Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu
|
|
Chương 165: Đại Thụ Biến Dị
Tiểu Bạch nghe mấy người thảo luận hèn mọn, nói xong còn đánh chủ ý lên người Thôi Tây Sinh. Ánh mắt Tiểu Bạch dần dần lạnh, sương mù màu sắc càng lúc càng dày đặc, người trong phòng đột nhiên tách ra ba phía. "Lý Đại, Vương Nhị, các cậu đi đâu rồi?" "Lý Đại, Trương Tam?" "Vương Nhị, Trương Tam, hai con heo các cậu, đi theo cũng có thể đi lạc sao?" Đi tới đi lui, ba người đột nhiên phát hiện người bên cạnh biến mất. Ba người đứng ở hình tam giác, dừng tại chỗ cảnh giác nhìn bốn phía. Cái đuôi to của Tiểu Bạch lay động trái phải, sương mù màu sắc bắt đầu quay cuồng, Lý Đại cùng Vương Nhị không có ngọn lửa chiếu sáng, trước mắt đen kịt đột nhiên sáng lên. Nguồn sáng đột nhiên xuất hiện làm cho hai người nheo mắt lại, khi ánh mắt thích ứng với ánh sáng, hai người mở to hai mắt, hoảng sợ bắt đầu công kích zombie đột nhiên xuất hiện trước mắt. Mà Trương Tam ngưng tụ một ngọn lửa, cảnh sắc trước mắt lại đang tối sầm lại, vô luận hắn thêm bao nhiêu dị năng, ngọn lửa đều cao ba mét nhưng vẫn như cũ không chiếu sáng nổi xung quanh. Đột nhiên Trương Tam cảm giác được xung quanh có dị năng rung động mãnh liệt, dựa vào cảm giác vặn vẹo thân thể, né tránh một cái thanh sắt sáng bóng. Nhưng ở phía bên kia, một nhũ băng đâm vào bụng hắn, nhũ băng bắt đầu lan rộng từ vết thương ở bụng đánh sâu vào toàn bộ cơ thể, muốn đóng băng hắn thành một tác phẩm điêu khắc. Trương Tam điều động dị năng cả cơ thể chống cự dị năng hệ nước lan tràn khắp toàn thân, băng lửa đối nghịch tra tấn, làm cho Trương Tam phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương. Lý Đại cùng Vương Nhị thấy mình đánh trúng zombie, sắc mặt vui vẻ tiếp tục công kích. Tất cả dị năng của Trương Tam đều đối kháng dị năng hệ nước trong cơ thể, bên cạnh tối đen như mực không nhìn thấy dị năng công kích đến. "Aaaa" Tiếng kêu thảm thiết đau thấu tim vang vọng khắp trời đất, Trương Tam che ngực có hai cái lỗ thủng, không cam lòng ngã xuống. Rốt cuộc zombie đã chết, Lý Đại cùng Vương Nhị đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Không biết ánh sáng chiếu từ đâu đột nhiên thu nhỏ lại, trở thành một quả cầu ánh sáng trôi nổi, dường như đang dẫn hai người đi về phía trước. Lý Đại cùng Vương Nhị do dự một lát, đuổi theo quả cầu ánh sáng. Khóe miệng lông xù của Tiểu Bạch gợi lên một nụ cười không có ý tốt, sương mù màu sắc dẫn hai người càng ngày càng gần. Thẳng đến khi hai người sắp mặt đối mặt, hai quả cầu ánh sáng hợp thành một, chiếu sáng hai người. Zombie! Hai người nhìn thấy một con zombie mục nát gần trước mắt, gần đến mức có thể nhìn thấy giòi bò trong thịt thối rữa. Hai người đồng thời lui về phía sau, thanh sắt cùng nhũ băng đồng thời công kích về phía đối phương. Nhìn thấy dị năng của đối phương, hai người đều hoảng sợ, vội vàng tránh né, ánh sáng trên không trung lại đột nhiên biến mất. Ánh sáng mất không cách nào lập tức thích ứng với bóng tối, hai người đều không né tránh dị năng công kích của đối phương, nhưng cũng không bị thương đến chỗ yếu hại. Ánh sáng biến mất lại đột nhiên sáng lên, hai người đều nhìn thấy zombie đối diện bị công kích mà thương, thanh sắt nhũ băng lần thứ hai lại ra tay. Trên người hai người đều có thương tích, lúc này tốc độ tránh né chậm đi không ít, sau khi dị năng lao ra, quả cầu ánh sáng lại tối sầm. Mà trong bóng tối, hai người đồng thời kêu rên, lúc này đây bị thương càng nặng. Cái đuôi lớn trắng của Tiểu Bạch lắc lư, quả cầu ánh sáng lúc sáng lúc tối. Máu tươi trong sân càng ngày càng nồng đậm, hai dị năng giả đã công kích lẫn nhau đầy thương tích. "Phụt." Sau khi lại một lần nữa công kích lẫn nhau, Vương Nhị bị thanh sắt của Lý Đại xuyên qua cổ họng, phun ra một ngụm máu tươi lớn. Ánh mắt Tiểu Bạch sáng lên, quả cầu ánh sáng lập tức sáng ngời, lộ ra bộ dáng vốn có của hai người. Hai dị năng giả đã thích ứng với tiết tấu có ánh sáng là công kích, Lý Đại vừa thấy ánh sáng, lập tức lại ném qua một cái thanh sắt. Vương Nhị đã không còn khí lực để né tránh, bụng bị Lý Đại chọc thủng. Ánh sáng không dập tắt, Lý Đại nhíu mày nhìn, khẩn trương nhìn zombie có chết hay không. Liếc mắt một cái lại nhìn thấy Vương Nhị nằm cách đó không xa, hai tay ôm cổ, máu tươi từ kẽ ngón tay mãnh liệt tuôn ra. "Vương Nhị!" Lý Đại khiếp sợ nhìn Vương Nhị giãy dụa, không rõ tại sao hắn lại ở đối diện. Nơi đó rõ ràng là vị trí của zombie kia. Vương Nhị nhìn thấy Lý Đại cũng là khiếp sợ mở to hai mắt, há miệng muốn nói chuyện, trong miệng lại chảy ra máu tươi. Cổ họng của hắn đã bị chọc vào một lỗ, không thể nói bất cứ điều gì. Toàn thân Lý Đại cũng là vết thương lớn nhỏ, giãy dụa bò đến bên người Vương Nhị, nhìn trên người hắn bị mình làm ra trọng thương, cả người đều mờ mịt. "Làm sao có thể là cậu! Rõ ràng tôi nhìn thấy là zombie, vì sao lại là cậu? