Bạn Trai Tôi Là Quái Vật
|
|
Đỗ Tu Nhiên “Ân” một tiếng liền treo điện thoại.
Trong nồi cách thuỷ còn đang hầm xương hắn mua được từ chợ, vào phòng bếp rửa sạch tay, sau đó đem nồi mở ra, cầm lấy cái thìa lật qua lật lại miếng xương, hương thơm ngào ngọt lập tức liền lan toả khắp phòng.
Hắn nghĩ tới tìm cho Ngô Kình Thương một người vợ, sau đó hai người bọn họ lại mua một cái phòng ở nhỏ, từ nay về sau giống như những người khác hoà thuận, ân ân ái ái sống cùng nhau,nói như vậy, Ngô Kình Thương lúc đó sẽ có một gia đình thuộc về chính mình, sẽ không giống như…….hồi bé, sống cô đơn một mình, có vợ cũng sẽ cho hắn làm sủi cảo ăn, cũng sẽ nấu súp hầm canh cho hắn bồi bổ thân thể, trời lạnh cũng sẽ biết mua thêm quần áo cho hắn, giặt giũ chăn mền.
Như vậy chính mình cũng có thể rảnh rỗi, làm chuyện chính mình muốn làm, không cần phải quan tâm hắn ăn không đủ no, ngủ không đủ ấm, về sau cũng sẽ có gia đình và sự nghiệp riêng.
Hai người đều có thể ổn định mà sống, đây là điều trước kia Đỗ Tu Nhiên nghĩ tới, chính là vào lúc này, y đột nhiên cảm thấy nội tâm khó chịu cùng sợ hãi, y nghĩ tiểu quỷ từ nay về sau sẽ có vợ, có một gia đình, có phải cũng sẽ không giống như trước………luôn đi theo bên cạnh y, cùng y nói muốn ăn ngon? Cũng sẽ không dùng chiếc xe đạp cũ kĩ mua tại cửa hàng chở y đi làm, lại càng không thể ăn đồ ăn y làm nữa, cho dù rất khó ăn cũng ăn rất say sưa, có lẽ qua một thời gian lâu dài, tiểu quỷ cũng sẽ quên từng có một người giống như y đi?
Nghĩ tới đây, Đỗ Tu Nhiên lau đi giọt nước mắt trên mặt mình, lại có chút thanh tỉnh, y có điểm tự giễu cợt bản thân.
Thật không biết mình đang suy nghĩ những thứ gì? Như thế nào lại giống như nữ nhân đa sầu đa cảm? Lại nói, tình cảm mình đối với tiểu quỷ giống như là cha mẹ đối với tiểu hài tử,tiểu quỷ trưởng thành rời đi chính mình, đương nhiên sẽ có cảm giác chua sót trong lòng, chính là tiểu quỷ này về sau có người yêu mến, sẽ sống rất hạnh phúc, hắn hạnh phúc thì chính mình cũng sẽ vui vẻ, nói như vậy không phải rất tốt sao?Như vậy chính mình còn có điều gì khó chịu?
Đỗ Tu Nhiên cười khổ, lại cúi đầu lật qua lật lại miếng xương, thẳng đến khi thịt đều mềm đến nát, canh thịt cũng hương khí mười phần mới tắt lửa.
Ngô kình Thương đi ra bên ngoài chạy bộ xong trở về, vừa vặn uống được nước canh xương của Đỗ Tu Nhiên hầm, cùng thịt toả ra hương thơm ngào ngạt, cầm lấy mấy khối ăn được đến miệng chảy mở, cầm lấy gặm từng miếng từng miếng không lãng phí miếng nào toàn bộ điều nuốt vào trong bụng.
Đỗ Tu Nhiên nghĩ nghĩ, lại giống như thuận miệng hỏi: “Ngươi cảm thấy Chu Diễm là người như thế nào?”
Ngô Kình Thương chính là đang gặm xương, miệng ô a nói: “Chu Diễm là ai?” (=)))
Đỗ Tu Nhiên: -_-|||
Hắn đem chiếc đũa phóng tới trên mặt bàn nói: “Chính là nữ sinh mấy ngày hôm trước đem thức ăn đến cho ngươi a.”
Ngô Kình Thương tựa hồ có điểm ấn tượng, liền cúi đầu vừa gặm xương vừa “Ân” một tiếng.
Đỗ Tu Nhiên giáo huấn: “Đừng chỉ biết ăn, ta vừa rồi hỏi ngươi, ngươi có hay không có cảm giác đối với nàng?”
Ngô Kình Thương liếm liếm giọt nước trên tay, nghĩ nghĩ nói: “Hương vị khó chịu, nấu gì đó khó ăn, ta không có chú ý.”Nói xong lại múc một chén canh uống tiếp.
Sau khi nghe xong Đỗ Tu Nhiên thân thủ vỗ hạ xuống bàn nói: “Người ta hảo ý nấu cho ngươi ăn, ngươi còn chê bai, không biết là tật xấu gì.”
Ngô Kình Thương đang uống súp sửng sốt, Đỗ Tu Nhiên rất ít khi trong thời điểm hắn dùng cơm mà nổi giận với hắn, trước kia y luôn cười tủm tỉm ngồi bên cạnh bàn nhìn xem hắn ăn, giống như chính mình ăn càng nhiều y lại càng cao hứng, nhưng hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Ngô Kình Thương nghĩ nghĩ buông bát xuống, xem xét ánh mắt Đỗ Tu Nhiên nói ra: “Ta chính là nói thật, nàng làm gì đó chính là không thể ăn.”
