Kiss me if you can – Hôn tôi đi nếu anh có thể
|
|
Chương 11d 39 min read Isaac
Khi trở lại phim trường là sớm hơn dự định, Josh dừng xe ở địa điểm được chỉ định và hướng về khu vực phòng nghỉ. Trong lúc đi bộ về thì anh thấy có rất ít người, quanh khu phòng nghỉ hay kí túc xá cũng vậy, Josh kiểm tra đồng hồ trên tay.
‘Vẫn còn đang quay à?’
Josh vẫn thản nhiên bước đi và quan sát xung quanh, cho đến khi thấy nhóm người tụ tập ở đằng kia. Bầu không khí yên tĩnh nơi truyền đến cả nơi Josh đang đứng, có vẻ như việc quay phim đang diễn ra suôn sẻ. Josh định đi qua nơi đó bằng cách bước chân thật nhẹ để không làm phiền, nhưng bầu không khí có gì đó kỳ lạ. Josh nghiêng đầu và đúng lúc bắt gặp Mark đang đi tới.
“Ô, cậu về rồi à? Bác sĩ nói gì không?”
“Không có gì đặc biệt. Chỉ là đang hồi phục tốt hơn thôi…”
Josh trả lời ngắn gọn khi anh ấy vui vẻ hỏi thăm, rồi cùng hướng về phía nơi mọi người đang tụ tập.
“Vẫn chưa quay xong hả?”
“Ừ, hôm nay mất nhiều thời gian hơn bình thường đúng không?”
“Vâng,” Josh gật đầu nói rồi hỏi một cách nghi hoặc.
“Quay cảnh gì vậy? Bầu không khí có chút…”
Có gì đó có vẻ phấn khích nhưng lại khó diễn tả chính xác bằng lời. Mark trả lời Josh với một nụ cười kỳ lạ bất thường “Ừmm” khi anh đang cảm thấy vô cùng khó hiểu.
“Đi xem là biết ngay mà. Vì cảnh quay của Chase hôm nay có chút…đáng để như vậy. Cậu mà đến xem trực tiếp thì biết được ngay thôi, mà nó cũng làm ta nhớ về chuyện cũ đấy.”
Anh ấy lại cười một cách bất thường nữa. Josh chững lại trong giây lát, ‘rốt cuộc là cảnh gì thế nhỉ? Cảnh hôn ư, hay là cảnh trên giường?’
Nếu thế thì phản ứng sáng nay của Chase đã rõ rồi, chắc là xấu hổ nên không muốn bị thấy đây mà.
Nhưng mà Chase sẽ không đời nào quay những cảnh như thế chứ nhỉ…?
Josh chợt nhớ ra sự thật rằng từ trước đến giờ Chase chưa một lần nào nhận đóng cảnh phải cởi đồ trần trụi cả, mức độ skinship trong những bộ phim của cậu ta cùng lắm chỉ ở mức đụng chạm một chút cho đến hôn mà thôi.
Cũng có thể lần này là lần đầu cậu ta quyết định đóng thì sao.
Anh cau mày với một mớ suy nghĩ mới nảy ra trong đầu.
Điều gì đã thuyết phục được Chase chứ? Cậu ta chúa ghét phải làm những chuyện mình không thích đến mức dù người ta có trả rất nhiều tiền đi chăng nữa, thậm chí có chết cũng không bao giờ làm cơ mà.
Bất cứ giả thuyết nào đưa ra liền bị bác bỏ ngay lập tức, cuối cùng cách duy nhất để biết được sự thật chỉ có thể là trực tiếp xác nhận mà thôi. Josh rảo bước đến trường quay trong mớ cảm xúc đầy bất an và hiếu kỳ.
Càng đi đến gần, anh càng cảm nhận rõ hơn bầu không khí của mọi người. Nỗi lo lắng, bồn chồn cứ dâng lên trong người, nó lớn đến mức anh chẳng còn nghe được tiếng thở của bản thân nữa, Josh cảm thấy vô cùng nghi hoặc, rồi cũng nín thở theo. Anh vội vàng đứng nấp sau mọi người rồi dò xét những diễn viên đang ở trong trường quay.
‘Ơ?’
Anh nghiêng đầu khó hiểu, Josh biết rất rõ những diễn viên này. Người phụ nữ hiện hữu đằng kia chính là Naomi.
Cô ta đang ngồi ở bàn trà và tâm sự nỗi cô đơn của bản thân với người nào đó. Còn người đàn ông đang lặng lẽ quan sát mọi người đảm nhận vai anh hùng, và người phụ nữ đi cùng anh ta cũng là một vai phụ quan trọng.
Trong số đó, người tham gia đóng vai nữ phụ có lẽ tên là Becky. Cô ta rất nhập tâm vào các vai diễn trong suốt các cảnh quay và bình thường còn hay gọi Chase là ‘Doctor Flame’ cơ, dĩ nhiên là cô ta luôn bị phớt lờ rồi. Giờ đây cô ta vẫn đang kỳ vọng cho một vai nữ chính thực sự trong một kịch bản phim nào đó nhưng có vẻ mọi thứ vẫn đang hướng về phía Naomi.
Tuy nhiên anh chẳng thấy Chase ở đâu cả.
‘Chuyện gì đây?’ Josh nhìn ngó khắp xung quanh. Thật vô lý khi không thể tìm thấy người đàn ông luôn nổi bật đó.
‘A.’
Đột nhiên anh cảm nhận được mùi hương chất dẫn dụ nhàn nhạt, đó là của Chase. Dù đang bị vây quanh bởi rất nhiều người thế này, Josh vẫn lập tức ngửi được mùi hương của cậu ấy.
Có lẽ vì dấu hiệu.
Mặt khác, anh chợt cảm thấy bức bối mà vò vò mái tóc của mình. ‘Ngửi được mùi hương đấy, nhưng cậu đang ở chỗ quái nào?’
Anh bực bội quay mặt đi. Vừa lúc đó Naomi đứng dậy từ chỗ ngồi, và người phụ nữ than vãn ngồi phía đối diện trên bàn trà quay đầu nhìn theo hướng của cô ta. Và rồi Josh đã tìm thấy Chase ngay lúc đó.
Cậu ấy đang đội mái tóc giả dài màu vàng, môi đánh son đỏ, má màu hồng nhạt và trang điểm mắt nhẹ nhàng. Thậm chí cậu ấy còn không cần gắn lông mi giả, vì lông mi của cậu thực tế đã dài và dày như vậy rồi thì việc dán đồ giả lên sẽ trông càng kỳ quặc hơn. Ngoài ra, từ sống mũi, đôi môi hơi hé mở đến chiếc cổ dài, tất cả đều rất hoàn hảo. Người đẹp đến từ Hollywood có vô vàn, nhưng một vẻ đẹp thu hút sự chú ý như vậy thực sự hiếm. Đẹp đến mức không thở nổi.
Ánh mắt Chase tình tứ dõi theo Naomi, làm cho ai đó phải thở dài. Bên cạnh anh lại có ai khác thì thầm:
“Sao lại bắt Miller cải trang thành nữ chứ? Làm lu mờ Naomi luôn rồi, thật tội nghiệp cổ mà.”
“Làm thế nào được, dù sao đó cũng là phân cảnh có trong nguyên tác. Tác giả đã ra điều kiện trong hợp đồng rằng nhất định phải làm nổi bật phân cảnh đó đấy.”
“Cảnh quay đó rất cần thiết đấy, rồi sẽ có những tình tiết quan trọng nhờ đó mà xuất hiện…”
Để lại đằng sau một mớ câu hỏi và trả lời, Josh chỉ dõi theo Chase một cách ngơ ngác.
Đúng lúc đó Chase mở túi xách và lấy ra một hộp thuốc lá. Cái hình ảnh ngậm lấy điếu thuốc trắng giữa đôi môi đỏ của cậu ấy trông thật dục tình đến mức xấu hổ thay. ‘Nếu tôi có thể qua đêm với người phụ nữ đó, thì tôi sẵn sàng bán đi linh hồn mình luôn.’ Mọi người cùng nghĩ vậy.
Vấn đề ở đây cô ta chính là Chase Miller, chứ không phải chuyện là người phụ nữ.
Tưởng tượng đến thế thôi. Chase đang định lấy hộp quẹt ra thì chợt ngẩng đầu lên và bị khựng lại. Cùng lúc đó, ánh mắt của Josh và Chase đồng thời vô tình chạm nhau giữa đám đông.
Chase há hốc mồm và điếu thuốc từ đó rơi thẳng xuống đất. Chưa hết, tiếp đó con ngươi cậu ấy nhấp nháy liên tục, rồi lập tức từ Doctor Flame giả gái’ trở lại thành ‘Chase giả gái’.
Đồng thời, âm thanh đầy tức giận của đạo diễn vang lên
“Cắt!”
*
*
“Sao anh về đây nhanh vậy?”
Chase bỏ mặc giọng nói tức giận của vị đạo diễn đằng sau, vội vàng kéo Josh đến một nơi vắng vẻ rồi đặt anh chính diện mình và hỏi. Cậu ấy vẫn để gương mặt chưa tẩy trang, bình thường người đàn ông cao lớn này dù đi giày đế thấp thôi cũng đã cao hơn anh gần 4 inch rồi (~10cm), bây giờ cậu ấy lại đang đi giày cao gót khiến anh càng phải ngước lên cao hơn. Josh lắc đầu và mở miệng trong đáp trong cái trải nghiệm hiếm hoi khi phải ngước nhìn lên đối phương.
“Công việc hoàn thành sớm hơn tôi nghĩ.”
“Mẹ nó! Tôi đã nói hôm nay anh được nghỉ mà sao còn đến trường quay làm gì hả?”
Chase buông ra một câu chửi thề rồi đánh vào bức tường Ki ốt. Dù như vậy Josh vẫn bị hớp hồn bởi gương mặt đó trong phút chốc, đột nhiên anh bỗng nhớ lại câu nói của Mark.
< Nó cũng làm ta nhớ về chuyện cũ đấy.>
Anh ấy đã nói đúng, đồng thời Josh cũng đã nhớ lại cái bài hát mà anh vốn đã quên đi mất. Nhìn dáng vẻ đau khổ của Chase, Josh hát:
“Ngọt ngào, thật ngọt ngào, thanh socola bạn tôi…”
“Á, dừng lại đi!”
Chase hét lớn rồi vội vàng chặn miệng Josh lại, anh không thể nhịn cười khi nhìn thấy cậu ấy thở hồng hộc cùng khuôn mặt đỏ bừng lên. Khi anh lè lưỡi ra và liếm vào lòng bàn tay cậu ấy, thì cậu đã hoảng hốt và loạng choạng lui về sau.
“Tôi đã bảo thôi đi mà!”
Khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ và bối rối kia, anh đã hiểu một chút tại sao Grayson cứ cố gắng trêu chọc cậu ấy rồi. Thường ít có ai lại có thể kích thích sự bạo dâm tiềm ẩn trong ta như thế này. Dĩ nhiên, Grayson và anh rất khác nhau. Josh mở miệng nói.
“Tôi cũng rất thích quảng cáo đó mà.”
“Đừng có mà lôi chuyện đó lên nữa.”
“Tôi thực sự đã tưởng cậu là con gái đó.”
“Tôi đã bảo anh đừng rồi mà!”
“Đó là tình đầu của tôi đấy.”
Chase đang phát điên thì bỗng dừng lại
“…anh nói gì cơ?”
Không để ý đến ẩn ý của câu hỏi khẽ khàng đó, Josh tiếp tục nói trong khi nhớ lại ký ức cũ của mình.
“Vì nó thật sự rất dễ thương, nên là tôi vẫn nhớ bài hát quảng cáo đó đấy. Ngọt ngào, thật ngọt ngào…”
“Vậy là…”
Chase chắn ngang bài hát rồi nói.
“Anh có làm gì với cái tình yêu đầu đó không?”
“Làm gì là làm gì, chúng ta chưa một lần gặp nhau, sau này khi biết cậu là con trai thì tôi thất vọng lắm đó…”
Josh đang vô tình thú nhận thì ngừng nói tiếp khi bắt gặp ánh mắt của Chase. Chase nheo mắt lại và nói với một chất giọng trầm thấp.
“Anh chỉ hát theo thôi sao? Nếu là khi đoạn quảng cáo đó ra mắt… thì khi đó anh hẳn đã là thiếu niên rồi.”
Chase cố tình ngập ngừng như thể đang lần mò ký ức, rồi mỉm cười một cách tinh quái. Josh vội vàng phủ nhận ngay.
“Không đâu, khi đó tôi còn nhỏ mà. So với cậu thì tôi nhiều tuổi hơn nhưng mà…”
“Dù như vậy anh cũng phải đủ lớn để mơ này nọ rồi nhỉ?”