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?" Nỗi sợ hãi không biết tên làm cho Lý Đại có chút cuồng loạn. Vương Nhị không cách nào nói chuyện, gắt gao nắm lấy quần áo Lý Đại muốn cầu cứu. Lý Đại chỉ là một dị năng giả hệ kim, căn bản bất lực. Huống hồ, hiện tại hắn càng để ý chính là rốt cuộc ai mê hoặc bọn họ. Cuối cùng Vương Nhị bởi vì mất máu quá nhiều, dần dần không còn sức sống. Lý Đại ở bên cạnh nhìn Vương Nhị hít thở không khí, nhìn Vương Nhị chết không nhắm mắt nhìn mình, hoảng loạn nuốt nước miếng. Lý Đại muốn rời đi, nhưng bốn phía tối đen như mực căn bản không có phương hướng, hai chân cũng bị nhũ băng của Vương Nhị chọc ra vài cái lỗ, không cách nào đứng thẳng. Chỉ có ánh sáng trên không trung còn đang chiếu rọi hắn, Lý Đại hoảng hốt nhìn chằm chằm ánh sáng, hung tợn nói: "Rốt cuộc mày là ai? Mày có biết chúng tao là ai không? Nói cho mày biết, chúng tao là người của Lưu An Giản tiên sinh, hắn là thư ký của quản lý khu an toàn này, dưới một người trên vạn người, mày dám làm hỏng chuyện của hắn, hắn sẽ không bỏ qua cho mày." "Thức thời thì nhanh chóng thả tao ra, hiện tại tao không biết mày là ai, tao sẽ không vạch trần mày với Lưu tiên sinh. Nhưng người nhà này, là mục tiêu mà Lưu tiên sinh muốn chỉnh đốn, nếu mày dám ngăn cản chuyện của Lưu tiên sinh, tao cũng không xác định dị năng giả tiếp theo có nói cho Lưu tiên sinh hay không. Nếu mày bị dị năng giả toàn khu an toàn đuổi giết, mày cũng đừng tìm tao." Lời nói uy hiếp của Lý Đại làm cho Tiểu Bạch lạnh lùng cười, cái đuôi to vung vẩy, quả cầu ánh sáng lóe lên, chiếu sáng cảnh sắc xung quanh. Đột nhiên nhìn thấy tòa nhà bên cạnh, không còn là một mảnh tối đen như mực, Lý Đại nhìn cánh cửa bị bọn họ phá hư, nhất thời có loại xúc động muốn khóc. Ánh sáng bay đến cửa lớn, điểm sáng tản ra bốn phía, tổ hợp thành hai chữ: Mau cút. Trong lòng Lý Đại vui vẻ, người thần bí này sợ Lưu An Giản, rốt cục chịu thả hắn đi. Cố nén đau nhức ở hai chân, Lý Đại bò về phía cửa lớn, mắt thấy sắp đụng phải cửa lớn, đột nhiên mắt cá chân bị thứ gì đó quấn lấy. Hắn còn chưa kịp quay đầu lại nhìn, cả người đã bị kéo về phía sau. "Chít chít?!" Tiểu Bạch vốn nhìn Lý Đại sắp trèo lên chỗ đinh đặt dưới chân tường. Đinh ba bén nhọn sắp xuyên qua cổ họng Lý Đại, lại đột nhiên phát hiện cây đại thụ trong sân sống lại, cành cây mềm mại cuốn lên mắt cá chân Lý Đại, kéo Lý Đại vào rễ của mình. Lý Đại bị chôn sống dưới gốc cây lớn. Thế mà đại thụ này là một thực vật biến dị! Trước kia sao không phát hiện đại thụ này có dị năng! Tiểu Bạch thoáng cái như lâm đại địch, đại thụ là thực vật, không biết dị năng của nó đối với đại thụ có tác dụng hay không. Nếu vô dụng, đại thụ này mà muốn gây bất lợi cho Thôi Tây Sinh, chỉ sợ nó không bảo vệ được ba người trong phòng. .....
|
Chương 166: Zombie Ẩn Nấp
"Chít chít~~~" Tiểu Bạch lớn tiếng thét chói tai, muốn đánh thức ba người đang ngủ trong phòng, để bọn họ nhanh chóng chạy. Nhưng một nhánh cây không biết từ lúc nào đã lẻn vào bên cạnh nó, lập tức quấn lấy miệng nó, tiếng thét chói tai chỉ mở đầu đã dừng lại. Cành cây bao trùm toàn thân Tiểu Bạch, Tiểu Bạch điên cuồng vẫy đuôi, sương mù màu sắc ngưng tụ thành thực chất, điên cuồng công kích đại thụ. "Đừng làm loạn, là tao." Bên tai vang lên âm thanh quen thuộc của Mạnh Giang Thiên, Tiểu Bạch dừng lại, quay đầu nhìn về phía bên cạnh. Trong bóng tối, Mạnh Giang Thiên lơ lửng giữa không trung, hơi thở sinh mệnh, dị năng rung động, nửa điểm cũng không cảm giác được, tựa như một u linh, vô thanh vô tức. "Chít chít, chít chít." Tiểu Bạch nhìn thấy Mạnh Giang Thiên thì vui vẻ nhảy nhót quanh Mạnh Giang Thiên. Líu ríu nói về những gì đã xảy ra gần đây. Đáng tiếc Mạnh Giang Thiên căn bản không hiểu nó đang nói cái gì, ôm lấy Tiểu Bạch, vuốt xuôi lông cho nó, nhỏ giọng nói: "Đừng ầm ĩ, đừng đánh thức mọi người." Tiểu Bạch gật đầu, lập tức an tĩnh lại. Mạnh Giang Thiên từ cửa sổ đi vào phòng, đưa ba người vào trong không gian, động tác nhẹ nhàng, không đánh thức ba người. "Chít?" Tiểu Bạch khó hiểu nhìn Mạnh Giang Thiên, đang ngủ ngon, làm gì phải vào không gian? "Tiểu Hắc đâu?" Tìm một vòng không thấy mèo đen, Mạnh Giang Thiên hỏi Tiểu Bạch. "Chít chít." Tiểu Bạch chỉ vào hướng nhà ba mẹ Mạnh Giang Thiên. "Ở nhà ba mẹ tao?" lần này Mạnh Giang Thiên hiểu. Tiểu Bạch gật đầu, Mạnh Giang Thiên ôm Tiểu Bạch bay về phía nhà ba mẹ. Tiểu Hắc nằm sấp trên nóc nhà phơi trăng, nhìn thấy Tiểu Bạch và Mạnh Giang Thiên, cũng vui vẻ vây quanh Mạnh Giang Thiên. Mạnh Giang Thiên thu hai con vật nhỏ vào trong không gian, tiến vào phòng, cũng cho Triệu Thục Hoa và Mạnh Thường Vỹ đang ngủ say vào không gian. Không còn lo lắng, Mạnh Giang Thiên bay về phía tường thành phía tây. Trên đường trở về anh đã nhìn thấy một đám zombie ẩn núp ở gần khu an toàn, đang chờ thời cơ đánh lén khu an toàn. Đại khái những zombie này hơn vạn con, bị bóng đen bao phủ, dùng mắt thường căn bản là không nhìn thấy. Nếu không phải dị năng hệ cây của Mạnh Giang Thiên đã cấp tám, cảm giác được hơi thở zombie ngút trời dưới bóng