Đỗ Tu Nhiên sắc mặt có chút hoà hoãn xuống, nói: “Trù nghệ có thể luyện, nhưng ngươi không thể cứ như vậy nhanh chóng gọn ràng mà chối bỏ lòng tốt của nàng, hơn nữa lúc trước ta cũng nói qua, ngươi nên tìm bạn gái, như vậy, ngày mai ngươi cùng Chu Diễm đi dạo phố.”
Ngô Kình Thương sau khi nghe xong có điểm mờ mịch, hỏi ngược lại: “Bạn gái?”
Đỗ Tu Nhiên chính là cầm lấy chén ăn cơm, nghe vậy liền lặp tức lặp lại: “Chính là làm cho Chu Diễm thành bạn gái ngươi, trước hết hai ngươi cứ đi dạo phố.”
Ngô Kình Thương trong lúc này nghe rõ ràng, sắc mặt lập tức tối sầm, hướng trên bàn hạ chiếc đũa, hồi lâu mới nói: “Ta không đi.”
Nghe xong Đỗ Tu Nhiên mặt cũng nhăn lại, nói: “Không được, ta đều cùng người ta nói tốt lắm, ít nhất hai ngươi ở chung vài ngày thử xem.”
Ngô Kình Thương nhìn chằm chằm vào Đỗ Tu Nhiên đột nhiên lại hỏi: “Ngươi vì cái gì lại để cho ta quen bạn gái?”
Đỗ Tu Nhiên trầm mặc, hắn dùng chiếc đũa chỉ chỉ đồ ăn cùng súp ở trên bàn: “Ta về sau cũng sẽ có công tác, có gia đình, không thể cứ như vậy chiếu cố ngươi cả đời a? Ngươi chính là cần có một người bạn gái, về sau lại cùng nàng kết hôn nàng sẽ một mực chiếu cố ngươi, như vậy ta mới có thể an tâm.”
Ngô Kình Thương nhìn xem Đỗ Tu Nhiên ánh mắt trốn tránh, trong nội tâm lại đau xót hỏi: “Ngươi có phải là nghĩ không muốn làm đồ ăn cho ta nữa?”
Đỗ Tu Nhiên cúi đầu trầm mặc, không có trực tiếp trả lời, mà là để đũa xuống nói: “Nhớ rõ ngày mai đi ra ngoài cùng Chu Diễm gặp mặt, hảo hảo tâm sự,trong phòng chỉ lớn như vậy ngươi cũng không thể luôn nằm ngủ trên đất.”Nói xong liền vịnh cái bàn đứng dậy đi ra ngoài.
|
Chương 28
Ngô Kình Thương một đêm không nói gì, ngày hôm sau liền xuất môn dạo phố cùng Chu Diễm, Đỗ Tu Nhiên biết rõ tiểu quỷ này là đang giận hờn y, ngay cả điểm tâm y đã chuẩn bị tốt cũng không có ăn một ngụm.
Đỗ Tu Nhiên đứng ở cửa ra vào nhìn bóng lưng hai người họ đi xa, trong lúc này cảm thấy nội tâm khó chịu muốn chết.
Y vuốt ve cái trán, xoay người chậm chạp trở lại phòng, thấy đồ ăn vẫn còn trên bàn, lập tức có điểm không muốn ăn, liền thu thập toàn bộ bỏ vào trong tủ chén, lau bàn, xong lại đi vào phòng tắm đem nội y của Ngô Kình Thương ra ngoài giặc,sau đó đem đi phơi.
Trở về phòng thay một bộ y phục liền đi đến trường, giữa trưa Trữ Tiểu Bàn đi tìm y, khoát vai Đỗ Tu Nhiên nói: “Tu Nhiên, ngươi thật sự là bạn tốt của ta, ngươi làm thật là tốt a,sư tỷ còn khen ngợi ta, nói năm nay phân phối nơi công tác sẽ tìm giúp ta một nơi tốt.”
Đỗ Tu Nhiên liếc Trữ Tiểu Bàn, đẩy tay hắn ra, Trữ Tiểu Ban thấy thế cười hắc hắc một tiếng, sờ sờ cái mũi nói: “Ta còn chưa ăn cơm,như vậy, giữa trưa ta mời khách đi, đi, theo ta ăn một bữa.”
Đỗ Tu Nhiên vốn không muốn đi, nhưng vừa vặn có việc muốn hỏi nên gật đầu, hai người đi vào một tiểu khách sạn phụ cận, kêu vài món ăn, Trữ Tiểu Bàn thật sự là đói bụng, cầm chiếc đũa gắp món ăn không ngừng.
Đỗ Tu Nhiên do dự lại hỏi: “Tiểu Bàn, nữ sinh kêu Chu Diễm kia thật tâm yêu mến Ngô Kình Thương sao?”
Trữ Tiểu Bàn cũng không ngẩng đầu lên, thuận miệng nói: “Đại khái là vậy a.”
Đỗ Tu Nhiên nhíu mày: “Cái gì gọi là đại khái a? Hảo hảo nói”
Trữ Tiểu Bàn nói: “Ngươi a, vì cái là lại muốn đi so sánh chứng thực,ai cũng không thể nói chính xác được bây giờ có phải là thật sự yêu mến hay không, chỗ này tốt, chỗ kia không tốt, nhưng sư tỷ ta thật sự là không ít chỗ tốt, rất nhiều nam nhân yêu mến nàng, cái loại người gì cũng đều có, ta có một người bạn thân cùng từng ở một chỗ với nàng, cũng đã có xảy ra quan hệ thân thiết, ta nghe nói sư tỷ công phu trên giường rất cao, đáng tiếc nàng không thích ta, nếu không ta cũng muốn ở cùng nàng, hắc hắc.”
Đỗ Tu Nhiên sau khi nghe xong liền buông đũa xuống, có chút không thoải mái hỏi: “Nàng đã cùng rất nhiều nam nhân ở qua cùng một chỗ, việc này như thế nào ngươi không sớm nói ta biết?”