“Gì cơ?”
Josh cảm thấy nghi ngờ đôi tai mình. Chase nhìn thẳng vào mắt anh và liếm môi.
“Giấc mơ đó ấy, cái mà anh sẽ xuất tinh trong khi ngủ đấy? Anh nói đó là tình đầu của mình mà? Anh có mơ không? Về tôi ấy.”
“Tôi, a…không… không có.”
“Anh nói tôi nghe xem. Trong giấc mơ của anh thì tôi như thế nào? Hôn anh à? Hay là lên giường luôn?”
“Tôi đã nói không có mà, khi đó tôi còn nhỏ xíu, mà cậu còn nhỏ hơn nữa cơ! Đừng bôi bẩn tình yêu đầu của tôi nữa.”
“Vậy thì.”
Ngay sau âm thanh hoảng loạn của anh, Chase liền nở nụ cười nham hiểm.
“Bây giờ tôi làm điều dơ bẩn đó được không?”
‘Tiêu rồi!’
Anh chợt nhận ra mình đã bị mắc bẫy nhưng đã muộn mất rồi, Josh đã bị mê hoặc bởi gương mặt đang dần tiến đến và áp sát vào mình lúc nào không hay của Chase.
Mùi hương chất dẫn dụ ngọt ngào lan tỏa xung quanh đang cám dỗ lấy anh, phía dưới của anh dần ngóc đầu dậy và phía sau thì trở nên ướt sũng. Chỉ tưởng tượng đến những điều xảy ra tiếp theo thôi cũng đủ làm tim Josh đập liên hồi không cưỡng nổi.
“…!”
Cuối cùng khi hơi thở cả hai quyện vào nhau, Josh liền lập tức nén hơi thở của mình. Lưỡi của Chase chạm vào anh thay vì môi chạm môi, khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cũng như nơi miệng trở nên ướt đẫm thì lưỡi của Chase tiến vào khoang miệng, cậu quyện lưỡi mình vào lưỡi Josh. Sau đó môi cả hai dính chặt vào nhau.
“Ư…Ưm…”
Một tiếng rên rỉ phát ra từ miệng Josh, Chase dùng lưỡi nhẹ nhàng cọ xát phần thịt ấm nóng bên trong khiến anh thở nhẹ ra. Ngay sau đó cậu ôm lấy eo anh, Josh cũng ôm trở lại lại và cơ thể của hai người dính lấy nhau.
Thoáng chốc nụ hôn dần sâu hơn, nước bọt trộn lẫn kết hợp với hơi thở mãnh liệt tuôn trào. Tay của Josh trượt xuống phía dưới thắt lưng của Chase và vuốt ve bờ mông của cậu, tranh thủ lúc đôi môi hai người tách nhau ra thì anh thầm thì.
“Bên trong cậu mặc gì vậy? Quần lót phụ nữ à?”
Chase hé mắt nhìn xuống anh, ánh mắt vẫn còn đầy ham muốn hướng về anh. Hơi thở phấn khích của cậu trở nên rối loạn hơn và áp vào môi anh.
“Anh nghĩ thế nào?”
Chase thì thầm hỏi nhưng Josh chẳng thể đáp lại, phần thân dưới của anh vốn đã đứng dậy chạm đến người Chase. Chase cười nhẹ rồi cắn lấy môi dưới của Josh.
“Tự mình kiểm tra thử xem.”
“Haa.”
Josh vô thức phát ra tiếng rên. Anh không thể tưởng tượng được người đàn ông này lại có thể khiêu khích như vậy, nhưng nó quả thật có hiệu quả. Josh ngay lập tức cảm nhận được bụng phía dưới mình sôi lên, Josh thở hắt ra một cái.
Cả hai áp môi vào nhau, và Josh bắt đầu mò mẫm cơ thể Chase. Những ngón tay bận rộn di chuyển bên trong đai váy dài và kéo chiếc váy xùng xình lên.
Xui xẻo thay, với chiều cao của Chase thì cái váy dù chỉ đến đầu gối cậu ấy thôi cũng đã quá dài rồi. Josh thầm rên rỉ từ tận sâu trong họng, nhưng khi thấy cậu nhìn xuống anh với khuôn mặt đỏ bừng, tất cả sự bực bội và tức giận trong anh đã đồng thời biến mất.
Khi họ lại hôn lấy nhau lần nữa, cuối cùng anh cũng đã nắm chặt được phần đuôi váy trong tay. Ngay khi anh vừa định khám phá chiếc quần lót bên trong bằng cách lột váy ra.
“Cậu Miller, Cậu Miller! Cậu ở đâu vậy? Đạo diễn đang tìm cậu đấy. Cậu Miller!”
“Mẹ nó!”
Ngay lập tức Josh chửi thề một cái, Chase quay đầu lại nhìn về hướng phát ra tiếng gọi rồi hướng về Josh mỉm cười tiếc nuối. Josh nhìn xuống đôi tay đang dang dở của mình một lát rồi một bước lại sau, Chase nhanh chóng buông anh ra.
“Tối nay cậu cũng sẽ mặc nó chứ?”
Anh hướng ánh nhìn đến nơi riêng tư chỗ chiếc váy của Chase một cách ẩn ý.
“Vậy thì đi đi”.
Chase nở mộ nụ cười khêu gợi và đáp.
“Ờm.”
Anh cứ nghĩ cậu ấy sẽ cứ thế quay lại và rời đi mất, nhưng đột nhiên cậu quay lại khi chỉ mới đi được vài bước.
“Nếu tôi hoàn toàn không mặc đồ lót thì sao?”
Lần này anh thậm chí còn chẳng thể thốt ra được âm thanh nào ngớ ngẩn hơn nữa. Chase nhìn gương mặt với đôi mắt mở to của Josh, rồi mỉm cười và xoay người rời khỏi đây. Âm thanh tìm kiếm cậu ấy cũng trở nên im bặt.
Chỉ còn Josh đứng chớp mắt ngơ ngác trong chốc lát. Bản thân anh cũng cần phải ra khỏi nơi này, nhưng hiện tại phần thân dưới nóng bừng vẫn chưa chịu dịu xuống. Hơn thế, câu nói cuối cùng kia không khác gì một quả bom hạt nhân cả.
Josh chửi thề rồi nhanh chóng rút cặc ra để khẩn cấp thủ dâm, anh thầm hứa nhất định đêm nay sẽ không để cho Chase được yên.
Sau một lúc, khi đang định rời khỏi nơi đó thì anh đúng lúc bắt gặp Seth đang đi dạo, Seth cũng dừng lại khi nhìn thấy anh và rồi tiến đến gần.
“Đi bệnh viện về rồi à?”
“Ờ”.
Anh trả lời câu tương tự như với Mark rồi Josh tản bộ cùng Seth. Có lẽ việc quay phim đã được bắt đầu trở lại nên mọi người đã tập trung lại một chỗ, Seth liếc nhìn phía đó và nói.
“Loạn luôn ha.”
“Mark nói chuyện này làm anh ấy nhớ về hồi bé đó.”
Khi Josh đang giả vờ đánh trống lảng, thì Seth nghiêng đầu rồi đồng tình.
“Đúng vậy, tôi cũng có chút thế đó, tôi cũng vẫn còn nhớ đến bài hát đó nữa. Ngọt ngào, thật ngọt ngào làm sao, thanh socola bạn tôi…”
Seth đang hát giữa chừng bỗng dừng lại rồi nghiêng đầu.
“Cậu sao vậy?”
Nếu có thể hỏi được ý gì thì tốt biết mấy, nhưng Josh đã biết lý do câu hỏi mất rồi. Bản thân anh cũng tự hiểu rõ điều gì khiến gương mặt mình đỏ bừng lên như lửa đốt như thế.
“Không có gì, chỉ là… đó mối tình đầu của tôi.”
Bằng câu nói nửa giả nửa thật, Seth đã dễ dàng tin tưởng cho qua.
“Nói thực thì, Bao nhiêu thằng chẳng từng như thế chứ? Tôi cũng từng vậy mà.”
“…”
“Ai mà chẳng lớn lên mà không trải qua chuyện đó chứ.”
Josh rất hiểu và đồng cảm với thứ gọi là dư âm cay đắng đó, anh lặng lẽ vỗ vai cậu bạn rồi sau đó cùng sóng bước rời khỏi trường quay.
* * *
Sau tiếng “cắt” của đạo diễn, Chase nhanh chóng rời khỏi ghế và đi đến đội hóa trang đã đứng chờ sẵn. Đã đến lúc kiểm tra lại một lần nữa lớp trang điểm bị phai cũng như đầu tóc giả bị rối.
“Cậu Miller hãy ngồi bên này ạ”.
Ngay khi cậu ngồi vào vị trí mà Laura chỉ dẫn, mọi người ở khắp nơi bắt đầu vây đến và sờ soạng khắp cơ thể anh. Khoảnh khắc hiện tại chính là một trong những thời điểm mà Chase chúa ghét nhất.
Dù cậu có cảm thấy không thích đi chăng nữa kể cả chính bản thân cậu, thì cũng chẳng thể làm gì hơn. Cho tới gần đây, cậu thậm chí còn chẳng muốn sống nữa cơ.
Nhưng dạo gần đây đã có một điều khiến cậu cảm thấy hứng thú, thậm chí cậu còn muốn trì hoãn buổi quay hôm nay đến giờ cuối cơ, nếu mà có thể thì cậu đã làm rồi.
Dù sao thì bây giờ chẳng có việc gì đáng kể hơn việc bị phát hiện.
Cậu nghĩ trong tuyệt vọng, giờ cậu chỉ mong buổi quay kết thúc càng nhanh càng tốt thôi.
Chase nhìn xung quanh một lượt, không nhìn thấy Josh ở đâu cả. Sau nụ hôn ban nãy cậu đã không thể nhìn thấy anh đâu nữa. Mặt mặt, cậu thấy thật may mắn khi không phải bị nhìn thấy trong bất kỳ bộ dạng khó coi nào thêm nữa, nhưng mặt khác cậu cũng thấy buồn làm sao. Thực tế rằng chính ánh mắt luôn dán chặt vào cậu của Josh đã trở thành nguồn năng lượng thúc đẩy cậu làm việc hết mình.
‘Có khi là anh ấy lại đang đợi mình trong buồng nghỉ không chừng.’
Chỉ tưởng tượng như thế thôi cũng đủ làm nơi dưới bụng của Chase nóng lên, cậu vội ho mấy cái.
“Cậu cần tôi giúp gì không ạ?”
Laura vội vàng tiến đến gần hỏi han, Chase cuối đầu xuống che mặt mình qua lớp tóc giả và trả lời.
“Nước”.
“Đây ạ”.
Laura nhanh chóng đưa cho cậu một chai nước, cậu vội vàng nhận và uống hết hơn nửa chai rồi đưa lại cho Laura.
Khi đó cậu chợt nhìn thấy phần bụng của stylist đang chỉnh lại kiểu tóc cho mình. Đứng trước mặt cậu là người phụ nữ mặc áo sơ mi ngắn cùng chiếc quần Jean bó sát eo, nhờ vậy mà vùng bụng thon thả đã lộ ra. Nhưng có một điểm đặc biệt hơn cả đã thu hút ánh nhìn của Chase.
Đang chuốt lại từng lọn tóc giả một cách tỉ mỉ, người phụ nữ phát hiện ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cơ thể mình từ bao giờ nên đã đột ngột dừng lại.
“Anh, có chuyện gì…”
Người phụ nữ cẩn thận thấp giọng mà hỏi, vì lo lắng sẽ khiến tâm trạng anh khó chịu nên đã cúi đầu xuống để nhìn theo, đúng lúc đó người phụ nữ nhận ra vết sẹo dài của mình, liền ngập ngừng nói.
“Nếu anh cảm thấy không thoải mái khi phải nhìn thấy nó, tôi sẽ thay đồ rồi quay lại…”
“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Vết sẹo này.”
Chase đột ngột hỏi, ánh mắt của cậu vẫn cứ dán chặt nơi vết sẹo. Người phụ nữ cẩn trọng trả lời câu hỏi cụt ngủn đó.
“Là vết mổ sinh con, tôi sinh đứa thứ hai bằng mổ đẻ.”
Khuôn mặt của Chase bỗng cứng lại. Trước biểu cảm ngơ ngác của cậu, người phụ nữ có chút khó hiểu. Một lúc lâu sau, cậu mới tiếp lời.
“Dấu vết phẫu thuật? Sinh con?”
“Đúng vậy. Mà, nếu là vấn đề gì….”
Người phụ nữ cẩn trọng hỏi nhưng Chase chỉ mãi nhìn chằm chằm vào vết sẹo ấy. Nó chắc chắn rất quen thuộc, Chase đã từng thấy nó rồi. Nó rất là giống vết sẹo để lại trên bụng của Josh.