đen, căn bản anh cũng không nhìn thấy đã có nhiều zombie vây ngoài khu an toàn như vậy. Đây là lần thứ ba Mạnh Giang Thiên nhìn thấy loại dị năng có thể ẩn nấp trong bóng tối, Mạnh Giang Thiên cảm thấy rất hứng thú. Trên tường thành khu an toàn có còi báo động, ngón tay Mạnh Giang Thiên khẽ búng, một luồng gió mạnh gõ vào báo động, tiếng báo động oa oa vang vọng toàn bộ khu an toàn. Trong khu an toàn lập tức nổ tung, khu an toàn vốn tối đen thoáng cái đèn đuốc sáng trưng, đèn pha chiếu sáng từng tấc đất bên ngoài khu an toàn. "Có chuyện gì vậy?" Binh lính canh trên tường thành hoảng loạn chạy đến bên cạnh còi báo động vang lên, hỏi binh lính phụ trách còi báo động kia. "Tôi cũng không biết, nó đột nhiên vang lên." Binh lính phụ trách còi báo động rất vô tội, rõ ràng hắn đứng bên cạnh còi báo động, ngay cả bóng ma cũng không có, sao còi báo động lại vang lên. "Tự nó vang lên? Không có zombie sao?" Binh lính nhìn thoáng qua phía dưới tường thành, chỉ liếc mắt một cái, một đám người đã hít một hơi khí lạnh. Cây cối dưới tường thành đều bị dọn dẹp sạch sẽ, hai trăm mét đất trống không có bất kỳ dị thường nào. Nhưng bên ngoài hai trăm mét dây an toàn, mỗi cây đại thụ đều treo đầy zombie, giống như đại thụ kết trái cây. Zombie rậm rạp giương nanh múa vuốt trên đại thụ, không còn bóng đen che chắn, tiếng zombie kêu liên tiếp, âm thanh đều sắp vượt qua tiếng còi cảnh báo. "Zombie, zombie vây thành rồi!" Có binh lính hô một tiếng, nhất thời còi báo động bốn phương tám hướng trên tường thành đều bị ấn. Mạnh Giang Thiên trốn trong rừng cây bên ngoài tường thành, khống chế cành cây lớn đào đầu zombie, tìm kiếm tinh hạch hệ hắc ám kia. Cành cây quấn quanh đầu zombie, Mạnh Giang Thiên không cần đào đầu là có thể cảm giác được trong đầu zombie có tinh hạch hay không. Nhưng không thể cảm giác được tinh hạch hệ gì, chỉ có thể tìm kiếm từng con một. Nửa đêm Phùng Kinh Quảng bị tiếng báo động đánh thức, vội vàng chạy tới tường thành, nhìn thấy zombie rậm rạp treo bên ngoài tường thành thì sợ hãi rùng mình. "Sao lại có nhiều zombie như vậy, tất cả đều đến cửa nhà rồi, máy bay không người lái của các cậu bố trí tuần tra như thế à? Nhiều như vậy cũng không thấy! Lưu An Giản đâu? Chuyện tuần tra là hắn phụ trách, nhiều zombie như vậy đến cửa nhà, sao hắn không báo cáo." "Còn có đại thụ kia là chuyện gì xảy ra, nhiều thực vật biến dị như vậy, bình thường các cậu đều không phát hiện sao? Các cậu có phải lợn không?" Phùng Kinh Quảng đứng trên tường thành chửi bới. "Tiên sinh, mỗi ngày tôi đều phái máy bay không người lái đến khoảng cách ngàn mét tuần tra, nhưng thật sự chúng tôi không thấy có zombie tới gần khu an toàn." Lưu An Giản vừa lúc chạy tới, hậm hực biện giải. Tuy rằng gần đây tâm tư của hắn đều chỉnh đốn Thôi Tây Sinh, để Thôi Tây Sinh đồng ý chuyện, nhưng tuyệt đối công việc cũng không có lơ là, nhiều zombie như vậy, thật sự hắn một con cũng không nhìn thấy. "Không thấy sao? Vậy zombie này từ đâu ra? Còn có đại thụ kia, cậu cũng không phát hiện chúng là thực vật biến dị sao?" Phùng Kinh Quảng đã sớm không vừa mắt Lưu An Giản, tên nhóc này có chút quyền lợi liền ỷ thế hiếp người, nghe nói gần đây còn muốn đi cướp một người đàn ông mang thai. Trước kia nhìn đẳng cấp của hắn cao, cho hắn chút quyền lợi để hắn cam tâm tình nguyện làm việc cho mình. Nhưng hiện tại xem ra, tên nhóc này chỉ hưởng thụ quyền lợi hắn cho, căn bản là làm việc không tim không phổi. "Tôi thật sự không biết." Lưu An Giản tủi thân không được, những đại thụ bình thường cũng không có bộ dáng giống như thực vật biến dị. Mạnh Giang Thiên đang tìm kiếm tinh hạch hệ hắc ám, đột nhiên nhìn thấy Lưu An Giản trên tường thành. Sắc mặt trầm xuống, sát khí quanh thân dần dần tràn ngập. Lời nói của dị năng giả hệ kim bị cuốn vào dưới gốc đại thụ kia anh nghe rất rõ ràng, thế mà Lưu An Giản thừa dịp anh không ở nhà, đánh chủ ý với Thôi Tây Sinh. Lần trước hắn sai người muốn hại chết anh ở trấn Liễu Thụ, bởi vì Hách Nhân cần tiền gấp mà anh vội vàng đi bán thuốc, tạm thời không trả thù. Không nghĩ tới thằng này còn chưa hết hy vọng, lại tìm đường chết. Tai họa như vậy, phải sớm diệt trừ, cả nhà bọn họ cũng đừng nghĩ đến sống an ổn. Ánh mắt Mạnh Giang Thiên lóe sáng, vung tay lên, buông zombie bị đại thụ quấn lấy. Không có cành cây trói buộc, lại không có dị năng hắc ám khống chế, nhận thấy được mùi máu tươi thịt mới trên tường thành, zombie điên cuồng xông về phía tường thành. Từ khi khu an toàn thủ đô bị zombie tiêu diệt, khu an toàn tỉnh Tô đã có công phu phòng ngự, lực phòng ngự cũng không tệ. Hơn một vạn zombie, không phải bị tập kích đột ngột, có phòng bị, hẳn là có thể canh giữ. Cho dù không bảo vệ, Mạnh Giang Thiên cũng có thể hỗ trợ, tuyệt đối sẽ không để cho zombie đến khu an toàn làm loạn. Anh chỉ muốn mượn những zombie này diệt trừ Lưu An Giản. Zombie điên cuồng dựa vào bản năng chạy như điên về phía tường thành, mà tại chỗ còn mấy con zombie đứng lại. .....