Trữ Tiểu Bàn kinh ngạc nói: “Việc này kì lạ hiếm quý lắm sao?Hiện tại nữ hài từ phàm là có chút sắc đẹp, có người nào không quen qua vài cái bạn trai? Hơn nữa nữ nhân có kinh nghiệm, nam nhân không phải càng thích thú sao, sư tỷ ta tuyệt đối đem tiểu tử kia phục vụ đến thư thư phục phục, cái này người cứ yên tâm.”
Đỗ Tu Nhiên nghe xong trong nội tâm rầu rĩ, hắn nói: “Hai người lúc này mới vừa quen biết, nói đến chuyện lên giường có phải quá sớm hay không.”
Trữ Tiểu Bàn nuốt một ngụm cơm nói: “Sớm cái rắm a, nam nhân là cái dạng gì chẳng lẽ chúng ta lại không biết? Huống hồ sư tỷ ta đều chuẩn bị tốt,vì tiểu tử kia, bất cứ giá nào cũng đem tiểu tử kia nắm bắt.”
Đỗ Tu Nhiên sau khi nghe xong nhíu mày hỏi: “Nắm bắt, nắm bắt cái gì?”
Trữ Tiểu Bàn thấy Đỗ Tu Nhiên không hiểu, cố ý thần bí cười cười, thân thủ vỗ bả vai Đỗ Tu Nhiên nói: “Chính là dùng thân thể làm vũ khí chinh phục nam nhân, đây chính là sở trường cùng tuyệt chiêu của nữ nhân.”
Đỗ Tu Nhiên sau khi nghe xong sắc mặt có chút khó coi, liếc nhìn Trữ Tiểu Bàn không nói gì.
Trữ Tiểu Bàn cho rằng Đỗ Tu Nhiên không biết, liền nhìn chung quanh một chút, nhanh chóng đi qua giải thích: “Sư tỷ có thể có nhiều thủ đoạn hơn, chỉ là nam nhân cùng nàng quan hệ, không có người nào không mê luyến nàng, ngươi nhìn xem, tiểu tử kia đêm nay khẳng định qua đêm cùng sư tỷ ta, tuyệt đối.”
Đỗ Tu Nhiên cảm giác không thể nhịn được nữa đem đũa để xuống, sắc mặt kém cỏi đứng lên,đi về phía Trữ Tiểu Bàn nói: “Ngươi từ từ ăn.”Nói xong trong túi quần móc ta năm mươi đồng để trên mặt bàn rồi rời đi.
Trữ Tiểu Bàn còn đang cúi đầu gặm chân gà, thấy thế có điểm buồn bực, thấy Đỗ Tu Nhiên thật sự muốn đi, nhón người lên nói: “Tu Nhiên, ta nói bữa cơm này ta mời, ngươi không cần trả tiền……”
Đỗ Tu Nhiên từ lúc trở về cảm thấy đầu đau dữ dội, cái gì cũng không muốn suy nghĩ, cởi ra áo ngoài liền nằm lên giường ngủ, cơm cũng không có ăn, ngủ một giấc tới nửa đêm.
Đỗ Tu Nhiên đầu tiên là mắt vô ý thức hướng mắt nhìn lên mặt đất bên cạnh, muốn nhìn một chút tiểu quỷ có hay không đạp chăn, mền mà kết quả dưới đất sạch sẽ trống trơn.
Hắn mới nhớ tới tiểu quỷ buổi tối chưa có về, lời của Trữ Tiểu Bàn nói lúc trưa, thật là đúng.
Đỗ Tu Nhiên trở mình, lấy chăn đắp chăn kín mình, nằm như thế nào cũng ngủ không được, vì vậy liền đứng dậy, bật đèn, mơ mơ hồ hồ đi vào phòng bếp uống nước, sau liền cầm ly nước thất hồn lạc phách đi qua đi lại trong phòng, trong đầu không thể ngừng suy nghĩ, tiểu quỷ có hay không sinh khí y cho nên buổi tối không có trở lại, có lẽ bây giờ tiểu quỷ cũng giống như hồi bé núp ở một góc nào đó không có ăn không có mặc, hay là thật sự giống như Trữ Tiểu Bàn nói, cùng cái nữ sinh Chu Diễm ở cùng một chỗ?
Nghĩ như vậy, Đỗ Tu Nhiên trong nội tâm không hiểu sao lại có tư vị không nói nên lời, y cũng không phản đối chuyện quan hệ nam nữ, nhưng chỉ là vừa mới gặp mặt mà cứ như vậy, có phải hay không quá sa đoạ?
Đỗ Tu Nhiên thấp ho vài tiếng,buông chén nước đi đến bên cạnh ngăn kéo lấy ra hai viên thuốc cảm mạo uống, thuận tiện mắt nhìn lên kiếng, người bên trong sắc mặt tới nhợt, này cũng không phải thời gian dễ dàng cảm mạo.
Y ngồi trên ghế,cảm giác chính mình là kẻ ngu ngốc, tiểu quỷ quen bạn gái chính là chuyện y luôn nói ở bên miệng, cũng là y cảm thấy Ngô kình Thương nên tiếp xúc với nữ sinh, y cũng cho rằng tiểu quỷ nghẹn lâu cũng không tốt, hẳn là nên phóng thích.
Nhưng lúc này y lại ở trong phòng lo lắng không thôi, nội tâm hoang mang bất định chính là vì cái gì? Y bực bội lấy tay vò đầu, nắm chặt tóc, thần sắc có chút không biết làm sao.
Lúc này cửa đột nhiên bị mở ra,Đỗ Tu Nhiên sững sờ, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Ngô Kình Thương đang đứng ở cửa ra vào, con mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Đỗ Tu Nhiên.