* * *
Josh rời khỏi ký túc xá vào khoảng thời gian mà anh nghĩ buổi quay đã kết thúc, theo đúng thì anh sẽ phải đến trông giữ buồng nghỉ của Chase cho đến sáng ngày mai. Anh cũng đã uống thuốc mua ở cửa tiệm mà Dane giới thiệu nên không có gì phải lo lắng nhiều.
‘Ôi chà, hình như mình quá phấn khích rồi thì phải.’
Nghĩ đến chuyện đi đến chỗ buồng của Chase, cùng với cậu ấy làm chuyện này chuyện kia, bỗng nhiên anh cảm thấy có chút ngượng ngùng và xấu hổ làm sao, vì thế anh vội vàng duỗi cơ qua lại. Duỗi thẳng chân tay, anh cảm giác không khí trong lành đang tràn ngập vào trong phổi.
“Phù”.
Sau khi hít thở sâu, anh xoay cổ qua lại rồi bắt đầu rời đi, thời gian giao ca đang dần đến rồi. Đúng như dự đoán, buổi quay phim đã kết thúc, và anh có thể nhìn thấy mọi người lặng lẽ đi qua đi lại tới lui. Khi bắt gặp những gương mặt quen thuộc, anh chào hỏi đơn giản rồi lại tiếp tục đi.
Dòng người dần dần thưa bớt và âm thanh yên tĩnh của khu rừng bắt đầu ngập tràn trước mắt. Anh sẽ sớm trông thấy chiếc buồng của Chase.
‘Chase chắc đang đợi mình.’
Đang gãi gãi đầu vì ngượng ngùng, đột nhiên anh cảm thấy có bóng người. Theo phản xạ Josh lập tức quay lại, và rồi cơn căng thẳng cũng lập tức biến mất.
“Issac.”
“Josh.”
Hai người chỉ nhìn nhau thay vì chào hỏi, một khoảng lặng khó xử trôi qua.
Kí ức cuối cùng giữa hai người họ là thứ mà họ không muốn nhắc lại cho lắm về nhau. Tất nhiên, Josh không có ý định nói ra điều đó. Cho đến bây giờ, anh đã may mắn tránh được chuyện đó nhưng miễn là còn làm việc trong cùng một nhóm, đó là chuyện anh sẽ phải đối mặt một ngày nào đó thôi. Josh ra quyết định và nêu một chủ đề bình thường trước tiên.
“Tôi đến đây để thay ca, hôm nay cậu phụ trách ở đây à?”
Isaac vội vàng gật đầu, lúc này chỉ cần túm lại mọi chuyện và đi thôi. Josh định sẽ nói những gì cần nói và giả vờ không biết gì hết, nhưng khi anh cứ tưởng rằng anh chàng này sẽ hiểu được ý mình thì Isaac sau đó lại không hề.
“Mình thích cậu, thật lòng đấy.”
Josh đứng hình vì đột nhiên cậu ta nói thẳng vào trọng tâm. Anh đã những tưởng Isaac đã thay đổi ý định phần nào rồi, nhưng dường như anh vẫn chưa hiểu rõ hết về con người Isaac thì phải. Cuối cùng, anh cũng phải dừng bước vì chẳng còn cách nào khác. Khi xoay người lại, Isaac đang đứng nhìn Josh với nét mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết. Cậu ta trầm tĩnh nói với Josh, khi anh từ nãy đến giờ chẳng nói thêm lời anfo.
“Mình đã thích cậu từ trước đến giờ. Mình thực sự không muốn bị phát hiện theo cách đó… và đã dự định nói ra khi có thời điểm thích hợp, nhưng mình không biết là Set đã biết chuyện đó rồi.”
Cậu ta cắn môi vì tiếc nuối, ai cũng sẽ như thế thôi nếu bỏ lỡ cơ hội thổ lộ mà họ đã chờ đợi từ lâu một cách vô nghĩa như vậy. Josh lặng lẽ nhìn Isaac và nói.
“Thời điểm đó không có đâu, Isaac.”
Mặt Isaac trở nên tái nhợt, tuy vậy Josh vẫn hoàn toàn không có ý định cho cậu ta cơ hội.
“Cậu biết mà, tôi có Pete. Và tôi chưa bao giờ nghĩ về cậu theo hướng như vậy.”
“Mình biết, mình là Alpha và cậu là Beta nên dù sao đi nữa hai người cũng không thể có con được. Mình có thể biến đổi cậu nhưng nếu cậu không thích cũng không sao cả, ngay cả khi cậu tiếp tục muốn làm Beta. Chúng ta có thể cùng nhau nuôi nấng Pete, mình tự tin sẽ yêu Pete như con ruột của mình.”
‘Cậu đã nghĩ xa đến vậy rồi á?’
Josh thực sự cạn lời, nhưng mặt khác anh không thể phủ nhận sự thật rằng cậu ta thực sự chân thành.
“Không có cần phải nuôi nấng Pete cùng nhau gì hết, Pete cũng đã có ba mẹ của riêng mình rồi.”
Josh nhanh chóng chỉnh lại câu từ.
“Ý tôi là mẹ của Pete ấy.”
“Hai người đã rất lâu không gặp lại còn gì.”
“Tôi sẽ tiếp tục liên lạc, và rồi sẽ quay lại thôi.”
Josh nói một cách dứt khoát.
“Tôi không có ý định chung sống với ai khác ngoài cô ấy, vì vậy cậu hãy từ bỏ đi.”
Khoảnh khắc đó, gương mặt của Chase chợt hiện ra trong tâm trí làm anh có chút bối rối. Isaac nói với Josh khi anh đang vội ho lên mấy cái.
“Tại sao tôi phải từ bỏ cậu chỉ vì cậu không chấp nhận tôi?”
Josh chớp mắt trước luận điểm bất ngờ đó, Isaac tiếp tục nói một cách cộc cằn.
“Cảm xúc của tôi là của chính tôi, và tôi không hề làm tổn thương cậu chỉ vì tôi thích cậu. Nếu Seth không làm lộ ra hoặc tôi không thổ lộ thì đến cuối cùng cậu cũng chẳng thể biết được.”
Điều đó là đúng. Trong thâm tâm Josh suýt đã thừa nhận, nhưng anh vẫn lạnh lùng chỉ trích
“Dù sao thì bây giờ tôi cũng đã biết, hơn thế cậu cũng đang bám lấy tôi đấy.”
“…”
“Tôi nhắc lại, tôi sẽ không có ý định sống với bất cứ ai ngoài mẹ của Pete. Hơn nữa, cậu chỉ là đồng nghiệp mà thôi, tôi chưa bao giờ tưởng tượng cậu theo hướng đó đâu.”
“…nhưng tương lai chúng ta không thể biết trước được nên tôi sẽ không sẽ không bỏ cuộc.”
“Issac.”
“Chỉ cần không gây phiền phức cho cậu là được chứ gì, đừng lo. Tôi sẽ không bám lấy cậu một cách vặn vẹo hay lầy lội vô ích đâu.”
Isaac trông thật sự rất tức giận, lời khước từ một cách dứt khoát có thể đã châm ngòi bùng phát cho sự cố chấp của cậu ta rồi. Josh giữ khoảng cách rồi nói.
“Tôi đang muốn nói với cậu là đừng lãng phí thời gian.”
“Việc tôi sống như thế nào không phải là vấn đề của cậu.”
Càng nói thì sự cố chấp của cậu ta chỉ càng lớn dần hơn mà thôi, Josh đã từ bỏ việc thuyết phục cậu ta. Cuối cùng, Josh giơ hai tay lên như thể đã chịa thua và quay đi, Isaac hét lớn lên phía sau cậu.
“Đừng coi thường tấm chân tình của tôi bằng cách đó, nó là sự quyết tâm đến cùng mà tôi đã suy nghĩ và để tâm không biết bao nhiêu lần…Tôi sẽ không bỏ cuộc!”
Josh tiếp tục đi mà không quay đầu lại. Anh dừng chân khi đến được chỗ chiếc buồng nghỉ, cánh cửa đã được mở sẵn. Anh định hỏi Isaac chuyện gì đã xảy ra nhưng rồi lại thôi, không muốn nữa.
‘Hãy kiểm tra bên trong trước đã.’
|
Chương 12a 17 min read Nhẫn nhịn
Anh lặng lẽ đóng cánh cửa sau lưng lại rồi cẩn thận nhẹ bước từng bước vào, bên trong dường như không có dấu hiệu nào là có người cả.
Hoặc cũng có thể có ai đó đang ẩn nấp xung quanh đây.
Josh căng thẳng, cơ thể anh cứng đờ lại, đống thư đe dọa khủng bố Chase thật sự không phải là trò đùa. Josh thử tưởng tượng cái khoảnh khắc có một khẩu súng thực sự nhắm thẳng vào cậu ấy, anh chợt thấy nó chân thực đến đáng sợ.
“…”
Josh ngừng thở và di chuyển thật cẩn thận, kiểm tra kỹ từng nơi mà anh đi qua cùng với tâm trạng đang ngày càng trở nên căng thẳng. Cuối cùng, anh đến trước căn phòng ngủ cuối cùng còn sót lại và hít một hơi thật sâu, cánh cửa phòng đang được mở sẵn.
Anh nhìn đến chiếc giường trống trơn. Josh đè lại âm thanh nơi cuống họng và nhanh chóng nhìn xung quanh mỗi khi anh tiến gần hơn một bước. nhưng anh vẫn không thấy bất kì bóng dáng người nào cả.
Chase.
Anh khẽ gọi, mấp máy miệng theo khẩu hình chữ. Đột nhiên có ai đó nắm lấy eo anh từ phía sau, Josh kinh ngạc hít một hơi và theo phản xạ, anh nâng khuỷu tay tấn công đối phương, nhưng vừa kịp sát nút dừng lại trước khi va chạm trúng mục tiêu.
“Chase! chết tiệt…!”
Nhìn thấy gương quen thuộc đang lấy ôm eo mình, Josh thở phào một hơi nhưng lại cũng tức giận mà phun ra một câu chửi thề.
“Đừng có đùa cái kiểu này nữa, cậu muốn chết đúng không? Lỡ đâu tôi thực sự đang cầm súng thì sao hả?”
“Tôi xin lỗi.”
Chase nói vậy nhưng vẻ mặt thì không hối lỗi chút nào. Cậu ấy hôn lên môi Josh, khéo léo mơn trớn đảo quanh trong miệng anh nuốt lấy nước bọt. Cuối cùng, Josh đành phải đầu hàng.
“Lần sau cẩn thận vào đấy…!”
Đó là tất cả những gì Josh có thể nói khi đôi môi của họ vừa tách ra được một chút, Chase cười nhạt và đặt lên môi anh một nụ hôn nữa. Lần này, Josh quay lại đối mặt với cậu, đôi môi của họ phủ lên nhau, sau một lúc dây dưa mới tiếp tục nói.
“Tại sao cậu lại cởi hết đồ ra vậy?”
“Bởi vì tôi đang đợi anh đấy.”
Josh cảm thấy có hơi tiếc nuối, lại mở miệng hỏi tiếp.
“Vậy còn đồ lót của cậu thì sao?”
“Đoán xem?”
Chase thốt ra câu trả lời mơ hồ và ngay lập tức chuyển chủ đề.
“Chúng ta cùng tắm nhé?”
Josh dừng lại một lúc rồi không còn cách nào khác mà gật đầu.
* * *
“A, ha…ha…a.”
Dưới làn nước nóng toả khói nghi ngút, Josh đứng dựa vào tường cong mông ra ngoài. Từ phía sau, Chase cắn nhẹ lên cổ anh rồi liếm láp, liên tục dùng ngón tay chọc vào lỗ nhỏ phía dưới kia. Những ngón tay thon dài của cậu ấy nhẹ nhàng vuốt ve phần thịt bên trong Josh, nhưng cậu vẫn chưa thể chạm đến nơi sâu nhất.
Cậu liên tục thụt ngón tay ra vào làm vai Josh run lên bần bật, Chase di chuyển môi mình từ cổ xuống vai anh và nhe răng ra cắn xuống. “A” Josh kêu lên, nhưng thực sự thì nó không đau chút nào cả. Josh vội vàng với tay ra sau đặt lên mông Chase và kéo cậu lại gần hơn nữa
“Anh muốn tôi đút vào không nào Joshua?”
Chase thấp giọng hỏi. Josh vội vàng gật đầu, anh cảm thấy bản thân dường như sẽ phát điên lên được nếu không được nhanh chóng lấp đầy phía dưới mất.
“Mau… vào đi, xin cậu!”