|
Chương 167: Giải Quyết
Bọn chúng đều là zombie khôi phục trí tuệ, không bị bản năng sai khiến ngu mà đi chịu chết. Mạnh Giang Thiên nhìn mấy zombie có ý đồ chạy trốn, một zombie dần dần chìm vào trong bóng tối của đại thụ. Ánh mắt Mạnh Giang Thiên sáng ngời, rốt cục tìm được tên này. Đây thật đúng là có lòng trồng hoa, hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu, liễu lại xanh. Zombie hệ hắc ám âm trầm chậm rãi chìm vào trong bóng đen, rõ ràng lần này nó bày ra zombie vây thành sắp thành công, lại bị những đại thụ chết tiệt này phá hủy. Những đại thụ này giết nhiều zombie như vậy, đột nhiên yên tĩnh, phỏng chừng là giết đủ rồi. Nó phải nhanh chóng rời đi, những cây đại thụ này nó không đánh lại được. Zombie chỉ chú ý đại thụ trên đỉnh đầu theo gió phiêu diêu, căn bản không nhìn thấy chỗ nó đứng chìm xuống, rễ cây đại thụ đang nhanh chóng tới gần nó. Bắt đầu từ mắt cá chân, rễ cây nháy mắt trói cứng zombie, zombie kinh hoảng, sương mù màu đen quanh người điên cuồng quay cuồng, giãy dụa muốn thoát khỏi sự khống chế của rễ cây. Nhưng một rễ cây chạy qua đầu của nó, chấm dứt ý tưởng muốn trốn thoát. Tinh hạch màu đen căng tròn bóng loáng, tản ra dị năng rung động quỷ dị. Đây là một viên tinh hạch cấp ba, đẳng cấp còn không thấp. Mạnh Giang Thiên rửa sạch tinh hạch, hài lòng bỏ vào không gian. Đàn zombie đã giao chiến với con người ở đầu tường, tiếng súng liên tiếp vang lên. Zombie bị đạn đầy trời bắn thành tổ ong, ngã xuống một lớp, zombie phía sau lại tiếp tục xông lên, dựa vào số lượng, hai phần ba zombie đều dưới tường thành. Tường thành kiên cố nặng nề cũng không phải trong thời gian ngắn zombie có thể phá tan, trên tường thành từng viên gạch đá lõm vào tường, lộ ra từng đầu súng tối như mực, đạn súng phun ra, zombie dưới tường thành lại từng lớp ngã xuống. Mắt thấy đàn zombie bị áp chế, Mạnh Giang Thiên khẽ nhíu mày, từng cái dao gió bay từ trong đàn zombie ra, ánh sáng hiện lên, dao gió nhỏ tinh chuẩn chui vào trong tường thành. Đầu súng trong tường thành bị dao gió chặt đứt, lập tức tịt ngòi. Binh lính bình thường khống chế súng ống trong tường thành hoảng sợ, bỏ súng trốn sau vách tường dày. "Có zombie dị năng, binh lính bình thường lui vào trong tháp, dị năng giả theo tôi đi xuống tìm zombie có dị năng giết chết." Phùng Kinh Quảng nhìn thấy dao gió thì lớn tiếng hô. Dẫn dị năng giả trên tường xuống tường thành. Lưu An Giản dừng lại ở cuối cùng, lề mà lề mề muốn trốn ở phía sau mọi người. Phùng Kinh Quảng nóng lòng zombie, không chú ý Lưu An Giản, nhưng Mạnh Giang Thiên lại nhìn thấy. Trốn trong tán cây rậm rạp, Mạnh Giang Thiên nhìn chằm chằm vào hướng đi của Lưu An Giản. Dị năng giả xuống tường thành, ở tầng hai tường thành mở ra một cánh cửa đá, bảy tám dị năng giả đứng trên đài đá, từ trên cao ném xuống các loại dị năng, từng đoàn zombie ngã xuống. Lưu An Giản vốn định trốn tránh, nhưng dị năng giả quá ít, hắn cũng chỉ có thể tận lực dựa vào phía sau, quăng dị năng giả hệ cây cho có lệ giết zombie bình thường cấp thấp. Mạnh Giang Thiên nhìn thấy Lưu An Giản, khóe miệng mỉm cười, dị năng hệ gió trong tay dần dần ngưng tụ thành một thanh chủy thủ màu bạc chỉ bằng ngón tay cái. Mạnh Giang Thiên tiện tay vung lên, chủy thủ màu bạc lặng yên không tiếng động bay về phía chiến trường. Trong một mảnh hỗn chiến, một tia sáng dưới đủ loại dị năng lóe lên cắt đứt bức tường Lưu An Giản đang đứng. Lưu An Giản bất ngờ không kịp đề phòng rơi xuống, nặng nề nện lên người zombie. "Gàooo" Một người sống to đùng như vậy rơi xuống, zombie hoàn toàn điên cuồng, Lưu An Giản còn chưa ổn định thân hình, đùi đã bị một zombie gặm cắn. Nhưng tốt xấu gì Lưu An Giản cũng là dị năng giả cấp ba, dị năng hệ cây xanh nhạt từ trong thân thể bắn ra, bắn bay zombie nhào tới. Cành cây