Nửa ngày sau, Đỗ Tu Nhiên mới bình tĩnh trở lại, hơi có chú bất đắc dĩ nói: “Không biết lạnh? Vào đây rồi nói, đem cửa đóng lại đi”
Ngô Kình Thương lúc này mới có phản ứng,xoay người lại đóng cửa, lại xoay người đi hướng về phía Đỗ Tu Nhiên, lúc này nội tâm của Đỗ Tu Nhiên rất hỗn loạn, y nghĩ không muốn đối mặt với Ngô Kình Thương, liền bối rối đứng lên tránh né qua một bên.
Vừa hướng giường đi được hai bước,Ngô Kình Thương từ phía sau vươn cánh tay ôm lấy y, im lặng lấy đầu để ngay cổ của y ma xát qua lại giống như khi hai người còn nhỏ.
Đỗ Tu Nhiên bị hơi lạnh trên người Ngô Kình Thương làm bừng tỉnh, y nhớ đến chính mình còn cảm mạo, không thể lây bệnh tiểu quỷ, liền có ý định muốn tránh né Ngô Kình Thương.
Cảm giác được Đỗ Tu Nhiên giãy giụa, cánh tay Ngô Kình Thương càng xiết chặt, hắn mở miệng buồn bực âm thanh nói: “Ta tất cả đều nghe lời của ngươi, ngươi không cần không để ý đến ta.”
Nói xong, Đỗ Tu Nhiên cảm giác được phía sau cổ có chút ẩm ướt, y ngây dại, tiểu quỷ này trừ khi lúc còn bé bị tập thể học sinh ném gạch đã khóc, lớn lên liền không……giống như bây giờ ở trước mặt y khóc như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đỗ Tu Nhiên có chút đau lòng lại giả vờ như mất hứng xoay người nói: “Bộ dáng thật không có tiền đồ, lớn như vậy còn khóc, ta có nói qua không để ý tới ngươi sao?”
Đỗ Tu Nhiên vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn vào mặt Ngô Kình Thương, nhưng là Ngô Kình Thương đưa lưng về phía đèn, ánh sáng mơ hồ, không nhìn rõ lắm, cho nên y chỉ có thể duỗi tay ra sờ lên mặt Ngô Kình Thương, giúp tiểu quỷ lau đi nước mắt.
Ngô Kình Thương một phen cầm tay Đỗ Tu Nhiên, hắn đem tay Đỗ Tu Nhiên đặt ở bên miệng không ngừng hôn lên đó, mang theo thần thái tiều tuỵ cẩn thận chút từng chút hôn lên.
Đỗ Tu Nhiên thân thể run lên nhưng không có rút tay về, có điểm xấu hổ, vì vậy ho khan lên nói: “Ăn cơm chưa?”
Ngô Kình Thương không nói gì, Đỗ Tu Nhiên lại nghĩ nghĩ nói: “Như thế nào muộn như vậy mới trở về? Ngươi đi đâu…..”
Ngô Kình Thương đột nhiên dừng lại động tác, nửa ngày mới phát ra âm thanh nói: “………Ta đói bụng.”
Đỗ Tu Nhiên sau khi nghe xong không nói gì, nghĩ nghĩ lại đi đến phòng bếp đem đồ ăn buổi sáng hâm nóng lại, bưng lên, Ngô Kình Thương lang thôn hổ yết mà ăn.
Ăn xong thu thập tất cả, đã là rạng sáng, Đỗ Tu Nhiên giúp Ngô Kình Thương chuẩn bị tốt chăn nệm trải ở dưới đất, đắp xong chăn nói: “Hảo hảo ngủ đi, có việc ngày mai nói sau.”
Ngô Kình Thương lại sống chết không cho Đỗ Tu Nhiên lên giường ngủ, mà là đem chăn mền của Đỗ Tu Nhiên trải trên mặt ở bên cạnh mình, Đỗ Tu Nhiên đang do dự, lại nhìn thấy bộ dáng cố chấp của Ngô Kình Thương, liền giả vờ nằm nghiêng xuống, nghĩ chờ tiểu quỷ này ngủ mình lại trở lên giường.
Kết quả Ngô Kình Thương liền đem y ôm vô cùng chặt, hơi thở phun ra tại bên tai của Đỗ Tu Nhiên, làm y có cảm giác rất ngứa, Đỗ Tu Nhiên có chút không được tự nhiên cố động đậy thân mình, hỏi: “Hôm nay…….ngươi cùng Chu Diễm đi nơi nào?”
Ngô Kình Thương hơi thở có chút nóng, hắn ôm chặt Đỗ Tu Nhiên vào ngực mình đột nhiên nói ra: “Nàng cho ta xem đĩa phim, sau đó……cho ta uống rượu, lại hôn ta.”
Đỗ Tu Nhiên sau khi nghe xong trầm mặc, nội tâm lại là tiểu hoả tháo chạy, tiểu quỷ này lại như vậy không ngại ngùng mà nói thẳng ra, thật là đáng giận, lập tức liền muốn tránh đi ôm ấp của Ngô Kình Thương, đứng lên đi lên giường ngủ không để ý đến hắn.
Lúc này Ngô Kình Thương lại mở miệng nói ra: “Cảm thấy rất chán ghét.”
Nghe xong, Đỗ Tu Nhiên sững sờ, lại không hiểu sao lại nhẹ nhàng thở ra, Ngô Kình Thương lúc này đột nhiên nghiêng người qua, ghé vào trên người y, nhìn Đỗ Tu Nhiên nói: “Ngươi đừng để cho ta cùng nữ nhân kia kết bạn, ta không thích nàng.” (anh có thích ai ngoài nhiên ca đâu =.=!)