Josh vội vàng dang hai chân và ưỡn mông ra. Chase rút ngón tay ra, còn anh thì nín thở chờ đợi từng giây. Đầu dương vật nóng hổi cứng cáp chạm vào lỗ nhỏ đang trống rỗng kia, chất dịch tình yêu liên tục tràn ra từ cái lỗ phía sau của Josh hoà vào cùng với dòng nước nóng chảy xuống con cặc đang cương cứng của Chase. Chase nắm lấy eo Josh và sau đó đẩy mạnh vào trong anh.
“A…! ‘
Josh rên lên một tiếng dài và nhắm chặt mắt lại, bụng anh lúc này đây đã căng đầy và não bộ gần như tê liệt bởi áp lực khó tả thành lời kia. Chase vừa gặm nhấm bờ vai săn chắc của anh vừa mở miệng thì thào.
“Joshua.”
Toàn thân Josh bị kích thích bởi chiếc cặc to lớn đang khuếch rộng lỗ nhỏ phía dưới cùng giọng nói ngọt ngào của cậu. Thấy Josh gần như đã mềm nhũn cả người mà chuẩn bị khuỵu xuống, Chase đỡ lấy và ép anh áp thẳng vào tường.
“A!”
Josh lại kêu lên lần nữa. Chase dùng hai tay ôm chặt lấy eo anh, còn dương vật phía dưới ngay lập tức thúc mạnh vào nơi phía dưới. Cây gậy thịt cứng rắn chen lấn nhồi đầy và đâm thẳng vào tận sâu bên trong, Chase tiếp tục thì thầm từ phía sau.
“Joshua, Joshua…”
Sau khi âu yếm mà khẽ kêu tên Josh không ngừng, Chase cuối cùng cũng bắn khí trong khi Josh đã lên đỉnh được hai lần rồi.
* * *
“Ở đây cũng có mấy vết sẹo nữa này.”
Chase nằm cạnh Josh, vừa nói vừa dùng ngón tay vuốt ve những vết sẹo trên hông anh. Josh thản nhiên đáp.
“Trong trận đấu ngày trước, tôi bị một tên khốn thua cuộc trận đó đâm lén đấy, lúc đó khá là chật vật luôn.”
“Trận đấu?”
“Từ hồi còn học cấp 3 cơ, tôi cũng từng hay tham gia mấy trận đá bóng lắm”.
Trước gương mặt đầy bất ngờ của Chase, Josh nói thêm một cách vui vẻ.
“Tôi từng là một tiền vệ đấy nhé. Vào năm có tôi tham gia, trường tôi đã đánh bại trường đối thủ với cách biệt điểm số rất là lớn luôn. Và chúng làm vậy với tôi để trả đũa đấy.”
“Bởi vì anh là con át chủ bài à?”
“Đúng thế.”
Chase hỏi, nhìn xuống khuôn mặt mang đầy vẻ tự hào của anh.
“Tại sao anh lại bỏ? Nếu anh tiếp tục không biết chừng giờ đã trở thành một siêu sao bóng đá luôn rồi”.
‘Là bởi tôi bị phân hóa thành Omega.’
Josh thầm trả lời trong lòng, rồi lén nói dối.
“Vì thôi thấy nó thật nhàm chán. Với lại nếu tôi tiếp tục chơi thể thao, chẳng phải tôi sẽ không thể gặp được cậu rồi, chẳng phải như thế này tốt hơn sao?”
Anh trêu đùa vuốt ve bụng Chase rồi di chuyển tay xuống phía dưới. Dương vật vốn còn ẩm ướt đã phản ứng ngay lập tức khi anh chỉ cần chạm nhẹ, Chase khẽ rên rỉ rồi leo thẳng lên người Josh.
“Anh trước giờ đều thế này à?”
“Còn cậu trước giờ chắc cũng làm vậy nhiều rồi nhỉ?”
Chase dừng lại một lúc trước khi mở miệng đáp trả câu hỏi ấy.
“Có phải bất kì kẻ nào sau khi ngủ với anh xong đều không muốn chia tay đúng không?”
“Cậu đoán xem?”
Một ý nghĩ buồn cười nảy ra trong đầu, Josh nhếch mép.
“Có một người đã hoàn toàn quên béng luôn tôi sau khi làm điều đó với tôi đấy.”
“Ý anh là tên đó đã chịch anh nhưng lại không nhớ gì hết?”
Chase trông thực sự bị sốc. Josh nói thêm, thưởng thức biểu hiện bất ngờ của cái tên đang ở trước mặt mình.
“Phải, đúng là cạn lời nhỉ?”
“Quá vô lý rồi, chắc hắn nói dối anh đó”.
“Cảm ơn cậu.”
Thật kỳ lạ khi thấy Chase lại có phản ứng tức giận như vậy. ‘Tôi rõ ràng đang nói về cậu cơ mà, đúng là đồ ngốc.’ Do dự một lúc, Chase lên tiếng.
“Anh đã hẹn hò với tên đó đó lâu chưa?”
Vẻ mặt của Chase trở nên nghiêm túc. Cho rằng nên ngừng nói về cái chủ đề nguy hiểm này thì hơn, Josh quay đi.
“Cậu có biết đang ở trên giường mà cứ hỏi về quá khứ là việc rất là thô lỗ không thế?”
Chase ngậm miệng lại đúng như anh dự tính, và Josh banh rộng vùng háng của mình hết mức có thể để cậu ấy dễ dàng tiến vào. Chase không nói gì thêm nữa và đẩy con cặc đang cương cứng của mình vào như Josh mong muốn, cái lỗ bên dưới đã được mở rộng sẵn nên cậu chỉ cần đẩy nhẹ một cái là lỗ nhỏ kia đã nhanh chóng quấn lấy nó mà hút vào trong. Đột nhiên hình ảnh Pete lướt qua tâm trí Josh, anh phát ra tiếng thở dài đầy hài lòng từ sâu trong cổ họng.
Người đàn ông này sẽ sốc đến mức nào nếu cậu ấy nghe được tin rằng bản thân đã có một đứa con trong một cuộc làm tình mà cậu thậm chí còn không nhớ nổi?
Ngược lại, anh cũng không bận tâm chuyện này lắm.
Rốt cuộc thì mối quan hệ của anh với người đàn ông này dù sao cũng sẽ kết thúc sớm thôi.
Cũng như lần trước vậy.
Nếu anh bảo cậu rằng anh sẽ rời đi, liệu lần này cậu ấy có níu kéo anh không?
“A…”
Với một tiếng rên dài, Josh lại siết chặt bên dưới của mình hơn nữa.
* * *
Chase nhìn Josh đang nằm ngủ say trong căn phòng tối mịt. Sau khi làm nhiều lần liên tiếp, ngay cả người đàn ông có thể lực tốt như này cũng phải mệt mỏi như thế đấy. Nhưng nếu có điều gì đó khả nghi bất ngờ ập tới, dám chắc anh ấy sẽ ngay lập tức mở mắt và làm đối phương kinh hoảng cho xem. Cậu đã thấy anh như vậy vài lần rồi.
Chase cảm thấy có một mối liên kết gì đó cực kì sâu sắc với anh, nhưng đồng thời, cậu cũng không thể lay chuyển được sự miễn cưỡng của mình.
Với người đàn ông này, đây không khác gì một nghĩa vụ mà anh phải làm cả. Những lời cậu nghe được lúc nãy cứ lởn vởn trong tâm trí.
<Ý tôi là mẹ của Pete ấy.>
Cậu không biết chính xác chuyện này như thế nào, nhưng điều chắc chắn là Josh có một người phụ nữ bên cạnh. ‘Hơn cả là, Pete là đứa quái nào?’ Cậu không muốn tin vào điều đó, nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu Josh lại làm những chuyện này với Chase, khi mà anh đã kết hôn hoặc đã có người khác bên ngoài cơ chứ?
Cậu chỉ nghe được ở giữa chừng cuộc trò chuyện thôi và điều duy nhất cậu nghe được rõ do là khoảng cách khá xa chính là giữa sự tồn tại của Josh và Pete còn có một người phụ nữ khác nữa. Chỉ riêng hai người đó thôi đã có thể đưa ra đủ loại phỏng đoán rồi, nhưng Chase không thể tưởng tượng được tiếp theo sẽ như thế nào nữa.
Nhưng có một điều kỳ lạ khác nữa. Josh chắc chắn là một Beta, nhưng tại sao anh lại có một vết sẹo như vậy trên bụng?
Nếu nghĩ kĩ hơn thì cơ thể của Josh có rất nhiều vết thương lớn nhỏ khác nhau. Cũng như những vết thương mới bị gần đây, có lẽ do tính chất công việc của anh nên vốn đã có quá nhiều vết sẹo cũ. Và vết sẹo trên bụng kia dường như cũng như thế.
Chắc là cũng chỉ vô tình mà để lại vết sẹo ở đúng nơi đó thôi.
Mặc dù Chase cảm thấy có một điều gì đó khá kỳ lạ, nhưng cậu không thể tìm thấy câu trả lời nào khác hợp lý hơn ngoài điều đó cả. Quan trọng hơn cả là sự tồn tại của người phụ nữ kia của Josh. Cô ta là ả quái nào? Chỉ Josh mới có thể cho cậu câu trả lời, nhưng Chase không thể cứ vậy mà hỏi anh được.
‘Nếu anh ấy chọn cô gái đó thì sao?’
Nếu đúng như vậy, ngay khoảnh khắc hai người bị phát hiện có lẽ Josh sẽ nhẹ nhàng mà phủi sạch mối quan hệ với cậu thôi.
‘Hay là mình cứ vờ như không biết gì cả?’
Khi Chase nhớ lại lời mà Josh từng nói, sự ngờ vực đã trở nên chắc chắn, rằng anh rồi sẽ rời bỏ cậu, và rõ ràng là Chase sẽ bị bỏ lại một mình. Chase ngẫm nghĩ, lưỡng lự muốn vòng tay ôm lấy Josh trong nỗi sợ hãi.
Bất kể người đàn ông này nói cái gì mà vì nghĩa vụ, hay vết thương trên bụng của anh vì sao mà có, và kể cả người đàn bà kia hay đứa trẻ kia nữa.
Cho dù tất cả những gì người đàn ông này nói tất cả đều là dối trá, chỉ cần cậu nhẫn nhịn giả vờ như không biết gì hết và chôn chặt nó trong tim là được.
Chase cắn chặt thật mạnh môi dưới để cố nuốt lấy từng hơi thở run rẩy đang chực trào ra.
‘Chỉ cần như vậy sẽ không có chuyện gì cả.’
Đó là điều tốt nhất cậu ấy có thể làm, có thể cậu sẽ chẳng có lấy một chỗ trong trái tim anh nhưng so với việc anh bỏ mặc cậu mà đi thì như vậy còn tốt hơn gấp bội. Chase hạ quyết tâm và ôm lấy Josh, anh cũng vùi đầu vào ngực và ôm lại cậu trong giấc ngủ say. Chase cảm thấy mắt mình như đang nóng lên nên vội vàng nhắm chặt mắt lại, cố gắng quên đi tất cả những gì đã nghe.
Màn đêm dài vô tận, Chase cuối cùng cũng không thể ngủ được suốt một khoảng lâu cho đến khi bình minh ló dạng phía chân trời xa xăm.
|
Chương 12b 40 min read Lấy thuốc
“Vẫn phải đem thuốc tới sao?”
Josh hỏi lại Laura lần nữa trong khi quá trình quay phim vẫn còn đang diễn ra. ‘Có phải Chase vẫn không thể chịu được nếu không có thuốc không nhỉ?’ Josh cảm thấy tò mò, anh chợt nhận ra rằng gần đây không hề thấy Chase uống thuốc nữa. ‘Nếu vậy hẳn sẽ còn kha khá thuốc chưa được dùng tới nhỉ, vậy mình quay lại sau được không?’ Josh nghĩ, nhưng Laura thì không nhận thức được tình hình, cô gật đầu.
“Đúng vậy, cậu ấy đã tới giới hạn rồi. Nếu không sao thì anh cho tôi đi nhờ xe một chút được không? Lốp xe tôi bị thủng mất rồi”.
Laura mỉm cười tỏ vẻ có lỗi. Tất nhiên là với đức tính tốt bụng thì anh có thể cho cô đi nhờ xe rồi, nhưng vấn đề ở đây là Chase. Josh gần như có thể dễ dàng tưởng tượng rằng Chase sẽ lại nghĩ anh bỏ công việc đi chơi riêng với Laura, rồi sẽ lại chắc chắn hiểu lầm và ghen tuông lồng lộn lên cho xem, anh nhanh chóng mỉm cười như thường lệ mà nói.
“Hay là tôi trở về lấy thuốc một mình nhỉ?”
“Sao cơ? Anh làm vậy có ổn không?”