bay múa, zombie bên cạnh Lưu An Giản nhất thời bị hắn dọn sạch sẽ. "Phùng tiên sinh, cứu tôi." Zombie quá nhiều, Lưu An Giản sử dụng hết dị năng cả người cũng chỉ có thể miễn cưỡng bắn bay zombie nhào tới. Trên đùi đau đến kêu cha gọi mẹ, căn bản không có cách nào đứng lên, từ trong túi áo Lưu An Giản lấy ra hai lọ thuốc tinh lọc, hai ngụm uống hết. Từ khi có thuốc tinh lọc, Lưu An Giản vẫn mang theo bên người phòng ngừa vạn nhất, không nghĩ tới thật sự cần dùng. "Kiên trì." Phùng Kinh Quảng không phải dị năng giả hệ gió, cũng không thể mang Lưu An Giản đi, quay đầu nhìn mấy người bên cạnh, không có ai là dị năng giả hệ gió. Mạnh Giang Thiên không nghĩ Lưu An Giản có thể chống đỡ như vậy, rơi vào trong ổ zombie cũng không cách nào để hắn lập tức phi thăng. Lạnh lùng cười, ngón tay hất lên, chủy thủ màu bạc xoay tròn, dị năng hệ cây bên người Lưu An Giản bị cắt đứt, zombie điên cuồng xông lên. Bỗng dưng Lưu An Giản nhìn thấy dị năng của mình không hiểu sao đứt đoạn, trước mắt liền chật ních khuôn mặt zombie thối rữa. Trong lòng hoảng sợ, căn bản không kịp suy nghĩ cái gì cắt đứt dị năng của hắn, lần thứ hai ngưng tụ dị năng muốn bắn bay zombie. Nhưng không có dị năng ngăn cản, zombie trong nháy mắt đã nhào tới. Lưu An Giản chỉ kêu thảm thiết vài tiếng đã bị zombie phân thây. Phùng Kinh Quảng ở lầu hai đang lo lắng, nghe được Lưu An Giản phía dưới kêu thảm thiết một tiếng, vội vàng nhìn xuống, chỉ thấy toàn bóng lưng zombie, tiếng thét chói tai của Lưu An Giản dần dần biến mất. Phùng Kinh Quảng nhướng mày, thở dài tiếp tục đối phó zombie. Đối với cái chết của Lưu An Giản, hắn cũng không có bao nhiêu bi thương. Người này lòng dạ xấu xa, lại là dị năng giả, ở bên cạnh chính là một quả bom hẹn giờ, nói không chừng ngày nào đó sẽ gây ra đại họa gì cho hắn. Mục đích đạt được, Mạnh Giang Thiên thu hồi chủy thủ hệ gió màu bạc. Nhìn lên bầu trời, bởi vì báo động được kích hoạt, bầu trời đầy máy bay không người lái đang tuần tra. Bầu trời không có cách nào bay, Mạnh Giang Thiên nhảy xuống mặt đất, thân thể chậm rãi chìm vào trong bùn đất. Dị năng hệ cây thăng cấp, cũng dẫn dắt các dị năng khác cùng thăng cấp. Tuy rằng anh không thể giống như dị năng hệ hắc ám ẩn giấu trong bóng tối, nhưng dị năng hệ đất cấp năm đã có thể làm cho anh ở trong bùn đất tự do như trong nước. Từ dưới đất trực tiếp trở lại khu an toàn, ở một góc không người chui ra khỏi mặt đất, trên người Mạnh Giang Thiên không dính một chút bùn đất nào. Sửa sang lại quần áo, từ trên không trung Mạnh Giang Thiên chạy tới tường thành, nhiều zombie như vậy, chỉ dựa vào mấy dị năng giả kia cũng không biết phải giết đến khi nào. Trên đường cũng gặp dị năng giả lục tục chạy tới tường thành, Mạnh Giang Thiên đếm số lượng, không tính là ít, hẳn là lần này zombie vây thành có thể rất thoải mái vượt qua. Đi tới tường thành, Mạnh Giang Thiên đáp xuống đài đá lầu hai, hai tay vung lên, dao gió đầy trời rơi xuống chính là một mảng zombie chết lâm sàng. Hiệu suất của một mình Mạnh Giang Thiên là hiệu suất của ba bốn người, Phùng Kinh Quảng ngạc nhiên nhìn Mạnh Giang Thiên. "Cậu là Mạnh Giang Thiên, dị năng giả hệ gió sắp cấp bốn?" Bởi vì đẳng cấp của Mạnh Giang Thiên cao nên hắn vẫn rất quan tâm đến hướng đi của Mạnh Giang Thiên, lập tức nhận ra anh. "Đúng vậy, Phùng tiên sinh còn nhớ rõ tôi." Mạnh Giang Thiên khách sáo trả lời. Anh vẫn dùng ngụy trang để gặp mặt với Phùng Kinh Quảng, dùng thân phận Mạnh Giang Thiên cùng Phùng Kinh Quảng nói chuyện với nhau hẳn là lần thứ hai. "Đương nhiên nhớ rõ cậu, đẳng cấp của cậu ở khu an toàn chúng tôi cũng chỉ thấp hơn tôi một chút. Lần trước ra ngoài ngăn cản thủy triều zombie tôi còn tìm cậu, nhưng mà cậu không ở nhà." Phùng Kinh Quảng cười hòa ái, trong lời nói lại có một chút mất hứng. .....
