phải hỏng hay không?" "Con xem cầu dao, dường như không có gì hỏng. Nhưng con cũng không hiểu mạch điện, không biết có phải là hỏng hay không." Thôi Tây Sinh lắc đầu. "Vậy tìm ai đến xem hộ, số điện thoại của công ty điện lực là gì?" "Con không biết." "Cái gì không biết, hai người đang tìm cái gì?" Hách Nhân phong trần mệt mỏi trở về, trong tay còn cầm một ít rau quả. "Hai người đã mua thức ăn, tôi còn mua thêm một ít về. Tôi đói, ăn cơm thôi." Hách Nhân vào bếp đặt rau xuống, muốn rửa tay lại phát hiện hết nước. "Hết nước hả?" Hách Nhân đi ra hỏi. "Mất nước lại mất điện, viện trưởng, ngài có biết xem cầu dao không? Nhà người khác không mất, nhà chúng ta lại mất." Tiêu Nhã Tình nói. "Chỉ có nhà chúng ta mất?" Hách Nhân nhướng mày, "Tôi đi xem cầu dao." Hách Nhân nhìn thoáng qua cầu dao, cũng không nhìn ra chỗ hỏng, vuốt râu mọc trên cằm, nói: "Xác định là chỉ nhà chúng ta mất?" "Tôi tới nhà bên cạnh xem, nhà bọn họ có nước có điện." Tiêu Nhã Tình nói. "Vậy những nhà khác đều xem sao?" "Cũng không phải, tôi cũng không biết bọn họ, bọn họ cũng không thể tùy tiện cho tôi đứng dòm." "Ăn cơm trước đi, ăn xong tôi đi xem." Hách Nhân suy nghĩ một chút nói. Ba người tràn đầy tâm sự ăn cơm xong, Hách Nhân ra cửa. Vừa đi Hách Nhân liền đi cả buổi chiều, lúc trở về vẻ mặt càng đen. "Viện trưởng, làm sao vậy?" Thôi Tây Sinh khẩn trương hỏi. Hách Nhân phẫn hận cắn răng, nhìn Thôi Tây Sinh nói: "Là Lưu An Giản kia làm chuyện quỷ. Tôi đã đi bộ xem vài nhà, tất cả nhà họ đều có nước và điện, mỗi chúng ta không có, tôi đi đến cục cung cấp điện. Người của cục điện lực nói nhà chúng ta dùng điện bất thường, tận thế nên dùng điện tiết kiệm, mới cắt điện nhà chúng ta." "Tôi hỏi họ chúng ta sử dụng điện bất thường chỗ nào thì họ không nói. Khi tôi gằn hỏi, họ đuổi tôi ra ngoài. Tôi lại đến cục cấp nước, bọn họ cũng có lý do tương tự, nói nhà chúng ta dùng nước bất thường. Tôi ở văn phòng cấp nước bắt họ cung cấp bằng chứng về sự bất thường của chúng ta, và họ cũng không nói với tôi." "Tôi chờ đợi ở đó rất lâu, thế rồi họ cũng nói nguyên nhân. Họ nói rằng cấp trên thông báo ngừng nước dùng của chúng ta. Để tôi suy nghĩ xem có đắc tội ai không. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, chúng ta ở khu an toàn bị coi là địch nhân chính là tên nhóc Lưu An Giản kia. Hơn nữa quyền lợi của hắn cũng có thể cắt điện nước nhà chúng ta." Hách Nhân vỗ bàn trà một cái, tức giận thổi râu trừng mắt. "Trước kia hắn cứu tôi, tôi còn cảm thấy hắn là người tốt, không nghĩ tới Mạnh Giang Thiên vừa mới rời đi vài ngày, hắn liền lộ nguyên hình." Tiêu Nhã Tình cũng phẫn hận nói. "Đêm nay xem ra là mất điện, không có nước. Tối lửa tắt đèn, nhất định phải cảnh giác, cẩn thận hắn còn có thể làm ra thủ đoạn gì đó." Hách Nhân nhắc nhở. "Mạnh Giang Thiên không ở đây, hắn có ra tay với ba mẹ anh ấy không?" "Tiểu Hắc, mày đến nhà ba mẹ Mạnh Giang Thiên xem, nếu có người dám len lén đi vào, mặc kệ là ai, cũng đừng để sống sót. Đêm nay chúng ta ngủ cùng nhau, tối nay Tiểu Bạch bảo vệ chúng ta. Ngày mai tôi xem một chút, có thể gọi ba mẹ Mạnh Giang Thiên tới đây hay không, chúng ta ở cùng một chỗ cũng thuận tiện cho Tiểu Hắc và Tiểu Bạch bảo vệ." Thôi Tây Sinh sờ sờ đầu Tiểu Hắc nói. "Ba mẹ cậu ấy nhất định sẽ không tới đây, hơn nữa nhìn thấy cậu, ngược lại bọn họ có thể sẽ mắng cậu một trận, tốt nhất cậu nên chuẩn bị bị từ chối." Hách Nhân bất đắc dĩ nói. "Tôi đi tìm bọn họ là nghĩa vụ của tôi làm con dâu, về phần bọn họ có muốn tới hay không, đó là quyết định của bọn họ. Tôi đã làm công việc của tôi, họ từ chối tôi cũng không phải là việc của tôi." Thôi Tây Sinh lạnh nhạt nói. Cậu đã có thể dự liệu được ba mẹ Mạnh Giang Thiên nhìn thấy cậu sẽ không có chuyện gì hay, khả năng 99% sẽ từ chối cậu. Thậm chí có thể cảm thấy cậu đang bôi nhọ Lưu An Giản, nói không chừng hai người kia còn có thể chủ động đến Lưu gia tố cáo cậu. Nghĩ như vậy, Thôi Tây Sinh đỡ trán, nhất thời không muốn đi. Mặt trời lặn, Tiểu Hắc đến nhà ba mẹ Mạnh Giang Thiên. Phòng ngủ của Thôi Tây Sinh lớn nhất, ba người đều ngủ trong phòng của Thôi Tây Sinh. Tiểu Bạch ngồi xổm bên cửa sổ, cảnh giác nhìn ra ngoài cửa. Ba người có tâm sự nặng nề, cũng không thể ngủ được, Thôi Tây Sinh mang thai đứa bé, không chịu nổi đầu tiên ngủ thiếp đi. Tiêu Nhã Tình cùng Hách Nhân nghe tiếng thở nho nhỏ của Thôi Tây Sinh, cũng dần dần ngủ. Nửa đêm ba người đã ngủ, Tiểu Bạch nằm sấp trên bệ cửa sổ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa. Ba bóng người nghênh ngang đến gần biệt thự, bọn họ căn bản cũng không có che dấu hành tung của mình, một dị năng giả hệ kim rất dễ dàng phá hủy khóa cửa cổng, ba người nhanh nhẹn tiến vào. Trong bóng đêm, xung quanh biệt thự dần dần tràn ngập sương mù màu sắc, dưới bóng đêm bao phủ, căn bản dị năng giả không phát hiện bọn họ đã bị sương mù màu sắc chậm rãi bao vây. Ba người ở trong sân dạo vài vòng, vươn tay trong không khí làm ra động tác đẩy cửa, ba người đứng thành một hàng, lần lượt nhấc chân bước qua không khí, người cuối cùng lại ở trong không khí làm động tác đóng cửa. "Lý Đại, trong phòng này sao lại lạnh lẽo thế? cái gì cũng không nhìn thấy." Dị năng giả ở giữa xoa xoa da gà trên cánh tay, nhíu mày nhìn bốn phía nói. "Lưu tiên sinh đã ngừng tất cả các nước điện của gia đình họ, tất nhiên cậu không thể nhìn thấy gì. Trương Tam, cho ngọn lửa chiếu sáng." "Nhà bọn họ không có dị năng giả, chúng ta không cần cẩn thận như vậy. Chỉ cần đừng gọi dị năng giả tuần tra gần đây tới là được." Lý Đại kiêu ngạo nói. Trương Tam đi ở cuối cùng ngưng tụ một ngọn lửa nhỏ, nhất thời chiếu sáng toàn bộ phòng. Ánh mắt Tiểu Bạch híp lại, sương mù màu sắc quay cuồng, mê hoặc tầm mắt ba người. Ba người nhìn không khí đánh giá một trận, Lý Đại chua xót nói: "A, phòng này thật không tệ, so với nhà tôi tốt hơn nhiều. Chờ đuổi một nhà này ra ngoài, Vương Nhị, hai chúng ta cùng thuê căn nhà này đi." "Được, tôi cũng chịu đủ cái phòng của tôi, tuyệt đối không cách âm, đêm hôm bên cạnh ầm ĩ, mỗi ngày tôi nghe livestream đều sắp nghe ra tật xấu." "Mỗi ngày đều cho cậu nghe livestream cậu còn không muốn, cậu có phải là đàn ông không?" Trương Tam trêu ghẹo nói. "Chỉ vì tôi là đàn ông, tôi mới không chịu nổi. Tên khốn kiếp bên cạnh đẳng cấp cao hơn tôi, tôi không đánh lại được hắn, cũng không cướp được đàn bà của hắn. Tối hôm đó cậu không biết tôi bị dày vò bao nhiêu. Tôi sợ nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ bị bệnh." "Nhìn chút tiền đồ của cậu, chịu không nổi sao không ra ngoài tìm người giải quyết? Làm ăn loại này có rất nhiều." Lý Đại liếc mắt nhìn Vương Nhị một cái nói. "Ai biết làm đàn bà bên ngoài có sạch sẽ không, hơn nữa còn phải tiêu tiền, tôi kiếm chút tiền cũng không dễ dàng." "Đời này cậu sống với tiền của cậu đi." Lý Đại trợn mắt lên trời. "Tôi nghe nói Thôi Tây Sinh kia là đàn ông mà có thể mang thai, loại sinh vật này cũng không thấy nhiều, không bằng đêm nay cậu cùng Thôi Tây Sinh thử xem." Trương Tam tiến đến bên cạnh Vương Nhị, cười đặc biệt hèn mọn. Vương Nhị nhìn Trương Tam, vẻ mặt động tâm. .....
|