Laura ngạc nhiên hỏi. “Được mà” Josh nói vừa gật gật đầu.
“Chỉ cần đem thuốc tới là được đúng không? Vậy thì tôi nghĩ một mình tôi là được rồi”.
Anh muốn hỏi việc cắt giảm liều lượng thuốc thế nào nhưng anh vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng vào vị bác sĩ riêng Steward này được, nhưng anh cũng chẳng thể làm cách nào khác. Không hề biết cảm xúc của anh, Laura vẫn nói với một nụ cười trên môi.
“Nếu vậy thì tôi thật sự cảm ơn anh nhiều lắm…thực ra mấy nay tôi cũng đau đầu muốn phát điên lên được”.
Khi thấy cô cau mày và đặt tay lên trán lên trán như thể cô đang đau đầu lắm, Josh hỏi thêm.
“Chuyện gì vậy… Nó có liên quan gì đến cậu Miller không?”
‘Có phải vì lịch trình không nhỉ?’ Josh đoán vậy nhưng đã sai, Laura lắc đầu và phàn nàn với giọng nói đầy sự mệt mỏi.
“Đã có người kiện chúng ta. Ừmmm, anh có nhớ lần gần đây nhất cậu Miller đã gây ra chuyện gì không?”
Josh vội lục lại trí nhớ của mình. Cậu ấy đã gây ra cả đống chuyện chứ không phải một hai cái nên anh cũng chẳng thể nhớ nổi là chuyện gì, may là Laura đã đưa ra câu trả lời trước.
“Chính là việc mà cậu ấy cắn đứt lưỡi vị diễn viên kia đó… May mắn là ca mổ diễn ra khá tốt đẹp, nhưng phải mất vài tháng vết thương đó mới lành. Trong khi chờ đợi, họ đã yêu cầu chúng ta bồi thường phí điều trị và cả thiệt hại. Họ nói nếu phía chúng ta không làm theo sẽ trực tiếp nộp đơn kiện”.
Laura tiếp tục càu nhàu.
“Vì vậy, tôi đã liên hệ với cậu Nathaniel Miller nhưng ngài ấy nói rằng ngài ấy không đủ khả năng để tham gia việc kiện tụng ngay lúc này, vì hiện tại ngài ấy đang rất bận. Ngài ấy bảo tôi cứ đưa những gì ngài ấy yêu cầu và sẽ cố gắng giúp chúng ta sớm nhất có thể… Có thể là vì ngài ấy đã nhận vụ giết người đang cực kỳ nổi tiếng kia, chưa đầy năm phút đã cúp máy luôn rồi. Tôi thấy hơi hoảng nên cũng đã lập tức liên hệ với cậu Miller”.
Bằng cách nào đó, Josh gần như đoán được luôn cô định nói gì tiếp theo. Laura thở dài thêm vào.
“Luật sư thì nói rằng không nhận bào chữa cho vụ kiện này, còn cậu Miller thì chẳng thèm quan tâm gì tới, cậu ấy nói rằng cứ cho bọn họ những gì họ muốn là được”.
‘Biết ngay mà.’
Laura tiếp tục nói chuyện với Josh, còn anh thì đang dần có một tâm trạng cực kì phức tạp.
“Tôi cũng bất ngờ lắm, nên đã ra số tiền mà họ muốn cho ngài Nathaniel biết, ngài ấy nói rằng cái chuyện này đang trở lên phiền phức hơn rồi… Và chúng tôi cũng phải trả nhiều tiền hơn cho ngài Nathaniel Miller nữa. Ngài ấy nói đúng, nhưng dù vậy thì sao họ lại có thể dễ dàng thốt ra mấy lời như thế chứ… còn cả bên công ty giải trí cũng nói rằng vì chuyện này mà việc làm phim xảy ra chậm trễ nên chúng ta cũng phải bồi thường thiệt hại cho bên đó nữa, và tôi vẫn phải làm theo lời dặn là đáp ứng hết những gì họ yêu cầu”
“Trời đất ơi” Laura lại thở dài. Từ đó đến giờ cô đã luôn làm việc với tác phong của một người chuyên nghiệp thực thụ, nhưng có vẻ lúc này đây, khi cô ấy cảm nhận được rào cản của cái thực tế phũ phàng này thì ngay lập tức cô lại nghĩ về cuộc sống thật sự tàn khốc đến mức nào. “Ha ha,” cô lẩm bẩm rồi thở dài.
“Tôi có lẽ cả đời này cũng chẳng thể hiểu nổi rốt cuộc người giàu sống như thế nào nữa”
Josh dửng dưng đáp.
“Đừng lo lắng quá, họ cũng sẽ không bao giờ biết cuộc sống của chúng ta như thế nào đâu.”
“Đúng vậy nhỉ.”
Laura ngừng cười, Josh nhìn xuống cô ấy với một nụ cười trên môi. Sau khi có thể nở nụ cười một cách thoải mái, Laura mở miệng với khuôn mặt nhẹ nhõm hơn hẳn, có vẻ đã thả lỏng hơn.
“Vậy thì nhờ anh nhé, Josh. Tôi phải đi gọi một cuộc điện thoại cho Steward đây.”
“Được rồi.”
Sau khi chào vài câu, Josh kiểm tra thời gian. Seth sẽ tới phim trường trực vào buổi chiều, vậy nên nếu rời đi vào khoảng thời gian đó chắc sẽ không vấn đề gì.
Còn phải hỏi về vụ thuốc nữa.
Cậu ấy đáng lẽ không nên ngừng dùng thuốc một cách liều lĩnh như thế, nhưng chắc là có thể giảm bớt khi được tư vấn đầy đủ. Lần trước bị gặp chuyện uống quá liều cũng thế, phải xem xét kĩ lại việc này mới được. Josh tính thời gian trong đầu, và suy nghĩ xem nên nói gì với Steward.
* * *
Ngay khi đến giờ giải lao, Chase nhìn xung quanh như thể đang tìm kiếm ai đó. Laura nhanh chóng đến gần và kiểm tra tình hình của cậu, thắc mắc hỏi.
“Cậu cần gì sao?”
Ngay sau đó ánh mắt của Chase hướng về cô. Nhìn cậu nhăn trán khó chịu khiến cô linh cảm có một điều gì đó xấu sắp xảy ra, Laura tỏ vẻ lo lắng trong lòng.
“Không có gì.”
May là Chase chỉ nói vậy rồi quay đầu đi. Sau một tiếng thở dài làm cô phải chú ý, Laura vội vàng lên tiếng.
“Thuốc đã hết tác dụng chưa ạ? Nếu cậu thấy có chỗ nào bất tiện cứ nói cho tôi biết. Josh là người sẽ lấy thuốc tới đây hôm nay đấy.”
Ngay khi cô ấy nói xong, ánh mắt của Chase lại nhìn về phía cô. Chase mở miệng nói khi Laura đang giật mình.
“Joshua?”
“…? Vâng ạ, đây lẽ ra là việc của tôi nhưng lốp xe đã bị xẹp mất. Khi tôi hỏi về việc Josh có thể đưa tôi đi không thì anh ấy nói sẽ đi một mình”.
Thật ra cô không cần phải nói về chuyện này chi tiết như vậy, nhưng Laura nhớ ra thì đã quá muộn. May mắn là sau khi nghe xong chuyện này vẻ mặt của Chase dịu đi một chút, Laura tiếp tục nói mà không bỏ lỡ cơ hội này.
“Loại thuốc mới đổi thế nào rồi ạ? Cậu có thấy chỗ nào bất ổn không? Cứ chia liều lượng như cũ không sao chứ ạ?”
Cậu trả lời ngắn gọn không chút cảm xúc.
“Cứ làm theo ý cô đi”
“À tôi rõ rồi ạ…”
Laura cau mày bối dối. Trong 30 phút giải lao, Chase thường phải được kiểm tra lại lớp makeup và trang phục cho cảnh tiếp theo, nhưng giờ vẫn còn nhiều thời gian vì hôm nay cậu không có nhiều việc phải làm như mọi ngày.
Cậu ngồi xuống chiếc ghế đã được chuẩn bị sẵn và lấy ra một điếu thuốc đưa lên miệng. Từ từ nhả ra một ngụm khói trắng, khung cảnh đẹp đến nỗi tim cô như có thể ngừng đập bất cứ khi nào nhìn thấy nó, và thu hút cô ngay lập tức. Mặc dù cô đã nghe đủ thứ lời cay nghiệt từ người đàn ông này và cậu cũng chẳng có vẻ gì là để ý tới mình cả, nhưng những lúc như thế này, Laura lại quên hết mọi thứ và nhìn chằm chằm cậu ấy một cách điên cuồng.
Sau đó, Chase lại tiếp tục phả ra một làn khói dài. Trên đôi má trắng nhợt kia không hề có chút huyết sắc, ánh mắt thẫn thờ nhìn về một nơi xa xăm đầy trống trải, cảm giác như người này có thể tan biến mất bất cứ lúc nào.
Laura luôn tự hỏi tại sao Chase Miller lại thường bày ra ánh mắt trống rỗng đến như vậy. Không phải cậu ấy là một người đàn ông hoàn hảo có hết tất cả mọi thứ từ giàu có, danh tiếng và ngoại hình rồi hay sao?
Một lần nữa, Chase lại mở miệng khi cậu vẫn đang đờ đẫn nhìn thẳng về phía trước không chút cảm xúc.
“Tôi có chuyện muốn hỏi nhóm trưởng của đội cảnh vệ, bảo anh ta qua đây.”
“Vâng ạ”
Laura vội vàng quay lại phía sau và bắt đầu gọi điện, chợt cô thấy Naomi đang đi về phía họ. Ngay sau đó, âm báo kết nối đã vang lên, Laura vội vàng nói với Mark về việc Chase muốn gặp anh.
“Chase, cho tôi xin một điếu thuốc nhé?”
Naomi hỏi, mục đích của cô là tiếp cận Chase. Không nói một lời, Chase rút một cái hộp sắt từ bên trong áo khoác ra và chìa nó về phía cô ta.
“Cảm ơn nhé, mà sao cậu lại trông có vẻ khó ở thế?”
Naomi mỉm cười, lấy ra một điếu cho vào miệng và trả lại hộp đựng.
“Cậu đang lo lắng chuyện gì sao?”
Chase ngẩng đầu ngước nhìn trước câu hỏi của Naomi, vừa lúc cô nhả ra một ngụm khói trắng. Chase cau mày còn Naomi vẫn tủm tỉm cười.
“Nhìn cậu chẳng có tí sức sống nào cả”
“Đừng bận tâm.”
“Tôi thích thế đấy, nếu tâm trạng của cậu không tốt thì ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến tôi mà. Nếu là thực sự không có chuyện gì thì tốt quá rồi”.
Chase lại im lặng, Naomi liếc nhìn xuống cậu và nói thử.
“Có phải vì những gì tôi đã nói lần trước không? Việc mà người đó vẫn ngủ với cậu dù đã có bạn tình rồi ấy?”
Đột nhiên Chase ngẩng đầu lên. Rõ ràng là cậu đã bị nói trúng tim đen, nhưng dường như cậu lại không hề có ý định che giấu chuyện đó. Naomi rùng mình trong lòng trước ánh mắt của Chase, cậu đang dùng gương mặt tái nhợt nhìn cô chằm chằm, nhưng rồ côi lại vờ như không sao mà đặt điếu thuốc lại lên miệng.
“Cũng không khó đoán lắm, nhưng mà cũng đỉnh thật à nha? Có thể vừa một tay đầu ấp tay gối với cậu Miller đây mà vừa một tay bên kẻ khác, dù người đó là ai cũng quá là đỉnh luôn.”
Naomi bật cười hô hố như là đang thấy buồn cười lắm ấy. Chase không nói gì, chỉ quay đầu đi. Nhìn hắn đang hút thuốc với đôi lông mày nhăn nhó trên trán, Naomi nhìn xuống hắn mà nói.
“Là phụ nữ đã có chồng sao?”
“Ồn ào.”
“Vậy là có vẻ đúng rồi.”
“…”
Chase căng thẳng mà rít một hơi khói, rồi thở gắt ra.
“Đã có con rồi, nhưng họ chưa kết hôn… chắc thế.”
Từ cuối cùng được thốt ra rời rạc đủ để thấy sự thiếu sự tin trong lời nói của cậu ấy. Naomi chứng kiến cảnh tượng trước mắt khi mà Chase đang vò một cách đầu căng thẳng, cô chợt cảm thấy điều này đúng là thần kì thật đấy.
Dù là anh em nhưng Grayson và Chase lại rất khác nhau. Đi so sánh cậu với cái tên ăn chơi trác táng luôn bày ra cái bộ mặt tươi cười làm người khác ngứa ngáy kia thì cảm thấy có lỗi với Chase lắm, nhưng ít nhất hay cười như thế còn có chút tính người.