Đỗ Tu Nhiên đáy lòng đột nhiên có chút vui mừng, vội vàng gật đầu “Ân” một tiếng, lập tức nói ra: “Vậy chờ sau này gặp được người phù hợp rồi nói sau.”
Ngô Kình Thương mục quang không chuyển nhìn chằm chằm mặt của Đỗ Tu nhiên nói: “Kỳ thật, so với nữ nhân kia, ta càng thích hôn ngươi hơn.” Nói xong Ngô Kình Thương đưa miệng tiến tới, Đỗ Tu Nhiên vội vàng ngăn lại hắn nói: “Đừng…..ta lo lắng sẽ lây bệnh cho ngươi.”
Ngô Kình Thương nắm lấy tay của Đỗ Tu nhiên, để miệng sát vào hấp trứ môi lưỡi của hắn, nhẹ nói: “Ta không sợ.”
|
Ngô Kình Thương kĩ thuật hôn môi càng ngày càng tốt, Đỗ Tu Nhiên bị hắn làm cho thở không nổi, dùng tay chống đỡ Ngô Kình Thương làm cho hắn cắn nhẹ, y nhớ rõ tiểu quỷ này mới hôn qua hai lần mà thôi, như thế nào học tập nhanh như vậy, làm môi cùng đầu lưỡi của y tê rần, đem Đỗ Tu Nhiên làm hồng thấu.
Ngô Kình Thương tựa hồ mang theo tình cảm che dấu sâu tại đáy lòng mà hôn đến, trong lúc đó làm cho Đỗ Tu Nhiên tim đập liên hồi không thôi, thậm chí giữa hai chân cũng có chút phản ứng, y trong đầu đột nhiên loé lên, ý thức được chuyện gì.
Y bất an nghĩ, tại sao mình lại như vậy mà chấp nhận nụ hôn của tiểu quỷ, không có phản kháng cùng phản cảm càng không phải là chán ghét, giống như trong ý thức đã sớm tiếp thu chuyện này, không đúng chính là tiểu quỷ này là nam nhân a, là một tay chính mình nuôi lớn, giống như hài tử của mình, nhưng tiểu quỷ hiện tại đã trưởng thành, đã trở thành một người đàn ông chân chính, hắn cùng tiểu quỷ đều là nam nhân, chẳng lẽ cứ như vậy trở thành người đồng tính? Y như thế nào lại đối với một người nam nhân có cảm giác? Không, phải nói, y như thế nào cô đơn đến mức đối với tiểu quỷ này có cảm giác?
Đòi mạng a, mình rốt cuộc là làm sao vậy?
Tại lúc Đỗ Tu Nhiên hoang mang suy nghĩ, tâm lý hỗn loạn thì Ngô Kình Thương tay đã trượt theo eo vuốt ve thắt lưng của Đỗ Tu Nhiên xuống phía dưới quần ngủ.
Tay mới vừa động vào, Đỗ Tu Nhiên toàn thân run lên, duỗi thẳng cổ, trong miệng thở nhẹ ra một hơi, mặt hồng đến không thành bộ dáng, y run động nắm lấy cổ tay của Ngô Kình Thương đang đặt ở giữa hai chân, mở to mắt nhìn Ngô Kình Thương có chút không nói ra lời.
Lúc này Ngô kình Thương nắm tay đột nhiên xiết chặt lại, sau đó không đợi Đỗ Tu Nhiên kêu lên thành tiếng liền do dự nói: “Ta muốn giúp ngươi làm………”
|
Chương 29
Nơi mẫn cảm nhất của nam nhân bị tiểu quỷ này nắm lấy, Đỗ Tu Nhiên cảm thấy xấu hổ vô cùng, Y muốn đẩy ra bàn tay nóng rực của Ngô Kình Thương đang nắm lấy vật nam tính của mình, nhưng tiểu quỷ này nắm cực kì chặt, chặt đến mức Đỗ Tu Nhiên cả người căng cứng đều tập trung vào vật ở bàn tay Ngô Kình Thương, nhiệt khí đều nóng lên.
Tựa hồ biết Đỗ Tu Nhiên không được thoải mái, Ngô Kình Thương phóng nhẹ lực lại, sau đó nghĩ nghĩ, đột nhiên buông tay ra im lặng không tiếng động đưa đầu chui vào trong quần lót của Đỗ Tu Nhiên, trong nháy mắt đụng phải, Đỗ Tu Nhiên cả thân thể đều run lên.
Hắn cả mặt đều đỏ lên,trong bóng tối hay tay liều mạng đẩy Ngô Kình Thương ra, khàn khàn giọng nói: “Đừng………ngươi buông ra.”
Ngô kình Thương cúi đầu nương theo ánh sáng của mặt trăng nhìn Đỗ Tu Nhiên hai mắt đều lấp lánh thuỷ quang,mới dừng lại nhẹ nói: “Ngươi trước kia cũng là giúp ta làm, hiện tại ta giúp ngươi, ngươi đã nói, luôn nghẹn lại rất không tốt…..”Nói xong dưới tay lại nhẹ nhàng đụng một chút, lại cọ xát nơi mẫn cảm nhất của Đỗ Tu Nhiên.
Đỗ Tu Nhiên thân thể run lên, trong miệng vẫn là ý tứ kháng cự, thở hỗn hển nói: “Không cần, chính ta……có thể, có thể làm, ngươi trước tiên buông ra.”
Sau khi nghe xong, Ngô kình Thương ngược lại để miệng sát vào môi Đỗ Tu Nhiên, sau đó vươn lưỡi liếm lấy môi Đỗ Tu Nhiên, ban đầu chỉ là chậm rãi liếm mút sau tốc độ lại bắt đầu tăng nhanh, Đỗ Tu Nhiên cắn chặt môi, vẫn nhịn không được “Ân” vài tiếng.