|
Chương 168: Tang Lễ
Lần trước hắn tìm khắp khu an toàn, thế mà chỉ có hai mươi mấy dị năng giả nguyện ý cùng hắn đi ra ngoài ngăn cản zombie, điều này làm cho Phùng Kinh Quảng đối với những dị năng giả không đi có thành kiến rất lớn. Nhất là dị năng giả đẳng cấp cao như Mạnh Giang Thiên. Lúc ấy hắn nghĩ đến đầu tiên chính là Mạnh Giang Thiên, một mình Mạnh Giang Thiên có thể chống đỡ sức chiến đấu của hai dị năng giả. Hơn nữa Mạnh Giang Thiên còn là dị năng giả hệ gió, tìm hiểu tình báo là thích hợp nhất. Một khi bọn họ đánh không lại zombie, hắn đã chuẩn bị để Mạnh Giang Thiên dẫn những người khác chạy trốn, chính hắn ở lại có thể giết thêm mấy zombie. Tính toán thì tốt, đáng tiếc căn bản hắn không tìm được Mạnh Giang Thiên. Oán niệm đối với Mạnh Giang Thiên vẫn tiếp tục cho đến ngày hôm nay. "Xin lỗi, mấy ngày đó tôi ở bên ngoài làm nhiệm vụ, cũng không biết những chuyện này. Hôm nay trở về, vừa lúc đúng lúc, tôi sẽ dốc toàn lực bảo vệ khu an toàn." Mạnh Giang Thiên tùy ý kéo lý do. Một đám dao gió bay ra, lại là một mảng zombie ngã xuống. Phùng Kinh Quảng nhìn lực sát thương của Mạnh Giang Thiên, cũng không oán giận nữa. Dị năng giả trong khu an toàn lục tục chạy tới, mọi người đồng tâm hiệp lực, hơn một vạn zombie bị tiêu diệt sạch sẽ. Nhưng mùi không tốt lắm, hơi thở thối rữa phóng lên trời, nhưng công tác dọn dẹp cũng không phải dị năng giả làm, những binh sĩ bình thường sợ bị nhiễm virus zombie, mùa hè phải mặc trang bị đầy đủ, Mạnh Giang Thiên nhìn cũng nóng thay. Phùng Kinh Quảng rất vui vẻ, ghi lại tên dị năng giả đến thủ thành hôm nay, nói là muốn chờ dọn dẹp sạch zombie sẽ lập công ban thưởng. Mạnh Giang Thiên với ban thưởng của Phùng Kinh Quảng cũng không có hứng thú, về đến nhà, thả người một nhà từ trong không gian ra. "Rốt cuộc anh đã trở về." Thôi Tây Sinh đang gặm một quả cà chua, đột nhiên nhìn thấy Mạnh Giang Thiên, lập tức ném cà chua đi ôm lấy anh. "Trở về rồi, mấy ngày nay cũng không tồi, con có quấy nhiễu em không?" Mạnh Giang Thiên khẽ vuốt ve bụng Thôi Tây Sinh phồng lên, cười hỏi. "Có, không có dị năng của anh, càng ngày em càng không có khả năng cung cấp dinh dưỡng cho nó." Thôi Tây Sinh bĩu môi nói. Theo đứa nhỏ càng lúc càng lớn, dinh dưỡng cần thiết cũng càng ngày càng nhiều, Hách Nhân không ngừng điều chỉnh tỷ lệ thuốc dinh dưỡng cho Thôi Tây Sinh, nhưng Thôi Tây Sinh vẫn không cung cấp đủ. Mạnh Giang Thiên chỉ rời đi sáu ngày, Thôi Tây Sinh đã gầy đi một vòng, hai má xám xịt, môi tái nhợt không màu. "Vất vả cho em, sau này anh sẽ ở bên cạnh em, thẳng đến khi con sinh ra anh cũng không đi." Mạnh Giang Thiên đau lòng nhéo nhéo khuôn mặt không còn thịt của Thôi Tây Sinh. Đẳng cấp của anh đã đủ rồi, trước khi đứa nhỏ được sinh ra, anh cũng không định rời khỏi Thôi Tây Sinh thêm một lần nữa. "Thật sao?" Thôi Tây Sinh ngạc nhiên nhìn Mạnh Giang Thiên hỏi. "Thật." Mạnh Giang Thiên rất nghiêm túc gật đầu. Thôi Tây Sinh vui vẻ lao vào trong ngực Mạnh Giang Thiên. "Một người đàn ông, mang thai là có vấn đề. Không có việc gì anh mang chúng tôi vào trong không gian làm gì? Vừa mở mắt đã thấy người chán ghét, tâm tình tốt của ngày hôm nay đều bị các anh phá hỏng. Đưa chúng tôi trở lại." Mạnh Thường Vỹ ghét bỏ nhìn Thôi Tây Sinh, quát lớn Mạnh Giang Thiên. Triệu Thục Hoa vỗ Mạnh Thường Vỹ một cái, ánh mắt nhìn bụng Thôi Tây Sinh, cũng rất muốn sờ một cái. Dù sao cũng là cháu trai của mình, chán ghét của Triệu Thục Hoa đối với Thôi Tây Sinh đã theo thời gian dần dần tiêu tán, bà vẫn rất muốn ôm cháu. "Bà lôi kéo tôi làm gì?" Mạnh Thường Vỹ vẫn chán ghét Thôi Tây Sinh, trừng mắt nhìn Triệu Thục Hoa không phục hỏi. Triệu Thục Hoa xấu hổ một trận, trừng mắt nhìn Mạnh Thường Vỹ một cái, không nói lời nào nữa. "Ba, Lưu An Giản chết rồi." Mạnh Giang Thiên thản nhiên nhìn Mạnh Thường Vỹ. Tất cả mọi người đều hoảng hốt, nhìn về phía Mạnh Giang Thiên. Mạnh Giang Thiên khẽ cười nói: "Vừa rồi khu an toàn bị zombie vây thành, Lưu An Giản rơi xuống tường, bị zombie ăn. "Cho nên, ba, sau này ba không cần nghĩ đến con và Lưu An Na có thể thế nào, nhà bọn họ không có Lưu An Giản cũng không có gì đáng để bám vào." "Lời này của anh có ý gì? Tôi là người bám vào phú quý sao? Còn không phải vì tốt cho anh, muốn anh ở tận thế sống tốt hơn sao?" Mạnh Thường Vĩ đột nhiên nổi giận, trừng mắt nhìn Mạnh Giang Thiên rống. "Con ở tận thế sống rất tốt, tất cả không vừa lòng đều đến từ ba." Mạnh Giang Thiên không chút khách khí nhìn Mạnh Thường Vĩ nói. "Tất cả là vì tôi!? Ồ, ôi!" Mạnh Thường Vĩ tức giận cười ngược lại, trừng mắt muốn nổi bão, Mạnh Giang Thiên lại lạnh lùng nói: "Con đưa hai người trở về, đừng ầm ĩ đến con của con." Mạnh Thường Vỹ nghẹn ở cổ họng, thiếu chút nữa nghẹn chết, nóng tính vùn vụt xông lên, chỉ vào Mạnh Giang Thiên lại muốn nổi giận. Mạnh Giang Thiên nắm lấy ngón tay Mạnh Thường Vỹ chỉ vào mình, ông nhất thời biến mất tại chỗ, được Mạnh Giang Thiên đưa vào không gian. "Đi thôi, con đưa mẹ trở về." Mạnh Giang Thiên nhìn Triệu Thục Hoa nói. "Tiểu Thiên, con cũng đừng trách ba con, chúng ta thật sự vì tốt cho con, có thể là do không bận tâm đến cảm thụ của con. Thôi Tây sinh rất tốt, mẹ không phản đối hai người ở chung nữa. Nhưng bộ dáng của ba con, mẹ cũng không tiện chăm sóc Thôi Tây Sinh, con chăm sóc nó thật tốt, chờ đứa nhỏ sinh ra, ba con sẽ thay đổi thái độ.," Triệu Thục Hoa kéo tay Mạnh Giang Thiên, vẻ mặt ưu sầu khuyên nhủ. "Con biết rồi, đi thôi." thái độ Mạnh Giang Thiên nhàn nhạt, đối với lời nói của Triệu Thục Hoa từ chối cho ý kiến. Triệu Thục Hoa thở dài, cười cười với Thôi Tây Sinh, đi theo Mạnh Giang Thiên. Thôi Tây Sinh bĩu môi, vừa nghe nói Lưu An Giản chết, thái độ của người mẹ này đối với cậu thay đổi 180 độ, loại biểu tình này làm cho cậu rất khó thích ứng. Thủy triều zombie bị tiêu diệt, một lần nữa khu an toàn khôi phục náo nhiệt, hơn năm mươi dị năng giả tham ra thủ thành đều được Phùng Kinh Quảng công khai khen ngợi. Phần thưởng là mỗi người năm viên tinh hạch cấp một, còn có 100 vạn giá trị cống hiến. Mạnh Giang Thiên cầm tinh hạch được tặng, ngu gì không muốn. Lần này tham gia thủ thành, người duy nhất hy sinh chính là Lưu An Giản, tuy Phùng Kinh Quảng chướng mắt Lưu An Giản, nhưng người đã chết, Phùng Kinh Quảng vẫn tổ chức tang lễ cho Lưu An Giản dựa theo đãi ngộ anh hùng. Mạnh Giang Thiên dẫn Mạnh Thường Vỹ và Triệu Thục Hoa đi dự tang lễ, người Lưu gia khóc đến tê tâm liệt phế. Ở trước mặt nhiều máy quay như vậy Lưu An Na muốn lao vào trong ngực Mạnh Giang Thiên khóc. Mạnh Giang Thiên lẹ mắt kéo Mạnh Thường Vĩ bên cạnh, Lưu An Na lao đầu vào trong ngực Mạnh Thường Vĩ. Có lẽ sợ Mạnh Giang Thiên đẩy cô ra, Lưu An Na không dám ngẩng đầu, gắt gao ôm lấy eo Mạnh Thường Vĩ, vùi đầu vào trong ngực ông khóc rất lớn. Mạnh Thường Vĩ trừng mắt nhìn Mạnh Giang Thiên một cái, trước mặt nhiều camera như vậy, cũng không biết xấu hổ đẩy Lưu An Na ra. Lưu An Na khóc một trận, ngẩng đầu nước mắt mông lung, giả vờ nhìn về phía Mạnh Giang Thiên muốn kể lại sự khủng hoảng trong lòng. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt già nua của Mạnh Thường Vỹ, Lưu An Na trợn tròn mắt, lập tức đẩy Mạnh Thường Vĩ ra, nếu không phải Mạnh Giang Thiên kịp thời bắt được, Mạnh Thường Vỹ sẽ bị Lưu An Na đẩy ngã. "A, thực xin lỗi, chú Mạnh. Chú không sao chứ?" Camera xung quanh răng rắc chụp được cảnh này, nghe được tiếng máy chụp, Lưu An Na mới phản ứng lại, vội vàng đến đỡ Mạnh Thường Vỹ. Đưa lưng về phía máy quay, Lưu An Na ai oán nhìn Mạnh Giang Thiên, Mạnh Giang Thiên mỉm cười với cô ta, tuyệt đối không áy náy. .....
|
Chương 169: Ai Người Ngoài
Là người nhà của anh hùng, Phùng Kinh Quảng cũng không keo kiệt, cho Lưu gia một khoản bồi thường rất hậu hĩnh, biệt thự lớn này cũng được về dưới danh nghĩa Lưu Chiêu, miễn phí cho người một nhà ở. Sau này mỗi tháng ba của Lưu An Giản là Lưu Chiêu còn có thể nhận được mười vạn giá trị cống hiến, đảm bảo cuộc sống cơ bản của cả nhà. Nhưng mười vạn giá trị cống hiến chỉ có thể mua một ít thuốc dinh dưỡng tổng hợp, muốn như lúc Lưu An Giản còn sống ăn cá lớn thịt lớn, hoa quả rau củ là không có khả năng. Đám tang ồn ào ầm ĩ chấm dứt, phóng viên khách nhân đều lần lượt rời đi, chỉ còn lại người Lưu gia cùng người Mạnh gia. "Lão Lưu, Tú Lan, An Giản là một anh hùng, người chết không thể sống lại, hai người cũng đừng quá thương tâm. Hai người còn có An Na, vì nó mà suy nghĩ, cũng phải lấy lại tinh thần, sống thật tốt." Triệu Thục Hoa nắm tay Chu Tú Lan an ủi. "Là phải vì nó mà suy nghĩ." Chu Tú Lan nhìn về phía Mạnh Giang Thiên, Mạnh Giang Thiên theo bản năng cảm thấy sự tình không đúng. "Thục Hoa, nhà chúng tôi chỉ có An Giản là dị năng giả, hiện tại nó đi rồi, về sau nhà chúng tôi cũng không còn chỗ dựa. Tuy rằng một tháng có lương hưu mười vạn, nhưng hiện tại giá cả này, mười vạn giá trị cống hiến, ăn mấy bữa cơm cũng không còn. Trước kia lúc Tiểu Thiên chưa trở về, là chúng tôi thu nhận hai người, hiện tại nhà chúng tôi không có dị năng giả bảo vệ, buổi tối ngủ tôi đều bất an." "Bà xem, An Na đối với Tiểu Thiên vẫn nhớ mãi không quên, hiện tại bên cạnh dị năng giả bao nhiêu tình nhân cũng được, tôi đã cùng An Na tán gẫu qua, nó sẽ không để ý Thôi Tây Sinh. Nếu Tiểu Thiên cùng An Na kết hôn, những người có lòng dạ bất chính kiêng kỵ Tiểu Thiên, sẽ không đến tìm chúng tôi gây phiền toái, chúng tôi cũng có thể có chỗ dựa." Chu Tú Lan vuốt nước mắt, khóc thương tâm. "Cái này..." Triệu Thục Hoa nghe xong lời của Chu Tú Lan, khó xử nhìn về phía Mạnh Giang Thiên. Con trai của bà, bà không thể làm chủ. "Tiểu Thiên đã có một người vợ nam mang thai, Nếu An Na muốn gả cho Tiểu Thiên, chỉ có thể làm vợ nhỏ vô danh vô phận. An Na xinh đẹp như