Mà nghĩ kĩ lại thì, Grayson cũng hay nở những nụ cười giả tạo lắm.
Naomi cau mày hít khói thuốc. Hình ảnh đỉnh đầu của Chase phản chiếu trong đôi mắt cô, không dễ dàng gì có cơ hội được nhìn thấy đỉnh đầu của một người đàn ông cao 1m9 đâu. Từ góc độ này thì nhìn cậu trông cũng khá dễ thương đấy chứ.
‘Trời ạ, chắc mình điên rồi’
Tự mình ngạc nhiên một trận rồi Naomi lại mở miệng.
“Cậu cầu hôn người ta đi.”
Chase đột ngột ngẩng đầu lên. Naomi hơi run, nhưng vẫn tiếp tục nói như không có chuyện gì xảy ra.
“Cậu thử làm vậy là sẽ rõ còn gì, người kia có phải là đã kết hôn rồi hay không”
“Nếu người đó giả vờ như chưa kết hôn thì sao?”
“Ô?” Naomi chớp chớp mắt. Trong đầu cô thoáng suy nghĩ cấp tốc, rồi hạ mắt xuống nhìn cậu mà cười.
“Nếu cô ta có tình ý với cậu thì sẽ nhanh chóng mà ly hôn với chồng thôi, mà nếu cô ta nhận được một lời cầu hôn thì dù thế nào cũng sẽ phải chọn một trong hai phía rồi. Cậu cũng có thể dễ dàng đưa ra quyết định của bản thân hơn không phải à? Dù người đó đã kết hôn hay chưa, chỉ cần cô ta nói đồng ý thì chẳng phải sẽ cùng tự bước xuống địa ngục sao?” (Vì ngoại tình bỏ chồng á)
Chase không nói gì nữa, chỉ bày ra bộ mặt đăm chiêu suy nghĩ mà hút thuốc. Trong khi cô đang thích thú mà quan sát phản ứng của cậu thì một người vệ sĩ hớt hải chạy đến, Laura cũng lập tức xuất hiện phía sau.”
“Cậu Miller, có chuyện gì vậy?”
Chase ngẩng đầu nhìn trước câu hỏi của Mark. ‘’Xu quá đã đến lúc đi khỏi đây rồi.’ Naomi giả vờ như không có chuyện gì nữa rồi rời đi. Trước khi bước ra khỏi cánh cửa thì cô liếc nhìn lại một lần nữa, và thấy Chase đang hỏi Mark điều gì đó.
Trong lòng tò mò, Naomi lại tiến tới.
‘Cái người phụ nữ đã kết hôn dám đem Chase Miller ra đùa giỡn kia rốt cuộc là người như thế nào nhỉ?’
“Vâng?”
Mark ngạc nhiên chớp mắt. Anh không thể hiểu tại sao cậu lại cố tình gọi anh đến tận đây chỉ để hỏi chuyện này, nhưng người đàn ông trước mặt lại có vẻ rất nghiêm túc.
“Có đúng là Joshua có một đứa con không?”
Khi hỏi lại, biểu cảm trên mặt cậu cùng những từ thốt ra vẫn không có gì thay đổi. Mark bối rối gật đầu, và máu trên mặt Chase lập tức rút đi. Cậu đưa tay vội vàng đưa điếu thuốc lên miệng, rồi lại dùng những ngón tay run rẩy yếu ớt nhấc điếu thuốc khỏi môi, sau đó là làn khói bay ra, Chase mở miệng.
“Vậy là… anh ta đã kết hôn? Vợ…hay là mấy cái gì đó tương tự như thế ấy.”
Sự run rẩy yếu ớt thế này vốn dĩ có thể dễ dàng mà che giấu, nhưng hiện giờ cậu lại không thể làm gì được, đến mức từng lời nói thốt ra cũng bị ngắt quảng. Mark trả lời, lo lắng nhìn khuôn mặt tái nhợt bất thường của cậu.
“À, không đâu. Tôi chỉ biết rằng cậu ấy có một đứa con thôi. Mẹ đứa trẻ có vẻ đã cắt đứt liên lạc với họ được vài năm rồi, còn chi tiết thế nào tôi cũng không rõ nữa…”
“…”
“Này, cậu Miller?”
Mark thận trọng gọi cậu, Chase đặt một điếu thuốc lên môi và giơ một tay lên như thể muốn nói dừng lại ở đây là được rồi. Khi chỉ còn lại một mình trong căn phòng, Chase vứt điếu thuốc đã cháy hết và lấy chiếc hộp thuốc ra. Cậu cố rút ra một điếu thuốc mới để ngậm lấy, nhưng bàn tay run rẩy của cậu đã làm rơi nó xuống sàn.
Chiếc hộp rớt xuống mở toang với âm thanh kim loại va đập, điếu thuốc lăn lóc trên sàn đất. Cô thư ký Laura đã quan sát toàn bộ sự việc từ cách đó vài bước chân, vội vàng tiến lại gần và sắp xếp lại. Chase chỉ nhìn cô chằm chằm mà không nói lời nào.
Giọng nói của Naomi vang lên một cách kỳ lạ bên tai Chase như thể tiếng hát mị hoặc của những Siren trong truyền thuyết.
[Trans- Siren: sinh vật nửa người nửa cá trong thần thoại Hy Lạp, có nhiều truyền thuyết kể rằng giọng hát của Siren có thể mê hoặc người nghe, dẫn dụ nạn nhân nhảy xuống biển.]
* * *
Đoạn đường từ phim trường đến bệnh viện hoàn toàn im ắng, Josh lại có tâm trạng tồi tệ khi nhớ lại khoảnh khắc mình từng bị tấn công khi đang lái xe trên con đường này cách đây không lâu.
Ngay sau đó ý nghĩ chuyển sang Chase. Anh muốn nghe trực tiếp sự việc ra sao, nhưng không có cơ hội vì việc quay phim phải được ưu tiên trước. Thay vào đó, Laura cũng đã nói là không có vấn đề gì nghiêm trọng cả, nên cứ đem loại thuốc đã dùng trước đó đến là được. May mắn là loại thuốc mới đổi cũng không có tác dụng phụ và nó khá hợp với Chase .
Đúng là dạo này cậu ấy không uống thuốc đúng hạn mấy nữa, hơn nữa tình trạng của Chase có vẻ đã ổn định rất nhiều rồi, vậy có nên điều chỉnh lượng thuốc không?
Trong lòng anh rất tò mò, nhưng đồng thời cũng không chắc lắm vị bác sĩ này nữa, khi Josh nhớ tới nụ cười với nét mặt kỳ lạ đó thì anh đã tự động cau mày lại.
‘Nghĩ thế nào thì cũng thấy có gì đó rất kì lạ.’
Tuy nhiên, kết quả điều tra của cảnh sát đã rõ ràng, khi họ đã kết luận rằng Steward không liên quan thì Josh cũng không thể nghi ngờ gì nữa.
“Chết tiệt.”
Josh thốt một câu chửi thề và đạp ga. Vẫn cảm thấy không yên tâm, anh vội vàng lái đến bệnh viện.
*
*
“Mời vào, cậu là vệ sĩ của Chase đúng không? Tên là gì?”
Như lần trước, Steward đang ngồi một mình trong phòng trị liệu thì nhìn thấy Josh đang được hướng dẫn vào chỗ ông ta, và chào đón anh rất nồng nhiệt. Giọng điệu thân thiện của ông ta kiểu gì cũng giống một bác sĩ, nhưng Josh vẫn giữ cảnh giác mà trả lời.
“Là Bailey, tôi đến đây để lấy thuốc cho cậu Miller. “
Josh đã học được một bài học, nên nói họ thay vì tên của mình.
“Thuốc mới khá ổn và không có triệu chứng gì xảy ra cả, nên lần này cậu ấy muốn ông tiếp tục lấy loại thuốc đó”
“Ồ, vậy à? Thế thì may quá rồi.”
Steward nhẹ nhàng nói rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Vậy thì chúng ta đến phòng tư vấn thôi, tôi phải lấy thuốc ở bên đó”
Josh để ý rằng trên bàn làm việc không có lấy một thứ gì có thể ghi chép được cả. Mặc dù vậy, có cần thiết phải di chuyển qua lại một cách vô ích giữa mấy cái cái toà nhà này như vậy không? osh hơi cau mày nhìn theo bóng lưng Steward băng qua khu đất rộng lớn. Không để ý đến những nghi ngờ của Josh, Steward vốn đã quen với việc băng qua khu vườn như một thói quen, nhanh chóng bước vào một tòa nhà khác. Đó là tòa nhà nơi có món socola đáng ngờ đã được đem đến cho họ lần trước.
“Xin chào.”
Trước cửa xuất hiện một người nhân viên khác cùng với nụ cười thương mại luôn thường trực trên khuôn mặt. Đương nhiên, người nhân viên cũ kia thì đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Josh muốn hỏi về cô ta nhưng rồi lại thôi. Anh cảm thấy khá là miễn cưỡng bởi nếu làm thế cứ như anh đang dò la sau lưng người khác vậy, và một phần là bởi vì anh đã biết trước kết quả rồi.
“À, chú Steward ơi, chú có lịch hẹn sau 30 phút nữa đấy”
Trên đường họ đang đi đến phòng tư vấn, cậu nhân viên nói. Steward liếc sang anh ta, sau đó đáp lại với một nụ cười.
“Anh chàng này sẽ đi ngay sau khi nhận được đơn thuốc, vì vậy nếu người kia đến thì cứ dẫn thẳng tới phòng tôi nhé”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Người nhân viên lại mỉm cười với Josh, anh cũng cười đáp lại một cái rồi nhanh chóng đuổi theo Steward.
Vì lần trước là Isaac đi cùng ông ta nên anh cũng không rõ lắm, nhưng bây giờ khi đi theo Steward, anh lại có thể cảm nhận được sự căng thẳng và sợ hãi kỳ lạ bên trong tòa nhà này.
Ngoài hành lang không có bất kỳ đồ trang trí nào, cũng không có khung tranh treo tường huống chi là một cái cửa sổ. Tất cả những gì anh có thể nghe thấy là tiếng bước chân của Steward và bản thân mình, nếu ai đó mắc chứng sợ hãi không gian hẹp thì họ có thể lập tức mà phát bệnh ở đây mất, Josh thầm nghĩ.
Dù vậy, Steward vẫn tiếp tục sải bước. Anh không biết mình phải đi bộ thêm bao lâu, tại sao phòng tư vấn lại có thể xa như vậy nữa.
‘Cứ đà này có khi lại xuất bị mắc bệnh tâm lý cũng nên?’
Anh đang nghĩ như thế thì Steward cuối cùng cũng dừng lại, Josh thở phào một hơi khi ông ta mở cửa một căn phòng và nhìn thấy khung cảnh bên trong.
Khi Steward bước vào trong trước và mở rèm cửa, ánh nắng chói chang tràn vào ngay lập tức. Ông ta đợi Josh cũng vào theo, rồi nói.
“Cậu có muốn ăn nhẹ không? Không thì uống trà nhé?”
“Không, cảm ơn.”
Thực ra là anh không muốn ăn dù chỉ một hạt đậu phộng nào ở đây. Khi thấy anh từ chối với vẻ mặt kiên định như thế, Steward nghiêng đầu và mỉm cười.
“Tiếc quá, tôi đã bỏ rất nhiều công sức mỗi lần chọn đồ ăn nhẹ để mua về đó”
Josh không nói gì cả, đầu óc anh hiện đang rối như tơ vò vì không biết phải đối phó với người đàn ông này như thế nào. Để lại Josh một mình ở đó, Steward đi vòng qua cái bàn của mình và mở ngăn kéo. Lấy ra một đơn thuốc và một cây bút, ông ta bắt đầu viết mà không cần xem lại các bản ghi chép trước đó.
“Ông không kiểm tra lại đơn thuốc trước mà cứ kê đơn mới vậy liệu có ổn không?”
Josh lo lắng khẽ hỏi, Steward ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Không sao cả, tất cả đều được lưu trữ ở đây rồi.”
Ông ta gõ nhẹ vào đầu mình bằng ngón trỏ rồi mỉm cười, Josh không còn gì để nói nữa nên chỉ đành im lặng. Josh nhìn Steward lấy đầy đơn thuốc ra, rồi mở miệng nói nhưng vẫn cúi đầu chăm chú.
“Cậu không thể ngồi xuống một lúc được à? Sẽ mất chút thời gian đấy. Cậu cũng biết đó, có khá nhiều loại thuốc cần được kê đơn”.
“… Có cách nào giảm bớt thuốc không?”