Ngô kình Thương nhân cơ hội đó mà vươn lưỡi vào, quắn lấy đầu lưỡi của Đỗ Tu Nhiên, nói khẽ: “Không có việc gì, ta điểm nhẹ.”
Đỗ Tu Nhiên bị Ngô Kình Thương làm cho cả người đều nóng lên, lúc này vật giữa hai chân cũng bị tiểu quỷ này nắm giữ, hắn thể lực rất lớn, thân hình so với chính y cũng cao lớn hơn, Đỗ Tu Nhiên căn bản là không thể nào phản kháng, thân thể cũng không thể nào động đậy, chỉ có thể tuỳ ý để Ngô Kình Thương bài bố.
Ngô Kình Thương vừa hôn lấy Đỗ Tu Nhiên cũng vừa nhìn chằm chằm vào mặt của y, hắn cảm thấy hắn rất thích nhìn xem vẻ mặt hiện tại của Đỗ Tu Nhiên, bởi vì Đỗ Tu Nhiên trước mặt hắn bây giờ chính là vừa chân thật vừa ngượng ngùng, không giống như ngày thường lúc nào cũng nghiêm túc, tỏ vẻ kiên cường,biểu lộ hiện tại có chút mềm yếu lại giống như đang thoả hiệp, phảng phất giống như đem hết thảy đều giao cho hắn, tuỳ ý hắn bài bố, làm cho Ngô Kình Thương rất hưng phấn, hơn nữa tay của y cũng một mực nắm chặt lấy cổ áo của hắn, cái ngón tay đều trở nên trắng bệt, điều này làm cho Ngô Kình Thương cảm giác được Đỗ Tu Nhiên hiện tại rất cần hắn, cũng rất ỷ lại hắn, suy nghĩ này làm cho Ngô Kình Thương cảm thấy mê muội, mọi động tác của hắn đều giống như muốn lấy lòng y, muốn cho y có thể thoải mái trong tay mình, có thể thích thú những gì hắn là cho y,có thể là tán dương.
Vì vậy hắn lục lọi lại trí nhớ, dựa theo phương pháp trên đĩa mà Chu Diễm cho hắn xem buổi tối đó, tay hắn cầm lấy vật giữa hai chân của y nhẹ nhàng mà linh hoạt chơi đùa vỗ về nó, lấy ngón tay chậm rãi ma xát ngay lỗ nhỏ của y, khi nhẹ khi nặng mà ma xát.
Đỗ Tu Nhiên chưa bao giờ bị người khác làm cho kích thích như vậy, toàn thân đã sớm mềm nhũn dựa vào ngực Ngô Kình Thương, mắt khép hờ, chỉ có thể không ngừng thở dốc,y đột nhiên thấy được Ngô kình Thương đang nhìn chằm chằm vào mình, nội tâm đột nhiên giống như cảm giác được một loại sỉ nhục, chính mình như thế nào lại cùng tiểu quỷ làm loại sự tình này? Y nghiêng đầu sang một bên, khoé miệng không ngừng run lên, cánh tay run rẩy vươn lên, che khuất con mắt của Ngô kình Thương đang nhìn y, giọng nói run lên lại mang theo vẻ mặt thống khổ lầm bầm nói: “Ngươi đừng nhìn ta……đừng……”Nói xong liền nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống.
Ngô Kình Thương sau khi nghe xong có chút giật mình, hắn nhanh chóng kéo ra bàn tay của Đỗ Tu Nhiên, nương theo ánh trăng sáng liền nhìn thấy hai hàng nước mắt đọng lại của Đỗ Tu Nhiên, hắn lập tức giống như bị sét đánh tại chỗ, nội tâm giống như đang bị kim loại khứa rách, không ngừng đau.
Hắn buông tay ra, cẩn thận lau đi nước mắt trên mặt Đỗ Tu Nhiên, hắn không biết Đỗ Tu Nhiên vì cái gì đột nhiên khóc, có phải hắn làm y đau không? Hắn xoay người giúp Đỗ Tu Nhiên dễ dàng thở hơn, sau đó liền đem Đỗ Tu Nhiên ôm vào trong ngực, nửa ngày mới chậm chạp nói: “Ta không làm, ta không bao giờ……làm như vậy nữa, ngươi đừng khóc, đừng khóc…..”
Đỗ Tu Nhiên bị Ngô Kình Thương ôm vào trong lòng, cơ thể hắn rất là săn chắc, y đẩy thế nào cũng không ra, liền lấy tay xoa đi nước mắt, ghé vào trên người Ngô Kình Thương quát lớn: “Ngươi làm cái gì a? Ít nhất cũng cho ta đem quần áo mặc vào đi?”
Ngô Kình Thương thấy Đỗ Tu Nhiên quần áo không chỉnh tề, còn để lộ ra phần eo trắng như tuyết, mới bối rối buông lỏng tay, Đỗ Tu Nhiên hít vào một hơi, một phen đem quần đã bị tuột tới mông kéo lên.
Sau đó đứng dậy muốn đi đến bên giường ngủ, vừa mới nhúc nhích đã bị Ngô Kình Thương kéo lại, hắn đáng thương ôm lấy chân của Đỗ Tu Nhiên, nửa ngày mới lên tiếng: “Ngươi không phải là giận ta đi?”
Đỗ Tu Nhiên sắc mặc đỏ lên, y biết rõ chuyện đêm nay không phải hoàn toàn là do tiểu quỷ gây ra, mình cũng có một phần trách nhiệm trong đó, liền tự cố trấn định bản thân, nói: “Không có giận ngươi, khuya rồi, ngủ đi.”
Ngô Kình Thương lại tiếp tục ôm thắt lưng y nói: “Vậy ngươi ngủ ở đây đi, ta sẽ không nháo nữa?”