vậy, lại là một đại khuê nữ, nếu dụng tâm tìm một chút, hẳn là có thể tìm được một dị năng giả độc thân nguyện ý cưới nó, đi theo Tiểu Thiên quá không công bằng cho nó." Mạnh Giang Thiên vừa định từ chối, đã nghe Mạnh Thường Vĩ mở miệng từ chối trước. Nghe giọng điệu này, dường như Mạnh Thường Vỹ không đồng ý lắm với Mạnh Giang Thiên và Lưu An Na. Mạnh Giang Thiên ngoài ý muốn nhìn Mạnh Thường Vỹ, mới gần đây ba của anh còn xúc động để anh và Lưu An Na ở chung, hiện tại lại không đồng ý. Mạnh Giang Thiên nhíu mày không nói nhiều. "Tiểu Thiên. Cháu đã sẵn sàng kết hôn với Thôi Tây Sinh đó chưa? Hình như khu an toàn của chúng ta không có quy định cho phép các chàng trai kết hôn với các chàng trai. Kỳ thật Tiểu Thiên và An Na kết hôn, chúng tôi vẫn sẽ thừa nhận Thôi Tây Sinh, dù sao nó cũng có con của Tiểu Thiên." "Sau này ở dưới một mái hiên, chúng tôi cũng sẽ không coi nó là người ngoài. Hiện tại đã là thời đại gì, cũng không có vợ cả vợ nhỏ gì đó, tất cả mọi người đều bình đẳng." Chu Tú Lan cũng không nghĩ để con gái mình đi làm vợ nhỏ, bà không để Thôi Tây Sinh làm vợ nhỏ đã là tốt rồi. An Na là một cô gái, một khuê nữ, làm sao có thể bị một người đàn ông so sánh, làm vợ nhỏ cái gì. Hơn nữa đã là tận thế, Mạnh Thường Vĩ còn dùng từ vợ nhỏ này, thật sự người này muốn làm địa chủ lão gia đến điên rồi. Trước kia khi con trai bà còn sống, bộ dáng chân chó của Mạnh Thường Vỹ, bà nhìn cũng buồn cười. Hiện tại con trai bà không còn, ông già này nhìn bọn họ đều là bộ dáng cao ngạo, thật sự làm cho người ta ngứa mắt. Bọn họ chính là ân nhân cứu mạng của ông già này, nếu bọn họ không nhận Lưu An Na, bà sẽ đi ra ngoài tố cáo bọn họ vong ân bội nghĩa. Làm thối rữa thanh danh của Mạnh Giang Thiên, xem sau này một nhà bọn họ còn ngẩng đầu trong khu an toàn như thế nào. "Dì Chu nói không sai, cho dù tận thế, cũng là mỗi người đều bình đẳng. Cho nên đời này tôi cũng chỉ cưới một người, đó chính là Thôi Tây Sinh, sẽ không tìm vợ hai vợ ba. Mấy người yên tâm, mấy người đã cứu ba mẹ tôi, cho dù An Na không gả cho tôi, tôi cũng sẽ không để cho người ta bắt nạt mấy người. Tôi đưa số điện thoại của tôi cho dì, nếu mấy người gặp phải phiền toái, có thể gọi điện cho tôi, tôi sẽ lập tức tới giúp." Mạnh Giang Thiên tìm giấy bút, viết số điện thoại di động của mình xuống, đưa cho Chu Tú Lan. Vẻ mặt Chu Tú Lan mất hứng nhận lấy tờ giấy, chất vấn Mạnh Giang Thiên: "Tiểu Thiên, rốt cuộc An Na chúng tôi kém Thôi Tây Sinh kia điểm nào, có một người đàn ông mang thai làm vợ, cậu không sợ người khác chê cười cậu sao?" "Người khác nói như thế nào đó là chuyện của người khác, chỉ cần tôi cùng Thôi Tây Sinh sống tốt, người khác cũng chỉ có phần ghen tị." Mạnh Giang Thiên thản nhiên nói. Chu Tú Lan đen mặt, bà nghe lời này là đang nói mình. "Tiểu Thiên, chúng tôi đã cứu mạng ba mẹ cậu, chúng tôi cũng không phải người mang ân đòi thù lao, chỉ là quả thật chúng tôi cần một dị năng giả bảo vệ. Nếu cậu nguyện ý bảo vệ chúng tôi, tự nhiên chúng tôi sẽ rất vui vẻ, nhưng mà còn chưa đủ." Nếu con gái không gả được, Chu Tú Lan chuẩn bị đòi chỗ tốt từ cái khác. "Chu Tú Lan, nhà các người đã cứu chúng tôi, nhưng con trai tôi đã trả thù lao bốn mươi viên tinh hạch cho mấy người. Hiện tại một viên tinh hạch cấp một sáu vạn giá trị cống hiến, bốn mươi viên chính là 240 vạn, đủ để báo đáp ân cứu mạng của mấy người. Đừng tham lam vô độ." Mạnh Thường Vĩ trầm mặc, trừng mắt nhìn Chu Tú Lan. "Tham lam vô độ? Mạng của hai người cứ như vậy không đáng giá, chỉ đáng giá 240 vạn giá trị cống hiến sao? Hai người ở nhà tôi vừa ăn vừa uống, tiền cơm hai người ăn cũng không chỉ 240 vạn. Có chút tiền này liền muốn đuổi chúng tôi đi, Mạnh Thường Vĩ, ông coi chúng tôi là ăn mày à?" "Chúng tôi ở nhà bà cũng chỉ bảy tám ngày, sao lại ăn 240 vạn? Chu Tú Lan, con trai nhà bà đã chết, đừng mơ tưởng dựa vào con tôi." "Mạnh Thường Vĩ! Ông là một ông già vô ơn, thức ăn của gia đình tôi đúng là đã cho chó ăn. Ông có biết bây giờ bữa cơm phải ba bốn vạn giá trị cống hiến, một ngày phải mười vạn. Bảy ngày chính là bảy mươi vạn, cộng thêm tiền điện, nước hai người dùng, quần áo giày dép cũng đều là nhà chúng tôi mua cho hai người, 240 vạn cũng không đổi được." "Trừ phi hiện tại ông lại đưa chúng tôi 240 vạn, không, phải đưa chúng tôi 1400 vạn, sổ sách giữa chúng ta liền xóa bỏ." "1400 vạn! Bà đi ăn cướp à. Lại cho các người thêm 250 vạn, sau này hai nhà chúng ta sẽ không liên quan chút nào. Con số này vừa vặn phù hợp với bà." "Ông đuổi ăn mày à. Nếu ông có tiền như vậy, còn cho thêm mười vạn, vậy thì 2500 vạn, thiếu một phân tiền, tôi cùng các ông không xong đâu." "Bà đừng mơ tưởng..." Mạnh Thường Vỹ và Chu Tú Lan trừng mắt nhìn nhau như gà chọi. Mạnh Giang Thiên ngăn cản Mạnh Thường Vỹ nói: "Dì Chu, tôi đưa cho dì 2500 vạn, ân cứu mạng giữa dì và ba mẹ tôi liền xóa bỏ sao?" .....
|