Anh không bỏ lỡ cơ hội hỏi, nhưng Steward thậm chí không thèm liếc nhìn anh và trả lời một cách thờ ơ.
“Nếu ngừng dùng thuốc cậu ta sẽ không thể chịu đựng nổi đâu. Có thể gây ra co giật đấy, và cậu ấy sẽ rất nhạy cảm nữa, chưa biết cậu ta có thể gây hoạ gì cho những người xung quanh đâu”.
Sau khi ông tadừng một lúc, Josh lên tiếng.
“Cậu ấy đã không dùng bất kỳ loại thuốc nào trong vài ngày qua, nhưng tình hình có vẻ vẫn rất tốt.”
Nghe vậy, Steward dừng cây bút đang miệt mài làm việc trên tay lại. Lần đầu tiên, nụ cười biến mất trên khuôn mặt ông ta khi đã ngẩng đầu lên. Thay vào đó, Steward mở miệng với vẻ mặt nghi ngờ.
“Cậu ấy không uống thuốc?”
“Đúng thế.”
Josh gật đầu và tiếp tục nói những gì mà anh biết.
“Không cần uống thuốc cậu ấy vẫn có thể ngủ, và theo như tôi biết, dường như cậu ấy cũng đã bỏ một số loại thuốc giữa chừng nữa. Nhưng cậu ấy không bị gì như xảy ra co giật hay đe dọa đến những người xung quanh cả”.
“…Ồ.”
Ông ta chớp chớp mắt mà chỉ thốt ra một chữ cái, Josh kiên nhẫn nói thêm.
“Thử giảm liều lượng lại rồi làm kiểm tra không phải tốt hơn sao?”
“Tôi không chắc lắm… Mà nếu đó là thật thì tốt rồi.
Nhìn vẻ mặt trầm ngâm của ông ta, Josh im lặng chờ đợi câu trả lời. Anh vẫn nghi ngờ về Steward, nhưng anh cũng nghĩ về hướng anh cũng chỉ là thận trọng với mấy tên bác sĩ này thôi. “Hmmm” Steward mở miệng như thể đã đưa ra kết luận gì đó.
“Vậy thì thế này đi. Thuốc sẽ được kê theo đúng chỉ định, không nên tự ý giảm bớt và hãy uống theo liều lượng tôi đã viết. Thay vào đó, tôi lên lịch sớm nhất có thể để cậu ấy đến bệnh viện làm kiểm tra, sau rồi sau đó tôi thay đổi đơn thuốc hoặc giảm bớt thuốc cho cậu ấy. Việc bỏ thuốc đột ngột là điều không tốt vì nó có thể dẫn đến các triệu chứng như cai nghiện ấy”.
“Vâng, cũng có thể vậy lắm… vậy thì cảm ơn ông nhiều lắm.”
Dù sao thì đó cũng không phải ý kiến tồi, anh thoải mái nói lời cảm ơn, Steward chợt nghiêng đầu với vẻ mặt khả nghi. Josh nhận ra mình đã nói với giọng không được phù hợp cho lắm, nhưng anh cũng không thèm sửa nó mà giả vờ như không biết, Steward lặng lẽ nhìn anh và mỉm cười một cách kỳ lạ.
“Nhưng làm thế nào cậu biết được điều đó? Việc về tình trạng uống thuốc của Chase ấy”
“Chỉ là tình cờ thôi, thỉnh thoảng tôi thấy dù đã qua thời gian quy định nhưng vẫn còn thuốc sót lại trong tủ”.
Trước sự nhanh trí của Josh, Steward nói: “Vậy à?” Rồi nheo mắt lại.
“Ngay cả về thói quen ngủ của cậu ta?”
“Đúng vậy.”
Nếu Josh trả lời dài dòng có lẽ ông ta sẽ tóm được cái đuôi của anh mất, Josh chỉ thốt ra một từ ngắn gọn và sau đó ngậm miệng lại.
Trong một khoảng, Steward chỉ nhìn anh chằm chằm mà không nói lời nào, Josh cũng không nói thêm bất cứ điều gì cả. Bầu không khí căng thẳng tiếp tục cùng với sự im lặng đến ớn lạnh, Josh giả vờ như không biết gì hết mà chỉ nhìn ông ta một cách thản nhiên. Ai không chịu được áp lực thì kẻ đó thua. Tất nhiên, Josh sẽ không là người thua cuộc.
Steward sau khi lặng lẽ quan sát anh trong một thời gian đột nhiên nhún vai. Giống như muốn nói “thế là đủ rồi” vậy. Và sau đó ông ta lại dời sự chú ý của mình vào việc kê đơn thuốc.
“Dù sao thì tình trạng nếu đã tốt hơn rồi thì quả là một điều may mắn, bởi vì dù cho có là Alpha trội đi nữa mà cứ dùng nhiều thuốc thế này rồi kiểu gì cũng có ngày xảy ra chuyện thôi”
Thấy Steward đang tỏ ra lo lắng cho Chase khiến Josh cảm thấy có chút kỳ lạ. Khi ông ta lặng lẽ chuyển hướng nhìn, thì nói thêm một cách thờ ơ.
“Tôi đang băn khoăn không biết có nên ngừng tiêm sớm hay không. Vì có quá nhiều loại thuốc để uống rồi, đến cả chất dẫn dụ cũng được đưa ra ngoài bằng đường tiêm nữa thì quả là không tốt. Cậu ấy không làm tình được đã đành, nếu cứ phụ thuộc vào mấy mũi tiêm này thì có ngày cánh tay của cậu ấy sẽ hỏng mất. Nếu phải chặt đi một cánh tay thì hẳn sẽ khó khăn lắm nhỉ?”
“…Sao cơ?”
Josh bất giác hỏi lại vì anh có cảm giác đã nghe thấy điều gì đó kỳ quặc lắm. Steward tiếp tục viết đơn thuốc.
“Chà, không phải là tôi không hiểu. Nhưng cũng không tốt khi lại tự mình rơi vào ảo tưởng của chính bản thân về một thứ thậm chí còn không tồn tại và tự thu mình lại đúng không.”
Ban đầu anh không hiểu điều đó có nghĩa là gì, phải vài giây sau Josh mới hiểu ra ẩn ý của ông ta.
“Ông nói vậy là có ý gì? Không lẽ là…”
Josh lắp bắp vì xấu hổ, nuốt khan một ngụm. Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng.
“Bác sĩ lại đi tiết lộ thông tin bí mật của bệnh nhân như vậy mà cũng được sao?”
Josh bất giác quay lại trước giọng nói quen thuộc, cả Steward cũng đứng lên với vẻ mặt ngạc nhiên. Một người đàn ông không ngờ đến đột nhiên xuất hiện ở nơi cánh cửa phòng tư vấn đang mở.
“Grayson.”
Giọng của Steward vang lên bên tai anh, đặc biệt vang vọng trong cái nơi tĩnh lặng này. Đột nhiên, Josh nhớ ra cậu trai lễ tân đã nói rằng có người đã đặt lịch trước.
‘Hóa ra người đó là Grayson.’
Trong tình huống bất ngờ ấy, anh chỉ có thể đứng đó chớp chớp mắt.
|
Chương 12c 22 min read Sự thật
“…”
Một sự im lặng nặng nề diễn ra sau đó, không ai mở miệng cả. Grayson thản nhiên bước vào phòng tư vấn, rồi lặng lẽ đóng cửa và quay lại. Anh ta lần lượt nhìn vào khuôn mặt cứng đờ của Josh và Steward rồi mỉm cười như thường lệ.
“Thất vọng về anh thật đấy, Steward. Tôi chưa bao giờ nghĩ anh lại dễ dàng làm mất niềm tin của tôi đến vậy”
Anh ta thở dài đầy buồn rầu như thể đang sắm vai nhân vật chính của một vở kịch đầy bi thương vậy. “Hầyy!” Grayson thở dài cảm thán, nhìn bộ dạng này của anh ta thì Josh cũng không biết nói gì nữa, sau thì Steward mở miệng.
“Xin lỗi ạ, là tôi sai rồi”.
“Anh có xin lỗi thật lòng không đấy?”
Trước câu hỏi của Grayson khi đang híp mắt lại, Steward trả lời một cách thản nhiên.
“Chắc chắn rồi, cực kỳ thành tâm”.
Ông ta nói thêm, như thể có chủ đích.
“Mong anh sẽ không thu hồi giấy phép làm ăn của tôi.”
Grayson nhìn chằm chằm vào ông ta, Steward nói thêm chữ “Làm ơn” như thể cầu xin một cách tha thiết vậy. Một khoảng thời gian lặng nặng nề lại trôi qua. ‘Không biết người đàn ông đó bây giờ đang nghĩ nhỉ?’ Josh nhìn cảnh trước mắt với vẻ bất an trong lòng.
Grayson nhìn Steward một lúc, sau đó di chuyển và ngồi xuống ghế sô pha.
“Chà, thôi thì dù sao đó cũng là chuyện sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết thôi.”
Sau đó anh ta nhìn quanh và hỏi.
“Chase ở đâu? Cậu đến một mình à? Tôi không thấy xe của nó.”
Josh trả lời thẳng thừng khi Grayson nhìn mình.
“Tôi chỉ tới lấy thuốc thay cậu ấy thôi ạ. Cậu Miller hiện đang quay phim”.
“Ồ, vậy sao?”
Đúng lúc, một nhân viên mở cửa bước vào và đặt đồ ăn nhẹ xuống bàn.
“Cảm ơn nhé, Julie.”
Grayson chào cô ấy một cách ngọt ngào. Đợi cô ta rời đi rồi anh ta mới cầm lên và bóc một thanh socola ra, không do dự mà ném thứ đó vào miệng, đột nhiên Grayson lộ ra vẻ thất vọng.
“Cái này không phải là nó rồi.”
‘Ý anh ta là gì?’ Khi Josh bối rối nhìn lên, Steward mở lời.
“Bất cứ thứ gì có thuốc bên trong đều bị cảnh sát thu hồi hết rồi. Tôi rất tiếc.”
Josh chớp chớp mắt vì bối rối. Anh ta đang tìm kiếm thứ có thuốc bên trong ư? Lại còn cả tên Steward kia nữa, ông ta còn phải xin lỗi vì điều này? Josh cảm thấy hoang mang vô cùng, còn Grayson chỉ thờ ơ mà cau mày tỏ vẻ không vừa ý.
“Đáng lẽ anh nên âm thầm mà giữ lại một ít chứ. Thất vọng thật đấy, Steward à.”
“Tôi rất lấy làm tiếc. Thay vào đó, sau khi phân tích mấy loại thuốc, chúng tôi sẽ cố gắng làm ra sản phẩm tương tự vậy ạ”.
“Nhất định phải làm đấy nhé”.
Sau khi nhận được lời hứa, Grayson lại lấy một thanh sô cô la nữa. Anh ta mở giấy gói, nhìn nó với vẻ mặt đầy tiếc nuối. Ngay khi nếm thử, mặc dù biết đó chỉ là sô cô la thông thường, nhưng Grayson vẫn bày ra vẻ mặt thất vọng sau khi ăn nó, và anh ta vẫn coi Josh như là một kẻ không hề quen biết.
‘Chuyện đó cũng không quan trọng.’
Josh vội vàng mở miệng.
‘Anh Miller không thực sự làm điều đó, phải không ạ?”
Grayson lấy ra một miếng sô cô la mới và liếc nhìn anh, Steward nhún vai không nói gì. Grayson từ từ mở giấy gói và ném nhẹ viên sô cô la đen vào miệng. Những mảnh mềm mại vụn vỡ và từ từ tan ra. Chậm rãi mấp máy hai má, anh ta mở miệng nói.
“Nếu tôi nói cho cậu biết thì cậu làm được gì cho tôi nào?”
“Tôi sẽ không đánh anh.”
“Thế thôi hả?”
Grayson đột nhiên phá lên cười, ngay cả khi nó không vui chút nào. ‘Anh ta nghĩ rằng mình đang nói đùa đúng không?’ Josh nắm chặt tay. Ngay khi anh nghĩ rằng nên cho anh ta biết anh đang nghiêm túc, Grayson mở miệng nói mà vẫn treo nụ cười ban nãy trên môi.
“Tôi không thích bị đánh nên tôi nói cho biết cậu vài điều nhé… Ờ thì, dù sao thì tôi cũng định nói với cậu về mấy chuyện đó rồi.”
Anh ta liếc nhìn Steward và nhún vai.
“Bởi vì bí mật không tồn tại mãi mãi mà.”
Steward chỉ cười nhẹ, Josh chuyển ánh nhìn từ Steward sang Grayson. Grayson đặt cánh tay trên lưng ghế sofa, rút ra một điếu thuốc và đưa lên môi. Josh đã phải kiên nhẫn đợi anh ta châm một điếu thuốc, hít một hơi rồi nhả ra làn khói trắng, và sau đó lại rơi vào trầm ngâm, đó là một khoảng thời gian khá dài.