Đỗ Tu Nhiên sau khi nghe xong sắc mặt đỏ lên, gian nan nói: “Hai người nằm quá…….chen chúc.”
Vừa nói xong Ngô Kình Thương liền di chuyển thân mình chừa ra một khoảng lớn, hắn cơ hồ là nằm ở trên mặt đất lạnh buốt, Đỗ Tu Nhiên nhanh chóng giữ chặt hắn, thở dài, nghĩ nghĩ đành phải nằm xuống, sau đó đem Ngô Kình Thương kéo về phía mình, tiểu quỷ này tựa hồ không dám đụng vào y, rất có thể là bị chính chuyện y khóc mà làm cho hoảng sợ.
Vì vậy y miễn cưỡng cười cười vỗ vỗ đầu của hắn nói: “Tốt lắm, đi ngủ đi, ngươi ngày mai còn phải trở lại quân đội.”
Nhìn thấy Đỗ Tu Nhiên không có bộ dáng tức giận, Ngô Kình Thương lúc này mới dám nhúc nhích thân mình đụng vào Đỗ Tu Nhiên, sau đó dựa vào y cọ xát vào cái mới ngủ.
Mà Đỗ Tu Nhiên lúc đó ngẩng đầu nhìn trần nhà thức trắng đêm, y thỉnh thoảng đưa mắt nhìn qua khuôn mặt đang ngủ say của tiểu quỷ, sau khi ngủ lại ôm thật chặt tay chân của y, trong nội tâm nhất thời phức tạp khó có thể nói nên lời.
Đỗ Tu Nhiên lần đầu tiên cảm giác được, không phải tiểu quỷ ỷ lại y, mà là y bất tri bất giác đã yêu thích tiểu quỷ này, cho nên y mới có thể cam tâm tình nguyện ở lại chỗ này, sống ở đây,ngóng trông hắn vào một ngày nào đó có thể trở về tìm y, y thậm chí còn nghĩ muốn tìm việc làm tại B thị, tìm được công tác sẽ có thể tiếp tục ở lại đây, như vậy mới có thể nhìn thấy hắn, tiếp cận hắn
Đỗ Tu Nhiên đến bây giờ mới ý thức được tính hướng của bản thân cùng thường nhân bất đồng, nếu không vì cái gì lúc cao trung cùng đại học đều có nữ sinh truy y, y cũng chỉ là bất vi sở động, nhưng chỉ cần một chuyện gì đó liên quan đến tiểu quỷ này, y sẽ cực kì lo lắng, nóng lòng đứng ngồi không yên.
Nguyện ý vì hắn làm thức ăn, giặt đồ, mua quần áo, thậm chí còn lựa chọn đồ lót, hai cái nam nhân dù quan hệ có thân thiết đến đâu đi nữa, cũng không có khả năng vì một người khác làm được chuyện này, chính là y lại làm được, làm được đến xem như là chuyện thiên kinh địa nghĩa*, cái này nói lên đều gì? Đáp án cơ hồ hiện ra trước mắt.
*kinh thiên địa nghĩa: chuyện hợp tình hợp lý
Kiếp trước y chưa có tiếp xúc nhiều với nữ nhân, cho nên không có kinh nghiệm, mà đời này có nữ nhân truy y, nhưng lại không làm y nổi lên hứng thú, y vốn cho rằng người thích hợp với y còn chưa có xuất hiện, đợi cho sau này đi làm, tự nhiên sẽ gặp được, nhưng là trải qua truyện đêm nay, còn một màn vừa rồi, y đã tỉnh ngộ.
Chính mình………rất có thể là đồng tính luyến ái, khả năng trời sinh không thích nữ nhân, tuy nội tâm của y đã chịu thừa nhận chuyện này, nhưng kết quả này lại làm cho y có chút không tiếp thu được.
|
Trời vừa sáng, Đỗ Tu Nhiên đã đẩy ra cánh tay của Ngô kình Thương, đứng dậy mặc xong quần áo, im lặng đi đến phòng bếp, bận rộn hơn hai giờ, xào rất nhiều món ăn Ngô kình Thương thích ăn, lại nấu một nồi cơm.
Ngô kình Thương sau khi rời giường nhìn thấy lại vô cùng cao hứng, liền nhanh chóng đi rửa mặt đánh răng xong, sau đó đi lại bàn ăn cầm lên chiếc đũa chờ Đỗ Tu Nhiên đem đồ ăn lên, sau khi bưng lên chén cơm, ăn ngon không nói nên lời, Đỗ Tu Nhiên ở bên cạnh yên lặng nhìn xem tiểu quỷ ăn, trước kia nhìn xem tiểu quỷ này ăn y liền khẳng định đồ ăn này cực kì ngon, đặc biệt có cảm giác muốn ăn, nhưng là hôm nay lại không dậy nói cảm giác của y..
Ngô Kình Thương đem đồ ăn trên bàn thu thập sạch sẽ, sờ sờ cái bụng vừa mới ăn no, sau đó đứng dậy, Đỗ Tu Nhiên đang rửa hoa quả bỏ vào một gói to chuẩn bị để cho Ngô kình Thương có thể đem theo ăn ở dọc đường.
Ngô kình Thương trên lưng đeo bao có điểm lưu luyến, Đỗ Tu Nhiên như nhớ được cái gì, liền từ trong túi lấy ra một thẻ tín dụng, nói: “Cái này ngươi giữ lấy, muốn mua gì thì mua.”
Ngô kình Thương thấy thế liền nhanh chóng đem thẻ tín dụng đẩy ngược về phía Đỗ Tu Nhiên, nhìn y nói: “Cho ngươi.”