“Khi kì phát tình đầu tiên xảy ra, Chase không hề có đối tượng nào ở bên. Vì nó chỉ là một cậu bé trong độ tuổi dậy thì đầy nhút nhát mà thôi”.
Bất cứ ai biết Chase hiện tại đều không thể tin được như thế. Mấy từ như “Nhút nhát”, “tuổi dậy thì” và “cậu bé” lại được gắn với một tên như cậu ấy. Grayson phả ra làn khói trắng như thay thế cho tiếng thở dài với Josh vẫn đang đợi, rồi anh ta mở miệng.
“Tôi đã đưa Alex tới nhanh nhất có thể, nhưng vô ích. Chase thậm chí còn không thể cương lên mà cứ thế bất tỉnh luôn. Vì không còn cách nào khác nên chúng tôi đã phải đi tới cách dùng mũi tiêm để rút ra thôi, sau khi nó tỉnh lại thì cũng chẳng thể nhớ nổi gì nên tôi chỉ có thể nói với nó như vậy.”
“… Anh nói gì cơ?”
Josh ngây người chớp mắt, sau một lúc những lời của anh ta mới có thể tràn vào tâm trí anh được.
“Vậy sự thật không phải như vậy, nhưng anh đã nói dối sao? Anh đã làm cho cậu ấy nghĩ rằng mình đã làm tình với một con chó trong khi không tỉnh táo sao?”
Grayson càu nhàu như để thanh minh.
“Không thì tôi phải làm gì chứ, nếu tôi không làm như thế thì không thể loại bỏ chất dẫn dụ được. Nếu cứ để mặc nó liên tục tích tụ mà không thể giải tỏa ra thì sẽ gây ảnh hưởng đến não bộ mất, và khiến nó trở thành một tên điên điên khùng khùng đấy”
“Nhưng, cho dù có là vậy thì cũng đâu có nghĩa là… Thế không phải là anh đang đe doạ cậu ấy sao? Cậu ấy đã nói là không thích, nhưng anh vẫn đưa cậu ấy tới mấy bữa tiệc thác loạn đó thôi!”
Josh không thể quên rằng Chase đã lên cơn động kinh vào đêm mà cậu ấy trở về sau khi bị kéo đi bởi người này. Người đàn ông này có biết rằng em trai mình đã đau khổ như thế nào không vậy?
Nhưng những lời tiếp theo của Grayson còn đáng kinh ngạc hơn.
“Thì đúng là vậy nhưng tôi biết làm gì hơn với thằng nhóc đó chứ, Lần nào nó cũng đều nhẫn nhịn tới cùng rồi lại lăn ra bất tỉnh mất.”
“… Anh nói sao cơ?”
Josh nghi ngờ những gì mình vừa nghe thấy. Điều này có nghĩa là gì? Grayson bình tĩnh nói với Josh vẫn đang chớp đôi mắt ngơ ngác của mình.
“Tôi buộc phải kéo theo nó đi vì nó không muốn làm tình với con chó của tôi, mà cuối cùng nó cũng không chịu làm với ai hết. Rồi sau đó thì sao, chấn dẫn dụ tích tụ và nó lại phát điên lên như cậu thấy đó. Vì vậy, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc dùng mũi tiêm để rút chúng ra. Thằng nhóc đó mỗi lần như thế là lại làu bàu rằng bản thân bị hành hạ như một mớ rác bỏ đi vậy…”
Thì ra thực tế lại trái ngược như thế, gương mặt của Josh tái đi trước sự thật mà anh chưa bao giờ nghĩ đến. Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của anh, Grayson cười khổ.
“Nếu ngay cả dùng mấy mũi tiêm cũng không được nữa thì tôi nên làm gì đây? Nếu không thích thì nó cứ hẹn hò bừa với một người là được còn gì? Chỉ cần có thể làm tình để trải qua kỳ phát tình là được. Nhưng em trai tôi ngay cả chuyện đó nó cũng ghét nữa, nó chưa từng hẹn hò với bất kỳ ai cả, cậu có tin nổi không? Không đúng không? Nhưng đó là sự thật.”
Grayson than thở rồi lập tức nhún vai và lắc đầu.
“Nó ghét làm tình mà không có tình cảm với đối phương, và nó cũng không thích hẹn hò với bất kỳ ai chỉ vì mục đích làm tình với họ. Tuy nhiên, nó cũng không thể làm khi đầu óc không tỉnh táo được, vì nếu nó không kiểm soát được việc xuất tinh của mình thì thì có thai ngoài ý muốn mất, và mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng rắc rối. Cách duy nhất còn lại là tiêm, cậu nghĩ xem, không lẽ nó cứ phải dùng cách này đến hết phần đời còn lại sao? Khi đó nó sẽ phải cắt bỏ cái ấy hư thối của mình mất”.
Josh không nói nên lời, đầu óc anh giờ đang rối như tơ vò vì những sự thật bất ngờ liên tục được nạp vào đầu, và không thể suy nghĩ một cách bình thường được nữa. Grayson tiếp tục.
“Nếu nó chấp nhận thực tế vào một ngày nào đó, thì sẽ có thể loại bỏ chất dẫn dụ một cách tự nhiên như những Alpha trội khác rồi. Còn nếu nó cứ tiếp tục như thế này, tôi thực sự không có lựa chọn nào khác ngoài việc đưa đem mấy con chó tới cả. Tất nhiên, đó sẽ là kế sách cuối cùng, nhưng … chơi với chó không hợp vệ sinh cho lắm…”
“Phải không?” Anh ta hỏi và mỉm cười. Thay vì trả lời, Josh đã đấm thẳng vào mặt Grayson.
*
*
‘Tên khốn thần kinh này.’
Josh vừa nghiên răng ken két vừa đạp mạnh ga, đồng hồ tốc độ đã vượt qua mức quy định nhưng anh vẫn không cảm thấy tâm trạng tốt hơn chút nào.
‘Tên khốn kiếp khùng điên đó, sao mà có thể vừa cười vừa thản nhiên mà thốt ra những lời như thế chứ?’
Càng nghĩ về điều đó anh càng tức giận, chính bọn họ đã tạo ra con người Chase của hiện tại. Mọi chuyện đã sẽ tồi tệ hơn nếu Steward không can thiệp và ép Josh rời đi, đáng ngạc nhiên hơn nữa là Grayson lại còn đi khiêu khích Josh trong lúc đó.
Anh không biết anh ta hỏi vì thực sự không biết gì hay là đang cố gắng gãi vào cơn tức của Josh, nhưng điều chắc chắn là anh ta đã mỉm cười với Josh bằng khuôn mặt máu me của mình. Làm sao anh ta có thể cười trong tình huống đó cơ chứ? Lúc đó Josh đã khủng hoảng thật sự, và cảm thấy khuôn mặt anh ta cực kì chán ghét.
Chase.
Càng nghĩ về điều đó, anh càng thấy buồn bực, Josh không thể tin rằng cậu ấy đã phải chịu đựng nỗi đau ấy kể từ đó tới giờ. Phải mau đi nói cho cậu ấy biết thôi, rằng cậu chưa từng làm điều đó, cậu vô tội. Ngay cả sau khi bất tỉnh, cậu cũng không bị ép buộc quan hệ với bất cứ ai hay thứ gì cả.
‘Nếu vậy.’
Josh đang nhớ đến tới đó thì chợt đạp phanh, lốp xe trượt một đoạn dài để lại dấu vết mặt đường với âm thanh chói tai. Ngồi trong chiếc xe mới vừa dừng lại sát nút, anh ngây người chớp mắt.
‘Đây có nghĩa là mình là người duy nhất từng ngủ với Chase sao?’
Josh nhận ra điều mà anh chưa dám nghĩ đến và mở to mắt hết cỡ. Không đời nào, anh vội vàng phủ nhận. Nhưng nếu Grayson nói đúng, thì điều đó chính là sự thật.
Chase chưa bao giờ quan hệ tình dục, bởi vì chất dẫn dụ tích tụ luôn được loại bỏ bằng cách dùng mấy mũi tiêm.
“Thật là vô lý…”
Josh sững sờ và thoảng thốt. ‘Nhưng đó là sự thật’. Anh cứ ngồi như vậy ở ghế lái mất một lúc, toàn bộ đầu óc đều trống rỗng.
Khi anh quay lại phim trường, đã là muộn hơn nhiều so với kế hoạch. Josh hít thở sâu và bước ra khỏi xe.
Trước tiên anh nên nói với cậu về việc với đám chó, đó là một sự hiểu lầm.
Khi đang chạy về phía phòng nghỉ, anh suy nghĩ xem nên giải thích điều đó với Chase như thế nào.
Khi đó hẳn là cậu ấy sẽ yên tâm hơn rất nhiều, và…
Và…
Đầu óc anh không thể hoạt động được nữa, bởi thậm chí anh còn không biết phải đối mặt với Chase như thế nào.
‘Mình là bạn tình duy nhất của Chase.’
Trong lòng anh lại dấy lên cảm giác phức tạp, liệu anh có phù hợp với một người đàn ông như cậu ấy hay không.
‘Dĩ nhiên một người đàn ông đã ngoài hai mươi mà vẫn còn trinh thì có hợp lí không cơ chứ’?
Nhưng đối với Chase thì điều đó cũng có thể lắm, cậu đã không thể quan hệ tình dục bình thường do những tổn thương mà cậu đã trải qua khi kì phát tình đầu tiên tới, chuyện này tới đây vẫn có thể hiểu được. Nhưng anh vẫn không thể tin được, rằng cậu ấy thậm chí còn chưa từng hẹn hò với bất kỳ ai.
Chase Miller được cho là người đàn ông đẹp nhất thế giới.
Cậu ấy có tất cả tiền bạc, danh tiếng và ngoại hình đấy, chuyện này liệu có thể nào có lý được? Có rất nhiều người sẽ nói rằng mấy người như cậu ấy thì có bao nhiêu khuyết điểm về tính cách cũng chẳng sao, nên chuyện này quả thật không có lý chút nào. Josh định lắc đầu để phủ đinh chuyện đó, nhưng khựng lại.
Nghĩ kĩ thì.
Anh nhớ lại khuôn mặt thường xuyên đỏ bừng của Chase và phản ứng bối rối của cậu ấy trước các nụ hôn, đôi khi còn đặc biệt bối rối. Lần đầu tiên anh bú cu cho cậu ấy thì cậu đã phản ứng thế nào nhỉ? Có phải là đã rất hưng phấn hay không? Không, lần nào làm cùng cậu cũng đều rất phấn khích, và đã cùng làm với nhau mấy đêm rồi, đều như vậy cả.
‘Khi anh làm tình lần đầu tiên cũng là như thế.’
Sau khi suy nghĩ tới mức đó, Josh không còn có thể phủ nhận thực tế nữa.
Tất cả là do Grayson Miller.
Josh chuyển sự tức giận của mình sang mục tiêu khác và lặp đi lặp lại việc siết chặt rồi lại thả lỏng nắm đấm. Anh cảm thấy trong lòng ngứa ran như thể các ngón tay của anh đã bị thương do cú đấm khi nãy anh đã tặng cho Grayson vậy, nhưng anh phớt lờ đi. Giờ phải đi gặp Chase đã, không biết cậu ấy sẽ bày ra vẻ mặt gì khi hai người gặp lại đây. Trước hết là anh phải nhìn kĩ nét mặt của cậu ấy mới được.
Anh đang chật vật điều khiển xe để không bị mất lái mà hướng tới buồng nghỉ thì thì đột nhiên chuông điện thoại kêu lên.
“Vâng, Mark?”
Khi anh trả lời, một giọng nói lo lắng phát ra từ phía bên kia.
[Josh, bây giờ cậu đang ở đâu? Sắp về tới nơi chưa?]
“Vâng, tôi đang đem thuốc của C tới rồi, nhưng có chuyện gì xảy ra vậy?”
[A, vậy là tốt rồi. Lại đây nhanh lên, tình hình hiện tại là khẩn cấp đấy. Mọi người đều tập trung ở đây cả rồi.]
“Là tình huống khẩn cấp sao? Có chuyện gì xảy ra với C không?”
Một góc ngực anh cảm thấy lạnh lạnh đi và tim thì bởi vì lo lắng mà bắt đầu đập thình thịch không ngơi. Mark hít một hơi thật sâu từ phía bên kia và mở miệng xác nhận.
[C trở thành K.] (K trong kidnapped)
Chase bị bắt cóc.
Josh ngay lập tức hiểu ra ám hiệu, vô tình thốt lên bằng một giọng sắc bén.
“Anh nói gì cơ?”
|
|