Đỗ Tu Nhiên cầm trong tay liền bỏ vào trong balô của hắn nói: “Cầm, chính mình bảo quản, sau này còn có thể đưa người khác thay ngươi lưu giữ.”
Ngô kình Thương cái gì cũng nói không được, vội vàng muốn đem balô lấy xuống, kết quả lại bị Đỗ Tu Nhiên giữ lại, y hoà hoãn khấu khí, kéo Ngô kình Thương thấp xuống dùng môi nhẹ nhàng hôn vào mặt của Ngô kình Thương, lại dùng tay vuốt ve tóc của hắn, nói: “Đừng làm rộn, đã đến giờ rồi, nếu bây giờ không đi sẽ bị muộn, ngươi tranh thủ thời gian đi thôi.”
Ngô Kình Thương đưa tay sờ sờ mặt, đột nhiên hướng về phía Đỗ Tu Nhiên cười toe toét, sau đó dùng sức gật đầu nói “Ân” Hắn nghĩ, lần sau trở về trong thẻ tín dụng sẽ có rất nhiều tiền, một lần nữa lại đưa cho Đỗ Tu Nhiên, y nhất định rất cao hứng.
Đỗ Tu Nhiên dặn dò hắn vài câu trên đường đi nhớ chú ý cẩn thận, sau đó lấy xe đưa hắn đến nhà ga.
Sau khi trở về nhà, y toàn thân một chút khí lực đều không có, lấy tay chống cái bàn mới ngồi xuống ghế, nhìn xem xung quanh căn phòng một lượt, chung quanh từng món đồ từng món đều là y cùng Ngô kình Thương đi làm kiếm tiền vất vả mà mua được, bên trong đây chất đầy kí ức của hai người.
Đỗ Tu Nhiên xoa xoa con mắt, hít vào một hơi, nheo mắt nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, lúc này đang có người chơi diều, nhìn xem con diều phiêu a phiêu trên bầu trời, trong lúc đó cảm thấy tiểu quỷ đã trưởng thành, cũng là lúc mình nên rời đi.
Sở dĩ lúc trước một mực đi theo tiểu quỷ trông coi hắn, chủ yếu là sợ hắn lại làm chuyện xấu, trở thành người xấu, chính là qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ khi bé đoạt đồ ăn gì đó, cùng mấy năm trước bị người ta lừa gạt trở thành kẻ xấu, cơ hồ không…..còn làm qua chuyện xấu nào nữa, hắn bây giờ chính là một hảo hài tử, biết nghe lời kiếm tiền, cũng rất hiểu đạo lý, Đỗ Tu Nhiên cảm thấy đối với hắn an tâm rất nhiều.
Nếu như y không phát hiện tình cảm của mình đối với tiểu quỷ, có lẽ y còn làm bạn với tiểu quỷ này thêm một thời gian nữa, nhưng chính là hiện tại, y giấu không được loại tình cảm khác thường này với tiểu quỷ, là một tình cảm không nên có giữa hai nam nhân, y cảm giác chính mình không thể nào duy trì được tình cảm hữu nghị bình thường như trước mà đi theo bên người tiểu quỷ , y không nghĩ dạy hư Ngô kình Thương, hắn bây giờ đối với tình cảm vẫn là trang giấy trắng, bỏ vào màu sắc gì liền định đoạt cả cuộc đời điều là một màu đó, y không nghĩ bởi vì vấn đề tính hướng của mình mà làm vặn vẹo nhân sinh cả đời tiểu quỷ, làm hắn nhân sinh cả đời đều bi thảm, nhân sinh cả đời của hắn thì nên do hắn nắm giữ, mà không phải dựa vào y dẫn dắt, phụ thuộc vào y mà sống.
Y lại càng không muốn để cho tiểu quỷ thấy được mặt xấu của mình, không muốn làm cho hắn biết được y đối với hắn có một tình cảm không bình thường, tính hướng không bình thường, y không muốn tiểu quỷ nhìn y bằng con mắt thương cảm, trước kia y cho hắn ăn bánh ngô đều không nghĩ đến một ngày sẽ hồi báo chính mình, mà đồng dạng y cũng không nghĩ sẽ lấy tiền của hắn, tiểu quỷ chỉ cần chính hắn cố gắng đi làm, chỉ cần hắn có thể hảo hảo sinh sống, chính là chuyện mà y vui vẻ nhất, những thứ tình cảm khác y có thể bỏ đi.
Buổi chiều y khôi phục chút ít khí lực, đứng dậy thu thập xong gian phòng, đem tất cả đồ dùng có thể sử dụng toàn bộ gói lại, sau đó giao hết tiền thuê nhà tháng này cho dì chủ nhà, nói lời tạm biệt, liền cầm theo đồ dùng đi ra ngoài.
Trong nháy mắt y chính là thống hận chính bản thân mình hiện tại, giống như là chạy trốn, tiểu quỷ có lẽ sẽ hận y, sẽ sinh khí, nhưng hắn chỉ có thể ly khai y mới có thể lột xác, mới có thể gọi là trưởng thành.
Chính mình cũng chỉ có rời đi hắn mới có thể gở bỏ trói buộc trong tâm hồn, có lẽ vài năm sau tình cảm của y đối với hắn đã phai nhạt, thì y có thể một lần nữa thản nhiên đối mặt với hắn, đối mặt với thê tử cùng gia đình hắn, như vậy coi như là một sự trọn vẹn.
Dù cho có trải qua khống khổ, y cũng phải ra đi, y phải tránh xa nhân sinh của tiểu quỷ, nhân sinh của hắn cũng không thuộc về y, y chỉ là một người khách qua đường trong nhân sinh của tiểu quỷ mà thôi, không hơn không kém
Đây là chính là lựa chọn của y, cũng là con đường mà tiểu quỷ cần phải đi qua để trưởng thành……….
|